• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (37 Viewers)

  • Chương 1562-1564

Chương 1562:



Tiểu Nhan sờ sờ cái trán đau nhức, buồn bực cắn môi dưới, bất mãn nói: “Con không có triển vọng chỗ nào chứ?”



“Con có triển vọng sao? Mới chỉ đi du lịch cùng nó thôi mà con cũng căng thẳng như vậy rồi. Sau này kết hôn với nó, sao con có thể lập uy trước mặt nó được chứ?”



Kết hôn ư? Tiểu Nhan tròn mắt ngạc nhiên. Mẹ lại bảo cô phải lập uy sau khi kết hôn sao, điều này sao có thể chứ? “Sao vậy? Đừng nói với mẹ là con chưa từng nghĩ tới việc đó nhé?”



Tiểu Nhan lắc đầu.



“Con thật sự là! Mẹ nói con thế nào mới được đây, đến bây giờ vẫn chưa tính đến chuyện này, nếu con không cứng rắn lên, sau này cậu ta ra ngoài làm xằng làm bậy thì con tính sao?” La Tuệ Mỹ là một người vô cùng có tiếng nói trước mặt ba Chu nên bà cũng muốn con gái có thể trở thành người như mình.



Đâu ngờ rằng Tiểu Nhan nhìn thẳng vào mắt bà và trực tiếp phản bác lại.



“Hàn Thanh không phải là người như vậy!”



Cô tức giận nói: “ Mẹ, mẹ đừng nói nhảm nữa, đây là chuyện riêng của con, con sẽ tự giải quyết.



“Con bé ngốc này, con tự xử lý? Con tự xử lý thếnào? Con điên cuồng yêu người ta, sau này kết hôn nhất định sẽ bị gây khó dễ.” La Tuệ Mỹ cũng chỉ hy vọng tính cách của Hàn Thanh sau khi kết hôn cũng vẫn sẽ giống như Hàn Thanh bây giờ. Trên đời có quá nhiều chàng trai giỏi ngụy trang trước khi kết hôn, đến tận sau khi cưới về mới dần lộ ra những khuyết điểm.



Nhưng nhìn dáng vẻ của Hàn Thanh, hẳn không phải là người như vậy.



“Bị gây khó dễ thì gây khó dễ ngược lại … Tiểu Nhan không biết liệu người mình kết hôn có phải anh không, ai biết chắc rồi tương lai sẽ đi về đâu.



“Ôi, cô bé ngốc… Thôi bỏ đi, mỗi người đều có phúc phận của riêng mình. Con ngốc nghếch như vậy ắt có phúc phận của kẻ ngốc.” Dù sao thì ngay cả bà ấy cũng không biết được rằng con gái mình có thể sống chung với người như Hàn Thanh hay không. Tuy rằng bà ấy không quan tâm nhưng chuyện môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng. Nhưng mà bà ấy cũng nghe ngóng được là Hàn Thanh không còn bố mẹ nên cho dù Tiểu Nhan có gả về đấy cũng không sợ bị gò bó.



Chẳng mấy chốc, xe của Hàn Thanh đã đến. Tiểu Nhan nhanh chóng xách va li xuống lầu, có lẽ vì sợ La Tuệ Mỹ xuống nói chuyện với Hàn Thanh nên lúc Tiểu Nhan vừa lên xe, cô ấy vội vàng giục chú Nam lái xe đi ngay.



Chú Nam cũng có đôi chút bất ngờ nhưng vì cô ấy đã yêu cầu nên ông nhanh chóng nổ máy khởi động xe.



Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô ấy, Hàn Thanh ngồi bên cạnh đưa tay lên lau mồ hôi trên trán cô ấy, hỏi: “Sao em lại gấp gáp như vậy?”



Nghe anh nói, Tiểu Nhan nhớ lại những gì La Tuệ Mỹ đã nói với cô, cô mỉm cười ngượng ngùng đáp: “Không có gì đâu.”



Nói xong, cô cũng chột dạ quay mặt đi.



Nếu Hàn Thanh biết được bọn họ bàn chuyện kết hôn sau lưng anh như vậy, không biết liệu anh có cảm thấy giống cô không…



Sau khi đến sân bay, hướng dẫn viên của công ty du lịch đến đón họ. Khi cô hướng dẫn viên nhìn thấy Hàn Thanh, mắt cô ta sáng lên, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bên cạnh anh của Tiểu Nhan liền nghĩ hai người bọn họ thật xứng đôi rồi tấm tắc khen: “Anh Hàn và chị Hàn thật đúng là trai tài gái sắc, quả rất xứng đôi vừa lứa.”



Nói chung, các cặp vợ chồng mới cưới đều thích những lời khen kiểu này, là một nhân viên gương mẫu, cô tự nhiên biết nói sao cho mát lòng mát dạ nhất có thể.



Ai ngờ khuôn mặt trắng nõn đang nép vào bên cạnh Hàn Thanh của Tiểu Nhan thoắt cái trở nên đỏ bừng, nhìn hướng dẫn viên có chút mơ hồ, hỏi: “Chị, chị Hàn?”



Cô hướng dẫn viên hơi bối rối nhưng vẫn đáp: “Vâng, chị Hàn, lần này chị đặt chuyến du lịch theo chủ đề vợ chồng mới cưới và tuần trăng mật. Có vấn đề gì không a2”



Tiểu Nhan: “..“ Cô lúng túng liếc nhìn Hàn Thanh, thấp giọng hỏi: “Anh có muốn em giải thích cho cô ấy không?”



Nếu như không có ai đứng ra giải thích, dọc đường đi, hướng dẫn viên lúc nào cũng gọi cô là chị Hàn thì thật xấu hổ. Dù gì thì bây giờ cô cũng chỉ là bạn gái của Hàn Thanh, hai người mới vừa ở bên nhau chưa được bao lâu. Cả hai chưa bao giờ nói đến chủ đề này trước đây, nhưng khi phải đứng đối mặt với việc đó, cô cảm thấy rất ngại ngùng.



Giải thích?



Hàn Thanh im lặng nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ bối rối, trong lòng cô ấy dường như cũng có chút bất an, tựa hồ như sợ anh ấy tức giận.



Hàn Thanh hơi híp mắt, đột nhiên duỗi cánh tay ra ôm cô ấy vào lòng, cười nhàn nhạt với hướng dẫn viên, nói: “Không có chuyện gì, cô cứ tiếp tục sắp xếp đi.” Tiểu Nhan được anh ôm vào lòng bỗng chốc trở nên có chút ngốc, không kịp phản ứng.
Chương 1563:



Vậy mà Hàn Thanh lại… Không giải thích, hơn nữa cũng không phủ nhận? Thậm chí anh ấy còn ôm mình, đây là… Ngầm thừa nhận đúng không?Không không, có lẽ anh ấy nghĩ nếu anh ấy phủ nhận điều đó thì chuyến du lịch này sẽ tràn ngập sự xấu hổ nên anh không làm vậy. Nghĩ đến đây, một chút vui mừng vừa nhen nhóm trong lòng Tiểu Nhan cũng biến mất.



“Vâng ạ. Hướng dẫn viên đồng ý. Chuyến đi này Hàn Minh Thư đã trả đủ tiền sau đó lại nhường chỗ cho Hàn Thanh và Tiểu Nhan. Về cơ bản thì dịch vụ của chuyển đi là một kèm một. Tất cả các dịch vụ giải trí, bao gồm cả danh lam thắng cảnh trên đường sẽ được hướng dẫn viên giới thiệu trên đường đi, nhưng hướng dẫn viên sẽ đợi cho đến khi du khách cảm thấy quen thuộc với mọi thứ thì sẽ biến mất và đến giờ đã hẹn trước thì mới xuất hiện, tất cả thời gian riêng tư sẽ dành cho cặp đôi trẻ.



Dĩ nhiên chuyện này để sau hằng nói.



Sau khi máy bay hạ cánh, họ được xe riêng đưa về khách sạn. Mặc dù nhìn như họ chưa làm gì hôm nay cả nhưng chuyến đi đường dài đã khiến họ vô cùng mệt mỏi.



Lúc đầu Tiểu Nhan vừa lo lắng vừa phấn khích nhưng khi xuống máy bay, cô ấy chỉ cảm thấy kiệt sức. Cô ấy quyết định về khách sạn đi tắm và ngủ luôn để hồi sức. Thậm chí cô ấy còn chẳng muốn tắm, chỉ muốn ôm ngay cái gối thơm tho rồi ngủ một giấc cho đến tối mịt.



Tuy nhiên…



Sau khi đẩy cửa bước vào phòng khách sạn, Tiểu Nhan đã hoàn toàn chết lặng.



Cô thất thần đứng đó, khóe miệng cứng đờ.Hàn Thanh cởi giày xong, sau khi xếp xong vali, đi tới thấy cô đang đứng ngồi không yên, anh ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy? Không phải em mệt nên muốn đi nghỉ ngơi sao?”



Nghe thấy giọng Hàn Thanh, Tiểu Nhan suýt chút nữa đã kêu lên.



Tất cả là vì khách sạn này chỉ có một cái giường, mặc dù giường rất rộng, có thể chứa tới bốn năm người. Nhưng, điều đáng xấu hổ là trên giường lúc này có một trái tim khổng lồ xếp thành từ vô số cánh hoa hồng và ở chính giữa trái tim là một đôi uyên ương.



Cảnh tượng này thoạt nhìn rất đỗi thơ mộng, nếu là đôi vợ chồng mới cưới đi trăng mật thì quả thật rất hợp nhưng bọn họ không phải là đôi vợ chồng mới cưới mà. Bọn họ chỉ vừa mới hẹn hò không lâu mà đột nhiên lại bị xếp vào căn phòng như vậy.



Nhìn chiếc giường lớn kia làm người ta không khỏi nghĩ đến chuyện nào đó.



Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Nhan bắt đầu xuất hiện hai đóa hồng.



Cô lúng túng liếc nhìn Hàn Thanh, đôi môi mấp máy: “Nhưng. Chỉ có một cái giường..



Hàn Thanh đi tới, tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng trong mắt Tiểu Nhan, khuôn mặt luôn lạnh lùng kia cũng thoáng hiện lên một tia ngượng ngùng nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.



Anh nhìn sang khuôn mặt cô gái nhỏ giờ đã đỏ bừng, rõ ràng là đang thẹn thùng, Hàn Thanh cười nhẹmột tiếng, vươn bàn tay to xoa gáy cô, hơi cúi đầu xuống.



“Tại sao chỉ có một chiếc giường thôi ư? Đây là chuyến du lịch chuẩn bị cho tuần trăng mật của một cặp đôi, em nghĩ nhân viên sẽ chọn cho em hai chiếc giường? Hay hai phòng?”



Tiểu Nhan: “



Mặc dù những điều anh nói đều đúng nhưng Tiểu Nhan vẫn cảm thấy xấu hổ, đối mặt với sự thân mật của Hàn Thanh, cô ấy khẽ cắn môi dưới, đáp: “Nhưng..



Hàn Thanh vỗ đầu cô ấy: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, em không mệt sao? Chỉ cần phủi hoa hồng xuống hết là có thể ngủ được rồi.” Anh ấy nói rất nhẹ nhàng, không có chút phập phồng nào. Tiểu Nhan nghĩ về bản thân mình, trước khi anh đến, cô ấy đã quá lo lắng, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ khi nhìn chiếc giường lớn kia. Sau đó, so sánh với vẻ nhẹ nhàng và thoải mái của Hàn Thanh lúc này, cô ấy cảm thấy có chút hụt hẫng.



Đồng thời, cô ấy cảm thấy có đôi chút khó chịu.



Dựa vào đâu mà chỉ có một mình cô ấy cảm thấy lo lắng và căng thẳng, còn anh ấy thì không cảm thấy gì cả, có lẽ nào anh ấy… Hoàn toàn không có cảm giác gì với mình?



Nghĩ tới nghĩ lui, mặt Tiểu Nhan lại đỏ bừng.



Cô ấy gạt tay Hàn Thanh ra, đi thu dọn hoa hồng.



Kết quả là cô ấy đã ném hết những cảnh hoa hồng mà nhân viên khách sạn đã vất vả chuẩn bị vàothùng rác, ngay cả đôi chim uyên ương gì đó cô ấy cũng ném thẳng một lèo vào thùng rác.



Trong lúc cô ấy thu dọn đồ đạc, Hàn Thanh nói muốn xuống lầu nhìn cảnh vật xung quanh, để không gian cho cô ấy nghỉ ngơi rồi mới rời đi.



Trong lòng Tiểu Nhan có chút không vui, cô ấy định nói rằng sẽ đi cùng anh ấy nhưng chợt nghĩ lại rằng trước đó cô ấy đã than mệt, Hàn Thanh hẳn là nhận ra cô ấy muốn nghỉ ngơi nên mới không đưa cô ấy theo cùng.
Chương 1564:



Tiểu Nhan bất đắc dĩ ở lại, cô ấy nhanh chóng chạy đi tắm rửa cơ thể đầy mệt mỏi này rồi năm xuống giường, nhìn trần nhà trắng như tuyết mà bất chơt thở dài. Liệu chuyến đi này có thay đổi được gì không? Tại sao trông Hàn Thanh lại có vẻ bình tĩnh nhưng chưa có gì xảy ra vậy?



Vô số câu hỏi lướt qua tâm trí Tiểu Nhan, cuối cùng, cô ấy từ từ chìm vào giấc ngủ. Tiểu Nhan không ngờ mình ngủ đến tận sáng hôm sau, chắc là do ngủ quá lâu nên cô ấy cảm thấy có chút nóng bức, cứ vài phút cô ấy lại lật chăn bông ra. Cuối cùng, cô ấy lăn lộn khắp giường rồi lại cảm thấy lạnh, lại cuộn mình vào chăn bông rồi tiếp tục lăn qua lăn lại rồi lăn ra khỏi giường, rơi xuống sàn.



Tiểu Nhan tỉnh dậy trong đau đớn.



Cô ấy xoa xoa thân thể đang đau nhức rồi đứng dậy, không ngờ lại thấy ánh nắng ban mai, nó khiến cho cô cảm thấy bối rối.



Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhớ lúc ngủ cũng mới chỉ gần tối, hãy còn chạng vạng, không phải cô nên tỉnh dậy vào buổi tối ư? Chẳng lẽ đã là ngày hôm sau rồi sao?



Tiểu Nhan nhanh chóng nhìn một lượt quanh phòng nhưng phát hiện trong phòng trống không, trên giường lớn cũng không có ai Bởi vì cô ấy ngủ say mà quấn chăn bông lăn cả xuống giường, nhưng chiếc gối bên cạnh cô còn không có dấu vết của người đã sử dụng qua. Tiểu Nhan lao lên giường, thất thần ngồi đó.



Cô ấy không ngờ rằng mình sẽ ngủ đến sáng.



Hình như cả đêm qua Hàn Thanh không ngủ ở đây?



Anh ấy đã đi đâu?



Tiểu Nhan sững sờ hồi lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, thấy Hàn Thanh đã gửi vài tin nhăn cho cô ấy. Một trong số đó có tin: “Anh ở phòng bên cạnh, có gì nhớ gọi.”



Phòng bên cạnh? Sắc mặt Tiểu Nhan có chút tái nhợt, ngày hôm qua anh ấy vẫn nói với cô ấy: “Em nghĩ nhân viên sẽ phân ra hai phòng sao?” Không ngờ anh ấy lại thực sự tìm căn phòng khác ở một mình?



Không biết tại sao, sau khi nhận ra điều này, Tiểu | Nhan cảm thấy trái tim mình dần chìm xuống. Cô ấy không có ý muốn ngủ chung một giường với Hàn Thanh nhưng hiện tại anh ấy lại cho cô một cảm giác, ngay cả ở cùng một phòng, dường như anh ấy cũng không muốn ở cùng cô.



Việc này chắc chắn đã khiến cho Tiểu Nhân cảm thấy hụt hằng, vậy nên cô ấy không nhắn lại cho Hàn Thanh bảo mình đã dậy mà chỉ đi vào phòng tắm, tắm rửa với tâm trạng thấp thỏm.



Đánh răng xong, Tiểu Nhan vò đầu bứt tóc, bực bội nhìn mình trong gương, lúc này, bụng cô ấy chợt phát ra âm thanh biểu tình.



Tối hôm qua cô ấy không ăn gì cả nên lúc này dạ dày đang kêu gào đòi được lấp đầy.



“Đói quá. Tiểu Nhan xoa bụng. Cô ấy rất muốn ăn nhưng trong phòng khách sạn không có gì cả. Hay là… Cô ấy nên xuống ăn một mình? Làm vậy nếu không gọi Hàn Thanh thì cũng không ổn lắm, nhưng cách hành xử của anh ấy làm cô ấy cảm thấy chán nản. Vì vậy nên cô ấy chẳng muốn nhìn mặt anh ấy chút nào chứ đừng nói đến việc nói chuyện. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhàn nhạt thở dài một hơi, không thay quần áo nữa mà tiếp tục nằm trên giường, nhìn trần nhà, cố gắng chịu đựng cơn đói.



Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại cô ấy độtngột rung lên, là Hàn Thanh gửi tin nhắn hỏi xem cô đã dậy chưa.



Nhìn thấy tin nhắn của anh, Tiểu Nhan càng tức giận hơn, muốn biết sao không tự mình đến mà xem, đừng hòng mong cô ấy sẽ trả lời tin nhắn của anh ấy Tiểu Nhan giận giữ ném chiếc điện thoại xuống giường.



Cô ấy tiếp tục phớt lờ Hàn Thanh.



Nhưng, ngay sau khi ném chiếc điện thoại ra xa, Tiểu Nhan lại tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, anh ấy không làm gì cả, cô ấy hờn dỗi như này có phải quá đáng lắm không?



Vì vậy, sau khi suy nghĩ, Tiểu Nhan nhấc điện thoại lên nhắn lại cho anh ấy. Vừa gửi tin nhắn đi thì có tiếng gõ cửa.



Tiểu Nhan lập tức xuống giường chạy ra mở cửa, cô ấy nhìn thấy Hàn Thanh đang xách túi đứng bên ngoài. Thấy cô ấy đi chân trần, ánh mắt anh ấy hơi ngưng lại rồi bước vào phòng.



“Tối hôm qua em đi ngủ chưa ăn cơm tối, sáng nay hẳn là đói bụng lắm đúng không? Anh mang bữa sáng cho em đây.” Tiểu Nhan nhìn chiếc túi Hàn Thanh đang cầm, anh ấy xuống lầu mua đồ ăn sáng sao? Cô ấy đã nghĩ bọn họ có thể đi ăn sáng cùng nhau.



Bữa sáng đặc biệt cho tuần trăng mật đã được đưa đến nhưng hơi sớm, thêm vào đó là biểu hiện mệt mỏi của Tiểu Nhan tối qua, Hàn Thanh cảm thấy khi tỉnh dậy sẽ rất đói nên anh đã đích thân mangbữa sáng cho cô ấy.



Lúc ăn sáng, Tiểu Nhan vẫn mải suy nghĩ về chuyện hai người và hai phòng nhưng cô ấy chỉ nghĩ trong đầu chứ không hề biểu hiện ra ngoài.



Đến giờ hẹn, hướng dẫn viên xuất hiện. Ngày đầu tiên của chuyến du lịch, họ được sắp xếp một buổi tham quan thắng cảnh. Dù là ở nước ngoài thì vẫn có rất đông người nhưng nhân viên đã mở một lộ trình đặc biệt có thể tham gia rất nhiều hoạt động. Tuy vậy, thể lực của Tiểu Nhan khá kém và nhanh chóng mệt mỏi nhưng cô ấy không dám nói ra. Dẫu vậy, Hàn Thanh vẫn tinh ý nhận thấy, anh đột nhiên nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom