Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 2: Sống Lại.
"Tội nô Bùi Mạc, từ nay về sau là người của công chúa."
"Công chúa, Bùi Mạc ta là một người cố chấp, nếu người đã vô tình, vậy thì không nên đùa bỡn tình cảm của ta."
"Lý Tâm Ngọc, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi can tâm tình nguyện thần phục cho ta, không thể liếc mắt đưa tình với một nam nhân nào khác trong thiên hạ!"
"Lý Tâm Ngọc, ta cho ngươi hai lựa chọn: Gả cho ta, hoặc là đợi sau khi ta giành lấy giang sơn này rồi ép ngươi gả cho ta..."
Chuyện cũ trước kia như đèn kéo quân, kéo qua tâm trí từng mảng kí ức đen kịt hỗn độn, đâu đó truyền đến từng tiếng từng tiếng lanh lảnh của Kim linh, tựa hồ đang chỉ dẫn điều gì.
Ý thức của Lý Tâm Ngọc theo tiếng Kim linh tìm đến, trong hư không thấy một mảnh tia sáng, quang cảnh xung quanh ngày càng mờ ảo, tiếng ồn ào như thủy triều vọt tới lại càng ngày càng rõ ràng…
"... Tỉnh rồi, công chúa đã tỉnh lại rồi!"
"Nhanh đi báo cho phụ hoàng biết, muội muội đã tỉnh!"
Lý Tâm Ngọc dùng hết sức nâng mí mắt nặng nề lên, đập vào mắt đầu tiên là đỉnh trướng cùng màn sa mỏng màu đỏ tươi, con ngươi chậm rãi chuyển động, lại nhìn về nơi phát ra âm thanh huyên náo, mơ hồ có thể thấy một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu vàng hơi đỏ.
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, nàng lờ mờ cảm thấy hình dáng nam tử rất quen thuộc, tiếng nói cũng hết sức quen thuộc. Lý Tâm Ngọc trong lòng lộp bộp một tiếng, rất có khí thế của "bệnh nhân sắp chết" ngồi dậy.
Thấy nàng tỉnh lại, một đám thái y đang quỳ đầy đất thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nơm nớp lo sợ bị vị thái tử đang lo lắng cho muội muội kia lôi ra chém đầu.
Nhưng bộ dạng Lý Tâm Ngọc lại có chút ngây ngốc. Nàng mặc kệ tóc tai bù xù mà mở to mắt nhìn thiếu niên áo vàng, mờ mịt một hồi lâu rồi mới cẩn thận từng li từng tí, run run cất giọng hỏi:"Hoàng... Hoàng huynh?"
Lý Tấn thu lại khí thế hung ác, mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa bảo:"Là ta, là ta! Tâm nhi, suýt chút nữa muội hù chết ca ca rồi. Ta đã nói con súc vật kia quá hung dữ, ngã từ trên lưng ngựa xuống không phải chuyện đùa, không cho muội cưỡi, muội lại không nghe! Nếu như muội không tỉnh lại, người làm ca ca như ta phải giết hết đám lang băm này!"
Lý Tâm Ngọc đỏ mắt, khàn giọng cắt ngang lời của hắn:"Không phải muội đã để ca trốn đi rồi sao?"
"... Trốn?"
Lý Tấn không thể hiểu được nàng đang nói cái gì, còn tưởng rằng muội muội là lo lắng cho mình cũng bị ngựa ngộ thương, liền nói:"Đồ ngốc, muội lúc đó té thành bộ dạng như vậy, ta sao có thể một mình tránh đi chứ! Chúng ta là thân huynh muội, cùng một mẫu hậu sinh, đã thề cả đời phải đồng cam cộng khổ..."
Lời còn chưa dứt, Lý Tấn liền nghe bốp một tiếng giòn vang, trên mặt nóng bừng đau rát. Hắn giật mình một lúc lâu, mới chậm rãi kịp phản ứng: Hắn - chủ tử cao quý của Đông cung, là thái tử của cả thiên hạ này, đã trúng một cái bạt tai. Mà cái bạt tai này lại đến từ người muội muội mà hắn yêu thương nhất trên đời!
Lý Tấn vốn tính cách ngoan liệt thô bạo, người khác dám đụng đến một ngón tay của hắn, hắn có thể băm kẻ đó cho chó ăn! Thế nhưng người đánh hắn lại là muội muội của hắn a, là trân bảo từ nhỏ đến lớn hắn yêu chiều trong lòng bàn tay! Cho nên hắn không có phẫn nộ, chỉ có tràn ngập ủy khuất.
"Ngươi đánh ca ca..."
Kinh ngạc cùng khuất nhục đè nặng, người như Lý Tấn vậy mà lại đỏ vành mắt. Hắn không thể hiểu nỗi bi thống của Lý Tâm Ngọc từ đâu mà đến, bụm mặt đáng thương nói:"Tâm nhi, ngươi đánh ca ca."
Lý Tâm Ngọc đau thương không ngớt, nghiêng người siết chặt vạt áo Lý Tấn, ngoan cường chất vấn:"Không phải muội đã đánh ngất xỉu huynh, lại để Bạch Linh mang theo huynh xuôi nam tị nạn sao? Không phải muội đã để huynh có cơ hội sống sót sao? Muội thà rằng chết cũng muốn bảo vệ huynh, nhưng huynh cứ không chịu thua kém, vì sao lại xuất hiện ở đây, vì sao lại theo muội vào vực sâu địa ngục này? Đã như thế, muội chết còn có ý nghĩa gì nữa!"
"Tâm nhi..."
Lý Tấn hoàn toàn bối rối, một lát mới run rẩy đi qua sờ trán Lý Tâm Ngọc, nói: "Tâm nhi, chẳng lẽ muội bị trúng tà rồi?"
Bàn tay Lý Tấn giống hệt như tay nữ nhân, trắng nõn tinh tế mang theo nhiệt độ ấm áp. Hơi ấm quen thuộc đánh thức thần trí Lý Tâm Ngọc, nàng bắt đầu cảm thấy được không thích hợp. Nàng thở hổn hển, chậm rãi buông bàn tay đang siết chặt vạt áo Lý Tấn ra.
Nhìn bốn phía quanh Thanh Hoan điện bày biện xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, chỉ có thể là mấy năm trước mới nguy nga rực rỡ như vậy; lại ngưng thần quan sát đám thái y nơm nớp lo sơ quỳ trên mặt đất, trong bọn họ có người vốn đã chết trong dịp phản loạn, có kẻ sớm đã cao chạy xa bay, bọn họ vốn không thể xuất hiện trong Thanh Hoan điện này; nhìn lại nhìn đến khuôn mặt đầy lo lắng của Lý Tấn…
Hắn sao có thể trẻ tuổi như vậy? Trên môi có một tầng lông tơ màu xanh nhạt không rõ ràng lắm, thoạt nhìn như chỉ vừa qua tuổi thiếu niên!
Cảnh tượng không đúng, nhân vật không đúng, tuổi tác càng không đúng!
Nàng run rẩy giơ hai tay lên - đôi tay kia trắng muốt tinh tế, lộ ra làn da sáng bóng chỉ có ở thiếu nữ…
Lý Tâm Ngọc hoa mắt một khoảng thời gian thật dài mới có thể tiếp nhận sự thật mình đã sống lại, chỉ cảm thấy mờ mịt như đang bước trong mơ. Nàng không biết kiếp trước chính mình đã tích được công đức gì, lại được trời cao ưu ái, cho nàng cơ hội sống lại một đời!
Hồi tưởng lại sự tình xảy ra trong kiếp trước, nàng vừa khóc lại cười, làm Lý Tấn cho rằng muội muội phát điên, hung hăng gào thét đám thái y chẩn bệnh, hại đám thái y run rẩy quỳ bên ngoài luống cuống tay chân bò dậy vọng, văn, vấn, thiết, trong lúc nhất thời kẻ bắt mạch, người kê thuốc, đem canh dâng lên. Đương lúc náo nhiệt, lại nghe thấy tiếng the thé của thái giám ngoài điện hô lên:"Hoàng thượng giá đáo —— "
Lý Tâm Ngọc ngẩn ra, buông tay Lý Tấn nhìn về phía của, vừa vặn bắt gặp một thân ảnh gầy gò cao ngất của vị Đế vương trung niên đang vén rèm châu tiến vào trong phòng.
Thành đế Lý Thường Niên vừa mới hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã nhiễm sương thu, vầng trán nhíu lại, trong mắt chứa đựng nỗi sầu bi lâu ngày, xương gò má thon gầy làm cho hắn tăng thêm mấy phần bể dâu gầy yếu.
"Phụ hoàng..."
Lý Tâm Ngọc lại lần nữa nghẹn nghẹn, ánh mắt lom lom nhìn Lý Thường Niên, không khỏi lẩm bẩm nói:"Phụ hoàng, Tâm nhi đã lâu chưa thấy người."
Kiếp trước, Lý Thường Niên mất đi ái thê, đau lòng quá độ dẫn đến tưởng niệm thành tật, ngày ngày luyện đan cầu tiên, cuối cùng vì ăn quá nhiều đan dược mà chết vào một ngày mùa thu năm hắn bốn mươi lăm tuổi. Ngay sau đó, thái tử Lý Tấn hốt hoảng đăng cơ, tính tình tham ngược thô bạo, cuối cùng khiến Lang Gia vương cầm binh tự lập…
Kiếp trước kiếp này, sinh tử mịt mờ, tính ra quả thật đã rất lâu nàng chưa gặp lại vị Đế vương nhu nhược lại si tình này.
Nhưng Lý Thường Niên hoàn toàn không biết gì về cảm xúc cuồn cuộn trong lòng của nữ nhi, hắn chỉ nghĩ Lý Tâm Ngọc còn trẻ ham chơi, từ trên lưng ngựa té xuống còn sợ hãi, liền kéo vạt áo ngồi lại bên giường, vươn bàn tay còn mang theo mùi đan dược nhàn nhạt vuốt ve gáy Lý Tâm Ngọc, hỏi:"Sưng lên rồi, e là còn bị bầm nữa, còn đau phải không?"
Lý Tâm Ngọc nghĩ thầm:"Nỗi đau một kiếm cắt đứt yết hầu nàng còn chịu qua, một chút vết thương nho nhỏ này đâu thể khiến nàng chú ý" lập tức cười nói: "Không đau."
Tầm mắt đục ngầu của Lý Thường Niên lại rơi vào băng vải quấn chi chít trên chân nữ nhi, ngữ khí cũng nhiễm đau:"Đã là đại cô nương mười lăm tuổi, không thể cứ mãi bướng bỉnh như vậy được"
Nghe vậy, trong mắt Lý Tâm Ngọc thoáng qua một tia buồn bã: Hóa ra mình trùng sinh đến năm mười lăm tuổi sao? Năm nàng mười một tuổi, mẫu hậu bị ám sát bỏ mình. Xem ra mặc dù là trùng sinh, nàng cũng không thể gặp lại vị mẫu thân xinh đẹp dịu dàng kia.
Lý Tâm Ngọc rất nhanh đem giấu sự đau lòng nơi đáy mắt, thần sắc lộ ra vẻ hời hợt:"Sau này con sẽ không lỗ mãng nữa. Sống trên đời quả thực không dễ, con sẽ trân trọng cái mạng nhỏ này."
Lý Thường Niên ngẩn ra, gật đầu dặn:"Không tệ, Tâm nhi quả thật đã trưởng thành rồi." Lại quay ra nói với thái tử:"Tấn nhi, ngươi thân là chủ tử của Đông cung, muội muội ngươi tấm thân quý ngàn vàng, sao có thể mang nàng đi nơi nguy hiểm như trường đua ngựa càn quấy?"
"Tâm nhi nói nàng chưa từng thấy đua ngựa, con..."
"Không cần ngụy biện. Ngươi đã hứa với mẫu hậu đã qua đời, rằng sẽ dốc hết lòng bảo vệ Tâm nhi một đời, bây giờ lại không làm được, việc này nên phạt."
Nói đến đây, Lý Thường Niên hướng cửa trước mà gọi:"Lưu Anh, mang thái tử quay về đông cung, cấm túc một tháng."
Lưu Anh?!
Đúng rồi đúng rồi, lúc này Lưu Anh còn chưa có trèo lên vị trí đại tổng quản, chỉ là tên hoạn quan tứ phẩm hầu hạ bên người nàng.
Đang nghĩ ngợi, Lưu Anh bưng phất trần khom lưng khom người vào cửa, vẻ mặt lấy lòng tươi cười cùng bộ hèn mọn chó săn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thái tử điện hạ, tiểu nô tiễn ngài hồi cung?"
Nhưng dù vậy, Lý Tâm Ngọc cũng không thể quên được nụ cười lúc hắn cầm kiếm đâm vào thân thể mình. Tên thiến nô này nên bị băm thành nghìn mảnh!
Nàng chau mày, nói với Lý Thường Niên:"Phụ hoàng, ta không thích hắn." "Không thích? Trẫm nghe nói, Lưu Anh trong Thanh Hoan điện không phải được sủng nhất sao?"
"Sủng mấy năm nay, sớm đã chán ngấy rồi."
Nghe thấy Lý Tâm Ngọc nói, Lưu Anh sắc mặt đại biến, hốt hoảng quỳ xuống vái lạy, nước mắt lưng tròng:"Điện hạ, tiểu nô không biết đã làm sai chuyện gì?"
Lý Thường Niên tuy có nghi hoặc nhưng lại luôn luôn thương yêu nữ nhi, liền phất tay ra lệnh cho thị vệ kéo Lưu Anh đang kêu khóc ra ngoài. Lý Tâm Ngọc vẫn không hả giận, trong lòng tính toán một ngày nào đó phải giết chết tên thiến nô tài này.
"Trẫm mang theo Tấn nhi đi, ngươi ở lại dưỡng thương thật tốt."
Lý Thường Niên để Lý Tâm Ngọc nằm trên giường, dụ dỗ nói:"Ngủ thôi, ngủ một giấc là tốt rồi."
Lý Tâm Ngọc không dám ngủ. Nàng sợ chính mình ngủ một giấc liền không thể tỉnh lại được nữa. Kinh hồn táng đảm qua một đêm, hai đêm, ba đêm... lại không thấy có Vô thường đến đòi mạng, cũng không có sự kiện bức vua thoái vị đẫm máu, dường như cảnh tượng đầu một nơi, thân một nơi trong Thanh Hoan điện thực sự chỉ là một hồi hoang đường ác mộng. Lý Tâm Ngọc rốt cuộc trấn an một chút, trong mắt thêm sinh khí, lại khôi phục bộ dáng quần là áo lượt của vị Đế cơ quyền quý năm đó, làm cái đuôi nhỏ ngày ngày bám lấy thái tử ca ca.
Lý Tấn ở thư phòng chán đến chết buồn bực vẽ rùa, Lý Tâm Ngọc đột nhiên thò đầu vào từ song cửa phía Tây, cười hì hì hô:"Huynh trưởng." Lý Tấn hoảng sợ, tay run lên vẽ con rùa với cái đuôi thật dài.
Lý Tấn ở trong đình viện xiêu xiêu vẹo vẹo bắn tên, Lý Tâm Ngọc liền từ đám cây cảnh lá hoa tơi bời lộn xộn chui ra, dùng sức vung hai cánh tay:"Huynh trưởng!"
Lý Tấn đến nhà vệ sinh, quần còn chưa cởi ra, Lý Tâm Ngọc lại một lần nữa quỷ mị lượn lờ ở ngoài cửa, thanh âm đau thương gọi:"Huynh... Trưởng..."
"..."
Lý Tấn không nói nên lời, cảm giác mình bị ép điên luôn rồi.
"Nói đi, muội có chuyện gì muốn nhờ?"
Lý Tấn trong nháy mắt quên luôn ý tưởng đi vệ sinh, níu chặt cổ áo Lý Tâm Ngọc xách đến trong đình viện, hừ giọng:"Nói trước, ta hiện tại đang bị cấm túc, không có cách nào mang theo muội xuất cung dương oai."
"Không, không xuất cung."
Lý Tâm Ngọc kéo tay áo thêu long trảo đằng vân của Lý Tấn, nhỏ giọng nói:"Chẳng qua là muốn huynh thay ta giết vài người."
"Giết người? Ai?"
"Thiến nô Lưu Anh."
"..."
"Đại đô hộ Vương Kiêu."
"... ... ..."
"Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch."
". . ."
"Còn có..."
"Còn có?!"
Lý Tấn khóe miệng co quắp, nói:"Không thể trêu vào không thể trêu vào, ta vẫn nên trở lại đọc sách thôi!"
Mà lúc này, cách thành Trường An mười dặm về phía tây tại nô lệ doanh. Đương lúc nghỉ trưa, bên ngoài lều vải giản dị đơn sơ là đám nô lệ già trẻ lớn bé, quần áo rách rưới thảm hại, mặt đầy bệnh trạng bể dâu, tóc tai dơ bẩn mất trật tự, hai mắt ảm đạm vô thần, giống như chó chết còn bị hàng loạt bàn xích buộc lại.
Bọn họ bưng cái bát tráng men vừa bẩn vừa nát, xếp hàng lĩnh bát cháo tựa hồ chỉ có nước, chỉ có một thiếu niên ngoại lệ. Thiếu niên kia gầy gò cao ngất, quần áo mặc trên người tuy cũ nát nhưng lại sạch sẽ hiếm có trong đám nô lệ. Trên mặt hắn dính không ít tro bụi, dung mạo bị che khuất nhưng mơ hồ có thể có thể phân rõ ngũ quan, tương đối ưa nhìn.
"Tiểu chủ công, vị đại nhân trong thành Trường An kia đã bị Tam Nương Tử nắm trong lòng bàn tay, đại nhân đáp ứng nàng, không bao lâu nữa sẽ giúp người thoát khỏi thân phận nô lệ, trở thành môn khách của hắn."
Một thanh âm già nua ở trong bóng tối vang lên, tiếp theo nói:"Thời khắc Bùi gia báo thù rửa hận sắp đến rồi."
Thiếu niên trong miệng ngậm một cọng cỏ khô, khoanh tay dựa vào đống cỏ bên cạnh, trầm mặc trong khoảnh khắc mới nói:"Ta đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể giúp ta rời khỏi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
"Tội nô Bùi Mạc, từ nay về sau là người của công chúa."
"Công chúa, Bùi Mạc ta là một người cố chấp, nếu người đã vô tình, vậy thì không nên đùa bỡn tình cảm của ta."
"Lý Tâm Ngọc, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi can tâm tình nguyện thần phục cho ta, không thể liếc mắt đưa tình với một nam nhân nào khác trong thiên hạ!"
"Lý Tâm Ngọc, ta cho ngươi hai lựa chọn: Gả cho ta, hoặc là đợi sau khi ta giành lấy giang sơn này rồi ép ngươi gả cho ta..."
Chuyện cũ trước kia như đèn kéo quân, kéo qua tâm trí từng mảng kí ức đen kịt hỗn độn, đâu đó truyền đến từng tiếng từng tiếng lanh lảnh của Kim linh, tựa hồ đang chỉ dẫn điều gì.
Ý thức của Lý Tâm Ngọc theo tiếng Kim linh tìm đến, trong hư không thấy một mảnh tia sáng, quang cảnh xung quanh ngày càng mờ ảo, tiếng ồn ào như thủy triều vọt tới lại càng ngày càng rõ ràng…
"... Tỉnh rồi, công chúa đã tỉnh lại rồi!"
"Nhanh đi báo cho phụ hoàng biết, muội muội đã tỉnh!"
Lý Tâm Ngọc dùng hết sức nâng mí mắt nặng nề lên, đập vào mắt đầu tiên là đỉnh trướng cùng màn sa mỏng màu đỏ tươi, con ngươi chậm rãi chuyển động, lại nhìn về nơi phát ra âm thanh huyên náo, mơ hồ có thể thấy một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu vàng hơi đỏ.
Tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, nàng lờ mờ cảm thấy hình dáng nam tử rất quen thuộc, tiếng nói cũng hết sức quen thuộc. Lý Tâm Ngọc trong lòng lộp bộp một tiếng, rất có khí thế của "bệnh nhân sắp chết" ngồi dậy.
Thấy nàng tỉnh lại, một đám thái y đang quỳ đầy đất thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh nơm nớp lo sợ bị vị thái tử đang lo lắng cho muội muội kia lôi ra chém đầu.
Nhưng bộ dạng Lý Tâm Ngọc lại có chút ngây ngốc. Nàng mặc kệ tóc tai bù xù mà mở to mắt nhìn thiếu niên áo vàng, mờ mịt một hồi lâu rồi mới cẩn thận từng li từng tí, run run cất giọng hỏi:"Hoàng... Hoàng huynh?"
Lý Tấn thu lại khí thế hung ác, mặt lộ vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa bảo:"Là ta, là ta! Tâm nhi, suýt chút nữa muội hù chết ca ca rồi. Ta đã nói con súc vật kia quá hung dữ, ngã từ trên lưng ngựa xuống không phải chuyện đùa, không cho muội cưỡi, muội lại không nghe! Nếu như muội không tỉnh lại, người làm ca ca như ta phải giết hết đám lang băm này!"
Lý Tâm Ngọc đỏ mắt, khàn giọng cắt ngang lời của hắn:"Không phải muội đã để ca trốn đi rồi sao?"
"... Trốn?"
Lý Tấn không thể hiểu được nàng đang nói cái gì, còn tưởng rằng muội muội là lo lắng cho mình cũng bị ngựa ngộ thương, liền nói:"Đồ ngốc, muội lúc đó té thành bộ dạng như vậy, ta sao có thể một mình tránh đi chứ! Chúng ta là thân huynh muội, cùng một mẫu hậu sinh, đã thề cả đời phải đồng cam cộng khổ..."
Lời còn chưa dứt, Lý Tấn liền nghe bốp một tiếng giòn vang, trên mặt nóng bừng đau rát. Hắn giật mình một lúc lâu, mới chậm rãi kịp phản ứng: Hắn - chủ tử cao quý của Đông cung, là thái tử của cả thiên hạ này, đã trúng một cái bạt tai. Mà cái bạt tai này lại đến từ người muội muội mà hắn yêu thương nhất trên đời!
Lý Tấn vốn tính cách ngoan liệt thô bạo, người khác dám đụng đến một ngón tay của hắn, hắn có thể băm kẻ đó cho chó ăn! Thế nhưng người đánh hắn lại là muội muội của hắn a, là trân bảo từ nhỏ đến lớn hắn yêu chiều trong lòng bàn tay! Cho nên hắn không có phẫn nộ, chỉ có tràn ngập ủy khuất.
"Ngươi đánh ca ca..."
Kinh ngạc cùng khuất nhục đè nặng, người như Lý Tấn vậy mà lại đỏ vành mắt. Hắn không thể hiểu nỗi bi thống của Lý Tâm Ngọc từ đâu mà đến, bụm mặt đáng thương nói:"Tâm nhi, ngươi đánh ca ca."
Lý Tâm Ngọc đau thương không ngớt, nghiêng người siết chặt vạt áo Lý Tấn, ngoan cường chất vấn:"Không phải muội đã đánh ngất xỉu huynh, lại để Bạch Linh mang theo huynh xuôi nam tị nạn sao? Không phải muội đã để huynh có cơ hội sống sót sao? Muội thà rằng chết cũng muốn bảo vệ huynh, nhưng huynh cứ không chịu thua kém, vì sao lại xuất hiện ở đây, vì sao lại theo muội vào vực sâu địa ngục này? Đã như thế, muội chết còn có ý nghĩa gì nữa!"
"Tâm nhi..."
Lý Tấn hoàn toàn bối rối, một lát mới run rẩy đi qua sờ trán Lý Tâm Ngọc, nói: "Tâm nhi, chẳng lẽ muội bị trúng tà rồi?"
Bàn tay Lý Tấn giống hệt như tay nữ nhân, trắng nõn tinh tế mang theo nhiệt độ ấm áp. Hơi ấm quen thuộc đánh thức thần trí Lý Tâm Ngọc, nàng bắt đầu cảm thấy được không thích hợp. Nàng thở hổn hển, chậm rãi buông bàn tay đang siết chặt vạt áo Lý Tấn ra.
Nhìn bốn phía quanh Thanh Hoan điện bày biện xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc, chỉ có thể là mấy năm trước mới nguy nga rực rỡ như vậy; lại ngưng thần quan sát đám thái y nơm nớp lo sơ quỳ trên mặt đất, trong bọn họ có người vốn đã chết trong dịp phản loạn, có kẻ sớm đã cao chạy xa bay, bọn họ vốn không thể xuất hiện trong Thanh Hoan điện này; nhìn lại nhìn đến khuôn mặt đầy lo lắng của Lý Tấn…
Hắn sao có thể trẻ tuổi như vậy? Trên môi có một tầng lông tơ màu xanh nhạt không rõ ràng lắm, thoạt nhìn như chỉ vừa qua tuổi thiếu niên!
Cảnh tượng không đúng, nhân vật không đúng, tuổi tác càng không đúng!
Nàng run rẩy giơ hai tay lên - đôi tay kia trắng muốt tinh tế, lộ ra làn da sáng bóng chỉ có ở thiếu nữ…
Lý Tâm Ngọc hoa mắt một khoảng thời gian thật dài mới có thể tiếp nhận sự thật mình đã sống lại, chỉ cảm thấy mờ mịt như đang bước trong mơ. Nàng không biết kiếp trước chính mình đã tích được công đức gì, lại được trời cao ưu ái, cho nàng cơ hội sống lại một đời!
Hồi tưởng lại sự tình xảy ra trong kiếp trước, nàng vừa khóc lại cười, làm Lý Tấn cho rằng muội muội phát điên, hung hăng gào thét đám thái y chẩn bệnh, hại đám thái y run rẩy quỳ bên ngoài luống cuống tay chân bò dậy vọng, văn, vấn, thiết, trong lúc nhất thời kẻ bắt mạch, người kê thuốc, đem canh dâng lên. Đương lúc náo nhiệt, lại nghe thấy tiếng the thé của thái giám ngoài điện hô lên:"Hoàng thượng giá đáo —— "
Lý Tâm Ngọc ngẩn ra, buông tay Lý Tấn nhìn về phía của, vừa vặn bắt gặp một thân ảnh gầy gò cao ngất của vị Đế vương trung niên đang vén rèm châu tiến vào trong phòng.
Thành đế Lý Thường Niên vừa mới hơn bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã nhiễm sương thu, vầng trán nhíu lại, trong mắt chứa đựng nỗi sầu bi lâu ngày, xương gò má thon gầy làm cho hắn tăng thêm mấy phần bể dâu gầy yếu.
"Phụ hoàng..."
Lý Tâm Ngọc lại lần nữa nghẹn nghẹn, ánh mắt lom lom nhìn Lý Thường Niên, không khỏi lẩm bẩm nói:"Phụ hoàng, Tâm nhi đã lâu chưa thấy người."
Kiếp trước, Lý Thường Niên mất đi ái thê, đau lòng quá độ dẫn đến tưởng niệm thành tật, ngày ngày luyện đan cầu tiên, cuối cùng vì ăn quá nhiều đan dược mà chết vào một ngày mùa thu năm hắn bốn mươi lăm tuổi. Ngay sau đó, thái tử Lý Tấn hốt hoảng đăng cơ, tính tình tham ngược thô bạo, cuối cùng khiến Lang Gia vương cầm binh tự lập…
Kiếp trước kiếp này, sinh tử mịt mờ, tính ra quả thật đã rất lâu nàng chưa gặp lại vị Đế vương nhu nhược lại si tình này.
Nhưng Lý Thường Niên hoàn toàn không biết gì về cảm xúc cuồn cuộn trong lòng của nữ nhi, hắn chỉ nghĩ Lý Tâm Ngọc còn trẻ ham chơi, từ trên lưng ngựa té xuống còn sợ hãi, liền kéo vạt áo ngồi lại bên giường, vươn bàn tay còn mang theo mùi đan dược nhàn nhạt vuốt ve gáy Lý Tâm Ngọc, hỏi:"Sưng lên rồi, e là còn bị bầm nữa, còn đau phải không?"
Lý Tâm Ngọc nghĩ thầm:"Nỗi đau một kiếm cắt đứt yết hầu nàng còn chịu qua, một chút vết thương nho nhỏ này đâu thể khiến nàng chú ý" lập tức cười nói: "Không đau."
Tầm mắt đục ngầu của Lý Thường Niên lại rơi vào băng vải quấn chi chít trên chân nữ nhi, ngữ khí cũng nhiễm đau:"Đã là đại cô nương mười lăm tuổi, không thể cứ mãi bướng bỉnh như vậy được"
Nghe vậy, trong mắt Lý Tâm Ngọc thoáng qua một tia buồn bã: Hóa ra mình trùng sinh đến năm mười lăm tuổi sao? Năm nàng mười một tuổi, mẫu hậu bị ám sát bỏ mình. Xem ra mặc dù là trùng sinh, nàng cũng không thể gặp lại vị mẫu thân xinh đẹp dịu dàng kia.
Lý Tâm Ngọc rất nhanh đem giấu sự đau lòng nơi đáy mắt, thần sắc lộ ra vẻ hời hợt:"Sau này con sẽ không lỗ mãng nữa. Sống trên đời quả thực không dễ, con sẽ trân trọng cái mạng nhỏ này."
Lý Thường Niên ngẩn ra, gật đầu dặn:"Không tệ, Tâm nhi quả thật đã trưởng thành rồi." Lại quay ra nói với thái tử:"Tấn nhi, ngươi thân là chủ tử của Đông cung, muội muội ngươi tấm thân quý ngàn vàng, sao có thể mang nàng đi nơi nguy hiểm như trường đua ngựa càn quấy?"
"Tâm nhi nói nàng chưa từng thấy đua ngựa, con..."
"Không cần ngụy biện. Ngươi đã hứa với mẫu hậu đã qua đời, rằng sẽ dốc hết lòng bảo vệ Tâm nhi một đời, bây giờ lại không làm được, việc này nên phạt."
Nói đến đây, Lý Thường Niên hướng cửa trước mà gọi:"Lưu Anh, mang thái tử quay về đông cung, cấm túc một tháng."
Lưu Anh?!
Đúng rồi đúng rồi, lúc này Lưu Anh còn chưa có trèo lên vị trí đại tổng quản, chỉ là tên hoạn quan tứ phẩm hầu hạ bên người nàng.
Đang nghĩ ngợi, Lưu Anh bưng phất trần khom lưng khom người vào cửa, vẻ mặt lấy lòng tươi cười cùng bộ hèn mọn chó săn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thái tử điện hạ, tiểu nô tiễn ngài hồi cung?"
Nhưng dù vậy, Lý Tâm Ngọc cũng không thể quên được nụ cười lúc hắn cầm kiếm đâm vào thân thể mình. Tên thiến nô này nên bị băm thành nghìn mảnh!
Nàng chau mày, nói với Lý Thường Niên:"Phụ hoàng, ta không thích hắn." "Không thích? Trẫm nghe nói, Lưu Anh trong Thanh Hoan điện không phải được sủng nhất sao?"
"Sủng mấy năm nay, sớm đã chán ngấy rồi."
Nghe thấy Lý Tâm Ngọc nói, Lưu Anh sắc mặt đại biến, hốt hoảng quỳ xuống vái lạy, nước mắt lưng tròng:"Điện hạ, tiểu nô không biết đã làm sai chuyện gì?"
Lý Thường Niên tuy có nghi hoặc nhưng lại luôn luôn thương yêu nữ nhi, liền phất tay ra lệnh cho thị vệ kéo Lưu Anh đang kêu khóc ra ngoài. Lý Tâm Ngọc vẫn không hả giận, trong lòng tính toán một ngày nào đó phải giết chết tên thiến nô tài này.
"Trẫm mang theo Tấn nhi đi, ngươi ở lại dưỡng thương thật tốt."
Lý Thường Niên để Lý Tâm Ngọc nằm trên giường, dụ dỗ nói:"Ngủ thôi, ngủ một giấc là tốt rồi."
Lý Tâm Ngọc không dám ngủ. Nàng sợ chính mình ngủ một giấc liền không thể tỉnh lại được nữa. Kinh hồn táng đảm qua một đêm, hai đêm, ba đêm... lại không thấy có Vô thường đến đòi mạng, cũng không có sự kiện bức vua thoái vị đẫm máu, dường như cảnh tượng đầu một nơi, thân một nơi trong Thanh Hoan điện thực sự chỉ là một hồi hoang đường ác mộng. Lý Tâm Ngọc rốt cuộc trấn an một chút, trong mắt thêm sinh khí, lại khôi phục bộ dáng quần là áo lượt của vị Đế cơ quyền quý năm đó, làm cái đuôi nhỏ ngày ngày bám lấy thái tử ca ca.
Lý Tấn ở thư phòng chán đến chết buồn bực vẽ rùa, Lý Tâm Ngọc đột nhiên thò đầu vào từ song cửa phía Tây, cười hì hì hô:"Huynh trưởng." Lý Tấn hoảng sợ, tay run lên vẽ con rùa với cái đuôi thật dài.
Lý Tấn ở trong đình viện xiêu xiêu vẹo vẹo bắn tên, Lý Tâm Ngọc liền từ đám cây cảnh lá hoa tơi bời lộn xộn chui ra, dùng sức vung hai cánh tay:"Huynh trưởng!"
Lý Tấn đến nhà vệ sinh, quần còn chưa cởi ra, Lý Tâm Ngọc lại một lần nữa quỷ mị lượn lờ ở ngoài cửa, thanh âm đau thương gọi:"Huynh... Trưởng..."
"..."
Lý Tấn không nói nên lời, cảm giác mình bị ép điên luôn rồi.
"Nói đi, muội có chuyện gì muốn nhờ?"
Lý Tấn trong nháy mắt quên luôn ý tưởng đi vệ sinh, níu chặt cổ áo Lý Tâm Ngọc xách đến trong đình viện, hừ giọng:"Nói trước, ta hiện tại đang bị cấm túc, không có cách nào mang theo muội xuất cung dương oai."
"Không, không xuất cung."
Lý Tâm Ngọc kéo tay áo thêu long trảo đằng vân của Lý Tấn, nhỏ giọng nói:"Chẳng qua là muốn huynh thay ta giết vài người."
"Giết người? Ai?"
"Thiến nô Lưu Anh."
"..."
"Đại đô hộ Vương Kiêu."
"... ... ..."
"Lang Gia vương Lý Nghiễn Bạch."
". . ."
"Còn có..."
"Còn có?!"
Lý Tấn khóe miệng co quắp, nói:"Không thể trêu vào không thể trêu vào, ta vẫn nên trở lại đọc sách thôi!"
Mà lúc này, cách thành Trường An mười dặm về phía tây tại nô lệ doanh. Đương lúc nghỉ trưa, bên ngoài lều vải giản dị đơn sơ là đám nô lệ già trẻ lớn bé, quần áo rách rưới thảm hại, mặt đầy bệnh trạng bể dâu, tóc tai dơ bẩn mất trật tự, hai mắt ảm đạm vô thần, giống như chó chết còn bị hàng loạt bàn xích buộc lại.
Bọn họ bưng cái bát tráng men vừa bẩn vừa nát, xếp hàng lĩnh bát cháo tựa hồ chỉ có nước, chỉ có một thiếu niên ngoại lệ. Thiếu niên kia gầy gò cao ngất, quần áo mặc trên người tuy cũ nát nhưng lại sạch sẽ hiếm có trong đám nô lệ. Trên mặt hắn dính không ít tro bụi, dung mạo bị che khuất nhưng mơ hồ có thể có thể phân rõ ngũ quan, tương đối ưa nhìn.
"Tiểu chủ công, vị đại nhân trong thành Trường An kia đã bị Tam Nương Tử nắm trong lòng bàn tay, đại nhân đáp ứng nàng, không bao lâu nữa sẽ giúp người thoát khỏi thân phận nô lệ, trở thành môn khách của hắn."
Một thanh âm già nua ở trong bóng tối vang lên, tiếp theo nói:"Thời khắc Bùi gia báo thù rửa hận sắp đến rồi."
Thiếu niên trong miệng ngậm một cọng cỏ khô, khoanh tay dựa vào đống cỏ bên cạnh, trầm mặc trong khoảnh khắc mới nói:"Ta đang đợi một cơ hội, một cơ hội có thể giúp ta rời khỏi đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook