• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (166 Viewers)

  • Chương 2133-2136


Chương 2133:

Hàn Minh Thư kéo tay cậu bé tới.

Hàn Diệc Thù khó chịu ngồi ở bên người cô.

“Mẹ muốn xin lỗi con chuyện hôm nay.

Nghe nói vậy, Hàn Diệc Thù lập tức ngẩng đầu lên, không ngờ mẹ đến để xin lỗi?

“Xin lỗi, trước kia chỉ có hai mẹ con sống chung một chỗ, cho nên con ỷ lại mẹ còn nhiều hơn ba. Chuyện ngày hôm nay mẹ cam đoan sau này sẽ không xảy ra nữa, sau này có làm chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Diệc Thù thì chắc chắn mẹ và ba nhất định sẽ hỏi ý kiến của con trước được không?”

Hàn Diệc Thù không ngờ rằng Hàn Minh Thư sẽ nói với mình những chuyện này, thật ra cậu bé chỉ giận dỗi mà thôi, không giận thật, chỉ là hơi ghen vặt.

Dù sao từ nhỏ cậu đã đi với mẹ, sau này ba tới đã hoàn toàn cướp mẹ đi, thời gian mẹ ở với cậu bé căn bản đã không được bao nhiêu, hiện tại còn muốn tìm người đến chiếm thời gian của cậu.

Nên làm cho Hàn Diệc Thù cảm thấy ba muốn đuổi cậu ra xa khỏi mẹ.

Mà hết lần này tới lần khác, lúc này Hàn Minh Thư lại còn nói chuyện thay cho người ba đáng ghét của cậu!

Cho nên Hàn Diệc Thù lập tức nổi cơn ghen.

Thấy cậu không nói chuyện, Hàn Minh Thư ôm cậu vào trong ngực của mình.

“Trước kia không phải con thích nhất là gối lên chân của mẹ ngủ à?

Buổi tối hôm nay mẹ cho con gối lên chân mẹ, kể chuyện cho con nghe, nhìn con ngủ đuộc không?”

Trước kia vào lúc Hàn Diệc Thù hai ba tuổi thì quả thật là thích gối lên chân Hàn Minh Thư ngủ, có đôi khi còn gối lên bụng của cô ngủ, nhưng bây giờ cậu trưởng thành, chân dài người cũng cao, cân nặng cũng tăng lên không ít, nếu nằm lên đùi Hàn Minh Thư lúc ngủ, chẳng mấy chốc chân của cô sẽ đau và tê.

Nghĩ tới đây, Hàn Diệc Thù liền lắc đầu: ‘Không cần đâu mẹ”

“Sao thế? Con đang suy nghĩ cho mẹ, sợ làm tê chân mẹ hả?” Hàn Minh Thư bóp nhẹ cái mũi của cậu: “Con còn nhỏ lắm, thật sự cho mình đã là người lớn rồi hả?”

“Mẹ, bây giờ con nặng hơn trước nhiều”

Hàn Minh Thư bất đắc dĩ: ‘Con nặng được bao nhiêu? Nặng hơn nữa cũng là trẻ con, mẹ đỡ được, nằm xuống đi”

Thế là cuối cùng Hàn Diệc Thù vẫn nằm ở trên đùi Hàn Minh Thư, cô nhẹ nhàng võ về đầu cậu bé. Căn phòng yên tĩnh lại, hai mẹ con cứ lắng lặng nằm cùng với nhau, thời gian dường như lập tức trở nên tươi đẹp.

“Mẹ, tối hôm nay mẹ tìm con hẳn không chỉ để nói mấy chuyện này đúng không?”

Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Diệc Thù đột nhiên mở miệng hỏi.

Nghe nói thế, Hàn Minh Thư khẽ giật mình, sau đó thở dài một hơi thật sâu, cô sớm biết con của mình rất thông minh, nhưng không ngờ rằng đến suy nghĩ của cậu bé cũng sâu xa đến thế.

“Ừm, quả thật là mẹ còn có chuyện khác muốn nói với con, liên quan tới những lời con nói với mẹ vào tối qua”

Ánh sáng trong mắt Hàn Diệc Thù trở nên ảm đạm, sau đó cậu bé nghe thấy Hàn Minh Thư nói: “Mặc dù bây giờ nói với con những chuyện này hơi tàn nhẫn, nhưng mẹ cảm thấy con đã rất biết suy nghĩ. Cho nên dù có nói với con những chuyện dễ nghe hẳn con cũng sẽ khó chịu, nếu thế thì không bằng mẹ nghiêm túc phổ cập khoa học cho con một chút, con cảm thấy sao?”

“Mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi: Hàn Diệc Thù trở mình, đưa lưng về phía Hàn Minh Thư: “Dù sao Hàn Diệc Thù cũng không dám nói gì: Thằng bé này…

Nhìn Hàn Diệc Thù như vậy, Hàn Minh Thư luôn có cảm giác mình là một người mẹ già, mà con của mình đã trưởng thành cao lớn.

Cô đưa tay đụng đụng vào gáy của cậu bé: “Con quay lại đi, nghe mẹ nói chuyện đàng hoàng: Hàn Diệc Thù không quay người, giọng vẫn buồn buồn như cũ.

“Dù sao thế này cũng nghe được ma.

Trông dáng vẻ của cậu bé thì hẳn sẽ không quay lại, Hàn Minh Thư cũng không bắt buộc cậu làm gì, đành phải sắp xếp lại lời nói một chút rồi mới nói với cậu bé.

“Liên quan tới câu hỏi con hỏi lúc chiều, con hỏi có phải ba quan trọng hơn con không.”
Chương 2134:



Nghe đến đó, cơ bắp toàn thân Hàn Diệc Thù rõ ràng căng cứng cả lên, rất chờ mong đáp án nhưng lại sợ phải nghe thấy đáp án mình không muốn.



Nhưng tốc độ nói chuyện của Hàn Minh Thư rất nhanh, căn bản không cho cậu bé thời gian dư để phản ứng lại.



“Hiện tại mẹ có thể khẳng định với con là đúng thế”



Nghe đến đó, ánh sáng trong mắt Hàn Diệc Thù hoàn toàn biến mất, yên lặng không nói gì.



“Mẹ biết con không vui, nhưng mẹ vẫn phải nói rõ ràng với con chuyện này. Tại sao ba con lại quan trọng hơn con, đó là bởi vì anh ấy là người mà mẹ muốn sống cùng hết cả đời này. Trong tương lai mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí năm sáu mươi năm, đến khi bố mẹ già rồi chết cũng sẽ ở chung với nhau. Mà con…”



Nói đến đây, Hàn Diệc Thù bỗng nhiên từ trên đùi cô xoay người ngồi dậy, vô cùng sốt ruột giải thích nói: “Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, Hàn Diệc Thù cũng có thể luôn ở bên cạnh mẹ”



“Con nói cái gì ngốc nghếch thế?”



Hàn Minh Thư ôm mặt Hàn Diệc Thù, nghiêm túc nhìn cậu bé chằm chằm: “Bây giờ còn nhỏ, nhưng chờ sau khi con lớn lên sẽ cùng ba mẹ đi gặp người mình thích, sau đó kết hôn với cô ấy, sinh con, đến lúc đó con sẽ xây dựng một gia đình mới cho mình. Cho nên con nói xem ba con quan trọng hay con quan trọng?”



Nghe đến đó, dù Hàn Diệc Thù như đã biết rõ được điều gì đó nhưng cậu bé vẫn còn hơi buồn bực.



Bởi vì bây giờ cậu còn nhỏ, cho nên căn bản không hề cân nhắc sau này mình phải làm gì, cậu chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh, nhưng mà sau khi lớn lên rồi thì sao?



“Nhưng đối với ba và mẹ mà nói, con và Giá Nhỏ lại quan trọng nhất, bởi vì các con đều do mẹ sinh ra, con hiểu chưa?”



Hàn Diệc Thù không trả lời, nhưng rõ ràng vẻ khó chịu trên mặt đã biến mất rất nhiều, có thể thấy được lời nói của Hàn Minh Thư đã thuyết phục được cậu bé.



“Mẹ biết con rất thông minh, cho nên đồng ý nói cho con biết những chuyện này.’ Hàn Diệc Thù đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy Hàn Minh Thư, nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹt: “Dù có như thế nào, con vẫn sẽ yêu mẹ nhất: “?” Hàn Minh Thư buồn cười hỏi cậu: ‘Sau này còn quan trọng hơn mẹ con à?”



Hàn Minh Thư thật sự muốn nhìn thử dáng vẻ bị mất mặt sau này của Hàn Diệc Thù, không biết phải chờ mất bao lâu đây, chắc là phải chờ tầm mười năm? Chờ đến khi cậu bé tìm ra được người mình thích, nếu ba mẹ của cô gái này không đồng ý, liệu cậu còn đặt mẹ mình ở vị trí thứ nhất không?



Dù là thế nào, Hàn Minh Thư cũng không ngại. Bởi vì cô biết mình sẽ không can thiệp quá sâu vào tình cảm của trẻ con, cô chỉ cần chỉ dẫn con mình có được tam quan chính xác, để cậu bé khỏe mạnh trưởng thành là được.



Còn chuyện sau khi cậu bé trưởng thành, chỉ cần không vi phạm đạo đức thì làm gì cũng được.



Luôn phải tự đi con đường của mình.



Cuối cùng, Hàn Diệc Thù vẫn bảo Hàn Minh Thư về phòng của cô đi, lý do là vì cậu đã trưởng thành, có thể tự ngủ một mình, sau này sẽ không gối lên chân của mẹ ngủ nữa.



Hàn Minh Thư sợ cậu bé còn đang hờn dõi, cho nên ban đầu không muốn đi lămls.



Mãi đến khi Hàn Diệc Thù nghiêm túc kêu cô một tiếng mẹ, nghiêm trang nói: ‘Lời mẹ nói với con lúc tối con đã hiểu hết rồi. Hàn Diệc Thù cảm thấy mẹ nói rất đúng, ba mới là người ở bên cạnh mẹ cả đời, cho nên ba quan trọng hơn Hàn Diệc Thù, nhưng Hàn Diệc Thù và Giá Nhỏ vẫn là người quan trọng nhất trong lòng ba mẹ, Hàn Diệc Thù hiểu rồi à”“



Trong lúc đó, bỗng nhiên Hàn Minh Thư cảm thấy Hàn Diệc Thù đã cao lớn hơn không ít.



Lúc nãy nói chuyện với Đậu Nành, cô nói rất nghiêm túc, còn có vài phần nặng nề.



Thế nhưng khi trở về, Hàn Minh Thư lại cảm thấy hơi hối hận, nghi ngờ không biết mình có nói nặng lời quá không. Cho dù Đậu Nành có hiểu chuyện đi chăng nữa thì cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.



Cho nên sau khi trở về, tâm trạng Hàn Minh Thư rất nặng nề, vô cùng lo lắng rằng Đậu Nành sẽ suy nghĩ quá nhiều.



Càng nghĩ, đầu óc Hàn Minh Thư càng lộn xộn, Dạ Âu Thần tắm rửa qua xong, quay về giường nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, chôn mặt vào cổ cô.



“Sao em còn chưa ngủ?”



Giọng nói của anh trầm thấp, lúc nói chuyện còn phả hơi ấm vào cổ Hàn Minh Thư, vừa ấm áp vừa ngưa ngứa.



Trong lúc đó tay anh cũng không ngoan ngoãn, cứ vẩy vẩy vạt áo của cô.



Kết quả là còn chưa kịp làm gì đã bị Hàn Minh Thư đẩy ra.
Chương 2135:



“Không có tâm trạng, đừng có đụng.”



Dạ Âu Thần bị đẩy ra cảm thấy hơi khó hiểu. Nghĩ lại anh ôm cô như thế nhưng rõ ràng là Hàn Minh Thư chẳng có cảm xúc gì, cho nên ham muốn trong anh cũng bị dập tắt. Anh ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, không tiếp tục làm loạn nữa, mà lo lắng hỏi cô: “Sao vậy?”



Hàn Minh Thư nghe anh hỏi vậy bèn quay đầu liếc anh một cái.



Nhìn thấy gương mặt này của anh, không hiểu sao trong lòng Hàn Minh Thư lại dâng lên lửa giận, phát cáu lên chất vấn anh: “Đậu Nành có phải con trai anh không thế?”



Nghe vậy, Dạ Âu Thần hơi sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Đương nhiên.



“Vậy tại sao anh luôn đối đầu với nó thế? Nó chỉ là một đứa bé, từ nhỏ đã đi theo em. Trước kia hai mẹ con em sống nương tựa lẫn nhau, không biết anh còn đang ở phương trời nào nữa. Bây giờ anh xuất hiện, anh lại muốn chiếm lấy em, anh nghĩ xem thằng bé sẽ cảm thấy thế nào?”



Dạ Âu Thần không ngờ rằng cô sẽ phát cáu vì chuyện này, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được từ nào để nói, chỉ có thể lẳng lặng nằm đó mà nhìn cô.



“Chỉ một câu em là người phụ nữ của anh là có thể giải quyết hết mọi vấn đề sao?”



“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Dạ Âu Thần không dám đáp lại vấn đề của cô, chỉ có thể hỏi thăm cô.



“Anh còn có mặt mũi mà hỏi ư?”



Hàn Minh Thư nhớ lại dáng vẻ lúc trước của Đậu Nành, cũng cảm thấy đau lòng thay cho thằng bé. Lúc ấy cô đã tàn nhẫn đến mức nào mới nói những lời như vậy với một đứa bé được chứ?



Bây giờ cô rất hối hận, cô thật sự không phải là một người mẹ tốt.



“Tình thương anh dành cho Đậu Nành vốn đã rất ít rồi, mà tuổi thơ của nó anh cũng không tham dự vào. Sau này anh xuất hiện, không chỉ không cho thằng bé thêm tình thương của cha, mà còn muốn tước đoạt cả tình thương của mẹ của nó”



Trước đó, Dạ Âu Thần chưa từng cân nhắc về vấn đề này, bây giờ bị Hàn Minh Thư đề cập tới, anh mới nhớ đến điều này. Sự thật đúng là như Hàn Minh Thư nói, lúc trước anh đã nợ hai mẹ con bọn họ một khoảng thời gian quá dài, đã bỏ lỡ rất nhiều thứ có thể trải qua với hai người bọn họ. Mà bây giờ đối mặt với đứa con trai ruột của mình, anh lại quên mất việc phải đền bù cho nó.



“Chúng ta sẽ sống cùng nhau đến hết đời, thế còn Đậu Nành thì sao? Lúc trước thằng bé thiếu thốn tình thương của cha trong nhiều năm như vậy, anh muốn cuộc sống sau này của thằng bé cũng thiếu mất cả tình thương của mẹ ư? Anh có cảm thấy làm như vậy là có lỗi với thằng bé không? Vả lại đó là một vấn đề rất thực tế, nhất là khi thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, cho nên chúng ta cùng nhau nuôi dạy nó cho đến khi nó trưởng thành được không? Còn có cả Giá Nhỏ nữa, đợi đến khi hai đứa nó trưởng thành rồi, thì chúng ta có thể để cho chúng tự lập mà”



Nói xong những lời cuối cùng, trong mắt hm thậm chí đã lấp lánh ánh nước. Dạ Âu Thần lập tức cảm thấy rất đau lòng, vội vàng ôm cô vào lòng võ vê.



“Được được, nghe theo em hết. Em nói thế nào thì anh sẽ làm như thế, sau này thời gian của anh sẽ dành cả cho mẹ con em”



Bọn họ thương lượng xong, sau này sẽ đặt việc chăm con cái lên hàng đầu, dù sao thì ít nhất cũng đã sinh ra rồi, cũng phải phụ trách nuôi dạy bọn trẻ.



Trẻ con không có lựa chọn khác, ba mẹ lại muốn sinh thì sinh, cho nên đã sinh ra rồi thì phải làm tròn trách nhiệm của ba mẹ.



Dạ Âu Thần nghĩ có Đậu Nành và Giá Nhỏ là đủ rồi, không cần sinh thêm đứa thứ ba làm gì cả. Hai vợ chồng nuôi hai đứa bé đến khi trưởng thành, sau đó thì có thể buông tay mặc kệ rồi.



Đến lúc đó anh sẽ chỉ dính lấy vợ của mình, để xem có ai dám quản anh nữa.



Cho nên, ngày hôm sau, sau khi Hàn Minh Thư rời giường, chuẩn bị đi gọi Đậu Nành dậy, thế nhưng khi đẩy cửa phòng ra lại không thấy cậu bé đâu cả.



Sau đó cô mới nghe người giúp việc nói từ sáng sớm Đậu Nành đã dậy để chuẩn bị rồi đến trường học rồi.



Sớm vậy ư? Hàn Minh Thư nhìn qua đồng hồ, hôm nay cậu bé đến trường sớm hơn thường ngày tận một tiếng đồng hồ.



Chẳng lẽ tối hôm qua cô nói những lời như vậy nên Đậu Nành cảm thấy không được thoải mái?



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư sốt ruột quay đầu đi tìm Dạ Âu Thần.



Dạ Âu Thần biết trong lòng cô đang lo lắng cái gì, mấp máy môi mỏng rồi nói: “Để anh giải quyết chuyện này, em đừng lo”



“Vậy anh giải quyết cho tốt, đừng mắng Đậu Nành”



“Yên tâm.”

CHương 2136:

Dạ Âu Thần đi ra ngoài rồi, Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Nhưng dù vậy cô cũng không đi theo, vì Giá Nhỏ vẫn còn đang ngủ, cho nên cô chỉ có thể đến phòng Giá Nhỏ trông coi cô bé.

Mà về phía Đậu Nành, cậu bé đã đi học từ sáng sớm.

Hàn Minh Thư cho rằng cậu bé tức giận, nhưng thật ra là không phải.

Chẳng qua là Đậu Nành cảm thấy những lời mà mẹ mình nói hôm qua rất có lý.

Mẹ và ba mới là những người sống cùng nhau đến hế đời người, còn mình và Giá Nhỏ mặc dù rất quan trọng với bọn họ, nhưng nếu như so sánh xem ai ở vị trí thứ nhất, thì sẽ không phải là hai anh em cậu.

Trước đó cậu bé vẫn luôn tranh giành sự yêu chiều của mẹ với ba mình, nhưng nghĩ lại thì thực sự không cần thiết. Mà thêm vào đó, cộng với chuyện ngày hôm qua, cậu bé cũng đã nhận được một gợi ý rất hữu ích.

Lúc trước suy nghĩ của cậu bé vẫn là sai, tại sao cậu lại phải tranh giành tình yêu của mẹ với ba mình chứ?

Rõ ràng cậu bé là con trai của mẹ, cậu hoàn toàn có thể có được tình yêu từ cả hai người. Chỉ có điều trước đó cậu suy nghĩ sai lệch, cảm thấy ba sẽ giành mất mẹ của mình. Nhưng mà bây giờ nghĩ thông rồi, Đậu Nành cảm thấy tương lai mình có thể có được sự yêu thương từ cả hai người.

Tại sao lại không làm?

Chuyện sáng sớm hôm nay cậu cố Chắc chắn mẹ đang lo lắng vì chuyện tối hôm qua, nhưng mà ngày nào Giá Nhỏ cũng phải ngủ đến đúng giờ mới tỉnh, còn ba thì sẽ không đành lòng để cho mẹ ra ngoài vào sáng sớm như vậy, cho nên nếu đi tìm cậu thì chỉ có thể là ba cậu mà thôi.

Bởi vậy hôm nay cậu đã cố tình tạo ra tình huống thế này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đậu Nành vui mừng khấp khởi.

Chắc chắn là ba sẽ không ngờ rằng có một ngày ba phải thua trong tay mình đâu nhỉ?

Trước khi Dạ Âu Thần đến, Đậu Nành đã suy nghĩ làm sao để giày vò Dạ Âu Thần.

Câu bé không đi vào trường học, mà là trốn vào một góc gần cổng trường, cầm một quyển sách nhỏ, cúi đầu đọc, nhưng thật ra là đang thâm tính thời gian.

Cậu bé ngồi không mất bao lâu, chỉ tính mất khoảng ba phút, sau đó ngồi xuống trốn trước ba phút so với thời gian tính toán.

Quả nhiên ba phút sau trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày da.

Đúng là có tới.

Trong mắt Đậu Nành lóe lên ánh sáng gian xảo, thế nhưng cậu bé cũng không ngẩng đầu.

Cho đến khi âm thanh của người đàn ông truyên tới từ trên đỉnh đầu.

“Dậy sớm như thế, không đi vào trường mà ngồi ở đây làm gì?”

Đậu Nành chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia không có biểu cảm như bình thường, mà thay vào đó là dáng vẻ tội nghiệp của trẻ con.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi, Dạ Âu Thần đã cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt.

Mặc dù trước đó hai ba con có cãi nhau ầmT, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của mình, nên bây giờ nhìn thấy Đậu Nành như thế này, trong lòng Đậu Nành cũng cảm thấy không dễ chịu.

Cho dù cậu bé thông minh đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ.

Hơn nữa, còn là một đứa trẻ từng thiếu tình thương của ba, nên có địch ý với mình cũng là điều bình thường.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dạ Âu Thần cũng dịu dàng hơn một chút, nói Av,”

với cậu bé: “Lại đây.

Đậu Nành ngồi xổm không nhúc nhích, Dạ Âu Thần thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Lại đây, ba ôm „ con: Câu nói này rất mềm mại, cũng đi thẳng vào lòng Đậu Nành.

Thật ra cậu bé chỉ muốn giày vò Dạ Âu Thần một chút, khiến anh phải đau lòng vì cậu mà thôi, thế nhưng không ngờ rằng anh sẽ nói ra một câu như thế.

Cho nên, ngay lập tức, Đậu Nành lại cảm thấy không chịu nổi, cái mũi chua XÓI.

Đầu mũi ê ẩm, Đậu Nành hơi ảo não, vì sao chỉ vì một câu như vậy của ba mà mình đã như thế này rồi? Mình là nam tử hán cơ mà, cứ khóc nhè như thế này mất mặt lắm đó?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom