-
Chương 8: Đuổi người
Hương Thảo nghe thấy những lời đó, quay lại nhìn Thế tử gia tô son điểm phấn, khí chất yểu điệu kia, khẩu khí lập tức thay đổi: "Đáng tiếc cho loại vẻ ngoài kia, một nam nhân tốt như thế mà sắc mặt lại trắng bệch, hẳn là một tên trầm mê tửu sắc không ra gì."
Nhưng vì vẻ ngoài đẹp, làm ăn xin cũng dễ dàng hơn. Không ít phu nhân cô nương đang rung động không ngừng khi nhìn thấy bộ dáng tuấn mỹ kia của Hàn Thế tử, nhao nhao ném chút đồng bạc tới bát đồng trước mặt hắn, tạo ra những tiếng chói tai như ngọc rơi trên đĩa.
Kết quả một khúc tương tư còn chưa đàn xong, cái bát đồng đã đầy ắp những đồng bạc vụn, không bao lâu sau người ta dọn dẹp rồi rời đi.
Tô Lạc Vân cũng đợi một hồi lâu, nghe thấy tiếng cười nói của đám đệ tử không ra gì trong xe ngựa kia dần dần đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, xe ngựa của nàng rốt cuộc cũng có thể đi, cũng không biết cữu cữu có chờ đến nóng vội hay không.
Sau khi đám đông giải tán, xe ngựa Tô gia dọc theo phố xá đến trước cửa dịch quán.
Hồ Tuyết Tùng một thân đồ nhung đứng trước dịch quán chờ cháu gái xuống xe.
Chờ gặp được Lạc Vân, nam nhân mặt mọc đầy râu, mũi có chút ngứa, nói với nàng: "Đã lâu không gặp con, vậy mà con đã gầy ra thế này. Tiền của Tô gia đều bị phụ thân còn dùng để sắm quan tài rồi sao? Rốt cuộc hắn ta có chăm sóc tốt cho con hay không?"
Tô Tô nghe thấy giọng nói hùng hậu của tiểu cữu cữu, cũng không nhịn nổi nước mắt nơi đáy mắt, nhất thời vành mắt đỏ lên, nhẹ nhàng khịt mũi nói: "Nghe giọng nói của cữu cữu, hùng hồn mười phần, mấy năm nay nhất định khôi ngô hơn rất nhiều! Vẫn là quân doanh nuôi người tốt, không biết khi nào cữu cữu chọn được một cữu mẫu thích hợp về cho con đây?"
Hồ Tuyết Tùng lại tự giễu nói: "Ta gia sản lụi bại, thân không phiến ngói, vẫn là không nên châm chọc cô nương nhà lành chịu tội cùng ta."
Đợi hai người vào trong phòng hàn huyên một lúc, Hồ Tuyết Tùng nói thẳng: "Ta tới đây để chuẩn bị đón tỷ đệ các con rời khỏi Tô gia. Hai năm trước khi con xảy ra chuyện, ta đang tham quân ở Giang Tô, vây quét thủy phỉ, trải qua một đoạn thời gian lưỡi đao li3m máu, không lo được cho các con. Hiện tại ta cũng coi như có bổng lộc để nuôi dòng tộc, vừa vặn đón các con về, tránh bị đám nữ nhân ác độc đó tính toán thủ đoạn."
Tô Lạc Vân lấy mấy đĩa bánh ngọt bên trong hộp thức ăn bày ra bàn, nhẹ giọng hỏi: "Cữu cữu đến nay chưa thành thân, nếu bên người lại mang thêm hai vướng bận của vong tỷ, về sau người làm sao cưới được một thê tử đàng hoàng?"
Hồ Tuyết Tùng dửng dưng xua tay, vẻ mặt ân hận nói: "Đại trượng phu không có thê tử thì sao? Trước kia là ta không hiểu chuyện, hô bằng gọi hữu, sống phóng túng, tán gia bại sản, đến lúc nguy nan bất lực phải cầu xin tỷ tỷ giúp đỡ, càng không thể chăm sóc tốt các con. Hiện tại cuối cùng ta cũng đã có thể lập thân an mệnh, nếu như lại tiếp tục không quan tâm các con nữa, sau khi chết làm gì còn mặt mũi mà đi gặp tỷ tỷ?"
