• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full TÔI MANG THAI ĐỨA CON CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN (1 Viewer)

Status
Not open for further replies.
  • Chương 8:

“Anh… Kí ức của anh đều khôi phục rồi sao?”
Tôi đẩy cánh cửa, bỗng dưng thấy lạnh sống lưng.
Này là tình huống gì đây, trong phim thần tượng, nam chính mất trí nhớ tận hai mươi tập, sao đến Giang Thận lại chỉ mới ngủ một đêm đã bình thường lại rồi?
“Ninh Ninh không vào là muốn anh đến ôm em vào sao?” Hắn vờ muốn xốc chăn lên.
Được đó, nhưng không cần thiết.
Tôi gục đầu xuống, cọ tới cọ lui đi đến mép giường.
“Sao vậy, nhìn thấy anh khôi phục ký ức, Ninh Ninh không vui sao?”
Thật ra thì cũng không phải thế.
Bình tĩnh mà xem xét thì Giang Thận vẫn luôn đối xử với tôi khá tốt. Khi còn nhỏ sẽ nắm tay tôi, dẫn tôi đến trường.
Sau khi tan học, tôi cầm que kem hắn mua cho ngồi ở bồn hoa vừa ăn vừa bắt chuồn chuồn, mà hắn thì cần mẫn ở trong phòng học giúp tôi trực nhật.
Toàn bộ tiền tiêu vặt của hắn đều dùng để mua đồ ăn và đồ chơi cho tôi.
Trong chuyến đi chơi mùa thu hồi năm cấp 2, xe buýt xảy ra tai nạn giao thông, tất cả mọi người đều vô cùng hoảng loạn, là Giang Thận đã mặc kệ nguy hiểm lao vào bên trong xe cứu tôi ra, ôm chặt tôi vào trong ngực, vỗ về, trấn an tôi hết lần này đến lần khác.
Lần đó, cánh tay của hắn bị bỏng. Bây giờ chỗ ấy vẫn còn một vết sẹo lớn trông rất khó coi.
Hắn thật sự cưng chiều tôi giống y như là em gái vậy.
Chính vì lẽ đó, chuyện xảy ra đêm ấy làm tôi càng không có mặt mũi để xuất hiện trước mặt hắn.
Tôi sờ bụng mình, bên trong có một sinh mệnh nhỏ, loại cảm giác này thực sự rất xa lạ và mới mẻ với tôi, nhưng tôi không hề thấy chán ghét chút nào.
“Giang Thận, đêm đó chúng ta đều uống say, là hiểu lầm, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”
“Chưa có chuyện gì xảy ra?”, Giang Thận chậm rãi lặp lại.
“Em hi vọng người tiến vào căn phòng kia là Hứa Gia Minh nhỉ?”
Giang Thận nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, mang theo một trận tê tê dại dại làm tôi run rẩy.
Tôi trầm mặc.
Những việc này chỉ cần hắn muốn tra, quả thực là dễ như trở bàn tay.
“Ninh Ninh, nhìn anh.”
Đôi tay hắn nâng cằm tôi lên, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười có phần đáng sợ.
“Ninh Ninh đơn thuần thật đấy.”
“Người uống say sẽ không làm ra những chuyện như vậy với em đâu.”
Giang Thận cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn.
Vừa chạm vào là lập tức rời đi ngay.
Tôi ngây người.
Trán tôi giống như bị thiêu đốt vậy.
Khi tỉnh táo lại tôi lập tức đẩy Giang Thận ra thoát khỏi hiện trường.
Thế nhưng chạy đến cửa rồi, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay đầu lại.
Giang Thận bị tôi đẩy ngã ở trên giường, từ xa nhìn tôi mỉm cười.
Xong đời.
Chứng mất trí nhớ khỏi. Người cũng điên luôn rồi.
Tôi mơ màng hồ đồ bị Mary đỡ lên xe, ngủ thiếp đi khi nào cũng không biết.
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Phòng thơm ngát, thế nhưng không phải giường của tôi, cũng chẳng phải nhà của Giang Thận.
Khi Mary bưng cốc sữa vào phòng, tôi đã dựa vào cửa sổ ngắm phong cảnh được một lúc.
“Bà chủ, ông chủ đã dặn, trước khi ngài sinh thì đều sẽ ở lại nơi này, ông chủ đã an bài bác sĩ cùng với bảo mẫu đến chiếu cố ngài.”
“Tôi không thể ra ngoài?”
Mary cúi đầu: “Ông chủ đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ ở đây cho ngài rồi.”
Hiểu rồi, hắn định chơi trò cầm tù với tôi đây mà.
Tôi sờ sờ trán, nơi đó còn phảng phất sót lại chút cảm giác ấm áp.
Trái tim bỗng đập một cách kỳ quái.
Giang Thận đáng ch.ết, thật không thể hiểu nổi.
Ở biệt thự buôn chuyện cả buổi trưa, tôi cũng biết được lương của đại ca đầu bếp và đại thẩm rửa rau.
Hay thật đấy, còn cao gấp đôi so với tiền lương của mỹ nữ văn phòng như tôi.
Mary mỉm cười: “Ông chủ cho chúng tôi tiền lương cao âu cũng là hy vọng chúng tôi có thể nghiêm túc chiếu cố bà chủ. Ông chủ quả thật rất yêu ngài.”
“Đúng vậy, tôi còn chưa gặp qua người đàn ông nào yêu vợ như vậy.”, đại thẩm phụ họa theo.
“Bà chủ nhìn một chút những đồ ăn này đi, toàn những món ngài thích, sáng sớm ông chủ đã bảo chúng tôi chuẩn bị.”
Giang Thận yêu tôi?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, tôi đã không khỏi thấy buồn cười.
Người Giang Thận quan tâm là con của hắn mới đúng.
Mẫu bằng tử quý, mẹ quý nhờ con.
Có lẽ là do mang thai, gần đây tôi cực kì thích ngủ, một ngày có gần nửa thời gian là ngủ.
Giang Thận một lần cũng chưa từng tới, làm tôi càng nhận định một điều.
Ở trong mắt hắn, tôi chỉ là một công cụ sinh dục thôi!
Tức giận không tốt cho thai nhi, Mary đề nghị tôi làm chút chuyện để g.iế.t thời gian.
“Khi nào thì tôi có thể ra ngoài?”
Tôi vén bức màn lên, dưới lầu biệt thự trong ngoài đều có vệ sĩ bảo vệ, ngày đêm thay ca, dường như sợ tôi sẽ trốn ra ngoài vậy.
Mary từ chối trả lời, sau đó lại tìm cho tôi giá vẽ và thuốc màu.
Đời trước, bố tôi là một kẻ ham mê cờ bạc, tôi chỉ có thể hâm mộ những đứa trẻ khác cuối tuần ôm giá vẽ ra công viên vẽ tranh.
Đến khi xuyên vào tiểu thuyết, chuyện đầu tiên tôi làm chính là báo danh vào ban mỹ thuật.
Thứ tôi vẽ nhiều nhất là Giang Thận.
Từ khi hắn mười tuổi cho đến khi tốt nghiệp cấp 3, trong di động, tranh vẽ hắn còn nhiều hơn cả ảnh tôi tự chụp.
Thế nhưng từ sau sinh nhật 18 tuổi, hắn không để tôi vẽ tranh cho hắn nữa.
Quan hệ của chúng tôi dần dần xa cách.
Mãi cho đến khi tôi vào công ty của nam chính, thái độ Giang Thận đối với tôi càng lạnh nhạt hơn.
Ai, tìm lòng đàn ông như mò kim đáy bể.
Tôi cầm cây cọ lên trầm tư một lúc, không hiểu sao trong đầu hiện lên khuôn mặt gồ ghề của Tống Thụy.
Nếu dựa theo cấu trúc xương, sau đó lại tái tạo diện mạo trước khi phẫu thuật thẩm mỹ căn cứ theo từng bước chỉnh dung…
Tôi dừng bút lại, nhìn gương mặt hiện lên trên giấy.
Có lẽ, tôi thực sự biết hắn ta.
 
Advertisement
Status
Not open for further replies.

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom