• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tôi đã chờ em rất lâu (2 Viewers)

  • chap-43

Chương 43: Đã Chiếu Áng Mây Trôi (2)




Từ cửa hàng ra ngoài, Đường Kỳ Sâm không hề đi tới hàng khác, anh cứ nắm tay cô như bị nghiện, so với lúc Ôn Dĩ Ninh nắm tay anh thì càng kiên định hơn.

Bàn tay tinh tế mềm mại nằm trọn trong lòng bàn tay anh, quả nhiên anh vẫn thích cảm giác được chủ động khống chế hơn Mãi sau Ôn Dĩ Ninh mới nhận ra, vừa nãy Đường Kỳ Sâm đã ăn dấm chua vì chuyện cũ năm xưa. Mùi dấm không rõ, nếu không suy nghĩ cẩn thận thì sẽ không phát hiện được ra vị chua, bởi anh đã tự mình tiêu hóa hết. Đường Kỳ Sâm mặt không đổi sắc, dẫn cô đi xuyên qua dòng người, Ôn Dĩ Ninh nhìn anh rất lâu, sau đó cô cúi đầu, gương mặt ẩn chứa sự vui sướng Đường Kỳ Sâm là một người biết "khống chế". Cảm xúc của anh gần như không bao giờ biểu lộ ra ngoài. Ban đầu, là do công việc tôi luyện nên, thân ở địa vị này, sự bình tĩnh sớm đã trở thành một bộ phận của tính cách. Anh chưa bao giờ lên báo hay tiếp nhận phóng vấn của báo chí truyền thông, nhưng giao tình và mặt mũi vẫn cần phải cân nhắc, có một vài lần, Kha Lễ đã thay anh đi phỏng vấn Ở trong giới này Kha Lễ cũng có danh tiếng và địa vị , trong một cuộc bầu chọn nhân vật hàng năm, cậu từng được phong là trợ lý tổng tài nho nhã tinh nhuệ . Tuy tiêu đề hơi phóng đại nhưng cũng tám chín phần là sự thật. Trong một cuộc phỏng vấn đặc biệt của Kha Lễ với tạp chí Time Business, cậu đã bị phóng viên hỏi bóng gió về chuyện CEO của tập đoàn Á Hối liệu đã kết hôn hay chưa, CEO có sở thích riêng tư gì. Các câu hỏi phỏng vấn đã được hai bên thông qua, dù sao cũng là một điểm sáng trong bài phỏng vấn. Lúc đó, Kha Lễ trả lời rất thành thực, cậu nói, Đường tổng công việc bận rộn,công việc chiếm toàn bộ thời gian trong cuộc sống của anh, cho nên không rảnh được lúc nào để yêu đương. Thành công giúp Đường Kỳ Sâm trở thành khẩu vị của công chúng Nhưng được vài ngày, Ôn Dĩ Ninh bắt đầu cảm thấy cuộc sống của Đường Kỳ Sâm thực sự nhàm chán như một tờ giấy trắng Anh lúc nào cũng làm không hết việc, đi không hết các chuyến công tác, mở không hết những cuộc họp. Đôi khi cô còn nghe thấy được cả những tiếng tranh cãi gay gắt từ phòng họp cấp cao của tập đoàn, phần nhiều tới từ sự bất đồng ý kiến giữa các phó tổng. Đường Kỳ Sâm ngồi giữ đại cục, tới thời khắc mấu chốt thì ra tay thu dọn chiến trường, chỉ cần vài ba câu là phá tan cục diện bế tắc, duy trì sự cân bằng giữa các phe.

Rất hiếm khi anh tỏ ra không công bằng, cũng hiếm khi bày tỏ cảm giác yêu thích căm ghét hay thiên vị ai. Trong việc xử lý các mối quan hệ giữa con người với con người, có thể thành thạo được cũng là một loại thiên phú Tuần này, Ôn Dĩ Ninh theo Trần Táp tham dự hai hội nghị, không đến lượt cô phát biểu cho nên cô ngồi im cẩn thận lắng nghe, mỗi lần Đường Kỳ Sâm tổng kết cuộc họp, cô đều mở sổ vẽ mấy hình người bé bé xinh xinh lên đó. Trong công ty, hai người lúc nào cũng tương kính như tân, vạch rõ ranh giới,chỉ khi tan làm mới ngồi chung một xe, lúc này trông mới giống một cặp đôi. Hôm đó, Đường Kỳ Sâm phải tăng ca, Ôn Dĩ Ninh cũng còn nghiệp vụ chưa kết thúc, hơn sáu giờ, anh gọi điện bảo cô tới phòng làm việc Tập đoàn Á Hối vẫn còn bật đèn sáng trưng, Kha Lễ ra mở cửa, tươi cười nhìn cô,"Dĩ Ninh" Nhìn nét mặt của Kha Lễ, Ôn Dĩ Ninh cũng hiểu anh đã biết, nhưng cô vẫn hơi ngượng, cứ đứng đờ ra ở cửa. Mãi tới khi Đường Kỳ Sâm bước tới nói,"Nào, vào đây cùng ăn cơm đi" Kha Lễ nhường đường, "Đường tổng, em còn việc chưa làm xong, lão Dư mang đồ ăn tớ rồi đấy ạ. Em đi trước nhé" Dứt lời, cậu hạ giọng nói với Dĩ Ninh,"Giúp anh giám sát Đường tổng nhé, anh ấy ăn ít lắm" Sau khi Kha Lễ đi, Đường Kỳ Sâm vẫn ngồi ở bàn làm việc xem nốt tài liệu không hề ngẩng đầu lên,"Buổi chiều, lúc họp em ngồi dưới viết gì vào sổ đấy?" Ôn Dĩ Ninh đeo túi xách bước qua, lấy cuốn sổ viết trong cuộc họp từ trong túi xách ra đưa cho anh Lật xem vài tờ ở sau, Đường Kỳ Sâm không khỏi nở nụ cười Chỉ là một bức tranh với nét vẽ đơn giản, miêu tả lại khung cảnh tranh chấp trong cuộc họp lúc đó Ôn Dĩ Ninh lại gần,"Cái người hung dữ nhất chính là Kỳ tổng, miệng của ông ta là to nhất" Đường Kỳ Sâm ừ một tiếng,"Còn có nước bọt văng ra này" Ôn Dĩ Ninh cười,"Phun hết cả lên người chị Táp ấy, chị Táp còn liếc ông ta, anh nhìn đi" Đường Kỳ Sâm chỉ chỉ,"Đây là anh à?" Ở vị trí chủ vị trong bàn họp, một nhân vật hoạt hình lạnh lùng, mặc sơ mi đen, mái tóc được vuốt gel tỉ mỉ. Ôn Dĩ Ninh mím môi, hơi nghiêng mặt về phía anh thì thầm,"Anh là người đẹp mắt nhất trong phòng" Đường Kỳ Sâm phấn chấn, nhìn cô bình tĩnh hỏi,"Đứng có mệt không?" "Hả?" "Ngồi xuống đi" Không đợi cô phản ứng kịp thì anh đã thuận thế ôm lấy eo cô, hơi nghiêng chân rồi kéo cô. Ôn Dĩ Ninh bị bất ngờ không kịp đề phòng, cứ như vậy ngồi xuống đùi phải của anh. Đường Kỳ Sâm siết chặt lấy thắng lưng cô, bàn tay vòng ra phía trước, tiếp tục ôm ấp. Cằm anh đặt lên vai cô, hít hà mùi hương nơi cần cổ hòa với mùi hương mái tóc, mềm mại gần gũi lại, đi vào lòng người Đường Kỳ Sâm khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi như tan biến Ôn Dĩ Ninh cứng ngắc không dám di chuyển, sống lưng thẳng tắp, một lát sau, Đường Kỳ Sâm than thở,"Anh đang ôm khúc gỗ phải không nhỉ? Thả lỏng đi Niệm Niệm" Ôn Dĩ Ninh bối rối,giải thích,"Em nặng, sợ đè lên anh" Đường Kỳ Sâm đáp,"Dạ dày anh không tốt, nhưng chân anh thì không có bệnh đâu, em không cần sợ đè hỏng" Qua vài giây, Ôn Dĩ Ninh rốt cục cũng thả lỏng hơn Đường Kỳ Sâm cầm điện thoại lên, chụp lại cái người đẹp trai nhất trong đó, rồi thay nó làm ảnh đại diện wechat. Ôn Dĩ Ninh cười,"Phong cách này không hợp với anh đâu sếp ơi" Đường Kỳ Sâm thản nhiên nói,"Anh thấy hợp lắm" Khi anh mở wechat đổi ảnh đại diện, Ôn Dĩ Ninh vô tình lướt qua danh sách các cuộc trò chuyện của anh. Người gần nhất anh nhắn tin là An An, bên dưới tên còn hiển thị tin nhắn mới nhất,"Tối nay anh(em) có tới không?" Không thể phân biệt được ai là người gửi tin nhắn đó, là Đường Kỳ Sâm hay là đối phương. Ôn Dĩ Ninh vốn không có chủ ý đọc nó, cô cũng chỉ lướt qua vài giây rồi thôi, không nghĩ ngợi gì nhiều Hai người duy trì tư thế này tới tận khi Đường Kỳ Sâm đọc xong tài liệu cuối cùng, sau đó anh vỗ eo cô,"Ăn cơm thôi" Vài chiếc hộp giữ nhiệt tinh xảo được đặt cẩn thận trên bàn trà, có thể nhận ra đó không phải mấy món bình thường mua được ở bên ngoài. Có gà hầm nấm, củ sen xào, bánh xốp đường trắng, còn vài món đa dạng nữa, ngay cả món chính cũng là cơm sốt bào ngư. Đường Kỳ Sâm đưa đũa cho cô,"Dì vú ở nhà nấu đấy, tay nghề của dì ấy không tệ, món canh này là món sở trường nhất. Em nếm thử đi" Ôn Dĩ Ninh uống một ngụm canh, đột nhiên cô nghĩ tới,"Người nhà anh tới à?" "Lão Dư về nhà lấy rồi đưa đến" Ôn Dĩ Ninh khịt mũi, kìm nén sự khẩn trương, nhỏ giọng nói,"Anh đúng là khó nuôi" Đường Kỳ Sâm cười,"Khó nuôi sao?" Ôn Dĩ Ninh né tránh ánh mắt chăm chú của anh,"Cũng không phải quá khó nuôi, đó chỉ là một đề tài khó mà trả lời thôi" Ánh mắt Đường Kỳ Sâm thâm thúy, giọng nói trầm thấp,"Vậy em có nuôi không?" Con người này đúng là cố ý, trêu chọc mãi tới nghiện rồi. Ôn Dĩ Ninh không bị cuốn vào trò đùa của anh, cô nhìn anh, gõ vào bát cơm nói,"Bát cơm này, bát canh này, thức ăn này, trong vòng 10 phút phải ăn xong cho em. Đường Kỳ Sâm, anh 35 tuổi rồi đấy, sao ăn một bữa cơm mà cũng khiến người ta phải lo lắng thế hả. Nếu mà thế thì có cho em cũng không nhận đâu, mà thôi anh đừng ăn nữa, mua một bình sữa về mà tu đi" Đường Kỳ Sâm ngây người, rồi phá lên cười sảng khoái Một lát sau anh nói,"Tối thứ sáu tuần này anh có bữa tiệc xã giao, anh sẽ bảo lão Dư đưa em về" Ôn Dĩ Ninh lập tức lắc đầu,"Không cần đâu, buổi tối em cũng có việc rồi" Đường Kỳ Sâm không hỏi cụ thể, là người lớn cả rồi, ai cũng có đời tư riêng. Mối quan hệ dù có thân thiết thế nào thì cũng phải học được cách tôn trọng đối phương. Trên phương diện này, Đường Kỳ Sâm rất văn minh độ lượng, anh không thích ép buộc người ta. Cô có thể thông báo với anh một câu đã đủ chứng tỏ rồi. Còn về chuyện cô đi cùng ai, làm những gì, anh không cần hỏi tới Ôn Dĩ Ninh đồng ý đi cùng Trần Tử Du. Mấy hôm trước, tiểu thiếu gia này tới phòng làm việc nói muốn nhờ cô giúp một chuyện Tối thứ sáu, buổi đấu giá từ thiện được tổ chức ở Trung tâm triển lãm và hội nghị quốc tế, loại hoạt động này hầu như đều có sẵn kịch bản giống nhau, có rất nhiều minh tinh và những người có sức ảnh hưởng xã hội tham gia để tăng thêm sự chú ý của công chúng. Loại hoạt động có mức độ quảng bá cao như này đúng là chuyện tốt, ai mà chẳng tình nguyện thêu gấm trên hoa. Trần Táp có rất nhiều vé mời mấy hoạt động kiểu này, Trần Tử Du muốn tới là bởi lần này có một minh tinh Hollywood từ Mỹ góp mặt. Trần Tử Du là fan cuồng của anh ta cho nên rất muốn được gặp mặt. Trần Táp vốn không muốn đưa vé, nhưng Trần Tử Du kéo theo Ôn Dĩ Ninh xuống nước, anh chàng nói rằng chỉ đi cùng chị gái. Ôn Dĩ Ninh cười mắng cậu tiền trảm hậu tấu nhưng vẫn đồng ý làm bia đỡ đạn Trần Tử Du chỉ là một học sinh cho nên trong giới hiếm ai biết cậu là con trai của Trần Táp. Hôm nay Trần Tử Du ăn mặc ra vẻ vô cùng nghiêm chỉnh đứng đắn, trông cậu vẫn còn những nét ngây ngô nhưng cơ thể đã bắt đầu có bóng dáng của người trưởng thành, lúc này khoác lên mình bộ âu phục càng thêm bắt mắt. Ngược lại, Ôn Dĩ Ninh đơn giản hơn nhiều, cô chỉ mặc một chiếc váy trắng thắt eo, sau khi tan làm thay một đôi giày cao gót là xong.

