Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi - Chương 340: Anh chỉ không biết xấu hổ mà thôi
Sáng sớm hôm sau, Giang Y Y ra khỏi phòng ngủ với mái tóc xốc xếch bù xù như ổ gà rồi mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong lúc đánh răng, bị Noãn Noãn trêu là bà điên khiến Giang Y Y nổi hứng trêu đùa, quậy ở bên trong với con bé suốt một hồi. Cho đến khi Bạch Phi Nhi gọi hai người ra ăn sáng, một lớn một nhỏ mới vội vàng đánh răng, mặt cũng không thèm rửa mà đã ra ngoài bàn ăn.
Bạch Phi Nhi đã quen với việc hai người quậy phá vào mỗi sáng sớm nên chỉ bất đắc dĩ đưa đũa cho hai người. Giang Y Y và Noãn Noãn lập tức ăn ngấu nghiến như hai chú mèo thèm ăn.
“Tối qua cậu về lúc mấy giờ? Sao lại về trễ như vậy? Xém tí thì dọa sợ mình rồi đấy.” Bạch Phi Nhi nhớ đến chuyện tối qua bèn hỏi.
“Lúc về đến nơi thì đã hơi muộn một chút. Xin lỗi Phi Nhi, làm cậu lo lắng rồi. Chẳng phải mình chuẩn bị vào đoàn làm phim sao, trước lúc đó phải luôn diễn tập lại một chút kỹ thuật diễn xuất mới được.” Giang Y Y nhẹ giọng nói, không dám nói thật với Bạch Phi Nhi.
“Mới đó mà cậu đã tham gia vào đoàn làm phim rồi sao!” Bạch Phi Nhi kinh ngạc hỏi: “Cậu diễn vai gì thế? Vai chính hả?”
“Mình vừa mới xuất đạo, sao có thể diễn vai chính được. Mình diễn vai nha hoàn của nữ chính, hì hì, mặc dù chỉ là nha hoàn thôi nhưng mình đã xem kịch bản rồi, có nhiều thoại lắm nha.” Giang Y Y vô tư nói.
“Mẹ Y Y, chẳng phải diễn nha hoàn sẽ bị khi dễ sao?” Noãn Noãn ngước gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng hỏi.
Giang Y Y cười haha một tiếng, sờ sờ đầu con bé rồi nói: “Ai lại dám khi dễ mẹ Y Y của con, chỉ có mẹ mới bắt nạt người khác, người khác sao bắt nạt được mẹ.”
Noãn Noãn giãn cặp chân mày, ngây thơ nói: “Cũng đúng, mẹ Y Y là giỏi nhất.”
Giang Y Y vui vẻ hôn lên mặt Noãn Noãn một cái chụt: “Cục cưng, lần này mẹ Y Y có thể nhận được tiền lương tới mấy trăm ngàn lận đó nha. Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, sau này mẹ Y Y sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Mẹ sẽ cho con điều kiện vật chất tốt nhất, nuôi con trở thành một cô công chúa nhỏ.”
“Mẹ Y Y, Noãn Noãn không muốn có nhiều tiền, Noãn Noãn chỉ muốn mãi mãi ở chung với mẹ và mẹ Y Y mà thôi.” Noãn Noãn ngây thơ nói, cô bé vẫn chưa biết quá nhiều về tiền bạc.
“Noãn Noãn, con lại nói bậy rồi. Sau này mẹ Y Y còn phải tìm bạn trai, phải kết hôn, sao có thể ở mãi bên cạnh chúng ta được.” Bạch Phi Nhi bị sự ngây thơ của con gái chọc cười.
Bạn trai?
Lúc nghe được từ này, trong đầu Giang Y Y bỗng thoáng qua gương mặt anh tuấn của Hoàng Tử Hiên cùng với cảnh tượng xấu hổ tối qua khiến gương mặt cô không nhịn được đỏ lên.
“Y Y, sao mặt cậu lại đỏ thế? Có phải lại đang nhớ đến chàng trai nào không?” Bạch Phi Nhi thấy Giang Y Y bỗng nhiên đỏ mặt thì cười trêu nói.
“Mình không có.” Giang Y Y vội vàng phủ nhận, cố ra vẻ tức giận trợn mắt nhìn Bạch Phi Nhi: “Ghét cậu quá, mau ăn cơm của cậu đi, ăn xong cậu còn phải đi làm đó, mình sẽ đưa Noãn Noãn đến chỗ cha mẹ mình.”
Bạch Phi Nhi cười khúc khích, không trêu Giang Y Y nữa.
…
Buổi sáng, sau khi tiễn hai cô gái là Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đi, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn ở nhà chứ không rời đi. Dù sao Hạ Mạt vẫn cần có người trông nom, nếu anh ra ngoài, để Hạ Mạt ở lại một mình thì lại không yên tâm.
Tinh thần của Hạ Mạt đã khá hơn hai ngày trước rất nhiều, sau khi ăn bữa sáng xong cũng không về phòng ngủ ngay mà ngồi một bên salon cùng với Hoàng Tử Hiên, nhàm chán xem tivi.
Đang xem tivi, điện thoại của Hoàng Tử Hiên bỗng vang lên, người gọi đến là Chu Tử, điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói lo lắng của cô: “Hoàng Tử Hiên, anh mau đến công ty một chuyến đi. Mỹ Gia lại cãi nhau với chủ tịch nữa rồi, hai cha con cậu ấy đúng là nóng tính thật.”
“Là vì chuyện làm tiệc sinh nhật cho Nghiêm Thái Dung hả?” Hoàng Tử Hiên không gấp gáp như Chu Tử, anh bình tĩnh hỏi.
“Sao anh lại biết?” Chu Tử cũng rất bất ngờ.
“Tối hôm qua mới biết, xem ra Hoàng Hùng Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, có lẽ tối hôm qua Nghiêm Thái Dung lại thổi vào tai ông ta cái gì nữa rồi.” Hoàng Tử Hiên cười lạnh một tiếng nói.
Chu Tử bỗng nói: “Hóa ra tối hôm qua đã nhắc đến chuyện. Rõ ràng là Nghiêm Thái Dung đang muốn trả thù Mỹ Gia về mặt tinh thần, bà ta biết rõ hôm đó là ngày giỗ của mẹ Mỹ Gia, vậy mà còn muốn tổ chức tiệc sinh nhật vào ngày hôm đó nữa. Sao Mỹ Gia có thể đồng ý chuyện này được.”
“Nhưng chuyện lần này của Nghiêm Thái Dung là bắt buộc phải làm, dù Mỹ Gia có ngăn cản đi chăng nữa thì cũng không thể làm được gì mà chỉ càng khiến mâu thuẫn giữa cô ấy và Hoàng Hùng Vĩ trở nên gay gắt hơn thôi.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Ý của anh là Nghiêm Thái Dung muốn một mũi tên hạ hai con chim. Thế thì trong lúc Mỹ Gia cố gắng phản đối việc tổ chức tiệc sinh nhật, bà ta cũng đã tạo ra mâu thuẫn giữa Mỹ Gia và cha cô ấy. Đến lúc đó, chỉ cần Nghiêm Thái Dung bỏ thêm củi vào lửa, bảo rằng quyền lợi của Mỹ Gia ở tập đoàn càng ngày càng lớn nên bây giờ cô mới dám thách thức Hoàng Hùng Vĩ như vậy. Thế thì trong lòng Hoàng Hùng Vĩ nhất định sẽ không vui, nói không chừng còn tước mất quyền lợi của Mỹ Gia.” Chu Tử rất thông minh nên lập tức hiểu ra ý của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên ‘ừ’ nói: “Nghiêm Thái Dung cũng rất thông minh, còn biết dùng chút thủ đoạn giết người không cần thấy máu cơ đấy.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Mỹ Gia chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này, dù có biết rõ đây là một cái hố, cậu ấy cũng sẽ nhảy vào. Trong thế giới của Mỹ Gia, không có ai quan trọng hơn mẹ của cậu ấy đâu.” Chu Tử lo lắng hỏi.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, một lát sau mới lên tiếng: “Chúng tôi sẽ tới công ty một chuyện, chừng nào gặp mặt rồi nói tiếp.”
Chu Tử nói ‘được’ rồi cũng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên cầm điện thoại rơi vào trầm tư. Chuyện này có vẻ khó khăn, dù sao cũng có dính đến mẹ của Lê Mỹ Gia, đây chính là ranh giới cuối cùng mà Lê Mỹ Gia sẽ tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào chà đạp lên nó.
“Gặp phải chuyện phiền toái gì à? Nói tôi nghe xem, rảnh rỗi mãi cũng chán, nói không chừng tôi có thể nghĩ cách giúp anh.” Hạ Mạt đang xem tivi dần giảm nhỏ âm lượng lại, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng, huống chi Hạ Mạt cũng rất thông minh, chỉ số thông minh của cô chắc chắn cao hơn một ông thợ giày. Vì vậy, anh liền kể hết đâu đuôi ngọn ngành mọi chuyện tối qua của nhà họ Hoàng cho Hạ Mạt nghe.
Sau khi nghe xong, Hạ Mạt lập tức nhíu mày: “Không chỉ muốn tổ chức tiệc sinh nhật vào ngày giỗ của mẹ người ta mà còn phải làm thật lớn, hơn nữa còn phải do Mỹ Gia tự tay làm. Thủ đoạn hèn hạ như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, chắc là Nghiêm Thái Dung đã tiêu hao rất nhiều tế bào não.”
Hoàng Tử Hiên bị Hạ Mạt chọc cười một tiếng: “Được rồi, cô cũng đừng mắng bà ta, bà ta cũng không nghe được, phí nước miếng mà thôi. Có chủ ý gì có thể giúp Mỹ Gia đảo ngược tình thế một cách ngoạn mục không nào.”
“Haha, cái này thì có gì khó.” Khóe miệng Hạ Mạt nở một nụ cười, nói: “Mấy năm nay ở trong Cửu Long Thập Bát hội, tuy không học được những thứ khác nhưng tôi lại học được bốn chữ.”
“Ồ?” Hoàng Tử Hiên nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
“Ăn miếng trả miếng!” Hạ Mạt lạnh lùng nói ra bốn chữ, sau đó nói tiếp: “Lần trước không phải Mỹ Gia đã dùng bốn chữ này để làm bẽ mặt Nghiêm Thái Dung sao, tại sao lần này lại không thể dùng tiếp? Đối phó với người hèn hạ, chúng ta chỉ có thể dùng đến cách hèn hạ hơn người ta. Các anh quen việc sống quang minh lỗi lạc, khinh thường việc mình trở nên hèn hạ. Thế nhưng trên thế giới này, ai lại dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc để đối phó với kẻ thù của mình cơ chứ?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu tỏ ý đồng tình, nhất là trên thương trường, anh lừa tôi gạt, không có kẻ nào là quang minh lỗi lạc tuyệt đối, vậy nên anh bèn hỏi: “Có phải là cô đã có cách gì rồi không?”
“Hoàng Tử Hiên, anh đừng có giả bộ với tôi. Người khác không biết anh, tôi còn có thể không biết anh sao, anh là người có nhiều ý đồ xấu xa hơn bất kỳ người nào khác, tôi không tin anh không có tí ý tưởng nào.” Hạ Mạt liếc anh một cái rồi nói.
Hoàng Tử Hiên bị Hạ Mạt nói đến mặt đỏ rần: “Nói như thể tôi hèn hạ lắm ấy.”
“Anh không có hèn hạ, anh chỉ không biết xấu hổ mà thôi. Một người vẫn luôn không da không mặt mũi từ trước đến giờ mà bây giờ lại không nghĩ ra cách vô sỉ nào à.” Hạ Mạt liếc anh nói.
Hoàng Tử Hiên: “...”
Nghe thế nào cũng không giống như là đang khen anh.
“Nói đi, không chừng hai ta lại không hẹn mà hợp.” Hạ Mạt ngồi mệt nên gác chân lên ghế salon, hơi dựa vào gối ôm nói.
Dưới sự đầu độc của Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên nói ra ý tưởng không biết xấu hổ của mình. Đây chỉ là ý tưởng mới đầu của anh, cụ thể có dùng được hay không thì vẫn phải bàn bạc thêm. Cho nên lúc nãy khi không nói ra ngay với Hạ Mạt là vì anh muốn nghe xem cô còn có cách nào hay hơn không.
Sau khi nghe xong, Hạ Mạt nở một nụ cười ý vị sâu xa, Hoàng Tử Hiên không hiểu nói: “Nụ cười của cô là có ý gì?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Hạ Mạt không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hoàng Tử Hiên tức giận: “Chắc là lại muốn bảo tôi không biết xấu hổ chứ gì, dù sao cách này vẫn chưa đủ vô sỉ cho lắm.”
Bạch Phi Nhi đã quen với việc hai người quậy phá vào mỗi sáng sớm nên chỉ bất đắc dĩ đưa đũa cho hai người. Giang Y Y và Noãn Noãn lập tức ăn ngấu nghiến như hai chú mèo thèm ăn.
“Tối qua cậu về lúc mấy giờ? Sao lại về trễ như vậy? Xém tí thì dọa sợ mình rồi đấy.” Bạch Phi Nhi nhớ đến chuyện tối qua bèn hỏi.
“Lúc về đến nơi thì đã hơi muộn một chút. Xin lỗi Phi Nhi, làm cậu lo lắng rồi. Chẳng phải mình chuẩn bị vào đoàn làm phim sao, trước lúc đó phải luôn diễn tập lại một chút kỹ thuật diễn xuất mới được.” Giang Y Y nhẹ giọng nói, không dám nói thật với Bạch Phi Nhi.
“Mới đó mà cậu đã tham gia vào đoàn làm phim rồi sao!” Bạch Phi Nhi kinh ngạc hỏi: “Cậu diễn vai gì thế? Vai chính hả?”
“Mình vừa mới xuất đạo, sao có thể diễn vai chính được. Mình diễn vai nha hoàn của nữ chính, hì hì, mặc dù chỉ là nha hoàn thôi nhưng mình đã xem kịch bản rồi, có nhiều thoại lắm nha.” Giang Y Y vô tư nói.
“Mẹ Y Y, chẳng phải diễn nha hoàn sẽ bị khi dễ sao?” Noãn Noãn ngước gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng hỏi.
Giang Y Y cười haha một tiếng, sờ sờ đầu con bé rồi nói: “Ai lại dám khi dễ mẹ Y Y của con, chỉ có mẹ mới bắt nạt người khác, người khác sao bắt nạt được mẹ.”
Noãn Noãn giãn cặp chân mày, ngây thơ nói: “Cũng đúng, mẹ Y Y là giỏi nhất.”
Giang Y Y vui vẻ hôn lên mặt Noãn Noãn một cái chụt: “Cục cưng, lần này mẹ Y Y có thể nhận được tiền lương tới mấy trăm ngàn lận đó nha. Đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi, sau này mẹ Y Y sẽ kiếm nhiều tiền hơn. Mẹ sẽ cho con điều kiện vật chất tốt nhất, nuôi con trở thành một cô công chúa nhỏ.”
“Mẹ Y Y, Noãn Noãn không muốn có nhiều tiền, Noãn Noãn chỉ muốn mãi mãi ở chung với mẹ và mẹ Y Y mà thôi.” Noãn Noãn ngây thơ nói, cô bé vẫn chưa biết quá nhiều về tiền bạc.
“Noãn Noãn, con lại nói bậy rồi. Sau này mẹ Y Y còn phải tìm bạn trai, phải kết hôn, sao có thể ở mãi bên cạnh chúng ta được.” Bạch Phi Nhi bị sự ngây thơ của con gái chọc cười.
Bạn trai?
Lúc nghe được từ này, trong đầu Giang Y Y bỗng thoáng qua gương mặt anh tuấn của Hoàng Tử Hiên cùng với cảnh tượng xấu hổ tối qua khiến gương mặt cô không nhịn được đỏ lên.
“Y Y, sao mặt cậu lại đỏ thế? Có phải lại đang nhớ đến chàng trai nào không?” Bạch Phi Nhi thấy Giang Y Y bỗng nhiên đỏ mặt thì cười trêu nói.
“Mình không có.” Giang Y Y vội vàng phủ nhận, cố ra vẻ tức giận trợn mắt nhìn Bạch Phi Nhi: “Ghét cậu quá, mau ăn cơm của cậu đi, ăn xong cậu còn phải đi làm đó, mình sẽ đưa Noãn Noãn đến chỗ cha mẹ mình.”
Bạch Phi Nhi cười khúc khích, không trêu Giang Y Y nữa.
…
Buổi sáng, sau khi tiễn hai cô gái là Lê Mỹ Gia và Trương Tiểu Lệ đi, Hoàng Tử Hiên vẫn luôn ở nhà chứ không rời đi. Dù sao Hạ Mạt vẫn cần có người trông nom, nếu anh ra ngoài, để Hạ Mạt ở lại một mình thì lại không yên tâm.
Tinh thần của Hạ Mạt đã khá hơn hai ngày trước rất nhiều, sau khi ăn bữa sáng xong cũng không về phòng ngủ ngay mà ngồi một bên salon cùng với Hoàng Tử Hiên, nhàm chán xem tivi.
Đang xem tivi, điện thoại của Hoàng Tử Hiên bỗng vang lên, người gọi đến là Chu Tử, điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói lo lắng của cô: “Hoàng Tử Hiên, anh mau đến công ty một chuyến đi. Mỹ Gia lại cãi nhau với chủ tịch nữa rồi, hai cha con cậu ấy đúng là nóng tính thật.”
“Là vì chuyện làm tiệc sinh nhật cho Nghiêm Thái Dung hả?” Hoàng Tử Hiên không gấp gáp như Chu Tử, anh bình tĩnh hỏi.
“Sao anh lại biết?” Chu Tử cũng rất bất ngờ.
“Tối hôm qua mới biết, xem ra Hoàng Hùng Vĩ vẫn chưa từ bỏ ý định, có lẽ tối hôm qua Nghiêm Thái Dung lại thổi vào tai ông ta cái gì nữa rồi.” Hoàng Tử Hiên cười lạnh một tiếng nói.
Chu Tử bỗng nói: “Hóa ra tối hôm qua đã nhắc đến chuyện. Rõ ràng là Nghiêm Thái Dung đang muốn trả thù Mỹ Gia về mặt tinh thần, bà ta biết rõ hôm đó là ngày giỗ của mẹ Mỹ Gia, vậy mà còn muốn tổ chức tiệc sinh nhật vào ngày hôm đó nữa. Sao Mỹ Gia có thể đồng ý chuyện này được.”
“Nhưng chuyện lần này của Nghiêm Thái Dung là bắt buộc phải làm, dù Mỹ Gia có ngăn cản đi chăng nữa thì cũng không thể làm được gì mà chỉ càng khiến mâu thuẫn giữa cô ấy và Hoàng Hùng Vĩ trở nên gay gắt hơn thôi.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Ý của anh là Nghiêm Thái Dung muốn một mũi tên hạ hai con chim. Thế thì trong lúc Mỹ Gia cố gắng phản đối việc tổ chức tiệc sinh nhật, bà ta cũng đã tạo ra mâu thuẫn giữa Mỹ Gia và cha cô ấy. Đến lúc đó, chỉ cần Nghiêm Thái Dung bỏ thêm củi vào lửa, bảo rằng quyền lợi của Mỹ Gia ở tập đoàn càng ngày càng lớn nên bây giờ cô mới dám thách thức Hoàng Hùng Vĩ như vậy. Thế thì trong lòng Hoàng Hùng Vĩ nhất định sẽ không vui, nói không chừng còn tước mất quyền lợi của Mỹ Gia.” Chu Tử rất thông minh nên lập tức hiểu ra ý của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên ‘ừ’ nói: “Nghiêm Thái Dung cũng rất thông minh, còn biết dùng chút thủ đoạn giết người không cần thấy máu cơ đấy.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Mỹ Gia chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này, dù có biết rõ đây là một cái hố, cậu ấy cũng sẽ nhảy vào. Trong thế giới của Mỹ Gia, không có ai quan trọng hơn mẹ của cậu ấy đâu.” Chu Tử lo lắng hỏi.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút, một lát sau mới lên tiếng: “Chúng tôi sẽ tới công ty một chuyện, chừng nào gặp mặt rồi nói tiếp.”
Chu Tử nói ‘được’ rồi cũng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Tử Hiên cầm điện thoại rơi vào trầm tư. Chuyện này có vẻ khó khăn, dù sao cũng có dính đến mẹ của Lê Mỹ Gia, đây chính là ranh giới cuối cùng mà Lê Mỹ Gia sẽ tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào chà đạp lên nó.
“Gặp phải chuyện phiền toái gì à? Nói tôi nghe xem, rảnh rỗi mãi cũng chán, nói không chừng tôi có thể nghĩ cách giúp anh.” Hạ Mạt đang xem tivi dần giảm nhỏ âm lượng lại, nghiêng đầu nhìn Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng, ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng, huống chi Hạ Mạt cũng rất thông minh, chỉ số thông minh của cô chắc chắn cao hơn một ông thợ giày. Vì vậy, anh liền kể hết đâu đuôi ngọn ngành mọi chuyện tối qua của nhà họ Hoàng cho Hạ Mạt nghe.
Sau khi nghe xong, Hạ Mạt lập tức nhíu mày: “Không chỉ muốn tổ chức tiệc sinh nhật vào ngày giỗ của mẹ người ta mà còn phải làm thật lớn, hơn nữa còn phải do Mỹ Gia tự tay làm. Thủ đoạn hèn hạ như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, chắc là Nghiêm Thái Dung đã tiêu hao rất nhiều tế bào não.”
Hoàng Tử Hiên bị Hạ Mạt chọc cười một tiếng: “Được rồi, cô cũng đừng mắng bà ta, bà ta cũng không nghe được, phí nước miếng mà thôi. Có chủ ý gì có thể giúp Mỹ Gia đảo ngược tình thế một cách ngoạn mục không nào.”
“Haha, cái này thì có gì khó.” Khóe miệng Hạ Mạt nở một nụ cười, nói: “Mấy năm nay ở trong Cửu Long Thập Bát hội, tuy không học được những thứ khác nhưng tôi lại học được bốn chữ.”
“Ồ?” Hoàng Tử Hiên nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.
“Ăn miếng trả miếng!” Hạ Mạt lạnh lùng nói ra bốn chữ, sau đó nói tiếp: “Lần trước không phải Mỹ Gia đã dùng bốn chữ này để làm bẽ mặt Nghiêm Thái Dung sao, tại sao lần này lại không thể dùng tiếp? Đối phó với người hèn hạ, chúng ta chỉ có thể dùng đến cách hèn hạ hơn người ta. Các anh quen việc sống quang minh lỗi lạc, khinh thường việc mình trở nên hèn hạ. Thế nhưng trên thế giới này, ai lại dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc để đối phó với kẻ thù của mình cơ chứ?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu tỏ ý đồng tình, nhất là trên thương trường, anh lừa tôi gạt, không có kẻ nào là quang minh lỗi lạc tuyệt đối, vậy nên anh bèn hỏi: “Có phải là cô đã có cách gì rồi không?”
“Hoàng Tử Hiên, anh đừng có giả bộ với tôi. Người khác không biết anh, tôi còn có thể không biết anh sao, anh là người có nhiều ý đồ xấu xa hơn bất kỳ người nào khác, tôi không tin anh không có tí ý tưởng nào.” Hạ Mạt liếc anh một cái rồi nói.
Hoàng Tử Hiên bị Hạ Mạt nói đến mặt đỏ rần: “Nói như thể tôi hèn hạ lắm ấy.”
“Anh không có hèn hạ, anh chỉ không biết xấu hổ mà thôi. Một người vẫn luôn không da không mặt mũi từ trước đến giờ mà bây giờ lại không nghĩ ra cách vô sỉ nào à.” Hạ Mạt liếc anh nói.
Hoàng Tử Hiên: “...”
Nghe thế nào cũng không giống như là đang khen anh.
“Nói đi, không chừng hai ta lại không hẹn mà hợp.” Hạ Mạt ngồi mệt nên gác chân lên ghế salon, hơi dựa vào gối ôm nói.
Dưới sự đầu độc của Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên nói ra ý tưởng không biết xấu hổ của mình. Đây chỉ là ý tưởng mới đầu của anh, cụ thể có dùng được hay không thì vẫn phải bàn bạc thêm. Cho nên lúc nãy khi không nói ra ngay với Hạ Mạt là vì anh muốn nghe xem cô còn có cách nào hay hơn không.
Sau khi nghe xong, Hạ Mạt nở một nụ cười ý vị sâu xa, Hoàng Tử Hiên không hiểu nói: “Nụ cười của cô là có ý gì?”
“Anh cảm thấy thế nào?” Hạ Mạt không trả lời mà hỏi ngược lại.
Hoàng Tử Hiên tức giận: “Chắc là lại muốn bảo tôi không biết xấu hổ chứ gì, dù sao cách này vẫn chưa đủ vô sỉ cho lắm.”
Bình luận facebook