Tô Lạc Vân lại lắc đầu nói: "Đứa bé Quy Nhạn kia rất có linh khí, lúc trước khi mới vỡ lòng tiên sinh đã nói nó có thể là một nhân tài. Nếu như cữu cữu muốn dẫn nhi tử của Tô gia đi mà không có lý do, nó chắc chắn sẽ bị xóa tên khỏi tộc phổ Tô gia, đến lúc đó phẩm hạnh sẽ bị thua thiệt cũng như không thể qua được đồng thí*, vậy thì uổng cho điểm linh khí kia của Quy Nhạn."
*đồng thí: bài kiểm tra dành cho trẻ em.
Hồ Tuyết Tùng hiểu rõ, đối với đương kim Bệ hạ, danh tiết quan viên là quan trọng nhất. Đứa nhỏ Lạc Vân này quả nhiên suy tính chu đáo hơn y nhiều.
Nghĩ vậy, y thở dài nói: "Có thể đưa một nữ nhi bị bệnh mắt về nông thôn... con người phải tàn nhẫn đến cỡ nào? Bây giờ vì ta kiên quyết muốn gặp con, hắn mới đưa con trở về, đến khi ta quay đầu rời kinh, chẳng phải hắn sẽ đưa con đi sao?"
Tô Lạc Vân lại mỉm cười: "Con đã có cách để được ở lại đây, cữu cữu không cần phải lo lắng. Ngược lại người lần này vào kinh, cần phải giao hảo ân tình, không biết cữu cữu có chuẩn bị chút đặc sản ở dưới quê không?"
Hồ Tuyết Tùng là dựa vào chính bản thân mình mới có được chức quan, trấn thủ ở một vùng đất ven sông lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên y theo đại nhân vào kinh, căn bản không nghĩ tới những đạo lý đối nhân xử thế này.
Ngược lại, Tô Lạc Vân một sáng đã nghĩ tới, nàng bảo Hương Thảo đưa tới một mảnh giấy: "Đây là lễ vật con mua, gửi trong thương hội thổ sản ở tây thành. Mỗi một hộp quà ứng với mỗi đại nhân đều được đánh dấu đủ cả, cữu cữu đừng tặng nhầm là được. Trước kia khi con ở kinh thành, từng theo Lục gia tiểu thư tham gia vài buổi trà yến, có chút hiểu rõ gia trạch của mấy vị đại nhân giám sát thuyền tư, trước đó vài ngày lại nghe phụ thân nói mấy chuyện ông ấy đi lại với cấp trên, liền mạo muội chuẩn bị một chút. Lần này người cũng là theo cấp trên đến đây, nếu như chuẩn bị hậu lễ để trộm đưa, lộ ra tâm cơ bất chính, là đã vượt quá quy củ. Nhưng cái gì cũng không chuẩn bị, thì lại là không nhiều nhân tình thế sự. Không bằng chuẩn bị một vài món đồ nhỏ nhặt để mưu lợi, chỉ mong những đại nhân kia có thể nhớ kỹ bên trong thủy quân Lưỡng Giang còn có một người tài giỏi như người cũng được."
Nàng chuẩn bị đồ vật đều không phải mấy món đồ quý báu gì. Nhưng đều rất dụng tâm.
Ví dụ như Lý đại nhân ở bộ phận thuyền tư rất thích thả câu, nhưng lần nào lần nấy ông ta đều tay không ra về. Cho nên nàng đã thay cữu cữu chọn mua câu Quan Đông* gần đây được lưu truyền tới từ Đông Doanh**, đây chính là một dụng cụ lợi hại để câu những con cá lớn, rất hiếm có trên thị trường.
*Quan Đông 關東: Tô giới (phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý) của Nhật Bản trên lãnh thổ Trung Quốc từ năm 1905 – 1945. Hiện nay vùng đất này là một phần của Trung Quốc.
**Đông Doanh 東瀛: nghĩa là "đông đại dương", thuật ngữ trong tiếng Trung được sử dụng để nói về Nhật Bản.
Về phần Bạch đại nhân ái thê thành si*, thì nàng đã sắp xếp một bộ y phục lấy từ chỗ của Lục Linh Tú. Y phục của Lục gia vạn kim khó cầu**, ngay cả Công chúa, nương nương, thiên kim hầu phủ cũng xếp hàng để chờ.
*Ái thê thành si: yêu vợ đến mê muội.
**Vạn kim khó cầu: nhiều tiền bạc cũng khó mà có được.
Bạch phu nhân luôn luôn xinh đẹp, ăn mặc đều rất chú trọng, không ngại sáng sớm xếp hàng để đặt may y phục.
Như vậy mọi việc Tô Lạc Vân đều thay cữu cữu nghĩ đến, an bài cẩn thận.
Cữu cữu lần này đến đây, cũng không cầu cạnh gì, đồ tặng cũng không cần phải là thứ quý giá. Người nhận lễ không có chút gánh nặng nào, ngược lại cảm thấy tri kỷ ấm áp, tự nhiên sẽ nhớ đến cữu cữu là một người khéo léo.
Người làm quan khi thiếu thủ hạ, đều hy vọng có thể tìm được một người hiểu chuyện nhạy bén lại có tài, đợi đến sau này khi có cơ hội thăng quan tiến chức, cữu cữu cũng sẽ có mấy phần thắng.
Tô Lạc Vân nói với Hồ Tuyết Tùng: "Cữu cữu không cần phải lo lắng cho tỷ đệ chúng con, người chính là chỗ dựa của chúng con, cữu cữu càng kiên định, thời gian sống ở Tô gia của tỷ đệ chúng con càng thêm tốt hơn."
Hồ Tuyết Tùng hiện giờ đã trải qua gia đạo sa sút, cũng không tiếp tục là một tiểu gia trẻ tuổi khinh cuồng như trước nữa. Y dĩ nhiên hiểu rõ ý của cháu gái.
Đáng tiếc y lớn hơn nàng mười tuổi, song lại không nghĩ chu đáo mọi chuyện bằng cháu gái.
Chú cháu dặn dò lẫn nhau một lúc rồi rời đi.
Trên đường trở về, Điền ma ma có chút không yên lòng nói: "Thiếu gia nói cũng có lý, nếu đại gia lại muốn đưa người về đó thì phải làm sao bây giờ?"
Tô Lạc Vân chỉ mỉm cười, vuốt ngón tay mình, đầu ngón tay còn mùi hương quanh quẩn, là hương mà nàng từng cho Lục gia tiểu thư thử.
Mùi hương này có thể lưu lại tận hai ngày, lúc nàng cho Lục Linh Tú thử hương, cố ý bôi ở động mạch của nàng ta, mùi hương sẽ được nhiệt độ cơ thể làm nóng, tản ra càng xa...
Cũng không biết một người yêu hương thành si như Ngư Dương Công chúa có thích mùi vị kia hay không.
Nghi vấn này sẽ có đáp án vào ngày hôm sau.
Tô Hồng Mông hôm đó dậy sớm cạo râu chải đầu, chuẩn bị cho lần đầu tiên vào Các Dịch viện.
Đinh Bội còn cố ý cử nha hoàn đi đến Thục Hương tửu lâu mua một bàn món cay Tứ Xuyên về, chuẩn bị kỹ càng thiết đãi lần đầu nhậm chức của phu quân.
Nhưng trước khi lão gia hồi phủ, Đinh Bội lại sai người mời đại cô nương tới. Mặt ngoài là muốn đo đạc may cho nàng mấy bộ quần áo, kỳ thật là Đinh Bội chuẩn bị nói với nàng chuyện mấy ngày nữa sẽ đưa nàng về lại quê.
Tô Hồng Mông mặc dù có ý định này, nhưng lại có chút không thoải mái khi mở miệng nói với đại nữ nhi, liền đem miếng khoai lang bỏng miệng này đưa cho Đinh Bội.
Đinh Bội cười híp mắt để thị nữ đo đạc cho Tô Lạc Vân, lại cảm khái nói: "Hai năm qua, con hình như đã cao lớn hơn một chút, xem ra đất nước ở dưới quê nuôi người rất tốt!"
Lạc Vân mỉm cười: "Lúc mới về quê, con không quen khí hậu nên lâm một trận bệnh nặng, gầy chỉ còn một bộ xương, không ngờ đến như vậy mà vóc dáng lại cao lớn hơn, khiến đich mẫu tốn kém, phải đo áo cho con lần nữa."
Đinh Bội không ngớt ý cười: "Ở lâu dần rồi cũng quen, kỳ thật chỗ nào mà chẳng như nhau. Dưới quê kia lại càng thích hợp để người bệnh điều dưỡng, phụ thân con còn nói, tương lai khi ngài ấy cáo lão hồi hương, cũng sẽ về Ấm châu. Chỉ là lão trạch không có ai thành thạo việc nhà để quản lý, chỉ giao cho hạ nhân, sợ bọn họ bại hoại, làm hỏng cả trạch viện. Không giống lúc con ở đó, xử lý viện lạc ngay ngắn gọn gàng."
Tô Lạc Vân mặc dù mắt mù không thể nhìn thấy, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía Đinh thị: "Mẫu thân hình như có chuyện muốn nói, không ngại thì cứ nói thẳng."
Đinh Bội cười nói tiếp: "Lần này con hồi kinh, chính là vì để gặp cữu cữu con một lần, bây giờ gặp rồi, cũng không cần phải lo lắng cho nhau nữa. Đợi qua ít ngày, muội muội con thành hôn, trong phủ bận chuyện, sợ cũng không thể chăm sóc cho con. Ta và phụ thân con đã bàn bạc, cảm thấy vẫn là nên đưa con về dưới quê, để ầm ĩ trong phủ không quấy đến con, khiến con không được thanh tịnh."
Nghe lời này, Điền ma ma ở một bên tức giận đan tay vào nhau, cố nén không phát ra tiếng động.
Tô Thải Tiên ở bên cạnh nghe được lại lộ vẻ vui mừng, nhưng liều mạng kiềm chế, không để thể hiện ra nhiều. Nhưng nàng ta lại nghĩ dù gì tỷ tỷ cũng không nhìn thấy, cũng nhịn không được nữa, tiếp tục nở nụ cười, cảm thấy nhân duyên tương lai của mình là một con đường bằng phẳng.
Tô Lạc Vân vẫn bình tĩnh như thường: "Mẫu thân đây là đang hỏi ý của con, hay là đã quyết định rồi, chỉ đến thông báo cho con một tiếng thôi?"
Nơi đây không có người ngoài, Đinh Bội cũng không cần phải kiêng kị, bày ra tư thế của đương gia chủ mẫu, ngữ trọng tâm trường* nói: "Kỳ thật chuyện của nữ nhi, đều là do phụ mẫu quyết định, ta chưa từng nghe nói có cái phủ nào mà nghe theo lời của một nhi nữ cả. Con chỉ cần nhớ rõ, ta và phụ thân con đều muốn tốt cho con... Chuyện vui của muội muội con đang tới gần, trong phủ lại thiếu những hạ nhân có kinh nghiệm dày dặn. Ta nghĩ lần này, giữ lại Hương Thảo và Điền ma ma, mặt khác sẽ cho con hai nha hoàn lanh lợi để sai bảo, cũng đỡ cho Điền ma ma tuổi đã cao, sức lực không đủ."
*Ngữ trọng tâm trường: trịnh trọng và nghiêm túc.
Lời vừa dứt, Điền ma ma lập tức trừng mắt lạnh lùng nói: "Phu nhân, khế ước của nô tỳ không ở Tô gia, người làm như thế, e rằng không hay lắm."
Đinh Bội thu lại ý cười, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi là ma ma hồi môn của Hồ gia tỷ tỷ đưa tới, ta luôn luôn kính trọng ngươi, nhưng Lạc Vân hiện giờ mặt có tật, bên cạnh cần có một người có đầy đủ sức lực, mới có thể khiến người ta yên tâm. Tuổi tác ngươi cũng đã lớn, vốn nên an dưỡng tuổi già. Nếu là cảm thấy ta không xứng để giữ ngươi lại ở trong phủ, cũng không muốn phải tức giận với ta mỗi ngày, vậy thì tự mình đi nhận bạc, trở về Hồi gia đi."
Gì chứ, cảm thấy khế ước bán thân không ở Tô gia là ghê gớm lắm sao? Tô Lạc Vân là kế nữ của bà ta, bên cạnh nữ nhi do ai hầu hạ, Tô Lạc Vân nói cũng không tính!
Trước kia vì di ngôn của Hồ thị, bà ta không dám đuổi Điền ma ma rời đi. Nhưng Tô Lạc Vân đã sắp mười tám, cũng tính là trưởng thành, không cần phải ủy thác cho một lão bộc, bà ta "khách khí" đưa tiễn lão già này đi, cũng không ai cảm thấy sai phạm.
Điền ma ma nghe thấy lời này, tức giận không kìm được mà phát hỏa. Cái gì mà "ta không yên lòng"? Đây chính là nhân lúc cô nương bị bệnh mắt, đuổi người tri kỷ đi, sau đó để Đinh thị lập tức xử lý.
Tô Lạc Vân lại lặng lẽ nói: "Cái này... cũng là ý của phụ thân?"
Đinh Bội chậm rãi nâng lên chén trà, uống một ngụm rồi mới nói: "Chuyện của hậu trạch, sao lại phải để một nam nhân xử lý? Ngài ấy bây giờ phải giúp các đại nhân của Các Dịch viện chọn mua hương liệu, rất bận rộn, nếu như con hiểu chuyện thì không cần đi làm phiền phụ thân con!"
----------------HẾT CHƯƠNG 8----------------
Nhưng vì vẻ ngoài đẹp, làm ăn xin cũng dễ dàng hơn. Không ít phu nhân cô nương đang rung động không ngừng khi nhìn thấy bộ dáng tuấn mỹ kia của Hàn Thế tử, nhao nhao ném chút đồng bạc tới bát đồng trước mặt hắn, tạo ra những tiếng chói tai như ngọc rơi trên đĩa.
Kết quả một khúc tương tư còn chưa đàn xong, cái bát đồng đã đầy ắp những đồng bạc vụn, không bao lâu sau người ta dọn dẹp rồi rời đi.
Tô Lạc Vân cũng đợi một hồi lâu, nghe thấy tiếng cười nói của đám đệ tử không ra gì trong xe ngựa kia dần dần đi xa, mới thở phào nhẹ nhõm, xe ngựa của nàng rốt cuộc cũng có thể đi, cũng không biết cữu cữu có chờ đến nóng vội hay không.
Sau khi đám đông giải tán, xe ngựa Tô gia dọc theo phố xá đến trước cửa dịch quán.
Hồ Tuyết Tùng một thân đồ nhung đứng trước dịch quán chờ cháu gái xuống xe.
Chờ gặp được Lạc Vân, nam nhân mặt mọc đầy râu, mũi có chút ngứa, nói với nàng: "Đã lâu không gặp con, vậy mà con đã gầy ra thế này. Tiền của Tô gia đều bị phụ thân còn dùng để sắm quan tài rồi sao? Rốt cuộc hắn ta có chăm sóc tốt cho con hay không?"
Tô Tô nghe thấy giọng nói hùng hậu của tiểu cữu cữu, cũng không nhịn nổi nước mắt nơi đáy mắt, nhất thời vành mắt đỏ lên, nhẹ nhàng khịt mũi nói: "Nghe giọng nói của cữu cữu, hùng hồn mười phần, mấy năm nay nhất định khôi ngô hơn rất nhiều! Vẫn là quân doanh nuôi người tốt, không biết khi nào cữu cữu chọn được một cữu mẫu thích hợp về cho con đây?"
Hồ Tuyết Tùng lại tự giễu nói: "Ta gia sản lụi bại, thân không phiến ngói, vẫn là không nên châm chọc cô nương nhà lành chịu tội cùng ta."
Đợi hai người vào trong phòng hàn huyên một lúc, Hồ Tuyết Tùng nói thẳng: "Ta tới đây để chuẩn bị đón tỷ đệ các con rời khỏi Tô gia. Hai năm trước khi con xảy ra chuyện, ta đang tham quân ở Giang Tô, vây quét thủy phỉ, trải qua một đoạn thời gian lưỡi đao li3m máu, không lo được cho các con. Hiện tại ta cũng coi như có bổng lộc để nuôi dòng tộc, vừa vặn đón các con về, tránh bị đám nữ nhân ác độc đó tính toán thủ đoạn."
Tô Lạc Vân lấy mấy đĩa bánh ngọt bên trong hộp thức ăn bày ra bàn, nhẹ giọng hỏi: "Cữu cữu đến nay chưa thành thân, nếu bên người lại mang thêm hai vướng bận của vong tỷ, về sau người làm sao cưới được một thê tử đàng hoàng?"
Hồ Tuyết Tùng dửng dưng xua tay, vẻ mặt ân hận nói: "Đại trượng phu không có thê tử thì sao? Trước kia là ta không hiểu chuyện, hô bằng gọi hữu, sống phóng túng, tán gia bại sản, đến lúc nguy nan bất lực phải cầu xin tỷ tỷ giúp đỡ, càng không thể chăm sóc tốt các con. Hiện tại cuối cùng ta cũng đã có thể lập thân an mệnh, nếu như lại tiếp tục không quan tâm các con nữa, sau khi chết làm gì còn mặt mũi mà đi gặp tỷ tỷ?"
Tô Lạc Vân lại lắc đầu nói: "Đứa bé Quy Nhạn kia rất có linh khí, lúc trước khi mới vỡ lòng tiên sinh đã nói nó có thể là một nhân tài. Nếu như cữu cữu muốn dẫn nhi tử của Tô gia đi mà không có lý do, nó chắc chắn sẽ bị xóa tên khỏi tộc phổ Tô gia, đến lúc đó phẩm hạnh sẽ bị thua thiệt cũng như không thể qua được đồng thí*, vậy thì uổng cho điểm linh khí kia của Quy Nhạn."
*đồng thí: bài kiểm tra dành cho trẻ em.
Hồ Tuyết Tùng hiểu rõ, đối với đương kim Bệ hạ, danh tiết quan viên là quan trọng nhất. Đứa nhỏ Lạc Vân này quả nhiên suy tính chu đáo hơn y nhiều.
Nghĩ vậy, y thở dài nói: "Có thể đưa một nữ nhi bị bệnh mắt về nông thôn... con người phải tàn nhẫn đến cỡ nào? Bây giờ vì ta kiên quyết muốn gặp con, hắn mới đưa con trở về, đến khi ta quay đầu rời kinh, chẳng phải hắn sẽ đưa con đi sao?"
Tô Lạc Vân lại mỉm cười: "Con đã có cách để được ở lại đây, cữu cữu không cần phải lo lắng. Ngược lại người lần này vào kinh, cần phải giao hảo ân tình, không biết cữu cữu có chuẩn bị chút đặc sản ở dưới quê không?"
Hồ Tuyết Tùng là dựa vào chính bản thân mình mới có được chức quan, trấn thủ ở một vùng đất ven sông lạnh lẽo. Đây là lần đầu tiên y theo đại nhân vào kinh, căn bản không nghĩ tới những đạo lý đối nhân xử thế này.
Ngược lại, Tô Lạc Vân một sáng đã nghĩ tới, nàng bảo Hương Thảo đưa tới một mảnh giấy: "Đây là lễ vật con mua, gửi trong thương hội thổ sản ở tây thành. Mỗi một hộp quà ứng với mỗi đại nhân đều được đánh dấu đủ cả, cữu cữu đừng tặng nhầm là được. Trước kia khi con ở kinh thành, từng theo Lục gia tiểu thư tham gia vài buổi trà yến, có chút hiểu rõ gia trạch của mấy vị đại nhân giám sát thuyền tư, trước đó vài ngày lại nghe phụ thân nói mấy chuyện ông ấy đi lại với cấp trên, liền mạo muội chuẩn bị một chút. Lần này người cũng là theo cấp trên đến đây, nếu như chuẩn bị hậu lễ để trộm đưa, lộ ra tâm cơ bất chính, là đã vượt quá quy củ. Nhưng cái gì cũng không chuẩn bị, thì lại là không nhiều nhân tình thế sự. Không bằng chuẩn bị một vài món đồ nhỏ nhặt để mưu lợi, chỉ mong những đại nhân kia có thể nhớ kỹ bên trong thủy quân Lưỡng Giang còn có một người tài giỏi như người cũng được."
Nàng chuẩn bị đồ vật đều không phải mấy món đồ quý báu gì. Nhưng đều rất dụng tâm.
Ví dụ như Lý đại nhân ở bộ phận thuyền tư rất thích thả câu, nhưng lần nào lần nấy ông ta đều tay không ra về. Cho nên nàng đã thay cữu cữu chọn mua câu Quan Đông* gần đây được lưu truyền tới từ Đông Doanh**, đây chính là một dụng cụ lợi hại để câu những con cá lớn, rất hiếm có trên thị trường.
*Quan Đông 關東: Tô giới (phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý) của Nhật Bản trên lãnh thổ Trung Quốc từ năm 1905 – 1945. Hiện nay vùng đất này là một phần của Trung Quốc.
**Đông Doanh 東瀛: nghĩa là "đông đại dương", thuật ngữ trong tiếng Trung được sử dụng để nói về Nhật Bản.
Về phần Bạch đại nhân ái thê thành si*, thì nàng đã sắp xếp một bộ y phục lấy từ chỗ của Lục Linh Tú. Y phục của Lục gia vạn kim khó cầu**, ngay cả Công chúa, nương nương, thiên kim hầu phủ cũng xếp hàng để chờ.
*Ái thê thành si: yêu vợ đến mê muội.
**Vạn kim khó cầu: nhiều tiền bạc cũng khó mà có được.
Bạch phu nhân luôn luôn xinh đẹp, ăn mặc đều rất chú trọng, không ngại sáng sớm xếp hàng để đặt may y phục.
Như vậy mọi việc Tô Lạc Vân đều thay cữu cữu nghĩ đến, an bài cẩn thận.
Cữu cữu lần này đến đây, cũng không cầu cạnh gì, đồ tặng cũng không cần phải là thứ quý giá. Người nhận lễ không có chút gánh nặng nào, ngược lại cảm thấy tri kỷ ấm áp, tự nhiên sẽ nhớ đến cữu cữu là một người khéo léo.
Người làm quan khi thiếu thủ hạ, đều hy vọng có thể tìm được một người hiểu chuyện nhạy bén lại có tài, đợi đến sau này khi có cơ hội thăng quan tiến chức, cữu cữu cũng sẽ có mấy phần thắng.
Tô Lạc Vân nói với Hồ Tuyết Tùng: "Cữu cữu không cần phải lo lắng cho tỷ đệ chúng con, người chính là chỗ dựa của chúng con, cữu cữu càng kiên định, thời gian sống ở Tô gia của tỷ đệ chúng con càng thêm tốt hơn."
Hồ Tuyết Tùng hiện giờ đã trải qua gia đạo sa sút, cũng không tiếp tục là một tiểu gia trẻ tuổi khinh cuồng như trước nữa. Y dĩ nhiên hiểu rõ ý của cháu gái.
Đáng tiếc y lớn hơn nàng mười tuổi, song lại không nghĩ chu đáo mọi chuyện bằng cháu gái.
Chú cháu dặn dò lẫn nhau một lúc rồi rời đi.
Trên đường trở về, Điền ma ma có chút không yên lòng nói: "Thiếu gia nói cũng có lý, nếu đại gia lại muốn đưa người về đó thì phải làm sao bây giờ?"
Tô Lạc Vân chỉ mỉm cười, vuốt ngón tay mình, đầu ngón tay còn mùi hương quanh quẩn, là hương mà nàng từng cho Lục gia tiểu thư thử.
Mùi hương này có thể lưu lại tận hai ngày, lúc nàng cho Lục Linh Tú thử hương, cố ý bôi ở động mạch của nàng ta, mùi hương sẽ được nhiệt độ cơ thể làm nóng, tản ra càng xa...
Cũng không biết một người yêu hương thành si như Ngư Dương Công chúa có thích mùi vị kia hay không.
Nghi vấn này sẽ có đáp án vào ngày hôm sau.
Tô Hồng Mông hôm đó dậy sớm cạo râu chải đầu, chuẩn bị cho lần đầu tiên vào Các Dịch viện.
Đinh Bội còn cố ý cử nha hoàn đi đến Thục Hương tửu lâu mua một bàn món cay Tứ Xuyên về, chuẩn bị kỹ càng thiết đãi lần đầu nhậm chức của phu quân.
Nhưng trước khi lão gia hồi phủ, Đinh Bội lại sai người mời đại cô nương tới. Mặt ngoài là muốn đo đạc may cho nàng mấy bộ quần áo, kỳ thật là Đinh Bội chuẩn bị nói với nàng chuyện mấy ngày nữa sẽ đưa nàng về lại quê.
Tô Hồng Mông mặc dù có ý định này, nhưng lại có chút không thoải mái khi mở miệng nói với đại nữ nhi, liền đem miếng khoai lang bỏng miệng này đưa cho Đinh Bội.
Đinh Bội cười híp mắt để thị nữ đo đạc cho Tô Lạc Vân, lại cảm khái nói: "Hai năm qua, con hình như đã cao lớn hơn một chút, xem ra đất nước ở dưới quê nuôi người rất tốt!"
Lạc Vân mỉm cười: "Lúc mới về quê, con không quen khí hậu nên lâm một trận bệnh nặng, gầy chỉ còn một bộ xương, không ngờ đến như vậy mà vóc dáng lại cao lớn hơn, khiến đich mẫu tốn kém, phải đo áo cho con lần nữa."
Đinh Bội không ngớt ý cười: "Ở lâu dần rồi cũng quen, kỳ thật chỗ nào mà chẳng như nhau. Dưới quê kia lại càng thích hợp để người bệnh điều dưỡng, phụ thân con còn nói, tương lai khi ngài ấy cáo lão hồi hương, cũng sẽ về Ấm châu. Chỉ là lão trạch không có ai thành thạo việc nhà để quản lý, chỉ giao cho hạ nhân, sợ bọn họ bại hoại, làm hỏng cả trạch viện. Không giống lúc con ở đó, xử lý viện lạc ngay ngắn gọn gàng."
Tô Lạc Vân mặc dù mắt mù không thể nhìn thấy, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía Đinh thị: "Mẫu thân hình như có chuyện muốn nói, không ngại thì cứ nói thẳng."
Đinh Bội cười nói tiếp: "Lần này con hồi kinh, chính là vì để gặp cữu cữu con một lần, bây giờ gặp rồi, cũng không cần phải lo lắng cho nhau nữa. Đợi qua ít ngày, muội muội con thành hôn, trong phủ bận chuyện, sợ cũng không thể chăm sóc cho con. Ta và phụ thân con đã bàn bạc, cảm thấy vẫn là nên đưa con về dưới quê, để ầm ĩ trong phủ không quấy đến con, khiến con không được thanh tịnh."
Nghe lời này, Điền ma ma ở một bên tức giận đan tay vào nhau, cố nén không phát ra tiếng động.
Tô Thải Tiên ở bên cạnh nghe được lại lộ vẻ vui mừng, nhưng liều mạng kiềm chế, không để thể hiện ra nhiều. Nhưng nàng ta lại nghĩ dù gì tỷ tỷ cũng không nhìn thấy, cũng nhịn không được nữa, tiếp tục nở nụ cười, cảm thấy nhân duyên tương lai của mình là một con đường bằng phẳng.
Tô Lạc Vân vẫn bình tĩnh như thường: "Mẫu thân đây là đang hỏi ý của con, hay là đã quyết định rồi, chỉ đến thông báo cho con một tiếng thôi?"
Nơi đây không có người ngoài, Đinh Bội cũng không cần phải kiêng kị, bày ra tư thế của đương gia chủ mẫu, ngữ trọng tâm trường* nói: "Kỳ thật chuyện của nữ nhi, đều là do phụ mẫu quyết định, ta chưa từng nghe nói có cái phủ nào mà nghe theo lời của một nhi nữ cả. Con chỉ cần nhớ rõ, ta và phụ thân con đều muốn tốt cho con... Chuyện vui của muội muội con đang tới gần, trong phủ lại thiếu những hạ nhân có kinh nghiệm dày dặn. Ta nghĩ lần này, giữ lại Hương Thảo và Điền ma ma, mặt khác sẽ cho con hai nha hoàn lanh lợi để sai bảo, cũng đỡ cho Điền ma ma tuổi đã cao, sức lực không đủ."
*Ngữ trọng tâm trường: trịnh trọng và nghiêm túc.
Lời vừa dứt, Điền ma ma lập tức trừng mắt lạnh lùng nói: "Phu nhân, khế ước của nô tỳ không ở Tô gia, người làm như thế, e rằng không hay lắm."
Đinh Bội thu lại ý cười, chậm rãi nói: "Ta biết ngươi là ma ma hồi môn của Hồ gia tỷ tỷ đưa tới, ta luôn luôn kính trọng ngươi, nhưng Lạc Vân hiện giờ mặt có tật, bên cạnh cần có một người có đầy đủ sức lực, mới có thể khiến người ta yên tâm. Tuổi tác ngươi cũng đã lớn, vốn nên an dưỡng tuổi già. Nếu là cảm thấy ta không xứng để giữ ngươi lại ở trong phủ, cũng không muốn phải tức giận với ta mỗi ngày, vậy thì tự mình đi nhận bạc, trở về Hồi gia đi."
Gì chứ, cảm thấy khế ước bán thân không ở Tô gia là ghê gớm lắm sao? Tô Lạc Vân là kế nữ của bà ta, bên cạnh nữ nhi do ai hầu hạ, Tô Lạc Vân nói cũng không tính!
Trước kia vì di ngôn của Hồ thị, bà ta không dám đuổi Điền ma ma rời đi. Nhưng Tô Lạc Vân đã sắp mười tám, cũng tính là trưởng thành, không cần phải ủy thác cho một lão bộc, bà ta "khách khí" đưa tiễn lão già này đi, cũng không ai cảm thấy sai phạm.
Điền ma ma nghe thấy lời này, tức giận không kìm được mà phát hỏa. Cái gì mà "ta không yên lòng"? Đây chính là nhân lúc cô nương bị bệnh mắt, đuổi người tri kỷ đi, sau đó để Đinh thị lập tức xử lý.
Tô Lạc Vân lại lặng lẽ nói: "Cái này... cũng là ý của phụ thân?"
Đinh Bội chậm rãi nâng lên chén trà, uống một ngụm rồi mới nói: "Chuyện của hậu trạch, sao lại phải để một nam nhân xử lý? Ngài ấy bây giờ phải giúp các đại nhân của Các Dịch viện chọn mua hương liệu, rất bận rộn, nếu như con hiểu chuyện thì không cần đi làm phiền phụ thân con!"
----------------HẾT CHƯƠNG 8----------------
Bình luận facebook