Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-232
Chương 232: Các thế lực bị đảo điên tam quan
Editor: Nguyetmai
Nghe thấy Hắc Thúy đe dọa, Lang Thiết cảm thấy khó thở.
Hắn ta hoành hành trong hải vực Khuê Long bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có kẻ dám chỉ vào mũi hắn ta mắng tổ tông nhà hắn ta. Hắn ta không thể nuốt cơn tức này được.
Nhưng nếu bây giờ khai chiến thì binh lực mà hắn ta mang tới hoàn toàn không đủ để chống lại Hải Vương, chỉ có thể tái mặt nhìn người chơi, lửa giận cuồn cuộn trong lòng. Sau đó hắn ta quay đầu nhìn Hải Vương: "Hải Vương, ngươi làm thế là có ý gì? Chẳng lẽ muốn che chở cho chúng sao?"
Hải Vương đang định nói thì những người chơi lại bạo động.
"Tiên sư thằng thiểu năng, mày đe dọa ai đấy hả? Hải Vương đừng sợ! Chờ ông dựng nước xong rồi bọn này sẽ thịt nó giúp ông!"
"Che con mắt mày! Nào nào nào, chúng ta ra ngoài kia so chiêu thử xem!"
"Dòng thiếu đạo đức không à! Hải Vương người ta vất vả cỡ nào mày biết không? Mày thật đáng chết! Không có tí lòng đồng tình nào cả! Thế mà còn muốn quấy rối nữa chứ! Không nhịn được muốn hẹn ra ngoài đánh một trận rồi!"
...
Trong mắt những người chơi, Hải Vương chính là rau hẹ thượng hạng mà họ chờ từ lâu rồi. Lang Thiết dám ngáng chân Hải Vương chính là gây khó dễ với họ. Thế là tất cả đều nổi giận, thiếu điều muốn lộn cái bàn nhào lên luôn.
Thế lực xung quanh thấy vậy, đều lộ vẻ suy tư.
Trong mắt họ, rõ ràng là Hải Vương đã kết bạn với một thế lực cường đại, đến đây để làm chỗ dựa cho gã ta. Nên trong lòng họ lại càng đánh giá cao Hải Vương hơn.
Lúc này, Hải Vương đã hoàn toàn ngu người.
Thậm chí gã ta còn nghi ngờ không biết có phải trí nhớ của mình bị lỗi hay không, rõ ràng họ là kẻ thù không đội trời chung cơ mà, mình cũng từng tiêu diệt rất nhiều tộc nhân của họ, nhưng rốt cuộc tình huống bây giờ là thế nào?
Cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Nhất là ánh mắt họ lúc nhìn mình rất là kỳ lạ, hình như là… vui mừng?
Hải Vương lại lâm vào trầm tư…
"Được! Nếu các ngươi đã muốn chết thì chúng ta ra ngoài!" Lang Thiết bực tức cầm rìu đi ra bờ biển.
Những người chơi đương nhiên là không hề sợ, đều bỏ quà cáp xuống đi theo ra ngoài.
Hôm nay họ phải dạy cho Lang Thiết biết cái gì gọi là thiên tai thứ tư, cái gì gọi là thế lực ác!
Rõ ràng tất cả các thế lực đều không ngờ rằng điển lễ dựng nước lại biến thành tình trạng này.
Nhưng họ càng tò mò là rốt cuộc những sinh vật càn rỡ này thuộc thế lực nào mà lại dám khiêu khích đảo Lang Gia.
Thế là họ cũng đều kéo nhau ra bờ biển để xem thử rốt cuộc họ trông cậy vào cái gì.
"Quốc chủ, chúng ta có cần phái binh trợ giúp họ không?" Thấy vậy, Sa Thủy vội hỏi Hải Vương.
"Giúp ai? Cho dù ta có giúp đảo Lang Gia cũng sẽ không bao giờ giúp chúng nó!" Hải Vương đập mạnh lên bàn nói.
Sa Thủy: "Nà ní???"
Hắc Thúy: "Quắc đờ heo???"
Thiên Côn: "Sẩn mơ???"
Mấy vị quốc chủ khác nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, không rõ rốt cuộc là thế nào nữa.
Chẳng lẽ Hải Vương thực sự máu lạnh đến thế sao? Bạn bè sắp liều mạng vì gã ta mà gã ta còn không nghĩ tới chuyện giúp bạn bè nữa chứ, đúng là khiến người ta cảm thấy lạnh cả người mà.
"Đi theo ta ra ngoài xem thử!" Hải Vương suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫn quyết định đi xem thử, thế là gã ta lập tức bay lên cao, mấy vị quốc chủ cũng nhanh chóng đuổi theo.
…
Lúc này, bên bờ biển.
Lang Thiết dẫn theo người đến nơi trước. Theo tiếng thét dài của hắn ta vang lên, vô số hải quái hiện lên mặt biển, bắt đầu bò lên bờ.
Lúc này những người chơi cũng đến nơi.
"Dòng ngu xi, mày muốn đánh trên mặt đất hay trên biển? Cho mày chọn đấy!" Lưu Sách lập tức hỏi.
Lại bị mắng nhiếc thêm lần nữa, Lang Thiết cảm thấy mình sắp nổ tung rồi. Hắn ta hít sâu một hơi: "Đây là địa bàn của Hải Vương. Chúng ta ra biển quyết chiến!"
Sau đó Lang Thiết vung tay lên, Lang Gia Vệ sau lưng hắn ta bắt đầu trèo lên hải quái, lần lượt xuống biển.
Lang Thiết lập tức nhìn về phía người chơi bằng ánh mắt thách thức.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì những người chơi lại trèo lên từng con tàu chiến, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng lồ.
Hắn ta vốn tưởng rằng chiến hạm thả neo ở đây là của các thế lực tới tham dự điển lễ, nhưng không ngờ tất cả lại là của những người chơi.
Trái tim hắn ta không khỏi đập thình thịch, cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Một thế lực có đội tàu chiến khổng lồ bậc này thì sao có thể nhỏ yếu được? Hơn nữa đây mới chỉ là tham dự điển lễ dựng nước thôi, cho nên số chiến hạm đến đây chắc chắn mới chỉ là một phần lực lượng của thế lực đó.
Lang Thiết không khỏi hoảng sợ vì suy đoán của mình. Nhưng đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách đâm lao phải theo lao. Ở đây có nhiều thế lực như vậy, không đánh thì đảo Lang Gia sẽ mất hết sĩ diện, cho nên hắn ta chỉ có thể cố mà chịu đựng.
Chẳng qua bây giờ hắn ta lại không định khai chiến trên biển.
Hắn ta biết uy lực của tàu ma. Nếu thực sự khai chiến trên biển thì đoàn tàu chiến khổng lồ này hoàn toàn có thể đè bẹp hắn ta. Thế là hắn ta quay đầu nháy mắt với thuộc hạ, bầy hải quái lại trèo lên bờ.
Các thế lực chạy tới sau cũng thấy đoàn tàu chiến của những người chơi nên đều lộ vẻ kinh ngạc.
Họ biết chế tạo một con tàu ma sẽ hao phí khổng lồ tới mức nào. Rõ ràng là sự phô trương của những người chơi đã khiến họ bị hù dọa.
Giờ khắc này, họ lại đánh giá Hải Vương cao hơn một bậc nữa.
Lúc này, Hải Vương cũng đến nơi. Gã ta nhìn đoàn tàu chiến bằng ánh mắt căm hận.
Gã ta quá quen thuộc với đám chiến hạm đó rồi. Lúc trước, đám sinh vật này đã lái những con tàu đó đi cướp đoạt báu vật và linh tài của gã ta.
"Khoan đã, hải quái của chúng ta có chút vấn đề nên bây giờ đổi thành chiến đấu trên đất liền!" Lang Thiết nhìn những người chơi kêu.
Nghe vậy, những người chơi đồng thời giơ ngón giữa lên trước mặt Lang Thiết.
"Rác rưởi đúng là rác rưởi, có thế mà đã sợ rồi, đúng là gà què!"
"Chỉ bằng dáng vẻ này của mày còn chẳng xứng đáng xách giày cho Hải Vương nữa là, thế mà còn dám khiêu khích. Phải khen ngợi cho lòng dũng cảm của mày đấy!"
"Nghe thấy tiếng bạt tai không? Vừa rồi còn oai lắm cơ mà?"
"Tự dưng thấy khai chiến với mày thật mất mặt. Mày là con Boss đầu tiên cần người chơi bọn này chủ động nhường nhịn đấy! Bẽ mặt!"
…
Những người chơi trào phúng khiến sắc mặt Lang Thiết tái mét.
Nhưng hắn ta biết, nếu đánh hải chiến thì mình chắc chắn sẽ thua nên chỉ có thể cố chịu đựng.
"Đừng nói nhảm nữa! Các ngươi có dám hay không?"
Nghe vậy, những người chơi đều bật cười.
Trên thế giới này không có chuyện gì là họ không dám làm cả. Cho dù thần linh ở đây mà cũng dám nói chuyện với họ như thế thì cho dù không đánh thắng được cũng phải quất cho ổng mấy roi.
Vì thế những người chơi đều nhảy xuống chiến hạm, bắt đầu tập kết bên bờ.
"Đại ca Hải Vương, lỡ chúng tôi làm hỏng chỗ này thì sẽ không sao chứ? Đừng giận nhé!" Trước khi khai chiến, Lưu Sách cười nói với Hải Vương.
Nhưng Hải Vương chỉ hừ lạnh một tiếng, có vẻ như ngầm đồng ý.
"Nào nào nào, đến giờ rồi, chiến thôi! Hôm nay không đánh banh đầu mày thì bọn này không tự xưng là thiên tai nữa!"
"Xông lên cho ta!" Lang Thiết nghe thấy mình lại bị mắng thì lập tức nổi giận gầm lên. Lang Gia Vệ sau lưng hắn ta bắt đầu xung kích về phía trước.
"Nhào dzô!" Theo Lưu Sách hô to, những người chơi cũng đều xông tới trước.
Đại chiến vô cùng căng thẳng. Các thế lực quan sát xung quanh cũng lập tức tập trung tinh thần xem thử rốt cuộc phe nào sẽ thắng.
Nhưng ngay sau đó, họ đều ngây ngẩn cả người.
Thực lực của những người chơi cũng không mạnh như họ tưởng tượng.
Tuy rằng thua về mặt số lượng mấy chục lần, song chiến lực cá nhân của Lang Gia Vệ rõ ràng là áp chế những người chơi.
"Quốc chủ, tình hình không ổn rồi, có cần trợ giúp hay không?" Thấy vậy, Sa Thủy vội nói với Hải Vương.
"Chiến lực của đảo Lang Gia sẽ không phải là đối thủ của chúng đâu!" Nhìn hai phe lao vào hỗn chiến, Hải Vương lạnh giọng nói.
Gã ta đã quá quen thuộc với cách tác chiến của thế lực này rồi.
Đám sinh vật này toàn là những kẻ không cần mạng sống. Nếu đánh nhau lâu với chúng thì sớm muộn gì cũng sẽ suy nhược thần kinh hết.
Nghe thấy Hải Vương nói không trợ giúp, đám người Hắc Thúy lại cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ rằng Hải Vương thật sự là quá máu lạnh.
Bên bờ biển.
Thấy phe mình chiếm ưu thế, Lang Thiết không khỏi mừng như điên.
Thậm chí hắn ta vốn đã chuẩn bị tinh thần để mặt xám mày tro trở về. Nhưng không ngờ khả năng chiến đấu trên đất liền của đám sinh vật này lại yếu đến thế. Hắn ta không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã có một sự lựa chọn đúng đắn.
Vì thế, lòng tin của Lang Thiết chợt tăng vọt, cảm thấy dưới sự tàn sát của Lang Gia Vệ, đám sinh vật này sẽ tước vũ khí đầu hàng nhanh thôi.
Chẳng qua theo thời gian trôi qua, Lang Thiết càng đánh càng cảm thấy sai sai. Bởi vì hắn ta phát hiện đám sinh vật này thật sự là không cần mạng sống luôn.
Đủ kiểu chiến đấu một mạng đổi một mạng hoàn toàn không thể đề phòng được. Chính là kiểu đánh nhau bằng cả tính mạng, trước khi chết cũng phải chém mày một nhát mới được.
Hơn nữa năng lực của các sinh vật này cũng rất kỳ lạ, ví dụ như chữa trị, khống chế, ám sát, chiến đấu chính diện vân vân… Loại nào cũng có.
Điều khiến hắn ta khó tin nhất là mỗi khi đồng đội bên cạnh mình ngã xuống, đám sinh vật này thậm chí còn không buồn ngó ngàng một cái, chỉ tiếp tục tấn công như điên rồi vậy.
Trong tình huống này, Lang Gia Vệ chỉ cảm thấy càng đánh càng mệt mỏi, còn đám sinh vật trước mắt thì vẫn khỏe như vâm.
Sức mạnh điên cuồng này khiến các thế lực có mặt ở đây đều run sợ.
Trong mắt họ, trận chiến này vốn chỉ là so đấu khí thế thôi, tương đương với việc chiến đấu hữu nghị cho qua chuyện, chỉ cần một phe nhận thua là được rồi. Nhưng trông tình hình thì có vẻ không đơn giản như thế đâu.
Nhìn cách chiến đấu của những người chơi mà xem, rõ ràng là không có ý định tỉ thí mà thật sự sống mái với nhau.
Càng đánh càng mệt, càng đánh càng sợ, lúc này Lang Thiết thật sự muốn mắng to: "Các ngươi chán sống rồi hả?!"
Nhưng những người chơi đúng là chán sống chứ còn gì. Trong mắt họ, tử vong chẳng qua chỉ là ba giờ chờ đợi mà thôi. Bây giờ cái mà họ cần làm là đánh mặt Lang Thiết thật mạnh, đánh cho nát mặt hắn ta luôn.
Đến giờ thứ ba, Lang Thiết phát hiện Lang Gia Vệ phe mình đều lộ vẻ sợ hãi, sức chiến đấu hạ xuống rõ rệt.
Nhất là việc đồng đội ngã xuống liên tục khiến họ bị ám ảnh rất lớn.
Thấy vậy, Lang Thiết biết không thể tiếp tục tiến hành chiến đấu được nữa.
Tư tưởng hai phe chênh lệch quá lớn, cứ đánh mãi thì sớm muộn gì đám Lang Gia Vệ này cũng sẽ bị giết hết.
Vì thế, hắn ta vội kêu to: "Nhận thua! Bọn ta nhận thua!"
Nhưng sao những người chơi đồng ý cho họ chịu thua được.
Bởi vì họ phát hiện đám Lang Gia Vệ này cung cấp rất nhiều EXP và hồn tệ. Nếu bảo họ dừng tay thì tìm ai đòi hồn tệ với EXP đây?
Thế là những người chơi trực tiếp bỏ ngoài tai, tiếp tục tiến lên.
Khi Lang Thiết kêu nhận thua, sĩ khí của Lang Gia Vệ lập tức tan rã. Những người chơi tấn công khiến họ hoàn toàn không thể bày ra chiến lực tương ứng.
Tâm lý đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
"Dừng lại! Bọn ta nhận thua! Giữa chúng ta làm gì có thù oán đâu mà!" Thấy vậy, Lang Thiết vội hét lên để ngăn cản những người chơi đột kích.
"Chỉ cần giết thêm ba thằng nữa là lên level mà mày bảo nhận thua à? Đừng hòng nhé!"
"Không chấp nhận đầu hàng, đánh tiếp đi chớ! Đậu phộng, hồn tệ còn chưa thu đủ đâu!"
"Dừng tay vào đúng lúc bọn này đang vui vẻ là có ý gì hả? Nố nồ nô!"
"Ngu xi, mày bảo dừng thì bọn này phải dừng à? Mày là cái quần què gì? Chết đi cho tao!"
"Tao bị điếc, không nghe thấy gì hết!"
…
Lúc này, những người chơi tỏ vẻ từ chối hòa giải, đồng thời lại giơ vũ khí lên gào thét xông vào đám Lang Gia Vệ.
Thấy vậy, các thế lực ở đây đều toát mồ hôi lạnh.
Giờ phút này, thế lực người chơi đã bị họ đánh dấu là cực kỳ nguy hiểm.
Bao nhiêu đồng đội đã bị chết rồi mà còn la hét "Vui quá đừng dừng lại", "Mới phấn khởi thôi mà"…
Trong mắt họ, đây không phải là chiến đấu, mà quả thực là một đám người điên cuồng hoan.
Trong số họ có mấy thế lực được xưng là bộ tộc "hiếu chiến" trong hải vực Khuê Long, song lần này khi được chứng kiến vẻ điên cuồng của những người chơi, họ thậm chí nảy sinh xúc động muốn che mặt.
Đúng là gặp sư phụ rồi. Đây mới là bộ tộc hiếu chiến nè! Đánh nhau tới mức chẳng những không thèm quan tâm tới mạng sống của đồng đội mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần luôn, chỉ cần đánh nhau thôi!
Biểu hiện của những người chơi có thể nói là hoàn toàn đảo điên tam quan của các thế lực có mặt ở đây.
Editor: Nguyetmai
Nghe thấy Hắc Thúy đe dọa, Lang Thiết cảm thấy khó thở.
Hắn ta hoành hành trong hải vực Khuê Long bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có kẻ dám chỉ vào mũi hắn ta mắng tổ tông nhà hắn ta. Hắn ta không thể nuốt cơn tức này được.
Nhưng nếu bây giờ khai chiến thì binh lực mà hắn ta mang tới hoàn toàn không đủ để chống lại Hải Vương, chỉ có thể tái mặt nhìn người chơi, lửa giận cuồn cuộn trong lòng. Sau đó hắn ta quay đầu nhìn Hải Vương: "Hải Vương, ngươi làm thế là có ý gì? Chẳng lẽ muốn che chở cho chúng sao?"
Hải Vương đang định nói thì những người chơi lại bạo động.
"Tiên sư thằng thiểu năng, mày đe dọa ai đấy hả? Hải Vương đừng sợ! Chờ ông dựng nước xong rồi bọn này sẽ thịt nó giúp ông!"
"Che con mắt mày! Nào nào nào, chúng ta ra ngoài kia so chiêu thử xem!"
"Dòng thiếu đạo đức không à! Hải Vương người ta vất vả cỡ nào mày biết không? Mày thật đáng chết! Không có tí lòng đồng tình nào cả! Thế mà còn muốn quấy rối nữa chứ! Không nhịn được muốn hẹn ra ngoài đánh một trận rồi!"
...
Trong mắt những người chơi, Hải Vương chính là rau hẹ thượng hạng mà họ chờ từ lâu rồi. Lang Thiết dám ngáng chân Hải Vương chính là gây khó dễ với họ. Thế là tất cả đều nổi giận, thiếu điều muốn lộn cái bàn nhào lên luôn.
Thế lực xung quanh thấy vậy, đều lộ vẻ suy tư.
Trong mắt họ, rõ ràng là Hải Vương đã kết bạn với một thế lực cường đại, đến đây để làm chỗ dựa cho gã ta. Nên trong lòng họ lại càng đánh giá cao Hải Vương hơn.
Lúc này, Hải Vương đã hoàn toàn ngu người.
Thậm chí gã ta còn nghi ngờ không biết có phải trí nhớ của mình bị lỗi hay không, rõ ràng họ là kẻ thù không đội trời chung cơ mà, mình cũng từng tiêu diệt rất nhiều tộc nhân của họ, nhưng rốt cuộc tình huống bây giờ là thế nào?
Cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Nhất là ánh mắt họ lúc nhìn mình rất là kỳ lạ, hình như là… vui mừng?
Hải Vương lại lâm vào trầm tư…
"Được! Nếu các ngươi đã muốn chết thì chúng ta ra ngoài!" Lang Thiết bực tức cầm rìu đi ra bờ biển.
Những người chơi đương nhiên là không hề sợ, đều bỏ quà cáp xuống đi theo ra ngoài.
Hôm nay họ phải dạy cho Lang Thiết biết cái gì gọi là thiên tai thứ tư, cái gì gọi là thế lực ác!
Rõ ràng tất cả các thế lực đều không ngờ rằng điển lễ dựng nước lại biến thành tình trạng này.
Nhưng họ càng tò mò là rốt cuộc những sinh vật càn rỡ này thuộc thế lực nào mà lại dám khiêu khích đảo Lang Gia.
Thế là họ cũng đều kéo nhau ra bờ biển để xem thử rốt cuộc họ trông cậy vào cái gì.
"Quốc chủ, chúng ta có cần phái binh trợ giúp họ không?" Thấy vậy, Sa Thủy vội hỏi Hải Vương.
"Giúp ai? Cho dù ta có giúp đảo Lang Gia cũng sẽ không bao giờ giúp chúng nó!" Hải Vương đập mạnh lên bàn nói.
Sa Thủy: "Nà ní???"
Hắc Thúy: "Quắc đờ heo???"
Thiên Côn: "Sẩn mơ???"
Mấy vị quốc chủ khác nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, không rõ rốt cuộc là thế nào nữa.
Chẳng lẽ Hải Vương thực sự máu lạnh đến thế sao? Bạn bè sắp liều mạng vì gã ta mà gã ta còn không nghĩ tới chuyện giúp bạn bè nữa chứ, đúng là khiến người ta cảm thấy lạnh cả người mà.
"Đi theo ta ra ngoài xem thử!" Hải Vương suy nghĩ trong chốc lát rồi vẫn quyết định đi xem thử, thế là gã ta lập tức bay lên cao, mấy vị quốc chủ cũng nhanh chóng đuổi theo.
…
Lúc này, bên bờ biển.
Lang Thiết dẫn theo người đến nơi trước. Theo tiếng thét dài của hắn ta vang lên, vô số hải quái hiện lên mặt biển, bắt đầu bò lên bờ.
Lúc này những người chơi cũng đến nơi.
"Dòng ngu xi, mày muốn đánh trên mặt đất hay trên biển? Cho mày chọn đấy!" Lưu Sách lập tức hỏi.
Lại bị mắng nhiếc thêm lần nữa, Lang Thiết cảm thấy mình sắp nổ tung rồi. Hắn ta hít sâu một hơi: "Đây là địa bàn của Hải Vương. Chúng ta ra biển quyết chiến!"
Sau đó Lang Thiết vung tay lên, Lang Gia Vệ sau lưng hắn ta bắt đầu trèo lên hải quái, lần lượt xuống biển.
Lang Thiết lập tức nhìn về phía người chơi bằng ánh mắt thách thức.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì những người chơi lại trèo lên từng con tàu chiến, hơn nữa số lượng cực kỳ khổng lồ.
Hắn ta vốn tưởng rằng chiến hạm thả neo ở đây là của các thế lực tới tham dự điển lễ, nhưng không ngờ tất cả lại là của những người chơi.
Trái tim hắn ta không khỏi đập thình thịch, cảm thấy tình hình không ổn lắm.
Một thế lực có đội tàu chiến khổng lồ bậc này thì sao có thể nhỏ yếu được? Hơn nữa đây mới chỉ là tham dự điển lễ dựng nước thôi, cho nên số chiến hạm đến đây chắc chắn mới chỉ là một phần lực lượng của thế lực đó.
Lang Thiết không khỏi hoảng sợ vì suy đoán của mình. Nhưng đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách đâm lao phải theo lao. Ở đây có nhiều thế lực như vậy, không đánh thì đảo Lang Gia sẽ mất hết sĩ diện, cho nên hắn ta chỉ có thể cố mà chịu đựng.
Chẳng qua bây giờ hắn ta lại không định khai chiến trên biển.
Hắn ta biết uy lực của tàu ma. Nếu thực sự khai chiến trên biển thì đoàn tàu chiến khổng lồ này hoàn toàn có thể đè bẹp hắn ta. Thế là hắn ta quay đầu nháy mắt với thuộc hạ, bầy hải quái lại trèo lên bờ.
Các thế lực chạy tới sau cũng thấy đoàn tàu chiến của những người chơi nên đều lộ vẻ kinh ngạc.
Họ biết chế tạo một con tàu ma sẽ hao phí khổng lồ tới mức nào. Rõ ràng là sự phô trương của những người chơi đã khiến họ bị hù dọa.
Giờ khắc này, họ lại đánh giá Hải Vương cao hơn một bậc nữa.
Lúc này, Hải Vương cũng đến nơi. Gã ta nhìn đoàn tàu chiến bằng ánh mắt căm hận.
Gã ta quá quen thuộc với đám chiến hạm đó rồi. Lúc trước, đám sinh vật này đã lái những con tàu đó đi cướp đoạt báu vật và linh tài của gã ta.
"Khoan đã, hải quái của chúng ta có chút vấn đề nên bây giờ đổi thành chiến đấu trên đất liền!" Lang Thiết nhìn những người chơi kêu.
Nghe vậy, những người chơi đồng thời giơ ngón giữa lên trước mặt Lang Thiết.
"Rác rưởi đúng là rác rưởi, có thế mà đã sợ rồi, đúng là gà què!"
"Chỉ bằng dáng vẻ này của mày còn chẳng xứng đáng xách giày cho Hải Vương nữa là, thế mà còn dám khiêu khích. Phải khen ngợi cho lòng dũng cảm của mày đấy!"
"Nghe thấy tiếng bạt tai không? Vừa rồi còn oai lắm cơ mà?"
"Tự dưng thấy khai chiến với mày thật mất mặt. Mày là con Boss đầu tiên cần người chơi bọn này chủ động nhường nhịn đấy! Bẽ mặt!"
…
Những người chơi trào phúng khiến sắc mặt Lang Thiết tái mét.
Nhưng hắn ta biết, nếu đánh hải chiến thì mình chắc chắn sẽ thua nên chỉ có thể cố chịu đựng.
"Đừng nói nhảm nữa! Các ngươi có dám hay không?"
Nghe vậy, những người chơi đều bật cười.
Trên thế giới này không có chuyện gì là họ không dám làm cả. Cho dù thần linh ở đây mà cũng dám nói chuyện với họ như thế thì cho dù không đánh thắng được cũng phải quất cho ổng mấy roi.
Vì thế những người chơi đều nhảy xuống chiến hạm, bắt đầu tập kết bên bờ.
"Đại ca Hải Vương, lỡ chúng tôi làm hỏng chỗ này thì sẽ không sao chứ? Đừng giận nhé!" Trước khi khai chiến, Lưu Sách cười nói với Hải Vương.
Nhưng Hải Vương chỉ hừ lạnh một tiếng, có vẻ như ngầm đồng ý.
"Nào nào nào, đến giờ rồi, chiến thôi! Hôm nay không đánh banh đầu mày thì bọn này không tự xưng là thiên tai nữa!"
"Xông lên cho ta!" Lang Thiết nghe thấy mình lại bị mắng thì lập tức nổi giận gầm lên. Lang Gia Vệ sau lưng hắn ta bắt đầu xung kích về phía trước.
"Nhào dzô!" Theo Lưu Sách hô to, những người chơi cũng đều xông tới trước.
Đại chiến vô cùng căng thẳng. Các thế lực quan sát xung quanh cũng lập tức tập trung tinh thần xem thử rốt cuộc phe nào sẽ thắng.
Nhưng ngay sau đó, họ đều ngây ngẩn cả người.
Thực lực của những người chơi cũng không mạnh như họ tưởng tượng.
Tuy rằng thua về mặt số lượng mấy chục lần, song chiến lực cá nhân của Lang Gia Vệ rõ ràng là áp chế những người chơi.
"Quốc chủ, tình hình không ổn rồi, có cần trợ giúp hay không?" Thấy vậy, Sa Thủy vội nói với Hải Vương.
"Chiến lực của đảo Lang Gia sẽ không phải là đối thủ của chúng đâu!" Nhìn hai phe lao vào hỗn chiến, Hải Vương lạnh giọng nói.
Gã ta đã quá quen thuộc với cách tác chiến của thế lực này rồi.
Đám sinh vật này toàn là những kẻ không cần mạng sống. Nếu đánh nhau lâu với chúng thì sớm muộn gì cũng sẽ suy nhược thần kinh hết.
Nghe thấy Hải Vương nói không trợ giúp, đám người Hắc Thúy lại cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ rằng Hải Vương thật sự là quá máu lạnh.
Bên bờ biển.
Thấy phe mình chiếm ưu thế, Lang Thiết không khỏi mừng như điên.
Thậm chí hắn ta vốn đã chuẩn bị tinh thần để mặt xám mày tro trở về. Nhưng không ngờ khả năng chiến đấu trên đất liền của đám sinh vật này lại yếu đến thế. Hắn ta không khỏi cảm thấy may mắn vì mình đã có một sự lựa chọn đúng đắn.
Vì thế, lòng tin của Lang Thiết chợt tăng vọt, cảm thấy dưới sự tàn sát của Lang Gia Vệ, đám sinh vật này sẽ tước vũ khí đầu hàng nhanh thôi.
Chẳng qua theo thời gian trôi qua, Lang Thiết càng đánh càng cảm thấy sai sai. Bởi vì hắn ta phát hiện đám sinh vật này thật sự là không cần mạng sống luôn.
Đủ kiểu chiến đấu một mạng đổi một mạng hoàn toàn không thể đề phòng được. Chính là kiểu đánh nhau bằng cả tính mạng, trước khi chết cũng phải chém mày một nhát mới được.
Hơn nữa năng lực của các sinh vật này cũng rất kỳ lạ, ví dụ như chữa trị, khống chế, ám sát, chiến đấu chính diện vân vân… Loại nào cũng có.
Điều khiến hắn ta khó tin nhất là mỗi khi đồng đội bên cạnh mình ngã xuống, đám sinh vật này thậm chí còn không buồn ngó ngàng một cái, chỉ tiếp tục tấn công như điên rồi vậy.
Trong tình huống này, Lang Gia Vệ chỉ cảm thấy càng đánh càng mệt mỏi, còn đám sinh vật trước mắt thì vẫn khỏe như vâm.
Sức mạnh điên cuồng này khiến các thế lực có mặt ở đây đều run sợ.
Trong mắt họ, trận chiến này vốn chỉ là so đấu khí thế thôi, tương đương với việc chiến đấu hữu nghị cho qua chuyện, chỉ cần một phe nhận thua là được rồi. Nhưng trông tình hình thì có vẻ không đơn giản như thế đâu.
Nhìn cách chiến đấu của những người chơi mà xem, rõ ràng là không có ý định tỉ thí mà thật sự sống mái với nhau.
Càng đánh càng mệt, càng đánh càng sợ, lúc này Lang Thiết thật sự muốn mắng to: "Các ngươi chán sống rồi hả?!"
Nhưng những người chơi đúng là chán sống chứ còn gì. Trong mắt họ, tử vong chẳng qua chỉ là ba giờ chờ đợi mà thôi. Bây giờ cái mà họ cần làm là đánh mặt Lang Thiết thật mạnh, đánh cho nát mặt hắn ta luôn.
Đến giờ thứ ba, Lang Thiết phát hiện Lang Gia Vệ phe mình đều lộ vẻ sợ hãi, sức chiến đấu hạ xuống rõ rệt.
Nhất là việc đồng đội ngã xuống liên tục khiến họ bị ám ảnh rất lớn.
Thấy vậy, Lang Thiết biết không thể tiếp tục tiến hành chiến đấu được nữa.
Tư tưởng hai phe chênh lệch quá lớn, cứ đánh mãi thì sớm muộn gì đám Lang Gia Vệ này cũng sẽ bị giết hết.
Vì thế, hắn ta vội kêu to: "Nhận thua! Bọn ta nhận thua!"
Nhưng sao những người chơi đồng ý cho họ chịu thua được.
Bởi vì họ phát hiện đám Lang Gia Vệ này cung cấp rất nhiều EXP và hồn tệ. Nếu bảo họ dừng tay thì tìm ai đòi hồn tệ với EXP đây?
Thế là những người chơi trực tiếp bỏ ngoài tai, tiếp tục tiến lên.
Khi Lang Thiết kêu nhận thua, sĩ khí của Lang Gia Vệ lập tức tan rã. Những người chơi tấn công khiến họ hoàn toàn không thể bày ra chiến lực tương ứng.
Tâm lý đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
"Dừng lại! Bọn ta nhận thua! Giữa chúng ta làm gì có thù oán đâu mà!" Thấy vậy, Lang Thiết vội hét lên để ngăn cản những người chơi đột kích.
"Chỉ cần giết thêm ba thằng nữa là lên level mà mày bảo nhận thua à? Đừng hòng nhé!"
"Không chấp nhận đầu hàng, đánh tiếp đi chớ! Đậu phộng, hồn tệ còn chưa thu đủ đâu!"
"Dừng tay vào đúng lúc bọn này đang vui vẻ là có ý gì hả? Nố nồ nô!"
"Ngu xi, mày bảo dừng thì bọn này phải dừng à? Mày là cái quần què gì? Chết đi cho tao!"
"Tao bị điếc, không nghe thấy gì hết!"
…
Lúc này, những người chơi tỏ vẻ từ chối hòa giải, đồng thời lại giơ vũ khí lên gào thét xông vào đám Lang Gia Vệ.
Thấy vậy, các thế lực ở đây đều toát mồ hôi lạnh.
Giờ phút này, thế lực người chơi đã bị họ đánh dấu là cực kỳ nguy hiểm.
Bao nhiêu đồng đội đã bị chết rồi mà còn la hét "Vui quá đừng dừng lại", "Mới phấn khởi thôi mà"…
Trong mắt họ, đây không phải là chiến đấu, mà quả thực là một đám người điên cuồng hoan.
Trong số họ có mấy thế lực được xưng là bộ tộc "hiếu chiến" trong hải vực Khuê Long, song lần này khi được chứng kiến vẻ điên cuồng của những người chơi, họ thậm chí nảy sinh xúc động muốn che mặt.
Đúng là gặp sư phụ rồi. Đây mới là bộ tộc hiếu chiến nè! Đánh nhau tới mức chẳng những không thèm quan tâm tới mạng sống của đồng đội mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần luôn, chỉ cần đánh nhau thôi!
Biểu hiện của những người chơi có thể nói là hoàn toàn đảo điên tam quan của các thế lực có mặt ở đây.
Bình luận facebook