Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 187-189
CHƯƠNG 187: MUỐN ANH TA HAY TÔI
Chết tiệt!
Dạ Âu Thần khó chịu nhìn chằm chằm vào vết đỏ nơi khoé mắt cô.
Người phụ nữ này làm từ nước hay sao? Giúp cô lau nước mắt một chút lại thành như thế này.
“Không được khóc”. Giọng nói của anh rất khàn, đôi mắt đen sâu thẳm.
Thẩm Cửu từ trong vòng tay của anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Ánh mắt đó như đang lên án anh, một lúc sau cô lại dùng sức giãy dụa: "Dù như thế nào anh cũng không tin tôi, tôi không cần anh đưa tôi đến bệnh viện."
Dạ Âu Thần không động, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Cô lại giãy dụa một lúc, nhưng lần này Dạ Âu Thần siết chặt cổ tay cô.
“Tôi tin”.
Thẩm Cửu sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh…anh nói gì?”
“Tôi tin còn chưa được sao?” Ánh mắt ngạc nhiên của cô càng khiến phiền não trong lòng anh dâng cao, thấp giọng trách mắng, sau đó giữ chặt eo cô rồi nhéo mạnh: “Tôi nói tôi tin, có nghe thấy không?”
Thẩm Cửu không đáp lời, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ đến Dạ Âu Thần lại nói những lời này với mình.
Một lúc sau, Thẩm Cửu rũ mắt xuống, tâm trạng hiển nhiên vẫn rất kém.
Dạ Âu Thần ánh mắt u ám nói: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện rồi?”
“Lang An, lái xe”.
Lang An gật đầu khởi động xe.
Sau khi xe chạy được một phút, Dạ Âu Thần thấy cô vẫn còn trầm mặc, lạnh lùng nói: "Nếu cô không muốn đến bệnh viện, vậy tôi có thể giúp cô giải quyết bằng cách khác."
Mới đầu Thẩm Cửu không nghe rõ, nhưng sau đó cô đột ngột phản ứng lại, ngước mắt kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
Dạ Âu Thần vân vê cằm cô, hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở nam tính lạnh lùng bao trùm lấy cô.
“Thật là một lí do thích đáng, không phải sao?”
“Tôi không muốn” Thẩm Cửu nghĩ cũng không nghĩ đã thẳng thừng từ chối anh!
Dạ Âu Thần tức khắc nguy hiểm híp mắt lại: "Cô dám từ chối tôi sao? Chê tôi à?"
Bàn tay to lớn của anh giữ chặt cằm cô, đột nhiên cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, mấy phút sau mới thả ra, thở dốc dựa vào trán cô nói: "Hay là cô muốn Dạ Y Viễn giải độc cho mình?"
Nghe đến tên Dạ Y Viễn, con ngươi của Thẩm Cửu co rút nhẹ, lắc đầu: “Đừng!”
Phản ứng của cô hơi thái quá, khiến Dạ Âu Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Cô kích động như vậy làm cái gì?”
Nhưng khi nghe cô nói đừng, từ đáy lòng Dạ Âu Thần vẫn hơi vui vẻ, môi mỏng chậm rãi cong lên: “Không muốn anh ta, vậy có muốn tôi không?"
Không muốn anh ta, vậy có muốn tôi không?
Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho choáng váng, không đợi cô kịp phản ứng, cánh tay thon dài của Dạ Âu Thần đột nhiên vòng qua cổ cô, ngạo nghễ ôm cô vào lòng mình: "Trả lời câu hỏi!"
“Ách…”
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Cửu không biết phải trả lời như thế nào.
Cô không ngờ rằng Dạ Âu Thần lại sẽ hỏi vấn đề này, cô không thể hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Dạ Âu Thần đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng trước đây đang chiến tranh lạnh gay gắt như vậy, rõ ràng là ghét bỏ mình, thế nhưng dường như lần nào anh cũng thích trêu chọc cô, hơn nữa lại còn với dáng vẻ rất thích chí.
Cũng giống như bây giờ, đáy mắt màu đen của anh hiện lên tia sáng xanh lục, giống như ánh sáng của dã thú nhìn thấy con mồi, mang theo một loại khí thế chắc chắn, tự tin dù thế nào cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Thẩm Cửu vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi…”
Vấn đề này cô nhất định sẽ không trả lời.
Bất kể là muốn ai, cho dù … trong lòng cô thật sự thích Dạ Âu Thần và quả thực là muốn anh.
Nhưng cô không thể nói rõ ra được.
Huống hồ, ai biết được nói ra rồi hậu quả sẽ như thế nào? Đến lúc đấy Dạ Âu Thần sẽ lại nói cô tùy tiện, không chung thủy.
“Đi bệnh viện đi” Cuối cùng cô nói một câu.
Môi mỏng của Dạ Âu Thần bất mãn nhếch lên: "Bây giờ biết mình phải trốn rồi à? Vậy thì cũng phải lựa chọn câu hỏi vừa nãy trước rồi mới đi bệnh viện."
Thẩm Cửu cực kì khó chịu, anh lại dựa sát vào như vậy, nếu như không phải trước đây từng trúng thuốc có dược tính quá mạnh thì đoán chừng lần này đã ngỏm rồi, còn đâu hơi sức nói chuyện với anh.
Cô quay đầu đi: “Tôi không muốn chọn”
“Không muốn chọn?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nhìn cô: “Cô lại còn muốn chọn! Tôi mới là chồng của cô!” Anh dùng sức ghì chặt cô, môi mỏng mạnh mẽ áp lên, nụ hôn của anh nóng bỏng lại mạnh liệt, Thẩm Cửu khẽ kêu lên đau đớn.
Ý thức tỉnh táo vẫn còn mạnh mẽ vừa rồi giờ phút này hoàn toàn bị nụ hôn của anh đánh bại, cô định đẩy anh ra, nhưng cái ôm của Dạ Âu Thần quá mạnh, vững vàng như núi, cô vốn không thể đẩy được.
Khoang miệng tràn đầy hơi thở của anh, thậm chí thân thể hai người áp sát vào nhau thật chặt, không có khe hở, cách lớp sơ mi Thẩm Cửu có thể cảm nhận được sự mát lạnh trên người Dạ Âu Thần.
Cô nghĩ, chắc là do cơ thể quá nóng
Cho nên, mới thấy cái ôm của Dạ Âu Thần thoải mái như vậy.
Nhất định là thế.
Đầu óc đang choáng váng, Thẩm Cửu đột nhiên ý thức được áo vest trên người đang bị cởi mạnh ra, sau đó cửa kính xe hạ xuống, gió đêm mát mẻ tràn vào từ cửa xe, thổi tung chiếc váy đỏ mỏng manh trên người cô.
Áo vest vừa cởi ra từ trên người cô bị Dạ Âu Thần vứt bỏ không một chút do dự, rơi xuống mặt đường.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Cửu choáng váng, sau đó không phản ứng gì thì bị Dạ Âu Thần giữ cằm buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Dạ Âu Thần hai mắt u ám, giống như mây đen dày đặc trên đỉnh thành.
Chiếc váy đỏ tối nay của cô rất nổi bật, ngay khi xuất hiện đã thu hút ánh mắt của anh, tiếp sau đó cô được Dạ Y Viễn ôm vào lòng, trên người cô khoác chiếc áo vest của anh ta, lúc đó Dạ Âu Thần ngay cả ý nghĩ giết chết họ cũng có.
Nhưng sau đó người phụ nữ này lại bỏ mặc Dạ Y Viễn mà đi về phía anh.
Thế là Dạ Âu Thần lại không nhẫn tâm nữa.
Chiếc váy đỏ trên người cô vốn đã vô cùng gợi cảm, lại thêm bị kéo rách, bờ ai cô đã lộ ra một nửa, như ẩn như hiện.
Dạ Âu Thần bất ngờ cúi đầu cắn vào bờ vãi trẵng nõn của cô, lực không mạnh, nhưng vẫn đau.
Thẩm Cửu khẽ lên tiếng: “Anh…đang làm gì vậy?”
“Để cho cô nhớ lâu.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần hơi mơ hồ: “Sau này cô không được phép mặc chiếc váy này đi lại trước mặt người đàn ông khác, cũng không được phép mặc quần áo của người đàn ông khác, nghe rõ chưa?”
Thẩm Cửu không nói, vô thức đưa tay lên ôm cổ Dạ Âu Thần, cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô dựa vào anh, ma sát, dường như rất thích nhiệt độ trên người anh.
Dạ Âu Thần dừng lại một lúc, lặp lại câu hỏi: “Đã nghe rõ chưa?”
Thẩm Cửu khó chịu, chỉ ừ hử một tiếng, ôm chặt cổ anh rồi ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lại nóng bỏng của cô cắn lên hầu kết anh một cái.
Hành động này lập tức khiến toàn thân Dạ Âu Thần căng thẳng, trên trán nổi gân xanh, anh gỡ tay Thẩm Cửu ra, trầm giọng nói: "Chờ một chút, trả lời câu hỏi của tôi trước, nếu không ... sẽ không để ý đến cô."
Nghe được có thể anh sẽ không quan tâm mình, Thẩm Cửu cũng ủ rũ, nói: "Vậy anh cứ mặc tôi, vứt tôi ở ven đường, để tôi tự sinh tự diệt."
Dạ Âu Thần cau mày.
Nghe những lời này, sao có vẻ như đang làm nũng?
Dạ Âu Thần không tức giận, nghi hoặc nhìn cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
“Thật muốn tự sinh tự diệt?”
Thẩm Cửu đỏ mắt nhìn anh rồi gật đầu một cách đáng thương.
Ánh mắt đó như đang nói, cô đã khó chịu lắm rồi, mau mau giúp cô.
Dạ Âu Thần cố gắng kiềm chế dục vong của bản thân, không để bị khiêu khích: “Nhưng cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.”
CHƯƠNG 188: ĐAU LÒNG CÔ
Ban đêm không nhiều xe cộ, gió đêm mát lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Thẩm Cửu ngồi trên đùi Dạ Âu Thần, lúc này còn đang ghé vào trong ngực anh, nhiệt độ trên người cô cuồn cuộn không dứt truyền lên trên người Dạ Âu Thần.
“Vậy anh đồng ý không?” Thẩm Cửu nhỏ giọng hỏi.
Dạ Âu Thần cười xùy một tiếng, môi mỏng dán sát trán cô.
“Cô nói xem?”
Thẩm Cửu chớp chớp mắt, không lên tiếng.
“Tìm khách sạn, hay là về nhà họ Dạ?” Dạ Âu Thần lại hỏi.
Thẩm Cửu sửng sốt, chợt hiểu ra ý trong lời nói của anh.
Cô lắp ba lắp bắp, nói không lên lời.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô hai giây, dứt khoát quyết định thay cô.
“Đi tìm khách sạn gần nhất.”
Lang An lái xe ở phía trước: “...”
Ôi trời! Tình hình có cần xoay chuyển nhanh như vậy không? Anh ta còn chưa kịp phản ứng có được hay không?
Rõ ràng trước khi lên xe hai người vẫn còn lạnh nhạt không chịu được, thế mà bây giờ lại có thể bàn bạc... không đi bệnh viên mà đi khách sạn?
“Nghe không hiểu tiếng người?”
Lang An lập tức đáp lời: “Biết rồi cậu Dạ, tôi lập tức đi đến khách sạn gần nhất.”
Thẩm Cửu cũng nghe thấy tiếng nói của Lang An, lúc này mới chợt nhớ ra trên xe không chỉ có cô và Dạ Âu Thần, hai tai lập tức đỏ bừng, vô thức vùi đầu vào trong ngực Dạ Âu Thần.
Cảm thấy... xấu hổ chết được!
Chỉ thoáng chốc đã đến khách sạn, Lang An đã liên hệ đặt phòng với khách sạn từ sớm, vừa xuống xe đã nhanh chóng đẩy Dạ Âu Thần vào thang máy.
Thế là bên trong sảnh lớn của khách sạn, rất nhiều người đang đợi đăng ký hoặc đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Một người đàn ông vội vàng đẩy một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn về phía trước, kỳ lạ hơn là trong ngực người đàn ông ngồi trên xe lăn còn ôm một người phụ nữ, trên người người phụ nữ mặc âu phục của người đàn ông, yêu kiều lặng lẽ rúc vào trong ngực người đàn ông.
Chờ sau khi bọn họ biến mất hẳn, có người không nhịn được lên tiếng hỏi một câu.
“Đây là... tình tiết cho thấy ba người muốn cùng ngủ với nhau sao?”
Lang An đưa hai người vào phòng rồi nhanh chóng lui ra ngoài, bởi vì anh ta biết chuyện sắp xảy ra tiếp theo không liên quan gì đến mình.
Sau khi khóa cửa phòng lại, anh ta xuống dưới tầng trở về trong xe, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định lái xe đi ăn khuya.
Thẩm Cửu mơ mơ màng màng, ý thức rời rạc chẳng còn là bao, nhưng vẫn có thể cảm giác mình được người ta thả lên chiếc giường mềm mại, sau đó một cơ thể nặng nề nằm ép xuống.
Mới đầu cô cảm thấy người này rất nặng, nằm ép xuống khiến cô không thở nổi.
Nhưng dần dần sau đó lại cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể người này rất thoải mái, hơn nữa hơi thở toát ra từ trên người anh cũng khiến cô không nhịn được muốn nghênh đón.
Thế là Thẩm Cửu dựa vào cảm giác mà nâng cơ thể của mình lên, nâng cao eo mình nghênh hợp với đối phương, những động tác này đều dựa theo bản năng, Dạ Âu Thần cũng chú ý thấy, ánh mắt của cô đã rời rạc, trên đường đi có thể nói chuyện với anh đã coi như là có ý chí rất kiên định rồi.
Bây giờ...
Dạ Âu Thần trầm người xuống, đồng thời giữ chặt cổ tay cô, trước khi cử động, bỗng nhiên trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Thẩm Cửu đau khổ khóc với anh, lúc ấy anh muốn cô, nhưng cô không cho, nói tiếp tục như vậy nữa thì con của cô sẽ không còn.
Rõ ràng là một đứa con hoang, rõ ràng anh không nên đau lòng.
Cho dù không còn, vậy có liên quan gì đến Dạ Âu Thần anh chứ?
Nhưng mà... hết lần này đến lần khác anh cứ để ý đến người phụ nữ trước mặt này.
Mới vừa đi vào, Dạ Âu Thần lại rút ra, sau đó đứng dậy ngồi ở mép giường, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thẩm Cửu.
Dạ Âu Thần ơi là Dạ Âu Thần, mày trúng ma chướng rồi hả?
Ngay cả phụ nữ như vậy cũng đáng để mày thương tiếc sao? Đứa bé cô đang mang cũng không phải là con của mày!
“Hu...” Lúc đầu Thẩm Cửu cho rằng mình được giải thoát rồi, nào ngờ anh lại lui ra, cảm giác vô cùng trống rỗng đánh úp lại, Thẩm Cửu không nhịn được cuộn đầu ngón chân, giống như một con bạch tuộc quấn vào người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sức lực lớn, cũng mặc kệ cô, dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi cho Lang An.
“Mang Tống Thiến đến.”
“Hả?” Lang An vừa đến sạp hàng phía trước, mới gọi đồ xong thôi, còn chưa ăn được miếng nào mà Dạ Âu Thần đã gọi anh ta mang bác sĩ qua đó: “Cậu chủ... không phải... không phải cậu muốn cùng mợ hai...”
“Nói nhảm cái gì? Trong vòng mười phút tôi muốn gặp người, vượt qua thời gian này, tự cậu xéo đi.”
Dứt lời, Dạ Âu Thần cúp điện thoại.
Trước khi cúp điện thoại, Lang An nghe thấy bên kia truyền đến giọng nữ quyến rũ: “Giúp tôi...”
Lang An ngơ ngác nghe tiếng máy bận từ trong điện thoại truyền đến, trong lòng như có hàng ngàn con thảo nê mã gào thét chạy qua.
Đã như vậy rồi mà còn có thể nhịn được, cậu Dạ đúng là...
Ngụy quân tử! Rõ ràng đó là vợ của mình!
Lang An buồn bực nhìn tô mì nóng hổi trước mặt, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Hết cách rồi, mệnh lệnh của ông chủ, không thể không tuân theo.
Mà bên kia, lúc này Dạ Âu Thần đang đứng trong nước sôi lửa bỏng.
Ngoài việc phải kiềm chế ham muốn của mình, anh còn phải mặc quần áo tử tế cho Thẩm Cửu, tránh cho lát nữa Tống Thiến và Lang An đến nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của cô, vì thế anh cởi áo sơ mi trắng của mình ra mặc vào cho Thẩm Cửu.
Nói thì dễ, nhưng Thẩm Cửu cứ như một con bạch tuộc quấn trên người anh, bờ môi hôn loạn khắp nơi, anh vốn không thể nào mặc cho cô được.
Anh vừa kéo một cánh tay của cô xuống, khi chuẩn bị kéo cánh tay khác, cánh tay kia lại quấn lên.
Khó khăn lắm mới kéo hai cánh tay cô ra được, chân cô lại quấn vào.
Nếu như không phải sợ làm cô bị thương, Dạ Âu Thần đã đánh cô hôn mê, giống như Dạ Y Viễn vậy, nhưng khi tay chạm đến cổ cô, anh lại không nỡ.
Thật sự là vừa yêu vừa hận người phụ nữ trước mắt này, cuối cùng hết cách rồi, Dạ Âu Thần đành phải sử dụng thủ đoạn cưỡng ép, lừa cô nghe lời mặc áo xong thì anh thỏa mãn cô.
Thẩm Cửu như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho Dạ Âu Thần mặc áo sơ mi trắng cho cô, sau khi cài nút xong, cô hưng phấn nhào về phía Dạ Âu Thần.
“Bây giờ có thể rồi sao?” Dạ Âu Thần ép cô xuống giường: “Vẫn chưa được, phải chờ một lát nữa.”
Giọng nói của anh khàn khàn quyến rũ, giống như uống rất nhiều rất nhiều rượu, hơi thở phả ra cũng khiến người ta say mê, Thẩm Cửu mơ màng chớp chớp mắt: “Cảm thấy mệt mỏi quá, chừng nào thì anh giúp tôi...”
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn, nhắm mắt không ầm ĩ, giữ vững ba phút, tôi sẽ giúp cô.”
“Thật sao?” Thẩm Cửu cảm thấy dường như anh đang lừa gạt cô, cánh tay không nhịn được lại quấn lên cổ anh, hai chân mảnh khảnh cũng theo đó mà cuốn lấy eo anh.
Động tác này.
Ánh mắt Dạ Âu Thần siết chặt lại, suýt nữa không khống chế được chính mình.
Người phụ nữ trước mắt này luôn luôn lơ đãng trêu chọc anh, hại anh suýt nữa mất khống chế.
Thẩm Cửu lắc đầu: “Không muốn, tôi khó chịu.”
Cô cọ xát vào trước ngực anh, tóc đen sượt qua khuôn mặt đẹp trai của anh. Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Âu Thần không biểu cảm, sắc mắt bình tĩnh không một gợn sóng, chỉ có gân xanh hằn trên trán cùng mồ hôi tuôn ra chứng tỏ lúc này anh đang kiềm chế đến nhường nào.
“Đợi thêm... hai phút, nếu như còn chưa đến...”
Anh... không khách khí nữa, bắt đầu ăn thôi!
CHƯƠNG 189: CỨU NGƯỜI NHƯ CỨU HỎA
Hơn nửa đêm, Tống Thiến đi theo Lang An trên hành lang, vừa nghĩ linh tinh vừa nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, cậu cũng không biết điều cho tôi nhàn rỗi một chút, chuyện gì cũng đến tìm tôi.”
Lang An tỏ vẻ sầu khổ: “Dì nhỏ Tống, tôi cũng không cố ý muốn làm phiền dì, thật sự là cậu Dạ dặn dò, tôi không còn cách nào.”
Tống Thiến lườm anh ta: “Lần này lại gây ra chuyện gì?”
“Mợ hai của chúng tôi bị người ta bỏ thuốc, vì vậy...”
“Bỏ thuốc?” Tống Thiến trừng mắt: “Thuốc gì? Sẽ không phải là cái loại mà tôi đang nghĩ đấy chứ?”
Lang An cười khổ gật đầu.
Tống Thiến lập tức trừng to hai mắt: “Sao lại bị? Âu Thần không thể bảo vệ người ta sao?”
“Dì nhỏ, dì đừng nói nữa, mau đi theo tôi, cứu người như cứu hỏa.”
“Xì.” Tống Thiến lại không nhịn được bật cười: “Thế này thì có chỗ nào cần tôi cứu chứ, chẳng phải tự cậu ta cũng có thể cứu sao? Thật là...”
Đúng lúc này Lang An dừng lại, lấy thẻ phòng ra cà một cái, sau đó đẩy cửa ra: “Cậu Dạ, dì nhỏ của anh đến rồi.”
Hai người ngây ra nhìn cảnh tượng trong phòng.
Lúc này Thẩm Cửu giống như một con bạch tuộc dính chặt lên người Dạ Âu Thần, dùng cả tay cả chân, nhưng trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, mái tóc của cô rối tung, mà đầu Dạ Âu Thần thì đầy mồ hôi, vừa gạt tay cô, vừa tránh né cô.
Thoạt nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút cảm giác kiều diễm nào, trái lại chính là lúng ta lúng túc khiến người ta buồn cười.
Dạ Âu Thần thấy hai người họ không vào luôn và đứng ngây người ở đó, không nhịn được muốn nổi giận, lạnh giọng trách mắng: “Còn không qua đây giúp đỡ?”
Sắc mặt Lang An thay đổi, vội vàng đi đến giúp.
Tống Thiến lại bật cười ha hả.
“Âu Thần, dì cháu sống nhiều năm như vậy rồi, cho đến bây giờ còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cháu luống cuống tay chân không biết làm sao như vậy đâu, chừng nào thì cháu lại trở nên thương hương tiếc ngọc như vậy rồi? Trước kia... chưa chắc cháu sẽ làm như vậy?”
Nói xong, Tống Thiến sải bước đi về phía Dạ Âu Thần.
Lang An đi qua giúp đỡ kéo Thẩm Cửu ra, nhưng lại không dám động chạm bừa bãi, sợ chạm vào chỗ không nên chạm, người đàn ông đến sau cũng luống cuống tay chân, căn bản không giúp được gì.
“Dì Tống, làm sao bây giờ, dì là bác sĩ, mau nghĩ cách.”
Hai tay Tống Thiến vòng ở trước ngực, dù gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn cảnh tượng trước mắt này.
“Dì nhỏ.” Bất đắc dĩ, Dạ Âu Thần đành phải gọi bà ta.
Tống Thiến kinh ngạc trợn to mắt, lạnh lùng như Dạ Âu Thần, cho đến bây giờ đều rất ít gọi bà ta, bây giờ... lại vì cô mà bày ra dáng vẻ cầu xin người khác?
Đây là vì sao?
Rõ ràng... anh là đàn ông, nếu như cô gái kia bị bỏ thuốc thì có thể...
Nhưng mà Tống Thiến vẫn ngay lập tức lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đưa đến mũi Thẩm Cửu để cô ngửi, đồng thời cũng bước lên đè Thẩm Cửu lại.
Bà ta không làm gì mạnh bạo, rất nhẹ nhàng, trông rất thoải mái mà đã đè được Thẩm Cửu, một lát sau, Thẩm Cửu dần dần yên tĩnh, sau đó nhắm mắt ngất đi.
Cả người mềm nhũn mà ngã xuống.
Dạ Âu Thần giơ tay đón lấy cô, ôm cô vào trong ngực, trong ánh mắt vẫn còn hung ác nguy hiểm.
“Như vậy là được rồi sao?” Anh hỏi.
Tống Thiến ngồi xuống mép giường: “Tất nhiên là không rồi, cháu cho cô ấy nằm ngửa, sau đó cháu đi chỉnh trang lại mình đi, giao người cho dì.”
Lang An mau chóng bước đến đỡ Dạ Âu Thần ngồi lại xe lăn, dù sao nửa người trên Dạ Âu Thần không mặc quần áo, cũng không đâu vào đâu cả, Tống Thiến là dì ruột của Dạ Âu Thần, giao Thẩm Cửu cho bà ta, anh cũng yên tâm.
Chờ sau khi người ra đi, Tống Thiến nhìn Thẩm Cửu đang ngủ mê, không nhịn được lắc đầu thở dài.
Mà bên trong một phòng khác, Lang An mặc áo sơ mi trắng giúp Dạ Âu Thần, không nhịn được nói: “Cậu Dạ, sao anh... sao anh không...” Anh ta không dám nói câu đằng sau, sợ nói ra sẽ mất mạng.
Quả nhiên, sau khi anh ta nói xong, hơi thở trên người Dạ Âu Thần lạnh thêm mấy phần, một ánh mắt như đao quét đến.
“Đến phiên cậu lắm miệng?”
Lang An vô thức nuốt nước miếng: “Không dám, tôi cũng chỉ hỏi mà thôi, không biết dì Tống có thể hay không...”
“Im miệng.” Dạ Âu Thần không nhịn được nói, toàn thân khô nóng không chịu được, nơi nào đó bởi vì ham muốn mà vẫn luôn căng cứng, rõ ràng là vợ của anh, nhưng anh lại vì lo lắng cho cơ thể cô mà kiềm chế chính mình.
Ngẫm lại mà tức.
Đột nhiên, Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Lang An: “... Vâng, cậu Dạ.”
Lang An đi ra, Dạ Âu Thần châm một điếu thuốc, tự xoay bánh xe đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm đầy những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ, hút mạnh một hơi thuốc.
Bên trong khói bụi mông lung, dáng vẻ đẹp trai của Dạ Âu Thần trở nên mơ hồ, ánh sáng nơi đáy mắt chợt sáng chợt tắt trong sương khói.
Qua rất lâu, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến.
“Cậu Dạ.”
Không biết Dạ Âu Thần đã hút đến điếu thứ mấy, nghe vậy thì lập tức dụi tắt, sau đó xoay bánh xe đi ra ngoài.
“Mợ hai tỉnh rồi.” Lang An nói.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh xuống, nói: “Biết rồi.”
Khi Dạ Âu Thần vào phòng, Tống Thiến đang nói với Thẩm Cửu: “Tối nay cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm mà ngủ một buổi tối, sáng mai tỉnh dậy là không có chuyện gì rồi.”
Sau khi Thẩm Cửu tỉnh táo lại thì nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, trong lòng vẫn còn lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì sao? Cháu...”
Biết cô đang lo lắng cái gì, Tống Thiến khẽ khàng vuốt ve lông mày cô, giống như một bề trên lo lắng cho cô, nói.
“Cô gái ngốc, tôi chính là bác sĩ đấy, đương nhiên tôi biết cháu đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, đứa bé không sao.”
Cuối cùng bà ta cũng nhắc đến đứa bé, Thẩm Cửu nghe thấy bà ta nói đứa bé không sao, tất nhiên trong lòng cũng thả lỏng: “Cám ơn cô.”
Tống Thiến không nhịn được cười: “Cháu là vợ của Âu Thần, tôi là dì nhỏ của Âu Thần, về sau cháu cứ gọi tôi một tiếng dì nhỏ giống như cậu ta đi.”
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu không nhịn được sững sờ, nếu như cô cũng gọi bà ta là dì nhỏ giống Dạ Âu Thần, vậy chẳng phải là...
“Dì nhỏ.”
Khi đang nghĩ ngợi, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Âu Thần vang lên, Thẩm Cửu lập tức nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đi vào trong này.
Tối nay ý thức cô vẫn khá tỉnh táo, lúc này nhìn thấy Dạ Âu Thần đi vào thì lập tức nhớ đến trước đó mình đã làm những gì, đặc biệt khi nhìn thấy mấy dấu đỏ ở cổ của anh, mặt Thẩm Cửu không nhịn được càng đỏ rực.
Lúc đó cô ổm cổ Dạ Âu Thần, vừa hôn vừa cắn, quả thật là cầu xin người ta giúp cô.
Nghĩ lại, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy mình dứt khoát không tỉnh, hoặc là... đánh chết cũng không nhận là được tồi.
Nhưng Thẩm Cửu hoàn toàn không che giấu được cảm xúc của mình, Dạ Âu Thần vừa xuất hiện, mặt cô lập tức đỏ bừng, người sáng suốt đều biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.
Như Dạ Âu Thần vậy, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái.
“Âu Thần, không phải dì nhỏ muốn nói cháu, chuyện lần trước có thể là ngoài ý muốn, lần này cháu không thể viện cớ cho mình rồi chứ? Thẩm Cửu chính là vợ của cháu, cháu bảo vệ vợ mình như vậy sao? Cháu...”
Dạ Âu Thần không nói chuyện, môi mỏng nhếch lên, sắc mặt lạnh như băng, mặc cho Tống Thiến trách móc.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Cửu không nhe nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Chuyện kia... dì nhỏ...”
Chết tiệt!
Dạ Âu Thần khó chịu nhìn chằm chằm vào vết đỏ nơi khoé mắt cô.
Người phụ nữ này làm từ nước hay sao? Giúp cô lau nước mắt một chút lại thành như thế này.
“Không được khóc”. Giọng nói của anh rất khàn, đôi mắt đen sâu thẳm.
Thẩm Cửu từ trong vòng tay của anh ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh.
Ánh mắt đó như đang lên án anh, một lúc sau cô lại dùng sức giãy dụa: "Dù như thế nào anh cũng không tin tôi, tôi không cần anh đưa tôi đến bệnh viện."
Dạ Âu Thần không động, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Cô lại giãy dụa một lúc, nhưng lần này Dạ Âu Thần siết chặt cổ tay cô.
“Tôi tin”.
Thẩm Cửu sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Anh…anh nói gì?”
“Tôi tin còn chưa được sao?” Ánh mắt ngạc nhiên của cô càng khiến phiền não trong lòng anh dâng cao, thấp giọng trách mắng, sau đó giữ chặt eo cô rồi nhéo mạnh: “Tôi nói tôi tin, có nghe thấy không?”
Thẩm Cửu không đáp lời, bởi vì cô hoàn toàn không nghĩ đến Dạ Âu Thần lại nói những lời này với mình.
Một lúc sau, Thẩm Cửu rũ mắt xuống, tâm trạng hiển nhiên vẫn rất kém.
Dạ Âu Thần ánh mắt u ám nói: “Bây giờ có thể ngoan ngoãn đi bệnh viện rồi?”
“Lang An, lái xe”.
Lang An gật đầu khởi động xe.
Sau khi xe chạy được một phút, Dạ Âu Thần thấy cô vẫn còn trầm mặc, lạnh lùng nói: "Nếu cô không muốn đến bệnh viện, vậy tôi có thể giúp cô giải quyết bằng cách khác."
Mới đầu Thẩm Cửu không nghe rõ, nhưng sau đó cô đột ngột phản ứng lại, ngước mắt kinh ngạc nhìn anh: "Anh nói cái gì?"
Dạ Âu Thần vân vê cằm cô, hơi nghiêng người về phía trước, hơi thở nam tính lạnh lùng bao trùm lấy cô.
“Thật là một lí do thích đáng, không phải sao?”
“Tôi không muốn” Thẩm Cửu nghĩ cũng không nghĩ đã thẳng thừng từ chối anh!
Dạ Âu Thần tức khắc nguy hiểm híp mắt lại: "Cô dám từ chối tôi sao? Chê tôi à?"
Bàn tay to lớn của anh giữ chặt cằm cô, đột nhiên cúi đầu hôn mạnh lên môi cô, mấy phút sau mới thả ra, thở dốc dựa vào trán cô nói: "Hay là cô muốn Dạ Y Viễn giải độc cho mình?"
Nghe đến tên Dạ Y Viễn, con ngươi của Thẩm Cửu co rút nhẹ, lắc đầu: “Đừng!”
Phản ứng của cô hơi thái quá, khiến Dạ Âu Thần cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Cô kích động như vậy làm cái gì?”
Nhưng khi nghe cô nói đừng, từ đáy lòng Dạ Âu Thần vẫn hơi vui vẻ, môi mỏng chậm rãi cong lên: “Không muốn anh ta, vậy có muốn tôi không?"
Không muốn anh ta, vậy có muốn tôi không?
Thẩm Cửu bị câu nói này làm cho choáng váng, không đợi cô kịp phản ứng, cánh tay thon dài của Dạ Âu Thần đột nhiên vòng qua cổ cô, ngạo nghễ ôm cô vào lòng mình: "Trả lời câu hỏi!"
“Ách…”
Trong một khoảnh khắc, Thẩm Cửu không biết phải trả lời như thế nào.
Cô không ngờ rằng Dạ Âu Thần lại sẽ hỏi vấn đề này, cô không thể hiểu nổi rốt cuộc trong lòng Dạ Âu Thần đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng trước đây đang chiến tranh lạnh gay gắt như vậy, rõ ràng là ghét bỏ mình, thế nhưng dường như lần nào anh cũng thích trêu chọc cô, hơn nữa lại còn với dáng vẻ rất thích chí.
Cũng giống như bây giờ, đáy mắt màu đen của anh hiện lên tia sáng xanh lục, giống như ánh sáng của dã thú nhìn thấy con mồi, mang theo một loại khí thế chắc chắn, tự tin dù thế nào cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Thẩm Cửu vô thức nuốt nước bọt.
“Tôi…”
Vấn đề này cô nhất định sẽ không trả lời.
Bất kể là muốn ai, cho dù … trong lòng cô thật sự thích Dạ Âu Thần và quả thực là muốn anh.
Nhưng cô không thể nói rõ ra được.
Huống hồ, ai biết được nói ra rồi hậu quả sẽ như thế nào? Đến lúc đấy Dạ Âu Thần sẽ lại nói cô tùy tiện, không chung thủy.
“Đi bệnh viện đi” Cuối cùng cô nói một câu.
Môi mỏng của Dạ Âu Thần bất mãn nhếch lên: "Bây giờ biết mình phải trốn rồi à? Vậy thì cũng phải lựa chọn câu hỏi vừa nãy trước rồi mới đi bệnh viện."
Thẩm Cửu cực kì khó chịu, anh lại dựa sát vào như vậy, nếu như không phải trước đây từng trúng thuốc có dược tính quá mạnh thì đoán chừng lần này đã ngỏm rồi, còn đâu hơi sức nói chuyện với anh.
Cô quay đầu đi: “Tôi không muốn chọn”
“Không muốn chọn?” Dạ Âu Thần nguy hiểm nhìn cô: “Cô lại còn muốn chọn! Tôi mới là chồng của cô!” Anh dùng sức ghì chặt cô, môi mỏng mạnh mẽ áp lên, nụ hôn của anh nóng bỏng lại mạnh liệt, Thẩm Cửu khẽ kêu lên đau đớn.
Ý thức tỉnh táo vẫn còn mạnh mẽ vừa rồi giờ phút này hoàn toàn bị nụ hôn của anh đánh bại, cô định đẩy anh ra, nhưng cái ôm của Dạ Âu Thần quá mạnh, vững vàng như núi, cô vốn không thể đẩy được.
Khoang miệng tràn đầy hơi thở của anh, thậm chí thân thể hai người áp sát vào nhau thật chặt, không có khe hở, cách lớp sơ mi Thẩm Cửu có thể cảm nhận được sự mát lạnh trên người Dạ Âu Thần.
Cô nghĩ, chắc là do cơ thể quá nóng
Cho nên, mới thấy cái ôm của Dạ Âu Thần thoải mái như vậy.
Nhất định là thế.
Đầu óc đang choáng váng, Thẩm Cửu đột nhiên ý thức được áo vest trên người đang bị cởi mạnh ra, sau đó cửa kính xe hạ xuống, gió đêm mát mẻ tràn vào từ cửa xe, thổi tung chiếc váy đỏ mỏng manh trên người cô.
Áo vest vừa cởi ra từ trên người cô bị Dạ Âu Thần vứt bỏ không một chút do dự, rơi xuống mặt đường.
Cảnh tượng này khiến Thẩm Cửu choáng váng, sau đó không phản ứng gì thì bị Dạ Âu Thần giữ cằm buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Dạ Âu Thần hai mắt u ám, giống như mây đen dày đặc trên đỉnh thành.
Chiếc váy đỏ tối nay của cô rất nổi bật, ngay khi xuất hiện đã thu hút ánh mắt của anh, tiếp sau đó cô được Dạ Y Viễn ôm vào lòng, trên người cô khoác chiếc áo vest của anh ta, lúc đó Dạ Âu Thần ngay cả ý nghĩ giết chết họ cũng có.
Nhưng sau đó người phụ nữ này lại bỏ mặc Dạ Y Viễn mà đi về phía anh.
Thế là Dạ Âu Thần lại không nhẫn tâm nữa.
Chiếc váy đỏ trên người cô vốn đã vô cùng gợi cảm, lại thêm bị kéo rách, bờ ai cô đã lộ ra một nửa, như ẩn như hiện.
Dạ Âu Thần bất ngờ cúi đầu cắn vào bờ vãi trẵng nõn của cô, lực không mạnh, nhưng vẫn đau.
Thẩm Cửu khẽ lên tiếng: “Anh…đang làm gì vậy?”
“Để cho cô nhớ lâu.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Âu Thần hơi mơ hồ: “Sau này cô không được phép mặc chiếc váy này đi lại trước mặt người đàn ông khác, cũng không được phép mặc quần áo của người đàn ông khác, nghe rõ chưa?”
Thẩm Cửu không nói, vô thức đưa tay lên ôm cổ Dạ Âu Thần, cơ thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô dựa vào anh, ma sát, dường như rất thích nhiệt độ trên người anh.
Dạ Âu Thần dừng lại một lúc, lặp lại câu hỏi: “Đã nghe rõ chưa?”
Thẩm Cửu khó chịu, chỉ ừ hử một tiếng, ôm chặt cổ anh rồi ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lại nóng bỏng của cô cắn lên hầu kết anh một cái.
Hành động này lập tức khiến toàn thân Dạ Âu Thần căng thẳng, trên trán nổi gân xanh, anh gỡ tay Thẩm Cửu ra, trầm giọng nói: "Chờ một chút, trả lời câu hỏi của tôi trước, nếu không ... sẽ không để ý đến cô."
Nghe được có thể anh sẽ không quan tâm mình, Thẩm Cửu cũng ủ rũ, nói: "Vậy anh cứ mặc tôi, vứt tôi ở ven đường, để tôi tự sinh tự diệt."
Dạ Âu Thần cau mày.
Nghe những lời này, sao có vẻ như đang làm nũng?
Dạ Âu Thần không tức giận, nghi hoặc nhìn cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
“Thật muốn tự sinh tự diệt?”
Thẩm Cửu đỏ mắt nhìn anh rồi gật đầu một cách đáng thương.
Ánh mắt đó như đang nói, cô đã khó chịu lắm rồi, mau mau giúp cô.
Dạ Âu Thần cố gắng kiềm chế dục vong của bản thân, không để bị khiêu khích: “Nhưng cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.”
CHƯƠNG 188: ĐAU LÒNG CÔ
Ban đêm không nhiều xe cộ, gió đêm mát lạnh từ bên ngoài cửa sổ thổi vào, Thẩm Cửu ngồi trên đùi Dạ Âu Thần, lúc này còn đang ghé vào trong ngực anh, nhiệt độ trên người cô cuồn cuộn không dứt truyền lên trên người Dạ Âu Thần.
“Vậy anh đồng ý không?” Thẩm Cửu nhỏ giọng hỏi.
Dạ Âu Thần cười xùy một tiếng, môi mỏng dán sát trán cô.
“Cô nói xem?”
Thẩm Cửu chớp chớp mắt, không lên tiếng.
“Tìm khách sạn, hay là về nhà họ Dạ?” Dạ Âu Thần lại hỏi.
Thẩm Cửu sửng sốt, chợt hiểu ra ý trong lời nói của anh.
Cô lắp ba lắp bắp, nói không lên lời.
Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm cô hai giây, dứt khoát quyết định thay cô.
“Đi tìm khách sạn gần nhất.”
Lang An lái xe ở phía trước: “...”
Ôi trời! Tình hình có cần xoay chuyển nhanh như vậy không? Anh ta còn chưa kịp phản ứng có được hay không?
Rõ ràng trước khi lên xe hai người vẫn còn lạnh nhạt không chịu được, thế mà bây giờ lại có thể bàn bạc... không đi bệnh viên mà đi khách sạn?
“Nghe không hiểu tiếng người?”
Lang An lập tức đáp lời: “Biết rồi cậu Dạ, tôi lập tức đi đến khách sạn gần nhất.”
Thẩm Cửu cũng nghe thấy tiếng nói của Lang An, lúc này mới chợt nhớ ra trên xe không chỉ có cô và Dạ Âu Thần, hai tai lập tức đỏ bừng, vô thức vùi đầu vào trong ngực Dạ Âu Thần.
Cảm thấy... xấu hổ chết được!
Chỉ thoáng chốc đã đến khách sạn, Lang An đã liên hệ đặt phòng với khách sạn từ sớm, vừa xuống xe đã nhanh chóng đẩy Dạ Âu Thần vào thang máy.
Thế là bên trong sảnh lớn của khách sạn, rất nhiều người đang đợi đăng ký hoặc đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Một người đàn ông vội vàng đẩy một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn về phía trước, kỳ lạ hơn là trong ngực người đàn ông ngồi trên xe lăn còn ôm một người phụ nữ, trên người người phụ nữ mặc âu phục của người đàn ông, yêu kiều lặng lẽ rúc vào trong ngực người đàn ông.
Chờ sau khi bọn họ biến mất hẳn, có người không nhịn được lên tiếng hỏi một câu.
“Đây là... tình tiết cho thấy ba người muốn cùng ngủ với nhau sao?”
Lang An đưa hai người vào phòng rồi nhanh chóng lui ra ngoài, bởi vì anh ta biết chuyện sắp xảy ra tiếp theo không liên quan gì đến mình.
Sau khi khóa cửa phòng lại, anh ta xuống dưới tầng trở về trong xe, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định lái xe đi ăn khuya.
Thẩm Cửu mơ mơ màng màng, ý thức rời rạc chẳng còn là bao, nhưng vẫn có thể cảm giác mình được người ta thả lên chiếc giường mềm mại, sau đó một cơ thể nặng nề nằm ép xuống.
Mới đầu cô cảm thấy người này rất nặng, nằm ép xuống khiến cô không thở nổi.
Nhưng dần dần sau đó lại cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể người này rất thoải mái, hơn nữa hơi thở toát ra từ trên người anh cũng khiến cô không nhịn được muốn nghênh đón.
Thế là Thẩm Cửu dựa vào cảm giác mà nâng cơ thể của mình lên, nâng cao eo mình nghênh hợp với đối phương, những động tác này đều dựa theo bản năng, Dạ Âu Thần cũng chú ý thấy, ánh mắt của cô đã rời rạc, trên đường đi có thể nói chuyện với anh đã coi như là có ý chí rất kiên định rồi.
Bây giờ...
Dạ Âu Thần trầm người xuống, đồng thời giữ chặt cổ tay cô, trước khi cử động, bỗng nhiên trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Thẩm Cửu đau khổ khóc với anh, lúc ấy anh muốn cô, nhưng cô không cho, nói tiếp tục như vậy nữa thì con của cô sẽ không còn.
Rõ ràng là một đứa con hoang, rõ ràng anh không nên đau lòng.
Cho dù không còn, vậy có liên quan gì đến Dạ Âu Thần anh chứ?
Nhưng mà... hết lần này đến lần khác anh cứ để ý đến người phụ nữ trước mặt này.
Mới vừa đi vào, Dạ Âu Thần lại rút ra, sau đó đứng dậy ngồi ở mép giường, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Thẩm Cửu.
Dạ Âu Thần ơi là Dạ Âu Thần, mày trúng ma chướng rồi hả?
Ngay cả phụ nữ như vậy cũng đáng để mày thương tiếc sao? Đứa bé cô đang mang cũng không phải là con của mày!
“Hu...” Lúc đầu Thẩm Cửu cho rằng mình được giải thoát rồi, nào ngờ anh lại lui ra, cảm giác vô cùng trống rỗng đánh úp lại, Thẩm Cửu không nhịn được cuộn đầu ngón chân, giống như một con bạch tuộc quấn vào người Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần sức lực lớn, cũng mặc kệ cô, dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi cho Lang An.
“Mang Tống Thiến đến.”
“Hả?” Lang An vừa đến sạp hàng phía trước, mới gọi đồ xong thôi, còn chưa ăn được miếng nào mà Dạ Âu Thần đã gọi anh ta mang bác sĩ qua đó: “Cậu chủ... không phải... không phải cậu muốn cùng mợ hai...”
“Nói nhảm cái gì? Trong vòng mười phút tôi muốn gặp người, vượt qua thời gian này, tự cậu xéo đi.”
Dứt lời, Dạ Âu Thần cúp điện thoại.
Trước khi cúp điện thoại, Lang An nghe thấy bên kia truyền đến giọng nữ quyến rũ: “Giúp tôi...”
Lang An ngơ ngác nghe tiếng máy bận từ trong điện thoại truyền đến, trong lòng như có hàng ngàn con thảo nê mã gào thét chạy qua.
Đã như vậy rồi mà còn có thể nhịn được, cậu Dạ đúng là...
Ngụy quân tử! Rõ ràng đó là vợ của mình!
Lang An buồn bực nhìn tô mì nóng hổi trước mặt, dứt khoát đứng dậy rời đi.
Hết cách rồi, mệnh lệnh của ông chủ, không thể không tuân theo.
Mà bên kia, lúc này Dạ Âu Thần đang đứng trong nước sôi lửa bỏng.
Ngoài việc phải kiềm chế ham muốn của mình, anh còn phải mặc quần áo tử tế cho Thẩm Cửu, tránh cho lát nữa Tống Thiến và Lang An đến nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của cô, vì thế anh cởi áo sơ mi trắng của mình ra mặc vào cho Thẩm Cửu.
Nói thì dễ, nhưng Thẩm Cửu cứ như một con bạch tuộc quấn trên người anh, bờ môi hôn loạn khắp nơi, anh vốn không thể nào mặc cho cô được.
Anh vừa kéo một cánh tay của cô xuống, khi chuẩn bị kéo cánh tay khác, cánh tay kia lại quấn lên.
Khó khăn lắm mới kéo hai cánh tay cô ra được, chân cô lại quấn vào.
Nếu như không phải sợ làm cô bị thương, Dạ Âu Thần đã đánh cô hôn mê, giống như Dạ Y Viễn vậy, nhưng khi tay chạm đến cổ cô, anh lại không nỡ.
Thật sự là vừa yêu vừa hận người phụ nữ trước mắt này, cuối cùng hết cách rồi, Dạ Âu Thần đành phải sử dụng thủ đoạn cưỡng ép, lừa cô nghe lời mặc áo xong thì anh thỏa mãn cô.
Thẩm Cửu như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, thế mà lại thật sự ngoan ngoãn nghe lời, mặc cho Dạ Âu Thần mặc áo sơ mi trắng cho cô, sau khi cài nút xong, cô hưng phấn nhào về phía Dạ Âu Thần.
“Bây giờ có thể rồi sao?” Dạ Âu Thần ép cô xuống giường: “Vẫn chưa được, phải chờ một lát nữa.”
Giọng nói của anh khàn khàn quyến rũ, giống như uống rất nhiều rất nhiều rượu, hơi thở phả ra cũng khiến người ta say mê, Thẩm Cửu mơ màng chớp chớp mắt: “Cảm thấy mệt mỏi quá, chừng nào thì anh giúp tôi...”
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn, nhắm mắt không ầm ĩ, giữ vững ba phút, tôi sẽ giúp cô.”
“Thật sao?” Thẩm Cửu cảm thấy dường như anh đang lừa gạt cô, cánh tay không nhịn được lại quấn lên cổ anh, hai chân mảnh khảnh cũng theo đó mà cuốn lấy eo anh.
Động tác này.
Ánh mắt Dạ Âu Thần siết chặt lại, suýt nữa không khống chế được chính mình.
Người phụ nữ trước mắt này luôn luôn lơ đãng trêu chọc anh, hại anh suýt nữa mất khống chế.
Thẩm Cửu lắc đầu: “Không muốn, tôi khó chịu.”
Cô cọ xát vào trước ngực anh, tóc đen sượt qua khuôn mặt đẹp trai của anh. Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Âu Thần không biểu cảm, sắc mắt bình tĩnh không một gợn sóng, chỉ có gân xanh hằn trên trán cùng mồ hôi tuôn ra chứng tỏ lúc này anh đang kiềm chế đến nhường nào.
“Đợi thêm... hai phút, nếu như còn chưa đến...”
Anh... không khách khí nữa, bắt đầu ăn thôi!
CHƯƠNG 189: CỨU NGƯỜI NHƯ CỨU HỎA
Hơn nửa đêm, Tống Thiến đi theo Lang An trên hành lang, vừa nghĩ linh tinh vừa nói: “Đã hơn nửa đêm rồi, cậu cũng không biết điều cho tôi nhàn rỗi một chút, chuyện gì cũng đến tìm tôi.”
Lang An tỏ vẻ sầu khổ: “Dì nhỏ Tống, tôi cũng không cố ý muốn làm phiền dì, thật sự là cậu Dạ dặn dò, tôi không còn cách nào.”
Tống Thiến lườm anh ta: “Lần này lại gây ra chuyện gì?”
“Mợ hai của chúng tôi bị người ta bỏ thuốc, vì vậy...”
“Bỏ thuốc?” Tống Thiến trừng mắt: “Thuốc gì? Sẽ không phải là cái loại mà tôi đang nghĩ đấy chứ?”
Lang An cười khổ gật đầu.
Tống Thiến lập tức trừng to hai mắt: “Sao lại bị? Âu Thần không thể bảo vệ người ta sao?”
“Dì nhỏ, dì đừng nói nữa, mau đi theo tôi, cứu người như cứu hỏa.”
“Xì.” Tống Thiến lại không nhịn được bật cười: “Thế này thì có chỗ nào cần tôi cứu chứ, chẳng phải tự cậu ta cũng có thể cứu sao? Thật là...”
Đúng lúc này Lang An dừng lại, lấy thẻ phòng ra cà một cái, sau đó đẩy cửa ra: “Cậu Dạ, dì nhỏ của anh đến rồi.”
Hai người ngây ra nhìn cảnh tượng trong phòng.
Lúc này Thẩm Cửu giống như một con bạch tuộc dính chặt lên người Dạ Âu Thần, dùng cả tay cả chân, nhưng trên người mặc một chiếc sơ mi trắng, mái tóc của cô rối tung, mà đầu Dạ Âu Thần thì đầy mồ hôi, vừa gạt tay cô, vừa tránh né cô.
Thoạt nhìn cảnh tượng trước mắt không có chút cảm giác kiều diễm nào, trái lại chính là lúng ta lúng túc khiến người ta buồn cười.
Dạ Âu Thần thấy hai người họ không vào luôn và đứng ngây người ở đó, không nhịn được muốn nổi giận, lạnh giọng trách mắng: “Còn không qua đây giúp đỡ?”
Sắc mặt Lang An thay đổi, vội vàng đi đến giúp.
Tống Thiến lại bật cười ha hả.
“Âu Thần, dì cháu sống nhiều năm như vậy rồi, cho đến bây giờ còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cháu luống cuống tay chân không biết làm sao như vậy đâu, chừng nào thì cháu lại trở nên thương hương tiếc ngọc như vậy rồi? Trước kia... chưa chắc cháu sẽ làm như vậy?”
Nói xong, Tống Thiến sải bước đi về phía Dạ Âu Thần.
Lang An đi qua giúp đỡ kéo Thẩm Cửu ra, nhưng lại không dám động chạm bừa bãi, sợ chạm vào chỗ không nên chạm, người đàn ông đến sau cũng luống cuống tay chân, căn bản không giúp được gì.
“Dì Tống, làm sao bây giờ, dì là bác sĩ, mau nghĩ cách.”
Hai tay Tống Thiến vòng ở trước ngực, dù gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn cảnh tượng trước mắt này.
“Dì nhỏ.” Bất đắc dĩ, Dạ Âu Thần đành phải gọi bà ta.
Tống Thiến kinh ngạc trợn to mắt, lạnh lùng như Dạ Âu Thần, cho đến bây giờ đều rất ít gọi bà ta, bây giờ... lại vì cô mà bày ra dáng vẻ cầu xin người khác?
Đây là vì sao?
Rõ ràng... anh là đàn ông, nếu như cô gái kia bị bỏ thuốc thì có thể...
Nhưng mà Tống Thiến vẫn ngay lập tức lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đưa đến mũi Thẩm Cửu để cô ngửi, đồng thời cũng bước lên đè Thẩm Cửu lại.
Bà ta không làm gì mạnh bạo, rất nhẹ nhàng, trông rất thoải mái mà đã đè được Thẩm Cửu, một lát sau, Thẩm Cửu dần dần yên tĩnh, sau đó nhắm mắt ngất đi.
Cả người mềm nhũn mà ngã xuống.
Dạ Âu Thần giơ tay đón lấy cô, ôm cô vào trong ngực, trong ánh mắt vẫn còn hung ác nguy hiểm.
“Như vậy là được rồi sao?” Anh hỏi.
Tống Thiến ngồi xuống mép giường: “Tất nhiên là không rồi, cháu cho cô ấy nằm ngửa, sau đó cháu đi chỉnh trang lại mình đi, giao người cho dì.”
Lang An mau chóng bước đến đỡ Dạ Âu Thần ngồi lại xe lăn, dù sao nửa người trên Dạ Âu Thần không mặc quần áo, cũng không đâu vào đâu cả, Tống Thiến là dì ruột của Dạ Âu Thần, giao Thẩm Cửu cho bà ta, anh cũng yên tâm.
Chờ sau khi người ra đi, Tống Thiến nhìn Thẩm Cửu đang ngủ mê, không nhịn được lắc đầu thở dài.
Mà bên trong một phòng khác, Lang An mặc áo sơ mi trắng giúp Dạ Âu Thần, không nhịn được nói: “Cậu Dạ, sao anh... sao anh không...” Anh ta không dám nói câu đằng sau, sợ nói ra sẽ mất mạng.
Quả nhiên, sau khi anh ta nói xong, hơi thở trên người Dạ Âu Thần lạnh thêm mấy phần, một ánh mắt như đao quét đến.
“Đến phiên cậu lắm miệng?”
Lang An vô thức nuốt nước miếng: “Không dám, tôi cũng chỉ hỏi mà thôi, không biết dì Tống có thể hay không...”
“Im miệng.” Dạ Âu Thần không nhịn được nói, toàn thân khô nóng không chịu được, nơi nào đó bởi vì ham muốn mà vẫn luôn căng cứng, rõ ràng là vợ của anh, nhưng anh lại vì lo lắng cho cơ thể cô mà kiềm chế chính mình.
Ngẫm lại mà tức.
Đột nhiên, Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Lang An: “... Vâng, cậu Dạ.”
Lang An đi ra, Dạ Âu Thần châm một điếu thuốc, tự xoay bánh xe đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm đầy những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa sổ, hút mạnh một hơi thuốc.
Bên trong khói bụi mông lung, dáng vẻ đẹp trai của Dạ Âu Thần trở nên mơ hồ, ánh sáng nơi đáy mắt chợt sáng chợt tắt trong sương khói.
Qua rất lâu, Dạ Âu Thần nghe thấy tiếng động từ bên ngoài truyền đến.
“Cậu Dạ.”
Không biết Dạ Âu Thần đã hút đến điếu thứ mấy, nghe vậy thì lập tức dụi tắt, sau đó xoay bánh xe đi ra ngoài.
“Mợ hai tỉnh rồi.” Lang An nói.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh xuống, nói: “Biết rồi.”
Khi Dạ Âu Thần vào phòng, Tống Thiến đang nói với Thẩm Cửu: “Tối nay cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm mà ngủ một buổi tối, sáng mai tỉnh dậy là không có chuyện gì rồi.”
Sau khi Thẩm Cửu tỉnh táo lại thì nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, trong lòng vẫn còn lo lắng: “Thật sự không có chuyện gì sao? Cháu...”
Biết cô đang lo lắng cái gì, Tống Thiến khẽ khàng vuốt ve lông mày cô, giống như một bề trên lo lắng cho cô, nói.
“Cô gái ngốc, tôi chính là bác sĩ đấy, đương nhiên tôi biết cháu đang lo lắng cái gì, yên tâm đi, đứa bé không sao.”
Cuối cùng bà ta cũng nhắc đến đứa bé, Thẩm Cửu nghe thấy bà ta nói đứa bé không sao, tất nhiên trong lòng cũng thả lỏng: “Cám ơn cô.”
Tống Thiến không nhịn được cười: “Cháu là vợ của Âu Thần, tôi là dì nhỏ của Âu Thần, về sau cháu cứ gọi tôi một tiếng dì nhỏ giống như cậu ta đi.”
Nghe nói vậy, Thẩm Cửu không nhịn được sững sờ, nếu như cô cũng gọi bà ta là dì nhỏ giống Dạ Âu Thần, vậy chẳng phải là...
“Dì nhỏ.”
Khi đang nghĩ ngợi, giọng nói lạnh lẽo của Dạ Âu Thần vang lên, Thẩm Cửu lập tức nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đi vào trong này.
Tối nay ý thức cô vẫn khá tỉnh táo, lúc này nhìn thấy Dạ Âu Thần đi vào thì lập tức nhớ đến trước đó mình đã làm những gì, đặc biệt khi nhìn thấy mấy dấu đỏ ở cổ của anh, mặt Thẩm Cửu không nhịn được càng đỏ rực.
Lúc đó cô ổm cổ Dạ Âu Thần, vừa hôn vừa cắn, quả thật là cầu xin người ta giúp cô.
Nghĩ lại, đột nhiên Thẩm Cửu cảm thấy mình dứt khoát không tỉnh, hoặc là... đánh chết cũng không nhận là được tồi.
Nhưng Thẩm Cửu hoàn toàn không che giấu được cảm xúc của mình, Dạ Âu Thần vừa xuất hiện, mặt cô lập tức đỏ bừng, người sáng suốt đều biết trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.
Như Dạ Âu Thần vậy, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái.
“Âu Thần, không phải dì nhỏ muốn nói cháu, chuyện lần trước có thể là ngoài ý muốn, lần này cháu không thể viện cớ cho mình rồi chứ? Thẩm Cửu chính là vợ của cháu, cháu bảo vệ vợ mình như vậy sao? Cháu...”
Dạ Âu Thần không nói chuyện, môi mỏng nhếch lên, sắc mặt lạnh như băng, mặc cho Tống Thiến trách móc.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Cửu không nhe nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Chuyện kia... dì nhỏ...”
Bình luận facebook