Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2199
Chương 2199:
“Được”
Sau đó, Lương Nha Hoà đi cùng với Giang Tiểu Bạch đến phòng ngủ để xem cậu bé.
Đã nửa năm rồi cô ấy không gặp con trai, đứa nhỏ đã không còn dáng vẻ như lúc trước Giang Tiểu Bạch nhìn thấy. Mặc dù những đặc điểm cơ bản trên mặt vẫn giống nhưng đã dần dần thay đổi. Hơn nữa, cô ấy nhìn con trai mình trong có vẻ người có da có thịt khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Tiêu Túc đứng ở cửa phòng không bước vào.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy sự ngoan ngoãn trên mặt con trai khi ngủ thì ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng dần trở nên dịu dàng hơn: “Đứa bé đã được đặt tên chưa mẹ?”
Lương Nha Hoà lắc đầu nói:” Đứa bé chưa đặt tên đâu, Tiêu Túc nói chờ con về rồi mới đặt”
Lương Nha Hoà nói Tiêu Túc muốn chờ Giang Tiểu Bạch về rồi mới đặt tên cho con trai sao? Vậy nói cách khác, Tiêu Túc có ý muốn đợi cô ấy trở về sao?
Nhưng mà, nếu cậu ta muốn đợi cô ấy về thì sao cậu ta không chờ đợi cô ấy cho đến khi cô ấy về chứ? Vì sao, Tiêu Túc lại có thể để cho cô ấy bắt gặp một cảnh tượng như vậy?
Nghĩ tới điều đó, Giang Tiểu Bạch vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận, cô ấy hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc của bản thân và sau đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Lương Nha Hoà nhìn cô ấy một lát, sau đó bà đột nhiên nói: “Hai đứa con bình tĩnh một lát đi.”
Lương Nha Hoà nói xong bèn đi ra ngoài, tiếp đó bà thay Giang Tiểu Bạch đóng cửa lại.
Sau đó bà kéo Tiêu Túc tới một chỗ xa, chất vấn cậu ta: “Tụi con có chuyện gì thế?”
Tiêu Túc mím mím môi mỏng, nhưng mà cậu ta không trả lời bà.
Lương Nha Hoà cảm thấy con trai mình chắc là nhất thời nói không ra lời rồi, cho nên bà cũng không hỏi lại nữa, vốn dĩ bà đã định đi vê nhà, có điều bây giờ Tiểu Bạch đang ở đây, Lương Nha Hoà lại không muốn về nữa mà bà quyết định ở lại luôn.
“Tiêu Túc, bây giờ con đi siêu thị mua thêm chút đồ về đi, buổi tối mẹ sẽ ở đây nấu cơm cho, lần này Tiểu Bạch đã về đây rồi, mẹ phải làm thêm vài món ăn ngon cho con bé mới được, con nhìn xem đứa nhỏ này gầy đi nhiều quá: Tiêu Túc không muốn rời đi một chút nào, cậu ta rất lo lắng bản thân cậu ta đi ra ngoài một chuyến trở lại, Tiểu Bạch đang ở bên cạnh của cậu ta lại chạy trốn mất thì sao, cho nên cậu ta cứ đứng yên tại chỗ đó mím chặt đôi môi mỏng, cậu ta không trả lời mẹ là đồng ý đi cũng không nói là từ chối.
“Con làm gì vậy? Nếu không đi mua thêm đồ, Tiểu Bạch tối nay sẽ ăn cái gì hả? Hơn nữa con bé đã về đây rồi còn gì, chắc chắn là sẽ không rời đi nữa đâu, con còn lo lắng cái gì nữa chứ?”
Trong lòng Tiêu Túc vô cùng băn khoăn, ánh mắt và phản ứng của Tiểu Bạch đều khiến cậu ta cảm thấy không phải là cô ấy muốn quay lại bên cạnh cậu ta, cô ấy chỉ muốn đến thăm đứa trẻ thôi, còn về việc cô ấy đến thăm cậu ta…
Cũng có khả năng cao là do cô ấy hành động mất kiểm soát vì đã uống rượu thôi.
Dù sao thì cũng giống như sự việc của Tiểu Nhan trước đây, khi mà Tiểu Bạch tỉnh táo, cô ấy chưa từng bị mất kiểm soát. Chuyện mất kiểm soát của cô ấy lần này cũng khiến Tiêu Túc nhìn rõ lòng của cô ấy, nhưng đồng thời nó cũng làm cậu ta bắt đầu dần lo lắng.
“Con đi đi, mẹ sẽ trông coi Tiểu Bạch cho con, trước khi con trở về, mẹ nhất định sẽ tìm cách giữ con bé lại cho con”
Bị Lương Nha Hoà thúc giục như vậy, Tiêu Túc mới xoay người đi siêu thị mua đồ.
Giang Tiểu Bạch ngồi với em bé trong phòng một lúc lâu, sau đó cô ấy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh con, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ và yên tĩnh không nói gì, vốn dĩ cô ấy cho rằng như vậy sẽ không đánh thức đứa trẻ.
Nhưng mà điều cô ấy không nghĩ tới chính là cô ấy chụp ảnh không được bao lâu thì đứa trẻ bất ngờ tỉnh dậy, sau đó đứa bé mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô ấy, đứa bé không hề khóc lóc hay làm nũng, rất là ngoan ngoãn.
“Cục cưng” Giang Tiểu Bạch ngay lập tức trở nên vô cùng kích động, cô ấy đặt điện thoại xuống, cúi người hướng về phía trước bế đứa bé lên, vừa ôm đứa bé vừa nói: “Mẹ là mẹ của con này”
Đã nửa năm không gặp, Giang Tiểu Bạch còn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ khóc, hay là sẽ không cho cô ấy bế cơ, nhưng không ngờ sau khi bị cô ấy bế lên, đứa bé thế mà lại vươn tay ra xoa xoa cằm của cô ấy, đứa nhỏ còn bập bẹ gì đó nói gì đó trong miệng, cái ngôn ngữ của trẻ con mà Giang Tiểu Bạch nghe không hiểu: “Con đang nói cái gì thế hả? Mẹ nghe không hiểu nè, mẹ là mẹ của con, con có biết không?”
Giang Tiểu Bạch bắt lấy nắm tay nhỏ của cậu bé, vành mắt của cô ấy nóng ran, cô ấy lại ôm chặt lấy cậu bé hơn chút, ôm chặt đứa bé trong lòng vài phút, cô ấy áp má vào má cậu bé: “Mẹ nhớ con lắm, con trai có nhớ mẹ không?”
Hai mẹ con ở chung với nhau trong phòng được một lúc, Lương Nha Hoà vẫn luôn ở bên ngoài đợi, bà cũng không có đi vào quấy nhiễu hai mẹ con.
“Được”
Sau đó, Lương Nha Hoà đi cùng với Giang Tiểu Bạch đến phòng ngủ để xem cậu bé.
Đã nửa năm rồi cô ấy không gặp con trai, đứa nhỏ đã không còn dáng vẻ như lúc trước Giang Tiểu Bạch nhìn thấy. Mặc dù những đặc điểm cơ bản trên mặt vẫn giống nhưng đã dần dần thay đổi. Hơn nữa, cô ấy nhìn con trai mình trong có vẻ người có da có thịt khoẻ mạnh hơn lúc trước.
Tiêu Túc đứng ở cửa phòng không bước vào.
Giang Tiểu Bạch nhìn thấy sự ngoan ngoãn trên mặt con trai khi ngủ thì ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng dần trở nên dịu dàng hơn: “Đứa bé đã được đặt tên chưa mẹ?”
Lương Nha Hoà lắc đầu nói:” Đứa bé chưa đặt tên đâu, Tiêu Túc nói chờ con về rồi mới đặt”
Lương Nha Hoà nói Tiêu Túc muốn chờ Giang Tiểu Bạch về rồi mới đặt tên cho con trai sao? Vậy nói cách khác, Tiêu Túc có ý muốn đợi cô ấy trở về sao?
Nhưng mà, nếu cậu ta muốn đợi cô ấy về thì sao cậu ta không chờ đợi cô ấy cho đến khi cô ấy về chứ? Vì sao, Tiêu Túc lại có thể để cho cô ấy bắt gặp một cảnh tượng như vậy?
Nghĩ tới điều đó, Giang Tiểu Bạch vẫn còn cảm thấy vô cùng tức giận, cô ấy hít một hơi thật sâu để xoa dịu cảm xúc của bản thân và sau đó cô ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Lương Nha Hoà nhìn cô ấy một lát, sau đó bà đột nhiên nói: “Hai đứa con bình tĩnh một lát đi.”
Lương Nha Hoà nói xong bèn đi ra ngoài, tiếp đó bà thay Giang Tiểu Bạch đóng cửa lại.
Sau đó bà kéo Tiêu Túc tới một chỗ xa, chất vấn cậu ta: “Tụi con có chuyện gì thế?”
Tiêu Túc mím mím môi mỏng, nhưng mà cậu ta không trả lời bà.
Lương Nha Hoà cảm thấy con trai mình chắc là nhất thời nói không ra lời rồi, cho nên bà cũng không hỏi lại nữa, vốn dĩ bà đã định đi vê nhà, có điều bây giờ Tiểu Bạch đang ở đây, Lương Nha Hoà lại không muốn về nữa mà bà quyết định ở lại luôn.
“Tiêu Túc, bây giờ con đi siêu thị mua thêm chút đồ về đi, buổi tối mẹ sẽ ở đây nấu cơm cho, lần này Tiểu Bạch đã về đây rồi, mẹ phải làm thêm vài món ăn ngon cho con bé mới được, con nhìn xem đứa nhỏ này gầy đi nhiều quá: Tiêu Túc không muốn rời đi một chút nào, cậu ta rất lo lắng bản thân cậu ta đi ra ngoài một chuyến trở lại, Tiểu Bạch đang ở bên cạnh của cậu ta lại chạy trốn mất thì sao, cho nên cậu ta cứ đứng yên tại chỗ đó mím chặt đôi môi mỏng, cậu ta không trả lời mẹ là đồng ý đi cũng không nói là từ chối.
“Con làm gì vậy? Nếu không đi mua thêm đồ, Tiểu Bạch tối nay sẽ ăn cái gì hả? Hơn nữa con bé đã về đây rồi còn gì, chắc chắn là sẽ không rời đi nữa đâu, con còn lo lắng cái gì nữa chứ?”
Trong lòng Tiêu Túc vô cùng băn khoăn, ánh mắt và phản ứng của Tiểu Bạch đều khiến cậu ta cảm thấy không phải là cô ấy muốn quay lại bên cạnh cậu ta, cô ấy chỉ muốn đến thăm đứa trẻ thôi, còn về việc cô ấy đến thăm cậu ta…
Cũng có khả năng cao là do cô ấy hành động mất kiểm soát vì đã uống rượu thôi.
Dù sao thì cũng giống như sự việc của Tiểu Nhan trước đây, khi mà Tiểu Bạch tỉnh táo, cô ấy chưa từng bị mất kiểm soát. Chuyện mất kiểm soát của cô ấy lần này cũng khiến Tiêu Túc nhìn rõ lòng của cô ấy, nhưng đồng thời nó cũng làm cậu ta bắt đầu dần lo lắng.
“Con đi đi, mẹ sẽ trông coi Tiểu Bạch cho con, trước khi con trở về, mẹ nhất định sẽ tìm cách giữ con bé lại cho con”
Bị Lương Nha Hoà thúc giục như vậy, Tiêu Túc mới xoay người đi siêu thị mua đồ.
Giang Tiểu Bạch ngồi với em bé trong phòng một lúc lâu, sau đó cô ấy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh con, cô ấy vẫn luôn lặng lẽ và yên tĩnh không nói gì, vốn dĩ cô ấy cho rằng như vậy sẽ không đánh thức đứa trẻ.
Nhưng mà điều cô ấy không nghĩ tới chính là cô ấy chụp ảnh không được bao lâu thì đứa trẻ bất ngờ tỉnh dậy, sau đó đứa bé mở to đôi mắt trong veo, nghiêm túc mà chăm chú nhìn cô ấy, đứa bé không hề khóc lóc hay làm nũng, rất là ngoan ngoãn.
“Cục cưng” Giang Tiểu Bạch ngay lập tức trở nên vô cùng kích động, cô ấy đặt điện thoại xuống, cúi người hướng về phía trước bế đứa bé lên, vừa ôm đứa bé vừa nói: “Mẹ là mẹ của con này”
Đã nửa năm không gặp, Giang Tiểu Bạch còn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ khóc, hay là sẽ không cho cô ấy bế cơ, nhưng không ngờ sau khi bị cô ấy bế lên, đứa bé thế mà lại vươn tay ra xoa xoa cằm của cô ấy, đứa nhỏ còn bập bẹ gì đó nói gì đó trong miệng, cái ngôn ngữ của trẻ con mà Giang Tiểu Bạch nghe không hiểu: “Con đang nói cái gì thế hả? Mẹ nghe không hiểu nè, mẹ là mẹ của con, con có biết không?”
Giang Tiểu Bạch bắt lấy nắm tay nhỏ của cậu bé, vành mắt của cô ấy nóng ran, cô ấy lại ôm chặt lấy cậu bé hơn chút, ôm chặt đứa bé trong lòng vài phút, cô ấy áp má vào má cậu bé: “Mẹ nhớ con lắm, con trai có nhớ mẹ không?”
Hai mẹ con ở chung với nhau trong phòng được một lúc, Lương Nha Hoà vẫn luôn ở bên ngoài đợi, bà cũng không có đi vào quấy nhiễu hai mẹ con.
Bình luận facebook