Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 00
Chương 2200:
Khoảng chừng một lát sau, cánh cửa được mở ra.
Lương Nha Hoà đứng dậy ngay lập tức, sau đó bà nhìn thấy Giang Tiểu Bạch ôm đứa bé trên tay đang tiến ra ngoài.
“Tiểu Bạch, thằng bé đã tỉnh rồi hả con? Hai mẹ con ở với nhau thế nào?
Mọi người ở nhà vẫn đang dạy thằng bé nói chuyện, nhưng mà thằng bé còn quá nhỏ nên vẫn chưa học được.”
Sắc mặt Giang Tiểu Bạch có chút tái nhợt, nụ cười của cô ấy có phần bất đắc dĩ.
“Nhưng mà cũng không vấn đề gì, bây giờ thằng bé vẫn còn nhỏ mà, vẫn chưa học được cũng là chuyện bình thường.
“Tương lai con tự mình dạy thằng bé, tiếng gọi đầu tiên của thằng bé sẽ là gọi mẹ mà, con dạy thêm vài câu, thằng bé nhất định sẽ học được”
Lương Nha Hoà nói những lời này thực ra đang gợi ý với Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch sao có thể không nghe ra ý trong lời bà là dù thế nào cũng hy vọng cô ấy ở lại chứ.
Giang Tiểu Bạch không trả lời bà, mà cô ấy chỉ yên lặng nhìn Lương Nha Hoà.
Đối mặt với một Giang Tiểu Bạch như vậy, nụ cười trên gương mặt Lương Nha Hoà gần như không giữ nổi nữa rồi, bà chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Con làm sao vậy?”
Lúc này Giang Tiểu Bạch mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con muốn dẫn thằng bé về sống cùng con vài ngày, được không ạ?”
Nghe đến đây, Lương Nha Hoà thực sự hoảng sợ mất rồi.
Trước kia khi Tiểu Bạch nói rằng con bé sẽ đi, bà cũng không hoảng sợ như bây giờ, bởi vì Tiểu Bạch đã để lại đứa trẻ cho Tiêu Túc, điều này cho thấy có khả năng là tương lai Tiểu Bạch sẽ quay lại.
Nhưng mà nửa năm qua đi rồi, con bé quay lại rồi, lần này quay về con bé lại muốn mang đứa trẻ đi.
Điều này có nghĩa là gì? Khả năng lớn nhất có lẽ lân này con bé thực sự muốn rời xa Tiêu Túc chứ sao, bây giờ mang đứa trẻ đi là bước đầu tiên, và sau đó…
Lương Nha Hoà gần như không dám nghĩ xa hơn, càng nghĩ bà càng cảm thấy kinh hãi.
Hơn nửa ngày bà cũng chẳng cất nổi lời, máu trên mặt cũng cùng với tinh thần của bà tan biến.
“Con xin lỗi mẹ, con đã nửa năm không gặp thằng bé rồi, con rất nhớ thằng bé, con sẽ đưa thằng bé ra ngoài sống vài ngày, được không ạ?”“
“Tiểu, Tiểu Bạch” Lương Nha Hoà cuối cùng cũng trở lại bình thường, bà có một chút nôn nóng kéo tay áo Giang Tiểu Bạch, bà căng thẳng nói như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy: “Tại sao con lại muốn ra ngoài ở hả? Lần này không phải là con đã trở về rồi sao? Cái nhà này có nhiều phòng như Vậy, con cứ tùy ý chọn một gian phòng đi, hay là con không thích căn nhà này hả? Hay là để mẹ với ba của Tiêu Túc sẽ cùng chung tiền mua cho hai mẹ con một căn khác nhé? Hay là con nghĩ rằng mẹ sống ở đây không tiện, thế thì con cũng đừng lo lắng, mẹ không sống ở đây đâu, chỉ là ban ngày mẹ đến để giúp Tiêu Túc chăm sóc đứa trẻ, ban đêm đều là tự nó chăm sóc cho thằng bé hết.”
Lúc vội vàng, Lương Nha Hoà đã nói rất nhiều, rất nhiều, loại thái độ cực kỳ khiêm tốn này khiến Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đau khổ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, con chỉ muốn cùng thằng bé ra ngoài sống vài ngày thôi ạ.
“Mẹ không sao, mẹ chỉ là cho con lời gợi ý thôi, con cảm thấy cái nào tốt hơn?”
Giang Tiểu Bạch không trả lời.
“Vậy con cứ nghĩ về nó con nhé, nghĩ kĩ càng rồi nói với mẹ, được không con?”
“Mẹ, con chỉ muốn đưa thằng bé ra ngoài sống vài ngày, con… con không muốn sống ở đây” Nụ cười trên mặt Lương Nha Hoà rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, nó dần dần biến mất không còn tăm hơi, bà nặng nề thở dài, ánh mắt bi thương mà mở miệng: “Vừa rồi mẹ kêu Tiêu Túc đi siêu thị mua đồ, còn bảo nó là để buổi tối giữ con ở lại ăn cơm, mẹ muốn làm cho con ăn một bữa ăn ngon, vậy mà Tiêu Túc đứa trẻ này lại không muốn đi, bị mẹ nói rất lâu vẫn không chịu đi, bây giờ mẹ rốt cuộc cũng hiểu được rồi, nửa năm trôi qua rồi, con vẫn chưa tha thứ cho Tiêu Túc, phải không con?”
Giang Tiểu Bạch ôm chặt đứa nhỏ trong tay, cô ấy chớp chớp mắt, rồi trâm mặc không nói gì.
Nhìn thấy động tác của cô ấy, Lương Nha Hoà thở dài bất lực: “Con sợ cái gì chứ? Con trai con là do con sinh ra, nếu con thật sự muốn mang đứa bé đi, sẽ không có người nào tranh giành thằng bé với con cả”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch kinh ngạc ngẩng đầu.
“Mẹ hiểu cảm giác của con, bản thân mẹ cũng là phụ nữ, dù gia đình họ Tiêu cũng muốn có đứa bé này, nhưng mà nếu đứng dưới góc độ của những đứa trẻ mà suy nghĩ thì mẹ sẽ đề nghị thằng bé nên chọn ở với mẹ đẻ của mình’.
Hốc mắt Giang Tiểu Bạch lập tức ươn ướt.
Mẹ chồng cô ấy thật sự là mẹ chồng tốt nhất trên đời, sẽ không có người thứ hai như vậy tồn tại nữa:”Nhưng Tiểu Bạch à, con thật sự không thể cân nhắc thêm sao? Con với Tiêu Túc mới đi cùng nhau được bao lâu chứ? Chia cách nửa năm bây giờ con thật sự muốn chia tay luôn thật sao? Sáu tháng qua con chưa từng hối hận dù chỉ là một khoảnh khắc hay sao? Mặc dù thằng bé có thể theo con, nhưng mà một đứa trẻ không có tình thương của cả ba và mẹ thì có thực sự là trọn vẹn không con?”
Khoảng chừng một lát sau, cánh cửa được mở ra.
Lương Nha Hoà đứng dậy ngay lập tức, sau đó bà nhìn thấy Giang Tiểu Bạch ôm đứa bé trên tay đang tiến ra ngoài.
“Tiểu Bạch, thằng bé đã tỉnh rồi hả con? Hai mẹ con ở với nhau thế nào?
Mọi người ở nhà vẫn đang dạy thằng bé nói chuyện, nhưng mà thằng bé còn quá nhỏ nên vẫn chưa học được.”
Sắc mặt Giang Tiểu Bạch có chút tái nhợt, nụ cười của cô ấy có phần bất đắc dĩ.
“Nhưng mà cũng không vấn đề gì, bây giờ thằng bé vẫn còn nhỏ mà, vẫn chưa học được cũng là chuyện bình thường.
“Tương lai con tự mình dạy thằng bé, tiếng gọi đầu tiên của thằng bé sẽ là gọi mẹ mà, con dạy thêm vài câu, thằng bé nhất định sẽ học được”
Lương Nha Hoà nói những lời này thực ra đang gợi ý với Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch sao có thể không nghe ra ý trong lời bà là dù thế nào cũng hy vọng cô ấy ở lại chứ.
Giang Tiểu Bạch không trả lời bà, mà cô ấy chỉ yên lặng nhìn Lương Nha Hoà.
Đối mặt với một Giang Tiểu Bạch như vậy, nụ cười trên gương mặt Lương Nha Hoà gần như không giữ nổi nữa rồi, bà chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: “Con làm sao vậy?”
Lúc này Giang Tiểu Bạch mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con muốn dẫn thằng bé về sống cùng con vài ngày, được không ạ?”
Nghe đến đây, Lương Nha Hoà thực sự hoảng sợ mất rồi.
Trước kia khi Tiểu Bạch nói rằng con bé sẽ đi, bà cũng không hoảng sợ như bây giờ, bởi vì Tiểu Bạch đã để lại đứa trẻ cho Tiêu Túc, điều này cho thấy có khả năng là tương lai Tiểu Bạch sẽ quay lại.
Nhưng mà nửa năm qua đi rồi, con bé quay lại rồi, lần này quay về con bé lại muốn mang đứa trẻ đi.
