Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-231
Chương 231: Hải Vương dựng nước, người chơi ủng hộ
Editor: Nguyetmai
Sau khi đoàn tàu chiến khổng lồ này cập bến, Sa Thủy vội tới nghênh đón.
Lúc này, một cây cầu thang vươn ra từ chiến hạm, những người chơi lũ lượt lên bờ theo cầu thang.
Trong lúc nhất thời, Sa Thủy không thể thấy rõ đây là thế lực nào, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Xin hỏi quý khách là thế lực phương nào?"
Nghe vậy, những người chơi cũng sửng sốt, Lưu Sách dẫn đầu lập tức cười khoát tay: "Bạn bè cũ của Hải Vương, không cần đa lễ, lần này chúng tôi chuyên đến đây để chúc mừng ổng dựng nước!"
"Vâng vâng, mời quý khách vào trong!"
Tuy rằng vẫn không hỏi rõ là thế lực nào, nhưng nếu đã là bạn cũ của Hải Vương, hơn nữa còn có thế lực khổng lồ như thế, Sa Thủy đương nhiên là không dám sơ suất.
Hắn ta liếc thuộc hạ một cái rồi đích thân dẫn đường cho đám người Lưu Sách bước vào trong đảo theo tấm thảm màu lam.
Trên đường đi, những người chơi mang theo bọc lớn bọc nhỏ, nét mặt tràn đầy sung sướng, khiến Sa Thủy cũng mừng thầm.
Mấy thế lực nghênh đón trước đó vừa thấy đã biết không phải thật lòng đến đây. Nhưng thế lực khổng lồ này lại đến với thành ý như vậy, có lẽ sẽ là một trợ lực đối với việc thành lập nước mới.
Dẫu sao lợi ích của họ đã kết nối với Hải Vương rồi, nếu Hải Vương có kết bạn với thế lực lớn mạnh như vậy thì cũng là chuyện tốt với họ.
Số lượng người chơi đến đây lần này không ít, nhưng điển lễ dựng nước cũng được tổ chức với quy mô rất lớn, bên trong đã sớm đặt đầy các loại món ngon trên biển, đủ loại rượu, dư sức chứa những người chơi.
Thấy bữa tiệc thịnh soạn như thế, đôi mắt của những người chơi đều sáng ngời. Không ngờ đến đây tặng quà còn có thể ăn chực một bữa ngon lành nữa chứ.
"Quý khách, các ngài có thể ở đây hưởng dụng món ngon tùy ý. Ta sẽ đi báo cho quốc chủ biết các ngươi đã đến." Lúc này, Sa Thủy cười nói.
Lưu Sách vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ lại thì cứ mặc hắn ta đi. Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gặp nhau, chỉ mong Hải Vương đừng cáu kỉnh là được rồi. Chung quy lần này họ đến đây với tấm lòng chân thành nhất cơ mà.
Hoàn toàn không muốn gây chuyện tí nào nhé.
Sau khi Sa Thủy rời đi, Lưu Sách kêu to trong kênh giọng nói.
"Giải tán, thoải mái đi, chờ Hải Vương đi ra rồi chúng ta lại chúc mừng ổng!"
Nghe vậy, những người chơi lập tức tản ra khắp nơi, bắt đầu vung đũa ăn ngấu nghiến những món ngon của thế giới khác.
Nếu so sánh với thức ăn trong hiện thực thì thức ăn ở đây được nấu bằng những loại nguyên liệu khác biệt khiến họ cảm thấy rất mới lạ, đều ăn hăng say, vẻ mặt hưởng thụ.
…
Khu vực trung tâm hòn đảo.
Trong cung điện vốn thuộc về quốc vương Thiên Côn.
Hải Vương đang ngồi trên ngai vàng, nghe mấy vị quốc chủ bên dưới báo cáo về tài nguyên và lãnh địa mà mình sở hữu.
Từ đó đánh giá ước lượng thực lực của thế lực sau khi tổng hợp để quy hoạch hướng phát triển trong tương lai.
Với tư cách là bá chủ hải vực Vọng Hư ngày xưa, đương nhiên gã ta rất am hiểu chuyện này.
Lúc này, Sa Thủy nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hải Vương, cung kính nói.
"Quốc chủ, đã sắp tới giờ rồi, có thể cử hành điển lễ dựng nước."
Sau đó Sa Thủy lại nói tiếp: "Vừa rồi có một đội tàu chiến quy mô khổng lồ đã đến, nói là bạn cũ của ngài. Nhưng họ vẫn chưa nói cho thuộc hạ biết rốt cuộc họ là thế lực phương nào!"
Nghe vậy, Hải Vương cau mày.
Mặc dù trong khoảng thời gian thống trị hải vực Vọng Hư, gã ta có rất nhiều thế lực đồng minh, song chưa bao giờ có cái gọi là bạn bè, cho nên điều này khiến gã ta rất khó hiểu.
"Có khi nào là tới đây khiêu khích không?"
Nghe vậy, sắc mặt Sa Thủy thay đổi: "Quốc chủ, chắc chắn thế lực này đến đây không phải để khiêu khích. Họ còn mang theo rất nhiều quà mừng, tuy rằng thuộc hạ không xem xét rốt cuộc họ đã mang tới những thứ gì, nhưng hầu như mỗi người đều xách theo quà mừng, rõ ràng là có chuẩn bị đầy đủ. Chẳng có thế lực khiêu khích nào mà lại làm thế cả."
Nghe vậy, Hải Vương giãn mày ra, sau đó gật đầu, đứng dậy, đi đến nơi tổ chức yến tiệc.
Nếu nghĩ không ra thì đích thân đến gặp là biết thôi.
Đối với bạn bè, gã ta rất hoan nghênh. Nhưng nếu là kẻ địch thì đương nhiên gã ta cũng sẽ không khách sáo.
Đây là sân nhà của gã ta. Gã ta không tin sẽ có thế lực nào dám ngang ngược như thế.
Thấy Hải Vương bước xuống ngai vàng, bảy vị quốc chủ bên dưới vội nhường đường, sau khi Hải Vương đi qua thì lập tức chạy theo sau gã ta.
Theo Hải Vương bước tới nơi tổ chức yến tiệc, ban nhạc hải dương đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu diễn tấu. Một tấm thảm màu đỏ lập tức xuất hiện dưới chân Hải Vương, sau đó dần dần trải dài theo từng bước chân của gã ta.
Đồng thời, từng quả pháo nguyên tố nước nổ tung trên trời, hạt mưa màu lam trong veo rơi lả tả tô điểm thêm cho hình tượng tôn quý của Hải Vương.
Thấy cảnh này, vẻ mặt những người chơi đều rất phấn khích.
"Trông thật ngầu, trùm sò nó phải thế!"
"Không hổ là Boss được yêu thích nhất, tuyệt cú mèo!"
"Tuyệt quá, cuối cùng thì Hải Vương cố gắng nỗ lực cũng đã trưởng thành thêm một bước rồi. Thật đáng chúc mừng!"
…
Lúc này, những người chơi nhìn kiểu gì cũng thấy hôm nay trông Hải Vương vô cùng vừa mắt, tràn đầy sức hấp dẫn.
Thậm chí trong lòng họ nảy sinh cảm giác thỏa mãn khi thấy rau hẹ mọc khỏe mạnh và đều lộ ra nụ cười vui mừng của người nông dân.
"Quốc chủ, thế lực mà ta nói chính là họ!" Sa Thủy dẫn dắt Hải Vương bước tới trước ngai vàng đã chuẩn bị dành riêng cho gã ta, sau đó bỗng chỉ tay về phía đám người chơi Lưu Sách.
Nghe vậy, Hải Vương nhìn theo hướng mà Sa Thủy chỉ, nhưng sắc mặt gã ta lập tức trở nên tái mét.
Sao gã ta lại không biết đám sinh vật này được chứ! Nếu không có chúng thì bây giờ mình vẫn là bá chủ hải vực Vọng Hư, cần gì phải vất vả thành lập một thế lực khác nữa!
Mình cố gắng làm tất cả mọi thứ không phải là vì báo thù chúng sao?
Hải Vương dần siết chặt nắm đấm, không nhịn được muốn bùng nổ, đồng thời còn rất muốn đánh cho Sa Thủy nhừ tử, thế mà lại dẫn đám tai họa này vào đây. Đáng lẽ phải tiêu diệt chúng trên bờ biển mới đúng!
Xem ra điển lễ sẽ không được cử hành thuận lợi chút nào đâu! Ánh mắt Hải Vương dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, Lưu Sách nói một câu trong kênh khu vực, thế là những người chơi đang ngồi đều đứng dậy, giơ ly rượu về phía Hải Vương.
"Chúc mừng Hải Vương dựng nước!"
Số lượng người chơi đến đây rất lớn, cùng nhau hét lên lại càng tràn ngập khí thế, khiến các khách quý ở đây đều giật cả mình.
Rất nhiều thế lực đến thăm dò đều đen mặt. Họ không ngờ Hải Vương chẳng những có được quyền khống chế bảy nước mà còn có đồng minh cường đại như thế. Đối với họ mà nói, điều này cực kỳ bất lợi.
Chẳng qua trong lòng Hải Vương lại tràn đầy lửa giận.
Trong mắt gã ta, hành động của người chơi chẳng khác nào khiêu khích.
Nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, nếu bùng nổ chiến đấu với chúng ở đây thì khỏi cần cử hành lễ dựng nước luôn đi. Dù sao thì người chơi đến đây cũng không ít chút nào.
Ta chống mắt lên xem các ngươi muốn làm gì! Hải Vương nhìn những người chơi hừ lạnh, phất tay áo ngồi trên chiếc ghế màu vàng.
"Điển lễ dựng nước bắt đầu!" Lúc này, Sa Thủy kêu to.
Tám pho tượng trấn quốc lập tức bước đến sau lưng Hải Vương, giơ vũ khí lên.
"Bắt đầu từ hôm nay, Sa Thủy Quốc của ta, Hắc Ngục, Lan Đế… Xác nhập thành quốc gia "Mutter" mới, lập tân vương Mục Hải làm quốc chủ, hiệu Hải Vương… Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt làm giám…"
Một đống tuyên bố khiến những người chơi nghe mà ngủ gà ngủ gật. Họ càng thấy hứng thú với thức ăn trên bàn hơn là nghe cái này, cho nên không nhịn được bắt đầu ăn uống tiếp.
Cảnh này lại khiến Hải Vương tái xanh cả mặt. Trong mắt gã ta, hành vi của những người chơi tràn đầy khiêu khích.
Nhưng gã ta vẫn kìm nén không bùng nổ. Bởi vì gã ta đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ chém giết tất cả thế lực Bắc Kỳ sau khi điển lễ kết thúc để lập uy!
Sau khi đọc tuyên cáo xong, Hải Vương chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía mọi người đang ngồi ở đây nói:
"Từ hôm nay, quốc gia Mutter của ta chính thức được thành lập. Đến đây đều là khách, không biết có ai bằng lòng kết minh với Mutter hay không?"
"Bộ tộc nhân ngư biển sâu của ta nguyện kết minh với Mutter!"
"Thương hội Cực Quang của ta nguyện kết minh với Mutter!"
"Đảo Thiên Lan của ta nguyện kết minh với Mutter!"
…
Hải Vương vừa dứt lời thì có mấy thế lực chịu kết minh vội bày tỏ thái độ, trông có vẻ rất a dua nịnh bợ.
Thấy nhiều thế lực xu nịnh mình như thế, khóe miệng Hải Vương cong lên, đang định cất lời.
Lúc này, cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo giáp cồng kềnh, đeo cự chùy sau lưng chậm rãi đứng dậy.
"Hải Vương, ngươi nói xem ngươi đang yên đang lành làm lão đại của hải vực Vọng Hư mà lại không làm nữa, bây giờ chạy tới hải vực Khuê Long của bọn ta là có ý gì? Cảm thấy lãnh địa của mình không đủ lớn nên chuẩn bị bắt bọn ta phải chia cho ngươi một ít hả?"
Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều ồ lên.
Cách nói kiểu này không thể nghi ngờ là khiêu khích chính diện. Hải Vương lập tức lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Gã ta biết người đàn ông trước mắt này, chính là lão nhị Lang Thiết của đảo Lang Nha, một trong ba thế lực mạnh nhất ở hải vực Khuê Long, có thể xem như nhân vật đứng đầu trong khu vực này.
Chẳng qua Hải Vương không màng tới những cái đó. Gã ta vốn đang muốn tìm kẻ nào đó để lập uy, gã này lại không thèm nể mặt như thế, đương nhiên rất hợp với suy nghĩ của gã ta.
Nhưng đúng lúc Hải Vương đang định ra tay thì lại phát hiện cả đám Bắc Kỳ chợt đứng bật dậy.
"Choang! Choang! Choang!"
Tiếng ném ly rượu vang lên liên tục.
"Đê ma ma, mày là cái thá gì? Tao quất chết ông nội mày bây giờ!
"Đồ chó, ở đây có chỗ cho mày nói chuyện hả? Cái quần què gì mà cũng dám phản đối Hải Vương dựng nước? Trong mắt mày không có bọn tao đúng không?"
"Đờ mờ, nếu không phải hôm nay nể mặt Hải Vương thì bọn này đã thịt mày rồi nhá!"
"Câm mồm đê, đừng tưởng mặc áo giáp là ngon nhé! Còn dám ăn nói ngông cuồng nữa thì có tin hôm nay bố cho mày biết cái gì là thiên tai không hả?"
"Cái thá gì vậy? Nói xin lỗi ngày cho ông, không thì ông sẽ đánh thằng cháu mày thành EXP nhé!"
"Thế lực nào đấy? Khai tên ra đây! Muốn chết đúng hông? Hải Vương dựng nước chọc tới mày à? Còn nữa, mày bảo chia đều lãnh địa là có ý gì? Hải Vương mà muốn cả lãnh địa nhà mày thì đã sao? Càm ràm nữa tin tao đập bể đầu mày không hả?"
"Rùa bự, anh khuyên chú nên lương thiên. Chú chả là cái quần què gì trong mắt bọn anh cả. Nếu hôm nay Hải Vương dựng nước mà thất bại thì bọn anh sẽ bảo đại ma vương đi đào phần mộ tổ tiên cả nhà chú, luyện hóa hết rồi dẫn theo họ nhảy disco trước mặt chú đấy chú tin không?"
…
Thấy những người chơi chỉ vào Lang Thiết quát mắng, Hải Vương hoàn toàn ngây người.
Vừa rồi gã ta tưởng rằng những người chơi đứng lên là muốn ủng hộ Lang Thiết, nhưng không ngờ họ lại chĩa mũi nhọn vào Lang Thiết, trông như thể đang bênh vực mình vậy.
Hải Vương lâm vào trầm tư…
Còn Lang Thiết thì tái xanh cả mặt, quay người lại cầm cự chùy sau lưng chỉ vào những người chơi: "Các ngươi là thế lực phương nào mà lại dám khiêu khích Lang Gia chúng ta? Chẳng lẽ muốn bị diệt tộc sao?"
Nghe vậy, những người chơi lập tức phẫn nộ.
"Đồ ngâu xi, phía Tây hải vực Vọng Hư, thế lực Bắc Kỳ. Báo địa chỉ cho mày rồi đó, hẹn giờ đánh nhau đi!"
"Nào nào nào, bọn này chờ mày ở Bắc Kỳ nhé, thằng nào không tới làm cháu trai!"
"Diệt tộc bọn này á? Đê ma ma, kiêu căng ngạo mạn! Muốn diệt bọn này đều bị bọn này diệt sạch rồi nhé! Tao nhớ kĩ mày, Lang Gia, tụi mày xong đời rồi! Về nhà ăn ngon ngủ khỏe rồi chờ chết đi!"
"Hôm nay nếu không phải là Hải Vương dựng nước thì bọn này đã kéo mày ra ngoài đánh một trận rồi! Cụ nội nhà mày!"
…
Những người chơi quát mắng khiến Lang Thiết tức giận đến run rẩy cả người, lập tức giơ rìu lên: "Người Lang Gia đâu?"
"Có!" Vệ sĩ đảo Lang Gia ngồi ở xung quanh đều đứng dậy.
"Cho ta…"
"Láo xược! Dám ra tay chính là kẻ địch của Mutter chúng ta. Ta chờ xem kẻ nào dám động!" Lúc này, Hắc Thúy tiến lên lạnh lùng nhìn Lang Thiết.
Editor: Nguyetmai
Sau khi đoàn tàu chiến khổng lồ này cập bến, Sa Thủy vội tới nghênh đón.
Lúc này, một cây cầu thang vươn ra từ chiến hạm, những người chơi lũ lượt lên bờ theo cầu thang.
Trong lúc nhất thời, Sa Thủy không thể thấy rõ đây là thế lực nào, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Xin hỏi quý khách là thế lực phương nào?"
Nghe vậy, những người chơi cũng sửng sốt, Lưu Sách dẫn đầu lập tức cười khoát tay: "Bạn bè cũ của Hải Vương, không cần đa lễ, lần này chúng tôi chuyên đến đây để chúc mừng ổng dựng nước!"
"Vâng vâng, mời quý khách vào trong!"
Tuy rằng vẫn không hỏi rõ là thế lực nào, nhưng nếu đã là bạn cũ của Hải Vương, hơn nữa còn có thế lực khổng lồ như thế, Sa Thủy đương nhiên là không dám sơ suất.
Hắn ta liếc thuộc hạ một cái rồi đích thân dẫn đường cho đám người Lưu Sách bước vào trong đảo theo tấm thảm màu lam.
Trên đường đi, những người chơi mang theo bọc lớn bọc nhỏ, nét mặt tràn đầy sung sướng, khiến Sa Thủy cũng mừng thầm.
Mấy thế lực nghênh đón trước đó vừa thấy đã biết không phải thật lòng đến đây. Nhưng thế lực khổng lồ này lại đến với thành ý như vậy, có lẽ sẽ là một trợ lực đối với việc thành lập nước mới.
Dẫu sao lợi ích của họ đã kết nối với Hải Vương rồi, nếu Hải Vương có kết bạn với thế lực lớn mạnh như vậy thì cũng là chuyện tốt với họ.
Số lượng người chơi đến đây lần này không ít, nhưng điển lễ dựng nước cũng được tổ chức với quy mô rất lớn, bên trong đã sớm đặt đầy các loại món ngon trên biển, đủ loại rượu, dư sức chứa những người chơi.
Thấy bữa tiệc thịnh soạn như thế, đôi mắt của những người chơi đều sáng ngời. Không ngờ đến đây tặng quà còn có thể ăn chực một bữa ngon lành nữa chứ.
"Quý khách, các ngài có thể ở đây hưởng dụng món ngon tùy ý. Ta sẽ đi báo cho quốc chủ biết các ngươi đã đến." Lúc này, Sa Thủy cười nói.
Lưu Sách vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ lại thì cứ mặc hắn ta đi. Dù sao sớm hay muộn thì cũng phải gặp nhau, chỉ mong Hải Vương đừng cáu kỉnh là được rồi. Chung quy lần này họ đến đây với tấm lòng chân thành nhất cơ mà.
Hoàn toàn không muốn gây chuyện tí nào nhé.
Sau khi Sa Thủy rời đi, Lưu Sách kêu to trong kênh giọng nói.
"Giải tán, thoải mái đi, chờ Hải Vương đi ra rồi chúng ta lại chúc mừng ổng!"
Nghe vậy, những người chơi lập tức tản ra khắp nơi, bắt đầu vung đũa ăn ngấu nghiến những món ngon của thế giới khác.
Nếu so sánh với thức ăn trong hiện thực thì thức ăn ở đây được nấu bằng những loại nguyên liệu khác biệt khiến họ cảm thấy rất mới lạ, đều ăn hăng say, vẻ mặt hưởng thụ.
…
Khu vực trung tâm hòn đảo.
Trong cung điện vốn thuộc về quốc vương Thiên Côn.
Hải Vương đang ngồi trên ngai vàng, nghe mấy vị quốc chủ bên dưới báo cáo về tài nguyên và lãnh địa mà mình sở hữu.
Từ đó đánh giá ước lượng thực lực của thế lực sau khi tổng hợp để quy hoạch hướng phát triển trong tương lai.
Với tư cách là bá chủ hải vực Vọng Hư ngày xưa, đương nhiên gã ta rất am hiểu chuyện này.
Lúc này, Sa Thủy nhanh chóng chạy tới bên cạnh Hải Vương, cung kính nói.
"Quốc chủ, đã sắp tới giờ rồi, có thể cử hành điển lễ dựng nước."
Sau đó Sa Thủy lại nói tiếp: "Vừa rồi có một đội tàu chiến quy mô khổng lồ đã đến, nói là bạn cũ của ngài. Nhưng họ vẫn chưa nói cho thuộc hạ biết rốt cuộc họ là thế lực phương nào!"
Nghe vậy, Hải Vương cau mày.
Mặc dù trong khoảng thời gian thống trị hải vực Vọng Hư, gã ta có rất nhiều thế lực đồng minh, song chưa bao giờ có cái gọi là bạn bè, cho nên điều này khiến gã ta rất khó hiểu.
"Có khi nào là tới đây khiêu khích không?"
Nghe vậy, sắc mặt Sa Thủy thay đổi: "Quốc chủ, chắc chắn thế lực này đến đây không phải để khiêu khích. Họ còn mang theo rất nhiều quà mừng, tuy rằng thuộc hạ không xem xét rốt cuộc họ đã mang tới những thứ gì, nhưng hầu như mỗi người đều xách theo quà mừng, rõ ràng là có chuẩn bị đầy đủ. Chẳng có thế lực khiêu khích nào mà lại làm thế cả."
Nghe vậy, Hải Vương giãn mày ra, sau đó gật đầu, đứng dậy, đi đến nơi tổ chức yến tiệc.
Nếu nghĩ không ra thì đích thân đến gặp là biết thôi.
Đối với bạn bè, gã ta rất hoan nghênh. Nhưng nếu là kẻ địch thì đương nhiên gã ta cũng sẽ không khách sáo.
Đây là sân nhà của gã ta. Gã ta không tin sẽ có thế lực nào dám ngang ngược như thế.
Thấy Hải Vương bước xuống ngai vàng, bảy vị quốc chủ bên dưới vội nhường đường, sau khi Hải Vương đi qua thì lập tức chạy theo sau gã ta.
Theo Hải Vương bước tới nơi tổ chức yến tiệc, ban nhạc hải dương đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu diễn tấu. Một tấm thảm màu đỏ lập tức xuất hiện dưới chân Hải Vương, sau đó dần dần trải dài theo từng bước chân của gã ta.
Đồng thời, từng quả pháo nguyên tố nước nổ tung trên trời, hạt mưa màu lam trong veo rơi lả tả tô điểm thêm cho hình tượng tôn quý của Hải Vương.
Thấy cảnh này, vẻ mặt những người chơi đều rất phấn khích.
"Trông thật ngầu, trùm sò nó phải thế!"
"Không hổ là Boss được yêu thích nhất, tuyệt cú mèo!"
"Tuyệt quá, cuối cùng thì Hải Vương cố gắng nỗ lực cũng đã trưởng thành thêm một bước rồi. Thật đáng chúc mừng!"
…
Lúc này, những người chơi nhìn kiểu gì cũng thấy hôm nay trông Hải Vương vô cùng vừa mắt, tràn đầy sức hấp dẫn.
Thậm chí trong lòng họ nảy sinh cảm giác thỏa mãn khi thấy rau hẹ mọc khỏe mạnh và đều lộ ra nụ cười vui mừng của người nông dân.
"Quốc chủ, thế lực mà ta nói chính là họ!" Sa Thủy dẫn dắt Hải Vương bước tới trước ngai vàng đã chuẩn bị dành riêng cho gã ta, sau đó bỗng chỉ tay về phía đám người chơi Lưu Sách.
Nghe vậy, Hải Vương nhìn theo hướng mà Sa Thủy chỉ, nhưng sắc mặt gã ta lập tức trở nên tái mét.
Sao gã ta lại không biết đám sinh vật này được chứ! Nếu không có chúng thì bây giờ mình vẫn là bá chủ hải vực Vọng Hư, cần gì phải vất vả thành lập một thế lực khác nữa!
Mình cố gắng làm tất cả mọi thứ không phải là vì báo thù chúng sao?
Hải Vương dần siết chặt nắm đấm, không nhịn được muốn bùng nổ, đồng thời còn rất muốn đánh cho Sa Thủy nhừ tử, thế mà lại dẫn đám tai họa này vào đây. Đáng lẽ phải tiêu diệt chúng trên bờ biển mới đúng!
Xem ra điển lễ sẽ không được cử hành thuận lợi chút nào đâu! Ánh mắt Hải Vương dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, Lưu Sách nói một câu trong kênh khu vực, thế là những người chơi đang ngồi đều đứng dậy, giơ ly rượu về phía Hải Vương.
"Chúc mừng Hải Vương dựng nước!"
Số lượng người chơi đến đây rất lớn, cùng nhau hét lên lại càng tràn ngập khí thế, khiến các khách quý ở đây đều giật cả mình.
Rất nhiều thế lực đến thăm dò đều đen mặt. Họ không ngờ Hải Vương chẳng những có được quyền khống chế bảy nước mà còn có đồng minh cường đại như thế. Đối với họ mà nói, điều này cực kỳ bất lợi.
Chẳng qua trong lòng Hải Vương lại tràn đầy lửa giận.
Trong mắt gã ta, hành động của người chơi chẳng khác nào khiêu khích.
Nhưng hôm nay là một ngày quan trọng, nếu bùng nổ chiến đấu với chúng ở đây thì khỏi cần cử hành lễ dựng nước luôn đi. Dù sao thì người chơi đến đây cũng không ít chút nào.
Ta chống mắt lên xem các ngươi muốn làm gì! Hải Vương nhìn những người chơi hừ lạnh, phất tay áo ngồi trên chiếc ghế màu vàng.
"Điển lễ dựng nước bắt đầu!" Lúc này, Sa Thủy kêu to.
Tám pho tượng trấn quốc lập tức bước đến sau lưng Hải Vương, giơ vũ khí lên.
"Bắt đầu từ hôm nay, Sa Thủy Quốc của ta, Hắc Ngục, Lan Đế… Xác nhập thành quốc gia "Mutter" mới, lập tân vương Mục Hải làm quốc chủ, hiệu Hải Vương… Thiên địa làm chứng, nhật nguyệt làm giám…"
Một đống tuyên bố khiến những người chơi nghe mà ngủ gà ngủ gật. Họ càng thấy hứng thú với thức ăn trên bàn hơn là nghe cái này, cho nên không nhịn được bắt đầu ăn uống tiếp.
Cảnh này lại khiến Hải Vương tái xanh cả mặt. Trong mắt gã ta, hành vi của những người chơi tràn đầy khiêu khích.
Nhưng gã ta vẫn kìm nén không bùng nổ. Bởi vì gã ta đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ chém giết tất cả thế lực Bắc Kỳ sau khi điển lễ kết thúc để lập uy!
Sau khi đọc tuyên cáo xong, Hải Vương chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía mọi người đang ngồi ở đây nói:
"Từ hôm nay, quốc gia Mutter của ta chính thức được thành lập. Đến đây đều là khách, không biết có ai bằng lòng kết minh với Mutter hay không?"
"Bộ tộc nhân ngư biển sâu của ta nguyện kết minh với Mutter!"
"Thương hội Cực Quang của ta nguyện kết minh với Mutter!"
"Đảo Thiên Lan của ta nguyện kết minh với Mutter!"
…
Hải Vương vừa dứt lời thì có mấy thế lực chịu kết minh vội bày tỏ thái độ, trông có vẻ rất a dua nịnh bợ.
Thấy nhiều thế lực xu nịnh mình như thế, khóe miệng Hải Vương cong lên, đang định cất lời.
Lúc này, cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo giáp cồng kềnh, đeo cự chùy sau lưng chậm rãi đứng dậy.
"Hải Vương, ngươi nói xem ngươi đang yên đang lành làm lão đại của hải vực Vọng Hư mà lại không làm nữa, bây giờ chạy tới hải vực Khuê Long của bọn ta là có ý gì? Cảm thấy lãnh địa của mình không đủ lớn nên chuẩn bị bắt bọn ta phải chia cho ngươi một ít hả?"
Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều ồ lên.
Cách nói kiểu này không thể nghi ngờ là khiêu khích chính diện. Hải Vương lập tức lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Gã ta biết người đàn ông trước mắt này, chính là lão nhị Lang Thiết của đảo Lang Nha, một trong ba thế lực mạnh nhất ở hải vực Khuê Long, có thể xem như nhân vật đứng đầu trong khu vực này.
Chẳng qua Hải Vương không màng tới những cái đó. Gã ta vốn đang muốn tìm kẻ nào đó để lập uy, gã này lại không thèm nể mặt như thế, đương nhiên rất hợp với suy nghĩ của gã ta.
Nhưng đúng lúc Hải Vương đang định ra tay thì lại phát hiện cả đám Bắc Kỳ chợt đứng bật dậy.
"Choang! Choang! Choang!"
Tiếng ném ly rượu vang lên liên tục.
"Đê ma ma, mày là cái thá gì? Tao quất chết ông nội mày bây giờ!
"Đồ chó, ở đây có chỗ cho mày nói chuyện hả? Cái quần què gì mà cũng dám phản đối Hải Vương dựng nước? Trong mắt mày không có bọn tao đúng không?"
"Đờ mờ, nếu không phải hôm nay nể mặt Hải Vương thì bọn này đã thịt mày rồi nhá!"
"Câm mồm đê, đừng tưởng mặc áo giáp là ngon nhé! Còn dám ăn nói ngông cuồng nữa thì có tin hôm nay bố cho mày biết cái gì là thiên tai không hả?"
"Cái thá gì vậy? Nói xin lỗi ngày cho ông, không thì ông sẽ đánh thằng cháu mày thành EXP nhé!"
"Thế lực nào đấy? Khai tên ra đây! Muốn chết đúng hông? Hải Vương dựng nước chọc tới mày à? Còn nữa, mày bảo chia đều lãnh địa là có ý gì? Hải Vương mà muốn cả lãnh địa nhà mày thì đã sao? Càm ràm nữa tin tao đập bể đầu mày không hả?"
"Rùa bự, anh khuyên chú nên lương thiên. Chú chả là cái quần què gì trong mắt bọn anh cả. Nếu hôm nay Hải Vương dựng nước mà thất bại thì bọn anh sẽ bảo đại ma vương đi đào phần mộ tổ tiên cả nhà chú, luyện hóa hết rồi dẫn theo họ nhảy disco trước mặt chú đấy chú tin không?"
…
Thấy những người chơi chỉ vào Lang Thiết quát mắng, Hải Vương hoàn toàn ngây người.
Vừa rồi gã ta tưởng rằng những người chơi đứng lên là muốn ủng hộ Lang Thiết, nhưng không ngờ họ lại chĩa mũi nhọn vào Lang Thiết, trông như thể đang bênh vực mình vậy.
Hải Vương lâm vào trầm tư…
Còn Lang Thiết thì tái xanh cả mặt, quay người lại cầm cự chùy sau lưng chỉ vào những người chơi: "Các ngươi là thế lực phương nào mà lại dám khiêu khích Lang Gia chúng ta? Chẳng lẽ muốn bị diệt tộc sao?"
Nghe vậy, những người chơi lập tức phẫn nộ.
"Đồ ngâu xi, phía Tây hải vực Vọng Hư, thế lực Bắc Kỳ. Báo địa chỉ cho mày rồi đó, hẹn giờ đánh nhau đi!"
"Nào nào nào, bọn này chờ mày ở Bắc Kỳ nhé, thằng nào không tới làm cháu trai!"
"Diệt tộc bọn này á? Đê ma ma, kiêu căng ngạo mạn! Muốn diệt bọn này đều bị bọn này diệt sạch rồi nhé! Tao nhớ kĩ mày, Lang Gia, tụi mày xong đời rồi! Về nhà ăn ngon ngủ khỏe rồi chờ chết đi!"
"Hôm nay nếu không phải là Hải Vương dựng nước thì bọn này đã kéo mày ra ngoài đánh một trận rồi! Cụ nội nhà mày!"
…
Những người chơi quát mắng khiến Lang Thiết tức giận đến run rẩy cả người, lập tức giơ rìu lên: "Người Lang Gia đâu?"
"Có!" Vệ sĩ đảo Lang Gia ngồi ở xung quanh đều đứng dậy.
"Cho ta…"
"Láo xược! Dám ra tay chính là kẻ địch của Mutter chúng ta. Ta chờ xem kẻ nào dám động!" Lúc này, Hắc Thúy tiến lên lạnh lùng nhìn Lang Thiết.
Bình luận facebook