Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Gọi một tiếng ông xã
"Anh anh anh..." Giọng nói của Trương Tiểu Lệ run lên: "Không phải là anh muốn làm gì tôi sao?"
“Tôi muốn làm gì cô?” Hoàng Tử Hiên càng thêm mơ hồ.
“Anh không muốn làm gì thì anh đi tắm làm gì, làm tôi sợ muốn chết.” Trương Tiểu Lệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy Hoàng Tử Hiên không có ý đó.
Hoàng Tử Hiên vừa nghe lời này liền hiểu ra, đi về phía cô với khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa: "Hì hì, may mà cô đã nhắc nhở. Tuy rằng tính tình cô có hơi tệ, nhưng được cái là bây giờ cô không thể cử động được, hà hà..."
Trái tim vừa đặt xuống của Trương Tiểu Lệ lại bị Hoàng Tử Hiên nhấc lên, nhìn thấy anh nheo mắt lại gần mình, cô vừa sợ vừa tức giận gào lên:
"Hoàng Tử Hiên, nếu hôm nay anh dám làm vấy bẩn sự trong trắng của tôi, tôi có chết cũng sẽ không tha cho anh. Tôi sẽ rút gân anh, lột da anh ra. A... Đừng mà, cứu với, hiếp dâm..."
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đã ngồi cạnh bên người mình, Trương Tiểu Lệ sợ tới mức khóc thật: "Van xin anh Hoàng Tử Hiên, huhuhu... Đừng bắt nạt tôi."
Hoàng Tử Hiên nén cười, vuốt cằm hỏi: "Sau này còn kêu tôi là đồ lưu manh không?"
“Không kêu, không kêu nữa, tôi sẽ không kêu nữa.” Trương Tiểu Lệ vội vàng lắc đầu.
"Vậy còn kêu tôi là đồ khốn nạn, cầm thú không?"
"Cũng không kêu nữa, tôi không kêu gì nữa. Người tốt, tôi gọi anh là người tốt được chưa?" Trương Tiểu Lệ cầu xin bỏ qua.
“Haha, không được.” Hoàng Tử Hiên cười xấu xa: “Gọi một tiếng ông xã nghe xem.”
Trương Tiểu Lệ trợn to hai mắt, tính tình nóng nảy lại nổi lên: "Hoàng Tử Hiên, anh đừng có mà quá đáng."
“Không gọi vậy thì làm việc chính thôi.” Hoàng Tử Hiên còn lâu mới bị cô dọa, vươn tay nắm lấy chăn, giả vờ muốn vén lên.
“Ông xã.” Vẻ mặt của Trương Tiểu Lệ lại lần nữa thay đổi, vốn không kịp xấu hổ, mở miệng hét to, sợ chậm hơn tay của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cười hì hì, thuận tay sờ sờ lên khuôn mặt nhẵn bóng của cô:
"Thật là ngoan."
Trương Tiểu Lệ hận không thể bóp chết Hoàng Tử Hiên ngay lúc này, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh: "Anh đủ rồi chứ, còn không mau giải nhuyễn cân tán cho tôi."
"Giải, giải ngay bây giờ."
Hoàng Tử Hiên cũng không bắt đầu từ trên người Trương Tiểu Lệ, mà thuận tay cầm lấy rượu thuốc đặt trên tủ đầu giường, mở ra, ngửa đầu nhấp một ngụm. Sau đó, anh di chuyển cánh tay của Trương Tiểu Lệ dời lên trên đầu cô, tư thế cực kỳ ám muội.
"Ông xã, ông xã, ông xã... Tôi sai rồi, tôi gọi anh là ông xã còn chưa được sao? Sao anh nói lời mà không giữ lời vậy, huhu..." Trương Tiểu Lệ tưởng rằng Hoàng Tử Hiên lật lọng, sợ hãi liên tục kêu gào.
Phụt…
Hoàng Tử Hiên phun ra một ngụm rượu, chính xác là phun vào dưới nách Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ điên cuồng gào thét khi bị rượu bắn tung tóe lên nửa khuôn mặt: "Hoàng Tử Hiên, bây giờ có gan thì anh giết tôi đi. Bằng không, đợi tôi có thể cử động được, tôi sẽ trả lại anh gấp mười gấp trăm lần nhục nhã anh đã gây ra cho tôi!"
Hoàng Tử Hiên bật cười: "Ban nãy kêu cô gọi cô không gọi, bây giờ ngược lại không kêu cô gọi cô lại gọi. Có phải gọi ông xã gọi thuận miệng rồi?"
Nói xong, Hoàng Tử Hiên ấn ngón tay cái vào dưới nách cô, xoa bóp theo chiều kim đồng hồ.
"Anh... A... Hahaha... Nhột quá, anh làm gì vậy, đừng quấy tôi, nhột quá, hahaha..." Trương Tiểu Lệ chưa kịp gào lên đã nhột đến bật cười.
Hoàng Tử Hiên không dừng lại, không ngừng ấn xoa nách cô. Nếu có một vị bác sĩ am hiểu về Trung y ở đây, hẳn là dễ dàng nhận ra Hoàng Tử Hiên đang dùng một loại thủ pháp đặc biệt để giúp cô giải độc.
Dưới nách cơ thể con người có một huyệt đạo gọi là huyệt tiêu lạc, nếu xoa bóp huyệt đạo này có thể thúc đẩy quá trình trao đổi chất của cơ thể con người, do đó dẫn đến hiệu quả giải độc. Cùng với sự hỗ trợ của rượu thuốc và các thủ pháp xoa bóp đặc biệt, chất độc sẽ được đào thải ra ngoài gấp đôi.
“Hahaha… Đừng… Hahaha…” Trương Tiểu Lệ cười đến nước mắt đều chảy cả ra: “Đừng xoa nữa, Hoàng Tử Hiên, haha… Đừng làm nữa…”
Trương Tiểu Lệ vừa khóc vừa cười, giọng còn rất lớn. Vị khách bên cạnh bực mình cuối cùng chịu không nổi liền đập vào tường mấy cái:
"Tôi nói này chú em, lúc hai người giày vò nhau thì nhỏ tiếng một chút."
Hoàng Tử Hiên nghe thấy người bên cạnh hiểu lầm, cười haha nói: "Xin lỗi anh bạn, tôi xong ngay đây."
"Hoàng Tử Hiên, haha... Tôi nhất định sẽ giết anh, haha..." Trương Tiểu Lệ tất nhiên cũng nghe được lời nói của người đàn ông bên cạnh, phổi sắp nổ tung vì tức. .
“Cô còn tiếp tục lớn tiếng như vậy, một lát nữa người của cả tòa nhà đều sẽ đến gõ cửa.” Hoàng Tử Hiên cười nói:
“Tôi đang giải độc qua huyệt xoa bóp, cô chịu đựng một chút, cho dù có kêu cũng đừng lớn tiếng như vậy. Phục cô rồi đó, nếu sau này ai mà cưới cô thì cần phải lắp tường cách âm ở nhà mới được."
"Anh... Tôi... Haha..." Sắc mặt Trương Tiểu Lệ đỏ lên, lại không dám cười suồng sã nữa, chỉ có thể nhịn hết mức có thể. Cứ như vậy sau một hồi chịu đựng, cả người lại toát ra mồ hôi.
Năm phút sau, Hoàng Tử Hiên xoa bóp xong huyệt tiêu lạc.
Trương Tiểu Lệ cuối cùng cũng có thể thở ra, nhưng đã đổ rất nhiều mồ hôi. Có điều, cô thử cử động thì phát hiện sức lực đã bắt đầu hồi phục, không giống trước đó, không thể dùng được một chút sức lực nào.
Thì ra anh ta thật sự không có lừa mình, cũng không phải cố ý trêu đùa mình, mà thật sự là giải độc nhuyễn cân tán.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Tiểu Lệ tạm thời không tức giận mắng Hoàng Tử Hiên nữa.
Ấn bóp không ngừng nghỉ giây nào trong năm phút đồng hồ, cổ tay Hoàng Tử Hiên cũng mỏi không thôi, anh vừa xoa nắn cổ tay ê ẩm vừa hỏi: "Trên người cô còn có chỗ nào sợ nhột nữa không?"
“Để làm gì?” Trương Tiểu Lệ nhìn anh cảnh giác, tự dưng anh ta hỏi như vậy, nhất định không có chuyện gì tốt.
“Tùy tiện hỏi thôi.” Hoàng Tử Hiên khẽ cười, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa.
Trương Tiểu Lệ còn lâu mới tin anh, cảnh giác hỏi: "Có phải anh lại muốn làm lần nữa?"
Hoàng Tử Hiên khẽ nhếch miệng, lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ: "Thông minh hơn rồi đó."
Bách!
Vừa dứt lời, hai tay xoa nóng của Hoàng Tử Hiên đã nhanh chóng luồn vào trong chăn, vỗ chính xác vào đùi ngoài của Trương Tiểu Lệ.
Toàn thân Trương Tiểu Lệ cứng đờ, kinh ngạc không dám làm cử động nhỏ nào: "Anh, lần này anh lại xoa bóp huyệt đạo nào?"
“Huyệt phong thị.” Hoàng Tử Hiên nhếch khóe miệng, tay bắt đầu xoa bóp bên chân cô.
Trương Tiểu Lệ hít vào một hơi, cả người càng thêm cứng đờ. Bàn tay của Hoàng Tử Hiên hiện giờ đặt ở vị trí chỉ cách mông cô một bàn tay, cách khu vực bí ẩn của cô cũng chỉ có một bàn tay. Vậy nên cho dù cô đã có sức đẩy anh ra, nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Sợ tay của Hoàng Tử Hiên ‘bất cẩn’ chạm vào nơi không thể chạm vào.
Lại năm phút nữa trôi qua, việc xoa bóp huyệt phong thị mới kết thúc.
Sau lần này, Trương Tiểu Lệ cảm thấy rõ rệt sức lực của mình đã khôi phục bảy tám phần.
Tay Hoàng Tử Hiên lại mỏi, thầm nghĩ loại xoa bóp, mát xa này thật sự không phải việc con người làm.
Trương Tiểu Lệ đợi Hoàng Tử Hiên lấy tay ra mới dám thả lỏng cơ thể cứng ngắc và cử động một chút.
Bụp…
Đầu gối cô vừa động, Hoàng Tử Hiên lập tức hít một hơi.
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, cô có cảm giác hình như mình vừa đụng vào thứ gì đó.
“Cô là người phụ nữ lấy oán trả ơn. Có phải cô muốn tôi không có con cháu nối dõi không?” Hoàng Tử Hiên ôm lấy đũng quần, vẻ mặt khó chịu.
Xẹt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tiểu Lệ lập tức đỏ lên, lúc này mới hiểu ra mình đã đụng phải thứ gì.
"Anh anh anh..." Trương Tiểu Lệ liên tiếp lặp lại mấy lần: "Anh lưu manh!"
Nói xong, lập tức đứng dậy đẩy Hoàng Tử Hiên ra, quấn khăn tắm nhảy ra khỏi giường, hai ba bước đã chạy vào phòng tắm.
Hoàng Tử Hiên ngã xuống giường, nện xuống giường buồn bực: "Trời đánh, hôm nay mình không bị dục vọng thiêu chết đã coi như là mạng lớn rồi."
Tình hình của Trương Tiểu Lệ lúc này cũng không khá hơn là bao, cô xả đầy một chậu nước lạnh rồi dìm khuôn mặt đang nóng bỏng của mình vào để hạ hỏa. Cô tự hỏi mình bị làm sao vậy, tại sao lại nảy sinh cảm giác với Hoàng Tử Hiên. Chẳng lẽ vì cô chưa từng yêu bao giờ, nội tiết tố quá sung mãn rồi không?
Phải mất vài phút khuôn mặt của Trương Tiểu Lệ mới từ từ hạ nhiệt, vừa rồi cô lại đổ đầy mồ hôi, xông thẳng vào phòng tắm, trở ra lại đã là mười phút trôi qua.
Vốn tưởng rằng vừa đi ra sẽ nhìn thấy vẻ mặt mắc nợ của Hoàng Tử Hiên, nhưng điều làm Trương Tiểu Lệ bất ngờ là anh đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại bản thân và một chiếc giường lớn lộn xộn.
Trong lòng Trương Tiểu Lệ có hơi mất mát khó hiểu, ngay lập tức cô lại nhanh chóng lắc lắc đầu, muốn loại bỏ cảm giác mất mát kỳ lạ trong lòng này. Trương Tiểu Lệ à Trương Tiểu Lệ, mày đang mong chờ điều gì, chẳng lẽ thực sự muốn xảy ra chuyện gì với anh ta hay sao?
“Tôi muốn làm gì cô?” Hoàng Tử Hiên càng thêm mơ hồ.
“Anh không muốn làm gì thì anh đi tắm làm gì, làm tôi sợ muốn chết.” Trương Tiểu Lệ không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy Hoàng Tử Hiên không có ý đó.
Hoàng Tử Hiên vừa nghe lời này liền hiểu ra, đi về phía cô với khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa: "Hì hì, may mà cô đã nhắc nhở. Tuy rằng tính tình cô có hơi tệ, nhưng được cái là bây giờ cô không thể cử động được, hà hà..."
Trái tim vừa đặt xuống của Trương Tiểu Lệ lại bị Hoàng Tử Hiên nhấc lên, nhìn thấy anh nheo mắt lại gần mình, cô vừa sợ vừa tức giận gào lên:
"Hoàng Tử Hiên, nếu hôm nay anh dám làm vấy bẩn sự trong trắng của tôi, tôi có chết cũng sẽ không tha cho anh. Tôi sẽ rút gân anh, lột da anh ra. A... Đừng mà, cứu với, hiếp dâm..."
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đã ngồi cạnh bên người mình, Trương Tiểu Lệ sợ tới mức khóc thật: "Van xin anh Hoàng Tử Hiên, huhuhu... Đừng bắt nạt tôi."
Hoàng Tử Hiên nén cười, vuốt cằm hỏi: "Sau này còn kêu tôi là đồ lưu manh không?"
“Không kêu, không kêu nữa, tôi sẽ không kêu nữa.” Trương Tiểu Lệ vội vàng lắc đầu.
"Vậy còn kêu tôi là đồ khốn nạn, cầm thú không?"
"Cũng không kêu nữa, tôi không kêu gì nữa. Người tốt, tôi gọi anh là người tốt được chưa?" Trương Tiểu Lệ cầu xin bỏ qua.
“Haha, không được.” Hoàng Tử Hiên cười xấu xa: “Gọi một tiếng ông xã nghe xem.”
Trương Tiểu Lệ trợn to hai mắt, tính tình nóng nảy lại nổi lên: "Hoàng Tử Hiên, anh đừng có mà quá đáng."
“Không gọi vậy thì làm việc chính thôi.” Hoàng Tử Hiên còn lâu mới bị cô dọa, vươn tay nắm lấy chăn, giả vờ muốn vén lên.
“Ông xã.” Vẻ mặt của Trương Tiểu Lệ lại lần nữa thay đổi, vốn không kịp xấu hổ, mở miệng hét to, sợ chậm hơn tay của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cười hì hì, thuận tay sờ sờ lên khuôn mặt nhẵn bóng của cô:
"Thật là ngoan."
Trương Tiểu Lệ hận không thể bóp chết Hoàng Tử Hiên ngay lúc này, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn anh: "Anh đủ rồi chứ, còn không mau giải nhuyễn cân tán cho tôi."
"Giải, giải ngay bây giờ."
Hoàng Tử Hiên cũng không bắt đầu từ trên người Trương Tiểu Lệ, mà thuận tay cầm lấy rượu thuốc đặt trên tủ đầu giường, mở ra, ngửa đầu nhấp một ngụm. Sau đó, anh di chuyển cánh tay của Trương Tiểu Lệ dời lên trên đầu cô, tư thế cực kỳ ám muội.
"Ông xã, ông xã, ông xã... Tôi sai rồi, tôi gọi anh là ông xã còn chưa được sao? Sao anh nói lời mà không giữ lời vậy, huhu..." Trương Tiểu Lệ tưởng rằng Hoàng Tử Hiên lật lọng, sợ hãi liên tục kêu gào.
Phụt…
Hoàng Tử Hiên phun ra một ngụm rượu, chính xác là phun vào dưới nách Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ điên cuồng gào thét khi bị rượu bắn tung tóe lên nửa khuôn mặt: "Hoàng Tử Hiên, bây giờ có gan thì anh giết tôi đi. Bằng không, đợi tôi có thể cử động được, tôi sẽ trả lại anh gấp mười gấp trăm lần nhục nhã anh đã gây ra cho tôi!"
Hoàng Tử Hiên bật cười: "Ban nãy kêu cô gọi cô không gọi, bây giờ ngược lại không kêu cô gọi cô lại gọi. Có phải gọi ông xã gọi thuận miệng rồi?"
Nói xong, Hoàng Tử Hiên ấn ngón tay cái vào dưới nách cô, xoa bóp theo chiều kim đồng hồ.
"Anh... A... Hahaha... Nhột quá, anh làm gì vậy, đừng quấy tôi, nhột quá, hahaha..." Trương Tiểu Lệ chưa kịp gào lên đã nhột đến bật cười.
Hoàng Tử Hiên không dừng lại, không ngừng ấn xoa nách cô. Nếu có một vị bác sĩ am hiểu về Trung y ở đây, hẳn là dễ dàng nhận ra Hoàng Tử Hiên đang dùng một loại thủ pháp đặc biệt để giúp cô giải độc.
Dưới nách cơ thể con người có một huyệt đạo gọi là huyệt tiêu lạc, nếu xoa bóp huyệt đạo này có thể thúc đẩy quá trình trao đổi chất của cơ thể con người, do đó dẫn đến hiệu quả giải độc. Cùng với sự hỗ trợ của rượu thuốc và các thủ pháp xoa bóp đặc biệt, chất độc sẽ được đào thải ra ngoài gấp đôi.
“Hahaha… Đừng… Hahaha…” Trương Tiểu Lệ cười đến nước mắt đều chảy cả ra: “Đừng xoa nữa, Hoàng Tử Hiên, haha… Đừng làm nữa…”
Trương Tiểu Lệ vừa khóc vừa cười, giọng còn rất lớn. Vị khách bên cạnh bực mình cuối cùng chịu không nổi liền đập vào tường mấy cái:
"Tôi nói này chú em, lúc hai người giày vò nhau thì nhỏ tiếng một chút."
Hoàng Tử Hiên nghe thấy người bên cạnh hiểu lầm, cười haha nói: "Xin lỗi anh bạn, tôi xong ngay đây."
"Hoàng Tử Hiên, haha... Tôi nhất định sẽ giết anh, haha..." Trương Tiểu Lệ tất nhiên cũng nghe được lời nói của người đàn ông bên cạnh, phổi sắp nổ tung vì tức. .
“Cô còn tiếp tục lớn tiếng như vậy, một lát nữa người của cả tòa nhà đều sẽ đến gõ cửa.” Hoàng Tử Hiên cười nói:
“Tôi đang giải độc qua huyệt xoa bóp, cô chịu đựng một chút, cho dù có kêu cũng đừng lớn tiếng như vậy. Phục cô rồi đó, nếu sau này ai mà cưới cô thì cần phải lắp tường cách âm ở nhà mới được."
"Anh... Tôi... Haha..." Sắc mặt Trương Tiểu Lệ đỏ lên, lại không dám cười suồng sã nữa, chỉ có thể nhịn hết mức có thể. Cứ như vậy sau một hồi chịu đựng, cả người lại toát ra mồ hôi.
Năm phút sau, Hoàng Tử Hiên xoa bóp xong huyệt tiêu lạc.
Trương Tiểu Lệ cuối cùng cũng có thể thở ra, nhưng đã đổ rất nhiều mồ hôi. Có điều, cô thử cử động thì phát hiện sức lực đã bắt đầu hồi phục, không giống trước đó, không thể dùng được một chút sức lực nào.
Thì ra anh ta thật sự không có lừa mình, cũng không phải cố ý trêu đùa mình, mà thật sự là giải độc nhuyễn cân tán.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Tiểu Lệ tạm thời không tức giận mắng Hoàng Tử Hiên nữa.
Ấn bóp không ngừng nghỉ giây nào trong năm phút đồng hồ, cổ tay Hoàng Tử Hiên cũng mỏi không thôi, anh vừa xoa nắn cổ tay ê ẩm vừa hỏi: "Trên người cô còn có chỗ nào sợ nhột nữa không?"
“Để làm gì?” Trương Tiểu Lệ nhìn anh cảnh giác, tự dưng anh ta hỏi như vậy, nhất định không có chuyện gì tốt.
“Tùy tiện hỏi thôi.” Hoàng Tử Hiên khẽ cười, đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa xoa.
Trương Tiểu Lệ còn lâu mới tin anh, cảnh giác hỏi: "Có phải anh lại muốn làm lần nữa?"
Hoàng Tử Hiên khẽ nhếch miệng, lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ: "Thông minh hơn rồi đó."
Bách!
Vừa dứt lời, hai tay xoa nóng của Hoàng Tử Hiên đã nhanh chóng luồn vào trong chăn, vỗ chính xác vào đùi ngoài của Trương Tiểu Lệ.
Toàn thân Trương Tiểu Lệ cứng đờ, kinh ngạc không dám làm cử động nhỏ nào: "Anh, lần này anh lại xoa bóp huyệt đạo nào?"
“Huyệt phong thị.” Hoàng Tử Hiên nhếch khóe miệng, tay bắt đầu xoa bóp bên chân cô.
Trương Tiểu Lệ hít vào một hơi, cả người càng thêm cứng đờ. Bàn tay của Hoàng Tử Hiên hiện giờ đặt ở vị trí chỉ cách mông cô một bàn tay, cách khu vực bí ẩn của cô cũng chỉ có một bàn tay. Vậy nên cho dù cô đã có sức đẩy anh ra, nhưng vẫn không dám nhúc nhích. Sợ tay của Hoàng Tử Hiên ‘bất cẩn’ chạm vào nơi không thể chạm vào.
Lại năm phút nữa trôi qua, việc xoa bóp huyệt phong thị mới kết thúc.
Sau lần này, Trương Tiểu Lệ cảm thấy rõ rệt sức lực của mình đã khôi phục bảy tám phần.
Tay Hoàng Tử Hiên lại mỏi, thầm nghĩ loại xoa bóp, mát xa này thật sự không phải việc con người làm.
Trương Tiểu Lệ đợi Hoàng Tử Hiên lấy tay ra mới dám thả lỏng cơ thể cứng ngắc và cử động một chút.
Bụp…
Đầu gối cô vừa động, Hoàng Tử Hiên lập tức hít một hơi.
Trương Tiểu Lệ sửng sốt, cô có cảm giác hình như mình vừa đụng vào thứ gì đó.
“Cô là người phụ nữ lấy oán trả ơn. Có phải cô muốn tôi không có con cháu nối dõi không?” Hoàng Tử Hiên ôm lấy đũng quần, vẻ mặt khó chịu.
Xẹt!
Khuôn mặt xinh đẹp của Trương Tiểu Lệ lập tức đỏ lên, lúc này mới hiểu ra mình đã đụng phải thứ gì.
"Anh anh anh..." Trương Tiểu Lệ liên tiếp lặp lại mấy lần: "Anh lưu manh!"
Nói xong, lập tức đứng dậy đẩy Hoàng Tử Hiên ra, quấn khăn tắm nhảy ra khỏi giường, hai ba bước đã chạy vào phòng tắm.
Hoàng Tử Hiên ngã xuống giường, nện xuống giường buồn bực: "Trời đánh, hôm nay mình không bị dục vọng thiêu chết đã coi như là mạng lớn rồi."
Tình hình của Trương Tiểu Lệ lúc này cũng không khá hơn là bao, cô xả đầy một chậu nước lạnh rồi dìm khuôn mặt đang nóng bỏng của mình vào để hạ hỏa. Cô tự hỏi mình bị làm sao vậy, tại sao lại nảy sinh cảm giác với Hoàng Tử Hiên. Chẳng lẽ vì cô chưa từng yêu bao giờ, nội tiết tố quá sung mãn rồi không?
Phải mất vài phút khuôn mặt của Trương Tiểu Lệ mới từ từ hạ nhiệt, vừa rồi cô lại đổ đầy mồ hôi, xông thẳng vào phòng tắm, trở ra lại đã là mười phút trôi qua.
Vốn tưởng rằng vừa đi ra sẽ nhìn thấy vẻ mặt mắc nợ của Hoàng Tử Hiên, nhưng điều làm Trương Tiểu Lệ bất ngờ là anh đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại bản thân và một chiếc giường lớn lộn xộn.
Trong lòng Trương Tiểu Lệ có hơi mất mát khó hiểu, ngay lập tức cô lại nhanh chóng lắc lắc đầu, muốn loại bỏ cảm giác mất mát kỳ lạ trong lòng này. Trương Tiểu Lệ à Trương Tiểu Lệ, mày đang mong chờ điều gì, chẳng lẽ thực sự muốn xảy ra chuyện gì với anh ta hay sao?
Bình luận facebook