-
Chương 931-935
Chương 931 Hai lão tức giận (1)
Nhìn thấy ngữ khí thành khẩn của Dược lão cho nên nội tâm Diệp Huyền hòa hoãn lại, nói:
- Ta nhớ lúc trước khi luyện chế ta đã đóng phòng luyện chế, tại sao hai vị vào được?
Dược lão cười khổ và nói:
- Ta với tư cách là chủ nhiệm luyện dược hệ có tùy thời giám sát chỉ đạo tất cả phòng luyện chế, cho nên trên người của ta có ngọc bài có thể mở cửa bất cứu phòng nào.
Còn có chuyện này?
Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Đông Phương Tử Ti, Đông Phương Tử Ti lúc này gật gật đầu, hiển nhiên trong luyện dược hệ có quy định này.
- Ai,, trong lúc vô tình trở thành rình coi ngươi luyện chế, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chuyện này là ta sai, Huyền Diệp, nếu như ngươi có yêu cầu gì cứ nói đi.
Dược lão nói.
Diệp Huyền còn có chút tức giận Dược lão và Đông lão đột nhiên xâm nhập liền tức giận, hiện tại hắn đã không còn tức giận.
Đó là do bản thân không biết rõ quy địh của học viện, huống chi từ ngữ khí và thần thái của Dược lão và Đông lão cũng không phải cố ý rình coi hắn luyện chế.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền liền khoát khoát tay nói:
- Dược lão, chuyện này không phải ngươi sai, huống chi hai vị đã cứu ta nhiều lần, ta cũng không có tổn thất gì.
Diệp Huyền không phải người lấy oán trả ơn, trên thực tế nếu như Dược lão và Đông lão chỉ muốn quan sát thì Diệp Huyền không cự tuyệt, lúc trước hắn tức giận là vì hai người tự ý xâm nhập mà thôi.
Học viện có quy định này nhưng hắn không biết là mà thôi.
- Không được.
Ai biết Dược lão lại kiên quyết như thế.
- Cho dù học viện có quy định nhưng chuyện nào là chuyện nào, ta vô tình rình coi kỹ xảo luyện dược của ngươi là sự thật, nếu như ngươi không có yêu cầu gì sẽ làm ta bất an.
Dược lão làm người đường đường chính chính, tự nhiên không chiếm món lợi nhỏ.
Thấy thái độ Dược lão kiên quyết như vậy, nội tâm Diệp Huyền hơi động.
Hắn cười nói:
- Dược lão, nếu ngươi muốn đền bù tổn thất, như vậy chờ lát nữa ngươi luyện chế cho ta một lần là được rồi.
Dược lão chính là luyện dược sư Võ Vương thất giai, thỉnh hắn luyện chế một lần cũng cần trả giá lớn.
- Không có vấn đề.
Dược lão đáp ứng sảng khoái, đồng thời hắn cũng hiếu kỳ hỏi thăm:
- Khục khục, đúng rồi, lúc trước Huyền Diệp ngươi luyện chế đan dược gì?
Sau khi đã định ra việc này, Dược lão hiếu kỳ hỏi thăm.
Bộ dạng của hắn lúc này nào giống chủ nhiệm luyện dược hệ chứ, thần thái của hắn hoàn toàn giống đệ tử đang học hỏi.
Lỗ tai Đông Phương Tử Ti dựng thẳng lên.
Nói thật, Diệp Huyền luyện chế một lần là thành công, mùi của đan dược cũng làm huyền lực của nàng bị dẫn động, trong nội tâm nàng tò mò không thôi.
- Ta luyện chế chính là Cô Mạnh Lan Đan.
Diệp Huyền cũng không giấu diếm.
- Cô Mạnh Lan Đan?
Vẻ mặt Dược lão nghi hoặc, hắn thân là chủ nhiệm luyện dược hệ Lam Quang học viện nhưng chưa bao giờ nghe qua cái tên đan dược này.
- Cô Mạnh Lan Đan lấy Cô Mạnh Lan lục giai làm chủ dược, phụ dùng Tinh Diệu tủy, Thiên Tinh Sa các loại tài liệu luyện chế mà thành, có thể trợ giúp Võ Tông ngũ giai tam trọng dễ dàng bước vào Võ Tôn lục giai, hơn nữa không có tác dụng phụ, hơn nữa Cô Mạnh Lan Đan có tác dụng gia tăng huyền lực cho Võ Tôn lục giai.
Khi Diệp Huyền báo ra tên các linh dược, đôi mắt Dược lão càng ngày càng sáng, tuy hắn chưa nghe qua tên đan dược nhưng hắn hiểu linh dược kết hợp với nhau sẽ có tác dụng gì.
Khi nghe nói dược hiệu của Cô Mạnh Lan Đan thì Dược lão càng kích động.
Có thể giúp Võ Tông ngũ giai tam trọng dễ dàng bước vào Võ Tôn lục giai, hơn nữa không có chút tác dụng phụ, Cô Mạnh Lan Đan kinh người như vậy?
Học viên trong Lam Quang học viện có nhiều cấp bậc, mục đích tồn tại của Lam Quang học viện chính là trợ giúp Võ Tông ngũ giai đột phá đến Võ Tôn lục giai, đồng thời giúp Võ Tôn lục giai tam trọng bước vào Võ Vương thất giai.
Nếu như đan dược Diệp Huyền có công hiệu như thế, chẳng phải nói chỉ âần có thể luyện chế đan dược này, tất cả đệ tử trong học viện đều đột phá Võ Tôn lục giai?
Dường như biết rõ suy nghĩ của Dược lão, Diệp Huyền cười nói:
- Trên lý luận Cô Mạnh Lan Đan có thể giúp tất cả Võ Tông ngũ giai bước vào Võ Tôn lục giai, nhưng trên thực tế bởi vì linh dược Cô Mạnh Lan thập phần thưa thớt, hơn nữa Tinh Diệu tủy và Thiên Tinh Sa khó gặp, hơn nữa luyện chế Cô Mạnh Lan Đan thập phần rườm rà, luyện dược sư lục giai đỉnh phong chưa chắc bảo chứng khả năng thành công, cho nên loại đan dược này ít khi truyền lưu ra ngoài.
- Ngươi nói Cô Mạnh Lan Đan là đan dược lục giai đỉnh phong? Vậy chẳng phải nói ngươi là luyện dược sư lục giai đỉnh phong?
Dược đã sớm hoài nghi phẩm giai của Cô Mạnh Lan Đan, hôm nay đạt được Diệp Huyền chứng minh là đúng thì giật mình không thôi.
- Ngươi dùng tu vi Võ Tông ngũ luyện chế đan dược lục giai đỉnh phong...
Kiến thức Dược lão còn cao hơn Đông Phương Tử Ti nhiều, biết có một ít luyện dược sư có tu vi huyền thức cao hơn tu vi huyền lực, thậm chí có thể vượt cấp luyện chế đan dược.
Nhưng luyện dược sư, như vậy thường thường là thiên tài trong Huyền Vực, hơn nữa chỉ có thể vượt tiểu đẳng cấp, hắn chưa từng nghe có người nào làm được như Diệp Huyền.
- May mắn, may mắn mà thôi.
- Luyện dược chi đạo căn bản không có may mắn gì đáng nói, bất cứ sai lầm nào cũng làm luyện chế thất bại, hơn nữa thủ pháp luyện chế của ngươi vừa rồi tinh diệu tuyệt luân, rất nhiều thủ pháp thậm chí ta chưa từng nghe nói qua, ngươi dùng tôi đan quyết lúc cuối cùng căn bản không phải Mộng Cảnh bình nguyên có thể có được.
Hai mắt Dược lão tỏa sáng và bắn ra hào quang.
- Nói, ngươi tới Lam Quang học viện có mục đích gì?
Vào lúc này trên người Dược lão phóng thích hàn khí kinh người, hàn khí bao phủ Diệp Huyền.
Đông lão bên cạnh cũng giống như thế, ánh mắt vô cùng ác liêt.
Hai người tỏa ra sát cơ đậm đặc, lập tức bao phủ Diệp Huyền, trong phòng luyện chế sinh ra hào khí nặng nề...
- Hai vị muốn làm gì?
Đông Phương Tử Ti nhìn thấy hai người như vậy thì ngạc nhiên.
Song phương trao đổi với nhua rất tốt, vì cái gì đảo mắt đã biến thành bộ dạng như vậy.
- Đông Phương Tử Ti, ngươi trực tiếp lui qua một bên.
Dược lão vung tay lên, huyền lực vô hình đẩy Đông Phương Tử Thi ra ngoài.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
- Chugs ta đã điều tra qua, ngươi căn bản không phải người Mộng Cảnh bình nguyên chúng ta, lần đầu tiên ngươi xuất hiện chính là Vô Không Lĩnh trong Mộng Cảnh bình nguyên, bên người còn có cường giả Võ Vương tóc vàng, về sau ngươi đi đế đô Hạo Thiên đế quốc và sáng lập Huyền Đan các, gây ra một phen phong vân, cuối cùng mới đi đến Lam Quang học viện chúng ta.
Chương 932 Hai lão tức giận (2)
Dược lão nói mỗi câu như thế, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền càng hung hiểm hơn trước, ý đồ nhìn ra một ít sơ hở.
- Không biết ngươi có lai lịch gì nhưng ngươi biểu hiện thực lực căn bản không phải người Mộng Cảnh bình nguyên có thể có được, ới thiên phú của ngươi không cần tới Lam Quang học viện, nói đi, ngươi có lai lịch gì? Đến Lam Quang học viện với mục đích gì?
Đối mặt Dược lão và Đông lão chất vấn, khí thế không ngừng áp bachs thân thể, vẻ mặt Diệp Huyền không biến hóa, hắn lạnh lùng nói:
- Ta nghe nói Lam Quang học viện chưa từng hỏi lai lịch học viện mà? Vì cái gì đến phiên ta lại không được?
- Không phải đến phiên ngươi không được.
Dược lão lắc đầu:
- Nói thật, ta rất thưởng thức ngươi nhưng ngươi gây chuyện với Huyền Cơ Tông nên dẫn tới không ít phiền toái cho Lam Quang học viện, hơn nữa khuya ngày hôm qua tại ngoại viện có một gã đệ tử tên là Trần Kim chết trong ký túc xá, hắn đến từ Huyền Cơ Tông, hẳn là ngươi giết người này đúng không?
Đôi mắt Dược lão bắn ra hào quang ác liệt nhìn Diệp Huyền.
Sau khi xảy ra xung đột với Huyền Cơ Tông, Lam Quang học viện phái người điều tra lai lịch Diệp Huyền, tiến hành điều tra và phát hiện thân phận người này quá thần bí.
Vốn không có chuyện gì, Lam Quang học viện cũng không chú ý chuyện như thế.
Nhưng bản thân Diệp Huyền gây ra phong ba quá lớn nên không thể không tìm hiểu.
Hôm nay lại nhìn thấy Diệp Huyền biểu hiện ra tạo nghệ luyện dược kinh người như thế, Dược lão lập tức hoài nghi ý đồ Diệp Huyền gia nhập Lam Quang học viện.
Lúc trước phó tông chủ Huyền Cơ Tông Đoạn Thiên Lang muốn làm gì trong học viện, bộ dáng như đang tìm kiếm gì đó.
Huyền Diệp lai lịch thần bí cho nên Dược lão không thể không hoài nghi mục đích hắn gia nhập học viện, có phải giống Huyền Cơ Tông hay không.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hai người, Diệp Huyền im lặng, hắn cũng không nghĩ tới chuyện biến thành như thế.
Bảo hắn nói lai lịch của mình là chuyện không có khả năng.
- Các ngươi không tin ta hoàn toàn có thể trục xuất ta ra khỏi học viện, ta không thể nói với hai vị ta tới từ nơi nào.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Hắn cũng cảm thấy đáng tiếc khi rời khỏi Lam Quang học viện, Diệp Huyền có hảo cảm với nơi đây, không nói quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Tú Minh, Dược lão và Đông lão đứng ra ngăn cản Huyền Cơ Tông, không có vứt bỏ hắn cũng làm hắn không thể gây khó xử với hai người.
Nhưng hiện tại hai người lại bảo hắn nói ra lai lịch, Diệp Huyền không muốn nói việc này.
Diệp Huyền càng cự tuyệt, Dược lão và Đông lão hoài nghi càng sâu.
- Ta không biết mục đích của ngươi tới Lam Quang học viện chúng ta làm gì, chỉ cần ngươi nói ra lai lịch bản thân là được, nếu như không đúng như chúng ta suy nghĩ, không làm loạn với Lam Quang học viện thì chúng ta cần gì làm khó ngươi?
Đông lão ngưng giọng nói ra.
- Thật có lỗi, ta làm không được.
Diệp Huyền lắc đầu.
Đám người Đông lão xác minh xem hắn có nói dối hay không, hết lần này tới lần khác hắn không thể nói lai lịch của mình.
- Xem ra ngươi thật có vấn đề.
Dược lão và Đông lão đồng thời tiến tới một bước, hàn ý trên người càng lúc càng nặng.
- Tại sao lại như vậy, trong đó có chuyện gì hay sao, Dược lão, Đông lão, có phải các ngươi lầm hay không, cho dù Huyền Diệp thế nào cũng không gây bất lợi cho Lam Quang học viện, Huyền Diệp, ngươi nhanh nói gì đi.
Nhìn ba người đối chọi gay gắt, Đông Phương Tử Ti nói ra.
- Nếu như ngươi không đồng ý, như vậy chúng ta chỉ có thể dùng sức mạnh, ngươi cho rằng ngươi không nói thì chúng ta không có cách gì hay sao?
Đông lão Lãnh hừ một tiếng, hắn nhìn Huyền Diệp là thiếu niên từng được hắn cứu, ánh mắt hắn mang theo đáng tiếc, ngay sau đó vẻ mặt hắn kiên quyết, một tia hồn lực vô hình phóng xuất ra ngoài.
Ông!
Hồn lực lục phẩm đỉnh phong kinh người lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Huyền.
- Nhiếp Hồn Thuật, ngươi chuẩn bị đọc trí nhớ của ta sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nói ra, ngay sau đó hồn lực của hắn bành trướng và ngăn cản hồn lực Đông lão đang bao phủ tâm thần hắn.
- Hồn lực lục phẩm! Điều này sao có thể?
Đông lão lập tức khiếp sợ hô lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, bởi vì kích động cho nên hai tay của hắn đang run rẩy.
Trong đại lục Thiên Huyền, luyện hồn sư và luyện dược sư chính là hai chức nghiệp cao quý nhất.
Mà độ khó của luyện hồn sư còn cao hơn luyện dược sư một bậc.
Trước kia Diệp Huyền triển lộ ra thực lực luyện dược sư lục phẩm cũng đã làm cho Dược lão và Đông lão khiếp sợ vạn phần, hôm nay càng thể hiện hồn lực lục phẩm còn làm Đông lão rung động hơn rất nhiều.
Nhưng thực lực Diệp Huyền bày ra càng mạnh, Dược lão và Đông lão càng cảm thấy nặng nề.
- Thiên phú người này đáng sợ như vậy, luyện dược, luyện hồn đều có trình độ cao như thế tuyệt đối không phải thế lực Mộng Cảnh bình nguyên bồi dưỡng ra được, tất nhiên tới từ địa vực cao tầng hơn, hơn nữa sau lưng của hắn có thế lực vô cùng khổng lồ.
Nghĩ đến người có thế lực như vậy lại mai phục trong Lam Quang học viện, điểm này mới làm hai lão khiếp sợ..
Thế lực lớn hao phí nhiều tâm cơ như vậy, hiển nhiên bọn họ có mưu tính không nhỏ.
- Không được, ta tuyệt không thể nhìn âm mưu của đối phương thực hiện được, nhất định phải biết rõ người này tiềm phục trong Lam Quang học viện với mục đích gì.
Đông lão nghĩ tới đây trong nội tâm hắn đã có quyết định.
- Ngươi cho rằng ngươi bằng vào hồn lực lục phẩm là có thể ngăn cản lão phu sao?
- Vạn hóa hồn nguyên —— vô khổng bất nhập!
Đột nhiên Đông lão hét lớn một tiếng, hồn lực lục phẩm của hắn không ngừng tăng vọt, càng cuồng bạo hơn trước, hồn lực của hắn trong nháy mắt bành trướng mãnh liệt và tiến thẳng vào trong đầu Diệp Huyền.
Hồn lực Đông lão cao tới lục phẩm đỉnh phong, hồn lực Diệp Huyền khoảng chừng lục phẩm sơ kỳ, được hồn quyết gia tăng uy lực, hồn lực Đông lão tăng vọt nhanh chóng làm hồn lực Diệp Huyền liên tục lui về phía sau.
- Hừ, Vô Tương Hồn Quyết, phòng thủ kiên cố.
Nếu như Đông lão muốn dựa vào huyền nguyên thất giai nhị trọng áp chế Diệp Huyền, có lẽ Diệp Huyền không chịu đựng nổi, nếu như dựa vào hồn lực lục giai thì sai mười phần.
Kiếp trước hắn là Tiêu Dao Hồn Hoàng, nếu như chỉ là hồn lực cao hơn mình hai tiểu cảnh giới đã áp chế không dậy nổi, như vậy hắn không xứng là Tiêu Dao Hồn Hoàng.
Trong đầu Diệp Huyền bộc phát hồn lực vô hình, dường như hóa thành một tấm chắn ngăn cản hồn lực Đông lão, mặc cho hắn bộc phát mạnh cỡ nào cũng không thể trùng kích Diệp Huyền.
Chương 933 Đệ tử viện trưởng
- Thực lực Huyền Diệp đáng sợ như thế? Còn có hồn quyết kia lại có thể ngăn cản vạn hóa hồn nguyên của ta, việc này không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Đông lão vô cùng khó coi, hồn lực vạn hóa hồn nguyên của hắn chỉ kém hồn lực thất phẩm một bước mà thôi.
Hắn xem ra hồn lực như thế muốn áp chế Huyền Diệp không khó khăn gì, căn bản không phải vấn đề, ai mà ngờ lại không thành công chứ?
- Hồn quyến đáng sợ như vậy, người quyết định không phải là người Mộng Cảnh bình nguyên.
- Phải biết rõ lai lịch của hắn, thế lực của thiên tài như vậy không phải Lam Quang học viện có thể chống cự, nếu chờ địch nhân tới đây, chúng ta không biết cả lai lịch của đối phương, tương lai không lâu Lam Quang học viện chúng ta sẽ bị hủy diệt.
Nếu như lợi dụng tu vi trấn áp, Diệp Huyền căn bản không ngăn cản nổi Đông lão và Dược lão, hiển nhiên hai người không muốn giết Diệp Huyền, bọn họ chỉ muốn biết rõ lai lịch của hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây Đông lão lập tức nảy sinh ác độc, đôi mắt hắn bắn ra hào quang màu đỏ, toàn thân ẩn ẩn sinh ra lực lượng quỷ dị làm cho không khí chung quanh vặn vẹo liên tục.
Đồng thời hồn lực của hắn tăng vọt lên gấp vài lần.
- Đông lão, ngươi không muốn sống.
Diệp Huyền thấy thế sắc mặt biến hóa, vội vàng quát.
Hắn làm sao không biết bí pháp Đông lão thi triển là gì chứ, hắn đang tiêu hao tiềm năng của mình mới có thể làm hồn lực gia tăng nhanh chóng.
Phương thức này có thể giúp hồn lực tăng vọt nhanh chóng nhưng lại sinh ra di chứng vô cùng to lớn.
Một khi hồn hải không chịu nổi, nhẹ thì hồn lực sụp đổ, luyện hồn sư mất đi năng lực, nặng thì hồn phi phách tán, tử vong tại chỗ,
- Đông lão, ngươi làm cái gì vậy?
Dược lão bên cạnh cũng nhìn ra không đúng nên quát lớn.
Hết lần này tới lần khác tại luyện hồn phương diện, hắn hồn nhiên không hiểu, căn bản không cách nào nhúng tay.
Về phần Đông Phương Tử Ti, tại đáng sợ như thế hồn lực xuống, căn bản liền tới gần đều không thể tới gần.
- Đông lão, Huyền Diệp hắn sẽ không bất lợi cho học viện, dừng tay đi.
Nàng chỉ có thể không ngừng khuyên can mà thôi.
- Vì Lam Quang học viện, cho dù hi sinh Đông Bác Đặc ta thì thế nào, cho dù thế lực nào cũng đừng mơ tưởng máu nhuộm Lam Quang học viện.
Đông lão dữ tợn quát.
- Ai.
Diệp Huyền không nhịn được nhìn sang Đông lão.
- Sao ngươi khổ như vậy?
- Ngươi không hiểu, Đông Bác Đặc ta đã từng nhận ân huệ của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, tuyệt không cho phép Lam Quang học viện mai một trong tay viện trưởng.
Đông lão cắn răng nói ra, thần sắc kiên quyết.
- Dừng tay.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn cười khổ không thôi, đôi mắt hắn biến thành màu xanh và vận chuyển huyễn cấm chi nhãn.
Đồng thời hồn lực trong đầu hắn không ngừng thi triển và hóa thành một mảnh tinh không ngăn cản hồn lực Đông lão tăng vọt.
- Tinh Diễn Thần Quyết, đây là Tinh Diễn Thần Quyết.
Đông lão cảm nhận được hồn quyết Diệp Huyền thi triển, hắn đang điên cuồng biến thành ngây người, trong mắt xuất hiện thần thái kích động.
Hắn lúc này cảm thấy mơ hồ, trên mặt khiếp sợ tột đỉnh giống như nhìn thấy quỷ.
- Tại sao ngươi biết TInh Diễn Thần Quyết!
Hắn kích động mở miệng, hồn lực trên người chấn động mãnh liệt và không ổn định..
- Ngươi thu liễm hồn lực của mình đi.
Diệp Huyền cau mày, hắn vốn muốn lợi dụng Tinh Diễn Thần Quyết làm hồn lực Đông lão tuh liễm, ai biết sau khi đối phương nhìn thấy Tinh Diễn Thần Quyết của hắn thì Đông lão kích động như vậy, ngược lại hồn lực trên người hắn đang tán loạn.
Nếu tiếp tục như thế hồn lực Đông lão tán loạn và biến thành phế nhân.
Nghĩ vậy Diệp Huyền toàn lực vận chuyển hồn quyết của mình.
- Tinh Diễn Hồn Quyết—— Vô Sinh Vô!
Ông!
Diệp Huyền có hồn lực vững như bàn thạch bỗng nhiên trở nên mềm mại, nó nhanh chóng bao trùm hồn lực của Đông lão, bắt đầu phân giải lực lượng trong đó và Đông lão ổn định lại.
- Tinh Diễn Thần Quyết, quả nhiên là Tinh Diễn Thần Quyết.
Đông lão có ngốc cũng biết Diệp Huyền đang giúp mình, hắn không hành động, mặc cho Diệp Huyền bài bố.
Dược lão bên cạnh nghe được cái tên Tinh Diễn Hồn Quyết cũng ngạc nhiên, hắn kích động nói:
- Tinh Diễn Hồn Quyết? Tinh Diễn Hồn Quyết của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Hắn không ngừng dò xét Diệp Huyền, trong mắt không còn thần thái hoài nghi, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tại Huyền Vực?
Diệp Huyền vừa nghe Đông lão nói như thế liền lảo đảo suýt ngã, cái gì, lúc nào hắn thành đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh? Nhớ ngày đó Hoàng Phủ Tú Minh muốn trở thành đồ đệ hắn thì hắn còn không đáp ứng đấy.
Khi Dược lão nói ra lời này càng làm Đông lão kích động không nhỏ.
- Đúng thế, ta hiểu rồi, Huyền Diệp ngươi nhất định là đồ đệ của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, có phải ngươi thay Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đến dò xét học viện? Đúng vậy, nhất định là như vậy, trừ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ra thì ai có thể dạy ra thiên tài như thế chứ?
Đông lão kích động liên tục nói ra, hồn lực chấn động liên tục.
- Câm miệng cho ta, còn không thu liễm hồn lực đi, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?
Diệp Huyền không nhịn được mắng to, Đông lão quả thực là không muốn sống, thời điểm này còn không thu hồi hồn lực, nếu như hắn tiếp tục như vậy thì Diệp Huyền cũng không thể giúp hắn bình an vô sự.
Ai biết Đông lão bị Diệp Huyền mắng như thế làm hắn ngoan ngoãn an tĩnh lại như đệ tử phạm sai lầm, bộ dáng muốn nhu thuận bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu nhu thuận, bộ dạng của hắn hoàn toàn là hai thái cực khi so với lúc trước.
Diệp Huyền phí sức lực to lớn mới mới có thể trấn áp hồn lực bạo động của Đông lão.
Hô!
Diệp Huyền hít sâu một hơi và lau lau mồ hôi lạnh, nếu như không có hắn chỉ sợ Đông lão hiện tại đã lành ít dữ nhiều.
- Huyền Diệp, không, Diệp thiếu, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hiện tại như thế nào?
Ai biết hồn lực Đông lão vừa bình tĩnh trở lại đã dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, kích động nói ra.
- Đúng rồi, là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng bảo ngươi đến Lam Quang học viện sao? Hắn thu được đồ đệ như ngươi tại sao không nói cho chúng ta biết?
Dược lão cũng lên tiếng nói:
- Ta không phải đồ đệ của hắn...
Diệp Huyền im lặng, trong nội tâm nói đối phương là đồ đệ của hắn còn không sai biệt lắm.
- Không có khả năng, Tinh Diễn Thần Quyết là tuyệt học độc nhất vô nhị của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, ngươi không phải đồ đệ của hắn thì làm sao biết Tinh Diễn Thần Quyết.
Đông lão dùng vẻ mặt không tin nhìn hắn, chợt làm như nghĩ đến cái gì và hai người cả kinh.
Chương 934 Hoài nghi như cũ (1)
- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Tinh Diễn Thần Quyết của ngươi đạt được từ trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?
Đôi mắt hai người lúc này bắn ra hàn quang, lúc này sát cơ đậm đặc bao phủ phòng luyện chế, hào khí đông cứng.
Diệp Huyền cười khổ một tiếng, thật vất vả hai người mới yên ổn một hồi, không nghĩ tới chưa bao lâu lại kích động như thế.
Nhưng hắn không thể thừa nhận mình là đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh, Diệp Huyền nhất định không muốn.
Vì dẹp loạn bọn họ nên hắn nói:
- Tuy ta không phải đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh nhưng vẫn có một ít sâu xa đấy, là hắn truyền thụ Tinh Diễn Thần Quyết cho ta khi ở Huyền Vực, khục khục, trừ Tinh Diễn Thần Quyết ra còn có mấy công pháp khác đấy.
Nói xong Diệp Huyền khoát tay, khí tức làm người ta giật mình tràn ngập thiên địa và chấn nhiếp mọi người.
- Đây là Bắc Minh Thần Công của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng...
Đông lão và Dược lão hưng phấn.
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng lại truyền thụ Bắc Minh Thần Công đều cho Huyền Diệp, quan hệ hai người tuyệt đối không tầm thường.
Diệp Huyền lau lau mồ hôi lạnh, hai môn công pháp này có trong ngọc giản hắn cho Hoàng Phủ Tú Minh, cho nên nói hắn mới là lão tổ của công pháp.
- Huyền Diệp, không, không, Diệp thiếu, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hiện tại như thế nào?
Đông lão và Dược lão liền hỏi.
- Ta gặp hắn cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó hắn còn không có gì.
Diệp Huyền đâu có gặp Hoàng Phủ Tú Minh, hắn chỉ nói tùy tiện mà thôi.
Hắn không muốn động thủ với Đông lão và Dược lão, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
- Vậy là tốt rồi.
Đông lão và Dược lão lúc này an tĩnh lại.
- Diệp thiếu ngươi lại có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng sa không nói sớm, làm hại chúng ta còn tưởng rằng ngươi là thế lực lớn phái vào Lam Quang học viện có mục đích không ai biết đấy.
Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, hồn nhiên không rõ phát sinh cái gì, nhìn thấy hai bên không còn giương cung bạt kiếm như trước cho nên nội tâm hắn thả lỏng không ít.
- Diệp thiếu, ngươi chờ một lát, chuyện này chúng ta cần phải báo cho Cát phó viện trưởng.
Biết được Diệp Huyền có liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cho nên thái độ hai người với Diệp Huyền tốt hơn trước.
Diệp Huyền gật gật đầu, nội tâm đang cười khổ, quan hệ giữa mình và Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là nói bừa, hi vọng đến lúc đó không bị nhìn thấu mới tốt.
Vào lúc này trong một tòa mật thất trong Lam Quang học viện, Cát phó viện trưởng đang cầm ốc đồng cổ quái trong tay, trên ốc đồng tỏa ra khí tức kỳ dị và tỏa ra hào quang vàng rực, hình như đang tiến hành trao đổi với bên ngoài.
Lúc này ốc đồng tỏa sáng, nó cứ duy trì như vậy một nén nhang cuối mới ảm đạm dần.
- Đã một năm rồi, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không có hồi âm cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Vẻ mặt Cát Phác Tử vô cùng lo lắng.
Ốc đồng huyền khí chính là thứ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trước khi rời đi đưa cho hắn, có thể giúp viện trưởng liên hệ với Lam Quang học viện.
Thời điểm dĩ vãng Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cách nửa năm sẽ liên hệ với học viện một lần tìm hiểu tình huống, không chỉ như thế, nếu học viện xảy ra chuyện gì đó sẽ chủ động liên lạc đối phương, viện trưởng cũng sẽ trả lời trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng hơn một năm trước Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mất đi tin tức, mặc cho Cát Phác Tử như liên lạc thế nào cũng không có đáp lại.
Lúc này Huyền Cơ Tông sự tình, Cát Phác Tử không ngừng thông tri Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Nhưng như đá chìm vào đáy biển, không hề có tin tức, nội tâm Cát Phác Tử như có hòn đá nặng áp chế nội tâm.
Đông đông đông!
Đúng lúc này ngọc bội bên hông Cát Phác Tử tỏa sáng, hắn cầm lên xem xét và vẻ mặt chấn kinh.
- Cái gì? Huyền Diệp lại đến từ Huyền Vực, hơn nữa còn gặp Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?
Hắn vội vã rời khỏi mật thất và nhanh chóng đi tới nội viện.
Nửa canh giờ sau.
Trong mật thất luyện dược hệ, ba người Cát Phác Tử, Đông lão, Dược lão đều nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
- Khục khục, ta nói các ngươi có thể không dùng ánh mắt này nhìn ta hay không, ta cảm thấy không được tự nhiên đấy.
Ánh mắt ba người không khác gì sắc lang nhìn chằm chằm vào mỹ nữ đang khỏa thân đấy.
- Huyền Diệp, ngươi thật quen biết Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?
Cát Phác Tử trầm giọng nói.
Trong nội tâm Diệp Huyền sớm tìm lý do thoái thác, gật đầu nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có sâu xa với gia tộc của ta, ước chừng bốn năm mươi năm trước đấy, lúc ở dưới chân núi Huyền Vực cửu trọng thiên, vào năm đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng gặp được nguy hiểm và được tổ tiên của ta cứu, từ nay về sau Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn liên lạc với gia tộc ta, mỗi lần đi ngang qua Huyền Vực, chỉ cần không có việc sẽ đi tới nhà ta ngồi một lúc.
Diệp Huyền trải qua suy nghĩ cũng nói ra lý do thoái thác như vậy.
Đầu tiên phải làm đám người Cát Phác Tử tin tưởng Hoàng Phủ Tú Minh có quan hệ vô cùng tốt với hắn, phải có một cớ, nói toorr tiên của mình từng cứu đối phương không thể nghi ngờ là lý do tốt nhất.
Tiếp theo căn cứ vào tư liệu trong Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đã từng đi Huyền Vực tìm kiếm mình một thời gian sau khi mình vẫn lạc.
Bởi vì lúc đó Lam Quang học viện chưa ổn định, vì vậy lại nhớ tới Mộng Cảnh bình nguyên, thẳng đến bốn năm mươi năm trước Lam Quang học viện triệt để vững vàng thì hắn mới lên đường đi Huyền Vực tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiêu Dao Hồn Hoàng.
Từ đó về sau Hoàng Phủ Tú Minh rất ít khi quay lại Lam Quang học viện.
Nếu như bốn năm mươi năm trước Hoàng Phủ Tú Minh thật sự đii Huyền Vực tìm hiểu tin tức của mình, Thiên Sơn tại Huyền Vực cửu trọng thiên là nơi hắn phải đi, mà Thiên Sơn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho nên Diệp Huyền mới thiết lập câu chuyện tổ tiên của mình.
Quả nhiên hắn nói lời này làm ánh mắt đám người Cát Phác Tử sáng lên.
Kỳ thật năm đó viện trưởng rất ít khi nói chuyện Huyền Vực với học viện, ngay cả Cát Phác Tử cũng không biết nhiều lắm, bốn mươi năm trước sau khi viện trưởng đến Huyền Vực đã có một thời gian đi Thiên Sơn tại Huyền Vực cửu trọng thiên, Cát Phác Tử biết có việc này.
Nhưng bằng vào lời nói phiến diện của Diệp Huyền, Cát Phác Tử vẫn có hoài nghi lai lịch Diệp Huyền.
Chương 935 Hoài nghi như cũ (2)
- Theo ta được biết, cho dù là Bắc Minh Thần Công hay Tinh Diễn Thần Quyết đều là công pháp do Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tu luyện, hơn nữa hắn xem như trân bảo, hắn không truyền thụ cho bất cứ đạo sư, đệ tử nào trong Lam Quang học viện, tại sao Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng lại truyền thụ cho ngươi?
Cát Phác Tử nói lời này liền nghi ngờ thân phận của Diệp Huyền.
Lai lịch của Diệp Huyền quá mức đột nhiên, Cát Phác Tử không thể không phòng bị một ít.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười lớn, nói:
- Như vậy ta không phải rất rõ ràng, nhưng lúc trước Hoàng Phủ Tú Minh dạy bảo ta có nói qua hai môn công pháp này đều truyền thừa từ Tiêu Dao Hồn Hoàng, hôm nay Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc, hắn đi tìm kiếm chân tướng Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc nên sẽ đi một ít nơi nguy hiểm, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, đề phòng sau khi vẫn lạc hai môn công pháp này thất truyền cho nên hắn mới truyền thụ cho ta, bởi như vậy tương lai có vẫn lạc không đến mức xói mòn công pháp Tiêu Dao Hồn Hoàng truyền thụ cho hắn năm đó.
Diệp Huyền cảm giác sau khi hắn nói lời này ánh mắt Cát Phác Tử chấn động ngay sau đó lại có sầu lo xuất hiện.
- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Huyền thấy thế trong nội tâm chấn động.
Hắn hoài nghi không phải là không có nguyên nhân.
Trong câu hỏi của hắn lúc trước, hắn có thể cảm giác được Cát phó viện trưởng đối với hắn còn ôm thái độ hoài nghi, dựa theo đạo lý Cát phó viện trưởng có thể liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nhưng hắn chỉ hỏi thăm Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thế nào.
- Cát phó viện trưởng, ta nghĩ ngươi nhất định có phương thức liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, chỉ cần ngươi nói cho hắn biết, ‘trước cửa Tiêu Dao cung, cố nhân bảy ngày bảy đêm có mạnh khỏe?’, hắn sẽ biết ta là ai.
Diệp Huyền nói lời này cũng có một tia thăm dò.
- Ha ha, chờ thời điểm ta liên lạc được với viện trưởng sẽ nói lời này.
Cát phó viện trưởng khẽ cười nói.
Thần sắc hắn mặc dù không thay đổi nhưng Diệp Huyền vẫn cảm giác được sâu trong mắt hắn có lo lắng.
- Thật không?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta đoán đúng, Cát phó viện trưởng ngươi đã không cách nào liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ah?
- Ngươi...
Đột nhiên Cát phó viện trưởng đứng lên, hắn ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, toàn thân sinh ra sát cơ cường đại.
- Cát phó viện trưởng, ngươi làm cái gì vậy?
Đông lão và Dược ngạc nhiên nhìn Cát Phác Tử.
- Bị ta đoán trúng sao?
Diệp Huyền thì thào, vẻ mặt hắn đắng chát.
Tục truyền Cát phó viện trưởng là người duy nhất có thể liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh, hắn khiếp sợ như vậy càng làm Diệp Huyền chứng minh là đúng.
- Cát phó viện trưởng, ngươi thật không thể liên lạc được với viện trưởng?
Đông lão và Dược lão khiếp sợ hỏi thăm.
Vẻ mặt Cát Phác Tử ngưng trọng nhìn sang Diệp Huyền, không có trả lời câu hỏi của hai người, lời nói của Cát Phác Tử mang theo sát cơ.
- Ngươi còn biết cái gì?
Hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không rõ tung tích, nếu như các thế lực lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên biết được tin tức này chỉ sợ sẽ là tai nạn lớn với Lam Quang học viện.
Bởi vậy Diệp Huyền nói một câu điểm phá huyền cơ lập tức làm cho Cát Phác Tử cảnh giác.
Dù sao Diệp Huyền lúc trước nói những lời kia cũng làm Cát Phác Tử biết Diệp Huyền có quan hệ thân mật với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, nói một cách khác, nếu như Huyền Diệp là địch nhân của Hoàng Phủ Tú Minh viện, bọn họ giết viện trưởng đại nhân, nói không chừng cũng có thể đạt đươc hai chủng công pháp nghịch thiên trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Sắc mặt Diệp Huyền lúc này ngưng trọng, Hoàng Phủ Tú Minh không rõ tung tích cho nên tình hình phiền toái.
- Cát phó viện trưởng, ta biết rõ ngươi bây giờ còn hoài nghi thân phận của ta.
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm túc, hắn cao thấp dò xét Cát Phác Tử:
- Tu vi của ngươi hiện tại là thất giai tam trọng, nếu như ta không có đoán sai, thời điểm ngươi đột phá đã được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, có phải hắn từng nói qua: cô đọng huyền nguyên như cây sinh trưởng, như nước ngưng băng, như đất ngưng thạch, vạn vật quy phục đều biến hóa, ngưng nguyên hợp nhất, Võ Tôn đến Võ Vương cũng không phải đơn giản ngưng tụ huyền lực thành huyền nguyên, mà là thăng hoa, thời khắc huyền lực lột xác như trẻ sơ sinh, thủ tâm như một!
Diệp Huyền nói câu này, mỗi câu như đại chùy nện thẳng vào nội tâm Cát Phác Tử.
- Ngươi... Ngươi...
Bỗng nhiên Cát Phác Tử đứng lên, trong mắt mang theo khiếp sợ không dám tin.
Diệp Huyền nói những lời này là những lời Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điêm cho hắn, cũng bởi vì Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm cho nên hắn kẹt ở Võ Tôn lục giai đỉnh phong mới có thể đột phá tới cảnh giới Võ Vương thất giai.
Theo Cát Phác Tử biết, lời nói này Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ nói qua với hắn, những người khác không biết được.
Nhìn thấy Cát Phác Tử khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền không có nhiều lời, hắn nhìn sang Đông lão.
- Đông lão, ngươi thân là chủ nhiệm luyện hồn hệ, luyện hồn sư lục phẩm đỉnh phong, phương diện luyện hồn cũng được Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm a, có phải hắn từng nói với ngươi: luyện hồn như thông thần, yêu cầu ý thủ đan điền, tâm ý minh không, chú ý quy tâm, quy nguyên, quy hồn mới là chính đạo, hồn tạo ra do ý niệm mà hóa, tâm ý ngưng tụ không đâu không có, không còn bất diệt!
- Làm sao ngươi biết?
Đông lão cũng khiếp sợ không nhỏ, ánh mắt hắn đầy kinh hãi.
- Hiện tại các ngươi còn hoài nghi thân phận của ta hay không?
Diệp Huyền không có trả lời hai người, hắn chỉ nói ngắn gọn mà thôi.
Ba người Cát Phác Tử đều bình tĩnh trở lại, nói thật, trước kia bọn họ còn hoài nghi thân phận Diệp Huyền, hiện tại bọn họ không còn hoài nghi.
Địch nhân Hoàng Phủ Tú Minh viện có thể đạt được công pháp, bí tịch trên người hắn nhưng là tuyệt đối không thể nào đạt được tâm đắc của hắn ở phương diện võ đạo và luyện hồn.
Diệp Huyền nói hai câu đều là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng một mình dạy bảo bọn họ.
Như tâm đắc luyện hồn vừa rồi, Cát Phác Tử cũng không biết, hai người Đông lão không biết những lời nói riêng của viện trưởng và Cát Phác Tửh, hiện tại Diệp Huyền nói ra rất rõ ràng, nếu Diệp Huyền không có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì hắn không biết rõ ràng như thế.
- Diệp thiếu, bởi vì đang mang trọng đại, xin tha thứ chúng ta hoài nghi lúc trước.
Cát Phác Tử lúc này cúi đầu nhận lỗi vô cùng chân thành.
- Ta còn không có nhỏ mọn như vậy.
Diệp Huyền cười cười.
Nhìn thấy ngữ khí thành khẩn của Dược lão cho nên nội tâm Diệp Huyền hòa hoãn lại, nói:
- Ta nhớ lúc trước khi luyện chế ta đã đóng phòng luyện chế, tại sao hai vị vào được?
Dược lão cười khổ và nói:
- Ta với tư cách là chủ nhiệm luyện dược hệ có tùy thời giám sát chỉ đạo tất cả phòng luyện chế, cho nên trên người của ta có ngọc bài có thể mở cửa bất cứu phòng nào.
Còn có chuyện này?
Diệp Huyền ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Đông Phương Tử Ti, Đông Phương Tử Ti lúc này gật gật đầu, hiển nhiên trong luyện dược hệ có quy định này.
- Ai,, trong lúc vô tình trở thành rình coi ngươi luyện chế, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải, chuyện này là ta sai, Huyền Diệp, nếu như ngươi có yêu cầu gì cứ nói đi.
Dược lão nói.
Diệp Huyền còn có chút tức giận Dược lão và Đông lão đột nhiên xâm nhập liền tức giận, hiện tại hắn đã không còn tức giận.
Đó là do bản thân không biết rõ quy địh của học viện, huống chi từ ngữ khí và thần thái của Dược lão và Đông lão cũng không phải cố ý rình coi hắn luyện chế.
Nghĩ tới đây Diệp Huyền liền khoát khoát tay nói:
- Dược lão, chuyện này không phải ngươi sai, huống chi hai vị đã cứu ta nhiều lần, ta cũng không có tổn thất gì.
Diệp Huyền không phải người lấy oán trả ơn, trên thực tế nếu như Dược lão và Đông lão chỉ muốn quan sát thì Diệp Huyền không cự tuyệt, lúc trước hắn tức giận là vì hai người tự ý xâm nhập mà thôi.
Học viện có quy định này nhưng hắn không biết là mà thôi.
- Không được.
Ai biết Dược lão lại kiên quyết như thế.
- Cho dù học viện có quy định nhưng chuyện nào là chuyện nào, ta vô tình rình coi kỹ xảo luyện dược của ngươi là sự thật, nếu như ngươi không có yêu cầu gì sẽ làm ta bất an.
Dược lão làm người đường đường chính chính, tự nhiên không chiếm món lợi nhỏ.
Thấy thái độ Dược lão kiên quyết như vậy, nội tâm Diệp Huyền hơi động.
Hắn cười nói:
- Dược lão, nếu ngươi muốn đền bù tổn thất, như vậy chờ lát nữa ngươi luyện chế cho ta một lần là được rồi.
Dược lão chính là luyện dược sư Võ Vương thất giai, thỉnh hắn luyện chế một lần cũng cần trả giá lớn.
- Không có vấn đề.
Dược lão đáp ứng sảng khoái, đồng thời hắn cũng hiếu kỳ hỏi thăm:
- Khục khục, đúng rồi, lúc trước Huyền Diệp ngươi luyện chế đan dược gì?
Sau khi đã định ra việc này, Dược lão hiếu kỳ hỏi thăm.
Bộ dạng của hắn lúc này nào giống chủ nhiệm luyện dược hệ chứ, thần thái của hắn hoàn toàn giống đệ tử đang học hỏi.
Lỗ tai Đông Phương Tử Ti dựng thẳng lên.
Nói thật, Diệp Huyền luyện chế một lần là thành công, mùi của đan dược cũng làm huyền lực của nàng bị dẫn động, trong nội tâm nàng tò mò không thôi.
- Ta luyện chế chính là Cô Mạnh Lan Đan.
Diệp Huyền cũng không giấu diếm.
- Cô Mạnh Lan Đan?
Vẻ mặt Dược lão nghi hoặc, hắn thân là chủ nhiệm luyện dược hệ Lam Quang học viện nhưng chưa bao giờ nghe qua cái tên đan dược này.
- Cô Mạnh Lan Đan lấy Cô Mạnh Lan lục giai làm chủ dược, phụ dùng Tinh Diệu tủy, Thiên Tinh Sa các loại tài liệu luyện chế mà thành, có thể trợ giúp Võ Tông ngũ giai tam trọng dễ dàng bước vào Võ Tôn lục giai, hơn nữa không có tác dụng phụ, hơn nữa Cô Mạnh Lan Đan có tác dụng gia tăng huyền lực cho Võ Tôn lục giai.
Khi Diệp Huyền báo ra tên các linh dược, đôi mắt Dược lão càng ngày càng sáng, tuy hắn chưa nghe qua tên đan dược nhưng hắn hiểu linh dược kết hợp với nhau sẽ có tác dụng gì.
Khi nghe nói dược hiệu của Cô Mạnh Lan Đan thì Dược lão càng kích động.
Có thể giúp Võ Tông ngũ giai tam trọng dễ dàng bước vào Võ Tôn lục giai, hơn nữa không có chút tác dụng phụ, Cô Mạnh Lan Đan kinh người như vậy?
Học viên trong Lam Quang học viện có nhiều cấp bậc, mục đích tồn tại của Lam Quang học viện chính là trợ giúp Võ Tông ngũ giai đột phá đến Võ Tôn lục giai, đồng thời giúp Võ Tôn lục giai tam trọng bước vào Võ Vương thất giai.
Nếu như đan dược Diệp Huyền có công hiệu như thế, chẳng phải nói chỉ âần có thể luyện chế đan dược này, tất cả đệ tử trong học viện đều đột phá Võ Tôn lục giai?
Dường như biết rõ suy nghĩ của Dược lão, Diệp Huyền cười nói:
- Trên lý luận Cô Mạnh Lan Đan có thể giúp tất cả Võ Tông ngũ giai bước vào Võ Tôn lục giai, nhưng trên thực tế bởi vì linh dược Cô Mạnh Lan thập phần thưa thớt, hơn nữa Tinh Diệu tủy và Thiên Tinh Sa khó gặp, hơn nữa luyện chế Cô Mạnh Lan Đan thập phần rườm rà, luyện dược sư lục giai đỉnh phong chưa chắc bảo chứng khả năng thành công, cho nên loại đan dược này ít khi truyền lưu ra ngoài.
- Ngươi nói Cô Mạnh Lan Đan là đan dược lục giai đỉnh phong? Vậy chẳng phải nói ngươi là luyện dược sư lục giai đỉnh phong?
Dược đã sớm hoài nghi phẩm giai của Cô Mạnh Lan Đan, hôm nay đạt được Diệp Huyền chứng minh là đúng thì giật mình không thôi.
- Ngươi dùng tu vi Võ Tông ngũ luyện chế đan dược lục giai đỉnh phong...
Kiến thức Dược lão còn cao hơn Đông Phương Tử Ti nhiều, biết có một ít luyện dược sư có tu vi huyền thức cao hơn tu vi huyền lực, thậm chí có thể vượt cấp luyện chế đan dược.
Nhưng luyện dược sư, như vậy thường thường là thiên tài trong Huyền Vực, hơn nữa chỉ có thể vượt tiểu đẳng cấp, hắn chưa từng nghe có người nào làm được như Diệp Huyền.
- May mắn, may mắn mà thôi.
- Luyện dược chi đạo căn bản không có may mắn gì đáng nói, bất cứ sai lầm nào cũng làm luyện chế thất bại, hơn nữa thủ pháp luyện chế của ngươi vừa rồi tinh diệu tuyệt luân, rất nhiều thủ pháp thậm chí ta chưa từng nghe nói qua, ngươi dùng tôi đan quyết lúc cuối cùng căn bản không phải Mộng Cảnh bình nguyên có thể có được.
Hai mắt Dược lão tỏa sáng và bắn ra hào quang.
- Nói, ngươi tới Lam Quang học viện có mục đích gì?
Vào lúc này trên người Dược lão phóng thích hàn khí kinh người, hàn khí bao phủ Diệp Huyền.
Đông lão bên cạnh cũng giống như thế, ánh mắt vô cùng ác liêt.
Hai người tỏa ra sát cơ đậm đặc, lập tức bao phủ Diệp Huyền, trong phòng luyện chế sinh ra hào khí nặng nề...
- Hai vị muốn làm gì?
Đông Phương Tử Ti nhìn thấy hai người như vậy thì ngạc nhiên.
Song phương trao đổi với nhua rất tốt, vì cái gì đảo mắt đã biến thành bộ dạng như vậy.
- Đông Phương Tử Ti, ngươi trực tiếp lui qua một bên.
Dược lão vung tay lên, huyền lực vô hình đẩy Đông Phương Tử Thi ra ngoài.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền:
- Chugs ta đã điều tra qua, ngươi căn bản không phải người Mộng Cảnh bình nguyên chúng ta, lần đầu tiên ngươi xuất hiện chính là Vô Không Lĩnh trong Mộng Cảnh bình nguyên, bên người còn có cường giả Võ Vương tóc vàng, về sau ngươi đi đế đô Hạo Thiên đế quốc và sáng lập Huyền Đan các, gây ra một phen phong vân, cuối cùng mới đi đến Lam Quang học viện chúng ta.
Chương 932 Hai lão tức giận (2)
Dược lão nói mỗi câu như thế, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền càng hung hiểm hơn trước, ý đồ nhìn ra một ít sơ hở.
- Không biết ngươi có lai lịch gì nhưng ngươi biểu hiện thực lực căn bản không phải người Mộng Cảnh bình nguyên có thể có được, ới thiên phú của ngươi không cần tới Lam Quang học viện, nói đi, ngươi có lai lịch gì? Đến Lam Quang học viện với mục đích gì?
Đối mặt Dược lão và Đông lão chất vấn, khí thế không ngừng áp bachs thân thể, vẻ mặt Diệp Huyền không biến hóa, hắn lạnh lùng nói:
- Ta nghe nói Lam Quang học viện chưa từng hỏi lai lịch học viện mà? Vì cái gì đến phiên ta lại không được?
- Không phải đến phiên ngươi không được.
Dược lão lắc đầu:
- Nói thật, ta rất thưởng thức ngươi nhưng ngươi gây chuyện với Huyền Cơ Tông nên dẫn tới không ít phiền toái cho Lam Quang học viện, hơn nữa khuya ngày hôm qua tại ngoại viện có một gã đệ tử tên là Trần Kim chết trong ký túc xá, hắn đến từ Huyền Cơ Tông, hẳn là ngươi giết người này đúng không?
Đôi mắt Dược lão bắn ra hào quang ác liệt nhìn Diệp Huyền.
Sau khi xảy ra xung đột với Huyền Cơ Tông, Lam Quang học viện phái người điều tra lai lịch Diệp Huyền, tiến hành điều tra và phát hiện thân phận người này quá thần bí.
Vốn không có chuyện gì, Lam Quang học viện cũng không chú ý chuyện như thế.
Nhưng bản thân Diệp Huyền gây ra phong ba quá lớn nên không thể không tìm hiểu.
Hôm nay lại nhìn thấy Diệp Huyền biểu hiện ra tạo nghệ luyện dược kinh người như thế, Dược lão lập tức hoài nghi ý đồ Diệp Huyền gia nhập Lam Quang học viện.
Lúc trước phó tông chủ Huyền Cơ Tông Đoạn Thiên Lang muốn làm gì trong học viện, bộ dáng như đang tìm kiếm gì đó.
Huyền Diệp lai lịch thần bí cho nên Dược lão không thể không hoài nghi mục đích hắn gia nhập học viện, có phải giống Huyền Cơ Tông hay không.
Nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của hai người, Diệp Huyền im lặng, hắn cũng không nghĩ tới chuyện biến thành như thế.
Bảo hắn nói lai lịch của mình là chuyện không có khả năng.
- Các ngươi không tin ta hoàn toàn có thể trục xuất ta ra khỏi học viện, ta không thể nói với hai vị ta tới từ nơi nào.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Hắn cũng cảm thấy đáng tiếc khi rời khỏi Lam Quang học viện, Diệp Huyền có hảo cảm với nơi đây, không nói quan hệ giữa hắn và Hoàng Phủ Tú Minh, Dược lão và Đông lão đứng ra ngăn cản Huyền Cơ Tông, không có vứt bỏ hắn cũng làm hắn không thể gây khó xử với hai người.
Nhưng hiện tại hai người lại bảo hắn nói ra lai lịch, Diệp Huyền không muốn nói việc này.
Diệp Huyền càng cự tuyệt, Dược lão và Đông lão hoài nghi càng sâu.
- Ta không biết mục đích của ngươi tới Lam Quang học viện chúng ta làm gì, chỉ cần ngươi nói ra lai lịch bản thân là được, nếu như không đúng như chúng ta suy nghĩ, không làm loạn với Lam Quang học viện thì chúng ta cần gì làm khó ngươi?
Đông lão ngưng giọng nói ra.
- Thật có lỗi, ta làm không được.
Diệp Huyền lắc đầu.
Đám người Đông lão xác minh xem hắn có nói dối hay không, hết lần này tới lần khác hắn không thể nói lai lịch của mình.
- Xem ra ngươi thật có vấn đề.
Dược lão và Đông lão đồng thời tiến tới một bước, hàn ý trên người càng lúc càng nặng.
- Tại sao lại như vậy, trong đó có chuyện gì hay sao, Dược lão, Đông lão, có phải các ngươi lầm hay không, cho dù Huyền Diệp thế nào cũng không gây bất lợi cho Lam Quang học viện, Huyền Diệp, ngươi nhanh nói gì đi.
Nhìn ba người đối chọi gay gắt, Đông Phương Tử Ti nói ra.
- Nếu như ngươi không đồng ý, như vậy chúng ta chỉ có thể dùng sức mạnh, ngươi cho rằng ngươi không nói thì chúng ta không có cách gì hay sao?
Đông lão Lãnh hừ một tiếng, hắn nhìn Huyền Diệp là thiếu niên từng được hắn cứu, ánh mắt hắn mang theo đáng tiếc, ngay sau đó vẻ mặt hắn kiên quyết, một tia hồn lực vô hình phóng xuất ra ngoài.
Ông!
Hồn lực lục phẩm đỉnh phong kinh người lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Huyền.
- Nhiếp Hồn Thuật, ngươi chuẩn bị đọc trí nhớ của ta sao?
Diệp Huyền lạnh lùng nói ra, ngay sau đó hồn lực của hắn bành trướng và ngăn cản hồn lực Đông lão đang bao phủ tâm thần hắn.
- Hồn lực lục phẩm! Điều này sao có thể?
Đông lão lập tức khiếp sợ hô lên, trong đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, bởi vì kích động cho nên hai tay của hắn đang run rẩy.
Trong đại lục Thiên Huyền, luyện hồn sư và luyện dược sư chính là hai chức nghiệp cao quý nhất.
Mà độ khó của luyện hồn sư còn cao hơn luyện dược sư một bậc.
Trước kia Diệp Huyền triển lộ ra thực lực luyện dược sư lục phẩm cũng đã làm cho Dược lão và Đông lão khiếp sợ vạn phần, hôm nay càng thể hiện hồn lực lục phẩm còn làm Đông lão rung động hơn rất nhiều.
Nhưng thực lực Diệp Huyền bày ra càng mạnh, Dược lão và Đông lão càng cảm thấy nặng nề.
- Thiên phú người này đáng sợ như vậy, luyện dược, luyện hồn đều có trình độ cao như thế tuyệt đối không phải thế lực Mộng Cảnh bình nguyên bồi dưỡng ra được, tất nhiên tới từ địa vực cao tầng hơn, hơn nữa sau lưng của hắn có thế lực vô cùng khổng lồ.
Nghĩ đến người có thế lực như vậy lại mai phục trong Lam Quang học viện, điểm này mới làm hai lão khiếp sợ..
Thế lực lớn hao phí nhiều tâm cơ như vậy, hiển nhiên bọn họ có mưu tính không nhỏ.
- Không được, ta tuyệt không thể nhìn âm mưu của đối phương thực hiện được, nhất định phải biết rõ người này tiềm phục trong Lam Quang học viện với mục đích gì.
Đông lão nghĩ tới đây trong nội tâm hắn đã có quyết định.
- Ngươi cho rằng ngươi bằng vào hồn lực lục phẩm là có thể ngăn cản lão phu sao?
- Vạn hóa hồn nguyên —— vô khổng bất nhập!
Đột nhiên Đông lão hét lớn một tiếng, hồn lực lục phẩm của hắn không ngừng tăng vọt, càng cuồng bạo hơn trước, hồn lực của hắn trong nháy mắt bành trướng mãnh liệt và tiến thẳng vào trong đầu Diệp Huyền.
Hồn lực Đông lão cao tới lục phẩm đỉnh phong, hồn lực Diệp Huyền khoảng chừng lục phẩm sơ kỳ, được hồn quyết gia tăng uy lực, hồn lực Đông lão tăng vọt nhanh chóng làm hồn lực Diệp Huyền liên tục lui về phía sau.
- Hừ, Vô Tương Hồn Quyết, phòng thủ kiên cố.
Nếu như Đông lão muốn dựa vào huyền nguyên thất giai nhị trọng áp chế Diệp Huyền, có lẽ Diệp Huyền không chịu đựng nổi, nếu như dựa vào hồn lực lục giai thì sai mười phần.
Kiếp trước hắn là Tiêu Dao Hồn Hoàng, nếu như chỉ là hồn lực cao hơn mình hai tiểu cảnh giới đã áp chế không dậy nổi, như vậy hắn không xứng là Tiêu Dao Hồn Hoàng.
Trong đầu Diệp Huyền bộc phát hồn lực vô hình, dường như hóa thành một tấm chắn ngăn cản hồn lực Đông lão, mặc cho hắn bộc phát mạnh cỡ nào cũng không thể trùng kích Diệp Huyền.
Chương 933 Đệ tử viện trưởng
- Thực lực Huyền Diệp đáng sợ như thế? Còn có hồn quyết kia lại có thể ngăn cản vạn hóa hồn nguyên của ta, việc này không thể tưởng tượng nổi.
Sắc mặt Đông lão vô cùng khó coi, hồn lực vạn hóa hồn nguyên của hắn chỉ kém hồn lực thất phẩm một bước mà thôi.
Hắn xem ra hồn lực như thế muốn áp chế Huyền Diệp không khó khăn gì, căn bản không phải vấn đề, ai mà ngờ lại không thành công chứ?
- Hồn quyến đáng sợ như vậy, người quyết định không phải là người Mộng Cảnh bình nguyên.
- Phải biết rõ lai lịch của hắn, thế lực của thiên tài như vậy không phải Lam Quang học viện có thể chống cự, nếu chờ địch nhân tới đây, chúng ta không biết cả lai lịch của đối phương, tương lai không lâu Lam Quang học viện chúng ta sẽ bị hủy diệt.
Nếu như lợi dụng tu vi trấn áp, Diệp Huyền căn bản không ngăn cản nổi Đông lão và Dược lão, hiển nhiên hai người không muốn giết Diệp Huyền, bọn họ chỉ muốn biết rõ lai lịch của hắn mà thôi.
Nghĩ tới đây Đông lão lập tức nảy sinh ác độc, đôi mắt hắn bắn ra hào quang màu đỏ, toàn thân ẩn ẩn sinh ra lực lượng quỷ dị làm cho không khí chung quanh vặn vẹo liên tục.
Đồng thời hồn lực của hắn tăng vọt lên gấp vài lần.
- Đông lão, ngươi không muốn sống.
Diệp Huyền thấy thế sắc mặt biến hóa, vội vàng quát.
Hắn làm sao không biết bí pháp Đông lão thi triển là gì chứ, hắn đang tiêu hao tiềm năng của mình mới có thể làm hồn lực gia tăng nhanh chóng.
Phương thức này có thể giúp hồn lực tăng vọt nhanh chóng nhưng lại sinh ra di chứng vô cùng to lớn.
Một khi hồn hải không chịu nổi, nhẹ thì hồn lực sụp đổ, luyện hồn sư mất đi năng lực, nặng thì hồn phi phách tán, tử vong tại chỗ,
- Đông lão, ngươi làm cái gì vậy?
Dược lão bên cạnh cũng nhìn ra không đúng nên quát lớn.
Hết lần này tới lần khác tại luyện hồn phương diện, hắn hồn nhiên không hiểu, căn bản không cách nào nhúng tay.
Về phần Đông Phương Tử Ti, tại đáng sợ như thế hồn lực xuống, căn bản liền tới gần đều không thể tới gần.
- Đông lão, Huyền Diệp hắn sẽ không bất lợi cho học viện, dừng tay đi.
Nàng chỉ có thể không ngừng khuyên can mà thôi.
- Vì Lam Quang học viện, cho dù hi sinh Đông Bác Đặc ta thì thế nào, cho dù thế lực nào cũng đừng mơ tưởng máu nhuộm Lam Quang học viện.
Đông lão dữ tợn quát.
- Ai.
Diệp Huyền không nhịn được nhìn sang Đông lão.
- Sao ngươi khổ như vậy?
- Ngươi không hiểu, Đông Bác Đặc ta đã từng nhận ân huệ của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, tuyệt không cho phép Lam Quang học viện mai một trong tay viện trưởng.
Đông lão cắn răng nói ra, thần sắc kiên quyết.
- Dừng tay.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn cười khổ không thôi, đôi mắt hắn biến thành màu xanh và vận chuyển huyễn cấm chi nhãn.
Đồng thời hồn lực trong đầu hắn không ngừng thi triển và hóa thành một mảnh tinh không ngăn cản hồn lực Đông lão tăng vọt.
- Tinh Diễn Thần Quyết, đây là Tinh Diễn Thần Quyết.
Đông lão cảm nhận được hồn quyết Diệp Huyền thi triển, hắn đang điên cuồng biến thành ngây người, trong mắt xuất hiện thần thái kích động.
Hắn lúc này cảm thấy mơ hồ, trên mặt khiếp sợ tột đỉnh giống như nhìn thấy quỷ.
- Tại sao ngươi biết TInh Diễn Thần Quyết!
Hắn kích động mở miệng, hồn lực trên người chấn động mãnh liệt và không ổn định..
- Ngươi thu liễm hồn lực của mình đi.
Diệp Huyền cau mày, hắn vốn muốn lợi dụng Tinh Diễn Thần Quyết làm hồn lực Đông lão tuh liễm, ai biết sau khi đối phương nhìn thấy Tinh Diễn Thần Quyết của hắn thì Đông lão kích động như vậy, ngược lại hồn lực trên người hắn đang tán loạn.
Nếu tiếp tục như thế hồn lực Đông lão tán loạn và biến thành phế nhân.
Nghĩ vậy Diệp Huyền toàn lực vận chuyển hồn quyết của mình.
- Tinh Diễn Hồn Quyết—— Vô Sinh Vô!
Ông!
Diệp Huyền có hồn lực vững như bàn thạch bỗng nhiên trở nên mềm mại, nó nhanh chóng bao trùm hồn lực của Đông lão, bắt đầu phân giải lực lượng trong đó và Đông lão ổn định lại.
- Tinh Diễn Thần Quyết, quả nhiên là Tinh Diễn Thần Quyết.
Đông lão có ngốc cũng biết Diệp Huyền đang giúp mình, hắn không hành động, mặc cho Diệp Huyền bài bố.
Dược lão bên cạnh nghe được cái tên Tinh Diễn Hồn Quyết cũng ngạc nhiên, hắn kích động nói:
- Tinh Diễn Hồn Quyết? Tinh Diễn Hồn Quyết của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Hắn không ngừng dò xét Diệp Huyền, trong mắt không còn thần thái hoài nghi, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ngươi là đệ tử của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tại Huyền Vực?
Diệp Huyền vừa nghe Đông lão nói như thế liền lảo đảo suýt ngã, cái gì, lúc nào hắn thành đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh? Nhớ ngày đó Hoàng Phủ Tú Minh muốn trở thành đồ đệ hắn thì hắn còn không đáp ứng đấy.
Khi Dược lão nói ra lời này càng làm Đông lão kích động không nhỏ.
- Đúng thế, ta hiểu rồi, Huyền Diệp ngươi nhất định là đồ đệ của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, có phải ngươi thay Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đến dò xét học viện? Đúng vậy, nhất định là như vậy, trừ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ra thì ai có thể dạy ra thiên tài như thế chứ?
Đông lão kích động liên tục nói ra, hồn lực chấn động liên tục.
- Câm miệng cho ta, còn không thu liễm hồn lực đi, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao?
Diệp Huyền không nhịn được mắng to, Đông lão quả thực là không muốn sống, thời điểm này còn không thu hồi hồn lực, nếu như hắn tiếp tục như vậy thì Diệp Huyền cũng không thể giúp hắn bình an vô sự.
Ai biết Đông lão bị Diệp Huyền mắng như thế làm hắn ngoan ngoãn an tĩnh lại như đệ tử phạm sai lầm, bộ dáng muốn nhu thuận bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu nhu thuận, bộ dạng của hắn hoàn toàn là hai thái cực khi so với lúc trước.
Diệp Huyền phí sức lực to lớn mới mới có thể trấn áp hồn lực bạo động của Đông lão.
Hô!
Diệp Huyền hít sâu một hơi và lau lau mồ hôi lạnh, nếu như không có hắn chỉ sợ Đông lão hiện tại đã lành ít dữ nhiều.
- Huyền Diệp, không, Diệp thiếu, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hiện tại như thế nào?
Ai biết hồn lực Đông lão vừa bình tĩnh trở lại đã dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, kích động nói ra.
- Đúng rồi, là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng bảo ngươi đến Lam Quang học viện sao? Hắn thu được đồ đệ như ngươi tại sao không nói cho chúng ta biết?
Dược lão cũng lên tiếng nói:
- Ta không phải đồ đệ của hắn...
Diệp Huyền im lặng, trong nội tâm nói đối phương là đồ đệ của hắn còn không sai biệt lắm.
- Không có khả năng, Tinh Diễn Thần Quyết là tuyệt học độc nhất vô nhị của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, ngươi không phải đồ đệ của hắn thì làm sao biết Tinh Diễn Thần Quyết.
Đông lão dùng vẻ mặt không tin nhìn hắn, chợt làm như nghĩ đến cái gì và hai người cả kinh.
Chương 934 Hoài nghi như cũ (1)
- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Tinh Diễn Thần Quyết của ngươi đạt được từ trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?
Đôi mắt hai người lúc này bắn ra hàn quang, lúc này sát cơ đậm đặc bao phủ phòng luyện chế, hào khí đông cứng.
Diệp Huyền cười khổ một tiếng, thật vất vả hai người mới yên ổn một hồi, không nghĩ tới chưa bao lâu lại kích động như thế.
Nhưng hắn không thể thừa nhận mình là đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh, Diệp Huyền nhất định không muốn.
Vì dẹp loạn bọn họ nên hắn nói:
- Tuy ta không phải đồ đệ Hoàng Phủ Tú Minh nhưng vẫn có một ít sâu xa đấy, là hắn truyền thụ Tinh Diễn Thần Quyết cho ta khi ở Huyền Vực, khục khục, trừ Tinh Diễn Thần Quyết ra còn có mấy công pháp khác đấy.
Nói xong Diệp Huyền khoát tay, khí tức làm người ta giật mình tràn ngập thiên địa và chấn nhiếp mọi người.
- Đây là Bắc Minh Thần Công của Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng...
Đông lão và Dược lão hưng phấn.
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng lại truyền thụ Bắc Minh Thần Công đều cho Huyền Diệp, quan hệ hai người tuyệt đối không tầm thường.
Diệp Huyền lau lau mồ hôi lạnh, hai môn công pháp này có trong ngọc giản hắn cho Hoàng Phủ Tú Minh, cho nên nói hắn mới là lão tổ của công pháp.
- Huyền Diệp, không, không, Diệp thiếu, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hiện tại như thế nào?
Đông lão và Dược lão liền hỏi.
- Ta gặp hắn cũng đã là chuyện của nhiều năm trước, khi đó hắn còn không có gì.
Diệp Huyền đâu có gặp Hoàng Phủ Tú Minh, hắn chỉ nói tùy tiện mà thôi.
Hắn không muốn động thủ với Đông lão và Dược lão, hiện tại cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
- Vậy là tốt rồi.
Đông lão và Dược lão lúc này an tĩnh lại.
- Diệp thiếu ngươi lại có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng sa không nói sớm, làm hại chúng ta còn tưởng rằng ngươi là thế lực lớn phái vào Lam Quang học viện có mục đích không ai biết đấy.
Đông Phương Tử Ti ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, hồn nhiên không rõ phát sinh cái gì, nhìn thấy hai bên không còn giương cung bạt kiếm như trước cho nên nội tâm hắn thả lỏng không ít.
- Diệp thiếu, ngươi chờ một lát, chuyện này chúng ta cần phải báo cho Cát phó viện trưởng.
Biết được Diệp Huyền có liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cho nên thái độ hai người với Diệp Huyền tốt hơn trước.
Diệp Huyền gật gật đầu, nội tâm đang cười khổ, quan hệ giữa mình và Hoàng Phủ Tú Minh chỉ là nói bừa, hi vọng đến lúc đó không bị nhìn thấu mới tốt.
Vào lúc này trong một tòa mật thất trong Lam Quang học viện, Cát phó viện trưởng đang cầm ốc đồng cổ quái trong tay, trên ốc đồng tỏa ra khí tức kỳ dị và tỏa ra hào quang vàng rực, hình như đang tiến hành trao đổi với bên ngoài.
Lúc này ốc đồng tỏa sáng, nó cứ duy trì như vậy một nén nhang cuối mới ảm đạm dần.
- Đã một năm rồi, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không có hồi âm cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Vẻ mặt Cát Phác Tử vô cùng lo lắng.
Ốc đồng huyền khí chính là thứ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng trước khi rời đi đưa cho hắn, có thể giúp viện trưởng liên hệ với Lam Quang học viện.
Thời điểm dĩ vãng Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cách nửa năm sẽ liên hệ với học viện một lần tìm hiểu tình huống, không chỉ như thế, nếu học viện xảy ra chuyện gì đó sẽ chủ động liên lạc đối phương, viện trưởng cũng sẽ trả lời trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng hơn một năm trước Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mất đi tin tức, mặc cho Cát Phác Tử như liên lạc thế nào cũng không có đáp lại.
Lúc này Huyền Cơ Tông sự tình, Cát Phác Tử không ngừng thông tri Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Nhưng như đá chìm vào đáy biển, không hề có tin tức, nội tâm Cát Phác Tử như có hòn đá nặng áp chế nội tâm.
Đông đông đông!
Đúng lúc này ngọc bội bên hông Cát Phác Tử tỏa sáng, hắn cầm lên xem xét và vẻ mặt chấn kinh.
- Cái gì? Huyền Diệp lại đến từ Huyền Vực, hơn nữa còn gặp Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?
Hắn vội vã rời khỏi mật thất và nhanh chóng đi tới nội viện.
Nửa canh giờ sau.
Trong mật thất luyện dược hệ, ba người Cát Phác Tử, Đông lão, Dược lão đều nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
- Khục khục, ta nói các ngươi có thể không dùng ánh mắt này nhìn ta hay không, ta cảm thấy không được tự nhiên đấy.
Ánh mắt ba người không khác gì sắc lang nhìn chằm chằm vào mỹ nữ đang khỏa thân đấy.
- Huyền Diệp, ngươi thật quen biết Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng?
Cát Phác Tử trầm giọng nói.
Trong nội tâm Diệp Huyền sớm tìm lý do thoái thác, gật đầu nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có sâu xa với gia tộc của ta, ước chừng bốn năm mươi năm trước đấy, lúc ở dưới chân núi Huyền Vực cửu trọng thiên, vào năm đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng gặp được nguy hiểm và được tổ tiên của ta cứu, từ nay về sau Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn liên lạc với gia tộc ta, mỗi lần đi ngang qua Huyền Vực, chỉ cần không có việc sẽ đi tới nhà ta ngồi một lúc.
Diệp Huyền trải qua suy nghĩ cũng nói ra lý do thoái thác như vậy.
Đầu tiên phải làm đám người Cát Phác Tử tin tưởng Hoàng Phủ Tú Minh có quan hệ vô cùng tốt với hắn, phải có một cớ, nói toorr tiên của mình từng cứu đối phương không thể nghi ngờ là lý do tốt nhất.
Tiếp theo căn cứ vào tư liệu trong Lam Quang học viện, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đã từng đi Huyền Vực tìm kiếm mình một thời gian sau khi mình vẫn lạc.
Bởi vì lúc đó Lam Quang học viện chưa ổn định, vì vậy lại nhớ tới Mộng Cảnh bình nguyên, thẳng đến bốn năm mươi năm trước Lam Quang học viện triệt để vững vàng thì hắn mới lên đường đi Huyền Vực tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tiêu Dao Hồn Hoàng.
Từ đó về sau Hoàng Phủ Tú Minh rất ít khi quay lại Lam Quang học viện.
Nếu như bốn năm mươi năm trước Hoàng Phủ Tú Minh thật sự đii Huyền Vực tìm hiểu tin tức của mình, Thiên Sơn tại Huyền Vực cửu trọng thiên là nơi hắn phải đi, mà Thiên Sơn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, cho nên Diệp Huyền mới thiết lập câu chuyện tổ tiên của mình.
Quả nhiên hắn nói lời này làm ánh mắt đám người Cát Phác Tử sáng lên.
Kỳ thật năm đó viện trưởng rất ít khi nói chuyện Huyền Vực với học viện, ngay cả Cát Phác Tử cũng không biết nhiều lắm, bốn mươi năm trước sau khi viện trưởng đến Huyền Vực đã có một thời gian đi Thiên Sơn tại Huyền Vực cửu trọng thiên, Cát Phác Tử biết có việc này.
Nhưng bằng vào lời nói phiến diện của Diệp Huyền, Cát Phác Tử vẫn có hoài nghi lai lịch Diệp Huyền.
Chương 935 Hoài nghi như cũ (2)
- Theo ta được biết, cho dù là Bắc Minh Thần Công hay Tinh Diễn Thần Quyết đều là công pháp do Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tu luyện, hơn nữa hắn xem như trân bảo, hắn không truyền thụ cho bất cứ đạo sư, đệ tử nào trong Lam Quang học viện, tại sao Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng lại truyền thụ cho ngươi?
Cát Phác Tử nói lời này liền nghi ngờ thân phận của Diệp Huyền.
Lai lịch của Diệp Huyền quá mức đột nhiên, Cát Phác Tử không thể không phòng bị một ít.
- Ha ha.
Diệp Huyền cười lớn, nói:
- Như vậy ta không phải rất rõ ràng, nhưng lúc trước Hoàng Phủ Tú Minh dạy bảo ta có nói qua hai môn công pháp này đều truyền thừa từ Tiêu Dao Hồn Hoàng, hôm nay Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc, hắn đi tìm kiếm chân tướng Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc nên sẽ đi một ít nơi nguy hiểm, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, đề phòng sau khi vẫn lạc hai môn công pháp này thất truyền cho nên hắn mới truyền thụ cho ta, bởi như vậy tương lai có vẫn lạc không đến mức xói mòn công pháp Tiêu Dao Hồn Hoàng truyền thụ cho hắn năm đó.
Diệp Huyền cảm giác sau khi hắn nói lời này ánh mắt Cát Phác Tử chấn động ngay sau đó lại có sầu lo xuất hiện.
- Chẳng lẽ Hoàng Phủ Tú Minh thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Huyền thấy thế trong nội tâm chấn động.
Hắn hoài nghi không phải là không có nguyên nhân.
Trong câu hỏi của hắn lúc trước, hắn có thể cảm giác được Cát phó viện trưởng đối với hắn còn ôm thái độ hoài nghi, dựa theo đạo lý Cát phó viện trưởng có thể liên hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nhưng hắn chỉ hỏi thăm Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thế nào.
- Cát phó viện trưởng, ta nghĩ ngươi nhất định có phương thức liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, chỉ cần ngươi nói cho hắn biết, ‘trước cửa Tiêu Dao cung, cố nhân bảy ngày bảy đêm có mạnh khỏe?’, hắn sẽ biết ta là ai.
Diệp Huyền nói lời này cũng có một tia thăm dò.
- Ha ha, chờ thời điểm ta liên lạc được với viện trưởng sẽ nói lời này.
Cát phó viện trưởng khẽ cười nói.
Thần sắc hắn mặc dù không thay đổi nhưng Diệp Huyền vẫn cảm giác được sâu trong mắt hắn có lo lắng.
- Thật không?
Diệp Huyền đột nhiên hỏi:
- Nếu như ta đoán đúng, Cát phó viện trưởng ngươi đã không cách nào liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ah?
- Ngươi...
Đột nhiên Cát phó viện trưởng đứng lên, hắn ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, toàn thân sinh ra sát cơ cường đại.
- Cát phó viện trưởng, ngươi làm cái gì vậy?
Đông lão và Dược ngạc nhiên nhìn Cát Phác Tử.
- Bị ta đoán trúng sao?
Diệp Huyền thì thào, vẻ mặt hắn đắng chát.
Tục truyền Cát phó viện trưởng là người duy nhất có thể liên lạc với Hoàng Phủ Tú Minh, hắn khiếp sợ như vậy càng làm Diệp Huyền chứng minh là đúng.
- Cát phó viện trưởng, ngươi thật không thể liên lạc được với viện trưởng?
Đông lão và Dược lão khiếp sợ hỏi thăm.
Vẻ mặt Cát Phác Tử ngưng trọng nhìn sang Diệp Huyền, không có trả lời câu hỏi của hai người, lời nói của Cát Phác Tử mang theo sát cơ.
- Ngươi còn biết cái gì?
Hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không rõ tung tích, nếu như các thế lực lớn trong Mộng Cảnh bình nguyên biết được tin tức này chỉ sợ sẽ là tai nạn lớn với Lam Quang học viện.
Bởi vậy Diệp Huyền nói một câu điểm phá huyền cơ lập tức làm cho Cát Phác Tử cảnh giác.
Dù sao Diệp Huyền lúc trước nói những lời kia cũng làm Cát Phác Tử biết Diệp Huyền có quan hệ thân mật với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng, nói một cách khác, nếu như Huyền Diệp là địch nhân của Hoàng Phủ Tú Minh viện, bọn họ giết viện trưởng đại nhân, nói không chừng cũng có thể đạt đươc hai chủng công pháp nghịch thiên trên người Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng.
Sắc mặt Diệp Huyền lúc này ngưng trọng, Hoàng Phủ Tú Minh không rõ tung tích cho nên tình hình phiền toái.
- Cát phó viện trưởng, ta biết rõ ngươi bây giờ còn hoài nghi thân phận của ta.
Vẻ mặt Diệp Huyền nghiêm túc, hắn cao thấp dò xét Cát Phác Tử:
- Tu vi của ngươi hiện tại là thất giai tam trọng, nếu như ta không có đoán sai, thời điểm ngươi đột phá đã được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, có phải hắn từng nói qua: cô đọng huyền nguyên như cây sinh trưởng, như nước ngưng băng, như đất ngưng thạch, vạn vật quy phục đều biến hóa, ngưng nguyên hợp nhất, Võ Tôn đến Võ Vương cũng không phải đơn giản ngưng tụ huyền lực thành huyền nguyên, mà là thăng hoa, thời khắc huyền lực lột xác như trẻ sơ sinh, thủ tâm như một!
Diệp Huyền nói câu này, mỗi câu như đại chùy nện thẳng vào nội tâm Cát Phác Tử.
- Ngươi... Ngươi...
Bỗng nhiên Cát Phác Tử đứng lên, trong mắt mang theo khiếp sợ không dám tin.
Diệp Huyền nói những lời này là những lời Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điêm cho hắn, cũng bởi vì Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm cho nên hắn kẹt ở Võ Tôn lục giai đỉnh phong mới có thể đột phá tới cảnh giới Võ Vương thất giai.
Theo Cát Phác Tử biết, lời nói này Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ nói qua với hắn, những người khác không biết được.
Nhìn thấy Cát Phác Tử khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền không có nhiều lời, hắn nhìn sang Đông lão.
- Đông lão, ngươi thân là chủ nhiệm luyện hồn hệ, luyện hồn sư lục phẩm đỉnh phong, phương diện luyện hồn cũng được Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng chỉ điểm a, có phải hắn từng nói với ngươi: luyện hồn như thông thần, yêu cầu ý thủ đan điền, tâm ý minh không, chú ý quy tâm, quy nguyên, quy hồn mới là chính đạo, hồn tạo ra do ý niệm mà hóa, tâm ý ngưng tụ không đâu không có, không còn bất diệt!
- Làm sao ngươi biết?
Đông lão cũng khiếp sợ không nhỏ, ánh mắt hắn đầy kinh hãi.
- Hiện tại các ngươi còn hoài nghi thân phận của ta hay không?
Diệp Huyền không có trả lời hai người, hắn chỉ nói ngắn gọn mà thôi.
Ba người Cát Phác Tử đều bình tĩnh trở lại, nói thật, trước kia bọn họ còn hoài nghi thân phận Diệp Huyền, hiện tại bọn họ không còn hoài nghi.
Địch nhân Hoàng Phủ Tú Minh viện có thể đạt được công pháp, bí tịch trên người hắn nhưng là tuyệt đối không thể nào đạt được tâm đắc của hắn ở phương diện võ đạo và luyện hồn.
Diệp Huyền nói hai câu đều là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng một mình dạy bảo bọn họ.
Như tâm đắc luyện hồn vừa rồi, Cát Phác Tử cũng không biết, hai người Đông lão không biết những lời nói riêng của viện trưởng và Cát Phác Tửh, hiện tại Diệp Huyền nói ra rất rõ ràng, nếu Diệp Huyền không có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì hắn không biết rõ ràng như thế.
- Diệp thiếu, bởi vì đang mang trọng đại, xin tha thứ chúng ta hoài nghi lúc trước.
Cát Phác Tử lúc này cúi đầu nhận lỗi vô cùng chân thành.
- Ta còn không có nhỏ mọn như vậy.
Diệp Huyền cười cười.
Bình luận facebook