• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (147 Viewers)

  • Chương 211-213

CHƯƠNG 211: LẠI ĐÂY!

Thời gian thấm thoát thoi đưa, đã một tuần trôi qua kể từ ngày Thẩm Cửu tát Dạ Âu Thần.

Từ sau khi cô thừa nhận trước mặt Hàn Mai Linh là cô thích Dạ Âu Thần, muốn dùng quãng đời còn lại để bảo vệ anh thì trái tim cô cũng dần bình tĩnh lại.

Có lẽ là ngay từ đầu cô đã suy nghĩ quá nhiều, yêu cầu quá nhiều nên giữa hai người mới xảy ra nhiều mâu thuẫn đến vậy.

Nếu cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, xem nhẹ tất cả thì có lẽ cô và Dạ Âu Thần có thể là một đôi vợ chồng bình thường trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại bên nhau.

Vì vậy Thẩm Cửu đã nghĩ thông suốt rồi, thay vì tính toán chi li, chi bằng cứ sống hoà thuận với nhau.

Tự cô đã nghĩ thông được, nhưng Dạ Âu Thần lại bị cô làm cho hồ đồ.

Anh là một người kiêu ngạo, không bao giờ thừa nhận trước mặt Thẩm Cửu, hoặc có thể anh không biết tình cảm mình dành cho Thẩm Cửu là thế nào, lúc đầu cô chỉ là vật hy sinh của cuộc hôn nhân này, dần dần… dường như không còn là vậy nữa.

Nhưng nếu nói có gì khác thì hình như lại không có.

Anh muốn thấy cô ghen đến phát điên, nhưng ai biết ngày hôm sau cô lại rất điềm tĩnh không giống người bình thường, khi ngủ dậy nhìn thấy anh còn vẫn chào hỏi.

Sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra rời giường đi rửa mặt, ở công ty cũng không phản kháng, ngày ngày chăm chỉ làm việc, ăn cơm, tan làm.

Sau khi tan làm thì lại chăm chỉ chạy tới trung tâm mua sắm học các quy trình marketing.

Dạ Âu Thần nhìn thấy tất cả những điều này, đôi mắt vốn đã như màu mực giờ đây càng thêm nặng nề.

“Cô ấy bị điên rồi sao?” Dạ Âu Thần đột ngột hỏi.

Lang An đang đi sau Dạ Âu Thần sững người một lúc, không hiểu câu này của anh có ý gì, một lúc sau mới phản ứng lại, nhỏ giọng hỏi: “Cậu Dạ muốn nói đến mợ hai ạ?”

Dạ Âu Thần cáu khỉnh trả lời: “Chẳng lẽ còn có người khác?”


“Ặc.” Sự cáu khỉnh bất chợt thật đáng sợ.

Lang An nhớ lại chuyện xảy ra gần đây, sờ sờ đầu: “Đâu có, không phải gần đây mợ hai rất bình thường sao?”

Mỗi ngày cô đều nói chuyện với Dạ Âu Thần một cách bình tĩnh và ôn hoà, cho dù anh có độc miệng nói móc cô thì cô cũng không giận, nói chung cô rất bình thản nên Lang An mới cảm thấy bình thường.

Nếu hai người cứ tôn trọng lẫn nhau như này thì sẽ từ từ nảy sinh tình cảm.

Đúng thế, rất bình thường mà.

Mắt Dạ Âu Thần lạnh đi vài phần, nhưng chính vì bình thường quá nên mới khác thường.

“Bình thường?” Dạ Âu Thần khó chịu hỏi lại.

Lang An sững sờ: “Lẽ nào không bình thường sao ạ?”

“… Óc heo.” Xem ra nói chuyện với cậu ta cũng không giải quyết được gì, Dạ Âu Thần híp mắt, không thèm để ý tới cậu ta nữa.

Sau đó Lang An lại suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Cậu Dạ đang tức giận vì mợ hai không đấu võ mồm với anh ạ?”

Dạ Âu Thần: “…”

Lang An vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ: “Dù sao trước đây cô ấy cũng hay đấu võ mồm với anh, dạo này đột nhiên không đối đầu với anh nữa nên anh thấy không quen?”

Dạ Âu Thần: “Cậu có thể im miệng được rồi.”

Lang An bối rối, nhưng Dạ Âu Thần không cho anh nói thì anh cũng không nói nữa, chỉ là trong lòng phiền muộn, thầm nghĩ lát nữa có nên đi tìm Thẩm Cửu nhắc nhở chút không.

Vì thế tranh thủ lúc Thẩm Cửu đến phòng trà nước pha cà phê, Lang An lén chuồn ra, sau đó hỏi cô chuyện xảy ra gần đây.

“Mợ hai, gần đây… cô có gặp chuyện gì không?”

“Gì cơ?” Thẩm Cửu khuấy cà phê, vẻ mặt hờ hững.

“Mợ hai cứ như bỗng nhiên trở thành một người khác ý.”

Nghe vậy, động tác của Thẩm Cửu thoáng khựng lại, sau đó cô nhếch môi nói: “Không tốt à? Ngày nào cũng ôn hoà nhã nhặn thế này, tôi cảm thấy rất tốt.”

Ít ra cô không cần phải buồn vì những chuyện viển vông đó nữa.

“Ôn hoà nhã nhặn?” Lang An nhìn cô, dường như nhìn thấy những cảm xúc khác từ đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô, nhất thời cũng không biết có phải mình nhìn nhầm hay không. Vì vậy anh đánh liều hỏi: “Vậy mợ hai thật sự bình tĩnh hay chỉ là vẻ bề ngoài?”


Thẩm Cửu hỏi lại: “Lang An, rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Lang An bị cô hỏi vậy thì vội xua tay giải thích: “Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở mợ hai một câu thôi, thật ra… cậu Dạ đối xử với cô vẫn rất khác, hơn nữa tôi cũng rất mong hai người có thể tốt đẹp, cho nên…”

Anh ta còn chưa nói xong, ánh mắt Thẩm Cửu đã có chút kinh ngạc, cô nhớ trước kia dù Lang An đối xử khách sáo với cô nhưng anh ta cũng không thích cô, còn bảo cô đừng hỏi những điều không nên hỏi.

“Tôi còn rất nhiều việc, mà tôi còn phải đi đưa cà phê cho cậu Dạ, tôi đi trước đây.” Thẩm Cửu không muốn thảo luận sâu vấn đề này với anh ta, nói vài câu rồi ra khỏi phòng trà nước.

Sau khi cô đi, Lang An vò đầu bứt tai, vẻ mặt có chút ảo não.

Có phải anh nói gì sai rồi không?

Đúng là trước đây Lang An không thích Thẩm Cửu, nhưng tiếp xúc thời gian dài lại thấy cô cũng khá đáng thương. Chồng cũ là một tên cặn bã, nhưng cô lại luôn bảo vệ con mình, thậm chí còn ký hợp đồng với cậu Dạ.

Mà trong khoảng thời gian này, cô đối xử với cậu Dạ thế nào, Lang An cũng đều thấy hết.

Cô không phải kiểu phụ nữ như lúc đầu họ nghĩ là tham quyền lực, thích hư vinh.

Mọi chuyện xảy ra với cô đều không như cô muốn, chỉ biết trách vận mệnh trêu người, hoặc là… cô bị mù.

Phòng làm việc

Trước cửa sổ sát đất, Dạ Âu Thần ngồi trên xe lăn nhìn phong cảnh bên dưới qua ô cửa kính, đôi mắt đen của anh như đang nhìn xuống nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy mắt anh lúc này đang không có tiêu cự.

Từ sau khi Thẩm Cửu trở nên bình thường, anh lại phát hiện mình trở nên không bình thường, ngày nào cũng nghĩ cách chọc cô, nhưng phản ứng của cô lại nói cho anh biết rằng anh đang đánh vào bông, không có tác dụng gì.

Cốc cốc…

Cửa bị đẩy ra, Thẩm Cửu bưng cà phê đi vào, cô đi thẳng tới bàn làm việc, đặt cà phê xuống, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu Dạ, cà phê của anh đây, nếu không có việc gì thì tôi ra ngoài trước.”

Nói xong Thẩm Cửu đi thẳng ra ngoài.

Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, thật sự chỉ là giải quyết việc chung.

“Đứng lại.”

Thẩm Cửu dừng bước, sau đó quay người lại: “Cậu Dạ còn có gì dặn dò ạ?”

“Lại đây.”

Thẩm Cửu rũ mắt xuống, hàng mi dài chớp động, chân như mọc rễ nửa phút cũng không nhúc nhích được, một lúc sau cô mới hỏi lại: “Cậu Dạ còn gì dặn dò sao? Anh cứ nói.”

“Bảo cô lại đây mà cũng cần phải nhiều lời thế à?” Dạ Âu Thần lạnh giọng, híp mắt nguy hiểm nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Cửu ngẩng đầu nhìn anh thì thấy dáng vẻ anh như dã thú nhìn chằm chằm đồ ăn là cô, ánh mắt giống hệt nhau, gần đây… cô luôn chung sống hoà bình với anh, không ngờ hôm nay anh lại định nổi giận sao?

Hết cách, Thẩm Cửu chỉ đành chậm rì rì bước tới trước mặt anh: “Cậu Dạ, tôi tới rồi, có chuyện gì không?”
CHƯƠNG 212: CÔ THẬT SỰ KHÔNG HỐI HẬN Ư?

“Gần hơn nữa.”

Thẩm Cửu lại tiến lên thêm một bước nhỏ nữa: “Cậu Dạ?”

Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ cách mình bảy tám bước, ý trào phúng trong lòng dần nhiều hơn: “Tôi cho cô năm giây để lập tức tới trước mặt tôi.”

“Năm.”

“Bốn.”

Thẩm Cửu chợt ngước mắt lên nhìn Dạ Âu Thần, không ngờ anh lại còn đếm số, do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn bước tới trước mặt anh khi anh đếm tới một.

Lời vừa dứt, hơi thở trên người Dạ Âu Thần chợt lạnh đi: “Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai đáng chết, cô dám để tôi phải đợi!”

Sắc mặt Thẩm Cửu khẽ biến: “Cậu Dạ, tôi… A.”

Cô còn chưa dứt lời thì cổ tay đã bị siết chặt một cách thô bạo, giây tiếp theo cô đã bị Dạ Âu Thần kéo vào lòng, anh nắm cằm cô, một nụ hôn như cuồng phong bão táp rơi xuống môi cô.

“Ưm…” Thẩm Cửu ngã vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, quanh thân bị hơi thở nam tính ngang ngược của anh bao trùm.

Khoang miệng bị môi và lưỡi anh lấp đầy, nụ hôn của Dạ Âu Thần rất mạnh mẽ, anh chiếm lấy từng nơi trong khoang miệng cô, hút hết vị ngọt thuộc về cô, đồng thời cũng lấy hết hơi thở của cô.

Cô muốn giãy giụa nhưng lại không thể động đậy, chỉ đành để mặc cho anh đòi hỏi.

Sau khoảng vài phút, Dạ Âu Thần đột ngột rời khỏi miệng cô, siết chặt lấy cằm cô rồi hung hãn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

“Có phải tôi không làm gì đó với cô là cô quên mất thân phận của mình phải không?”


Mặc dù anh hôn rất mạnh mẽ nhưng Thẩm Cửu không bị mất lý trí, có lẽ vì thời gian quá ngắn nên mới giữ lại được lý trí.

Thẩm Cửu nhìn vào mắt Dạ Âu Thần, đôi mắt đen nhánh của anh sâu như biển lớn, cơn tức giận như sóng cuộn trên mặt biển, Thẩm Cửu chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên tôi biết thân phận của mình là gì.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, thân phận của cô là gì?”

Thẩm Cửu thấp giọng cười: “Cậu Dạ, anh hỏi tôi chẳng thà tự hỏi bản thân anh. Trong lòng anh, tôi có thân phận gì thì là thân phận đó.”

Dạ Âu Thần: “…”

Đáng chết.

Anh đã nổi giận với cô rồi mà cô vẫn không có phản ứng gì?

“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô đang ép tôi phải nổi giận với cô sao?” Dạ Âu Thần vừa nói vừa siết chặt vai cô, anh siết hơi mạnh khiến Thẩm Cửu đau đớn nhíu chặt hàng lông mày thanh tú, đôi môi hồng mấp máy như muốn kêu lên vì đau đớn.

Đôi mắt sắc bén của Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm: “Thế nào? Cho dù là vậy thì cô cũng định không có phản ứng gì sao?”

Thẩm Cửu chợt hoàn hồn, thì ra anh đang kích thích cô, tiếc là cô đã hạ quyết tâm rồi, cô nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Cậu Dạ, nếu anh đã trút giận đủ rồi thì có thể buông tôi ra chưa?”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Dạ Âu Thần không nhịn được lửa giận: “Buông ra? Cả đời này cũng không thể.”

Dứt lời, bàn tay to lớn của anh vén quần áo cô lên, động tác thô bạo khiến Thẩm Cửu sợ hãi, cô giữ bàn tay không biết chừng mực của anh lại: “Anh muốn làm gì?”

Dạ Âu Thần quan sát Thẩm Cửu, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô cuối cùng cũng lộ vẻ lo lắng thì xấu xa hỏi: “Bây giờ biết sợ rồi à? Vừa nãy thì không sao? Tôi còn tưởng cô không để tâm bất cứ điều gì.”

“…” Thẩm Cửu khẽ thở hổn hển, giữ tay anh không cho anh cử động: “Cậu Dạ, tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi…”

“Đừng nhắc những chuyện này.” Dạ Âu Thần cố gắng muốn kéo quần áo cô lên, Thẩm Cửu sốt ruột thở hổn hển: “Dạ Âu Thần!”

Cuối cùng tay Dạ Âu Thần cũng dừng lại, anh cười giễu cợt: “Gọi lại lần nữa.”

Khoé miệng Thẩm Cửu giật giật, nhất thời không nói nên lời, đương nhiên cô sẽ không nghe theo ý anh mà gọi lại lần nữa, tay Dạ Âu Thần lại tiếp tục hành động, ánh mắt ác liệt: “Nhất định không chịu nghe lời tôi phải không? Có gọi hay không?”

Thẩm Cửu rùng mình, cô gọi lại lần nữa: “Dạ Âu Thần, anh… rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Ồ, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Bàn tay lớn nóng rực của anh như viên sắt nóng rơi trên da khiến cô run rẩy, tim Thẩm Cửu đập vô cùng nhanh nhưng cô vẫn cố gắng thể hiện mình bình tĩnh.

“Trước kia tôi đã nói với anh rồi, bây giờ tôi đang mang thai, không thể…”


Dạ Âu Thần dừng lại, híp mắt nhìn cô.

Suýt nữa thì anh quên mất cô đang mang thai.

Thẩm Cửu nói xong thì thấy động tác của anh dừng lại, cô tưởng anh sẽ buông mình ra, ai ngờ tay anh lại đặt lên vị trí bụng cô.

Thời gian trôi qua đã lâu mà bụng dưới của Thẩm Cửu mới chỉ hơi nhô lên một chút, khi Dạ Âu Thần đặt tay lên bụng cô, Thẩm Cửu vẫn giật mình, có lẽ cô vẫn đang nghĩ liệu anh có định làm gì con cô hay không đúng chứ?

Một lúc sau, bàn tay ấm áp của Dạ Âu Thần chỉ đặt lên bụng cô chứ cũng không làm gì khác.

Lát sau anh mới khàn giọng hỏi: “Sinh con cho người đàn ông như vậy, thật sự không hối hận sao?”

Thẩm Cửu: “…”

Đứa bé không phải con Lâm Tuấn, cô phải nói gì đây? Thẩm Cửu cụp mắt xuống, lông mi khẽ run.

“Anh không hiểu.”

“Ha, sao tôi lại không hiểu?”

“Anh là đàn ông, anh sẽ không mang thai, anh không biết được… tấm lòng của người làm mẹ.”

Nhìn cô như thế này, Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ đến mẹ mình lúc đó, nghĩ tới dáng vẻ mẹ lúc sắp mất, mắt Dạ Âu Thần lại hơi trầm xuống, anh vùi đầu vào cổ cô.

Trước khi mẹ mất đã dặn anh nhất định phải về nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần vô cùng oán hận người đàn ông kia đưa người thứ ba về và đuổi vợ đi, vì sao mẹ vẫn còn sinh con cho người đàn ông đó?

Mẹ cầm lấy tay anh rồi mỉm cười.

“Dạ Âu Thần, mẹ sinh con ra không hẳn là vì ông ấy, mà là vì con.”

Dạ Âu Thần vô cùng kinh ngạc, sao lại vì anh? Anh nheo mắt hỏi: “Vì con?”

Tống Thiến ở bên cạnh nghe vậy thì thở dài: “Đúng thế Âu Thần, cháu cho rằng mẹ cháu vì người ba tồi tệ của cháu sao? Ông ta có là gì đâu? Nguyên nhân chính vẫn là cháu, cháu là đứa con mà mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, cho dù trong người cháu có chảy dòng máu của người đàn ông cặn bã kia thì vẫn có một nửa là dòng máu của mẹ cháu mà. Hơn nữa khi mang thai cháu, hai người là một thể, người làm mẹ sẽ không tàn nhẫn phá bỏ con của mình.”

Dạ Âu Thần: “…”

Mẹ Dạ Âu Thần là chị gái của Tống Thiến, tên là Tống Hân.

Sau khi bà gả cho ba Dạ Âu Thần không lâu thì ông ta ngoại tình, sau đó đưa kẻ thứ ba về nhà họ Dạ, Tống Hân tức giận ly hôn rồi ra khỏi nhà họ Dạ, không lâu sau đó phát hiện mình đã có thai, khi ấy Tống Thiến đã từng khuyên bà phá thai nhưng Tống Hân cũng liều chết để bảo vệ anh.

Vì vậy mới có Dạ Âu Thần.

Kể ra thì những gì Thẩm Cửu trải qua cũng khá giống với mẹ anh, nhưng Tống Hân lại không giống với Thẩm Cửu. Tống Hân không tái hôn mà một mình nuôi lớn Dạ Âu Thần, còn Thẩm Cửu lại gả cho Dạ Âu Thần.

Lý do ban đầu Dạ Âu Thần không thể tiếp nhận Thẩm Cửu cũng chính vì điều này, ngoài việc anh không muốn phải đổ vỏ thay người đàn ông khác ra, thì thậm chí anh còn cảm thấy Thẩm Cửu ngu ngốc, không đáng vì một gã đàn ông tồi mà sinh con.

Nhưng sau này cô cố gắng hết sức để bảo vệ con lại khiến anh nhớ đến mẹ mình, mà… thân thể cô không thích hợp để nạo thai nên mới giữ lại đứa bé đến tận bây giờ.
CHƯƠNG 213: KHÔNG LIÊN QUAN ĐẾN ANH!

Thẩm Cửu ngây người mặc cho Dạ Âu Thần vùi vào cổ mình, cảm nhận được cằm anh như đang tỳ lên vai cô, ban đầu cô còn tưởng anh sẽ làm gì nhưng anh lại chỉ yên lặng ở đó.

Điều này khiến Thẩm Cửu có chút kỳ lạ, bởi vì hơi thở quanh người Dạ Âu Thần đột nhiên trở nên bi thương, Thẩm Cửu được anh ôm cảm nhận rõ ràng điều này.

Bi thương?

Có một nháy mắt, Thẩm Cửu còn tưởng mình nảy sinh ảo giác.

Sao Dạ Âu Thần lại có cảm xúc bi thương này?

“Anh sao thế?” Thẩm Cửu nghi hoặc hỏi, lẽ nào chuyện của cô khiến anh nhớ lại điều gì sao?

Nhưng Dạ Âu Thần không đáp, cũng không nhúc nhích, vẫn yên lặng giữ nguyên tư thế đó, Thẩm Cửu cử động một chút lại bị anh cầm lấy cổ tay, anh khàn giọng nói: “Đừng cử động, để tôi ôm một lát.”

Giọng nói trầm khàn mang theo nỗi buồn sâu lắng.

Thẩm Cửu giật mình, cảm thấy lòng run lên, giọng điệu này… cho nên sự bi thương mà cô cảm nhận được từ anh không phải ảo giác?

Sau đó Thẩm Cửu không cử động nữa, để anh yên lặng dựa vào, thậm chí… cô còn hơi đau lòng giơ tay, chậm rãi đặt lên lưng Dạ Âu Thần.

Khi tay cô vừa hạ xuống thì cảm nhận được người Dạ Âu Thần hơi run lên, sau đó không có động tĩnh gì.

Hai người cứ lặng lẽ ngồi như thế, Dạ Âu Thần cứ dựa vào vai cô, một lúc sau hơi thở anh trở nên đều đều.

Thẩm Cửu: “???”

Anh ngủ rồi sao? Thẩm Cửu lén cúi đầu nhìn anh, phát hiện dưới mắt anh có quầng thâm xanh, xem ra thời gian này anh ngủ không được ngon.


Vì vậy Thẩm Cửu mềm lòng, để cho anh dựa vào nghỉ ngơi, không dám nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lang An và Dạ Y Viễn bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng này, lời nói đã đến môi của hai người đều dừng lại. Lang An không thể tin nổi tròn xoe mắt nhìn, chỉ tay vào cô.

“Mợ hai, cô và cậu hai…”

“Suỵt.” Thẩm Cửu đưa tay lên môi theo phản xạ có điều kiện, ra hiệu cho Lang An im lặng.

Lang An đành phải im miệng, lúc này Thẩm Cửu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhận thấy một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, cô nhìn theo ánh mắt thì phát hiện không chỉ có Lang An vào mà còn có cả Dạ Y Viễn.

Anh ta nhìn hai người, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Cửu, khuôn mặt vốn đang ôn hoà sau khi nhìn thấy cảnh này lại lộ vẻ hơi tức giận, anh ta cau chặt lông mày.

Lang An ho nhẹ một tiếng: “Nếu cậu Dạ và mợ hai đang bận thì chúng tôi ra ngoài trước.”

Dạ Y Viễn đứng yên không nhúc nhích, giọng nói hơi lạnh: “Tôi có chuyện rất quan trọng cần bàn với Âu Thần.”

Lang An: “… Phó tổng Dạ, nhưng…”

“Đang trong giờ làm việc mà cậu ấy đang làm gì vậy?” Dạ Y Viễn không vui nhắc nhở, giọng anh ta không quá lớn nhưng lại phảng phất vang vọng mọi ngóc ngách trong văn phòng.

Lang An: “Phó tổng Dạ, đây là phòng làm việc của Cậu Dạ, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì anh ấy muốn.”

“Nhưng đừng quên, mặc dù đây là phòng của cậu ấy nhưng cũng là công ty của nhà họ Dạ!”

Lửa giận bất chợt khiến phòng làm việc nóng lên, ngay cả Thẩm Cửu cũng giật mình, ngơ ngác nhìn Dạ Y Viễn đang nổi giận, người bình thường luôn ôn hoà sao đột nhiên lại cáu kỉnh như vậy?

Cô vô thức nuốt nước bọt, cô còn chưa kịp phản ứng thì Dạ Âu Thần đã cử động, giọng nói vang lên từ vai cô.

“Phó tổng Dạ mới sáng sớm đã chạy tới phòng làm việc của tôi nổi trận lôi đình là do bị kích thích à?”

Có lẽ Dạ Âu Thần vừa mới tỉnh, trong giọng nói trầm thấp của anh mang theo chút quyến rũ khiến lòng Thẩm Cửu ngứa ngáy.

Cuối cùng cơ thể cao lớn cũng cử động, Dạ Âu Thần chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực lạnh lùng nhìn Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn bắt gặp ánh mắt của anh cũng không chút sợ hãi, hai đôi mắt lạnh lùng như nhau.

“Ông nội giao Dạ thị cho cậu nhưng không bảo cậu làm càn đúng không?” Dạ Y Viễn đi tới trước bàn trong phòng làm việc ngồi xuống, giọng nói không mặn không nhạt.

Môi Dạ Âu Thần khẽ nhếch lên: “Cái gì gọi là làm càn? Mỗi quyết định của Dạ Âu Thần tôi đều là vì Dạ thị, đã bao giờ làm càn?”

“Đang trong giờ làm việc mà cậu làm gì?”

Dạ Âu Thần nhướn mày: “Không phải anh đã thấy rồi đấy à?”

Lời vừa dứt, anh vòng tay qua eo Thẩm Cửu siết mạnh khiến cô bị bất ngờ, ngạc nhiên kêu lên.

Dạ Y Viễn thấy thế càng siết chặt tay hơn.

“Cậu…”

“Anh cả đang bực điều gì vậy? Dạ Âu Thần tôi ôm vợ mình, làm việc mệt mỏi dựa vào cô ấy ngủ một lúc thì làm sao?”

Dạ Y Viễn mím môi, kìm nén cơn tức giận nói: “Hoang đường! Nếu bị người khác nhìn thấy…”

“Thế này đã là hoang đường rồi? Tôi chỉ ôm cô ấy ngủ mà thôi, nếu tôi làm chuyện gì… thân mật hơn với cô ấy thì anh cả sẽ nghĩ thế nào?” Khi nói câu này, Dạ Âu Thần cố ý lại gần Thẩm Cửu, đôi môi mỏng quyến luyến lướt qua khuôn mặt trắng ngần của cô.

Cảnh này khiến Dạ Y Viễn bị kích thích thị giác hơn, anh ta nhìn Thẩm Cửu, vốn dĩ anh ta cho rằng sẽ thấy sự nhục nhã trên mặt cô nhưng ai ngờ vẻ mặt cô bình thản, không có biểu cảm gì dư thừa.

“Tài liệu này cậu tự xem đi.”

Anh ta bỏ lại câu này rồi xoay người bỏ đi.

Sau khi Dạ Y Viễn đi, Lang An cũng mau chóng ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Cửu không có phản ứng gì dư thừa nhưng chỉ cô mới biết sự thăng trầm trong lòng.

Dạ Âu Thần cố ý đối xử với cô như vậy trước mặt Dạ Y Viễn là để diễn kịch cho anh ấy xem, cố ý chọc giận anh ấy mà thôi.

Sau khi mọi người rời đi, Dạ Âu Thần cũng đã khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu cũng không nói gì, yên lặng chờ đợi.

Ai biết Dạ Âu Thần lại đỡ cô đứng dậy: “Đi làm việc đi, tan làm đợi tôi, chúng ta cùng nhau về nhà.”

Thẩm Cửu sững sờ một lát rồi mới chậm rãi gật đầu: “Được.”

Sau đó cô chết lặng đứng dậy bước ra ngoài, trở về vị trí làm việc của mình rồi ngồi xuống, đột nhiên một bóng người xuất hiện, nắm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài.

Thẩm Cửu chợt hoàn hồn, thấy người kéo mình không phải ai khác mà là Dạ Y Viễn thì sắc mặt thay đổi: “Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!”

Dạ Y Viễn không nói lời nào kéo cô vào thang máy sau đó ấn xuống tầng mình, Thẩm Cửu thấy vậy thì bình tĩnh lại: “Anh cả, anh có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Dạ Y Viễn không vui: “Tôi muốn giúp em chuyển công tác, em không đồng ý cũng không sao, vì sao lại ở lại bên cậu ấy? Lẽ nào em không cảm thấy nhục nhã chút nào sao?”

“Nhục nhã?”

“Rõ ràng cậu ấy đang cố ý lợi dụng em để diễn trò cho tôi xem. Cửu, như vậy mà em cũng thấy không sao ư? Nếu một người đàn ông không biết cách trân trọng phụ nữ thì em ở bên cậu ấy cả đời cũng không thể hạnh phúc!”

Thẩm Cửu giật mình, sau đó bình tĩnh rút tay về

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom