Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Cuộc sống sau khi trở thành con người của cua nhỏ thay đổi chóng mặt.
Mặc dù Lâm Nhiên vẫn cho tôi ăn ba bữa mỗi ngày nhưng mức ăn của tôi tăng vọt như từ Rãnh Mariana lên thẳng Đỉnh Everest.
Và một điều quan trọng nữa là, quễ vịt không thể đánh lại tôi nữa, haha!
Nó bây giờ mà nhìn thấy tôi thì một là bỏ chạy hai là bị tôi bắt.
Ô hô hô, cảm giác cưỡi đầu vịt tác oai tác oái thật là tuyệt vời mà hahahahaha!
Hôm nay, Lâm Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cái não của tôi, nói tôi đội lốt husky.
Tôi cực kì ấm ức.
Tôi chỉ bóc mấy miếng đệm trên ghế sofa, một tấm nệm, một vài bộ quần áo với một vài tấm ga trải giường của anh ta để tạo một cái hang ẩn trong tủ quần áo cho riêng mình thôi mà. Sao anh ta lại ám đổi thông tin loài của tôi cơ chứ?
Tôi rõ ràng là một bé cua đội lốt người mà!
Sau này, kể từ ngày quyết định quen với Lâm Nhiên, chúng tôi luôn tranh giành miếng ăn.
Chẳng hạn như bát mì gói cuối cùng, lòng đỏ trứng muối béo ngậy hay miếng cừu béo ngậy cuối cùng trong nồi lẩu.
Đối với vấn đề này, Lâm Nhiên đề xuất giải quyết vấn đề bằng cách oẳn tù tì, ai thắng sẽ ăn.
Tôi đã đồng ý.
Nhưng có một điều nhỏ thôi, là tôi không bao giờ thắng được anh!
Hôm nay mặt trời chói chang, Lâm Nhiên mua một quả dưa hấu lớn.
Tôi ôm quễ vịt cạp cạp chạy đến, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Nhiên cắt dưa ra, vươn tay cười nói: “Quy tắc cũ.”
“Được!” Tôi mạnh mẽ xắn tay áo, giấu tay sau lưng, tự tin nói: “hôm nay em nhất định sẽ thắng được anh!
Lâm Nhiên mỉm cười, từ từ lùi tay lại: “Oẳn tù tì—”
“Oẳn tù tì!” Tôi đưa tay ra.
Rồi nhìn xuống, lại thua rồi.
Tôi lập tức bày ra biểu cảm cua nhỏ bị vả mặt, bực bội nói: “Sao không bao giờ em thắng được anh hết vậy!”
Lâm Nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng yêu thương, cười cười vỗ đầu tôi: “Bởi vì cua nhỏ chỉ biết ra mỗi kéo thôi đóa~”
Tôi phồng má giận dữ.
Tôi không hài lòng với câu trả lời này!
Lâm Nhiên vừa cầm thìa vừa cười với tôi, vét ra một miếng ngọt ngào nhất ở giữa quả dưa hấu: “Nào, ah—”
“Nhưng mà” Tôi nhai dưa hấu anh đút vào miệng, nghiêng đầu tò mò nhìn anh, mơ hồ nói “sao mỗi lần em thua em vẫn được ăn?”
Lâm Nhiên liếc nhìn tôi, mặt không chút thay đổi nói: “Bởi vì cua ngốc có phúc của cua ngốc.”
Tôi choáng váng.
Vì nên, hạnh phúc = ngu ngốc?
Tôi suy nghĩ kĩ càng.
Nếu hạnh phúc là được ở bên Lâm Nhiên, vậy thì chỉ cần lấy não cua đi là được!
Hôm nay tôi tìm thấy trong tủ có một vài chai thủy tinh, lúc còn là bé cua Lâm Nhiên đã sai tôi dùng càng mở cho anh ấy.
Tôi mở một chai, ngửi thử thấy hơi thơm.
Sau đó, bắt chước Lâm Nhiên, cũng bà đặt lấy một cái ly rót ra một chút nếm thử.
Hơi chát, không ngon bằng Coca.
Nhưng sau một hồi, rất nhiều hương vị tuyệt vời xuất hiện trong miệng tôi, để biết những hương vị tuyệt vời đó là gì, tôi lại rót thêm một ly nữa.
“Cho nên” Lâm Nhiên lúc về thấy tôi nằm gục trên bàn thì bất lực hỏi “Đó là lý do vì sao em uống hết chai Lafite của anh?”
“Khà khà, đúng zị!” Tôi say bí tỉ chớp chớp mắt với anh, lắc lắc chai rượu trong tay “Còn, còn muốn uống nữa!
“Không thể uống nữa,” Lâm Nhiên ngồi xuống bên cạnh, quấn quấn tóc tôi “uống rượu không tốt cho cua nhỏ.”
“Ở?” Tôi nghiêng đầu, ợ hơi “Sao lại không tốt?”
Lâm Nhiên mỉm cười, giọng nói của anh vừa khàn khan vừa nhẹ nhàng, hệt như tiếng suối nhỏ chảy nhẹ bên cạnh tôi khi tôi đang ngủ dưới tảng đá vào một đêm mùa hè ngày còn bé.
“Bởi vì cua nhỏ sẽ trở thành cua say nếu uống quá nhiều.” Anh cười nói, đưa tay đón tôi rồi bước vào phòng ngủ.
“Cua say thì sao?” Tôi lẩm bẩm, lăn lộn trong vòng tay anh, thỏa mãn ợ một hơi.
Tôi thực sự thích không khí trong vòng tay anh ấy.
“Cua say là một món ăn rất ngon, sẽ bị người ta ăn mất.” Lâm Nhiên khàn giọng nói, anh đá tung cửa phòng ngủ, bế tôi lên giường.
“Cua say ăn rất ngon…” Tôi lặp lại lời anh, chất cồn làm đầu óc tôi choáng váng.
“ừm.” Lin Ran nhẹ nhàng đáp.
Hơi thở của anh nóng bỏng phả vào cổ tôi, khiến tôi co người lại, ngứa ngáy.
“Ngủ đi,” Lâm Nhiên nói, anh giúp tôi cởi giày, đắp chăn mỏng rồi đứng dậy, cúi xuống vuốt tóc tôi “Em phải đi ngủ ngay bây giờ, trở thành một bé cua ngủ, có như vậy mới không bị ăn mất.”
“Không được…” Tôi lo lắng nắm lấy tay áo anh, “Lâm, Lâm Nhiên, đừng đi!”
Lâm Nhiên sửng sốt một hồi, sau đó cũng không rời đi, cúi người hỏi tôi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Tôi hậm hực hỏi anh: “Nhưng mà, nhưng mà em đâu còn là cua nhỏ nữa, em là một con người rồi, có phải người say ăn rất ngon không?”
Lin Ran nghe thế cười muốn xỉu.
Tôi ngây người nhìn anh.
Lâm Nhiên cười rất đẹp.
Anh cười một lúc lâu mới trả lời tôi: “Chuyện này anh cũng không biết.”
Tôi liếm khóe miệng, đứng dậy ôm lấy anh.
Lâm Nhiên sững sờ: “Em…”
“Nè, vậy anh nếm em thử xem.” Tôi mơ mơ hồ hồ nói.
Sáng hôm sau.
Tôi tỉnh dậy, đầu óc hơi choáng váng, không nhớ được chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Tôi cũng đói nên đi dép, mở cửa phòng ngủ bước vào bếp.
Lúc bước qua phòng khách, tôi thấy có người nằm trên sô pha.
Đi tới xem, là Lâm Nhiên.
Anh còn chưa tỉnh, hàng mi dài lặng lẽ cụp xuống mi dưới. Phần thân trên không mảnh vải che thân, chiếc khăn tắm màu đen buông hờ hững để lộ cơ bụng tuyệt đẹp bên dưới.
Tôi tung tăng nhún nhảy sờ vào.
Gee~~~~, cảm giác tuyệt quá đi!
“Còn sờ?” Đột nhiên từ trên đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn, vừa nhìn thì phát hiện Lâm Nhiên đã tỉnh!
Bị bắt tại chỗ, tôi nhanh chóng thu lại móng vuốt, cúi đầu nhìn lén anh.
Sau đó tôi mới nhận ra sắc mặt Lâm Nhiên không được tốt cho lắm.
“Anh sao vậy?” Tôi lo lắng tiến lại gần, đưa tay sờ trán anh “Mặt anh tái mét rồi”
Lâm Nhiên nắm lấy cổ tay tôi, áp nhẹ vào mặt, khàn giọng nói: “Anh bị sốt nhẹ.”
“Lúc ngủ bị cảm lạnh sao?” Tôi lo lắng hỏi.
Anh ngước nhìn tôi bằng đôi mắt đen tuyệt đẹp rồi nói một cách ảm đạm “Tối qua phải tắm nước lạnh hơi nhiều.”
Tôi khó hiểu hỏi: “Sao phải tắm nước lạnh? Trong nhà không phải có nước nóng sao?”
Lâm Nhiên giận dữ bật cười, xoa xoa nhéo nhéo cổ tay tôi, thở dài cam chịu nói: “Tôi quên đi, cua nhỏ ngốc.”
Mặc dù Lâm Nhiên vẫn cho tôi ăn ba bữa mỗi ngày nhưng mức ăn của tôi tăng vọt như từ Rãnh Mariana lên thẳng Đỉnh Everest.
Và một điều quan trọng nữa là, quễ vịt không thể đánh lại tôi nữa, haha!
Nó bây giờ mà nhìn thấy tôi thì một là bỏ chạy hai là bị tôi bắt.
Ô hô hô, cảm giác cưỡi đầu vịt tác oai tác oái thật là tuyệt vời mà hahahahaha!
Hôm nay, Lâm Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép với cái não của tôi, nói tôi đội lốt husky.
Tôi cực kì ấm ức.
Tôi chỉ bóc mấy miếng đệm trên ghế sofa, một tấm nệm, một vài bộ quần áo với một vài tấm ga trải giường của anh ta để tạo một cái hang ẩn trong tủ quần áo cho riêng mình thôi mà. Sao anh ta lại ám đổi thông tin loài của tôi cơ chứ?
Tôi rõ ràng là một bé cua đội lốt người mà!
Sau này, kể từ ngày quyết định quen với Lâm Nhiên, chúng tôi luôn tranh giành miếng ăn.
Chẳng hạn như bát mì gói cuối cùng, lòng đỏ trứng muối béo ngậy hay miếng cừu béo ngậy cuối cùng trong nồi lẩu.
Đối với vấn đề này, Lâm Nhiên đề xuất giải quyết vấn đề bằng cách oẳn tù tì, ai thắng sẽ ăn.
Tôi đã đồng ý.
Nhưng có một điều nhỏ thôi, là tôi không bao giờ thắng được anh!
Hôm nay mặt trời chói chang, Lâm Nhiên mua một quả dưa hấu lớn.
Tôi ôm quễ vịt cạp cạp chạy đến, hai mắt long lanh nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Nhiên cắt dưa ra, vươn tay cười nói: “Quy tắc cũ.”
“Được!” Tôi mạnh mẽ xắn tay áo, giấu tay sau lưng, tự tin nói: “hôm nay em nhất định sẽ thắng được anh!
Lâm Nhiên mỉm cười, từ từ lùi tay lại: “Oẳn tù tì—”
“Oẳn tù tì!” Tôi đưa tay ra.
Rồi nhìn xuống, lại thua rồi.
Tôi lập tức bày ra biểu cảm cua nhỏ bị vả mặt, bực bội nói: “Sao không bao giờ em thắng được anh hết vậy!”
Lâm Nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng yêu thương, cười cười vỗ đầu tôi: “Bởi vì cua nhỏ chỉ biết ra mỗi kéo thôi đóa~”
Tôi phồng má giận dữ.
Tôi không hài lòng với câu trả lời này!
Lâm Nhiên vừa cầm thìa vừa cười với tôi, vét ra một miếng ngọt ngào nhất ở giữa quả dưa hấu: “Nào, ah—”
“Nhưng mà” Tôi nhai dưa hấu anh đút vào miệng, nghiêng đầu tò mò nhìn anh, mơ hồ nói “sao mỗi lần em thua em vẫn được ăn?”
Lâm Nhiên liếc nhìn tôi, mặt không chút thay đổi nói: “Bởi vì cua ngốc có phúc của cua ngốc.”
Tôi choáng váng.
Vì nên, hạnh phúc = ngu ngốc?
Tôi suy nghĩ kĩ càng.
Nếu hạnh phúc là được ở bên Lâm Nhiên, vậy thì chỉ cần lấy não cua đi là được!
Hôm nay tôi tìm thấy trong tủ có một vài chai thủy tinh, lúc còn là bé cua Lâm Nhiên đã sai tôi dùng càng mở cho anh ấy.
Tôi mở một chai, ngửi thử thấy hơi thơm.
Sau đó, bắt chước Lâm Nhiên, cũng bà đặt lấy một cái ly rót ra một chút nếm thử.
Hơi chát, không ngon bằng Coca.
Nhưng sau một hồi, rất nhiều hương vị tuyệt vời xuất hiện trong miệng tôi, để biết những hương vị tuyệt vời đó là gì, tôi lại rót thêm một ly nữa.
“Cho nên” Lâm Nhiên lúc về thấy tôi nằm gục trên bàn thì bất lực hỏi “Đó là lý do vì sao em uống hết chai Lafite của anh?”
“Khà khà, đúng zị!” Tôi say bí tỉ chớp chớp mắt với anh, lắc lắc chai rượu trong tay “Còn, còn muốn uống nữa!
“Không thể uống nữa,” Lâm Nhiên ngồi xuống bên cạnh, quấn quấn tóc tôi “uống rượu không tốt cho cua nhỏ.”
“Ở?” Tôi nghiêng đầu, ợ hơi “Sao lại không tốt?”
Lâm Nhiên mỉm cười, giọng nói của anh vừa khàn khan vừa nhẹ nhàng, hệt như tiếng suối nhỏ chảy nhẹ bên cạnh tôi khi tôi đang ngủ dưới tảng đá vào một đêm mùa hè ngày còn bé.
“Bởi vì cua nhỏ sẽ trở thành cua say nếu uống quá nhiều.” Anh cười nói, đưa tay đón tôi rồi bước vào phòng ngủ.
“Cua say thì sao?” Tôi lẩm bẩm, lăn lộn trong vòng tay anh, thỏa mãn ợ một hơi.
Tôi thực sự thích không khí trong vòng tay anh ấy.
“Cua say là một món ăn rất ngon, sẽ bị người ta ăn mất.” Lâm Nhiên khàn giọng nói, anh đá tung cửa phòng ngủ, bế tôi lên giường.
“Cua say ăn rất ngon…” Tôi lặp lại lời anh, chất cồn làm đầu óc tôi choáng váng.
“ừm.” Lin Ran nhẹ nhàng đáp.
Hơi thở của anh nóng bỏng phả vào cổ tôi, khiến tôi co người lại, ngứa ngáy.
“Ngủ đi,” Lâm Nhiên nói, anh giúp tôi cởi giày, đắp chăn mỏng rồi đứng dậy, cúi xuống vuốt tóc tôi “Em phải đi ngủ ngay bây giờ, trở thành một bé cua ngủ, có như vậy mới không bị ăn mất.”
“Không được…” Tôi lo lắng nắm lấy tay áo anh, “Lâm, Lâm Nhiên, đừng đi!”
Lâm Nhiên sửng sốt một hồi, sau đó cũng không rời đi, cúi người hỏi tôi: “Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
Tôi hậm hực hỏi anh: “Nhưng mà, nhưng mà em đâu còn là cua nhỏ nữa, em là một con người rồi, có phải người say ăn rất ngon không?”
Lin Ran nghe thế cười muốn xỉu.
Tôi ngây người nhìn anh.
Lâm Nhiên cười rất đẹp.
Anh cười một lúc lâu mới trả lời tôi: “Chuyện này anh cũng không biết.”
Tôi liếm khóe miệng, đứng dậy ôm lấy anh.
Lâm Nhiên sững sờ: “Em…”
“Nè, vậy anh nếm em thử xem.” Tôi mơ mơ hồ hồ nói.
Sáng hôm sau.
Tôi tỉnh dậy, đầu óc hơi choáng váng, không nhớ được chuyện gì đã xảy ra đêm qua. Tôi cũng đói nên đi dép, mở cửa phòng ngủ bước vào bếp.
Lúc bước qua phòng khách, tôi thấy có người nằm trên sô pha.
Đi tới xem, là Lâm Nhiên.
Anh còn chưa tỉnh, hàng mi dài lặng lẽ cụp xuống mi dưới. Phần thân trên không mảnh vải che thân, chiếc khăn tắm màu đen buông hờ hững để lộ cơ bụng tuyệt đẹp bên dưới.
Tôi tung tăng nhún nhảy sờ vào.
Gee~~~~, cảm giác tuyệt quá đi!
“Còn sờ?” Đột nhiên từ trên đầu truyền đến một giọng nói khàn khàn, vừa nhìn thì phát hiện Lâm Nhiên đã tỉnh!
Bị bắt tại chỗ, tôi nhanh chóng thu lại móng vuốt, cúi đầu nhìn lén anh.
Sau đó tôi mới nhận ra sắc mặt Lâm Nhiên không được tốt cho lắm.
“Anh sao vậy?” Tôi lo lắng tiến lại gần, đưa tay sờ trán anh “Mặt anh tái mét rồi”
Lâm Nhiên nắm lấy cổ tay tôi, áp nhẹ vào mặt, khàn giọng nói: “Anh bị sốt nhẹ.”
“Lúc ngủ bị cảm lạnh sao?” Tôi lo lắng hỏi.
Anh ngước nhìn tôi bằng đôi mắt đen tuyệt đẹp rồi nói một cách ảm đạm “Tối qua phải tắm nước lạnh hơi nhiều.”
Tôi khó hiểu hỏi: “Sao phải tắm nước lạnh? Trong nhà không phải có nước nóng sao?”
Lâm Nhiên giận dữ bật cười, xoa xoa nhéo nhéo cổ tay tôi, thở dài cam chịu nói: “Tôi quên đi, cua nhỏ ngốc.”
Bình luận facebook