-
Chương 511-515
Chương 511 Chuyển dời mục tiêu (1)
- Không tốt, Thất Thải Hoa Liên có thể ngắt lấy.
- Nhanh!
- Tiểu chút chít màu tím kia tới từ nơi nào? Quá giảo hoạt, ngăn nó lại.
Trong lúc nhất thời có tiếng gầm vang lên, mặc kệ võ giả nhân loại hay yêu thú đều không có tâm tư đánh nhau, cả đám điên cuồng lao về phía Thất Thải Hoa Liên.
Răng rắc!
Tiểu Tử Điêu có tay nhỏ nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt nó đã hái đi ba đóa trong bảy đóa hoa sen..
Thời điểm nó muốn ngắt lấy đóa thứ tư.
- Cút ngay!
Huyền thú Hắc Minh đuổi tới đầu tiên, trong tiếng rống giận dữ nó vỗ vào người Tiểu Tử Điêu, đồng thời lại vung trảo nhiếp hoa sen ở gần mình.
Sau lưng Hắc Minh là hai Huyền thú ngũ giai Xích Viêm và Bạch Tượng cũng nổi giận đùng đùng, đại lượng yêu thú ngũ giai cùng với Võ Tông nhân loại đều giết tới gần, đôi mắt bọn họ đỏ bừng.
Tiểu Tử Điêu trào phúng cười cười, ngay sau đó thân thể của nó chấn động và hư không tiêu thất, ngay sau đó nó xuất hiện trên móng vuốt của Hắc Minh và hái đóa hoa sen thứ tư.
Vào lúc nó hái xong, Tiểu Tử Điêu còn đá mạnh một cước, nó đá một đóa hoa sen bay ra bên ngoài.
Phương hướng nó dá chính là đám người Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần.
Ba!
Một đóa hoa sen đến tay, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đều giật mình.
Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ dễ dàng đạt được một đóa sen như thế, vận khí như vậy cũng quá tốt rồi.
- Con chồn nhỏ kia rất quen thuộc, tại sao giống con của Diệp Huyền thế?
Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đều nhìn thấy Tiểu Tử Điêu của Diệp Huyền, thần sắc bọn họ giật mình, chợt liếc nhau sauđoó không do dự lui về phía sau.
Bảy đóa hoa sen cũng chỉ có bảy đóa, hiện tại bị ngắt đi năm đóa, lúc này cũng chỉ còn lại hai đóa mà thôi.
Lưu Vân quốc có thể có được một đóa đã là chuyện ngoài ý muốn, hai người đều là người ý chí kiên định, lập tức biết rõ thấy tốt thì lấy, tạm thời lánh phong mang.
- Ngươi!
Hắc Minh Huyền thú nhìn thấy cảnh này, nó lập tức giận tím mặt, ngay sau đó nó gào thét với Tiểu Tử Điêu.
Bá!
Tiểu Tử Điêu cười xùy một tiếng, thân thể của nó hư không tiêu thất và biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này hai đóa hoa sen còn lại cũng sắp bị ngắt lấy, bất chấp phẫn nộ, Hắc Minh lập tức lao thẳng về phía hai đóa sen cuối cùng.
Ầm ầm!
Một trận đại chiến diễn ra, đối mặt với Thất Thải Hoa Liên có thể vô điều kiện tăng một đẳng cấp cho người khác, tất cả mọi người và yêu thú đều điên cuồng ra tay với nhau.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, đại lượng yêu thú cấp thấp và võ giả nhân loại vẫn lạc tại chỗ.
- Đệ tử Lưu Vân quốc, tất cả đều lui về phía sau cho ta.
- Đệ tử Thiên Kim quốc lui lại.
- Đệ tử Thạch Chân quốc không được gia nhập chiến đoàn.
Từng tiếng rống giận vang lên, hội trưởng hồn sư tháp các quốc gia nhìn thấy đệ tử dưới trướng không ngừng vẫn lạc, bọn họ lập tức gào to.
Trong đại chiến lớn như thế, đệ tử thiên tài tam giai Địa Vũ Sư hoàn toàn không có chút tác dụng gì, gia nhập chiến đoàn chính là tìm chết.
Những đệ tử này mặc dù vô cùng đỏ mắt với Thất Thải Hoa Liên nhưng khi đối mặt với tràng diện khủng bố như thế cũng bất đắc dĩ thở dài, liên tục lui về phía sau.
Bọn họ cũng không có bỏ qua hi vọng cuối cùng, ngược lại tìm kiếm tung tích của Tiểu Tử Điêu.
Lúc trước Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa hoa sen, nếu có thể tìm được nó còn thuận lợi hơn tranh đoạt hai đóa hoa sen kia.
- Ha ha!
Trong hang động dung nham, dù sao thế lực yêu thú mạnh hơn so với nhân loại, Hắc Minh cười như điên, trong tình huống liều mạng tổn thương nó đã ngắt lấy một trong hai đóa hoa sen cuối cùng.
- Thất Thải Hoa Liên chỉ còn một đóa mà thôi.
- Còn có một đóa, đáng chết.
- Mọi người không nên lưu thủ.
Chính mình tân tân khổ khổ cố gắng lâu như vậy nhưng không đoạt được một đóa hoa sen, đám người Tả Nhất Minh tức giận gào thét, rốt cuộc bất chấp giữ lại liền thi triển át chủ bài của mình.
Ầm ầm!
Các loại huyền binh, hồn binh, thậm chí huyền bảo xuất hiện trong hang động, điên cuồng nghiền áp đội ngũ yêu thú.
Đám ngườiTả Nhất Minh lúc này toàn lực bộc phát, đội ngũ yêu thú bị đánh ra khe hở, một đóa Thất Thải Hoa Liên cuối cùng xuất hiện trước mặt đám người Tả Nhất Minh.
- Nhân loại đáng giận.
Hắc Minh đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên, Xích Viêm và Bạch Tượng lại không có đạt được, hai đại Huyền thú lòng nóng như lửa đốt, vội vàng triệu hoán yêu thú dưới trướng tấn công liều chết.
- Các vị, ra tay ngăn cản đám yêu thú này, nếu không chống được một kích của bọn chúng, tất cả chúng ta sẽ chết tổn thương thảm trọng.
- Tả Nhất Minh nói đúng, ngăn cản bọn chúng.
Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vội vàng gào thét, trong mắt của bọn họ xuất hiện hào quang giảo hoạt.
- Ngăn cản bọn chúng.
Nhìn thấy uy thế đám yêu thú tiến công, sắc mặt Chúc Thiên Lam biến hóa, hắn lập tức nhắc nhở mọi người, dẫn đầu đội ngũ đứng ở phía trước.
Ở chỗ này, số lượng yêu thú và thực lực cũng vượt qua võ giả nhân loại, nếu vì Thất Thải Hoa Liên mà mọi người phân tán xa nhau, nhiều yêu thú ngũ giai trùng kích hung hãn không sợ chết như thế sẽ có rất nhiều người vẫn lạc.
Thân là luyện hồn sư mạnh nhất trong liên minh mười ba nước, Chúc Thiên Lam tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện đó xảy ra.
Thậm chí đám người Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đã rút lui cũng đứng ở phía sau trợ trận.
Oanh!
Hai đại quân không ngừng đối kháng lẫn nhau.
Bá!
Vào thời khắc mấu chốt, hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đang đứng ở vị trí đầu cũng rút lui về phía sau.
Thiếu đi hai Võ Tông ngăn cản, thực lực võ giả nhân loại giảm nhiều, ẩn ẩn có xu thế bị phá tan.
- Tả Nhất Minh, Hứa Tín Hoa, hai người các ngươi làm gì!
Chúc Thiên Lam và các cường giả khác tức giận gào to.
- Chúng ta hái Thất Thải Hoa Liên xuống, bởi như vậy mọi người cố gắng những ngày qua mới có ý nghĩa, tuyệt đối không thể để đóa hoa sen cuối cùng rơi vào trong tay của Huyền thú.
Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa nói chuyện đường hoàng, đồng thời điên cuồng lao về phía Thất Thải Hoa Liên, trong nội tâm lại âm thầm đắc ý, đám ngu ngốc này chỉ biết ngăn cản yêu thú, vừa vặn thay ta cản đám yêu thú kia, tranh thủ thời gian cho ta.
Chúc Thiên Lam và những người khác cực kỳ tức giận, hai gia hỏa này lợi dụng mình ngăn cản yêu thú, bản thân bọn chúng đi hái Thất Thải Hoa Liên, quả thực vô sỉ đến cực điểm.
Sưu sưu!
Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đồng thời đi tới trước đóa Thất Thải Hoa Liên, bọn họ nhìn nhau, trong bắn ra hàn quang.
Chương 512 Chuyển dời mục tiêu (2)
- Tả Nhất Minh hội trưởng, Thất Thải Hoa Liên chỉ còn lại một đóa, nếu không chúng ta cùng nhau ra tay, ai hái Thất Thải Hoa Liên trước thì của ai.
- Đồng ý.
Hai người vừa dứt lời, Hứa Tín Hoa đưa ra đề nghị không có đi ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên, ngược lại đột nhiên hắn đánh một chưởng về phía Tả Nhất Minh.
làm cho Hứa Tín Hoa không nghĩ tới là, vào lúc hắn ra tay Tả Nhất Minh cũng đánh một chưởng vào ngực của hắn.
Oanh, hai người lúc này cùng bay ra ngoài, miệng bọn họ phun máu tươi.
- Thì ra ngươi sớm có ý định độc chiếm.
- Hừ, hai ta cũng như nhau.
Trong nháy mắt vừa rồi hai người cùng đánh chủ ý giống nhau, hiển nhiên muốn trọng thương đối phương sau đó mình đạt được ưu thế.
Hừ lạnh một tiếng, hai người bất chấp lau máu tươi trên miệng, lúc này cùng lao về phía Thất Thải Hoa Liên.
Lúc hai người sắp chạm tới Thất Thải Hoa Liên, đột nhiên có một đạo hào quang bay qua, lập tức ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên trước mặt hai người.
Cái gì?
Hai người chấn động, căn bản không có ngờ tới kết cục sẽ như thế này, vội vàng quay đầu nhìn sang, người ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên chính là đệ tử thiên tài Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh.
Bên cạnh Dạ Phồn Tinh còn có Chu Lương và Bạch Khởi.
Ba người tới đây khi nào?
Sắc mặt Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vô cùng khó coi, không nghĩ tới hai người bọn họ tân tân khổ khổ tính toán lại làm mai mối cho kẻ khác.
Trong nháy mắt vừa rồi, sắc mặt Tả Nhất Minh khôi phục bình thường, hắn cười nhạt nói:
- Dạ Phồn Tinh, ngươi làm không tệ, thay Đông Thăng quốc ta cướp được một đóa Thất Thải Hoa Liên. Rất tốt, sau khi về vương quốc, ta nhất định phải hảo hảo ban thưởng cho ngươi, hiện tại ngươi giao Thất Thải Hoa Liên cho ta đi.
Tả Nhất Minh vừa nói lời này, lúc này Dạ Phồn Tinh chậm rãi đi ra.
- Thật có lỗi, Tả Nhất Minh hội trưởng, Thất Thải Hoa Liên đã bị ta giữ lại.
Dạ Phồn Tinh căn bản không quan tâm tới Tả Nhất Minh, trực tiếp thu Thất Thải Hoa Liên vào trong trữ vật giới chỉ.
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống, sắc mặt khó coi tới cực điểm:
- Dạ Phồn Tinh, ngươi có ý gì, không cho ngươi thu là vì tốt cho ngươi, Thất Thải Hoa Liên thập phần quan trọng, người nơi này đều nhìn chằm chằm vào nó, lưu trên người của ngươi không an toàn.
- Của ngươi là của ngươi, ta chỉ bảo đảm thay ngươi mà thôi, sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.
- Chẳng lẽ ngươi còn không tin được ta sao?
Tả Nhất Minh không ngừng tới gần, không nhanh không chậm nói vài câu.
- Dạ Phồn Tinh, Tả Nhất Minh hội trưởng nói không sai, dùng thực lực của ngươi, Thất Thải Hoa Liên ở lại trên người của ngươi vô cùng không an toàn, thậm chí còn khả năng có họa sát thân, không bằng giao ra trước đi.
Hứa Tín Hoa cũng lên tiếng, dám người Dạ Phồn Tinh vây quanh phía sau bọn họ.
- Đa tạ hảo ý của hai vị, tuy thực lực tại hạ không được nhưng cũng có nắm chắc lưu lại một đóa Thất Thải Hoa Liên.
- Nói như vậy các ngươi cho rằng ăn chắc Thất Thải Hoa Liên hay sao?
Sắc mặt Tả Nhất Minh trầm xuống.
Dạ Phồn Tinh kinh ngạc cười cười:
- Tả Nhất Minh hội trưởng, ta nhớ trước kia ngươi đã từng nói, bảo vật ở nơi này đạt được là của ai đấy.
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống, trong nội tâm hắn sinh ra một tia sát cơ.
Hắn đúng là nói qua lời này, chẳng qua khi đó là lúc ở bên ngoài hang động, khi đó Dạ Phồn Tinh căn bản không có trong đội ngũ thì làm sao biết chuyện này?
Hắn lập tức hiểu ra, thì ra cả quá trình diễn ra, Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh vẫn ẩn nấp ở ngoài, hắn không có xuất hiện mà thôi, thẳng đến cuối cùng mới xuất hiện trước mặt cướp đi Thất Thải Hoa Liên thuộc về mình.
Kẻ này đúng là bạch nhãn lang.
Trong nội tâm Tả Nhất Minh sinh ra sát cơ, hắn lườm Hứa Tín Hoa bên cạnh, sau khi đạt được Tả Nhất Minh ám chỉ, đột nhiên Hứa Tín Hoa ra tay, mục tiêu trực chỉ Thất Thải Hoa Liên trong tay Dạ Phồn Tinh.
- Hứa Tín Hoa hội trưởng, ngươi làm cái gì, vì một đóa Thất Thải Hoa Liên mà dám động thủ với đệ tử Đông Thăng quốc, dừng tay cho ta.
Tả Nhất Minh nhìn thấy liền vui mừng, hắn rống lớn sau đó lao về phía Hứa Tín Hoa, nhìn như đang ngăn cản, kì thực lực chú ý của hắn tập trung vào Thất Thải Hoa Liên của Dạ Phồn Tinh.
- Hừ.
Dạ Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm có chuẩn bị, vào lúc Hứa Tín Hoa động thủ thì hắn lui nhanh về phía sau, đồng thời hắn ném một đạo hào quang màu đen ra xa, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngập trời bụi mù tung tóe, Dạ Phồn Tinh đã rời khỏi phạm vi công kích của hai người.
- Dùng thân phận hội trưởng hồn sư tháp của quốc gia lại cướp đoạt đồ vật trong tay tiểu bối như ta, hai người thật sự làm luyện hồn sư mất hết mặt mũi.
- Ngươi muốn chết.
Trong mắt Hứa Tín Hoa bắn ra sát cơ đáng sợ.
Một đóa Thất Thải Hoa Liên cuối cùng bị đoạt đi, đám người Chúc Thiên Lam đang chém giết với yêu thú cũng dừng lại.
Tất cả Huyền thú và yêu thú nhanh chóng chặn đường đám người Dạ Phồn Tinh.
- Nhân loại, giao Thất Thải Hoa Liên ra đây.
Xích Viêm và Bạch Tượng gào thét, ánh mắt sâm lãnh.
Dạ Phồn Tinh cười một tiếng:
- Huyền thú các ngươi đúng là ngu xuẩn, tuy chúng ta đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên, cho dù giết chúng ta thì các ngươi cũng không thể phân phối một đóa thế này, ngược lại con chồn tím nhỏ vừa rồi một mình cướp đoạt bốn đóa hoa sen, vì sao các ngươi không đuổi theo nó lại đối phó chúng ta, không nên mất dưa hấu lại nhặt hạt vừng chứ?
- Nếu như là ta, ta sẽ đi tìm con chồn nhỏ kia, bốn đóa Thất Thải Hoa Liên, chỉ sợ phân cho không ít người đấy.
Dạ Phồn Tinh nói lời này làm mấy Huyền thú giật mình.
- Hội trưởng, nơi này có một huyệt động.
- Trong huyệt động còn có lực lượng hỏa hệ tỏa ra khắp nơi.
- Còn nhìn gì nữa, dưới rễ cây Thất Thải Hoa Liên có một cửa động, trong truyền thuyết rễ cây của Thất Thải Hoa Liên sẽ không ở cùng nơi với hoa sen, chẳng lẽ dưới cửa động là rễ cây?
- Rễ cây Thất Thải Hoa Liên không nghịch thiên bằng hoa sen của nó nhưng là cũng là linh dược thất giai.
- Bản thân Thất Thải Hoa Liên không có thuộc tính hỏa hệ, chẳng lẽ phía dưới có bảo vật hỏa hệ?
- Chẳng lẽ là địa hỏa?
Không ít võ giả truy tìm tung tích Tiểu Tử Điêu lập tức phát hiện cửa động của xuyên sơn giáp.
Sau khi cảm nhận lưc lượng của hỏa diễm, người có kiến thức rộng rãi lập tức phát hiện không đúng.
Dị động ở đây hấp dẫn ba con Huyền thú.
Chương 513 Vu oan giá họa (1)
Lúc này mặc kệ võ giả nhân loại hay đám Huyền thú đều liên tục tìm kiếm dưới mặt đất.
Lúc này trong động nham thạch sâu dưới đất.
Một bóng người đứng trên tế đàn nơi Diệp Huyền thu phục vô dụng dung hỏa.
Người này chính là Loan Hồng phát hiện mánh khóe của thiên hỏa.
- Khí tức hỏa diễm thật nồng đậm, tại đây không lâu có lẽ có hỏa diễm thập phần khủng bố, xem cường độ của hỏa diễm lưu lại, ngọn lửa kia ít nhất cũng là cấp bậc địa hỏa.
Cảm nhận được khí tức hỏa diễm trên tế đàn, vẻ mặt của Loan Hồng khiếp sợ.
Hắn lại nhìn sang lỗ thủng do rễ cây Thất Thải Hoa Liên lưu lại.
- Khí tức sinh mệnh này nồng đậm như thế, nơi này hẳn là vị trí rễ Thất Thải Hoa Liên ah.
Vẻ mặt Loan Hồng vừa sợ vừa giận.
- Rốt cuộc là ai, là ai tới trước ta một bước, vậy mà lấy đia hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên đi, rốt cuộc là kẻ nào/
Loan Hồng trong cơn giận dữ tức giận suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Trong cảm giác của hắn hiện tại, hắn tân tân khổ khổ hao hết tinh lực tìm kiếm bảo tàng, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc tìm được bảo rương nhưng sau đó phát hiện bảo vật trong bảo rương đã bị người ta âấy đi, loại cảm giác này làm toàn thân của hắn run rẩy, suýt nữa hắn đứng không vững.
Trong lòng của hắn không cam lòng, hắn cẩn thận tìm kiếm trong hang động, ý đồ tìm được một ít dấu vết lưu lại.
Nhưng Diệp Huyền lúc rời đi đã thanh trừ tất cả dấu vết, cho nên Loan Hồng căn bản không tìm được manh mối có giá trị gì cả.
Đột nhiên trên mặt Loan Hồng có một dự cảm không tốt, lúc này hắn quay người muốn rời đi.
Không chờ hắn kịp rời đi, một tiếng nổ vang lên, một tầng nham thạch bị phá vỡ, một đám cường giả nhân loại và yêu thú liên tục xuất hiện trong hố sâu.
Vừa rồi Dạ Phồn Tinh nói cũng nhắc nhở mọi người.
Đặc biệt là kẻ tay không mà về như hai đại Huyền thú, trong nội tâm âm thầm suy tính, cho dù không chiếm được đóa hoa Thất Thải Hoa Liên nhưng đạt được rễ cây tại nơi này cũng không tồi.
Chờ thời điểm bọn họ đi vào trong hang động sâu dưới đất, lúc này bọn chúng chấn động.
- Nơi này thậm chí còn có tế đàn thần bí.
- Khí tức hỏa diễm thật nồng đậm, chẳng lẽ trong tế đàn có hỏa diễm cường đại nào đó?
- Ân? Các ngươi xem trên tế đàn có khí tức sinh mệnh nồng đậm như thế, nó hoàn toàn cùng loại với khí tức bổn nguyên của Thất Thải Hoa Liên, hẳn là rễ cây Thất Thải Hoa Liên ở nơi này.
- Ta nói vì sao trên Thất Thải Hoa Liên có lực lượng hỏa diễm nồng đậm như thế, thì ra rễ cây của nó thậm chí có hỏa diễm cường đại uẩn dưỡng, có thể làm cho nham thạch hóa thành dung nham, thai nghén ra Thất Thải Hoa Liên hỏa diễm tuyệt đối là cấp bậc địa hỏa.
- Đáng chết, nơi này còn có địa hỏa!
Vào lúc này tất cả Huyền thú, yêu thú cùng võ giả nhân loại đều khiếp sợ.
Cùng một thời gian, lực chú ý của bọn họ tập trung vào người duy nhất trong hang động.
Lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người này.
- Loan Hồng?!
Trong đội ngũ nhân loại có tiếng nói ngạc nhiên vang lên.
- Hảo tiểu tử, nơi này chỉ có một mình ngươi, địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên còn đang ở trên người của ngươi ah.
Bất kể là võ giả nhân loại hay đám Huyền thú, ánh mắt bọn họ đều đỏ rực như máu.
Xong.
Trong nội tâm Loan Hồng hôi bại như tro tàn, vào lúc này hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
- Sư huynh?
Trên mặt ba người Dạ Phồn Tinh lúc này mang theo đắng chát, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra sư huynh đứng một mình tại nơi này.
Nếu ba người biết rõ mình nói ra nơi này sẽ bạo bạo lộ sư huynh trước mặt mọi người, bọn họ tuyệt đối không làm như vậy.
Nhưng hiện tại có hối hận cũng không kịp.
- Nhân loại, giao địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên ra đây.
Trong nháy mắt tất cả yêu thú bao quanh Loan Hồng, chúng nổi giận đùng đùng, thần sắc nóng bỏng.
Hảo tiểu tử, chúng ta tân tân khổ khổ dối chiến với yêu thú ở phía trên, liều chết liều sống, Loan Hồng lại ở đây vơ vét bảo vật và làm ngư ông đắc lợi.
Không chỉ có yêu thú, rất nhiều võ giả nhân loại cũng tức giận bất bình.
- Các ngươi tính sai, ta không thu được bảo vật gì cả, thời điểm ta tới nơi này thì bảo vật đã không còn.
Loan Hồng nhíu mày giải thích nói.
Hắn không phải là người dễ dàng cúi đầu nhận thua, hắn có tính cách vô cùng cao ngạo, rất nhiều chuyện chẳng muốn giải thích, hiện tại hắn không thể không giải thích, bởi vì hắn thật sự không muốn bị nhiều người vu khống như thế.
- Nhân loại, đừng vội nói xạo, nhanh chóng giao tất cả bảo vật ra đây.
- Nhân loại các ngươi vô cùng giảo hoạt, không giao bảo vật ra thì dừng mong có thể rời khỏi nơi này.
Rất nhiều Huyền thú liên tụcgào thét.
- Hừ, ta nói không có thì không có, Loan Hồng ta còn chưa tới mức lừa gạt các ngươi trong việc này, nếu như ta đạt được bảo vật, tại sao ta còn ở nơi này chờ các ngươi bắt được?
- Nhân loại, ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu ngốc sao? Khí tức hỏa diễm phía trên biến mất không lâu, trong thời gian ngắn như thế, trừ ngươi còn có thể là ai? Về phần ngươi không chạy đi, nhất định là bởi vì ngươi muốn thu phục địa hỏa nên tiêu hao nhiều thời gian.
- Đúng thế, nhất định là như vậy.
- Xích Viêm thủ lĩnh quả nhiên thông minh, câu nói đầu tiên đã nói ra bản chất.
Sắc mặt Loan Hồng khó coi, những Huyền thú này quả thực ngốc nghếch, hết lần này tới lần khác hắn không thể phản bác.
Bá!
Loan Hồng trực tiếp lướt về phía đám người Chúc Thiên Lam.
- Nhân loại, muốn chạy đi đâu.
Mấy đại Huyền thú lập tức vây Loan Hồng vào giữa.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, các vị, mọi người đều là đệ tử liên minh mười ba nước, các ngươi sẽ không đứng ngoài quan sát chứ?
Loan Hồng mở miệng nói.
- Nhân loại, chuyện lúc trước chúng ta có thể bỏ qua nhưng người này không thể giao cho các ngươi, chúng ta cũng không muốn tánh mạng hắn, chỉ cần hắn giao địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên ra đây, chúng ta tuyệt đối không lấy mạng hắn.
Huyền thú Xích Viêm lúc này lên tiếng.
- Xích Viêm, tại sao ngươi bỏ qua đám người này?
Bạch Tượng lúc này nhanh chóng truyền âm, ngữ khí sâm lãnh, bọn chúng có sát ý trời sinh với nhân loại.
- Đám các ngươi thật ngu ngốc, đây chỉ là lời lừa gạt bọn chúng thôi, trước tiên phải lấy được bảo vật của tiểu tử này, về phần thả hay không thả đám người này sẽ nói sau.
Xích Viêm hừ lạnh nói một câu.
- Cao minh.
- Xích Viêm ngươi khi nào thông minh như vậy.
Hắc Minh và Bạch Tượng lúc này sợ hãi thán phục không nhỏ.
Chương 514 Vu oan giá họa (2)
Cảm thấy Xích Viêm đánh chủ ý không tồi, bọn chúng mở miệng:
- Nhân loại, Xích Viêm nói chính là ý của chúng ta, chỉ cần tiểu tử kia giao bảo vật ở nơi này ra, Yêu tộc chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
- Giao bảo vật ra đây.
Rất nhiều Huyền thú giận dữ hét lên.
Loan Hồng quay đầu nhìn về phía Chúc Thiên Lam, còn có hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, Loan Hồng hắn dù gì cũng là người liên minh mười ba nước chúng ta cũng không nên thấy chết mà không cứu.
Vô Thương quốc hắn khó khăn lắm mới có thiên tài như thế xuất hiện, tự nhiên không bỏ được hắn chết ở nơi này.
- Người này là người liên minh mười ba nước sao? Ta cảm thấy cần phải xme lại đấy.
Hứa Tín Hoa cười lạnh một tiếng.
- Hứa Tín Hoa, ngươi nói lời này có ý gì?
- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ý của ta sao?
Hứa Tín Hoa xùy cười một tiếng:
- Thái Tín, ngươi dám nói dùng thiên phú của ngươi có thể dạy ra thiên tài như Loan Hồng hay không? Nói thiệt cho ngươi biết, ngươi xem hắn thành đệ tử nhưng hắn chưa chắc xem ngươi như trưởng bối, Loan Hồng có thể xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên đã sớm ẩn nấp ở gần đó, hắn có thể đột nhiên hiện thân tại đây sao? Ngươi muốn cứu hắn ta không có ý kiến, ta phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận cứu nhầm bạch nhãn lang, ngươi hỏi Tả Nhất Minh hội trưởng xem, có lẽ hắn là người thấm sâu và hiểu rõ nhất đấy.
- Hứa Tín Hoa, chuyện của Đông Thăng quốc chúng ta không cần ngươi quan tâm.
Sắc mặt Tả Nhất Minh khó coi, Dạ Phồn Tinh vừa tranh đoạt với hắn làm nội tâm của hắn tức giận không nhỏ, tới bây giờ hắn vẫn còn thấy đau.
Vẻ mặt Chúc Thiên Lam hội trưởng lúc này do dự.
Kỳ thật bọn họ đã sớm nhìn ra bốn người Loan Hồng không đúng nhưng không nói rõ mà thôi, lại so sánh hành động của đối phương trong phù quang bí cảnh trung vừa rồi, cũng nói rõ bọn họ không cùng tâm tư với liên minh mười ba nước.
Hơn nữa biểu hiện của đám người Loan Hồng cũng làm nội tâm bọn họ tức giận.
Hắn tân tân khổ khổ dẫn đầu nhiều đệ tử liên minh chống cự yêu thú là vì muốn đạt được bảo vật.
Ai biết đám người Loan Hồng mai phục ở bên cạnh không làm chuyện gì, đến cuối cùng nhảy ra ngư ông đắc lợi, chuyện này đổi lại bất cứ kẻ nào cũng không thoải mái.
Hiện tại nếu buông tha đám người Loan Hồng, nội tâm Chúc Thiên Lam không đành lòng.
Thấy hắn do dự, những võ giả chung quanh lập tức lên tiếng:
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, Loan Hồng này căn bản không cùng hành động với chúng ta, ngược lại thừa dịp chúng ta chém giết đi tới hang động này, một mình lấy đi tất cả bảo vật, hiện tại hắn chỉ muốn dẫn tai họa sang nơi khác, chúng ta tuyệt độ không đồng ý.
- Không sai, dựa vào cái gì chúng ta chém giết ở phía trước, chết tổn thương thảm trọng nhưng tay không quay về, ngược lại tiểu tử này một người kiếm được tiện nghi còn muốn chúng ta che chở.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, ta biết rõ trong lòng ngươi nhân từ nhưng nhân từ với hắn chính là tàn nhẫn với đám người chúng ta.
- Cho dù chúng ta nguyện ý cứu hắn, Chúc Thiên Lam hội trưởng ngươi có thể xác định chúng ta có thể ngăn cản nhiều Huyền thú và yêu thú điên cuồng tiến công hay không?
Rất nhiều võ giả lên tiếng cũng làm Chúc Thiên Lam quyết định.
Hắn thở dài,
- Loan Hồng, ngươi giao bảo vật đạt được ở đây ra đi, ta cam đoan những yêu thú này không đả thương ngươi.
- Ta thật không đạt được cái gì, nếu như ta thực sự có bảo vật, ta có thể ngoan ngoãn chờ ở nơi này sao?
Trong nội tâm Loan Hồng biệt khuất gần như sắp thổ huyết, hắn mắng to người chiếm được bảo vật, đối phương cướp sạch còn mình ở lại chịu đòn, hơn nữa còn không thể giải thích nên hắn tức giận không nhỏ.
Nghe Loan Hồng nói lời này, sắc mặt Chúc Thiên Lam cũng trầm xuống, trong nội tâm tức giận Loan Hồng tới lúc này còn giả vờ, hắn quát lớn:
- Nếu ngươi đã nói như thế thì ta không có biện pháp.
Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng há hốc mồm, dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
Loan Hồng cũng biết đám người Chúc Thiên Lam châẩn bị vứt bỏ mình không quan tâm tới.
- Hừ, đám người liên minh mười ba nước đều là một đám phế vật, cũng không có một chút tác dụng gì.
Trong nội tâm Loan Hồng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng lười xinđaám người Chúc Thiên Lam giúp đỡ, thân ảnh của hắn hóa thành tàn ảnh bị sương mù che chắn, hắn muốn thoát thân khỏi vòng vây của yêu thú.
- Tiểu tử, nếu để cho ngươi chạy thoát, ngày sau mặt mũi Yêu tộc đặt ở đâu?
Ba đại Huyền thú hừ lạnh một tiếng, lần này chúng tốn nhiều công sức như vậy, kết quả chỉ hái được một đóa Thất Thải Hoa Liên, trong lòng tức giận có thể nghĩ, nếu như còn để Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng có thể tìm tảng đá đập đầu chết cho rồi.
Ầm ầm!
Toàn thân Xích Viêm tỏa ra khí tức hỏa diễm lăng lệ ác liệt, nó tát một cái về phía Loan Hồng, chưởng ảnh mang theo hào quang màu đỏ đánh lên người Loan Hồng, ngay sau đó trên người Loan Hồng có hào quang màu trắng xuất hiện.
Hào quang màu trắng như sương mù che chắn chung quanh, cũng không thấy có bao nhiêu uy lực, nhưng Xích Viêm vừa đánh vào sương mù màu trắng lại có cảm giác như đánh vào núi cao vạn trượng, rốt cuộc hắn không thể rung chuyển chút nào.
Bởi vì xuất hiện biến hóa bất ngờ làm cho tất cả yêu thú và võ giả nhân loại ở đây vô cùng ngạc nhiên.
Hảo tiểu tử, rốt cuộc gia hỏa có bảo vật thể là cái gì lại có thể ngăn cản một kích toàn lực của Huyền thú ngũ giai như vậy?
Trong ánh mắt của võ giả nhân loại tỏa sáng, ánh mắt đám người Tả Nhất Minh sinh ra hào quang tham lam không nhỏ.
Võ giả nhân loại là kinh diễm, đám Huyền thú Xích Viêm là tức giận.
Chúng có nhiều yêu thú như thế, nếu không thể ngăn cản một tên võ giả nhân loại thì sau này biết giấu mặt vào đâu?
Rống!
Xích Viêm tức giận gào to một tiếng, trong miệng của nó phun ra cột sáng màu đỏ, cột sáng như laser bắn thẳng về phía trước.
Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, hào quang màu trắng bao phủ thân thể Loan Hồng bị phá thành mảnh nhỏ và lộ ra bản thể của hán.
Lúc này đám Hắc Minh từ phía sau lao thẳng lên phía trước.
- Tiểu tử, chết đi cho ta.
Toàn thân Hắc Minh đen kịt, một gợn sóng màu đen chấn động vô hình và điên cuồng quét qua chung quanh, hóa thành một cây thương giống như đang thẩm phán, nó dính lên người Loan Hồng và nghe được tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Loan Hồng lúc này chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó mọi người phát hiện Loan Hồng không có đổ máu.
Chương 515 Mọi người đều có mục đích riêng
- Lại là phù văn giả thân.
- Rốt cuộc trên người tiểu tử này có bao nhiêu bảo vật?
- Bắt lấy hắn, địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên nhất định đang ở trong tay của hắn.
Những Huyền thú chung quanh tức giận, chúng thao túng đám yêu thú điên cuồng xông lên phía trước, hoàn toàn không cần mạng.
Rầm rầm rầm!
Từng đạo hào quang cọ rửa qua người Loan Hồng giống như hạt mưa bảy màu văng khắp nơi.
Sắc mặt Loan Hồng khó coi, số lượng đám yêu thú nơi này quá nhiều nhưng hắn có không ít bảo vật, thực lực mạnh nhưng bị nhiều yêu thú vây công như thế làm hắn có phần luống cuống tay chân.
Bất đắc dĩ, hắn vội vàng nháy mắt với đám người Dạ Phồn Tinh.
- Đều là người liên minh mười ba nước, chẳng lẽ mọi người cứ khoanh tay đứng nhìn như thế sao? Tuy Dạ Phồn Tinh ta thực lực không được nhưng ta không nhìn nổi hành vi của các vị.
Đám người Dạ Phồn Tinh nhìn hắn Loan Hồng nháy mắt, lúc này đường hoàng quát to một tiếng sau đó nhanh chóng tụ tập với Loan Hồng.
Ông ông ông ông.
Từng đạo hào quang xuất hiện trên người của bọn họ, không ngờ tạo thành một đại trận, sương mù của đại trận ngăn cản đám Huyền thú yêu thú tiến công, bốn người lao ra khỏi hang động và nhanh chóng bay lên mặt đất.
- Đuổi theo!
Đám Xích Viêm làm sao cam tâm nhìn đám người Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng liên tục đuổi theo ra ngoài.
- Thái Tín hội trưởng, thực lực của người ta rất mạnh nha, bảo vật còn nhiều như thế, chỉ sợ còn mạnh hơn ngươi không ít, làm gì cần ngươi đi lên bảo hộ chứ.
Tả Nhất Minh trào phúng cười cười.
Sắc mặt Thái Tín đỏ lên, cả buổi nói không ra lời.
Tả Nhất Minh nói không phải là không có đạo lý, vừa rồi đổi Loan Hồng thành hắn, chỉ sợ hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc đã sớm chết mười tám lần rồi.
- Mấy gia hỏa này tuyệt đối không phải người liên minh mười ba nước, đại trận do bọn chúng tạo thành vậy mà có thể lập tức ngăn cản nhiều yêu thú và Huyền thú ngũ giai tiến công, địa vị khẳng định không nhỏ.
Có võ giả rung động mở miệng nói ra.
Những võ giả khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh kết hợp với nhau tạo thành đại trận vô cùng cường đại, kết hợp với biểu hiên của bọn chúng trong phù quang đại hội, nếu như còn không hiểu trong đs có chuyện ẩn thì bọn họ cũng quá ngu rồi.
- Rốt cuộc bọn chúng là người nơi nào, tiềm phục vào liên minh mười ba nước chúng ta có mục đích gì?
- Chẳng lẽ là thiên tài của các thế lực đỉnh cấp trên đại lục?
Không ít người sinh ra bóng mờ, nếu như liên minh mười ba nước bị thế lực đỉnh cấp trên đại lục ngấp nghé như thế, như vậy tình cảnh bọn họ sau này sẽ nguy hiểm.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, xem ra liên minh mười ba nước chúng ta đang thời buổi rối loạn ah.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ngưng trọng lên tiếng.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta xem ngươi nên quản tốt chính ngươi thì hơn, nếu Loan Hồng là thiên tài của thế lực bên ngoài tới, Diệp Huyền của Lưu Vân quốc các ngươi cũng không tốt hơn nơi nào.
Hứa Tín Hoa hội trưởng cười lạnh nói:
- Theo ta thấy nếu như ai nhìn thấy Diệp Huyền trong phù quang bí cảnh thì phải bắt hắn lại, hảo hảo hỏi hắn một chút hắn tiềm phục trong liên minh mười ba nước chúng ta là có mục đích gì.
Hắn nói ra lời này làm không ít người nhìn sang Đông Phương Ngôn Ngữ, đúng thế, Diệp Huyền biểu hiện trên phù quang đại hội lúc trước còn đáng sợ hơn cả Loan Hồng rất nhiều.
- Hứa Tín Hoa, ngươi ghen ghét thiên tài Lưu Vân quốc của ta thì cứ việc nói thẳng, làm gì dùng loại thủ đoạn dơ bẩn như thế.
Đông Phương Ngôn Ngữ chắp tay nói với mọi người.
- Các vị, ta không biết đám người Loan Hồng nhưng với Diệp Huyền thì ta có thể xác nhận hắn là đệ tử Lưu Vân quốc, phụ mẫucủa hắn, thân nhân, gia tộc đều ở trong Lưu Vân quốc, hắn từ nhỏ lớn lên tại Lưu Vân quốc, điểm này tuyệt đối không có sai lầm.
- Được rồi, mọi người cũng đều không nên suy đoán lung tung, nếu Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói như vậy, ta tin tưởng lai lịch Diệp Huyền nhất định rất trong sạch.
Chúc Thiên Lam hội trưởng thản nhiên nói.
- Diệp Huyền trong sạch hay không trong sạch thì ta không biết, ta rất ngạc nhiên Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên chuẩn bị xử lý như thế nào?
Đột nhiên Tả Nhất Minh lên tiếng.
- Đúng thế, chúng ta nhiều người gian khổ nhiều ngày qua như thế, cuối cùng tất cả đều không công mà lui, chỉ có Đông Phương Ngôn Ngữ đạt được một đóa hoa sen, dường như việc này không công bằng.
Ánh mắt Hứa Tín Hoa lạnh lùng.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người, Đông Phương Ngôn Ngữ cười lạnh, nói:
- Có gì mà không công bình, hoa sen là Lưu Vân Quốc đạt được, dĩ nhiên là thuộc về Lưu Vân Quốc, việc này đã nói ngay từ đầu, chẳng lẽ các ngươi muốn đổi ý sao? Nào có chuyện tốt như thế.
- Còn nữa Tả Nhất Minh hội trưởng, trừ ta có được Thất Thải Hoa Liên ra, đệ tử Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh của ngươi cũng nhận được đấy? Tại sao ngươi không tìm hắn mà tìm ta, không phải buồn cười sao. Hẳn ngươi cảm thấy Đông Phương Ngôn Ngữ ta dễ khi dễ hay sao?
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói không sai, Tả Nhất Minh hội trưởng, hành vi của ngươi không phúc hậu rồi. Thất Thải Hoa Liên ta cũng muốn nhưng chuyện cường đoạt hoa sen của kẻ khác thì Vệ Quang ta làm không được, cũng gánh không nổi lời của ngươi.
Thạch Chân quốc Vệ Quang hội trưởng giao hảo với Đông Phương Ngôn Ngữ, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn.
Người có suy nghĩ như thế chỉ là số ít, không ít người bị lời nói của Tả Nhất Minh câu dẫn suy nghĩ khác.
Tuy bọn họ cũng biết cho dù bảo Đông Phương Ngôn Ngữ giao hoa sen trong tay ra cũng không tới phiên bọn họ nhưng ít ra cũng cần một câu trả lời.
Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Chúc Thiên Lam.
- Ai đoạt được là của ai, chuyện này đã sớm nói rõ ngay từ đầu, cũng thương nghị xong.
Chúc Thiên Lam cau mày, hắn nói lời này làm mọi người bỏ đi nhớ thương.
- Nếu không còn bảo vật, như vậy chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này cũng vô nghĩa, cáo từ.
Xem như không chiếm được chỗ tốt, Tả Nhất Minh cũng không nói nhảm, hắn quay người rời khỏi hang động.
- Cáo từ.
Hứa Tín Hoa chắp chắp tay, hắn nhanh chóng lao ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng hai người vội vã như thế, lại nhìn phương hướng hai người rời đi, mọi người lập tức tỉnh ngộ, hai người này vừa ý bảo vật trên người đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh.
Nghĩ vậy ánh mắt không ít người sáng lên, liên tục cáo từ rời đi, trong khoảnh khắc người trong sơn động giảm đi một nửa.
- Không tốt, Thất Thải Hoa Liên có thể ngắt lấy.
- Nhanh!
- Tiểu chút chít màu tím kia tới từ nơi nào? Quá giảo hoạt, ngăn nó lại.
Trong lúc nhất thời có tiếng gầm vang lên, mặc kệ võ giả nhân loại hay yêu thú đều không có tâm tư đánh nhau, cả đám điên cuồng lao về phía Thất Thải Hoa Liên.
Răng rắc!
Tiểu Tử Điêu có tay nhỏ nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt nó đã hái đi ba đóa trong bảy đóa hoa sen..
Thời điểm nó muốn ngắt lấy đóa thứ tư.
- Cút ngay!
Huyền thú Hắc Minh đuổi tới đầu tiên, trong tiếng rống giận dữ nó vỗ vào người Tiểu Tử Điêu, đồng thời lại vung trảo nhiếp hoa sen ở gần mình.
Sau lưng Hắc Minh là hai Huyền thú ngũ giai Xích Viêm và Bạch Tượng cũng nổi giận đùng đùng, đại lượng yêu thú ngũ giai cùng với Võ Tông nhân loại đều giết tới gần, đôi mắt bọn họ đỏ bừng.
Tiểu Tử Điêu trào phúng cười cười, ngay sau đó thân thể của nó chấn động và hư không tiêu thất, ngay sau đó nó xuất hiện trên móng vuốt của Hắc Minh và hái đóa hoa sen thứ tư.
Vào lúc nó hái xong, Tiểu Tử Điêu còn đá mạnh một cước, nó đá một đóa hoa sen bay ra bên ngoài.
Phương hướng nó dá chính là đám người Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần.
Ba!
Một đóa hoa sen đến tay, Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đều giật mình.
Cho dù thế nào bọn họ cũng không ngờ dễ dàng đạt được một đóa sen như thế, vận khí như vậy cũng quá tốt rồi.
- Con chồn nhỏ kia rất quen thuộc, tại sao giống con của Diệp Huyền thế?
Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đều nhìn thấy Tiểu Tử Điêu của Diệp Huyền, thần sắc bọn họ giật mình, chợt liếc nhau sauđoó không do dự lui về phía sau.
Bảy đóa hoa sen cũng chỉ có bảy đóa, hiện tại bị ngắt đi năm đóa, lúc này cũng chỉ còn lại hai đóa mà thôi.
Lưu Vân quốc có thể có được một đóa đã là chuyện ngoài ý muốn, hai người đều là người ý chí kiên định, lập tức biết rõ thấy tốt thì lấy, tạm thời lánh phong mang.
- Ngươi!
Hắc Minh Huyền thú nhìn thấy cảnh này, nó lập tức giận tím mặt, ngay sau đó nó gào thét với Tiểu Tử Điêu.
Bá!
Tiểu Tử Điêu cười xùy một tiếng, thân thể của nó hư không tiêu thất và biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này hai đóa hoa sen còn lại cũng sắp bị ngắt lấy, bất chấp phẫn nộ, Hắc Minh lập tức lao thẳng về phía hai đóa sen cuối cùng.
Ầm ầm!
Một trận đại chiến diễn ra, đối mặt với Thất Thải Hoa Liên có thể vô điều kiện tăng một đẳng cấp cho người khác, tất cả mọi người và yêu thú đều điên cuồng ra tay với nhau.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, đại lượng yêu thú cấp thấp và võ giả nhân loại vẫn lạc tại chỗ.
- Đệ tử Lưu Vân quốc, tất cả đều lui về phía sau cho ta.
- Đệ tử Thiên Kim quốc lui lại.
- Đệ tử Thạch Chân quốc không được gia nhập chiến đoàn.
Từng tiếng rống giận vang lên, hội trưởng hồn sư tháp các quốc gia nhìn thấy đệ tử dưới trướng không ngừng vẫn lạc, bọn họ lập tức gào to.
Trong đại chiến lớn như thế, đệ tử thiên tài tam giai Địa Vũ Sư hoàn toàn không có chút tác dụng gì, gia nhập chiến đoàn chính là tìm chết.
Những đệ tử này mặc dù vô cùng đỏ mắt với Thất Thải Hoa Liên nhưng khi đối mặt với tràng diện khủng bố như thế cũng bất đắc dĩ thở dài, liên tục lui về phía sau.
Bọn họ cũng không có bỏ qua hi vọng cuối cùng, ngược lại tìm kiếm tung tích của Tiểu Tử Điêu.
Lúc trước Tiểu Tử Điêu cướp đi bốn đóa hoa sen, nếu có thể tìm được nó còn thuận lợi hơn tranh đoạt hai đóa hoa sen kia.
- Ha ha!
Trong hang động dung nham, dù sao thế lực yêu thú mạnh hơn so với nhân loại, Hắc Minh cười như điên, trong tình huống liều mạng tổn thương nó đã ngắt lấy một trong hai đóa hoa sen cuối cùng.
- Thất Thải Hoa Liên chỉ còn một đóa mà thôi.
- Còn có một đóa, đáng chết.
- Mọi người không nên lưu thủ.
Chính mình tân tân khổ khổ cố gắng lâu như vậy nhưng không đoạt được một đóa hoa sen, đám người Tả Nhất Minh tức giận gào thét, rốt cuộc bất chấp giữ lại liền thi triển át chủ bài của mình.
Ầm ầm!
Các loại huyền binh, hồn binh, thậm chí huyền bảo xuất hiện trong hang động, điên cuồng nghiền áp đội ngũ yêu thú.
Đám ngườiTả Nhất Minh lúc này toàn lực bộc phát, đội ngũ yêu thú bị đánh ra khe hở, một đóa Thất Thải Hoa Liên cuối cùng xuất hiện trước mặt đám người Tả Nhất Minh.
- Nhân loại đáng giận.
Hắc Minh đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên, Xích Viêm và Bạch Tượng lại không có đạt được, hai đại Huyền thú lòng nóng như lửa đốt, vội vàng triệu hoán yêu thú dưới trướng tấn công liều chết.
- Các vị, ra tay ngăn cản đám yêu thú này, nếu không chống được một kích của bọn chúng, tất cả chúng ta sẽ chết tổn thương thảm trọng.
- Tả Nhất Minh nói đúng, ngăn cản bọn chúng.
Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vội vàng gào thét, trong mắt của bọn họ xuất hiện hào quang giảo hoạt.
- Ngăn cản bọn chúng.
Nhìn thấy uy thế đám yêu thú tiến công, sắc mặt Chúc Thiên Lam biến hóa, hắn lập tức nhắc nhở mọi người, dẫn đầu đội ngũ đứng ở phía trước.
Ở chỗ này, số lượng yêu thú và thực lực cũng vượt qua võ giả nhân loại, nếu vì Thất Thải Hoa Liên mà mọi người phân tán xa nhau, nhiều yêu thú ngũ giai trùng kích hung hãn không sợ chết như thế sẽ có rất nhiều người vẫn lạc.
Thân là luyện hồn sư mạnh nhất trong liên minh mười ba nước, Chúc Thiên Lam tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ chuyện đó xảy ra.
Thậm chí đám người Đông Phương Ngôn Ngữ và Khô Trần đã rút lui cũng đứng ở phía sau trợ trận.
Oanh!
Hai đại quân không ngừng đối kháng lẫn nhau.
Bá!
Vào thời khắc mấu chốt, hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đang đứng ở vị trí đầu cũng rút lui về phía sau.
Thiếu đi hai Võ Tông ngăn cản, thực lực võ giả nhân loại giảm nhiều, ẩn ẩn có xu thế bị phá tan.
- Tả Nhất Minh, Hứa Tín Hoa, hai người các ngươi làm gì!
Chúc Thiên Lam và các cường giả khác tức giận gào to.
- Chúng ta hái Thất Thải Hoa Liên xuống, bởi như vậy mọi người cố gắng những ngày qua mới có ý nghĩa, tuyệt đối không thể để đóa hoa sen cuối cùng rơi vào trong tay của Huyền thú.
Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa nói chuyện đường hoàng, đồng thời điên cuồng lao về phía Thất Thải Hoa Liên, trong nội tâm lại âm thầm đắc ý, đám ngu ngốc này chỉ biết ngăn cản yêu thú, vừa vặn thay ta cản đám yêu thú kia, tranh thủ thời gian cho ta.
Chúc Thiên Lam và những người khác cực kỳ tức giận, hai gia hỏa này lợi dụng mình ngăn cản yêu thú, bản thân bọn chúng đi hái Thất Thải Hoa Liên, quả thực vô sỉ đến cực điểm.
Sưu sưu!
Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đồng thời đi tới trước đóa Thất Thải Hoa Liên, bọn họ nhìn nhau, trong bắn ra hàn quang.
Chương 512 Chuyển dời mục tiêu (2)
- Tả Nhất Minh hội trưởng, Thất Thải Hoa Liên chỉ còn lại một đóa, nếu không chúng ta cùng nhau ra tay, ai hái Thất Thải Hoa Liên trước thì của ai.
- Đồng ý.
Hai người vừa dứt lời, Hứa Tín Hoa đưa ra đề nghị không có đi ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên, ngược lại đột nhiên hắn đánh một chưởng về phía Tả Nhất Minh.
làm cho Hứa Tín Hoa không nghĩ tới là, vào lúc hắn ra tay Tả Nhất Minh cũng đánh một chưởng vào ngực của hắn.
Oanh, hai người lúc này cùng bay ra ngoài, miệng bọn họ phun máu tươi.
- Thì ra ngươi sớm có ý định độc chiếm.
- Hừ, hai ta cũng như nhau.
Trong nháy mắt vừa rồi hai người cùng đánh chủ ý giống nhau, hiển nhiên muốn trọng thương đối phương sau đó mình đạt được ưu thế.
Hừ lạnh một tiếng, hai người bất chấp lau máu tươi trên miệng, lúc này cùng lao về phía Thất Thải Hoa Liên.
Lúc hai người sắp chạm tới Thất Thải Hoa Liên, đột nhiên có một đạo hào quang bay qua, lập tức ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên trước mặt hai người.
Cái gì?
Hai người chấn động, căn bản không có ngờ tới kết cục sẽ như thế này, vội vàng quay đầu nhìn sang, người ngắt lấy Thất Thải Hoa Liên chính là đệ tử thiên tài Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh.
Bên cạnh Dạ Phồn Tinh còn có Chu Lương và Bạch Khởi.
Ba người tới đây khi nào?
Sắc mặt Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vô cùng khó coi, không nghĩ tới hai người bọn họ tân tân khổ khổ tính toán lại làm mai mối cho kẻ khác.
Trong nháy mắt vừa rồi, sắc mặt Tả Nhất Minh khôi phục bình thường, hắn cười nhạt nói:
- Dạ Phồn Tinh, ngươi làm không tệ, thay Đông Thăng quốc ta cướp được một đóa Thất Thải Hoa Liên. Rất tốt, sau khi về vương quốc, ta nhất định phải hảo hảo ban thưởng cho ngươi, hiện tại ngươi giao Thất Thải Hoa Liên cho ta đi.
Tả Nhất Minh vừa nói lời này, lúc này Dạ Phồn Tinh chậm rãi đi ra.
