Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2145
Chương 2145:
Sau khi nghe xong, Lương Nha Hòa Hòa mắng càng dữ dội hơn: “Con đã mang thai lâu như vậy rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nó lại vì một cô gái xa lạ mà để con lại đó một mình.
Đợi đến khi nó quay lại, mẹ phải mắng nó một trận mới được.”
Dù nghĩ như thế nào, Giang Tiểu Bạch vẫn cảm thấy không có vấn đề gì cả, nếu như người ta thật sự bị ngất thì chắc chắn phải đưa cô ấy đi ngay lập tức. Nhưng mà cô ta lại phải ngồi ngây ngốc trong phòng thay đồ rất lâu, chắc hẳn là một người đàn ông như Tiêu Túc sẽ nghĩ đến việc đưa cô ấy đến bệnh viện trước, sau đó gọi điện thoại cho cô ta.
“Mẹ, mẹ đừng mắng anh ấy nữa.
Con biết rõ tính cách của Tiêu Túc mà, chắc chắn anh ấy nghĩ rằng sau khi đến bệnh viện sẽ gọi điện thoại báo cho con, chẳng qua là anh ấy quên mất là mình cũng không mang theo điện thoại mà thôi.”
“Tức chết mẹ rồi, tại sao mẹ lại sinh ra đứa con trai không hiểu chuyện như vậy chứ? Tiểu Bạch, con đừng đỡ lời thay cho nó. Sau khi thằng nhóc thối này quay lại, mẹ phải mắng chết nó mới được.”
Được rồi, Giang Tiểu Bạch sẽ không nói chuyện thay cậu nữa.
Cô ta sẽ để cho mẹ anh mắng cậu ta mấy câu đi, mắng cho tỉnh táo lên cũng tốt. Sau này cũng sẽ được nhớ lâu hơn.
Nói thật lòng thì, lần này, Giang Tiểu Bạch bị bỏ lại cũng vô cùng tức giận. Cũng vì cô ta luôn biết rằng, phụ nữ có thai không thể bị kích động, cho nên cũng chưa để bản thân phải nổi điên lên.
Ngoài ra, cô ta cũng cảm thấy rằng, nếu như cổ chân người phụ nữ kia thực sự bị bong gân thì việc đưa cô ta đến bệnh viện cũng là điều dễ hiểu thôi mà.
Chỉ cần sau khi Tiêu Túc quay trở lại, thừa nhận lỗi lầm với cô ta là được rồi.
Dù sao thì hai người cũng chỉ sống qua ngày với nhau thôi mà, căn bản có một số chuyện nhỏ không cần thiết phải để làm lớn lên. Bằng không sẽ chỉ làm tổn thương đến cả hai mà thôi.
Thực ra Lương Nha Hòa cũng nhìn rõ được rằng ở phương diện này, Giang Tiểu Bạch cũng vô cùng bàng quan thờ ơ, vì vậy liền khuyên nhủ cô ta.
“Con cũng không nên thuận theo nó quá nha Tiểu Bạch, thân làm chồng của con, nó sai thì phải bị mắng chứ.
Riêng việc này, nhất định mẹ sẽ đứng về phía con”
“Mẹ à, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng cho con nữa. Lát nữa anh ấy về nhà, nhất định con sẽ hỏi cho ra nhẽ ạ”
“Nhưng mà con cũng không được để mình bị kích động quá nhé. Bây giờ con sắp đến ngày sinh rồi, tuyệt đối không được để cơ thể phải chịu tổn thương. Nghĩ đi nghĩ lại thì hay là con đừng hỏi nữa, mẹ sẽ ở đây đợi, đợi nó trở về thì mẹ sẽ hỏi rõ cho”
Vì vậy, hai người chờ đến tận buổi tối, Tiêu Túc mới trở về.
Tiêu Túc mở cửa bước vào phòng khách, thấy có 2 người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha. Trong đó có 1 người chắp tay trước ngực, đầy hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta vô cùng đáng sợ.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy ạ?”
Lương Nha Hòa cũng cười lạnh đáp: “Con còn không biết xấu hổ sao mà hỏi mẹ? Con đi chết ở đâu mà bây giờ mới về đấy hả?”
Bên cạnh khí thế chém giết đùng đùng, Tiêu Túc nhìn qua Giang Tiểu Bạch, ngược lại Giang Tiểu Bạch nhìn rất bình thường, không hề tức giận.
Cậu ta thoáng suy nghĩ, sau đó nói: “Lúc tôi trở về để tìm cô thì nhân viên ở cửa hàng nói em đã về rồi”
Không đợi Giang Tiểu Bạch đáp lời, Lương Nha Hòa lại mắng tiếp: “Nếu không đi thì sao chứ? Chờ ở đó đến lúc con trở lại à? Con không biết Tiểu Bạch là phụ nữ đang có thai sao? Kêu nó ở bên ngoài chờ con không biết mệt sao? Tiêu Túc, rốt cuộc con có phải phải chồng nó không mà không tự nhận thức được vậy. Con có biết là bụng của vợ con đã rất to rồi hay không? Nó sắp sinh đến nơi rồi mà con còn cứ chạy chạy nhông nhông ngoài đường như vậy, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì con có chịu trách nhiệm được không?”
Tiêu Túc chột dạ, không đáp lại gì cả. Cậu ta nghe những lời mắng chửi này nhưng lại không hề phản bác lại gì.
“Sao con không nói gì cả vậy? Con để Tiểu Bạch một thân một mình ở đâu đó, con không thể nói xin lỗi với nó được sao?”
“Mẹ..”
Giang Tiểu Bạch kéo tay Lương Nha Hòa lại: “Được rồi, thực ra con cũng không chờ anh ấy không lâu đâu. Huống chỉ lúc đó anh ấy cần đưa người ta đến bệnh viện, con cũng có thể hiểu được cho anh ấy mà”
Tiêu Túc thoáng sự kinh ngạc: “Sao cô lại biết được tôi đã đi tới bệnh viện chứ?”
Sau khi nghe xong, Lương Nha Hòa Hòa mắng càng dữ dội hơn: “Con đã mang thai lâu như vậy rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, nó lại vì một cô gái xa lạ mà để con lại đó một mình.
Đợi đến khi nó quay lại, mẹ phải mắng nó một trận mới được.”
Dù nghĩ như thế nào, Giang Tiểu Bạch vẫn cảm thấy không có vấn đề gì cả, nếu như người ta thật sự bị ngất thì chắc chắn phải đưa cô ấy đi ngay lập tức. Nhưng mà cô ta lại phải ngồi ngây ngốc trong phòng thay đồ rất lâu, chắc hẳn là một người đàn ông như Tiêu Túc sẽ nghĩ đến việc đưa cô ấy đến bệnh viện trước, sau đó gọi điện thoại cho cô ta.
“Mẹ, mẹ đừng mắng anh ấy nữa.
Con biết rõ tính cách của Tiêu Túc mà, chắc chắn anh ấy nghĩ rằng sau khi đến bệnh viện sẽ gọi điện thoại báo cho con, chẳng qua là anh ấy quên mất là mình cũng không mang theo điện thoại mà thôi.”
“Tức chết mẹ rồi, tại sao mẹ lại sinh ra đứa con trai không hiểu chuyện như vậy chứ? Tiểu Bạch, con đừng đỡ lời thay cho nó. Sau khi thằng nhóc thối này quay lại, mẹ phải mắng chết nó mới được.”
Được rồi, Giang Tiểu Bạch sẽ không nói chuyện thay cậu nữa.
Cô ta sẽ để cho mẹ anh mắng cậu ta mấy câu đi, mắng cho tỉnh táo lên cũng tốt. Sau này cũng sẽ được nhớ lâu hơn.
Nói thật lòng thì, lần này, Giang Tiểu Bạch bị bỏ lại cũng vô cùng tức giận. Cũng vì cô ta luôn biết rằng, phụ nữ có thai không thể bị kích động, cho nên cũng chưa để bản thân phải nổi điên lên.
Ngoài ra, cô ta cũng cảm thấy rằng, nếu như cổ chân người phụ nữ kia thực sự bị bong gân thì việc đưa cô ta đến bệnh viện cũng là điều dễ hiểu thôi mà.
Chỉ cần sau khi Tiêu Túc quay trở lại, thừa nhận lỗi lầm với cô ta là được rồi.
Dù sao thì hai người cũng chỉ sống qua ngày với nhau thôi mà, căn bản có một số chuyện nhỏ không cần thiết phải để làm lớn lên. Bằng không sẽ chỉ làm tổn thương đến cả hai mà thôi.
Thực ra Lương Nha Hòa cũng nhìn rõ được rằng ở phương diện này, Giang Tiểu Bạch cũng vô cùng bàng quan thờ ơ, vì vậy liền khuyên nhủ cô ta.
“Con cũng không nên thuận theo nó quá nha Tiểu Bạch, thân làm chồng của con, nó sai thì phải bị mắng chứ.
Riêng việc này, nhất định mẹ sẽ đứng về phía con”
“Mẹ à, con biết rồi, mẹ đừng lo lắng cho con nữa. Lát nữa anh ấy về nhà, nhất định con sẽ hỏi cho ra nhẽ ạ”
“Nhưng mà con cũng không được để mình bị kích động quá nhé. Bây giờ con sắp đến ngày sinh rồi, tuyệt đối không được để cơ thể phải chịu tổn thương. Nghĩ đi nghĩ lại thì hay là con đừng hỏi nữa, mẹ sẽ ở đây đợi, đợi nó trở về thì mẹ sẽ hỏi rõ cho”
Vì vậy, hai người chờ đến tận buổi tối, Tiêu Túc mới trở về.
Tiêu Túc mở cửa bước vào phòng khách, thấy có 2 người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha. Trong đó có 1 người chắp tay trước ngực, đầy hung hăng trợn mắt nhìn cậu ta vô cùng đáng sợ.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy ạ?”
Lương Nha Hòa cũng cười lạnh đáp: “Con còn không biết xấu hổ sao mà hỏi mẹ? Con đi chết ở đâu mà bây giờ mới về đấy hả?”
Bên cạnh khí thế chém giết đùng đùng, Tiêu Túc nhìn qua Giang Tiểu Bạch, ngược lại Giang Tiểu Bạch nhìn rất bình thường, không hề tức giận.
Cậu ta thoáng suy nghĩ, sau đó nói: “Lúc tôi trở về để tìm cô thì nhân viên ở cửa hàng nói em đã về rồi”
Không đợi Giang Tiểu Bạch đáp lời, Lương Nha Hòa lại mắng tiếp: “Nếu không đi thì sao chứ? Chờ ở đó đến lúc con trở lại à? Con không biết Tiểu Bạch là phụ nữ đang có thai sao? Kêu nó ở bên ngoài chờ con không biết mệt sao? Tiêu Túc, rốt cuộc con có phải phải chồng nó không mà không tự nhận thức được vậy. Con có biết là bụng của vợ con đã rất to rồi hay không? Nó sắp sinh đến nơi rồi mà con còn cứ chạy chạy nhông nhông ngoài đường như vậy, nhỡ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì con có chịu trách nhiệm được không?”
Tiêu Túc chột dạ, không đáp lại gì cả. Cậu ta nghe những lời mắng chửi này nhưng lại không hề phản bác lại gì.
“Sao con không nói gì cả vậy? Con để Tiểu Bạch một thân một mình ở đâu đó, con không thể nói xin lỗi với nó được sao?”
“Mẹ..”
Giang Tiểu Bạch kéo tay Lương Nha Hòa lại: “Được rồi, thực ra con cũng không chờ anh ấy không lâu đâu. Huống chỉ lúc đó anh ấy cần đưa người ta đến bệnh viện, con cũng có thể hiểu được cho anh ấy mà”
Tiêu Túc thoáng sự kinh ngạc: “Sao cô lại biết được tôi đã đi tới bệnh viện chứ?”
Bình luận facebook