Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303 "Hề cung chủ tìm người có việc gì?"
*Chương có nội dung hình ảnh
"Quân chưởng môn."
Thoáng điều chỉnh lại tâm trạng mất mác, Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Qua khoảng thời gian nữa, bổn cung muốn đến quý phái tham quan một chút, không biết ý ngươi thế nào?"
Đây mới là mục đích nàng mời Quân Thường Tiếu đến.
Một môn phái thất lưu có thể bán hành cho tông môn ngũ lưu thảm đến như vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy rất là hiếu kì: rốt cuộc Thiết Cốt Phái có gì khác biệt với những môn phái khác?
Quân Thường Tiếu nói:
"Hân hạnh đón tiếp Diệu Hoa Cung đến môn phái tại hạ thăm viếng hữu nghị."
"Thăm viếng hữu nghị?"
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Quân chưởng môn nói chuyện thật thú vị."
"Như vậy đi."
Nàng nói:
"Bổn cung sẽ trở về xử lý sự vụ tông môn trước, ba tháng sau sẽ đến viếng thăm Thiết Cốt Phái."
"Lúc nào cũng hoan nghênh."
Quân Thường Tiếu nói.
Hề Tịnh Tuyền cũng không nói thêm gì, dựa vào cảm giác mà đi về phía đệ tử mình.
Lúc này, nếu nàng bị vấp và mất thăng bằng, Quân Thường Tiếu sẽ "rất lịch sự" đỡ lấy, sau đó trình diễn một kịch bản chỉ thấy trên phim truyền hình, bảo đảm sẽ cực kỳ sến súa.
Hề Tịnh Tuyền tuy mắt bị tật, nhưng tu vi vẫn còn đó, cho nên trừ phi là cố ý, bằng không tuyệt sẽ không vấp ngã.
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Trên đời này có lẽ sẽ có cao thủ y thuật có thể trị ít chứng bệnh khó chữa, cho nên ngươi đừng có bi quan, sống vui vẻ mỗi ngày mới là quan trọng nhất."
Hắn rất đồng cảm với Hề Tịnh Tuyền, vì mắt có tật mà khi sinh ra đã phải đối mặt với bóng đêm vô tận.
Nhưng hắn không thể giúp được gì, nên đành tặng “Hạt Giống Tâm Hồn” để khích lệ nàng.
"Sống vui vẻ mỗi ngày?"
Hề Tịnh Tuyền khẽ lắc đầu, nói:
"Quản lý một tông môn lớn, thật khó lòng để bổn cung có thể vui được."
Phải rồi.
Tông môn lớn như vậy, để cho một người con gái đi quản lý, trọng trách ấy hẳn sẽ rất nặng, làm sao có thể vui nổi đây.
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền hỏi:
"Ngươi quản lý một môn phái có vui không?"
"Vui chứ."
Quân Thường Tiếu nói.
Mỗi ngày chỉ bảo đệ tử, thi thoảng còn trò chuyện linh tinh cùng bọn chúng, như người thân vậy, chẳng có lý gì lại không vui.
"Đệ tử Thiết Cốt Phái có được chưởng môn nói chuyện thú vị như vậy, nhất định cũng rất vui."
Hề Tịnh Tuyền thầm thì, sau đó được đệ tử dìu áo rời đi.
Xem ảnh 1
"Quân chưởng môn."
Thoáng điều chỉnh lại tâm trạng mất mác, Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Qua khoảng thời gian nữa, bổn cung muốn đến quý phái tham quan một chút, không biết ý ngươi thế nào?"
Đây mới là mục đích nàng mời Quân Thường Tiếu đến.
Một môn phái thất lưu có thể bán hành cho tông môn ngũ lưu thảm đến như vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy rất là hiếu kì: rốt cuộc Thiết Cốt Phái có gì khác biệt với những môn phái khác?
Quân Thường Tiếu nói:
"Hân hạnh đón tiếp Diệu Hoa Cung đến môn phái tại hạ thăm viếng hữu nghị."
"Thăm viếng hữu nghị?"
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Quân chưởng môn nói chuyện thật thú vị."
"Như vậy đi."
Nàng nói:
"Bổn cung sẽ trở về xử lý sự vụ tông môn trước, ba tháng sau sẽ đến viếng thăm Thiết Cốt Phái."
"Lúc nào cũng hoan nghênh."
Quân Thường Tiếu nói.
Hề Tịnh Tuyền cũng không nói thêm gì, dựa vào cảm giác mà đi về phía đệ tử mình.
Lúc này, nếu nàng bị vấp và mất thăng bằng, Quân Thường Tiếu sẽ "rất lịch sự" đỡ lấy, sau đó trình diễn một kịch bản chỉ thấy trên phim truyền hình, bảo đảm sẽ cực kỳ sến súa.
Hề Tịnh Tuyền tuy mắt bị tật, nhưng tu vi vẫn còn đó, cho nên trừ phi là cố ý, bằng không tuyệt sẽ không vấp ngã.
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Trên đời này có lẽ sẽ có cao thủ y thuật có thể trị ít chứng bệnh khó chữa, cho nên ngươi đừng có bi quan, sống vui vẻ mỗi ngày mới là quan trọng nhất."
Hắn rất đồng cảm với Hề Tịnh Tuyền, vì mắt có tật mà khi sinh ra đã phải đối mặt với bóng đêm vô tận.
Nhưng hắn không thể giúp được gì, nên đành tặng “Hạt Giống Tâm Hồn” để khích lệ nàng.
"Sống vui vẻ mỗi ngày?"
Hề Tịnh Tuyền khẽ lắc đầu, nói:
"Quản lý một tông môn lớn, thật khó lòng để bổn cung có thể vui được."
Phải rồi.
Tông môn lớn như vậy, để cho một người con gái đi quản lý, trọng trách ấy hẳn sẽ rất nặng, làm sao có thể vui nổi đây.
"Quân chưởng môn."
Hề Tịnh Tuyền hỏi:
"Ngươi quản lý một môn phái có vui không?"
"Vui chứ."
Quân Thường Tiếu nói.
Mỗi ngày chỉ bảo đệ tử, thi thoảng còn trò chuyện linh tinh cùng bọn chúng, như người thân vậy, chẳng có lý gì lại không vui.
"Đệ tử Thiết Cốt Phái có được chưởng môn nói chuyện thú vị như vậy, nhất định cũng rất vui."
Hề Tịnh Tuyền thầm thì, sau đó được đệ tử dìu áo rời đi.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook