• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (168 Viewers)

  • Chương 1769-1773

Chương 1769:



Hôm sau Lúc Hàn Thanh tỉnh lại, tay vô thức với đến đầu giường, muốn lấy đồng hồ xem thời gian một chút, kết quả tay lại sờ được một cái lược.



Ann sửng sốt mấy giây, mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà xa lạ.



Mà bốn phía là màu xanh lam nhàn nhạt, căn phòng của Tiểu Nhan lúc trước trang trí chọn màu lam làm phong cách chủ đề, giữa xanh lam nhàn nhạt là màu trắng, xem xét cách trang trí thì là căn phòng của một cô gái.



Trong mũi quanh quẩn là mùi hương thuộc về phái nữ, dù là chăn mên, hay là gối đầu.



Hơn nữa Hàn Thanh lúc này mới phát hiện, chăn mền đắp trên người anh cũng là màu lam nhạt, còn là hình phim hoạt hình.



Sau chốc lát, môi mỏng của Hàn Thanh có chút cong lên Phải rồi, anh nhớ ra rồi, hôm qua anh đến tìm cô gái nhỏ, sau đó uống rượu, lại ngủ ở nơi này của cô.



Hàn Thanh nằm yên không nhúc nhích, bởi vì anh đã lâu không có cảm giác thoải mái đến như vậy.



Đêm qua anh vừa mới ôm cô vào lòng liền thả lỏng cơ thể rồi sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không ngờ khi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng.



Anh nằm trên giường ngắm nhìn căn phòng của cô, nó thực sự khác hoàn toàn với phong cách phòng của anh. Phòng của anh có phong cách đơn giản, không có màu sắc gì nhiều, màu trắng đen là chủ đạo, nhìn có vẻ khá nhàm chán. Tuy rằng rất nhiều người thích sự giản dị này, nhưng lâu dần sẽ cảm thấy nó thiếu sức sống.



Đột nhiên nhìn thấy phòng của cô, Hàn Thanh cảm thấy rất mới lạ và tràn đầy sức sống. Nó giống như một thế giới đen trắng đột nhiên tràn ngập màu sắc, một mảnh đất khô cần được tưới thêm nước khiến anh vô cùng thích thú. Anh nằm yên lặng ngắm nhìn.



Tiểu Nhan đứng ở ngoài cửa suy nghĩ không biết có nên vào gọi anh dậy hay không. Mặc dù đã đến giờđi làm nhưng cô lo lắng rằng Hàn Thanh sẽ đau đầu sau trận rượu tối qua. Cô nghĩ có lẽ nên để anh ngủ lâu hơn một chút .



Sau khi quyết định, Tiểu Nhan quay người đi vào phòng khách.



Ai mà biết rằng ngay sau khi cô vừa ngồi xuống, thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của La Tuệ Mỹ vang lên: “Nhan Nhan, dậy chưa con.”



Khuôn mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi, cô đứng dậy chạy ra phòng mình thì thấy La Tuệ Mỹ đang đứng trước cửa vừa gõ cửa vừa gọi.



Sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan từ phòng khách chạy ra thì La Tuệ Mỹ khá ngạc nhiên và hỏi: “Nhan Nhan, con dậy rồi à?”



Tiểu Nhan với vẻ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: “Me…”



La Tuệ Mỹ chợt nhớ ra điều gì đó. Mọi ngày, việc đầu tiên bà ấy thức dậy là ra đánh thức Tiểu Nhan, bởi vì cô luôn nằm trên giường đợi bà ấy gọi, nên có lẽ chuyện này đã trở thành một thói quen.



Chính vì thế mà sáng nay bà ấy sang gõ cửa phòng để gọi cô dậy. La Tuệ Mỹ đã quên mất chuyện tối hôm qua Hàn Thanh nghỉ ngơi trong phòng của Tiểu Nhan Ngay sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan thì bà ấy sực nhớ ra người trong phòng bây giờ là Hàn Thanh La Tuệ Mỹ mỉm cười ngượng ngùng rồi bước tới và đẩy người Tiểu Nhan trở lại phòng khách.



“Mẹ không cố ý. Bởi vì sáng nào mẹ cũng sanggọi con dậy nên mẹ quên mất chuyện tối qua Hàn Thanh ngủ ở phòng con.”



La Tuệ Mỹ nói.



Hàn Thanh nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa thì đứng dậy đi ra mở cửa, anh cảm thấy ngạc nhiên khi ở trước cửa không có ai. ở phòng khách, Tiểu Nhan và La Tuệ Mỹ đang nói chuyện thì thấy Hàn Thanh đi ra, bà ấy lập tức vội vàng giải thích: “Hàn Thanh, cháu tỉnh rồi à? Bác quên mất cháu ngủ ở trong phòng của Tiểu Nhan, cứ tưởng con bé vẫn đang ngủ nên mới ra gọi. Bác không đánh thức cháu chứ?”



“Không sao đâu ạ, cháu cũng vừa mới dậy.”



Hàn Thanh từ tổn trả lời.



“Vậy cháu với Nhan Nhan cứ nói chuyện đi, bác vào chuẩn bị bữa sáng.”



Nói xong bà ấy đứng dậy đi vào bếp.



Khi La Tuệ Mỹ vào bếp, bà ấy nghĩ rằng bạn trai mà con gái bà ấy tìm được thực sự rất chu đáo.



Chu Tiểu Nhan kéo Hàn Thanh vào phòng, sau đó tìm bàn chải đánh răng và cốc mới từ tủ của cô rồi đưa cho anh: “Anh đi rửa trước mặt đi, anh có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”



Hàn Thanh vươn tay xoa đầu cô rồi nói: “Không có, anh ngủ rất ngon.



Nghe anh nói vậy thì Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Vậy thì tốt rồi.”



Ăn sáng xong, Hàn Thanh lái xe trở về công ty. Xe của anh đã dừng ở dưới tầng suốt đêm. Sau khi anh rời đi, mấy người hàng xóm chạy đến chỗ La Tuệ Mỹđể trò chuyện.
Chương 1770:



“Tuệ Mỹ, người con trai lái xe vừa rồi là ai vậy? Cậu ta trông cao ráo và đẹp trai như vậy, liệu có phải là bạn trai của Nhan Nhan không?”



“Tôi nhớ nhà cô không có người thân nào như vậy. Chắc hẳn là bạn trai của Nhan Nhan nhà cô rồi. Người mà dì Trương giới thiệu cho Nhan Nhan khoảng thời gian trước đây thật tệ. Bây giờ gặp được nh chàng này thì thật là tốt.”



“Đúng vậy, Nhan Nhan làm thế nào mà tìm được một người bạn trai giàu có như vậy?”



Những người này vây quanh La Tuệ Mỹ và Tiểu Nhan để hỏi han, ông một câu tôi một câu khiến hai người cảm thấy rất đau đầu.



Tuy nhiên, La Tuệ Mỹ vẫn thừa nhận: “Đúng vậy, người đó chính là bạn trai của Nhan Nhan, nhưng tôi không quan trọng là cậu ta có tiền hay không. Điều tôi quan trọng nhất là cậu ta phải đối xử tốt với Nhan Nhan nhà tôi “Đúng, đúng, quan trọng nhất vẫn là tính cách, nhưng bạn trai của Tiểu Nhân quả thực rất giàu có. Cậu ta lái xe hiệu gì vậy?”



“Anh ta làm việc ở đâu? Học vẫn như thế nào? Ba mẹ anh ta còn sống không? Anh nói cho em biết Tiểu Nhan, em tốt nhất nên tìm một người đàn ông mà ba mẹ đã mất, nếu như thế thì khi kết hôn cũng không phải vướng víu, bận tâm đến lời nói của ai.”



Chu Tiểu Nhan đành câm nín, cô không biết nên nói gì cho phải. Mặc dù ba mẹ của Hàn Thanh đã mấttừ lâu nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng tủi thân khi nghe thấy những lời này.



Trước những lời nói như thế La Tuệ Mỹ cau mày, bà ấy nhìn vào người đàn ông và nói: “Anh không thể nói như thế được. Tất cả đều phụ thuộc vào số phận rồi.”



“Tuệ Mỹ, tôi là đang khuyên chân thành. Cô thử nghĩ mà xem, nếu như ba mẹ còn sống, với gia đình giàu có như thế, nếu lấy về Nhan Nhan nhất định sẽ phải chịu nhiều uất ức.”



“Nhan Nhan hiền lành như vậy, nếu lấy chồng về phải chịu uất ức thì làm sao?”



Thật ra những người này đều không có ác ý, nhưng lời nói của họ nói ra khiến người khác rất tổn thương. Họ luôn luôn nói những điều mà người ta không thích nghe. Vấn đề kết hôn của cô và Hàn Thanh còn chưa bàn tới mà họ đã bắt đầu thảo luận đến chuyện sống còn của ba mẹ rồi.



Điều này khiến Tiểu Nhan thực sự rất khó chịu, cô không thích người khác nói về người đàn ông của mình, bất kể điều đó là tốt hay xấu.



Vì thế mà cô lớn tiếng nói: “Dì Lâm, cháu nghĩ dì không phải lo lắng về cuộc sống của cháu đâu. Nếu dì rảnh rỗi thì có thể đi phụ giúp con dâu chăm sóc con cái. Cháu thấy cô ấy rất vất vả, vừa phải làm việc nhà vừa phải đưa đón lũ trẻ đi học. Nếu dì quá rảnh rỗi đi lo chuyện người khác thì có thể phụ giúp cô ấy một tay.”



“Sao cháu có thể nói như thế chứ. Bọn cô cũng chỉ là lo lắng cho hôn nhân của cháu thôi.”



Tiểu Nhan cười nhạt: “Chuyện hôn nhân của cháu không cần mọi người phải quan tâm Sau khi nói xong, Chu Tiểu Nhan nảm tay La Tuệ Mỹ đi về, sau lưng cô còn có một đám người đang chửi bới: “Đúng là không ra gì, con gái bây giờ kiếm được người yêu giàu có lời nói cũng khó nghe thật Đúng vậy y trước thái độ cð ấy không như vậy. Đúng là có tí tiền có khác.



La Tuệ Mỹ nhìn con gái mình một cách bất lực và nói: “Tại sao con lại tức giận như vậy chứ?”



Tiểu Nhan mím môi, giọng điệu có chút nặng nê: “Ba mẹ Hàn Thanh đã mất từ lâu rồi.”



Nghe vậy, La Tuệ Mỹ có chút kinh ngạc, bà ấy hỏi: “Cả hai đều mất rồi ư?”



“Vâng, đúng là như vậy.”



Tiểu Nhan gật đầu, mặc dù anh ấy chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này, nhưng trong khoảng thời gian cô và Hàn Minh Thư sống với nhau thì Hàn Thanh chính là người duy nhất trong nhà họ Hàn, mãi sau này anh ấy mới tìm được em gái của mình. Hàng ngày anh ấy đều phải bay ra nước ngoài để có thể ở cùng em gái.



Sự khao khát tình thân phải lớn nhường nào mới có thể ngày ngày bay ra nước ngoài cùng em gái như vậy? Tiểu Nhan không thể suy đoán được tâm lý của Hàn Thanh, cô chỉ cảm thấy trước đây cuộc sống của anh vô cùng khó khăn và vất vả.



Nếu có thể, cô đương nhiên hy vọng Hàn Thanh có thể sống tốt, ba mẹ khoẻ mạnh giống như cô bây giờ vậy. Và anh ấy có thể nhận được tình yêu thương của gia đình.



Chỉ cần gia đình bình yên bên nhau, ngày lễ có thể cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bàn bạc những chuyệnphiền toái thì thật là hạnh phúc.



Thế nhưng trong suốt những năm tháng dài đăng đẳng đó, anh ấy đều phải một mình gánh vác hết tất cả, đồng thời còn vất vả ngược xuôi để tìm em gái của mình.



Tiểu Nhan chỉ biết rằng nếu là cô thì có lẽ cô sẽ không thể trụ vững được cho đến bây giờ.



Khi La Tuệ Mỹ nghe những lời đó, một tia đau khổ hiện lên trong mắt bà ấy.



“Thằng bé này thật là, chả trách tối qua khi cùng nhau ăn cơm Hàn Thanh lại có ánh mắt kì lạ đến như vậy. Hoá ra là… “Chắc là anh ấy đang nghĩ đến ba mẹ của mình.”



Tiểu Nhan thì thầm.



“Ngày thường con có thể tôn trọng bọn họ, nhưng hôm nay thì không. Bọn họ lại dám bàn tán về bạn trai con trước mặt con. Cho dù là hàng xóm cũng không thể nói chuyện như vậy được.”
Chương 1771:



“Nghe con nói xong thì mẹ cũng hiểu được lí do con tức giận rồi. Không sao đâu, dù gì cũng là hàng xóm với nhau. Nếu có thể nói chuyện cùng nhau thì nói chuyện, còn nếu không nói chuyện được với nhau thì thôi, dù gì thì chúng ta cũng không trông cậy vào họ để kiếm ăn. Nếu họ nói những lời không tốt đẹp về chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải nể mặt họ.”



Tiểu Nhan liếc nhìn La Tuệ Mỹ và nói: “Mẹ, mẹ không tức giận sao? Nhất định bọn họ sẽ nói rằng con không có tương lai, ăn nói sỗ sàng bất lịch sự,không được mẹ dạy dỗ cho tốt. Tất cả những tiếng xấu đều sẽ đổ hết lên là do mẹ.”



“Con gái ngốc của mẹ.”



La Tuệ Mỹ vươn tay xoa đầu Tiểu Nhan và nhẹ nhàng nói: “Những lời nói bên ngoài đầu có quan trọng, ngoại trừ ba con và con thì mẹ không quan tâm ai khác.”



“Mẹ, mẹ thật tốt bụng.”



Tiểu Nhan nắm chặt tay La Tuệ Mỹ.



Ở tập đoàn nhà họ Hàn, khi Hứa Yến Uyển đến làm việc như bình thường thì bị một vài người ở quầy lễ tân ngăn lại.



Cô ta dừng lại, nhìn những người đã ngăn mình lai.



“Có chuyện gì sao? Bây giờ là giờ làm việc.”



Giọng cô ta nhẹ nhàng như muốn nhắc nhở những người đó.



“Cô ta chính là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn ư?”



Mấy người ở quầy lễ tân hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ta. Lúc trước cô ta đến công ty tìm Tổng giám đốc Hàn, tôi hỏi cô ta là ai thì cô ta bảo là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc mà.”



Nghe thấy như vậy, Hứa Yến Uyển hơi nhíu mày.



“Thật sao, cô thật sự là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc sao? Thế cô có biết bây giờ Tổng giám đốc Hàn đang có bạn gái không?”



“Đúng vậy, bạn gái của anh ấy rất thường xuyên đến công ty.”Nghe thấy từ “bạn gái”, lông mi của Hứa Yến Uyển rũ xuống, không che giấu được cảm xúc của cô ta.



“Tôi cũng không rõ. Đã đến giờ làm việc rồi, mọi người đừng hỏi tôi những chuyện như vậy nữa, tôi cần phải đi làm việc.”



“Cô sợ cái gì chứ. Nói một lúc cũng không làm chậm trễ công việc của cô đâu.”



“Đúng vậy, cô nói cho chúng tôi biết, cô thực sự là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn sao. Thế cô đến làm việc ở công ty này thì Tổng giám đốc có biết không?”



“Tại sao Tổng giám đốc Hàn lại cho cô làm việc ở bộ phận này chứ. Có phải vì anh ấy có bạn gái nên không muốn nhận cái danh vợ sắp cưới của cô không? Cho nên anh ấy mới đưa cô đến đây?”



Hứa Yến Uyển mím đôi môi đỏ mọng, cô ta nhìn những người đối diện và nói: “Hàn Thanh không phải loại người như vậy, tôi đi làm ở đây không muốn để anh ấy biết. Còn về những vấn đề mọi người hỏi thì là do quyết định từ thời thơ ấu của tôi. Vì thế nên tôi không biết trả lời như thế nào với mọi người cả. Mong mọi người thông cảm.



Khi mấy người ở quầy lễ tân nghe thấy cô ta nói vậy thì mắt sáng lên.



“Điều đó có nghĩa là cô và Tổng giám đốc Hàn là thanh mai trúc mã đúng không. Hồi bé trồng Tổng giám đốc như thế nào vậy. Có lạnh lùng và khó gần như bây giờ không?”



“Tại sao khi còn bé mọi chuyện lại không đượctính. Không phải là ba mẹ đều đã đồng ý rồi sao?”



“Vậy thì cô cũng thật là đáng thương. Chồng sắp cưới của mình bị cướp đi rồi mà cô vẫn bình tĩnh ở đây làm việc được ư?”



“Đúng vậy, nếu tôi là cô nhất định tôi sẽ không để yên, tôi phải cho bồ nhí kia biết thế nào là lễ độ. Rõ ràng cô là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn cơ mà, có việc gì khiến cô phải sợ nhỉ?”



Hết người này nói đến người kia nói khiến Hứa Yến Uyển cảm thấy đau đầu, cô ta không ngờ mấy người ở quầy lễ tân này lại nhiều chuyện đến như vậy.



“Hứa Yến Uyển, cô đã từng nghĩ sẽ đi gặp bồ nhí kia chưa? Chúng tôi thấy cô ấy còn không đẹp bằng cô, thậm chí còn không có năng lực gì. Tại sao Tổng giám đốc Hàn lại thích cô ấy cơ chứ?”



“Đúng vậy, cô ấy không có năng lực gì, cũng chẳng có gì nổi bật. Chỉ có một việc duy nhất chính là ngày ngày mang đồ ăn đến cho Tổng giám đốc, tôi thấy cô ấy đến một chút tiền đồ cũng không có. Ngược lại là cô, tôi đã xem qua lý lịch và bằng cấp của cô rồi, thật sự là cái gì cũng tốt. Bồ nhí kia hoàn toàn không bằng một góc của cô.”



Nghe thấy những lời này, Hứa Yến Uyển không biết trong lòng mình có loại cảm giác gì, cô ta luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng từ “bồ nhí” này không thể dùng bừa bãi được. Thế nhưng cô ta lại không muốn giải thích gì thêm.
Chương 1772:



Sau một lúc, Hứa Yến Uyển cũng điều chỉnh lại tâm lý của mình, cô ta cười nhạt và nói: “Tôi hiểu ý của mọi người nhưng tình cảm thì không thể cưỡngcầu được. Vì thế Tổng giám đốc thích ai đều là quyền của anh ấy, tôi cũng không thể gượng ép được. Người được Tổng giám đốc thích thì chắc chắn phải có bản lĩnh gì đó rồi.”



“Có bản lĩnh ư, cô ấy có thể có bản lĩnh gì chứ, thậm chí đến một điểm thu hút cũng không có.”



Hứa Yến Uyển mỉm cười và nói: “Vì Hàn Thanh thích cô ấy nên hiển nhiên mọi thứ cô ấy làm đều có thể thu hút anh ấy rồi.”



Thực ra, cô ta vẫn luôn muốn biết rốt cuộc điều gì ở Tiểu Nhan có thể thu hút được Hàn Thanh. Cô ta chưa từng nghĩ Hàn Thanh sẽ thích mình, nhưng chỉ cần anh ấy nghe theo lời của gia đình rồi kết hôn với cô ta thì cô ta tin chắc rằng cho dù kết hôn với nhau mà không có tình cảm thì cũng sẽ có trách nhiệm ràng buộc hai người họ.



Bởi vì đối với Hứa Yến Uyển, cô ta cho rằng Hàn Thanh sẽ không động lòng với bất kì người phụ nữ nào. Nhưng bây giờ anh ấy đã chọn Tiểu Nhan làm bạn gái của mình thì chắc chắn Tiểu Nhan đó phải có điều gì đặc biệt.



Chỉ là cô ta không biết tình cảm Hàn Thanh dành cho Tiểu Nhan là như thế nào.



Chẳng lẽ chỉ vì cô ấy ngày ngày mang đồ ăn tới cho anh và tính tình cũng hiền lành nên Hàn Thanh cảm thấy cô ấy có thể bên anh cả đời?



Nhưng tại sao cô ta lại nghe được những lời đồn đại bên ngoài là Tiểu Nhan chỉ là đang để ý đến thân phận Tổng giám đốc của Hàn Thanh, chứ cô ấy không hề yêu anh.



Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cô ta cảm thấy thân phận của hai người họ khác biệt như vậy thì làm sao có thể ở bên nhau lâu dài chứ.



Cô ấy có điểm nào có thể hấp dẫn Tổng giám đốc Hàn chứ?



Lúc này, một cô gái đột nhiên nghĩ tới điều cô ta với vẻ mặt không vui nói: “Chẳng lẽ là bởi vì cô ta có kĩ năng ở phương diện đó?”



“Phương diện đó là phương diện nào cơ?”



Lúc đầu các đồng nghiệp khác còn không hiểu ý nghĩa sâu xa của câu nói này.



“Thì chính là khía cạnh đó đó. Tôi nghe nói rằng một số phụ nữ dựa vào kỹ năng quyến rũ của mình để có thể quyến rũ được đàn ông. Những người phụ nữ như vậy nhìn chung đa số đều không xinh đẹp và không có năng lực gì, nhưng lại rất giỏi trong việc quyến rũ đàn ông.



Khi Hứa Yến Uyển nghe thấy những điều này, trong tiềm thức của cô ta đã bác bỏ ý kiến đó.



Nhưng lý do cô ta bác bỏ là do Hàn Thanh mà cô biết hoàn toàn không phải là người như vậy, anh ấy sẽ không bị phụ nữ quyến rũ đầu.



Cho nên bây giờ Hứa Yến Uyển lại càng trở nên đau đầu, rốt cuộc là người phụ nữ này có gì hấp dẫn đối với Hàn Thanh cơ chứ?



“Cô nói như vậy thì cũng có lý. Dù sao trong công ty chúng ta cũng có rất nhiều người thích Tổng giám đốc Hàn, nhưng chưa có một ai dám dùng thủ đoạn này cả. Nếu người phụ nữ này dùng thủ đoạn đó đểquyến rũ Tổng giám đốc Hàn thì đúng là cũng có khả năng.



Nói đến đây, ánh mắt của mấy người trong quây lễ tân đều hiện lên sự tức giận. Sau đó bọn họ cùng nhìn Hứa Yến Uyển và nói: “Cô là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Hàn, cô không thể cứ ngồi yên một chỗ như vậy được. Cô phải nhanh chóng hành động đi thôi.”



“Đúng, đúng. Bồ nhí này thật không biết xấu hổ, cô nhất định phải thu dọn sạch sẽ cô ấy.”



“Tổng giám đốc Hàn vốn dĩ là thuộc về cô cơ mà.



Yến Uyển, cô không thể để chồng sắp cưới của mình bị người ta cướp đi được.



Bọn họ nhìn cô ta với vẻ mặt đầy mong chờ, nhưng lại không nhìn thấy một chút máy may tức giận nào trên mặt Hứa Yến Uyển cả.



Vẻ mặt của Hứa Yến Uyển vẫn như thường lệ, thậm chí cô ta còn cười nhạt: “Mọi người, bây giờ đã là giờ làm việc rồi. Tôi nghĩ chúng ta không nên nói về những vấn đề ngoài lề nữa.”



“Cô, cô không tức giận một chút nào sao? Chồng sắp cưới của cô sắp bị cướp mất rồi kia kìa.”



Hứa Yến Uyển nhẹ giọng nói: “Những lời nói này của mọi người đều không có căn cứ gì, tại sao tôi phải tin mọi người chứ? Hơn nữa, bây giờ tôi chỉ muốn cố gắng cho sự nghiệp của mình. Còn về chuyện tình cảm với Tổng giám đốc Hàn, anh ấy thích ai tôi cũng không thể ngăn cản được.”



Hứa Yến Uyển nói xong thì gật đầu với bọn họ:”Được rồi, tôi còn có việc phải làm. Mọi người cũng tản ra làm việc của mình đi.”



Sau khi Hứa Yến Uyển rời đi, mọi người vẫn tụ tập ở chỗ cũ và tiếp tục bàn nhau.



“Cô ta không phải là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc sao? Làm sao có thể bình tĩnh khi người đàn ông của mình sắp bị cướp đi chứ?”



“Đúng vậy, cô ta lại còn nói cái gì mà chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp?”
Chương 1773:



“Tôi lại thấy rằng lối suy nghĩ của cô ta rất văn minh, có lẽ cô ta thấy tình cảm Tổng giám đốc Hàn dành cho Tiểu Nhan là thật lòng nên cô ta mới chủ động buông tay.



“Nếu cô ta biết tình cảm của Tổng giám đốc Hàn dành cho Tiểu Nhan là không thật lòng thì cô ta sẽ làm thế nào nhỉ?”



“Vấn đề là, làm sao chúng ta biết được Tiểu Nhan đó rốt cuộc đã dùng loại thủ đoạn gì để quyến rũ Tổng giám đốc chứ?”



Khi mọi người vẫn đang xúm lại bàn tán thì Hứa Yến Uyển đã đi xa.



Đi được một lúc thì cô ta mới dừng lại. Hứa Yến Uyển quay người đi vào phòng vệ sinh, cô ta hất nước lên để rửa mặt sau đó nhìn vào chính mình trong gương.



Cô ta bây giờ thậm chí tiền để mua mỹ phẩm cũng không có. Hứa Yến Uyển tinh tế, thanh nhã từ lâu đã không còn xuất hiện nữa rồi. Bây giờ cô ta chẳng có gì cả, cô ta nên lấy cái gì ra để cạnh tranhđây.



Hơn nữa, Hứa Yến Uyển biết rõ bọn họ cũng không có ý tốt gì. Bọn họ vốn dĩ không phải là muốn giúp cô mà là đang ghen tị với người phụ nữ bên cạnh Hàn Thanh mà thôi. Hứa Yến Uyển có thể thấy rõ điều đó từ ánh mắt, giọng nói và biểu cảm của họ. Khi họ nói về người phụ nữ ấy, trên mặt họ hiện lên một tia khó chịu rất rõ ràng.



Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển cười nhạt. Cô ta có thể đảm bảo khi bọn họ biết Hàn Thanh có người yêu, trong lòng nhất định đang rất căm tức. Bọn họ chỉ là muốn tìm một người ra tay hộ bọn họ mà thôi.



Mà cô ta cũng biết rất rõ nếu người đứng bên cạnh Hàn Thanh là mình thì đám người tốt này nhất định sẽ trở mặt và đối xử với cô ta như Tiểu Nhan thôi.



Vì vậy, cô ta sẽ không ngu ngốc mà nghe theo lời Hứa Yến Uyển vỗ nhẹ vào má mình rồi sau đó ho. quay người đi ra khỏi phòng vệ sinh. Gần đây Hứa Yến Uyển đã thể hiện rất tốt trong công việc, vì vậy ông chủ đánh giá cô ta rất cao đồng thời đã giao cho cô ta rất nhiều công việc. Vì thế cô ta không có thời gian mà suy nghĩ những chuyện kia, điều cô ta cần làm bây giờ là cố gắng và làm việc chăm chỉ hơn.



Chỉ cần cô ta làm việc chăm chỉ, cô ta tin chắc chắn bản thân có thể đạt được điều mà mình muốn. Ở một nơi khác, Tiểu Nhan cuối cùng cũng có thờigian để nghiên cứu que thử thai.



Tiểu Nhan không biết cách sử dụng nó nên cô ấy cảm thấy rất căng thẳng. Nhưng sau khi Hàn Thanh về nhà thì cô không cảm thấy căng thẳng như vậy nữa.



Tiểu Nhan ngồi yên lặng lẽ chờ đợi kết quả.



Khi có kết quả, Tiểu Nhan ngồi sững sờ một lúc, mãi lâu sau cô cũng chưa có phản ứng gì. Xung quanh dường như trở nên im lặng đến lạ, cô chỉ nghe được tiếng tim đập trong cơ thể.



“Thịch, thịch…



Cô không ngờ rằng mình thực sự đang mang thai.



Tiểu Nhan cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, cô không biết cảm giác hiện tại trong lòng mình là gì. Cô đưa tay lên che miệng, nước mắt cứ thế tuôn trào.



Cô thực sự đang mang thai, cô đang mang trong mình đứa con của người mà cô yêu nhất.



Tiểu Nhan cứ thể khóc vì vui sướng, dường như không thể ngừng lại được.



Trước đây cô còn có một chút lo lắng. Nhưng lúc này, mọi cảm xúc lo lắng ấy đã hoàn toàn được thay thế bằng niềm vui sướng.



Chẳng trách ai cũng nói rằng làm mẹ là điều hạnh phúc nhất trên đời. Hóa ra những lời đó đều là sự thật.



Tiểu Nhan ở trong phòng tắm một lúc lâu mới có thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Sau đó cô ấy thu dọn đồ đạc để trở về phòng.



Chu Tiểu Nhan thấy mình trong gương với đôi mắt hơi sưng. Lúc này cô thấy rất vui mừng và muốn ngay lập tức chia sẻ chuyện này cho Hàn Thanh biết.



Nhưng đây chỉ là kết quả của que thử thai, cô không thấy chắc chắn một chút nào. Có lẽ cô phải đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa xem sao.



Hơn nữa, cho dù là thật sự mang thai, Tiểu Nhan cũng không dám nói trực tiếp cho Hàn Thanh biết Bởi vì cô cảm thấy nếu nói ra điều này thì sẽ gây sức ép cho anh ấy, cảm giác như buộc anh ấy phải kết hôn với mình.



Mặc dù cô rất muốn kết hôn với Hàn Thanh nhưng sau tổn thương lần trước thì cô lại muốn cẩn thận một chút Lúc ban đầu cô mạnh dạn bao nhiêu thì bây giờ lại nhút nhát bấy nhiêu. Cô không dám nói thẳng những điều này cho Hàn Thanh biết.



Sau một hồi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Tiểu Nhan cũng quyết định nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Hàn Minh Thư: “Hôm nay cậu có rảnh không? Cùng tớ đến bệnh viện một chuyến.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom