-
Chương 676-670
Chương 676 Tần gia hèn hạ (2)
- Nhưng nơi đó là địa bàn của Tần gia.
La Mẫn nghe xong hơi kinh hãi.
Ngày hôm qua bọn họ sinh ra xung đột với Tần gia, nếu biết rõ thân phận của bọn họ, người Tần gia sẽ bỏ qua bọn họ sao?
- Địa bàn Tần gia thì như thế nào? Chẳng lẽ Tần gia còn không mở cửa buôn bán? Trước mặt mọi người, chẳng lẽ ngươi sợ bọn chúng động thủ hay sao?
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng.
Đối với quy mô cửa hàng Tần gia, Diệp Huyền cảm thấy hứng thú.
Từ cửa hàng mỗi gia tộc là có thể nhìn ra nội tình của bọn họ.
Trải qua do dự, La Mẫn cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, Diệp Huyền, La Mẫn, La Thành ba người đi tới cửa hàng Tần gia.
Tần gia với tư cách hào phú đế đô, cửa hàng của bọn họ nằm ở trung tâm phường thị.
Trên con đường này có biển người không ngừng qua lại.
Cửa hàng trong khu vực này, mỗi một gian đều cs giá trên trời, mà có thể có cửa hàn ở nơi này không phải quyền quý đế quốc cũng là quý tộc hào phú.
- Diệp thiếu, cửa hàng này chính là cửa hàng Tần gia.
La Mẫn chỉ vào một cửa hàng xa hoa bên đường, hắn nói.
Đây là tòa lầu các ba tầng, cả cửa hàng thập phần đại khí, to lớn đồ sộ, trên cửa hàng có một khối bảng hiệu ghi bốn chữ lớn Tần thị dược các.
- Ân?
Đúng lúc này Diệp Huyền đột nhiên nhướng mày, hắn quay đầu nhìn sang.
- Diệp thiếu, như thế nào?
La Mẫn nghi ngờ hỏi thăm.
- Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi.
Diệp Huyền lắc đầu nói ra, không có người chú ý tới khóe miệng của hắn đang nở nụ cười rất đạm mạc.
Ba người Diệp Huyền mới đi vào trong, đột nhiên nghe tiếng ầm ĩ vang lên bên tai.
- Nghe nói Tần thị dược các ngày hôm qua mới bán đan dược mới.
- Đúng vậy, trong đó có một loại là Hồi Quang Đan, một loại khác là Trừ Chướng Đan, công hiệu thập phần cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng giá cả lại rẻ hơn mười vạn huyền tệ, đáng mua.
- Tốt như vậy?
- Đó là đương nhiên, cũng không biết công hiệu thế nào, ta nghe mấy bằng hữu mua sắm nói, hoàn toàn không kém hơn Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan của La gia, đúng là rất tốt.
- Ahhh, nếu là như vậy ta muốn mua hai viên trở về.
Đi vào trong dược các, bên tai Diệp Huyền nghe không ít người nghị luận, đều là tin tức về Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan.
- Xin hỏi mấy vị tiến vào Tần thị dược các là mua sắm đan dược hay mua tài liệu linh dược.
Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần áo phục vụ đang cười nói.
La Mẫn bình tĩnh nói:
- Nghe nói Tần gia dược các các ngươi vừa bán ra hai loại đan dược, chúng ta muốn nhìn một chút.
- Các hạ nói là Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan a.
Cô gái kia mỉm cười:
- Hai chủng đan dược này Tần thị dược các vừa bán ra, nó đang tiêu thụ rất mạnh, nếu như một lần mua nhiều còn có thể hưởng thụ chính sách ưu dãi nhất định, mời ba vị theo ta.
Thiếu nữ dẫn ba người đi tới một quầy hàng, chỉ thấy ở trước quầy có không ít võ giả, đều là mua sắm ng Quang Đan và Trừ Chướng Đan.
Lúc này hai chủng đan dược cũng đưa tới trước mặt La Mẫn.
Ánh mắt La Mẫn lúc này vô cùng lăng lệ ác liệt, một tia lửa giận bốc lên, ánh mắt như phun ra lửa.
Diệp Huyền cũng cúi đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai viên đan dược này dù màu sắc hay hình thái đều giống như Đằng Quang Đan cùng với Trừ Chướng Đan hắn nhìn thấy từ chỗ La Mẫn, trừ tên chữ không giống nhau thì nó chính là một loại đan dược.
Diệp Huyền nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa...
Đan dược Tần gia còn mượt mà hơn đan dược La gia một ít, dược tính dung hợp cũng tốt hơn, hiển nhiên luyện dược sư của Tần gia có thực lực mạnh hơn luyện dược sư La gia, mạnh hơn không chỉ một bậc, kể từ đó cũng tiết kiệm thành phẩm hơn nhiều.
Đừng nói rẻ hơn mười vạn, cho dù rẻ hơn một nửa thì Tần gia cũng lãi.
- Không biết ba vị thấy thế nào, bởi vì ba viên đan dược này mới luyện ra mấy ngày, bởi vậy đan dược Tần gia chúng ta đang bán ưu đãi, chỉ cần một lần mua sắm nhiều hơn mười viên hai chủng đan dược này có thể chiết khấu chín thành rưỡi, một lần mua hơn năm mươi viên có thể chiết khấu chín thành, một lần mua hơn trăm viên sẽ chiết khấu tám thành rưỡi.
Cô gái kia cười nói:
- Có người một lần mua nhiều như thế?
La Mẫn nghe xong vẻ mặt nghi hoặc, cửa hàng La gia bọn họ mỗi ngày có thể bán mười viên là nhiều, tại sao có thể có người một lần mua hơn trăm viên chứ.
- Đó là tự nhiên, hai chủng đan dược này chúng ta cung không đủ cầu, chẳng những bán tại đế đô, nhu cầu tại các thành thị khác trong đế quốc cũng không nhiều. Ví dụ như Trừ Chướng Đan có thể thanh trừ đại bộ phận độc tố, nếu bán tại thành trì gần vân vụ sơn mạch, quanh năm bị một tầng chướng khí bao phủ, nếu mấy vị mua một ít Trừ Chướng Đan đưa tới thành Vân Vụ, đây tuyệt đối là cung không đủ cầu, nói không chừng có thể kiếm một số lớn đấy.
Hiển nhiên nữ tử nói chuyện rất tốt, cực lực chào hàng.
- Ồ, đây không phải La gia chủ sao? Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?
Đúng lúc này có một giọng nói trào phúng từ trên lầu truyền tới.
Mấy người La Mẫn ngẩng đầu nhìn sang, lúc này nhìn sang, Tần gia Tần Vũ và Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa đang đứng từ lầu ba nhìn xuống, vẻ mặt đầy trào phúng.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyền, ánh mắt tỏa ra hào quang sâm lãnh.
Ngày hôm qua hắn mang theo người Thành Kiến Ti, vốn tưởng rằng có thể dỡ bỏ cửa hàng La gia, không nghĩ tới cuối cùng Luyện Khí Phường ra mặt cho nên hắn thất bại trong gang tấc.
Việc này làm nội tâm Tần Vũ nghẹn một bụng lửa giận.
Nghe nói vì đắc tội Luyện Khí Phường, Tần Vũ đã bị phụ thân giáo huấn hung ác một lần.
Dù sao Tần gia là hào phú, dựa vào đan dược và thuần thú sinh tồn tại đế đô, hoàn toàn không cần xem sắc mặt Luyện Khí Phường, nhưng địa vị Luyện Khí Phường tại đế đô rất đặc thù, con mình đắc tội Luyện Khí Phường cũng làm Tần Phong nổi giận.
Mà Tần Vũ cũng bị giáo huấn làm tức giận, hoàn toàn ghi hận lên người La gia và Diệp Huyền.
Nhìn thấy Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa đang đứng chung với nhau, nội tâm La Mẫn đột nhiên sinh ra lửa giận, đặc biệt là nhìn thấy hai chủng đan dược của Tần gia càng làm La Mẫn tức giận.
Hắn cũng biết nơi này là Tần gia dược các, cho dù hắn tức giận cũng chỉ có thể giận trong lòng, có thể áp chế thật mạnh.
Nhưng mà La Mẫn không nói lời nào, không có nghĩa Tần Vũ bỏ qua bọn họ.
Chương 677 Nổi trận lôi đình
- Chậc chậc, Vân Nghĩa huynh, ta nhớ La gia không phải gia tộc dưới trướng Mộ Dung gia các ngươi sao, hắn nhìn thiếu gia này thế nào, liền hành lễ cũng không hành lễ, người nhận biết thì nhận ra La Mẫn là gia chủ La gia, người không biết còn tưởng rằng hắn là người đi ra từ thâm sơn cùng cốc nào đó.
Tần Vũ đi xuống lầu, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười tròa phúng, thần thái tràn ngập khinh miệt.
Hắn không cố ý áp chế giọng nói, lúc này người trong cửa hàng nghe rõ rành mạch, liên tục quay đầu nhìn sang.
- Tần Vũ huynh ngươi có điểm không biết, La gia ngày hôm qua cũng bị Mộ Dung gia khu trục, không còn là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia.
Mộ Dung Vân Nghĩa làm sao không hiểu ý Tần Vũ, nhàn nhạt nói ra.
- Ah? Thì ra là chuyện này.
Tần Vũ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta nói thì ra là chó nhà có tang, khó trách không lễ phép như vậy, dù như thế, La gia phụng dưỡng Mộ Dung gia ta nhiều năm như vậy, tâm lực của ngươi quá sự thật.
Tần Vũ chậc chậc sợ hãn thán phục, La Mẫn trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được.
Lúc này rất nhiều võ giả liên tục nghị luận.
- Tại sao La gia lại đắc tội Tần gia? Ta không nhớ lầm chứ, La gia là cấp dưới của Mộ Dung gia mà?
- Vị huynh đệ kia, ngươi không xem lịch sao, ngày hôm qua Luyện Khí Phường mở cửa, Mộ Dung gia ở trước mặt mọi người khu trục La gia, Mộ Dung gia không thừa nhận La gia là cấp dưới của mình.
- Có chuyện này? La gia làm cái gì mà Mộ Dung gia tức giận như thế?
- Nghe nói là La gia sau khi bị khu trục đã công nhiên đắc tội Luyện Khí Phường, kỳ quái là, nghe nói ngày hôm qua cửa hàng La gia suýt nữa bị Thành Kiến Ti dỡ bỏ, cuối cùng vẫn là Luyện Khí Phường ra mặt mới bảo hộ cửa hàng La gia.
- Tất cả thế lực lớn tranh chấp đúng là khó hiểu.
Không ít võ giả có vẻ mặt chờ xem kịch vui.
- Diệp thiếu, chúng ta đi thôi.
La Mẫn mang một bụng lửa giận, hắn nói một câu.
Tuy hắn rất muốn bộc phát nhưng hắn cũng biết bộc phát trong Tần gia dược các là tự rước lấy nhục, cho dù thực lực hay địa vị, La gia và Tần gia không thể so sánh với nhau.
- Ồ! La Mẫn, vị này là ai thế, vì sao lạ mặt như vậy? Hình như không phải là đệ tử La gia ah, nhìn bộ dạng ngươi cung kính như thế, không phải La gia nhận chủ mới đấy chứ?
Đột nhiên Tần chuyển mục tiêu lên người Diệp Huyền, hắn châm chọc và nói:
- La gia chủ, nhận chủ cũng không phải là không được nhưng phải nhìn đúng người ah, có mắt nhìn người, không phải tất cả mọi người đều dễ nói chuyện giống như Mộ Dung gia, thả người La gia các ngươi mà không lấy một phân một hào, cho dù đốt đèn lồng cũng không tìm được chuyện tốt như thế đâu.
- Ngươi xem hăn đi, cũng không có gì đặc biệt cả, ngươi một bó tuổi lớn như thế, ta khuyên ngươi cũng không nên bại hết nội tình La gia ah.
Tần Vũ nói, muốn khó nghe bao nhiêu có khó nghe bao nhiêu.
Trong nội tâm Diệp Huyền rất rõ ràng, đối phương đang nhắm đầu mâu vào mình.
Nhưng mà La Mẫn có thể chịu, Diệp Huyền lúc này chịu được chứ, hắn cười lạnh một tiếng nói ra:
- Họ Tần, ngươi có thời gian rỗi quan tâm thay La gia, còn không bằng quan tâm bản thân mình một chút đi, nhìn ngươi nịnh bợ Mộ Dung gia như vậy, không lẽ đã trở thành tay sai của Mộ Dung gia đó chứ. Ah, đúng rồi, lần trước ở cửa thành ngươi không phải có một con tọa kỵ song đầu liệt điểu sao, vì sao gần đây không thấy? Chẳng lẽ đã bị ngươi hầm cách thủy rồi?
Diệp Huyền cười lạnh nhưng giả vờ như hảo ý hỏi thăm.
- Ngươi...
Tần Vũ đang tươi cười liền biến thành âm thầm.
Song đầu liệt điểu chết chính là cây gai trong lòng hắn, cũng là nguyên nhân hắn thống hận Diệp Huyền nhất, hiện tại Diệp Huyền nhắc tới làm hắn tức giận không nhỏ, chẳng khác gì núi lửa phun trào tùy thời bộc phát.
- Gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn.
Trong mắt Tần Vũ bắn ra một đạo hàn quang.
- Ngươi đừng tưởng rằng bợ đỡ được Luyện Khí Phường thì không kiêng nể gì cả, Luyện Khí Phường có địa vị cao tại đế đô nhưng cũng rất ít chộn rộn vào trong gia tộc xung đột, ngươi chờ, bản thiếu gia một ngày nào đó sẽ làm ngươi cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Diệp Huyền nghe xong cười khinh thường.
- Tần Vũ ngươi dù gì cũng là đệ tử thế gia, những lời uy hiếp như vậy đừng nên nói, có bản lĩnh thì đao thật cây thương thật làm đi, nếu ngươi dám động thủ với ta, ta còn bội phục ngươi là nhân vật, nếu như không dám, ngươi cứ tiếp tục làm con rùa đen rút đầu đi, đừng có lải nhải ở nơi này.
Trong giọng nói của Diệp Huyền mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
- Ngươi...
Gương mặt lạnh lùng của Tần Vũ mang theo chán nản, hắn đang có ác khí trong lòng nhưng không thể phát tiết ra ngoài.
- Người đâu...
Đột nhiên hắn gầm lên, trong đôi mắt bắn ra sát cơ như ác lang.
- Thiếu gia, có gì phân phó.
Một đám hộ vệ mặc áo giáp, cầm lưỡi đao sắc bén đi tới, bọn chúng vây quanh ba người Diệp Huyền vào trong.
Đám hộ vệ cầm vũ khí giống như hổ lang, trên thân bọn chúng tỏa ra sát cơ sắc bén.
Diệp Huyền nhìn hộ vệ bốn phía, chợt trào phúng cười cười:
- Tần Vũ, ngươi chuẩn bị động thủ sao?
- Hiện tại ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tần Vũ tức giận gào thét.
Diệp Huyền lắc đầu, trên mặt hắn không có bối rối.
- Bây giờ không phỉa vấn đề ta lo lắng hay không, mà là ngươi không dám động tới ta, nếu như ngươi không phục, cứ hạ lệnh thử xem.
Ngữ khí của Diệp Huyền siêu nhiên, khóe miệng còn cười lạnh.
- Thiếu niên này điên rồi sao?
Rất nhiều võ giả ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Huyền năm lần bảy lượt khiêu khích Tần Vũ, trong lời nói còn khiêu khích Tần Vũ động thủ, chẳng lẽ hắn cho rằng trong Tần gia dược các thì Tần Vũ không dám động thủ hay sao.
Thiên tài trẻ tuổi như Tần Vũ vô cùng hung hăng càn quấy, nếu thật tức giận thì đâu quản nhiều như thế, đến lúc đó tiểu tử này chẳng khác gì dời đá nện chân mình.
Trong lòng mọi người thập phần nghi hoặc, Diệp Huyền lấy tin tưởng từ đâu ra, dám đoán chắc Tần Vũ không dám động tới hắn?
- Tốt, rất tốt, Tần Vũ ta sống ở đế đô lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo giống như ngươi, hôm nay không chém giết ngươi tại chỗ thì Tần Vũ ta còn thể diện nào sống trên đời này?
- Người đâu...
Trong mắt Tần Vũ bắn ra hào quang âm hàn, hắn quát chói tai, thật sự muốn động thủ tru sát Diệp Huyền.
- Tần Vũ thiếu gia, vạn lần không được ah.
Thời khắc mấu chố một tên quản sự Tần gia dược các chạy tới ngăn cản Tần Vũ.
Chương 678 Bị tập kích (1)
- Tần Vũ thiếu gia, nơi này là Tần gia dược các, nếu ngươi dám ra tay với tiểu tử này ở đây mới rơi vào bẫy của hắn.
Tên quản sự tuổi hơn bốn mươi, vừa nhìn chính là thế hệ khôn khéo, hiện tại trên mặt hắn vô cùng lo lắng.
Tần gia dược các là cửa hàng lớn nhất của Tần gia tại phường thị, cũng là nơi cung cấp lợi nhuận lớn nhất cho Tần gia.
Trong phường thị nghiêm cấm đánh nhau, dù sao nơi này là sản nghiệp của các thế lực uy tín trong đế quốc, một khi phát sinh ẩu đả sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng lên phường thị.
Bởi vậy ngày đầu tiên thành lập phường thị này, các đại gia tộc ở đế đô đều định ra quy củ này và tuân thủ nghiêm ngặt.
Nếu như Tần gia dược các dám công nhiên ra tay với Diệp Huyền, như vậy chẳng khác nào phá hư quy tắc phường thị, chắc chắn sẽ dẫn tới các thế lực khác trong đê đô căm thù, cho dù là hào phú như Tần gia cũng không đảm đương nổi.
Hơi trọng yếu hơn là, một khi tin tức này truyền đi, Tần gia dược các sẽ lưu lại hình tượng ngang ngược càn rỡ, đến lúc đó có người nào dám tới Tần gia dược các mua đồ chứ?
Bởi vậy nhìn thấy Tần Vũ biểu hiện, quản sự dược các đang đứng bên cạnh, chuẩn bị chẳng quan tâm tới cũng phải tiến lên ngăn cản.
- Thiếu gia, mục đích của người này hôm nay là chọc giận ngươi, La Mẫn chính là Vũ Tôn lục giai tam trọng, ngươi muốn đánh chết hắn quá khó khăn, chỉ khi nào đánh nhau, chiêu bài của Tần gia cũng bị hủy.
Vừa nói ra quan hệ lợi hại, sắc mặt Tần Vũ cũng dần dần hòa hoãn lại.
Nếu bảo hắn áp cơn giận này xuống thì hắn không làm được.
- Ồ, Tần Vũ, ngươi vừa rồi rất hung hăng càn quấy, không phải muốn động thủ chứ? Vì sao lại ỉu xìu nhanh như thế? Xem ra cặn bã chính là cặn bã, Huyền Diệp ta quá xem trọng ngươi.
Diệp Huyền thấy sắc mặt Tần Vũ hòa hoãn liền đổ dầu vào lửa.
Thần thái này e sợ thiên hạ không loạn.
Tần Vũ vừa mới điều chỉnh tốt tâm tính lại táo bạo lần nữa, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi. Thằng này quả thực quá đáng giận, không giết hắn làm sao giải cơn hận này.
Nhưng đang ở nơi này, cho dù không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn.
Tuy Tần Vũ quần là áo lượt nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết rõ không thể ra tay trong cửa hàng nhà mình.
Cửa hàng nhà mình?
Đột nhiên Tần Vũ hnh như nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.
Cho rằng mình ngu ngốc như vậy sao?
Trong cửa hàng của mình, hắn không thể hạ sát thủ với Diệp Huyền, dù sao nơi này chính là địa bàn Tần gia của hắn, còn không phải hắn nói tính toán.
- Người đâu, đuổi đám người La gia và tiểu tử này ra ngoài cho ta.
Đột nhiên Tần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Một đám hộ vệ lập tức vây quanh, mang theo đám người La Mẫn đi ra ngoài.
- Tần Vũ, ngươi có ý gì.
La Mẫn tức giận nói ra.
- Không có ý gì, từ nay về sau cửa hàng Tần gia có quy định, La gia và chó không được vào, nếu La gia chủ có gì không phục cứ đi Thiên Long vệ cáo ta đi, Tần gia ta tiếp.
Tần Vũ cười lạnh, ý trào phúng không chút che dấu.
- Tần Vũ, nếu như ngươi thoải mái làm một hồi, ta còn bội phục ngươi là nam nhân, hiện tại nha... Ha ha, đường đường Tần gia thiếu gia lại không bằng một tên lưu manh.
Bị hộ vệ Tần gia dẫn ra ngoài, Diệp Huyền cũng không có phản kháng, ánh mắt lạnh nhạt và cười nhạo, hắn cười khinh bỉ, ngay cả ngu ngốc cũng có thể cảm thụ được.
Trong nội tâm Tần Vũ suýt nữa bùng nổ, khá tốt lý trí của hắn thắng cảm xúc.
- Tiểu tử, tùy ngươi nói như thế nào, muốn gạt ta động thủ trong cửa hàng của mình, nếu ngươi chỉ có chút năng lực như thế thì kém quá xa, ngươi yên tâm, rời khỏi cửa hàng thì ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.
Tần Vũ cao ngạo nói ra, hắn có thể nhịn không đối phó Diệp Huyền ngay nên cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Thật không, ta chỉ sợ ngươi không dám.
Diệp Huyền cũng không sợ hãi chút nào.
- Trên đời này không có chuyện gì Tần Vũ ta không dám.
Tần Vũ cười âm trầm.
- Ha ha, vậy thì ta chờ ngươi.
Ngoài ý muốn Diệp Huyền cũng không có phản bác, ngược lại hắn cười tươi cười ý vị thâm trường.
Sau một khắc ba người Diệp Huyền bị mang ra khỏi Tần gia dược các.
- Hừ, mấy gia hỏa các ngươi không được Tần gia dược các chào đón, nếu như lại dám đi vào xem chúng ta có đánh gãy chân các ngươi hay không.
Tên đội trưởng hộ vệ lúc này dùng ánh mắt hung ác nhìn ba người, cảnh cáo nói một câu.
Cùng lúc đó một tên tiểu nhị dược các chạy ra, hắn dán tấm bảng hiêu bên cạnh cửa ra vào:
- La gia và chó không được vào!
- Khinh người quá đáng.
La Mẫn nắm chặt hai đấm, hàm răng cắn chặt.
Nếu như có thể, hắn hận không thể đánh vỡ tấm bảng hiệu kia nhưng hắn biết rõ hắn không thể làm như vậy.
Nơi này là phường thị, nếu như hắn làm như vậy, cả La gia sẽ lâm vào tai họa ngập đầu.
- La gia rác rưởi, về sau còn dám đến Tần gia dược các, ta gặp một lần đuổi một lần.
Ở cửa ra vào dược các, thân ảnh Tần Vũ xuất hiện và lạnh lùng nói ra.
Lúc này huyên náo cũng hấp dẫn không ít người trên phường thị chú ý, nhìn thấy tấm bảng kia liền bàn tán xôn xao.
Sắc mặt La Mẫn lúc này biến thành đỏ bừng.
- Tần Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng, ăn cắp đan dược La gia chúng ta, còn nói ra lời như vậy, La gia ta thề không đội trời chung với ngươi.
Đối phương năm lần bảy lượt vũ nhục, La Mẫn không thể kìm được.
Bỗng nhiên đôi mắt Tần Vũ nheo lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:
- La gia chủ, ngươi nói ai ăn cắp đan dược?
- Tần gia Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan chẳng phải ăn cắp đan dược La gia chúng ta hay sao.
- Hừ, quả thực buồn cười.
Tần Vũ khinh thường cười cười:
- Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan, đây là đan dược Tần gia ta nghiên cứu ra, chẳng lẽ chỉ cho phép La gia ngươi bán đan dược, không cho phép Tần gia tan bán ra sao? So luyện dược sư, so tài liệu, La gia các ngươi có cái nào vượt qua Tần gia, mọi người cũng tới bình luận phân xử.
Mọi người tại đây bàn tán ầm ĩ.
- Tần gia luyện chế Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan đúng là cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng Tần gia là cự đầu đan dược tại đế đô, nghiên cứu chế tạo ra hai chủng đan dược này cũng không có gì là ngoài ý muốn.
- Ta lại cảm thấy hai loại đan dược của Tần gia rất có thể là ăn cắp La gia, đan dược La xuất hiện trên thị trường cũng không phải một năm hai năm, nếu như Tần gia nghiên cứu ra đã sớm chế tạo thành công rồi.
Chương 679 Bị tập kích (2)
- Vậy cũng chưa hẳn, nói không chừng Tần gia hai năm trước đã toàn lực nghiên cứu thì sao?
Các loại âm thanh nghị luận vang lên liên tục.
- Được rồi, La Mẫn gia chủ, đừng nói nhảm với hắn.
Đúng lúc này Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu với La Mẫn.
La Mẫn quay đầu nhìn lại, hắn liền phát hiện Diệp Huyền đang rời đi một mình, hắn lập tức kéo La Thành đi theo.
Hiện tại hắn cũng hiểu loại chuyện này nếu như không có chứng cớ cho dù nói rách miệng ở đây cũng không được gì.
Huống chi dùng thân phận và địa vị của Tần gia, hắn có được chứng cớ cũng không thể dùng được.
- Ah, tiểu tử kia đi rất nhanh.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, Tần Vũ lúc này nở nụ cười lạnh châm chọc, đồng thời trong mắt bắn ra hào quang hung ác.
Trong đầu của hắn hiện tại suy tính biện pháp xử lý Diệp Huyền.
Mà Diệp Huyền đang bước đi trên đường cái phường thị.
Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn qua các cửa hàng chung quanh.
Các loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, chúng được trưng bày cực kỳ hấp dẫn.
Chung quanh có không ít người đi đường đi ngang qua hắn.
Ánh mắt Diệp Huyền lại bị một thanh kiếm trên cửa hàng hấp dẫn chú ý.
Đúng lúc này ——
Một tên đại hán khôi ngô đi bên cạnh Diệp Huyền lập tức bộc phát một tia sát cơ.
Hô!
Bàn tay hắn hóa thành màu đỏ thẫm, trên bàn tay của hắn phóng thích hỏa diễm nóng rực, bàn tay khủng bố bộc phát chưởng lực mênh mông đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, coi chừng.
Đột nhiên La Mẫn cảm nhận được khí tức huyền lực cực kỳ khủng bố liền ngẩng đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh người nên lập tức kinh hô thành tiếng.
Cùng lúc đó thân thể hắn lướt ngang, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, ý đồ ngăn cản tên đại hán khôi ngô tập kích.
Lúc này La Mẫn hô to, Diệp Huyền cũng cảm ứng được bên người biến hóa, thời khắc mấu chốt hắn rút trường kiếm giống như giao long vội vàng ngăn cản trước ngực mình.
Hiển nhiên hắn ngăn cản đối phương tấn công và chờ đợi La Mẫn cứu viện.
Chỉ tiếc bởi vì dây dưa với Tần Vũ cho nên La Mẫn cách Diệp Huyền hơn một trăm mét, cho nên khó đuổi tới kịp thời.
Phanh!
Giống như quả bom nặng nề đánh vào người, gương mặt đại hán khôi ngô dữ tợn, hắn đánh một chưởng vào trường kiếm trước ngực Diệp Huyền, huyền lực như biển gầm, giống như thủy triều rót vào trong thân thể Diệp Huyền.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn lên không trung, thân thể Diệp Huyền như diều đứt dây, hắn bay ra xa và rơi xuống đất.
- Diệp thiếu!
Hai mắt La Mẫn biến thành đỏ bừng.
Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho người chung quanh không ngờ tới.
Tất cả võ giả đều hoảng sợ nhìn cảnh này, vẻ mặt ngây ngốc.
Thậm chí có người hành hung trong thành thị?
Hơn nữa còn ngay trước cửa hàng ở khu vực trung tâm.
Chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người khiếp sợ cùng ngây ngốc.
Phường thị đế đô với tư cách là tài sản trọng yếu của thế lực trong đế quốc, nơi này tuyệt đối không cho phép có người làm xằng làm bậy.
Bởi vậy trị an nơi này rất tốt.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người động thủ trong phường thị.
Hô!
Tên đại hán khôi ngô một kích đánh trúng liền không dừng lại, hắn như đại bàng giương cánh lại tấn công Diệp Huyền lần nữa, trên bàn tay sinh ra hỏa diễm ngập trời, khí tức nóng rực như bão táp muốn giết Diệp Huyền tại chỗ.
- Chạy trở về đi.
Thời khắc mấu chốt La Mẫn đã chạy tới, hắn gào to một tiếng và điên cuồng ngăn cản đại hán khôi ngô.
Rầm rầm rầm.
Song phương ngươi tới ta đi, chỉ trong nháy mắt va chạm hơn mười chiêu, vậy mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Hai đại huyền lực va chạm trên không trung, huyền lực khủng bố quét qua tất cả, vô số võ giả kinh hô và lui về phía sau.
- Cao thủ thật đáng sợ!
- Rốt cuộc người này là ai? Có thể chiến ngang tay với La gia chủ?
- La gia chính là thế gia trong đế đô, thực lực La Mẫn gia chủ càng đạt tới mức đăng phong tạo cực, đã đạt tới Vũ Tôn lục giai tam trọng, thực lực của tên đại hán có thể đánh ngang tay với hắn?
Đám người nghị luận liên tục, đều là kinh hãi không tên.
- Tiểu tử này lại bị người ám sát.
Kinh hãi nhất chính là Tần Vũ, trong mắt hắn mang theo hưng phấn.
Hắn vui là chuẩn bị ra tay độc ác với Diệp Huyền, hiện tại đã có người làm thay hắn, tức giận là Diệp Huyền chết như thế chẳng phải là tiện nghi tiểu tử này, chính mình còn chưa giáo huấn hắn đấy.
Hô!
Lúc La Mẫn ngăn cản đại hán khôi ngô, trong một người đi đường đột nhiên lại có võ giả hình thể nhỏ gầy xuất hiện, chỉ thấy hắn như thiểm điện lao tới trước người Diệp Huyền và đánh xuống một quyền.
Không tốt, còn có sát thủ.
Nội tâm La Mẫn cực kỳ lo lắng, hắn cố tình muốn đi về cứu viện nhưng bị tên đại hán khôi ngô cuốn lấy không thoát được.
- Diệp thiếu.
Thời khắc mấu chốt La Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lao về phía tên võ giả gây yếu.
Trong mắt đối phương xuất hiện thần thái khinh miệt, trở tay một chưởng đánh La Thành Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.
La Thành làm thế cũng mang cho Diệp Huyền cơ hội sống sót, thân thể của hắn lách qua một bên, thiết quyền của đối phương lướt qua người hắn, bên hông hắn có vết máu xuất hiện.
BOANG...
Xoay người về sau, Diệp Huyền không tránh không né, cắn răng, trường kiếm trong tay hắn đâm vào hạ bộ tên võ giả..
Tên võ giả hiển nhiên không có ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy, vội vàng cho nên tránh ra, đồng thời hóa quyền thành chưởng đẩy trường kiếm trong tay Diệp Huyền, hai chân hắn đá vào ngực Diệp Huyền.
Lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, Diệp Huyền chật vật trở bay về phía sau.
Tên võ giả chuẩn bị nhào tới phía trước, lúc này cửa hàng bên cạnh có một tên võ giả lao ra ngoài.
- Lớn mật, người phương nào dám hành hung trong phường thị?
Cùng lúc đó một tiếng rống giống như lôi đình từ xa vang lên, một đám Thiên Long vệ mặc võ trang nhận được tin tức sau đó toàn lực chạy tới.
- Đại ca, đi!
Nam tử gầy yếu thấy thế bất chấp đánh chết Diệp Huyền, hắn nói với đại hán khôi ngô và lao vào trong đám người.
Tên đại hán khôi ngô một chưởng đánh lui La Mẫn đang lo lắng, cũng xoay người rời khỏi hiện trường.
Ven đường, vô số võ giả hoảng sợ tránh ra, không kẻ nào dám tiến lên.
- Thành nhi, ngươi không sao chớ?
La Mẫn bất chấp truy kích sát thủ, hắn nhanh chóng đi tới bên người La Thành và hỏi.
- Phụ thân, ta không sao, ngươi đi xem Diệp thiếu.
La Thành thống khổ nói ra, toàn thân đau đớn kịch liệt nhưng không nguy hiểm tính mạng.
La Mẫn thấy La Thành không chết, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Huyền, lo lắng xem xét.
- La gia chủ, ta cũng không chết.
Diệp Huyền cười đắng chát, bộ dạng chật vật không chịu nổi, xem ra thương thế thập phần nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Chương 680 Hãm hại (1)
- Xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này một đám Thiên Long vệ lập tức nhanh chóng đi vào hiện trường.
- Diệp thiếu, tại sao là ngươi, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền nằm trên mặt đất, người đầu lĩnh lập tức kinh hô một tiếng, rồi sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt khẩn trương.
Đội trưởng Thiên Long vệ chính là Thiệu Quân mới gặp vào buổi sáng.
- La Mẫn gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai tổn thương Diệp thiếu?
Trên mặt Thiệu Quân hoảng hốt.
Buổi sáng hôm nay tâm thần Thiệu Quân bất định bị thống lĩnh mang đến La gia, hắn cho rằng chức đội trưởng của mình chắc chắn không lưu được, không nghĩ tới Diệp Huyền lại cho Thiên Long vệ mặt mũi, chẳng những không có trách phạt hắn, hơn nữa hắn còn giữ được chức đội trưởng như trước.
So sánh với kết cục Hoàng đội trưởng Thành Kiến Ti, nội tâm Thiệu Quân càng cảm kích với Diệp Huyền không nhỏ.
Hiện tại nhìn thấy bản thân Diệp Huyền bị trọng thương, trong nội tâm Thiệu Quân chấn động, hắn sợ hãi không nhỏ.
Trên địa bàn hắn chấp chưởng lại xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù như thế nào hắn cũng không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Nghe La Mẫn giảng thuật chuyện này một lần, vẻ mặt Thiệu Quân đầy tức giận.
- Đúng là lớn mật, tặc tử lại dám hành hung làm ác trong phường thị, mấy người các ngươi nhanh chóng đi tìm hai tên kia cho ta, hai người các ngươi nhanh đi thông tri mấy vị thống lĩnh Thiên Long vệ
Thiệu Quân vội vàng ra lệnh ngay sau đó, chuyện lớn như thế, hắn chỉ là một đại đội trưởng không có tư cách xử lý, nhất định phải có mấy thống lĩnh đại nhân ra mặt mới được.
- Ai, hai tên sát thủ kia quá không chuyên nghiệp, náo cả buổi nhưng không đánh chết tên kia, chậc chậc, đúng là gia hỏa không nên thân, làm ta cực kỳ thất vọng ah.
Ở cửa ra vào Tần gia dược các, Tần Vũ thấy náo cả buổi nhưng Diệp Huyền không có vẫn lạc, hắn lập tức mở miệng châm chọc khiêu khích, trên mặt tràn ngập ý xem thường.
Nghe lời này, trong mắt Diệp Huyền lập tức bắn ra một tia tức giận, hắn nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lẽo nhìn sang Tần Vũ, cắn răng nói ra:
- Tần Vũ, ta nghĩ những lời kia chỉ là lời nói, không nghĩ tới ngươi to gan như thế, dám động thủ trong phường thị, ngươi thật ác độc.
- Như thế nào, Diệp thiếu, Tần công tử có quan hệ với sát thủ ám sát ngươi sao?
Thiệu Quân nhướng mày.
Diệp Huyền vẻ mặt bị thương nghiêm trọng, cắn răng nói:
- Có quan hệ gì chứ, căn bản chính là hắn phái tới, vừa rồi lúc trong dược các hắn đã nói như vậy, một khi ta rời khỏi dược các sẽ ra tay với ta, ta cho rằng hắn tùy tiện nói, không ngờ hắn lại ra tay thật.
Bá!
Trong khoảnh khắc ánh mắt người nơi này đều tập trung nhìn vào Tần Vũ.
Đặc biệt là những võ giả nhìn thấy Diệp Huyền và Tần Vũ xung đột trong dược các càng khiếp sợ và vẻ mặt đầy ý vị thâm trường.
Tần Vũ lúc này ngạc nhiên, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn hiểu ra và giận dữ quát:
- Tiểu tử, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, vừa rồi ám sát ngươi không phải là ta phái tới, muốn trách thì trách ngươi quá kiêu ngạo, đắc tội với quá nhiều người, đi tới chỗ nào cũng có người muốn mạng của ngươi.
Diệp Huyền vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Tần Vũ, đến lúc này mà ngươi còn nói dối sao, đã làm thì nên thừa nhận, ngươi đường đường nam nhi ba thước, tại sao giống như đàn bà thế, dám làm không dám chịu?
- Tần Vũ, ngươi thật lớn mật.
La Mẫn phẫn nộ gào thét, trong mắt gần như sắp phun lửa.
Người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn sang Tần Vũ.
- Khốn nạn, thực không phải ta làm, nếu như là ta làm, ta sao có thể không thừa nhận, tiểu tử ngươi dám hãm hại ta.
Tần Vũ tức giận rống to, nội tâm đặc biệt ủy khuất.
Vừa rồi hắn còn lên tiếng trào phúng Diệp Huyền, cho dù bùn rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân, tội danh động thủ trong phường thị quá lớn, một khi bị chứng thực, dù hắn là thiếu gia Tần gia cũng không thể thoát thân.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang theo hoài nghi.
Thật sự là quá xảo hợp, Tần Vũ vừa mói nói Diệp Huyền ra khỏi dược các sẽ giết hắn, kết quả đảo mắt đối phương ra khỏi dược thì bị hai tên sát thủ ám sát, nếu như nói chuyện này không có quan hệ với Tần Vũ, cho dù là ngu ngốc cũng không tin.
Ánh mắt Thiệu Quân trầm xuống.
Kết hợp với chuyện Tần Vũ và người Thành Kiến Ti gây phiền toái cho Diệp Huyền, trong lòng của hắn đã tin tưởng có khả năng.
Thiệu Quân lập tức đứng lên, hắn vung tay và vài tên Thiên Long vệ đã vây quanh Tần Vũ.
- Các hạ, hiện tại ta hoài nghi ngươi có quan hệ với vụ ám sát này, kính xin phối hợp với chúng ta hiệp trợ điều tra.
- Hiệp trợ con em ngươi ah, ta nói rồi không phải ta làm, không phải ta làm, tại sao các ngươi không tin chứ.
Tần Vũ nói chuyện làm Thiệu Quân rất im lặng.
- Không phải chúng ta có tin hay không, chuyện này hiện tại các loại chứng cớ đều cho thấy có quan hệ với các hạ, kính xin phối hợp chúng ta điều tra, nếu như các hạ là trong sạch, Thiên Long vệ chúng ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng, còn cho các hạ một công đạo.
Thiệu Quân lạnh lùng nói một câu.
Lần trước cửa hàng La gia bị đánh nát một góc bảng hiệu đã làm Luyện Khí Phường tức giận như thế, còn gây ra việc lớn như vậy, hiện tại Diệp Huyền bị tổn thương nặng như thế, trong nội tâm Thiệu Quân đã không có cảm tưởng Luyện Khí Phường sẽ có hành động gì.
- Lão tử là thiếu gia Tần gia thiếu gia, ta xem các ngươi làm sao động ta?
Tần Vũ thấy mình không thể nói thông với Thiệu Quân cho nên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức rất nhiều hộ vệ trong dược các lao ra ngoài, cũng bao vây đám hộ vệ Thiên Long vệ vào trong.
Ánh mắt Thiệu Quân phát lạnh:
- Tần Vũ thiếu gia, ngươi chuẩn bị đối kháng với Thiên Long vệ hay sao?
Tần Vũ năm lần bảy lượt cản trở Thiên Long vệ chấp pháp, hiện tại Thiệu Quân nói rõ chân tướng, chuyện này có phải thật do Tần Vũ làm ra hay không.
Đối mặt thái độ tình nghi của Thiên Long vệ làm cho nội tâm Tần Vũ nổi trận lôi đình:
- Thiệu Quân, ta đã từng nói qua với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có gọi sát thủ.
- Bất kể có phải hay không, hiện tại Thiên Long vệ ta đang chấp hành nhiệm vụ, kính xin Tần Vũ thiếu gia phối hợp một chút, người đâu, mang Tần Vũ thiếu gia về Thiên Long vệ, nếu có ai dám ngăn cản chính là đối nghịch với Thiên Long vệ, giết chết bất luận tội.
- Ngươi...
Tần Vũ chửi ầm lên:
- Thiệu Quân ngươi tin hay không, dám đụng đến ta một cái ta sẽ lột da ngươi ra.
- Nhưng nơi đó là địa bàn của Tần gia.
La Mẫn nghe xong hơi kinh hãi.
Ngày hôm qua bọn họ sinh ra xung đột với Tần gia, nếu biết rõ thân phận của bọn họ, người Tần gia sẽ bỏ qua bọn họ sao?
- Địa bàn Tần gia thì như thế nào? Chẳng lẽ Tần gia còn không mở cửa buôn bán? Trước mặt mọi người, chẳng lẽ ngươi sợ bọn chúng động thủ hay sao?
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng.
Đối với quy mô cửa hàng Tần gia, Diệp Huyền cảm thấy hứng thú.
Từ cửa hàng mỗi gia tộc là có thể nhìn ra nội tình của bọn họ.
Trải qua do dự, La Mẫn cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, Diệp Huyền, La Mẫn, La Thành ba người đi tới cửa hàng Tần gia.
Tần gia với tư cách hào phú đế đô, cửa hàng của bọn họ nằm ở trung tâm phường thị.
Trên con đường này có biển người không ngừng qua lại.
Cửa hàng trong khu vực này, mỗi một gian đều cs giá trên trời, mà có thể có cửa hàn ở nơi này không phải quyền quý đế quốc cũng là quý tộc hào phú.
- Diệp thiếu, cửa hàng này chính là cửa hàng Tần gia.
La Mẫn chỉ vào một cửa hàng xa hoa bên đường, hắn nói.
Đây là tòa lầu các ba tầng, cả cửa hàng thập phần đại khí, to lớn đồ sộ, trên cửa hàng có một khối bảng hiệu ghi bốn chữ lớn Tần thị dược các.
- Ân?
Đúng lúc này Diệp Huyền đột nhiên nhướng mày, hắn quay đầu nhìn sang.
- Diệp thiếu, như thế nào?
La Mẫn nghi ngờ hỏi thăm.
- Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi.
Diệp Huyền lắc đầu nói ra, không có người chú ý tới khóe miệng của hắn đang nở nụ cười rất đạm mạc.
Ba người Diệp Huyền mới đi vào trong, đột nhiên nghe tiếng ầm ĩ vang lên bên tai.
- Nghe nói Tần thị dược các ngày hôm qua mới bán đan dược mới.
- Đúng vậy, trong đó có một loại là Hồi Quang Đan, một loại khác là Trừ Chướng Đan, công hiệu thập phần cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng giá cả lại rẻ hơn mười vạn huyền tệ, đáng mua.
- Tốt như vậy?
- Đó là đương nhiên, cũng không biết công hiệu thế nào, ta nghe mấy bằng hữu mua sắm nói, hoàn toàn không kém hơn Đằng Quang Đan và Thanh Chướng Đan của La gia, đúng là rất tốt.
- Ahhh, nếu là như vậy ta muốn mua hai viên trở về.
Đi vào trong dược các, bên tai Diệp Huyền nghe không ít người nghị luận, đều là tin tức về Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan.
- Xin hỏi mấy vị tiến vào Tần thị dược các là mua sắm đan dược hay mua tài liệu linh dược.
Một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần áo phục vụ đang cười nói.
La Mẫn bình tĩnh nói:
- Nghe nói Tần gia dược các các ngươi vừa bán ra hai loại đan dược, chúng ta muốn nhìn một chút.
- Các hạ nói là Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan a.
Cô gái kia mỉm cười:
- Hai chủng đan dược này Tần thị dược các vừa bán ra, nó đang tiêu thụ rất mạnh, nếu như một lần mua nhiều còn có thể hưởng thụ chính sách ưu dãi nhất định, mời ba vị theo ta.
Thiếu nữ dẫn ba người đi tới một quầy hàng, chỉ thấy ở trước quầy có không ít võ giả, đều là mua sắm ng Quang Đan và Trừ Chướng Đan.
Lúc này hai chủng đan dược cũng đưa tới trước mặt La Mẫn.
Ánh mắt La Mẫn lúc này vô cùng lăng lệ ác liệt, một tia lửa giận bốc lên, ánh mắt như phun ra lửa.
Diệp Huyền cũng cúi đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai viên đan dược này dù màu sắc hay hình thái đều giống như Đằng Quang Đan cùng với Trừ Chướng Đan hắn nhìn thấy từ chỗ La Mẫn, trừ tên chữ không giống nhau thì nó chính là một loại đan dược.
Diệp Huyền nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa...
Đan dược Tần gia còn mượt mà hơn đan dược La gia một ít, dược tính dung hợp cũng tốt hơn, hiển nhiên luyện dược sư của Tần gia có thực lực mạnh hơn luyện dược sư La gia, mạnh hơn không chỉ một bậc, kể từ đó cũng tiết kiệm thành phẩm hơn nhiều.
Đừng nói rẻ hơn mười vạn, cho dù rẻ hơn một nửa thì Tần gia cũng lãi.
- Không biết ba vị thấy thế nào, bởi vì ba viên đan dược này mới luyện ra mấy ngày, bởi vậy đan dược Tần gia chúng ta đang bán ưu đãi, chỉ cần một lần mua sắm nhiều hơn mười viên hai chủng đan dược này có thể chiết khấu chín thành rưỡi, một lần mua hơn năm mươi viên có thể chiết khấu chín thành, một lần mua hơn trăm viên sẽ chiết khấu tám thành rưỡi.
Cô gái kia cười nói:
- Có người một lần mua nhiều như thế?
La Mẫn nghe xong vẻ mặt nghi hoặc, cửa hàng La gia bọn họ mỗi ngày có thể bán mười viên là nhiều, tại sao có thể có người một lần mua hơn trăm viên chứ.
- Đó là tự nhiên, hai chủng đan dược này chúng ta cung không đủ cầu, chẳng những bán tại đế đô, nhu cầu tại các thành thị khác trong đế quốc cũng không nhiều. Ví dụ như Trừ Chướng Đan có thể thanh trừ đại bộ phận độc tố, nếu bán tại thành trì gần vân vụ sơn mạch, quanh năm bị một tầng chướng khí bao phủ, nếu mấy vị mua một ít Trừ Chướng Đan đưa tới thành Vân Vụ, đây tuyệt đối là cung không đủ cầu, nói không chừng có thể kiếm một số lớn đấy.
Hiển nhiên nữ tử nói chuyện rất tốt, cực lực chào hàng.
- Ồ, đây không phải La gia chủ sao? Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?
Đúng lúc này có một giọng nói trào phúng từ trên lầu truyền tới.
Mấy người La Mẫn ngẩng đầu nhìn sang, lúc này nhìn sang, Tần gia Tần Vũ và Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa đang đứng từ lầu ba nhìn xuống, vẻ mặt đầy trào phúng.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ba người Diệp Huyền, ánh mắt tỏa ra hào quang sâm lãnh.
Ngày hôm qua hắn mang theo người Thành Kiến Ti, vốn tưởng rằng có thể dỡ bỏ cửa hàng La gia, không nghĩ tới cuối cùng Luyện Khí Phường ra mặt cho nên hắn thất bại trong gang tấc.
Việc này làm nội tâm Tần Vũ nghẹn một bụng lửa giận.
Nghe nói vì đắc tội Luyện Khí Phường, Tần Vũ đã bị phụ thân giáo huấn hung ác một lần.
Dù sao Tần gia là hào phú, dựa vào đan dược và thuần thú sinh tồn tại đế đô, hoàn toàn không cần xem sắc mặt Luyện Khí Phường, nhưng địa vị Luyện Khí Phường tại đế đô rất đặc thù, con mình đắc tội Luyện Khí Phường cũng làm Tần Phong nổi giận.
Mà Tần Vũ cũng bị giáo huấn làm tức giận, hoàn toàn ghi hận lên người La gia và Diệp Huyền.
Nhìn thấy Tần Vũ và Mộ Dung Vân Nghĩa đang đứng chung với nhau, nội tâm La Mẫn đột nhiên sinh ra lửa giận, đặc biệt là nhìn thấy hai chủng đan dược của Tần gia càng làm La Mẫn tức giận.
Hắn cũng biết nơi này là Tần gia dược các, cho dù hắn tức giận cũng chỉ có thể giận trong lòng, có thể áp chế thật mạnh.
Nhưng mà La Mẫn không nói lời nào, không có nghĩa Tần Vũ bỏ qua bọn họ.
Chương 677 Nổi trận lôi đình
- Chậc chậc, Vân Nghĩa huynh, ta nhớ La gia không phải gia tộc dưới trướng Mộ Dung gia các ngươi sao, hắn nhìn thiếu gia này thế nào, liền hành lễ cũng không hành lễ, người nhận biết thì nhận ra La Mẫn là gia chủ La gia, người không biết còn tưởng rằng hắn là người đi ra từ thâm sơn cùng cốc nào đó.
Tần Vũ đi xuống lầu, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười tròa phúng, thần thái tràn ngập khinh miệt.
Hắn không cố ý áp chế giọng nói, lúc này người trong cửa hàng nghe rõ rành mạch, liên tục quay đầu nhìn sang.
- Tần Vũ huynh ngươi có điểm không biết, La gia ngày hôm qua cũng bị Mộ Dung gia khu trục, không còn là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia.
Mộ Dung Vân Nghĩa làm sao không hiểu ý Tần Vũ, nhàn nhạt nói ra.
- Ah? Thì ra là chuyện này.
Tần Vũ lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta nói thì ra là chó nhà có tang, khó trách không lễ phép như vậy, dù như thế, La gia phụng dưỡng Mộ Dung gia ta nhiều năm như vậy, tâm lực của ngươi quá sự thật.
Tần Vũ chậc chậc sợ hãn thán phục, La Mẫn trong khoảng thời gian ngắn không chịu đựng được.
Lúc này rất nhiều võ giả liên tục nghị luận.
- Tại sao La gia lại đắc tội Tần gia? Ta không nhớ lầm chứ, La gia là cấp dưới của Mộ Dung gia mà?
- Vị huynh đệ kia, ngươi không xem lịch sao, ngày hôm qua Luyện Khí Phường mở cửa, Mộ Dung gia ở trước mặt mọi người khu trục La gia, Mộ Dung gia không thừa nhận La gia là cấp dưới của mình.
- Có chuyện này? La gia làm cái gì mà Mộ Dung gia tức giận như thế?
- Nghe nói là La gia sau khi bị khu trục đã công nhiên đắc tội Luyện Khí Phường, kỳ quái là, nghe nói ngày hôm qua cửa hàng La gia suýt nữa bị Thành Kiến Ti dỡ bỏ, cuối cùng vẫn là Luyện Khí Phường ra mặt mới bảo hộ cửa hàng La gia.
- Tất cả thế lực lớn tranh chấp đúng là khó hiểu.
Không ít võ giả có vẻ mặt chờ xem kịch vui.
- Diệp thiếu, chúng ta đi thôi.
La Mẫn mang một bụng lửa giận, hắn nói một câu.
Tuy hắn rất muốn bộc phát nhưng hắn cũng biết bộc phát trong Tần gia dược các là tự rước lấy nhục, cho dù thực lực hay địa vị, La gia và Tần gia không thể so sánh với nhau.
- Ồ! La Mẫn, vị này là ai thế, vì sao lạ mặt như vậy? Hình như không phải là đệ tử La gia ah, nhìn bộ dạng ngươi cung kính như thế, không phải La gia nhận chủ mới đấy chứ?
Đột nhiên Tần chuyển mục tiêu lên người Diệp Huyền, hắn châm chọc và nói:
- La gia chủ, nhận chủ cũng không phải là không được nhưng phải nhìn đúng người ah, có mắt nhìn người, không phải tất cả mọi người đều dễ nói chuyện giống như Mộ Dung gia, thả người La gia các ngươi mà không lấy một phân một hào, cho dù đốt đèn lồng cũng không tìm được chuyện tốt như thế đâu.
- Ngươi xem hăn đi, cũng không có gì đặc biệt cả, ngươi một bó tuổi lớn như thế, ta khuyên ngươi cũng không nên bại hết nội tình La gia ah.
Tần Vũ nói, muốn khó nghe bao nhiêu có khó nghe bao nhiêu.
Trong nội tâm Diệp Huyền rất rõ ràng, đối phương đang nhắm đầu mâu vào mình.
Nhưng mà La Mẫn có thể chịu, Diệp Huyền lúc này chịu được chứ, hắn cười lạnh một tiếng nói ra:
- Họ Tần, ngươi có thời gian rỗi quan tâm thay La gia, còn không bằng quan tâm bản thân mình một chút đi, nhìn ngươi nịnh bợ Mộ Dung gia như vậy, không lẽ đã trở thành tay sai của Mộ Dung gia đó chứ. Ah, đúng rồi, lần trước ở cửa thành ngươi không phải có một con tọa kỵ song đầu liệt điểu sao, vì sao gần đây không thấy? Chẳng lẽ đã bị ngươi hầm cách thủy rồi?
Diệp Huyền cười lạnh nhưng giả vờ như hảo ý hỏi thăm.
- Ngươi...
Tần Vũ đang tươi cười liền biến thành âm thầm.
Song đầu liệt điểu chết chính là cây gai trong lòng hắn, cũng là nguyên nhân hắn thống hận Diệp Huyền nhất, hiện tại Diệp Huyền nhắc tới làm hắn tức giận không nhỏ, chẳng khác gì núi lửa phun trào tùy thời bộc phát.
- Gia hỏa miệng lưỡi bén nhọn.
Trong mắt Tần Vũ bắn ra một đạo hàn quang.
- Ngươi đừng tưởng rằng bợ đỡ được Luyện Khí Phường thì không kiêng nể gì cả, Luyện Khí Phường có địa vị cao tại đế đô nhưng cũng rất ít chộn rộn vào trong gia tộc xung đột, ngươi chờ, bản thiếu gia một ngày nào đó sẽ làm ngươi cầu xin tha thứ trước mặt mọi người.
Diệp Huyền nghe xong cười khinh thường.
- Tần Vũ ngươi dù gì cũng là đệ tử thế gia, những lời uy hiếp như vậy đừng nên nói, có bản lĩnh thì đao thật cây thương thật làm đi, nếu ngươi dám động thủ với ta, ta còn bội phục ngươi là nhân vật, nếu như không dám, ngươi cứ tiếp tục làm con rùa đen rút đầu đi, đừng có lải nhải ở nơi này.
Trong giọng nói của Diệp Huyền mang theo ý khiêu khích nồng đậm.
- Ngươi...
Gương mặt lạnh lùng của Tần Vũ mang theo chán nản, hắn đang có ác khí trong lòng nhưng không thể phát tiết ra ngoài.
- Người đâu...
Đột nhiên hắn gầm lên, trong đôi mắt bắn ra sát cơ như ác lang.
- Thiếu gia, có gì phân phó.
Một đám hộ vệ mặc áo giáp, cầm lưỡi đao sắc bén đi tới, bọn chúng vây quanh ba người Diệp Huyền vào trong.
Đám hộ vệ cầm vũ khí giống như hổ lang, trên thân bọn chúng tỏa ra sát cơ sắc bén.
Diệp Huyền nhìn hộ vệ bốn phía, chợt trào phúng cười cười:
- Tần Vũ, ngươi chuẩn bị động thủ sao?
- Hiện tại ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Tần Vũ tức giận gào thét.
Diệp Huyền lắc đầu, trên mặt hắn không có bối rối.
- Bây giờ không phỉa vấn đề ta lo lắng hay không, mà là ngươi không dám động tới ta, nếu như ngươi không phục, cứ hạ lệnh thử xem.
Ngữ khí của Diệp Huyền siêu nhiên, khóe miệng còn cười lạnh.
- Thiếu niên này điên rồi sao?
Rất nhiều võ giả ở đây trợn mắt há hốc mồm.
Diệp Huyền năm lần bảy lượt khiêu khích Tần Vũ, trong lời nói còn khiêu khích Tần Vũ động thủ, chẳng lẽ hắn cho rằng trong Tần gia dược các thì Tần Vũ không dám động thủ hay sao.
Thiên tài trẻ tuổi như Tần Vũ vô cùng hung hăng càn quấy, nếu thật tức giận thì đâu quản nhiều như thế, đến lúc đó tiểu tử này chẳng khác gì dời đá nện chân mình.
Trong lòng mọi người thập phần nghi hoặc, Diệp Huyền lấy tin tưởng từ đâu ra, dám đoán chắc Tần Vũ không dám động tới hắn?
- Tốt, rất tốt, Tần Vũ ta sống ở đế đô lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người kiêu ngạo giống như ngươi, hôm nay không chém giết ngươi tại chỗ thì Tần Vũ ta còn thể diện nào sống trên đời này?
- Người đâu...
Trong mắt Tần Vũ bắn ra hào quang âm hàn, hắn quát chói tai, thật sự muốn động thủ tru sát Diệp Huyền.
- Tần Vũ thiếu gia, vạn lần không được ah.
Thời khắc mấu chố một tên quản sự Tần gia dược các chạy tới ngăn cản Tần Vũ.
Chương 678 Bị tập kích (1)
- Tần Vũ thiếu gia, nơi này là Tần gia dược các, nếu ngươi dám ra tay với tiểu tử này ở đây mới rơi vào bẫy của hắn.
Tên quản sự tuổi hơn bốn mươi, vừa nhìn chính là thế hệ khôn khéo, hiện tại trên mặt hắn vô cùng lo lắng.
Tần gia dược các là cửa hàng lớn nhất của Tần gia tại phường thị, cũng là nơi cung cấp lợi nhuận lớn nhất cho Tần gia.
Trong phường thị nghiêm cấm đánh nhau, dù sao nơi này là sản nghiệp của các thế lực uy tín trong đế quốc, một khi phát sinh ẩu đả sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng lên phường thị.
Bởi vậy ngày đầu tiên thành lập phường thị này, các đại gia tộc ở đế đô đều định ra quy củ này và tuân thủ nghiêm ngặt.
Nếu như Tần gia dược các dám công nhiên ra tay với Diệp Huyền, như vậy chẳng khác nào phá hư quy tắc phường thị, chắc chắn sẽ dẫn tới các thế lực khác trong đê đô căm thù, cho dù là hào phú như Tần gia cũng không đảm đương nổi.
Hơi trọng yếu hơn là, một khi tin tức này truyền đi, Tần gia dược các sẽ lưu lại hình tượng ngang ngược càn rỡ, đến lúc đó có người nào dám tới Tần gia dược các mua đồ chứ?
Bởi vậy nhìn thấy Tần Vũ biểu hiện, quản sự dược các đang đứng bên cạnh, chuẩn bị chẳng quan tâm tới cũng phải tiến lên ngăn cản.
- Thiếu gia, mục đích của người này hôm nay là chọc giận ngươi, La Mẫn chính là Vũ Tôn lục giai tam trọng, ngươi muốn đánh chết hắn quá khó khăn, chỉ khi nào đánh nhau, chiêu bài của Tần gia cũng bị hủy.
Vừa nói ra quan hệ lợi hại, sắc mặt Tần Vũ cũng dần dần hòa hoãn lại.
Nếu bảo hắn áp cơn giận này xuống thì hắn không làm được.
- Ồ, Tần Vũ, ngươi vừa rồi rất hung hăng càn quấy, không phải muốn động thủ chứ? Vì sao lại ỉu xìu nhanh như thế? Xem ra cặn bã chính là cặn bã, Huyền Diệp ta quá xem trọng ngươi.
Diệp Huyền thấy sắc mặt Tần Vũ hòa hoãn liền đổ dầu vào lửa.
Thần thái này e sợ thiên hạ không loạn.
Tần Vũ vừa mới điều chỉnh tốt tâm tính lại táo bạo lần nữa, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi. Thằng này quả thực quá đáng giận, không giết hắn làm sao giải cơn hận này.
Nhưng đang ở nơi này, cho dù không thể nhẫn nhịn cũng phải nhịn.
Tuy Tần Vũ quần là áo lượt nhưng cũng không phải ngu ngốc, biết rõ không thể ra tay trong cửa hàng nhà mình.
Cửa hàng nhà mình?
Đột nhiên Tần Vũ hnh như nghĩ đến cái gì, khóe miệng của hắn nở nụ cười ý vị thâm trường.
Cho rằng mình ngu ngốc như vậy sao?
Trong cửa hàng của mình, hắn không thể hạ sát thủ với Diệp Huyền, dù sao nơi này chính là địa bàn Tần gia của hắn, còn không phải hắn nói tính toán.
- Người đâu, đuổi đám người La gia và tiểu tử này ra ngoài cho ta.
Đột nhiên Tần Vũ lạnh lùng lên tiếng.
Một đám hộ vệ lập tức vây quanh, mang theo đám người La Mẫn đi ra ngoài.
- Tần Vũ, ngươi có ý gì.
La Mẫn tức giận nói ra.
- Không có ý gì, từ nay về sau cửa hàng Tần gia có quy định, La gia và chó không được vào, nếu La gia chủ có gì không phục cứ đi Thiên Long vệ cáo ta đi, Tần gia ta tiếp.
Tần Vũ cười lạnh, ý trào phúng không chút che dấu.
- Tần Vũ, nếu như ngươi thoải mái làm một hồi, ta còn bội phục ngươi là nam nhân, hiện tại nha... Ha ha, đường đường Tần gia thiếu gia lại không bằng một tên lưu manh.
Bị hộ vệ Tần gia dẫn ra ngoài, Diệp Huyền cũng không có phản kháng, ánh mắt lạnh nhạt và cười nhạo, hắn cười khinh bỉ, ngay cả ngu ngốc cũng có thể cảm thụ được.
Trong nội tâm Tần Vũ suýt nữa bùng nổ, khá tốt lý trí của hắn thắng cảm xúc.
- Tiểu tử, tùy ngươi nói như thế nào, muốn gạt ta động thủ trong cửa hàng của mình, nếu ngươi chỉ có chút năng lực như thế thì kém quá xa, ngươi yên tâm, rời khỏi cửa hàng thì ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.
Tần Vũ cao ngạo nói ra, hắn có thể nhịn không đối phó Diệp Huyền ngay nên cảm thấy rất kiêu ngạo.
- Thật không, ta chỉ sợ ngươi không dám.
Diệp Huyền cũng không sợ hãi chút nào.
- Trên đời này không có chuyện gì Tần Vũ ta không dám.
Tần Vũ cười âm trầm.
- Ha ha, vậy thì ta chờ ngươi.
Ngoài ý muốn Diệp Huyền cũng không có phản bác, ngược lại hắn cười tươi cười ý vị thâm trường.
Sau một khắc ba người Diệp Huyền bị mang ra khỏi Tần gia dược các.
- Hừ, mấy gia hỏa các ngươi không được Tần gia dược các chào đón, nếu như lại dám đi vào xem chúng ta có đánh gãy chân các ngươi hay không.
Tên đội trưởng hộ vệ lúc này dùng ánh mắt hung ác nhìn ba người, cảnh cáo nói một câu.
Cùng lúc đó một tên tiểu nhị dược các chạy ra, hắn dán tấm bảng hiêu bên cạnh cửa ra vào:
- La gia và chó không được vào!
- Khinh người quá đáng.
La Mẫn nắm chặt hai đấm, hàm răng cắn chặt.
Nếu như có thể, hắn hận không thể đánh vỡ tấm bảng hiệu kia nhưng hắn biết rõ hắn không thể làm như vậy.
Nơi này là phường thị, nếu như hắn làm như vậy, cả La gia sẽ lâm vào tai họa ngập đầu.
- La gia rác rưởi, về sau còn dám đến Tần gia dược các, ta gặp một lần đuổi một lần.
Ở cửa ra vào dược các, thân ảnh Tần Vũ xuất hiện và lạnh lùng nói ra.
Lúc này huyên náo cũng hấp dẫn không ít người trên phường thị chú ý, nhìn thấy tấm bảng kia liền bàn tán xôn xao.
Sắc mặt La Mẫn lúc này biến thành đỏ bừng.
- Tần Vũ, ngươi đừng khinh người quá đáng, ăn cắp đan dược La gia chúng ta, còn nói ra lời như vậy, La gia ta thề không đội trời chung với ngươi.
Đối phương năm lần bảy lượt vũ nhục, La Mẫn không thể kìm được.
Bỗng nhiên đôi mắt Tần Vũ nheo lại, ánh mắt bắn ra hàn quang:
- La gia chủ, ngươi nói ai ăn cắp đan dược?
- Tần gia Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan chẳng phải ăn cắp đan dược La gia chúng ta hay sao.
- Hừ, quả thực buồn cười.
Tần Vũ khinh thường cười cười:
- Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan, đây là đan dược Tần gia ta nghiên cứu ra, chẳng lẽ chỉ cho phép La gia ngươi bán đan dược, không cho phép Tần gia tan bán ra sao? So luyện dược sư, so tài liệu, La gia các ngươi có cái nào vượt qua Tần gia, mọi người cũng tới bình luận phân xử.
Mọi người tại đây bàn tán ầm ĩ.
- Tần gia luyện chế Hồi Quang Đan và Trừ Chướng Đan đúng là cùng loại với Đằng Quang Đan cùng với Thanh Chướng Đan của La gia, nhưng Tần gia là cự đầu đan dược tại đế đô, nghiên cứu chế tạo ra hai chủng đan dược này cũng không có gì là ngoài ý muốn.
- Ta lại cảm thấy hai loại đan dược của Tần gia rất có thể là ăn cắp La gia, đan dược La xuất hiện trên thị trường cũng không phải một năm hai năm, nếu như Tần gia nghiên cứu ra đã sớm chế tạo thành công rồi.
Chương 679 Bị tập kích (2)
- Vậy cũng chưa hẳn, nói không chừng Tần gia hai năm trước đã toàn lực nghiên cứu thì sao?
Các loại âm thanh nghị luận vang lên liên tục.
- Được rồi, La Mẫn gia chủ, đừng nói nhảm với hắn.
Đúng lúc này Diệp Huyền lãnh đạm nói một câu với La Mẫn.
La Mẫn quay đầu nhìn lại, hắn liền phát hiện Diệp Huyền đang rời đi một mình, hắn lập tức kéo La Thành đi theo.
Hiện tại hắn cũng hiểu loại chuyện này nếu như không có chứng cớ cho dù nói rách miệng ở đây cũng không được gì.
Huống chi dùng thân phận và địa vị của Tần gia, hắn có được chứng cớ cũng không thể dùng được.
- Ah, tiểu tử kia đi rất nhanh.
Nhìn thấy Diệp Huyền rời đi, Tần Vũ lúc này nở nụ cười lạnh châm chọc, đồng thời trong mắt bắn ra hào quang hung ác.
Trong đầu của hắn hiện tại suy tính biện pháp xử lý Diệp Huyền.
Mà Diệp Huyền đang bước đi trên đường cái phường thị.
Ánh mắt của hắn tùy ý nhìn qua các cửa hàng chung quanh.
Các loại vật phẩm rực rỡ muôn màu, chúng được trưng bày cực kỳ hấp dẫn.
Chung quanh có không ít người đi đường đi ngang qua hắn.
Ánh mắt Diệp Huyền lại bị một thanh kiếm trên cửa hàng hấp dẫn chú ý.
Đúng lúc này ——
Một tên đại hán khôi ngô đi bên cạnh Diệp Huyền lập tức bộc phát một tia sát cơ.
Hô!
Bàn tay hắn hóa thành màu đỏ thẫm, trên bàn tay của hắn phóng thích hỏa diễm nóng rực, bàn tay khủng bố bộc phát chưởng lực mênh mông đánh thẳng vào ngực Diệp Huyền.
- Diệp thiếu, coi chừng.
Đột nhiên La Mẫn cảm nhận được khí tức huyền lực cực kỳ khủng bố liền ngẩng đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh người nên lập tức kinh hô thành tiếng.
Cùng lúc đó thân thể hắn lướt ngang, điên cuồng lao về phía Diệp Huyền, ý đồ ngăn cản tên đại hán khôi ngô tập kích.
Lúc này La Mẫn hô to, Diệp Huyền cũng cảm ứng được bên người biến hóa, thời khắc mấu chốt hắn rút trường kiếm giống như giao long vội vàng ngăn cản trước ngực mình.
Hiển nhiên hắn ngăn cản đối phương tấn công và chờ đợi La Mẫn cứu viện.
Chỉ tiếc bởi vì dây dưa với Tần Vũ cho nên La Mẫn cách Diệp Huyền hơn một trăm mét, cho nên khó đuổi tới kịp thời.
Phanh!
Giống như quả bom nặng nề đánh vào người, gương mặt đại hán khôi ngô dữ tợn, hắn đánh một chưởng vào trường kiếm trước ngực Diệp Huyền, huyền lực như biển gầm, giống như thủy triều rót vào trong thân thể Diệp Huyền.
Phốc phốc!
Máu tươi bắn lên không trung, thân thể Diệp Huyền như diều đứt dây, hắn bay ra xa và rơi xuống đất.
- Diệp thiếu!
Hai mắt La Mẫn biến thành đỏ bừng.
Chuyện xảy ra bất ngờ làm cho người chung quanh không ngờ tới.
Tất cả võ giả đều hoảng sợ nhìn cảnh này, vẻ mặt ngây ngốc.
Thậm chí có người hành hung trong thành thị?
Hơn nữa còn ngay trước cửa hàng ở khu vực trung tâm.
Chuyện xảy ra đột ngột làm mọi người khiếp sợ cùng ngây ngốc.
Phường thị đế đô với tư cách là tài sản trọng yếu của thế lực trong đế quốc, nơi này tuyệt đối không cho phép có người làm xằng làm bậy.
Bởi vậy trị an nơi này rất tốt.
Qua nhiều năm như vậy, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy có người động thủ trong phường thị.
Hô!
Tên đại hán khôi ngô một kích đánh trúng liền không dừng lại, hắn như đại bàng giương cánh lại tấn công Diệp Huyền lần nữa, trên bàn tay sinh ra hỏa diễm ngập trời, khí tức nóng rực như bão táp muốn giết Diệp Huyền tại chỗ.
- Chạy trở về đi.
Thời khắc mấu chốt La Mẫn đã chạy tới, hắn gào to một tiếng và điên cuồng ngăn cản đại hán khôi ngô.
Rầm rầm rầm.
Song phương ngươi tới ta đi, chỉ trong nháy mắt va chạm hơn mười chiêu, vậy mà chẳng phân biệt được cao thấp.
Hai đại huyền lực va chạm trên không trung, huyền lực khủng bố quét qua tất cả, vô số võ giả kinh hô và lui về phía sau.
- Cao thủ thật đáng sợ!
- Rốt cuộc người này là ai? Có thể chiến ngang tay với La gia chủ?
- La gia chính là thế gia trong đế đô, thực lực La Mẫn gia chủ càng đạt tới mức đăng phong tạo cực, đã đạt tới Vũ Tôn lục giai tam trọng, thực lực của tên đại hán có thể đánh ngang tay với hắn?
Đám người nghị luận liên tục, đều là kinh hãi không tên.
- Tiểu tử này lại bị người ám sát.
Kinh hãi nhất chính là Tần Vũ, trong mắt hắn mang theo hưng phấn.
Hắn vui là chuẩn bị ra tay độc ác với Diệp Huyền, hiện tại đã có người làm thay hắn, tức giận là Diệp Huyền chết như thế chẳng phải là tiện nghi tiểu tử này, chính mình còn chưa giáo huấn hắn đấy.
Hô!
Lúc La Mẫn ngăn cản đại hán khôi ngô, trong một người đi đường đột nhiên lại có võ giả hình thể nhỏ gầy xuất hiện, chỉ thấy hắn như thiểm điện lao tới trước người Diệp Huyền và đánh xuống một quyền.
Không tốt, còn có sát thủ.
Nội tâm La Mẫn cực kỳ lo lắng, hắn cố tình muốn đi về cứu viện nhưng bị tên đại hán khôi ngô cuốn lấy không thoát được.
- Diệp thiếu.
Thời khắc mấu chốt La Thành nổi giận gầm lên một tiếng, hắn lao về phía tên võ giả gây yếu.
Trong mắt đối phương xuất hiện thần thái khinh miệt, trở tay một chưởng đánh La Thành Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.
La Thành làm thế cũng mang cho Diệp Huyền cơ hội sống sót, thân thể của hắn lách qua một bên, thiết quyền của đối phương lướt qua người hắn, bên hông hắn có vết máu xuất hiện.
BOANG...
Xoay người về sau, Diệp Huyền không tránh không né, cắn răng, trường kiếm trong tay hắn đâm vào hạ bộ tên võ giả..
Tên võ giả hiển nhiên không có ngờ Diệp Huyền lại làm như vậy, vội vàng cho nên tránh ra, đồng thời hóa quyền thành chưởng đẩy trường kiếm trong tay Diệp Huyền, hai chân hắn đá vào ngực Diệp Huyền.
Lại phun ra một ngụm máu tươi lần nữa, Diệp Huyền chật vật trở bay về phía sau.
Tên võ giả chuẩn bị nhào tới phía trước, lúc này cửa hàng bên cạnh có một tên võ giả lao ra ngoài.
- Lớn mật, người phương nào dám hành hung trong phường thị?
Cùng lúc đó một tiếng rống giống như lôi đình từ xa vang lên, một đám Thiên Long vệ mặc võ trang nhận được tin tức sau đó toàn lực chạy tới.
- Đại ca, đi!
Nam tử gầy yếu thấy thế bất chấp đánh chết Diệp Huyền, hắn nói với đại hán khôi ngô và lao vào trong đám người.
Tên đại hán khôi ngô một chưởng đánh lui La Mẫn đang lo lắng, cũng xoay người rời khỏi hiện trường.
Ven đường, vô số võ giả hoảng sợ tránh ra, không kẻ nào dám tiến lên.
- Thành nhi, ngươi không sao chớ?
La Mẫn bất chấp truy kích sát thủ, hắn nhanh chóng đi tới bên người La Thành và hỏi.
- Phụ thân, ta không sao, ngươi đi xem Diệp thiếu.
La Thành thống khổ nói ra, toàn thân đau đớn kịch liệt nhưng không nguy hiểm tính mạng.
La Mẫn thấy La Thành không chết, lập tức đi tới bên cạnh Diệp Huyền, lo lắng xem xét.
- La gia chủ, ta cũng không chết.
Diệp Huyền cười đắng chát, bộ dạng chật vật không chịu nổi, xem ra thương thế thập phần nghiêm trọng nhưng không có nguy hiểm tính mạng.
Chương 680 Hãm hại (1)
- Xảy ra chuyện gì?
Vào lúc này một đám Thiên Long vệ lập tức nhanh chóng đi vào hiện trường.
- Diệp thiếu, tại sao là ngươi, ngươi không sao chớ?
Nhìn thấy Diệp Huyền nằm trên mặt đất, người đầu lĩnh lập tức kinh hô một tiếng, rồi sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Huyền, vẻ mặt khẩn trương.
Đội trưởng Thiên Long vệ chính là Thiệu Quân mới gặp vào buổi sáng.
- La Mẫn gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai tổn thương Diệp thiếu?
Trên mặt Thiệu Quân hoảng hốt.
Buổi sáng hôm nay tâm thần Thiệu Quân bất định bị thống lĩnh mang đến La gia, hắn cho rằng chức đội trưởng của mình chắc chắn không lưu được, không nghĩ tới Diệp Huyền lại cho Thiên Long vệ mặt mũi, chẳng những không có trách phạt hắn, hơn nữa hắn còn giữ được chức đội trưởng như trước.
So sánh với kết cục Hoàng đội trưởng Thành Kiến Ti, nội tâm Thiệu Quân càng cảm kích với Diệp Huyền không nhỏ.
Hiện tại nhìn thấy bản thân Diệp Huyền bị trọng thương, trong nội tâm Thiệu Quân chấn động, hắn sợ hãi không nhỏ.
Trên địa bàn hắn chấp chưởng lại xảy ra chuyện lớn như thế, cho dù như thế nào hắn cũng không cách nào thoát khỏi trách nhiệm.
Nghe La Mẫn giảng thuật chuyện này một lần, vẻ mặt Thiệu Quân đầy tức giận.
- Đúng là lớn mật, tặc tử lại dám hành hung làm ác trong phường thị, mấy người các ngươi nhanh chóng đi tìm hai tên kia cho ta, hai người các ngươi nhanh đi thông tri mấy vị thống lĩnh Thiên Long vệ
Thiệu Quân vội vàng ra lệnh ngay sau đó, chuyện lớn như thế, hắn chỉ là một đại đội trưởng không có tư cách xử lý, nhất định phải có mấy thống lĩnh đại nhân ra mặt mới được.
- Ai, hai tên sát thủ kia quá không chuyên nghiệp, náo cả buổi nhưng không đánh chết tên kia, chậc chậc, đúng là gia hỏa không nên thân, làm ta cực kỳ thất vọng ah.
Ở cửa ra vào Tần gia dược các, Tần Vũ thấy náo cả buổi nhưng Diệp Huyền không có vẫn lạc, hắn lập tức mở miệng châm chọc khiêu khích, trên mặt tràn ngập ý xem thường.
Nghe lời này, trong mắt Diệp Huyền lập tức bắn ra một tia tức giận, hắn nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lẽo nhìn sang Tần Vũ, cắn răng nói ra:
- Tần Vũ, ta nghĩ những lời kia chỉ là lời nói, không nghĩ tới ngươi to gan như thế, dám động thủ trong phường thị, ngươi thật ác độc.
- Như thế nào, Diệp thiếu, Tần công tử có quan hệ với sát thủ ám sát ngươi sao?
Thiệu Quân nhướng mày.
Diệp Huyền vẻ mặt bị thương nghiêm trọng, cắn răng nói:
- Có quan hệ gì chứ, căn bản chính là hắn phái tới, vừa rồi lúc trong dược các hắn đã nói như vậy, một khi ta rời khỏi dược các sẽ ra tay với ta, ta cho rằng hắn tùy tiện nói, không ngờ hắn lại ra tay thật.
Bá!
Trong khoảnh khắc ánh mắt người nơi này đều tập trung nhìn vào Tần Vũ.
Đặc biệt là những võ giả nhìn thấy Diệp Huyền và Tần Vũ xung đột trong dược các càng khiếp sợ và vẻ mặt đầy ý vị thâm trường.
Tần Vũ lúc này ngạc nhiên, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, hắn hiểu ra và giận dữ quát:
- Tiểu tử, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, vừa rồi ám sát ngươi không phải là ta phái tới, muốn trách thì trách ngươi quá kiêu ngạo, đắc tội với quá nhiều người, đi tới chỗ nào cũng có người muốn mạng của ngươi.
Diệp Huyền vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Tần Vũ, đến lúc này mà ngươi còn nói dối sao, đã làm thì nên thừa nhận, ngươi đường đường nam nhi ba thước, tại sao giống như đàn bà thế, dám làm không dám chịu?
- Tần Vũ, ngươi thật lớn mật.
La Mẫn phẫn nộ gào thét, trong mắt gần như sắp phun lửa.
Người chung quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn sang Tần Vũ.
- Khốn nạn, thực không phải ta làm, nếu như là ta làm, ta sao có thể không thừa nhận, tiểu tử ngươi dám hãm hại ta.
Tần Vũ tức giận rống to, nội tâm đặc biệt ủy khuất.
Vừa rồi hắn còn lên tiếng trào phúng Diệp Huyền, cho dù bùn rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân, tội danh động thủ trong phường thị quá lớn, một khi bị chứng thực, dù hắn là thiếu gia Tần gia cũng không thể thoát thân.
Nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đều mang theo hoài nghi.
Thật sự là quá xảo hợp, Tần Vũ vừa mói nói Diệp Huyền ra khỏi dược các sẽ giết hắn, kết quả đảo mắt đối phương ra khỏi dược thì bị hai tên sát thủ ám sát, nếu như nói chuyện này không có quan hệ với Tần Vũ, cho dù là ngu ngốc cũng không tin.
Ánh mắt Thiệu Quân trầm xuống.
Kết hợp với chuyện Tần Vũ và người Thành Kiến Ti gây phiền toái cho Diệp Huyền, trong lòng của hắn đã tin tưởng có khả năng.
Thiệu Quân lập tức đứng lên, hắn vung tay và vài tên Thiên Long vệ đã vây quanh Tần Vũ.
- Các hạ, hiện tại ta hoài nghi ngươi có quan hệ với vụ ám sát này, kính xin phối hợp với chúng ta hiệp trợ điều tra.
- Hiệp trợ con em ngươi ah, ta nói rồi không phải ta làm, không phải ta làm, tại sao các ngươi không tin chứ.
Tần Vũ nói chuyện làm Thiệu Quân rất im lặng.
- Không phải chúng ta có tin hay không, chuyện này hiện tại các loại chứng cớ đều cho thấy có quan hệ với các hạ, kính xin phối hợp chúng ta điều tra, nếu như các hạ là trong sạch, Thiên Long vệ chúng ta nhất định sẽ xử lý theo lẽ công bằng, còn cho các hạ một công đạo.
Thiệu Quân lạnh lùng nói một câu.
Lần trước cửa hàng La gia bị đánh nát một góc bảng hiệu đã làm Luyện Khí Phường tức giận như thế, còn gây ra việc lớn như vậy, hiện tại Diệp Huyền bị tổn thương nặng như thế, trong nội tâm Thiệu Quân đã không có cảm tưởng Luyện Khí Phường sẽ có hành động gì.
- Lão tử là thiếu gia Tần gia thiếu gia, ta xem các ngươi làm sao động ta?
Tần Vũ thấy mình không thể nói thông với Thiệu Quân cho nên nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức rất nhiều hộ vệ trong dược các lao ra ngoài, cũng bao vây đám hộ vệ Thiên Long vệ vào trong.
Ánh mắt Thiệu Quân phát lạnh:
- Tần Vũ thiếu gia, ngươi chuẩn bị đối kháng với Thiên Long vệ hay sao?
Tần Vũ năm lần bảy lượt cản trở Thiên Long vệ chấp pháp, hiện tại Thiệu Quân nói rõ chân tướng, chuyện này có phải thật do Tần Vũ làm ra hay không.
Đối mặt thái độ tình nghi của Thiên Long vệ làm cho nội tâm Tần Vũ nổi trận lôi đình:
- Thiệu Quân, ta đã từng nói qua với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không có gọi sát thủ.
- Bất kể có phải hay không, hiện tại Thiên Long vệ ta đang chấp hành nhiệm vụ, kính xin Tần Vũ thiếu gia phối hợp một chút, người đâu, mang Tần Vũ thiếu gia về Thiên Long vệ, nếu có ai dám ngăn cản chính là đối nghịch với Thiên Long vệ, giết chết bất luận tội.
- Ngươi...
Tần Vũ chửi ầm lên:
- Thiệu Quân ngươi tin hay không, dám đụng đến ta một cái ta sẽ lột da ngươi ra.
Bình luận facebook