-
CHƯƠNG 8: TÌM CHỨNG CỨ
Trên đường theo dõi gã đàn ông kia, Dương Miên Miên đã nghĩ đến các bước kế tiếp cô phải làm.
Cô không theo tên đó lên lầu, ngược lại cô sờ sờ chiếc cột điện bên cạnh: “Này gã đàn ông mặc đồ thể thao màu xanh kia ở lầu mấy?”
Cây cột điện ồm ồm giọng đàn ông, lớn tiếng hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm gì? Làm chuyện xấu à? À, mà sao cô có thể nói chuyện được với tôi? Lại đang lầu bầu gì trong miệng đó?”
“ … là tôi đang hỏi cậu!”
“Cô muốn làm chuyện xấu?”
“Một cô nhóc như tôi, có thể làm gì chuyện xấu gì với gã đàn ông đó.” Dương Miên Miên quả thực tức muốn nổ mắt với nó.
Chiếc xe điện chạy ngang qua, dừng bên cạnh cột điện, nhiệt tình nói: “Chị là Miên Miên ở khu Đông đúng không ạ? Nhà bố vợ của ông chủ em cũng ở đó. Em có nghe xe ba bánh nói chị tuyệt đối là người tốt.”
Dương Miên Miên: “…”, lần này phải bấu víu vào “người quen” cơ đấy.
Cột điện và xe điện cũng là chỗ quen biết. Mỗi ngày nó đậu ở đây, hai bên trò chuyện nhiều khi đến tận nửa đêm. Tin đồn nào cũng biết. Lúc này cột điện cũng không còn hoạnh họe, thoải mái trả lời: “Hắn ta ở lầu 3, mà chị tìm Chu Chí Đại làm gì?”
Tên hắn ta là Chu Chí Đại.
Dương Miên Miên nhìn thấy có người đạp xe đến, để tránh bị coi là kẻ mắc bệnh thần kinh, cô không trả lời nó, chỉ khoát tay một cái xem như nói lời tạm biệt.
Cô cần phải mua một chiếc điện thoại di động, như vậy có thể giả bộ đang nghe điện thoại mà không cần lẩm bẩm một mình.
Thế nhưng điện thoại di động rất là đắt. _:-)3∠)_
Tại sao cái gì cũng cần đến tiền vậy? Tiền kiếm cỡ nào cũng thấy thiếu, thật là khó chịu.
Vẫn muốn tìm cách đem chiếc kẹp tóc pha lê lấy ra ngoài. Kẹp tóc là vật chứng, khả năng nó sẽ nằm trong ngăn tủ chứa vật chứng, cũng không được giám sát kỹ cho lắm. Vấn đề làm sao có thể lén đem kẹp tóc ra, rồi sau đó trả về vị trí cũ mà thần không biết quỷ không hay?
Sở cảnh sát cô cũng chưa quen đường đi nước bước. Dương Miên Miên quyết định mấy ngày sau sẽ đi nghiên cứu tình hình.
Nếu để đến quá trưa, sẽ bị lộ, nên cô không tính đi vào ban ngày. Ngoài ra, nếu chẳng may gặp phải Kinh Sở còn mệt hơn. Cô sẽ đến sở cảnh sát vào tờ mờ sáng.
Lúc đó nhiều người vẫn chưa đi làm.
Điều Dương Miên Miên phân tích là rất chính xác, có điều cô không hề ngờ tới, Kinh Sở thuộc dạng người cuồng tăng ca. 6 giờ sáng, sau khi đã thức suốt đêm, đang chuẩn bị đi ăn sáng.
Trông thấy Dương Miên Miên, anh kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?” Kinh Sở thấy hơi lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Dương Miên Miên trả lời nhát gừng: “Đi tìm anh”, Cô nói dối không chớp mắt, “Không biết anh đi làm lúc mấy giờ?”
Kinh Sở khẽ cười: “Tôi bình thường 7 giờ là có mặt ở đây. Giờ còn sớm, em ăn sáng chưa?”
“Cửa hàng bán bánh bao còn chưa mở cửa.”
