Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-65
Chương 65: Bại Lộ.
Ngày thứ hai, Lý Tâm Ngọc còn chưa tỉnh, lại bị Tuyết Cầm đánh thức từ trong ổ chăn ấm.
“Công chúa, công chúa! Ngài mau tỉnh lại, Bùi công tử bị người đưa tin của bệ hạ mang đi rồi, thái tử điện hạ gấp rút đến tìm ngài ngoài cửa rồi!”
“Người mang tin tức? Hoàng huynh?” Lý Tâm Ngọc mơ mơ màng màng đứng dậy, tùy ý để cung tỳ lau mặt mặc quần áo cho nàng, tựa như người mộng du đáp: “Chuyện gì xảy ra?”
Hồng Thược đáp: “Nô tì cũng không biết. Thái công công cầm khẩu dụ của bệ hạ, không nói hai lời liền sai người mang Bùi công tử đi, sau đó, thái tử điện hạ liền vội vã chạy tới, gấp rút muốn gặp ngài.”
Lý Tâm Ngọc trong nháy mắt tỉnh táo, ôm vai Hồng Thược hét: “Ngươi nói cái gì? Bùi Mạc bị phụ hoàng mang đi?”
Hồng Thược yếu ớt đáp: “Vâng…”
“Là chuyện khi nào? Vì sao không đánh thức bản cung?”
“Chính là một khắc đồng hồ trước, nô tì vốn muốn thông báo ngài, thế nhưng Thái công công không cho, còn nói là khẩu dụ của hoàng thượng, muốn ngài không nhúng tay vào việc này.”
“Người của ta bị mang đi, còn không cho phép ta nhúng tay?” Lý Tâm Ngọc vội vã khoác áo ngủ lại, đẩy cửa hướng ra ngoài quát: “Bạch Linh!”
Bạch Linh cầm kiếm đứng trên bậc thềm, ôm quyền nói: “Công chúa.”
Lý Tâm Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, trầm giọng hỏi: “Phụ hoàng đột nhiên mang Bùi Mạc đi, ngươi vì sao không ngăn cản?”
Bạch Linh hốt hoảng quỳ xuống: “Lệnh của thiên tử, thuộc hạ không dám ngăn.”
“Mà thôi mà thôi, đứng lên đi, bản cung không phải đang trách ngươi.” Nói xong, nàng tùy ý cầm lên kim kê trên bàn trang điểm tùy tiện búi tóc, đứng lên nói: “Lúc Bùi Mạc bị mang đi, hắn có phản kháng không?”
“Chưa từng.” Bạch Linh đáp: “Hắn còn nhờ thuộc hạ trấn an công chúa, nói ngài đừng nóng vội, hắn sẽ không có việc gì.”
Lý Tâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Tỉnh táo cẩn thận nghĩ lại, hơn phân nửa là do nửa đêm hôm qua tìm thái y khám cho Bùi Mạc, kinh động đến phụ hoàng, lúc này mới để lộ ra thân thế của Bùi Mạc... Xem ra, giấu giếm không được, Lý Tâm Ngọc nhìn mái hiên nhỏ nước mưa, lẩm bẩm nói: “Ta không ngờ, ngày này lại tới nhanh như vậy.”
Rõ ràng hôm qua còn là tiệc sinh nhật vui vẻ, đào hoa nước chảy, vân quyển vân thư, không có một tia ưu sầu. Chỉ qua một đêm mưa gió, liền đã long trời lở đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Ngày thứ hai, Lý Tâm Ngọc còn chưa tỉnh, lại bị Tuyết Cầm đánh thức từ trong ổ chăn ấm.
“Công chúa, công chúa! Ngài mau tỉnh lại, Bùi công tử bị người đưa tin của bệ hạ mang đi rồi, thái tử điện hạ gấp rút đến tìm ngài ngoài cửa rồi!”
“Người mang tin tức? Hoàng huynh?” Lý Tâm Ngọc mơ mơ màng màng đứng dậy, tùy ý để cung tỳ lau mặt mặc quần áo cho nàng, tựa như người mộng du đáp: “Chuyện gì xảy ra?”
Hồng Thược đáp: “Nô tì cũng không biết. Thái công công cầm khẩu dụ của bệ hạ, không nói hai lời liền sai người mang Bùi công tử đi, sau đó, thái tử điện hạ liền vội vã chạy tới, gấp rút muốn gặp ngài.”
Lý Tâm Ngọc trong nháy mắt tỉnh táo, ôm vai Hồng Thược hét: “Ngươi nói cái gì? Bùi Mạc bị phụ hoàng mang đi?”
Hồng Thược yếu ớt đáp: “Vâng…”
“Là chuyện khi nào? Vì sao không đánh thức bản cung?”
“Chính là một khắc đồng hồ trước, nô tì vốn muốn thông báo ngài, thế nhưng Thái công công không cho, còn nói là khẩu dụ của hoàng thượng, muốn ngài không nhúng tay vào việc này.”
“Người của ta bị mang đi, còn không cho phép ta nhúng tay?” Lý Tâm Ngọc vội vã khoác áo ngủ lại, đẩy cửa hướng ra ngoài quát: “Bạch Linh!”
Bạch Linh cầm kiếm đứng trên bậc thềm, ôm quyền nói: “Công chúa.”
Lý Tâm Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, trầm giọng hỏi: “Phụ hoàng đột nhiên mang Bùi Mạc đi, ngươi vì sao không ngăn cản?”
Bạch Linh hốt hoảng quỳ xuống: “Lệnh của thiên tử, thuộc hạ không dám ngăn.”
“Mà thôi mà thôi, đứng lên đi, bản cung không phải đang trách ngươi.” Nói xong, nàng tùy ý cầm lên kim kê trên bàn trang điểm tùy tiện búi tóc, đứng lên nói: “Lúc Bùi Mạc bị mang đi, hắn có phản kháng không?”
“Chưa từng.” Bạch Linh đáp: “Hắn còn nhờ thuộc hạ trấn an công chúa, nói ngài đừng nóng vội, hắn sẽ không có việc gì.”
Lý Tâm Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Tỉnh táo cẩn thận nghĩ lại, hơn phân nửa là do nửa đêm hôm qua tìm thái y khám cho Bùi Mạc, kinh động đến phụ hoàng, lúc này mới để lộ ra thân thế của Bùi Mạc... Xem ra, giấu giếm không được, Lý Tâm Ngọc nhìn mái hiên nhỏ nước mưa, lẩm bẩm nói: “Ta không ngờ, ngày này lại tới nhanh như vậy.”
Rõ ràng hôm qua còn là tiệc sinh nhật vui vẻ, đào hoa nước chảy, vân quyển vân thư, không có một tia ưu sầu. Chỉ qua một đêm mưa gió, liền đã long trời lở đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook