Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Ngoại truyện:
Ngoại truyện
Mùa thu năm ba mươi hai tuổi, Giang Thận ngồi trên xe lăn.
Gió lạnh quạnh hiu.
Ngụy Minh giẫm lên mặt đất đầy cành khô lá vàng đi vào trong phòng, thấy Giang Thận đang ngồi bên cửa sổ, dùng ngón tay gầy gò xanh xao vuốt ve một bức họa, ánh mắt thâm trầm.
Trong bức họa là một cô gái xinh đẹp và lanh lợi, có tin đồn rằng cô gái trong bức tranh là người mà Giang Thận yêu sâu đậm.
Ngụy Minh luôn cảm thấy rằng cách Giang Thận nhìn cô gái trong bức tranh đôi khi giống như đang nhìn người yêu sâu đậm, nhưng đôi khi lại giống đang lạnh lùng nhìn một người xa lạ không quen.
“Có chuyện?” Nam nhân ngồi trên xe lăn lãnh đạm.
Dù ngồi trên xe lăn nhưng hắn mở miệng lại mang một khí thế không giận tự uy, như thể như ngọn núi cao đè nặng khiến Ngụy Minh không thở nổi.
Ngụy Minh nhanh chóng áp xuống suy nghĩ trong lòng, cung kính nói:
"Hai người trong địa lao kia dường như sắp không ổn..."
Ngụy Minh biết hai người trong địa lao chính là hung thủ hại chết cô gái trong bức họa.
Hung thủ giết người bị đưa đến đồn cảnh sát đương nhiên sẽ bị xử lý trước pháp luật, nhưng đưa đến chỗ Giang Thận thì không chắc.
Hắn giam người dưới địa lao, tra tấn họ từ ngày này qua ngày khác.
Những thủ đoạn đó, ngay cả những kẻ liều mạng nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Giang Thận quả thực giống như một kẻ điên thanh tỉnh.
Ngụy Minh từng bí mật điều tra, phát hiện cô gái kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Khi còn sống hành xử rất ác độc, mọi người đều xa lánh, nếu nói cô ta chết là đáng đời thì cũng không quá.
Trên đời này, sợ chỉ có mỗi Giang Thận coi loại người đó như bảo bối.
Giang Thận quay đầu, liếc hắn một cái.
Ngụy Minh vội vàng cúi đầu:
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người gọi bác sĩ tới.”
Cứu sống hai người sắp chết, sau đó lại tiếp tục tra tấn bọn họ, lặp đi lặp lại, trong tình trạng tuyệt vọng như vậy, là ai cũng sẽ sụp đổ.
"Còn một điều nữa," Ngụy Minh cẩn thận nói, "Ngài ... ngài nên tiếp tục điều trị."
Có lẽ đó là báo ứng.
Vài năm trước, Giang Thận bị kẻ thù trả thù, bị chặt đứt hai chân, lại bị phát hiện có khối u não, không còn sống được bao lâu nữa.
Mỗi tháng trị liệu cũng chỉ là để kéo dài hơi tàn.
Mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc giảm đau, Ngụy Minh từng nghe thấy tiếng rên kìm nén, trầm thấp của Giang Thận trong đêm khi chịu đựng cơn đau mà căn bệnh đem lại.
Sống như vậy, chết mới là giải thoát.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Giang Thận vẫn luôn kiên định tiếp nhận những đợt điều trị đau đớn, duy trì sự sống mong manh của mình.
Ngụy Minh lờ mờ cảm thấy rằng Giang Thần đang đợi một người.
Hắn sẵn sàng chịu đựng, chỉ để chờ đợi người đó xuất hiện.
Mùa đông năm nay lạnh vô cùng, bác sĩ đến chọc dịch màng phổi cho hắn xong thì bị gọi lại.“Tôi còn bao nhiêu thời gian?”
Vị bác sĩ trẻ tuổi sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên bệnh nhân kỳ lạ luôn im lặng này mở miệng hỏi mình còn sống được bao lâu.
Tế bào ung thư đã di căn ra toàn thân, đặc biệt là khối u não chèn ép thần kinh. Phẫu thuật lần thứ nhất bệnh lại tái phát, tiếp tục phẫu thuật ba lần nhưng hiệu quả vẫn không tốt lên.
Hắn từng đề nghị bệnh nhân nên xạ trị toàn bộ não, đối phương lúc đầu đã đồng ý, nhưng khi nghe nói xạ trị toàn bộ não có thể dẫn đến mất trí nhớ, thậm chí suy giảm nhận thức, đối phương đã không chút do dự mà cự tuyệt.
Hắn chưa bao giờ thấy bệnh nhân nào cố chấp và mâu thuẫn như vậy.
Có vẻ như hắn đang nỗ lực hết sức để sống, nhưng cũng không có bao nhiêu khát vọng sống.
“Đến mùa xuân tới được chứ?” người đàn ông hỏi. Bác sĩ im lặng.
“Vậy đến Tết Nguyên đán thì sao?” Câu trả lời duy nhất hắn có là sự im lặng.
Người đàn ông khẽ cười: “Tôi hiểu rồi.”
Vị bác sĩ trẻ tuổi không đành lòng, an ủi:
“Giang tiên sinh nên tiếp nhận điều trị cho tốt, sẽ có kỳ tích xuất hiện.”
“Cảm ơn.” Hắn đột nhiên họ khan vài tiếng, sống lưng đơn bạc còng xuống, liên tiếp ho vài tiếng mới dừng lại, lồng ngực phập phồng mỏng manh, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay còn vương một ít máu đỏ tươi yêu dã.
“Mở cửa sổ ra.”
Người đàn ông lau tay, dường như không có chuyện gì mà chuyển động xe lăn đến bên cửa sổ.
“Tôi muốn nhìn thấy bọn chúng.”
“Bọn chúng” trong miệng Giang Thận là chỉ những bông hồng khắp sân, từng cây đều do chính tay hắn trồng.
Cơn gió lạnh quét qua thân thể ốm yếu của hắn, hắn lại bất giác bừng tỉnh, ánh mắt ôn nhu mà nhìn. về phía vườn hoa.
Bác sĩ đột nhiên nghĩ, đến mùa xuân năm sau hoa hồng sẽ nở rộ, Giang Thần chẳng lẽ muốn đợi đến lúc đó để ngắm hoa tự mình trồng chăng?
Bác sĩ thầm nghĩ, bệnh nhân này quả là yêu hoa như mạng.
Giang Thận ở Thành phố C nghe tên là đã sợ vỡ mật.
Ai cũng nói hắn là ma quỷ, không ai biết hắn đã trưởng thành trong hoàn cảnh cực đoan và ác liệt đến mức nào.
Ngay cả Giang Thận cũng cảm thấy chính mình là bệnh trạng, không bình thường.
Một đứa con hoang tranh thức ăn với chó hoang thì làm sao có thể yêu cầu anh ta có nhân tính?
Khi bị người khác mắng mỏ, hắn cười cho qua chuyện, sau đó sau lưng đáp trả lại gấp mấy chục lần.
Có lẽ hắn sinh ra đã tàn nhẫn, ti tiện như vậy.
Cho đến khi hắn mơ một giấc mơ, trong mộng hắn cũng có cùng một tuổi thơ trắc trở.
Giang Thận mắt lạnh nhìn những hình ảnh trong mộng chồng lên ký ức.
Mọi thứ dần trở nên khác biệt, trong giấc mơ, hắn được cha mẹ tìm về, được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, trở thành nhân vật nổi tiếng được mọi người ca tụng, sống hạnh phúc bên người con gái mình yêu.
Tất cả biến số đều là từ cô gái chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn.
Cảnh tượng như vậy ngày nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong giấc mơ hắn và cô gái cùng nhau đi du lịch nhiều nơi, hôn lên đôi môi của cô gái, cũng cam nguyện cúi đầu vì cô.
Nụ cười má lúm của cô gái gần ngay trước mắt hắn, nhưng khi mở mắt ra, xung quanh chỉ có hắc ám cô độc bao vây lấy hắn.
Hắn bắt đầu ghét bản thân trong giấc mơ kia, vì có thể có cuộc sống mà hắn vẫn hằng mơ ước.
Hắn cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ do chính mình tưởng tượng ra, nhưng đến một ngày khi mở mắt ra, hắn nằm trên chiếc giường bệnh xa lạ, vậy mà lại thực sự nhìn thấy cô gái đó.
Cùng trong giấc mộng kiều tiếu giống nhau.
Hắn thậm chí không duỗi đưa tay chạm vào cô, không dám nói chuyện với cô, sợ vừa mở miệng sẽ liền tỉnh dậy khỏi khỏi giấc mộng này.
Sau khi tỉnh dậy, hết thảy đều không tồn tại, hắn không nhịn được cho người điều tra.
Cô gái tên Ôn Ninh đó đã sớm chết trong thế giới của hắn.
Kẻ giết người dựa vào tiền tài và danh vọng để che giấu sự thật.
Hắn cũng dựa vào tiền và quyền lực để ăn miếng trả miếng.
Giang Thận thường tự hỏi nếu cô ấy không chết liệu cô ấy có xuất hiện trước mặt hắn, dẫn hắn đến một cuộc sống hoàn toàn khác không.
Vào cuối đông, trời lúc ấm lúc lạnh.
Ở trên đảo của mình, Giang Thận nhìn thấy cô gái trong giấc mơ, từ xa chạy về phía hắn, nhào vào lồng ngực hắn.
Hương thơm ấm áp trên cơ thể cô gái xua tan không khí lạnh giá. Hóa ra ôm là cẩm giác thế này.
Cô ngẩng đầu cảnh giác nhìn hắn:
"Anh biết em sao? Em là..."
"Tôi biết." Giang Thận đưa tay định sờ mặt cô, nhưng lại bỏ qua hành động này, đưa tay gạt đám lá khô trên vai cô.
“Anh biết.” Giang Thận cố hết sức nở nụ cười dịu ôn nhu như trong mộng.
“Là Ninh Ninh của tôi.” Câu trả lời của hắn nhận được cái gật đầu thật mạnh của cô gái.
Cô sống trên hòn đảo, mỗi ngày gắng hết sức mình trang trí căn phòng theo sở thích của cô.
Đi đến bãi biển để phá băng để câu cá, chơi Đấu địa chủ với những vệ sĩ hung thần ác sát.
Thích nhất là đẩy xe lăn của hắn đi khắp đảo.
Hai người đều ăn ý không đề cập đến bệnh tình của hắn.
Hai người Hứa Gia Minh đã được thả, việc đầu tiên họ làm sau khi rời đảo là gọi cảnh sát, nhưng Giang Thận chẳng quan tâm.
Hắn không còn nhiều thời gian, không nên lãng phí nó vào những chuyện không quan trọng.
Giang Thận chống cự được đến đêm giao thừa, hai người ở trong phòng làm sủi cảo, chủ yếu là Ôn Ninh gói sủi cảo, Giang Thần không có sức gói sủi cảo nên liền yên lặng ở bên cạnh nhìn.
Cô gái giơ cái bánh bao xấu xí nhưng đáng yêu lên, ác thanh ác khí:
"Đây là lần đầu tiên em làm sủi cảo, anh phải giữ thể diện, nhất định phải ăn sạch sẽ."
Nói xong cô lại bỏ miéng sủi cáo xuống rồi ảo não.
"Quên đi, nó quá xấu, nhất định ăn không ngon, chúng ta đừng ăn nữa."
Vài ngày trước, tình trạng của Giang Thận xấu đi nhanh chóng, đã đến mức không thể ăn nổi.
Giang Thận thấy Ôn Ninh lén lau nước mắt.
"Trở về đi." Hắn nhẹ giọng nói.
Hắn không thể sống sót qua đêm nay, hắn không muốn cái chết xấu xí của mình bị cô gái nhìn thấy.
“Em không đi, em muốn đợi mùa xuân đến ngắm hoa hồng.”
Giang Thận ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tháng nữa hoa hồng sẽ nở rộ.
Hắn không thể đợi đến ngày đó.
Đến giờ đi ngủ, Ôn Ninh nằng nặc không chịu về phòng, thế nhưng trước sự kiên trì của Giang Thận đành phải thỏa hiệp.
“Vậy anh hôn em đi, anh hôn xong em sẽ đi ngủ.” Cô gái khẽ thì thầm.
Giang Thận đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt đỏ hoe của cô.
“Đừng nháo.”
Cô không phải là bông hồng của hắn.
Được ở tạm trong khu vườn của người kia đã là chuyện may mắn lắm rồi.
"Ninh Ninh, năm mới vui vẻ." - Giang Thận cũng không chờ đến năm mới, để lại bánh chẻo gói từ giao thừa.
Một khu vườn đầy hoa hồng nở rộ trong trái tim hắn.
[Hết]
Mùa thu năm ba mươi hai tuổi, Giang Thận ngồi trên xe lăn.
Gió lạnh quạnh hiu.
Ngụy Minh giẫm lên mặt đất đầy cành khô lá vàng đi vào trong phòng, thấy Giang Thận đang ngồi bên cửa sổ, dùng ngón tay gầy gò xanh xao vuốt ve một bức họa, ánh mắt thâm trầm.
Trong bức họa là một cô gái xinh đẹp và lanh lợi, có tin đồn rằng cô gái trong bức tranh là người mà Giang Thận yêu sâu đậm.
Ngụy Minh luôn cảm thấy rằng cách Giang Thận nhìn cô gái trong bức tranh đôi khi giống như đang nhìn người yêu sâu đậm, nhưng đôi khi lại giống đang lạnh lùng nhìn một người xa lạ không quen.
“Có chuyện?” Nam nhân ngồi trên xe lăn lãnh đạm.
Dù ngồi trên xe lăn nhưng hắn mở miệng lại mang một khí thế không giận tự uy, như thể như ngọn núi cao đè nặng khiến Ngụy Minh không thở nổi.
Ngụy Minh nhanh chóng áp xuống suy nghĩ trong lòng, cung kính nói:
"Hai người trong địa lao kia dường như sắp không ổn..."
Ngụy Minh biết hai người trong địa lao chính là hung thủ hại chết cô gái trong bức họa.
Hung thủ giết người bị đưa đến đồn cảnh sát đương nhiên sẽ bị xử lý trước pháp luật, nhưng đưa đến chỗ Giang Thận thì không chắc.
Hắn giam người dưới địa lao, tra tấn họ từ ngày này qua ngày khác.
Những thủ đoạn đó, ngay cả những kẻ liều mạng nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Giang Thận quả thực giống như một kẻ điên thanh tỉnh.
Ngụy Minh từng bí mật điều tra, phát hiện cô gái kia cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Khi còn sống hành xử rất ác độc, mọi người đều xa lánh, nếu nói cô ta chết là đáng đời thì cũng không quá.
Trên đời này, sợ chỉ có mỗi Giang Thận coi loại người đó như bảo bối.
Giang Thận quay đầu, liếc hắn một cái.
Ngụy Minh vội vàng cúi đầu:
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người gọi bác sĩ tới.”
Cứu sống hai người sắp chết, sau đó lại tiếp tục tra tấn bọn họ, lặp đi lặp lại, trong tình trạng tuyệt vọng như vậy, là ai cũng sẽ sụp đổ.
"Còn một điều nữa," Ngụy Minh cẩn thận nói, "Ngài ... ngài nên tiếp tục điều trị."
Có lẽ đó là báo ứng.
Vài năm trước, Giang Thận bị kẻ thù trả thù, bị chặt đứt hai chân, lại bị phát hiện có khối u não, không còn sống được bao lâu nữa.
Mỗi tháng trị liệu cũng chỉ là để kéo dài hơi tàn.
Mỗi ngày phải uống rất nhiều thuốc giảm đau, Ngụy Minh từng nghe thấy tiếng rên kìm nén, trầm thấp của Giang Thận trong đêm khi chịu đựng cơn đau mà căn bệnh đem lại.
Sống như vậy, chết mới là giải thoát.
Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, Giang Thận vẫn luôn kiên định tiếp nhận những đợt điều trị đau đớn, duy trì sự sống mong manh của mình.
Ngụy Minh lờ mờ cảm thấy rằng Giang Thần đang đợi một người.
Hắn sẵn sàng chịu đựng, chỉ để chờ đợi người đó xuất hiện.
Mùa đông năm nay lạnh vô cùng, bác sĩ đến chọc dịch màng phổi cho hắn xong thì bị gọi lại.“Tôi còn bao nhiêu thời gian?”
Vị bác sĩ trẻ tuổi sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên bệnh nhân kỳ lạ luôn im lặng này mở miệng hỏi mình còn sống được bao lâu.
Tế bào ung thư đã di căn ra toàn thân, đặc biệt là khối u não chèn ép thần kinh. Phẫu thuật lần thứ nhất bệnh lại tái phát, tiếp tục phẫu thuật ba lần nhưng hiệu quả vẫn không tốt lên.
Hắn từng đề nghị bệnh nhân nên xạ trị toàn bộ não, đối phương lúc đầu đã đồng ý, nhưng khi nghe nói xạ trị toàn bộ não có thể dẫn đến mất trí nhớ, thậm chí suy giảm nhận thức, đối phương đã không chút do dự mà cự tuyệt.
Hắn chưa bao giờ thấy bệnh nhân nào cố chấp và mâu thuẫn như vậy.
Có vẻ như hắn đang nỗ lực hết sức để sống, nhưng cũng không có bao nhiêu khát vọng sống.
“Đến mùa xuân tới được chứ?” người đàn ông hỏi. Bác sĩ im lặng.
“Vậy đến Tết Nguyên đán thì sao?” Câu trả lời duy nhất hắn có là sự im lặng.
Người đàn ông khẽ cười: “Tôi hiểu rồi.”
Vị bác sĩ trẻ tuổi không đành lòng, an ủi:
“Giang tiên sinh nên tiếp nhận điều trị cho tốt, sẽ có kỳ tích xuất hiện.”
“Cảm ơn.” Hắn đột nhiên họ khan vài tiếng, sống lưng đơn bạc còng xuống, liên tiếp ho vài tiếng mới dừng lại, lồng ngực phập phồng mỏng manh, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay còn vương một ít máu đỏ tươi yêu dã.
“Mở cửa sổ ra.”
Người đàn ông lau tay, dường như không có chuyện gì mà chuyển động xe lăn đến bên cửa sổ.
“Tôi muốn nhìn thấy bọn chúng.”
“Bọn chúng” trong miệng Giang Thận là chỉ những bông hồng khắp sân, từng cây đều do chính tay hắn trồng.
Cơn gió lạnh quét qua thân thể ốm yếu của hắn, hắn lại bất giác bừng tỉnh, ánh mắt ôn nhu mà nhìn. về phía vườn hoa.
Bác sĩ đột nhiên nghĩ, đến mùa xuân năm sau hoa hồng sẽ nở rộ, Giang Thần chẳng lẽ muốn đợi đến lúc đó để ngắm hoa tự mình trồng chăng?
Bác sĩ thầm nghĩ, bệnh nhân này quả là yêu hoa như mạng.
Giang Thận ở Thành phố C nghe tên là đã sợ vỡ mật.
Ai cũng nói hắn là ma quỷ, không ai biết hắn đã trưởng thành trong hoàn cảnh cực đoan và ác liệt đến mức nào.
Ngay cả Giang Thận cũng cảm thấy chính mình là bệnh trạng, không bình thường.
Một đứa con hoang tranh thức ăn với chó hoang thì làm sao có thể yêu cầu anh ta có nhân tính?
Khi bị người khác mắng mỏ, hắn cười cho qua chuyện, sau đó sau lưng đáp trả lại gấp mấy chục lần.
Có lẽ hắn sinh ra đã tàn nhẫn, ti tiện như vậy.
Cho đến khi hắn mơ một giấc mơ, trong mộng hắn cũng có cùng một tuổi thơ trắc trở.
Giang Thận mắt lạnh nhìn những hình ảnh trong mộng chồng lên ký ức.
Mọi thứ dần trở nên khác biệt, trong giấc mơ, hắn được cha mẹ tìm về, được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, trở thành nhân vật nổi tiếng được mọi người ca tụng, sống hạnh phúc bên người con gái mình yêu.
Tất cả biến số đều là từ cô gái chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của hắn.
Cảnh tượng như vậy ngày nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong giấc mơ hắn và cô gái cùng nhau đi du lịch nhiều nơi, hôn lên đôi môi của cô gái, cũng cam nguyện cúi đầu vì cô.
Nụ cười má lúm của cô gái gần ngay trước mắt hắn, nhưng khi mở mắt ra, xung quanh chỉ có hắc ám cô độc bao vây lấy hắn.
Hắn bắt đầu ghét bản thân trong giấc mơ kia, vì có thể có cuộc sống mà hắn vẫn hằng mơ ước.
Hắn cứ ngỡ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ do chính mình tưởng tượng ra, nhưng đến một ngày khi mở mắt ra, hắn nằm trên chiếc giường bệnh xa lạ, vậy mà lại thực sự nhìn thấy cô gái đó.
Cùng trong giấc mộng kiều tiếu giống nhau.
Hắn thậm chí không duỗi đưa tay chạm vào cô, không dám nói chuyện với cô, sợ vừa mở miệng sẽ liền tỉnh dậy khỏi khỏi giấc mộng này.
Sau khi tỉnh dậy, hết thảy đều không tồn tại, hắn không nhịn được cho người điều tra.
Cô gái tên Ôn Ninh đó đã sớm chết trong thế giới của hắn.
Kẻ giết người dựa vào tiền tài và danh vọng để che giấu sự thật.
Hắn cũng dựa vào tiền và quyền lực để ăn miếng trả miếng.
Giang Thận thường tự hỏi nếu cô ấy không chết liệu cô ấy có xuất hiện trước mặt hắn, dẫn hắn đến một cuộc sống hoàn toàn khác không.
Vào cuối đông, trời lúc ấm lúc lạnh.
Ở trên đảo của mình, Giang Thận nhìn thấy cô gái trong giấc mơ, từ xa chạy về phía hắn, nhào vào lồng ngực hắn.
Hương thơm ấm áp trên cơ thể cô gái xua tan không khí lạnh giá. Hóa ra ôm là cẩm giác thế này.
Cô ngẩng đầu cảnh giác nhìn hắn:
"Anh biết em sao? Em là..."
"Tôi biết." Giang Thận đưa tay định sờ mặt cô, nhưng lại bỏ qua hành động này, đưa tay gạt đám lá khô trên vai cô.
“Anh biết.” Giang Thận cố hết sức nở nụ cười dịu ôn nhu như trong mộng.
“Là Ninh Ninh của tôi.” Câu trả lời của hắn nhận được cái gật đầu thật mạnh của cô gái.
Cô sống trên hòn đảo, mỗi ngày gắng hết sức mình trang trí căn phòng theo sở thích của cô.
Đi đến bãi biển để phá băng để câu cá, chơi Đấu địa chủ với những vệ sĩ hung thần ác sát.
Thích nhất là đẩy xe lăn của hắn đi khắp đảo.
Hai người đều ăn ý không đề cập đến bệnh tình của hắn.
Hai người Hứa Gia Minh đã được thả, việc đầu tiên họ làm sau khi rời đảo là gọi cảnh sát, nhưng Giang Thận chẳng quan tâm.
Hắn không còn nhiều thời gian, không nên lãng phí nó vào những chuyện không quan trọng.
Giang Thận chống cự được đến đêm giao thừa, hai người ở trong phòng làm sủi cảo, chủ yếu là Ôn Ninh gói sủi cảo, Giang Thần không có sức gói sủi cảo nên liền yên lặng ở bên cạnh nhìn.
Cô gái giơ cái bánh bao xấu xí nhưng đáng yêu lên, ác thanh ác khí:
"Đây là lần đầu tiên em làm sủi cảo, anh phải giữ thể diện, nhất định phải ăn sạch sẽ."
Nói xong cô lại bỏ miéng sủi cáo xuống rồi ảo não.
"Quên đi, nó quá xấu, nhất định ăn không ngon, chúng ta đừng ăn nữa."
Vài ngày trước, tình trạng của Giang Thận xấu đi nhanh chóng, đã đến mức không thể ăn nổi.
Giang Thận thấy Ôn Ninh lén lau nước mắt.
"Trở về đi." Hắn nhẹ giọng nói.
Hắn không thể sống sót qua đêm nay, hắn không muốn cái chết xấu xí của mình bị cô gái nhìn thấy.
“Em không đi, em muốn đợi mùa xuân đến ngắm hoa hồng.”
Giang Thận ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tháng nữa hoa hồng sẽ nở rộ.
Hắn không thể đợi đến ngày đó.
Đến giờ đi ngủ, Ôn Ninh nằng nặc không chịu về phòng, thế nhưng trước sự kiên trì của Giang Thận đành phải thỏa hiệp.
“Vậy anh hôn em đi, anh hôn xong em sẽ đi ngủ.” Cô gái khẽ thì thầm.
Giang Thận đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt đỏ hoe của cô.
“Đừng nháo.”
Cô không phải là bông hồng của hắn.
Được ở tạm trong khu vườn của người kia đã là chuyện may mắn lắm rồi.
"Ninh Ninh, năm mới vui vẻ." - Giang Thận cũng không chờ đến năm mới, để lại bánh chẻo gói từ giao thừa.
Một khu vườn đầy hoa hồng nở rộ trong trái tim hắn.
[Hết]
Bình luận facebook