Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208-210
CHƯƠNG 208: GIẢ VỜ CHỊ EM TÌNH THÂM GÌ CHỨ?
"Cô!" Tiểu Nhan che mặt mình lại muốn xông lên, Hàn Mai Linh lùi lại một bước: “Một tát này là để cho cô nhớ lâu, thức thời lại cút sang một bên cho tôi, bằng không... Tôi với thân phận cô cả Hàn thị không thể nào dễ chọc như vậy đâu."
Tiểu Nhan mặc kệ, cứ xông lên trước, thật sự tát trả một cái.
Cô ấy vô cùng hung hãn, tốc độ cũng nhanh, Hàn Mai Linh ngây người không kịp phản ứng, mãi đến khi trên mặt bị tát một cái.
"Cô lại dám đánh tôi à?"
"Cô có thể đánh tôi, tôi lại không thể đánh cô sao?" Tiểu Nhan xông lên, hung hăng nói.
Hàn Mai Linh che mặt mình, đầy hung ác trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ như muốn xông tới xé cô ấy ra: "Cô đừng tưởng cô là bạn của Cửu Cửu thì tôi không làm gì được cô nhé?"
"Cô đương nhiên có thể làm gì tôi rồi. Chồng bạn tốt của cô mà cô còn có thể đào góc tường, càng chưa nói tới tôi chỉ là bạn bình thường của bạn tốt của cô mà thôi, cô đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn càng độc ác hơn để đối phó với tôi, tôi nói đúng không?"
Hàn Mai Linh nghe vậy chợt biến sắc: “Cô đừng nói linh tinh, đào góc tường gì chứ, tôi căn bản không hiểu cô đang nói gì."
"Nghe không hiểu à?" Tiểu Nhan lau vết máu trên khóe môi mình, cười lạnh một tiếng: "Cô đương nhiên nghe không hiểu rồi. Dù sao cô cũng phải giả vờ mà. Ở trước mặt Thẩm Cửu thì giả vờ chị em gái thân thiết với cô ấy, ở trước mặt cậu Dạ lại giả vờ làm đóa sen trắng. Thật ra cô chính là muốn quyến rũ cậu Dạ. Cố ý ăn mặc thành như vậy, người khác không nhìn ra, cô tưởng tôi không nhìn ra chắc?"
Đối với Hàn Mai Linh, Tiểu Nhan không hề khách sáo.
Lúc đầu cô ấy chỉ nghi ngờ, sau đó lại thấy cô ta trở về cùng Dạ Âu Thần, trên mặt tươi cười, ánh mắt rạng ngời, Tiểu Nhan đã có thể vô cùng chắc chắn cô ta chính là muốn quan hệ bất chính với cậu Dạ.
"Cô nhìn ra cái gì chứ? Chỉ dựa vào suy đoán riêng của cô, cô đã muốn kết luận tôi làm gì à? Cho dù là pháp luật cũng cần phải có chứng cứ đi? Cô mở miệng nói suông, vu oan hãm hại người khác, tôi có thể không nhận."
"Tôi đã biết cô sẽ không nhận rồi." Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cô giơ điện thoại lên: "Tôi đã quay lại cảnh cô và cậu Dạ ở chung một chỗ, gửi tới cho Thẩm Cửu rồi. Cô đoán xem, sau khi cô ấy nhìn thấy, sẽ nghĩ về cô thế nào? Các người còn có thể làm chị em tốt được sao?"
Hàn Mai Linh nghe vậy biến sắc: “Cô làm gì?" Cô ta xông tới, muốn cướp lấy điện thoại của Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lại lùi lại một bước dài, cười lạnh nói: "Cô hoảng loạn gì chứ? Không phải cô không có sao? Làm gì thấp thỏm không yên như vậy?"
Hàn Mai Linh cố gắng bình tĩnh lại: “Cô gửi đi thì thế nào? Tôi quang minh lỗi lạc. Lại nói, Cửu Cửu sẽ không tin cô đâu."
"Tốt, vậy lại xem thử." Tiểu Nhan cất điện thoại, hung hăng trừng mắt với Hàn Mai Linh, sau đó rời khỏi hiện trường.
Khi Thẩm Cửu đứng dậy đi rót trà, lại nghe báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại ra xem. Sau khi thấy video mà Tiểu Nhan gửi cho cô, tim cô đập loạn, đứng ngay ra một lúc lâu, thậm chí nước sôi tràn ra khỏi cốc cũng không biết.
Mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Cửu mới chợt lấy lại tinh thần, ngón tay run rẩy, vội vàng đặt cốc xuống. Sau đó cô nhìn lòng bàn tay và ngón tay của mình bị bỏng tới mức đỏ cả lên.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Cửu đi rửa nước lạnh, sau đó cầm thuốc trị bỏng lần trước bôi một chút rồi quay về chỗ làm việc.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Nhan lại gửi tin nhắn tới.
(Tớ biết bây giờ cậu không muốn tin tớ, nhưng có video làm chứng, chứng minh tớ không có nói linh tinh. Cửu Cửu, tớ nhìn người rất chuẩn, cậu tin tớ một lần đi.)
Thẩm Cửu lặng lẽ nhìn tin nhắn này, lúc vừa định nhắn lại thì Hàn Mai Linh gọi điện thoại tới.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu khẽ run tay, điện thoại cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn. Vì khoảng cách không xa, nên điện thoại không có vấn đề gì, tiếng chuông vẫn đang vang lên.
Thật lâu sau, Thẩm Cửu mới nghe máy.
"Alo?"
"... Cửu Cửu."
Thẩm Cửu không mở miệng, định nghe xem đối phương nói gì.
"Xin lỗi Cửu Cửu." Nghe giọng Hàn Mai Linh rất đau khổ, giọng điệu hơi tủi thân nói: "Có phải Tiểu Nhan gửi video cho cậu không? Cô ta nói vì với cậu, cậu cũng đừng tin đấy. Chúng ta là bạn tốt, chị em tốt, cho dù tất cả mọi người phản bội cậu, tớ cũng sẽ không phản bội cậu đâu."
Thẩm Cửu cố nhếch môi, muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng của mình hơi nghẹn ngào. Đầu bên kia, Hàn Mai Linh lại nói: "Như vậy đi, hết giờ làm tớ tới đón cậu, chúng ta gặp mặt lại nói, được không?"
Cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Trong quá trình Dạ Âu Thần gọi cô tới văn phòng, đưa cho cô một bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, hỏi cô có đề nghị gì không. Khi Thẩm Cửu cầm lấy bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này, vẫn vô cùng kinh ngạc. Trước kia, Dạ Âu Thần chưa từng hỏi qua kiến nghị của cô, sao hôm nay...
"Thế nào?" Dạ Âu Thần ngước mắt lên: “Có vấn đề à?"
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, theo bản năng nâng mí mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần, sau đó im lặng lắc đầu, nghiêm túc ở bên cạnh xem nhìn bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.
Cốc cốc.
"Vào đi."
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một bóng người dong dỏng cao đi đến. Đó là Dạ Y Viễn.
Mà Thẩm Cửu vẫn cúi đầu xem bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, không để ý là ai bước vào.
Sau khi Dạ Y Viễn bước vào, nhìn thấy Thẩm Cửu ở bên trong, trong đôi mắt nâu chợt hiện lên chút tối tăm, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt dịu dàng che đi. Anh ta đi tới trước bàn làm việc với tốc độ ổn định.
"Âu Thần."
Thẩm Cửu bất chợt nghe được giọng nói của Dạ Y Viễn, lập tức ngẩng đầu lên.
