Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1
Chương 1: Thành Bị Phá.
"Cái chân này hơn phân nửa đã bị phế đi rồi, bản cung thực sự chạy không nổi nữa, ngươi mang theo hoàng huynh trốn đi thôi, theo cửa Thuận Thiên một đường chạy về hướng Nam, đừng quay đầu lại."
Thâm trầm đau khổ trong đêm tối thê lương, vị đế cơ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp quay về phía thị vệ thân tín đang sực cùng lực kiệt của mình cười nhạt một tiếng, xem như là lời tạm biệt cuối cùng.
Khi tiếng gươm hòa cùng tiếng vó ngựa ngày càng gần, nàng cũng từng nghĩ mình sẽ chạy trốn, nhưng với đôi chân tàn phế này, ngay cả đứng lên cũng đã là tham vọng xa vời.
Nàng nghĩ, hoàng huynh trời sinh vốn đã không có mệnh làm Hoàng đế, mặc long bào không giống Thái tử, cởi long bào ra càng không hề giống. Nhưng dù sao hắn còn có vợ có con, đứa con nhỏ nhất còn đang bọc tã, không thể không có phụ thân…
Không như nàng cô độc, một chút cũng không vướng bận…
Xuân có hoa nở, hạ đến mưa rơi, thu sang lá bay, đông về tuyết trắng, vạn vật đều có nhân quả luân hồi… Mà thôi, những gì nàng nợ Bùi Mạc, hãy để mình nàng trả vậy.
Bánh xe ngựa lăn xa dần, mang theo một vị hoàng đế mất nước đang hôn mê bất tỉnh, cùng một vị công chúa mất nước chìm trong những giấc mộng vụn vỡ, cứ thế biến mất dần trong cẩm tú thành Trường An.
Nguyên Hòa năm thứ tư, tháng mười hai, trời đổ tuyết lớn, Lang Gia Vương cùng Bùi Mạc liên hợp làm phản, giương cờ bức vua thoái vị, mấy vạn cấm quân từ lâu đã không chịu được sự áp bức của hôn quân Lý Tấn, đem mở cửa thành, không đánh mà hàng.
Trong chốc lát chồng chồng kỵ binh ngã đầy đất, nương theo cơn gió đông nghẹn ngào là thảm cảnh thê lương.
Trong điện Thanh Hoan quạnh quẽ cô liêu, cung sa vàng nhạt phất phơ theo gió để lộ dáng người yểu điệu phía sau án kỷ.
Lý Tâm Ngọc ngồi ngay ngắn trước gương, chỉ một bóng lưng cũng đủ làm rung động lòng người.
Loảng xoảng!
Cửa Thanh Hoan điện đột nhiên bị đá văng, gió lạnh cuốn theo tuyết tan ập vào, hòa tan hương thơm ấm áp vốn tràn ngập trong căn phòng.
Trong gương đồng phản chiếu ánh gươm, Lý Tâm Ngọc vươn một cánh tay thon dài trắng muốt, trên cổ tay thắt dây Kim Linh đỏ, cẩn thận dung bút vẽ lại đuôi mày. Nếu để ý kỹ liền nhận ra đầu ngón tay nàng khẽ run:
“Thành Trường An bị phá, Đại đô hộ Vương Kiêu hai mặt, dẫn ba vạn ngự lâm quân không chiến mà hàng, rêu rao muốn dùng đầu của hoàng huynh đến chỗ Lang Gia Vương lập công.”
Tựa như đã sớm đoán được cục diện lần này, nàng gác bút vẽ, xoay đầu nhìn Đại thái giám Lưu Anh mang theo đao vào điện, nói: “Trường An phong vân đại biến, hiện tại đã không thể cứu vãn, thế nào, đến Lưu công công cũng nhịn không được muốn thừa dịp loạn chia một bát canh sao?”
Đại thái giám Lưu Anh che lại ống tay áo, chỉ nói một câu: “Lão nô không dám nói chim khôn chọn cành mà đậu, chỉ là sinh ra thời loạn, ai lại không muốn sống qua ngày một ngày hai.”
Nghe vậy, Lý Tâm Ngọc cười thành tiếng.
Nàng thật sự sinh ra gương mặt hồng nhan họa thủy, lơ đãng cười một cái lại càng kinh động lòng người bón phương.
Hàng lông mày nàng đen nhánh, cánh môi diễm lệ hồng, làn da trắng tựa tuyết, đôi mắt long lanh linh hoạt, ngũ quan kết hợp lại càng trở nên thoát tục, đẹp đến chấn động thị giác, không khác nào ánh nắng mặt trời rực rỡ tháng Chín.
“Lúc hoàng huynh ta tại vị, công công theo bên người cũng chiếm được không ít chỗ tốt, bây giờ hắn sa cơ lỡ vận, ngươi cũng không nghĩ đến giúp một tay, trái lại còn bán chủ cầu vinh.”
Lý Tâm Ngọc vô thức đưa tay sờ lên băng vải còn rướm máu trên chân trái, là vết thương hôm qua lúc đại đô hộ Vương Kiêu phát động phản loạn dùng tên bắn, sâu đến tận xương, chảy không ít máu.
Lưu Anh sắc mặt không đổi nhưng lời nói đã tràn ngập ý lạnh:“Giang sơn này muốn đổi chủ, lão nô chỉ muốn ở trước mặt chủ nhân mới bảo vệ cái mạng nhỏ, đành phải mượn đầu của hoàng thượng và công chúa người dùng một lát. Đây cũng thật là hết cách rồi, ai bảo lão nô vất vả sống đến tuổi này, thật sự tiếc mạng vô cùng.”
Đã đến nước này, âm mưu của Lưu Anh đã lộ rõ mồn một: Muốn dùng đầu của Lý Tâm Ngọc cùng hôn quân Lý Tấn đem đến chỗ Lang Gia Vương và Bùi Mạc đổi lấy tiền đồ gấm vóc.
Chuyện cho tới bây giờ, Lý Tâm Ngọc vô lực xoay chuyển. Ngắm nhìn đại điện, bốn phía trống không quạnh quẽ lại đầy rẫy cảnh tàn sát khốc liệt, chuyện khiến nàng thấy may mắn nhất chính là tối qua đã đánh ngất hoàng huynh, để thị vệ thân cận duy nhất đưa hắn bí mật xuất cung.
Máu tuôn ra nhuộm đỏ băng vải, la quần đỏ tươi đã bị nhuộm thành màu tối, tiếng nói sắc bén của Lưu Anh kéo thần trí trong hư không của nàng về thực tại:
“Trưởng công chúa điện hạ, người nên nói thật đi, tên hôn quân đó rốt cục đã trốn đi đâu rồi? Nếu điện hạ nói ra, lão nô sẽ niệm phần tình tôi tớ trước đây mà cho người chết một cách nhẹ nhàng.”
Lý Tâm Ngọc thực sự rất đau, đau đến cả tim can cũng đang run rẩy. Nàng một đời sống trong nhung lụa, được cưng chiều hết mực. Đến một cọng tóc rơi xuống thôi cũng khiến thành Trường An run lên một cái, nào phải chịu qua một vết thương nặng đến vậy, chảy nhiều máu đến thế.
Mà đau đến chí mạng như vậy khiến nàng cảm thấy bây giờ cái chết cũng không còn đáng sợ nữa rồi.
Nàng nằm trên sàn gạch lạnh lẽo, nửa thân ngâm trong máu, khó khăn khẽ động khóe miệng: “Nói rồi cũng chết, không nói rồi cũng chết, thiến nô hà tất phải hao tổn khí lực?”
Một câu “thiến nô” chọc thẳng vào chỗ đau của Lưu Anh, hắn cười nhạt, nổi giận đùng đùng phất tay ra hiệu nội thị tiến lên trước, rút kiếm ra, gằn giọng: “Trưởng công chúa điện hạ, người mạnh miệng như vậy, lại một mình ở lại, chắc đã sớm quyết tâm nhất định phải bỏ mạng ở đây. Đã vậy dùng đầu của ngươi đến quy hàng Lang Gia Vương chắc cũng không tồi.”
Hàn quang của lưỡi đao chiếu thẳng vào mắt Lý Tâm Ngọc, nàng cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm. Bởi sớm đoán được sẽ như vậy, nên nàng không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng thanh âm lại mang chút run rẩy, có lẽ là sự run rẩy theo bản năng đến từ linh hồn: “Nếu Bùi Mạc biết các ngươi giết ta thì sẽ thế nào?”
Lưu Anh gằn giọng cười quái dị, nói: “Ai ai cũng biết Bùi Mạc Bùi tướng quân cả đời hận nhất chính là trưởng công chúa ngươi! Lão nô thay hắn trả thù, hắn đương nhiên sẽ…vô cùng hả hê!”
“Vô cùng hả hê” bốn chữ như gai nhọn quấn quanh khiến tâm can Lý Tâm Ngọc sinh đau đớn. Nàng không ngờ Bùi Mạc hận nàng đến vậy, hận đến một kẻ thiến nô cũng biết hắn muốn giết nàng rửa sạch thù.
Không sai, phụ hoàng nàng giết cả nhà Bùi gia, nàng lại trong lúc trẻ người non dạ phụ lại Bùi Mạc, vì thế hắn mới bất chấp tất cả mà khởi nghĩa bức vua thoái vị. Nhưng nàng vẫn có một chút thương tâm, bởi chí ít, chí ít lúc trẻ người non dạ cùng hắn vui vẻ những ngày ấy, nàng đã rất thật lòng. Chỉ là chút chân tâm ấy bị giấu dưới lớp da của sự bỡn cợt, sớm đã bị bánh răng vận mệnh nghiền nát thành bùn rồi…
Vô lực trước mũi đao, nàng rũ nhẹ mắt, môi đỏ nhẹ cong lộ ra nụ cười thê lương: “Đã vậy bổn cung không còn gì để nói, chỉ mong ngươi niệm tình tôi tớ trước đây mà nhẹ nhàng một chút, đừng để máu làm bẩn trang lớp hóa trang bổn cung vừa vẽ.”
Hàn quang lóe lên, lưỡi đao rơi xuống đất, máu tươi bảy thước. Dây đỏ trên cổ tay nàng đứt bung, kim linh rơi xuống đất, lăn vài vòng, vỡ vụ thành mảnh.
Cùng lúc đó, phản tướng Vương Kiêu mở ra của cung cuối cùng, quỳ lạy nghênh tiếp binh mã của Lang Gia Vương và Bùi Mạc vào cung. Thoáng chốc, thiết kỵ giương cờ Bùi gia phát lệnh tứ phương, thanh âm vô cùng mạnh mẽ:
“Tuyệt đối không được đả thương phụ nữ và trẻ em trong cung, đặc biệt cấm đụng đến một cọng tóc của Tương Dương công chúa.”
Đáng tiếc trong mưa tuyết bay bay, tấm cờ lệnh này, cuối cùng vẫn là đến trễ một bước.
…
Buổi trưa canh ba, bên dưới cung thành.
Bùi Mạc tung người xuống ngựa, hạ đất nhất thời lảo đảo, không có cách nào bình ổn thân thể. Thị vệ bên cạnh đưa tay ra dìu, lại bị hắn hất đi. Hắn siết chặt yên ngựa, hít thật sâu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, như là đang phải chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi. Lát sau, hắn ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên, kéo ánh mắt tràn ngập tơ máu về phía hình ảnh tràn ngập máu đen trên đất, ngay cả chiếc cói che đi thi thể cũng không hề có. Hắn vừa căng thẳng lại vừa run rẩy, bước mấy bước về phía thi thể, tựa hồ muốn xác nhận thân phận của thi thể kia. Nhưng đến khi chỉ còn cách thi thể tầm ba bước, hắn lại ngừng bước, đỏ bừng hai mắt mờ mịt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì, lại như đang cật lực đè nén cái gì. Vừa mở miệng, âm thanh càng trở nên u ám, khó khăn:
“Ai giết?”
Lưu Anh vội vàng bước đến, khom người tranh công:“Huynh muội Lý gia tội ác tày trời, lão nô biết xưa nay tướng quân hận trưởng công chúa thấu xương, vì vậy đâm chết ả, mang theo đầu ả đến gặp tướng quân, thứ nhất là vì tướng quân rửa nhục, thứ hai là bày tỏ thành ý quy hàng của lão nô…ách!”
Lời chưa kịp nói xong, Bùi Mạc đã rút kiếm lướt qua cổ Lưu Anh.
Lưu Anh trợn tròn mắt, tay theo ý thức hướng lên cổ mò mẫm, tựa hồ đang nghi hoặc tại sao mình không thể phát ra âm thanh nào nữa. Mãi đến khi phát hiện từng trận sền sệt máu tươi ào ào túa ra từ cổ mình hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn run rẩy chỉ tay về phía Bùi Mạc, muốn chửi rủa nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra khí âm ù ù khạc khạc, nhào thân giãy giụa một hồi rồi tắc khí mà chết.
Gió tuyết mơ màng, ánh kiếm chiếu vào đôi mắt đỏ ngậm của Bùi Mạc, trông không khác nào ác quỷ Tu La.
“Đã xảy ra chuyện gì, Bùi Mạc?”
Lang Gia Vương Lý Nghiên Bạch nghe tin lập tức chạy tới, vừa thấy thi thể trên đất hô hấp lập tức cứng lại, tầm mắt rơi xuống mái tóc đen cùng khối máu đông lại trên khuôn mặt Lý Tâm Ngọc, nổi giận nói:“Là ai giết? Không phải không cho phép các ngươi động vào một sơi tóc của Lý Tâm Ngọc rồi sao?”
Lát sau, có một thanh âm yếu ớt vang lên:“Hồi bẩm Vương gia, là Lưu Anh - một trong những thái giám đã quy hàng giết.”
“Lưu Anh đâu?
“…chết rồi.”
“….” Lý Nghiên Bạch thực sự không biết nên nói gì mới phải.
Bùi Mạc ném cây kiếm đầy máu xuống đất, sau đó chậm chậm nặng nề quỳ một chân xuống đất, run rẩy đưa tay, từng chút từng chút một vén những sợi tóc phủ trên khuôn mặt nàng, lại nhẹ nhàng lau đi máu đen trên mặt nàng.
Bùi Mạc cúi thấp đầu, Lý Nghiên Bạch nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy hắn ngày thường kiếm nặng đến đâu cũng nắm vững tay mà nay lại run rẩy đến thế. Một cơn gió cuốn theo tuyết thổi đến, hắn gập người ho khan kịch liệt, máu tươi từ trong miệng mũi tràn ra, tí tách tí tách theo chóp mũi anh tuấn cùng cằm thi nhau chảy xuống đất…
Hắn cứ ho mãi, cho đến khi trong lồng ngực phát ra âm thanh không rõ là khóc hay cười, đôi bàn tay lạnh cóng nổi đầy gân xanh xiết chặt lấy Lý Tâm Ngọc…
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
"Cái chân này hơn phân nửa đã bị phế đi rồi, bản cung thực sự chạy không nổi nữa, ngươi mang theo hoàng huynh trốn đi thôi, theo cửa Thuận Thiên một đường chạy về hướng Nam, đừng quay đầu lại."
Thâm trầm đau khổ trong đêm tối thê lương, vị đế cơ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp quay về phía thị vệ thân tín đang sực cùng lực kiệt của mình cười nhạt một tiếng, xem như là lời tạm biệt cuối cùng.
Khi tiếng gươm hòa cùng tiếng vó ngựa ngày càng gần, nàng cũng từng nghĩ mình sẽ chạy trốn, nhưng với đôi chân tàn phế này, ngay cả đứng lên cũng đã là tham vọng xa vời.
Nàng nghĩ, hoàng huynh trời sinh vốn đã không có mệnh làm Hoàng đế, mặc long bào không giống Thái tử, cởi long bào ra càng không hề giống. Nhưng dù sao hắn còn có vợ có con, đứa con nhỏ nhất còn đang bọc tã, không thể không có phụ thân…
Không như nàng cô độc, một chút cũng không vướng bận…
Xuân có hoa nở, hạ đến mưa rơi, thu sang lá bay, đông về tuyết trắng, vạn vật đều có nhân quả luân hồi… Mà thôi, những gì nàng nợ Bùi Mạc, hãy để mình nàng trả vậy.
Bánh xe ngựa lăn xa dần, mang theo một vị hoàng đế mất nước đang hôn mê bất tỉnh, cùng một vị công chúa mất nước chìm trong những giấc mộng vụn vỡ, cứ thế biến mất dần trong cẩm tú thành Trường An.
Nguyên Hòa năm thứ tư, tháng mười hai, trời đổ tuyết lớn, Lang Gia Vương cùng Bùi Mạc liên hợp làm phản, giương cờ bức vua thoái vị, mấy vạn cấm quân từ lâu đã không chịu được sự áp bức của hôn quân Lý Tấn, đem mở cửa thành, không đánh mà hàng.
Trong chốc lát chồng chồng kỵ binh ngã đầy đất, nương theo cơn gió đông nghẹn ngào là thảm cảnh thê lương.
