Lúc đó tôi đã biết anh không hề lừa dối tôi, đôi khi cảm thấy bản thân thật ngốc, Lục Diễn Trạch là một người ngay cả lời nói dễ nghe cũng không chịu nói nửa câu trước mặt tôi, làm sao có thể bịa ra cả một câu chuyện để lừa tôi? Khả năng duy nhất chính là, ngay từ đầu đã không có lời nói dối nào cả.
Anh thật sự đang chờ đợi tôi, tôi không biết anh đợi chờ tôi với tâm trạng thế nào, có thể anh không yêu tôi như tôi tưởng tượng, tất cả chỉ là do thói quen, và trong quá trình đó cũng nhất định có hẹn hò với nhiều người phụ nữ khác, nhưng chí ít trong lòng anh vẫn luôn có tôi, cũng như trong lòng tôi vẫn luôn có anh vậy, những chuyện khác với tôi mà nói, trông không còn quan trọng nữa.
Anh vẫn rất ít khi nói “yêu” với tôi, gần như là không nhắc tới, đôi khi tôi sẽ không vui, ép anh nói là yêu tôi, nhưng con người Lục Diễn Trạch dù là áp dụng biện pháp nhu hay cương đều không chịu, bảo anh nói thì anh sẽ càng không nói, nhất là bây giờ đây, anh cho là tôi lại một lần nữa không thoát khỏi tay anh, nên càng không xem yêu cầu của tôi ra gì.
Chỉ đến khi tôi tức giận tới mức không đoái hoài đến anh, anh mới thỉnh thoảng bỏ qua lòng tự trọng đến dỗ tôi, nhưng hầu hết những thời gian còn lại khác, đều là tôi dỗ anh.
Rất ít người trong công ty biết chuyện tôi và anh đang quen nhau, dẫu sao vẫn là mối tình trong công ty, tôi còn định tiếp tục làm việc cho công ty này, nên càng không dám để đồng nghiệp biết.
Nhưng không biết có phải là do che giấu, có cảm giác lén lén lút lút, nên càng cảm thấy phấn khích hơn, chỉ cần một ánh mắt Lục Diễn Trạch thỉnh thoảng vô tình trao cho tôi trong buổi họp, cũng đủ khiến tôi đỏ mặt tim đập nhanh.
Tôi vẫn ngưỡng mộ sùng bái anh như trước, cho rằng tất cả mọi thứ của anh đều tốt, năng lực làm việc tốt, có tài, đối xử với người xung quanh cũng rất tốt, không ra vẻ ông chủ, anh thường hay hỏi tôi thích anh điểm gì, tôi là người không giấu được chuyện, nên chuyện gì cũng nói hết với anh, mỗi lúc như vậy anh lại nhìn tôi với một ánh mắt như nắm chắc được tôi. Tôi biết ngay là mình lại thua.
Nhưng tôi không còn so đo thiệt mất như lúc trước nữa, cũng không còn quan tâm ai yêu ai thật hơn, ai yêu ai nhiều hơn trong cuộc tình này, những điều đó đều không còn quan trọng với tôi. Có một thứ quan trọng hơn trong lòng tôi, không thể nào diễn tả chính xác bằng lời, chỉ những người đã từng trải qua cuộc tình mới thấu hiểu.
Tôi từng nghĩ sẽ có một ngày, nếu vợ cũ của Lục Diễn Trạch quay lại, tôi nên làm sao, đây là vấn đề vẫn luôn quấy nhiễu trong lòng, có lẽ tôi sẽ lựa chọn rút lui, không để anh khó xử.
Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, và sẵn sàng ra đi bất kỳ lúc nào, chỉ là tôi không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Tháng thứ tư kể từ khi chúng tôi bên nhau, vừa đúng tới dịp giáng sinh, sau khi tan ca, tôi lái xe của công ty ra khu thành thị, mua thịt bò rau cải tươi bia nước uống trái cây trong siêu thị, định là tối nay làm bữa tối cho anh ăn thử.
Tôi không gọi trước cho anh, muốn cho anh một sự kinh ngạc, lúc vào cửa, tôi còn cố tình không mở bằng dấu vân tay, mà đi bấm chuông cửa
Phút chốc, cửa mở ra từ bên trong, tôi cầm trong tay túi to túi nhỏ đứng ngoài cửa, hôm nay có tuyết rơi, nên trên quần áo tôi dính đầy các chấm màu trắng, đoán là mũi cũng lạnh tới ửng đỏ, lúc cửa mở ra tôi nở một nụ cười thật to, định xem mình như một món quà bất ngờ tặng cho Lục Diễn Trạch
Bình luận facebook