Dạ Âu Thần vốn lãnh đạm không nhìn qua, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát Thẩm Cửu, muốn xem thử cô sẽ có phản ứng gì. Ai biết cô lại bất chợt ngẩng đầu lên. Trong lòng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy không thoải mái, tay đặt ở trên đùi hơi xiết chặt.
Sau khi ánh mắt Dạ Y Viễn và Thẩm Cửu tiếp xúc trong giây lát, Thẩm Cửu lại cúi đầu. Dạ Y Viễn điều chuyển công tác cho cô, cô không đi. Bây giờ Dạ Âu Thần thăng chức cho cô, cô lại xuất hiện ở trong phòng làm việc. Anh ta sẽ không cho rằng cô là một kẻ tham hư vinh chứ?
"Có việc gì sao?" Giọng Dạ Âu Thần lạnh lùng, nhìn Dạ Y Viễn với ánh mắt sắc như dao.
Ánh mắt Dạ Y Viễn lướt qua gương mặt của Thẩm Cửu, sau đó thu về.
"Qua đưa ít tài liệu thôi." Dạ Y Viễn bước tới và đặt tài liệu ở trên bàn.
Dạ Âu Thần nhìn tập tài liệu này, lạnh giọng giễu cợt: "Anh cả phải tự mình đưa tài liệu qua từ khi nào vậy? Hay là nghe được người nào đó ở đây, cho nên không chờ được, phải chạy tới gặp?"
Thẩm Cửu: "..."
Cô đâu có nói gì chứ? Sao lửa này lại cháy tới trên người cô vậy?
Dạ Âu Thần có thù địch rất lớn đối với Dạ Y Viễn. Hai người không phải là anh em ruột thịt, có thù địch như vậy thì Thẩm Cửu cũng hiểu được. Nhưng cô không muốn làm vật hi sinh ở giữa kia đâu.
Dạ Y Viễn nhếch môi khẽ cười nói: "Âu Thần hiểu nhầm rồi. Chỉ là thư ký đúng lúc có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên tôi mới tự mình qua một chuyến. Cậu xem qua tài liệu đi. Nếu không có vấn đề thì ký tên vào."
Dạ Âu Thần ngồi yên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dạ Y Viễn.
"Đúng rồi, Âu Thần trước đó không phải đã giáng chức cô ấy sao? Tôi còn tính chiếu cố cho cô ấy một chút, điều cô đến chỗ tôi làm thư ký đấy."
CHƯƠNG 209: NGAY CẢ DŨNG KHÍ XÁC NHẬN CŨNG KHÔNG CÓ
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: "Anh cả quá lo lắng rồi, giáng chức chẳng qua là che giấu tai mắt mọi người, Cửu Cửu là vợ của Dạ Âu Thần em, em sao chịu để cho vợ em đến mức phải bị bắt nạt chứ?"
Nói tới đây, Dạ Âu Thần đột nhiên chuyển động bánh xe đến gần Thẩm Cửu, trong tay Thẩm Cửu còn cầm phần tài liệu kia.
"Cửu Cửu, em nói xem có đúng hay không?"
"A?" Thẩm Cửu không kịp phản ứng, ngang hông bỗng nhiên căng thẳng, Dạ Âu Thần lại trực tiếp ôm eo cô, sau đó đem ôm vào trong ngực, thân thể không chịu khống chế nằm vào trong ngực Dạ Âu Thần.
Dạ Y Viễn ở bên cạnh thấy một màn này, tay đang rũ xuống bên người không nhịn được nắm chặt mấy phần, trên trán hơi hiện lên sự tức giận.
"Xem ra vợ em hôm nay rất nhiệt tình, cũng chủ động rúc đầu vào lòng em rồi, vậy... anh cũng không thể phụ lòng em."
Không đợi Thẩm Cửu kịp phản ứng Dạ Âu Thần muốn làm gì, anh đã nắm cằm cô lên hôn.
Trong nháy mắt bốn cánh môi dính nhau, con ngươi Thẩm Cửu run rẩy, ngay cả giãy giụa cũng quên mất.
Rõ ràng trước đó Dạ Âu Thần vẫn còn ở trong phòng ăn ăn cơm với Hàn Mai Linh, lúc này, ở trước mặt anh cả lại nắm cằm cô hôn, đây coi là cái gì?
Đây không phải là tình cảm, cũng không phải dục vọng, mà là làm trò và trả thù!
Bởi vì Dạ Y Viễn ở đây, cho nên anh cố ý làm như vậy.
Trong đầu bảy cong tám vòng một lúc lâu, Thẩm Cửu cuối cùng phục hồi tinh thần lại muốn đẩy Dạ Âu Thần ra, Dạ Âu Thần đã nắm vai cô kéo ra.
Lại nhìn một cái, Dạ Y Viễn đã không còn trong phòng làm việc nữa.
Thẩm Cửu giơ tay lên cho Dạ Âu Thần một bạt tai.
"Khốn kiếp."
Dạ Âu Thần bị một bạt tai, trên gương mặt tuấn mỹ nhất thời xuất hiện một dấu bàn tay, anh nghiêng mặt, mím chặt môi mỏng, lộ ra đường cong cương nghị, cằm căng chặt lộ ra sự tức giận của anh lúc này.
Nhưng hỏa khí Thẩm Cửu trong lòng chưa tan, lại muốn giơ tay cho anh một bạt tai, lần này trực tiếp bị Dạ Âu Thần giữ lại.
Cô vùng vẫy mấy cái, không có thể cựa ra được.
Chỉ có thể tức giận nói với Dạ Âu Thần: "Anh có ý gì? Xem tôi như công cụ để trả thù?"
Ánh mắt Dạ Âu Thần như đao, đáy mắt lạnh sâu kín một mảnh đen nhánh, nói như mang theo đao vậy: "Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi."
"Vậy thì thế nào?" Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới: "Anh có thể làm nhục tôi, tôi lại không thể trả thù anh sao? Anh cho là điều tôi trở lại tôi sẽ biết ơn anh sao? Dạ Âu Thần, tôi nói cho anh biết tôi không biết ơn chút nào! Tôi tình nguyện sống ở bộ phận nhỏ đến không thể nhỏ hơn thành thật làm công việc của mình, cũng không muốn trở lại cái nơi làm người ta buồn nôn này!"
Nói xong, Thẩm Cửu dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra, xoay người chạy ra ngoài.
Vào lúc xoay người, Dạ Âu Thần thấy hốc mắt cô ửng đỏ, động tác trong tay dừng lại, sợ cô ở ngay trước mặt mình chạy mất, sau đó biến mất không thấy nữa.
Một lát sau, anh rũ mi mắt xuống.
Thương tâm sao?
Thẩm Cửu cũng không phải là người không có tính khí, sau khi bị Dạ Âu Thần làm nhục như vậy, cô trực tiếp xách túi đi về, không quan tâm Dạ Âu Thần có thể trừ tiền lương hoặc tiền thưởng không, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi đó nữa.
Cho nên cô tan làm trước giờ, sau đó đến ngồi ở một cửa hàng cafe, ngồi đến gần giờ tan làm cô mới gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh.
Lúc Hàn Mai Linh vội vã chạy đến, Thẩm Cửu đã ngồi đó rất lâu rồi, cà phê trước mặt một ly lại tiếp một ly.
"Cửu Cửu." Hàn Mai Linh chạy vào, còn thở hào hển, nhưng sau khi đến gần Thẩm Cửu bước chân trở nên chậm một chút, chờ đi tới trước mặt cô ngồi xuống, hô hấp của cô đã bình phục không ít.
"Ngồi đi." Thẩm Cửu thần sắc nhàn nhạt mở miệng nói.
Hàn Mai Linh tâm tình thấp thỏm bất an ngồi xuống, người phục vụ tới, cô gọi một ly cà phê, sau đó mới nhìn Thẩm Cửu.
"Cửu Cửu, sắc mặt cậu... Nhìn không tốt lắm, cậu có phải còn đang giận tớ hay không?"
"Tức giận?" Thẩm Cửu ngước mắt nhìn đối phương một cái, Hàn Mai Linh ăn mặc rất đẹp, chẳng qua đã không phải là trang phục lúc trưa nữa rồi, vào lúc này cô mặc chính là một cái váy màu hồng, thiết kế cổ tròn chỉ có thấy được cổ thon dài.
Thẩm Cửu tỉnh bơ quan sát xong, sau đó rủ xuống mi mắt.
"Tớ có gì phải tức giận?"
"Cửu Cửu, video Tiểu Nhan gửi cho cậu, cậu có phải đã tin rồi không?"
Hàn Mai Linh cắn môi dưới, "Cậu không nên tin cô ta, lúc ngày đầu cô ta gặp tớ không vừa mắt tớ rồi, cái ánh mắt kia cũng rất kỳ quái, cô ta còn nói tớ muốn câu dẫn cậu Dạ, nhưng tớ là chị em tốt của cậu, làm sao có thể làm loại chuyện này chứ ?"
Cô nói thật nhiều, Thẩm Cửu vẫn không nói chuyện.
"Cửu Cửu, cậu nói chuyện đi, cậu có phải đã tin tưởng lời cô ta nói không? Chúng ta là chị em tốt của nhau, nếu như cậu không tin lời của tớ, tớ có thể thề."
Thề...
Ánh mắt Thẩm Cửu lóe lên một cái, nhìn về phía Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh dừng một chút mới ngẩng đầu lên, "Tớ thề với trời, tớ thật sự không có muốn câu dẫn..."
"Cậu tìm Dạ Âu Thần nói chuyện gì?" Thẩm Cửu đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời cô, Hàn Mai Linh nhấp mím môi, thanh âm nhỏ dần: "Cũng... Cũng không nói chuyện gì."
"Không phải nói bàn công việc sao? Sao lại không nói chuyện gì?" Thẩm Cửu biết mình bây giờ có giọng điệu chất vấn, có thể cái vấn đề này đích xác chính là tiếng lòng của cô, cô chính là muốn hỏi một chút chị em tốt của mình rốt cuộc muốn làm gì.
"Cửu Cửu, cậu nói như vậy... Đã nói lên cậu thật sự tin tưởng lời của Tiểu Nhan, cậu đang hoài nghi tớ, có đúng không?"
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tớ hỏi các cậu nói chuyện gì, điều này chẳng lẽ có vấn đề sao? Chúng ta trước kia không phải là chị em tốt không có gì giấu nhau sao? Chẳng lẽ nội dung các cậu nói chuyện ngay cả tớ cũng không thể nói sao?"
"Cửu Cửu, tớ..."
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm cô, hốc mắt Hàn Mai Linh lập tức đỏ lên, ngay trước mặt cô rơi nước mắt, Thẩm Cửu hơi sửng sốt.
"Tớ cho là cậu sẽ vô điều kiện tín nhiệm tớ, Cửu Cửu, ban đầu thời điểm tớ gặp khó khăn, là cậu kéo tớ từ trong bùn lầy ra, đời này tớ coi như đối với tất cả mọi người không tốt, tớ cũng sẽ không đối xử không tốt với cậu. Có thể thái độ của tớ đối với Tiểu Nhan không tốt lắm, có thể tớ đối với người khác cao ngạo, nhưng trước mặt cậu, Cửu Cửu! Tớ vẫn sẽ luôn thay cậu lo nghĩ! Coi như tớ đến gần Dạ Âu Thần, vậy tớ cũng không phải là vì muốn câu dẫn anh ta!"
"Cho nên... Cậu thừa nhận cậu đến gần Dạ Âu Thần rồi?"
"Ừ." Hàn Mai Linh đỏ mắt nói: "Tớ thừa nhận là tớ cố ý đến gần Dạ Âu Thần, nhưng vậy thì thế nào? Anh ta đối xử tồi tệ với cậu như vậy, tớ nhìn anh ta không thuận mắt, tớ muốn chỉnh anh một chút, thay cậu trả thù, huống chi... Cậu và anh ta vốn chẳng qua là vợ chồng trên danh nghĩa, đứa bé trong bụng cậu..."
"Đừng nói nữa!" Sắc mặt Thẩm Cửu đại biến cắt đứt lời cô, "Sau này không cho phép cậu nhắc lại chuyện này!"
Cô hơi kích động, Hàn Mai Linh vừa khóc cười ra tiếng: "Tại sao không để cho tớ nói? Tớ nói đều là chân tướng, tớ khổ cực nhờ anh cả giúp cậu tìm được người này, chính là hy vọng cậu có thể tìm được nơi quay về không phải sao? Nhưng cậu đang làm gì? Anh ấy đứng ở trước mặt cậu nhưng ngay cả dũng khí xác nhận anh ấy cậu cũng không có!?"
CHƯƠNG 210: ÂM THẦM BẢO VỆ
Giọng điệu của Hàn Mai Linh có hơi lớn khiến ánh mắt của những người trong quán cà phê đều tập trung về cô, Thẩm Cửu nhận thấy điều đó, trong lòng bối rối đến mức nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ Hàn Mai Linh chặn miệng cô ấy lại: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
“Sao cậu không để tớ nói?” Hàn Mai Linh siết chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cậu không dám đối mặt với thực tế, nhưng tớ thì khác cậu! Tớ là người ngoài cuộc, tớ biết cậu thích hợp với ai và không thích hợp với ai, hơn nữa, ai đối xử tốt với cậu tớ còn không phân biệt được sao! "
“Đủ rồi, tớ không muốn nghe nữa.” Thẩm Cửu hất tay cô ra: “Nếu muốn nói thì cậu cứ ở đây mà nói đi.”
Dứt lời, Thẩm Cửu lập tức xách túi đi ra ngoài.
Hàn Mai Linh nhìn chằm chằm bóng lưng cô vài giây rồi mới nhận ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt, rồi vội vàng đuổi theo: "Thẩm Cửu, cậu đừng giận mà, cậu hãy nghe tớ nói được không?"
Thẩm Cửu mặc kệ mà cứ đi thẳng về phía trước, ở đây tai mằt nhiểu người, nều như để Hàn Mai Linh tiếp tục ăn nói hồ đồ, cô sợ sẽ bị những người quen biết nghe thấy, đến lúc đó... dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
"Tớ biết thân phận của anh ấy khiến cậu khó có thể chấp nhận được, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện không phải mình muốn là được, chỉ cần anh ấy không chê bai thân phận của cậu, nguyện ý chịu trách nhiệm là được rồi. Cậu ở với anh ấy, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều "
Thẩm Cửu bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Mai Linh.
"Cậu cho rằng như thế thật sao?"
Thấy cô dừng lại, Hàn Mai Linh cũng dừng lại, cô đắc ý gật đầu: "Anh Y Viễn tính tình ôn hòa, khiêm tốn, nho nhã, hơn nữa tớ thấy anh ấy cũng có ý với cậu, nếu như cậu có thể..."
"Chính vì như thế, cậu cảm thấy anh ta sẽ? Mai Linh à, nếu như anh ta thật sự muốn chịu trách nhiệm, thì tại sao trước giờ lại chưa hề đến tìm tớ?"
“Cái gì ...?” Hàn Mai Linh sững người tại chỗ.
"Chuyện qua lâu như vậy rồi, nếu anh ta thật sự hơi lưu luyến, hoặc là muốn chịu trách nhiệm, thì tại sao lại không đến tìm tớ? Ngược lại tớ lại là người cứ luôn tìm anh ta. Chuyện này có nghĩa là gì chứ?" Thẩm Cửu tự giễu cười, không đợi Hàn Mai Linh mở miệng đã nói chêm vào: "Điều đó cho thấy rằng anh ta vốn không quan tâm đến những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra bất kỳ dây dưa với người phụ nữ đó, có lẽ…. anh ta vốn không xem trọng chuyện xảy ra đêm đó, trong mắt anh ta, đêm đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, còn tớ…. là tự mình dâng đến cửa, chẳng có ai thèm để tâm”.
"... Tớ chưa từng nghĩ tới, nhưng cậu nói như thế cũng không phải không có đạo lý, nhưng cậu có từng nghĩ qua chưa? Anh ấy có thể cũng đang tìm cậu? Chẳng qua là ... tìm theo cách mà cậu không biết. Giống như Dạ Y Viễn vậy, anh ấy cũng không biết chúng ta đang tìm anh ấy? Có thể, anh ấy không có manh mối để tìm cậu. Suy cho cùng... " Nói đến đây, ánh mắt Hàn Mai Linh né tránh nhìn xuống đất: "Đêm đó cậu cũng chẳng để lại chút thông tin gì, chỉ có… cái cúc áo này. "
Nhấc chiếc cúc áo lên, trong lòng Hàn Mai Linh như có vướng mắt, cô phải làm sao để lấy chiếc cúc áo còn lại trong tay Thẩm Cửu? Bây giờ trong tay cô đã có hai chiếc cúc áo, chỉ cần lấy được cái trong tay Thẩm Cửu về, thì không còn vấn đề gì cả.
Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh chợt nảy ra ý, rồi nhiên nói: "Hay là, tớ thay cậu nghĩ cách, để anh ấy chủ động đến tìm cậu?"
"Cái gì? Nghĩ cách gì?"
"Cậu đưa cúc áo cho tớ, tớ tự có cách."
Những ý nghĩ xấu xa trong lòng Hàn Mai Linh lại lớn lên.
Thẩm Cửu đứng yên, không đồng ý cũng không từ chối.
"Thẩm Cửu? Thế nào?"
“Thật ra, như vậy cũng tốt.” Giọng cô nhẹ như gió: “Tớ cũng chẳng để tâm người đàn ông đêm đó là ai, tớ cũng không muốn tranh giành cái gì cầu xin cái gì, tớ chỉ muốn sống tốt cuộc sống như bây giờ.”
Nghe giọng điệu của cô, là không muốn quay lại đúng hướng, Hàn Mai Linh đột nhiên trở nên lo lắng: "Sao cậu có thể như thế? Tớ có thể nhờ anh tớ giúp cậu tìm, cậu muốn sống cuộc sống giống bây giờ, nhưng cuộc sống bây giờ có khiến cậu hạnh phúc không? Mỗi đêm cậu ngủ trên sàn, Dạ Âu Thần ngay cả nhìn cậu cũng chẳng buồn nhìn, rốt cuộc là cậu bị sao thế? Người đàn ông như vậy cậu còn không nỡ rời xa anh ta ư?"
Đúng, anh đã đối xử tệ với cô.
Tuy nhiên, ở góc độ nào đó, anh lại đối xử rất tốt với cô và tôn trọng cô.
Trước giờ chưa từng có ai giống như anh xuất hiện như một thiên thần trong lúc cô đang cần nhất, Thẩm Cửu nói về tính tự đại của Dạ Âu Thần, nhưng lại không khống chế được cảm xúc trong lòng đã thích anh.
"Thẩm Cửu, cậu thực sự thích anh ấy sao?"
“Ừ.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tớ rất thích anh ấy.”
Nghe vậy, Hàn Mai Linh kinh hãi trợn to hai mắt, cơ thể lảo đảo: "Cậu..."
Thẩm Cửu cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi cuối cùng cô đã nói ra những gì cất giữ trong lòng.
“Tớ biết rất có thể cậu cảm thấy tớ lố bịch, nhưng những gì từng trải qua cũng chỉ có mỗi bản thân tớ biết, suy nghĩ trong lòng tớ cũng chỉ có tớ hiểu rõ, cho nên… cho dù cậu thật sự muốn tốt cho tớ, thì xin cậu đừng làm gì thay tớ cả."
"Thẩm Cửu!"
"Được rồi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, khi nãy nghi ngờ cậu là tớ không đúng, nhưng mà… tớ hi vọng cậu sau này đừng tiếp cận Dạ Âu Thần nữa, tớ có thể không nghi ngờ cậu, nhưng không tránh khỏi bị người khác đàm tiếu, Mai Linh, cậu hiểu ý tớ không?"
Hàn Mai Linh không trả lời chỉ cắn môi dưới, bất mãn nhìn cô.
"Tớ thật sự không hiểu sao cậu lại thích anh ta, rõ ràng mấy tháng nữa các người sẽ ly hôn!"
“Ừ.” Thẩm Cửu mỉm cười, chua xót gật đầu: “Mấy tháng nữa tớ sẽ rời khỏi nhà họ Dạ, thời gian tớ ở cạnh anh ấy không còn nhiều nữa, cho nên, để tớ chăm sóc anh ấy thêm mấy tháng nữa đi, đến lúc đó, tớ tự nhiên sẽ rời đi ”.
Hàn Mai Linh: "... Thẩm Cửu, cậu có nên suy nghĩ lại không? Hay là… đến lúc đó cậu thật sự sẽ đi sao? Thế… cậu và đứa bé phải làm sao? Cậu muốn đi đâu? Cậu thật sự không nghĩ rằng anh Y Viễn cũng đang tìm cậu sao?"
“Không cần nghĩ, tớ chẳng có ý gì với anh ta cả, hơn nữa, tớ cũng không thích dùng đứa con làm phiền bất kỳ ai.” Thẩm Cửu bình tĩnh nói.
Hàn Mai Linh thấy không thể khuyên được cô, nắm chặt tay, vốn dĩ cô muốn ghép cô với Dạ Y Viễn , như thế cô có thể đường hoàng đứng cạnh Dạ Âu Thần, nhưng bây giờ ... Thẩm Cửu lại thật sự thừa nhận cô thích Dạ Âu Thần rồi.
Chẳng lẽ, cô có thể đợi đến ngày Thẩm Cửu chủ động rời đi sao?
Không, không đúng.
Không đời nào!
Còn mấy tháng nữa Thẩm Cửu mới đi, cưới nhau chưa được bao lâu, Thẩm Cửu đã yêu Dạ Âu Thần, nếu bây giờ cô không làm gì cả, thì ngày tháng sau này sẽ đêm dài lắm mộng.
Lỡ như có điều gì đó xảy ra nữa, Hàn Mai Linh không thể kiểm soát cô ấy.
"Được rồi, cũng muộn rồi, cậu về sớm đi, hãy nhớ những gì tớ nói hôm nay."
Hàn Mai Linh nhìn theo bóng lưng của cô và không khỏi nghiến răng.
Cô ấy không thể để cô ở bên cạnh Dạ Âu Thần nữa, cũng không thể cứ giữ im lặng!
"Cô!" Tiểu Nhan che mặt mình lại muốn xông lên, Hàn Mai Linh lùi lại một bước: “Một tát này là để cho cô nhớ lâu, thức thời lại cút sang một bên cho tôi, bằng không... Tôi với thân phận cô cả Hàn thị không thể nào dễ chọc như vậy đâu."
Tiểu Nhan mặc kệ, cứ xông lên trước, thật sự tát trả một cái.
Cô ấy vô cùng hung hãn, tốc độ cũng nhanh, Hàn Mai Linh ngây người không kịp phản ứng, mãi đến khi trên mặt bị tát một cái.
"Cô lại dám đánh tôi à?"
"Cô có thể đánh tôi, tôi lại không thể đánh cô sao?" Tiểu Nhan xông lên, hung hăng nói.
Hàn Mai Linh che mặt mình, đầy hung ác trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ như muốn xông tới xé cô ấy ra: "Cô đừng tưởng cô là bạn của Cửu Cửu thì tôi không làm gì được cô nhé?"
"Cô đương nhiên có thể làm gì tôi rồi. Chồng bạn tốt của cô mà cô còn có thể đào góc tường, càng chưa nói tới tôi chỉ là bạn bình thường của bạn tốt của cô mà thôi, cô đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn càng độc ác hơn để đối phó với tôi, tôi nói đúng không?"
Hàn Mai Linh nghe vậy chợt biến sắc: “Cô đừng nói linh tinh, đào góc tường gì chứ, tôi căn bản không hiểu cô đang nói gì."
"Nghe không hiểu à?" Tiểu Nhan lau vết máu trên khóe môi mình, cười lạnh một tiếng: "Cô đương nhiên nghe không hiểu rồi. Dù sao cô cũng phải giả vờ mà. Ở trước mặt Thẩm Cửu thì giả vờ chị em gái thân thiết với cô ấy, ở trước mặt cậu Dạ lại giả vờ làm đóa sen trắng. Thật ra cô chính là muốn quyến rũ cậu Dạ. Cố ý ăn mặc thành như vậy, người khác không nhìn ra, cô tưởng tôi không nhìn ra chắc?"
Đối với Hàn Mai Linh, Tiểu Nhan không hề khách sáo.
Lúc đầu cô ấy chỉ nghi ngờ, sau đó lại thấy cô ta trở về cùng Dạ Âu Thần, trên mặt tươi cười, ánh mắt rạng ngời, Tiểu Nhan đã có thể vô cùng chắc chắn cô ta chính là muốn quan hệ bất chính với cậu Dạ.
"Cô nhìn ra cái gì chứ? Chỉ dựa vào suy đoán riêng của cô, cô đã muốn kết luận tôi làm gì à? Cho dù là pháp luật cũng cần phải có chứng cứ đi? Cô mở miệng nói suông, vu oan hãm hại người khác, tôi có thể không nhận."
"Tôi đã biết cô sẽ không nhận rồi." Tiểu Nhan cười lạnh một tiếng, cô giơ điện thoại lên: "Tôi đã quay lại cảnh cô và cậu Dạ ở chung một chỗ, gửi tới cho Thẩm Cửu rồi. Cô đoán xem, sau khi cô ấy nhìn thấy, sẽ nghĩ về cô thế nào? Các người còn có thể làm chị em tốt được sao?"
Hàn Mai Linh nghe vậy biến sắc: “Cô làm gì?" Cô ta xông tới, muốn cướp lấy điện thoại của Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lại lùi lại một bước dài, cười lạnh nói: "Cô hoảng loạn gì chứ? Không phải cô không có sao? Làm gì thấp thỏm không yên như vậy?"
Hàn Mai Linh cố gắng bình tĩnh lại: “Cô gửi đi thì thế nào? Tôi quang minh lỗi lạc. Lại nói, Cửu Cửu sẽ không tin cô đâu."
"Tốt, vậy lại xem thử." Tiểu Nhan cất điện thoại, hung hăng trừng mắt với Hàn Mai Linh, sau đó rời khỏi hiện trường.
Khi Thẩm Cửu đứng dậy đi rót trà, lại nghe báo có tin nhắn. Cô cầm điện thoại ra xem. Sau khi thấy video mà Tiểu Nhan gửi cho cô, tim cô đập loạn, đứng ngay ra một lúc lâu, thậm chí nước sôi tràn ra khỏi cốc cũng không biết.
Mãi đến khi trên tay truyền đến cảm giác đau đớn, Thẩm Cửu mới chợt lấy lại tinh thần, ngón tay run rẩy, vội vàng đặt cốc xuống. Sau đó cô nhìn lòng bàn tay và ngón tay của mình bị bỏng tới mức đỏ cả lên.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Cửu đi rửa nước lạnh, sau đó cầm thuốc trị bỏng lần trước bôi một chút rồi quay về chỗ làm việc.
Vừa ngồi xuống, Tiểu Nhan lại gửi tin nhắn tới.
(Tớ biết bây giờ cậu không muốn tin tớ, nhưng có video làm chứng, chứng minh tớ không có nói linh tinh. Cửu Cửu, tớ nhìn người rất chuẩn, cậu tin tớ một lần đi.)
Thẩm Cửu lặng lẽ nhìn tin nhắn này, lúc vừa định nhắn lại thì Hàn Mai Linh gọi điện thoại tới.
Lúc nhìn thấy cuộc gọi của Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu khẽ run tay, điện thoại cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn. Vì khoảng cách không xa, nên điện thoại không có vấn đề gì, tiếng chuông vẫn đang vang lên.
Thật lâu sau, Thẩm Cửu mới nghe máy.
"Alo?"
"... Cửu Cửu."
Thẩm Cửu không mở miệng, định nghe xem đối phương nói gì.
"Xin lỗi Cửu Cửu." Nghe giọng Hàn Mai Linh rất đau khổ, giọng điệu hơi tủi thân nói: "Có phải Tiểu Nhan gửi video cho cậu không? Cô ta nói vì với cậu, cậu cũng đừng tin đấy. Chúng ta là bạn tốt, chị em tốt, cho dù tất cả mọi người phản bội cậu, tớ cũng sẽ không phản bội cậu đâu."
Thẩm Cửu cố nhếch môi, muốn mở miệng lại phát hiện cổ họng của mình hơi nghẹn ngào. Đầu bên kia, Hàn Mai Linh lại nói: "Như vậy đi, hết giờ làm tớ tới đón cậu, chúng ta gặp mặt lại nói, được không?"
Cuối cùng Thẩm Cửu chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Trong quá trình Dạ Âu Thần gọi cô tới văn phòng, đưa cho cô một bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, hỏi cô có đề nghị gì không. Khi Thẩm Cửu cầm lấy bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp này, vẫn vô cùng kinh ngạc. Trước kia, Dạ Âu Thần chưa từng hỏi qua kiến nghị của cô, sao hôm nay...
"Thế nào?" Dạ Âu Thần ngước mắt lên: “Có vấn đề à?"
Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, theo bản năng nâng mí mắt liếc nhìn Dạ Âu Thần, sau đó im lặng lắc đầu, nghiêm túc ở bên cạnh xem nhìn bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp.
Cốc cốc.
"Vào đi."
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một bóng người dong dỏng cao đi đến. Đó là Dạ Y Viễn.
Mà Thẩm Cửu vẫn cúi đầu xem bản quy hoạch chiến lược doanh nghiệp, không để ý là ai bước vào.
Sau khi Dạ Y Viễn bước vào, nhìn thấy Thẩm Cửu ở bên trong, trong đôi mắt nâu chợt hiện lên chút tối tăm, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt dịu dàng che đi. Anh ta đi tới trước bàn làm việc với tốc độ ổn định.
"Âu Thần."
Thẩm Cửu bất chợt nghe được giọng nói của Dạ Y Viễn, lập tức ngẩng đầu lên.
Dạ Âu Thần vốn lãnh đạm không nhìn qua, nhưng khóe mắt vẫn luôn quan sát Thẩm Cửu, muốn xem thử cô sẽ có phản ứng gì. Ai biết cô lại bất chợt ngẩng đầu lên. Trong lòng Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy không thoải mái, tay đặt ở trên đùi hơi xiết chặt.
Sau khi ánh mắt Dạ Y Viễn và Thẩm Cửu tiếp xúc trong giây lát, Thẩm Cửu lại cúi đầu. Dạ Y Viễn điều chuyển công tác cho cô, cô không đi. Bây giờ Dạ Âu Thần thăng chức cho cô, cô lại xuất hiện ở trong phòng làm việc. Anh ta sẽ không cho rằng cô là một kẻ tham hư vinh chứ?
"Có việc gì sao?" Giọng Dạ Âu Thần lạnh lùng, nhìn Dạ Y Viễn với ánh mắt sắc như dao.
Ánh mắt Dạ Y Viễn lướt qua gương mặt của Thẩm Cửu, sau đó thu về.
"Qua đưa ít tài liệu thôi." Dạ Y Viễn bước tới và đặt tài liệu ở trên bàn.
Dạ Âu Thần nhìn tập tài liệu này, lạnh giọng giễu cợt: "Anh cả phải tự mình đưa tài liệu qua từ khi nào vậy? Hay là nghe được người nào đó ở đây, cho nên không chờ được, phải chạy tới gặp?"
Thẩm Cửu: "..."
Cô đâu có nói gì chứ? Sao lửa này lại cháy tới trên người cô vậy?
Dạ Âu Thần có thù địch rất lớn đối với Dạ Y Viễn. Hai người không phải là anh em ruột thịt, có thù địch như vậy thì Thẩm Cửu cũng hiểu được. Nhưng cô không muốn làm vật hi sinh ở giữa kia đâu.
Dạ Y Viễn nhếch môi khẽ cười nói: "Âu Thần hiểu nhầm rồi. Chỉ là thư ký đúng lúc có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên tôi mới tự mình qua một chuyến. Cậu xem qua tài liệu đi. Nếu không có vấn đề thì ký tên vào."
Dạ Âu Thần ngồi yên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Dạ Y Viễn.
"Đúng rồi, Âu Thần trước đó không phải đã giáng chức cô ấy sao? Tôi còn tính chiếu cố cho cô ấy một chút, điều cô đến chỗ tôi làm thư ký đấy."
CHƯƠNG 209: NGAY CẢ DŨNG KHÍ XÁC NHẬN CŨNG KHÔNG CÓ
Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: "Anh cả quá lo lắng rồi, giáng chức chẳng qua là che giấu tai mắt mọi người, Cửu Cửu là vợ của Dạ Âu Thần em, em sao chịu để cho vợ em đến mức phải bị bắt nạt chứ?"
Nói tới đây, Dạ Âu Thần đột nhiên chuyển động bánh xe đến gần Thẩm Cửu, trong tay Thẩm Cửu còn cầm phần tài liệu kia.
"Cửu Cửu, em nói xem có đúng hay không?"
"A?" Thẩm Cửu không kịp phản ứng, ngang hông bỗng nhiên căng thẳng, Dạ Âu Thần lại trực tiếp ôm eo cô, sau đó đem ôm vào trong ngực, thân thể không chịu khống chế nằm vào trong ngực Dạ Âu Thần.
Dạ Y Viễn ở bên cạnh thấy một màn này, tay đang rũ xuống bên người không nhịn được nắm chặt mấy phần, trên trán hơi hiện lên sự tức giận.
"Xem ra vợ em hôm nay rất nhiệt tình, cũng chủ động rúc đầu vào lòng em rồi, vậy... anh cũng không thể phụ lòng em."
Không đợi Thẩm Cửu kịp phản ứng Dạ Âu Thần muốn làm gì, anh đã nắm cằm cô lên hôn.
Trong nháy mắt bốn cánh môi dính nhau, con ngươi Thẩm Cửu run rẩy, ngay cả giãy giụa cũng quên mất.
Rõ ràng trước đó Dạ Âu Thần vẫn còn ở trong phòng ăn ăn cơm với Hàn Mai Linh, lúc này, ở trước mặt anh cả lại nắm cằm cô hôn, đây coi là cái gì?
Đây không phải là tình cảm, cũng không phải dục vọng, mà là làm trò và trả thù!
Bởi vì Dạ Y Viễn ở đây, cho nên anh cố ý làm như vậy.
Trong đầu bảy cong tám vòng một lúc lâu, Thẩm Cửu cuối cùng phục hồi tinh thần lại muốn đẩy Dạ Âu Thần ra, Dạ Âu Thần đã nắm vai cô kéo ra.
Lại nhìn một cái, Dạ Y Viễn đã không còn trong phòng làm việc nữa.
Thẩm Cửu giơ tay lên cho Dạ Âu Thần một bạt tai.
"Khốn kiếp."
Dạ Âu Thần bị một bạt tai, trên gương mặt tuấn mỹ nhất thời xuất hiện một dấu bàn tay, anh nghiêng mặt, mím chặt môi mỏng, lộ ra đường cong cương nghị, cằm căng chặt lộ ra sự tức giận của anh lúc này.
Nhưng hỏa khí Thẩm Cửu trong lòng chưa tan, lại muốn giơ tay cho anh một bạt tai, lần này trực tiếp bị Dạ Âu Thần giữ lại.
Cô vùng vẫy mấy cái, không có thể cựa ra được.
Chỉ có thể tức giận nói với Dạ Âu Thần: "Anh có ý gì? Xem tôi như công cụ để trả thù?"
Ánh mắt Dạ Âu Thần như đao, đáy mắt lạnh sâu kín một mảnh đen nhánh, nói như mang theo đao vậy: "Cô là người phụ nữ đầu tiên dám đánh tôi."
"Vậy thì thế nào?" Thẩm Cửu cắn chặt môi dưới: "Anh có thể làm nhục tôi, tôi lại không thể trả thù anh sao? Anh cho là điều tôi trở lại tôi sẽ biết ơn anh sao? Dạ Âu Thần, tôi nói cho anh biết tôi không biết ơn chút nào! Tôi tình nguyện sống ở bộ phận nhỏ đến không thể nhỏ hơn thành thật làm công việc của mình, cũng không muốn trở lại cái nơi làm người ta buồn nôn này!"
Nói xong, Thẩm Cửu dùng sức đẩy Dạ Âu Thần ra, xoay người chạy ra ngoài.
Vào lúc xoay người, Dạ Âu Thần thấy hốc mắt cô ửng đỏ, động tác trong tay dừng lại, sợ cô ở ngay trước mặt mình chạy mất, sau đó biến mất không thấy nữa.
Một lát sau, anh rũ mi mắt xuống.
Thương tâm sao?
Thẩm Cửu cũng không phải là người không có tính khí, sau khi bị Dạ Âu Thần làm nhục như vậy, cô trực tiếp xách túi đi về, không quan tâm Dạ Âu Thần có thể trừ tiền lương hoặc tiền thưởng không, cô cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi đó nữa.
Cho nên cô tan làm trước giờ, sau đó đến ngồi ở một cửa hàng cafe, ngồi đến gần giờ tan làm cô mới gửi tin nhắn cho Hàn Mai Linh.
Lúc Hàn Mai Linh vội vã chạy đến, Thẩm Cửu đã ngồi đó rất lâu rồi, cà phê trước mặt một ly lại tiếp một ly.
"Cửu Cửu." Hàn Mai Linh chạy vào, còn thở hào hển, nhưng sau khi đến gần Thẩm Cửu bước chân trở nên chậm một chút, chờ đi tới trước mặt cô ngồi xuống, hô hấp của cô đã bình phục không ít.
"Ngồi đi." Thẩm Cửu thần sắc nhàn nhạt mở miệng nói.
Hàn Mai Linh tâm tình thấp thỏm bất an ngồi xuống, người phục vụ tới, cô gọi một ly cà phê, sau đó mới nhìn Thẩm Cửu.
"Cửu Cửu, sắc mặt cậu... Nhìn không tốt lắm, cậu có phải còn đang giận tớ hay không?"
"Tức giận?" Thẩm Cửu ngước mắt nhìn đối phương một cái, Hàn Mai Linh ăn mặc rất đẹp, chẳng qua đã không phải là trang phục lúc trưa nữa rồi, vào lúc này cô mặc chính là một cái váy màu hồng, thiết kế cổ tròn chỉ có thấy được cổ thon dài.
Thẩm Cửu tỉnh bơ quan sát xong, sau đó rủ xuống mi mắt.
"Tớ có gì phải tức giận?"
"Cửu Cửu, video Tiểu Nhan gửi cho cậu, cậu có phải đã tin rồi không?"
Hàn Mai Linh cắn môi dưới, "Cậu không nên tin cô ta, lúc ngày đầu cô ta gặp tớ không vừa mắt tớ rồi, cái ánh mắt kia cũng rất kỳ quái, cô ta còn nói tớ muốn câu dẫn cậu Dạ, nhưng tớ là chị em tốt của cậu, làm sao có thể làm loại chuyện này chứ ?"
Cô nói thật nhiều, Thẩm Cửu vẫn không nói chuyện.
"Cửu Cửu, cậu nói chuyện đi, cậu có phải đã tin tưởng lời cô ta nói không? Chúng ta là chị em tốt của nhau, nếu như cậu không tin lời của tớ, tớ có thể thề."
Thề...
Ánh mắt Thẩm Cửu lóe lên một cái, nhìn về phía Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh dừng một chút mới ngẩng đầu lên, "Tớ thề với trời, tớ thật sự không có muốn câu dẫn..."
"Cậu tìm Dạ Âu Thần nói chuyện gì?" Thẩm Cửu đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời cô, Hàn Mai Linh nhấp mím môi, thanh âm nhỏ dần: "Cũng... Cũng không nói chuyện gì."
"Không phải nói bàn công việc sao? Sao lại không nói chuyện gì?" Thẩm Cửu biết mình bây giờ có giọng điệu chất vấn, có thể cái vấn đề này đích xác chính là tiếng lòng của cô, cô chính là muốn hỏi một chút chị em tốt của mình rốt cuộc muốn làm gì.
"Cửu Cửu, cậu nói như vậy... Đã nói lên cậu thật sự tin tưởng lời của Tiểu Nhan, cậu đang hoài nghi tớ, có đúng không?"
Thẩm Cửu hít sâu một hơi, "Tại sao cậu lại nghĩ như vậy? Tớ hỏi các cậu nói chuyện gì, điều này chẳng lẽ có vấn đề sao? Chúng ta trước kia không phải là chị em tốt không có gì giấu nhau sao? Chẳng lẽ nội dung các cậu nói chuyện ngay cả tớ cũng không thể nói sao?"
"Cửu Cửu, tớ..."
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm cô, hốc mắt Hàn Mai Linh lập tức đỏ lên, ngay trước mặt cô rơi nước mắt, Thẩm Cửu hơi sửng sốt.
"Tớ cho là cậu sẽ vô điều kiện tín nhiệm tớ, Cửu Cửu, ban đầu thời điểm tớ gặp khó khăn, là cậu kéo tớ từ trong bùn lầy ra, đời này tớ coi như đối với tất cả mọi người không tốt, tớ cũng sẽ không đối xử không tốt với cậu. Có thể thái độ của tớ đối với Tiểu Nhan không tốt lắm, có thể tớ đối với người khác cao ngạo, nhưng trước mặt cậu, Cửu Cửu! Tớ vẫn sẽ luôn thay cậu lo nghĩ! Coi như tớ đến gần Dạ Âu Thần, vậy tớ cũng không phải là vì muốn câu dẫn anh ta!"
"Cho nên... Cậu thừa nhận cậu đến gần Dạ Âu Thần rồi?"
"Ừ." Hàn Mai Linh đỏ mắt nói: "Tớ thừa nhận là tớ cố ý đến gần Dạ Âu Thần, nhưng vậy thì thế nào? Anh ta đối xử tồi tệ với cậu như vậy, tớ nhìn anh ta không thuận mắt, tớ muốn chỉnh anh một chút, thay cậu trả thù, huống chi... Cậu và anh ta vốn chẳng qua là vợ chồng trên danh nghĩa, đứa bé trong bụng cậu..."
"Đừng nói nữa!" Sắc mặt Thẩm Cửu đại biến cắt đứt lời cô, "Sau này không cho phép cậu nhắc lại chuyện này!"
Cô hơi kích động, Hàn Mai Linh vừa khóc cười ra tiếng: "Tại sao không để cho tớ nói? Tớ nói đều là chân tướng, tớ khổ cực nhờ anh cả giúp cậu tìm được người này, chính là hy vọng cậu có thể tìm được nơi quay về không phải sao? Nhưng cậu đang làm gì? Anh ấy đứng ở trước mặt cậu nhưng ngay cả dũng khí xác nhận anh ấy cậu cũng không có!?"
CHƯƠNG 210: ÂM THẦM BẢO VỆ
Giọng điệu của Hàn Mai Linh có hơi lớn khiến ánh mắt của những người trong quán cà phê đều tập trung về cô, Thẩm Cửu nhận thấy điều đó, trong lòng bối rối đến mức nhanh chóng đứng dậy đi đến chỗ Hàn Mai Linh chặn miệng cô ấy lại: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
“Sao cậu không để tớ nói?” Hàn Mai Linh siết chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cậu không dám đối mặt với thực tế, nhưng tớ thì khác cậu! Tớ là người ngoài cuộc, tớ biết cậu thích hợp với ai và không thích hợp với ai, hơn nữa, ai đối xử tốt với cậu tớ còn không phân biệt được sao! "
“Đủ rồi, tớ không muốn nghe nữa.” Thẩm Cửu hất tay cô ra: “Nếu muốn nói thì cậu cứ ở đây mà nói đi.”
Dứt lời, Thẩm Cửu lập tức xách túi đi ra ngoài.
Hàn Mai Linh nhìn chằm chằm bóng lưng cô vài giây rồi mới nhận ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt, rồi vội vàng đuổi theo: "Thẩm Cửu, cậu đừng giận mà, cậu hãy nghe tớ nói được không?"
Thẩm Cửu mặc kệ mà cứ đi thẳng về phía trước, ở đây tai mằt nhiểu người, nều như để Hàn Mai Linh tiếp tục ăn nói hồ đồ, cô sợ sẽ bị những người quen biết nghe thấy, đến lúc đó... dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.
"Tớ biết thân phận của anh ấy khiến cậu khó có thể chấp nhận được, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện không phải mình muốn là được, chỉ cần anh ấy không chê bai thân phận của cậu, nguyện ý chịu trách nhiệm là được rồi. Cậu ở với anh ấy, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều "
Thẩm Cửu bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Hàn Mai Linh.
"Cậu cho rằng như thế thật sao?"
Thấy cô dừng lại, Hàn Mai Linh cũng dừng lại, cô đắc ý gật đầu: "Anh Y Viễn tính tình ôn hòa, khiêm tốn, nho nhã, hơn nữa tớ thấy anh ấy cũng có ý với cậu, nếu như cậu có thể..."
"Chính vì như thế, cậu cảm thấy anh ta sẽ? Mai Linh à, nếu như anh ta thật sự muốn chịu trách nhiệm, thì tại sao trước giờ lại chưa hề đến tìm tớ?"
“Cái gì ...?” Hàn Mai Linh sững người tại chỗ.
"Chuyện qua lâu như vậy rồi, nếu anh ta thật sự hơi lưu luyến, hoặc là muốn chịu trách nhiệm, thì tại sao lại không đến tìm tớ? Ngược lại tớ lại là người cứ luôn tìm anh ta. Chuyện này có nghĩa là gì chứ?" Thẩm Cửu tự giễu cười, không đợi Hàn Mai Linh mở miệng đã nói chêm vào: "Điều đó cho thấy rằng anh ta vốn không quan tâm đến những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra bất kỳ dây dưa với người phụ nữ đó, có lẽ…. anh ta vốn không xem trọng chuyện xảy ra đêm đó, trong mắt anh ta, đêm đó chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, còn tớ…. là tự mình dâng đến cửa, chẳng có ai thèm để tâm”.
"... Tớ chưa từng nghĩ tới, nhưng cậu nói như thế cũng không phải không có đạo lý, nhưng cậu có từng nghĩ qua chưa? Anh ấy có thể cũng đang tìm cậu? Chẳng qua là ... tìm theo cách mà cậu không biết. Giống như Dạ Y Viễn vậy, anh ấy cũng không biết chúng ta đang tìm anh ấy? Có thể, anh ấy không có manh mối để tìm cậu. Suy cho cùng... " Nói đến đây, ánh mắt Hàn Mai Linh né tránh nhìn xuống đất: "Đêm đó cậu cũng chẳng để lại chút thông tin gì, chỉ có… cái cúc áo này. "
Nhấc chiếc cúc áo lên, trong lòng Hàn Mai Linh như có vướng mắt, cô phải làm sao để lấy chiếc cúc áo còn lại trong tay Thẩm Cửu? Bây giờ trong tay cô đã có hai chiếc cúc áo, chỉ cần lấy được cái trong tay Thẩm Cửu về, thì không còn vấn đề gì cả.
Nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh chợt nảy ra ý, rồi nhiên nói: "Hay là, tớ thay cậu nghĩ cách, để anh ấy chủ động đến tìm cậu?"
"Cái gì? Nghĩ cách gì?"
"Cậu đưa cúc áo cho tớ, tớ tự có cách."
Những ý nghĩ xấu xa trong lòng Hàn Mai Linh lại lớn lên.
Thẩm Cửu đứng yên, không đồng ý cũng không từ chối.
"Thẩm Cửu? Thế nào?"
“Thật ra, như vậy cũng tốt.” Giọng cô nhẹ như gió: “Tớ cũng chẳng để tâm người đàn ông đêm đó là ai, tớ cũng không muốn tranh giành cái gì cầu xin cái gì, tớ chỉ muốn sống tốt cuộc sống như bây giờ.”
Nghe giọng điệu của cô, là không muốn quay lại đúng hướng, Hàn Mai Linh đột nhiên trở nên lo lắng: "Sao cậu có thể như thế? Tớ có thể nhờ anh tớ giúp cậu tìm, cậu muốn sống cuộc sống giống bây giờ, nhưng cuộc sống bây giờ có khiến cậu hạnh phúc không? Mỗi đêm cậu ngủ trên sàn, Dạ Âu Thần ngay cả nhìn cậu cũng chẳng buồn nhìn, rốt cuộc là cậu bị sao thế? Người đàn ông như vậy cậu còn không nỡ rời xa anh ta ư?"
Đúng, anh đã đối xử tệ với cô.
Tuy nhiên, ở góc độ nào đó, anh lại đối xử rất tốt với cô và tôn trọng cô.
Trước giờ chưa từng có ai giống như anh xuất hiện như một thiên thần trong lúc cô đang cần nhất, Thẩm Cửu nói về tính tự đại của Dạ Âu Thần, nhưng lại không khống chế được cảm xúc trong lòng đã thích anh.
"Thẩm Cửu, cậu thực sự thích anh ấy sao?"
“Ừ.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tớ rất thích anh ấy.”
Nghe vậy, Hàn Mai Linh kinh hãi trợn to hai mắt, cơ thể lảo đảo: "Cậu..."
Thẩm Cửu cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi cuối cùng cô đã nói ra những gì cất giữ trong lòng.
“Tớ biết rất có thể cậu cảm thấy tớ lố bịch, nhưng những gì từng trải qua cũng chỉ có mỗi bản thân tớ biết, suy nghĩ trong lòng tớ cũng chỉ có tớ hiểu rõ, cho nên… cho dù cậu thật sự muốn tốt cho tớ, thì xin cậu đừng làm gì thay tớ cả."
"Thẩm Cửu!"
"Được rồi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, khi nãy nghi ngờ cậu là tớ không đúng, nhưng mà… tớ hi vọng cậu sau này đừng tiếp cận Dạ Âu Thần nữa, tớ có thể không nghi ngờ cậu, nhưng không tránh khỏi bị người khác đàm tiếu, Mai Linh, cậu hiểu ý tớ không?"
Hàn Mai Linh không trả lời chỉ cắn môi dưới, bất mãn nhìn cô.
"Tớ thật sự không hiểu sao cậu lại thích anh ta, rõ ràng mấy tháng nữa các người sẽ ly hôn!"
“Ừ.” Thẩm Cửu mỉm cười, chua xót gật đầu: “Mấy tháng nữa tớ sẽ rời khỏi nhà họ Dạ, thời gian tớ ở cạnh anh ấy không còn nhiều nữa, cho nên, để tớ chăm sóc anh ấy thêm mấy tháng nữa đi, đến lúc đó, tớ tự nhiên sẽ rời đi ”.
Hàn Mai Linh: "... Thẩm Cửu, cậu có nên suy nghĩ lại không? Hay là… đến lúc đó cậu thật sự sẽ đi sao? Thế… cậu và đứa bé phải làm sao? Cậu muốn đi đâu? Cậu thật sự không nghĩ rằng anh Y Viễn cũng đang tìm cậu sao?"
“Không cần nghĩ, tớ chẳng có ý gì với anh ta cả, hơn nữa, tớ cũng không thích dùng đứa con làm phiền bất kỳ ai.” Thẩm Cửu bình tĩnh nói.
Hàn Mai Linh thấy không thể khuyên được cô, nắm chặt tay, vốn dĩ cô muốn ghép cô với Dạ Y Viễn , như thế cô có thể đường hoàng đứng cạnh Dạ Âu Thần, nhưng bây giờ ... Thẩm Cửu lại thật sự thừa nhận cô thích Dạ Âu Thần rồi.
Chẳng lẽ, cô có thể đợi đến ngày Thẩm Cửu chủ động rời đi sao?
Không, không đúng.
Không đời nào!
Còn mấy tháng nữa Thẩm Cửu mới đi, cưới nhau chưa được bao lâu, Thẩm Cửu đã yêu Dạ Âu Thần, nếu bây giờ cô không làm gì cả, thì ngày tháng sau này sẽ đêm dài lắm mộng.
Lỡ như có điều gì đó xảy ra nữa, Hàn Mai Linh không thể kiểm soát cô ấy.
"Được rồi, cũng muộn rồi, cậu về sớm đi, hãy nhớ những gì tớ nói hôm nay."
Hàn Mai Linh nhìn theo bóng lưng của cô và không khỏi nghiến răng.
Cô ấy không thể để cô ở bên cạnh Dạ Âu Thần nữa, cũng không thể cứ giữ im lặng!
Bình luận facebook