-
CHƯƠNG 7: KẺ TÌNH NGHI
Miên Miên dựa sát vào mé tường, tránh xa đám người thân của nạn nhân đang hung hăng ở đằng kia.
Nhìn nhân viên cảnh sát sứt đầu mẻ trán ứng phó với mấy con người đó, chắc cũng không còn thời gian quan tâm đến cô.
May là phía bên cạnh có một tấm bản đồ chỉ dẫn, cô chắc sẽ nhanh chóng tìm được phòng của đội hình cảnh. Vừa nhấc chân, không biết từ đâu cái ly inox phi tới. “Bang”, nện thẳng vào gáy cô.
Dương Miên Miên bất thình lình bị ám hại, lửa giận bừng bừng. Cô không nói hai lời, lấy hộp cơm trong tay đập lên đầu mụ ta. Nước canh bên trong sóng sánh, đổ ra ngoài.
“Con ranh này mày từ đâu chui ra”, mụ ta hai tay chống nạnh, hận không thể xông đến bóp chết cô.
Dương Miên Miên bao nhiêu năm nay lăn lộn ngoài đời, đã từng gặp không biết bao nhiêu hạng đàn bà chanh chua, cô không hề sợ hãi: “Ra tay trước mà dám lớn lối?”
“Đồ bỉ ổi, con đĩ này!”, câu nói cửa miệng của mấy mụ đàn bà gai mắt khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp.
Dương Miên Miên liền lấy túi nilon còn chút nước canh vừa bị đổ, dội thẳng lên đầu mụ.
Mụ ta càng thêm tức giận, rống to: “Chúng mày lộng quyền thế à? Còn coi pháp luật ra gì không?”
“Ầm ĩ cái gì thế?” Kinh Sở nghe phía dưới ồn ào, anh vội vã chạy xuống lầu. Kết quả nhìn thấy một bên là Dương Miên Miên, một bên là mụ già chanh chua đang cãi nhau, thu hút ánh nhìn của mọi người trong sở cảnh sát.
Mụ ta đang giương móng, muốn nhảy xổ đến cào mặt Dương Miên Miên. Cô né được hai lần, hung hăng đá vào bắp chân mụ ta. Đau, bà ta té lăn xuống đất.
Những lời Kinh Sở dự định nói ra, liền nuốt xuống. Thật không ngờ, cô nhóc này rất “bạo lực”. Ngay lúc mụ ta tính phản công, anh quát lớn: “Đem tống hết vào tù?”
Mụ già biết mình là kẻ chủ mưu gây rối, lại thấy tình huống bất lợi, liền ngồi ăn vạ trên sàn: “Số con gái tôi thật khổ mà … cũng chỉ bởi bọn cảnh sát vô dụng …”
Dương Miên Miên: “…”
Mấy người đàn ông kia vốn chỉ là ồn ào, bây giờ xông tới: “Sao nào, cảnh sát muốn đánh người à? Bố mày phạm tội gì, sao dám bắt bố mày. Tao sẽ kiện chúng mày.”
Kinh Sở gương mặt không chút cảm xúc, kéo kéo tay áo: “Đánh cảnh sát!”
Anh quát lớn, hai người đàn ông không dám bước tới. Kinh Sở nháy mắt với hai cảnh viên, áp giải bọn người gây rối này đi, lúc này mới quay sang nhìn Dương Miên Miên.
Cô đang ngồi chồm hổm, thu dẹp hộp cơm rơi vãi trên nền đất.
“Em tới đây làm gì?” Kinh Sở cau mày, giọng nói có chút tức giận.
Liễu Ngọc nuốt nước miếng, hơi sợ hãi, cô nhanh chóng lên tiếng giải vây cho cô nhóc: “Em đến đây báo án sao? Hay cung cấp đầu mối?”
Dương Miên Miên ngẩng đầu: “Em muốn gặp Vương Lộ một lần.”
Liễn Ngọc sửng sốt: “Vương Lộ?”
“Đúng, tôi muốn gặp cô ta một lần.”
Liễn Ngọc có chút khó xử, liếc nhìn Kinh Sở, phát hiện ánh mắt của Đội trưởng đã không còn lạnh lùng, có điều thanh âm vẫn khiến người nghe hoảng sợ: “Hai người quen biết sao?”
“Cũng không thân thiết lắm”, thật ra Dương Miên Miên cũng không hiểu hà cớ gì mình lại muốn đi gặp Vương Lộ.
Khi Kinh Sở hỏi câu hỏi đó, cô cũng nhận ra mình và Vương Lộ đâu thân thiết lắm. Vậy tại sao lại đi làm một điều dư thừa như vậy, nên cô cũng dứt khoát: “Nếu không tiện thì thôi.”
“Liễn Ngọc, dắt cô bé đi.” Kinh Sở cũng coi như ngầm đồng ý. Mặc dù đối với Dương Miên Miên cũng không phải ưu đãi đặc biệt gì, có điều anh cảm thấy thương cảm cho cô bé này. Vẫn coi cô là một “đứa trẻ cần được chăm sóc”, nên anh có chút dung túng.
Liễu Ngọc “Vâng!” một tiếng, sau đó đưa Miên Miên đến phòng để tử thi.
“Cô ta vẫn chưa được chôn cất sao?” Trên đường, Dương Miên Miên hỏi.
Liễu Ngọc lắc đầu: “Chưa liên lạc được với người nhà của Vương Lộ, thi thể tạm thời đặt trong nhà xác.”
Trong nhà xác rất lạnh, Dương Miên Miên đi vào run lẩy bẩy. Liễu Ngọc báo nhân viên trông coi mở ngăn tủ chứa thi thể Vương Lộ. Dương Miên Miên chà xát hai tay, bước đến nhìn.
Gương mặt Vương Lộ vốn dĩ hồng hào thì bây giờ trắng bệch, cả người trông như bức tượng sáp.
Không tượng sáp ít ra còn trông linh hoạt hơn cô ta.
Dương Miên Miên chưa bao giờ có cảm giác chân thật như vậy. Cô ta đã chết.
Người phụ nữ ham hư vinh, lòng dạ hẹp hòi đã chết. Sẽ không còn ai khiêu khích, sẽ không còn ai đố kị với cô.
Không thể diễn tả trong lòng có bao nhiêu đau xót, bởi Vương Lộ đối với cô cũng chỉ là người xa lạ. Nhưng sâu trong tâm khảm, vẫn dấy lên chút bi thương, cái cảm giác của một người vừa mới gặp nay đã vĩnh viễn ra đi.
Cô yên lặng nhìn Vương Lộ vài phút, đột nhiên quay đầu hỏi Liễu Ngọc: “Nếu như người nhà cô ấy không đến nhận, thì phải làm sao?”
Liễu Ngọc hơi lạnh, nên đứng ngoài cửa chờ Miên Miên. Nghe cô hỏi, Liễu Ngọc kinh ngạc, sau đó trả lời: “Chính phủ sẽ bỏ tiền hỏa táng.”
Các vấn đề sau này của Vương lộ coi như không còn rắc rối. Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, cũng không còn gì để hỏi, vừa định rời đi, đột nhiên lại nhớ đến chiếc kẹp tóc. Tuy nhiên, cô cho rằng không nên nhiều chuyện thì hơn.
Như vậy cũng rất tốt.
Hôm nay tới đây, xem như đã gặp Vương Lộ, cũng không thẹn với lẽ trời … cho dù lúc còn sống cũng chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng sự tình nào có thuận lợi như vậy. Khi cô vừa mới di chuyển, đã nghe thấy chiếc váy màu đỏ của Vương Lộ khóc lóc: “Tên xấu xa nào! Tại sao hắn có thể làm ra chuyện này! Lại giết chết Lộ Lộ.”
Thanh âm đó khiến trái tim Dương Miên Miên vỡ vụn. Cô không muốn nghe nữa, liền mau chóng bước khỏi nhà xác.
Liễu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn là con gái, đương nhiên không tránh khỏi có vài phần cường điệu: “Mỗi lần vào nhà xác đều nghĩ mấy người này chết không nhắm mắt, luôn thúc giục chúng tôi phải mau mau rửa hận cho họ.”
Dương Miên Miên sợ run bắn người, cô thầm nghĩ. Vì cô ta không nghe thấy những âm thanh đặc biệt này thôi, thật sự có khác gì quỷ đến lấy mạng người đâu, nghe cực kỳ thê lương, sởn hết gai ốc.
Liễu Ngọc cho rằng những lời vừa rồi đã dọa Dương Miên Miên. Sợ Kinh Sở lại giận chó đánh mèo, liền mau chóng nói thêm mấy câu: “Tôi lại nói bậy rồi, trên thế gian này làm gì có ma quỷ.”
Dương Miên Miên liếc cô ta một cái.
Rời đồn cảnh sát trời cũng đã tối, Dương Miên Miên thở dài, chậm rãi đi bộ về nhà. Dọc đường đi, đèn đường chào hỏi cô: “Khuya lắm rồi, về nhà mau lên, trên đường không an toàn đâu.”
Dương Miên Miên tiện tay xé mấy mẩu rao vặt dán trên cột xuống. Đèn đường ngay lập tức nói lời cám ơn: “~(^_^)~. Cảm ơn Miên Miên.”
Cô vỗ vỗ vào cây cột, đem mấy tờ quảng cáo vò thành một cục ném vào thùng rác, thùng rác “ợ” một tiếng: “Hix ~~o( ̄v ̄)o ”
Một con mèo hoang từ đầu đường đi tới, nhìn thấy người cũng không sợ. Nhảy xuống, đứng tè dưới ánh đèn đường. Bộ dáng oai phong, thư thái như ngầm khẳng định là bá chủ khu này. Đi ngang qua cô còn hếch đầu, liếc cô một cái.
“…” cô quyết định không thèm chấp nhất với nó.
Sờ sờ túi tiền, Dương Miên Miên có hơi ân hận bữa cơm tối nay đã “tặng” hết lên đầu mụ đàn bà chanh chua kia, bây giờ phải bỏ tiền túi ra mua cơm.
Bên đường có một quán ăn nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn “Soup cay Trung Khánh” – hai chữ đầu đã khiến cô nuốt nước miếng. Lẩm bẩm tính toán một chút, sau đó cô ưỡn ngực bước thẳng vào quán ăn.
Rau xanh, tàu hũ, trứng cút, thanh thịt cua … Nhìn những món này đầy màu sắc cũng không thể áp chế được sức mạnh của con số 15 đồng đang khiến Dương Miên Miên “tê liệt não bộ”.
15 đồng á? Trị giá của ba bữa cơm chiên mà bây giờ cô chỉ ăn được có mỗi một chén soup.
Nhất định chỉ vì cái chết của Vương Lộ khiến tâm tình của cô ra thế này. Bình thường cô đương nhiên sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện mất lý trí như vậy.
Coi như phá lệ một lần, Dương Miên Miên móc tiền: “Coi như mua chút niềm vui!”
Cô ngậm ống hút chờ món soup nóng hổi mang đến. Trong góc quán ăn có treo một chiếc tivi. Tivi đang phát bộ phim cổ trang “hot” nhất mùa hè năm nay. Nam chính là người đàn ông tốt, có thể so sánh với Kinh Sở. Thân là Hoàng Đế nhưng hành vi thì như học sinh tiểu học.
Cô cùng mấy nam sinh trong lớp đều tự hỏi sao lại có mấy bộ phim lại dài lê thê như vậy. Cô coi được 5 phút, đã phát hiện trong phim còn xuất hiện cả cây cột điện, rồi cả máy lạnh chưa được xếp gọn.
Có nhiều người hoài nghi cô có đúng là chỉ trong một giây có thể nhớ kỹ toàn bộ hình ảnh nhìn thấy. Nhưng trên thực tế, lướt hết 1000 chữ trong vòng một phút cũng không đến nỗi khó. Đương nhiên Miên Miên có thể làm được, nhưng tại sao lại phí sức đọc 1000 chữ trong một phút để làm gì, tổn hại não bộ. Cô không thích tự ngược. Bình thường chỉ thích đi nhà sách thuê sách. 1 xu tiền 1 ngày, hiện tại đã tăng thêm là 1 xu rưỡi.
Thật sự, đừng cho rằng những cô gái có chỉ số IQ cao là phải cầm trên tay cốc Starbucks, thư thả ngồi trong thư viện nghiên cứu mấy quyển bách khoa toàn thư. Trên thực tế sẽ là cô gái nghèo chỉ vì hơn 10 đồng tiền ăn soup cay mà phải đau lòng kìm lại ham muốn thuê quyển tiểu thuyết từ từ gặm nhấm.
Vậy thì không còn cách nào khác, xem quá nhanh không tiền nào chịu siết.
Tại sao không đi thư viện mượn sách? Muốn lập thẻ thư viện cần đến 200 đồng tiền thế chấp 〒▽〒
Đó chính là sự khác nhau một trời một vực giữa hiện thực và hư cấu.
Ông chủ mang một chén canh nóng hổi, khói bốc mù mịt đến trước mặt Dương Miên Miên. Món soup cay nóng hổi, quyện cùng mùi hương đặc trưng khiến cô nuốt nước miếng ừng ực. Không còn quan tâm trên tivi đang phát cái gì. Cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Ôi! Ngon quá! Đó đó sự khác nhau của bữa cơm nhân viên và món ăn trong nhà hàng là thế này đây!
Quả nhiên 15 đồng có khác, tuyệt vời〒▽〒!
Lúc Dương Miên Miên đang vùi đầu vào chén soup, có một vị khách bước vào, khoảng ba mươi mấy tuổi. Mặc bộ quần áo thể thao màu xanh, là một người đàn ông bình thường, không có chút ấn tượng.
Hắn ngồi phía bên tay trái của Miên Miên, từ trong túi quần lòi ra chiếc chìa khóa.
Đáng chú ý, phía mặt trên chìa khóa có mấy vệt màu đỏ.
Nhưng điều khiến Dương Miên Miên rợn tóc gáy chính là nghe thấy thanh âm nức nở của chiếc chìa khóa: “Tôi không muốn giết người, van ông …”
Người đàn ông kia đương nhiên không nghe thấy, hắn ta ăn như hổ đói, ăn xong chén soup cay liền lấy khăn giấy lau sạch miệng.
Dương Miên Miên đau đầu suy tính. 2 phút sau cô húp nhanh chén soup, đứng dậy đi theo hắn ra ngoài.
Trời vẫn chưa tối hẳn, người qua lại trên đường cũng còn khá đông, Dương Miên Miên cũng không sợ bại lộ, đút hai tay vào túi quần, thong thả theo dõi hắn.
Gương mặt cô không chút biểu cảm, nhưng trong đầu đã nhanh chóng lên kế hoạch. Cô phải đến đồn cảnh sát, lấy bằng được chiếc kẹp tóc pha lê về.
Cô hiện tại không thể xác định được người đàn ông kia có phải tên “Sát thủ đêm mưa” hay không? Tuy rằng về ngoài khá giống như chiếc kẹp tóc miêu tả. Tuy nhiên, trên thế gian này người đàn ông bình thường chiếm đến 99% lận.
Do đó, cô phải cho kẹp tóc quan sát hắn xem, xác định thực hư.
Đương nhiên, đến lúc phát hiện hắn chính là tên sát thủ thì sao? Đến lúc đó tính tiếp.
Nói tóm lại, cô tin tưởng vào trí thông minh của mình, có thể giải quyết mọi tình huống.
Nhìn nhân viên cảnh sát sứt đầu mẻ trán ứng phó với mấy con người đó, chắc cũng không còn thời gian quan tâm đến cô.
May là phía bên cạnh có một tấm bản đồ chỉ dẫn, cô chắc sẽ nhanh chóng tìm được phòng của đội hình cảnh. Vừa nhấc chân, không biết từ đâu cái ly inox phi tới. “Bang”, nện thẳng vào gáy cô.
Dương Miên Miên bất thình lình bị ám hại, lửa giận bừng bừng. Cô không nói hai lời, lấy hộp cơm trong tay đập lên đầu mụ ta. Nước canh bên trong sóng sánh, đổ ra ngoài.
“Con ranh này mày từ đâu chui ra”, mụ ta hai tay chống nạnh, hận không thể xông đến bóp chết cô.
Dương Miên Miên bao nhiêu năm nay lăn lộn ngoài đời, đã từng gặp không biết bao nhiêu hạng đàn bà chanh chua, cô không hề sợ hãi: “Ra tay trước mà dám lớn lối?”
“Đồ bỉ ổi, con đĩ này!”, câu nói cửa miệng của mấy mụ đàn bà gai mắt khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp.
Dương Miên Miên liền lấy túi nilon còn chút nước canh vừa bị đổ, dội thẳng lên đầu mụ.
Mụ ta càng thêm tức giận, rống to: “Chúng mày lộng quyền thế à? Còn coi pháp luật ra gì không?”
“Ầm ĩ cái gì thế?” Kinh Sở nghe phía dưới ồn ào, anh vội vã chạy xuống lầu. Kết quả nhìn thấy một bên là Dương Miên Miên, một bên là mụ già chanh chua đang cãi nhau, thu hút ánh nhìn của mọi người trong sở cảnh sát.
Mụ ta đang giương móng, muốn nhảy xổ đến cào mặt Dương Miên Miên. Cô né được hai lần, hung hăng đá vào bắp chân mụ ta. Đau, bà ta té lăn xuống đất.
Những lời Kinh Sở dự định nói ra, liền nuốt xuống. Thật không ngờ, cô nhóc này rất “bạo lực”. Ngay lúc mụ ta tính phản công, anh quát lớn: “Đem tống hết vào tù?”
Mụ già biết mình là kẻ chủ mưu gây rối, lại thấy tình huống bất lợi, liền ngồi ăn vạ trên sàn: “Số con gái tôi thật khổ mà … cũng chỉ bởi bọn cảnh sát vô dụng …”
Dương Miên Miên: “…”
Mấy người đàn ông kia vốn chỉ là ồn ào, bây giờ xông tới: “Sao nào, cảnh sát muốn đánh người à? Bố mày phạm tội gì, sao dám bắt bố mày. Tao sẽ kiện chúng mày.”
Kinh Sở gương mặt không chút cảm xúc, kéo kéo tay áo: “Đánh cảnh sát!”
Anh quát lớn, hai người đàn ông không dám bước tới. Kinh Sở nháy mắt với hai cảnh viên, áp giải bọn người gây rối này đi, lúc này mới quay sang nhìn Dương Miên Miên.
Cô đang ngồi chồm hổm, thu dẹp hộp cơm rơi vãi trên nền đất.
“Em tới đây làm gì?” Kinh Sở cau mày, giọng nói có chút tức giận.
Liễu Ngọc nuốt nước miếng, hơi sợ hãi, cô nhanh chóng lên tiếng giải vây cho cô nhóc: “Em đến đây báo án sao? Hay cung cấp đầu mối?”
Dương Miên Miên ngẩng đầu: “Em muốn gặp Vương Lộ một lần.”
Liễn Ngọc sửng sốt: “Vương Lộ?”
“Đúng, tôi muốn gặp cô ta một lần.”
Liễn Ngọc có chút khó xử, liếc nhìn Kinh Sở, phát hiện ánh mắt của Đội trưởng đã không còn lạnh lùng, có điều thanh âm vẫn khiến người nghe hoảng sợ: “Hai người quen biết sao?”
“Cũng không thân thiết lắm”, thật ra Dương Miên Miên cũng không hiểu hà cớ gì mình lại muốn đi gặp Vương Lộ.
Khi Kinh Sở hỏi câu hỏi đó, cô cũng nhận ra mình và Vương Lộ đâu thân thiết lắm. Vậy tại sao lại đi làm một điều dư thừa như vậy, nên cô cũng dứt khoát: “Nếu không tiện thì thôi.”
“Liễn Ngọc, dắt cô bé đi.” Kinh Sở cũng coi như ngầm đồng ý. Mặc dù đối với Dương Miên Miên cũng không phải ưu đãi đặc biệt gì, có điều anh cảm thấy thương cảm cho cô bé này. Vẫn coi cô là một “đứa trẻ cần được chăm sóc”, nên anh có chút dung túng.
Liễu Ngọc “Vâng!” một tiếng, sau đó đưa Miên Miên đến phòng để tử thi.
“Cô ta vẫn chưa được chôn cất sao?” Trên đường, Dương Miên Miên hỏi.
Liễu Ngọc lắc đầu: “Chưa liên lạc được với người nhà của Vương Lộ, thi thể tạm thời đặt trong nhà xác.”
Trong nhà xác rất lạnh, Dương Miên Miên đi vào run lẩy bẩy. Liễu Ngọc báo nhân viên trông coi mở ngăn tủ chứa thi thể Vương Lộ. Dương Miên Miên chà xát hai tay, bước đến nhìn.
Gương mặt Vương Lộ vốn dĩ hồng hào thì bây giờ trắng bệch, cả người trông như bức tượng sáp.
Không tượng sáp ít ra còn trông linh hoạt hơn cô ta.
Dương Miên Miên chưa bao giờ có cảm giác chân thật như vậy. Cô ta đã chết.
Người phụ nữ ham hư vinh, lòng dạ hẹp hòi đã chết. Sẽ không còn ai khiêu khích, sẽ không còn ai đố kị với cô.
Không thể diễn tả trong lòng có bao nhiêu đau xót, bởi Vương Lộ đối với cô cũng chỉ là người xa lạ. Nhưng sâu trong tâm khảm, vẫn dấy lên chút bi thương, cái cảm giác của một người vừa mới gặp nay đã vĩnh viễn ra đi.
Cô yên lặng nhìn Vương Lộ vài phút, đột nhiên quay đầu hỏi Liễu Ngọc: “Nếu như người nhà cô ấy không đến nhận, thì phải làm sao?”
Liễu Ngọc hơi lạnh, nên đứng ngoài cửa chờ Miên Miên. Nghe cô hỏi, Liễu Ngọc kinh ngạc, sau đó trả lời: “Chính phủ sẽ bỏ tiền hỏa táng.”
Các vấn đề sau này của Vương lộ coi như không còn rắc rối. Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, cũng không còn gì để hỏi, vừa định rời đi, đột nhiên lại nhớ đến chiếc kẹp tóc. Tuy nhiên, cô cho rằng không nên nhiều chuyện thì hơn.
Như vậy cũng rất tốt.
Hôm nay tới đây, xem như đã gặp Vương Lộ, cũng không thẹn với lẽ trời … cho dù lúc còn sống cũng chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng sự tình nào có thuận lợi như vậy. Khi cô vừa mới di chuyển, đã nghe thấy chiếc váy màu đỏ của Vương Lộ khóc lóc: “Tên xấu xa nào! Tại sao hắn có thể làm ra chuyện này! Lại giết chết Lộ Lộ.”
Thanh âm đó khiến trái tim Dương Miên Miên vỡ vụn. Cô không muốn nghe nữa, liền mau chóng bước khỏi nhà xác.
Liễu Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn là con gái, đương nhiên không tránh khỏi có vài phần cường điệu: “Mỗi lần vào nhà xác đều nghĩ mấy người này chết không nhắm mắt, luôn thúc giục chúng tôi phải mau mau rửa hận cho họ.”
Dương Miên Miên sợ run bắn người, cô thầm nghĩ. Vì cô ta không nghe thấy những âm thanh đặc biệt này thôi, thật sự có khác gì quỷ đến lấy mạng người đâu, nghe cực kỳ thê lương, sởn hết gai ốc.
Liễu Ngọc cho rằng những lời vừa rồi đã dọa Dương Miên Miên. Sợ Kinh Sở lại giận chó đánh mèo, liền mau chóng nói thêm mấy câu: “Tôi lại nói bậy rồi, trên thế gian này làm gì có ma quỷ.”
Dương Miên Miên liếc cô ta một cái.
Rời đồn cảnh sát trời cũng đã tối, Dương Miên Miên thở dài, chậm rãi đi bộ về nhà. Dọc đường đi, đèn đường chào hỏi cô: “Khuya lắm rồi, về nhà mau lên, trên đường không an toàn đâu.”
Dương Miên Miên tiện tay xé mấy mẩu rao vặt dán trên cột xuống. Đèn đường ngay lập tức nói lời cám ơn: “~(^_^)~. Cảm ơn Miên Miên.”
Cô vỗ vỗ vào cây cột, đem mấy tờ quảng cáo vò thành một cục ném vào thùng rác, thùng rác “ợ” một tiếng: “Hix ~~o( ̄v ̄)o ”
Một con mèo hoang từ đầu đường đi tới, nhìn thấy người cũng không sợ. Nhảy xuống, đứng tè dưới ánh đèn đường. Bộ dáng oai phong, thư thái như ngầm khẳng định là bá chủ khu này. Đi ngang qua cô còn hếch đầu, liếc cô một cái.
“…” cô quyết định không thèm chấp nhất với nó.
Sờ sờ túi tiền, Dương Miên Miên có hơi ân hận bữa cơm tối nay đã “tặng” hết lên đầu mụ đàn bà chanh chua kia, bây giờ phải bỏ tiền túi ra mua cơm.
Bên đường có một quán ăn nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn “Soup cay Trung Khánh” – hai chữ đầu đã khiến cô nuốt nước miếng. Lẩm bẩm tính toán một chút, sau đó cô ưỡn ngực bước thẳng vào quán ăn.
Rau xanh, tàu hũ, trứng cút, thanh thịt cua … Nhìn những món này đầy màu sắc cũng không thể áp chế được sức mạnh của con số 15 đồng đang khiến Dương Miên Miên “tê liệt não bộ”.
15 đồng á? Trị giá của ba bữa cơm chiên mà bây giờ cô chỉ ăn được có mỗi một chén soup.
Nhất định chỉ vì cái chết của Vương Lộ khiến tâm tình của cô ra thế này. Bình thường cô đương nhiên sẽ không bao giờ để xảy ra chuyện mất lý trí như vậy.
Coi như phá lệ một lần, Dương Miên Miên móc tiền: “Coi như mua chút niềm vui!”
Cô ngậm ống hút chờ món soup nóng hổi mang đến. Trong góc quán ăn có treo một chiếc tivi. Tivi đang phát bộ phim cổ trang “hot” nhất mùa hè năm nay. Nam chính là người đàn ông tốt, có thể so sánh với Kinh Sở. Thân là Hoàng Đế nhưng hành vi thì như học sinh tiểu học.
Cô cùng mấy nam sinh trong lớp đều tự hỏi sao lại có mấy bộ phim lại dài lê thê như vậy. Cô coi được 5 phút, đã phát hiện trong phim còn xuất hiện cả cây cột điện, rồi cả máy lạnh chưa được xếp gọn.
Có nhiều người hoài nghi cô có đúng là chỉ trong một giây có thể nhớ kỹ toàn bộ hình ảnh nhìn thấy. Nhưng trên thực tế, lướt hết 1000 chữ trong vòng một phút cũng không đến nỗi khó. Đương nhiên Miên Miên có thể làm được, nhưng tại sao lại phí sức đọc 1000 chữ trong một phút để làm gì, tổn hại não bộ. Cô không thích tự ngược. Bình thường chỉ thích đi nhà sách thuê sách. 1 xu tiền 1 ngày, hiện tại đã tăng thêm là 1 xu rưỡi.
Thật sự, đừng cho rằng những cô gái có chỉ số IQ cao là phải cầm trên tay cốc Starbucks, thư thả ngồi trong thư viện nghiên cứu mấy quyển bách khoa toàn thư. Trên thực tế sẽ là cô gái nghèo chỉ vì hơn 10 đồng tiền ăn soup cay mà phải đau lòng kìm lại ham muốn thuê quyển tiểu thuyết từ từ gặm nhấm.
Vậy thì không còn cách nào khác, xem quá nhanh không tiền nào chịu siết.
Tại sao không đi thư viện mượn sách? Muốn lập thẻ thư viện cần đến 200 đồng tiền thế chấp 〒▽〒
Đó chính là sự khác nhau một trời một vực giữa hiện thực và hư cấu.
Ông chủ mang một chén canh nóng hổi, khói bốc mù mịt đến trước mặt Dương Miên Miên. Món soup cay nóng hổi, quyện cùng mùi hương đặc trưng khiến cô nuốt nước miếng ừng ực. Không còn quan tâm trên tivi đang phát cái gì. Cô gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng.
Ôi! Ngon quá! Đó đó sự khác nhau của bữa cơm nhân viên và món ăn trong nhà hàng là thế này đây!
Quả nhiên 15 đồng có khác, tuyệt vời〒▽〒!
Lúc Dương Miên Miên đang vùi đầu vào chén soup, có một vị khách bước vào, khoảng ba mươi mấy tuổi. Mặc bộ quần áo thể thao màu xanh, là một người đàn ông bình thường, không có chút ấn tượng.
Hắn ngồi phía bên tay trái của Miên Miên, từ trong túi quần lòi ra chiếc chìa khóa.
Đáng chú ý, phía mặt trên chìa khóa có mấy vệt màu đỏ.
Nhưng điều khiến Dương Miên Miên rợn tóc gáy chính là nghe thấy thanh âm nức nở của chiếc chìa khóa: “Tôi không muốn giết người, van ông …”
Người đàn ông kia đương nhiên không nghe thấy, hắn ta ăn như hổ đói, ăn xong chén soup cay liền lấy khăn giấy lau sạch miệng.
Dương Miên Miên đau đầu suy tính. 2 phút sau cô húp nhanh chén soup, đứng dậy đi theo hắn ra ngoài.
Trời vẫn chưa tối hẳn, người qua lại trên đường cũng còn khá đông, Dương Miên Miên cũng không sợ bại lộ, đút hai tay vào túi quần, thong thả theo dõi hắn.
Gương mặt cô không chút biểu cảm, nhưng trong đầu đã nhanh chóng lên kế hoạch. Cô phải đến đồn cảnh sát, lấy bằng được chiếc kẹp tóc pha lê về.
Cô hiện tại không thể xác định được người đàn ông kia có phải tên “Sát thủ đêm mưa” hay không? Tuy rằng về ngoài khá giống như chiếc kẹp tóc miêu tả. Tuy nhiên, trên thế gian này người đàn ông bình thường chiếm đến 99% lận.
Do đó, cô phải cho kẹp tóc quan sát hắn xem, xác định thực hư.
Đương nhiên, đến lúc phát hiện hắn chính là tên sát thủ thì sao? Đến lúc đó tính tiếp.
Nói tóm lại, cô tin tưởng vào trí thông minh của mình, có thể giải quyết mọi tình huống.
Last edited:
Bình luận facebook