Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-64
Chương 64: Cân Nhắc.
Bùi Mạc “Ân” một tiếng, âm thanh có chút lạnh, hiển nhiên là nhớ ra hồi ức không mấy tốt đẹp. Lý Tâm Ngọc vội đứng dậy, nói với Bùi Mạc: “Ngươi viết tên người nọ lên lòng bàn tay ta, xem suy nghĩ của chúng ta có giống nhau không.”
Bùi Mạc cũng ngồi dậy, từ sau lưng Lý Tâm Ngọc ôm nàng, kéo tay phải của nàng, viết trong lòng bàn tay của nàng mấy chữ. Lý Tâm Ngọc sáng tỏ, chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, quay đầu lại cùng Bùi Mạc nhìn nhau cười: “Quả nhiên là hắn.”
Bùi Mạc nhìn nàng trầm tư, đôi mắt dưới bóng đêm thấm vào chút dị thường. Hắn nói giọng khàn khàn: “Đã qua canh ba, người ngủ đi.”
Vừa nói như thế, Lý Tâm Ngọc thật sự có một chút mệt nhọc. Nàng lười biếng xoay eo, nói với Bùi Mạc: “Bên thiên gian có giường, ngươi đi ngủ đi. Lăn qua lăn lại một đêm, mệt chết bản cung rồi.”
Bùi Mạc ánh mắt ảm đạm nói: “Không phải nói muốn cùng nhau ngủ sao?”
Lý Tâm Ngọc kinh hãi: “Ai muốn cùng ngươi cùng nhau ngủ?”
Bùi Mạc trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật người, ta muốn ở bên người.”
“Hiện tại đã là hừng đông, sinh nhật sớm đã qua, hơn nữa, lễ vật ngươi cũng đã tặng rồi, không cần lại đem chính mình đóng gói cho ta.”
Nói xong, nàng lắc lắc dây đỏ trên cổ, nanh sói bị bóng đêm bao phủ một tầng ấm nhuận. Bùi Mạc còn muốn nói cái gì, Lý Tâm Ngọc bèn đẩy hắn xuống giường, phất tay nói: “Khúc mắc giữa ta và ngươi tồn tại đã lâu, đều cần yên lặng một chút, đem chuyện kiếp trước kiếp này nghĩ cho minh bạch. Nếu như ngày mai tỉnh lại, ngươi vẫn quyết định vứt bỏ Lý Nghiễn Bạch mà đi theo ta, như vậy ta đối với ngươi, nhất định cũng hết sức chân thành tương đãi.”
Bùi Mạc biết, nàng đang vô cùng thận trọng suy nghĩ cho quan hệ lâu dài của hai người. Dù sao có bi kịch như vậy phát sinh vào kiếp trước, nàng cẩn thận một chút cũng là đương nhiên. Bùi Mạc không gò ép nữa, gật đầu nói: “Được, ngày mai lại nói.”
Hắn mặc ủng vải vào, quay người đi hai bước, lại lộn ngược trở về, nhẹ nhàng hôn lên trán Lý Tâm Ngọc, thấp giọng nói: “Điện hạ không nên suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút, ta sẽ ở gian ngoài thủ hộ.”
Lý Tâm Ngọc trong lòng ấm áp: “Ngươi cũng ngủ sớm một chút, Bùi Mạc.”
Bùi Mạc quay người rời đi, chỉ chốc lát sau, sát vách liền truyền đến tiếng vang. Lý Tâm Ngọc nghĩ rằng hắn đã nằm xuống, lúc này mới yên tâm nhắm mắt.
... Bùi Mạc đã nhớ lại tất cả, thế nhưng, hắn thực sự không hận nàng sao? Đoạn tình yêu hận đan xen kiếp trước kia, hắn thật sự có thể buông? Lý Tâm Ngọc lao lực quá độ, lắc lắc đầu, ép buộc chính mình nhắm mắt, cũng không lâu lắm, liền mệt nhọc mà chìm vào giấc ngủ. Mà bên sát vách, Bùi Mạc lại một đêm không ngủ, trong đầu đều là những mảnh ký ức điên cuồng hiện lên.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc nhìn thấy thi thể Lý Tâm Ngọc đầu một nơi thân một nẻo, hắn đã cố nén nỗi đau khoét xương quật cốt như thế nào... Loại cảm giác cô độc cùng tuyệt vọng thấu tận xương tủy ấy, cuộc đời này hắn tuyệt đối không thể nếm trải lại lần nữa!
Hắn mở mắt đến tận bình minh…
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bùi Mạc “Ân” một tiếng, âm thanh có chút lạnh, hiển nhiên là nhớ ra hồi ức không mấy tốt đẹp. Lý Tâm Ngọc vội đứng dậy, nói với Bùi Mạc: “Ngươi viết tên người nọ lên lòng bàn tay ta, xem suy nghĩ của chúng ta có giống nhau không.”
Bùi Mạc cũng ngồi dậy, từ sau lưng Lý Tâm Ngọc ôm nàng, kéo tay phải của nàng, viết trong lòng bàn tay của nàng mấy chữ. Lý Tâm Ngọc sáng tỏ, chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, quay đầu lại cùng Bùi Mạc nhìn nhau cười: “Quả nhiên là hắn.”
Bùi Mạc nhìn nàng trầm tư, đôi mắt dưới bóng đêm thấm vào chút dị thường. Hắn nói giọng khàn khàn: “Đã qua canh ba, người ngủ đi.”
Vừa nói như thế, Lý Tâm Ngọc thật sự có một chút mệt nhọc. Nàng lười biếng xoay eo, nói với Bùi Mạc: “Bên thiên gian có giường, ngươi đi ngủ đi. Lăn qua lăn lại một đêm, mệt chết bản cung rồi.”
Bùi Mạc ánh mắt ảm đạm nói: “Không phải nói muốn cùng nhau ngủ sao?”
Lý Tâm Ngọc kinh hãi: “Ai muốn cùng ngươi cùng nhau ngủ?”
Bùi Mạc trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật người, ta muốn ở bên người.”
“Hiện tại đã là hừng đông, sinh nhật sớm đã qua, hơn nữa, lễ vật ngươi cũng đã tặng rồi, không cần lại đem chính mình đóng gói cho ta.”
Nói xong, nàng lắc lắc dây đỏ trên cổ, nanh sói bị bóng đêm bao phủ một tầng ấm nhuận. Bùi Mạc còn muốn nói cái gì, Lý Tâm Ngọc bèn đẩy hắn xuống giường, phất tay nói: “Khúc mắc giữa ta và ngươi tồn tại đã lâu, đều cần yên lặng một chút, đem chuyện kiếp trước kiếp này nghĩ cho minh bạch. Nếu như ngày mai tỉnh lại, ngươi vẫn quyết định vứt bỏ Lý Nghiễn Bạch mà đi theo ta, như vậy ta đối với ngươi, nhất định cũng hết sức chân thành tương đãi.”
Bùi Mạc biết, nàng đang vô cùng thận trọng suy nghĩ cho quan hệ lâu dài của hai người. Dù sao có bi kịch như vậy phát sinh vào kiếp trước, nàng cẩn thận một chút cũng là đương nhiên. Bùi Mạc không gò ép nữa, gật đầu nói: “Được, ngày mai lại nói.”
Hắn mặc ủng vải vào, quay người đi hai bước, lại lộn ngược trở về, nhẹ nhàng hôn lên trán Lý Tâm Ngọc, thấp giọng nói: “Điện hạ không nên suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút, ta sẽ ở gian ngoài thủ hộ.”
Lý Tâm Ngọc trong lòng ấm áp: “Ngươi cũng ngủ sớm một chút, Bùi Mạc.”
Bùi Mạc quay người rời đi, chỉ chốc lát sau, sát vách liền truyền đến tiếng vang. Lý Tâm Ngọc nghĩ rằng hắn đã nằm xuống, lúc này mới yên tâm nhắm mắt.
... Bùi Mạc đã nhớ lại tất cả, thế nhưng, hắn thực sự không hận nàng sao? Đoạn tình yêu hận đan xen kiếp trước kia, hắn thật sự có thể buông? Lý Tâm Ngọc lao lực quá độ, lắc lắc đầu, ép buộc chính mình nhắm mắt, cũng không lâu lắm, liền mệt nhọc mà chìm vào giấc ngủ. Mà bên sát vách, Bùi Mạc lại một đêm không ngủ, trong đầu đều là những mảnh ký ức điên cuồng hiện lên.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc nhìn thấy thi thể Lý Tâm Ngọc đầu một nơi thân một nẻo, hắn đã cố nén nỗi đau khoét xương quật cốt như thế nào... Loại cảm giác cô độc cùng tuyệt vọng thấu tận xương tủy ấy, cuộc đời này hắn tuyệt đối không thể nếm trải lại lần nữa!
Hắn mở mắt đến tận bình minh…
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook