-
Chương 936-940
Chương 936 Tin tức viện trưởng
Kỳ thật hắn nói những lời kia, tất cả đều là nội dung hắn ghi trong ngọc giản đưa cho Hoàng Phủ Tú Minh, biểu hiện là tâm đắc của Hoàng Phủ Tú Minh nhưng trên thực tế là Diệp Huyền lĩnh ngộ.
Diệp Huyền nghĩ đến nếu như Hoàng Phủ Tú Minh thật chỉ điểm đám người Cát Phác Tử cũng sẽ giảng giải nội dung trong ngọc giản.
Không nghĩ tới hắn vừa dò xét lại đúng là như vậy.
- Kỳ thật ta đã có hơn một năm không liên lạc được với viện trưởng đại nhân.
Cát Phác Tử thở dài nói với Diệp Huyền, Đông lão và Dược lão.
Hắn nói lời này đám người biến sắc.
- Cát phó viện trưởng, ngươi không thể liên lạc với viện trưởng đại nhân sao? Trên người của ngươi có ốc đồng truyền tin với viện trưởng đại nhân mà?
- Đúng thế, trên người ta đúng là có ốc đồng truyền tin, mỗi lần truyền tin thì viện trưởng đại nhân sẽ trả lời nhanh chóng, bắt đầu hơn một năm trước ta không liên lạc được.
- Tại sao có thể như vậy?
Nội tâm Đông lão và Dược lão trong đều trầm xuống.
Ốc đồng truyền tin là pháp khí truyền tin đường dài, thập phần quý trọng và quý giá, năm đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hao phí cái giá thật lớn mua được bảo vật này tại Huyền Vực, mục đích là bảo trì liên lạc giữa mình và học viện.
Sau khi nghe Cát phó viện trưởng nói thế, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đã có đã hơn một năm chưa trả lời, nội tâm hai người sinh ra cảm giác không tốt.
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ không trả lời, hiện tại nội tâm của bọn họ chỉ có một suy nghĩ chính là viện trưởng đại nhân lành ít dữ nhiều.
- Không, không có khả năng?
Ý niệm này vừa xuất hiện, đám người Đông lão liên tục lắc đầu, nói ra hắn không muốn tin tưởng, hơn nữa không muốn thừa nhận.
Hoàng Phủ Tú Minh không chỉ là viện trưởng Lam Quang học viện đơn giản như vậy, hắn còn là trụ cột tinh thần của mọi người.
Lam Quang học viện được sáng lập hơn một nghìn năm trước, lại sừng sững trong Mộng Cảnh bình nguyên nhiều năm, bởi vì cái gọi là có thịnh có suy, hơn trăm năm trước Lam Quang học viện gặp nguy nan to lớn, tùy thời đều có thể bị diệt vong.
Chính Hoàng Phủ Tú Minh xuất hiện mới kéo Lam Quang học viện quật khởi lần nữa, một lần nữa trở thành một trong các thế lực đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Có thể nói Hoàng Phủ Tú Minh chính là cột chống trời của Lam Quang học viện.
Nếu như mọi người biết được tin tức Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn lạc, chỉ sợ cả Lam Quang học viện sẽ hủy hoại trong chốc lát.
- Diệp thiếu, ngươi đã gặp Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tại Huyền Vực, ta rất muốn biếtviện trưởng đại nhân hắn hiện tại như thế nào?
Cát Phác Tử nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, vẻ mặt chờ mong hỏi.
- Thời gian gần nhất ta gặp được Hoàng Phủ Tú Minh đã là chuyện vài năm trước, về sau ta rời khỏi Huyền Vực lịch lãm rèn luyện đại lục, về sau hắn xảy ra chuyện gì thì ta hoàn toàn không biết.
Diệp Huyền làm sao biết được hành tung của Hoàng Phủ Tú Minh ở nơi nào chứ.
Cát Phác Tử sinh ra một tia mất mát.
- Nếu như có thể ta hi vọng Diệp thiếu ngươi có thể liên lạc người trong gia tộc thay chúng ta tìm hiểu tung tích viện trưởng đại nhân.
- Ta tận lực thôi.
Diệp Huyền chỉ có thể gật gật đầu:
- Nhưng ta rất muốn biết, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có nói với ngươi hơn một năm trước hắn ở nơi nào không? Tại sao đột nhiên mất đi tin tức?
Căn cứ Diệp Huyền biết, thời gian trăm năm qua Hoàng Phủ Tú Minh đã tu luyện tới cảnh giới bát giai đỉnh phong, khoảng cách Vũ Đế cửu thiên chỉ một bước ngắn mà thôi, dựa theo đạo lý có gặp nguy hiểm cũng có thực lực biến nguy thành an.
- Ta cũng không biết rõ đang ở nơi nài nhưng có một lần trong lúc nói chuyện với nhau, dường như ta cảm thấy viện trưởng rất kích động, nói là muốn đi Hắc Long cung đòi công đạo, về sau không bao lâu viện trưởng đại nhân không còn tin tức, cũng không biết Hắc Long cung là địa phương nào!
Hắc Long cung?
Nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc:
- Tại sao hắn đi tới nơi đó?
- Diệp thiếu, ngươi biết Hắc Long cung ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Huyền như thế, Cát phó viện trưởng kích động hỏi thăn,
- Ta tự nhiên biết rõ.
Diệp Huyền cau mày:
- Hắc Long cung nằm trong Vô Tận Hải, chính là môt trong các thế lực đỉnh phong tại Vô Tận Hải, hơn nữa cực kỳ đáng sợ.
- Kỳ thật các ngươi có nghe qua Hắc Long cung trong lịch sử đại lục, trên sử sách ghi lại, ba vạn năm có một hùng chủ cái thế, hắn có được Hắc Long vũ hồn và cô đọng thành Hắc Long cửu phẩm, khi đó hắn ngao du tung hoành đại lục, về sau viễn độn hải ngoại, nhất thống Vô Tận Hải, xưng tôn trong vùng biển này.
- Người này chính là người thành lập Hắc Long cung.
- Hôm nay ba vạn năm qua đi, Hắc Long cung đã sớm xuống dốc nhưng cũng là một trong các thế lực khủng bố, Hắc Long cung nằm trong Vô Tận Hải, lại có liên hệ với Hải tộc và ít kết giao với người đại lục, tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại đi nơi đó?
Hôm nay trên đại lục lấy Huyền Vực vi tôn, hiệu lệnh thiên hạ, có chút thế lực không phải Huyền Vực có thể tùy ý trêu chọc, Hải tộc và Hắc Long cung là một trong số đó.
càng làm Diệp Kỳ quái là, dựa theo đạo lý Hoàng Phủ Tú Minh tiến đi tìm tin tức của hắn tại Huyền Vực mới đúng, tại sao hắn đi Vô Tận Hải ah.
- Hắc Long cung nằm trong Vô Tận Hải?
Đám người Cát phó viện trưởng nhìn nhau, bọn họ sống trong Mộng Cảnh bình nguyên nên không quen thuộc tình hình thế lực lớn trên đại lục..
- Ta nghe Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói chuyện, hắn đi Hắc Long cung là vì tìm một nữ nhân.
Cát phó viện trưởng cẩn thận nhớ lại.
- Nữ nhân?
Đám người Đông lão trợn mắt há hốc mồm.
- Là nữ nhân gì?
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là đại nhân vật trong Huyền Vực, hình như là Vũ Đế vô cùng nổi danh, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói chỉ cần tìm được nàng mới có thể xác nhận Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc thế nào, Vũ Đế kia tên là Nguyệt gì đó...
Tâm thần Diệp Huyền chấn động.
- Dao Nguyệt Vũ Đế!
Đột nhiên hắn nói ra.
- Hình như là tên này, lúc ấy viện trưởng đại nhân chỉ thuận miệng nói mà thôi, ta không biết rõ.
Vào lúc này nội tâm Diệp Huyền loạn như ma.
- Dao Nguyệt tới đó làm gì?
Hoàng Phủ Tú Minh biết rõ mình có quan hệ với Dao Nguyệt cho nên hắn vì tìm hành tung của mình nên đi tìm Dao Nguyệt Vũ Đế là chuyện bình thường.
Tại sao Dao Nguyệt không ở lại Huyền Vực? Tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại đi Vô Tận Hải tìm nàng?
Hay là nói bên trong có chuyện ẩn mà hắn không biết?
Diệp Huyền lúc này hận không thể lập tức bay tới Huyền Vực xem thế nào.
Chương 937 Đột phá lục giai (1)
Nhưng hắn biết rõ, với thực lực của mình đi Huyền Vực là không thực tế.
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới khả năng khác.
Ngay cả Hoàng Phủ Tú Minh đều đi tìm chính mình, như vậy Dao Nguyệt Vũ Đế thì sao?
Nội tâm Diệp Huyền phát lạnh.
Hắn biết rõ chính mình kiếp trước vẫn lạc liên quan tới bí mật gì, nếu như Dao Nguyệt bị cuốn vào trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Hi vọng không như ta đoán.
Diệp Huyền xiết chặc nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Theo lời Cát phó viện trưởng nói, hắn không liên lạc được với Hoàng Phủ Tú Minh đã làm nội tâm mọi người nặng nề.
Còn chưa tới nửa tháng là thời gian Lam Quang học viện đối mặt với Huyền Cơ Tông, nếu như Huyền Cơ Tông không muốn thỏa hiệp thì song phương khó tránh phải đọ sức với nhau, nếu có Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có ở nơi này thì không cần lo lắng Huyền Cơ Tông, hết lần này tới lần khác Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mất đi liên lạc cho nên mọi người lâm vào bị động.
- Có tin tức gì về Huyền Cơ Tông hay không?
Đột nhiên Dược lão mở miệng hỏi.
Ánh mắt mấy người ngưng trọng.
Chư hẳn không có khả năng, nếu không với thực lực Huyền Cơ Tông, nếu không biết tin tức Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởngthì làm sao dám hung hăng càn quấy với Lam Quang học viện như vậy.
- Hay nói Huyền Cơ Tông đang thăm dò cái gì?
Mấy người không ngừng suy đoán.
- Hành vi của đám người Đoạn Thiên Lang lần trước giống như tìm cái gì đó trong học viện, học viện chúng ta có bí mật gì chứ?
Diệp Huyền nói ra suy đoán của mình, sau đó nhìn về phía Cát Phác Tử.
Cát Phác Tử suy nghĩ và nói:
- Không có bí mật gì nhưng học viện chúng ta có một cấm địa.
- Cát phó viện trưởng, ngươi nói là thánh địa học viện?
Đông lão và Dược lão vẻ mặt kinh ngạc.
Cấm địa, thánh địa?
Nhìn thấy hai người như vậy Diệp Huyền cũng hơi chấn động.
- Đúng vậy, ta muốn nói là cấm địa, cũng là thánh địa theo lời các ngươi nói.
- Chuyện thánh địa là thật? Không phải nghe nói chỉ là đồn đãi sao? Hơn nữa thánh địa là nơi viện trưởng có thể đi tới?
