Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Chương 96: Thật sự còn hi vọng sao?
Edit&Beta: Junie
Tư Khảm Hàn xịch sang ghế bên cạnh đặt cô an ổn trên ghế, đôi mắt thâm thúy "Nhã Tư, anh có điều muốn nói với em." Chắc do hút thuốc cả đêm, thanh âm Tư Khảm Hàn hơi khàn khàn, trầm thấp khá nghe, loáng thoáng cổ mùi hương ưu nhã mê người.
Tiền Nhã Tư khẽ run, chớp mắt nhìn Tư Khảm Hàn, dí dỏm nói đùa: "Hàn, công ty sắp phá sản?"
Mặc dù bất an trong lòng sắp vỡ ra ngoài, nhịp tim đập liên hồi nhưng Nhã Tư vẫn siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình trong tay anh, cô vô cùng rõ nhất định đây không phải chuyện đơn giản.
Lắc đầu một cái, Tư Khảm Hàn không đợi Nhã điềm tĩnh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nhã Tư, thật xin lỗi, anh không thể cùng em kết hôn, chúng ta chia tay thôi."
"Cái gì?" Cánh môi mím chặt, ghen tuông ngay tức khắc tuôn trào, bả vai run run vì uất ức, nhỏ giọng hỏi tựa như tai vừa nghe lầm, đôi mắt trong veo mở to.
Tư Khảm Hàn thật bình tĩnh, lặp lại lần nữa: "Anh nói, chúng ta chia tay đi, thật xin lỗi, anh không thể kết hôn với em."
"Anh. . . . . . Hàn, đùa gì thế? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, một chút cũng không vui." Tiền Nhã Tư khó mà tiếp nhận lập tức buông tay anh, lắc đầu không thể tin, hai tay bịt lỗ tai lại.
Tư Khảm Hàn thấy Nhã Tư mất khống chế bản thân cũng khổ sở không kém, anh thừa nhận mình đã tổn thương cô sâu sắc, nhưng bây giờ anh giả bộ cưới cô cũng không thể sống thật lòng với cô sau này, đối với cô mà nói quá bất công, bởi vì anh không thể cho cô hạnh phúc, cho nên anh tình nguyện thẳng thắng lúc còn kịp so với miễn cưỡng còn tốt hơn.
Đưa tay vuốt tóc Nhã Tư, anh chỉ biết thở dài mệt mỏi, dùng giọng điệu trấn an: "Nhã Tư."
Tiền Nhã Tư hất mặt, cắn môi dưới, nghe Tư Khảm Hàn kêu tên mình, hằm hằm nhìn anh hai tay đẩy bả vai anh quát điên cuồng "Tại sao? Tại sao? ! Em muốn biết nguyên nhân! Anh không phải từng nói, dù có thế nào người cả đời anh kết hôn chỉ mỗi mình em sao? Anh nói láo! Anh thất tín như vậy, tại sao bắt em sống trong dối trá? !"
Tư Khảm Hàn túm tay Nhã Tư ôm vào lòng liên tục nhận lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Anh tránh ra!" Tiền Nhã Tư giãy dụa né tránh anh, ánh mắt ươn ướt đầy đau khổ "Tại sao? Em muốn biết rốt cuộc là vì cái gì, anh thế nhưng lại làm trái lời không giống tác phong của anh!"
"Anh thích người khác rồi." Tư Khảm Hàn thẳng thắng trả lời.
Trong lòng Tiền Nhã Tư sớm chuẩn bị tinh thần, tuy nhiên nghe Tư Khảm Hàn nói cảm giác chua xót hơn nhiều "Hạ Ngưng Âm?"
Tư Khảm Hàn gật đầu, ánh mắt hối lỗi cô: "Hôm qua anh mới phát hiện, thật xin lỗi."
Tư Khảm Hàn vừa dứt lời, Tiền Nhã Tư cắn răng bất lực nhìn Tư Khảm Hàn, ngay tức khắc, hung hăng giáng cho anh cái tát, trên mặt Tư Khảm Hàn xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng "Lúc trước anh hứa với em thế nào? Hả?"
"Thật xin lỗi." Tư Khảm Hàn tự biết đuối lý, trước sau xin lỗi không ngừng, tuy nhiên lời vừa thốt ra, Nhã Tư lần nữa mạnh tay vung thêm cái tát, anh thấy nhưng không né tránh, nếu làm vậy có thể tiêu tan mọi khổ sở..., anh nguyện ý để cô làm.
Tiền Nhã Tư thu tay lại, chùi nước mắt đầm đìa trên mặt, đè nén bực tức trong lòng không để mình như bà điên khóc nháo, cúi đầu nức nở, hoài nghi hỏi, "Cô ấy cũng thích anh?"
Nhã Tư vừa dứt lời khiến Tư Khảm Hàn chấn động, đôi ưng mâu dần chuyển sắc đen, yên lặng lúc lâu lắc đầu vài cái.
"Cô ấy có gì mà em không có? Rốt cuộc anh coi trọng cô ấy chỗ nào ? Em không muốn thua không minh bạch, em không hề kém hơn cô ta." Tiền Nhã Tư tự tin nói.
Tư Khảm Hàn cúi đầu trầm tư, lắc đầu nữa "Anh không biết."
"Sau chia tay em, anh định làm gì? Theo đuổi cô ta?" Trái tim Tiền Nhã Tư đau thắt như hàng vạn cây kim đâm vào, ánh mắt dữ tợn nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, giọng điệu châm chọc: "Anh cảm thấy cô ấy tiếp nhận anh sao?"
Cô tựa nhận lời này cực kì chướng tai, mà cũng buồn cười thật, trước giờ cô chưa từng nói khó nghe như vậy, hiện tại ai hiểu hết đau khổ lòng mình chứ? Uất ức càng che giấu càng bộc lộ nhiều hơn từ chỗ đó mới khiến cô ác ý mất đi ưu nhã thường ngày, chỉ như vậy, mới để cô dễ chịu hơn, mới để cô nhận ra mình còn sống trên đời này.
Tư Khảm Hàn tiếp tục lắc đầu thay trả lời, anh cũng không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cái anh dám khẳng định là Hạ Ngưng Âm không thích mình, đồng thời không biết làm sao để cô chấp nhận mình.
"Mặc dù cô ấy không ưa anh nhưng anh vẫn đưa ra quyết định này? Chỉ cần anh gật đầu, chuyện chúng ta liền kết thúc." Tiền Nhã Tư gần như đang tuyệt vọng khẩn cầu Tư Khảm Hàn, răng cắn môi dưới tay khẽ run nắm vạt áo.
Cô chưa bao giờ hèn mọn cầu khẩn một người như lúc này, tuy nhiên cô chính là muốn thử một lần, lần đầu tiên hạ thấp người vì người đàn ông mình dùng cả trái tim để đổi lấy tình yêu.
"Ừ." Tư Khảm Hàn nhỏ giọng, hết sức áy náy với Nhã Tư, cười chua chát "Anh suy nghĩ cả đêm, một khi không sáng suốt anh sẽ không chạy tới đây, em có thể hận anh, thế nào cũng được, nhưng là. . . . . . ."
"A, em biết ngay." Lau nước mắt, Nhã Tư cười tự giễu cắt ngang lời anh, ánh mắt có chút khiêu khích "Sau này anh hành xử với cô ta thế nào, Hạ Ngưng Âm không phải loại người thích ngược đãi, làm sao cô ta thích anh?"
Thân thể Tư Khảm Hàn hơi run , mí mắt u buồn, chỉ biết lặng thinh sắc mặt ngày một tối mịt xem ra cực kì bất lực.
Với bộ dạng Tư Khảm Hàn lúc này, Nhã Tư vừa đau lòng vừa dâng lên cảm giác khoái chí trả thù, chép chép miệng, quay đầu sang chỗ khác để mình không mềm lòng, lạnh giọng nói: "Chuyện chúng ta chấm dứt ở đây, anh có thể đi."
Tư Khảm Hàn không nói gì, thân hình cao lớn từ trên ghế sa lon đứng dậy, luyến tiếc quan sát Nhã Tư một hồi mới chậm rãi rời đi.
‘Phịch’ tiếng đóng cửa nặng nề, cả người Nhã Tư theo đó ngã lăn xuống, nước mắt tuôn như mưa, nhìn cánh cửa đóng mà lòng đau đớn, khuôn mặt chôn vào gối tiếng khóc vang dội giữa căn phòng trống trải.
Tập đoàn Tư Thị.
Lam Nguy đặt văn kiện trên bàn cho Tư Khảm Hàn, mặc dù thần thái vẫn hồng hào xem sổ sách bình thường, nhưng không che giấu được mệt mỏi trên mặt anh, Lam Nguy chưa từng thấy anh như thế này, có chút không thích ứng, chần chờ hỏi: "Tư tổng, anh không khỏe nên về nghỉ ngơi sớm, tôi thấy sắc mặt anh không tốt cho lắm."
Có người nhắc nhở, Tư Khảm Hàn không dừng bút ngược lại liếc Lam Nguy một cái, lạnh giọng: "Tôi không sao, anh có thể ra ngoài."
Sắc mặt tái nhợt cũng bảo là tốt? Lam Nguy bất mãn lầu bầu trong miệng, thấy Tư Khảm Hàn căn bản coi anh như không khí uất ức bĩu môi, người ta có lòng lo lắng còn từ chối, mà thật sự sắc mặt Tư Khảm Hàn vô cùng khó coi, sáng hôm nay vừa vào công ty đã ngồi một chỗ suốt mấy tiếng đồng hồ, nhìn văn kiện rồi kí không biết mỏi là gì, đổi lại là anh chắc ngủ gục lúc nào không hay, ngay cả anh cũng muốn mệt thay cho tổng giám đốc.
Nói là vậy nhưng lòng dạ lo lắng không thôi, ngữ điệu quan tâm: "Hay để tôi đem cốc nước cho anh."
Tư Khảm Hàn không trả lời, tập trung vào đống giấy tờ trên bàn, Lam Nguy ngấm ngầm cho là anh đã đồng ý với mình.
Rời khỏi phòng tổng giám đốc, Lam Nguy cười hì hì đi vào phòng Hạ Ngưng Âm, cô ngẩng đầu mỉm cười ôn hòa"Lam thư ký, có chuyện gì sao?"
"Hắc hắc, thật thông minh, em đoán thử xem." Lam Nguy tìm cái ghế ngồi xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, Hạ Ngưng Âm ngượng ngùng mất tự nhiên: "Anh có gì cứ nói thẳng, đừng coi em như thú lá, nổi hết da gà rồi nè." Vừa nói thân thể vừa phối hợp diễn.
Lam Nguy vuốt tóc, cười xuề xóa, giả vờ cầu cứu Hạ Ngưng Âm, "Hôm nay tôi với Tư tổng cãi nhau, anh ấy đang rất giận nhưng tới giờ đưa nước, cô có thể hay không. . . . . . . ?"
"Được rồi, tôi còn tưởng chuyện to tát lắm." Hạ Ngưng Âm hào phóng đáp ứng, đáy mắt Lam Nguy lộ ý cười sâu xa, sau khi nói cảm ơn liền trở về phòng của mình.
Lam Nguy rời đi, Hạ Ngưng Âm cũng rời khỏi phòng, ngay cả bản thân cũng không hay biết cánh môi nhếch nở nụ cười, bước chân vội vã đi tới căn phòng quen thuộc.
Tối hôm qua cô thức cả đêm để hoàn thành kế hoạch, sau đó chạy tới phòng anh cố ý mở cửa xem có động tĩnh hay không, mãi đến rạng sáng Tư Khảm Hàn cũng không về nhà.
Sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại, cô lặng lẽ gõ cửa phòng anh dù cửa không có khóa, đêm qua Tư Khảm Hàn rời đi không trở lại khiến cô không khỏi có chút mất mác, nay mang nước cho anh đồng thời nói tiếng cảm ơn.
Lúc đi trông rất vội, cô không rõ tại sao anh không về, bản thân nhiều lần ấn dãy số thuộc nằm lòng, nhưng tự hỏi mình lấy thân phận gì để gọi, suy tư một hồi mới nhận ra, lỡ anh ở nhà Nhã Tư, cô gọi tới không phải phá hư chuyện tốt của bọn họ sao? Nghĩ đến đây, đành buông điện thoại từ bỏ.
Trong tay bưng cốc nước, chân đứng trước cửa phòng Tư Khảm Hàn, tính gõ cửa thì Hạ Ngưng Âm giật mình, run rẩy nhìn cánh cửa đóng kín mít, cố giữ bình bĩnh khi trái tim đập sắp vỡ ra ngoài.
Kì lạ chỉ đưa nước cho anh thôi cần gì phải hứng phấn đến thế? Kiểu như không thể chờ đợi? Lúc này, Hạ Ngưng Âm quả thật muốn phát điên, cuối cùng là bị cái gì đây? Thế nào lại giống như đang hồi xuân không bằng?
Không được không được, cô phải bình tĩnh bĩnh tĩnh lại, anh chỉ là ân nhân cứu mạng, cô vì cảm tạ anh, nên mới biểu hiện hấp tấp như thế này, nhất định là vậy.
Suy nghĩ chần chờ mãi trà cũng sắp nguội, Hạ Ngưng Âm mới miễn cưỡng khắc chế nhịp tim mình, giơ tay lên vừa định gõ cửa, cửa liền tự động mở ra, gương mặt anh tuấn xuất hiện tại trong tầm mắt của cô.
"Là cô?" Tư Khảm Hàn nhìn thấy Hạ Ngưng Âm cũng kinh ngạc, xem trên tay cô đang cầm gì đó, liền cười nói: "Vào đi."
"Ách. . . . . ." Nụ cười của anh khiến Hạ Ngưng Âm mất hồn, sợ run lên, anh cười với cô, coi bộ hôm nay anh rất cao hừng nha.
Tư Khảm Hàn thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, có chút buồn cười nhận lấy ly trà thay cô hỏi "Thế nào? Còn không vào?"
"À vào." Hạ Ngưng Âm ma xui quỷ khiến lại chủ động đem nước cho anh.
Từ lúc cô chậm rãi đi vào đôi ưng mâu chưa từng rời khỏi người cô, nhận lấy trà, tay cầm cốc uống từng ngụm rồi bảo: "Ngồi xuống đi."
"Nhưng. . . . . ." Hạ Ngưng Âm khó hiểu với anh "Tôi còn công việc dang dở chưa làm xong. . . . . . ."
"Cái đó chưa cần gấp, hiện tại Lam Nguy dã trở về nước, công việc của ai nấy làm." Tư Khàm Hàn cười nói tự nhiên, vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh Hạ Ngưng Âm tự giác ngồi xuống, cô phát hiện bản thân không có ý muốn từ chối ngược lại ngoan ngoãn chấp hành, chắc do anh cứu mình một lần nên miễn cưỡng nghe theo anh vậy.
Tư Khảm Hàn tự tay rót cho cô ly nước, Hạ Ngưng Âm vừa mừng vừa sợ nhận lấy, uống xong, ngưng mắt nhìn nhan sắc đẹp đến từng góc cạnh bao người mê đắm đỏ mặt ngượng ngùng, thái độ lạ thường của anh làm cô khó lòng thích nghi: "Tư tổng, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, cùng tôi uống chút trà thôi." Tư Khảm Hàn nhàn nhạt trả lời, nhướng mi, hỏi ngược lại: "Thế nào? Không thích uống trà?"
"Không phải." Hạ Ngưng Âm lắc đầu, thân thể rụt lại như con rùa, thật ra cô muốn nói, quan hệ giữa bọn họ từ lúc nào lại tốt đến mức cả thì giờ làm việc cũng có thể thoải mái, hàn huyên tán gẫu?
Tư Khảm Hàn thấy cô cứng ngắc ngồi bên cạnh, bản thân cũng luống cuống theo, bầu không khí thoáng mát lặng im lại không tìm được đề tài chung, trong lòng anh cũng hốt hoảng khẩn trương vô cùng.
Anh lớn chừng này hễ cùng người khác rất ít nói hoặc là không biết nói sẽ trở nên khẩn trương như lúc này, bất quá hôm nay anh cảm nhận được đôi mắt của mình luôn nhìn Hạ Ngưng Âm đến vô thức, môi mỏng mấp máy, bất giác cuối thấp đầu, khóe mắt nhè nhẹ giật lên ý cười, đáy lòng khẩn trương dần dà biến mất, hai bên má đỏ ửng một cách lạ lùng trước nay chưa từng có như chàng trai lần đầu biết yêu biết ngọt ngào là gì.
Hạ Ngưng Âm lóng ngóng đứng ngồi không yên tay vuốt bên má, có phải mình trang điểm quá xấu nên Tư Khảm Hàn cứ cúi đầu cười mãi, lạ lùng!!!!
Nay còn trong giờ làm việc, Tư Khảm Hàn ghét nhất lúc làm việc có người đục nước béo cò, bản thân tự ý thức đặt ly nước xuống bàn đứng dậy, thái độ trước sau như một cung kính khách sáo, cúi đầu chào: "Tư tổng, tôi đi trước, cám ơn trà của anh, tôi rất thích."
Cô thay đổi còn nhanh hơn thời tiếu, Tư Khảm Hàn trở tay không kịp, đôi mắt biết cười ngưng đọng, gương mặt hiền hòa trở nên lắng xuống, anh ước cô xem cấp trên như người bạn của mình chứ không mong gì hơn.
Tư Khảm Hàn lắc đầu, cười khổ một tiếng, không có nhìn Hạ Ngưng Âm, trầm mặc nói "Ừ, cô ra ngoài đi."
Hạ Ngưng Âm xoay người rời đi, hai tay Tư Khảm Hàn cầm ly nước đến hồn bay phách lạc, cái ly trong tay"Phanh" một tiếng rơi xuống đất, Tư Khảm Hàn mới bất giác tỉnh hồn, ngây ngốc nhìn ly nước lăn cùng nước chảy lênh lán.
Vừa đóng cửa Hạ Ngưng Âm liền nghe có âm thanh lạ, ý thức quay trở về, bắt gặp vẻ mặt biến sắc dị thường của anh, lại nhìn trên sàn nhà, lo lắng hỏi: "Tư tổng, ngài không thoải mái sao? Hay để tôi gọi bác sĩ đến?"
Tư Khảm Hàn ngẩng đầu nhìn Hạ Ngưng Âm, lắc đầu một cái, thanh âm đứt quãng cổ họng "Tôi . . . . Tôi. . . . . ."
"Hả?" Hạ Ngưng Âm lo lắng cho anh.
Tư Khảm Hàn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi hơi mệt, cho tôi mượn bờ vai của cô một chút." Dứt lời, cô chưa kịp định thần đã bị anh túm tay kéo, Hạ Ngưng Âm ngã ngồi trên đùi anh, cái miệng nhỏ nhắn đụng phải cằm nhọn của anh, có chút đau nhói.
Tư Khảm Hàn thấy bộ dạng yêu kiều của cô không khoi bật cười, đem lấy cô vùi trong ngực, bản thân tìm chỗ dữa thoải mái trên vai cô, da thịt cô trắng nõn như em bé, khóe miệng anh khẽ nhếch cười, không nhịn được lại hôn nhẹ, thở dài liền đem cả thân thể nặng đè lên thân thể nhỏ bé hai mắt đóng lại ngủ yên giấc.
Hạ Ngưng Âm bị ôm chặt hơi khó chịu, cánh tay bị anh đè ép, không nhúc nhích được, bả vai căng thẳng, trong lòng run sợ hỏi "Tư Khảm Hàn, anh sao thế? Buồn ngủ cũng nên về giường ngủ chứ?" Bình thường, Tư Khảm Hàn cùng cô thân mật một chỗ ngay lập tức Hạ Ngưng Âm sẽ không tự chủ thay đổi cách xưng hô.
"Chớ quấy rầy, tôi rất mệt." Một tay Tư Khảm Hàn che miệng cô, khó chịu oán trách, không vui nhe răng cắn bả vai cô nhằm cảnh cáo cô không nên lộn xộn, mặc dù anh nhíu mày, nhưng thật ra khóe miệng nhếch lên ý cười, xem ra tâm tình vui vẻ lắm
Đôi tay thoát khỏi anh, Hạ Ngưng Âm vì đau kêu lên: "Anh cứ im lặng bảo tôi làm sao đây? Thật khó chịu nha?"
Tư Khảm Hàn mở mắt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lúc này gò má Hạ Ngưng Âm nóng hừng hực, khiến anh khoái chí nói: "Em đỏ mặt làm gì? Sốt sao?"
(Jun thay đổi xưng hô tí nha ^.^)
Bị anh nói trúng mặt cô ngày càng đỏ hơn nữa, chẳng lẽ muốn cô nói vì cô nhìn anh cười nên mới đỏ mặt muốn cắn anh vài phát nữa? Cho xin có ngốc cô mới nói ra, liếc mắt xem thường: "Có anh mới phát sốt đó, cả người nặng như vậy ôm lấy tôi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn bảo sao không đỏ mặt chứ."
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn giả bộ không tin hỏi tới, bất quá tâm tình ngày một vui vẻ hơn, ôm Hạ Ngưng Âm đứng lên hướng về phòng ngủ, Hạ Ngưng Âm ôm cổ anh, mắt thấy vũng nước đọng phía dưới giùng giằng muốn đi xuống, "Tư Khảm Hàn, anh ngủ trước đi, tôi lau khô nước sẽ quay lại ngay."
"Không cần." Tư Khảm Hàn không thèm suy nghĩ lập tức cự tuyệt, ôm cô chặt hết mức, đến mép giường, hai người cùng nhau nằm xuống chiếc giường king size, Tư Khảm Hàn buông Hạ Ngưng Âm ra, đứng dậy đóng cửa lại, kế tiếp ôm lấy cô như gối ôm, đem thân thể cô ép sát vào ngực, đầu gối lên cánh tay mình, Tư Khảm Hàn vùi mặt trong tóc cô ngửi lấy hương ngào ngạt dần dần chìm vào giấc ngủ.
Quanh mũi chỉ toàn mùi bạc hà nam tính của anh, nhạn nhạt lại rất dễ ngửi, Hạ Ngưng Âm bối rối đụng phải người anh, thì thầm nhỏ: "Này, Tư Khảm Hàn?"
Tư Khảm Hàn không trả lời, chân thon dài đột nhiên vòng qua hai chân cô, lần đầu tiên khi anh ngủ có cử chỉ thân mật như thế, Hạ Ngưng Âm sắp ngừng thở, thân thể căn cứng, manh động cũng không dám, mặc cho người đàn ông trẻ con này quấn quýt cô, chỉ sợ vừa chạm anh liền nổi cơn thú tính.
Truyền tới bên tai tiếng hít thở đều đều rất êm tai, Hạ Ngưng Âm không biết anh ngủ thật hay giả, cắn cánh môi, thỏ thẻ bên tai: "Tư Khảm Hàn, chuyện ngày đó, thật cảm ơn anh, nếu không có anh, chắc tôi. . . . . . cảm ơn anh."
Đây là lời tận đáy lòng của cô, thời điểm anh lao ra ôm lấy cô giữa cái chết cận kề, cô đã đem mọi thống khổ nhục nhã anh đã từng tặng cho mình xóa bỏ hết, khoảnh khắc đó, cô mới phát hiện, cô không muốn chết cô phải tiếp tục sống, mỗi lần tưởng tượng chiếc xe đó không may đâm vào cô liền không khỏi rùng mình.
Cánh tay vững chắc ôm hông không biết lúc nào đã dời lên vai, kéo cô lại gần anh thêm nữa, chiếc mũi phả ra hơi thở tới tấp sau cổ cô, khiến cô co rút cả người, hai chân Tư Khảm Hàn theo đó quấn cô chặt hơn.
Một hồi lâu, cô cứ ngỡ Tư Khảm Hàn đã ngủ say thì bất ngờ anh lên tiếng "Không cần cám ơn tôi, em quên sao? Số mệnh của em bây giờ thuộc về anh, nếu có gì tổn thất anh là người bị lỗ vốn."
Hạ Ngưng Âm thật vất vả mới có bầu không khí tốt đẹp, cứ như vậy bị Tư Khảm Hàn nói trên trời dưới đất, nhất thời, giận đến nghiến răng.
Tư Khảm Hàn vẫn nhắm mắt lại, nhưng bên môi kéo ra đường cong tuyệt mĩ, giọng điệu nửa thật nửa giả: "Cảm ơn coi như xong sao? Nói gì nói cũng phải lấy thân đền đáp, đem cuộc đời của em dâng hiến cho tôi đi."
"Không thể nào!" Hạ Ngưng Âm từ chối thẳng thừng, thở phì phò: "Nếu đây là điều kiện của anh, chi bằng để tôi bị đụng chết còn hơn, phục vụ một người tùy hứng cả năm trời tôi đã đủ thảm rồi, ở đó cả đời, tôi chưa có nhũng não đâu."
Hạ Ngưng Âm chỉ là nói vui thôi, nhưng vào tai Tư Khảm ấy là lời đoạn tuyệt, giống như sống với anh là do miễn cưỡng ép buộc, giống như cô vĩnh viễn không bao giờ mở lòng với anh.
Trái tim vốn tổn thương đến đau nhức, hiện tại càng đau hơn ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Không khỏi nhớ tới lời Nhã Tư lời nói: " Sau này anh hành xử với cô ta thế nào, Hạ Ngưng Âm không phải loại người thích ngược đãi, làm sao cô ta thích anh?"
Đúng vậy, Nhã Tư nói không sai, làm sao cô thích anh? Anh đã từng cho bản thân vô số lý do nhưng đều không thỏa đáng, nhất thời lồng ngực đau thắt,tay ôm Hạ Ngưng Âm dần buông ra.
Đáp lại lời của cô, Tư Khảm Hàn nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao?" Thanh âm Tư Khảm Hàn, thay vì nói là đang hỏi cô không bằng là đang hỏi mình, hỏi mình thật sự còn hi vọng sao? Anh làm như vậy là đúng hay sai?
Khép chặt tròng mắt liền bật to, Tư Khảm Hàn nhìn Hạ Ngưng Âm, cười khổ, nghiêm túc hỏi"Tôi khó trị lắm sao?"
"Anh cảm thấy tính khí mình dễ gần lắm à?" Hạ Ngưng Âm hỏi ngược lại.
"Tốt lắm, không nói nữa, ngủ đi." Dứt lời, nhắm mắt lại ngủ.
Bất kể cô có thích anh hay không, một năm nay anh sẽ không buông cô ra đồng thời từ từ cải thiện bản thân.
Edit&Beta: Junie
Tư Khảm Hàn xịch sang ghế bên cạnh đặt cô an ổn trên ghế, đôi mắt thâm thúy "Nhã Tư, anh có điều muốn nói với em." Chắc do hút thuốc cả đêm, thanh âm Tư Khảm Hàn hơi khàn khàn, trầm thấp khá nghe, loáng thoáng cổ mùi hương ưu nhã mê người.
Tiền Nhã Tư khẽ run, chớp mắt nhìn Tư Khảm Hàn, dí dỏm nói đùa: "Hàn, công ty sắp phá sản?"
Mặc dù bất an trong lòng sắp vỡ ra ngoài, nhịp tim đập liên hồi nhưng Nhã Tư vẫn siết chặt bàn tay nhỏ bé của mình trong tay anh, cô vô cùng rõ nhất định đây không phải chuyện đơn giản.
Lắc đầu một cái, Tư Khảm Hàn không đợi Nhã điềm tĩnh, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Nhã Tư, thật xin lỗi, anh không thể cùng em kết hôn, chúng ta chia tay thôi."
"Cái gì?" Cánh môi mím chặt, ghen tuông ngay tức khắc tuôn trào, bả vai run run vì uất ức, nhỏ giọng hỏi tựa như tai vừa nghe lầm, đôi mắt trong veo mở to.
Tư Khảm Hàn thật bình tĩnh, lặp lại lần nữa: "Anh nói, chúng ta chia tay đi, thật xin lỗi, anh không thể kết hôn với em."
"Anh. . . . . . Hàn, đùa gì thế? Hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, một chút cũng không vui." Tiền Nhã Tư khó mà tiếp nhận lập tức buông tay anh, lắc đầu không thể tin, hai tay bịt lỗ tai lại.
Tư Khảm Hàn thấy Nhã Tư mất khống chế bản thân cũng khổ sở không kém, anh thừa nhận mình đã tổn thương cô sâu sắc, nhưng bây giờ anh giả bộ cưới cô cũng không thể sống thật lòng với cô sau này, đối với cô mà nói quá bất công, bởi vì anh không thể cho cô hạnh phúc, cho nên anh tình nguyện thẳng thắng lúc còn kịp so với miễn cưỡng còn tốt hơn.
Đưa tay vuốt tóc Nhã Tư, anh chỉ biết thở dài mệt mỏi, dùng giọng điệu trấn an: "Nhã Tư."
Tiền Nhã Tư hất mặt, cắn môi dưới, nghe Tư Khảm Hàn kêu tên mình, hằm hằm nhìn anh hai tay đẩy bả vai anh quát điên cuồng "Tại sao? Tại sao? ! Em muốn biết nguyên nhân! Anh không phải từng nói, dù có thế nào người cả đời anh kết hôn chỉ mỗi mình em sao? Anh nói láo! Anh thất tín như vậy, tại sao bắt em sống trong dối trá? !"
Tư Khảm Hàn túm tay Nhã Tư ôm vào lòng liên tục nhận lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Anh tránh ra!" Tiền Nhã Tư giãy dụa né tránh anh, ánh mắt ươn ướt đầy đau khổ "Tại sao? Em muốn biết rốt cuộc là vì cái gì, anh thế nhưng lại làm trái lời không giống tác phong của anh!"
"Anh thích người khác rồi." Tư Khảm Hàn thẳng thắng trả lời.
Trong lòng Tiền Nhã Tư sớm chuẩn bị tinh thần, tuy nhiên nghe Tư Khảm Hàn nói cảm giác chua xót hơn nhiều "Hạ Ngưng Âm?"
Tư Khảm Hàn gật đầu, ánh mắt hối lỗi cô: "Hôm qua anh mới phát hiện, thật xin lỗi."
Tư Khảm Hàn vừa dứt lời, Tiền Nhã Tư cắn răng bất lực nhìn Tư Khảm Hàn, ngay tức khắc, hung hăng giáng cho anh cái tát, trên mặt Tư Khảm Hàn xuất hiện năm dấu tay đỏ ửng "Lúc trước anh hứa với em thế nào? Hả?"
"Thật xin lỗi." Tư Khảm Hàn tự biết đuối lý, trước sau xin lỗi không ngừng, tuy nhiên lời vừa thốt ra, Nhã Tư lần nữa mạnh tay vung thêm cái tát, anh thấy nhưng không né tránh, nếu làm vậy có thể tiêu tan mọi khổ sở..., anh nguyện ý để cô làm.
Tiền Nhã Tư thu tay lại, chùi nước mắt đầm đìa trên mặt, đè nén bực tức trong lòng không để mình như bà điên khóc nháo, cúi đầu nức nở, hoài nghi hỏi, "Cô ấy cũng thích anh?"
Nhã Tư vừa dứt lời khiến Tư Khảm Hàn chấn động, đôi ưng mâu dần chuyển sắc đen, yên lặng lúc lâu lắc đầu vài cái.
"Cô ấy có gì mà em không có? Rốt cuộc anh coi trọng cô ấy chỗ nào ? Em không muốn thua không minh bạch, em không hề kém hơn cô ta." Tiền Nhã Tư tự tin nói.
Tư Khảm Hàn cúi đầu trầm tư, lắc đầu nữa "Anh không biết."
"Sau chia tay em, anh định làm gì? Theo đuổi cô ta?" Trái tim Tiền Nhã Tư đau thắt như hàng vạn cây kim đâm vào, ánh mắt dữ tợn nhìn người đàn ông mình từng yêu sâu đậm, giọng điệu châm chọc: "Anh cảm thấy cô ấy tiếp nhận anh sao?"
Cô tựa nhận lời này cực kì chướng tai, mà cũng buồn cười thật, trước giờ cô chưa từng nói khó nghe như vậy, hiện tại ai hiểu hết đau khổ lòng mình chứ? Uất ức càng che giấu càng bộc lộ nhiều hơn từ chỗ đó mới khiến cô ác ý mất đi ưu nhã thường ngày, chỉ như vậy, mới để cô dễ chịu hơn, mới để cô nhận ra mình còn sống trên đời này.
Tư Khảm Hàn tiếp tục lắc đầu thay trả lời, anh cũng không biết sau này sẽ như thế nào, nhưng cái anh dám khẳng định là Hạ Ngưng Âm không thích mình, đồng thời không biết làm sao để cô chấp nhận mình.
"Mặc dù cô ấy không ưa anh nhưng anh vẫn đưa ra quyết định này? Chỉ cần anh gật đầu, chuyện chúng ta liền kết thúc." Tiền Nhã Tư gần như đang tuyệt vọng khẩn cầu Tư Khảm Hàn, răng cắn môi dưới tay khẽ run nắm vạt áo.
Cô chưa bao giờ hèn mọn cầu khẩn một người như lúc này, tuy nhiên cô chính là muốn thử một lần, lần đầu tiên hạ thấp người vì người đàn ông mình dùng cả trái tim để đổi lấy tình yêu.
"Ừ." Tư Khảm Hàn nhỏ giọng, hết sức áy náy với Nhã Tư, cười chua chát "Anh suy nghĩ cả đêm, một khi không sáng suốt anh sẽ không chạy tới đây, em có thể hận anh, thế nào cũng được, nhưng là. . . . . . ."
"A, em biết ngay." Lau nước mắt, Nhã Tư cười tự giễu cắt ngang lời anh, ánh mắt có chút khiêu khích "Sau này anh hành xử với cô ta thế nào, Hạ Ngưng Âm không phải loại người thích ngược đãi, làm sao cô ta thích anh?"
Thân thể Tư Khảm Hàn hơi run , mí mắt u buồn, chỉ biết lặng thinh sắc mặt ngày một tối mịt xem ra cực kì bất lực.
Với bộ dạng Tư Khảm Hàn lúc này, Nhã Tư vừa đau lòng vừa dâng lên cảm giác khoái chí trả thù, chép chép miệng, quay đầu sang chỗ khác để mình không mềm lòng, lạnh giọng nói: "Chuyện chúng ta chấm dứt ở đây, anh có thể đi."
Tư Khảm Hàn không nói gì, thân hình cao lớn từ trên ghế sa lon đứng dậy, luyến tiếc quan sát Nhã Tư một hồi mới chậm rãi rời đi.
‘Phịch’ tiếng đóng cửa nặng nề, cả người Nhã Tư theo đó ngã lăn xuống, nước mắt tuôn như mưa, nhìn cánh cửa đóng mà lòng đau đớn, khuôn mặt chôn vào gối tiếng khóc vang dội giữa căn phòng trống trải.
Tập đoàn Tư Thị.
Lam Nguy đặt văn kiện trên bàn cho Tư Khảm Hàn, mặc dù thần thái vẫn hồng hào xem sổ sách bình thường, nhưng không che giấu được mệt mỏi trên mặt anh, Lam Nguy chưa từng thấy anh như thế này, có chút không thích ứng, chần chờ hỏi: "Tư tổng, anh không khỏe nên về nghỉ ngơi sớm, tôi thấy sắc mặt anh không tốt cho lắm."
Có người nhắc nhở, Tư Khảm Hàn không dừng bút ngược lại liếc Lam Nguy một cái, lạnh giọng: "Tôi không sao, anh có thể ra ngoài."
Sắc mặt tái nhợt cũng bảo là tốt? Lam Nguy bất mãn lầu bầu trong miệng, thấy Tư Khảm Hàn căn bản coi anh như không khí uất ức bĩu môi, người ta có lòng lo lắng còn từ chối, mà thật sự sắc mặt Tư Khảm Hàn vô cùng khó coi, sáng hôm nay vừa vào công ty đã ngồi một chỗ suốt mấy tiếng đồng hồ, nhìn văn kiện rồi kí không biết mỏi là gì, đổi lại là anh chắc ngủ gục lúc nào không hay, ngay cả anh cũng muốn mệt thay cho tổng giám đốc.
Nói là vậy nhưng lòng dạ lo lắng không thôi, ngữ điệu quan tâm: "Hay để tôi đem cốc nước cho anh."
Tư Khảm Hàn không trả lời, tập trung vào đống giấy tờ trên bàn, Lam Nguy ngấm ngầm cho là anh đã đồng ý với mình.
Rời khỏi phòng tổng giám đốc, Lam Nguy cười hì hì đi vào phòng Hạ Ngưng Âm, cô ngẩng đầu mỉm cười ôn hòa"Lam thư ký, có chuyện gì sao?"
"Hắc hắc, thật thông minh, em đoán thử xem." Lam Nguy tìm cái ghế ngồi xuống, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, Hạ Ngưng Âm ngượng ngùng mất tự nhiên: "Anh có gì cứ nói thẳng, đừng coi em như thú lá, nổi hết da gà rồi nè." Vừa nói thân thể vừa phối hợp diễn.
Lam Nguy vuốt tóc, cười xuề xóa, giả vờ cầu cứu Hạ Ngưng Âm, "Hôm nay tôi với Tư tổng cãi nhau, anh ấy đang rất giận nhưng tới giờ đưa nước, cô có thể hay không. . . . . . . ?"
"Được rồi, tôi còn tưởng chuyện to tát lắm." Hạ Ngưng Âm hào phóng đáp ứng, đáy mắt Lam Nguy lộ ý cười sâu xa, sau khi nói cảm ơn liền trở về phòng của mình.
Lam Nguy rời đi, Hạ Ngưng Âm cũng rời khỏi phòng, ngay cả bản thân cũng không hay biết cánh môi nhếch nở nụ cười, bước chân vội vã đi tới căn phòng quen thuộc.
Tối hôm qua cô thức cả đêm để hoàn thành kế hoạch, sau đó chạy tới phòng anh cố ý mở cửa xem có động tĩnh hay không, mãi đến rạng sáng Tư Khảm Hàn cũng không về nhà.
Sáng sớm hôm nay khi tỉnh lại, cô lặng lẽ gõ cửa phòng anh dù cửa không có khóa, đêm qua Tư Khảm Hàn rời đi không trở lại khiến cô không khỏi có chút mất mác, nay mang nước cho anh đồng thời nói tiếng cảm ơn.
Lúc đi trông rất vội, cô không rõ tại sao anh không về, bản thân nhiều lần ấn dãy số thuộc nằm lòng, nhưng tự hỏi mình lấy thân phận gì để gọi, suy tư một hồi mới nhận ra, lỡ anh ở nhà Nhã Tư, cô gọi tới không phải phá hư chuyện tốt của bọn họ sao? Nghĩ đến đây, đành buông điện thoại từ bỏ.
Trong tay bưng cốc nước, chân đứng trước cửa phòng Tư Khảm Hàn, tính gõ cửa thì Hạ Ngưng Âm giật mình, run rẩy nhìn cánh cửa đóng kín mít, cố giữ bình bĩnh khi trái tim đập sắp vỡ ra ngoài.
Kì lạ chỉ đưa nước cho anh thôi cần gì phải hứng phấn đến thế? Kiểu như không thể chờ đợi? Lúc này, Hạ Ngưng Âm quả thật muốn phát điên, cuối cùng là bị cái gì đây? Thế nào lại giống như đang hồi xuân không bằng?
Không được không được, cô phải bình tĩnh bĩnh tĩnh lại, anh chỉ là ân nhân cứu mạng, cô vì cảm tạ anh, nên mới biểu hiện hấp tấp như thế này, nhất định là vậy.
Suy nghĩ chần chờ mãi trà cũng sắp nguội, Hạ Ngưng Âm mới miễn cưỡng khắc chế nhịp tim mình, giơ tay lên vừa định gõ cửa, cửa liền tự động mở ra, gương mặt anh tuấn xuất hiện tại trong tầm mắt của cô.
"Là cô?" Tư Khảm Hàn nhìn thấy Hạ Ngưng Âm cũng kinh ngạc, xem trên tay cô đang cầm gì đó, liền cười nói: "Vào đi."
"Ách. . . . . ." Nụ cười của anh khiến Hạ Ngưng Âm mất hồn, sợ run lên, anh cười với cô, coi bộ hôm nay anh rất cao hừng nha.
Tư Khảm Hàn thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, có chút buồn cười nhận lấy ly trà thay cô hỏi "Thế nào? Còn không vào?"
"À vào." Hạ Ngưng Âm ma xui quỷ khiến lại chủ động đem nước cho anh.
Từ lúc cô chậm rãi đi vào đôi ưng mâu chưa từng rời khỏi người cô, nhận lấy trà, tay cầm cốc uống từng ngụm rồi bảo: "Ngồi xuống đi."
"Nhưng. . . . . ." Hạ Ngưng Âm khó hiểu với anh "Tôi còn công việc dang dở chưa làm xong. . . . . . ."
"Cái đó chưa cần gấp, hiện tại Lam Nguy dã trở về nước, công việc của ai nấy làm." Tư Khàm Hàn cười nói tự nhiên, vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh Hạ Ngưng Âm tự giác ngồi xuống, cô phát hiện bản thân không có ý muốn từ chối ngược lại ngoan ngoãn chấp hành, chắc do anh cứu mình một lần nên miễn cưỡng nghe theo anh vậy.
Tư Khảm Hàn tự tay rót cho cô ly nước, Hạ Ngưng Âm vừa mừng vừa sợ nhận lấy, uống xong, ngưng mắt nhìn nhan sắc đẹp đến từng góc cạnh bao người mê đắm đỏ mặt ngượng ngùng, thái độ lạ thường của anh làm cô khó lòng thích nghi: "Tư tổng, có chuyện gì sao?"
"Không có gì, cùng tôi uống chút trà thôi." Tư Khảm Hàn nhàn nhạt trả lời, nhướng mi, hỏi ngược lại: "Thế nào? Không thích uống trà?"
"Không phải." Hạ Ngưng Âm lắc đầu, thân thể rụt lại như con rùa, thật ra cô muốn nói, quan hệ giữa bọn họ từ lúc nào lại tốt đến mức cả thì giờ làm việc cũng có thể thoải mái, hàn huyên tán gẫu?
Tư Khảm Hàn thấy cô cứng ngắc ngồi bên cạnh, bản thân cũng luống cuống theo, bầu không khí thoáng mát lặng im lại không tìm được đề tài chung, trong lòng anh cũng hốt hoảng khẩn trương vô cùng.
Anh lớn chừng này hễ cùng người khác rất ít nói hoặc là không biết nói sẽ trở nên khẩn trương như lúc này, bất quá hôm nay anh cảm nhận được đôi mắt của mình luôn nhìn Hạ Ngưng Âm đến vô thức, môi mỏng mấp máy, bất giác cuối thấp đầu, khóe mắt nhè nhẹ giật lên ý cười, đáy lòng khẩn trương dần dà biến mất, hai bên má đỏ ửng một cách lạ lùng trước nay chưa từng có như chàng trai lần đầu biết yêu biết ngọt ngào là gì.
Hạ Ngưng Âm lóng ngóng đứng ngồi không yên tay vuốt bên má, có phải mình trang điểm quá xấu nên Tư Khảm Hàn cứ cúi đầu cười mãi, lạ lùng!!!!
Nay còn trong giờ làm việc, Tư Khảm Hàn ghét nhất lúc làm việc có người đục nước béo cò, bản thân tự ý thức đặt ly nước xuống bàn đứng dậy, thái độ trước sau như một cung kính khách sáo, cúi đầu chào: "Tư tổng, tôi đi trước, cám ơn trà của anh, tôi rất thích."
Cô thay đổi còn nhanh hơn thời tiếu, Tư Khảm Hàn trở tay không kịp, đôi mắt biết cười ngưng đọng, gương mặt hiền hòa trở nên lắng xuống, anh ước cô xem cấp trên như người bạn của mình chứ không mong gì hơn.
Tư Khảm Hàn lắc đầu, cười khổ một tiếng, không có nhìn Hạ Ngưng Âm, trầm mặc nói "Ừ, cô ra ngoài đi."
Hạ Ngưng Âm xoay người rời đi, hai tay Tư Khảm Hàn cầm ly nước đến hồn bay phách lạc, cái ly trong tay"Phanh" một tiếng rơi xuống đất, Tư Khảm Hàn mới bất giác tỉnh hồn, ngây ngốc nhìn ly nước lăn cùng nước chảy lênh lán.
Vừa đóng cửa Hạ Ngưng Âm liền nghe có âm thanh lạ, ý thức quay trở về, bắt gặp vẻ mặt biến sắc dị thường của anh, lại nhìn trên sàn nhà, lo lắng hỏi: "Tư tổng, ngài không thoải mái sao? Hay để tôi gọi bác sĩ đến?"
Tư Khảm Hàn ngẩng đầu nhìn Hạ Ngưng Âm, lắc đầu một cái, thanh âm đứt quãng cổ họng "Tôi . . . . Tôi. . . . . ."
"Hả?" Hạ Ngưng Âm lo lắng cho anh.
Tư Khảm Hàn thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Tôi hơi mệt, cho tôi mượn bờ vai của cô một chút." Dứt lời, cô chưa kịp định thần đã bị anh túm tay kéo, Hạ Ngưng Âm ngã ngồi trên đùi anh, cái miệng nhỏ nhắn đụng phải cằm nhọn của anh, có chút đau nhói.
Tư Khảm Hàn thấy bộ dạng yêu kiều của cô không khoi bật cười, đem lấy cô vùi trong ngực, bản thân tìm chỗ dữa thoải mái trên vai cô, da thịt cô trắng nõn như em bé, khóe miệng anh khẽ nhếch cười, không nhịn được lại hôn nhẹ, thở dài liền đem cả thân thể nặng đè lên thân thể nhỏ bé hai mắt đóng lại ngủ yên giấc.
Hạ Ngưng Âm bị ôm chặt hơi khó chịu, cánh tay bị anh đè ép, không nhúc nhích được, bả vai căng thẳng, trong lòng run sợ hỏi "Tư Khảm Hàn, anh sao thế? Buồn ngủ cũng nên về giường ngủ chứ?" Bình thường, Tư Khảm Hàn cùng cô thân mật một chỗ ngay lập tức Hạ Ngưng Âm sẽ không tự chủ thay đổi cách xưng hô.
"Chớ quấy rầy, tôi rất mệt." Một tay Tư Khảm Hàn che miệng cô, khó chịu oán trách, không vui nhe răng cắn bả vai cô nhằm cảnh cáo cô không nên lộn xộn, mặc dù anh nhíu mày, nhưng thật ra khóe miệng nhếch lên ý cười, xem ra tâm tình vui vẻ lắm
Đôi tay thoát khỏi anh, Hạ Ngưng Âm vì đau kêu lên: "Anh cứ im lặng bảo tôi làm sao đây? Thật khó chịu nha?"
Tư Khảm Hàn mở mắt ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lúc này gò má Hạ Ngưng Âm nóng hừng hực, khiến anh khoái chí nói: "Em đỏ mặt làm gì? Sốt sao?"
(Jun thay đổi xưng hô tí nha ^.^)
Bị anh nói trúng mặt cô ngày càng đỏ hơn nữa, chẳng lẽ muốn cô nói vì cô nhìn anh cười nên mới đỏ mặt muốn cắn anh vài phát nữa? Cho xin có ngốc cô mới nói ra, liếc mắt xem thường: "Có anh mới phát sốt đó, cả người nặng như vậy ôm lấy tôi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn bảo sao không đỏ mặt chứ."
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn giả bộ không tin hỏi tới, bất quá tâm tình ngày một vui vẻ hơn, ôm Hạ Ngưng Âm đứng lên hướng về phòng ngủ, Hạ Ngưng Âm ôm cổ anh, mắt thấy vũng nước đọng phía dưới giùng giằng muốn đi xuống, "Tư Khảm Hàn, anh ngủ trước đi, tôi lau khô nước sẽ quay lại ngay."
"Không cần." Tư Khảm Hàn không thèm suy nghĩ lập tức cự tuyệt, ôm cô chặt hết mức, đến mép giường, hai người cùng nhau nằm xuống chiếc giường king size, Tư Khảm Hàn buông Hạ Ngưng Âm ra, đứng dậy đóng cửa lại, kế tiếp ôm lấy cô như gối ôm, đem thân thể cô ép sát vào ngực, đầu gối lên cánh tay mình, Tư Khảm Hàn vùi mặt trong tóc cô ngửi lấy hương ngào ngạt dần dần chìm vào giấc ngủ.
Quanh mũi chỉ toàn mùi bạc hà nam tính của anh, nhạn nhạt lại rất dễ ngửi, Hạ Ngưng Âm bối rối đụng phải người anh, thì thầm nhỏ: "Này, Tư Khảm Hàn?"
Tư Khảm Hàn không trả lời, chân thon dài đột nhiên vòng qua hai chân cô, lần đầu tiên khi anh ngủ có cử chỉ thân mật như thế, Hạ Ngưng Âm sắp ngừng thở, thân thể căn cứng, manh động cũng không dám, mặc cho người đàn ông trẻ con này quấn quýt cô, chỉ sợ vừa chạm anh liền nổi cơn thú tính.
Truyền tới bên tai tiếng hít thở đều đều rất êm tai, Hạ Ngưng Âm không biết anh ngủ thật hay giả, cắn cánh môi, thỏ thẻ bên tai: "Tư Khảm Hàn, chuyện ngày đó, thật cảm ơn anh, nếu không có anh, chắc tôi. . . . . . cảm ơn anh."
Đây là lời tận đáy lòng của cô, thời điểm anh lao ra ôm lấy cô giữa cái chết cận kề, cô đã đem mọi thống khổ nhục nhã anh đã từng tặng cho mình xóa bỏ hết, khoảnh khắc đó, cô mới phát hiện, cô không muốn chết cô phải tiếp tục sống, mỗi lần tưởng tượng chiếc xe đó không may đâm vào cô liền không khỏi rùng mình.
Cánh tay vững chắc ôm hông không biết lúc nào đã dời lên vai, kéo cô lại gần anh thêm nữa, chiếc mũi phả ra hơi thở tới tấp sau cổ cô, khiến cô co rút cả người, hai chân Tư Khảm Hàn theo đó quấn cô chặt hơn.
Một hồi lâu, cô cứ ngỡ Tư Khảm Hàn đã ngủ say thì bất ngờ anh lên tiếng "Không cần cám ơn tôi, em quên sao? Số mệnh của em bây giờ thuộc về anh, nếu có gì tổn thất anh là người bị lỗ vốn."
Hạ Ngưng Âm thật vất vả mới có bầu không khí tốt đẹp, cứ như vậy bị Tư Khảm Hàn nói trên trời dưới đất, nhất thời, giận đến nghiến răng.
Tư Khảm Hàn vẫn nhắm mắt lại, nhưng bên môi kéo ra đường cong tuyệt mĩ, giọng điệu nửa thật nửa giả: "Cảm ơn coi như xong sao? Nói gì nói cũng phải lấy thân đền đáp, đem cuộc đời của em dâng hiến cho tôi đi."
"Không thể nào!" Hạ Ngưng Âm từ chối thẳng thừng, thở phì phò: "Nếu đây là điều kiện của anh, chi bằng để tôi bị đụng chết còn hơn, phục vụ một người tùy hứng cả năm trời tôi đã đủ thảm rồi, ở đó cả đời, tôi chưa có nhũng não đâu."
Hạ Ngưng Âm chỉ là nói vui thôi, nhưng vào tai Tư Khảm ấy là lời đoạn tuyệt, giống như sống với anh là do miễn cưỡng ép buộc, giống như cô vĩnh viễn không bao giờ mở lòng với anh.
Trái tim vốn tổn thương đến đau nhức, hiện tại càng đau hơn ngay cả cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Không khỏi nhớ tới lời Nhã Tư lời nói: " Sau này anh hành xử với cô ta thế nào, Hạ Ngưng Âm không phải loại người thích ngược đãi, làm sao cô ta thích anh?"
Đúng vậy, Nhã Tư nói không sai, làm sao cô thích anh? Anh đã từng cho bản thân vô số lý do nhưng đều không thỏa đáng, nhất thời lồng ngực đau thắt,tay ôm Hạ Ngưng Âm dần buông ra.
Đáp lại lời của cô, Tư Khảm Hàn nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao?" Thanh âm Tư Khảm Hàn, thay vì nói là đang hỏi cô không bằng là đang hỏi mình, hỏi mình thật sự còn hi vọng sao? Anh làm như vậy là đúng hay sai?
Khép chặt tròng mắt liền bật to, Tư Khảm Hàn nhìn Hạ Ngưng Âm, cười khổ, nghiêm túc hỏi"Tôi khó trị lắm sao?"
"Anh cảm thấy tính khí mình dễ gần lắm à?" Hạ Ngưng Âm hỏi ngược lại.
"Tốt lắm, không nói nữa, ngủ đi." Dứt lời, nhắm mắt lại ngủ.
Bất kể cô có thích anh hay không, một năm nay anh sẽ không buông cô ra đồng thời từ từ cải thiện bản thân.
Bình luận facebook