Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2138-2144
Chương 2138:
“Ba đáng ghét. Cho nên mới nói, vừa nãy ba nói vậy chỉ để lừa gạt trẻ con mà thôi, con không muốn gần gũi với ba, chỉ chơi với mẹ thôi, để một mình Đậu Nành này cũng tự sống được.”
Thực ra Dạ Âu Thần biết rất rõ đứa trẻ trước mặt mình đáng sợ thế nào, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của cậu bé vẫn khiến cho anh phải mềm lòng, chỉ có thể dỗ dành cậu: “Được được, cho con một chức vụ, nhưng con không được làm loạn”
“Ba thật là hẹp hòi. Nếu như là ông ngoại thì giao cả công ty lại cho con ông cũng không có ý kiến gì”
“Ông ngoại của con không có người mà ông cần phải nuôi, còn ba con phải kiếm tiền nuôi mẹ con, cùng với con và Giá Nhỏ, giống nhau thế nào được?”
“Hừ”
Sau đó hai ba con đàm phán thành công, Dạ Âu Thần cho Đậu Nành một chức vụ trong công ty, nhưng chỉ có cái danh chứ không có thực quyền, cộng thêm việc tháng nào cũng sẽ cho Giá Nhỏ tiền tiêu vặt, cuộc thương lượng của hai ba con mới coi như xong.
Mà từ đó về sau, Đậu Nành mất mộ tuần liền không nhìn thấy Đường Viên Viên. Mặc dù cậu bé cảm thấy cô bé kia đáng yêu, chỉ có điều người ta không muốn đến, thì cậu cũng không có ý định đi tìm.
Đến tận một tuân sau, bà Đường thật sự không thể chịu nổi sự mè nheo của con gái mình nữa, mặt dày mày dạn tìm tới cửa, nói là lần trước sau khi Đường Viên Viên về nhà, vẫn luôn đòi mẹ cho đến tìm anh trai kia chơi cùng, ngày nào cũng khóc đòi âm.
Hàn Minh Thư nghe thấy vậy quả thực là dở khóc dở cười.
“Bà Đường, sau này cứ để Đường Viên Viên đến đây chơi đi, có rảnh thì bà cứ đưa con bé tới, không sao cả đâu. Tôi ở nhà cả ngày chơi với mỗi Giá Nhỏ thôi cũng buồn”
Thực ra cô đang nghĩ muốn đi làm, bây giờ Giá Nhỏ đã một tuổi rồi, không giống như hồi bé cần phải chú ý mọi lúc, vả lại Giá Nhỏ cũng vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Lúc buồn ngủ cô bé sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, khi tỉnh rồi thì sẽ nằm ở đó nghịch ngón tay, nhìn nóc nhà, dù sao thì cũng chẳng ồn ào làm loạn.
Ngoại trừ khi cô bé lỡ đi vệ sinh ra quần, cảm thấy không được thoải mái thì sẽ khóc, sau đó Hàn Minh Thư thay cho cô bé quần mới, cảm giác thoải mái hơn rồi, cô bé sẽ ngoan ngoãn trở lại.
Tóm lại, theo như Hàn Minh Thư nói thì là, mặc dù mới chỉ lớn bằng ngần đấy thôi, nhưng Giá Nhỏ rất thích sạch sẽ, đó là một điều tốt.
Chỉ có điều, Dạ Âu Thần không muốn để Hàn Minh Thư đến công ty, anh muốn cô ở nhà làm một bà chủ quán xuyến việc nhà thôi.
Chẳng qua là chức vị bà chủ này căn bản cũng chẳng cần phải làm gì cả, vì người làm của biệt thự Hải Giang nhiều không đếm xuể, mỗi ngày bọn họ đều dọn dẹp sạch sẽ cả căn biệt thự, không có chút bụi nào, đến giờ cơm cũng chuẩn bị cơm canh một cách nhanh chóng, bà chủ chẳng cần phải nhúng tay vào việc gì cả.
Cho nên đôi khi cô cảm thấy rất nhàm chán, nếu như Đường Viên Viên có thể tới đây chơi, thì căn nhà này sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Mà bà Đường thì lại cảm thấy không ổn lắm, bởi vì hai nhà chênh lệch với nhau quá nhiều, cô ấy sợ rằng mình thường xuyên đưa con gái tới chơi sẽ khiến cho người khác cảm thấy rằng cô ấy đang thấy người sang bắt quàng làm họ.
“Bà Dạ, như vậy thì không ổn lắm, Viên Viên cứ tới đây nhiều quá chắc chắn sẽ quấy rầy cô, chính tôi là người dẫn con gái tới đây, mà tôi cảm thấy như vậy không ổn, cho nên…”
Trong lòng Hàn Minh Thư sáng như gương, cho dù bà Đường không nói, nhưng cô cũng biết bà Đường đang lo lắng chuyện gì, thế là cô nhẹ nhàng cười: “Thật ra cô không cần lo lắng quá, nhà họ Dạ chúng tôi không có quan niệm đó, bọn trẻ con cũng ngây thơ trong sáng, con bé chỉ đơn thuần là thích chơi với Đậu Nành thôi mà”
Hàn Minh Thư nói những lời này, làm sao bà Đường có thể không nghe rõ chứ?
Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút xấu hổ: “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý nói ra những điều này, nhưng chuyện này vẫn luôn là như vậy.
Tập đoàn nhà họ Đường của chúng tôi biết răng không được tốt như Tập đoàn nhà họ Dạ, cho nên mới phải có ý như thế này, bà Dạ không cần chú ý tới A—m TÔI.
“Tại sao lại thế?” Hàn Minh Thư nắm lấy tay Đường Viên Viên kéo cô bé vào lòng: “Bà Đường, cô cứ thoải mái đi.
Tôi cũng vô cùng thích đứa bé Viên Viên này, nên tôi không có ý kiến gì, Viên Viên, dì nói có đúng hay không?”
Đường Viên Viên vươn đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy Hàn Minh Thư, nói nhỏ: “Khi nào thì anh ấy tới?”
“Hả? Mới chơi với anh trai một ngày, trong mắt đã chỉ có một mình anh ấy rồi sao? Sao vậy, dì đối xử không tốt với em sao?”
Chương 2139:
Hàn Minh Thư trêu chọc cô, Đường Viên Viên nhìn cô với ánh mắt vô tội, nghiêm túc nói: “Dì đối xử với Viên Viên rất tốt, nấu cho bánh trôi cho Viên Viên ăn”
“Vậy tại sao lại chỉ tìm anh trai của mình mà không tìm dì thế?”
Đường Viên Viên nhìn chằm chằm với đôi mắt tròn xoe của cô, nhất thời không trả lời được, trong mắt có chút đỏ lên vì lo lắng, Hàn Minh Thư vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc một chút cho vui, nhưng không ngờ lại làm cô khó chịu, vì vậy cô nhanh chóng giải thích: “Được, được rồi. Dì vừa nói đùa với Viên Viên thôi. Đừng lo lắng nha, Viên Viên, cháu có muốn đi gặp anh trai của mình không? Anh trai vẫn còn đang đi học, cháu chơi với dì và em bé trước nha. Đến khi nào anh trai về rồi mình cùng đến tìm anh trai để chơi cùng nhau thật vui vẻ có được không nào?”
Đường Viên Viên nhìn về phía mẹ mình, sau đó nuốt nước mắt ngược vào trong, gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì Minh Thư”
Nói xong, cô bé kiễng chân lên, chủ động hôn lên má Hàn Minh Thư một cái.
“Đứa nhóc này, những lúc căng thẳng thì rất dễ khóc nhè. Vừa nãy cô vừa mới nói một câu thôi mà nó đã không thể nào nghĩ ra được một câu trả lời trong lòng, cho nên lập tức muốn khóc nhè”
“Không sao đâu, cô gái như vậy mới khiến người khác thương yêu.”
Sau khi trò chuyện vài câu, bà Đường rời đi, để lại Đường Viên Viên, Đường Viên Viên thường chơi với Giá Nhỏ trong khi đợi Đậu Nành tan học về.
Khi Giá Nhỏ tỉnh dậy, cô đứng nhìn chằm chằm Giá Nhỏ, còn Giá Nhỏ cũng nhìn chằm chằm cô, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc sau, Đường Viên Viên hỏi: “
Dì Minh Thư, em bé này tên là gì thế?”
“Em ấy à, tên của em bé là Nhai Nhai.”
Dạ Nhai Nhai.
Đường Viên Viên nhìn về phía Giá Nhỏ rồi nở mỉm cười. Lúc cười lên, hai bên gò má lộ rõ lúm đồng tiền rất sâu, đồng thời vẫy vãy bàn tay: “Xin chào em Nhai Nhai, chị là Viên Viên, Đường Viên Viên”
Dạ Nhai Nhai nằm đó, ngây ngô nhìn Đường Viên Viên với khuôn mặt nhỏ nhắn. Khi còn nhỏ, cô bé không biết được, trong tương lai, cái tên Đường Viên Viên này sẽ gắn bó mật thiết với anh trai của mình và còn dây dưa đến cả chính mình nữa.
Đã đến giờ tan học nhưng Đậu Nành vẫn chưa về nhà. Đường Viên Viên có chút sốt ruột, Hàn Minh Thư chỉ có thể an ủi cô bé.
“Đợi thêm chút nữa nha, anh trai sắp về đến nhà rồi. Lát nữa anh trai mà về, nhất định dì phải hỏi xem cả ngày đã chạy đi đâu mà lại vệ muộn như Av.”
vậy: Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên sửng sốt rồi vội vàng bênh vực Đậu Nành.
“Dì à, đừng mắng anh trai. Chắc là anh trai bận nhiều việc, Viên Viên đợi thêm một lúc nữa cũng không sao đâu”
Sợ liên lụy tới Đậu Nành, Đường Viên Viên lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi phịch xuống, trông rất là đáng yêu.
Khi Đậu Nành quay trở về thì trời đã gần tối, cậu bé định chào mẹ rồi quay vào nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn không muốn ăn tối.
Kết quả là cậu bé nhìn thấy một cô bé mũm mm, cô bé mũm mĩm này đang ngồi trên ghế và tựa người vào chiếc gối hình trái tim. Nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất, miệng vân còn đang há ra vì ngủ say.
Đậu Nành quan sát một hồi, phát hiện ra cô bé mập này lại thở bằng miệng.
Ơ cái con nhóc này, không phải khi ngủ thì người ta sẽ dùng mũi để thở sao? Nhóc con này lại dùng miệng?
Duy trì trạng thái này trong một thời gian dài sẽ dẫn đến tình trạng môi bị ngắn lại, cơ môi giãn ra, các mô tế bào quanh mặt cũng bị tổn thương.
Đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy cô bé, Đậu Nành còn tưởng rằng cô bé sẽ không đến nữa nhưng không ngờ hôm nay lại gặp cô bé ở đây.
Cậu bé bước đến chỗ của cô bé mập, vẫy vây bàn tay trước mặt cô bé.
Nhưng cô bé ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện ra.
Đậu Nành không muốn làm phiền cô bé, nhưng nếu để cô bé ngủ trong tư thế này mãi thì nhất định khi ngủ dậy, cổ của cô bé sẽ bị khó chịu. Vì vậy, cuối cùng, Đậu Nành cũng quyết định đánh thức cô bé.
Đường Viên Viên nằm mơ thấy mình đang ăn sô cô la trong giấc ngủ, hương vị ngọt ngào và có chút đắng.
Chương 2140:
Sau khi hết vị đắng, miệng cô bé lại trở nên ngọt ngào. Sô cô la là do anh trai mua cho cô, cho nên gần đây, cô mới ăn kẹo nhưng không đành lòng ăn mất sô cô la.
Vì vậy, trong giấc mơ, cô bé cũng chỉ muốn ăn sô cô la.
Sau khi bị Đậu Nành đánh thức, Đường Viên Viên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Đậu Nành, trong tiềm thức nói: “Anh, socola ăn rất ngon.”
Nghe thấy vậy, Đậu Nành liền sửng sốt, phải mất một lúc lâu sau mới có phản ứng.
Chẳng lẽ con nhóc này đến tìm anh là muốn anh đưa đi mua socola à.
Nói xong, Đường Viên Viên nhắm mắt lại.
“Viên Viên, đừng ngủ nữa, Viên Viên” Đậu Nành vỗ nhẹ lên má cô bé để đánh thức cô bé khỏi giấc ngủ, nói: “Không được ngủ ở đây, muốn ngủ thì vào trong nhà mà ngủ. Còn nữa, sau này không được dùng miệng để thở.
Nếu không thì sau này sẽ trở nên rất xấu xí đấy”
Khi nói với cô bé những lời này, Đậu Nành kéo Đường Viên Viên đứng dậy. Sau khi Đường Viên Viên đứng lên, cô bé đi theo cậu vào trong, vừa đi vừa nới: “Anh trai đã về chưa? Viên Viên đã đợi anh ấy rất lâu rồi”
Đợi sao? Cô bé đến đây sớm như vậy là để đợi cậu sao?
Đậu Nành quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Em đợi anh lâu chưa?”
Đường Viên Viên dụi dụi đôi mắt nhưng vẫn không mở ra được: “Không lâu lắm, anh trai, anh đi học có vui không? Với lại, vừa nãy anh nói gì trong lúc Viên Viên đang ngủ sao?”
Đậu Nành ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn cô bé đầy bất lực và lặp lại điều đó một lần nữa.
“Khi ngủ không được há miệng ra Zmn¬”
thở, chúng ta dùng mũi để hô hấp: Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên nghiêng đầu, có chút bất bình nói: “Nhưng mà Viên Viên thích thở bằng .^ “
miệng.
“Dùng miệng thở là không tốt, vì vậy sau này, cố gắng khi ngủ không được mở miệng. Ngay từ đầu sẽ không quen nhưng từ từ chỉnh sửa thì nó sẽ trở thành thói quen của em”
Mẹ của Đường Viên Viên thường dạy cô ấy theo cách tương tự, nhưng bản thân cô cảm thấy thở bằng miệng rất thoải mái. Cô ấy đã quen với điều này và thực sự rất khó để thay đổi nó trong một thời gian ngắn.
Lúc này, Đậu Nành bất ngờ lên tiếng: “Viên Viên muốn sau này lớn lên trở nên xấu xí sao?”
Nghe thấy, Đường Viên Viên hốt hoảng lắc đầu: “Không muốn đâu”
“Vậy là không được rồi. Nếu như thở bằng miệng trong một thời gian dài thì sẽ không còn đẹp như trước nữa.”
“A, vậy thì sau này nhất định Viên Viên sẽ sửa. Anh trai đừng chê Viên Viên xấu xí nhé. Viên Viên muốn chơi với anh trai cơ”
“Anh không ghét điều đó, nhưng em phải bỏ mọi thói quen xấu”
“Vâng, Viên Viên sẽ làm”
“Hôm nay, em muốn ăn gì?”
Ui, có thể ăn sao? Kỳ thực thì Đường Viên Viên đến đây không phải để ăn. Chẳng qua là cô bé cảm thấy anh trai đối xử với mình rất tốt nên là muốn đến tìm anh ấy chơi thôi.
Vậy nên, cô chỉ mím môi, không nói gì cả.
“Sao thế?”
Thấy cô bé một lúc lâu vẫn không nói lời nào, Đậu Nành còn nghĩ rằng là bởi vì cô bé đang không được vui, vì vậy liền hỏi cô bé: “Có phải tại vì vừa nãy anh mắng em, nên em không vui phải không?”
“Không phải vậy đâu.”
Đường Viên Viên lắc đầu lia lịa, chọc chọc ngón tay, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì hôm nay em đến để tìm anh chứ không phải là tới để ăn uống gì cả”
Nghe đến đây, Đậu Nành cũng hiểu được ý của cô bé.
Chương 2141:
“Anh biết rồi, là anh muốn mời em đến đây ăn chứ không phải là em từ mò tới đây ăn. Anh nói vậy có đúng không?”
Đường Viên Viên vẫn luôn thích đồ ăn ngon, ngay lúc này, nước miếng cũng muốn chảy ra, cô bé ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “Vậy thì, hôm nay em muốn ăn kem ly, có được không?”
“Đương nhiên là được rồi”
“Cám ơn anh”
Sau đó, Đậu Nành lập tức dẫn Đường Viên Viên đi ăn kem ly, chờ đến khi tới buổi tối, bà Đường mới đến đón Đường Viên Viên về nhà.
Ngày hôm sau, Đường Viên Viên cũng ầmĩ đòi tới. Cuộc sống sau này, Đường Viên Viên hoàn toàn có thể được coi như một nửa con gái của nhà họ Hàn, mỗi ngày đến, trở nên vô cùng quen thuộc với người trong nhà họ Hàn.
Ngay cả Âu Thần cũng rất thích đứa nhỏ này.
Đương nhiên, để nói về lý do thích, chính là vì cô bé vẫn luôn quấn lấy Đậu Nành, Đậu Nành phải chơi cùng cô bé, giúp anh giảm bớt được rất nhiều phiên phức Mặc dù lần trước hai vợ chồng đã bàn bạc xong, nhưng mà Âu Thần vẫn lo lắng rằng Minh Thư sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy vào những lúc rảnh rỗi vẫn sẽ đến tìm Minh Thư để chứng minh sự trong sạch của mình.
“Mặc dù ban đầu là do anh đưa cô bé đến, nhưng mà sau này chúng ở với nhau cũng khá tốt, cũng không phải là anh có ý gì”
Hàn Minh Thư biết anh muốn nói điều gì: “Em cũng đâu có nói là có vấn đề, sao anh lại phải vội vàng tự chứng minh bản thân mình trong sạch rồi?”
“Anh sợ rằng nếu như không nói rõ, đến lúc đó em lại phải tức giận thôi.”
Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Hàn Minh Thư đêm hôm đó, Dạ Âu Thần thực sự vô cùng sợ. Trước đó, cả hai người họ đều đã phải trải qua quá nhiều khó khăn, để có được cuộc sống yên bình như bây giờ quả thực không dễ dàng gì.
Anh hy vọng cả đời này, hai vợ chồng họ sẽ mãi mãi không có bất cứ một cuộc cãi vã nào cả.
Cho dù có, anh cũng sẽ nhường nhịn cô, lúc nào cũng để cô là người thắng.
“Thực sự là em không tức giận gì cả. Mặc dù có những lúc không vui nhưng chỉ là trong chốc lát thôi. Bây giờ nhìn dáng vẻ của Đậu Nành cũng rất tốt. Trước đó em từng hỏi con, con nói rất thích cô bé mũm mĩm này, sẽ yêu thương và chăm sóc con bé như là em gái mình”
Từ sau khi Từ Tiểu Nhan sinh con, Hàn Thanh chạy qua chạy lại từ công ty tới nhà, cả ngày ngủ không đủ giấc.
Mặc dù Tiểu Nhan cảm thấy đau lòng cho anh ấy, nhưng từ đầu đến cuối, Hàn Thanh chưa bao giờ tự thấy đau lòng cho bản thân mình, kết quả vẫn là khiến bản thân trở nên mệt mỏi.
Hôm nay, trong lúc họp, sắc mặt cũng rất kém, Tô Cửu nhìn thấy sắc mặt của anh ấy không tốt, bèn chủ động hỏi.
“Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Anh có muốn cho dừng cuộc họp lại không, để tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi một lát?”
Hàn Thanh khẽ lắc đầu: ‘Không cần đâu.”
Những người khác cũng phát hiện ra sắc mặt của Hàn Thanh không được tốt, rối rít ân cần hỏi thăm sức khỏe của anh ấy.
“Tổng giám đốc Thanh, thật sự không cần cho dừng cuộc họp lại hay sao? Lúc nào cũng có thể cho mở lại cuộc họp mà, sức khỏe của anh vẫn quan trọng hơn cả”
“Đúng vậy đấy Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh nhìn rất kém, nếu không thì, anh cứ đến bệnh viện trước đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi là được rồi. Chờ cho đến khi có kết quả, khi đó chúng tôi sẽ báo cáo lại cho tổng giám đốc”
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Thanh đầy lo lắng, Hàn Thanh ho nhẹ, lấy tay che ở trước miệng của mình.
“Không sao đâu, tiếp tục cuộc họp thôi.”
Thấy mọi người vẫn cứ nhìn chằm chằm anh ấy, Hàn Thanh không thể làm gì khác, chỉ có thể nói: “Sức khỏe tôi thế nào tôi tự biết, tiếp tục thôi.”
Chờ cuộc họp kết thúc, Hàn Thanh quay trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế salon, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng, anh ấy lại ngồi dậy, tiếp tục công việc.
Chương 2142:
Làm việc một lúc, anh ấy cảm thấy trước mắt của mình giống như xuất hiện ảo ảnh. Hàn Thanh nhận thấy được răng tình trạng có vẻ nghiêm trọng, cảm thấy rằng trước khi công việc kết thúc phải đi đến bệnh viện.
Nếu không, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc có chuyện gì xảy ra thì anh ấy cũng không thể làm được gì nữa.
Không làm được gì thì cũng không sao, nhưng mà Tiểu Nhan sẽ lo lắng cho anh ấy.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi được nửa đường,Tô Cửu lại không nhịn được đành đi vào để nhắc nhở anh ấy: “Tổng giám đốc Thanh, anh cảm thấy như thế nào rồi? Anh thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?
“Ừ, hôm nay tôi tan làm sớm, có chuyện gì ngày mai chúng ta tiếp tục nOI.
Tô Cửu vô cùng lo lắng, nghe thấy anh ấy nói muốn tan làm sớm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta còn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, nhờ Tiểu Nhan khuyên nhủ anh ấy.
Bây giờ thì lại không cần nữa rồi.
“Tổng giám đốc Thanh, tôi nghĩ, tốt nhất anh vẫn nên đi đến bệnh viện một chuyến”
“ừ”
“Nếu không thì để tôi lái xe đưa anh đi nhé 2?”
“Cái hợp đồng này vẫn chưa xử lý xong, cô xử lý đi, tôi sẽ tự lái xe đi.”
“Vậy cũng được:’ Tô Cửu không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy hợp đồng từ trong tay Hàn Thanh, dặn dò lại lần nữa: “Tổng giám đốc Thanh nhất định phải chú ý an toàn. Nếu như anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, phải gọi điện thoại ngay cho tôi, không cần phải tiếp tục lái xe đâu nha.”
“Cám ơn cô”
Sau khi Hàn thanh rời đi, Tô Cửu cũng bắt đầu xử lý vấn đề hợp đồng.
Mà vào thời điểm này, Tiểu Nhan đang đi đến siêu thị.
Ở nhà, La Tuệ Mỹ đang chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Vậy nên nhân cơ hội này, cô ấy đi đến siêu thị mua một vài thứ đồ dùng cần thiết cho trẻ em, tã lót, sữa bột, bình sữa chẳng hạn.
Cô ấy đang đứng cạnh cái giá để đồ, ở ngay phía trước, những hộp đường vốn được xếp thành từng trồng bỗng nhiên bị một cái xe đẩy đâm trúng, làm đổ, lộp bộp rơi xuống, tiếng động vô cùng lớn, làm cho Tiểu Nhan bị giật mình.
Tiểu Nhan bị dọa đến mức tim không ngừng đập thình thịch, ngay cả mí mắt cũng liên tục giật giật theo, theo bản năng, cô ấy đưa tay chạm vào mí mắt của mình.
Theo đó, tim của cô ấy cũng đập dữ dội.
Đây là có chuyện gì? Tại sao lúc này cô ấy lại không ngừng sợ hãi như vậy?
Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên lấy xuống món đồ cô ấy muốn mua ở trên cái giá, thả vào xe để đồ, ngực lại truyền đến từng cơn nhói.
Nhất thời đau đến mức cô ấy không thể nhịn được, trực tiếp ngồi xổm xuống, Trong phút chốc, Tiểu Nhan nghĩ ngay tới Hàn Thanh, bỗng chốc trong lòng trở nên hoảng sợ.
Cùng với đó, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, trái tim cô ấy như thắt lại, vô cùng đau đớn. Phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô ấy rút điện thoại ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình là Hàn Thanh, sự lo lắng trong lòng không những không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm mấy phần.
Cô ấy nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia điện thoại truyền đến lại là một giọng nữ vô cùng xa lạ.
“Chào cô, xin hỏi cô có phải là vợ của chủ số điện thoại di động này không?”
Trong lòng Tiểu Nhan dấy lên một dự cảm không lành, một lúc lâu sau mới có thể tìm lại được giọng nói của mình.
” Dạ, đúng là tôi, xin hỏi cô là ai?”
“Xe của anh ấy đâm trúng hàng rào sau đó anh ấy bị ngất. Mới lúc nãy, bác sĩ đã đưa anh ấy đi, nhưng điện thoại di động bị rơi xuống dưới đất, tôi liên nhặt lên gọi điện thoại cho cô.”
Đâm trúng hàng rào?
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhan trở lên trắng bệch: “Xin lỗi, điều cô vừa mới nói… Là thật sao?”
Chương 2143:
“Cô gái này, tôi không nói đùa với cô đâu, bây giờ xe của anh ấy vẫn còn đỗ ở đây này”
“Bệnh viện nào?”
Giọng nói của Tiểu Nhan bỗng nhiên tăng cao, khiến cho đối phương giật mình sợ hãi. Sau khi cô ấy chấn áp nỗi hoảng sợ của mình xuống, lại nói:”Xin lỗi cô, cảm xúc của tôi hơi bị mất kiểm soát. Xin hỏi anh ấy được đưa đến bệnh viện nào vậy ạ?”
“Nhìn ký hiệu thì có lẽ là bệnh viện ở gần nhất, nó ở ngã tư khu trường học phía Đông.”
“Cám ơn cô, tôi biết rồi, ngay lập tức tôi sẽ đến đó.”
Sau khi cất điện thoại di động, Tiểu Nhan vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, kết quả là cô ấy đâm trúng phả một người.
Cô ấy bị bay ra ngoài theo quán tính, thoáng cái, Tiểu Nhan đã ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng.
Mà người bị cô ấy đụng trúng lại đứng rất vững vàng, sau khi Tiểu Nhan định bò dậy, liền đỡ được cánh tay của cô.
“Là cô sao?”
Giọng nói quen thuộc khiến cho Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người kia.
Người vừa bị cô ấy đâm trúng người là Tiêu Túc. Nhìn thấy cô sắc mặt tái nhợt, ngã xuống, lúc cô ấy định đứng dậy thì vội kéo tay cô ấy lại, không hề nghĩ rằng đấy lại là Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan nhìn thấy Tiêu Túc, trong đầu không nghĩ được gì cả, chỉ nghĩ đến việc Hàn Thanh xảy ra chuyện, cô ấy phải đi tìm anh ấy.
Trong lúc hoảng hốt, cô ấy chỉ thoáng nhìn Tiêu Túc rồi thu lại ánh mắt ngay, sau đó, liền hất tay anh ta ra, chạy ra phía ngoài.
Đi được hai bước, cổ chân của cô truyền tới sự đau đớn vô cùng, khiến cho cô ấy suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống. Thật may là Tiêu Túc đã kịp thời đỡ được cô ấy.
“Sao vậy? Có chuyện gì gấp lắm à?”
Cơn đau kịch liệt khiến cho trán của Tiểu Nhan đổ ra lấm tấm mồ hôi, đau đến mức cô ấy không thể nào nhúc nhích được, chắc hẳn là khi cô ấy ngã xuống lúc nãy thì bị trật chân.
Nhưng mà cô ấy còn phải đi tìm Hàn Thanh, cũng không biết Hàn Thanh bây giờ như thế nào, cô ấy phải đi tìm anh ấy ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy dùng sức bắt lấy cánh tay của Tiêu Túc.
“Xin anh, hãy đưa tôi đến bệnh viện ở gần khu trường học phía Đông, bệnh viện gần khu trường học phía Đông!”
Bệnh viện gần khu trường học phía Đông?
Tiêu Túc hơi cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao cô ấy lại thành ra dáng vẻ gấp gáp như vậy?
Tiểu Nhan thấy cậu ta không định đưa mình đi, còn phải hỏi lại mình, cô ấy lại tự mình mình rời đi. Tiêu Túc không thể làm gì khác, nói: “Tôi sẽ đưa cô đi, nhưng mà cô phải đợi tôi một lát”
Cậu ta và Tiểu Bạch cùng ra đi ra ngoài để mua đồ, Tiểu Bạch vẫn còn đang ở bên trong thử quần áo, cậu ta đứng đợi ở ngoài này. Vậy nên, cậu ta phải đi nói cho Tiểu Bạch biết.
Ngay khi Tiêu Túc vừa mới xoay người đi, ở phía sau, Tiểu Nhan liền khập khiêng chân chạy, rõ ràng vết thương trên cổ chân đau đến mức thấu tận tâm can nhưng mà cô ấy lại giống như không cảm nhận được sự đau đớn ấy, khập khiễng chạy về phía trước.
Không biết phải làm sao, Tiêu Túc chỉ có thể chạy tới định ngăn Tiểu Nhan lại, nhưng mà lúc này, căn bản Tiểu Nhan không thể nghe lọt tai bất cứ lời nào, chỉ một lòng muốn tự mình chạy đến bệnh viện gần khu trường học phía Đông. Cuối cùng, quả thực Tiêu Túc không thể nào cản cô ấy lại, không thể làm gì khác ngoại trừ đưa cô ấy đến bệnh viện đó.
Cậu ta nghĩ, đợi đến khi đưa cô ấy đến bệnh viện, sẽ gọi điện thoại báo cho Tiểu Bạch chuyện này.
Mặc dù lúc Tiểu bạch ngốc nghếch ra ngoài không tìm được cậu ta sẽ tức giận, nhưng mà dù sao tình huống bây giờ cũng rất cấp bách, cô ấy chắc hẳn sẽ hiểu cho cậu ta mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Vì vậy cậu ta liền lái xe đưa Tiểu Nhan đến bệnh viện gần khu trường học phía Đông, cả đoạn đường đi, Tiểu Nhan cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi yên một chỗ mở to mắt nhìn, giống như một bức tượng gỗ.
Tiêu Túc nhìn dáng vẻ này của cô ấy, cũng đoán được chuyện xảy ra thực sự rất nghiêm trọng, cho nên cũng không dám hỏi gì thêm.
Chương 2144:
Giang Tiểu Bạch đến mua quần áo của phụ nữ có thai, gân đây cô ăn rất nhiều, cho nên thịt trên người cũng nhiều hơn, hơn nữa bụng cũng lớn hơn không ít, vậy nên quần áo chuẩn bị trước đó cũng không vừa nữa. Hôm nay, lúc ghé qua một cửa hàng bán quần áo cho phụ nữ có thai, nhìn thấy một chiếc váy có kiểu dáng khá đẹp, Giang Tiểu Bạch liền đi vào để thử.
Sau đó, cô ta ở trong phòng thay quần áo thay đi thay lại mất nửa ngày, cuối cùng mới thay xong quần áo, rồi nhìn thấy mình trong gương, cảm thấy mình bây giờ đúng là đã béo như con lợn rồi.
Nghĩ rằng một lát nữa đi ra ngoài nhất định phải nói với Tiêu Túc, để cậu ta nhìn mà xem, chỉ vì sinh con mà cô ta đã béo đến mức này rồi. Dáng người thay đổi, sau này cậu ta phải đối xử với cô ta thật tốt, không thể để cô ta phải chịu bất cứ sự tủi thân nào.
Suy nghĩ một lúc, đột nhiên Giang Tiểu Bạch cảm thấy bụng của mình hơi nhói, hình như là đứa nhóc lại đang đạp bụng của cô ta. Vậy nên, cô ta chầm chập ngồi xuống một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu đi ra ngoài.
Kết quả, sau khi đi ra, làm thế nào cũng không thể tìm thấy bóng dáng của Tiêu Túc.
“Anh ấy đâu rồi?”
Giang Tiểu Bạch giữ váy của mình nhìn xung quanh, nhân viên bán hàng đi tới, cười với cô ta: “Cô gái, cái váy này rất hợp với cô đấy”
Lúc này, Giang Tiểu Bạch không còn tâm tư để xem váy, liền hỏi cô ta: “Hỏi qua cô một việc được không, trước đó chồng tôi đã đi đâu vậy?”
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, có phần do dự nói: “Mới lúc nãy, ở trước cửa, chồng của cô bị một cô gái đâm ngã, hình như đã rời đi cùng cô ấy rồi.”
“Rời đi rồi?” Sau khi Giang Tiểu Bạch nghe được rằng có cô gái đâm ngã Tiêu Túc, đôi mi thanh tú ngay lập tức nhíu lại: “Đang yên đang lành, tại sao lại đâm ngã được? Tại sao lại cùng nhau rời đi?”
Cô ta nghe mà đầu óc trở nên mơ hồ.
“Tôi cũng không biết tại sao, lúc ấy tôi cũng vội vã phải chạy đi tiếp những khách hàng khác, cho nên cũng không đi tới. Chỉ mơ hồ nhìn thấy sự việc diễn ra, tôi nghĩ là có vẻ chồng của cô cũng có quen biết với cô gái kia”
“Tại sao cô lại biết?”
“Tôi nhìn thấy anh ta đỡ cô gái kia dậy.
Tiêu Túc biết người phụ nữ kia?
“À, nhưng mà, hình như chân của cô gái kia bị thương rồi”
Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch cuối cùng biết, suy đoán nói: “Chẳng lẽ là cô gái đó đâm trúng chồng của tôi, sau đó tự cô ta ngã xuống, chân còn bị thương? Sau đó chồng tôi liền đỡ cô ta dậy, có lẽ là đưa cô gái đó đến bệnh viện?”
Nhân viên bán hàng cũng mơ màng một lúc, rồi sau đó gật đầu : “Cô thật thông minh, nghe cô suy đoán như vậy, tôi cũng cảm thấy chắc là đúng như vậy rồi”
Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi bực bội: “Cái tên khốn kiếp này, coi như là đưa người ta đi bệnh viện thì ít nhất cũng phải nói cho mình một tiếng chứ.
Tại sao lại không thấy tăm hơi anh ấy đâu rồi?”
Quả thực là một người con trai vô cùng chính trực! Tức chết cô ta rồi.
Giang Tiểu Bạch lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại ngay cho Tiêu Túc, kết quả, ngay khi vừa sờ thấy điện thoại di động thì phát hiện điện thoại của Tiêu Túc đang ở trên người mình.
Bởi vì gân đây, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn cầm điện thoại của cậu ta để tính tiên, mua đồ, vậy nên điện thoại vẫn luôn ở trong túi xách của cô ta.
Bây giờ thì tốt rồi, người cũng không liên lạc được, Giang Tiểu Bạch cũng không biết đi phải đi nơi nào để tìm cậu ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tiểu Bạch vô cùng buồn bực.
Nhân viên bán hàng nhìn chăm chằm cô ta: “Cô gái, chiếc váy cô đang mặc như thế nào, cô có muốn mua không?”
Tiêu Túc không có ở đây, Giang Tiểu Bạch cũng không có tâm tư nào để thử váy nữa, chỉ có thể nói: “Muốn chứ, nhưng mà tôi lười thay đồ lại, cứ trực tiếp trả tiền đi”
Sau khi thanh toán xong xuôi, Giang Tiểu Bạch tự mình sách quần áo ra khỏi cửa. Đứng đợi ở cửa gần nửa tiếng, kết quả vẫn chưa thấy Tiêu Túc trở vê. Cô ta ưỡn cái bụng lớn của mình, thực sự là không thể nào chờ thêm được nữa, không làm được gì khác ngoại trừ việc phải vê nhà trước.
Sau khi Giang Tiểu Bạch về đến nhà, quả nhiên Tiêu Túc vẫn chưa về nhà. Cô ta buồn chán ngồi trên ghế sô pha vừa xem Tivi vừa ăn gì đó.
Giữa lúc này, Lương Nha Hòa Hòa đến thăm cô ta, phát hiện Tiêu Túc không có ở nhà, còn không ngừng hung hăng mắng một lúc lâu. Giang Tiểu Bạch không thể làm gì chỉ biết cười trừ, kể lại chuyện đã xảy ra vào ban ngày.
“Ba đáng ghét. Cho nên mới nói, vừa nãy ba nói vậy chỉ để lừa gạt trẻ con mà thôi, con không muốn gần gũi với ba, chỉ chơi với mẹ thôi, để một mình Đậu Nành này cũng tự sống được.”
Thực ra Dạ Âu Thần biết rất rõ đứa trẻ trước mặt mình đáng sợ thế nào, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của cậu bé vẫn khiến cho anh phải mềm lòng, chỉ có thể dỗ dành cậu: “Được được, cho con một chức vụ, nhưng con không được làm loạn”
“Ba thật là hẹp hòi. Nếu như là ông ngoại thì giao cả công ty lại cho con ông cũng không có ý kiến gì”
“Ông ngoại của con không có người mà ông cần phải nuôi, còn ba con phải kiếm tiền nuôi mẹ con, cùng với con và Giá Nhỏ, giống nhau thế nào được?”
“Hừ”
Sau đó hai ba con đàm phán thành công, Dạ Âu Thần cho Đậu Nành một chức vụ trong công ty, nhưng chỉ có cái danh chứ không có thực quyền, cộng thêm việc tháng nào cũng sẽ cho Giá Nhỏ tiền tiêu vặt, cuộc thương lượng của hai ba con mới coi như xong.
Mà từ đó về sau, Đậu Nành mất mộ tuần liền không nhìn thấy Đường Viên Viên. Mặc dù cậu bé cảm thấy cô bé kia đáng yêu, chỉ có điều người ta không muốn đến, thì cậu cũng không có ý định đi tìm.
Đến tận một tuân sau, bà Đường thật sự không thể chịu nổi sự mè nheo của con gái mình nữa, mặt dày mày dạn tìm tới cửa, nói là lần trước sau khi Đường Viên Viên về nhà, vẫn luôn đòi mẹ cho đến tìm anh trai kia chơi cùng, ngày nào cũng khóc đòi âm.
Hàn Minh Thư nghe thấy vậy quả thực là dở khóc dở cười.
“Bà Đường, sau này cứ để Đường Viên Viên đến đây chơi đi, có rảnh thì bà cứ đưa con bé tới, không sao cả đâu. Tôi ở nhà cả ngày chơi với mỗi Giá Nhỏ thôi cũng buồn”
Thực ra cô đang nghĩ muốn đi làm, bây giờ Giá Nhỏ đã một tuổi rồi, không giống như hồi bé cần phải chú ý mọi lúc, vả lại Giá Nhỏ cũng vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Lúc buồn ngủ cô bé sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, khi tỉnh rồi thì sẽ nằm ở đó nghịch ngón tay, nhìn nóc nhà, dù sao thì cũng chẳng ồn ào làm loạn.
Ngoại trừ khi cô bé lỡ đi vệ sinh ra quần, cảm thấy không được thoải mái thì sẽ khóc, sau đó Hàn Minh Thư thay cho cô bé quần mới, cảm giác thoải mái hơn rồi, cô bé sẽ ngoan ngoãn trở lại.
Tóm lại, theo như Hàn Minh Thư nói thì là, mặc dù mới chỉ lớn bằng ngần đấy thôi, nhưng Giá Nhỏ rất thích sạch sẽ, đó là một điều tốt.
Chỉ có điều, Dạ Âu Thần không muốn để Hàn Minh Thư đến công ty, anh muốn cô ở nhà làm một bà chủ quán xuyến việc nhà thôi.
Chẳng qua là chức vị bà chủ này căn bản cũng chẳng cần phải làm gì cả, vì người làm của biệt thự Hải Giang nhiều không đếm xuể, mỗi ngày bọn họ đều dọn dẹp sạch sẽ cả căn biệt thự, không có chút bụi nào, đến giờ cơm cũng chuẩn bị cơm canh một cách nhanh chóng, bà chủ chẳng cần phải nhúng tay vào việc gì cả.
Cho nên đôi khi cô cảm thấy rất nhàm chán, nếu như Đường Viên Viên có thể tới đây chơi, thì căn nhà này sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Mà bà Đường thì lại cảm thấy không ổn lắm, bởi vì hai nhà chênh lệch với nhau quá nhiều, cô ấy sợ rằng mình thường xuyên đưa con gái tới chơi sẽ khiến cho người khác cảm thấy rằng cô ấy đang thấy người sang bắt quàng làm họ.
“Bà Dạ, như vậy thì không ổn lắm, Viên Viên cứ tới đây nhiều quá chắc chắn sẽ quấy rầy cô, chính tôi là người dẫn con gái tới đây, mà tôi cảm thấy như vậy không ổn, cho nên…”
Trong lòng Hàn Minh Thư sáng như gương, cho dù bà Đường không nói, nhưng cô cũng biết bà Đường đang lo lắng chuyện gì, thế là cô nhẹ nhàng cười: “Thật ra cô không cần lo lắng quá, nhà họ Dạ chúng tôi không có quan niệm đó, bọn trẻ con cũng ngây thơ trong sáng, con bé chỉ đơn thuần là thích chơi với Đậu Nành thôi mà”
Hàn Minh Thư nói những lời này, làm sao bà Đường có thể không nghe rõ chứ?
Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút xấu hổ: “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý nói ra những điều này, nhưng chuyện này vẫn luôn là như vậy.
Tập đoàn nhà họ Đường của chúng tôi biết răng không được tốt như Tập đoàn nhà họ Dạ, cho nên mới phải có ý như thế này, bà Dạ không cần chú ý tới A—m TÔI.
“Tại sao lại thế?” Hàn Minh Thư nắm lấy tay Đường Viên Viên kéo cô bé vào lòng: “Bà Đường, cô cứ thoải mái đi.
Tôi cũng vô cùng thích đứa bé Viên Viên này, nên tôi không có ý kiến gì, Viên Viên, dì nói có đúng hay không?”
Đường Viên Viên vươn đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy Hàn Minh Thư, nói nhỏ: “Khi nào thì anh ấy tới?”
“Hả? Mới chơi với anh trai một ngày, trong mắt đã chỉ có một mình anh ấy rồi sao? Sao vậy, dì đối xử không tốt với em sao?”
Chương 2139:
Hàn Minh Thư trêu chọc cô, Đường Viên Viên nhìn cô với ánh mắt vô tội, nghiêm túc nói: “Dì đối xử với Viên Viên rất tốt, nấu cho bánh trôi cho Viên Viên ăn”
“Vậy tại sao lại chỉ tìm anh trai của mình mà không tìm dì thế?”
Đường Viên Viên nhìn chằm chằm với đôi mắt tròn xoe của cô, nhất thời không trả lời được, trong mắt có chút đỏ lên vì lo lắng, Hàn Minh Thư vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc một chút cho vui, nhưng không ngờ lại làm cô khó chịu, vì vậy cô nhanh chóng giải thích: “Được, được rồi. Dì vừa nói đùa với Viên Viên thôi. Đừng lo lắng nha, Viên Viên, cháu có muốn đi gặp anh trai của mình không? Anh trai vẫn còn đang đi học, cháu chơi với dì và em bé trước nha. Đến khi nào anh trai về rồi mình cùng đến tìm anh trai để chơi cùng nhau thật vui vẻ có được không nào?”
Đường Viên Viên nhìn về phía mẹ mình, sau đó nuốt nước mắt ngược vào trong, gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn dì Minh Thư”
Nói xong, cô bé kiễng chân lên, chủ động hôn lên má Hàn Minh Thư một cái.
“Đứa nhóc này, những lúc căng thẳng thì rất dễ khóc nhè. Vừa nãy cô vừa mới nói một câu thôi mà nó đã không thể nào nghĩ ra được một câu trả lời trong lòng, cho nên lập tức muốn khóc nhè”
“Không sao đâu, cô gái như vậy mới khiến người khác thương yêu.”
Sau khi trò chuyện vài câu, bà Đường rời đi, để lại Đường Viên Viên, Đường Viên Viên thường chơi với Giá Nhỏ trong khi đợi Đậu Nành tan học về.
Khi Giá Nhỏ tỉnh dậy, cô đứng nhìn chằm chằm Giá Nhỏ, còn Giá Nhỏ cũng nhìn chằm chằm cô, hai người lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc sau, Đường Viên Viên hỏi: “
Dì Minh Thư, em bé này tên là gì thế?”
“Em ấy à, tên của em bé là Nhai Nhai.”
Dạ Nhai Nhai.
Đường Viên Viên nhìn về phía Giá Nhỏ rồi nở mỉm cười. Lúc cười lên, hai bên gò má lộ rõ lúm đồng tiền rất sâu, đồng thời vẫy vãy bàn tay: “Xin chào em Nhai Nhai, chị là Viên Viên, Đường Viên Viên”
Dạ Nhai Nhai nằm đó, ngây ngô nhìn Đường Viên Viên với khuôn mặt nhỏ nhắn. Khi còn nhỏ, cô bé không biết được, trong tương lai, cái tên Đường Viên Viên này sẽ gắn bó mật thiết với anh trai của mình và còn dây dưa đến cả chính mình nữa.
Đã đến giờ tan học nhưng Đậu Nành vẫn chưa về nhà. Đường Viên Viên có chút sốt ruột, Hàn Minh Thư chỉ có thể an ủi cô bé.
“Đợi thêm chút nữa nha, anh trai sắp về đến nhà rồi. Lát nữa anh trai mà về, nhất định dì phải hỏi xem cả ngày đã chạy đi đâu mà lại vệ muộn như Av.”
vậy: Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên sửng sốt rồi vội vàng bênh vực Đậu Nành.
“Dì à, đừng mắng anh trai. Chắc là anh trai bận nhiều việc, Viên Viên đợi thêm một lúc nữa cũng không sao đâu”
Sợ liên lụy tới Đậu Nành, Đường Viên Viên lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi phịch xuống, trông rất là đáng yêu.
Khi Đậu Nành quay trở về thì trời đã gần tối, cậu bé định chào mẹ rồi quay vào nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn không muốn ăn tối.
Kết quả là cậu bé nhìn thấy một cô bé mũm mm, cô bé mũm mĩm này đang ngồi trên ghế và tựa người vào chiếc gối hình trái tim. Nghiêng đầu ngủ thiếp đi mất, miệng vân còn đang há ra vì ngủ say.
Đậu Nành quan sát một hồi, phát hiện ra cô bé mập này lại thở bằng miệng.
Ơ cái con nhóc này, không phải khi ngủ thì người ta sẽ dùng mũi để thở sao? Nhóc con này lại dùng miệng?
Duy trì trạng thái này trong một thời gian dài sẽ dẫn đến tình trạng môi bị ngắn lại, cơ môi giãn ra, các mô tế bào quanh mặt cũng bị tổn thương.
Đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy cô bé, Đậu Nành còn tưởng rằng cô bé sẽ không đến nữa nhưng không ngờ hôm nay lại gặp cô bé ở đây.
Cậu bé bước đến chỗ của cô bé mập, vẫy vây bàn tay trước mặt cô bé.
Nhưng cô bé ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện ra.
Đậu Nành không muốn làm phiền cô bé, nhưng nếu để cô bé ngủ trong tư thế này mãi thì nhất định khi ngủ dậy, cổ của cô bé sẽ bị khó chịu. Vì vậy, cuối cùng, Đậu Nành cũng quyết định đánh thức cô bé.
Đường Viên Viên nằm mơ thấy mình đang ăn sô cô la trong giấc ngủ, hương vị ngọt ngào và có chút đắng.
Chương 2140:
Sau khi hết vị đắng, miệng cô bé lại trở nên ngọt ngào. Sô cô la là do anh trai mua cho cô, cho nên gần đây, cô mới ăn kẹo nhưng không đành lòng ăn mất sô cô la.
Vì vậy, trong giấc mơ, cô bé cũng chỉ muốn ăn sô cô la.
Sau khi bị Đậu Nành đánh thức, Đường Viên Viên vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt của Đậu Nành, trong tiềm thức nói: “Anh, socola ăn rất ngon.”
Nghe thấy vậy, Đậu Nành liền sửng sốt, phải mất một lúc lâu sau mới có phản ứng.
Chẳng lẽ con nhóc này đến tìm anh là muốn anh đưa đi mua socola à.
Nói xong, Đường Viên Viên nhắm mắt lại.
“Viên Viên, đừng ngủ nữa, Viên Viên” Đậu Nành vỗ nhẹ lên má cô bé để đánh thức cô bé khỏi giấc ngủ, nói: “Không được ngủ ở đây, muốn ngủ thì vào trong nhà mà ngủ. Còn nữa, sau này không được dùng miệng để thở.
Nếu không thì sau này sẽ trở nên rất xấu xí đấy”
Khi nói với cô bé những lời này, Đậu Nành kéo Đường Viên Viên đứng dậy. Sau khi Đường Viên Viên đứng lên, cô bé đi theo cậu vào trong, vừa đi vừa nới: “Anh trai đã về chưa? Viên Viên đã đợi anh ấy rất lâu rồi”
Đợi sao? Cô bé đến đây sớm như vậy là để đợi cậu sao?
Đậu Nành quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Em đợi anh lâu chưa?”
Đường Viên Viên dụi dụi đôi mắt nhưng vẫn không mở ra được: “Không lâu lắm, anh trai, anh đi học có vui không? Với lại, vừa nãy anh nói gì trong lúc Viên Viên đang ngủ sao?”
Đậu Nành ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, nhìn cô bé đầy bất lực và lặp lại điều đó một lần nữa.
“Khi ngủ không được há miệng ra Zmn¬”
thở, chúng ta dùng mũi để hô hấp: Nghe thấy vậy, Đường Viên Viên nghiêng đầu, có chút bất bình nói: “Nhưng mà Viên Viên thích thở bằng .^ “
miệng.
“Dùng miệng thở là không tốt, vì vậy sau này, cố gắng khi ngủ không được mở miệng. Ngay từ đầu sẽ không quen nhưng từ từ chỉnh sửa thì nó sẽ trở thành thói quen của em”
Mẹ của Đường Viên Viên thường dạy cô ấy theo cách tương tự, nhưng bản thân cô cảm thấy thở bằng miệng rất thoải mái. Cô ấy đã quen với điều này và thực sự rất khó để thay đổi nó trong một thời gian ngắn.
Lúc này, Đậu Nành bất ngờ lên tiếng: “Viên Viên muốn sau này lớn lên trở nên xấu xí sao?”
Nghe thấy, Đường Viên Viên hốt hoảng lắc đầu: “Không muốn đâu”
“Vậy là không được rồi. Nếu như thở bằng miệng trong một thời gian dài thì sẽ không còn đẹp như trước nữa.”
“A, vậy thì sau này nhất định Viên Viên sẽ sửa. Anh trai đừng chê Viên Viên xấu xí nhé. Viên Viên muốn chơi với anh trai cơ”
“Anh không ghét điều đó, nhưng em phải bỏ mọi thói quen xấu”
“Vâng, Viên Viên sẽ làm”
“Hôm nay, em muốn ăn gì?”
Ui, có thể ăn sao? Kỳ thực thì Đường Viên Viên đến đây không phải để ăn. Chẳng qua là cô bé cảm thấy anh trai đối xử với mình rất tốt nên là muốn đến tìm anh ấy chơi thôi.
Vậy nên, cô chỉ mím môi, không nói gì cả.
“Sao thế?”
Thấy cô bé một lúc lâu vẫn không nói lời nào, Đậu Nành còn nghĩ rằng là bởi vì cô bé đang không được vui, vì vậy liền hỏi cô bé: “Có phải tại vì vừa nãy anh mắng em, nên em không vui phải không?”
“Không phải vậy đâu.”
Đường Viên Viên lắc đầu lia lịa, chọc chọc ngón tay, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì hôm nay em đến để tìm anh chứ không phải là tới để ăn uống gì cả”
Nghe đến đây, Đậu Nành cũng hiểu được ý của cô bé.
Chương 2141:
“Anh biết rồi, là anh muốn mời em đến đây ăn chứ không phải là em từ mò tới đây ăn. Anh nói vậy có đúng không?”
Đường Viên Viên vẫn luôn thích đồ ăn ngon, ngay lúc này, nước miếng cũng muốn chảy ra, cô bé ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “Vậy thì, hôm nay em muốn ăn kem ly, có được không?”
“Đương nhiên là được rồi”
“Cám ơn anh”
Sau đó, Đậu Nành lập tức dẫn Đường Viên Viên đi ăn kem ly, chờ đến khi tới buổi tối, bà Đường mới đến đón Đường Viên Viên về nhà.
Ngày hôm sau, Đường Viên Viên cũng ầmĩ đòi tới. Cuộc sống sau này, Đường Viên Viên hoàn toàn có thể được coi như một nửa con gái của nhà họ Hàn, mỗi ngày đến, trở nên vô cùng quen thuộc với người trong nhà họ Hàn.
Ngay cả Âu Thần cũng rất thích đứa nhỏ này.
Đương nhiên, để nói về lý do thích, chính là vì cô bé vẫn luôn quấn lấy Đậu Nành, Đậu Nành phải chơi cùng cô bé, giúp anh giảm bớt được rất nhiều phiên phức Mặc dù lần trước hai vợ chồng đã bàn bạc xong, nhưng mà Âu Thần vẫn lo lắng rằng Minh Thư sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy vào những lúc rảnh rỗi vẫn sẽ đến tìm Minh Thư để chứng minh sự trong sạch của mình.
“Mặc dù ban đầu là do anh đưa cô bé đến, nhưng mà sau này chúng ở với nhau cũng khá tốt, cũng không phải là anh có ý gì”
Hàn Minh Thư biết anh muốn nói điều gì: “Em cũng đâu có nói là có vấn đề, sao anh lại phải vội vàng tự chứng minh bản thân mình trong sạch rồi?”
“Anh sợ rằng nếu như không nói rõ, đến lúc đó em lại phải tức giận thôi.”
Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Hàn Minh Thư đêm hôm đó, Dạ Âu Thần thực sự vô cùng sợ. Trước đó, cả hai người họ đều đã phải trải qua quá nhiều khó khăn, để có được cuộc sống yên bình như bây giờ quả thực không dễ dàng gì.
Anh hy vọng cả đời này, hai vợ chồng họ sẽ mãi mãi không có bất cứ một cuộc cãi vã nào cả.
Cho dù có, anh cũng sẽ nhường nhịn cô, lúc nào cũng để cô là người thắng.
“Thực sự là em không tức giận gì cả. Mặc dù có những lúc không vui nhưng chỉ là trong chốc lát thôi. Bây giờ nhìn dáng vẻ của Đậu Nành cũng rất tốt. Trước đó em từng hỏi con, con nói rất thích cô bé mũm mĩm này, sẽ yêu thương và chăm sóc con bé như là em gái mình”
Từ sau khi Từ Tiểu Nhan sinh con, Hàn Thanh chạy qua chạy lại từ công ty tới nhà, cả ngày ngủ không đủ giấc.
Mặc dù Tiểu Nhan cảm thấy đau lòng cho anh ấy, nhưng từ đầu đến cuối, Hàn Thanh chưa bao giờ tự thấy đau lòng cho bản thân mình, kết quả vẫn là khiến bản thân trở nên mệt mỏi.
Hôm nay, trong lúc họp, sắc mặt cũng rất kém, Tô Cửu nhìn thấy sắc mặt của anh ấy không tốt, bèn chủ động hỏi.
“Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Anh có muốn cho dừng cuộc họp lại không, để tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi một lát?”
Hàn Thanh khẽ lắc đầu: ‘Không cần đâu.”
Những người khác cũng phát hiện ra sắc mặt của Hàn Thanh không được tốt, rối rít ân cần hỏi thăm sức khỏe của anh ấy.
“Tổng giám đốc Thanh, thật sự không cần cho dừng cuộc họp lại hay sao? Lúc nào cũng có thể cho mở lại cuộc họp mà, sức khỏe của anh vẫn quan trọng hơn cả”
“Đúng vậy đấy Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh nhìn rất kém, nếu không thì, anh cứ đến bệnh viện trước đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi là được rồi. Chờ cho đến khi có kết quả, khi đó chúng tôi sẽ báo cáo lại cho tổng giám đốc”
Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Thanh đầy lo lắng, Hàn Thanh ho nhẹ, lấy tay che ở trước miệng của mình.
“Không sao đâu, tiếp tục cuộc họp thôi.”
Thấy mọi người vẫn cứ nhìn chằm chằm anh ấy, Hàn Thanh không thể làm gì khác, chỉ có thể nói: “Sức khỏe tôi thế nào tôi tự biết, tiếp tục thôi.”
Chờ cuộc họp kết thúc, Hàn Thanh quay trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế salon, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.
Nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng, anh ấy lại ngồi dậy, tiếp tục công việc.
Chương 2142:
Làm việc một lúc, anh ấy cảm thấy trước mắt của mình giống như xuất hiện ảo ảnh. Hàn Thanh nhận thấy được răng tình trạng có vẻ nghiêm trọng, cảm thấy rằng trước khi công việc kết thúc phải đi đến bệnh viện.
Nếu không, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc có chuyện gì xảy ra thì anh ấy cũng không thể làm được gì nữa.
Không làm được gì thì cũng không sao, nhưng mà Tiểu Nhan sẽ lo lắng cho anh ấy.
Nghĩ tới đây, Hàn Thanh lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, đi được nửa đường,Tô Cửu lại không nhịn được đành đi vào để nhắc nhở anh ấy: “Tổng giám đốc Thanh, anh cảm thấy như thế nào rồi? Anh thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?
“Ừ, hôm nay tôi tan làm sớm, có chuyện gì ngày mai chúng ta tiếp tục nOI.
Tô Cửu vô cùng lo lắng, nghe thấy anh ấy nói muốn tan làm sớm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta còn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, nhờ Tiểu Nhan khuyên nhủ anh ấy.
Bây giờ thì lại không cần nữa rồi.
“Tổng giám đốc Thanh, tôi nghĩ, tốt nhất anh vẫn nên đi đến bệnh viện một chuyến”
“ừ”
“Nếu không thì để tôi lái xe đưa anh đi nhé 2?”
“Cái hợp đồng này vẫn chưa xử lý xong, cô xử lý đi, tôi sẽ tự lái xe đi.”
“Vậy cũng được:’ Tô Cửu không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhận lấy hợp đồng từ trong tay Hàn Thanh, dặn dò lại lần nữa: “Tổng giám đốc Thanh nhất định phải chú ý an toàn. Nếu như anh cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, phải gọi điện thoại ngay cho tôi, không cần phải tiếp tục lái xe đâu nha.”
“Cám ơn cô”
Sau khi Hàn thanh rời đi, Tô Cửu cũng bắt đầu xử lý vấn đề hợp đồng.
Mà vào thời điểm này, Tiểu Nhan đang đi đến siêu thị.
Ở nhà, La Tuệ Mỹ đang chăm sóc cho hai đứa nhỏ. Vậy nên nhân cơ hội này, cô ấy đi đến siêu thị mua một vài thứ đồ dùng cần thiết cho trẻ em, tã lót, sữa bột, bình sữa chẳng hạn.
Cô ấy đang đứng cạnh cái giá để đồ, ở ngay phía trước, những hộp đường vốn được xếp thành từng trồng bỗng nhiên bị một cái xe đẩy đâm trúng, làm đổ, lộp bộp rơi xuống, tiếng động vô cùng lớn, làm cho Tiểu Nhan bị giật mình.
Tiểu Nhan bị dọa đến mức tim không ngừng đập thình thịch, ngay cả mí mắt cũng liên tục giật giật theo, theo bản năng, cô ấy đưa tay chạm vào mí mắt của mình.
Theo đó, tim của cô ấy cũng đập dữ dội.
Đây là có chuyện gì? Tại sao lúc này cô ấy lại không ngừng sợ hãi như vậy?
Tiểu Nhan hít một hơi thật sâu, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên lấy xuống món đồ cô ấy muốn mua ở trên cái giá, thả vào xe để đồ, ngực lại truyền đến từng cơn nhói.
Nhất thời đau đến mức cô ấy không thể nhịn được, trực tiếp ngồi xổm xuống, Trong phút chốc, Tiểu Nhan nghĩ ngay tới Hàn Thanh, bỗng chốc trong lòng trở nên hoảng sợ.
Cùng với đó, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, trái tim cô ấy như thắt lại, vô cùng đau đớn. Phải mất một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, cô ấy rút điện thoại ra, lúc nhìn thấy tên người gọi hiện lên trên màn hình là Hàn Thanh, sự lo lắng trong lòng không những không giảm đi mà ngược lại còn tăng thêm mấy phần.
Cô ấy nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia điện thoại truyền đến lại là một giọng nữ vô cùng xa lạ.
“Chào cô, xin hỏi cô có phải là vợ của chủ số điện thoại di động này không?”
Trong lòng Tiểu Nhan dấy lên một dự cảm không lành, một lúc lâu sau mới có thể tìm lại được giọng nói của mình.
” Dạ, đúng là tôi, xin hỏi cô là ai?”
“Xe của anh ấy đâm trúng hàng rào sau đó anh ấy bị ngất. Mới lúc nãy, bác sĩ đã đưa anh ấy đi, nhưng điện thoại di động bị rơi xuống dưới đất, tôi liên nhặt lên gọi điện thoại cho cô.”
Đâm trúng hàng rào?
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Nhan trở lên trắng bệch: “Xin lỗi, điều cô vừa mới nói… Là thật sao?”
Chương 2143:
“Cô gái này, tôi không nói đùa với cô đâu, bây giờ xe của anh ấy vẫn còn đỗ ở đây này”
“Bệnh viện nào?”
Giọng nói của Tiểu Nhan bỗng nhiên tăng cao, khiến cho đối phương giật mình sợ hãi. Sau khi cô ấy chấn áp nỗi hoảng sợ của mình xuống, lại nói:”Xin lỗi cô, cảm xúc của tôi hơi bị mất kiểm soát. Xin hỏi anh ấy được đưa đến bệnh viện nào vậy ạ?”
“Nhìn ký hiệu thì có lẽ là bệnh viện ở gần nhất, nó ở ngã tư khu trường học phía Đông.”
“Cám ơn cô, tôi biết rồi, ngay lập tức tôi sẽ đến đó.”
Sau khi cất điện thoại di động, Tiểu Nhan vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, kết quả là cô ấy đâm trúng phả một người.
Cô ấy bị bay ra ngoài theo quán tính, thoáng cái, Tiểu Nhan đã ngã ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng.
Mà người bị cô ấy đụng trúng lại đứng rất vững vàng, sau khi Tiểu Nhan định bò dậy, liền đỡ được cánh tay của cô.
“Là cô sao?”
Giọng nói quen thuộc khiến cho Tiểu Nhan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn người kia.
Người vừa bị cô ấy đâm trúng người là Tiêu Túc. Nhìn thấy cô sắc mặt tái nhợt, ngã xuống, lúc cô ấy định đứng dậy thì vội kéo tay cô ấy lại, không hề nghĩ rằng đấy lại là Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan nhìn thấy Tiêu Túc, trong đầu không nghĩ được gì cả, chỉ nghĩ đến việc Hàn Thanh xảy ra chuyện, cô ấy phải đi tìm anh ấy.
Trong lúc hoảng hốt, cô ấy chỉ thoáng nhìn Tiêu Túc rồi thu lại ánh mắt ngay, sau đó, liền hất tay anh ta ra, chạy ra phía ngoài.
Đi được hai bước, cổ chân của cô truyền tới sự đau đớn vô cùng, khiến cho cô ấy suýt chút nữa thì quỳ sụp xuống. Thật may là Tiêu Túc đã kịp thời đỡ được cô ấy.
“Sao vậy? Có chuyện gì gấp lắm à?”
Cơn đau kịch liệt khiến cho trán của Tiểu Nhan đổ ra lấm tấm mồ hôi, đau đến mức cô ấy không thể nào nhúc nhích được, chắc hẳn là khi cô ấy ngã xuống lúc nãy thì bị trật chân.
Nhưng mà cô ấy còn phải đi tìm Hàn Thanh, cũng không biết Hàn Thanh bây giờ như thế nào, cô ấy phải đi tìm anh ấy ngay lập tức.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy dùng sức bắt lấy cánh tay của Tiêu Túc.
“Xin anh, hãy đưa tôi đến bệnh viện ở gần khu trường học phía Đông, bệnh viện gần khu trường học phía Đông!”
Bệnh viện gần khu trường học phía Đông?
Tiêu Túc hơi cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao cô ấy lại thành ra dáng vẻ gấp gáp như vậy?
Tiểu Nhan thấy cậu ta không định đưa mình đi, còn phải hỏi lại mình, cô ấy lại tự mình mình rời đi. Tiêu Túc không thể làm gì khác, nói: “Tôi sẽ đưa cô đi, nhưng mà cô phải đợi tôi một lát”
Cậu ta và Tiểu Bạch cùng ra đi ra ngoài để mua đồ, Tiểu Bạch vẫn còn đang ở bên trong thử quần áo, cậu ta đứng đợi ở ngoài này. Vậy nên, cậu ta phải đi nói cho Tiểu Bạch biết.
Ngay khi Tiêu Túc vừa mới xoay người đi, ở phía sau, Tiểu Nhan liền khập khiêng chân chạy, rõ ràng vết thương trên cổ chân đau đến mức thấu tận tâm can nhưng mà cô ấy lại giống như không cảm nhận được sự đau đớn ấy, khập khiễng chạy về phía trước.
Không biết phải làm sao, Tiêu Túc chỉ có thể chạy tới định ngăn Tiểu Nhan lại, nhưng mà lúc này, căn bản Tiểu Nhan không thể nghe lọt tai bất cứ lời nào, chỉ một lòng muốn tự mình chạy đến bệnh viện gần khu trường học phía Đông. Cuối cùng, quả thực Tiêu Túc không thể nào cản cô ấy lại, không thể làm gì khác ngoại trừ đưa cô ấy đến bệnh viện đó.
Cậu ta nghĩ, đợi đến khi đưa cô ấy đến bệnh viện, sẽ gọi điện thoại báo cho Tiểu Bạch chuyện này.
Mặc dù lúc Tiểu bạch ngốc nghếch ra ngoài không tìm được cậu ta sẽ tức giận, nhưng mà dù sao tình huống bây giờ cũng rất cấp bách, cô ấy chắc hẳn sẽ hiểu cho cậu ta mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Vì vậy cậu ta liền lái xe đưa Tiểu Nhan đến bệnh viện gần khu trường học phía Đông, cả đoạn đường đi, Tiểu Nhan cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi yên một chỗ mở to mắt nhìn, giống như một bức tượng gỗ.
Tiêu Túc nhìn dáng vẻ này của cô ấy, cũng đoán được chuyện xảy ra thực sự rất nghiêm trọng, cho nên cũng không dám hỏi gì thêm.
Chương 2144:
Giang Tiểu Bạch đến mua quần áo của phụ nữ có thai, gân đây cô ăn rất nhiều, cho nên thịt trên người cũng nhiều hơn, hơn nữa bụng cũng lớn hơn không ít, vậy nên quần áo chuẩn bị trước đó cũng không vừa nữa. Hôm nay, lúc ghé qua một cửa hàng bán quần áo cho phụ nữ có thai, nhìn thấy một chiếc váy có kiểu dáng khá đẹp, Giang Tiểu Bạch liền đi vào để thử.
Sau đó, cô ta ở trong phòng thay quần áo thay đi thay lại mất nửa ngày, cuối cùng mới thay xong quần áo, rồi nhìn thấy mình trong gương, cảm thấy mình bây giờ đúng là đã béo như con lợn rồi.
Nghĩ rằng một lát nữa đi ra ngoài nhất định phải nói với Tiêu Túc, để cậu ta nhìn mà xem, chỉ vì sinh con mà cô ta đã béo đến mức này rồi. Dáng người thay đổi, sau này cậu ta phải đối xử với cô ta thật tốt, không thể để cô ta phải chịu bất cứ sự tủi thân nào.
Suy nghĩ một lúc, đột nhiên Giang Tiểu Bạch cảm thấy bụng của mình hơi nhói, hình như là đứa nhóc lại đang đạp bụng của cô ta. Vậy nên, cô ta chầm chập ngồi xuống một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu đi ra ngoài.
Kết quả, sau khi đi ra, làm thế nào cũng không thể tìm thấy bóng dáng của Tiêu Túc.
“Anh ấy đâu rồi?”
Giang Tiểu Bạch giữ váy của mình nhìn xung quanh, nhân viên bán hàng đi tới, cười với cô ta: “Cô gái, cái váy này rất hợp với cô đấy”
Lúc này, Giang Tiểu Bạch không còn tâm tư để xem váy, liền hỏi cô ta: “Hỏi qua cô một việc được không, trước đó chồng tôi đã đi đâu vậy?”
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt, có phần do dự nói: “Mới lúc nãy, ở trước cửa, chồng của cô bị một cô gái đâm ngã, hình như đã rời đi cùng cô ấy rồi.”
“Rời đi rồi?” Sau khi Giang Tiểu Bạch nghe được rằng có cô gái đâm ngã Tiêu Túc, đôi mi thanh tú ngay lập tức nhíu lại: “Đang yên đang lành, tại sao lại đâm ngã được? Tại sao lại cùng nhau rời đi?”
Cô ta nghe mà đầu óc trở nên mơ hồ.
“Tôi cũng không biết tại sao, lúc ấy tôi cũng vội vã phải chạy đi tiếp những khách hàng khác, cho nên cũng không đi tới. Chỉ mơ hồ nhìn thấy sự việc diễn ra, tôi nghĩ là có vẻ chồng của cô cũng có quen biết với cô gái kia”
“Tại sao cô lại biết?”
“Tôi nhìn thấy anh ta đỡ cô gái kia dậy.
Tiêu Túc biết người phụ nữ kia?
“À, nhưng mà, hình như chân của cô gái kia bị thương rồi”
Nghe đến đây, Giang Tiểu Bạch cuối cùng biết, suy đoán nói: “Chẳng lẽ là cô gái đó đâm trúng chồng của tôi, sau đó tự cô ta ngã xuống, chân còn bị thương? Sau đó chồng tôi liền đỡ cô ta dậy, có lẽ là đưa cô gái đó đến bệnh viện?”
Nhân viên bán hàng cũng mơ màng một lúc, rồi sau đó gật đầu : “Cô thật thông minh, nghe cô suy đoán như vậy, tôi cũng cảm thấy chắc là đúng như vậy rồi”
Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi bực bội: “Cái tên khốn kiếp này, coi như là đưa người ta đi bệnh viện thì ít nhất cũng phải nói cho mình một tiếng chứ.
Tại sao lại không thấy tăm hơi anh ấy đâu rồi?”
Quả thực là một người con trai vô cùng chính trực! Tức chết cô ta rồi.
Giang Tiểu Bạch lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại ngay cho Tiêu Túc, kết quả, ngay khi vừa sờ thấy điện thoại di động thì phát hiện điện thoại của Tiêu Túc đang ở trên người mình.
Bởi vì gân đây, Giang Tiểu Bạch vẫn luôn cầm điện thoại của cậu ta để tính tiên, mua đồ, vậy nên điện thoại vẫn luôn ở trong túi xách của cô ta.
Bây giờ thì tốt rồi, người cũng không liên lạc được, Giang Tiểu Bạch cũng không biết đi phải đi nơi nào để tìm cậu ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tiểu Bạch vô cùng buồn bực.
Nhân viên bán hàng nhìn chăm chằm cô ta: “Cô gái, chiếc váy cô đang mặc như thế nào, cô có muốn mua không?”
Tiêu Túc không có ở đây, Giang Tiểu Bạch cũng không có tâm tư nào để thử váy nữa, chỉ có thể nói: “Muốn chứ, nhưng mà tôi lười thay đồ lại, cứ trực tiếp trả tiền đi”
Sau khi thanh toán xong xuôi, Giang Tiểu Bạch tự mình sách quần áo ra khỏi cửa. Đứng đợi ở cửa gần nửa tiếng, kết quả vẫn chưa thấy Tiêu Túc trở vê. Cô ta ưỡn cái bụng lớn của mình, thực sự là không thể nào chờ thêm được nữa, không làm được gì khác ngoại trừ việc phải vê nhà trước.
Sau khi Giang Tiểu Bạch về đến nhà, quả nhiên Tiêu Túc vẫn chưa về nhà. Cô ta buồn chán ngồi trên ghế sô pha vừa xem Tivi vừa ăn gì đó.
Giữa lúc này, Lương Nha Hòa Hòa đến thăm cô ta, phát hiện Tiêu Túc không có ở nhà, còn không ngừng hung hăng mắng một lúc lâu. Giang Tiểu Bạch không thể làm gì chỉ biết cười trừ, kể lại chuyện đã xảy ra vào ban ngày.