Đông lão thập phần cả kinh nói.
Thánh địa là nơi các đạo sư bình thường của học viện chưa từng nghe thấy.
Tương truyền trong Lam Quang học viện có một thánh địa, trong đó có đặt bảo vật của các cường giả Lam Quang học viện, các loại bí tịch công pháp, huyền binh huyền bảo nhiều vô số kể.
Mục đích tồn tại của thánh địa là bảo tồn thực lực Lam Quang học viện, một khi có một ngày Lam Quang học viện mai một đi hoặc là tao ngộ khốn cảnh nào đó sẽ dựa vào học viện mà quật khởi.
Cách nói này truyền lưu rộng rãi trong Lam Quang học viện nhưng ngươi chính thức nhìn thấy thánh địa chỉ có viện trưởng.
Càng làm cho người ta cảm thấy đây chỉ là lời đồn, thời điểm Lam Quang học viện mấy lần gặp nguy nan nhưng thánh địa chưa từng xuất hiện.
Cho nên vô số học viện và đạo sư cảm giác thánh địa chỉ là lời đồn, nó chỉ là lời đồn làm người ta an tâm mà thôi
Hôm nay nghe được Cát Phác Tử nói tồn tại cấm địa thì đám người Dược lão giật mình.
- Những gì các ngươi nghe về thánh địa chỉ là lời đồn, nhưng Lam Quang học viện chúng ta có một cấm địa, cấm địa không phải lời đồn là nơi cường giả học viện gửi bảo vật lại.
- Hơn nữa trong ghi chép, năm đó người sáng lập học viện có gửi bảo vật kinh thiên tại đó nhưng suốt bao nhiêu năm qua học viện chưa bao giờ mở nó ra.
- Đương nhiên, những tin tức này đêu là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói cho ta biết, ngay cả ta cũng không biết nơi gửi lại của nó nằm ở đâu.
- Cũng không biết Huyền Cơ Tông có phải tới đây vì cấm địa hay không?
Cát Phác Tử nói ra những gì mình biết được.
Trong nội tâm Diệp Huyền hơi động.
Mộng Cảnh bình nguyên cũng không phải địa vực nổi danh trên đại lục Thiên Huyền, các thế lực trong đó không cường đại, bởi vậy Diệp Huyền cũng không có quá quan tâm tới lịch sử Lam Quang học viện, hắn ngay từ đầu chỉ tới đây vì tài nguyên tu luyện mà thôi.
Sau khi vào học viện thì hắn phát hiện không giống.
Đặc biệt là thí luyện tháp, phòng ảo cảnh và bí cảnh cấu thành nội viện đều làm Diệp Huyền hiểu người sáng lập Lam Quang học viện tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.
Ít nhất Diệp Huyền chưa từng thấy bảo vật như thí luyện tháp xuất hiện trong Huyền Vực, cũng chưa từng nghe qua.
Mà cấm địa chính là nơi hấp dẫn hắn tới.
Đương nhiên những thứ việc chỉ là suy đoán, Diệp Huyền cũng không rõ Huyền Cơ Tông có mục đích chính thức là gì.
- Nếu như Huyền Cơ Tông thực sự có mục tiêu là cấm địa thì bọn chúng không từ bỏ ý đồ.
Cát phó viện trưởng trầm giọng nói, vẻ mặt lo lắng.
Hôm nay Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không có mặt, tất cả đang tạo thành áp lực lên người hắn.
Đương nhiên hắn là phó viện trưởng học viện, trừ hắn ra còn có một ít người tọa trấn, cũng không tới mức không có ai.
Kế tiếp song phương lại nói chuyện với nhau.
Sau khi biết Diệp Huyền có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì đam người Cát Phác Tử cung kính với Diệp Huyền rất nhiều.
Hôm nay không rõ tung tích Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ở nơi nào cũng làm mọi người vô cùng lo lắng.
- Diệp thiếu, tạo nghệ luyện dược của ngươi cao như thế, không bằng lúc này này nghiên cứu với ta chứ?
- Khục khục, Diệp thiếu, ta cũng muốn nghiên cứu tạo nghệ luyện hồn với ngươi.
Dược lão và Đông lão liền nói ra.
Không thể không nói biết rõ Diệp Huyền đã từng đạt được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, hơn nữa nhìn thấy tạo nghệ đáng sợ của Diệp Huyền, lúc này hai người đối đãi Diệp Huyền khong còn là học viện nữa, càng giống như cường giả cùng cấp với bọn họ.
- Chờ có cơ hội lại nói đi.
Diệp Huyền vui vẻ nhận lời, hắn cũng rất thưởng thức Đông lão à Dược lão.
Hai người đề nghị cũng làm Diệp Huyền động tâm, hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, đám người Đông lão là người đáng tin, bản thân mình cũng có thể giúp bọn họ đột phá.
Kể từ đó đối mặt đại địch như Huyền Cơ Tông vẫn có nắm chắc một ít.
Đáng tiếc hiện tại không phải lúc.
Nói chuyện với nhua nửa canh giờ, lúc này Diệp Huyền cáo từ rời đi.
- Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền bình yên đi tới, Đông Phương Tử Ti vẫn chờ ở bên ngoài vội vàng chạy tới hỏi thăm.
- Ta có thể có chuyện gì.
Diệp Huyền tiêu sái cười cười.
Đông Phương Tử Ti lúc này thả lỏng tâm thần.
Hai người cùng nhau quay về đình viện, thời điểm chia tay Diệp Huyền gọi Đông Phương Tử Ti trở lại.
- Ngươi nên phục dụng Cô Mạnh Lan Đan sau khi quay về.
Diệp Huyền giao một viên Cô Mạnh Lan Đan cho Đông Phương Tử Ti.
Chương 938 Đột phá lục giai (2)
- Không, không được, quá quý trọng.
Đông Phương Tử Ti liên tục khoát tay, nàng biết được công hiệu đan dược nghịch thiên như Cô Mạnh Lan Đan liền biết giá trị to lớn của nó.
- Quý trọng cái gì, Cô Mạnh Lan Đan vô cùng hữu dụng với ngươi, dù sao ta có nhiều như vậy, ta cũng không dùng bao nhiêu, đặt trong tay cũng lãng phí, huống chi ngươi hôm nay làm trợ thủ cho ta cũng nên có tiền công.
- Nhưng mà...
- Như thế nào, chẳng lẽ ta và ngươi cần khách khí như vậy sao?
Diệp Huyền nói câu sau cùng làm gương mặt Đông Phương Tử Ti, nàng đỏ bừng, không tự chủ tiếp nhận Cô Mạnh Lan Đan.
Nàng là Võ Tông ngũ giai tam trọng, đan dược có thể giúp nàng bước vào Võ Tôn lục giai sau khi phục dụng có sức hấp dẫn ưực lớn, Đông Phương Tử Ti vô cùng hứng thú.
Sau khi chia tay Đông Phương Tử Ti, Diệp Huyền một thân một mình quay về phòng tu luyện.
Hắn khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần...
Qua hai canh giờ, Diệp Huyền cảm giác trạng thái của mình đạt tới cao nhất, lúc này hắn không nhanh không chậm nuốt một viên Cô Mạnh Lan Đan.
Oanh!
Cô Mạnh Lan Đan vừa vào miệng đã phóng thích dược lực khắp toàn thân, dược lực cường hãn hóa thành dòng sông luân chuyển khắp tứ chi bách hài của hắn.
Lực lượng này bắt đầu từ tâm huyệt, dần dần thẩm thấu vào huyền mạch và toàn bộ thân thể.
Diệp Huyền hiểu rõ một khi tiến hành động phá sẽ cải tạo huyền mạch, chờ mười huyền mạch được Cô Mạnh Lan Đan cải tạo hoàn tất chinh là lúc hắn bước vào Võ Tôn lục giai.
Khi huyết mạch bị cải tạo, dược lực Cô Mạnh Lan Đan dần dần yếu bớt.
Qua một giờ sau dược lực Cô Mạnh Lan Đan triệt để biến mất, huyền mạch Diệp Huyền bị cải tạo chín đường, dược lực lại chưa thẩm thấu vào thiên mạch.
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền cau mày..
Dựa theo đạo lý một viên Cô Mạnh Lan Đan đủ giúp bất cứ Võ Tông ngũ giai tam trọng tiến hành đột phá, căn bản sẽ không xuất hiện tình hình dược lực chưa đủ, huống chi hắn có Cô Mạnh Lan Đan thượng phẩm lại càng không thể xuất hiện việc này.
- Huyền mạch trên thế gian đều chỉ có chín đạo, mà ta có thiên mạch thứ mười, đó là vì ta tu hành Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết mới mở ra, chẳng lẽ là vì nó sao?
Tuy Diệp Huyền cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, hắn lập tức nuốt viên Cô Mạnh Lan Đan thứ hai.
Dược lực biến mất lại bành trướn, dần dần thẩm thấu vào trong huyền mạch Diệp Huyền.
Diệp Huyền nghĩ đến cũng chỉ có một huyền mạch chưa đủ thông, hắn nuốt thêm một viên Cô Mạnh Lan Đan, dược lực bắt đầu cải tạo.
Có ai nghĩ được dược lực viên Cô Mạnh Lan Đan thứ hai không thể cải tạo thiên mạch.
Diệp Huyền đành phải nuốt thêm ba viên Cô Mạnh Lan Đan khác.
Thẳng tới khi ăn ba viên Cô Mạnh Lan Đan vào bụng, Diệp mới cảm thấy thoải mái khi cải tạo huyền mạch
Ông!
Sau khi tất cả huyền mạch được cải tạo, đột nhiên thân thể Diệp Huyền bộc phát khí tức đáng sợ.
Diệp Huyền cảm giác rõ, bởi vì cải tạo huyền mạch cho nên huyền lực ngũ giai của hắn chuyển biến.
Hắn điên cuồng vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết hấp thu nguyên khí thiên địa.
Một tia huyền lực ngũ giai bắt đầu chuyển biến thành huyền lực lục giai.
Qua nửa canh giờ sau, huyền lực trong người Diệp Huyền đã chuyển hóa thành huyền lực lục giai.
Cảm giác lực lượng đáng sợ bao phủ khắp toàn thân.
- Rốt cục đột phá lục giai.
Diệp Huyền cảm giác rõ lực lượng toàn thân tăng lên, sau khi huyền lực lột xác, tế bào, xương cốt, nội tạng, huyết dịch, cơ trong người hắn cũng lột xác.
Lúc này hắn cảm thấy đói bụng.
Diệp Huyền biết rõ thân thể tiêu hóa rất nhiều năng lượng nên không có được bổ sung kịp thời.
Đối với võ giả bình thường mà nói đây có lẽ là vấn đề lớn, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói không là gì cả.
Hắn vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, lại nhanh chóng xuất ra đan dược bổ sung năng lượng, đồng thời hắn cầm huyền thạch trung phẩm luyện hóa bổ sung huyền lực.
Đại lượng huyền lực hội tụ vào thân thể hắn, cải tạo và cường hóa kinh mạch toàn thân.
Quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp.
Thời gian trôi qua, Diệp Huyền không ngừng hấp thu đan dược, huyền thạch và thiên địa huyền khí chuyển hóa làm huyền lực tinh thuần trong thân thể.
Qua ba ngày sau, Diệp Huyền cảm thấy bão hòa cho nên dừng hấp thu.
Hắn mở mắt ra, hàn quang kinh người bộc phát.
Hắn đứng lên và vận chuyển lực lượng toàn thân, lúc này không khí trong phòng chấn động.
- Lục giai nhị trọng, không ngờ ta có thể đột phá lục giai nhị trọng.
Cảm nhận được lực lượng hùng hậu trong thân thể, Diệp Huyền vui vẻ kêu lên.
Hắn không dự liệu được kết quả như thế trước khi đột phá.
Sau khi kiểm kê đồ vật tiêu hao, Diệp Huyền lại cười khổ không thôi.
Không ngừng hấp thu suốt ba ngày qua, hắn hấp thu hơn trăm viên đan dược ngũ phẩm, gần ba mươi viên đan dược lục phẩm mới luyện chế, một ngàn viên huyền thạch trung phẩm.
Nếu mang tất cả tiêu hao đổi thành huyền tệ, hơn trăm viên đan dược ngũ phẩm đan có giá hơn một tỷ huyền tệ, gần ba mươi viên đan dược lục giai có giá ba tỷ, mà hơn một ngàn viên huyền thạch trung phẩm cũng hơn một tỷ.
Tổng thể suy đoán Diệp Huyền tu hành lần này không tính giá trị Mạnh Cô Lan Đan đã tiêu hao năm tỷ huyền tệ.
Giá cả của nó bằng hai kiện huyền binh vương cấp thất giai.
Một lần tu luyện tiêu hao hai viên huyền binh, nếu như truyền đi sẽ làm mọi người ngây người.
Diệp Huyền cũng cười khổ một tiếng, hắn tu hành Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết mạnh thì mạnh nhưng tiêu hao tài nguyên quá khủng bố, lần tu luyện này tiêu hao tám thành tài nguyên hắn đang có.
Nghĩ tới thực lực lực của mình là ngũ giai tam trọng, một lần hành động đột phá đến lục giai nhị trọng cũng là mua bán có lời.
Đối với hiện tại Diệp Huyền mà nói, bất cứ bảo vật gì cũng không quan trọng bằng gia tăng tu vi.
Sau khi tu vi đột phá, Diệp Huyền cũng không có vội vã rời đi, hắn bắt đầu rèn luyện hồn thức và huyền thức.
Trước kia bởi vì hạn chế tu vi, huyền thức và hồn thức của Diệp Huyền vẫn dừng lại ở lục giai nhị trọng hậu kỳ, hôm nay sau khi tu vi đột phá, hoàn toàn có thể thừa cơ tăng huyền thức và hồn thức.
Điểm này Diệp Huyền đã biết từ trước khi đột phá.
Trước kia hắn và Đông Phương Tử Ti ở trong phòng luyện chế, Diệp Huyền luyện chế mười lò đan dược lục phẩm, trừ bốn lò và đan dược tăng huyền lực, còn có hai lò gia tăng huyền thức và hồn thức, hai lò đan dược chữa thương bình thường.
Hắn hao phí hai ngày nuốt tất cả đan dược, huyền thức và hồn thức Diệp Huyền đã tăng tất cả lên lục phẩm đỉnh phong.
Hô!
Thở phào một hơi, trong mắt Diệp Huyền mang theo vui mừng.
Chương 939 Xung đột
Tuy huyền thức và hồn thức không có đột phá lên thất phẩm nhưng cũng là lục phẩm đỉnh phong, mạnh hơn trước kia đâu chỉ gấp đôi.
- Lục phẩm đến thất phẩm là một đường ranh giới, đột phá phải xem cơ duyên.
Diệp Huyền rất rõ ràng, muốn đột phá huyền thức và hồn thức thất phẩm, bằng vào tu luyện là căn bản không được, còn phải có các loại kỳ ngộ, đừng nói hắn Võ Tôn lục giai nhị trọng, cho dù là một ít luyện hồn sư tu vi Võ Hoàng trong Huyền Vực không đột phá hồn lực thất giai đấy.
- Huyền thức và hồn thức đều có đột phá, vậy thì bắt đầu tế luyện bảo vật.
Diệp Huyền lấy Trấn Nguyên Thạch của mình ra.
Hắn đạt được Trấn Nguyên Thạch từ tiểu quốc như Lưu Vân quốc nhưng càng tế luyện Diệp Huyền càng phát hiện nó khác thường.
Hồn thức đột phá đến lục phẩm đỉnh phong, trong Trấn Nguyên Thạch có rất nhiều cấm chế không tế luyện cũng bị Diệp Huyền điểm phá.
Ông!
Trấn Nguyên Thạch sinh ra sương mù màu đen như cánh tay chui vào trong đầu Diệp Huyền, khí tức cường đại bộc phát làm Diệp Huyền sợ hãi.
- Trấn Nguyên Thạch là bảo vật cấp bậc gì, khí tức như thế một ít bảo vật thất giai cũng không bằng, mấu chốt là ta còn không có hoàn toàn luyện hóa cấm chế trong Trấn Nguyên Thạch.
Kế tiếp Diệp Huyền vừa cẩn thận nghiên cứu Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, Cửu Chuyển Thánh Thể, thần linh đồng thị và Vô Tương Hồn Quyết, Bắc Minh Thần Công, Tinh Diễn Thần Quyết các công pháp.
Trong đó có mấy công pháp Diệp Huyền đã tu luyện qua ở kiếp trước tự nhiên quen việc dễ làm, như Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết càng hao phí không ít thời gian của hắn.
Diệp Huyền càng tu luyện lại càng thấy được Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết đáng sợ.
Trong thân thể của hắn từng đám huyền lực không ngừng vận chuyển, mười đạo huyền mạch, huyền lực bên trong tỏa ra hào quang óng ánh, lực lượng bành trướng căn bản huyền lực không thể phá được.
Sau khi tăng các phương diện lên, Diệp Huyền lúc này mới đi vào đình viện bản thân.
Trước trước sau sau Diệp Huyền tu luyện suốt bảy ngày, mà trong bảy ngày này thực lực của hắn tăng lên kinh người.
Vừa bước khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền có cảm giác như cách cả một thế giới.
- Kế tiếp gặp lão gia hỏa Cuồng Chiến cũng không còn như trước kia nữa.
Diệp Huyền nắm chặt hai đấm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
- Có nghe hay không, trong nội viện xuất hiện hai nhân vật số má đấy,
Đúng lúc này có tiếng nghị luận vang lên.
- Ngươi chỉ là ai?
- Còn có thể là ai, đương nhiên là Lâm Nguyên và Đông Phương Tử Ti!
- Thì ra là hai gia hỏa này, đúng là ngưu bức, mới gia nhập nội viện vài ngày đã xông thí luyện tháp tầng thứ năm, thậm chí không kém gì nhân vật lâu năm trong nội viện.
- Những ngươi này vừa gia nhập nội viện đều giống như điên đi thí luyện tháp thí luyện, ta nghe nói vài tên tân sinh mỗi ngày đều tìm cơ hội đi thí luyện tháp đấy.
- Ha ha, muốn nói ngưu bức thì có một người khoa trương hơn, chính là Huyền Diệp, ngày đầu tiên gia nhập nội viện đã đánh bại Phùng Vũ, có thể nói biến thái ah.
- Hừ, gia hỏa này gây ra chương khí mù mịt trong Lam Quang học viện, hắn đối địch với Huyền Cơ Tông. Theo ta thấy học viện nên khai trừ hắn, còn cho phép hắn vào nội viện không khác gì mua dây buộc mình.
- Bỏ đi, nhắc tới tên kia ta lại khó chịu.
Vài tên lão sinh nói chuyện từ xa vọng tới.
- Đông Phương Tử Ti đã xông đến tầng thứ năm? Xem ra nàng đã đột phá đến Võ Tôn.
Nội tâm Diệp Huyền hơi động một chút, lúc này cũng đi tới thí luyện tháp, nói thật, sau khi thực lực đột phá thì hắn không biết mình sẽ xông tới tầng mấy.
Lúc này Diệp Huyền đi tới thí luyện tháp.
Vừa tiến vào đại điện đã có cảm giác náo nhiệt ập tới Diệp Huyền.
Nhìn chung quanh hắn phát hiện không ít đệ tử qua lại, có tới vài chục người.
So với lần trước Diệp Huyền vào nội viện thì lần này đông hơn nhiều..
Dù sao đệ tử nội viện tu luyện nhàn tản hơn, sẽ rất ít có hoc viên tụ tập với nhau.
- Huyền Diệp, ngươi tới.
Diệp Huyền tiến vào không bao lâu, hắn nhìn thấy đám người Đông Phương Tử Ti và Lâm Nguyên nhìn sang, mấy người cũng phát hiện Diệp Huyền nên vui vẻ đi tới.
Không chỉ bọn họ, đám người lão sinh cũng chú ý tới Diệp Huyền.
- Nhìn kìa, người này chính là Huyền Diệp!
- Chính là hắn đắc tội Huyền Cơ Tông, từ đó làm cho Lam Quang học viện chúng ta lâm vào rối loạn?
- Nghe nói hắn đi vào nội viện đã đánh bại Phùng Vũ, xem ra còn rất trẻ ah, còn chưa đủ hai mươi a, quả nhiên không thể nhìn ngoài từ bề ngoài mà.
- Việc này tính là cái gì chứ? Nghe nói cũng bởi vì hắn cho nên khảo hạch học viện bị Huyền Cơ Tông phá hư nên cố ý đi vô tận sơn mạch, kết quả khảo hạch sinh tồn chết tổn thương thảm trọng, ngay cả Lữ Phong sư huynh cũng vẫn lạc trong đó.
- Ngàn vạn không nên liên quan gì tới hắn, người này chính là ngôi sao tai họa.
Từng tiếng nghị luận từ các nơi truyền vào tai Diệp Huyền.
Đối với Diệp Huyền, không ít người không có ấn tượng tốt với hắn, phần nhiều là khinh thường.
- Huyền Diệp, đừng quản tới bọn chúng.
Đông Phương Tử Ti không vui nói ra, nàng kéo Diệp Huyền sang một bên.
Hai tay tiếp xúc với nhau, bàn tay Đông Phương Tử Ti mát lạnh, bàn tay Diệp Huyền ấm áp làm tâm hồn thiếu nữ Đông Phương Tử Ti chấn động mạnh.
- Ha ha, Đông Phương Tử Ti, chúc mừng ngươi thành Võ Tôn lục giai ah.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không rãnh quan tâm tới kẻ khác nói gì, cảm thụ huyền lực trong người Đông Phương Tử Ti bành trướng thì không nói gì cả.
Xem ra nội tình Đông Phương Tử Ti thập phần thâm hậu, một viên Cô Mạnh Lan Đan có thể trực tiếp gia tăng tu vi của nàng, đột phá đến lục giai nhất trọng đỉnh phong.
- Việc này phải đa tạ ngươi rồi.
Đông Phương Tử Ti cúi đầu trả lời.
Không biết vì cái gì, trong thời gian gần đây Đông Phương Tử Ti có cảm giác mình không dám nhìn ánh mắt Diệp Huyền, một khi tiếp xúc ánh mắt hắn thì trái tim đập mạnh.
- Huyền Diệp, nghe Đông Phương Tử Ti nói ngươi đang bế quan, hiện tại nhất định đột phá rồi, ah, tu vi của ngươi...
Lâm Nguyên hỏi thăm, hắn chưa nói hết câu đã khiếp sợ nói ra.
Khí tức trên người Diệp Huyền hùng hậu thâm trầm không yếu hơn hắn chút nào.
- Ngươi đột phá lục giai nhị trọng? Này...
Bảy ngày không gặp nhưng Diệp Huyền từ ngũ giai tam trọng đột phá tới lục giai nhị trọng, tốc độ này làm Lâm Nguyên khiếp sợ.
Đông Phương Tử Ti lúc này cũng chú ý tới tu vi Diệp Huyền cho nên há to miệng không biết nói gì.
Văn Sơn bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Ngươi chính là Huyền Diệp.
Lúc này có một giọng nói vang lên, ba tên gia gương mặt mang theo ngạo khí hung hăng càn quấy, khí thế bất phàm đi tới chỗ Diệp Huyền.
Chương 940 Liếc nhìn (1)
- Là Mạnh Khánh.
- Nghe nói Mạnh Khánh có quan hệ không tồi với Phùng Vũ, hắn muốn báo thù cho Phùng Vũ sao?
- Hắc hắc, có náo nhiệt xem.
Không ít đệ tử thấy cảnh này liề hưng phấn kêu lên.
Mạnh Khánh có tu vi lục giai nhị trọng đỉnh phong, thực lực như vậy không tính là đỉnh cấp trong hàng đệ tử nhưng cũng tính là trung thượng, còn mạnh hơn Phùng Vũ không ít.
Bởi vì Huyền Cơ Tông cho nên Diệp Huyền càng nổi danh trong nội viện, gần như trong nội viện không ai không biết Diệp Huyền.
Có rất nhiều đệ tử không ưa hắn, có một nhóm càng khó chịu vì hành vi trêu chọc Huyền Cơ Tông của Diệp Huyền.
Hôm nay nhìn thấy Mạnh Khánh xuất đầu liền hả hê.
Tại một góc đại điện khác có vài tên đệ tử khí thế bất phàm đang ngồi khoanh chân tại chỗ, bọn họ nhắm mắt tu luyện và chiếm cứ khu vực lớn nơi đây.
Làm người ta kỳ quái chính là chung quanh mấy người này không có người khác, hình thành một khu vực chân không.
Nghe thấy tình huống bên này, các học viên đang xem náo nhiệt.
Đối mặt với Mạnh Khánh khiêu khích nào có thể đoán được Diệp Huyền căn bản mặc kệ, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?
Mạnh Khánh thấy thế giận tím mặt, hắn lạnh lùng quát lớn, huyền lực khủng bố áp lên người Diệp Huyền.
- Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là thí luyện tháp đấy.
Lâm Nguyên tiến tới một bước, sắc mặt âm trầm và ngăn cản trước mặt Diệp Huyền.
- Ngươi là cái quái gì chứ? Lão tử hiện tại đang nói chuyện với Huyền Diệp, ngươi giả vờ cái gì, cút ngay cho ta.
Uy áp vô hình oanh kích lên người Lâm Nguyên, thân thể hắn chấn động, sắc mặt đỏ lên, hắn lảo đảo sắp lui vè phía sau.
Nhưng ánh mắt hắn kiên định, trên trán có gân xanh nổi lên nhưng không lui một bước.
- Khá lắm sao? Ngươi là Lâm Nguyên đúng không? Cho rằng xông đến thí luyện tháp tầng thứ năm là việc khó lường?
Mạnh Khánh lạnh lùng nói ra.
- Tránh ra cho ta.
Đột nhiên hai thanh niên phía sau hắn hừ một tiếng, hai tay hóa thành trảo tấn công Lâm Nguyên.
Toàn thân Lâm Nguyên rùng mình, tay cầm chuôi kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí tung hoành, chỉ chờ đối phương công kích là hắn ra tay.
- Ngươi lui ra đi.
Diệp Huyền thở dài, vỗ vỗ vai Lâm Nguyên, hắn cũng không muốn kẻ khác xuất đầu.
Sau đó hắn lãnh đạm nhìn Mạnh Khánh.
- Đúng thế, ta chính là Huyền Diệp, ngươi có việc?
- Rùa đen rút đầu, rốt cục dám ra đây?
Mạnh Khánh xùy cười một tiếng, hắn dùng ngữ khí cao ngạo nói:
- Ta đã nghe qua chuyện của ngươi ở ngoại viện. Lam Quang học viện chúng ta là nơi bồi dưỡng thiên tài trong Mộng Cảnh bình nguyên, cũng không phải kẻ nào cũng có thể giễu võ dương oai, giải quyết ân oán cá nhân, mà ân oán giữa ngươi và Huyền Cơ Tông đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự Lam Quang học viện, ta nghĩ ngươi nên thức tơời rời khỏi Lam Quang học viện mới tốt.
Mạnh Khánh nói chuyện giống như chỉ điểm hậu bối.
- Nói xong chưa?
Diệp Huyền mặt không biểu tình nhìn hắn.
- Nói xong ngươi có thể đi.
Mạnh Khánh khẽ giật mình, hắn không ngờ Diệp Huyền có thái độ này.
Hắn đã từng nghĩ đến Diệp Huyền có nhiều phản ứng, ví dụ như giận tím mặt, nói lý với hắn, hoặc là một lời không hợp rút đao khiêu chiến, hoặc là khúm núm không dám phản bác.
Nhưng không ngờ quá trình không như hắn nghĩ, Diệp Huyền không nhìn hắn cái nào, dường như hắn chỉ là không khí mà thôi.
Mạnh Khánh lập tức giận tím mặt, hắn nói:
- Huyền Diệp, ngươi không nghe ta nói hay sao? Bởi vì ngươi mà làm mấy đại đệ tử Lam Quang học viện vẫn lạc trong vô tận sơn mạch, bởi vì ngươi nên đại lượng đệ tử ngoại viện Lam Quang học viện bị thương, cũng bởi vì ngươi làm thanh danh Lam Quang học viện giảm mạnh, ngươi còn không biết xấu hở ở lại sao? Chưa từng có kẻ nào đắc tội Huyền Cơ Tông có thể sống khá giả.
Mạnh Khánh tức giận quát lớn.
- Mạnh sư huynh nói đúng, trong lịch sử Mộng Cảnh bình nguyên chưa từng có người nào đắ tội Huyền Cơ Tông mà bình yên vô sự.
- Hừ, Huyền Cơ Tông là một trong ba thế lực đỉnh cấp sừng sững trong Mộng Cảnh bình nguyên trăm ngàn năm không ngã, uy phong hiển hách, không cho phép người nào đắc tội nó, Huyền Diệp ngươi rước lấy tai họa lại kéo Lam Quang học viện gánh chịu thay, hành vi của ngươi làm người khác xem thường.
Lúc này hai học viên theo sauMạnh Khánh gầm lên.
Ba người này đang buồn nôn mình, Diệp Huyền nhướng mày sau đó lạnh lùng nói một chữ:
- Cút!
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói cút, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Lỗ tai điếc hay sao?
- Bgươi...
Ba người tức giận nổi gân xanh, ánh mắt ngoan độc.
- Ta cái gì ta, ba người các ngươi là đệ tử nội viện lại luôn môm sùng bái Huyền Cơ Tông như thế, nói ngươi là gia hỏa ăn cây táo rào cây sung, hay các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới nằm vùng?
Diệp Huyền trào phúng cười cười.
- Ngươi ngậm máu phun người.
Trong mắt Mạnh Khánh bắn ra sát cơ.
- Tốt, tốt, hôm nay Mạnh Khánh ta cho ngươi chút màu sắc, việc này truyền đi thanh danh ta còn đâu?
Vừa mới dứt lời, huyền lực trong người Mạnh Khánh bộc phát cường đại.
Oanh!
Một tia khí tức khủng bố sinh ra trong người hắn, huyền lực hóa thành gió lốc quanh quẩn toàn thân hắn như ma thần.
Hắn hai đấm hắn như đạn pháo bắn thẳng vào người Diệp Huyền.
- Chỉ sợ đây mới là mục đích của ngươi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy chứ.
Diệp Huyền xùy cười một tiếng, Mạnh Khánh tới gây phiền toái cho hắn, kết quả nói nhiều lời đường hoàng dối trá nghe mà buồn nôn.
- Nghe nói thực lực ngươi kinh người, từng một quyền đánh bại Phùng Vũ, ta muốn xem công kích của ngươi đáng sợ cỡ nào?
Trong lúc công kích, Mạnh Khánh nổi giận gầm lên một tiếng, huyền lực toàn thân chấn động, lúc này huyền giáp xuất hiện quanh người hắn
- Linh Huyền giáp?
Không ít đệ tử đệ tử chung quanh xôn xao.
Hai đồng tử Diệp Huyền co rút, hắn phát hiện huyền giáp của Mạnh Khánh cũng không phải huyền lực phổ thông, huyền giáp có cấu tạo vô cùng đắc biệt hình thành kết cấu hoàn toàn mới
Loại áo giáp huyền khí này có thể gia tăng phòng ngự của võ giả rất lớn.
Nếu áo giáp huyền lực bình thường thừa nhận lực lượng một vạn cân, như vậy áo giáp này có thể thừa nhận hai vạn cân.
- Tiểu tử, ngươi lại không ra tay sẽ không cơ hội.
Mạnh Khánh thấy Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích, dường như bị dọa sợ liền bật cười một tiếng, đối phương lại có ý định gia tăng phòng ngự của mình lên mức lớn nhất, thật sự là ngu không ai bằng.
Trạng thái của hắn hiện tại cho dù đối mặt với đệ tử nội viện có lẽ còn có tác dụng.
- Thần linh đồng thị —— huyễn cấm chi nhãn!
Diệp Huyền tươi cười trào phúng, hắn quay đầu sang và đồng tử màu đen biến thành màu xanh giống như hàn khí âm trầm.&
Kỳ thật hắn nói những lời kia, tất cả đều là nội dung hắn ghi trong ngọc giản đưa cho Hoàng Phủ Tú Minh, biểu hiện là tâm đắc của Hoàng Phủ Tú Minh nhưng trên thực tế là Diệp Huyền lĩnh ngộ.
Diệp Huyền nghĩ đến nếu như Hoàng Phủ Tú Minh thật chỉ điểm đám người Cát Phác Tử cũng sẽ giảng giải nội dung trong ngọc giản.
Không nghĩ tới hắn vừa dò xét lại đúng là như vậy.
- Kỳ thật ta đã có hơn một năm không liên lạc được với viện trưởng đại nhân.
Cát Phác Tử thở dài nói với Diệp Huyền, Đông lão và Dược lão.
Hắn nói lời này đám người biến sắc.
- Cát phó viện trưởng, ngươi không thể liên lạc với viện trưởng đại nhân sao? Trên người của ngươi có ốc đồng truyền tin với viện trưởng đại nhân mà?
- Đúng thế, trên người ta đúng là có ốc đồng truyền tin, mỗi lần truyền tin thì viện trưởng đại nhân sẽ trả lời nhanh chóng, bắt đầu hơn một năm trước ta không liên lạc được.
- Tại sao có thể như vậy?
Nội tâm Đông lão và Dược lão trong đều trầm xuống.
Ốc đồng truyền tin là pháp khí truyền tin đường dài, thập phần quý trọng và quý giá, năm đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng hao phí cái giá thật lớn mua được bảo vật này tại Huyền Vực, mục đích là bảo trì liên lạc giữa mình và học viện.
Sau khi nghe Cát phó viện trưởng nói thế, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng đã có đã hơn một năm chưa trả lời, nội tâm hai người sinh ra cảm giác không tốt.
Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ không trả lời, hiện tại nội tâm của bọn họ chỉ có một suy nghĩ chính là viện trưởng đại nhân lành ít dữ nhiều.
- Không, không có khả năng?
Ý niệm này vừa xuất hiện, đám người Đông lão liên tục lắc đầu, nói ra hắn không muốn tin tưởng, hơn nữa không muốn thừa nhận.
Hoàng Phủ Tú Minh không chỉ là viện trưởng Lam Quang học viện đơn giản như vậy, hắn còn là trụ cột tinh thần của mọi người.
Lam Quang học viện được sáng lập hơn một nghìn năm trước, lại sừng sững trong Mộng Cảnh bình nguyên nhiều năm, bởi vì cái gọi là có thịnh có suy, hơn trăm năm trước Lam Quang học viện gặp nguy nan to lớn, tùy thời đều có thể bị diệt vong.
Chính Hoàng Phủ Tú Minh xuất hiện mới kéo Lam Quang học viện quật khởi lần nữa, một lần nữa trở thành một trong các thế lực đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Có thể nói Hoàng Phủ Tú Minh chính là cột chống trời của Lam Quang học viện.
Nếu như mọi người biết được tin tức Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vẫn lạc, chỉ sợ cả Lam Quang học viện sẽ hủy hoại trong chốc lát.
- Diệp thiếu, ngươi đã gặp Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng tại Huyền Vực, ta rất muốn biếtviện trưởng đại nhân hắn hiện tại như thế nào?
Cát Phác Tử nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, vẻ mặt chờ mong hỏi.
- Thời gian gần nhất ta gặp được Hoàng Phủ Tú Minh đã là chuyện vài năm trước, về sau ta rời khỏi Huyền Vực lịch lãm rèn luyện đại lục, về sau hắn xảy ra chuyện gì thì ta hoàn toàn không biết.
Diệp Huyền làm sao biết được hành tung của Hoàng Phủ Tú Minh ở nơi nào chứ.
Cát Phác Tử sinh ra một tia mất mát.
- Nếu như có thể ta hi vọng Diệp thiếu ngươi có thể liên lạc người trong gia tộc thay chúng ta tìm hiểu tung tích viện trưởng đại nhân.
- Ta tận lực thôi.
Diệp Huyền chỉ có thể gật gật đầu:
- Nhưng ta rất muốn biết, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có nói với ngươi hơn một năm trước hắn ở nơi nào không? Tại sao đột nhiên mất đi tin tức?
Căn cứ Diệp Huyền biết, thời gian trăm năm qua Hoàng Phủ Tú Minh đã tu luyện tới cảnh giới bát giai đỉnh phong, khoảng cách Vũ Đế cửu thiên chỉ một bước ngắn mà thôi, dựa theo đạo lý có gặp nguy hiểm cũng có thực lực biến nguy thành an.
- Ta cũng không biết rõ đang ở nơi nài nhưng có một lần trong lúc nói chuyện với nhau, dường như ta cảm thấy viện trưởng rất kích động, nói là muốn đi Hắc Long cung đòi công đạo, về sau không bao lâu viện trưởng đại nhân không còn tin tức, cũng không biết Hắc Long cung là địa phương nào!
Hắc Long cung?
Nội tâm Diệp Huyền kinh ngạc:
- Tại sao hắn đi tới nơi đó?
- Diệp thiếu, ngươi biết Hắc Long cung ở đâu?
Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Huyền như thế, Cát phó viện trưởng kích động hỏi thăn,
- Ta tự nhiên biết rõ.
Diệp Huyền cau mày:
- Hắc Long cung nằm trong Vô Tận Hải, chính là môt trong các thế lực đỉnh phong tại Vô Tận Hải, hơn nữa cực kỳ đáng sợ.
- Kỳ thật các ngươi có nghe qua Hắc Long cung trong lịch sử đại lục, trên sử sách ghi lại, ba vạn năm có một hùng chủ cái thế, hắn có được Hắc Long vũ hồn và cô đọng thành Hắc Long cửu phẩm, khi đó hắn ngao du tung hoành đại lục, về sau viễn độn hải ngoại, nhất thống Vô Tận Hải, xưng tôn trong vùng biển này.
- Người này chính là người thành lập Hắc Long cung.
- Hôm nay ba vạn năm qua đi, Hắc Long cung đã sớm xuống dốc nhưng cũng là một trong các thế lực khủng bố, Hắc Long cung nằm trong Vô Tận Hải, lại có liên hệ với Hải tộc và ít kết giao với người đại lục, tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại đi nơi đó?
Hôm nay trên đại lục lấy Huyền Vực vi tôn, hiệu lệnh thiên hạ, có chút thế lực không phải Huyền Vực có thể tùy ý trêu chọc, Hải tộc và Hắc Long cung là một trong số đó.
càng làm Diệp Kỳ quái là, dựa theo đạo lý Hoàng Phủ Tú Minh tiến đi tìm tin tức của hắn tại Huyền Vực mới đúng, tại sao hắn đi Vô Tận Hải ah.
- Hắc Long cung nằm trong Vô Tận Hải?
Đám người Cát phó viện trưởng nhìn nhau, bọn họ sống trong Mộng Cảnh bình nguyên nên không quen thuộc tình hình thế lực lớn trên đại lục..
- Ta nghe Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói chuyện, hắn đi Hắc Long cung là vì tìm một nữ nhân.
Cát phó viện trưởng cẩn thận nhớ lại.
- Nữ nhân?
Đám người Đông lão trợn mắt há hốc mồm.
- Là nữ nhân gì?
- Ta cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói là đại nhân vật trong Huyền Vực, hình như là Vũ Đế vô cùng nổi danh, Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói chỉ cần tìm được nàng mới có thể xác nhận Tiêu Dao Hồn Hoàng vẫn lạc thế nào, Vũ Đế kia tên là Nguyệt gì đó...
Tâm thần Diệp Huyền chấn động.
- Dao Nguyệt Vũ Đế!
Đột nhiên hắn nói ra.
- Hình như là tên này, lúc ấy viện trưởng đại nhân chỉ thuận miệng nói mà thôi, ta không biết rõ.
Vào lúc này nội tâm Diệp Huyền loạn như ma.
- Dao Nguyệt tới đó làm gì?
Hoàng Phủ Tú Minh biết rõ mình có quan hệ với Dao Nguyệt cho nên hắn vì tìm hành tung của mình nên đi tìm Dao Nguyệt Vũ Đế là chuyện bình thường.
Tại sao Dao Nguyệt không ở lại Huyền Vực? Tại sao Hoàng Phủ Tú Minh lại đi Vô Tận Hải tìm nàng?
Hay là nói bên trong có chuyện ẩn mà hắn không biết?
Diệp Huyền lúc này hận không thể lập tức bay tới Huyền Vực xem thế nào.
Chương 937 Đột phá lục giai (1)
Nhưng hắn biết rõ, với thực lực của mình đi Huyền Vực là không thực tế.
Đồng thời hắn cũng nghĩ tới khả năng khác.
Ngay cả Hoàng Phủ Tú Minh đều đi tìm chính mình, như vậy Dao Nguyệt Vũ Đế thì sao?
Nội tâm Diệp Huyền phát lạnh.
Hắn biết rõ chính mình kiếp trước vẫn lạc liên quan tới bí mật gì, nếu như Dao Nguyệt bị cuốn vào trong đó sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Hi vọng không như ta đoán.
Diệp Huyền xiết chặc nắm đấm, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay nhưng hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Theo lời Cát phó viện trưởng nói, hắn không liên lạc được với Hoàng Phủ Tú Minh đã làm nội tâm mọi người nặng nề.
Còn chưa tới nửa tháng là thời gian Lam Quang học viện đối mặt với Huyền Cơ Tông, nếu như Huyền Cơ Tông không muốn thỏa hiệp thì song phương khó tránh phải đọ sức với nhau, nếu có Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng có ở nơi này thì không cần lo lắng Huyền Cơ Tông, hết lần này tới lần khác Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng mất đi liên lạc cho nên mọi người lâm vào bị động.
- Có tin tức gì về Huyền Cơ Tông hay không?
Đột nhiên Dược lão mở miệng hỏi.
Ánh mắt mấy người ngưng trọng.
Chư hẳn không có khả năng, nếu không với thực lực Huyền Cơ Tông, nếu không biết tin tức Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởngthì làm sao dám hung hăng càn quấy với Lam Quang học viện như vậy.
- Hay nói Huyền Cơ Tông đang thăm dò cái gì?
Mấy người không ngừng suy đoán.
- Hành vi của đám người Đoạn Thiên Lang lần trước giống như tìm cái gì đó trong học viện, học viện chúng ta có bí mật gì chứ?
Diệp Huyền nói ra suy đoán của mình, sau đó nhìn về phía Cát Phác Tử.
Cát Phác Tử suy nghĩ và nói:
- Không có bí mật gì nhưng học viện chúng ta có một cấm địa.
- Cát phó viện trưởng, ngươi nói là thánh địa học viện?
Đông lão và Dược lão vẻ mặt kinh ngạc.
Cấm địa, thánh địa?
Nhìn thấy hai người như vậy Diệp Huyền cũng hơi chấn động.
- Đúng vậy, ta muốn nói là cấm địa, cũng là thánh địa theo lời các ngươi nói.
- Chuyện thánh địa là thật? Không phải nghe nói chỉ là đồn đãi sao? Hơn nữa thánh địa là nơi viện trưởng có thể đi tới?
Đông lão thập phần cả kinh nói.
Thánh địa là nơi các đạo sư bình thường của học viện chưa từng nghe thấy.
Tương truyền trong Lam Quang học viện có một thánh địa, trong đó có đặt bảo vật của các cường giả Lam Quang học viện, các loại bí tịch công pháp, huyền binh huyền bảo nhiều vô số kể.
Mục đích tồn tại của thánh địa là bảo tồn thực lực Lam Quang học viện, một khi có một ngày Lam Quang học viện mai một đi hoặc là tao ngộ khốn cảnh nào đó sẽ dựa vào học viện mà quật khởi.
Cách nói này truyền lưu rộng rãi trong Lam Quang học viện nhưng ngươi chính thức nhìn thấy thánh địa chỉ có viện trưởng.
Càng làm cho người ta cảm thấy đây chỉ là lời đồn, thời điểm Lam Quang học viện mấy lần gặp nguy nan nhưng thánh địa chưa từng xuất hiện.
Cho nên vô số học viện và đạo sư cảm giác thánh địa chỉ là lời đồn, nó chỉ là lời đồn làm người ta an tâm mà thôi
Hôm nay nghe được Cát Phác Tử nói tồn tại cấm địa thì đám người Dược lão giật mình.
- Những gì các ngươi nghe về thánh địa chỉ là lời đồn, nhưng Lam Quang học viện chúng ta có một cấm địa, cấm địa không phải lời đồn là nơi cường giả học viện gửi bảo vật lại.
- Hơn nữa trong ghi chép, năm đó người sáng lập học viện có gửi bảo vật kinh thiên tại đó nhưng suốt bao nhiêu năm qua học viện chưa bao giờ mở nó ra.
- Đương nhiên, những tin tức này đêu là Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói cho ta biết, ngay cả ta cũng không biết nơi gửi lại của nó nằm ở đâu.
- Cũng không biết Huyền Cơ Tông có phải tới đây vì cấm địa hay không?
Cát Phác Tử nói ra những gì mình biết được.
Trong nội tâm Diệp Huyền hơi động.
Mộng Cảnh bình nguyên cũng không phải địa vực nổi danh trên đại lục Thiên Huyền, các thế lực trong đó không cường đại, bởi vậy Diệp Huyền cũng không có quá quan tâm tới lịch sử Lam Quang học viện, hắn ngay từ đầu chỉ tới đây vì tài nguyên tu luyện mà thôi.
Sau khi vào học viện thì hắn phát hiện không giống.
Đặc biệt là thí luyện tháp, phòng ảo cảnh và bí cảnh cấu thành nội viện đều làm Diệp Huyền hiểu người sáng lập Lam Quang học viện tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.
Ít nhất Diệp Huyền chưa từng thấy bảo vật như thí luyện tháp xuất hiện trong Huyền Vực, cũng chưa từng nghe qua.
Mà cấm địa chính là nơi hấp dẫn hắn tới.
Đương nhiên những thứ việc chỉ là suy đoán, Diệp Huyền cũng không rõ Huyền Cơ Tông có mục đích chính thức là gì.
- Nếu như Huyền Cơ Tông thực sự có mục tiêu là cấm địa thì bọn chúng không từ bỏ ý đồ.
Cát phó viện trưởng trầm giọng nói, vẻ mặt lo lắng.
Hôm nay Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không có mặt, tất cả đang tạo thành áp lực lên người hắn.
Đương nhiên hắn là phó viện trưởng học viện, trừ hắn ra còn có một ít người tọa trấn, cũng không tới mức không có ai.
Kế tiếp song phương lại nói chuyện với nhau.
Sau khi biết Diệp Huyền có quan hệ với Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng thì đam người Cát Phác Tử cung kính với Diệp Huyền rất nhiều.
Hôm nay không rõ tung tích Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng ở nơi nào cũng làm mọi người vô cùng lo lắng.
- Diệp thiếu, tạo nghệ luyện dược của ngươi cao như thế, không bằng lúc này này nghiên cứu với ta chứ?
- Khục khục, Diệp thiếu, ta cũng muốn nghiên cứu tạo nghệ luyện hồn với ngươi.
Dược lão và Đông lão liền nói ra.
Không thể không nói biết rõ Diệp Huyền đã từng đạt được Hoàng Phủ Tú Minh chỉ điểm, hơn nữa nhìn thấy tạo nghệ đáng sợ của Diệp Huyền, lúc này hai người đối đãi Diệp Huyền khong còn là học viện nữa, càng giống như cường giả cùng cấp với bọn họ.
- Chờ có cơ hội lại nói đi.
Diệp Huyền vui vẻ nhận lời, hắn cũng rất thưởng thức Đông lão à Dược lão.
Hai người đề nghị cũng làm Diệp Huyền động tâm, hôm nay đại địch Huyền Cơ Tông đang ở trước mặt, đám người Đông lão là người đáng tin, bản thân mình cũng có thể giúp bọn họ đột phá.
Kể từ đó đối mặt đại địch như Huyền Cơ Tông vẫn có nắm chắc một ít.
Đáng tiếc hiện tại không phải lúc.
Nói chuyện với nhua nửa canh giờ, lúc này Diệp Huyền cáo từ rời đi.
- Huyền Diệp, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền bình yên đi tới, Đông Phương Tử Ti vẫn chờ ở bên ngoài vội vàng chạy tới hỏi thăm.
- Ta có thể có chuyện gì.
Diệp Huyền tiêu sái cười cười.
Đông Phương Tử Ti lúc này thả lỏng tâm thần.
Hai người cùng nhau quay về đình viện, thời điểm chia tay Diệp Huyền gọi Đông Phương Tử Ti trở lại.
- Ngươi nên phục dụng Cô Mạnh Lan Đan sau khi quay về.
Diệp Huyền giao một viên Cô Mạnh Lan Đan cho Đông Phương Tử Ti.
Chương 938 Đột phá lục giai (2)
- Không, không được, quá quý trọng.
Đông Phương Tử Ti liên tục khoát tay, nàng biết được công hiệu đan dược nghịch thiên như Cô Mạnh Lan Đan liền biết giá trị to lớn của nó.
- Quý trọng cái gì, Cô Mạnh Lan Đan vô cùng hữu dụng với ngươi, dù sao ta có nhiều như vậy, ta cũng không dùng bao nhiêu, đặt trong tay cũng lãng phí, huống chi ngươi hôm nay làm trợ thủ cho ta cũng nên có tiền công.
- Nhưng mà...
- Như thế nào, chẳng lẽ ta và ngươi cần khách khí như vậy sao?
Diệp Huyền nói câu sau cùng làm gương mặt Đông Phương Tử Ti, nàng đỏ bừng, không tự chủ tiếp nhận Cô Mạnh Lan Đan.
Nàng là Võ Tông ngũ giai tam trọng, đan dược có thể giúp nàng bước vào Võ Tôn lục giai sau khi phục dụng có sức hấp dẫn ưực lớn, Đông Phương Tử Ti vô cùng hứng thú.
Sau khi chia tay Đông Phương Tử Ti, Diệp Huyền một thân một mình quay về phòng tu luyện.
Hắn khoanh chân ngồi xuống và bắt đầu vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần...
Qua hai canh giờ, Diệp Huyền cảm giác trạng thái của mình đạt tới cao nhất, lúc này hắn không nhanh không chậm nuốt một viên Cô Mạnh Lan Đan.
Oanh!
Cô Mạnh Lan Đan vừa vào miệng đã phóng thích dược lực khắp toàn thân, dược lực cường hãn hóa thành dòng sông luân chuyển khắp tứ chi bách hài của hắn.
Lực lượng này bắt đầu từ tâm huyệt, dần dần thẩm thấu vào huyền mạch và toàn bộ thân thể.
Diệp Huyền hiểu rõ một khi tiến hành động phá sẽ cải tạo huyền mạch, chờ mười huyền mạch được Cô Mạnh Lan Đan cải tạo hoàn tất chinh là lúc hắn bước vào Võ Tôn lục giai.
Khi huyết mạch bị cải tạo, dược lực Cô Mạnh Lan Đan dần dần yếu bớt.
Qua một giờ sau dược lực Cô Mạnh Lan Đan triệt để biến mất, huyền mạch Diệp Huyền bị cải tạo chín đường, dược lực lại chưa thẩm thấu vào thiên mạch.
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Huyền cau mày..
Dựa theo đạo lý một viên Cô Mạnh Lan Đan đủ giúp bất cứ Võ Tông ngũ giai tam trọng tiến hành đột phá, căn bản sẽ không xuất hiện tình hình dược lực chưa đủ, huống chi hắn có Cô Mạnh Lan Đan thượng phẩm lại càng không thể xuất hiện việc này.
- Huyền mạch trên thế gian đều chỉ có chín đạo, mà ta có thiên mạch thứ mười, đó là vì ta tu hành Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết mới mở ra, chẳng lẽ là vì nó sao?
Tuy Diệp Huyền cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không dám chậm trễ chút nào, hắn lập tức nuốt viên Cô Mạnh Lan Đan thứ hai.
Dược lực biến mất lại bành trướn, dần dần thẩm thấu vào trong huyền mạch Diệp Huyền.
Diệp Huyền nghĩ đến cũng chỉ có một huyền mạch chưa đủ thông, hắn nuốt thêm một viên Cô Mạnh Lan Đan, dược lực bắt đầu cải tạo.
Có ai nghĩ được dược lực viên Cô Mạnh Lan Đan thứ hai không thể cải tạo thiên mạch.
Diệp Huyền đành phải nuốt thêm ba viên Cô Mạnh Lan Đan khác.
Thẳng tới khi ăn ba viên Cô Mạnh Lan Đan vào bụng, Diệp mới cảm thấy thoải mái khi cải tạo huyền mạch
Ông!
Sau khi tất cả huyền mạch được cải tạo, đột nhiên thân thể Diệp Huyền bộc phát khí tức đáng sợ.
Diệp Huyền cảm giác rõ, bởi vì cải tạo huyền mạch cho nên huyền lực ngũ giai của hắn chuyển biến.
Hắn điên cuồng vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết hấp thu nguyên khí thiên địa.
Một tia huyền lực ngũ giai bắt đầu chuyển biến thành huyền lực lục giai.
Qua nửa canh giờ sau, huyền lực trong người Diệp Huyền đã chuyển hóa thành huyền lực lục giai.
Cảm giác lực lượng đáng sợ bao phủ khắp toàn thân.
- Rốt cục đột phá lục giai.
Diệp Huyền cảm giác rõ lực lượng toàn thân tăng lên, sau khi huyền lực lột xác, tế bào, xương cốt, nội tạng, huyết dịch, cơ trong người hắn cũng lột xác.
Lúc này hắn cảm thấy đói bụng.
Diệp Huyền biết rõ thân thể tiêu hóa rất nhiều năng lượng nên không có được bổ sung kịp thời.
Đối với võ giả bình thường mà nói đây có lẽ là vấn đề lớn, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói không là gì cả.
Hắn vận chuyển Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, lại nhanh chóng xuất ra đan dược bổ sung năng lượng, đồng thời hắn cầm huyền thạch trung phẩm luyện hóa bổ sung huyền lực.
Đại lượng huyền lực hội tụ vào thân thể hắn, cải tạo và cường hóa kinh mạch toàn thân.
Quá trình này diễn ra vô cùng chậm chạp.
Thời gian trôi qua, Diệp Huyền không ngừng hấp thu đan dược, huyền thạch và thiên địa huyền khí chuyển hóa làm huyền lực tinh thuần trong thân thể.
Qua ba ngày sau, Diệp Huyền cảm thấy bão hòa cho nên dừng hấp thu.
Hắn mở mắt ra, hàn quang kinh người bộc phát.
Hắn đứng lên và vận chuyển lực lượng toàn thân, lúc này không khí trong phòng chấn động.
- Lục giai nhị trọng, không ngờ ta có thể đột phá lục giai nhị trọng.
Cảm nhận được lực lượng hùng hậu trong thân thể, Diệp Huyền vui vẻ kêu lên.
Hắn không dự liệu được kết quả như thế trước khi đột phá.
Sau khi kiểm kê đồ vật tiêu hao, Diệp Huyền lại cười khổ không thôi.
Không ngừng hấp thu suốt ba ngày qua, hắn hấp thu hơn trăm viên đan dược ngũ phẩm, gần ba mươi viên đan dược lục phẩm mới luyện chế, một ngàn viên huyền thạch trung phẩm.
Nếu mang tất cả tiêu hao đổi thành huyền tệ, hơn trăm viên đan dược ngũ phẩm đan có giá hơn một tỷ huyền tệ, gần ba mươi viên đan dược lục giai có giá ba tỷ, mà hơn một ngàn viên huyền thạch trung phẩm cũng hơn một tỷ.
Tổng thể suy đoán Diệp Huyền tu hành lần này không tính giá trị Mạnh Cô Lan Đan đã tiêu hao năm tỷ huyền tệ.
Giá cả của nó bằng hai kiện huyền binh vương cấp thất giai.
Một lần tu luyện tiêu hao hai viên huyền binh, nếu như truyền đi sẽ làm mọi người ngây người.
Diệp Huyền cũng cười khổ một tiếng, hắn tu hành Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết mạnh thì mạnh nhưng tiêu hao tài nguyên quá khủng bố, lần tu luyện này tiêu hao tám thành tài nguyên hắn đang có.
Nghĩ tới thực lực lực của mình là ngũ giai tam trọng, một lần hành động đột phá đến lục giai nhị trọng cũng là mua bán có lời.
Đối với hiện tại Diệp Huyền mà nói, bất cứ bảo vật gì cũng không quan trọng bằng gia tăng tu vi.
Sau khi tu vi đột phá, Diệp Huyền cũng không có vội vã rời đi, hắn bắt đầu rèn luyện hồn thức và huyền thức.
Trước kia bởi vì hạn chế tu vi, huyền thức và hồn thức của Diệp Huyền vẫn dừng lại ở lục giai nhị trọng hậu kỳ, hôm nay sau khi tu vi đột phá, hoàn toàn có thể thừa cơ tăng huyền thức và hồn thức.
Điểm này Diệp Huyền đã biết từ trước khi đột phá.
Trước kia hắn và Đông Phương Tử Ti ở trong phòng luyện chế, Diệp Huyền luyện chế mười lò đan dược lục phẩm, trừ bốn lò và đan dược tăng huyền lực, còn có hai lò gia tăng huyền thức và hồn thức, hai lò đan dược chữa thương bình thường.
Hắn hao phí hai ngày nuốt tất cả đan dược, huyền thức và hồn thức Diệp Huyền đã tăng tất cả lên lục phẩm đỉnh phong.
Hô!
Thở phào một hơi, trong mắt Diệp Huyền mang theo vui mừng.
Chương 939 Xung đột
Tuy huyền thức và hồn thức không có đột phá lên thất phẩm nhưng cũng là lục phẩm đỉnh phong, mạnh hơn trước kia đâu chỉ gấp đôi.
- Lục phẩm đến thất phẩm là một đường ranh giới, đột phá phải xem cơ duyên.
Diệp Huyền rất rõ ràng, muốn đột phá huyền thức và hồn thức thất phẩm, bằng vào tu luyện là căn bản không được, còn phải có các loại kỳ ngộ, đừng nói hắn Võ Tôn lục giai nhị trọng, cho dù là một ít luyện hồn sư tu vi Võ Hoàng trong Huyền Vực không đột phá hồn lực thất giai đấy.
- Huyền thức và hồn thức đều có đột phá, vậy thì bắt đầu tế luyện bảo vật.
Diệp Huyền lấy Trấn Nguyên Thạch của mình ra.
Hắn đạt được Trấn Nguyên Thạch từ tiểu quốc như Lưu Vân quốc nhưng càng tế luyện Diệp Huyền càng phát hiện nó khác thường.
Hồn thức đột phá đến lục phẩm đỉnh phong, trong Trấn Nguyên Thạch có rất nhiều cấm chế không tế luyện cũng bị Diệp Huyền điểm phá.
Ông!
Trấn Nguyên Thạch sinh ra sương mù màu đen như cánh tay chui vào trong đầu Diệp Huyền, khí tức cường đại bộc phát làm Diệp Huyền sợ hãi.
- Trấn Nguyên Thạch là bảo vật cấp bậc gì, khí tức như thế một ít bảo vật thất giai cũng không bằng, mấu chốt là ta còn không có hoàn toàn luyện hóa cấm chế trong Trấn Nguyên Thạch.
Kế tiếp Diệp Huyền vừa cẩn thận nghiên cứu Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, Cửu Chuyển Thánh Thể, thần linh đồng thị và Vô Tương Hồn Quyết, Bắc Minh Thần Công, Tinh Diễn Thần Quyết các công pháp.
Trong đó có mấy công pháp Diệp Huyền đã tu luyện qua ở kiếp trước tự nhiên quen việc dễ làm, như Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết càng hao phí không ít thời gian của hắn.
Diệp Huyền càng tu luyện lại càng thấy được Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết đáng sợ.
Trong thân thể của hắn từng đám huyền lực không ngừng vận chuyển, mười đạo huyền mạch, huyền lực bên trong tỏa ra hào quang óng ánh, lực lượng bành trướng căn bản huyền lực không thể phá được.
Sau khi tăng các phương diện lên, Diệp Huyền lúc này mới đi vào đình viện bản thân.
Trước trước sau sau Diệp Huyền tu luyện suốt bảy ngày, mà trong bảy ngày này thực lực của hắn tăng lên kinh người.
Vừa bước khỏi phòng tu luyện, Diệp Huyền có cảm giác như cách cả một thế giới.
- Kế tiếp gặp lão gia hỏa Cuồng Chiến cũng không còn như trước kia nữa.
Diệp Huyền nắm chặt hai đấm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
- Có nghe hay không, trong nội viện xuất hiện hai nhân vật số má đấy,
Đúng lúc này có tiếng nghị luận vang lên.
- Ngươi chỉ là ai?
- Còn có thể là ai, đương nhiên là Lâm Nguyên và Đông Phương Tử Ti!
- Thì ra là hai gia hỏa này, đúng là ngưu bức, mới gia nhập nội viện vài ngày đã xông thí luyện tháp tầng thứ năm, thậm chí không kém gì nhân vật lâu năm trong nội viện.
- Những ngươi này vừa gia nhập nội viện đều giống như điên đi thí luyện tháp thí luyện, ta nghe nói vài tên tân sinh mỗi ngày đều tìm cơ hội đi thí luyện tháp đấy.
- Ha ha, muốn nói ngưu bức thì có một người khoa trương hơn, chính là Huyền Diệp, ngày đầu tiên gia nhập nội viện đã đánh bại Phùng Vũ, có thể nói biến thái ah.
- Hừ, gia hỏa này gây ra chương khí mù mịt trong Lam Quang học viện, hắn đối địch với Huyền Cơ Tông. Theo ta thấy học viện nên khai trừ hắn, còn cho phép hắn vào nội viện không khác gì mua dây buộc mình.
- Bỏ đi, nhắc tới tên kia ta lại khó chịu.
Vài tên lão sinh nói chuyện từ xa vọng tới.
- Đông Phương Tử Ti đã xông đến tầng thứ năm? Xem ra nàng đã đột phá đến Võ Tôn.
Nội tâm Diệp Huyền hơi động một chút, lúc này cũng đi tới thí luyện tháp, nói thật, sau khi thực lực đột phá thì hắn không biết mình sẽ xông tới tầng mấy.
Lúc này Diệp Huyền đi tới thí luyện tháp.
Vừa tiến vào đại điện đã có cảm giác náo nhiệt ập tới Diệp Huyền.
Nhìn chung quanh hắn phát hiện không ít đệ tử qua lại, có tới vài chục người.
So với lần trước Diệp Huyền vào nội viện thì lần này đông hơn nhiều..
Dù sao đệ tử nội viện tu luyện nhàn tản hơn, sẽ rất ít có hoc viên tụ tập với nhau.
- Huyền Diệp, ngươi tới.
Diệp Huyền tiến vào không bao lâu, hắn nhìn thấy đám người Đông Phương Tử Ti và Lâm Nguyên nhìn sang, mấy người cũng phát hiện Diệp Huyền nên vui vẻ đi tới.
Không chỉ bọn họ, đám người lão sinh cũng chú ý tới Diệp Huyền.
- Nhìn kìa, người này chính là Huyền Diệp!
- Chính là hắn đắc tội Huyền Cơ Tông, từ đó làm cho Lam Quang học viện chúng ta lâm vào rối loạn?
- Nghe nói hắn đi vào nội viện đã đánh bại Phùng Vũ, xem ra còn rất trẻ ah, còn chưa đủ hai mươi a, quả nhiên không thể nhìn ngoài từ bề ngoài mà.
- Việc này tính là cái gì chứ? Nghe nói cũng bởi vì hắn cho nên khảo hạch học viện bị Huyền Cơ Tông phá hư nên cố ý đi vô tận sơn mạch, kết quả khảo hạch sinh tồn chết tổn thương thảm trọng, ngay cả Lữ Phong sư huynh cũng vẫn lạc trong đó.
- Ngàn vạn không nên liên quan gì tới hắn, người này chính là ngôi sao tai họa.
Từng tiếng nghị luận từ các nơi truyền vào tai Diệp Huyền.
Đối với Diệp Huyền, không ít người không có ấn tượng tốt với hắn, phần nhiều là khinh thường.
- Huyền Diệp, đừng quản tới bọn chúng.
Đông Phương Tử Ti không vui nói ra, nàng kéo Diệp Huyền sang một bên.
Hai tay tiếp xúc với nhau, bàn tay Đông Phương Tử Ti mát lạnh, bàn tay Diệp Huyền ấm áp làm tâm hồn thiếu nữ Đông Phương Tử Ti chấn động mạnh.
- Ha ha, Đông Phương Tử Ti, chúc mừng ngươi thành Võ Tôn lục giai ah.
Diệp Huyền tự nhiên sẽ không rãnh quan tâm tới kẻ khác nói gì, cảm thụ huyền lực trong người Đông Phương Tử Ti bành trướng thì không nói gì cả.
Xem ra nội tình Đông Phương Tử Ti thập phần thâm hậu, một viên Cô Mạnh Lan Đan có thể trực tiếp gia tăng tu vi của nàng, đột phá đến lục giai nhất trọng đỉnh phong.
- Việc này phải đa tạ ngươi rồi.
Đông Phương Tử Ti cúi đầu trả lời.
Không biết vì cái gì, trong thời gian gần đây Đông Phương Tử Ti có cảm giác mình không dám nhìn ánh mắt Diệp Huyền, một khi tiếp xúc ánh mắt hắn thì trái tim đập mạnh.
- Huyền Diệp, nghe Đông Phương Tử Ti nói ngươi đang bế quan, hiện tại nhất định đột phá rồi, ah, tu vi của ngươi...
Lâm Nguyên hỏi thăm, hắn chưa nói hết câu đã khiếp sợ nói ra.
Khí tức trên người Diệp Huyền hùng hậu thâm trầm không yếu hơn hắn chút nào.
- Ngươi đột phá lục giai nhị trọng? Này...
Bảy ngày không gặp nhưng Diệp Huyền từ ngũ giai tam trọng đột phá tới lục giai nhị trọng, tốc độ này làm Lâm Nguyên khiếp sợ.
Đông Phương Tử Ti lúc này cũng chú ý tới tu vi Diệp Huyền cho nên há to miệng không biết nói gì.
Văn Sơn bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Ngươi chính là Huyền Diệp.
Lúc này có một giọng nói vang lên, ba tên gia gương mặt mang theo ngạo khí hung hăng càn quấy, khí thế bất phàm đi tới chỗ Diệp Huyền.
Chương 940 Liếc nhìn (1)
- Là Mạnh Khánh.
- Nghe nói Mạnh Khánh có quan hệ không tồi với Phùng Vũ, hắn muốn báo thù cho Phùng Vũ sao?
- Hắc hắc, có náo nhiệt xem.
Không ít đệ tử thấy cảnh này liề hưng phấn kêu lên.
Mạnh Khánh có tu vi lục giai nhị trọng đỉnh phong, thực lực như vậy không tính là đỉnh cấp trong hàng đệ tử nhưng cũng tính là trung thượng, còn mạnh hơn Phùng Vũ không ít.
Bởi vì Huyền Cơ Tông cho nên Diệp Huyền càng nổi danh trong nội viện, gần như trong nội viện không ai không biết Diệp Huyền.
Có rất nhiều đệ tử không ưa hắn, có một nhóm càng khó chịu vì hành vi trêu chọc Huyền Cơ Tông của Diệp Huyền.
Hôm nay nhìn thấy Mạnh Khánh xuất đầu liền hả hê.
Tại một góc đại điện khác có vài tên đệ tử khí thế bất phàm đang ngồi khoanh chân tại chỗ, bọn họ nhắm mắt tu luyện và chiếm cứ khu vực lớn nơi đây.
Làm người ta kỳ quái chính là chung quanh mấy người này không có người khác, hình thành một khu vực chân không.
Nghe thấy tình huống bên này, các học viên đang xem náo nhiệt.
Đối mặt với Mạnh Khánh khiêu khích nào có thể đoán được Diệp Huyền căn bản mặc kệ, ngay cả nhìn cũng lười nhìn.
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?
Mạnh Khánh thấy thế giận tím mặt, hắn lạnh lùng quát lớn, huyền lực khủng bố áp lên người Diệp Huyền.
- Các ngươi muốn làm gì? Nơi này là thí luyện tháp đấy.
Lâm Nguyên tiến tới một bước, sắc mặt âm trầm và ngăn cản trước mặt Diệp Huyền.
- Ngươi là cái quái gì chứ? Lão tử hiện tại đang nói chuyện với Huyền Diệp, ngươi giả vờ cái gì, cút ngay cho ta.
Uy áp vô hình oanh kích lên người Lâm Nguyên, thân thể hắn chấn động, sắc mặt đỏ lên, hắn lảo đảo sắp lui vè phía sau.
Nhưng ánh mắt hắn kiên định, trên trán có gân xanh nổi lên nhưng không lui một bước.
- Khá lắm sao? Ngươi là Lâm Nguyên đúng không? Cho rằng xông đến thí luyện tháp tầng thứ năm là việc khó lường?
Mạnh Khánh lạnh lùng nói ra.
- Tránh ra cho ta.
Đột nhiên hai thanh niên phía sau hắn hừ một tiếng, hai tay hóa thành trảo tấn công Lâm Nguyên.
Toàn thân Lâm Nguyên rùng mình, tay cầm chuôi kiếm, kiếm không ra khỏi vỏ nhưng kiếm khí tung hoành, chỉ chờ đối phương công kích là hắn ra tay.
- Ngươi lui ra đi.
Diệp Huyền thở dài, vỗ vỗ vai Lâm Nguyên, hắn cũng không muốn kẻ khác xuất đầu.
Sau đó hắn lãnh đạm nhìn Mạnh Khánh.
- Đúng thế, ta chính là Huyền Diệp, ngươi có việc?
- Rùa đen rút đầu, rốt cục dám ra đây?
Mạnh Khánh xùy cười một tiếng, hắn dùng ngữ khí cao ngạo nói:
- Ta đã nghe qua chuyện của ngươi ở ngoại viện. Lam Quang học viện chúng ta là nơi bồi dưỡng thiên tài trong Mộng Cảnh bình nguyên, cũng không phải kẻ nào cũng có thể giễu võ dương oai, giải quyết ân oán cá nhân, mà ân oán giữa ngươi và Huyền Cơ Tông đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự Lam Quang học viện, ta nghĩ ngươi nên thức tơời rời khỏi Lam Quang học viện mới tốt.
Mạnh Khánh nói chuyện giống như chỉ điểm hậu bối.
- Nói xong chưa?
Diệp Huyền mặt không biểu tình nhìn hắn.
- Nói xong ngươi có thể đi.
Mạnh Khánh khẽ giật mình, hắn không ngờ Diệp Huyền có thái độ này.
Hắn đã từng nghĩ đến Diệp Huyền có nhiều phản ứng, ví dụ như giận tím mặt, nói lý với hắn, hoặc là một lời không hợp rút đao khiêu chiến, hoặc là khúm núm không dám phản bác.
Nhưng không ngờ quá trình không như hắn nghĩ, Diệp Huyền không nhìn hắn cái nào, dường như hắn chỉ là không khí mà thôi.
Mạnh Khánh lập tức giận tím mặt, hắn nói:
- Huyền Diệp, ngươi không nghe ta nói hay sao? Bởi vì ngươi mà làm mấy đại đệ tử Lam Quang học viện vẫn lạc trong vô tận sơn mạch, bởi vì ngươi nên đại lượng đệ tử ngoại viện Lam Quang học viện bị thương, cũng bởi vì ngươi làm thanh danh Lam Quang học viện giảm mạnh, ngươi còn không biết xấu hở ở lại sao? Chưa từng có kẻ nào đắc tội Huyền Cơ Tông có thể sống khá giả.
Mạnh Khánh tức giận quát lớn.
- Mạnh sư huynh nói đúng, trong lịch sử Mộng Cảnh bình nguyên chưa từng có người nào đắ tội Huyền Cơ Tông mà bình yên vô sự.
- Hừ, Huyền Cơ Tông là một trong ba thế lực đỉnh cấp sừng sững trong Mộng Cảnh bình nguyên trăm ngàn năm không ngã, uy phong hiển hách, không cho phép người nào đắc tội nó, Huyền Diệp ngươi rước lấy tai họa lại kéo Lam Quang học viện gánh chịu thay, hành vi của ngươi làm người khác xem thường.
Lúc này hai học viên theo sauMạnh Khánh gầm lên.
Ba người này đang buồn nôn mình, Diệp Huyền nhướng mày sau đó lạnh lùng nói một chữ:
- Cút!
- Ngươi nói cái gì?
- Ta nói cút, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Lỗ tai điếc hay sao?
- Bgươi...
Ba người tức giận nổi gân xanh, ánh mắt ngoan độc.
- Ta cái gì ta, ba người các ngươi là đệ tử nội viện lại luôn môm sùng bái Huyền Cơ Tông như thế, nói ngươi là gia hỏa ăn cây táo rào cây sung, hay các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông phái tới nằm vùng?
Diệp Huyền trào phúng cười cười.
- Ngươi ngậm máu phun người.
Trong mắt Mạnh Khánh bắn ra sát cơ.
- Tốt, tốt, hôm nay Mạnh Khánh ta cho ngươi chút màu sắc, việc này truyền đi thanh danh ta còn đâu?
Vừa mới dứt lời, huyền lực trong người Mạnh Khánh bộc phát cường đại.
Oanh!
Một tia khí tức khủng bố sinh ra trong người hắn, huyền lực hóa thành gió lốc quanh quẩn toàn thân hắn như ma thần.
Hắn hai đấm hắn như đạn pháo bắn thẳng vào người Diệp Huyền.
- Chỉ sợ đây mới là mục đích của ngươi, cần gì nói nhảm nhiều như vậy chứ.
Diệp Huyền xùy cười một tiếng, Mạnh Khánh tới gây phiền toái cho hắn, kết quả nói nhiều lời đường hoàng dối trá nghe mà buồn nôn.
- Nghe nói thực lực ngươi kinh người, từng một quyền đánh bại Phùng Vũ, ta muốn xem công kích của ngươi đáng sợ cỡ nào?
Trong lúc công kích, Mạnh Khánh nổi giận gầm lên một tiếng, huyền lực toàn thân chấn động, lúc này huyền giáp xuất hiện quanh người hắn
- Linh Huyền giáp?
Không ít đệ tử đệ tử chung quanh xôn xao.
Hai đồng tử Diệp Huyền co rút, hắn phát hiện huyền giáp của Mạnh Khánh cũng không phải huyền lực phổ thông, huyền giáp có cấu tạo vô cùng đắc biệt hình thành kết cấu hoàn toàn mới
Loại áo giáp huyền khí này có thể gia tăng phòng ngự của võ giả rất lớn.
Nếu áo giáp huyền lực bình thường thừa nhận lực lượng một vạn cân, như vậy áo giáp này có thể thừa nhận hai vạn cân.
- Tiểu tử, ngươi lại không ra tay sẽ không cơ hội.
Mạnh Khánh thấy Diệp Huyền vẫn không nhúc nhích, dường như bị dọa sợ liền bật cười một tiếng, đối phương lại có ý định gia tăng phòng ngự của mình lên mức lớn nhất, thật sự là ngu không ai bằng.
Trạng thái của hắn hiện tại cho dù đối mặt với đệ tử nội viện có lẽ còn có tác dụng.
- Thần linh đồng thị —— huyễn cấm chi nhãn!
Diệp Huyền tươi cười trào phúng, hắn quay đầu sang và đồng tử màu đen biến thành màu xanh giống như hàn khí âm trầm.&
Bình luận facebook