Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Hai con ngươi Tư Khảm Hàn nhíu chặt, cơ hồ có chút bất ngờ, ngay phút này nảy sinh cảm giác muốn thưởng thức Hạ Ngưng Âm, anh thừa nhận mình chưa từng gặp qua ánh mắt này của cô, nhưng làm anh rất mê mẩn, ánh mắt tràn đầy sinh lực khiêu khích cái lạnh trong anh, đối với thư ký thẳng thắng phê bình, còn Tư Khảm Hàn chưa từng thấy qua sự giảo hoạt nào như vậy, giống như nói cho anh biết, giờ phút này, đây mới lạ Hạ Ngưng Âm thật sự.
Cô rất to gan, thế nhưng lại cất giấu đi một mặt khiến người ta động lòng, cũng may là hôm nay anh kịp thời nhận ra, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấu cô trước anh rồi, cảm giác mọi sự thay đổi của cô như thuộc về anh, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Lồng ngực Tư Khảm Hàn căng thẳng, ánh mắt tĩnh mịch đuổi theo Hạ Ngưng Âm, tuy rằng suy nghĩ là vậy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, lặng thinh một lúc lâu, ánh mắt sắc bén chuyển sang thư ký: "Là thật? !"
Thư ký cả kinh, hốc mắt ửng đỏ quay đầu nhìn Tư Khảm Hàn, "Tư tổng! Đó là bởi vì. . . . . . ." Cô còn chưa nói hết đã bị Tư Khảm Hàn đưa tay ra hiệu.
Tư Khảm Hàn khinh thường cô thư ký, khẩu khí băng lãnh: "Mang khách vào phòng tiếp đãi chu đáo, lập tức gọi quản lí Vương đến xin lỗi! Còn nữa. . . . . . , cô bị sa thải!"
Hạ Ngưng Âm nghe vậy thu lại nụ cười, trân trân mắt với Tư Khảm Hàn, anh xử lý tính huống rất linh hoạt, không cho người ta có cơ hội sửa chữa, vốn chỉ muốn cho cô ta một bài học, ai ngờ lại làm cho người ta mất chén cơm.
Haizz, ai kêu cô tốt bụng, đâu nỡ nhìn người ta mất việc, Hạ Ngưng Âm định mở miệng nói giúp liền bị ánh mắt hình viên đạn làm dừng lại, đành phải nuốt xuống bụng.
Tư Khảm Hàn tiến đến gần Hạ Ngưng Âm, cánh môi vẽ lên nụ cười ma mị, âm trầm đưa mặt vào cổ Hạ Ngưng Âm, phà hơi thở nóng giọng điệu mê hoặc "Tình huống như nhau, nếu ở đây không phải địa bàn của tôi, cô cũng không dám đắc tội với người ta, ở đó còn lớn lối ngang ngạnh sao?"
Hạ Ngưng Âm một mặt đỏ hồng, mánh khoé đã bị anh phát hiện, thấy cô thư ký và Lưu Kinh Lý kinh ngạc nhìn hành động của bọn họ, Hạ Ngưng Âm ném mắt sang anh, nhỏ giọng quát lớn: "Anh, Tư Khảm Hàn buông tôi ra! Anh muốn làm gì? Có người nhìn kìa!"
Tư Khảm Hàn giả bộ mắt điếc tai ngơ, thân hình cao đè lên cô, Hạ Ngưng Âm đâu chịu nổi trọng lượng của anh, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, Tư Khảm Hàn vẫn bộ dạng bất cần đời, làm người ta say mê, hướng tới tai cô thì thầm: "Hả? Vẫn chưa trả lời tôi."
Hạ Ngưng Âm thật muốn cắn anh một phát, con người này thật cố chấp, bất đắc dĩ trả lời qua loa "Biết, tôi sẽ không như thế nữa."
"Ha ha." Tư Khảm Hàn cười to, anh hài lòng đáp án này! Nếu cô dám dùng ánh mát này nhìn người khác, dám biểu lộ khuôn mặt này trước người khác, cô chết chắc!
Đáy mắt Tư Khảm Hàn xẹt qua tia tàn nhẫn, lúc Hạ Ngưng Âm còn thẫn thờ lanh lẹ đặt nụ hôn lên môi cô, dùng sức cắn xé, Hạ Ngưng Âm đau kêu rên, Tư Khảm Hàn vẫn chưa thỏa mãn cứ quấn lấy chiếc miệng nhỏ nhắn, bàn tay tham lam lục lọi trên người Hạ Ngưng Âm.
Lam Nguy vừa đi ra đã thấy bọn họ khai chiến, thiếu chút bật cười, anh cũng như cô thư ký và Lưu Kinh Lý to gan nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp.
Cô rất to gan, thế nhưng lại cất giấu đi một mặt khiến người ta động lòng, cũng may là hôm nay anh kịp thời nhận ra, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấu cô trước anh rồi, cảm giác mọi sự thay đổi của cô như thuộc về anh, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Lồng ngực Tư Khảm Hàn căng thẳng, ánh mắt tĩnh mịch đuổi theo Hạ Ngưng Âm, tuy rằng suy nghĩ là vậy, nhưng mặt vẫn không thay đổi, lặng thinh một lúc lâu, ánh mắt sắc bén chuyển sang thư ký: "Là thật? !"
Thư ký cả kinh, hốc mắt ửng đỏ quay đầu nhìn Tư Khảm Hàn, "Tư tổng! Đó là bởi vì. . . . . . ." Cô còn chưa nói hết đã bị Tư Khảm Hàn đưa tay ra hiệu.
Tư Khảm Hàn khinh thường cô thư ký, khẩu khí băng lãnh: "Mang khách vào phòng tiếp đãi chu đáo, lập tức gọi quản lí Vương đến xin lỗi! Còn nữa. . . . . . , cô bị sa thải!"
Hạ Ngưng Âm nghe vậy thu lại nụ cười, trân trân mắt với Tư Khảm Hàn, anh xử lý tính huống rất linh hoạt, không cho người ta có cơ hội sửa chữa, vốn chỉ muốn cho cô ta một bài học, ai ngờ lại làm cho người ta mất chén cơm.
Haizz, ai kêu cô tốt bụng, đâu nỡ nhìn người ta mất việc, Hạ Ngưng Âm định mở miệng nói giúp liền bị ánh mắt hình viên đạn làm dừng lại, đành phải nuốt xuống bụng.
Tư Khảm Hàn tiến đến gần Hạ Ngưng Âm, cánh môi vẽ lên nụ cười ma mị, âm trầm đưa mặt vào cổ Hạ Ngưng Âm, phà hơi thở nóng giọng điệu mê hoặc "Tình huống như nhau, nếu ở đây không phải địa bàn của tôi, cô cũng không dám đắc tội với người ta, ở đó còn lớn lối ngang ngạnh sao?"
Hạ Ngưng Âm một mặt đỏ hồng, mánh khoé đã bị anh phát hiện, thấy cô thư ký và Lưu Kinh Lý kinh ngạc nhìn hành động của bọn họ, Hạ Ngưng Âm ném mắt sang anh, nhỏ giọng quát lớn: "Anh, Tư Khảm Hàn buông tôi ra! Anh muốn làm gì? Có người nhìn kìa!"
Tư Khảm Hàn giả bộ mắt điếc tai ngơ, thân hình cao đè lên cô, Hạ Ngưng Âm đâu chịu nổi trọng lượng của anh, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất, Tư Khảm Hàn vẫn bộ dạng bất cần đời, làm người ta say mê, hướng tới tai cô thì thầm: "Hả? Vẫn chưa trả lời tôi."
Hạ Ngưng Âm thật muốn cắn anh một phát, con người này thật cố chấp, bất đắc dĩ trả lời qua loa "Biết, tôi sẽ không như thế nữa."
"Ha ha." Tư Khảm Hàn cười to, anh hài lòng đáp án này! Nếu cô dám dùng ánh mát này nhìn người khác, dám biểu lộ khuôn mặt này trước người khác, cô chết chắc!
Đáy mắt Tư Khảm Hàn xẹt qua tia tàn nhẫn, lúc Hạ Ngưng Âm còn thẫn thờ lanh lẹ đặt nụ hôn lên môi cô, dùng sức cắn xé, Hạ Ngưng Âm đau kêu rên, Tư Khảm Hàn vẫn chưa thỏa mãn cứ quấn lấy chiếc miệng nhỏ nhắn, bàn tay tham lam lục lọi trên người Hạ Ngưng Âm.
Lam Nguy vừa đi ra đã thấy bọn họ khai chiến, thiếu chút bật cười, anh cũng như cô thư ký và Lưu Kinh Lý to gan nhìn hai người họ tình chàng ý thiếp.
Bình luận facebook