-
Chương 666-670
Chương 666 Chỉ điểm sai lầm (2)
Nói là học đồ, người này chính là một tên đệ tử của Lê Húc đại sư, là luyện khí sư tứ giai, địa vị tại Luyện Khí Phường không thấp.
- Cao đại ca, tiểu đệ hổ thẹn, dạy bảo vô phương, đắc tội Luyện Khí Phường các ngươi, ta có tội ah.
Ngô cục trường vừa thấy được luyện khí sư kia, vẻ mặt hổ thẹn.
Tên học đồ này tên là Cao Tuấn, luận tuổi còn nhỏ hơn Ngô cục trường một ít, và Ngô cục trường lúc này nhìn thấy Ngô cục trưởng hắn liền lắc đầu:
- Ngô cục trường ah Ngô cục trường, ngươi bảo ta nên nói cái gì mới tốt đây, không có việc gì ngươi chọc Luyện Khí Phường ta làm gì, chuyện lần này Thành Kiến Ti các ngươi náo lớn rồi.
Ngô cục trường nghe vậy sắp khóc:
- Cao đại ca, không phải ta muốn đắc tội Luyện Khí Phường ah, thật sự là bọn thủ hạ không hiểu chuyện, đầu óc toàn là phân, Cao đại ca, xem giao tình chúng ta nhiều năm, ngươi hỗ trợ nói tốt vài câu với Luyện Khí Phường ah.
- Chuyện này không thể được.
Cao Tuấn vội vàng khoát tay, nói:
- Ngô cục trường, đừng nói giao tình ta và ngươi bảy tám năm, cho dù ngươi là phụ thân của ta, chuyện này ta cũng không giúp ngươi được, ngươi không biết, Thành Kiến Ti ngươi chọc đại sư đấy.
- Có nghiêm trọng như vậy không? Ta nghe nói không phải đắc tội Hủ Lịch đại sư sao? Luận địa vị, ngươi cũng không kém Hủ Lịch đại sư mà?
Ngô cục trường mở to mắt và hoảng sợ nói ra.
Cao Tuấn cười khổ một tiếng:
- Đắc tội Hủ Lịch đại sư? Ngô lão đệ, nơi này không có người ngoài, ta cũng không ngại nói rõ ngọn ngành cho ngươi biết, ngươi không biết chuyện Thành Kiến Ti các ngươi đã làm sư tổ Lục Ly đại sư tức giận, sư tôn Lê Húc đại sư của ta đều bị sư tổ mắng chửi một lần đấy.
Cái gì?
Ngô cục trường lúc này sợ tới mức hồn phi phách tán.
Ngay cả Lục Ly đại sư đều bị kinh động, đây là muốn mạng người đấy.
- Tại sao có thể như vậy, ta đã nghe ngóng qua, ngày đó cũng chỉ có Hủ Lịch đại sư mà thôi, tại sao lại kinh động tới Lục Ly đại sư?
Ngô cục trường cũng đã không nghĩ ra, khó trách Luyện Khí Phường cử động tàn nhẫn như vậy, thì ra là Lục Ly đại sư tức giận.
- Ta cũng không biết, theo ta được biết, trừ Hủ Lịch đại sư ra, hiện trường còn có một thiếu niên, có lẽ mấu chốt trên người của hắn.
Cao Tuấn trầm giọng nói.
- Một thiếu niên? Ngươi nói là người xuất đầu thay La gia, có địa vị ngang với Tần gia Tần Vũ công tử, thiếu niên tên là Huyền Diệp đúng không? Hắn có quan hệ gì với Luyện Khí Phường sao?
Ngô cục trường vội vàng hỏi, hắn biết được đắc tội với Luyện Khí Phường cho nên tìm hiểu nguyên nhân một lần, bởi vậy vừa nói tới thiếu niên liền nghĩ tới Diệp Huyền.
- Như vậy xem ra chính là hắn.
Cao Tuấn cười khổ một tiếng:
- Lão đệ, nói thật với ngươi a, chuyệnthành Kiến Ti của ngươi, mấu chốt nằm trên người hắn, hắn có quan hệ gì với Luyện Khí Phường thì ta không biết, có lẽ ngươi cũng nghe nói, hôm nay có một thiếu niên nói ẩu nói tả trong Luyện Khí Phường, chửi bới huyền binh Luyện Khí Phường?
- Chẳng lẽ chính là hắn? Điều đó không có khả năng a.
Ngô cục trường vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, hắn có nghe nói qua chuyện này.
- Thật đúng là hắn.
Cao Tuấn thở dài:
- Thiếu niên kia lúc ấy bị sư tổ gọi vào trong, qua thật lâu mới đi ra, thời điểm đi ra sư tổ tự mình tiễn hắn đi, kể cả sư tôn Lê Húc đại sư của ta đều cực kỳ cung kính với thiếu niên kia, tôn xưng một tiếng đại sư, hết lần này tới lần khác Thành Kiến Ti các ngươi gây phiền toái cho hắn, lúc này mới rước lấy Hủ Lịch đại sư và sư tổ tức giận như vậy.
Cao Tuấn vừa nói như vậy, Ngô cục trường mới lộ ra vẻ giật mình, trong nội tâm hắn hiểu rõ chân tướng.
- Ta nói vì sao, thì ra ta chọc nhân vật như thế.
Vẻ mặt Ngô cục trường đắng chát, nhân vật ngay cả đám người Lê Húc đại sư cũng tôn xưng là đại sư, Ngô cục trường đã không cảm tưởng thân phận của người ta, trọng yếu nhất thiếu niên kia chưa tới hai mươi.
Ngô cục trường cũng không có hỏi Cao Tuấn thân phận của Diệp Huyền, bởi vì hắn biết rõ Cao Tuấn rất có thể không biết, cho dù biết rõ cũng không nói trước mặt hắn.
- Cao đại ca, vậy ngươi bây giờ cho lão đệ một chủ ý đi.
Ngô cục trường vẻ mặt đau khổ nói.
Cao Tuấn thở dài nói:
- Nếu ngươi muốn đạt được Luyện Khí Phường tha thứ, tìm Hủ Lịch đại sư là phải làm, nhưng mấu chốt nhất chính là Huyền Diệp đại sư, dù sao căn nguyên nằm trên người hắn, ta cũng chỉ nói tới đây, về phần chuyện khác ta không nhiều lời, cáo từ.
Sau khi nói xong, Cao Tuấn cũng không ngừng lại, hắn quay người ra khỏi Thành Kiến Ti.
Hiện tại Luyện Khí Phường đang tức giận Thành Kiến Ti như vậy, hắn làm như thế đã xem như không tuân theo quy định.
- Cao đại ca, ngươi đi thong thả, sau khi chuyện này kết thúc ta tìm ngươi uống rượu.
Ngô cục trường tiễn bước Cao Tuấn, hắn cũng m thầm hạ quyết tâm, xem ra mấu chốt nằm trên người trẻ tuổi kia.
Thời điểm Thành Kiến Ti thất kinh, Thiên Long vệ cũng không khá hơn chút nào.
Hiện tại mấy đại thống lĩnh Thiên Long vệ không ngừng tụ tập với nhau, thương lượng đối sách.
- Chuyện lần này kỳ thật Thiên Long vệ chúng ta không có bao nhiêu sai lầm, có trách là trách Thiệu Quân đi sai nơi, cũng xử lý sai lầm.
- Đúng vậy, Thiệu Quân cho rằng một bên có Tần gia và Thành Kiến Ti nên không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng đã là bất công, hắn cũng không nghĩ Thiên Long vệ chúng ta cần nịnh bợ Tần gia và Thành Kiến Ti sao?
- Mấu chốt nhất là thiếu niên kia nói ra tên tuổi Luyện Khí Phường nhưng Thiệu Quân vẫn chấp mê bất ngộ.
- Hừ, Thiệu Quân cũng ngu ngốc, thiếu niên kia không có bối cảnh thì hắn dám nói ra lời như vậy sao? Luyện Khí Phường biết có người giả mạo cửa hàng của bọn họ, tiểu tử kia còn sống sao?
- Được rồi, chúng ta cũng không nên nói chuyện của Thiệu Quân, mấu chốt là giải quyết vấn đề như thế nào, nếu như Thiên Long vệ chúng ta thông truyền cho hoàng thất, chỉ sợ đám người chúng ta cũng bị trách phạt.
Vài tên thống lĩnh có tức giận, có bất đắc dĩ, lại có lo lắng.
- Ta đã nghe ngóng qua việc này, mấu chốt nhất chính là thiếu niên kia, bỏ đi bỏ đi, ngày mai ta sẽ mang Thiệu Quân đi một chuyến.
- Tthống lĩnh, vậy thì vất vả ngươi.
- Có cái gì vất vả, cùng lắm không cần cái mặt mo này, ta vẫn có chút giao tình với Hủ Lịch, chỉ có tên thiếu niên làm ta không có chủ ý, cùng lắm không tiếc giá nào.
Sau khi thương thảo một phen, Thiên Long vệ cũng đã thương lượng ra đối sách.
Chương 667 Ăn nói khép nép (1)
Sáng sớm ngày thứ hai người Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ không hẹn mà cùng đi tới trước lầu các Luyện Khí Phường, sau đó thành khẩn xin lỗi Hủ Lịch.
Hai người vừa vào cửa khóc lóc cầu xin, nói mình tuyệt đối không nên dung túng thủ hạ làm xằng làm bậy kết quả đắc tội Luyện Khí Phường, hiện tại chân thành xin lỗi, cho dù Luyện Khí Phường muốn xử trí thủ hạ dưới trướng của mình như thế nào là tùy bọn họ.
Hai thế lực lớn này hạ phong thái xuống rất thấp, thậm chí nghĩ nhân dịp chuyện này còn chưa náo lớn mà ổn định nó lại.
Nhìn thấy hai thế lực lớn, Hủ Lịch đại sư cũng thừa dịp tráo phúng liên tục.
Thiên Long vệ Cổ phương thống lĩnh cũng có giao tình nhất định với Hủ Lịch đại sư, ngược lại không có nói cái gì nhưng mà Thành Kiến Ti Ngô cục trường lại bị mắng xối máu chó, hết lần này tới lần khác hắn không dám có chút phản bác.
Cuối cùng Ngô cục trường vẻ mặt cầu xin, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Hủ Lịch đại sư, ngươi cứ việc nói đi, lúc này là Thành Kiến Ti phạm sai lầm, chỉ cần ngươi mở miệng, mặc kệ xử phạt gì Thành Kiến Ti đều nhận thức, nhưng mà Thành Kiến Ti hợp tác với Luyện Khí Phường, tuyệt đối kính xin Hủ Lịch đại sư nói tốt vài câu, ngàn vạn không nên gián đoạn, đây chính là muốn mạng người đấy.
- Đúng vậy a, Hủ Lịch đại sư, ta với ngươi quen biết nhau không ít năm, ngàn vạn không thể bởi vì chuyện này mà vơ đũa cả nắm với Thiên Long vệ chúng ta, một đòn chết chắc ah, nghe nói chuyện này đã chọc giận Lục Ly đại sư, không phải muốn mạng của Thiên Long vệ chúng ta sao.
Cho dù là Ngô cục trường hay Cổ thống lĩnh đều là người của hai thế lực lớn, bọn họ có thể uy phong bát diện trên địa bàn của mình, diễu võ dương oai không coi ai ra gì, nhưng bây giờ lại như đứa trẻ làm sai trước mặt Hủ Lịch, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Sau khi giáo huấn một lúc, Hủ Lịch lắc đầu nói:
- Sớm biết hiện tại thì lúc trước cần gì làm thế, chuyện hợp tác lại với Luyện Khí Phường không phải do ta có thể làm chủ.
- Hủ Lịch đại sư, ngươi không làm chủ được thì ai có thể làm chủ.
- Đúng vậy, chúng ta quen biết nhau nhiều năm, ngươi không dẫn chúng ta đi gặp Lục Ly đại sư thì hai chúng ta làm gì có tư cách gặp hắn.
Đám người thống lĩnh nghe xong lời này trái tim nằm trên cổ họng, chẳng lẽ Hủ Lịch đại sư muốn bọn họ đi tìm Lục Ly đại sư? Nếu thật là như vậy, cái mạng của bọn họ còn nữa hay không?
Tuy bọn họ là nhân vật phong vân trong thế lực của mình nhưng so với Lục Ly đại sư thì còn kém hơn cả vạn dặm.
- Đương nhiên không phải tìm sư tôn.
Hủ Lịch lắc đầu:
- Các ngươi cũng biết rõ nguyên nhân của việc này nên ta không nói nhiều, ta tha thứ các ngươi cũng vô dụng, mấu chốt là Huyền Diệp đại sư tha thứ, chỉ cần Huyền Diệp đại sư tha thứ các ngươi, như vậy tất cả đều dễ nói.
- Kính xin Hủ Lịch đại sư dẫn chúng ta đi gặp Huyền diệp đại sư.
Kỳ thật đám người Ngô cục trường trải qua nghe ngóng đã sớm biết rõ mấu chốt của việc này năm trên người Diệp Huyền, nhưng bọn họ chưa quen thuộc Diệp Huyền cho nên không thể tùy tiện hỏi thăm, lúc này mới tới cầu tình Hủ Lịch đại sư trước.
- Nếu như thế ta đi theo các ngươi một chuyến.
Hủ Lịch lắc đầu, hắn cũng muốn sớm giải quyết chuyện này cho xong.
Một đoàn người nhanh chóng đi tới trước phủ đệ La gia.
- Các vị, đây là phủ đệ La gia, xin hỏi mấy vị muốn làm gì.
Hộ vệ La gia cũng là người mắt sắc, nhìn thấy đám người Hủ Lịch đại sư khí thế bất phàm, đặc biệt là một người trong đó mặc trang phục Thiên Long vệ cho nên bọn họ nói chuyện rất khách khí.
- Kính xin hai vị hỗ trợ thông báo với Huyền Diệp đại sư một tiếng, nói Hủ Lịch của Luyện Khí Phường có việc bái kiến.
- Thì ra là Hủ Lịch đại sư, kính xin đại sư chờ một lát.
Hai gã hộ vệ không dám lãnh đạm, vội vàng tiến vào thông báo.
Hủ Lịch đứng ngoài cửa chờ đợi.
Nhìn thấy biểu lộ của Hủ Lịch đại sư, Ngô cục trường và Cố thống lĩnh âm thầm nghiêm túc, xem ra thân phận địa vị của Diệp Huyền còn cao hơn bọn họ tưởng tượng.
Nghe được Hủ Lịch đại sư tới chơi, phủ đệ La gia lập tức rối ren, gia chủ La Mẫn gia đích thân đi ra nghênh đón, lễ nghi cực kỳ long trọng.
- Huyền Diệp đại sư, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, ta dạy bảo không nghiêm. Hiện tại ta trói mấy súc sinh này tới, ngươi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, cho dù đánh giết hắn, Ngô Toàn ta cũng không nói hai lời.
Song phương vừa mới đi vào trong phòng khách, Ngô Toàn đã hạ thấp tư thái, hắn nói với Diệp Huyền, vừa nói lời này hắn đạp đám người Hoàng Chung đội trưởng đang nằm trên mặt đất, bọn họ đau đớn kêu ngao ngao.
Lúc này Hoàng Chung cũng không dám nhìn Diệp Huyền, trong nội tâm sợ hãi đến cực điểm.
- Huyền Diệp đại sư, ta là Thiên Long vệ Thiệu Quân đội trường, ngày hôm qua cũng chọc tới đại sư, trong nội tâm của ta hổ thẹn tới cực điểm, hôm nay tới đây thỉnh tội.
Cố thống lĩnh cũng lên tiếng, ngay sau đó hắn nói với đám người Thiệu Quân:
- Đám người các ngươi còn không mau tới tạ tội Huyền Diệp đại sư.
Nội tâm đám nguời Thiệu Quân đắng chát không thôi, thấy ánh mắt lăng lệ ác liệt của Cố thống lĩnh thì đám người hồi hợp, lập tức tiến lên nói:
- Huyền Diệp đại sư, ngày hôm qua chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại sư, chúng ta chân thành xin lỗi ngươi, mong rằng đại sư đại nhân đại lượng, tha thứ tiểu nhân.
Thiệu Quân vừa mới nói xong, trong nội tâm biệt khuất đến cực điểm, hắn đường đường Thiên Long vệ, có thể nói uy phong lẫm lẫm trong đế đô, lúc nào cần phải ăn nói khép nép xin lỗi người khác.
Nội tâm Cố thống linhc xũng không dễ chịu, Thiên Long vệ chấp chưởng trị an đế đô, thống lĩnh tất cả, đây tuyệt đối là đại biểu luật pháp của đế quốc, bọn họ chưa từng mất mặt như thế.
Hắn cũng biết thời điểm này mặc kệ đối phương nói cái gì, hắn đều phải cúi đầu.
Không có biện pháp, tình hình người ta mạnh hơn mình.
Nếu hắn không ăn nói khép nép, một khi Lục Ly đại sư tức giận và truyền vào tai của hoàng thất, hắn làm thống lĩnh không mất mạng nhưng bị quở trách một phen, dời cương vị là chuyện phải làm.
Nhìn thấy Thành Kiến Ti cùng với Thiên Long vệ ăn nói khép nép nhận sai như thế, người La gia đều trợn mắt há hốc mồm, tâm thần kích động, bọn họ có từng nhìn thấy qua cảnh tượng như thế chưa?
Xưa nay Hoàng Chung đội trưởng đã có thể làm cho cả La gia kinh hồn táng đảm, hiện tại Thành Kiến Ti cục trường, Thiên Long Vệ thống lĩnh đều đến La gia nhận sai, đây là uy phong cỡ nào?
Chương 668 Ăn nói khép nép (2)
Nói xong xin lỗi, đám người Cố thống lĩnh đang chờ Diệp Huyền mở miệng, hắn muốn nhìn Diệp Huyền sẽ giải quyết như thế nào, hắn nghĩ rằng Diệp Huyền nhất định sẽ đưa ra một ít yêu cầu, hắn cũng đã quyết định, mặc kệ Diệp Huyền đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần Thiên Long vệ có thể làm được sẽ không cự tuyệt.
Mà đám người Thiệu Quân đội trường cúi người thật sâu, dường như đầu có thể chạm đất.
Chuyện bọn họ không ngờ tới đã xảy ra, đã thấy Diệp Huyền mắt nhìn đám người Thiệu Quân, hắn bước nhanh lên phía trước nâng bọn họ lên, cười nói:
- Thiệu Quân đội trường nói quá lời, Thiệu đội trưởng ngày hôm qua chấp hành công vụ, mặc dù có chỗ sai lầm nhưng chỉ là cử chỉ vô tâm, làm gì xin lỗi, còn Cố thống lĩnh quá mức nghiêm trọng.
Diệp Huyền hành động như thế làm đám người Cố thống lĩnh sững sốt.
...
Bọn họ đã chuẩn bị chờ Diệp Huyền xảo trá một phen.
Nhưng mà Diệp Huyền hành động và thái độ làm bọn họ không kip phản ứng.
Thậm chí trong nội tâm đám người Cố thống lĩnh có một ý niệm trong đầu, Huyền Diệp đại sư còn chưa nguôi giận hay sao?
Cũng phải, nhìn đám đội viên Thành Kiến Ti bị trói như bánh chưng kia, trên người bọn chúng toàn thân máu tươi đầm đìa, bộ dáng muốn bao nhiêu thê thảm có bao nhiêu thê thảm, muốn chém giết muốn róc thịt mặc người xử trí.
Lại nhìn chính mình, tuy đám người Thiệu Quân thành khẩn xin lỗi nhưng lông tóc ít bị tổn thương, đối phương nhìn thấy làm sao không tức giận?
Hắn cuống quít nói:
- Huyền Diệp đại sư, ngươi đừng như vậy, ta thẹn trong lòng ah, sau khi nghe nói chuyện hôm qua lão phu không thể ngủ yên, Thiên Long vệ chúng ta có tôn chỉ phục vụ người dân, dùng giữ gìn trật tự đế đô làm nhiệm vụ của mình, nhưng ngày hôm qua có tiểu nhân dám diễu võ giương oai trước mặt đại sư, Thiên Long vệ ta chẳng những không nghiêm trị ác đồ, ngược lại còn làm phiền đại sư quan tâm tới.
- Hành vi này là sỉ nhục của Thiên Long vệ, sau khi trở về ta cảm giác thẹn thật sâu, nội tâm có bất an, hôm nay tới xin lỗi mang theo vạn phần thành ý, hôm nay mặc kệ đại sư ngài xử phạt thành viên Thiên Long vệ như thế nào, tại hạ không ngăn cản.
Cố thống lĩnh nói lời lẽ đầy chính nghĩa, ngữ khí to lớn làm đám người Thiệu Quân chấn động.
- Các ngươi còn không quỳ xuống nhận sai.
- Huyền Diệp đại sư, chúng ta biết sai rồi, mong đại sư trách phạt.
Mấy người Thiệu Quân mở miệng, nội tâm như nhỏ máu, bọn họ muốn quỳ xuống.
- Cố thống lĩnh, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn làm sao có thể để đám người Thiệu Quân quỳ xuống, hắn ngăn cản Thiệu Quân.
Hắn cũng không cần đám người Thiên Long vệ nhận sai.
Thiên Long vệ chính là thân vệ hoàng thất Hạo Thiên đế quốc, luận địa vị cũng giống thân vệ quân của Lưu Vân quốc, chính là bá chủ một phương..
Hôm nay bọn họ quỳ ở nơi này không phải quỳ Diệp Huyền, mà là vì mặt mũi của Lục Ly đại sư.
Diệp Huyền hắn tiêu sái thì tiêu sái nhưng với La gia tương lai sinh hoạt tại đế đô mà nói chính là quả bom tàng hình đấy.
Bọn họ có thể trở ngại mặt mũi Luyện Khí Phường không dám động thủ với La gia, nhưng cơn tức này bọn họ sẽ không quên đi.
Cho nên Diệp Huyền cũng không định để Thiên Long vệ nhận sai, cũng không có ý định giáo huấn Thiên Long vệ.
Đương nhiên đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, mấu chốt nhất là chuyện ngày hôm qua Thiên Long vệ không có làm ra chuyện khác người gì, cũng phản đối hạ thủ với La gia và chính mình, tối đa chỉ chuẩn bị mang mình về Thiên Long vệ mà thôi, cuối cùng còn không thành công.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất, nếu không với tính cách Diệp Huyền, đừng nói Thiên Long vệ, cho dù hoàng thất đắc tội hắn cũng không xong như vậy đâu.
Trong phòng khách, Thiệu Quân đang chuẩn bị quỳ xống chỉ cảm thấy có lực lượng lớn ngăn cản không cho hắn quỳ.
Cảm giác xấu hổ và sỉ nhục trong lòng hắn bị quét sạch, hắn kinh hãi nhìn Diệp Huyền.
Có thể làm đội trưởng Thiên Long vệ thì hắn cũng phải có thực lực Vũ Tôn lục giai, tuy tại đế đô không tính là nhân vật đứng đầu nhưng cũng tuyệt không phải a miêu a cẩu có thể so sánh, hắn chính là Vũ Tôn lục giai nhưng bị Diệp Huyền ngăn cản không cách nào quỳ xuống, thực lực như vậy làm cho hắn kinh hãi.
- Cố thống lĩnh, Thiệu đội trưởng, chỉ sợ ngươi không biết cách làm người của ta, Huyền Diệp ta một khi nghiêm túc, Thiên Vương lão tử cũng không nể tình, chuyện ngày hôm qua thật sự không quan he lớn với Thiệu Quân đội trường, nhiều nhất chỉ có thể xem Thiệu Quân hơi mạo phạm mà thôi, ngươi xem Huyền Diệp ta có phải người tính toán chi li hay sao?
Diệp Huyền vừa cười vừa nói.
Cố thống lĩnh cũng nhìn ra Diệp Huyền thật không có ý định truy cứu Thiên Long vệ bọn họ.
Lúc này trong lòng của hắn vừa mừng vừa sợ.
- Huyền Diệp đại sư, ai, ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt, lòng dạ đại sư quả thật to lớn như biển, Cổ Phương ta rát ít bội phục người khác, ta lại tâm phục khẩu phục Huyền Diệp đại sư ngươi.
Cố thống lĩnh vô cùng cảm khái nói một câu.
- Ha ha, Cố thống lĩnh, ngươi cũng đừng nói nhiều như vậy, có thể kết bạn anh hùng hảo hán như Cố thống lĩnh mới là việc Huyền Diệp ta vô cùng cao hứng.
Diệp Huyền cười ha ha, hắn lại nhìn sang Thiệu Quân và nói:
- Thiệu đội trưởng, ngày hôm qua ngươi không hỏi xanh đỏ đen trắng, nhìn thấy đối diện là Tần gia và Thành Kiến Ti liền chuẩn bị bắt ta và La gia mang về, cử chỉ này thập phần không ổn, ngươi đại biểu là Thiên Long vệ, là uy nghiêm của Hạo Thiên đế quốc, làm sao có thể khuất phục cường quyền, hành vi của ngươi rất không ổn.
- Đúng, đúng, Huyền Diệp đại sư, ngài nói rất đúng, nghe ngài nói chuyện mà hơn đọc sách ba năm, từ nay về sau Thiệu Quân ta sẽ lấy Huyền Diệp đại sư làm tấm gương, không sợ cường quyền, không cầu học được tinh túy của ngài, chỉ cần học được da lông cũng tốt lắm rồi.
Thiệu Quân liên tục gật đầu, cung kính nói ra.
- Huyền Diệp đại sư, chuyện ngày hôm qua Thiên Long vệ cảm giác hổ thẹn sâu sắc, không biết đại sư có yêu cầu gì cứ nói ra, Cổ mỗ sẽ toàn lực hoàn thành cho ngươi.
Thái độ của Diệp Huyền cũng làm Cố thống lĩnh tâm tình thật tốt, đối phương tha thứ chính mình thì tha thứ chính mình, nên đưa ra bồi thường thì Cố thống lĩnh cực kỳ nghiêm túc.
- Chuyện bồi thường thì thôi đi, ta chỉ hi vọng Thiên Long vệ sau này có thể bảo vệ tốt dân chúng bình thường là đủ rồi.
- Đương nhiên, đây là thiên chức của Thiên Long vệ chúng ta, nhưng trừ chuyện này ra, đại sư có yêu cầu gì...
Không đề cập tới bồi thường làm nội tâm Cố thống lĩnh không an lòng.
Chương 669 Lừa đảo
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Cố thống lĩnh, cười nhạt nói:
- Cố thống lĩnh, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta còn thèm muốn chút bồi thường của ngươi sao?
- Không phải ý này...
Cố thống lĩnh liên tục lo lắng khoát tay.
- Ta nói bỏ qua là bỏ qua.
Cố thống lĩnh lúc này thật chịu phục:
- Đại sư đạo đức tốt, Cổ mỗ bội phục.
Nói xong hắn lạnh lùng nhìn Thiệu Quân:
- Thiệu Quân, còn không mau cám ơn Huyền Diệp đại sư, nếu như không phải Huyền Diệp đại sư tha thứ cho ngươi, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi thật hung ác. Ngươi không phải phụ trách trị an phường thị gần đây sao? Từ hôm nay trở đi, ngươi phải nghiêm khắc bảo vệ cửa hàng của Huyền Diệp đại sư an toàn, tuyệt đối không được để cửa hàng của đại sư có chuyện gì, nghe không?
- Vâng, thuộc hạ biết rõ, đa tạ đại sư tha thứ.
Thiệu Quân lòng còn sợ hãi, cảm động đến rơi nước mắt.
Hôm nay tới đây hắn đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị trừng phạt, không ngờ Diệp Huyền giơ cao đánh khẽ, nội tâm của hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, cũng tràn ngập cảm kích với Huyền Diệp đại sư.
Nói khó nghe một chút, cho dù vừa rồi Diệp Huyền yêu cầu Thiên Long vệ đá hắn đi, Cố thống lĩnh khẳng định cũng sẽ đáp ứng không do dự.
- Huyền Diệp đại sư, Thành Kiến Ti ta cũng biết sai lầm, hôm nay tới đây bồi tội, xin đại sư tha thứ.
Nhìn thấy Diệp Huyền không ngừng nói chuyện với Cố thống lĩnh mà bỏ mình qua một bên, nội tâm Ngô cục trường vừa vội lại sợ hãi, cũng bất chấp cái gì mặt mũi hay không mặt mũi, nắm lấy cơ hội đi lên nói một câu.
- Thành Kiến Ti, chuyện của Thành Kiến Ti có quan hệ gì với ta sao?
Diệp Huyền lườm Ngô cục trường, lạnh lùng nói.
Đối đãi Thiên Long vệ là một thái độ, đối đãi Thành Kiến Ti, Diệp Huyền sẽ có thái độ khác.
Chuyện ngày hôm qua, nếu như nói Thiên Long vệ là vô tình xen vào, như vậy Thành Kiến Ti, chính là kẻ thông đồng làm bậy với Tần gia, cố ý tìm La gia phiền toái.
Bởi vậy Diệp Huyền có thể tha thứ Thiên Long vệ nhưng hắn tuyệt đối không tha thứ đám người Thành Kiến Ti Hoàng Chung.
Hắn lạnh nhạt nhtriìn đám người Hoàng Chung đang bị trói, ngữ khí không vui, nói:
- Ta chỉ hiếu kỳ, rốt cuộc Thành Kiến Ti Hoàng đội trưởng lấy lực lượng ở nơi nào mà tùy ý dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường, nói cần phải quy hoạch lần nữa, quy hoạch lần này không cho kẻ nào mặt mũi, chẳng lẽ Thành Kiến Ti đế đô trâu bò như thế? Muốn gây phiền toái với ai thì gây phiền toái với ai?
Hoàng Chung vô cùng bối rối, hắn vừa hận vừa sợ Diệp Huyền, vội vàng nói:
- Huyền Diệp đại sư, chúng ta bị mê đảo thần hồn, ta xin lỗi ngươi, cầu xin đại sư tha thứ.
Diệp Huyền xùy cười một tiếng:
- Ta cũng không dám tiếp nhận ngươi xin lỗi, ngày hôm qua ngươi không phải còn rất uy phong sao? Chỉ điểm giang sơn, chỉ trích mọi người, tại sao hôm nay quỳ ở nơi này? Ta mặc kệ ngươi có cam tâm tình nguyện hay không, cũng mặc kệ ngươi có phải ghi hận ta hay không, với ta mà nói ngươi chỉ là con kiến hôi, ta không quan tâm tới.
- Ngô cục trường, ngươi mang mấy người này về đi, trói ở chỗ này làm gì, toàn thân còn chảy máu đầm đìa, ta còn sợ bẩn sàn nhà đấy.
Lời này thập phần nhục nhã người, đám người Hoàng Chung nghe xong tâm thần mát lạnh.
Nội tâm đám người Hoàng Chung xấu hổ và giận dữ, nội tâm Ngô cục trường cực kỳ sợ hãi.
Huyền Diệp đại sư vẫn còn tức giận Thành Kiến Ti của hắn ah, nếu hắn cứ đi như vậy, không qua bao lâu chức vụ cục trưởng của hắn cũng không còn.
- Huyền Diệp đại sư, chuyện ngày hôm qua là Thành Kiến Ti không đúng, mấy gia hỏa này bị ta mang đi, từ hôm nay trở đi, bọn chúng không còn là người Thành Kiến Ti, bằng không hôm nay tại nơi này, đại sư ngài muốn chém giết muốn róc thịt thì mặc ngươi xử trí.
Ngô cục trường cũng vì Diệp Huyền tha thứ nên làm ra bất cứ chuyện gì.
- Cục trường...
Đám người Hoàng Chung vội vàng.
- Ha ha, ta Huyền Diệp là người đứng đắn, loại chuyện tự hành hình như vậy không phải ta có thể làm được.
Diệp Huyền khinh thường nhìn đám người Hoàng Chung.
- Huyền Diệp đại sư thiên tài tuyệt luân, tuổi còn trẻ uy thế kinh người, tương lai nhất định là nhân trung chi long, nếu có chỗ đắc tội, kính xin đại sư tha thứ nhiều hơn.
Ngô cục trường lúc này đau kôổ cầu khẩn.
- Ngô cục trường, ta biết rõ các ngươi cầu tình cũng là chịu nhục, sợ Luyện Khí Phường tìm các ngươi phiền toái sao?
- Không đúng không đúng, chúng ta thiệt tình cầu Huyền Diệp đại sư thông cảm, cũng mong đại sư không tức giận.
Ngô cục trường vội vàng giải thích.
- Muốn ta tha thứ cũng có thể, mọi chuyện cần trả cái giá lớn, không phải sao? Ngày hôm qua người Thành Kiến Ti các ngươi nện cửa hàng của chúng ta, phá hư sinh ý, chẳng lẽ một câu thông cảm là xong?
Muốn bồi thường?
Nội tâm Ngô cục trường lúc này cực kỳ vui vẻ, đây không phải là điều kiện sao? Muốn khai mđiều kiện thì dễ xử lý hơn nhiều, Ngô cục trường không sợ Diệp Huyền đưa ra yêu cầu, chỉ sợ Diệp Huyền không tha thứ.
- Huyền Diệp đại sư muốn bồi thường cái gì? Chỉ cần ta có thể lấy ra nhất định sẽ toàn lực xử lý.
Ngô cục trường nói chém đinh chặt sắt.
- Như vậy đi, ngươi phá cửa hàng chúng ta, bồi thường một cửa hàng đi, thế nào, điều kiện này phúc hậu chứ?
Diệp Huyền lạnh lùng nói ra.
Cái gì?
Diệp Huyền yêu cầu làm Ngô cục trưởng há hốc mồm.
Hắn cho rằng Diệp Huyền sẽ đưa ra yêu cầu một ít tiền tài, không nghĩ tới lại muốn cửa hàng, đây chính là cửa hàng tại phường thị đế đô đấy, chúng có giá trị to lớn, căn bản không phải dùng tiền tài có thể cân nhắc.
Có thể nói bất cứ tiểu gia tộc nào trong đế quốc đều có một cửa hàng tại phường thị, tùy tiện kinh doanh trăm năm cũng có thể trở thành thế gia.
- Như thế nào, làm không được? Làm không được thì các hạ quay về đi.
Diệp Huyền trực tiếp phất tay tiễn khách.
Nếu đã bàn điều kiện, có cơ hội xảo trá thì Diệp Huyền có thể buông tha sao?
- Không, có thể làm.
Ngô cục trường do dự một chút, sau đó hắn cắn răng một cái.
Thành Kiến Ti với tư cách quản hạt tất cả kiến trúc và xây dựng tại đế đô nên có mấy cửa hàng cũng bình thường.
Chỉ có điều những cửa hàng này đều thuộc về Thành Kiến Ti, mà không phải thuộc về Ngô cục trường hắn, nếu hắn giao cửa hàng ra, tương lai đế quốc trách hỏi thì hắn ăn không xong cục nợ này.
Hiện tại hắn cũng không quản nhiều, không hoàn thành yêu cầu của Diệp Huyền, nói không chừng qua nửa tháng hắn sẽ phải xuống đài.
Nửa canh giờ sau, Ngô cục trường cầm một phần khế ước tới.&
Chương 670 Đấu giá hội (1)
- Huyền Diệp đại sư, đây là khế ước cửa hàng số hai mươi mốt phía đông, từ hôm nay trở về, cửa hàng hai mươi mốt là của ngươi, cho dù về sau đế quốc tra hỏi cũng sẽ toàn ta, sẽ không có quan hệ với các ngươi.
Ngô cục trường cũng đau thịt nhưng kiên định nói ra.
Diệp Huyền tiếp nhận khế ước, hắn thoáng ngạc nhiên, Ngô cục trường chọn lựa vị trí cửa hàng cũng là bên cạnh cửa hàng La gia.
Khó trách ngày hôm qua dám người Hoàng Chung nói phải quy hoạch cửa hàng ở phường thị phía đông, tại sao trùng hợp như thế, thì ra cửa hàng bên cạnh lại thuộc về Thành Kiến Ti.
- Huyền Diệp đại sư, cửa hàng này là của ngươi, chuyện Thành Kiến Ti chúng ta...
Diệp Huyền khoát khoát tay:
- Ngô cục trường, ngươi đi đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, sau này người Thành Kiến Ti còn dám gây phiền toái cho ta sẽ không có đơn giản như vậy đâu.
Ngô cục trường nghe xong vui mừng, biết rõ chuyện này cuối cùng đã được giải quyết.
Nếu Diệp Huyền tha thứ hắn, như vậy Luyện Khí Phường cũng không có vấn đề gì.
Vừa vặn Hủ Lịch đại sư ở đây, Ngô cục trường và Cố thống lĩnh đều nhìn về Hủ Lịch đại sư.
- Nếu Huyền Diệp đại sư tha thứ hai người các ngươi, Luyện Khí Phường tự nhiên cũng không gây phiền toái nữa, các ngươi yên tâm trở về đi, Luyện Khí Phường sẽ tiếp tục hợp tác với các ngươi.
- Vậy thì đa tạ Hủ Lịch đại sư.
Trong lòng hai người vui mừng, chuyện này cuối cùng đã giải quyết viên mãn.
- Có chút người làm xằng làm bậy, ta thấy Ngô cục trường không nên dùng tiếp.
Hủ Lịch nhìn sang đám người Hoàng Chung, nhàn nhạt nói ra.
Ngô cục trường vẻ mặt xem thường nhìn đám người Hoàng Chung, trong nội tâm hận không thể lột da đám người này, không phải đám người này thì mình làm sao chọc ra một đống rắc rối như vậy?
Hắn chắp tay với Cố thống lĩnh, nói:
- Cố thống lĩnh, mấy gia hỏa này không phải thành viên Thành Kiến Ti chúng ta, hôm qua bọn chúng không còn thân phận thành viên Thành Kiến Ti lại làm xằng làm bậy tại đế đô, ta là cục trưởng Thành Kiến Ti, hôm nay cũng thông báo với Thiên Long vệ, kính xin Cố thống lĩnh giải đám người này vào thiên lao, khảo vấn bọn chúng làm thế có âm mưu gì.
- Ngô cục trường, không muốn ah.
Đám người Hoàng Chung nghe xong liền kêu to, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Thiệu Quân đội trường, chuyện này giao cho ngươi xử trí.
Cố thống lĩnh thản nhiên nói với Thiệu Quân.
Hắn cũng biết sở dĩ Ngô cục trường làm như vậy chính là làm tư thái trước mặt Diệp Huyền mà thôi.
- Đi!
Đám người Thiệu Quân hung thần ác sát, tại lúc này đám người Hoàng Chung kêu gào thê thảm và bị kéo ra bên ngoài.
Nếu như không phải Hoàng Chung, bọn họ cũng không chọc vào phiền toái này, đám người Hoàng Chung sẽ nếm mùi đau khổ trong thiên lao.
Kế tiếp đám người Cố thống lĩnh trò chuyện một lúc sau đó rời đi.
Diệp Huyền hôm nay cho Thiên Long vệ mặt mũi, Cố thống lĩnh cũng cực kỳ vui vẻ, thái độ với Diệp Huyền thập phần cung kính.
Diệp Huyền nhìn thấy đám người Cố thống lĩnh rời đi, hắn nhìn khế ước trong tay và mỉm cười.
Hắn không nghĩ tới mình vừa mở miệng là có thể ầm được khế ước cửa hàng tại phường thị mà các đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc cũng phải ước mơ tha thiết.
Hắn cũng biết lần này có thể xảo trá thành công, chính mình bao nhiêu cũng có chút cáo mượn oai hùm dựa vào mặt mũi của Lục Ly đại sư.
- Hủ Lịch đại sư, đi, chúng ta đi gặp Lục Ly đại sư.
Diệp Huyền không phải người nhận ân huệ lại làm như không biết, hắn cũng nên gặp Lục Ly đại sư một lần.
Nội tâm Hủ Lịch mừng như điên, nói thật, Lục Ly đại sư là sư tôn của hắn nhưng hắn là đệ tử ký danh bình thường cũng rất khó gặp, có thể yết kiến sư tôn cũng làm hắn kích động.
- Ha ha, Huyền Diệp đại sư, lão phu oán ngươi sẽ đi qua, mau mau, đến nói với lão phu một chút, hai chủng tài liệu này là chuyện gì? Lão phu cảm thấy đổi thành vân diễm thạch sẽ tốt hơn một ít đấy?
Lục Ly đại sư hai ngày qua không ngừng nghiên cứu bản vẽ và mạch suy nghĩ của Diệp Huyền, hắn càng sợ hãi thán phục cách lựa chọn tài liệu.
Hiện tại vừa thấy được Diệp Huyền tới, hắn lập tức hưng phấn, lôi kéo Diệp Huyền hỏi cái này hỏi cái kia, liều mạng tiến hành nghiên cứu thảo luận.
Diệp Huyền bất đắc dĩ, hắn cũng phải giảng thuật, Lục Ly đại sư thỉnh thoảng lại hỏi vấn đề, qua nửa canh giờ mới xem như kết thúc.
- Sư tôn.
Hủ Lịch đại sư lúc này mới có thể lên tiếng.
Bộ dạng của sư tôn lúc trước làm cho Hủ Lịch đại sư kinh ngạc đến ngây người, hắn chưa bao giờ thấy qua có ai có thể thảo luận với sư tôn như thế, hơn nữa nhìn dạng là Huyền Diệp đại sư chiếm cứ chủ đạo đấy.
Hiện tại Hủ Lịch mới hiểu được vì cái gì sư tôn lại coi trọng Huyền Diệp đại sư như thế.
- Ah, ah, Hủ Lịch ah, ngươi tới rồi.
Lục Ly lúc này mới nhìn thấy Hủ Lịch, vỗ đầu một cái, hắn lại nhìn Diệp Huyền.
- Đúng rồi Huyền Diệp đại sư, ngày hôm qua ta nghe Hủ Lịch nói Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ sinh ra một ít mâu thuẫn với ngươi, hiện tại vấn đề đã được giải quyết chưa?
- Đã sớm giải quyết, ta tới chính là nói chuyện này với ngươi, lúc này nhờ có Hủ Lịch đại sư hỗ trợ.
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Ân, Hủ Lịch, chuyện này ngươi làm rất không tệ, lão phu rất hài lòng.
Lục Ly nghe xong vuốt vuốt chòm râu, thoả mãn nói ra:
- Đúng rồi, có thời gian ngươi nên trao đổi với đám Lê Húc sư huynh nhiều hơn, luyện khí sư chúng ta luyện khí mới là bản chức.
- Vâng, đa tạ sư tôn dạy bảo.
Hủ Lịch kích động toàn thân run rẩy, nước mắt sắp chảy xuống.
Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên nghe được sư tôn kích lệ như thế.
Kế tiếp ba người thoáng trò chuyện một lát, Diệp Huyền cũng nói tới cửa hàng mình xảo trá được.
Không đợi Diệp Huyền nói xong, Lục Ly liền trực tiếp hiên ngang lẫm liệt khoát tay:
- Huyền Diệp đại sư, ngươi muốn phân cho ta một phần sao? Thứ này lão phu không đặt vào trong mắt, huống chi ta không thấy nhưng ta cũng có công, bằng không ngươi cũng làm gì được Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ hay sao?
Diệp Huyền còn tưởng rằng lão già này thực hùng hồn, không nghĩ tới trong nháy mắt hắn lộ bản lính, chỉ thấy Lục Ly vuốt vuốt râu ria, đôi mắt tỏa sáng và thần thái bỉ ổi:
- Đương nhiên, ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, ta cũng cố mà tiếp nhận, ta cũng không muốn thủ pháp luyện khí cao thâm gì đó của ngươi, tùy tiện nói cho ta biết mười loại tám loại là có thể...
- Ai ai, tiểu tử, ngươi cũng đừng nói không có, lão phu ta biết rõ ngươi khẳng định có không ít, mười loại tám loại quá nhiều, ba năm loại cũng được...
Nói là học đồ, người này chính là một tên đệ tử của Lê Húc đại sư, là luyện khí sư tứ giai, địa vị tại Luyện Khí Phường không thấp.
- Cao đại ca, tiểu đệ hổ thẹn, dạy bảo vô phương, đắc tội Luyện Khí Phường các ngươi, ta có tội ah.
Ngô cục trường vừa thấy được luyện khí sư kia, vẻ mặt hổ thẹn.
Tên học đồ này tên là Cao Tuấn, luận tuổi còn nhỏ hơn Ngô cục trường một ít, và Ngô cục trường lúc này nhìn thấy Ngô cục trưởng hắn liền lắc đầu:
- Ngô cục trường ah Ngô cục trường, ngươi bảo ta nên nói cái gì mới tốt đây, không có việc gì ngươi chọc Luyện Khí Phường ta làm gì, chuyện lần này Thành Kiến Ti các ngươi náo lớn rồi.
Ngô cục trường nghe vậy sắp khóc:
- Cao đại ca, không phải ta muốn đắc tội Luyện Khí Phường ah, thật sự là bọn thủ hạ không hiểu chuyện, đầu óc toàn là phân, Cao đại ca, xem giao tình chúng ta nhiều năm, ngươi hỗ trợ nói tốt vài câu với Luyện Khí Phường ah.
- Chuyện này không thể được.
Cao Tuấn vội vàng khoát tay, nói:
- Ngô cục trường, đừng nói giao tình ta và ngươi bảy tám năm, cho dù ngươi là phụ thân của ta, chuyện này ta cũng không giúp ngươi được, ngươi không biết, Thành Kiến Ti ngươi chọc đại sư đấy.
- Có nghiêm trọng như vậy không? Ta nghe nói không phải đắc tội Hủ Lịch đại sư sao? Luận địa vị, ngươi cũng không kém Hủ Lịch đại sư mà?
Ngô cục trường mở to mắt và hoảng sợ nói ra.
Cao Tuấn cười khổ một tiếng:
- Đắc tội Hủ Lịch đại sư? Ngô lão đệ, nơi này không có người ngoài, ta cũng không ngại nói rõ ngọn ngành cho ngươi biết, ngươi không biết chuyện Thành Kiến Ti các ngươi đã làm sư tổ Lục Ly đại sư tức giận, sư tôn Lê Húc đại sư của ta đều bị sư tổ mắng chửi một lần đấy.
Cái gì?
Ngô cục trường lúc này sợ tới mức hồn phi phách tán.
Ngay cả Lục Ly đại sư đều bị kinh động, đây là muốn mạng người đấy.
- Tại sao có thể như vậy, ta đã nghe ngóng qua, ngày đó cũng chỉ có Hủ Lịch đại sư mà thôi, tại sao lại kinh động tới Lục Ly đại sư?
Ngô cục trường cũng đã không nghĩ ra, khó trách Luyện Khí Phường cử động tàn nhẫn như vậy, thì ra là Lục Ly đại sư tức giận.
- Ta cũng không biết, theo ta được biết, trừ Hủ Lịch đại sư ra, hiện trường còn có một thiếu niên, có lẽ mấu chốt trên người của hắn.
Cao Tuấn trầm giọng nói.
- Một thiếu niên? Ngươi nói là người xuất đầu thay La gia, có địa vị ngang với Tần gia Tần Vũ công tử, thiếu niên tên là Huyền Diệp đúng không? Hắn có quan hệ gì với Luyện Khí Phường sao?
Ngô cục trường vội vàng hỏi, hắn biết được đắc tội với Luyện Khí Phường cho nên tìm hiểu nguyên nhân một lần, bởi vậy vừa nói tới thiếu niên liền nghĩ tới Diệp Huyền.
- Như vậy xem ra chính là hắn.
Cao Tuấn cười khổ một tiếng:
- Lão đệ, nói thật với ngươi a, chuyệnthành Kiến Ti của ngươi, mấu chốt nằm trên người hắn, hắn có quan hệ gì với Luyện Khí Phường thì ta không biết, có lẽ ngươi cũng nghe nói, hôm nay có một thiếu niên nói ẩu nói tả trong Luyện Khí Phường, chửi bới huyền binh Luyện Khí Phường?
- Chẳng lẽ chính là hắn? Điều đó không có khả năng a.
Ngô cục trường vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, hắn có nghe nói qua chuyện này.
- Thật đúng là hắn.
Cao Tuấn thở dài:
- Thiếu niên kia lúc ấy bị sư tổ gọi vào trong, qua thật lâu mới đi ra, thời điểm đi ra sư tổ tự mình tiễn hắn đi, kể cả sư tôn Lê Húc đại sư của ta đều cực kỳ cung kính với thiếu niên kia, tôn xưng một tiếng đại sư, hết lần này tới lần khác Thành Kiến Ti các ngươi gây phiền toái cho hắn, lúc này mới rước lấy Hủ Lịch đại sư và sư tổ tức giận như vậy.
Cao Tuấn vừa nói như vậy, Ngô cục trường mới lộ ra vẻ giật mình, trong nội tâm hắn hiểu rõ chân tướng.
- Ta nói vì sao, thì ra ta chọc nhân vật như thế.
Vẻ mặt Ngô cục trường đắng chát, nhân vật ngay cả đám người Lê Húc đại sư cũng tôn xưng là đại sư, Ngô cục trường đã không cảm tưởng thân phận của người ta, trọng yếu nhất thiếu niên kia chưa tới hai mươi.
Ngô cục trường cũng không có hỏi Cao Tuấn thân phận của Diệp Huyền, bởi vì hắn biết rõ Cao Tuấn rất có thể không biết, cho dù biết rõ cũng không nói trước mặt hắn.
- Cao đại ca, vậy ngươi bây giờ cho lão đệ một chủ ý đi.
Ngô cục trường vẻ mặt đau khổ nói.
Cao Tuấn thở dài nói:
- Nếu ngươi muốn đạt được Luyện Khí Phường tha thứ, tìm Hủ Lịch đại sư là phải làm, nhưng mấu chốt nhất chính là Huyền Diệp đại sư, dù sao căn nguyên nằm trên người hắn, ta cũng chỉ nói tới đây, về phần chuyện khác ta không nhiều lời, cáo từ.
Sau khi nói xong, Cao Tuấn cũng không ngừng lại, hắn quay người ra khỏi Thành Kiến Ti.
Hiện tại Luyện Khí Phường đang tức giận Thành Kiến Ti như vậy, hắn làm như thế đã xem như không tuân theo quy định.
- Cao đại ca, ngươi đi thong thả, sau khi chuyện này kết thúc ta tìm ngươi uống rượu.
Ngô cục trường tiễn bước Cao Tuấn, hắn cũng m thầm hạ quyết tâm, xem ra mấu chốt nằm trên người trẻ tuổi kia.
Thời điểm Thành Kiến Ti thất kinh, Thiên Long vệ cũng không khá hơn chút nào.
Hiện tại mấy đại thống lĩnh Thiên Long vệ không ngừng tụ tập với nhau, thương lượng đối sách.
- Chuyện lần này kỳ thật Thiên Long vệ chúng ta không có bao nhiêu sai lầm, có trách là trách Thiệu Quân đi sai nơi, cũng xử lý sai lầm.
- Đúng vậy, Thiệu Quân cho rằng một bên có Tần gia và Thành Kiến Ti nên không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng đã là bất công, hắn cũng không nghĩ Thiên Long vệ chúng ta cần nịnh bợ Tần gia và Thành Kiến Ti sao?
- Mấu chốt nhất là thiếu niên kia nói ra tên tuổi Luyện Khí Phường nhưng Thiệu Quân vẫn chấp mê bất ngộ.
- Hừ, Thiệu Quân cũng ngu ngốc, thiếu niên kia không có bối cảnh thì hắn dám nói ra lời như vậy sao? Luyện Khí Phường biết có người giả mạo cửa hàng của bọn họ, tiểu tử kia còn sống sao?
- Được rồi, chúng ta cũng không nên nói chuyện của Thiệu Quân, mấu chốt là giải quyết vấn đề như thế nào, nếu như Thiên Long vệ chúng ta thông truyền cho hoàng thất, chỉ sợ đám người chúng ta cũng bị trách phạt.
Vài tên thống lĩnh có tức giận, có bất đắc dĩ, lại có lo lắng.
- Ta đã nghe ngóng qua việc này, mấu chốt nhất chính là thiếu niên kia, bỏ đi bỏ đi, ngày mai ta sẽ mang Thiệu Quân đi một chuyến.
- Tthống lĩnh, vậy thì vất vả ngươi.
- Có cái gì vất vả, cùng lắm không cần cái mặt mo này, ta vẫn có chút giao tình với Hủ Lịch, chỉ có tên thiếu niên làm ta không có chủ ý, cùng lắm không tiếc giá nào.
Sau khi thương thảo một phen, Thiên Long vệ cũng đã thương lượng ra đối sách.
Chương 667 Ăn nói khép nép (1)
Sáng sớm ngày thứ hai người Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ không hẹn mà cùng đi tới trước lầu các Luyện Khí Phường, sau đó thành khẩn xin lỗi Hủ Lịch.
Hai người vừa vào cửa khóc lóc cầu xin, nói mình tuyệt đối không nên dung túng thủ hạ làm xằng làm bậy kết quả đắc tội Luyện Khí Phường, hiện tại chân thành xin lỗi, cho dù Luyện Khí Phường muốn xử trí thủ hạ dưới trướng của mình như thế nào là tùy bọn họ.
Hai thế lực lớn này hạ phong thái xuống rất thấp, thậm chí nghĩ nhân dịp chuyện này còn chưa náo lớn mà ổn định nó lại.
Nhìn thấy hai thế lực lớn, Hủ Lịch đại sư cũng thừa dịp tráo phúng liên tục.
Thiên Long vệ Cổ phương thống lĩnh cũng có giao tình nhất định với Hủ Lịch đại sư, ngược lại không có nói cái gì nhưng mà Thành Kiến Ti Ngô cục trường lại bị mắng xối máu chó, hết lần này tới lần khác hắn không dám có chút phản bác.
Cuối cùng Ngô cục trường vẻ mặt cầu xin, hiên ngang lẫm liệt nói:
- Hủ Lịch đại sư, ngươi cứ việc nói đi, lúc này là Thành Kiến Ti phạm sai lầm, chỉ cần ngươi mở miệng, mặc kệ xử phạt gì Thành Kiến Ti đều nhận thức, nhưng mà Thành Kiến Ti hợp tác với Luyện Khí Phường, tuyệt đối kính xin Hủ Lịch đại sư nói tốt vài câu, ngàn vạn không nên gián đoạn, đây chính là muốn mạng người đấy.
- Đúng vậy a, Hủ Lịch đại sư, ta với ngươi quen biết nhau không ít năm, ngàn vạn không thể bởi vì chuyện này mà vơ đũa cả nắm với Thiên Long vệ chúng ta, một đòn chết chắc ah, nghe nói chuyện này đã chọc giận Lục Ly đại sư, không phải muốn mạng của Thiên Long vệ chúng ta sao.
Cho dù là Ngô cục trường hay Cổ thống lĩnh đều là người của hai thế lực lớn, bọn họ có thể uy phong bát diện trên địa bàn của mình, diễu võ dương oai không coi ai ra gì, nhưng bây giờ lại như đứa trẻ làm sai trước mặt Hủ Lịch, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
Sau khi giáo huấn một lúc, Hủ Lịch lắc đầu nói:
- Sớm biết hiện tại thì lúc trước cần gì làm thế, chuyện hợp tác lại với Luyện Khí Phường không phải do ta có thể làm chủ.
- Hủ Lịch đại sư, ngươi không làm chủ được thì ai có thể làm chủ.
- Đúng vậy, chúng ta quen biết nhau nhiều năm, ngươi không dẫn chúng ta đi gặp Lục Ly đại sư thì hai chúng ta làm gì có tư cách gặp hắn.
Đám người thống lĩnh nghe xong lời này trái tim nằm trên cổ họng, chẳng lẽ Hủ Lịch đại sư muốn bọn họ đi tìm Lục Ly đại sư? Nếu thật là như vậy, cái mạng của bọn họ còn nữa hay không?
Tuy bọn họ là nhân vật phong vân trong thế lực của mình nhưng so với Lục Ly đại sư thì còn kém hơn cả vạn dặm.
- Đương nhiên không phải tìm sư tôn.
Hủ Lịch lắc đầu:
- Các ngươi cũng biết rõ nguyên nhân của việc này nên ta không nói nhiều, ta tha thứ các ngươi cũng vô dụng, mấu chốt là Huyền Diệp đại sư tha thứ, chỉ cần Huyền Diệp đại sư tha thứ các ngươi, như vậy tất cả đều dễ nói.
- Kính xin Hủ Lịch đại sư dẫn chúng ta đi gặp Huyền diệp đại sư.
Kỳ thật đám người Ngô cục trường trải qua nghe ngóng đã sớm biết rõ mấu chốt của việc này năm trên người Diệp Huyền, nhưng bọn họ chưa quen thuộc Diệp Huyền cho nên không thể tùy tiện hỏi thăm, lúc này mới tới cầu tình Hủ Lịch đại sư trước.
- Nếu như thế ta đi theo các ngươi một chuyến.
Hủ Lịch lắc đầu, hắn cũng muốn sớm giải quyết chuyện này cho xong.
Một đoàn người nhanh chóng đi tới trước phủ đệ La gia.
- Các vị, đây là phủ đệ La gia, xin hỏi mấy vị muốn làm gì.
Hộ vệ La gia cũng là người mắt sắc, nhìn thấy đám người Hủ Lịch đại sư khí thế bất phàm, đặc biệt là một người trong đó mặc trang phục Thiên Long vệ cho nên bọn họ nói chuyện rất khách khí.
- Kính xin hai vị hỗ trợ thông báo với Huyền Diệp đại sư một tiếng, nói Hủ Lịch của Luyện Khí Phường có việc bái kiến.
- Thì ra là Hủ Lịch đại sư, kính xin đại sư chờ một lát.
Hai gã hộ vệ không dám lãnh đạm, vội vàng tiến vào thông báo.
Hủ Lịch đứng ngoài cửa chờ đợi.
Nhìn thấy biểu lộ của Hủ Lịch đại sư, Ngô cục trường và Cố thống lĩnh âm thầm nghiêm túc, xem ra thân phận địa vị của Diệp Huyền còn cao hơn bọn họ tưởng tượng.
Nghe được Hủ Lịch đại sư tới chơi, phủ đệ La gia lập tức rối ren, gia chủ La Mẫn gia đích thân đi ra nghênh đón, lễ nghi cực kỳ long trọng.
- Huyền Diệp đại sư, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, ta dạy bảo không nghiêm. Hiện tại ta trói mấy súc sinh này tới, ngươi muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng, cho dù đánh giết hắn, Ngô Toàn ta cũng không nói hai lời.
Song phương vừa mới đi vào trong phòng khách, Ngô Toàn đã hạ thấp tư thái, hắn nói với Diệp Huyền, vừa nói lời này hắn đạp đám người Hoàng Chung đội trưởng đang nằm trên mặt đất, bọn họ đau đớn kêu ngao ngao.
Lúc này Hoàng Chung cũng không dám nhìn Diệp Huyền, trong nội tâm sợ hãi đến cực điểm.
- Huyền Diệp đại sư, ta là Thiên Long vệ Thiệu Quân đội trường, ngày hôm qua cũng chọc tới đại sư, trong nội tâm của ta hổ thẹn tới cực điểm, hôm nay tới đây thỉnh tội.
Cố thống lĩnh cũng lên tiếng, ngay sau đó hắn nói với đám người Thiệu Quân:
- Đám người các ngươi còn không mau tới tạ tội Huyền Diệp đại sư.
Nội tâm đám nguời Thiệu Quân đắng chát không thôi, thấy ánh mắt lăng lệ ác liệt của Cố thống lĩnh thì đám người hồi hợp, lập tức tiến lên nói:
- Huyền Diệp đại sư, ngày hôm qua chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm đại sư, chúng ta chân thành xin lỗi ngươi, mong rằng đại sư đại nhân đại lượng, tha thứ tiểu nhân.
Thiệu Quân vừa mới nói xong, trong nội tâm biệt khuất đến cực điểm, hắn đường đường Thiên Long vệ, có thể nói uy phong lẫm lẫm trong đế đô, lúc nào cần phải ăn nói khép nép xin lỗi người khác.
Nội tâm Cố thống linhc xũng không dễ chịu, Thiên Long vệ chấp chưởng trị an đế đô, thống lĩnh tất cả, đây tuyệt đối là đại biểu luật pháp của đế quốc, bọn họ chưa từng mất mặt như thế.
Hắn cũng biết thời điểm này mặc kệ đối phương nói cái gì, hắn đều phải cúi đầu.
Không có biện pháp, tình hình người ta mạnh hơn mình.
Nếu hắn không ăn nói khép nép, một khi Lục Ly đại sư tức giận và truyền vào tai của hoàng thất, hắn làm thống lĩnh không mất mạng nhưng bị quở trách một phen, dời cương vị là chuyện phải làm.
Nhìn thấy Thành Kiến Ti cùng với Thiên Long vệ ăn nói khép nép nhận sai như thế, người La gia đều trợn mắt há hốc mồm, tâm thần kích động, bọn họ có từng nhìn thấy qua cảnh tượng như thế chưa?
Xưa nay Hoàng Chung đội trưởng đã có thể làm cho cả La gia kinh hồn táng đảm, hiện tại Thành Kiến Ti cục trường, Thiên Long Vệ thống lĩnh đều đến La gia nhận sai, đây là uy phong cỡ nào?
Chương 668 Ăn nói khép nép (2)
Nói xong xin lỗi, đám người Cố thống lĩnh đang chờ Diệp Huyền mở miệng, hắn muốn nhìn Diệp Huyền sẽ giải quyết như thế nào, hắn nghĩ rằng Diệp Huyền nhất định sẽ đưa ra một ít yêu cầu, hắn cũng đã quyết định, mặc kệ Diệp Huyền đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần Thiên Long vệ có thể làm được sẽ không cự tuyệt.
Mà đám người Thiệu Quân đội trường cúi người thật sâu, dường như đầu có thể chạm đất.
Chuyện bọn họ không ngờ tới đã xảy ra, đã thấy Diệp Huyền mắt nhìn đám người Thiệu Quân, hắn bước nhanh lên phía trước nâng bọn họ lên, cười nói:
- Thiệu Quân đội trường nói quá lời, Thiệu đội trưởng ngày hôm qua chấp hành công vụ, mặc dù có chỗ sai lầm nhưng chỉ là cử chỉ vô tâm, làm gì xin lỗi, còn Cố thống lĩnh quá mức nghiêm trọng.
Diệp Huyền hành động như thế làm đám người Cố thống lĩnh sững sốt.
...
Bọn họ đã chuẩn bị chờ Diệp Huyền xảo trá một phen.
Nhưng mà Diệp Huyền hành động và thái độ làm bọn họ không kip phản ứng.
Thậm chí trong nội tâm đám người Cố thống lĩnh có một ý niệm trong đầu, Huyền Diệp đại sư còn chưa nguôi giận hay sao?
Cũng phải, nhìn đám đội viên Thành Kiến Ti bị trói như bánh chưng kia, trên người bọn chúng toàn thân máu tươi đầm đìa, bộ dáng muốn bao nhiêu thê thảm có bao nhiêu thê thảm, muốn chém giết muốn róc thịt mặc người xử trí.
Lại nhìn chính mình, tuy đám người Thiệu Quân thành khẩn xin lỗi nhưng lông tóc ít bị tổn thương, đối phương nhìn thấy làm sao không tức giận?
Hắn cuống quít nói:
- Huyền Diệp đại sư, ngươi đừng như vậy, ta thẹn trong lòng ah, sau khi nghe nói chuyện hôm qua lão phu không thể ngủ yên, Thiên Long vệ chúng ta có tôn chỉ phục vụ người dân, dùng giữ gìn trật tự đế đô làm nhiệm vụ của mình, nhưng ngày hôm qua có tiểu nhân dám diễu võ giương oai trước mặt đại sư, Thiên Long vệ ta chẳng những không nghiêm trị ác đồ, ngược lại còn làm phiền đại sư quan tâm tới.
- Hành vi này là sỉ nhục của Thiên Long vệ, sau khi trở về ta cảm giác thẹn thật sâu, nội tâm có bất an, hôm nay tới xin lỗi mang theo vạn phần thành ý, hôm nay mặc kệ đại sư ngài xử phạt thành viên Thiên Long vệ như thế nào, tại hạ không ngăn cản.
Cố thống lĩnh nói lời lẽ đầy chính nghĩa, ngữ khí to lớn làm đám người Thiệu Quân chấn động.
- Các ngươi còn không quỳ xuống nhận sai.
- Huyền Diệp đại sư, chúng ta biết sai rồi, mong đại sư trách phạt.
Mấy người Thiệu Quân mở miệng, nội tâm như nhỏ máu, bọn họ muốn quỳ xuống.
- Cố thống lĩnh, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, hắn làm sao có thể để đám người Thiệu Quân quỳ xuống, hắn ngăn cản Thiệu Quân.
Hắn cũng không cần đám người Thiên Long vệ nhận sai.
Thiên Long vệ chính là thân vệ hoàng thất Hạo Thiên đế quốc, luận địa vị cũng giống thân vệ quân của Lưu Vân quốc, chính là bá chủ một phương..
Hôm nay bọn họ quỳ ở nơi này không phải quỳ Diệp Huyền, mà là vì mặt mũi của Lục Ly đại sư.
Diệp Huyền hắn tiêu sái thì tiêu sái nhưng với La gia tương lai sinh hoạt tại đế đô mà nói chính là quả bom tàng hình đấy.
Bọn họ có thể trở ngại mặt mũi Luyện Khí Phường không dám động thủ với La gia, nhưng cơn tức này bọn họ sẽ không quên đi.
Cho nên Diệp Huyền cũng không định để Thiên Long vệ nhận sai, cũng không có ý định giáo huấn Thiên Long vệ.
Đương nhiên đó cũng không phải nguyên nhân chủ yếu, mấu chốt nhất là chuyện ngày hôm qua Thiên Long vệ không có làm ra chuyện khác người gì, cũng phản đối hạ thủ với La gia và chính mình, tối đa chỉ chuẩn bị mang mình về Thiên Long vệ mà thôi, cuối cùng còn không thành công.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất, nếu không với tính cách Diệp Huyền, đừng nói Thiên Long vệ, cho dù hoàng thất đắc tội hắn cũng không xong như vậy đâu.
Trong phòng khách, Thiệu Quân đang chuẩn bị quỳ xống chỉ cảm thấy có lực lượng lớn ngăn cản không cho hắn quỳ.
Cảm giác xấu hổ và sỉ nhục trong lòng hắn bị quét sạch, hắn kinh hãi nhìn Diệp Huyền.
Có thể làm đội trưởng Thiên Long vệ thì hắn cũng phải có thực lực Vũ Tôn lục giai, tuy tại đế đô không tính là nhân vật đứng đầu nhưng cũng tuyệt không phải a miêu a cẩu có thể so sánh, hắn chính là Vũ Tôn lục giai nhưng bị Diệp Huyền ngăn cản không cách nào quỳ xuống, thực lực như vậy làm cho hắn kinh hãi.
- Cố thống lĩnh, Thiệu đội trưởng, chỉ sợ ngươi không biết cách làm người của ta, Huyền Diệp ta một khi nghiêm túc, Thiên Vương lão tử cũng không nể tình, chuyện ngày hôm qua thật sự không quan he lớn với Thiệu Quân đội trường, nhiều nhất chỉ có thể xem Thiệu Quân hơi mạo phạm mà thôi, ngươi xem Huyền Diệp ta có phải người tính toán chi li hay sao?
Diệp Huyền vừa cười vừa nói.
Cố thống lĩnh cũng nhìn ra Diệp Huyền thật không có ý định truy cứu Thiên Long vệ bọn họ.
Lúc này trong lòng của hắn vừa mừng vừa sợ.
- Huyền Diệp đại sư, ai, ta thật không biết nên nói như thế nào mới tốt, lòng dạ đại sư quả thật to lớn như biển, Cổ Phương ta rát ít bội phục người khác, ta lại tâm phục khẩu phục Huyền Diệp đại sư ngươi.
Cố thống lĩnh vô cùng cảm khái nói một câu.
- Ha ha, Cố thống lĩnh, ngươi cũng đừng nói nhiều như vậy, có thể kết bạn anh hùng hảo hán như Cố thống lĩnh mới là việc Huyền Diệp ta vô cùng cao hứng.
Diệp Huyền cười ha ha, hắn lại nhìn sang Thiệu Quân và nói:
- Thiệu đội trưởng, ngày hôm qua ngươi không hỏi xanh đỏ đen trắng, nhìn thấy đối diện là Tần gia và Thành Kiến Ti liền chuẩn bị bắt ta và La gia mang về, cử chỉ này thập phần không ổn, ngươi đại biểu là Thiên Long vệ, là uy nghiêm của Hạo Thiên đế quốc, làm sao có thể khuất phục cường quyền, hành vi của ngươi rất không ổn.
- Đúng, đúng, Huyền Diệp đại sư, ngài nói rất đúng, nghe ngài nói chuyện mà hơn đọc sách ba năm, từ nay về sau Thiệu Quân ta sẽ lấy Huyền Diệp đại sư làm tấm gương, không sợ cường quyền, không cầu học được tinh túy của ngài, chỉ cần học được da lông cũng tốt lắm rồi.
Thiệu Quân liên tục gật đầu, cung kính nói ra.
- Huyền Diệp đại sư, chuyện ngày hôm qua Thiên Long vệ cảm giác hổ thẹn sâu sắc, không biết đại sư có yêu cầu gì cứ nói ra, Cổ mỗ sẽ toàn lực hoàn thành cho ngươi.
Thái độ của Diệp Huyền cũng làm Cố thống lĩnh tâm tình thật tốt, đối phương tha thứ chính mình thì tha thứ chính mình, nên đưa ra bồi thường thì Cố thống lĩnh cực kỳ nghiêm túc.
- Chuyện bồi thường thì thôi đi, ta chỉ hi vọng Thiên Long vệ sau này có thể bảo vệ tốt dân chúng bình thường là đủ rồi.
- Đương nhiên, đây là thiên chức của Thiên Long vệ chúng ta, nhưng trừ chuyện này ra, đại sư có yêu cầu gì...
Không đề cập tới bồi thường làm nội tâm Cố thống lĩnh không an lòng.
Chương 669 Lừa đảo
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Cố thống lĩnh, cười nhạt nói:
- Cố thống lĩnh, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta còn thèm muốn chút bồi thường của ngươi sao?
- Không phải ý này...
Cố thống lĩnh liên tục lo lắng khoát tay.
- Ta nói bỏ qua là bỏ qua.
Cố thống lĩnh lúc này thật chịu phục:
- Đại sư đạo đức tốt, Cổ mỗ bội phục.
Nói xong hắn lạnh lùng nhìn Thiệu Quân:
- Thiệu Quân, còn không mau cám ơn Huyền Diệp đại sư, nếu như không phải Huyền Diệp đại sư tha thứ cho ngươi, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi thật hung ác. Ngươi không phải phụ trách trị an phường thị gần đây sao? Từ hôm nay trở đi, ngươi phải nghiêm khắc bảo vệ cửa hàng của Huyền Diệp đại sư an toàn, tuyệt đối không được để cửa hàng của đại sư có chuyện gì, nghe không?
- Vâng, thuộc hạ biết rõ, đa tạ đại sư tha thứ.
Thiệu Quân lòng còn sợ hãi, cảm động đến rơi nước mắt.
Hôm nay tới đây hắn đã làm tốt chuẩn bị sẽ bị trừng phạt, không ngờ Diệp Huyền giơ cao đánh khẽ, nội tâm của hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, cũng tràn ngập cảm kích với Huyền Diệp đại sư.
Nói khó nghe một chút, cho dù vừa rồi Diệp Huyền yêu cầu Thiên Long vệ đá hắn đi, Cố thống lĩnh khẳng định cũng sẽ đáp ứng không do dự.
- Huyền Diệp đại sư, Thành Kiến Ti ta cũng biết sai lầm, hôm nay tới đây bồi tội, xin đại sư tha thứ.
Nhìn thấy Diệp Huyền không ngừng nói chuyện với Cố thống lĩnh mà bỏ mình qua một bên, nội tâm Ngô cục trường vừa vội lại sợ hãi, cũng bất chấp cái gì mặt mũi hay không mặt mũi, nắm lấy cơ hội đi lên nói một câu.
- Thành Kiến Ti, chuyện của Thành Kiến Ti có quan hệ gì với ta sao?
Diệp Huyền lườm Ngô cục trường, lạnh lùng nói.
Đối đãi Thiên Long vệ là một thái độ, đối đãi Thành Kiến Ti, Diệp Huyền sẽ có thái độ khác.
Chuyện ngày hôm qua, nếu như nói Thiên Long vệ là vô tình xen vào, như vậy Thành Kiến Ti, chính là kẻ thông đồng làm bậy với Tần gia, cố ý tìm La gia phiền toái.
Bởi vậy Diệp Huyền có thể tha thứ Thiên Long vệ nhưng hắn tuyệt đối không tha thứ đám người Thành Kiến Ti Hoàng Chung.
Hắn lạnh nhạt nhtriìn đám người Hoàng Chung đang bị trói, ngữ khí không vui, nói:
- Ta chỉ hiếu kỳ, rốt cuộc Thành Kiến Ti Hoàng đội trưởng lấy lực lượng ở nơi nào mà tùy ý dở bỏ cửa hàng Luyện Khí Phường, nói cần phải quy hoạch lần nữa, quy hoạch lần này không cho kẻ nào mặt mũi, chẳng lẽ Thành Kiến Ti đế đô trâu bò như thế? Muốn gây phiền toái với ai thì gây phiền toái với ai?
Hoàng Chung vô cùng bối rối, hắn vừa hận vừa sợ Diệp Huyền, vội vàng nói:
- Huyền Diệp đại sư, chúng ta bị mê đảo thần hồn, ta xin lỗi ngươi, cầu xin đại sư tha thứ.
Diệp Huyền xùy cười một tiếng:
- Ta cũng không dám tiếp nhận ngươi xin lỗi, ngày hôm qua ngươi không phải còn rất uy phong sao? Chỉ điểm giang sơn, chỉ trích mọi người, tại sao hôm nay quỳ ở nơi này? Ta mặc kệ ngươi có cam tâm tình nguyện hay không, cũng mặc kệ ngươi có phải ghi hận ta hay không, với ta mà nói ngươi chỉ là con kiến hôi, ta không quan tâm tới.
- Ngô cục trường, ngươi mang mấy người này về đi, trói ở chỗ này làm gì, toàn thân còn chảy máu đầm đìa, ta còn sợ bẩn sàn nhà đấy.
Lời này thập phần nhục nhã người, đám người Hoàng Chung nghe xong tâm thần mát lạnh.
Nội tâm đám người Hoàng Chung xấu hổ và giận dữ, nội tâm Ngô cục trường cực kỳ sợ hãi.
Huyền Diệp đại sư vẫn còn tức giận Thành Kiến Ti của hắn ah, nếu hắn cứ đi như vậy, không qua bao lâu chức vụ cục trưởng của hắn cũng không còn.
- Huyền Diệp đại sư, chuyện ngày hôm qua là Thành Kiến Ti không đúng, mấy gia hỏa này bị ta mang đi, từ hôm nay trở đi, bọn chúng không còn là người Thành Kiến Ti, bằng không hôm nay tại nơi này, đại sư ngài muốn chém giết muốn róc thịt thì mặc ngươi xử trí.
Ngô cục trường cũng vì Diệp Huyền tha thứ nên làm ra bất cứ chuyện gì.
- Cục trường...
Đám người Hoàng Chung vội vàng.
- Ha ha, ta Huyền Diệp là người đứng đắn, loại chuyện tự hành hình như vậy không phải ta có thể làm được.
Diệp Huyền khinh thường nhìn đám người Hoàng Chung.
- Huyền Diệp đại sư thiên tài tuyệt luân, tuổi còn trẻ uy thế kinh người, tương lai nhất định là nhân trung chi long, nếu có chỗ đắc tội, kính xin đại sư tha thứ nhiều hơn.
Ngô cục trường lúc này đau kôổ cầu khẩn.
- Ngô cục trường, ta biết rõ các ngươi cầu tình cũng là chịu nhục, sợ Luyện Khí Phường tìm các ngươi phiền toái sao?
- Không đúng không đúng, chúng ta thiệt tình cầu Huyền Diệp đại sư thông cảm, cũng mong đại sư không tức giận.
Ngô cục trường vội vàng giải thích.
- Muốn ta tha thứ cũng có thể, mọi chuyện cần trả cái giá lớn, không phải sao? Ngày hôm qua người Thành Kiến Ti các ngươi nện cửa hàng của chúng ta, phá hư sinh ý, chẳng lẽ một câu thông cảm là xong?
Muốn bồi thường?
Nội tâm Ngô cục trường lúc này cực kỳ vui vẻ, đây không phải là điều kiện sao? Muốn khai mđiều kiện thì dễ xử lý hơn nhiều, Ngô cục trường không sợ Diệp Huyền đưa ra yêu cầu, chỉ sợ Diệp Huyền không tha thứ.
- Huyền Diệp đại sư muốn bồi thường cái gì? Chỉ cần ta có thể lấy ra nhất định sẽ toàn lực xử lý.
Ngô cục trường nói chém đinh chặt sắt.
- Như vậy đi, ngươi phá cửa hàng chúng ta, bồi thường một cửa hàng đi, thế nào, điều kiện này phúc hậu chứ?
Diệp Huyền lạnh lùng nói ra.
Cái gì?
Diệp Huyền yêu cầu làm Ngô cục trưởng há hốc mồm.
Hắn cho rằng Diệp Huyền sẽ đưa ra yêu cầu một ít tiền tài, không nghĩ tới lại muốn cửa hàng, đây chính là cửa hàng tại phường thị đế đô đấy, chúng có giá trị to lớn, căn bản không phải dùng tiền tài có thể cân nhắc.
Có thể nói bất cứ tiểu gia tộc nào trong đế quốc đều có một cửa hàng tại phường thị, tùy tiện kinh doanh trăm năm cũng có thể trở thành thế gia.
- Như thế nào, làm không được? Làm không được thì các hạ quay về đi.
Diệp Huyền trực tiếp phất tay tiễn khách.
Nếu đã bàn điều kiện, có cơ hội xảo trá thì Diệp Huyền có thể buông tha sao?
- Không, có thể làm.
Ngô cục trường do dự một chút, sau đó hắn cắn răng một cái.
Thành Kiến Ti với tư cách quản hạt tất cả kiến trúc và xây dựng tại đế đô nên có mấy cửa hàng cũng bình thường.
Chỉ có điều những cửa hàng này đều thuộc về Thành Kiến Ti, mà không phải thuộc về Ngô cục trường hắn, nếu hắn giao cửa hàng ra, tương lai đế quốc trách hỏi thì hắn ăn không xong cục nợ này.
Hiện tại hắn cũng không quản nhiều, không hoàn thành yêu cầu của Diệp Huyền, nói không chừng qua nửa tháng hắn sẽ phải xuống đài.
Nửa canh giờ sau, Ngô cục trường cầm một phần khế ước tới.&
Chương 670 Đấu giá hội (1)
- Huyền Diệp đại sư, đây là khế ước cửa hàng số hai mươi mốt phía đông, từ hôm nay trở về, cửa hàng hai mươi mốt là của ngươi, cho dù về sau đế quốc tra hỏi cũng sẽ toàn ta, sẽ không có quan hệ với các ngươi.
Ngô cục trường cũng đau thịt nhưng kiên định nói ra.
Diệp Huyền tiếp nhận khế ước, hắn thoáng ngạc nhiên, Ngô cục trường chọn lựa vị trí cửa hàng cũng là bên cạnh cửa hàng La gia.
Khó trách ngày hôm qua dám người Hoàng Chung nói phải quy hoạch cửa hàng ở phường thị phía đông, tại sao trùng hợp như thế, thì ra cửa hàng bên cạnh lại thuộc về Thành Kiến Ti.
- Huyền Diệp đại sư, cửa hàng này là của ngươi, chuyện Thành Kiến Ti chúng ta...
Diệp Huyền khoát khoát tay:
- Ngô cục trường, ngươi đi đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, sau này người Thành Kiến Ti còn dám gây phiền toái cho ta sẽ không có đơn giản như vậy đâu.
Ngô cục trường nghe xong vui mừng, biết rõ chuyện này cuối cùng đã được giải quyết.
Nếu Diệp Huyền tha thứ hắn, như vậy Luyện Khí Phường cũng không có vấn đề gì.
Vừa vặn Hủ Lịch đại sư ở đây, Ngô cục trường và Cố thống lĩnh đều nhìn về Hủ Lịch đại sư.
- Nếu Huyền Diệp đại sư tha thứ hai người các ngươi, Luyện Khí Phường tự nhiên cũng không gây phiền toái nữa, các ngươi yên tâm trở về đi, Luyện Khí Phường sẽ tiếp tục hợp tác với các ngươi.
- Vậy thì đa tạ Hủ Lịch đại sư.
Trong lòng hai người vui mừng, chuyện này cuối cùng đã giải quyết viên mãn.
- Có chút người làm xằng làm bậy, ta thấy Ngô cục trường không nên dùng tiếp.
Hủ Lịch nhìn sang đám người Hoàng Chung, nhàn nhạt nói ra.
Ngô cục trường vẻ mặt xem thường nhìn đám người Hoàng Chung, trong nội tâm hận không thể lột da đám người này, không phải đám người này thì mình làm sao chọc ra một đống rắc rối như vậy?
Hắn chắp tay với Cố thống lĩnh, nói:
- Cố thống lĩnh, mấy gia hỏa này không phải thành viên Thành Kiến Ti chúng ta, hôm qua bọn chúng không còn thân phận thành viên Thành Kiến Ti lại làm xằng làm bậy tại đế đô, ta là cục trưởng Thành Kiến Ti, hôm nay cũng thông báo với Thiên Long vệ, kính xin Cố thống lĩnh giải đám người này vào thiên lao, khảo vấn bọn chúng làm thế có âm mưu gì.
- Ngô cục trường, không muốn ah.
Đám người Hoàng Chung nghe xong liền kêu to, vẻ mặt tuyệt vọng.
- Thiệu Quân đội trường, chuyện này giao cho ngươi xử trí.
Cố thống lĩnh thản nhiên nói với Thiệu Quân.
Hắn cũng biết sở dĩ Ngô cục trường làm như vậy chính là làm tư thái trước mặt Diệp Huyền mà thôi.
- Đi!
Đám người Thiệu Quân hung thần ác sát, tại lúc này đám người Hoàng Chung kêu gào thê thảm và bị kéo ra bên ngoài.
Nếu như không phải Hoàng Chung, bọn họ cũng không chọc vào phiền toái này, đám người Hoàng Chung sẽ nếm mùi đau khổ trong thiên lao.
Kế tiếp đám người Cố thống lĩnh trò chuyện một lúc sau đó rời đi.
Diệp Huyền hôm nay cho Thiên Long vệ mặt mũi, Cố thống lĩnh cũng cực kỳ vui vẻ, thái độ với Diệp Huyền thập phần cung kính.
Diệp Huyền nhìn thấy đám người Cố thống lĩnh rời đi, hắn nhìn khế ước trong tay và mỉm cười.
Hắn không nghĩ tới mình vừa mở miệng là có thể ầm được khế ước cửa hàng tại phường thị mà các đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc cũng phải ước mơ tha thiết.
Hắn cũng biết lần này có thể xảo trá thành công, chính mình bao nhiêu cũng có chút cáo mượn oai hùm dựa vào mặt mũi của Lục Ly đại sư.
- Hủ Lịch đại sư, đi, chúng ta đi gặp Lục Ly đại sư.
Diệp Huyền không phải người nhận ân huệ lại làm như không biết, hắn cũng nên gặp Lục Ly đại sư một lần.
Nội tâm Hủ Lịch mừng như điên, nói thật, Lục Ly đại sư là sư tôn của hắn nhưng hắn là đệ tử ký danh bình thường cũng rất khó gặp, có thể yết kiến sư tôn cũng làm hắn kích động.
- Ha ha, Huyền Diệp đại sư, lão phu oán ngươi sẽ đi qua, mau mau, đến nói với lão phu một chút, hai chủng tài liệu này là chuyện gì? Lão phu cảm thấy đổi thành vân diễm thạch sẽ tốt hơn một ít đấy?
Lục Ly đại sư hai ngày qua không ngừng nghiên cứu bản vẽ và mạch suy nghĩ của Diệp Huyền, hắn càng sợ hãi thán phục cách lựa chọn tài liệu.
Hiện tại vừa thấy được Diệp Huyền tới, hắn lập tức hưng phấn, lôi kéo Diệp Huyền hỏi cái này hỏi cái kia, liều mạng tiến hành nghiên cứu thảo luận.
Diệp Huyền bất đắc dĩ, hắn cũng phải giảng thuật, Lục Ly đại sư thỉnh thoảng lại hỏi vấn đề, qua nửa canh giờ mới xem như kết thúc.
- Sư tôn.
Hủ Lịch đại sư lúc này mới có thể lên tiếng.
Bộ dạng của sư tôn lúc trước làm cho Hủ Lịch đại sư kinh ngạc đến ngây người, hắn chưa bao giờ thấy qua có ai có thể thảo luận với sư tôn như thế, hơn nữa nhìn dạng là Huyền Diệp đại sư chiếm cứ chủ đạo đấy.
Hiện tại Hủ Lịch mới hiểu được vì cái gì sư tôn lại coi trọng Huyền Diệp đại sư như thế.
- Ah, ah, Hủ Lịch ah, ngươi tới rồi.
Lục Ly lúc này mới nhìn thấy Hủ Lịch, vỗ đầu một cái, hắn lại nhìn Diệp Huyền.
- Đúng rồi Huyền Diệp đại sư, ngày hôm qua ta nghe Hủ Lịch nói Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ sinh ra một ít mâu thuẫn với ngươi, hiện tại vấn đề đã được giải quyết chưa?
- Đã sớm giải quyết, ta tới chính là nói chuyện này với ngươi, lúc này nhờ có Hủ Lịch đại sư hỗ trợ.
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Ân, Hủ Lịch, chuyện này ngươi làm rất không tệ, lão phu rất hài lòng.
Lục Ly nghe xong vuốt vuốt chòm râu, thoả mãn nói ra:
- Đúng rồi, có thời gian ngươi nên trao đổi với đám Lê Húc sư huynh nhiều hơn, luyện khí sư chúng ta luyện khí mới là bản chức.
- Vâng, đa tạ sư tôn dạy bảo.
Hủ Lịch kích động toàn thân run rẩy, nước mắt sắp chảy xuống.
Nhiều năm như vậy, hắn lần đầu tiên nghe được sư tôn kích lệ như thế.
Kế tiếp ba người thoáng trò chuyện một lát, Diệp Huyền cũng nói tới cửa hàng mình xảo trá được.
Không đợi Diệp Huyền nói xong, Lục Ly liền trực tiếp hiên ngang lẫm liệt khoát tay:
- Huyền Diệp đại sư, ngươi muốn phân cho ta một phần sao? Thứ này lão phu không đặt vào trong mắt, huống chi ta không thấy nhưng ta cũng có công, bằng không ngươi cũng làm gì được Thành Kiến Ti và Thiên Long vệ hay sao?
Diệp Huyền còn tưởng rằng lão già này thực hùng hồn, không nghĩ tới trong nháy mắt hắn lộ bản lính, chỉ thấy Lục Ly vuốt vuốt râu ria, đôi mắt tỏa sáng và thần thái bỉ ổi:
- Đương nhiên, ngươi thật sự muốn cảm tạ ta, ta cũng cố mà tiếp nhận, ta cũng không muốn thủ pháp luyện khí cao thâm gì đó của ngươi, tùy tiện nói cho ta biết mười loại tám loại là có thể...
- Ai ai, tiểu tử, ngươi cũng đừng nói không có, lão phu ta biết rõ ngươi khẳng định có không ít, mười loại tám loại quá nhiều, ba năm loại cũng được...
Bình luận facebook