Vé của hai người có vị trí khá gần sân khấu, Ôn Dĩ Ninh không có hứng thú mấy với cuộc đấu giá, Trần Tử Du nói nhỏ với cô,"Bên trái kia là CEO của công ty tài chính từng theo đuổi mẹ em. Miệng như con vịt, thế mà dám theo đuổi người ta. Đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga" Ôn Dĩ Ninh cau mày,"Đừng sỉ nhục người khác" Trần Tử Du coi thường,"Em còn sợ sỉ nhục con vịt với con cóc ấy" Ôn Dĩ Ninh thấp giọng,"Nếu như bố cậu và bọn họ cùng theo đuổi chị Táp, thì cậu thích ai?" "Ai em cũng không thích. Bọn họ đi mà tự dùng bản lĩnh của mình mà tranh giành vị trí đứng đầu chứ" Trần Tử Du bất cần nói, rồi cọ vai cô,"Này, chị trông thấy người kia không?" Theo ánh mắt Trần Tử Du, Ôn Dĩ Ninh nhìn qua hàng ghế đầu tiên bên trái, đó là một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, gương mặt được chăm sóc tốt nên không nhìn ra được tuổi tác, bà mặc một bộ lễ phục kiểu sườn xám, vai choàng một chiếc khăn màu xanh khói, tóc búi cao vút, tai đeo một đôi khuyên bằng phỉ thúy càng tôn lên sự cao quý của bà. Bên cạnh bà là trưởng ban tổ chức, nói chuyện bằng thái độ cung kính Trần Tử Du cât tiếng,"Mẹ của Đường tổng đấy" Trong lòng Ôn Dĩ Ninh thoáng căng thẳng, cô nhanh chóng rời mắt "Dì Cảnh lợi hại lắm, dì ấy là chủ tịch danh dự của buổi tiệc từ thiện này đấy. Năm nào dì ấy cũng tham gia" Trần Tử Du không tiếc lời giới thiệu,"Dì Cảnh là người Nam Kinh, cả nhà đều là quan chức. Chị Ôn, chị từng tới nhà Đường tổng chưa? Nhà bọn họ có lẽ quy tắc hơi nhiều, chắc không được thoải mái lắm. Em còn chả dám nhai kẹo cao su trước mặt dì Cảnh cơ" Tai Ôn Dĩ Ninh tựa như thính hơn hẳn, dù Trần Tử Du có nói nhỏ nhưng hiệu quả mang lại vô cùng chấn động, khiến màng nhĩ của cô cứ ong ong Cô cố gắng đè nén cảm xúc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Cảnh An Dương, phụ nữ ở độ tuổi này, khí chất và địa vị xã hội nên có thì bà đều có đủ và đủ một cách không thể xoi mói, vẻ đẹp của bà tinh xảo lộng lẫy như tơ lụa cao quý, vừa nhìn là biết ngũ quan Đường Kỳ Sâm được thừa kế từ ai. Sau khi kết thúc phiên đấu giá, chương trình tiếp theo chính là tiệc rượu. Trong điện thoại của Trần Tử Du đã có rất nhiều ảnh của thần tượng, nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn, đang tính xem có thể chụp chung với idol không. Sau đó, có người nhận ra Trần Tử Du, bình thường nghịch ngợm là thế, nhưng trong trường hợp cần thì cậu không hề luống cuống, vẫn rất lễ phép chào hỏi trưởng bối Ôn Dĩ Ninh lẳng lặng giơ ngón cái tán dương, Trần Tử Du nhướng mày, cũng tự giơ ngón cái rồi chỉ vào gáy mình tự hào Ôn Dĩ Ninh bật cười, đúng là không đứng đắn nổi ba giây "Tử Du" Lúc này có người bước tới gần, giọng nói truyền tới từ phía sau, Trần Tử Du quay đầu nhìn lại, lập tức cung kính,"Con chào dì Cảnh" Ôn Dĩ Ninh theo bản năng đứng thẳng lưng, xoay người lại "Hội trưởng trưởng Trần nói vừa trông thấy con, dì còn tưởng cậu ấy nhìn lầm. Không ngờ đúng là con thật, mẹ con đâu?" Ngữ điệu của Cảnh An Dương rất có cảm xúc, tốc độ chậm rãi, phát âm rõ ràng, không hoảng hốt, không rối loạn, thể hiện rõ sự uy nghiêm "Mẹ con không tới, con đi cùng chị gái" Trần Tử Du cười rạng rỡ, ngoan ngoãn đứng thẳng Cảnh An Dương lướt nhìn qua Ôn Dĩ Ninh, sau đó rời đi luôn. Ánh mắt bà vô cùng đúng mực, hợp lễ nghi, không thể bắt bẻ. Trong mắt Cảnh An Dương, cô chỉ là một trong vô số kẻ qua đường, là ánh đèn flash chợt lóe rồi tắt. Đối với người thân quen, Cảnh An Dương tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn. Trần Táp là bạn cũng là cánh tay đắc lực của Đường Kỳ Sâm cho nên Cảnh An Dương đối với Trần Tử Du có quan tâm hơn vài phần, bất kể thành tích của đứa nhỏ này ra sao thì chỉ với gương mặt khôi ngô tuấn tú, cái miệng ngọt ngào cũng đủ khiến người ta yêu thích. Cảnh An Dương với thân phận trưởng bối dặn dò Trần Tử Du đôi câu bằng giọng khá nghiêm túc, Trần Tử Du ngoan ngoãn đáp lời Ôn Dĩ Ninh đứng một bên giống người qua đường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao Thế cũng tốt, cô thầm nghĩ Đúng lúc này, có một bóng người từ trong đám đông bước qua, Đường Kỳ Sâm mặc một bộ âu phục trang trọng, chiếc áo vest tiệp sát người, tôn lên đường cong thắt lưng. Anh vừa đi vừa trò chuyện cùng hai vị quan chức của Ủy ban điều tiết chứng khoán (CSRC). Khi tầm nhìn anh lướt qua vừa khéo chạm phải ánh mắt Ôn Dĩ Ninh Hai người đều sững sờ Trần Tử Du vẫy tay trước, nịnh nọt gọi,"Anh Kỳ Sâm" Cảnh An Dương quay đầu nhìn con trai Đường Kỳ Sâm thản nhiên đến gần, hơi gật đầu chào mẹ, sau đó hỏi Trần Tử Du,"Cậu cũng tới à?" Trần Tử Du cợt nhả,"Em tới tìm IDOL" Đường Kỳ Sâm từng nghe Trần Táp nói qua, anh cũng biết idol của Trần Tử Du là ai, anh nói,"Đợi lát nữa tôi đưa cậu qua xin chữ ký" Trần Tử Du ngây ngất, nhanh chóng lộ ra bản tính, cậu nhóc khoa trương tung hô, "YESSS" Cảnh An Dương thoáng nhíu mày, có lẽ từ chối cho ý kiến về hành động bốc đồng này Bỗng nhiên, Đường Kỳ Sâm nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, biểu cảm của anh mang theo ý cười vô cùng ấm áp, nhìn thoáng qua thì không phát hiện ra được. Ôn Dĩ Ninh như mọc gai sau lưng, tựa như rút dây động rừng, cả người chìm trong mâu thuẫn xoắn xuýt. Thậm chí cô có thể đọc được hành động kế tiếp của Đường Kỳ Sâm từ ánh mắt anh Đường Kỳ Sâm bước lên trước, đi về phía cô. Đồng thời mở miệng,"Mẹ, giới ...." chữ "thiệu" còn chưa kịp nói ra thì Ôn Dĩ Ninh đã xoay ngoắt người Gò má cô nóng hừng hực, bước chân vội vã, thậm chí bóng lưng thể hiện rõ sự nóng nảy, câu nói, "Giới thiệu cho mẹ" của Đường Kỳ Sâm bị chững lại ở đầu lưỡi Cảnh An Dương không bận tâm mấy, ngay từ đầu sự tồn tại của Ôn Dĩ Ninh đối với bà đã rất thấp cho nên cô đi hay ở bà cũng không quan tâm. Bà chỉ nhắc nhở Đường Kỳ Sâm,"Con qua chào hỏi bác An đi" Ôn Dĩ Ninh bước ra khỏi phòng tiệc, gió đêm hè dính dớp và nóng nực, thoáng cái thổi bay hơi lạnh theo ra từ trong phòng. Ôn Dĩ Ninh phồng má, rồi thở hắt ra, xoa nắn lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Đường Kỳ Sâm gọi điện tới, Ôn Dĩ Ninh nhanh chóng bắt máy, anh nói,"Ở cổng đợi anh năm phút" Chưa đầy ba phút anh đã ra, anh bước tới trước mặt cô, lúc cô ngẩng đầu, anh có thể nhìn ra được ánh mắt ảm đạm của cô, anh trầm mặc, không nói thêm gì cả, lặng lẽ vuốt mấy sợi tóc rối trên trán cô,"Đi thôi" Ôn Dĩ Ninh lưỡng lự,"Anh xong việc rồi à?" Đường Kỳ Sâm vẫn không lên tiếng, chỉ để lại một bóng lưng. Ôn Dĩ Ninh biết anh còn giận Thật ra, bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, vừa rồi cô hoàn toàn chỉ nghĩ cho bản thân, hành động của cô đã làm tổn thương sự nhiệt tình của anh. Hai người trầm mặc ngồi vào xe, Đường Kỳ Sâm chưa vội lái đi, dây an toàn cũng chưa thắt, anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ôn Dĩ Ninh lên tiếng,"Anh nghỉ một lát đi, để em lái cho" Đường Kỳ Sâm lắc đầu, mở mắt ngồi thẳng dậy, thắt dây an toàn rồi khởi động xe Bữa tiệc này bắt đầu lúc sấu giờ, muốn ăn ngon một bữa cơ bản là chuyện không tưởng. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh nhẹ nhàng hỏi,"Ăn đã ăn gì chưa?" "Không kịp ăn, anh từ công ty tới đây luôn, quần áo là lão Dư chuẩn bị sẵn trong xe" Sắc mặt Đường Kỳ Sâm tĩnh lặng, giọng nói bình thường, không thể nhìn ra chút tâm tình nào Không biết là do quá hổ thẹn hay do áp suất thấp trong xe, theo bản năng Ôn Dĩ Ninh nói,"Em xin lỗi" Đường Kỳ Sâm mắt nhìn thẳng, đầu không nhúc nhích, gò má gầy gò, trán cao đầy đặn, ánh đèn neon ngoài cửa sổ rõ ràng âm thầm xẹt qua phác họa nên từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh. Sau một hồi im lặng, lúc dừng ở ngã tư, anh thản nhiên lên tiếng.,"Anh đói, nấu cơm cho anh" Đây không phải lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh tới nhà Đường Kỳ Sâm Sau khi Đường Kỳ Sâm vào nhà, anh cởi giày rồi đi chân trần ra ghế sofa ngồi. Ở nhà không cần quá nhiều quy củ, tư thế ngồi của anh cũng thoải mái hơn hẳ, lưng tựa vào ghế, tiện tay ném áo vest đi nhưng lại không chính xác, chiếc áo từ từ trượt dọc theo ghế rớt xuống sàn Ôn Dĩ Ninh thay giày xong bước qua, trong tay còn xách cho anh một đôi dép, khẽ đặt dưới đất,"Đừng để bị cảm lạnh" Đường Kỳ Sâm mở mắt ra, hàng mi khẽ chớp, anh vẫn không nhúc nhích cứ thế chăm chú nhìn cô. Ôn Dĩ Ninh mím môi, hoang mang nhìn lại anh. Con ngươi anh sâu thẳm, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại sự ôn hòa. Anh duỗi tay, lòng bàn tay bao phủ đôi mắt cô,"Là anh lỗ mãng, anh nên được sự đồng ý của em trước" Lòng bàn tay anh nhẵn nhụi và ấm áp, giọng nói anh du dương chân thành, tất cả như đánh thẳng vào cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh, những cảm giác bối rối không biết phải làm sao cùng với nỗi thấp thỏm lo âu, sau khi nghe câu nói này của anh đều biến thành sự biết ơn Đường Kỳ Sâm khẽ thở dài,"Anh cứ cho rằng em đồng ý" Trong lời nói của anh dù ít dù nhiều cũng không giấu nổi sự tủi thân, Ôn Dĩ Ninh lo lắng, hất bàn tay đang che mắt mình ra,"Không phải thế, anh nghe em giải thích. Lúc đó em thật sự chưa chuẩn bị tốt, em không biết đó là mẹ anh, à không, em biết em biết. Nhưng là do Trần Tử Du nói cho em trong buổi đấu giá. Mẹ anh lại không biết em, quá bất ngờ, em còn chưa sẵn sàng, không phải em không muốn..." Cô cuống quít vội vã giải thích, vội đến nỗi ngọng nghịu, cắn cả vào lưỡi, đau điếng người. Nhưng cô vẫn không quên nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, thầm thì lặp lại,"Em xin lỗi" Đường Kỳ Sâm chớp mắt, nhìn nét mặt khó đoán, tựa như không thể bị tác động Ôn Dĩ Ninh cúi đầu duy trì tư thế cứng ngắc, trong lòng cô cảm thấy thất bại và nản lòng Đường Kỳ Sâm từ tốn đứng dậy đi tới trước mặt Ôn Dĩ Ninh. Cô đang ngồi, cái đầu bé nhỏ cúi xuống đầy thất vọng. Đường Kỳ Sâm giữ lấy gáy cô rồi ôm cô vào trong lòng Anh nói,"Đó là mẹ anh, anh đã quá muốn giới thiệu em với bà mà quên mất cảm nhận của em, cũng quên mất em chưa thích ứng kịp. Về sau anh sẽ thương lượng với em, em muốn hay không muốn, bất kể yêu cầu gì, em cũng có thể nói với anh. Hôm nay, anh không hề giận em, là anh, anh giận bản thân mình"

Đường Kỳ Sâm thoáng dừng lại, rồi bất đắc dĩ nói,"Anh sợ em lại do dự, cứ giữ trong lòng không nói ra. Hoặc dù anh có giải thích thì em cũng không tin tưởng" Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, bài học này làm sao anh quên được Ôn Dĩ Ninh dán mặt vào bụng anh im lặng không lên tiếng, cứ thế bất động. Tay Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng mà kiên nhẫn vuốt ve mái tóc cô, trầm lắng mà trìu mến, thương xót vỗ về an ủi. Để đi được tới ngày hôm nay, hai người đã từng phải bước từng bước khó khăn, trải qua mọi sự trắc trở. Cách xa nhiều năm, dù chỉ là ánh mắt cũng khiến bọn họ phải thận trọng Mãi lâu sau, Ôn Dĩ Ninh khàn giọng nói,: Đường Kỳ Sâm, bụng anh kêu gì kìa" Đường Kỳ Sâm bật cười, càng cười bụng càng rung, anh cúi đầu hỏi,"Sao, nó kêu gì?" Ôn Dĩ Ninh đổi hướng, áp má phải vào bụng anh nghe ngóng, rồi rầu rĩ nói,"Nói - cô gái đang dán vào bụng anh rất xinh đẹp" Ý cười trên gương mặt Đường Kỳ Sâm càng sâu, cơ thể anh càng rung dữ dội, Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, ghì cằm vào người anh, đôi mắt lấp lánh,"Anh xem kìa, nó lại nói nữa này" "Ngoan nào" Đường Kỳ Sâm xoa đầu cô, cụp mắt nói,"Nó nói chỉ muốn ăn mì em nấu thôi" Ôn Dĩ Ninh bận rộn trong bếp gần 10 phút, cô nấu một bát mì trứng đơn giản. Dạ dày Đường Kỳ Sâm đang không được thoải mái, lần nào đi dự tiệc xã giao về chẳng kết thúc bằng một trận khó chịu. Tay nghề Ôn Dĩ Ninh khá ổn, cô nêm ít dầu muối cho thanh đạm, để anh có thể húp nhiều nước dùng ấm nóng hơn. Ăn xong, Đường Kỳ Sâm có điện thoại của phó tổng, báo cáo về số liệu hồ sơ dự thầu Những số liệu này tuyệt đối là bí mật thương mại, vậy mà Đường Kỳ Sâm không hề né tránh Ôn Dĩ Ninh, anh ngồi xuống ghế sofa để đàm thoại. Ôn Dĩ Ninh không đứng đó nghe, cô vào bếp thu dọn rửa bát đũa. Lúc cô ra, Đường Kỳ Sâm vừa mới gửi email xong Ôn Dĩ Ninh lau khô nước trên tay, lấy một miếng cam đút vào miệng anh,"Anh biết không, trước đây đi chơi với bạn bè, rồi hàn huyên về chuyện tình cảm, ví dụ như thích kiểu đàn ông gì, mối tình đầu là người ra sao" Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu, động tác nhai nuốt chậm lại Ôn Dĩ Ninh nhìn anh,"Lần nào em cũng đều nghĩ tới anh" Đường Kỳ Sâm sửng sốt, bật cười,"Vậy em trả lời sao?" Ôn Dĩ Ninh đáp,"Em nói, không có, nhưng đã từng thích phải một tên cặn bã, sẽ không bao giờ động lòng một cách ngu xuẩn như thế một lần nữa" Cô không hề văn vẻ, chỉ đơn giản là kể lại tâm tình năm đó cho anh nghe. Nhưng lời vừa thốt ra thì bầu không khí trở nên nguội lạnh. Đường Kỳ Sâm nhìn cô rất lâu, cũng suy tư rất lâu, sau đó anh để điện thoại xuống, dời chiếc laptop trên đùi ra chỗ khác.

Ôn Dĩ Ninh trừng mắt nhìn anh,"Anh làm gì thế?" Ban đầu, Đường Kỳ Sâm vẫn trầm mặc yên tĩnh,anh tới gần, thẳng thừng đẩy cô ngã xuống ghế sofa, tâm trạng lúc này mới bùng nổ. Đường Kỳ Sâm vừa tức vừa buồn cười, anh giữ bả vai, không cho cô động đậy,"Cặn ba phải không? Động lòng với anh là ngu xuản phải không? Em nói với bạn em như thế phải không?" Ôn Dĩ Ninh thét lên phản kháng, vừa cười vừa chống cự,"Anh đúng là đồ cầm thú, có thế mà cũng tính toán hả?" Cô dùng cả tay và chân để đẩy Đường Kỳ Sâm, hai người lôi qua kéo lại, dùng sức khá mạnh. Bây giờ Đường Kỳ Sâm mới phát hiện hóa ra cô cũng khỏe ra phết, thế là anh chống đầu gối, nghiêng người hạ thấp, dường như muốn vây kín cô lại trong vòng tay Anh nắm lấy cằm cô, không cho cô động đậy, câu trả lời của cô không thực sự có tác dụng "Không có lần nữa hả?" "Em không có lần nữa, vậy giờ em đang làm gì thế, đùa bỡn người trả lương cho em, đùa bỡn ông chủ đẹp trai nhất của em sao?" Bị anh chèn ép, Ôn Dĩ Ninh không chịu nổi, cười phá lên, vặn vẹo bên dưới anh,"Đường Kỳ Sâm, anh biến thái quá đấy!" Hương thơm và sự mềm mại của cô như một liều thuốc độc, hai người cứ thân mật khăng khít dán sát vào nhau, cọ xát lẫn nhau, khiến hơi thở của anh dần dần thay đổi. Tay anh dùng sức giữ chặt, giọng nói khàn khàn trách mắng,"Còn ngọ nguậy nữa!" Bị thiêu đốt bởi ánh mắt của anh, trong nháy mắt, cô phản ứng lại kịp Đường Kỳ Sâm bình tâm, hoảng hốt ngồi dậy, anh không nhìn cô, cũng không nói gì Mái tóc Ôn Dĩ Ninh rối bời, tim đập thình thịch, sau một phút im lặng, cô cân nhắc cất lời,"Này, anh..."

Gương mặt Đường Kỳ Sâm tối sầm như màu hồ nước, anh thấp giọng cắt lời cô,"Đợi anh, đợi một lát rồi anh đưa em về" Sau đó anh đứng dậy, hít thở sâu, có vẻ mất tự nhiên đi về phía phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom