Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 284
“Hoàng Tử Hiên, đừng quan tâm bọn họ, chúng ta đi.” Lê Mỹ Gia tất nhiên biết bọn họ muốn làm Hoàng Tử Hiên mất mặt trước mọi người, trực tiếp đứng dậy.
Hoàng Tử Hiên cũng mỉm cười đứng lên, tuy nhiên không phải anh muốn đi mà quay sang cười vui vẻ với A Khiêm, sau đó nói với Lê Mỹ Gia: “Chờ anh năm phút.”
Nói xong, lập tức đi về phía sân khấu.
Đôi mắt hạnh của Lê Mỹ Gia hơi trừng lên, không thể tin nổi nhìn bóng lưng Hoàng Tử Hiên. Sao anh lại lên thật vậy? Không biết người khác chờ anh lên hát để cười nhạo anh hát không ra gì sao?
A Khiêm và đám bạn của anh ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Hoàng Tử Hiên sẽ tiếp nhận khiêu chiến. Vậy chẳng phải đốt đèn ở hầm cầu, ý định tìm đường chết ư? Bọn họ chưa từng nghe ai hát Tiêu Dao Du hay hơn A Khiêm, đương nhiên ngoại trừ nguyên xướng.
Hừ, không thấy quan tài không đổ lệ, đến bây giờ vẫn còn ra vẻ, xem anh có thể ra vẻ đến khi nào, không chừng ngay khi mở miệng đã khiến người ta cười muốn rụng răng.
A Khiêm và đám bạn của anh ta nhìn Hoàng Tử Hiên nhảy lên sân khấu, chọn một chiếc đàn ghita, còn ra hiệu kiểm tra âm thanh. Tất cả đều chờ anh cất giọng hát thì cười nhạo hả hê.
Đây là điều A Khiêm tự tin nhất. Tiêu Dao Du nghe thì hay thật, nhưng để hát được lại không phải chuyện dễ. Bài hát này biến âm không dưới tám lần, mỗi lần biến âm đều thay đổi đột ngột, giống như đang lái xe, nếu đánh lái không tốt sẽ thành lật xe ngay lập tức. Ca hát cũng như vậy, biến âm không tốt thì toàn bài hát sẽ chẳng ra gì nữa.
Ngày xưa anh ta học Tiêu Dao Du, không biết phải cố gắng đến mức nào mới có thể bóc tách bản nhạc, luyện tập nắm giữ biến âm để đạt tới thành thạo. Ban đầu không hát nổi một phần ba của bài, sau đó ước chừng học hơn nửa tháng mới có thể hát được hoàn chỉnh. Mà anh ta có thể hát giống như bây giờ chính là kết quả của một tháng luyện đi luyện lại.
Hoàng Tử Hiên điều chỉnh ghita phù hợp xong, anh không ngồi xuống chiếc ghế chân dài đằng sau micro, mà hai chân hơi tách ra đứng thẳng, đeo đàn guitar đứng trước micro, cong môi cười nhìn về phía Lê Mỹ Gia: “Bài hát này tặng em.”
Nhìn Hoàng Tử Hiên đứng trên sân khấu được ánh đèn bao phủ, ánh mắt Lê Mỹ Gia mang theo chút mê đắm. Không biết có phải vì tin tưởng hay không, giờ phút này cô không còn lo cho Hoàng Tử Hiên nữa. Cô thậm chí còn cảm thấy Hoàng Tử Hiên là một ca sĩ thường xuyên đứng hát trên sân khấu nên mới ung dung như vậy, tự tin như vậy, mà cũng… mê người như vậy.
Hú…
Thấy Hoàng Tử Hiên hát tặng một mỹ nữ, các vị khách ở đây xôn xao huýt sáo vang dội, giống như đang cổ vũ cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười dùng ngón tay gẩy nhẹ dây guitar, nhà ăn liền vang lên một âm thanh thanh thúy. Ngay sau đó anh bắt đầu “vào cuộc”, đàn khúc nhạc dạo đầu của Tiêu Dao Du.
Mấy vị khách thấy vẫn là Tiêu Dao Du thì không khỏi thất vọng. Dù sao vừa mới nghe một lần rồi, bây giờ lại nghe tiếp, kể cả có hay đi chăng nữa vẫn cảm thấy ngán ngẩm. Vậy nên mất hết hứng thú muốn nghe, thậm chí còn có người định tính tiền rồi đi.
Hoàng Tử Hiên nhìn có người đi ra cũng không thèm quan tâm. Anh đắm chìm trong khúc nhạc dạo, sau khi nốt nhạc cuối cùng của phần dạo đầu kết thúc, anh hé mở bờ môi mỏng, hát ra những câu ca đầu tiên.
“Thế nào mới gọi là tự do chân chính, máu của tự do chảy dọc toàn thân, thẩm thấu linh hồn…”
A…
Câu đầu tiên của bài hát còn chưa hát xong, trăm miệng ở trong nhà ăn cùng lúc thốt ra tiếng hô kinh ngạc rất nhỏ. Ngay cả những người đã ra tới cửa rồi còn ngây ngẩn dừng bước, lập tức quay lại nhìn Hoàng Tử Hiên trên sân khấu.
Giọng hát này thật sự rất quen tai, giống hệt tiếng ca quen thuộc được phát đi phát lại vô số lần. Đó là giọng hát của nguyên xướng Tiêu Dao Du. Vốn tưởng người đàn ông trước đã hát giống lắm rồi, không ngờ còn có người lợi hại hơn anh ta, hát giống y hệt với nguyên xướng.
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không ai tin tiếng hát phát ra từ miệng của Hoàng Tử Hiên. Giống, thật sự quá giống! Không chỉ là tiếng ca, mà còn là cảm giác tự do trong giọng hát, thậm chí mỗi một cái xử lý biến âm đều hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.
Giờ khắc này, toàn bộ khách ở trong nhà ăn im bặt như tờ, không ý thức được đắm chìm trong tiếng ca của Hoàng Tử Hiên. Chỉ có A Khiêm và đám bạn của anh ta trừng mắt, há hốc miệng, đương nhiên bị giọng hát của Hoàng Tử Hiên dọa cho hú vía rồi.
Sao có thể!
Trong đầu A Khiêm hiện lên vô số chuyện không thể, sao có thể có người hát giống với nguyên xướng hơn anh ta? Sao có thể có người hát giống nguyên xướng y như đúc? Sao có thể bắt chước giọng hát của một người giống đến nỗi vậy?
“Mặc ngươi phú quý tại trời, ta vốn tự có tiêu dao tự tại của ta. Tiêu dao cả đời, tựa như thần tiên…”
Tiếng hát của Hoàng Tử Hiên vẫn tiếp tục ngân vang. Đến đoạn cao trào, toàn bộ gian phòng như đột ngột bùng nổ. Ký ức của mỗi người từ rất nhiều năm trước tự dưng ùa về. Lúc ấy bọn họ có thời kỳ nổi loạn, có tháng năm của tuổi trẻ. Mỗi người đều hướng tới và vô cùng khao khát tự do, nhưng lại chẳng thể với đến tự do chân chính. Chỉ khi nghe bài Tiêu Dao Du này, trái tim xao xuyến của bọn họ mới được an ủi phần nào.
Cảm giác này, chỉ khi nghe ban nhạc Vô Miện hát mới có. Nhiều năm qua, bọn họ từng nghe rất nhiều ca sĩ hát bài này, rất nhiều bạn bè học hát bài này cho bằng được. Trong đó, không thiếu người có thể hát không phân cao thấp với ban nhạc Vô Miện, người đàn ông vừa rồi cũng vậy. Thế nhưng lúc bọn họ hát, vẫn luôn thiếu một thứ xúc cảm.
Bọn họ cũng không thể nói được là thiếu điều gì, nhưng bây giờ nghe Hoàng Tử Hiên hát, cuối cùng bọn họ đã hiểu ra là thiếu cảm xúc gì. Chính là một điểm bùng nổ, một điểm bùng nổ có thể dẫn tới cộng hưởng. Điều này nói ra rất mơ hồ nhưng thật sự tồn tại ở trong lòng. Khi có người có thể chạm vào chỗ ấy, mới làm cho bọn họ thật lòng yêu thích tiếng hát của người này.
Giọng ca của Hoàng Tử Hiên thành công chạm vào nội tâm của các vị khách trong nhà ăn, từ trong lòng ra đến mặt, chạm vào chỗ sâu nhất trong linh hồn. Thế nhưng giờ phút này Lê Mỹ Gia chỉ đứng ngơ ngác bên dưới, ngơ ngác nhìn Hoàng Tử Hiên, ngơ ngác nghe anh hát.
Thật ra cô không có tâm tư nghe Hoàng Tử Hiên hát thế nào, cô chỉ biết bài hát này là hát cho mình. Mặc kệ anh hát hay hay không hay, cô chỉ biết người đàn ông đứng trên sân khấu kia chính là người mà Lê Mỹ Gia cô thích từ tận đáy lòng.
Rốt cuộc vào khoảnh khắc này, Lê Mỹ Gia nhận ra mình thật sự thật sự thích Hoàng Tử Hiên, không phải là rung động nhất thời, cũng chẳng phải nhất thời hứng thú. Cho dù cô biết Hoàng Tử Hiên đã có hôn ước, cho dù cô biết tương lai bọn họ không thể kết hôn. Nhưng mọi điều “cho dù” đó đứng trước tình cảm bây giờ đều trở nên không đáng để nhắc tới.
Ting.
Sau khi khúc hát kết thúc, một âm thanh cuối cùng phát ra, giọng hát của Hoàng Tử Hiên chậm rãi dừng lại, âm cuối để lại mơ màng vô hạn. Tựa như tiếng chuông cổ xưa, dài lâu bất tận.
Cả gian phòng tịch mịch rơi vào trầm mặc, giọng hát của Hoàng Tử Hiên như có ma pháp làm cho bọn họ rất lâu mới khó khăn hoàn hồn.
Hoàng Tử Hiên cũng không đánh thức bọn họ đang say sưa, buông đàn ghita nhảy xuống sân khấu, đi đến chỗ Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia nhanh chóng bừng tỉnh. Cô không chờ Hoàng Tử Hiên đến bên mình mà chạy chầm chậm tới, không để anh chuẩn bị liền nhào tới ôm lấy eo anh.
Hoàng Tử Hiên bị cô ôm đến sửng sốt, đột ngột dừng bước, hai tay đang đút trong túi quần, không biết có nên đáp lại cái ôm của Lê Mỹ Gia hay không.
“Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi…”
Lúc này, không biết vị khách nào bình tĩnh trở lại, nhìn Lê Mỹ Gia chủ động nhào vào lồng ngực cực kỳ tình cảm, liền cao giọng trêu đùa.
Hùa theo anh ta, những người khác cũng đã hoàn hồn, có người hô lớn “yêu nhau đi”, có người huýt sáo vang dội, còn cả vỗ tay linh đình. Người nào người nấy cổ vũ cho tình cảm của Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia.
Hoàng Tử Hiên khẽ thở dài trong lòng một cái, cuối cùng khó lòng kìm nổi, duỗi tay ôm cô trong lồng ngực.
“Hú hú hú…”
“Hú hú hú…”
Thấy Hoàng Tử Hiên đã đáp lại, không khí trong gian phòng lại lần nữa được đẩy lên cao. Ở ngoài nghe được âm thanh trong đây còn tưởng kinh doanh quán bar cũng nên.
“Trong vòng ba phút, chủ nhà có thể phục vụ một cái ôm miễn phí, nhưng vượt quá ba phút sẽ phải ấn giây thu phí đó nha.” Hoàng Tử Hiên ghé sát tai Lê Mỹ Gia, diễn giọng hung bạo.
Gương mặt Lê Mỹ Gia hồng lên, nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực anh. Vừa rồi cô không suy nghĩ gì cả, nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đang đi về phía mình liền kích động chạy lên. Giờ phút này phát hiện cả gian phòng đều đang nhìn bọn họ, Lê Mỹ Gia nhất thời không tránh khỏi ngượng ngùng, kéo tay Hoàng Tử Hiên chạy nhanh ra bên ngoài.
Hoàng Tử Hiên đi theo sau cười khoái chí, cảm giác tối nay Lê Mỹ Gia vô cùng đáng yêu. Bớt chút khí chất nữ vương kiêu ngạo, lại thêm đôi phần đáng yêu của thiếu nữ. Lê Mỹ Gia nhiều mặt như vậy, càng ngày càng cắm rễ sâu trong lòng anh.
Hoàng Tử Hiên cũng mỉm cười đứng lên, tuy nhiên không phải anh muốn đi mà quay sang cười vui vẻ với A Khiêm, sau đó nói với Lê Mỹ Gia: “Chờ anh năm phút.”
Nói xong, lập tức đi về phía sân khấu.
Đôi mắt hạnh của Lê Mỹ Gia hơi trừng lên, không thể tin nổi nhìn bóng lưng Hoàng Tử Hiên. Sao anh lại lên thật vậy? Không biết người khác chờ anh lên hát để cười nhạo anh hát không ra gì sao?
A Khiêm và đám bạn của anh ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Hoàng Tử Hiên sẽ tiếp nhận khiêu chiến. Vậy chẳng phải đốt đèn ở hầm cầu, ý định tìm đường chết ư? Bọn họ chưa từng nghe ai hát Tiêu Dao Du hay hơn A Khiêm, đương nhiên ngoại trừ nguyên xướng.
Hừ, không thấy quan tài không đổ lệ, đến bây giờ vẫn còn ra vẻ, xem anh có thể ra vẻ đến khi nào, không chừng ngay khi mở miệng đã khiến người ta cười muốn rụng răng.
A Khiêm và đám bạn của anh ta nhìn Hoàng Tử Hiên nhảy lên sân khấu, chọn một chiếc đàn ghita, còn ra hiệu kiểm tra âm thanh. Tất cả đều chờ anh cất giọng hát thì cười nhạo hả hê.
Đây là điều A Khiêm tự tin nhất. Tiêu Dao Du nghe thì hay thật, nhưng để hát được lại không phải chuyện dễ. Bài hát này biến âm không dưới tám lần, mỗi lần biến âm đều thay đổi đột ngột, giống như đang lái xe, nếu đánh lái không tốt sẽ thành lật xe ngay lập tức. Ca hát cũng như vậy, biến âm không tốt thì toàn bài hát sẽ chẳng ra gì nữa.
Ngày xưa anh ta học Tiêu Dao Du, không biết phải cố gắng đến mức nào mới có thể bóc tách bản nhạc, luyện tập nắm giữ biến âm để đạt tới thành thạo. Ban đầu không hát nổi một phần ba của bài, sau đó ước chừng học hơn nửa tháng mới có thể hát được hoàn chỉnh. Mà anh ta có thể hát giống như bây giờ chính là kết quả của một tháng luyện đi luyện lại.
Hoàng Tử Hiên điều chỉnh ghita phù hợp xong, anh không ngồi xuống chiếc ghế chân dài đằng sau micro, mà hai chân hơi tách ra đứng thẳng, đeo đàn guitar đứng trước micro, cong môi cười nhìn về phía Lê Mỹ Gia: “Bài hát này tặng em.”
Nhìn Hoàng Tử Hiên đứng trên sân khấu được ánh đèn bao phủ, ánh mắt Lê Mỹ Gia mang theo chút mê đắm. Không biết có phải vì tin tưởng hay không, giờ phút này cô không còn lo cho Hoàng Tử Hiên nữa. Cô thậm chí còn cảm thấy Hoàng Tử Hiên là một ca sĩ thường xuyên đứng hát trên sân khấu nên mới ung dung như vậy, tự tin như vậy, mà cũng… mê người như vậy.
Hú…
Thấy Hoàng Tử Hiên hát tặng một mỹ nữ, các vị khách ở đây xôn xao huýt sáo vang dội, giống như đang cổ vũ cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười dùng ngón tay gẩy nhẹ dây guitar, nhà ăn liền vang lên một âm thanh thanh thúy. Ngay sau đó anh bắt đầu “vào cuộc”, đàn khúc nhạc dạo đầu của Tiêu Dao Du.
Mấy vị khách thấy vẫn là Tiêu Dao Du thì không khỏi thất vọng. Dù sao vừa mới nghe một lần rồi, bây giờ lại nghe tiếp, kể cả có hay đi chăng nữa vẫn cảm thấy ngán ngẩm. Vậy nên mất hết hứng thú muốn nghe, thậm chí còn có người định tính tiền rồi đi.
Hoàng Tử Hiên nhìn có người đi ra cũng không thèm quan tâm. Anh đắm chìm trong khúc nhạc dạo, sau khi nốt nhạc cuối cùng của phần dạo đầu kết thúc, anh hé mở bờ môi mỏng, hát ra những câu ca đầu tiên.
“Thế nào mới gọi là tự do chân chính, máu của tự do chảy dọc toàn thân, thẩm thấu linh hồn…”
A…
Câu đầu tiên của bài hát còn chưa hát xong, trăm miệng ở trong nhà ăn cùng lúc thốt ra tiếng hô kinh ngạc rất nhỏ. Ngay cả những người đã ra tới cửa rồi còn ngây ngẩn dừng bước, lập tức quay lại nhìn Hoàng Tử Hiên trên sân khấu.
Giọng hát này thật sự rất quen tai, giống hệt tiếng ca quen thuộc được phát đi phát lại vô số lần. Đó là giọng hát của nguyên xướng Tiêu Dao Du. Vốn tưởng người đàn ông trước đã hát giống lắm rồi, không ngờ còn có người lợi hại hơn anh ta, hát giống y hệt với nguyên xướng.
Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, chắc chắn sẽ không ai tin tiếng hát phát ra từ miệng của Hoàng Tử Hiên. Giống, thật sự quá giống! Không chỉ là tiếng ca, mà còn là cảm giác tự do trong giọng hát, thậm chí mỗi một cái xử lý biến âm đều hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.
Giờ khắc này, toàn bộ khách ở trong nhà ăn im bặt như tờ, không ý thức được đắm chìm trong tiếng ca của Hoàng Tử Hiên. Chỉ có A Khiêm và đám bạn của anh ta trừng mắt, há hốc miệng, đương nhiên bị giọng hát của Hoàng Tử Hiên dọa cho hú vía rồi.
Sao có thể!
Trong đầu A Khiêm hiện lên vô số chuyện không thể, sao có thể có người hát giống với nguyên xướng hơn anh ta? Sao có thể có người hát giống nguyên xướng y như đúc? Sao có thể bắt chước giọng hát của một người giống đến nỗi vậy?
“Mặc ngươi phú quý tại trời, ta vốn tự có tiêu dao tự tại của ta. Tiêu dao cả đời, tựa như thần tiên…”
Tiếng hát của Hoàng Tử Hiên vẫn tiếp tục ngân vang. Đến đoạn cao trào, toàn bộ gian phòng như đột ngột bùng nổ. Ký ức của mỗi người từ rất nhiều năm trước tự dưng ùa về. Lúc ấy bọn họ có thời kỳ nổi loạn, có tháng năm của tuổi trẻ. Mỗi người đều hướng tới và vô cùng khao khát tự do, nhưng lại chẳng thể với đến tự do chân chính. Chỉ khi nghe bài Tiêu Dao Du này, trái tim xao xuyến của bọn họ mới được an ủi phần nào.
Cảm giác này, chỉ khi nghe ban nhạc Vô Miện hát mới có. Nhiều năm qua, bọn họ từng nghe rất nhiều ca sĩ hát bài này, rất nhiều bạn bè học hát bài này cho bằng được. Trong đó, không thiếu người có thể hát không phân cao thấp với ban nhạc Vô Miện, người đàn ông vừa rồi cũng vậy. Thế nhưng lúc bọn họ hát, vẫn luôn thiếu một thứ xúc cảm.
Bọn họ cũng không thể nói được là thiếu điều gì, nhưng bây giờ nghe Hoàng Tử Hiên hát, cuối cùng bọn họ đã hiểu ra là thiếu cảm xúc gì. Chính là một điểm bùng nổ, một điểm bùng nổ có thể dẫn tới cộng hưởng. Điều này nói ra rất mơ hồ nhưng thật sự tồn tại ở trong lòng. Khi có người có thể chạm vào chỗ ấy, mới làm cho bọn họ thật lòng yêu thích tiếng hát của người này.
Giọng ca của Hoàng Tử Hiên thành công chạm vào nội tâm của các vị khách trong nhà ăn, từ trong lòng ra đến mặt, chạm vào chỗ sâu nhất trong linh hồn. Thế nhưng giờ phút này Lê Mỹ Gia chỉ đứng ngơ ngác bên dưới, ngơ ngác nhìn Hoàng Tử Hiên, ngơ ngác nghe anh hát.
Thật ra cô không có tâm tư nghe Hoàng Tử Hiên hát thế nào, cô chỉ biết bài hát này là hát cho mình. Mặc kệ anh hát hay hay không hay, cô chỉ biết người đàn ông đứng trên sân khấu kia chính là người mà Lê Mỹ Gia cô thích từ tận đáy lòng.
Rốt cuộc vào khoảnh khắc này, Lê Mỹ Gia nhận ra mình thật sự thật sự thích Hoàng Tử Hiên, không phải là rung động nhất thời, cũng chẳng phải nhất thời hứng thú. Cho dù cô biết Hoàng Tử Hiên đã có hôn ước, cho dù cô biết tương lai bọn họ không thể kết hôn. Nhưng mọi điều “cho dù” đó đứng trước tình cảm bây giờ đều trở nên không đáng để nhắc tới.
Ting.
Sau khi khúc hát kết thúc, một âm thanh cuối cùng phát ra, giọng hát của Hoàng Tử Hiên chậm rãi dừng lại, âm cuối để lại mơ màng vô hạn. Tựa như tiếng chuông cổ xưa, dài lâu bất tận.
Cả gian phòng tịch mịch rơi vào trầm mặc, giọng hát của Hoàng Tử Hiên như có ma pháp làm cho bọn họ rất lâu mới khó khăn hoàn hồn.
Hoàng Tử Hiên cũng không đánh thức bọn họ đang say sưa, buông đàn ghita nhảy xuống sân khấu, đi đến chỗ Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia nhanh chóng bừng tỉnh. Cô không chờ Hoàng Tử Hiên đến bên mình mà chạy chầm chậm tới, không để anh chuẩn bị liền nhào tới ôm lấy eo anh.
Hoàng Tử Hiên bị cô ôm đến sửng sốt, đột ngột dừng bước, hai tay đang đút trong túi quần, không biết có nên đáp lại cái ôm của Lê Mỹ Gia hay không.
“Yêu nhau đi, yêu nhau đi, yêu nhau đi…”
Lúc này, không biết vị khách nào bình tĩnh trở lại, nhìn Lê Mỹ Gia chủ động nhào vào lồng ngực cực kỳ tình cảm, liền cao giọng trêu đùa.
Hùa theo anh ta, những người khác cũng đã hoàn hồn, có người hô lớn “yêu nhau đi”, có người huýt sáo vang dội, còn cả vỗ tay linh đình. Người nào người nấy cổ vũ cho tình cảm của Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia.
Hoàng Tử Hiên khẽ thở dài trong lòng một cái, cuối cùng khó lòng kìm nổi, duỗi tay ôm cô trong lồng ngực.
“Hú hú hú…”
“Hú hú hú…”
Thấy Hoàng Tử Hiên đã đáp lại, không khí trong gian phòng lại lần nữa được đẩy lên cao. Ở ngoài nghe được âm thanh trong đây còn tưởng kinh doanh quán bar cũng nên.
“Trong vòng ba phút, chủ nhà có thể phục vụ một cái ôm miễn phí, nhưng vượt quá ba phút sẽ phải ấn giây thu phí đó nha.” Hoàng Tử Hiên ghé sát tai Lê Mỹ Gia, diễn giọng hung bạo.
Gương mặt Lê Mỹ Gia hồng lên, nhanh chóng thoát ra khỏi lồng ngực anh. Vừa rồi cô không suy nghĩ gì cả, nhìn thấy Hoàng Tử Hiên đang đi về phía mình liền kích động chạy lên. Giờ phút này phát hiện cả gian phòng đều đang nhìn bọn họ, Lê Mỹ Gia nhất thời không tránh khỏi ngượng ngùng, kéo tay Hoàng Tử Hiên chạy nhanh ra bên ngoài.
Hoàng Tử Hiên đi theo sau cười khoái chí, cảm giác tối nay Lê Mỹ Gia vô cùng đáng yêu. Bớt chút khí chất nữ vương kiêu ngạo, lại thêm đôi phần đáng yêu của thiếu nữ. Lê Mỹ Gia nhiều mặt như vậy, càng ngày càng cắm rễ sâu trong lòng anh.
Bình luận facebook