“Đi thôi!”, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn cô đến một tiệm mì quen gần đó. Tiệm mì rất nhỏ, chỉ xếp vài ba cái bàn, trên vách có dán một thực đơn lớn, “Ăn gì?”
Dương Miên Miên nhìn thực đơn trên tường, thấp nhất là Mì Dương Xuân cũng đến 8 đồng, cô liền chọn món này.
“Hai tô mì thịt bò.” Kinh Sở coi như không nghe thấy, anh cúi đầu cau mày, “Em đang trong giai đoạn phát triển, phải ăn nhiều một chút.”
Mì thịt bò 20 đồng một tô. Bên trên đầy thịt bò, có mấy cọng rau xanh, nước soup đậm đà, sợi mì dai ngon. Dương Miên Miên suýt chút nữa là cắm mặt vào trong tô mì.
Quán này không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt điện đảo qua đảo lại. Kinh Sở liền giật dây để quạt chỉ thổi về hướng Miên Miên.
Tóc của cô vừa đen vừa dài, lúc gió thổi, mái tóc tung bay giống trong mấy quảng cáo dầu gội đầu trên tivi. Có điều hiện tại là đang ăn mì, vì lẽ đó … tóc tung bay … vào tô nước soup.
Kinh Sở nở nụ cười, sau đó cũng cắm cúi ăn. Mì thịt bò hương vị thơm ngon, nhưng trong lòng anh lại nảy sinh một cảm giác mơ mơ hồ hồ, món ăn vào miệng đều không cảm thấy bất cứ mùi vị gì.
Một lúc lâu sau anh mới nhớ ra: “Em tìm tôi có việc gì?”
Dương Miên Miên đang gắp miếng thịt, chợt nghẹn họng, liền tìm đại một cái cớ: “Tôi muốn hỏi anh một chút, xem đã tìm thấy hung thủ hay chưa?”
Câu nói này giống như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Kinh Sở. Anh trầm mặc, chậm rãi lắc đầu.
Dương Miên Miên cũng không hỏi tiếp. Hai người im lặng ăn hết tô mì. Kinh Sở đoán có lẽ cô rất nóng, người đổ đầy mồ hôi, anh hỏi: “Mấy giờ em đi làm?”
“10 giờ!”
“Vậy vào văn phòng tôi ngồi một chút.” Trong sở cảnh sát có điều hòa, ít ra cũng thoải mái hơn bên ngoài vài phần. Mặt trời ló dạng, trời càng lúc càng nóng. Anh đã quen là sếp, lời anh nói cho dù là quan tâm nhưng vẫn mang hàm ý ra lệnh.
Dương Miên Miên không nghĩ đến có người tận tình như vậy, đương nhiên vội vã đồng ý.
Sáng sớm, trong sở cảnh sát ngoại trừ bác gác cổng, còn lại cũng chỉ có mấy nhân viên trực ban.
Trong đại sảnh vắng tanh, thế nhưng … lại không có một chút yên tĩnh. Cô nghe thấy vô số âm thanh xì xào bàn tán:
“Ê … ê … Kinh Sở dẫn theo một cô gái đẹp quá trời kìa! Không lẽ là bạn gái?”
“Không đúng, sao tôi nghe nói bạn gái anh ta là Chủ biên của tạp chí Thời Đại mà, cũng khá xinh nhé!”
“Cô này cũng đẹp mà!”
“Hả … không lẽ Kinh Sở bắt cá hai tay?”
Dương Miên Miên: “…”
Mấy đứa này hay ghê! Cho rằng không ai nghe thấy là có thể bàn tán lung tung.
“Có chuyện gì sao?” Kinh Sở thấy cô thất thần, liền hỏi.
Dương Miên Miên lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Kinh Sở dắt cô đến văn phòng đội hình cảnh. Phòng làm việc rất lớn, phòng của anh nằm phía trong cùng. Bên ngoài là mấy dãy bàn làm việc, có mấy bàn bên trên đồ đạc khá lộn xộn. Chỉ có hai bàn đặc biệt sạch sẽ, có tấm khăn trải bàn, bên trên có ống đựng bút. Phía ghế ngồi, có một chiếc gối tựa lưng màu hồng phấn, có hình con thỏ nhỏ. Nhìn có thể đoán ra ngay là chỗ của Liễu Ngọc.
Còn có một cái bàn không có gì khác ngoài một chậu hoa nhỏ, một quyển sách chuyên ngành, vừa nhìn là biết, đây là chỗ của Thường Nhạn.
Ăn món mì thịt bò khiến cô hơi khát nước. Cô tự đi tìm ly uống nước, thuận tay cầm tờ báo lên xem.
Lại quên mất việc chính, liếc tờ báo mấy phút cô bắt đầu tính toán.
Đây là cơ hội tốt. Dương Miên Miên vẫn chưa có kế hoạch hoàn chỉnh. Cô đứng lên, bước nhanh ra cửa, mắt nhìn dáo dác.
Kinh Sở liền nói: “WC ở hành lang bên trái.”
Cô quyết định về sau sẽ không ghét anh nữa.
May thay, phòng vật chứng lại ở ngay bên cạnh WC. Nhưng thật không may, phòng này có lắp camera.
Dương Miên Miên chán nản đi vào WC, cô gõ gõ ống nước: “Này anh có thể thương lượng với camera phía ngoài được không?”
Ống nước trợn mắt: “(⊙o⊙) cô đang nói chuyện với tôi?”
“Ừ!”, cô biết không được đánh mất cơ hội này, liền dành thời gian thuyết phục đối phương, “Tôi nhận ra một kẻ xấu, nhưng chưa dám chắc chắn hoàn toàn. Do đó, muốn đem chiếc kẹp tóc trong phòng vật chứng đi nhận mặt. Buổi tối, tôi sẽ trả về chỗ cũ. Nhờ anh nói giúp camera xem có thể giúp tôi một lần được không. Chỉ cần một chút xíu thôi!”
Ống nước: “Σ(°△° )︴Chờ tôi một lát, để tôi hỏi giúp cô.”
Một phút sau, ống nước nói: “Anh ta có thể tự làm mình mất tín hiệu trong một lúc, hiện tại trong phòng điều khiển, ông “Chaien” đã ngủ say, có thể sẽ không phát hiện đâu.”
“Cám ơn!” Dương Miên Miên vội vàng nói lời cám ơn, lách người tiến vào phóng vật chứng. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, cô nheo mắt, thực sự là không thể nhìn rõ một đống đồ vật lúc nha lúc nhúch ở đây, cô đành hạ giọng: “Kẹp tóc ơi, chị tìm ra được kẻ đã giết Lý Hàm, em đi nhận mặt với chị nhe!”
Sau đó, một giọng lanh lảnh vang lên: “Cái gì?”
Thanh âm quen thuộc, chính là giọng của kẹp tóc không lẫn đi đâu được.
Dương Miên Miên kéo một cái túi, chiếc kẹp tóc pha lê nằm trong chiếc túi nilon trong suốt. Cô không mở ra mà vội vã đút vào túi quần, làm bộ như không có gì xảy ra, trở về văn phòng.
Kinh Sở lấy ra một túi kẹo từ trong ngăn kéo. Đợt trước có người bạn kết hôn, phát kẹo cưới. Anh không thích đồ ngọt, vẫn còn để y nguyên trong hộp. Vì vậy, anh mang ra đưa cho Dương Miên Miên.
Hộp kẹo cưới là một chiếc hộp thiếc hình trái tim màu đỏ sẫm, có gắn một bông hoa vải phía trên, nhìn rất đẹp. Tính tình của nó cũng khá thẹn thùng. “o(# ̄▽ ̄#)o, chị đẹp lắm.”
Em cũng đẹp, cô nhẹ nhàng sờ sờ bông hoa nho nhỏ.
Mở hộp, bên trong có kẹo Alpes, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, vài cây kẹo mút vị trái cây, kẹo dẻo, còn có hai thanh kẹo socola Dove.
Cô vội vàng bóc thanh kẹo socola cho vào miệng. Kẹo socola này rất nổi tiếng, 6 đồng môt thanh. Từ nhỏ Dương Miên Miên rất ít cơ hội được ăn vặt. Khi ba cô còn sống, dắt cô đi đến nhà mới ở cùng bà mẹ kế và đứa con riêng của bà.
Cô còn nhớ, khi còn nhỏ nhìn cái gì cũng thèm, không giống như bây giờ, thích thì có thể tự mua.
Nhìn thấy trên bàn trà có đặt mấy thanh kẹo socola Dove, cô thò tay lấy. Ai ngờ bị đứa em đẩy mạnh một cái: “Ai cho chị đụng vào đồ của tôi, đây là của tôi, không cho chị ăn.”
Một tháng 300 đồng, nửa năm được 1800. Học phí mỗi học kỳ là 1500. Cô có thể xin thêm học bổng dành cho học sinh nghèo. Nhưng ba cô trọng sĩ diện, nhất quyết không chịu ký tên vào tờ đơn. May là Dương Miên Miên học giỏi, mỗi học kỳ lãnh được thêm học bổng 800 đồng, ngoài ra cô còn giúp kèm mấy em học sinh tiểu học. Cũng kiếm thêm được vài trăm đồng, nếu không như vậy chắc tiền điện, nước cũng không trả nổi.
Dương Miên Miên cũng muốn thử chơi cổ phiếu. Cách này kiếm tiền rất nhanh, nhưng sau này cô phát hiện, quan trọng nhất cô không có tiền vốn. Một cổ phiếu không dưới mười ngàn đồng, cô 1000 đồng còn không có. Thứ hai, cô chưa đủ tuổi, mở tài khoản rất phức tạp.
Vì lẽ đó chỉ còn cách đường hoàng đi làm công kiếm tiền. Luôn phải cân nhắc chi tiêu, hiện tại sinh hoạt phí của Dương Miên Miên cũng vẫn chưa đủ. Do đó, ăn được món ngon như vậy khó tránh khỏi tâm trạng trở nên vui vẻ.
Kinh Sở cũng nhìn ra. Anh đột nhiên nghĩ đến cô em họ. Nhà giàu, lại là con một nên rất được cưng chiều. Không phải socola nhập khẩu là không ăn, không phải nước suối Côn Luân là không uống, tính tình như tiểu công chúa.
Cộp cộp cộp.
Dương Miên Miên nghe thấy tiếng giày cao gót. Cô hơi hiếu kỳ, cảnh sát cũng có thể mang giày cao gót sao?
Một cô gái xinh đẹp bước vào, tóc xoăn dài, trang điểm xinh đẹp. Có điều đánh phấn quá đậm, chắc đang muốn che đi đôi mắt thâm quầng.
“Ồ!”, nhìn thấy mới sáng sớm đã có một cô gái trong phòng làm việc của Kinh Sở, Thường Nhạn thấy có chút kỳ lạ.
Dương Miên Miên nhận ra đây là cơ hội tốt nhất để có cớ tránh mặt, mau chóng đứng dậy: “Tôi về trước!”
Thường Nhạn còn chưa kịp phản ứng: “Đây là ai?”
“Đứa em họ”, Kinh Sở không nói nhiều, liền thay đổi đề tài, “Cậu tới thật đúng lúc, tớ có việc muốn bàn với cậu.”
Thường Nhạn lập tức mang thắc mắc quăng lên chín tầng mây.
Dương Miên Miên liếc nhìn đồng hồ ở đại sảnh, mới hơn 8 giờ, vẫn còn kịp đến nhà Chu Chí Đại trước khi hắn đi làm.
Khi cô đến tiểu khu, xe điện còn đang ba hoa với mấy người bạn. Lúc nó đang nói chuyện, chủ nhân của nó đang mở khóa, là một ông béo cỡ một trăm mấy chục ký, cởi trần lộ đám thịt mỡ ngồn ngộn trắng toát, trông rất dữ tợn. Lúc ông ta đặt mông ngồi xuống, Miên Miên cảm thấy lo lắng thay cho chiếc xe điện nhỏ nhắn.
Nhưng trái lại nó chẳng quan tâm, vừa rời đi vừa từ biệt bọn họ: “Tiếp người bạn này giúp tôi nhé, tôi đi trước đây! (^_^) ~~ Bye Bye!
Cô không theo tên đó lên lầu, ngược lại cô sờ sờ chiếc cột điện bên cạnh: “Này gã đàn ông mặc đồ thể thao màu xanh kia ở lầu mấy?”
Cây cột điện ồm ồm giọng đàn ông, lớn tiếng hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm gì? Làm chuyện xấu à? À, mà sao cô có thể nói chuyện được với tôi? Lại đang lầu bầu gì trong miệng đó?”
“ … là tôi đang hỏi cậu!”
“Cô muốn làm chuyện xấu?”
“Một cô nhóc như tôi, có thể làm gì chuyện xấu gì với gã đàn ông đó.” Dương Miên Miên quả thực tức muốn nổ mắt với nó.
Chiếc xe điện chạy ngang qua, dừng bên cạnh cột điện, nhiệt tình nói: “Chị là Miên Miên ở khu Đông đúng không ạ? Nhà bố vợ của ông chủ em cũng ở đó. Em có nghe xe ba bánh nói chị tuyệt đối là người tốt.”
Dương Miên Miên: “…”, lần này phải bấu víu vào “người quen” cơ đấy.
Cột điện và xe điện cũng là chỗ quen biết. Mỗi ngày nó đậu ở đây, hai bên trò chuyện nhiều khi đến tận nửa đêm. Tin đồn nào cũng biết. Lúc này cột điện cũng không còn hoạnh họe, thoải mái trả lời: “Hắn ta ở lầu 3, mà chị tìm Chu Chí Đại làm gì?”
Tên hắn ta là Chu Chí Đại.
Dương Miên Miên nhìn thấy có người đạp xe đến, để tránh bị coi là kẻ mắc bệnh thần kinh, cô không trả lời nó, chỉ khoát tay một cái xem như nói lời tạm biệt.
Cô cần phải mua một chiếc điện thoại di động, như vậy có thể giả bộ đang nghe điện thoại mà không cần lẩm bẩm một mình.
Thế nhưng điện thoại di động rất là đắt. _:-)3∠)_
Tại sao cái gì cũng cần đến tiền vậy? Tiền kiếm cỡ nào cũng thấy thiếu, thật là khó chịu.
Vẫn muốn tìm cách đem chiếc kẹp tóc pha lê lấy ra ngoài. Kẹp tóc là vật chứng, khả năng nó sẽ nằm trong ngăn tủ chứa vật chứng, cũng không được giám sát kỹ cho lắm. Vấn đề làm sao có thể lén đem kẹp tóc ra, rồi sau đó trả về vị trí cũ mà thần không biết quỷ không hay?
Sở cảnh sát cô cũng chưa quen đường đi nước bước. Dương Miên Miên quyết định mấy ngày sau sẽ đi nghiên cứu tình hình.
Nếu để đến quá trưa, sẽ bị lộ, nên cô không tính đi vào ban ngày. Ngoài ra, nếu chẳng may gặp phải Kinh Sở còn mệt hơn. Cô sẽ đến sở cảnh sát vào tờ mờ sáng.
Lúc đó nhiều người vẫn chưa đi làm.
Điều Dương Miên Miên phân tích là rất chính xác, có điều cô không hề ngờ tới, Kinh Sở thuộc dạng người cuồng tăng ca. 6 giờ sáng, sau khi đã thức suốt đêm, đang chuẩn bị đi ăn sáng.
Trông thấy Dương Miên Miên, anh kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?” Kinh Sở thấy hơi lạ nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Dương Miên Miên trả lời nhát gừng: “Đi tìm anh”, Cô nói dối không chớp mắt, “Không biết anh đi làm lúc mấy giờ?”
Kinh Sở khẽ cười: “Tôi bình thường 7 giờ là có mặt ở đây. Giờ còn sớm, em ăn sáng chưa?”
“Cửa hàng bán bánh bao còn chưa mở cửa.”
“Đi thôi!”, anh cũng không nói nhiều, trực tiếp dẫn cô đến một tiệm mì quen gần đó. Tiệm mì rất nhỏ, chỉ xếp vài ba cái bàn, trên vách có dán một thực đơn lớn, “Ăn gì?”
Dương Miên Miên nhìn thực đơn trên tường, thấp nhất là Mì Dương Xuân cũng đến 8 đồng, cô liền chọn món này.
“Hai tô mì thịt bò.” Kinh Sở coi như không nghe thấy, anh cúi đầu cau mày, “Em đang trong giai đoạn phát triển, phải ăn nhiều một chút.”
Mì thịt bò 20 đồng một tô. Bên trên đầy thịt bò, có mấy cọng rau xanh, nước soup đậm đà, sợi mì dai ngon. Dương Miên Miên suýt chút nữa là cắm mặt vào trong tô mì.
Quán này không có máy lạnh, chỉ có một chiếc quạt điện đảo qua đảo lại. Kinh Sở liền giật dây để quạt chỉ thổi về hướng Miên Miên.
Tóc của cô vừa đen vừa dài, lúc gió thổi, mái tóc tung bay giống trong mấy quảng cáo dầu gội đầu trên tivi. Có điều hiện tại là đang ăn mì, vì lẽ đó … tóc tung bay … vào tô nước soup.
Kinh Sở nở nụ cười, sau đó cũng cắm cúi ăn. Mì thịt bò hương vị thơm ngon, nhưng trong lòng anh lại nảy sinh một cảm giác mơ mơ hồ hồ, món ăn vào miệng đều không cảm thấy bất cứ mùi vị gì.
Một lúc lâu sau anh mới nhớ ra: “Em tìm tôi có việc gì?”
Dương Miên Miên đang gắp miếng thịt, chợt nghẹn họng, liền tìm đại một cái cớ: “Tôi muốn hỏi anh một chút, xem đã tìm thấy hung thủ hay chưa?”
Câu nói này giống như một nhát dao đâm thẳng vào ngực Kinh Sở. Anh trầm mặc, chậm rãi lắc đầu.
Dương Miên Miên cũng không hỏi tiếp. Hai người im lặng ăn hết tô mì. Kinh Sở đoán có lẽ cô rất nóng, người đổ đầy mồ hôi, anh hỏi: “Mấy giờ em đi làm?”
“10 giờ!”
“Vậy vào văn phòng tôi ngồi một chút.” Trong sở cảnh sát có điều hòa, ít ra cũng thoải mái hơn bên ngoài vài phần. Mặt trời ló dạng, trời càng lúc càng nóng. Anh đã quen là sếp, lời anh nói cho dù là quan tâm nhưng vẫn mang hàm ý ra lệnh.
Dương Miên Miên không nghĩ đến có người tận tình như vậy, đương nhiên vội vã đồng ý.
Sáng sớm, trong sở cảnh sát ngoại trừ bác gác cổng, còn lại cũng chỉ có mấy nhân viên trực ban.
Trong đại sảnh vắng tanh, thế nhưng … lại không có một chút yên tĩnh. Cô nghe thấy vô số âm thanh xì xào bàn tán:
“Ê … ê … Kinh Sở dẫn theo một cô gái đẹp quá trời kìa! Không lẽ là bạn gái?”
“Không đúng, sao tôi nghe nói bạn gái anh ta là Chủ biên của tạp chí Thời Đại mà, cũng khá xinh nhé!”
“Cô này cũng đẹp mà!”
“Hả … không lẽ Kinh Sở bắt cá hai tay?”
Dương Miên Miên: “…”
Mấy đứa này hay ghê! Cho rằng không ai nghe thấy là có thể bàn tán lung tung.
“Có chuyện gì sao?” Kinh Sở thấy cô thất thần, liền hỏi.
Dương Miên Miên lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
Kinh Sở dắt cô đến văn phòng đội hình cảnh. Phòng làm việc rất lớn, phòng của anh nằm phía trong cùng. Bên ngoài là mấy dãy bàn làm việc, có mấy bàn bên trên đồ đạc khá lộn xộn. Chỉ có hai bàn đặc biệt sạch sẽ, có tấm khăn trải bàn, bên trên có ống đựng bút. Phía ghế ngồi, có một chiếc gối tựa lưng màu hồng phấn, có hình con thỏ nhỏ. Nhìn có thể đoán ra ngay là chỗ của Liễu Ngọc.
Còn có một cái bàn không có gì khác ngoài một chậu hoa nhỏ, một quyển sách chuyên ngành, vừa nhìn là biết, đây là chỗ của Thường Nhạn.
Ăn món mì thịt bò khiến cô hơi khát nước. Cô tự đi tìm ly uống nước, thuận tay cầm tờ báo lên xem.
Lại quên mất việc chính, liếc tờ báo mấy phút cô bắt đầu tính toán.
Đây là cơ hội tốt. Dương Miên Miên vẫn chưa có kế hoạch hoàn chỉnh. Cô đứng lên, bước nhanh ra cửa, mắt nhìn dáo dác.
Kinh Sở liền nói: “WC ở hành lang bên trái.”
Cô quyết định về sau sẽ không ghét anh nữa.
May thay, phòng vật chứng lại ở ngay bên cạnh WC. Nhưng thật không may, phòng này có lắp camera.
Dương Miên Miên chán nản đi vào WC, cô gõ gõ ống nước: “Này anh có thể thương lượng với camera phía ngoài được không?”
Ống nước trợn mắt: “(⊙o⊙) cô đang nói chuyện với tôi?”
“Ừ!”, cô biết không được đánh mất cơ hội này, liền dành thời gian thuyết phục đối phương, “Tôi nhận ra một kẻ xấu, nhưng chưa dám chắc chắn hoàn toàn. Do đó, muốn đem chiếc kẹp tóc trong phòng vật chứng đi nhận mặt. Buổi tối, tôi sẽ trả về chỗ cũ. Nhờ anh nói giúp camera xem có thể giúp tôi một lần được không. Chỉ cần một chút xíu thôi!”
Ống nước: “Σ(°△° )︴Chờ tôi một lát, để tôi hỏi giúp cô.”
Một phút sau, ống nước nói: “Anh ta có thể tự làm mình mất tín hiệu trong một lúc, hiện tại trong phòng điều khiển, ông “Chaien” đã ngủ say, có thể sẽ không phát hiện đâu.”
“Cám ơn!” Dương Miên Miên vội vàng nói lời cám ơn, lách người tiến vào phóng vật chứng. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, cô nheo mắt, thực sự là không thể nhìn rõ một đống đồ vật lúc nha lúc nhúch ở đây, cô đành hạ giọng: “Kẹp tóc ơi, chị tìm ra được kẻ đã giết Lý Hàm, em đi nhận mặt với chị nhe!”
Sau đó, một giọng lanh lảnh vang lên: “Cái gì?”
Thanh âm quen thuộc, chính là giọng của kẹp tóc không lẫn đi đâu được.
Dương Miên Miên kéo một cái túi, chiếc kẹp tóc pha lê nằm trong chiếc túi nilon trong suốt. Cô không mở ra mà vội vã đút vào túi quần, làm bộ như không có gì xảy ra, trở về văn phòng.
Kinh Sở lấy ra một túi kẹo từ trong ngăn kéo. Đợt trước có người bạn kết hôn, phát kẹo cưới. Anh không thích đồ ngọt, vẫn còn để y nguyên trong hộp. Vì vậy, anh mang ra đưa cho Dương Miên Miên.
Hộp kẹo cưới là một chiếc hộp thiếc hình trái tim màu đỏ sẫm, có gắn một bông hoa vải phía trên, nhìn rất đẹp. Tính tình của nó cũng khá thẹn thùng. “o(# ̄▽ ̄#)o, chị đẹp lắm.”
Em cũng đẹp, cô nhẹ nhàng sờ sờ bông hoa nho nhỏ.
Mở hộp, bên trong có kẹo Alpes, kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, vài cây kẹo mút vị trái cây, kẹo dẻo, còn có hai thanh kẹo socola Dove.
Cô vội vàng bóc thanh kẹo socola cho vào miệng. Kẹo socola này rất nổi tiếng, 6 đồng môt thanh. Từ nhỏ Dương Miên Miên rất ít cơ hội được ăn vặt. Khi ba cô còn sống, dắt cô đi đến nhà mới ở cùng bà mẹ kế và đứa con riêng của bà.
Cô còn nhớ, khi còn nhỏ nhìn cái gì cũng thèm, không giống như bây giờ, thích thì có thể tự mua.
Nhìn thấy trên bàn trà có đặt mấy thanh kẹo socola Dove, cô thò tay lấy. Ai ngờ bị đứa em đẩy mạnh một cái: “Ai cho chị đụng vào đồ của tôi, đây là của tôi, không cho chị ăn.”
Một tháng 300 đồng, nửa năm được 1800. Học phí mỗi học kỳ là 1500. Cô có thể xin thêm học bổng dành cho học sinh nghèo. Nhưng ba cô trọng sĩ diện, nhất quyết không chịu ký tên vào tờ đơn. May là Dương Miên Miên học giỏi, mỗi học kỳ lãnh được thêm học bổng 800 đồng, ngoài ra cô còn giúp kèm mấy em học sinh tiểu học. Cũng kiếm thêm được vài trăm đồng, nếu không như vậy chắc tiền điện, nước cũng không trả nổi.
Dương Miên Miên cũng muốn thử chơi cổ phiếu. Cách này kiếm tiền rất nhanh, nhưng sau này cô phát hiện, quan trọng nhất cô không có tiền vốn. Một cổ phiếu không dưới mười ngàn đồng, cô 1000 đồng còn không có. Thứ hai, cô chưa đủ tuổi, mở tài khoản rất phức tạp.
Vì lẽ đó chỉ còn cách đường hoàng đi làm công kiếm tiền. Luôn phải cân nhắc chi tiêu, hiện tại sinh hoạt phí của Dương Miên Miên cũng vẫn chưa đủ. Do đó, ăn được món ngon như vậy khó tránh khỏi tâm trạng trở nên vui vẻ.
Kinh Sở cũng nhìn ra. Anh đột nhiên nghĩ đến cô em họ. Nhà giàu, lại là con một nên rất được cưng chiều. Không phải socola nhập khẩu là không ăn, không phải nước suối Côn Luân là không uống, tính tình như tiểu công chúa.
Cộp cộp cộp.
Dương Miên Miên nghe thấy tiếng giày cao gót. Cô hơi hiếu kỳ, cảnh sát cũng có thể mang giày cao gót sao?
Một cô gái xinh đẹp bước vào, tóc xoăn dài, trang điểm xinh đẹp. Có điều đánh phấn quá đậm, chắc đang muốn che đi đôi mắt thâm quầng.
“Ồ!”, nhìn thấy mới sáng sớm đã có một cô gái trong phòng làm việc của Kinh Sở, Thường Nhạn thấy có chút kỳ lạ.
Dương Miên Miên nhận ra đây là cơ hội tốt nhất để có cớ tránh mặt, mau chóng đứng dậy: “Tôi về trước!”
Thường Nhạn còn chưa kịp phản ứng: “Đây là ai?”
“Đứa em họ”, Kinh Sở không nói nhiều, liền thay đổi đề tài, “Cậu tới thật đúng lúc, tớ có việc muốn bàn với cậu.”
Thường Nhạn lập tức mang thắc mắc quăng lên chín tầng mây.
Dương Miên Miên liếc nhìn đồng hồ ở đại sảnh, mới hơn 8 giờ, vẫn còn kịp đến nhà Chu Chí Đại trước khi hắn đi làm.
Khi cô đến tiểu khu, xe điện còn đang ba hoa với mấy người bạn. Lúc nó đang nói chuyện, chủ nhân của nó đang mở khóa, là một ông béo cỡ một trăm mấy chục ký, cởi trần lộ đám thịt mỡ ngồn ngộn trắng toát, trông rất dữ tợn. Lúc ông ta đặt mông ngồi xuống, Miên Miên cảm thấy lo lắng thay cho chiếc xe điện nhỏ nhắn.
Nhưng trái lại nó chẳng quan tâm, vừa rời đi vừa từ biệt bọn họ: “Tiếp người bạn này giúp tôi nhé, tôi đi trước đây! (^_^) ~~ Bye Bye!
Last edited: