Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1566-1569
Chương 1566:
Điều này, chuyện gì đang xảy ra?
Không phải hai người họ là vợ chồng sao?
Nhưng… Sao người kia lại mạnh tay với vợ mình như vậy? Tiểu Nhan nhíu mày, cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng rất xấu đến cảm xúc của cô ấy, cô quay sang nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng đang nhìn về phía cô. Cặp mắt anh ấy tối đi, hai ánh nhìn giao nhau trong không khí giây lát. Giây tiếp theo, cả hai cùng bật dậy.
“Dừng tay!”
Tiểu Nhan hét lớn, thân hình to lớn của Hàn Thanh cũng tiến lại nảm lấy cổ áo người đàn ông, nhấc ông ta lên dê dàng bãng một tay còn Tiểu Nhan thì chạy đến đỡ người phụ nữ bị đánh lên, hỏi: “Chị có ổn không? Có bị làm sao không?”
Sau khi người phụ nữ được đỡ lên, cô ta từ từ thả bàn tay che mặt xuống. Tiểu Nhan thấy trán cô ta đang chảy máu và khuôn mặt đang tái đi vì sợ hãi.
Trời ơi, người đàn ông kia mới nhẫn tâm làm sao, đánh vợ thành thế này ư. Cô ấy tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra, nói: “Tôi sẽ giúp chị báo cảnh sát.”
Đây là bạo lực gia đình và bạo lực gia đình cũng là một hành vi bất hợp pháp. Nhưng, khi cô ấy lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát, khuôn mặt của người đàn ông bị Hàn Thanh khống chế đột nhiên trở nên méo mó, ông ta hất đầu về phía Tiểu Nhan, trong miệng chửi thề: “Cô ta là vợ tao, tao đánh một trận thì có làm sao? Chuyện của bọn tao không cần mày chĩa mũi vào. Mày dám gọi cảnh sát, tao sẽ đánh mày chết Á”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay hắn bị Hàn Thanh buông ra, cả người đổ mồ hôi lạnh, đau đến gào thét.
Sắc mặt Hàn Thanh càng trở nên lạnh lùng, nói:“Cố gắng giữ cái miệng cho sạch sẽ.
Giọng của anh ấy không lớn nhưng âm điệu lại vô cùng cứng rắn, mang theo cả sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Người đàn ông bạo lực kia hiển nhiên còn chưa thu lại được bản tính của mình nhưng thấy đối phương dễ dàng bẻ khớp cánh tay anh ta, cộng thêm hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ Hàn Thanh khiến anh ta sợ hãi không dám động đậy.
Tiểu Nhan vẫn còn bị sốc, cô ấy không nghĩ người đàn ông này lại bạo lực đến vậy, cô ấy càng thêm quyết tâm gọi cảnh sát, liếc mắt nhìn anh ta đầy khinh thường.
“Bạo lực gia đình cũng là vi phạm pháp luật. Dù cô ấy là vợ anh thì cô ấy cũng là một con người và có quyền được pháp luật bảo hộ.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng ấn số 110 nhưng chưa kịp nhấn gọi thì người phụ nữ bị đánh kia lại nằm lấy tay Tiểu Nhan khóc lóc cầu xin: “Đừng gọi cảnh sát, làm ơn… Đừng gọi cảnh sát Tiểu Nhan đứng sững tại chỗ, có chút mơ hồ nhìn cô ta: “Chị…
Người đàn ông bạo lực nhìn thấy vợ mình như vậy, vừa rồi còn thở hổn hển vì đau đớn thì bây giờ lại chuyển sang giọng chế nhạo: “Tao khuyên mày đừng có xen vào. Con đàn bà này mà dám gọi cảnh sát ư? Tao nghĩ nó còn sợ hơn tao đấy.”
“Câm miệng, anh im đi. Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm cả.” Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn anh ta, sau đó quay sang Tiểu Nhan, nướcmắt lại rơi xuống tí tách: “Cảm ơn cô đã giúp tôi nhưng xin đừng gọi cảnh sát, nếu cô gọi, tương lại tôi vẫn sẽ bị đánh mà thôi. Còn đánh tệ hơn nữa kìa.”
Tiểu Nhan im lặng, cô ấy bất lực nhìn người phụ nữ.
“Nếu cô không báo cảnh sát, chị nghĩ anh ta sẽ không đánh cô tiếp sao?”
Từ xưa đến nay đã có rất nhiều vụ bạo hành gia đình xảy ra, ban đầu nhiều người phụ nữ sẽ chọn cách nhẫn nhịn nhưng với cô ấy nhẫn thì ngược lại, đối phương sẽ càng ngày trở nên hung hãn hơn dù cho ngày từ đầu họ có sai hay không, đến cuối cùng sẽ trở thành cảnh đánh mắng không lý do dù là trong bất kì trường hợp nào.
Nếu gọi cảnh sát thì mọi việc sẽ càng trở nên kinh hoàng hơn. Sau bạo lực gia đình, rất nhiều phụ nữ không dám gọi cảnh sát nhưng cũng không có biện pháp nào khác và chỉ có thể để cho chuỗi ngày khốn khổ của họ tiếp diễn. Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó chịu, sức mạnh của nam và nữ vốn rất khác biệt, dù cho anh không còn yêu thương vợ anh như lúc mới kết hôn nữa nhưng sự tôn trọng tối thiểu dành cho đối phương vẫn nên duy trì? Đúng không? Coi vợ mình như bao cát để đánh đập, hành hạ, mắng nhiếc tùy ý, điều này thật không đáng mặt đàn ông chút nào.
Vì vậy, Tiểu Nhan nhất quyết gọi cảnh sát. Người phụ nữ lao tới, ôm chặt lấy cô ấy, khóc lớn: “Làm ơn, đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cảnh sát, làm ơn.”
Tiểu Nhan: “..
Cô ấy không ngờ người phụ nữ này lại cứng đầunhư vậy, cô cau mày nói: “Tin tôi đi, cảnh sát có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa.
“Không, đừng. Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ sơ hãi.
Tiểu Nhan chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Hàn Thanh ngầm hỏi ý anh ấy, tất nhiên sau khi ra tay giúp đỡ họ sẽ phải gọi cảnh sát đến để giải quyết. Nhưng bây giờ, người phụ nữ này không cho cô ấy gọi cảnh sát, cô ấy can thiệp vào chuyện này thì có ích gì?
Chương 1567:
Ảnh mắt Hàn Thanh chạm phải đường nhìn của Tiểu Nhan, anh ấy mím đôi môi mỏng, nói: “Trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Cô ấy nghĩ gì ư? Bây giờ Tiểu Nhan muốn gọi cảnh sát đến phối hợp và giải quyết vụ việc này. Tuy nhiên sau khi bị cảnh sát bắt đi thì cùng lắm người đàn ông kia chỉ bị răn đe cảnh cáo, đến cuối cùng người phụ nữ vẫn phải đi về cùng với anh ta. Sau đó Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cau mày.
Cô ấy không hối hận vì đã giúp đỡ, nhưng vì cô ấy đã thấy tất cả từ đầu. Cô ấy phải có trách nhiệm đến cùng. Một loạt chuyện tiếp theo có thể sẽ rất phiền phức nhưng cô ấy nhất định không để yên cho người đàn ông kia. Vì vậy, Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ, nói: “Gọi cảnh sát trước, để cảnh sát giải quyết chuyện này. Về phần chị, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chị. Chị nghĩ sao?”
Người phụ nữ vẫn kiên quyết lắc đầu kiên quyết không gọi cảnh sát, nhưng, cô ta giữ chặt cánh taycủa Tiểu Nhan, nói: “Không, đừng gọi cảnh sát. Nếu cô nhất quyết muốn gọi, cô có thể cho tôi đi theo cô trước được không? Tôi thật sự rất sợ “Con kia! Mày dám bỏ rơi tao, có tin tao giết mày không?” Người phụ nữ hét lên vì sợ hãi và thu mình lại nép phía sau Tiểu Nhan.
“Cô Người đàn ông hung ác nhìn vào Tiểu Nhan, nói: có biết tại sao tao lại đánh cô ta không?”
Tiểu Nhan nhăn mũi, nhìn chằm chằm vào ông ta, có phần chán ghét. thực sự đưa cô ta về, mày sẽ phải hối hận Không biết đó có phải ảo giác của Tiểu Nhan hay đấy. không, cô ấy thấy ông ta dường như vô ý hoặc cố ý liếc nhìn Hàn Thanh, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ tên, rất lạ.
Khi Tiểu Nhan muốn nhìn kĩ hơn, người phụ nữ sau lưng cô ấy đột nhiên hét lên sau đó ngã lên người Tiểu Nhan, ngất xỉu.
Cuối cùng, Tiểu Nhan gọi cả cảnh sát và 114. Người đàn ông bạo lực bị cảnh sát đưa đi còn cô thì đưa người phụ nữ đã ngất xỉu kia đến chỗ một bác sĩ gần đó.
Cô ta bị thương rất nặng. Khi bác sĩ điều trị cho cô ta, Tiểu Nhan đứng bên cạnh và thấy tất cả những vết thương trên cơ thể cô ấy và cả những bộ phận đặc biệt… Đủ loại sẹo chồng chéo lên nhau.
Có thể thấy… Người đàn ông không chỉ bạo lực gia đình mà cả trong đời sống vợ chồng cũng là một kẻ bạo ngược. Cô ấy bỗng dưng thấy đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, thật là quá đáng thương.
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho người phụ nữ, anh ta lắc đầu nói với Tiểu Nhan: “Trên người cô ấy có quá nhiều vết thương lớn nhỏ, ngoài vết thương mới này còn có vô số vết thương cũ, những vết thương này mới gần đây thôi.”
Tiểu Nhan chợt thấy rùng mình.
Làm thế nào cô ta có thể sống với một người đàn ông bạo lực như vậy?
Bởi vì người đàn ông bạo lực kia bị cảnh sát bắt đi, Hàn Thanh phải đi theo để lập biên bản, dù sao anh ấy cũng là nhân chứng ở hiện trường còn Tiểu Nhan thì ngồi ở quán bar đợi anh quay lại.
Người phụ nữ từ từ tỉnh dậy.
Tiểu Nhan gượng cười nhìn cô ta, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Nhan, vô thức liếc nhìn về phía sau cô ấy rồi hỏi: “Cô ở đây một mình à?”
Câu hỏi này hơi kỳ lạ nhưng Tiểu Nhan cũng không để tâm đến nó, cô ấy nghĩ rằng cô ta lo lắng người đàn ông kia vẫn ở đó, vì vậy cô ấy giải thích: “Đúng, tôi ở một mình, bác sĩ vừa giúp chị xử lý vết thương, hơn nữa… tôi cũng đã gọi cảnh sát rồi.”
Người phụ nữ nghe xong thì im lặng một hồi, rồi mới mở miệng nói chuyện với Tiểu Nhan.
“Cho dù nói như thế nào, chuyện này tôi vẫn phải cảm ơn cô. Tôi tên là Lâm Thấm Nhi, còn cô?”
Gương mặt đơn thuần của Tiểu Nhan hiện lên vẻ tươi cười: “Tôi tên là Chu Tiểu Nhan!”
“Tiểu Nhan.” Lâm Thẩm Nhi đọc tên của cô ấy lên, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ: “Người cùng đi với cô kia, là chồng của cô à?”
Tiếng gọi “Chồng” thế này khiến cho mặt Tiểu Nhan đỏ hồng cả lên, cô ấy có phần hơi ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu mình, lắc đầu không thừa nhận.
“Không phải ư?” Lâm Thẩm Nhi hơi nghi ngờ, nhìn cô ấy một chút: “Không phải hai người đến đây để du lich à?”
“Ừm.” Tiểu Nhan gật gật đầu, khẽ khàng giải thích rõ: “Tôi và anh ấy cùng nhau đến đây du lịch, nhưng mà hai chúng tôi không phải là vợ chồng, chỉ là bạn bè nam nữ bình thường thôi.”
Nghe cô ấy nói vậy, Lâm Thấm Nhi mỉm cười nhẹnhàng: “Thì ra là thế, tôi thấy anh ta đối xử với cô không tệ nha.”
Thật vậy sao? Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, trong lòng có phần hơi vui vẻ.
Người ngoài đều nhìn ra Hàn Thanh đối xử với cô ấy không tệ, đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Đang lúc suy tư, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Chỉ có điều cảm giác giống như anh ta hơi lạnh lùng thì phải, tính cách của anh ta vẫn luôn luôn như vậy à?”
Nhắc tới Hàn Thanh, Tiểu Nhan cũng không hề suy nghĩ gì khác, gật đầu ngay lập tức.
Chương 1568:
“Vâng, tính cách của anh ấy có hơi lạnh lùng, lúc nào cũng làm gương mặt như vậy.”
Chỉ có điều, theo như suy nghĩ của Tiểu Nhan, thì nói Hàn Thanh là lạnh lùng, chẳng bằng nói là anh ấy trầm tĩnh. Anh ấy hoàn toàn không giống với Dạ Âu Thần. Dạ Âu Thần là kiểu lạnh lùng thật sự, mà lại còn là không ai bì nổi, anh không nói chuyện với người mà anh không quen.
Nhưng Hàn Thanh thì không giống như thế, anh ấy sẽ nói chuyện với người khác, duy trì phong độ lịch sự cơ bản nhất, nhưng sẽ khiến cho người ta nảy sinh cảm giác có khoảng cách giữa hai người.
Một Hàn Thanh như thế này, Tiểu Nhan thật sự rất, rất thích.
Nhìn thấy trên mặt Tiểu Nhan lộ ra biểu cảm của một thiếu nữ ngây thơ, trong mắt Lâm Thẩm Nhi lóe lên một chút kỳ quái, cô ta bắt đầu câu được câu không, nói chuyện cùng với Tiểu Nhan.Vốn dĩ lúc đầu Tiểu Nhan còn không nhận ra, nhưng càng về sau, cô ấy mới đột nhiên phát hiện, tại sao cô gái tên Lâm Thẩm Nhi này lại toàn hỏi thăm về chuyện của Hàn Thanh vậy? Cô ta muốn biết nhiều như thế là định làm gì? Tiểu Nhan là một người thẳng tính, cũng không nói vòng nói vèo gì nhiều, bèn hỏi thẳng cô ta: “Chị hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Bị cô hỏi như thế, trên mặt Lâm Thẩm Nhi hiện lên thần sắc khó xử: “Tôi xin lỗi, tôi thấy mỗi khi cô nói đến anh ta thì mặt mày hớn hở, biểu tình cũng rất vui vẻ, nên nghĩ rằng cô chắc hẳn rất thích anh ta. Cô đã giúp tôi, tôi lại không làm được gì cho cô, vậy nên. Chỉ có thể tâm sự về người mà cô thích thôi.”
Nghe cô ta giải thích như thế, cô ấy lập tức hiểu ra, hơn nữa, bởi vì lời giải thích của cô ta mà mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên. Cô ấy cong môi cười, nhỏ giọng chối bỏ: “Tôi không mặt mày hớn hở mỗi khi nói đến anh ấy đâu…”
Mặc dù ngoài miệng thì không chịu thừa nhận, thế nhưng ở trong lòng lại đang suy nghĩ, cô ấy biểu hiện ra ngoài thật sự rõ ràng đến như vậy sao? Nhìn ra được… Hẳn là cô ấy còn thấy thích người kia hơn những gì bản thân tưởng tượng rồi.
Về sau Lâm Thấm Nhi lại nói chuyện liên quan tới Hàn Thanh, ngoại trừ biểu hiện vẻ thẹn thùng ra bên ngoài, Tiểu Nhan không còn tâm tình nào khác. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Lâm Thấm Nhi cố ý nhắc đến chuyện này, là cố ý muốn nhìn thấy cô ấy thẹn thùng.
Mãi đến khi… Cửa phòng bệnh bị gõ vang.Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy chạy đi mở cửa, thấy được khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lùng của Hàn Thanh xuất hiện ở bên ngoài. Lại vì mới vừa rồi nói chuyện với Lâm Thẩm Nhi mà thẹn thùng, lúc này còn chưa tan hết, cho nên khuôn mặt bé nhỏ lập tức đỏ bừng.
“Anh trở về rồi sao?”
Hàn Thanh hơi dừng lại, nhìn lên khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của cô gái nhỏ trước mặt, một đôi mắt như đang tỏa sáng, rực rỡ như ánh sao đang nhìn anh ta.
Mặc dù đây là bệnh viện, thế nhưng là cô ấy làm như vậy lại khiến cho Hàn Thanh có một loại cảm giác như đang ở nhà. Thật giống như… Bọn họ chính là một đôi vợ chồng, mà cô ấy chính là cô vợ nhỏ, ở trong nhà chờ anh ta đi làm trở về.
Trong lòng Hàn Thanh hình như có hơi ấm xẹt qua, anh ta đưa tay lên, đặt lòng bàn lên trán của Tiểu Nhan, nhẹ nhàng vuốt vuốt: “Ừm.”
Giọng nói rất nhẹ, cũng rất mực dịu dàng.
Lâm Thẩm Nhi nhìn hình ảnh này, nhớ tới dáng vẻ của mình và chồng khi ở cùng nhau. Từ trước đến nay, anh ta còn chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng bao giờ, chứ đừng nói chi là hành động giống như bây giờ.
“Đúng rồi, sau khi anh đi đến đồn cảnh sát xong thì thế nào? Người đàn ông kia…” Tiểu Nhan nhanh chóng làm rõ tình hình trước mắt, cho nên tranh thủthời gian hỏi thăm một chút.
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hàn Thanh trở nên hơi lạnh nhạt một chút: “Ừm, tạm thời nhốt lại trong đồn để răn đe.”
Tạm thời? Tiểu Nhan lập tức đoán được ngay cái thời gian “Tạm thời” hẳn là rất ngắn, dù sao thì đây cũng chỉ là hai vợ chồng đánh nhau, cũng không phải phạm vào tội ác tày trời gì, trước tiên cảnh sát cũng chỉ có thể cảnh cáo mà thôi.
“Vậy cô ấy làm sao bây giờ? Khắp toàn thân cô ấy đều là những vết thương…” Tiểu Nhan cố gắng nhỏi giọng để nói chuyện với Hàn Thanh: “Không lẽ hai ngày này chúng ta phải dẫn theo cô ấy sao?”
Tiểu Nhan vừa mới dứt lời, Lâm Thấm Nhi liền xốc tấm chăn đắp trên giường bệnh lên, vừa khóc vừa nói: “Anh Thanh, cảm ơn hai người đã cứu tôi, thế nhưng… Về sau anh ta được thả ra nhất định sẽ đánh chết tôi… Nhất định sẽ làm thế”
Nghe cô ta nói vậy, hai hàng lông mày thanh tú của Tiểu Nhan nhíu chặt lại, tình huống sau này như vậy, thật sự là không có cách nào ngồi yên không để ý đến được.
“Chị yên tâm, chúng tôi sẽ giúp chị.” Tiểu Nhan chạy tới đỡ cô ta lên. Lâm Thấm Nhi tựa đầu lên vai cô ấy, nhìn Hàn mà rơi nước mắt, hoàn toàn là dáng vẻ yếu ớt đáng yêu. Đối với một người bình thường mà nói, đã là đàn ông thì đều thích phụ nữ nhu nhược. Càng là một người đàn ông mạnh mẽ, thì càng thích bảo vệ những người đẹp yếu đuổi đáng thương. Mặc dù trên mặt cô ta còn có vết thương,nhưng Lâm Thẩm Nhi là rất tự tin về dung mạo của mình, cho nên cố ý tựa vào người Tiểu Nhan, để lộ vẻ yếu ớt của bản thân cho Hàn Thanh xem.
Kỳ thật Hàn Thanh cũng không hề chú ý tới động tác của cô ta, bởi vì ánh mắt của anh ta lúc này chỉ trông thấy Tiểu Nhan. Cứ coi như Tiểu Nhan đưa lưng về phía anh ta, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại vẫn dính chặt vào sau gáy của cô ấy như cũ, không hề chuyển dời.
Chương 1569:
Lâm Thẩm Nhi khóc ẩm ức một hồi lâu, phát hiện ra ngay cả nhìn mình Hàn Thanh cũng chưa từng làm, bèn tức giận đến mức toàn thân phát run. Cô ta như vậy khiến Tiểu Nhan chú ý, lại cho là cô ta đang sợ hãi, thế là bèn vỗ nhẹ sau lưng cô ta, an ủi: “Được rồi, chị cứ yên tâm. Chuyện này bọn tôi đã xen vào thì nhất định sẽ giúp chị tới cùng. Trước tiên, chị cứ ở lại bệnh viện an tâm dưỡng thương, bọn tôi giúp chị liên hệ với người nhà, được không?”
Thế nhưng ai ngờ được lúc này Lâm Thẩm Nhi lại điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi… Tôi… Quả thật trong nhà tôi đã không còn ai nữa. Từ nhỏ tôi đã mất cả ba và mẹ, họ hàng thân thích. Bọn họ sợ bị trả thù căn bản là không hề muốn giúp tôi.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy có phần hơi đau đầu, vốn dĩ cô ấy chỉ muốn đưa cô ta đến chỗ của ba mẹ mình một cách an toàn, không ngờ rằng… Trong nhà cô ta lại không còn người nào quan tâm cô ta nữa?
Vậy… Chuyện này phải làm sao đây? Lúc này Tiểu Nhan mới ý thức được mình nhặt phải hòn than nóng bỏng tay rồi. Thế nhưng nếu để cho cô ấy lựa chọn lại một lần nữa, bảo cô ấy trơ mắt nhìn một người cùng là phái nữ như mình bị đánh, bảo cô ấy không ra tay giúp đỡ, cô ấy lại không làm được.
Chuyện này, càng nghĩ càng rối, cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Thanh.
Trông thấy cô gái nhỏ nhìn mình cầu cứu, ánh mắt Hàn Thanh lại có thêm mấy phần cưng chiều, hỏi cô ấy: “Vậy em muốn làm gì?”
Kỳ thật trong lòng Tiểu Nhan cũng không chắc chắn lắm, Lâm Thấm Nhi khóc lóc nói: “Nếu không…
Hai người đừng để ý đến nữa, dù sao thì chờ anh ta ra ngoài, tôi sẽ còn bị đánh nữa. Hai người đừng chuốc thêm phiền toái cho mình làm gì, nếu như lại làm cho hai người thêm mệt mỏi, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Cuối cùng, Tiểu Nhan đưa Lâm Thấm Nhi về khách sạn. Bởi vì ngay từ đầu Tiểu Nhan đã nói trước tiên cứ để cho Lâm Thấm Nhi ở lại bệnh viện dưỡng thương, cô ấy trở về nghĩ cách giải quyết. Thế nhưng Lâm Thấm Nhi lại không muốn, nói nếu để cô ta một thân một mình ở tại bệnh viện thì cô ta sẽ rất sợ hãi, sợ chồng cô ta đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó cô ta nhất định không có cơ hội sống sót nữa.
Khi nói với Tiểu Nhan những lời này, có thể nói là đến giọng nói cũng muốn rơi lệ, Tiểu Nhan rơi vào đường cùng, hỏi cô ta vậy thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Thấm Nhi vội lau nước mắt, nói: “Cô ở chỗ nào, có thể để cho tôi ở tạm cùng cô hai ngày được không? Cô yên tâm, sau hai ngày tôi sẽ tự mình đi mua vé máy bay về nhà, nhất định sẽ không liên lụy đến hai người.”
Cô ta cũng đã nói đến mức này, mặc dù Tiểu Nhan rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói đồng ý.
Một chuyến du lịch, cứ tự dưng có thêm một người gia nhập như vậy, Tiểu Nhan có một chút thất vọng trong lòng, nhưng cũng lập tức tiêu tan rất nhanh.
Mà Lâm Thấm Nhi được đưa về phòng khách sạn đang ở trong phòng tắm tắm rửa.
Cô ta nhìn bóng dáng mờ ảo của mình trong gương, lại nhìn nhìn phòng tắm lớn như này, còn có cả quần áo mà Tiểu Nhan đưa cho cô ta, khóe miệng cong lên, nở nụ cười như có như không.
Một cô sinh viên thì cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, mặc quần áo cũng ngây thơ như vậy, cũng không biết làm thế nào mà cô ấy lại chinh phục được một người đàn ông như Hàn Thanh?
Loại người vừa gầy vừa nhỏ chẳng khác nào cây đỗ cô-ve kia mà cũng đáng được ưu ái sao?
Sau khi biết được hai người bọn họ không phải là vợ chồng, Lâm Thấm Nhi lập tức nảy ra ý nghĩ khác.
Kỳ thật, ngay từ đầu thật đúng là cô ta không hề có ý nghĩ gì khác, thế nhưng mà người đàn ông tên Hàn Thanh này quá mức ưu tú. Cho dù là ở vẻ bề ngoài, hay là thông qua ngôn từ, hành động và cử chỉ, đầu tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng.
Khi anh ta kéo cánh tay bạo lực của người đàn ông kia xuống, Lâm Thấm Nhi vừa vặn ngẩng đầu lên, thấy được hình ảnh kia, lập tức có sự so sánh với Hàn Thanh.
Chồng của cô ta thật sự chẳng khác nào một tên hề, mà Hàn Thanh… Đẹp trai, ưu tú đến mức như là thiên thần.
Nhìn nhìn lại cô gái nhỏ bên người, điệu bộ ngây thơ, dáng người còn gầy yếu đến độ không có chút hấp dẫn nào. Cả nhan sắc hay dáng người, cái gì cũng không bằng được cô ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chính là kiểu phụ nữ như thế này lại có thể tìm được một người đàn ông ưu tú như thế.
Mà cô ta thì sao? Rõ ràng cả dáng người hay là giá trị nhan sắc đều không thua kém gì cô ấy, dựa vào cái gì mà cô ta lại bị loại người đàn ông không có chút ưu tú nào kia đánh chửi? Vậy nên, Lâm Thấm Nhi lập tứ nổi lên chút lòng riêng, thế là… Ý nghĩ đó nhanh chóng lớn lên, chẳng mấy chốc đã trở thành cái cây lớn, tán rộng che trời.
Cô ta nghĩ, mình muốn người đàn ông này!
Mà trước mắt cô ta lại đang có một cơ hội rất tốt, trước tiên là lợi dụng Tiểu Nhan để tiếp cận, biểu hiện hết những điểm tốt của mình ra cho anh †a xem, để cho anh ta biết mình tốt hơn cô bé Tiểu Nhan kia, nói không chừng…
Điều này, chuyện gì đang xảy ra?
Không phải hai người họ là vợ chồng sao?
Nhưng… Sao người kia lại mạnh tay với vợ mình như vậy? Tiểu Nhan nhíu mày, cảnh tượng trước mắt ảnh hưởng rất xấu đến cảm xúc của cô ấy, cô quay sang nhìn Hàn Thanh, Hàn Thanh cũng đang nhìn về phía cô. Cặp mắt anh ấy tối đi, hai ánh nhìn giao nhau trong không khí giây lát. Giây tiếp theo, cả hai cùng bật dậy.
“Dừng tay!”
Tiểu Nhan hét lớn, thân hình to lớn của Hàn Thanh cũng tiến lại nảm lấy cổ áo người đàn ông, nhấc ông ta lên dê dàng bãng một tay còn Tiểu Nhan thì chạy đến đỡ người phụ nữ bị đánh lên, hỏi: “Chị có ổn không? Có bị làm sao không?”
Sau khi người phụ nữ được đỡ lên, cô ta từ từ thả bàn tay che mặt xuống. Tiểu Nhan thấy trán cô ta đang chảy máu và khuôn mặt đang tái đi vì sợ hãi.
Trời ơi, người đàn ông kia mới nhẫn tâm làm sao, đánh vợ thành thế này ư. Cô ấy tức giận đến mức lấy điện thoại di động ra, nói: “Tôi sẽ giúp chị báo cảnh sát.”
Đây là bạo lực gia đình và bạo lực gia đình cũng là một hành vi bất hợp pháp. Nhưng, khi cô ấy lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát, khuôn mặt của người đàn ông bị Hàn Thanh khống chế đột nhiên trở nên méo mó, ông ta hất đầu về phía Tiểu Nhan, trong miệng chửi thề: “Cô ta là vợ tao, tao đánh một trận thì có làm sao? Chuyện của bọn tao không cần mày chĩa mũi vào. Mày dám gọi cảnh sát, tao sẽ đánh mày chết Á”
Anh ta còn chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay hắn bị Hàn Thanh buông ra, cả người đổ mồ hôi lạnh, đau đến gào thét.
Sắc mặt Hàn Thanh càng trở nên lạnh lùng, nói:“Cố gắng giữ cái miệng cho sạch sẽ.
Giọng của anh ấy không lớn nhưng âm điệu lại vô cùng cứng rắn, mang theo cả sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.
Người đàn ông bạo lực kia hiển nhiên còn chưa thu lại được bản tính của mình nhưng thấy đối phương dễ dàng bẻ khớp cánh tay anh ta, cộng thêm hơi lạnh không ngừng tỏa ra từ Hàn Thanh khiến anh ta sợ hãi không dám động đậy.
Tiểu Nhan vẫn còn bị sốc, cô ấy không nghĩ người đàn ông này lại bạo lực đến vậy, cô ấy càng thêm quyết tâm gọi cảnh sát, liếc mắt nhìn anh ta đầy khinh thường.
“Bạo lực gia đình cũng là vi phạm pháp luật. Dù cô ấy là vợ anh thì cô ấy cũng là một con người và có quyền được pháp luật bảo hộ.” Nói xong, cô ấy nhanh chóng ấn số 110 nhưng chưa kịp nhấn gọi thì người phụ nữ bị đánh kia lại nằm lấy tay Tiểu Nhan khóc lóc cầu xin: “Đừng gọi cảnh sát, làm ơn… Đừng gọi cảnh sát Tiểu Nhan đứng sững tại chỗ, có chút mơ hồ nhìn cô ta: “Chị…
Người đàn ông bạo lực nhìn thấy vợ mình như vậy, vừa rồi còn thở hổn hển vì đau đớn thì bây giờ lại chuyển sang giọng chế nhạo: “Tao khuyên mày đừng có xen vào. Con đàn bà này mà dám gọi cảnh sát ư? Tao nghĩ nó còn sợ hơn tao đấy.”
“Câm miệng, anh im đi. Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm cả.” Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn anh ta, sau đó quay sang Tiểu Nhan, nướcmắt lại rơi xuống tí tách: “Cảm ơn cô đã giúp tôi nhưng xin đừng gọi cảnh sát, nếu cô gọi, tương lại tôi vẫn sẽ bị đánh mà thôi. Còn đánh tệ hơn nữa kìa.”
Tiểu Nhan im lặng, cô ấy bất lực nhìn người phụ nữ.
“Nếu cô không báo cảnh sát, chị nghĩ anh ta sẽ không đánh cô tiếp sao?”
Từ xưa đến nay đã có rất nhiều vụ bạo hành gia đình xảy ra, ban đầu nhiều người phụ nữ sẽ chọn cách nhẫn nhịn nhưng với cô ấy nhẫn thì ngược lại, đối phương sẽ càng ngày trở nên hung hãn hơn dù cho ngày từ đầu họ có sai hay không, đến cuối cùng sẽ trở thành cảnh đánh mắng không lý do dù là trong bất kì trường hợp nào.
Nếu gọi cảnh sát thì mọi việc sẽ càng trở nên kinh hoàng hơn. Sau bạo lực gia đình, rất nhiều phụ nữ không dám gọi cảnh sát nhưng cũng không có biện pháp nào khác và chỉ có thể để cho chuỗi ngày khốn khổ của họ tiếp diễn. Tiểu Nhan cảm thấy vô cùng khó chịu, sức mạnh của nam và nữ vốn rất khác biệt, dù cho anh không còn yêu thương vợ anh như lúc mới kết hôn nữa nhưng sự tôn trọng tối thiểu dành cho đối phương vẫn nên duy trì? Đúng không? Coi vợ mình như bao cát để đánh đập, hành hạ, mắng nhiếc tùy ý, điều này thật không đáng mặt đàn ông chút nào.
Vì vậy, Tiểu Nhan nhất quyết gọi cảnh sát. Người phụ nữ lao tới, ôm chặt lấy cô ấy, khóc lớn: “Làm ơn, đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cảnh sát, làm ơn.”
Tiểu Nhan: “..
Cô ấy không ngờ người phụ nữ này lại cứng đầunhư vậy, cô cau mày nói: “Tin tôi đi, cảnh sát có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa.
“Không, đừng. Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ sơ hãi.
Tiểu Nhan chỉ có thể hướng ánh mắt về phía Hàn Thanh ngầm hỏi ý anh ấy, tất nhiên sau khi ra tay giúp đỡ họ sẽ phải gọi cảnh sát đến để giải quyết. Nhưng bây giờ, người phụ nữ này không cho cô ấy gọi cảnh sát, cô ấy can thiệp vào chuyện này thì có ích gì?
Chương 1567:
Ảnh mắt Hàn Thanh chạm phải đường nhìn của Tiểu Nhan, anh ấy mím đôi môi mỏng, nói: “Trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Cô ấy nghĩ gì ư? Bây giờ Tiểu Nhan muốn gọi cảnh sát đến phối hợp và giải quyết vụ việc này. Tuy nhiên sau khi bị cảnh sát bắt đi thì cùng lắm người đàn ông kia chỉ bị răn đe cảnh cáo, đến cuối cùng người phụ nữ vẫn phải đi về cùng với anh ta. Sau đó Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cau mày.
Cô ấy không hối hận vì đã giúp đỡ, nhưng vì cô ấy đã thấy tất cả từ đầu. Cô ấy phải có trách nhiệm đến cùng. Một loạt chuyện tiếp theo có thể sẽ rất phiền phức nhưng cô ấy nhất định không để yên cho người đàn ông kia. Vì vậy, Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ, nói: “Gọi cảnh sát trước, để cảnh sát giải quyết chuyện này. Về phần chị, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chị. Chị nghĩ sao?”
Người phụ nữ vẫn kiên quyết lắc đầu kiên quyết không gọi cảnh sát, nhưng, cô ta giữ chặt cánh taycủa Tiểu Nhan, nói: “Không, đừng gọi cảnh sát. Nếu cô nhất quyết muốn gọi, cô có thể cho tôi đi theo cô trước được không? Tôi thật sự rất sợ “Con kia! Mày dám bỏ rơi tao, có tin tao giết mày không?” Người phụ nữ hét lên vì sợ hãi và thu mình lại nép phía sau Tiểu Nhan.
“Cô Người đàn ông hung ác nhìn vào Tiểu Nhan, nói: có biết tại sao tao lại đánh cô ta không?”
Tiểu Nhan nhăn mũi, nhìn chằm chằm vào ông ta, có phần chán ghét. thực sự đưa cô ta về, mày sẽ phải hối hận Không biết đó có phải ảo giác của Tiểu Nhan hay đấy. không, cô ấy thấy ông ta dường như vô ý hoặc cố ý liếc nhìn Hàn Thanh, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ tên, rất lạ.
Khi Tiểu Nhan muốn nhìn kĩ hơn, người phụ nữ sau lưng cô ấy đột nhiên hét lên sau đó ngã lên người Tiểu Nhan, ngất xỉu.
Cuối cùng, Tiểu Nhan gọi cả cảnh sát và 114. Người đàn ông bạo lực bị cảnh sát đưa đi còn cô thì đưa người phụ nữ đã ngất xỉu kia đến chỗ một bác sĩ gần đó.
Cô ta bị thương rất nặng. Khi bác sĩ điều trị cho cô ta, Tiểu Nhan đứng bên cạnh và thấy tất cả những vết thương trên cơ thể cô ấy và cả những bộ phận đặc biệt… Đủ loại sẹo chồng chéo lên nhau.
Có thể thấy… Người đàn ông không chỉ bạo lực gia đình mà cả trong đời sống vợ chồng cũng là một kẻ bạo ngược. Cô ấy bỗng dưng thấy đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, thật là quá đáng thương.
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho người phụ nữ, anh ta lắc đầu nói với Tiểu Nhan: “Trên người cô ấy có quá nhiều vết thương lớn nhỏ, ngoài vết thương mới này còn có vô số vết thương cũ, những vết thương này mới gần đây thôi.”
Tiểu Nhan chợt thấy rùng mình.
Làm thế nào cô ta có thể sống với một người đàn ông bạo lực như vậy?
Bởi vì người đàn ông bạo lực kia bị cảnh sát bắt đi, Hàn Thanh phải đi theo để lập biên bản, dù sao anh ấy cũng là nhân chứng ở hiện trường còn Tiểu Nhan thì ngồi ở quán bar đợi anh quay lại.
Người phụ nữ từ từ tỉnh dậy.
Tiểu Nhan gượng cười nhìn cô ta, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Nhan, vô thức liếc nhìn về phía sau cô ấy rồi hỏi: “Cô ở đây một mình à?”
Câu hỏi này hơi kỳ lạ nhưng Tiểu Nhan cũng không để tâm đến nó, cô ấy nghĩ rằng cô ta lo lắng người đàn ông kia vẫn ở đó, vì vậy cô ấy giải thích: “Đúng, tôi ở một mình, bác sĩ vừa giúp chị xử lý vết thương, hơn nữa… tôi cũng đã gọi cảnh sát rồi.”
Người phụ nữ nghe xong thì im lặng một hồi, rồi mới mở miệng nói chuyện với Tiểu Nhan.
“Cho dù nói như thế nào, chuyện này tôi vẫn phải cảm ơn cô. Tôi tên là Lâm Thấm Nhi, còn cô?”
Gương mặt đơn thuần của Tiểu Nhan hiện lên vẻ tươi cười: “Tôi tên là Chu Tiểu Nhan!”
“Tiểu Nhan.” Lâm Thẩm Nhi đọc tên của cô ấy lên, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ: “Người cùng đi với cô kia, là chồng của cô à?”
Tiếng gọi “Chồng” thế này khiến cho mặt Tiểu Nhan đỏ hồng cả lên, cô ấy có phần hơi ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu mình, lắc đầu không thừa nhận.
“Không phải ư?” Lâm Thẩm Nhi hơi nghi ngờ, nhìn cô ấy một chút: “Không phải hai người đến đây để du lich à?”
“Ừm.” Tiểu Nhan gật gật đầu, khẽ khàng giải thích rõ: “Tôi và anh ấy cùng nhau đến đây du lịch, nhưng mà hai chúng tôi không phải là vợ chồng, chỉ là bạn bè nam nữ bình thường thôi.”
Nghe cô ấy nói vậy, Lâm Thấm Nhi mỉm cười nhẹnhàng: “Thì ra là thế, tôi thấy anh ta đối xử với cô không tệ nha.”
Thật vậy sao? Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, trong lòng có phần hơi vui vẻ.
Người ngoài đều nhìn ra Hàn Thanh đối xử với cô ấy không tệ, đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Đang lúc suy tư, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Chỉ có điều cảm giác giống như anh ta hơi lạnh lùng thì phải, tính cách của anh ta vẫn luôn luôn như vậy à?”
Nhắc tới Hàn Thanh, Tiểu Nhan cũng không hề suy nghĩ gì khác, gật đầu ngay lập tức.
Chương 1568:
“Vâng, tính cách của anh ấy có hơi lạnh lùng, lúc nào cũng làm gương mặt như vậy.”
Chỉ có điều, theo như suy nghĩ của Tiểu Nhan, thì nói Hàn Thanh là lạnh lùng, chẳng bằng nói là anh ấy trầm tĩnh. Anh ấy hoàn toàn không giống với Dạ Âu Thần. Dạ Âu Thần là kiểu lạnh lùng thật sự, mà lại còn là không ai bì nổi, anh không nói chuyện với người mà anh không quen.
Nhưng Hàn Thanh thì không giống như thế, anh ấy sẽ nói chuyện với người khác, duy trì phong độ lịch sự cơ bản nhất, nhưng sẽ khiến cho người ta nảy sinh cảm giác có khoảng cách giữa hai người.
Một Hàn Thanh như thế này, Tiểu Nhan thật sự rất, rất thích.
Nhìn thấy trên mặt Tiểu Nhan lộ ra biểu cảm của một thiếu nữ ngây thơ, trong mắt Lâm Thẩm Nhi lóe lên một chút kỳ quái, cô ta bắt đầu câu được câu không, nói chuyện cùng với Tiểu Nhan.Vốn dĩ lúc đầu Tiểu Nhan còn không nhận ra, nhưng càng về sau, cô ấy mới đột nhiên phát hiện, tại sao cô gái tên Lâm Thẩm Nhi này lại toàn hỏi thăm về chuyện của Hàn Thanh vậy? Cô ta muốn biết nhiều như thế là định làm gì? Tiểu Nhan là một người thẳng tính, cũng không nói vòng nói vèo gì nhiều, bèn hỏi thẳng cô ta: “Chị hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Bị cô hỏi như thế, trên mặt Lâm Thẩm Nhi hiện lên thần sắc khó xử: “Tôi xin lỗi, tôi thấy mỗi khi cô nói đến anh ta thì mặt mày hớn hở, biểu tình cũng rất vui vẻ, nên nghĩ rằng cô chắc hẳn rất thích anh ta. Cô đã giúp tôi, tôi lại không làm được gì cho cô, vậy nên. Chỉ có thể tâm sự về người mà cô thích thôi.”
Nghe cô ta giải thích như thế, cô ấy lập tức hiểu ra, hơn nữa, bởi vì lời giải thích của cô ta mà mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên. Cô ấy cong môi cười, nhỏ giọng chối bỏ: “Tôi không mặt mày hớn hở mỗi khi nói đến anh ấy đâu…”
Mặc dù ngoài miệng thì không chịu thừa nhận, thế nhưng ở trong lòng lại đang suy nghĩ, cô ấy biểu hiện ra ngoài thật sự rõ ràng đến như vậy sao? Nhìn ra được… Hẳn là cô ấy còn thấy thích người kia hơn những gì bản thân tưởng tượng rồi.
Về sau Lâm Thấm Nhi lại nói chuyện liên quan tới Hàn Thanh, ngoại trừ biểu hiện vẻ thẹn thùng ra bên ngoài, Tiểu Nhan không còn tâm tình nào khác. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy Lâm Thấm Nhi cố ý nhắc đến chuyện này, là cố ý muốn nhìn thấy cô ấy thẹn thùng.
Mãi đến khi… Cửa phòng bệnh bị gõ vang.Tiểu Nhan lấy lại tinh thần, nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy chạy đi mở cửa, thấy được khuôn mặt vừa tuấn tú vừa lạnh lùng của Hàn Thanh xuất hiện ở bên ngoài. Lại vì mới vừa rồi nói chuyện với Lâm Thẩm Nhi mà thẹn thùng, lúc này còn chưa tan hết, cho nên khuôn mặt bé nhỏ lập tức đỏ bừng.
“Anh trở về rồi sao?”
Hàn Thanh hơi dừng lại, nhìn lên khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng của cô gái nhỏ trước mặt, một đôi mắt như đang tỏa sáng, rực rỡ như ánh sao đang nhìn anh ta.
Mặc dù đây là bệnh viện, thế nhưng là cô ấy làm như vậy lại khiến cho Hàn Thanh có một loại cảm giác như đang ở nhà. Thật giống như… Bọn họ chính là một đôi vợ chồng, mà cô ấy chính là cô vợ nhỏ, ở trong nhà chờ anh ta đi làm trở về.
Trong lòng Hàn Thanh hình như có hơi ấm xẹt qua, anh ta đưa tay lên, đặt lòng bàn lên trán của Tiểu Nhan, nhẹ nhàng vuốt vuốt: “Ừm.”
Giọng nói rất nhẹ, cũng rất mực dịu dàng.
Lâm Thẩm Nhi nhìn hình ảnh này, nhớ tới dáng vẻ của mình và chồng khi ở cùng nhau. Từ trước đến nay, anh ta còn chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng bao giờ, chứ đừng nói chi là hành động giống như bây giờ.
“Đúng rồi, sau khi anh đi đến đồn cảnh sát xong thì thế nào? Người đàn ông kia…” Tiểu Nhan nhanh chóng làm rõ tình hình trước mắt, cho nên tranh thủthời gian hỏi thăm một chút.
Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hàn Thanh trở nên hơi lạnh nhạt một chút: “Ừm, tạm thời nhốt lại trong đồn để răn đe.”
Tạm thời? Tiểu Nhan lập tức đoán được ngay cái thời gian “Tạm thời” hẳn là rất ngắn, dù sao thì đây cũng chỉ là hai vợ chồng đánh nhau, cũng không phải phạm vào tội ác tày trời gì, trước tiên cảnh sát cũng chỉ có thể cảnh cáo mà thôi.
“Vậy cô ấy làm sao bây giờ? Khắp toàn thân cô ấy đều là những vết thương…” Tiểu Nhan cố gắng nhỏi giọng để nói chuyện với Hàn Thanh: “Không lẽ hai ngày này chúng ta phải dẫn theo cô ấy sao?”
Tiểu Nhan vừa mới dứt lời, Lâm Thấm Nhi liền xốc tấm chăn đắp trên giường bệnh lên, vừa khóc vừa nói: “Anh Thanh, cảm ơn hai người đã cứu tôi, thế nhưng… Về sau anh ta được thả ra nhất định sẽ đánh chết tôi… Nhất định sẽ làm thế”
Nghe cô ta nói vậy, hai hàng lông mày thanh tú của Tiểu Nhan nhíu chặt lại, tình huống sau này như vậy, thật sự là không có cách nào ngồi yên không để ý đến được.
“Chị yên tâm, chúng tôi sẽ giúp chị.” Tiểu Nhan chạy tới đỡ cô ta lên. Lâm Thấm Nhi tựa đầu lên vai cô ấy, nhìn Hàn mà rơi nước mắt, hoàn toàn là dáng vẻ yếu ớt đáng yêu. Đối với một người bình thường mà nói, đã là đàn ông thì đều thích phụ nữ nhu nhược. Càng là một người đàn ông mạnh mẽ, thì càng thích bảo vệ những người đẹp yếu đuổi đáng thương. Mặc dù trên mặt cô ta còn có vết thương,nhưng Lâm Thẩm Nhi là rất tự tin về dung mạo của mình, cho nên cố ý tựa vào người Tiểu Nhan, để lộ vẻ yếu ớt của bản thân cho Hàn Thanh xem.
Kỳ thật Hàn Thanh cũng không hề chú ý tới động tác của cô ta, bởi vì ánh mắt của anh ta lúc này chỉ trông thấy Tiểu Nhan. Cứ coi như Tiểu Nhan đưa lưng về phía anh ta, thế nhưng ánh mắt của anh ta lại vẫn dính chặt vào sau gáy của cô ấy như cũ, không hề chuyển dời.
Chương 1569:
Lâm Thẩm Nhi khóc ẩm ức một hồi lâu, phát hiện ra ngay cả nhìn mình Hàn Thanh cũng chưa từng làm, bèn tức giận đến mức toàn thân phát run. Cô ta như vậy khiến Tiểu Nhan chú ý, lại cho là cô ta đang sợ hãi, thế là bèn vỗ nhẹ sau lưng cô ta, an ủi: “Được rồi, chị cứ yên tâm. Chuyện này bọn tôi đã xen vào thì nhất định sẽ giúp chị tới cùng. Trước tiên, chị cứ ở lại bệnh viện an tâm dưỡng thương, bọn tôi giúp chị liên hệ với người nhà, được không?”
Thế nhưng ai ngờ được lúc này Lâm Thẩm Nhi lại điềm đạm đáng yêu nói: “Tôi… Tôi… Quả thật trong nhà tôi đã không còn ai nữa. Từ nhỏ tôi đã mất cả ba và mẹ, họ hàng thân thích. Bọn họ sợ bị trả thù căn bản là không hề muốn giúp tôi.”
Nghe đến đây, Tiểu Nhan cảm thấy có phần hơi đau đầu, vốn dĩ cô ấy chỉ muốn đưa cô ta đến chỗ của ba mẹ mình một cách an toàn, không ngờ rằng… Trong nhà cô ta lại không còn người nào quan tâm cô ta nữa?
Vậy… Chuyện này phải làm sao đây? Lúc này Tiểu Nhan mới ý thức được mình nhặt phải hòn than nóng bỏng tay rồi. Thế nhưng nếu để cho cô ấy lựa chọn lại một lần nữa, bảo cô ấy trơ mắt nhìn một người cùng là phái nữ như mình bị đánh, bảo cô ấy không ra tay giúp đỡ, cô ấy lại không làm được.
Chuyện này, càng nghĩ càng rối, cuối cùng Tiểu Nhan chỉ có thể ném ánh mắt cầu cứu về phía Hàn Thanh.
Trông thấy cô gái nhỏ nhìn mình cầu cứu, ánh mắt Hàn Thanh lại có thêm mấy phần cưng chiều, hỏi cô ấy: “Vậy em muốn làm gì?”
Kỳ thật trong lòng Tiểu Nhan cũng không chắc chắn lắm, Lâm Thấm Nhi khóc lóc nói: “Nếu không…
Hai người đừng để ý đến nữa, dù sao thì chờ anh ta ra ngoài, tôi sẽ còn bị đánh nữa. Hai người đừng chuốc thêm phiền toái cho mình làm gì, nếu như lại làm cho hai người thêm mệt mỏi, tôi sẽ cảm thấy rất áy náy.”
Cuối cùng, Tiểu Nhan đưa Lâm Thấm Nhi về khách sạn. Bởi vì ngay từ đầu Tiểu Nhan đã nói trước tiên cứ để cho Lâm Thấm Nhi ở lại bệnh viện dưỡng thương, cô ấy trở về nghĩ cách giải quyết. Thế nhưng Lâm Thấm Nhi lại không muốn, nói nếu để cô ta một thân một mình ở tại bệnh viện thì cô ta sẽ rất sợ hãi, sợ chồng cô ta đột nhiên xuất hiện, đến lúc đó cô ta nhất định không có cơ hội sống sót nữa.
Khi nói với Tiểu Nhan những lời này, có thể nói là đến giọng nói cũng muốn rơi lệ, Tiểu Nhan rơi vào đường cùng, hỏi cô ta vậy thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Thấm Nhi vội lau nước mắt, nói: “Cô ở chỗ nào, có thể để cho tôi ở tạm cùng cô hai ngày được không? Cô yên tâm, sau hai ngày tôi sẽ tự mình đi mua vé máy bay về nhà, nhất định sẽ không liên lụy đến hai người.”
Cô ta cũng đã nói đến mức này, mặc dù Tiểu Nhan rất khó xử, nhưng cuối cùng vẫn nói đồng ý.
Một chuyến du lịch, cứ tự dưng có thêm một người gia nhập như vậy, Tiểu Nhan có một chút thất vọng trong lòng, nhưng cũng lập tức tiêu tan rất nhanh.
Mà Lâm Thấm Nhi được đưa về phòng khách sạn đang ở trong phòng tắm tắm rửa.
Cô ta nhìn bóng dáng mờ ảo của mình trong gương, lại nhìn nhìn phòng tắm lớn như này, còn có cả quần áo mà Tiểu Nhan đưa cho cô ta, khóe miệng cong lên, nở nụ cười như có như không.
Một cô sinh viên thì cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi, mặc quần áo cũng ngây thơ như vậy, cũng không biết làm thế nào mà cô ấy lại chinh phục được một người đàn ông như Hàn Thanh?
Loại người vừa gầy vừa nhỏ chẳng khác nào cây đỗ cô-ve kia mà cũng đáng được ưu ái sao?
Sau khi biết được hai người bọn họ không phải là vợ chồng, Lâm Thấm Nhi lập tức nảy ra ý nghĩ khác.
Kỳ thật, ngay từ đầu thật đúng là cô ta không hề có ý nghĩ gì khác, thế nhưng mà người đàn ông tên Hàn Thanh này quá mức ưu tú. Cho dù là ở vẻ bề ngoài, hay là thông qua ngôn từ, hành động và cử chỉ, đầu tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng.
Khi anh ta kéo cánh tay bạo lực của người đàn ông kia xuống, Lâm Thấm Nhi vừa vặn ngẩng đầu lên, thấy được hình ảnh kia, lập tức có sự so sánh với Hàn Thanh.
Chồng của cô ta thật sự chẳng khác nào một tên hề, mà Hàn Thanh… Đẹp trai, ưu tú đến mức như là thiên thần.
Nhìn nhìn lại cô gái nhỏ bên người, điệu bộ ngây thơ, dáng người còn gầy yếu đến độ không có chút hấp dẫn nào. Cả nhan sắc hay dáng người, cái gì cũng không bằng được cô ta.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chính là kiểu phụ nữ như thế này lại có thể tìm được một người đàn ông ưu tú như thế.
Mà cô ta thì sao? Rõ ràng cả dáng người hay là giá trị nhan sắc đều không thua kém gì cô ấy, dựa vào cái gì mà cô ta lại bị loại người đàn ông không có chút ưu tú nào kia đánh chửi? Vậy nên, Lâm Thấm Nhi lập tứ nổi lên chút lòng riêng, thế là… Ý nghĩ đó nhanh chóng lớn lên, chẳng mấy chốc đã trở thành cái cây lớn, tán rộng che trời.
Cô ta nghĩ, mình muốn người đàn ông này!
Mà trước mắt cô ta lại đang có một cơ hội rất tốt, trước tiên là lợi dụng Tiểu Nhan để tiếp cận, biểu hiện hết những điểm tốt của mình ra cho anh †a xem, để cho anh ta biết mình tốt hơn cô bé Tiểu Nhan kia, nói không chừng…
Bình luận facebook