Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Tôi ngu ngơ nhìn anh.
Lâm Nhiên choàng khăn tắm lên vai, đứng dậy đi vào phòng bếp hỏi: “Sáng nay muốn ăn gì, anh nấu…”
Giọng anh đột ngột dừng lại.
“Lâm Nhiên!”
Tôi hét lên chạy đến đỡ lấy anh đang ngất xỉu.
Đến 2h chiều.
“Anh tỉnh rồi?” Nghe thấy tiếng động, tôi ngẩng đầu nhìn người trên giường.
“Ừ.” Lâm Nhiên duỗi tay ngồi dậy, xoa xoa thái dương “Anh hình như lại ngất rồi.”
“Không sao đâu, anh bị sốt thôi,” tôi ngồi bên cạnh, sờ sờ trán anh rồi chạm vào trán mình “đỡ hơn nhiều rồi”.
Lâm Nhiên không nói lời nào, cứ thế nhìn tôi, đôi mắt đen láy có chút long lanh vì sốt.
“Đúng rồi, em có nấu cho anh!” Tôi vỗ vỗ đầu đứng dậy, “Để em mang tới, chờ em chút”
Dựa theo những kỉ niệm ngày còn làm cua nhỏ cho Lâm Nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nấu mì cho cả hai, thành công mang vào phòng ngủ.
Lâm Nhiên nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
“Em là một kẻ cho vay nặng lãi”, tôi ranh mãnh nhìn anh. “Ăn một miếng mì, trả lại một bữa ăn!”
Lâm Nhiên chậc chậc nói: “Được thôi, cảm tạ cua nhỏ lòng dạ hiểm độc.”
“Hehe ~” Tôi đắc ý gắp sợi mì lên. Chưa kịp cho vào miệng thì một chuỗi ục ục từ bụng vang lên.
Lâm Nhiên ánh mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Em còn chưa ăn?”
“À, em muốn chờ anh tỉnh rồi ăn cùng.” tôi nói.
Lâm Nhiên dừng lại, cùi gằm mặt, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Ăn thôi.”
Tôi gật đầu, nóng lòng lấy hai chiếc đũa bỏ vào miệng.
Món mì do cua nhỏ làm nhất định là tuyệt đỉnh cú mèo …
“Khụ!” Tôi nhanh chóng phun ra, khụ khụ hai phát, không khỏi nghi ngờ cua sinh “Sao lại có món mì ói ẻ như này? Còn là do mình nấu nữa chớ?”
Quay sang thấy Lâm Nhiên vẫn đang ăn, tôi nhanh chóng nói: “Lâm Nhiên, anh đừng ăn nữa, chúng mình gọi đồ ăn đi.”
“Không tồi,” Lâm Nhiên ngẩng đầu uống cạn bát mì, “Còn nữa không? Cho anh thêm một bát.”
Tôi choáng váng, được sủng mà sợ.
Không phải đó chứ, lẽ nào đồ tôi nấu sánh ngang với món bán luôn sao!
Ngay lập tức đam mê nấu nướng tuyệt vời của tôi khơi dậy.
“Lâm Nhiên, anh thật tốt.” tôi cảm động vỗ vai anh, “yên tâm, từ nay về sau mỗi ngày em đều nấu cho anh.”
Lâm Nhiên nghe xong theo phản xạ che miệng, quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống như cố gắng kiềm chế cơn nôn mửa, sau đó anh quay đầu, nhìn tôi với vẻ ba phần hối hận, ba phần tuyệt vọng bốn phần không thể tin được: “Em muốn anh chết?”
“Không,” tôi nghiêm túc trả lời “Em muốn anh sống để mỗi ngày còn được ăn mì em nấu mà”
Lâm Nhiên nhìn tôi một cái, sau đó đột nhiên nở nụ cười, ghé sát vào tai tôi, giống như một con sói lớn xấu xa phục kích tiểu bạch thỏ, bộ dạng uer oải nói: “Bỏ 4 chữ cuối cùng đi, anh có thể” *
*Nguyên cụm tiếng trung là 吃我煮的面 – ăn mì em nấu, bỏ 煮的面 thì thành ăn em.
Tôi lấy đầu ngón tay đếm đếm.
Sau đó đỏ mặt.
Những sự thật sau đó đã chứng minh Lâm Nhiên là người rất giữ lời. Kể từ hôm đó, cuộc sống hàng ngày của tôi sướng như lên trời.
À, ý tôi đang nói đến là món mì cho vay nặng lãi á, chỉ cần một bát mì đã đổi được một bữa ăn.
Không thể không nói, tay nghề của Lâm Nhiên thực sự rất tốt, những bữa ăn anh ấy nấu mỗi ngày đều khác nhau, điều này khiến tôi tăng cân rất nhiều, bụng ngày càng tròn trịa.
Mãi về sau, một ngày nọ, anh cầm một cuốn vở bìa đỏ trên bàn lên nói với tôi: “Cua nhỏ, cuốn vở này là khế ước, nếu anh với em lĩnh nó thì phần đời còn lại anh sẽ nấu ăn cho em, em có bằng lòng không?”
Cua nhỏ tôi lanh lợi thế này, nghe xong điều kiện thì tất nhiên lập tức đồng ý.
Sen hốt phân từ trên trời rơi xuống, không muốn mới lạ á, không muốn mới ngu á!
Thế là tôi quyết định cùng Lâm Nhiên đi lĩnh chứng.
Sau khi lĩnh chứng, tôi thấy cuộc sống cứ như một vòng tròn, mọi thứ lại trở về điểm xuất phát.
“Cua nhỏ mau tới ăn cơm nào.” Buổi trưa, Lâm Nhiên bưng chén đĩa lên bàn, tươi cười gọi tôi.
“Không ăn, không ăn!” Tôi tức giận kéo anh qua, chỉ vào con số trên cân “Đã 60kg rồi, sắp trở thành cua ú nù rồi!
Lâm Nhiên khịt mũi, vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh véo da thịt mềm mại trên eo tôi, mỉm cười nói: “Cảm giác thật là thành tựu mà!”
Tôi tức giận chọc vào eo anh: “Hóa ra là anh muốn em béo, ý gì đây hả!”
Khóe miệng Lâm Nhiên cong lên, anh cười đến vô cùng ác độc: “Cua mập rồi thì ăn thôi nào.”
Tôi ngứa hết cả người nên vội bịt tai chạy đi vừa chạy vừa la hét: “Vậy giờ em không ăn nữa, không ăn thì không mập, không ăn được nữa”.
Lâm Nhiên chân ài bắt được tay tôi, cười nói: “vậy càng không được rồi, giờ em mà tuyệt thực thì lại càng phải ăn ngay.”
Mười phút sau, lúc bị đè trên sô pha, tôi kinh ngạc nhớ lại buổi trưa cách đây không lâu, tôi cũng bị Lâm Nhiên đè lên thớt, suy nghĩ xem nên ăn thế nào.
Má nó, lịch sử lại lặp lại!
Nhưng lần này … cua có thể nói là cua sẵn sàng bị ăn.
Hết.
P/S: chuyện này tác giả hơi bị đuối về sau nhỉ?
Lâm Nhiên choàng khăn tắm lên vai, đứng dậy đi vào phòng bếp hỏi: “Sáng nay muốn ăn gì, anh nấu…”
Giọng anh đột ngột dừng lại.
“Lâm Nhiên!”
Tôi hét lên chạy đến đỡ lấy anh đang ngất xỉu.
Đến 2h chiều.
“Anh tỉnh rồi?” Nghe thấy tiếng động, tôi ngẩng đầu nhìn người trên giường.
“Ừ.” Lâm Nhiên duỗi tay ngồi dậy, xoa xoa thái dương “Anh hình như lại ngất rồi.”
“Không sao đâu, anh bị sốt thôi,” tôi ngồi bên cạnh, sờ sờ trán anh rồi chạm vào trán mình “đỡ hơn nhiều rồi”.
Lâm Nhiên không nói lời nào, cứ thế nhìn tôi, đôi mắt đen láy có chút long lanh vì sốt.
“Đúng rồi, em có nấu cho anh!” Tôi vỗ vỗ đầu đứng dậy, “Để em mang tới, chờ em chút”
Dựa theo những kỉ niệm ngày còn làm cua nhỏ cho Lâm Nhiên, đây là lần đầu tiên tôi nấu mì cho cả hai, thành công mang vào phòng ngủ.
Lâm Nhiên nhận lấy, nói: “Cảm ơn.”
“Em là một kẻ cho vay nặng lãi”, tôi ranh mãnh nhìn anh. “Ăn một miếng mì, trả lại một bữa ăn!”
Lâm Nhiên chậc chậc nói: “Được thôi, cảm tạ cua nhỏ lòng dạ hiểm độc.”
“Hehe ~” Tôi đắc ý gắp sợi mì lên. Chưa kịp cho vào miệng thì một chuỗi ục ục từ bụng vang lên.
Lâm Nhiên ánh mắt tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: “Em còn chưa ăn?”
“À, em muốn chờ anh tỉnh rồi ăn cùng.” tôi nói.
Lâm Nhiên dừng lại, cùi gằm mặt, một lúc sau mới khàn giọng nói: “Ăn thôi.”
Tôi gật đầu, nóng lòng lấy hai chiếc đũa bỏ vào miệng.
Món mì do cua nhỏ làm nhất định là tuyệt đỉnh cú mèo …
“Khụ!” Tôi nhanh chóng phun ra, khụ khụ hai phát, không khỏi nghi ngờ cua sinh “Sao lại có món mì ói ẻ như này? Còn là do mình nấu nữa chớ?”
Quay sang thấy Lâm Nhiên vẫn đang ăn, tôi nhanh chóng nói: “Lâm Nhiên, anh đừng ăn nữa, chúng mình gọi đồ ăn đi.”
“Không tồi,” Lâm Nhiên ngẩng đầu uống cạn bát mì, “Còn nữa không? Cho anh thêm một bát.”
Tôi choáng váng, được sủng mà sợ.
Không phải đó chứ, lẽ nào đồ tôi nấu sánh ngang với món bán luôn sao!
Ngay lập tức đam mê nấu nướng tuyệt vời của tôi khơi dậy.
“Lâm Nhiên, anh thật tốt.” tôi cảm động vỗ vai anh, “yên tâm, từ nay về sau mỗi ngày em đều nấu cho anh.”
Lâm Nhiên nghe xong theo phản xạ che miệng, quả táo Adam của anh trượt lên trượt xuống như cố gắng kiềm chế cơn nôn mửa, sau đó anh quay đầu, nhìn tôi với vẻ ba phần hối hận, ba phần tuyệt vọng bốn phần không thể tin được: “Em muốn anh chết?”
“Không,” tôi nghiêm túc trả lời “Em muốn anh sống để mỗi ngày còn được ăn mì em nấu mà”
Lâm Nhiên nhìn tôi một cái, sau đó đột nhiên nở nụ cười, ghé sát vào tai tôi, giống như một con sói lớn xấu xa phục kích tiểu bạch thỏ, bộ dạng uer oải nói: “Bỏ 4 chữ cuối cùng đi, anh có thể” *
*Nguyên cụm tiếng trung là 吃我煮的面 – ăn mì em nấu, bỏ 煮的面 thì thành ăn em.
Tôi lấy đầu ngón tay đếm đếm.
Sau đó đỏ mặt.
Những sự thật sau đó đã chứng minh Lâm Nhiên là người rất giữ lời. Kể từ hôm đó, cuộc sống hàng ngày của tôi sướng như lên trời.
À, ý tôi đang nói đến là món mì cho vay nặng lãi á, chỉ cần một bát mì đã đổi được một bữa ăn.
Không thể không nói, tay nghề của Lâm Nhiên thực sự rất tốt, những bữa ăn anh ấy nấu mỗi ngày đều khác nhau, điều này khiến tôi tăng cân rất nhiều, bụng ngày càng tròn trịa.
Mãi về sau, một ngày nọ, anh cầm một cuốn vở bìa đỏ trên bàn lên nói với tôi: “Cua nhỏ, cuốn vở này là khế ước, nếu anh với em lĩnh nó thì phần đời còn lại anh sẽ nấu ăn cho em, em có bằng lòng không?”
Cua nhỏ tôi lanh lợi thế này, nghe xong điều kiện thì tất nhiên lập tức đồng ý.
Sen hốt phân từ trên trời rơi xuống, không muốn mới lạ á, không muốn mới ngu á!
Thế là tôi quyết định cùng Lâm Nhiên đi lĩnh chứng.
Sau khi lĩnh chứng, tôi thấy cuộc sống cứ như một vòng tròn, mọi thứ lại trở về điểm xuất phát.
“Cua nhỏ mau tới ăn cơm nào.” Buổi trưa, Lâm Nhiên bưng chén đĩa lên bàn, tươi cười gọi tôi.
“Không ăn, không ăn!” Tôi tức giận kéo anh qua, chỉ vào con số trên cân “Đã 60kg rồi, sắp trở thành cua ú nù rồi!
Lâm Nhiên khịt mũi, vòng tay ôm eo tôi từ phía sau, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh véo da thịt mềm mại trên eo tôi, mỉm cười nói: “Cảm giác thật là thành tựu mà!”
Tôi tức giận chọc vào eo anh: “Hóa ra là anh muốn em béo, ý gì đây hả!”
Khóe miệng Lâm Nhiên cong lên, anh cười đến vô cùng ác độc: “Cua mập rồi thì ăn thôi nào.”
Tôi ngứa hết cả người nên vội bịt tai chạy đi vừa chạy vừa la hét: “Vậy giờ em không ăn nữa, không ăn thì không mập, không ăn được nữa”.
Lâm Nhiên chân ài bắt được tay tôi, cười nói: “vậy càng không được rồi, giờ em mà tuyệt thực thì lại càng phải ăn ngay.”
Mười phút sau, lúc bị đè trên sô pha, tôi kinh ngạc nhớ lại buổi trưa cách đây không lâu, tôi cũng bị Lâm Nhiên đè lên thớt, suy nghĩ xem nên ăn thế nào.
Má nó, lịch sử lại lặp lại!
Nhưng lần này … cua có thể nói là cua sẵn sàng bị ăn.
Hết.
P/S: chuyện này tác giả hơi bị đuối về sau nhỉ?
Bình luận facebook