Quả nhiên, đúng như lời Lục Diễn Trạch nói, bài báo đưa tin xấu lần này không hề khiến vườn phỉ thúy đi vào bế tắc, bởi vì bộ phận công tác quần chúng đã đối ứng kịp thời và nhanh chóng, ngoài ra còn tăng thêm sự hiểu biết của mọi người đối với vườn phỉ thúy, không lâu sau, khách hàng đến xem biệt thự nhiều hơn trước. Rất nhiều phương tiện truyền thông cũng tranh nhau đưa tin về khái niệm thiết kế của vườn phỉ thúy và lô biệt thự.
Khi dự án vườn phỉ thúy kỳ hai mở bán, gần như đã bị mua sạch, công ty vì muốn tuyên truyền và tạo thế cho kỳ ba, đã cố tình mời mc nổi tiếng nhất tới để tuyên truyền, còn mời thêm rất nhiều sinh viên kiêm chức người mẫu đến phát tờ rơi.
Ngày hôm đó tôi và Tiểu Lưu cũng đích thân tới hiện trường, Tiểu Lưu chỉ vào một cô sinh viên rất xinh đẹp trong số đó và nói với tôi: “Chính là cô ấy! Có thấy không? Tình địch của chị!”
Tôi nhìn cô sinh viên đó, thẫn người ra. Gương mặt của cô, lại giống tôi tới bảy mươi phần trăm, nhất là chân mày và mắt, giống y như tạc.
Lúc cô ấy nhìn thấy tôi, cũng tỏ ra kinh ngạc không kém.
Tôi và cô ấy có thể nói là lần đầu gặp nhưng cứ như đã quen thân từ lâu, có thể là do quá giống nhau, cô biết được tôi đang là vợ của Lục Diễn Trạch, còn nói đùa với tôi rằng: “Anh ta nhất định rất yêu chị, lúc mời em đi ăn, xém chút tưởng nhầm em thành chị!”
Sau khi về tôi gọi Lục Diễn Trạch ra, anh bị tôi hỏi nhiều lần mới chịu thừa nhận chuyện xưa của anh và cô sinh viên đó –
“Quả thật anh đã từng muốn quen biết với cô ta, còn mời cô ta đi ra ngoài ăn một lần, chuyện cũng mấy năm trước rồi thì phải? Sớm quên rồi, nhưng mà chỉ là giống thôi, cô ta không phải là em, anh nghe cô ta nói chuyện một lần là biết rồi. Không giống chút nào. Sau đó cũng không còn liên lạc nữa.”
Tôi hỏi anh: “Cô ấy không giống em ở chỗ nào?” Rõ ràng rất giống, ngay cả chính chủ đây còn tưởng đó là em gái thất lạc lâu năm.
Anh nói: “Cô ta không khờ như em, không ngốc như em, không sùng bái anh như em, không say mê anh như em, anh nói chuyện với cô ta liền biết đó là hàng giả, cái anh muốn cũng chẳng phải gương mặt của em. Gương mặt này của em cũng chẳng đẹp bao nhiêu.”
Tôi hừ một tiếng.
Anh nhìn tôi, đột nhiên nghiêm túc nói: “Chủ yêu bởi vì cô ta không phải là em.”
Hôn lễ của tôi và Lục Diễn Trạch đơn giản nhưng lãng mạn, khách đến không nhiều, Hiên Hiên vốn dĩ muốn làm phù rể nhí cho chúng tôi, nhưng mà phù rể nhí này cỡ chân quá to, cuối cùng bị bên sắp xếp hôn lễ bác bỏ, nên Hiên Hiên đành lùi một bước, làm vị khách mời quan trọng.
Hiên Hiên cao hơn xưa nhiều, còn hiểu chuyện hơn lúc trước, cậu bé xin lỗi tôi vì những chuyện đã từng làm, còn nói là cậu và mẹ cậu đều chúc phúc cho tôi và ba cậu, nếu như sau này tôi sinh cho cậu một đứa em gái, cậu sẽ bảo vệ tốt cho nó. Tôi rất vui, không có chúc phúc nào khiến tôi hạnh phục hơn lời chúc phúc này.
Sau đó đúng như dự đoán, tôi sinh hạ một bé gái cho Lục Diễn Trạch, lúc con gái của tôi chào đời, người mẹ mê tín của tôi đã đi xem bói cho nó, thầy bói bảo rằng số của con gái tôi khắc cha mẹ, bảo tôi tìm cách hóa giải, tôi là một người trẻ tuổi của thế kỷ hai mươi mốt, có cách gì để hóa giải chứ, thật ra tôi không hề lo lắng nó sẽ khắc tôi, tôi chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng tới Lục Diễn Trạch, nên tôi đã đem âu lo này của tôi nói cho Tiểu Lưu biết.
Ngay lập tức kẻ mê tín Tiểu Lưu đây nói là cô ấy biết cách hóa giải, ở quê cô có một cách nói, bảo là con cái khắc cha mẹ thì nên tìm cho nó một người cha nuôi mẹ nuôi, bảo mẹ nuôi nhận nó làm con, sau đó sẽ có thể lừa gạt thần linh rằng đó là con của người khác, có khắc cũng sẽ không khắc chính cha mẹ mình.
Tiểu Lưu còn khăng khăng đòi làm mẹ nuôi cho con của tôi, tôi cản cũng cản không nổi, và cũng chính vì đó mà tình cảm của tôi và Tiểu Lưu ngày càng thân thiết hơn. Tiểu Lưu thật lòng tốt với tôi, ngay từ lần đầu gặp mặt, cho đến sau này tôi trở thành Bà Lục, cô ấy vẫn đối xử với tôi như xưa, tôi nghĩ tôi không những gặp được tình yêu tuyệt nhất trên thế gian này, mà còn có được tình bạn quý giá nhất.
Sau đó mẹ tôi đã dọn tới ở với chúng tôi một thời gian, nhưng do ở không quen, nên lại dọn về chỗ cũ.
Lục Diễn Trạch đã mua luôn căn nhà mà lúc trước mẹ thuê, nhà ở bao nhiêu năm, mẹ tôi đã có tình cảm với hàng xóm xung quanh, mỗi sáng mẹ đều đi nhảy điệu múa quảng trường với cô hàng xóm kế bên, cuối tuần tôi sẽ dẫn con về nhà thăm mẹ, còn mẹ sẽ ở nhà làm sẵn đồ ăn ngon chờ chúng tôi về.
Tôi thường hay nói với Lục Diễn Trạch: “Cuộc đời của em gần như viên mãn rồi, mẹ vui, con khỏe, anh ở bên em, có chết cũng nhắm mắt được rồi. Trạch, cám ơn anh.”
Anh cười, và nói bên tai tôi: “Anh cũng cám ơn em, luôn ở bên cạnh anh.”
…
Ngoại truyện. Tự thuật của Lục Diễn Trạch:
Lần đầu tiên gặp cô ấy, là vào mùa đông, hôm đó cô ấy mặc trên người chiếc áo khoác màu vàng nhạt.
Lúc đó tôi cảm thấy cô ấy hơi tròn trịa mập mạp, hơi đáng yêu, sau này tôi mới phát hiện ra cô ấy không hề mập, chỉ là gương mặt căng đầy thôi, cô ấy ốm tới nỗi khiến tôi đau lòng.
Hết truyện.
Bình luận facebook