-
Chương 6: Thế tử Bắc trấn
Lạc Vân lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi cầm bút lên, tiếp tục viết chữ.
Trước mắt chỉ có thể chịu đựng thêm một khoảng thời gian, chờ thuộc hạ của tên hung tàn kia đến đây tiếp ứng, đón ôn thần này đi. Tô Lạc Vân trong lòng thầm cầu nguyện người này không phải thủy tặc hay sơn phỉ gì đó. Nếu không, toàn bộ hàng hóa trên con thuyền này thực sự là một con dê béo bở.
Trong nội tâm nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng sự việc đã đi đến nước này, có sợ hãi cũng vô dụng. Từ sau khi mù, nàng đã có mấy lần tuyệt vọng đến muốn chết, nhưng giờ đây, nàng vừa mới có lại mục tiêu để sống tiếp, tai họa bất ngờ lại ập tới, bị người ta cưỡng ép ở trên thuyền...
Tuy nhiên, nhờ trải qua vận mệnh vô thường, nàng ngược lại càng có thể nhanh chóng bình tĩnh hơn.
Ngoại trừ mấy trang đầu vì hoảng loạn mà viết hỏng, mấy trang sau đó chữ dần đẹp lên.
Không bao lâu sau, Hương Thảo bưng trà nóng đến xem tiểu thư. Lúc nàng ta đi vào không phát giác bất thường, nói với Tô Lạc Vân: "Đại cô nương, nghỉ một lát đi, hiện tại chữ của người quả thật không khác gì so với trước khi mù nữa, viết nhiều, cổ tay sẽ đau."
Nghe thấy Hương Thảo tiến đến, Tô Lạc Vân không khỏi thở phào, nàng sợ Hương Thảo phát hiện ra manh mối gì đó, lần nữa chọc giận tên đạo tặc kia, thản nhiên nói: "Ta đi ngủ một giấc, ngươi đừng đến quấy rầy..."
Hương Thảo nghe vậy, lập tức đỡ nàng nằm xuống, sau đó ra ngoài.
Tô Lạc Vân không ngủ được, nàng biết bây giờ mình đang một mình một phòng với một nam tử, làm sao có thể yên giấc cho được? Cho nên nàng đành đứng dậy, mò mẫm đi tới cách cửa sổ khoảng chừng một bàn tay, yên lặng đứng thẳng, nghiêng tai lắng nghe tiếng sóng biển chung quanh.
Nếu lúc này có ai đó nhìn lại, sẽ thấy một tấm lưng duyên dáng, gió khẽ lay động tóc mai bên thái dương thiếu nữ, vỗ về đôi má ửng hồng.
Nàng không biết người kia khinh công đến, lặng lẽ bước ra, đứng trước cái bàn nhỏ nơi nàng viết chữ.
Tờ giấy trên cùng chép một câu thơ: "Nhân sinh có rượu cần đương say, một giọt chưa từng đến cửu tuyền..."
Hắn chau mày: Cô nương này chẳng lẽ cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng chưa thể nếm hết mỹ hảo nhân gian mà lòng mang tiếc nuối?
Đúng lúc này, cô nương đang nghiêng tai lắng nghe bên cửa sổ đột nhiên mở miệng nói: "Nghe tiếng nước... hình như là có thuyền tới gần, hảo hán nhìn xem, có phải có người tới đón ngươi không?"
Không có ai trả lời nàng, nhưng không bao lâu, nàng hình như nghe thấy có đồ vật gì rơi xuống nước, hẳn là người kia đã nhảy xuống, bơi về phía thuyền con ứng đón của hắn.
Tô Lạc Vân vẫn chưa chắc chắn, thử hỏi lại, vẫn không có người đáp lại.
Cho đến khi nàng đi khắp bốn phía trong thuyền, không còn ngửi thấy mùi máu tươi nữa, nàng mới chắc chắn nam nhân mờ ám kia đã rời khỏi thuyền.
Tô Lạc Vân không yên tâm, lại gọi Hương Thảo hỏi có phải vừa có thuyền tới gần không. Hương Thảo nói hoàn toàn chính xác đã có thuyền đi theo các nàng, nhưng đã lái đi rồi.
Lúc này Tô Lạc Vân mới thực sự yên lòng, người kia liên lạc được với thuộc hạ thế nào vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp. Tuy nhiên nàng không được tố cáo với người ngoài. Người kia hẳn cũng chắc chắn nàng quý trọng danh tiết nữ nhi, mới không gϊếŧ nàng diệt khẩu.
Song nghĩ đến lần này mình gặp nạn lại là vì phụ thân vội vã lên thuyền vứt bỏ mình không thèm quan tâm, đôi mắt mất đi tiêu cự của Tô Lạc Vân phủ đầy sương lạnh.
Nàng xưa nay không trông mong đợi phụ thân yêu thương mình bao nhiêu, nhưng Tô Hồng Mông luôn vượt quá sức tưởng tượng của nàng, đánh phủ đầu nàng, không ngừng hạ thấp nàng xuống ranh giới cuối cùng.
Lúc này nước sông cuồn cuộn, giống như tâm tư không thể bình định lại của nàng...
Những chiếc thuyền đi sau Tô gia cũng đã giương buồm ra khơi.
Lúc này thuyền đã đến gần Hoài Tây thủ phủ chìm trong tầng sương mỏng.
Trong khoang thuyền, một đại hán râu ngắn, lực lưỡng đang đứng cạnh tấm màn che. Một đại hán khác đang ở sau màn che thay y phục.
Nam tử râu ngắn kia tên là Khánh Dương, có vẻ có nhiều lời trong bụng, nhịn rồi nhịn, đến khi nhịn không được mới nói: "Tiểu chủ công, hôm nay ngài hành động quả thực lỗ mãng. Cho dù ngài có ngưỡng mộ phản tặc Tào Thịnh, quan hệ cá nhân sâu rộng, nhưng những gì gã ta làm dù sao cũng đi ngược lại với triều đình, ngài đừng dây dưa đến gã quá sâu, chỉ sợ..."
Tiểu chủ công lần này rời kinh là cùng mấy bọn vương hầu quý tử đến huyện Hoài Tây thả câu du ngoạn, nào ngờ trong lúc vô tình hắn trông thấy Tào Thịnh, một người quen biết đã lâu đang bị áp giải trong xe chở tù, thế là ban đêm lẻn vào, sắp xếp người giương đông kích tây, đặt mình vào nguy hiểm, cứu Tào Thịnh.
Hành động như vậy mặc dù nghĩa khí giang hồ mười phần, thế nhưng quá mạo hiểm! Nghĩ đến tiểu chủ công bị bỏ lại đơn độc trong cơn nguy loạn, Khánh Dương hoảng sợ một trận.
Nam nhân kia đang băng bó vết thương trên vai, không để ý lắm nói: "Lần này hành động có người đã để lộ bí mật! May mắn các ngươi kịp thời đuổi tới, gϊếŧ tên mật thám định báo tin về kinh thành..."
Khánh Dương lập tức lo lắng nói: "Tiểu chủ công, nếu là như vậy, tình cảnh của ngài chẳng phải đáng lo hay sao? Sao không nhân cơ hội này mau chóng rời khỏi Nguỵ đô, để không bị người khác bức hϊếp..."
Nam tử cao lớn lúc này khẽ quay người.
Hắn ngũ quan sắc sảo, bởi vì mẫu thân là người dị tộc, cho nên tướng mạo tựa hồ mang theo một chút huyết thống dị vực. Một bên mặt bị ánh đèn đổ bóng đen, đường nét uyển chuyển như được dao khắc trên gỗ, sống mũi cao, đôi mắt đen dưới lông mày rậm sắc bén như đại bàng, tóc dài ướt dán trên mặt, mang theo chút hoang dã của dị vực, môi mỏng hiện lên nụ cười trào phúng.
"Phụ vương đưa ta vào Ngụy đô để làm vật thế chấp, nếu rời đi, Đại Lương châu sẽ chìm trong biển lửa chiến tranh... Đi? Thiên hạ rộng lớn, chúng ta nên đi đâu?" Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói.
Đại Ngụy ba mươi năm trước bởi vì chiến loạn với Bắc tộc, lúc ấy chủ chiến Ngụy Tông tiên đế tham công ra trận, đồi đài bị vây trọn vẹn hai mươi ngày, được ghi vào sử sách, trở thành nỗi hổ thẹn của quốc gia.
Thời điểm ông ta bị bao vây, đã bị ép viết chiếu thư thoái vị nhường hiền, đổi lại được viện binh gấp rút tiếp viện.
Đợi đến khi Ngụy Tông đế xấu hổ trở về, cánh đảng mới của Ngụy triều đưa thúc phụ Hàn Úc thay vào. Hàn Úc sau khi thượng vị trở thành Ngụy Tuyên đế, cắt nhường hai mươi châu lãnh thổ ở phía bắc, kịp thời ngưng chiến.
Từ đây Hàn Úc trở thành một đế vương chính thống.
Mặc dù ông ta nhân lúc loạn lạc mà soán vị, nhưng bởi vì có chiếu thư thoái vị của Hoàng đế chất tử*, danh chính ngôn thuận chuyển giao quyền lực, còn phong hào cho Ngụy Tông đế là Thánh Đức thái hoàng.
*Chất tử: cháu trai.
Tiếp đến, tân đế lại trục xuất Thái tử vốn sẽ thế chỗ tới vùng đất cằn sỏi đá Lương châu, làm một Vương gia Bắc trấn nhàn vân dã hạc*.
*Nhàn vân dã hạc: tự do thoải mái, không bị ràng buộc.
Cứ như vậy, chú cháu nhường ngôi, hòa hợp êm ấm, viết vào sử sách trông rất đẹp.
Chỉ là Lương châu kia xung quanh núi non hiểm trở, các trấn quan trọng chung quanh đều được trấn giữ, giống như cá trong chậu. Ngụy Tông đế lúc trước bị ép thoái vị, trong lòng chất chứa nhiều phiền muộn, năm thứ hai sau khi nhường ngôi mắc bệnh nặng rồi qua đời trong kinh thành, trước khi chết, bên giường bệnh không con cái.
Vì vậy, vào thế hệ của phụ thân Hàn Nhậm và Hàn Lâm Phong, đám con cháu tiên đế dường như đã bị bỏ rơi ở địa giới Lương châu, phần lớn đều là những kẻ ăn chơi trác táng.
Dựa theo quy tắc cũ, mỗi đời tân Vương đều sẽ đưa nhi thử tương lai kế thừa Vương vị vào kinh thành, lấy tên đẹp là tu dưỡng học vấn, cảm thụ phong tình kinh thành, kỳ thật là chụp mũ làm con tin, khảo sát phẩm hạnh. Lương châu phàm là gió thổi cỏ lay, nhi tử lập tức sẽ bị đẩy lên tế đàn.
Hai năm trước, Hàn Nhậm được trưởng tử của mình là Hàn Lâm Phong vào kinh thành, bắt đầu thời gian học tập năm năm.
Chính vì tình cảnh xấu hổ của hắn, cận thần Khánh Dương mới toát mồ hôi lạnh vì hành động táo bạo của tiểu chủ công.
May mà lúc đó lên được thuyền của Tô gia mới thoát hiểm, nhưng tiểu chủ công muốn mau chóng trở về với đồng bọn đang ở ngoài kinh càng sớm càng tốt để xử lý sạch sẽ.
Khánh Dương vẫn có chút không an tâm, lại hỏi: "Người trên thuyền kia không để lại hậu hoạn gì chứ?"
Hắn ta muốn nói đến thuyền của Tô gia, nếu như để người khác phát hiện Thế tử giúp đỡ phản tặc Tào Thịnh, dây dưa quá lớn, Vương phủ ở Lương châu trên dưới đều sẽ lâm vào nguy hiểm, không thể thiếu chút thủ đoạn lôi đình.
Chủ nhân từ trước đến nay luôn là một người sát phạt quyết đoán nghe vậy, dừng một chút rồi mới nói: "Không sao, nàng ta không biết ta là ai."
Nghe tiểu chủ nhân nói như vậy, Khánh Dương cũng không gặng hỏi nữa, chỉ cầm lấy y phục giúp chủ nhân mặc vào.
Chiếc áo dài thêu đầy hoa mẫu đơn này thật lộng lẫy chướng mắt, kiểu dáng xốc nổi che lấp thân thể tráng kiện của Hàn Lâm Phong một cách thỏa đáng, tóc dài đen nhánh được thắt bím, mũ vàng đội lên, gương mặt anh tuấn được phủ phấn, môi tô son đỏ.
Hắn vốn có đường nét sắc sảo, mặt mày tuấn mỹ, sau khi vẻ nam tính được che lấp hoàn toàn, toát ra một khí chất nữ tính vô cùng hoa lệ.
Đây chính là bộ dạng lưu hành một thời của các công tử phú quý khắp kinh thành, thái bình thịnh thế không biết tư vị thư hùng là gì, bọn công tử trẻ tuổi tô son điểm phấn giống như một nữ tử vậy.
Hàn Lâm Phong mặt không cảm xúc, nhìn sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ hư hỏng của một công tử ăn chơi trác táng phản chiếu trong gương đồng, đột nhiên môi mỏng lộ một nụ cười lạnh... Giờ khắc này, vẻ hoa lệ tiêu tán, dường như có một con dã thú khát máu đang ẩn núp, chuẩn bị nhất phi trùng thiên*...
*Nhất phi trùng thiên 一飛沖天: bay vọt một bước lên trời.
Chỉ tiếc nụ cười này chỉ là một cái chớp mắt, nhanh chóng không còn nữa.
Mặc y phục xong, Hàn Lâm Phong lặng lẽ đi qua bàn đạp giữa cầu, đến một chiếc thuyền hoa lớn khác đang neo trong hồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa bất cần đời, đung đưa chén rượu trong tay, ưu nhã âu yếm véo má mỹ nhân, đi vào buồng nhỏ trên tàu ca múa mừng cảnh thái bình.
Các quý nhân kia uống rượu cả đêm giờ đã say như chết, thậm chỉ có người nhảy xuống hồ cùng mỹ nhân chơi đùa vẫy vùng.
Không có người nào chú ý tới Hàn Thế tử đã lặng lẽ rời đi cả đêm, chỉ cho rằng hắn đã nhìn trúng một ca nữ nên chạy đến thuyền bên qua đêm tiêu hồn.
Dù sao Hàn Lâm Phong chính là tay ăn chơi như vậy – trong vòng ăn chơi ở kinh thành, người người đều biết Thế tử Bắc trấn sống phóng túng, một phế vật bất học vô thuật*!
*Bất học vô thuật: không có học và không biết cách xử sự.
Chỉ là lúc nâng ly cạn chén, Hàn Thế tử quay đầu nhìn về phía mặt hồ bao phủ sương sớm, trong đầu hiện lên không phải là tà âm trước mắt, cũng không phải ảo ảnh đao kiếm sinh ra trong hiểm nguy, mà là hình ảnh một người duyên dáng như ngọc, ngồi một mình trước bàn, bàn tay trắng nõn cầm bút trúc đung đưa trong cảnh đêm tĩnh mịch.
Bả vai bị thương âm ỉ đau, hắn không chút do dự uống cạn chén rượu, trầm thấp đọc câu thơ cổ cô nương kia từng chép – "Nhân sinh có rượu cần đương say, một giọt chưa từng đến cửu tuyền..."
Cảnh tượng trầm mặc hờ hững trong tâm khảm, xuyên qua sinh tử hiển nhiên không thích hợp với hắn, sau khi nuốt xuống mật hoa thuần túy trong chén, Hàn Lâm Phong liền đem bóng hình xinh đẹp kia xóa nhòa khỏi tâm tư.
Không nói đến chiếc thuyền hoa bên trong ca múa mừng cảnh thái bình, ăn uống linh đình kia, nói đến hai đầu thuyền của Tô gia khi lần lượt đến kinh thành, Tô Hồng Mông cuối cùng cũng nhớ tới Tô Lạc Vân ở phía sau, chờ nàng một lúc.
Tô Quy Nhạn một mực lo lắng cho tỷ tỷ, nếu sớm biết phụ thân sai người sớm lái thuyền bỏ lại tỷ tỷ, hắn tuyệt đối sẽ không lên thuyền.
Cho nên khi trông thấy Tô Lạc Vân xuống thuyền, Tô Quy Nhạn lập tức chạy tới, lúc chuẩn bị đỡ trưởng tỷ lên xe ngựa, vừa chạm đến tay tỷ tỷ, hắn lập tức kinh hô: "Sao lại lạnh thế này? Hương Thảo, ngươi không chuẩn bị lò sưởi tay cho tỷ tỷ sao?"
Hương Thảo xấu hổ nói: "Mọi đồ vật của chúng ta đều sớm để ở đầu thuyền thứ nhất, trong xe ngựa cũng chỉ có một cái rương với mấy cái áo. Còn một cái lò sưởi tay để lại cho đại cô nương, nhưng thuyền đi được một nửa, lửa than cũng lạnh, chỉ có một cái lò để nấu cơm nấu nước. Thuyền kia là để vận chuyển nàng hóa nên có chút hở..."
--------------HẾT CHƯƠNG 6--------------
Trước mắt chỉ có thể chịu đựng thêm một khoảng thời gian, chờ thuộc hạ của tên hung tàn kia đến đây tiếp ứng, đón ôn thần này đi. Tô Lạc Vân trong lòng thầm cầu nguyện người này không phải thủy tặc hay sơn phỉ gì đó. Nếu không, toàn bộ hàng hóa trên con thuyền này thực sự là một con dê béo bở.
Trong nội tâm nàng cực kỳ sợ hãi, nhưng sự việc đã đi đến nước này, có sợ hãi cũng vô dụng. Từ sau khi mù, nàng đã có mấy lần tuyệt vọng đến muốn chết, nhưng giờ đây, nàng vừa mới có lại mục tiêu để sống tiếp, tai họa bất ngờ lại ập tới, bị người ta cưỡng ép ở trên thuyền...
Tuy nhiên, nhờ trải qua vận mệnh vô thường, nàng ngược lại càng có thể nhanh chóng bình tĩnh hơn.
Ngoại trừ mấy trang đầu vì hoảng loạn mà viết hỏng, mấy trang sau đó chữ dần đẹp lên.
Không bao lâu sau, Hương Thảo bưng trà nóng đến xem tiểu thư. Lúc nàng ta đi vào không phát giác bất thường, nói với Tô Lạc Vân: "Đại cô nương, nghỉ một lát đi, hiện tại chữ của người quả thật không khác gì so với trước khi mù nữa, viết nhiều, cổ tay sẽ đau."
Nghe thấy Hương Thảo tiến đến, Tô Lạc Vân không khỏi thở phào, nàng sợ Hương Thảo phát hiện ra manh mối gì đó, lần nữa chọc giận tên đạo tặc kia, thản nhiên nói: "Ta đi ngủ một giấc, ngươi đừng đến quấy rầy..."
Hương Thảo nghe vậy, lập tức đỡ nàng nằm xuống, sau đó ra ngoài.
Tô Lạc Vân không ngủ được, nàng biết bây giờ mình đang một mình một phòng với một nam tử, làm sao có thể yên giấc cho được? Cho nên nàng đành đứng dậy, mò mẫm đi tới cách cửa sổ khoảng chừng một bàn tay, yên lặng đứng thẳng, nghiêng tai lắng nghe tiếng sóng biển chung quanh.
Nếu lúc này có ai đó nhìn lại, sẽ thấy một tấm lưng duyên dáng, gió khẽ lay động tóc mai bên thái dương thiếu nữ, vỗ về đôi má ửng hồng.
Nàng không biết người kia khinh công đến, lặng lẽ bước ra, đứng trước cái bàn nhỏ nơi nàng viết chữ.
Tờ giấy trên cùng chép một câu thơ: "Nhân sinh có rượu cần đương say, một giọt chưa từng đến cửu tuyền..."
Hắn chau mày: Cô nương này chẳng lẽ cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa, nhưng chưa thể nếm hết mỹ hảo nhân gian mà lòng mang tiếc nuối?
Đúng lúc này, cô nương đang nghiêng tai lắng nghe bên cửa sổ đột nhiên mở miệng nói: "Nghe tiếng nước... hình như là có thuyền tới gần, hảo hán nhìn xem, có phải có người tới đón ngươi không?"
Không có ai trả lời nàng, nhưng không bao lâu, nàng hình như nghe thấy có đồ vật gì rơi xuống nước, hẳn là người kia đã nhảy xuống, bơi về phía thuyền con ứng đón của hắn.
Tô Lạc Vân vẫn chưa chắc chắn, thử hỏi lại, vẫn không có người đáp lại.
Cho đến khi nàng đi khắp bốn phía trong thuyền, không còn ngửi thấy mùi máu tươi nữa, nàng mới chắc chắn nam nhân mờ ám kia đã rời khỏi thuyền.
Tô Lạc Vân không yên tâm, lại gọi Hương Thảo hỏi có phải vừa có thuyền tới gần không. Hương Thảo nói hoàn toàn chính xác đã có thuyền đi theo các nàng, nhưng đã lái đi rồi.
Lúc này Tô Lạc Vân mới thực sự yên lòng, người kia liên lạc được với thuộc hạ thế nào vẫn là bí ẩn chưa có lời giải đáp. Tuy nhiên nàng không được tố cáo với người ngoài. Người kia hẳn cũng chắc chắn nàng quý trọng danh tiết nữ nhi, mới không gϊếŧ nàng diệt khẩu.
Song nghĩ đến lần này mình gặp nạn lại là vì phụ thân vội vã lên thuyền vứt bỏ mình không thèm quan tâm, đôi mắt mất đi tiêu cự của Tô Lạc Vân phủ đầy sương lạnh.
Nàng xưa nay không trông mong đợi phụ thân yêu thương mình bao nhiêu, nhưng Tô Hồng Mông luôn vượt quá sức tưởng tượng của nàng, đánh phủ đầu nàng, không ngừng hạ thấp nàng xuống ranh giới cuối cùng.
Lúc này nước sông cuồn cuộn, giống như tâm tư không thể bình định lại của nàng...
Những chiếc thuyền đi sau Tô gia cũng đã giương buồm ra khơi.
Lúc này thuyền đã đến gần Hoài Tây thủ phủ chìm trong tầng sương mỏng.
Trong khoang thuyền, một đại hán râu ngắn, lực lưỡng đang đứng cạnh tấm màn che. Một đại hán khác đang ở sau màn che thay y phục.
Nam tử râu ngắn kia tên là Khánh Dương, có vẻ có nhiều lời trong bụng, nhịn rồi nhịn, đến khi nhịn không được mới nói: "Tiểu chủ công, hôm nay ngài hành động quả thực lỗ mãng. Cho dù ngài có ngưỡng mộ phản tặc Tào Thịnh, quan hệ cá nhân sâu rộng, nhưng những gì gã ta làm dù sao cũng đi ngược lại với triều đình, ngài đừng dây dưa đến gã quá sâu, chỉ sợ..."
Tiểu chủ công lần này rời kinh là cùng mấy bọn vương hầu quý tử đến huyện Hoài Tây thả câu du ngoạn, nào ngờ trong lúc vô tình hắn trông thấy Tào Thịnh, một người quen biết đã lâu đang bị áp giải trong xe chở tù, thế là ban đêm lẻn vào, sắp xếp người giương đông kích tây, đặt mình vào nguy hiểm, cứu Tào Thịnh.
Hành động như vậy mặc dù nghĩa khí giang hồ mười phần, thế nhưng quá mạo hiểm! Nghĩ đến tiểu chủ công bị bỏ lại đơn độc trong cơn nguy loạn, Khánh Dương hoảng sợ một trận.
Nam nhân kia đang băng bó vết thương trên vai, không để ý lắm nói: "Lần này hành động có người đã để lộ bí mật! May mắn các ngươi kịp thời đuổi tới, gϊếŧ tên mật thám định báo tin về kinh thành..."
Khánh Dương lập tức lo lắng nói: "Tiểu chủ công, nếu là như vậy, tình cảnh của ngài chẳng phải đáng lo hay sao? Sao không nhân cơ hội này mau chóng rời khỏi Nguỵ đô, để không bị người khác bức hϊếp..."
Nam tử cao lớn lúc này khẽ quay người.
Hắn ngũ quan sắc sảo, bởi vì mẫu thân là người dị tộc, cho nên tướng mạo tựa hồ mang theo một chút huyết thống dị vực. Một bên mặt bị ánh đèn đổ bóng đen, đường nét uyển chuyển như được dao khắc trên gỗ, sống mũi cao, đôi mắt đen dưới lông mày rậm sắc bén như đại bàng, tóc dài ướt dán trên mặt, mang theo chút hoang dã của dị vực, môi mỏng hiện lên nụ cười trào phúng.
"Phụ vương đưa ta vào Ngụy đô để làm vật thế chấp, nếu rời đi, Đại Lương châu sẽ chìm trong biển lửa chiến tranh... Đi? Thiên hạ rộng lớn, chúng ta nên đi đâu?" Hàn Lâm Phong lạnh lùng nói.
Đại Ngụy ba mươi năm trước bởi vì chiến loạn với Bắc tộc, lúc ấy chủ chiến Ngụy Tông tiên đế tham công ra trận, đồi đài bị vây trọn vẹn hai mươi ngày, được ghi vào sử sách, trở thành nỗi hổ thẹn của quốc gia.
Thời điểm ông ta bị bao vây, đã bị ép viết chiếu thư thoái vị nhường hiền, đổi lại được viện binh gấp rút tiếp viện.
Đợi đến khi Ngụy Tông đế xấu hổ trở về, cánh đảng mới của Ngụy triều đưa thúc phụ Hàn Úc thay vào. Hàn Úc sau khi thượng vị trở thành Ngụy Tuyên đế, cắt nhường hai mươi châu lãnh thổ ở phía bắc, kịp thời ngưng chiến.
Từ đây Hàn Úc trở thành một đế vương chính thống.
Mặc dù ông ta nhân lúc loạn lạc mà soán vị, nhưng bởi vì có chiếu thư thoái vị của Hoàng đế chất tử*, danh chính ngôn thuận chuyển giao quyền lực, còn phong hào cho Ngụy Tông đế là Thánh Đức thái hoàng.
*Chất tử: cháu trai.
Tiếp đến, tân đế lại trục xuất Thái tử vốn sẽ thế chỗ tới vùng đất cằn sỏi đá Lương châu, làm một Vương gia Bắc trấn nhàn vân dã hạc*.
*Nhàn vân dã hạc: tự do thoải mái, không bị ràng buộc.
Cứ như vậy, chú cháu nhường ngôi, hòa hợp êm ấm, viết vào sử sách trông rất đẹp.
Chỉ là Lương châu kia xung quanh núi non hiểm trở, các trấn quan trọng chung quanh đều được trấn giữ, giống như cá trong chậu. Ngụy Tông đế lúc trước bị ép thoái vị, trong lòng chất chứa nhiều phiền muộn, năm thứ hai sau khi nhường ngôi mắc bệnh nặng rồi qua đời trong kinh thành, trước khi chết, bên giường bệnh không con cái.
Vì vậy, vào thế hệ của phụ thân Hàn Nhậm và Hàn Lâm Phong, đám con cháu tiên đế dường như đã bị bỏ rơi ở địa giới Lương châu, phần lớn đều là những kẻ ăn chơi trác táng.
Dựa theo quy tắc cũ, mỗi đời tân Vương đều sẽ đưa nhi thử tương lai kế thừa Vương vị vào kinh thành, lấy tên đẹp là tu dưỡng học vấn, cảm thụ phong tình kinh thành, kỳ thật là chụp mũ làm con tin, khảo sát phẩm hạnh. Lương châu phàm là gió thổi cỏ lay, nhi tử lập tức sẽ bị đẩy lên tế đàn.
Hai năm trước, Hàn Nhậm được trưởng tử của mình là Hàn Lâm Phong vào kinh thành, bắt đầu thời gian học tập năm năm.
Chính vì tình cảnh xấu hổ của hắn, cận thần Khánh Dương mới toát mồ hôi lạnh vì hành động táo bạo của tiểu chủ công.
May mà lúc đó lên được thuyền của Tô gia mới thoát hiểm, nhưng tiểu chủ công muốn mau chóng trở về với đồng bọn đang ở ngoài kinh càng sớm càng tốt để xử lý sạch sẽ.
Khánh Dương vẫn có chút không an tâm, lại hỏi: "Người trên thuyền kia không để lại hậu hoạn gì chứ?"
Hắn ta muốn nói đến thuyền của Tô gia, nếu như để người khác phát hiện Thế tử giúp đỡ phản tặc Tào Thịnh, dây dưa quá lớn, Vương phủ ở Lương châu trên dưới đều sẽ lâm vào nguy hiểm, không thể thiếu chút thủ đoạn lôi đình.
Chủ nhân từ trước đến nay luôn là một người sát phạt quyết đoán nghe vậy, dừng một chút rồi mới nói: "Không sao, nàng ta không biết ta là ai."
Nghe tiểu chủ nhân nói như vậy, Khánh Dương cũng không gặng hỏi nữa, chỉ cầm lấy y phục giúp chủ nhân mặc vào.
Chiếc áo dài thêu đầy hoa mẫu đơn này thật lộng lẫy chướng mắt, kiểu dáng xốc nổi che lấp thân thể tráng kiện của Hàn Lâm Phong một cách thỏa đáng, tóc dài đen nhánh được thắt bím, mũ vàng đội lên, gương mặt anh tuấn được phủ phấn, môi tô son đỏ.
Hắn vốn có đường nét sắc sảo, mặt mày tuấn mỹ, sau khi vẻ nam tính được che lấp hoàn toàn, toát ra một khí chất nữ tính vô cùng hoa lệ.
Đây chính là bộ dạng lưu hành một thời của các công tử phú quý khắp kinh thành, thái bình thịnh thế không biết tư vị thư hùng là gì, bọn công tử trẻ tuổi tô son điểm phấn giống như một nữ tử vậy.
Hàn Lâm Phong mặt không cảm xúc, nhìn sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ hư hỏng của một công tử ăn chơi trác táng phản chiếu trong gương đồng, đột nhiên môi mỏng lộ một nụ cười lạnh... Giờ khắc này, vẻ hoa lệ tiêu tán, dường như có một con dã thú khát máu đang ẩn núp, chuẩn bị nhất phi trùng thiên*...
*Nhất phi trùng thiên 一飛沖天: bay vọt một bước lên trời.
Chỉ tiếc nụ cười này chỉ là một cái chớp mắt, nhanh chóng không còn nữa.
Mặc y phục xong, Hàn Lâm Phong lặng lẽ đi qua bàn đạp giữa cầu, đến một chiếc thuyền hoa lớn khác đang neo trong hồ, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa bất cần đời, đung đưa chén rượu trong tay, ưu nhã âu yếm véo má mỹ nhân, đi vào buồng nhỏ trên tàu ca múa mừng cảnh thái bình.
Các quý nhân kia uống rượu cả đêm giờ đã say như chết, thậm chỉ có người nhảy xuống hồ cùng mỹ nhân chơi đùa vẫy vùng.
Không có người nào chú ý tới Hàn Thế tử đã lặng lẽ rời đi cả đêm, chỉ cho rằng hắn đã nhìn trúng một ca nữ nên chạy đến thuyền bên qua đêm tiêu hồn.
Dù sao Hàn Lâm Phong chính là tay ăn chơi như vậy – trong vòng ăn chơi ở kinh thành, người người đều biết Thế tử Bắc trấn sống phóng túng, một phế vật bất học vô thuật*!
*Bất học vô thuật: không có học và không biết cách xử sự.
Chỉ là lúc nâng ly cạn chén, Hàn Thế tử quay đầu nhìn về phía mặt hồ bao phủ sương sớm, trong đầu hiện lên không phải là tà âm trước mắt, cũng không phải ảo ảnh đao kiếm sinh ra trong hiểm nguy, mà là hình ảnh một người duyên dáng như ngọc, ngồi một mình trước bàn, bàn tay trắng nõn cầm bút trúc đung đưa trong cảnh đêm tĩnh mịch.
Bả vai bị thương âm ỉ đau, hắn không chút do dự uống cạn chén rượu, trầm thấp đọc câu thơ cổ cô nương kia từng chép – "Nhân sinh có rượu cần đương say, một giọt chưa từng đến cửu tuyền..."
Cảnh tượng trầm mặc hờ hững trong tâm khảm, xuyên qua sinh tử hiển nhiên không thích hợp với hắn, sau khi nuốt xuống mật hoa thuần túy trong chén, Hàn Lâm Phong liền đem bóng hình xinh đẹp kia xóa nhòa khỏi tâm tư.
Không nói đến chiếc thuyền hoa bên trong ca múa mừng cảnh thái bình, ăn uống linh đình kia, nói đến hai đầu thuyền của Tô gia khi lần lượt đến kinh thành, Tô Hồng Mông cuối cùng cũng nhớ tới Tô Lạc Vân ở phía sau, chờ nàng một lúc.
Tô Quy Nhạn một mực lo lắng cho tỷ tỷ, nếu sớm biết phụ thân sai người sớm lái thuyền bỏ lại tỷ tỷ, hắn tuyệt đối sẽ không lên thuyền.
Cho nên khi trông thấy Tô Lạc Vân xuống thuyền, Tô Quy Nhạn lập tức chạy tới, lúc chuẩn bị đỡ trưởng tỷ lên xe ngựa, vừa chạm đến tay tỷ tỷ, hắn lập tức kinh hô: "Sao lại lạnh thế này? Hương Thảo, ngươi không chuẩn bị lò sưởi tay cho tỷ tỷ sao?"
Hương Thảo xấu hổ nói: "Mọi đồ vật của chúng ta đều sớm để ở đầu thuyền thứ nhất, trong xe ngựa cũng chỉ có một cái rương với mấy cái áo. Còn một cái lò sưởi tay để lại cho đại cô nương, nhưng thuyền đi được một nửa, lửa than cũng lạnh, chỉ có một cái lò để nấu cơm nấu nước. Thuyền kia là để vận chuyển nàng hóa nên có chút hở..."
--------------HẾT CHƯƠNG 6--------------
Bình luận facebook