- Thật có lỗi, Tả Nhất Minh hội trưởng, Thất Thải Hoa Liên đã bị ta giữ lại.
Dạ Phồn Tinh căn bản không quan tâm tới Tả Nhất Minh, trực tiếp thu Thất Thải Hoa Liên vào trong trữ vật giới chỉ.
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống, sắc mặt khó coi tới cực điểm:
- Dạ Phồn Tinh, ngươi có ý gì, không cho ngươi thu là vì tốt cho ngươi, Thất Thải Hoa Liên thập phần quan trọng, người nơi này đều nhìn chằm chằm vào nó, lưu trên người của ngươi không an toàn.
- Của ngươi là của ngươi, ta chỉ bảo đảm thay ngươi mà thôi, sau khi ra khỏi phù quang bí cảnh tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi.
- Chẳng lẽ ngươi còn không tin được ta sao?
Tả Nhất Minh không ngừng tới gần, không nhanh không chậm nói vài câu.
- Dạ Phồn Tinh, Tả Nhất Minh hội trưởng nói không sai, dùng thực lực của ngươi, Thất Thải Hoa Liên ở lại trên người của ngươi vô cùng không an toàn, thậm chí còn khả năng có họa sát thân, không bằng giao ra trước đi.
Hứa Tín Hoa cũng lên tiếng, dám người Dạ Phồn Tinh vây quanh phía sau bọn họ.
- Đa tạ hảo ý của hai vị, tuy thực lực tại hạ không được nhưng cũng có nắm chắc lưu lại một đóa Thất Thải Hoa Liên.
- Nói như vậy các ngươi cho rằng ăn chắc Thất Thải Hoa Liên hay sao?
Sắc mặt Tả Nhất Minh trầm xuống.
Dạ Phồn Tinh kinh ngạc cười cười:
- Tả Nhất Minh hội trưởng, ta nhớ trước kia ngươi đã từng nói, bảo vật ở nơi này đạt được là của ai đấy.
Ánh mắt Tả Nhất Minh trầm xuống, trong nội tâm hắn sinh ra một tia sát cơ.
Hắn đúng là nói qua lời này, chẳng qua khi đó là lúc ở bên ngoài hang động, khi đó Dạ Phồn Tinh căn bản không có trong đội ngũ thì làm sao biết chuyện này?
Hắn lập tức hiểu ra, thì ra cả quá trình diễn ra, Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh vẫn ẩn nấp ở ngoài, hắn không có xuất hiện mà thôi, thẳng đến cuối cùng mới xuất hiện trước mặt cướp đi Thất Thải Hoa Liên thuộc về mình.
Kẻ này đúng là bạch nhãn lang.
Trong nội tâm Tả Nhất Minh sinh ra sát cơ, hắn lườm Hứa Tín Hoa bên cạnh, sau khi đạt được Tả Nhất Minh ám chỉ, đột nhiên Hứa Tín Hoa ra tay, mục tiêu trực chỉ Thất Thải Hoa Liên trong tay Dạ Phồn Tinh.
- Hứa Tín Hoa hội trưởng, ngươi làm cái gì, vì một đóa Thất Thải Hoa Liên mà dám động thủ với đệ tử Đông Thăng quốc, dừng tay cho ta.
Tả Nhất Minh nhìn thấy liền vui mừng, hắn rống lớn sau đó lao về phía Hứa Tín Hoa, nhìn như đang ngăn cản, kì thực lực chú ý của hắn tập trung vào Thất Thải Hoa Liên của Dạ Phồn Tinh.
- Hừ.
Dạ Phồn Tinh cười lạnh một tiếng, hắn đã sớm có chuẩn bị, vào lúc Hứa Tín Hoa động thủ thì hắn lui nhanh về phía sau, đồng thời hắn ném một đạo hào quang màu đen ra xa, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngập trời bụi mù tung tóe, Dạ Phồn Tinh đã rời khỏi phạm vi công kích của hai người.
- Dùng thân phận hội trưởng hồn sư tháp của quốc gia lại cướp đoạt đồ vật trong tay tiểu bối như ta, hai người thật sự làm luyện hồn sư mất hết mặt mũi.
- Ngươi muốn chết.
Trong mắt Hứa Tín Hoa bắn ra sát cơ đáng sợ.
Một đóa Thất Thải Hoa Liên cuối cùng bị đoạt đi, đám người Chúc Thiên Lam đang chém giết với yêu thú cũng dừng lại.
Tất cả Huyền thú và yêu thú nhanh chóng chặn đường đám người Dạ Phồn Tinh.
- Nhân loại, giao Thất Thải Hoa Liên ra đây.
Xích Viêm và Bạch Tượng gào thét, ánh mắt sâm lãnh.
Dạ Phồn Tinh cười một tiếng:
- Huyền thú các ngươi đúng là ngu xuẩn, tuy chúng ta đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên, cho dù giết chúng ta thì các ngươi cũng không thể phân phối một đóa thế này, ngược lại con chồn tím nhỏ vừa rồi một mình cướp đoạt bốn đóa hoa sen, vì sao các ngươi không đuổi theo nó lại đối phó chúng ta, không nên mất dưa hấu lại nhặt hạt vừng chứ?
- Nếu như là ta, ta sẽ đi tìm con chồn nhỏ kia, bốn đóa Thất Thải Hoa Liên, chỉ sợ phân cho không ít người đấy.
Dạ Phồn Tinh nói lời này làm mấy Huyền thú giật mình.
- Hội trưởng, nơi này có một huyệt động.
- Trong huyệt động còn có lực lượng hỏa hệ tỏa ra khắp nơi.
- Còn nhìn gì nữa, dưới rễ cây Thất Thải Hoa Liên có một cửa động, trong truyền thuyết rễ cây của Thất Thải Hoa Liên sẽ không ở cùng nơi với hoa sen, chẳng lẽ dưới cửa động là rễ cây?
- Rễ cây Thất Thải Hoa Liên không nghịch thiên bằng hoa sen của nó nhưng là cũng là linh dược thất giai.
- Bản thân Thất Thải Hoa Liên không có thuộc tính hỏa hệ, chẳng lẽ phía dưới có bảo vật hỏa hệ?
- Chẳng lẽ là địa hỏa?
Không ít võ giả truy tìm tung tích Tiểu Tử Điêu lập tức phát hiện cửa động của xuyên sơn giáp.
Sau khi cảm nhận lưc lượng của hỏa diễm, người có kiến thức rộng rãi lập tức phát hiện không đúng.
Dị động ở đây hấp dẫn ba con Huyền thú.
Chương 513 Vu oan giá họa (1)
Lúc này mặc kệ võ giả nhân loại hay đám Huyền thú đều liên tục tìm kiếm dưới mặt đất.
Lúc này trong động nham thạch sâu dưới đất.
Một bóng người đứng trên tế đàn nơi Diệp Huyền thu phục vô dụng dung hỏa.
Người này chính là Loan Hồng phát hiện mánh khóe của thiên hỏa.
- Khí tức hỏa diễm thật nồng đậm, tại đây không lâu có lẽ có hỏa diễm thập phần khủng bố, xem cường độ của hỏa diễm lưu lại, ngọn lửa kia ít nhất cũng là cấp bậc địa hỏa.
Cảm nhận được khí tức hỏa diễm trên tế đàn, vẻ mặt của Loan Hồng khiếp sợ.
Hắn lại nhìn sang lỗ thủng do rễ cây Thất Thải Hoa Liên lưu lại.
- Khí tức sinh mệnh này nồng đậm như thế, nơi này hẳn là vị trí rễ Thất Thải Hoa Liên ah.
Vẻ mặt Loan Hồng vừa sợ vừa giận.
- Rốt cuộc là ai, là ai tới trước ta một bước, vậy mà lấy đia hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên đi, rốt cuộc là kẻ nào/
Loan Hồng trong cơn giận dữ tức giận suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Trong cảm giác của hắn hiện tại, hắn tân tân khổ khổ hao hết tinh lực tìm kiếm bảo tàng, trải qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc tìm được bảo rương nhưng sau đó phát hiện bảo vật trong bảo rương đã bị người ta âấy đi, loại cảm giác này làm toàn thân của hắn run rẩy, suýt nữa hắn đứng không vững.
Trong lòng của hắn không cam lòng, hắn cẩn thận tìm kiếm trong hang động, ý đồ tìm được một ít dấu vết lưu lại.
Nhưng Diệp Huyền lúc rời đi đã thanh trừ tất cả dấu vết, cho nên Loan Hồng căn bản không tìm được manh mối có giá trị gì cả.
Đột nhiên trên mặt Loan Hồng có một dự cảm không tốt, lúc này hắn quay người muốn rời đi.
Không chờ hắn kịp rời đi, một tiếng nổ vang lên, một tầng nham thạch bị phá vỡ, một đám cường giả nhân loại và yêu thú liên tục xuất hiện trong hố sâu.
Vừa rồi Dạ Phồn Tinh nói cũng nhắc nhở mọi người.
Đặc biệt là kẻ tay không mà về như hai đại Huyền thú, trong nội tâm âm thầm suy tính, cho dù không chiếm được đóa hoa Thất Thải Hoa Liên nhưng đạt được rễ cây tại nơi này cũng không tồi.
Chờ thời điểm bọn họ đi vào trong hang động sâu dưới đất, lúc này bọn chúng chấn động.
- Nơi này thậm chí còn có tế đàn thần bí.
- Khí tức hỏa diễm thật nồng đậm, chẳng lẽ trong tế đàn có hỏa diễm cường đại nào đó?
- Ân? Các ngươi xem trên tế đàn có khí tức sinh mệnh nồng đậm như thế, nó hoàn toàn cùng loại với khí tức bổn nguyên của Thất Thải Hoa Liên, hẳn là rễ cây Thất Thải Hoa Liên ở nơi này.
- Ta nói vì sao trên Thất Thải Hoa Liên có lực lượng hỏa diễm nồng đậm như thế, thì ra rễ cây của nó thậm chí có hỏa diễm cường đại uẩn dưỡng, có thể làm cho nham thạch hóa thành dung nham, thai nghén ra Thất Thải Hoa Liên hỏa diễm tuyệt đối là cấp bậc địa hỏa.
- Đáng chết, nơi này còn có địa hỏa!
Vào lúc này tất cả Huyền thú, yêu thú cùng võ giả nhân loại đều khiếp sợ.
Cùng một thời gian, lực chú ý của bọn họ tập trung vào người duy nhất trong hang động.
Lúc này tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người này.
- Loan Hồng?!
Trong đội ngũ nhân loại có tiếng nói ngạc nhiên vang lên.
- Hảo tiểu tử, nơi này chỉ có một mình ngươi, địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên còn đang ở trên người của ngươi ah.
Bất kể là võ giả nhân loại hay đám Huyền thú, ánh mắt bọn họ đều đỏ rực như máu.
Xong.
Trong nội tâm Loan Hồng hôi bại như tro tàn, vào lúc này hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
- Sư huynh?
Trên mặt ba người Dạ Phồn Tinh lúc này mang theo đắng chát, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra sư huynh đứng một mình tại nơi này.
Nếu ba người biết rõ mình nói ra nơi này sẽ bạo bạo lộ sư huynh trước mặt mọi người, bọn họ tuyệt đối không làm như vậy.
Nhưng hiện tại có hối hận cũng không kịp.
- Nhân loại, giao địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên ra đây.
Trong nháy mắt tất cả yêu thú bao quanh Loan Hồng, chúng nổi giận đùng đùng, thần sắc nóng bỏng.
Hảo tiểu tử, chúng ta tân tân khổ khổ dối chiến với yêu thú ở phía trên, liều chết liều sống, Loan Hồng lại ở đây vơ vét bảo vật và làm ngư ông đắc lợi.
Không chỉ có yêu thú, rất nhiều võ giả nhân loại cũng tức giận bất bình.
- Các ngươi tính sai, ta không thu được bảo vật gì cả, thời điểm ta tới nơi này thì bảo vật đã không còn.
Loan Hồng nhíu mày giải thích nói.
Hắn không phải là người dễ dàng cúi đầu nhận thua, hắn có tính cách vô cùng cao ngạo, rất nhiều chuyện chẳng muốn giải thích, hiện tại hắn không thể không giải thích, bởi vì hắn thật sự không muốn bị nhiều người vu khống như thế.
- Nhân loại, đừng vội nói xạo, nhanh chóng giao tất cả bảo vật ra đây.
- Nhân loại các ngươi vô cùng giảo hoạt, không giao bảo vật ra thì dừng mong có thể rời khỏi nơi này.
Rất nhiều Huyền thú liên tụcgào thét.
- Hừ, ta nói không có thì không có, Loan Hồng ta còn chưa tới mức lừa gạt các ngươi trong việc này, nếu như ta đạt được bảo vật, tại sao ta còn ở nơi này chờ các ngươi bắt được?
- Nhân loại, ngươi nghĩ rằng chúng ta ngu ngốc sao? Khí tức hỏa diễm phía trên biến mất không lâu, trong thời gian ngắn như thế, trừ ngươi còn có thể là ai? Về phần ngươi không chạy đi, nhất định là bởi vì ngươi muốn thu phục địa hỏa nên tiêu hao nhiều thời gian.
- Đúng thế, nhất định là như vậy.
- Xích Viêm thủ lĩnh quả nhiên thông minh, câu nói đầu tiên đã nói ra bản chất.
Sắc mặt Loan Hồng khó coi, những Huyền thú này quả thực ngốc nghếch, hết lần này tới lần khác hắn không thể phản bác.
Bá!
Loan Hồng trực tiếp lướt về phía đám người Chúc Thiên Lam.
- Nhân loại, muốn chạy đi đâu.
Mấy đại Huyền thú lập tức vây Loan Hồng vào giữa.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, các vị, mọi người đều là đệ tử liên minh mười ba nước, các ngươi sẽ không đứng ngoài quan sát chứ?
Loan Hồng mở miệng nói.
- Nhân loại, chuyện lúc trước chúng ta có thể bỏ qua nhưng người này không thể giao cho các ngươi, chúng ta cũng không muốn tánh mạng hắn, chỉ cần hắn giao địa hỏa và rễ Thất Thải Hoa Liên ra đây, chúng ta tuyệt đối không lấy mạng hắn.
Huyền thú Xích Viêm lúc này lên tiếng.
- Xích Viêm, tại sao ngươi bỏ qua đám người này?
Bạch Tượng lúc này nhanh chóng truyền âm, ngữ khí sâm lãnh, bọn chúng có sát ý trời sinh với nhân loại.
- Đám các ngươi thật ngu ngốc, đây chỉ là lời lừa gạt bọn chúng thôi, trước tiên phải lấy được bảo vật của tiểu tử này, về phần thả hay không thả đám người này sẽ nói sau.
Xích Viêm hừ lạnh nói một câu.
- Cao minh.
- Xích Viêm ngươi khi nào thông minh như vậy.
Hắc Minh và Bạch Tượng lúc này sợ hãi thán phục không nhỏ.
Chương 514 Vu oan giá họa (2)
Cảm thấy Xích Viêm đánh chủ ý không tồi, bọn chúng mở miệng:
- Nhân loại, Xích Viêm nói chính là ý của chúng ta, chỉ cần tiểu tử kia giao bảo vật ở nơi này ra, Yêu tộc chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
- Giao bảo vật ra đây.
Rất nhiều Huyền thú giận dữ hét lên.
Loan Hồng quay đầu nhìn về phía Chúc Thiên Lam, còn có hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, Loan Hồng hắn dù gì cũng là người liên minh mười ba nước chúng ta cũng không nên thấy chết mà không cứu.
Vô Thương quốc hắn khó khăn lắm mới có thiên tài như thế xuất hiện, tự nhiên không bỏ được hắn chết ở nơi này.
- Người này là người liên minh mười ba nước sao? Ta cảm thấy cần phải xme lại đấy.
Hứa Tín Hoa cười lạnh một tiếng.
- Hứa Tín Hoa, ngươi nói lời này có ý gì?
- Chẳng lẽ ngươi còn không hiểu ý của ta sao?
Hứa Tín Hoa xùy cười một tiếng:
- Thái Tín, ngươi dám nói dùng thiên phú của ngươi có thể dạy ra thiên tài như Loan Hồng hay không? Nói thiệt cho ngươi biết, ngươi xem hắn thành đệ tử nhưng hắn chưa chắc xem ngươi như trưởng bối, Loan Hồng có thể xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên đã sớm ẩn nấp ở gần đó, hắn có thể đột nhiên hiện thân tại đây sao? Ngươi muốn cứu hắn ta không có ý kiến, ta phải nhắc nhở ngươi, cẩn thận cứu nhầm bạch nhãn lang, ngươi hỏi Tả Nhất Minh hội trưởng xem, có lẽ hắn là người thấm sâu và hiểu rõ nhất đấy.
- Hứa Tín Hoa, chuyện của Đông Thăng quốc chúng ta không cần ngươi quan tâm.
Sắc mặt Tả Nhất Minh khó coi, Dạ Phồn Tinh vừa tranh đoạt với hắn làm nội tâm của hắn tức giận không nhỏ, tới bây giờ hắn vẫn còn thấy đau.
Vẻ mặt Chúc Thiên Lam hội trưởng lúc này do dự.
Kỳ thật bọn họ đã sớm nhìn ra bốn người Loan Hồng không đúng nhưng không nói rõ mà thôi, lại so sánh hành động của đối phương trong phù quang bí cảnh trung vừa rồi, cũng nói rõ bọn họ không cùng tâm tư với liên minh mười ba nước.
Hơn nữa biểu hiện của đám người Loan Hồng cũng làm nội tâm bọn họ tức giận.
Hắn tân tân khổ khổ dẫn đầu nhiều đệ tử liên minh chống cự yêu thú là vì muốn đạt được bảo vật.
Ai biết đám người Loan Hồng mai phục ở bên cạnh không làm chuyện gì, đến cuối cùng nhảy ra ngư ông đắc lợi, chuyện này đổi lại bất cứ kẻ nào cũng không thoải mái.
Hiện tại nếu buông tha đám người Loan Hồng, nội tâm Chúc Thiên Lam không đành lòng.
Thấy hắn do dự, những võ giả chung quanh lập tức lên tiếng:
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, Loan Hồng này căn bản không cùng hành động với chúng ta, ngược lại thừa dịp chúng ta chém giết đi tới hang động này, một mình lấy đi tất cả bảo vật, hiện tại hắn chỉ muốn dẫn tai họa sang nơi khác, chúng ta tuyệt độ không đồng ý.
- Không sai, dựa vào cái gì chúng ta chém giết ở phía trước, chết tổn thương thảm trọng nhưng tay không quay về, ngược lại tiểu tử này một người kiếm được tiện nghi còn muốn chúng ta che chở.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, ta biết rõ trong lòng ngươi nhân từ nhưng nhân từ với hắn chính là tàn nhẫn với đám người chúng ta.
- Cho dù chúng ta nguyện ý cứu hắn, Chúc Thiên Lam hội trưởng ngươi có thể xác định chúng ta có thể ngăn cản nhiều Huyền thú và yêu thú điên cuồng tiến công hay không?
Rất nhiều võ giả lên tiếng cũng làm Chúc Thiên Lam quyết định.
Hắn thở dài,
- Loan Hồng, ngươi giao bảo vật đạt được ở đây ra đi, ta cam đoan những yêu thú này không đả thương ngươi.
- Ta thật không đạt được cái gì, nếu như ta thực sự có bảo vật, ta có thể ngoan ngoãn chờ ở nơi này sao?
Trong nội tâm Loan Hồng biệt khuất gần như sắp thổ huyết, hắn mắng to người chiếm được bảo vật, đối phương cướp sạch còn mình ở lại chịu đòn, hơn nữa còn không thể giải thích nên hắn tức giận không nhỏ.
Nghe Loan Hồng nói lời này, sắc mặt Chúc Thiên Lam cũng trầm xuống, trong nội tâm tức giận Loan Hồng tới lúc này còn giả vờ, hắn quát lớn:
- Nếu ngươi đã nói như thế thì ta không có biện pháp.
Vô Thương quốc Thái Tín hội trưởng há hốc mồm, dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể lắc đầu mà thôi.
Loan Hồng cũng biết đám người Chúc Thiên Lam châẩn bị vứt bỏ mình không quan tâm tới.
- Hừ, đám người liên minh mười ba nước đều là một đám phế vật, cũng không có một chút tác dụng gì.
Trong nội tâm Loan Hồng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng lười xinđaám người Chúc Thiên Lam giúp đỡ, thân ảnh của hắn hóa thành tàn ảnh bị sương mù che chắn, hắn muốn thoát thân khỏi vòng vây của yêu thú.
- Tiểu tử, nếu để cho ngươi chạy thoát, ngày sau mặt mũi Yêu tộc đặt ở đâu?
Ba đại Huyền thú hừ lạnh một tiếng, lần này chúng tốn nhiều công sức như vậy, kết quả chỉ hái được một đóa Thất Thải Hoa Liên, trong lòng tức giận có thể nghĩ, nếu như còn để Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng có thể tìm tảng đá đập đầu chết cho rồi.
Ầm ầm!
Toàn thân Xích Viêm tỏa ra khí tức hỏa diễm lăng lệ ác liệt, nó tát một cái về phía Loan Hồng, chưởng ảnh mang theo hào quang màu đỏ đánh lên người Loan Hồng, ngay sau đó trên người Loan Hồng có hào quang màu trắng xuất hiện.
Hào quang màu trắng như sương mù che chắn chung quanh, cũng không thấy có bao nhiêu uy lực, nhưng Xích Viêm vừa đánh vào sương mù màu trắng lại có cảm giác như đánh vào núi cao vạn trượng, rốt cuộc hắn không thể rung chuyển chút nào.
Bởi vì xuất hiện biến hóa bất ngờ làm cho tất cả yêu thú và võ giả nhân loại ở đây vô cùng ngạc nhiên.
Hảo tiểu tử, rốt cuộc gia hỏa có bảo vật thể là cái gì lại có thể ngăn cản một kích toàn lực của Huyền thú ngũ giai như vậy?
Trong ánh mắt của võ giả nhân loại tỏa sáng, ánh mắt đám người Tả Nhất Minh sinh ra hào quang tham lam không nhỏ.
Võ giả nhân loại là kinh diễm, đám Huyền thú Xích Viêm là tức giận.
Chúng có nhiều yêu thú như thế, nếu không thể ngăn cản một tên võ giả nhân loại thì sau này biết giấu mặt vào đâu?
Rống!
Xích Viêm tức giận gào to một tiếng, trong miệng của nó phun ra cột sáng màu đỏ, cột sáng như laser bắn thẳng về phía trước.
Chỉ nghe tiếng nổ lớn vang lên, hào quang màu trắng bao phủ thân thể Loan Hồng bị phá thành mảnh nhỏ và lộ ra bản thể của hán.
Lúc này đám Hắc Minh từ phía sau lao thẳng lên phía trước.
- Tiểu tử, chết đi cho ta.
Toàn thân Hắc Minh đen kịt, một gợn sóng màu đen chấn động vô hình và điên cuồng quét qua chung quanh, hóa thành một cây thương giống như đang thẩm phán, nó dính lên người Loan Hồng và nghe được tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Loan Hồng lúc này chia năm xẻ bảy.
Ngay sau đó mọi người phát hiện Loan Hồng không có đổ máu.
Chương 515 Mọi người đều có mục đích riêng
- Lại là phù văn giả thân.
- Rốt cuộc trên người tiểu tử này có bao nhiêu bảo vật?
- Bắt lấy hắn, địa hỏa và rễ cây Thất Thải Hoa Liên nhất định đang ở trong tay của hắn.
Những Huyền thú chung quanh tức giận, chúng thao túng đám yêu thú điên cuồng xông lên phía trước, hoàn toàn không cần mạng.
Rầm rầm rầm!
Từng đạo hào quang cọ rửa qua người Loan Hồng giống như hạt mưa bảy màu văng khắp nơi.
Sắc mặt Loan Hồng khó coi, số lượng đám yêu thú nơi này quá nhiều nhưng hắn có không ít bảo vật, thực lực mạnh nhưng bị nhiều yêu thú vây công như thế làm hắn có phần luống cuống tay chân.
Bất đắc dĩ, hắn vội vàng nháy mắt với đám người Dạ Phồn Tinh.
- Đều là người liên minh mười ba nước, chẳng lẽ mọi người cứ khoanh tay đứng nhìn như thế sao? Tuy Dạ Phồn Tinh ta thực lực không được nhưng ta không nhìn nổi hành vi của các vị.
Đám người Dạ Phồn Tinh nhìn hắn Loan Hồng nháy mắt, lúc này đường hoàng quát to một tiếng sau đó nhanh chóng tụ tập với Loan Hồng.
Ông ông ông ông.
Từng đạo hào quang xuất hiện trên người của bọn họ, không ngờ tạo thành một đại trận, sương mù của đại trận ngăn cản đám Huyền thú yêu thú tiến công, bốn người lao ra khỏi hang động và nhanh chóng bay lên mặt đất.
- Đuổi theo!
Đám Xích Viêm làm sao cam tâm nhìn đám người Loan Hồng chạy thoát, bọn chúng liên tục đuổi theo ra ngoài.
- Thái Tín hội trưởng, thực lực của người ta rất mạnh nha, bảo vật còn nhiều như thế, chỉ sợ còn mạnh hơn ngươi không ít, làm gì cần ngươi đi lên bảo hộ chứ.
Tả Nhất Minh trào phúng cười cười.
Sắc mặt Thái Tín đỏ lên, cả buổi nói không ra lời.
Tả Nhất Minh nói không phải là không có đạo lý, vừa rồi đổi Loan Hồng thành hắn, chỉ sợ hội trưởng hồn sư tháp Vô Thương quốc đã sớm chết mười tám lần rồi.
- Mấy gia hỏa này tuyệt đối không phải người liên minh mười ba nước, đại trận do bọn chúng tạo thành vậy mà có thể lập tức ngăn cản nhiều yêu thú và Huyền thú ngũ giai tiến công, địa vị khẳng định không nhỏ.
Có võ giả rung động mở miệng nói ra.
Những võ giả khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh kết hợp với nhau tạo thành đại trận vô cùng cường đại, kết hợp với biểu hiên của bọn chúng trong phù quang đại hội, nếu như còn không hiểu trong đs có chuyện ẩn thì bọn họ cũng quá ngu rồi.
- Rốt cuộc bọn chúng là người nơi nào, tiềm phục vào liên minh mười ba nước chúng ta có mục đích gì?
- Chẳng lẽ là thiên tài của các thế lực đỉnh cấp trên đại lục?
Không ít người sinh ra bóng mờ, nếu như liên minh mười ba nước bị thế lực đỉnh cấp trên đại lục ngấp nghé như thế, như vậy tình cảnh bọn họ sau này sẽ nguy hiểm.
- Chúc Thiên Lam hội trưởng, xem ra liên minh mười ba nước chúng ta đang thời buổi rối loạn ah.
Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng ngưng trọng lên tiếng.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ta xem ngươi nên quản tốt chính ngươi thì hơn, nếu Loan Hồng là thiên tài của thế lực bên ngoài tới, Diệp Huyền của Lưu Vân quốc các ngươi cũng không tốt hơn nơi nào.
Hứa Tín Hoa hội trưởng cười lạnh nói:
- Theo ta thấy nếu như ai nhìn thấy Diệp Huyền trong phù quang bí cảnh thì phải bắt hắn lại, hảo hảo hỏi hắn một chút hắn tiềm phục trong liên minh mười ba nước chúng ta là có mục đích gì.
Hắn nói ra lời này làm không ít người nhìn sang Đông Phương Ngôn Ngữ, đúng thế, Diệp Huyền biểu hiện trên phù quang đại hội lúc trước còn đáng sợ hơn cả Loan Hồng rất nhiều.
- Hứa Tín Hoa, ngươi ghen ghét thiên tài Lưu Vân quốc của ta thì cứ việc nói thẳng, làm gì dùng loại thủ đoạn dơ bẩn như thế.
Đông Phương Ngôn Ngữ chắp tay nói với mọi người.
- Các vị, ta không biết đám người Loan Hồng nhưng với Diệp Huyền thì ta có thể xác nhận hắn là đệ tử Lưu Vân quốc, phụ mẫucủa hắn, thân nhân, gia tộc đều ở trong Lưu Vân quốc, hắn từ nhỏ lớn lên tại Lưu Vân quốc, điểm này tuyệt đối không có sai lầm.
- Được rồi, mọi người cũng đều không nên suy đoán lung tung, nếu Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói như vậy, ta tin tưởng lai lịch Diệp Huyền nhất định rất trong sạch.
Chúc Thiên Lam hội trưởng thản nhiên nói.
- Diệp Huyền trong sạch hay không trong sạch thì ta không biết, ta rất ngạc nhiên Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên chuẩn bị xử lý như thế nào?
Đột nhiên Tả Nhất Minh lên tiếng.
- Đúng thế, chúng ta nhiều người gian khổ nhiều ngày qua như thế, cuối cùng tất cả đều không công mà lui, chỉ có Đông Phương Ngôn Ngữ đạt được một đóa hoa sen, dường như việc này không công bằng.
Ánh mắt Hứa Tín Hoa lạnh lùng.
Nhìn thấy ánh mắt mọi người, Đông Phương Ngôn Ngữ cười lạnh, nói:
- Có gì mà không công bình, hoa sen là Lưu Vân Quốc đạt được, dĩ nhiên là thuộc về Lưu Vân Quốc, việc này đã nói ngay từ đầu, chẳng lẽ các ngươi muốn đổi ý sao? Nào có chuyện tốt như thế.
- Còn nữa Tả Nhất Minh hội trưởng, trừ ta có được Thất Thải Hoa Liên ra, đệ tử Đông Thăng quốc Dạ Phồn Tinh của ngươi cũng nhận được đấy? Tại sao ngươi không tìm hắn mà tìm ta, không phải buồn cười sao. Hẳn ngươi cảm thấy Đông Phương Ngôn Ngữ ta dễ khi dễ hay sao?
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng nói không sai, Tả Nhất Minh hội trưởng, hành vi của ngươi không phúc hậu rồi. Thất Thải Hoa Liên ta cũng muốn nhưng chuyện cường đoạt hoa sen của kẻ khác thì Vệ Quang ta làm không được, cũng gánh không nổi lời của ngươi.
Thạch Chân quốc Vệ Quang hội trưởng giao hảo với Đông Phương Ngôn Ngữ, tự nhiên sẽ đứng về phía hắn.
Người có suy nghĩ như thế chỉ là số ít, không ít người bị lời nói của Tả Nhất Minh câu dẫn suy nghĩ khác.
Tuy bọn họ cũng biết cho dù bảo Đông Phương Ngôn Ngữ giao hoa sen trong tay ra cũng không tới phiên bọn họ nhưng ít ra cũng cần một câu trả lời.
Trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người Chúc Thiên Lam.
- Ai đoạt được là của ai, chuyện này đã sớm nói rõ ngay từ đầu, cũng thương nghị xong.
Chúc Thiên Lam cau mày, hắn nói lời này làm mọi người bỏ đi nhớ thương.
- Nếu không còn bảo vật, như vậy chúng ta tiếp tục lưu lại nơi này cũng vô nghĩa, cáo từ.
Xem như không chiếm được chỗ tốt, Tả Nhất Minh cũng không nói nhảm, hắn quay người rời khỏi hang động.
- Cáo từ.
Hứa Tín Hoa chắp chắp tay, hắn nhanh chóng lao ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dạng hai người vội vã như thế, lại nhìn phương hướng hai người rời đi, mọi người lập tức tỉnh ngộ, hai người này vừa ý bảo vật trên người đám người Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh.
Nghĩ vậy ánh mắt không ít người sáng lên, liên tục cáo từ rời đi, trong khoảnh khắc người trong sơn động giảm đi một nửa.