Trong điện Thanh Hoan quạnh quẽ cô liêu, cung sa vàng nhạt phất phơ theo gió để lộ dáng người yểu điệu phía sau án kỷ.
Lý Tâm Ngọc ngồi ngay ngắn trước gương, chỉ một bóng lưng cũng đủ làm rung động lòng người.
Loảng xoảng!
Cửa Thanh Hoan điện đột nhiên bị đá văng, gió lạnh cuốn theo tuyết tan ập vào, hòa tan hương thơm ấm áp vốn tràn ngập trong căn phòng.
Trong gương đồng phản chiếu ánh gươm, Lý Tâm Ngọc vươn một cánh tay thon dài trắng muốt, trên cổ tay thắt dây Kim Linh đỏ, cẩn thận dung bút vẽ lại đuôi mày. Nếu để ý kỹ liền nhận ra đầu ngón tay nàng khẽ run:
“Thành Trường An bị phá, Đại đô hộ Vương Kiêu hai mặt, dẫn ba vạn ngự lâm quân không chiến mà hàng, rêu rao muốn dùng đầu của hoàng huynh đến chỗ Lang Gia Vương lập công.”
Tựa như đã sớm đoán được cục diện lần này, nàng gác bút vẽ, xoay đầu nhìn Đại thái giám Lưu Anh mang theo đao vào điện, nói: “Trường An phong vân đại biến, hiện tại đã không thể cứu vãn, thế nào, đến Lưu công công cũng nhịn không được muốn thừa dịp loạn chia một bát canh sao?”
Đại thái giám Lưu Anh che lại ống tay áo, chỉ nói một câu: “Lão nô không dám nói chim khôn chọn cành mà đậu, chỉ là sinh ra thời loạn, ai lại không muốn sống qua ngày một ngày hai.”
Nghe vậy, Lý Tâm Ngọc cười thành tiếng.
Nàng thật sự sinh ra gương mặt hồng nhan họa thủy, lơ đãng cười một cái lại càng kinh động lòng người bón phương.
Hàng lông mày nàng đen nhánh, cánh môi diễm lệ hồng, làn da trắng tựa tuyết, đôi mắt long lanh linh hoạt, ngũ quan kết hợp lại càng trở nên thoát tục, đẹp đến chấn động thị giác, không khác nào ánh nắng mặt trời rực rỡ tháng Chín.
“Lúc hoàng huynh ta tại vị, công công theo bên người cũng chiếm được không ít chỗ tốt, bây giờ hắn sa cơ lỡ vận, ngươi cũng không nghĩ đến giúp một tay, trái lại còn bán chủ cầu vinh.”
Lý Tâm Ngọc vô thức đưa tay sờ lên băng vải còn rướm máu trên chân trái, là vết thương hôm qua lúc đại đô hộ Vương Kiêu phát động phản loạn dùng tên bắn, sâu đến tận xương, chảy không ít máu.
Lưu Anh sắc mặt không đổi nhưng lời nói đã tràn ngập ý lạnh:“Giang sơn này muốn đổi chủ, lão nô chỉ muốn ở trước mặt chủ nhân mới bảo vệ cái mạng nhỏ, đành phải mượn đầu của hoàng thượng và công chúa người dùng một lát. Đây cũng thật là hết cách rồi, ai bảo lão nô vất vả sống đến tuổi này, thật sự tiếc mạng vô cùng.”
Đã đến nước này, âm mưu của Lưu Anh đã lộ rõ mồn một: Muốn dùng đầu của Lý Tâm Ngọc cùng hôn quân Lý Tấn đem đến chỗ Lang Gia Vương và Bùi Mạc đổi lấy tiền đồ gấm vóc.
Chuyện cho tới bây giờ, Lý Tâm Ngọc vô lực xoay chuyển. Ngắm nhìn đại điện, bốn phía trống không quạnh quẽ lại đầy rẫy cảnh tàn sát khốc liệt, chuyện khiến nàng thấy may mắn nhất chính là tối qua đã đánh ngất hoàng huynh, để thị vệ thân cận duy nhất đưa hắn bí mật xuất cung.
Máu tuôn ra nhuộm đỏ băng vải, la quần đỏ tươi đã bị nhuộm thành màu tối, tiếng nói sắc bén của Lưu Anh kéo thần trí trong hư không của nàng về thực tại:
“Trưởng công chúa điện hạ, người nên nói thật đi, tên hôn quân đó rốt cục đã trốn đi đâu rồi? Nếu điện hạ nói ra, lão nô sẽ niệm phần tình tôi tớ trước đây mà cho người chết một cách nhẹ nhàng.”
Lý Tâm Ngọc thực sự rất đau, đau đến cả tim can cũng đang run rẩy. Nàng một đời sống trong nhung lụa, được cưng chiều hết mực. Đến một cọng tóc rơi xuống thôi cũng khiến thành Trường An run lên một cái, nào phải chịu qua một vết thương nặng đến vậy, chảy nhiều máu đến thế.
Mà đau đến chí mạng như vậy khiến nàng cảm thấy bây giờ cái chết cũng không còn đáng sợ nữa rồi.
Nàng nằm trên sàn gạch lạnh lẽo, nửa thân ngâm trong máu, khó khăn khẽ động khóe miệng: “Nói rồi cũng chết, không nói rồi cũng chết, thiến nô hà tất phải hao tổn khí lực?”
Một câu “thiến nô” chọc thẳng vào chỗ đau của Lưu Anh, hắn cười nhạt, nổi giận đùng đùng phất tay ra hiệu nội thị tiến lên trước, rút kiếm ra, gằn giọng: “Trưởng công chúa điện hạ, người mạnh miệng như vậy, lại một mình ở lại, chắc đã sớm quyết tâm nhất định phải bỏ mạng ở đây. Đã vậy dùng đầu của ngươi đến quy hàng Lang Gia Vương chắc cũng không tồi.”
Hàn quang của lưỡi đao chiếu thẳng vào mắt Lý Tâm Ngọc, nàng cảm thấy cả người thật nhẹ nhõm. Bởi sớm đoán được sẽ như vậy, nên nàng không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng thanh âm lại mang chút run rẩy, có lẽ là sự run rẩy theo bản năng đến từ linh hồn: “Nếu Bùi Mạc biết các ngươi giết ta thì sẽ thế nào?”
Lưu Anh gằn giọng cười quái dị, nói: “Ai ai cũng biết Bùi Mạc Bùi tướng quân cả đời hận nhất chính là trưởng công chúa ngươi! Lão nô thay hắn trả thù, hắn đương nhiên sẽ…vô cùng hả hê!”
“Vô cùng hả hê” bốn chữ như gai nhọn quấn quanh khiến tâm can Lý Tâm Ngọc sinh đau đớn. Nàng không ngờ Bùi Mạc hận nàng đến vậy, hận đến một kẻ thiến nô cũng biết hắn muốn giết nàng rửa sạch thù.
Không sai, phụ hoàng nàng giết cả nhà Bùi gia, nàng lại trong lúc trẻ người non dạ phụ lại Bùi Mạc, vì thế hắn mới bất chấp tất cả mà khởi nghĩa bức vua thoái vị. Nhưng nàng vẫn có một chút thương tâm, bởi chí ít, chí ít lúc trẻ người non dạ cùng hắn vui vẻ những ngày ấy, nàng đã rất thật lòng. Chỉ là chút chân tâm ấy bị giấu dưới lớp da của sự bỡn cợt, sớm đã bị bánh răng vận mệnh nghiền nát thành bùn rồi…
Vô lực trước mũi đao, nàng rũ nhẹ mắt, môi đỏ nhẹ cong lộ ra nụ cười thê lương: “Đã vậy bổn cung không còn gì để nói, chỉ mong ngươi niệm tình tôi tớ trước đây mà nhẹ nhàng một chút, đừng để máu làm bẩn trang lớp hóa trang bổn cung vừa vẽ.”
Hàn quang lóe lên, lưỡi đao rơi xuống đất, máu tươi bảy thước. Dây đỏ trên cổ tay nàng đứt bung, kim linh rơi xuống đất, lăn vài vòng, vỡ vụ thành mảnh.
Cùng lúc đó, phản tướng Vương Kiêu mở ra của cung cuối cùng, quỳ lạy nghênh tiếp binh mã của Lang Gia Vương và Bùi Mạc vào cung. Thoáng chốc, thiết kỵ giương cờ Bùi gia phát lệnh tứ phương, thanh âm vô cùng mạnh mẽ:
“Tuyệt đối không được đả thương phụ nữ và trẻ em trong cung, đặc biệt cấm đụng đến một cọng tóc của Tương Dương công chúa.”
Đáng tiếc trong mưa tuyết bay bay, tấm cờ lệnh này, cuối cùng vẫn là đến trễ một bước.
…
Buổi trưa canh ba, bên dưới cung thành.
Bùi Mạc tung người xuống ngựa, hạ đất nhất thời lảo đảo, không có cách nào bình ổn thân thể. Thị vệ bên cạnh đưa tay ra dìu, lại bị hắn hất đi. Hắn siết chặt yên ngựa, hít thật sâu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, như là đang phải chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi. Lát sau, hắn ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên, kéo ánh mắt tràn ngập tơ máu về phía hình ảnh tràn ngập máu đen trên đất, ngay cả chiếc cói che đi thi thể cũng không hề có. Hắn vừa căng thẳng lại vừa run rẩy, bước mấy bước về phía thi thể, tựa hồ muốn xác nhận thân phận của thi thể kia. Nhưng đến khi chỉ còn cách thi thể tầm ba bước, hắn lại ngừng bước, đỏ bừng hai mắt mờ mịt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì, lại như đang cật lực đè nén cái gì. Vừa mở miệng, âm thanh càng trở nên u ám, khó khăn:
“Ai giết?”
Lưu Anh vội vàng bước đến, khom người tranh công:“Huynh muội Lý gia tội ác tày trời, lão nô biết xưa nay tướng quân hận trưởng công chúa thấu xương, vì vậy đâm chết ả, mang theo đầu ả đến gặp tướng quân, thứ nhất là vì tướng quân rửa nhục, thứ hai là bày tỏ thành ý quy hàng của lão nô…ách!”
Lời chưa kịp nói xong, Bùi Mạc đã rút kiếm lướt qua cổ Lưu Anh.
Lưu Anh trợn tròn mắt, tay theo ý thức hướng lên cổ mò mẫm, tựa hồ đang nghi hoặc tại sao mình không thể phát ra âm thanh nào nữa. Mãi đến khi phát hiện từng trận sền sệt máu tươi ào ào túa ra từ cổ mình hắn mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn run rẩy chỉ tay về phía Bùi Mạc, muốn chửi rủa nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra khí âm ù ù khạc khạc, nhào thân giãy giụa một hồi rồi tắc khí mà chết.
Gió tuyết mơ màng, ánh kiếm chiếu vào đôi mắt đỏ ngậm của Bùi Mạc, trông không khác nào ác quỷ Tu La.
“Đã xảy ra chuyện gì, Bùi Mạc?”
Lang Gia Vương Lý Nghiên Bạch nghe tin lập tức chạy tới, vừa thấy thi thể trên đất hô hấp lập tức cứng lại, tầm mắt rơi xuống mái tóc đen cùng khối máu đông lại trên khuôn mặt Lý Tâm Ngọc, nổi giận nói:“Là ai giết? Không phải không cho phép các ngươi động vào một sơi tóc của Lý Tâm Ngọc rồi sao?”
Lát sau, có một thanh âm yếu ớt vang lên:“Hồi bẩm Vương gia, là Lưu Anh - một trong những thái giám đã quy hàng giết.”
“Lưu Anh đâu?
“…chết rồi.”
“….” Lý Nghiên Bạch thực sự không biết nên nói gì mới phải.
Bùi Mạc ném cây kiếm đầy máu xuống đất, sau đó chậm chậm nặng nề quỳ một chân xuống đất, run rẩy đưa tay, từng chút từng chút một vén những sợi tóc phủ trên khuôn mặt nàng, lại nhẹ nhàng lau đi máu đen trên mặt nàng.
Bùi Mạc cúi thấp đầu, Lý Nghiên Bạch nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ thấy hắn ngày thường kiếm nặng đến đâu cũng nắm vững tay mà nay lại run rẩy đến thế. Một cơn gió cuốn theo tuyết thổi đến, hắn gập người ho khan kịch liệt, máu tươi từ trong miệng mũi tràn ra, tí tách tí tách theo chóp mũi anh tuấn cùng cằm thi nhau chảy xuống đất…
Hắn cứ ho mãi, cho đến khi trong lồng ngực phát ra âm thanh không rõ là khóc hay cười, đôi bàn tay lạnh cóng nổi đầy gân xanh xiết chặt lấy Lý Tâm Ngọc…
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook