-
CHƯƠNG 9: THEO DÕI
Chu Chí Đại bước xuống lầu, Dương Miên Miên làm bộ nhìn mấy tờ quảng cáo dán trên cây cột điện.
Chu Chí Đại vẫn chưa bước đến gần đã nghe thấy tiếng kẹp tóc pha lê thét mấy tiếng chói tai: “Chính là hắn! Chính là tên khốn khiếp đó! Cho dù hóa thành tro em cũng nhận ra!”
Quả nhiên chính là hắn ta.
Vậy bây giờ cô phải làm sao đây? Đột nhiên Dương Miên Miên cảm thấy đau đầu.
Giả bộ không biết? Khẳng định là không thể, bằng không lại có thêm người chết.
Nhưng làm sao có thể đưa tên này vào trong sở cảnh sát? Đánh hắn một trận? Hay tiếp tục theo dõi để thu thập bằng chứng? Hay chính cô tìm cách dụ rắn ra khỏi hang?
Mùi mồ hôi tràn ngập trong không gian chật hẹp trên xe bus, Dương Miên Miên một tay vừa bám vào vòng tay vịn, một bên vẫn đang suy nghĩ vấn đề nan giải này.
“Đồ cướp! Đồ tên cướp xấu xa!” Thanh âm kéo cô trở về thực tại, Dương Miên Miên nhìn tên đàn ông đang nhẹ nhàng lấy trộm ví tiền của một bác trung niên. Miên Miên xoa xoa mi tâm, lại đau đầu.
Nhưng đã nhìn thấy, không thể coi như không biết. Cô lợi dụng lúc tài xế xe bus bẻ lái, giả bộ đụng vào tên đàn ông đó, một tay cô lấy túi tiền từ trong túi hắn lôi ra, Dương Miên Miên kêu lớn: “Thím ơi, ví tiền thím rơi kìa.”
Kết quả đối phương trợn mắt nhìn cô: “Cô kêu ai là thím?”
Dương Miên Miên: “…”, đúng thật mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Dương Miên Miên lại đặc biệt đi gói gém một phần cơm tối. Nhưng có điều phần này không dành cho cô. Đây là cái cớ để cô quang minh chính đại đi gặp Kinh Sở, sau đó đem vật chứng trả về chỗ cũ.
Không hề biết bên phòng Kinh Sở đang có cuộc họp. Mục đích cuộc họp là thành lập tổ chuyên án!
Việc này đã sớm dự đoán được! Kinh Sở cũng đã biết thông tin này từ trước, không chỉ phụ trách vụ án “Sát thủ đêm mưa”, mà tất cả những vụ trọng án sau này đều sẽ do tổ chuyên án điều tra, thành viên được lựa chọn là những nhân tài từ khắp các sở cảnh sát trong toàn quốc.
Đội trưởng đương nhiên không nghi ngờ chính là Kinh Sở. Thường Nhạn cũng được xác định là thành viên trong tổ từ đầu. Vì vậy, cô đã sắp xếp đến Nam Thành trước một tuần, một mặt để làm quen với nơi ở mới, mặt khác cũng muốn liên lạc trước với Kinh Sở.
Thành viên thứ hai là một cảnh sát xuất phát từ bộ đội đặc công, tên Vũ Đào. Anh có thân hình cường tráng, nhìn rất anh dũng. Một mình anh có thể đấu với 5 người.
Cao thủ máy tính Bạch Bình, là một anh chàng bị cận thị nặng, đương nhiên thân thể cũng khá yếu ớt.
Bàn làm việc xôn xao bàn tán: “Này … này …. mạnh mẽ “công” với yếu ớt được à?”
Dương Miên Miên chấn động, thời đại này không chỉ có con người đều “hủ”, mà ngay cả đồ vật cũng có tư tưởng này sao? Thiên Lý ở đâu?
Ngoài ra còn có một thành viên rất đẹp trai, mang dáng vẻ phớt đời, không chuyên tâm trong công việc, tên Y Vệ Hàn. Anh mặc âu phục, nhưng nhìn cũng không mang vẻ nghiêm túc cho lắm. Nếu như Dương Miên Miên nhìn thấy mặt chắc chắn sẽ nhớ ra anh ta chính là người đàn ông xuất hiện trong nhà hàng mấy tuần trước, trên người tỏa ra mùi formalin nồng đậm.
Thật ra anh ta rất đẹp trai, dùng ngôn ngữ ngôn tình sẽ chính xác hơn “Tà mị cuồng quyến”, hoặc có thể nói, thật đúng kiểu “Đàn ông đẹp không phải của mình.”
‘Mọi người’ dồn dập hỏi nhau: “Không phải là tên côn đồ giả danh chứ?”
Ngoài Thường Nhạn, còn có Liễu Ngọc nhưng là nhân viên ngoài biên chế, nói trắng ra là vì cô cứ lây nhây mãi đòi gia nhập, nên cho phụ trách mấy công việc lặt vặt.
Buổi họp thành lập tổ chuyên án chưa đầy nửa tiếng. Tuy nhiên lúc Kinh Sở ra khỏi phòng họp, Dương Miên Miên đã nghe mấy món đồ vật bên ngoài tám đủ thứ chuyện, thuận tiện mang kẹp tóc trở về phòng vật chứng. Sau đó, cô đặt hộp cơm lên bàn, rồi rời đi.
Ban đầu Kinh Sở còn nghĩ là La Bùi Bùi mang tới. Cô ấy đúng là một người phụ nữ khôn khéo trong cuộc sống. Là chủ biên của tớ tạp chí Thời Đại, rất thích ở nhà bày biện nấu nướng. Khi rảnh rỗi, sẽ rang cà phê, làm bánh ngọt. Có điều, khi cô cùng Kinh Sở ăn cơm, 10 lần cũng như 10 đều có điện thoại gọi anh về mấy vụ án. Vì lẽ đó, sau này La Bùi Bùi cũng chẳng còn hứng thú.
Thế nhưng bác tạp vụ cả quyết: “Không phải, là một cô gái rất xinh đẹp!”
Kinh Sở nhìn logo trên hộp cơm, đã đoán ra được là ai. Anh gật gù: “Vậy mọi người gọi cơm vào phòng ăn luôn.”
Anh liếc mắt nhìn Liễu Ngọc. Liễu Ngọc lập tức đi gọi điện thoại đặt thức ăn mang tới, trong lòng hơi tủi thân. Rõ ràng là con gái cưng của Cục Trưởng, nay Kinh Sở lại dễ dàng sai khiến cô. Có điều cô nhanh chóng gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đâu, muốn làm Đại tiểu thư thì chui vào nơi này chịu khổ làm gì?
Cô lập tức vui vẻ trở lại, gọi thức ăn. Cô đặt khá nhiều món, sau đó quay đầu hỏi: “Đội trưởng, anh thanh toán à?”
“Ừ, tôi mời.”
“Ừ … ừ!”, Liễu Ngọc không hỏi thêm câu nào. Cô gọi thêm một món hải sản. Sau đó ngẫm nghĩ một chút sợ mọi người ăn không đủ no, lại gọi thêm dưa cải, thịt luộc cùng một xửng há cảo hấp, thêm mấy phần rau xào.
Bọn họ ăn tối cùng nhau, lúc này Dương Miên Miên cũng đang ngồi trên xe bus về nhà.
Chuyến xe bus ban đêm không có nhiều người. Cô tìm chỗ ngồi sát cửa sổ, lại nhẩm tính số tiền mình kiếm được. Khoảng chừng có 3000 đồng: tiền lương là hơn 2000 đồng, còn lại là tiền tip.
Đối với Dương Miên Miên mà nói đây là một khoản tiền khá lớn, dù cho đóng học phí hết1500 đồng, cô vẫn còn dư.
Còn bảy tám ngày nữa mới đến ngày khai giảng. Tuy rằng không muốn, nhưng Dương Miên Miên vẫn quyết định ngày mai sẽ xin nghỉ việc. Cô muốn dành mấy ngày còn lại đi theo dõi Chu Chí Đại.
Có điều cô vẫn tiếc 1000 đồng kia, nếu đi làm cô còn có thể kiếm được nhiều hơn 1000 đồng! Nghĩ đến đây lòng đau như đứt từng khúc ruột.
“Hi vọng ngày mai hắn sẽ ra tay, để thời gian còn lại mình đi thu lượm ít ve chai bán lấy tiền!”
Để kiếm thêm tiền, Dương Miên Miên đã từng làm qua rất nhiều nghề, ví như nhặt rác. Trong mỗi lớp, học sinh sẽ vứt lại mấy chai nhựa, cô thu lại bán cũng kiếm được ít tiền.
Bây giờ chưa khai giảng, nếu đi lượm ve chai lại phải đi loanh quanh vùng gần đó, vậy chẳng khác nào đi đoạt mối làm ăn của đôi vợ chồng già. Cặp vợ chồng ấy nhà cửa chẳng có, ngủ ngoài gầm cầu. Dương Miên Miên không nỡ tranh giành với mấy người này.
Tốt nhất là nên quên đi.
Ngày hôm sau cô xin Giám đốc nghỉ việc, lý do xin nghỉ cô cũng đã soạn sẵn: “Sắp khai giảng, em muốn xin nghỉ để ôn tập thêm.”
Giám đốc có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí còn hào phóng nhắn phòng tài vụ đưa thêm cho cô 200 đồng tiền thưởng, rồi nói: “Nghỉ đông, nếu có rảnh thì quay lại làm nhé!”
“Được! Cám ơn Giám đốc!” Dương Miên Miên không từ chối, công việc này tuy rằng khá cực nhưng thù lao thật khiến cô thỏa mãn.
Tất cả cũng chỉ do cái tên Chu Chí Đại.
Chu Chí Đại là công nhân sửa xe. Khi còn nhỏ, học hành không tốt, người nhà cho anh học nghề. Tốt nghiệp bắt đầu sửa xe, tay nghề khá thành thạo. Thời nay, làm công nhân lương bổng cũng không thấp. Chu Chí Đại một tháng có thể kiếm được 5000 đồng (khiến Dương Miên Miên đố kị muốn chết). Là người chất phác, kiệm lời. Xem ra khá hiền lành. Có vợ, nhưng đã ly hôn, không có con cái. Hiện tại đang sống một mình.
Khúc trên là do cột điện kể cho cô nghe, Dương Miên Miên đâu phải Thường Nhạn, phân tích không ra hành vi của hắn. Cô thấy mình thật khổ mà, tự nhiên sáng sớm lại tới đây nằm vùng, hối hận, thật là hối hận quá đi mất.
“Không xong rồi, chị phải kiếm chỗ ngồi”, trời rất nóng, Dương Miên Miên chịu không nổi, đành đi vào một quán nước ven đường, có máy điều hòa.
Đó là một quán trà sữa, cũng có bán thêm gà rán, khoai tây chiên. Bên trong có bày bàn ghế, có thể ngồi ăn tại chỗ.
Nếu ngồi điều hòa mà không gọi gì thì thật ngại, Dương Miên Miên liền gọi một ly trà sữa (không thêm trân châu vì lại mất thêm một 1 đồng). Sau đó giả vờ lôi bút viết ra làm bài tập.
Cô lấy lý do là phải làm bài tập là không sai, chỉ có điều với cô bài tập này chỉ mấy phút là xong.
Ngoài ra, cô còn nhận làm giúp bài tập, bài thi, sách luyện tập, kiểu nào cũng nhận. Từ số lượng quy ra phí, thông thường làm hết một quyển sách bài tập có thể kiếm được hơn 100 đồng. Bây giờ, trong tay mấy đứa nhỏ đều được bố mẹ cho khá nhiều tiền tiêu vặt, nên thả ra gần trăm đồng cũng chẳng quan tâm.
Dương Miên Miên nhận một bọc sách bài tập nghỉ hè, đều không có đáp án. Chỉ còn cách tự mình ra sức. Cô dùng 5 đồng mua bút lông kim màu đen, chất lượng khá tốt. Chỉ có điều làm xong đống bài tập này chắc nó cũng hư mất.
Bài tập cấp 2 khá đơn giản, có điều viết lại khá là phiền phức bởi phải tìm cách giả giọng điệu “ngây ngô” của hai tên nhóc này.
“Khách hàng” của cô đều là những bọn học sinh quanh khu vực cô đang sinh sống. Trong nhiều năm qua, cô nổi tiếng nhận làm bài tập bảo đảm chính xác.
Các bài tập năm cấp hai cũng khá đơn giản, lớp 11 thì có chút hao tổn sinh lực, vì cô phải tổng kết toàn bộ công thức trong sách luyện tập viết hết ra một lần. May là toán học, vật lý hay hóa học đều là công thức, chỉ cần biến hóa vài chỗ, không có gì là khó khăn.
Dương Miên Miên tự dưng cảm nhận được mình “mặt dày” khi chỉ uống một ly trà sữa mà ngồi cả ngày. Tuy nhiên, cô ngồi sát cửa sổ, cũng thu hút không ít mấy nam sinh bước vào mua trà sữa, trộm nhìn. Do đó, chủ quán lại không thấy phiền lại còn tặng cô thêm một ly.
# Đẹp lúc nào cũng có ưu thế#
Ngày hôm sau, cô lại tiếp tục ngồi trong quán trà sữa. Hắn đã bước ra khỏi khu nhà. Nhưng cô phải đợi lấy ly trà sữa rồi mới bám theo hắn.
Mẹ nó! Cái tên Chu Chí Đại xuống sớm một phút là cô không cần uổng tiền bỏ ra mua trà sữa! Dương Miên Miên đau lòng đến chết mất, thật muốn đem cái tên Chu Chí Đại băm vằm trăm mảnh.
Nhưng dù gì cô vẫn phải đi theo hắn.
Hôm qua là ngày hắn được nghỉ, hôm nay hắn phải đi làm. Xưởng sửa xe cô không thể bước vào, lại phải tìm cách ngồi trước cửa xưởng.
Đáng tiếc xung quanh chỉ có một quán ăn nhỏ, hiện tại vẫn chưa đến giờ mở cửa. Dương Miên Miên đành phải vòng cửa sau tìm chỗ ngồi.
Phía cửa sau có ông cụ tàn tật đang sửa xe đạp. Dương Miên Miên xin ông lão một tờ giấy, kê mông ngồi xuống, tìm chỗ râm mát để làm bài tập.
Ông lão làm ăn không khá lắm, thế nhưng vẫn rất thản nhiên ngồi cười vui vẻ. Không còn gì làm, ông lại lấy đàn nhị ra kéo, tiếng đàn ai oán, nghe thật cảm động. Dương Miên Miên nghe rất nhập tâm.
Một ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua.
Qua hôm sau, cô thông minh hơn, mua thêm mấy cái bánh bao nhỏ trong hành trình theo dõi tên Chu Chí Đại. Đến nơi cô biếu ông lão một cái bánh bao.
Ông lão vui vẻ nói: “Cám ơn cháu gái!”. Khẩu âm mang đặc sệt chất giọng địa phương, không rõ là khu vực nào.
Dương Miên Miên nghe mãi mới hiểu: “Ông lão, đàn thêm một khúc được không ạ?”
Ông lão lập tức đồng ý, lôi đàn nhị ra bắt đầu kéo một khúc.
Buổi trưa, ông lão mua một chiếc bánh nướng, bẻ cho cô một nửa. Dương Miên Miên mua hai cây lạp xưởng, lại chia cho ông một cây. Một già một trẻ cùng nhau ăn bữa trưa.
Đến chiều, bác gái ở nhà xưởng bên cạnh đẩy xe đạp đến nhờ ông bơm giúp bánh xe, nhìn Dương Miên Miên đang ngồi làm bài tập kế bên, liền hỏi: “Cháu gái của bác à?”
Ông lão híp mắt: “Đúng đúng!”
“Đáng yêu quá, thật là đẹp!”
“Mẹ của cô bé rất đẹp nhen.”
Đúng là cụ ông thu hết toàn bộ “của cải” vào mình. Ông không con cái, sống cô độc, làm gì có con có cháu đây?
Nhưng Dương Miên Miên không hề phản bác, chờ bác gái đi rồi mới cất tiếng hỏi: “Ông ơi, ông ở đây có bán xe đạp không. Cháu muốn mua, rẻ rẻ một chút nhé!”
“Để ông thu mua cho cháu một cái. Có điều phải chờ đến khai giảng nhé. Lúc đó học sinh đổi xe khá nhiều”, ông lão gật gù, “Cháu muốn màu gì?”
Dương Miên Miên nở nụ cười: “Màu gì cũng được, có thể đi được là được. Bây giờ cháu đã lên trung học, trường khá xa, ngồi xe buýt tốn tiền quá!”
Mỗi ngày đi xe buýt, đi đi về về cũng hết 4 đồng. Một chiếc xe đạp chỉ cần 100 đồng. Tính toán thế nào, xe đạp vẫn là tốt nhất. Lúc trước không có tiền. Bây giờ có tiền dư, Dương Miên Miên hi vọng có thể tiết kiệm được tiền đi xe buýt.
Trời sập tối, ông lão thu dọn đồ đạc, vẫn nhắc cô phải chú ý an toàn, yêu cầu mau sớm quay về nhà.
Dương Miên Miên vâng dạm rồi lại vội vàng theo sát Chu Chí Đại.
Trên đường trời mưa lớn, còn có sấm chớp, lạnh đến thấu xương.
Sau khi Chu Chí Đại trở về, lại khoác lên một chiếc áo mưa màu đen. Lúc này bầu trời đen kịt. Hắn ta mặc áo mưa đi trên con đường lớn, thực sự rất khả nghi.
Dương Miên Miên đoán hắn ta sẽ ra tay, vì lẽ đó không dám thả lỏng, bám sát hắn.
Chu Chí Đại vẫn chưa bước đến gần đã nghe thấy tiếng kẹp tóc pha lê thét mấy tiếng chói tai: “Chính là hắn! Chính là tên khốn khiếp đó! Cho dù hóa thành tro em cũng nhận ra!”
Quả nhiên chính là hắn ta.
Vậy bây giờ cô phải làm sao đây? Đột nhiên Dương Miên Miên cảm thấy đau đầu.
Giả bộ không biết? Khẳng định là không thể, bằng không lại có thêm người chết.
Nhưng làm sao có thể đưa tên này vào trong sở cảnh sát? Đánh hắn một trận? Hay tiếp tục theo dõi để thu thập bằng chứng? Hay chính cô tìm cách dụ rắn ra khỏi hang?
Mùi mồ hôi tràn ngập trong không gian chật hẹp trên xe bus, Dương Miên Miên một tay vừa bám vào vòng tay vịn, một bên vẫn đang suy nghĩ vấn đề nan giải này.
“Đồ cướp! Đồ tên cướp xấu xa!” Thanh âm kéo cô trở về thực tại, Dương Miên Miên nhìn tên đàn ông đang nhẹ nhàng lấy trộm ví tiền của một bác trung niên. Miên Miên xoa xoa mi tâm, lại đau đầu.
Nhưng đã nhìn thấy, không thể coi như không biết. Cô lợi dụng lúc tài xế xe bus bẻ lái, giả bộ đụng vào tên đàn ông đó, một tay cô lấy túi tiền từ trong túi hắn lôi ra, Dương Miên Miên kêu lớn: “Thím ơi, ví tiền thím rơi kìa.”
Kết quả đối phương trợn mắt nhìn cô: “Cô kêu ai là thím?”
Dương Miên Miên: “…”, đúng thật mệt mỏi.
Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Dương Miên Miên lại đặc biệt đi gói gém một phần cơm tối. Nhưng có điều phần này không dành cho cô. Đây là cái cớ để cô quang minh chính đại đi gặp Kinh Sở, sau đó đem vật chứng trả về chỗ cũ.
Không hề biết bên phòng Kinh Sở đang có cuộc họp. Mục đích cuộc họp là thành lập tổ chuyên án!
Việc này đã sớm dự đoán được! Kinh Sở cũng đã biết thông tin này từ trước, không chỉ phụ trách vụ án “Sát thủ đêm mưa”, mà tất cả những vụ trọng án sau này đều sẽ do tổ chuyên án điều tra, thành viên được lựa chọn là những nhân tài từ khắp các sở cảnh sát trong toàn quốc.
Đội trưởng đương nhiên không nghi ngờ chính là Kinh Sở. Thường Nhạn cũng được xác định là thành viên trong tổ từ đầu. Vì vậy, cô đã sắp xếp đến Nam Thành trước một tuần, một mặt để làm quen với nơi ở mới, mặt khác cũng muốn liên lạc trước với Kinh Sở.
Thành viên thứ hai là một cảnh sát xuất phát từ bộ đội đặc công, tên Vũ Đào. Anh có thân hình cường tráng, nhìn rất anh dũng. Một mình anh có thể đấu với 5 người.
Cao thủ máy tính Bạch Bình, là một anh chàng bị cận thị nặng, đương nhiên thân thể cũng khá yếu ớt.
Bàn làm việc xôn xao bàn tán: “Này … này …. mạnh mẽ “công” với yếu ớt được à?”
Dương Miên Miên chấn động, thời đại này không chỉ có con người đều “hủ”, mà ngay cả đồ vật cũng có tư tưởng này sao? Thiên Lý ở đâu?
Ngoài ra còn có một thành viên rất đẹp trai, mang dáng vẻ phớt đời, không chuyên tâm trong công việc, tên Y Vệ Hàn. Anh mặc âu phục, nhưng nhìn cũng không mang vẻ nghiêm túc cho lắm. Nếu như Dương Miên Miên nhìn thấy mặt chắc chắn sẽ nhớ ra anh ta chính là người đàn ông xuất hiện trong nhà hàng mấy tuần trước, trên người tỏa ra mùi formalin nồng đậm.
Thật ra anh ta rất đẹp trai, dùng ngôn ngữ ngôn tình sẽ chính xác hơn “Tà mị cuồng quyến”, hoặc có thể nói, thật đúng kiểu “Đàn ông đẹp không phải của mình.”
‘Mọi người’ dồn dập hỏi nhau: “Không phải là tên côn đồ giả danh chứ?”
Ngoài Thường Nhạn, còn có Liễu Ngọc nhưng là nhân viên ngoài biên chế, nói trắng ra là vì cô cứ lây nhây mãi đòi gia nhập, nên cho phụ trách mấy công việc lặt vặt.
Buổi họp thành lập tổ chuyên án chưa đầy nửa tiếng. Tuy nhiên lúc Kinh Sở ra khỏi phòng họp, Dương Miên Miên đã nghe mấy món đồ vật bên ngoài tám đủ thứ chuyện, thuận tiện mang kẹp tóc trở về phòng vật chứng. Sau đó, cô đặt hộp cơm lên bàn, rồi rời đi.
Ban đầu Kinh Sở còn nghĩ là La Bùi Bùi mang tới. Cô ấy đúng là một người phụ nữ khôn khéo trong cuộc sống. Là chủ biên của tớ tạp chí Thời Đại, rất thích ở nhà bày biện nấu nướng. Khi rảnh rỗi, sẽ rang cà phê, làm bánh ngọt. Có điều, khi cô cùng Kinh Sở ăn cơm, 10 lần cũng như 10 đều có điện thoại gọi anh về mấy vụ án. Vì lẽ đó, sau này La Bùi Bùi cũng chẳng còn hứng thú.
Thế nhưng bác tạp vụ cả quyết: “Không phải, là một cô gái rất xinh đẹp!”
Kinh Sở nhìn logo trên hộp cơm, đã đoán ra được là ai. Anh gật gù: “Vậy mọi người gọi cơm vào phòng ăn luôn.”
Anh liếc mắt nhìn Liễu Ngọc. Liễu Ngọc lập tức đi gọi điện thoại đặt thức ăn mang tới, trong lòng hơi tủi thân. Rõ ràng là con gái cưng của Cục Trưởng, nay Kinh Sở lại dễ dàng sai khiến cô. Có điều cô nhanh chóng gạt ý nghĩ ấy ra khỏi đâu, muốn làm Đại tiểu thư thì chui vào nơi này chịu khổ làm gì?
Cô lập tức vui vẻ trở lại, gọi thức ăn. Cô đặt khá nhiều món, sau đó quay đầu hỏi: “Đội trưởng, anh thanh toán à?”
“Ừ, tôi mời.”
“Ừ … ừ!”, Liễu Ngọc không hỏi thêm câu nào. Cô gọi thêm một món hải sản. Sau đó ngẫm nghĩ một chút sợ mọi người ăn không đủ no, lại gọi thêm dưa cải, thịt luộc cùng một xửng há cảo hấp, thêm mấy phần rau xào.
Bọn họ ăn tối cùng nhau, lúc này Dương Miên Miên cũng đang ngồi trên xe bus về nhà.
Chuyến xe bus ban đêm không có nhiều người. Cô tìm chỗ ngồi sát cửa sổ, lại nhẩm tính số tiền mình kiếm được. Khoảng chừng có 3000 đồng: tiền lương là hơn 2000 đồng, còn lại là tiền tip.
Đối với Dương Miên Miên mà nói đây là một khoản tiền khá lớn, dù cho đóng học phí hết1500 đồng, cô vẫn còn dư.
Còn bảy tám ngày nữa mới đến ngày khai giảng. Tuy rằng không muốn, nhưng Dương Miên Miên vẫn quyết định ngày mai sẽ xin nghỉ việc. Cô muốn dành mấy ngày còn lại đi theo dõi Chu Chí Đại.
Có điều cô vẫn tiếc 1000 đồng kia, nếu đi làm cô còn có thể kiếm được nhiều hơn 1000 đồng! Nghĩ đến đây lòng đau như đứt từng khúc ruột.
“Hi vọng ngày mai hắn sẽ ra tay, để thời gian còn lại mình đi thu lượm ít ve chai bán lấy tiền!”
Để kiếm thêm tiền, Dương Miên Miên đã từng làm qua rất nhiều nghề, ví như nhặt rác. Trong mỗi lớp, học sinh sẽ vứt lại mấy chai nhựa, cô thu lại bán cũng kiếm được ít tiền.
Bây giờ chưa khai giảng, nếu đi lượm ve chai lại phải đi loanh quanh vùng gần đó, vậy chẳng khác nào đi đoạt mối làm ăn của đôi vợ chồng già. Cặp vợ chồng ấy nhà cửa chẳng có, ngủ ngoài gầm cầu. Dương Miên Miên không nỡ tranh giành với mấy người này.
Tốt nhất là nên quên đi.
Ngày hôm sau cô xin Giám đốc nghỉ việc, lý do xin nghỉ cô cũng đã soạn sẵn: “Sắp khai giảng, em muốn xin nghỉ để ôn tập thêm.”
Giám đốc có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ngăn cản, thậm chí còn hào phóng nhắn phòng tài vụ đưa thêm cho cô 200 đồng tiền thưởng, rồi nói: “Nghỉ đông, nếu có rảnh thì quay lại làm nhé!”
“Được! Cám ơn Giám đốc!” Dương Miên Miên không từ chối, công việc này tuy rằng khá cực nhưng thù lao thật khiến cô thỏa mãn.
Tất cả cũng chỉ do cái tên Chu Chí Đại.
Chu Chí Đại là công nhân sửa xe. Khi còn nhỏ, học hành không tốt, người nhà cho anh học nghề. Tốt nghiệp bắt đầu sửa xe, tay nghề khá thành thạo. Thời nay, làm công nhân lương bổng cũng không thấp. Chu Chí Đại một tháng có thể kiếm được 5000 đồng (khiến Dương Miên Miên đố kị muốn chết). Là người chất phác, kiệm lời. Xem ra khá hiền lành. Có vợ, nhưng đã ly hôn, không có con cái. Hiện tại đang sống một mình.
Khúc trên là do cột điện kể cho cô nghe, Dương Miên Miên đâu phải Thường Nhạn, phân tích không ra hành vi của hắn. Cô thấy mình thật khổ mà, tự nhiên sáng sớm lại tới đây nằm vùng, hối hận, thật là hối hận quá đi mất.
“Không xong rồi, chị phải kiếm chỗ ngồi”, trời rất nóng, Dương Miên Miên chịu không nổi, đành đi vào một quán nước ven đường, có máy điều hòa.
Đó là một quán trà sữa, cũng có bán thêm gà rán, khoai tây chiên. Bên trong có bày bàn ghế, có thể ngồi ăn tại chỗ.
Nếu ngồi điều hòa mà không gọi gì thì thật ngại, Dương Miên Miên liền gọi một ly trà sữa (không thêm trân châu vì lại mất thêm một 1 đồng). Sau đó giả vờ lôi bút viết ra làm bài tập.
Cô lấy lý do là phải làm bài tập là không sai, chỉ có điều với cô bài tập này chỉ mấy phút là xong.
Ngoài ra, cô còn nhận làm giúp bài tập, bài thi, sách luyện tập, kiểu nào cũng nhận. Từ số lượng quy ra phí, thông thường làm hết một quyển sách bài tập có thể kiếm được hơn 100 đồng. Bây giờ, trong tay mấy đứa nhỏ đều được bố mẹ cho khá nhiều tiền tiêu vặt, nên thả ra gần trăm đồng cũng chẳng quan tâm.
Dương Miên Miên nhận một bọc sách bài tập nghỉ hè, đều không có đáp án. Chỉ còn cách tự mình ra sức. Cô dùng 5 đồng mua bút lông kim màu đen, chất lượng khá tốt. Chỉ có điều làm xong đống bài tập này chắc nó cũng hư mất.
Bài tập cấp 2 khá đơn giản, có điều viết lại khá là phiền phức bởi phải tìm cách giả giọng điệu “ngây ngô” của hai tên nhóc này.
“Khách hàng” của cô đều là những bọn học sinh quanh khu vực cô đang sinh sống. Trong nhiều năm qua, cô nổi tiếng nhận làm bài tập bảo đảm chính xác.
Các bài tập năm cấp hai cũng khá đơn giản, lớp 11 thì có chút hao tổn sinh lực, vì cô phải tổng kết toàn bộ công thức trong sách luyện tập viết hết ra một lần. May là toán học, vật lý hay hóa học đều là công thức, chỉ cần biến hóa vài chỗ, không có gì là khó khăn.
Dương Miên Miên tự dưng cảm nhận được mình “mặt dày” khi chỉ uống một ly trà sữa mà ngồi cả ngày. Tuy nhiên, cô ngồi sát cửa sổ, cũng thu hút không ít mấy nam sinh bước vào mua trà sữa, trộm nhìn. Do đó, chủ quán lại không thấy phiền lại còn tặng cô thêm một ly.
# Đẹp lúc nào cũng có ưu thế#
Ngày hôm sau, cô lại tiếp tục ngồi trong quán trà sữa. Hắn đã bước ra khỏi khu nhà. Nhưng cô phải đợi lấy ly trà sữa rồi mới bám theo hắn.
Mẹ nó! Cái tên Chu Chí Đại xuống sớm một phút là cô không cần uổng tiền bỏ ra mua trà sữa! Dương Miên Miên đau lòng đến chết mất, thật muốn đem cái tên Chu Chí Đại băm vằm trăm mảnh.
Nhưng dù gì cô vẫn phải đi theo hắn.
Hôm qua là ngày hắn được nghỉ, hôm nay hắn phải đi làm. Xưởng sửa xe cô không thể bước vào, lại phải tìm cách ngồi trước cửa xưởng.
Đáng tiếc xung quanh chỉ có một quán ăn nhỏ, hiện tại vẫn chưa đến giờ mở cửa. Dương Miên Miên đành phải vòng cửa sau tìm chỗ ngồi.
Phía cửa sau có ông cụ tàn tật đang sửa xe đạp. Dương Miên Miên xin ông lão một tờ giấy, kê mông ngồi xuống, tìm chỗ râm mát để làm bài tập.
Ông lão làm ăn không khá lắm, thế nhưng vẫn rất thản nhiên ngồi cười vui vẻ. Không còn gì làm, ông lại lấy đàn nhị ra kéo, tiếng đàn ai oán, nghe thật cảm động. Dương Miên Miên nghe rất nhập tâm.
Một ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua.
Qua hôm sau, cô thông minh hơn, mua thêm mấy cái bánh bao nhỏ trong hành trình theo dõi tên Chu Chí Đại. Đến nơi cô biếu ông lão một cái bánh bao.
Ông lão vui vẻ nói: “Cám ơn cháu gái!”. Khẩu âm mang đặc sệt chất giọng địa phương, không rõ là khu vực nào.
Dương Miên Miên nghe mãi mới hiểu: “Ông lão, đàn thêm một khúc được không ạ?”
Ông lão lập tức đồng ý, lôi đàn nhị ra bắt đầu kéo một khúc.
Buổi trưa, ông lão mua một chiếc bánh nướng, bẻ cho cô một nửa. Dương Miên Miên mua hai cây lạp xưởng, lại chia cho ông một cây. Một già một trẻ cùng nhau ăn bữa trưa.
Đến chiều, bác gái ở nhà xưởng bên cạnh đẩy xe đạp đến nhờ ông bơm giúp bánh xe, nhìn Dương Miên Miên đang ngồi làm bài tập kế bên, liền hỏi: “Cháu gái của bác à?”
Ông lão híp mắt: “Đúng đúng!”
“Đáng yêu quá, thật là đẹp!”
“Mẹ của cô bé rất đẹp nhen.”
Đúng là cụ ông thu hết toàn bộ “của cải” vào mình. Ông không con cái, sống cô độc, làm gì có con có cháu đây?
Nhưng Dương Miên Miên không hề phản bác, chờ bác gái đi rồi mới cất tiếng hỏi: “Ông ơi, ông ở đây có bán xe đạp không. Cháu muốn mua, rẻ rẻ một chút nhé!”
“Để ông thu mua cho cháu một cái. Có điều phải chờ đến khai giảng nhé. Lúc đó học sinh đổi xe khá nhiều”, ông lão gật gù, “Cháu muốn màu gì?”
Dương Miên Miên nở nụ cười: “Màu gì cũng được, có thể đi được là được. Bây giờ cháu đã lên trung học, trường khá xa, ngồi xe buýt tốn tiền quá!”
Mỗi ngày đi xe buýt, đi đi về về cũng hết 4 đồng. Một chiếc xe đạp chỉ cần 100 đồng. Tính toán thế nào, xe đạp vẫn là tốt nhất. Lúc trước không có tiền. Bây giờ có tiền dư, Dương Miên Miên hi vọng có thể tiết kiệm được tiền đi xe buýt.
Trời sập tối, ông lão thu dọn đồ đạc, vẫn nhắc cô phải chú ý an toàn, yêu cầu mau sớm quay về nhà.
Dương Miên Miên vâng dạm rồi lại vội vàng theo sát Chu Chí Đại.
Trên đường trời mưa lớn, còn có sấm chớp, lạnh đến thấu xương.
Sau khi Chu Chí Đại trở về, lại khoác lên một chiếc áo mưa màu đen. Lúc này bầu trời đen kịt. Hắn ta mặc áo mưa đi trên con đường lớn, thực sự rất khả nghi.
Dương Miên Miên đoán hắn ta sẽ ra tay, vì lẽ đó không dám thả lỏng, bám sát hắn.
Last edited:
Bình luận facebook