Điều này có nghĩa là gì? Khả năng lớn nhất có lẽ lân này con bé thực sự muốn rời xa Tiêu Túc chứ sao, bây giờ mang đứa trẻ đi là bước đầu tiên, và sau đó…
Lương Nha Hoà gần như không dám nghĩ xa hơn, càng nghĩ bà càng cảm thấy kinh hãi.
Hơn nửa ngày bà cũng chẳng cất nổi lời, máu trên mặt cũng cùng với tinh thần của bà tan biến.
“Con xin lỗi mẹ, con đã nửa năm không gặp thằng bé rồi, con rất nhớ thằng bé, con sẽ đưa thằng bé ra ngoài sống vài ngày, được không ạ?”“
“Tiểu, Tiểu Bạch” Lương Nha Hoà cuối cùng cũng trở lại bình thường, bà có một chút nôn nóng kéo tay áo Giang Tiểu Bạch, bà căng thẳng nói như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi vậy: “Tại sao con lại muốn ra ngoài ở hả? Lần này không phải là con đã trở về rồi sao? Cái nhà này có nhiều phòng như Vậy, con cứ tùy ý chọn một gian phòng đi, hay là con không thích căn nhà này hả? Hay là để mẹ với ba của Tiêu Túc sẽ cùng chung tiền mua cho hai mẹ con một căn khác nhé? Hay là con nghĩ rằng mẹ sống ở đây không tiện, thế thì con cũng đừng lo lắng, mẹ không sống ở đây đâu, chỉ là ban ngày mẹ đến để giúp Tiêu Túc chăm sóc đứa trẻ, ban đêm đều là tự nó chăm sóc cho thằng bé hết.”
Lúc vội vàng, Lương Nha Hoà đã nói rất nhiều, rất nhiều, loại thái độ cực kỳ khiêm tốn này khiến Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đau khổ: “Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, con chỉ muốn cùng thằng bé ra ngoài sống vài ngày thôi ạ.
“Mẹ không sao, mẹ chỉ là cho con lời gợi ý thôi, con cảm thấy cái nào tốt hơn?”
Giang Tiểu Bạch không trả lời.
“Vậy con cứ nghĩ về nó con nhé, nghĩ kĩ càng rồi nói với mẹ, được không con?”
“Mẹ, con chỉ muốn đưa thằng bé ra ngoài sống vài ngày, con… con không muốn sống ở đây” Nụ cười trên mặt Lương Nha Hoà rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, nó dần dần biến mất không còn tăm hơi, bà nặng nề thở dài, ánh mắt bi thương mà mở miệng: “Vừa rồi mẹ kêu Tiêu Túc đi siêu thị mua đồ, còn bảo nó là để buổi tối giữ con ở lại ăn cơm, mẹ muốn làm cho con ăn một bữa ăn ngon, vậy mà Tiêu Túc đứa trẻ này lại không muốn đi, bị mẹ nói rất lâu vẫn không chịu đi, bây giờ mẹ rốt cuộc cũng hiểu được rồi, nửa năm trôi qua rồi, con vẫn chưa tha thứ cho Tiêu Túc, phải không con?”
Giang Tiểu Bạch ôm chặt đứa nhỏ trong tay, cô ấy chớp chớp mắt, rồi trâm mặc không nói gì.
Nhìn thấy động tác của cô ấy, Lương Nha Hoà thở dài bất lực: “Con sợ cái gì chứ? Con trai con là do con sinh ra, nếu con thật sự muốn mang đứa bé đi, sẽ không có người nào tranh giành thằng bé với con cả”
Nghe thấy vậy, Giang Tiểu Bạch kinh ngạc ngẩng đầu.
“Mẹ hiểu cảm giác của con, bản thân mẹ cũng là phụ nữ, dù gia đình họ Tiêu cũng muốn có đứa bé này, nhưng mà nếu đứng dưới góc độ của những đứa trẻ mà suy nghĩ thì mẹ sẽ đề nghị thằng bé nên chọn ở với mẹ đẻ của mình’.
Hốc mắt Giang Tiểu Bạch lập tức ươn ướt.
Mẹ chồng cô ấy thật sự là mẹ chồng tốt nhất trên đời, sẽ không có người thứ hai như vậy tồn tại nữa:”Nhưng Tiểu Bạch à, con thật sự không thể cân nhắc thêm sao? Con với Tiêu Túc mới đi cùng nhau được bao lâu chứ? Chia cách nửa năm bây giờ con thật sự muốn chia tay luôn thật sao? Sáu tháng qua con chưa từng hối hận dù chỉ là một khoảnh khắc hay sao? Mặc dù thằng bé có thể theo con, nhưng mà một đứa trẻ không có tình thương của cả ba và mẹ thì có thực sự là trọn vẹn không con?”
Bình luận facebook