Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-502
Chương 502: Tâm ý tương thông
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Messenger lại vang lên một chút, suy nghĩ của Tiểu Nhan bị đánh gãy, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, dùng sức lắc lắc đầu.
Cô đang suy nghĩ cái gì đấy? Hàn Đông sao có thể để ý đến cô được?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hàn Đông, chính là loại cấm dục, bằng không cũng sẽ không đến bây giờ còn chưa kết hôn, cô là một cô gái không có gì cả, làm sao có thể lọt vào mắt của anh ấy được chứ?
Dù sao, lúc trước Tô Cửu ưu tú như vậy, Hàn Đông cũng không coi trọng nha.
Mà cô, lại có tài đức gì? Có ưu điểm gì có thể khiến cho anh thích?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức trở nên buồn rầu, cầm điện thoại tiếp tục gõ chữ.
“Không thể, anh của cậu sẽ không thích loại người như tớ đâu.”
“Chưa thử qua, sao cậu biết được? Huống hồ không phải là cậu cũng đã hôn rồi sao? Lần sau cậu có thể tiến thêm một bước.”
Nhìn thấy câu nói này, Tiểu Nhan đột nhiên cảm giác được Hàn Minh Thư cũng rất xấu bụng, vì hạnh phúc chung thân của anh cô, cô cũng rất liều mạng.
Nhưng, Tiểu Nhan thật sự không có ý muốn tiếp tục nói cùng Hàn Minh Thư nữa, chỉ có thể đặt điện thoại di động sang một bên, trở mình sau đó nằm hình chữ đại ở trên giường.
Tâm tình có chút hỏng bét.
Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm chuyện này nữa.
Ngày thứ hai chính là thời gian mở phiên toà, Hàn Minh Thư làm nhân chứng hiện trường đương nhiên sẽ không vắng mặt, sáng sớm liền rửa mặt xong xuôi, đổi một bộ váy già dặn, sau đó lại thêm một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Trước khi đi, cô dặn dò Bé đậu nành hôm nay ở trường học phải ngoan ngõan ăn cơm, sau khi tan học cô liền tự mình đi đón cậu bé.
Hàn Minh Thư đã thật lâu chưa tự mình đi đón Bé đậu nành, sau khi đạt được cam kết như vậy đương nhiên là cậu bé rất mừng rỡ đồng ý.
Cô đi đến bệnh viện trước, thời điểm đến cửa phòng bệnh có nghe được âm thanh trò chuyện của Tống Thiến và Dạ Âu Thần.
Hiện tại lúc này sẽ còn chạy đến bệnh viện, tuổi tác như vậy, đoán chừng cũng chỉ có mẹ của Lâm Ân Ân.
Không biết bọn họ nói chuyện bao lâu, Hàn Minh Thư không đi vào quấy rầy, mà đứng chờ ở cạnh cửa.
Nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn luôn rất lạnh lùng, căn bản là anh không muốn nghe mẹ của đối phương nói những lời quỷ quái gì với mình, anh chỉ muốn trừng phạt người phụ nữ đã cố ý gây tổn thương.
Thời điểm Hàn Minh Thư xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ánh mắt Dạ Âu Thần lập tức bị cô hấp dẫn, sau đó mẹ Lâm bên này còn đang nói gì đó, Dạ Âu Thần liền đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Mẹ Lâm cùng Tống Thiến đều sửng sốt một chút, sau đó nhìn anh đi.
Nhìn thấy bước chân của anh có chút vội vàng, Tống Thiến còn có chút kinh ngạc, vẻ mặt Mẹ Lâm vô cùng nghi hoặc mà nhìn bà ta, Tống Thiến cũng chỉ đành giang tay ra, biểu thị mình cũng không rõ có chuyện gì xảy ra.
Cho đến cửa phòng bệnh bị kéo ra, thời điểm giọng nói của Dạ Âu Thần trở nên dịu dàng, Tống Thiến đại khái liền có thể đoán được vì sao.
“Sao lại đứng ở ngoài cửa, vào trong đi.” Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ đứng ở bên tường, người phụ nữ này ngốc sao? Sau khi đến đây thế mà cũng không đẩy cửa đi vào, liền đứng ở chỗ này, cô dự định đứng ở đây đến bao giờ?
“…” Người này có Hỏa Nhãn Kim Tinh sao? Rõ ràng vừa rồi thời điểm cô nhìn anh, căn bản là anh không nhìn về hướng này, làm thế nào mà anh phát hiện ra cô?
Nhìn cô vô cùng kinh ngạc, cho nên lúc này Dạ Âu Thần rất dễ dàng đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, môi mỏng hơi cong lên nói: “Không cần đoán, là tâm ý tương thông.”
Hàn Minh Thư: “…”
Người này có thuật Độc Tâm sao?
Cho nên Hàn Minh Thư không phát biểu gì, sắc mặt lạnh nhạt đứng ở đó.
Sau khi Mẹ Lâm nghe Dạ Âu Thần hạ lệnh đuổi khách, cả người lập tức liền luống cuống.
“Âu Thần, đừng mà Âu Thần, hôm nay tôi đến đây thực sự mang theo thành ý đến xin lỗi với cậu, Ân Ân phạm phải sai lầm, là do tôi không dạy con bé cho tốt, nhưng dù sao con bé cũng là con gái, nếu như cứ như vậy tiến vào ngục giam, vậy chắc chắn sẽ sống không bằng chết!”
Bờ môi của Hàn Minh Thư giật giật, cuối cùng vẫn không đem lời trong lòng nói ra miệng.
Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng: “Bà Lâm cảm thấy bộ dáng của tôi bây giờ còn chưa đủ sống không bằng chết?”
Bị anh hỏi lại đến nghẹn họng, Mẹ Lâm buồn rầu nói: “Tôi biết tôi biết, bây giờ cậu chịu khổ so với con bé thì còn khổ sở hơn nghìn lần vạn lần, thế nhưng là người thì đều có thời điểm phạm sai, lần này cũng là do Ân Ân xúc động, chỉ cần cháu nguyện ý tha thứ cho con bé, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau. Nếu như còn có lần tiếp theo, đừng nói là cháu sẽ không bỏ qua cho con bé, người làm mẹ như tôi sẽ là người đầu tiên xử phạt con bé. Thế nhưng… Lần này không được, cho con bé một cơ hội sửa sai đi.”
Lời nói này nói đến mức khiến người khác xúc động.
Hàn Minh Thư cẩn thận đánh giá Mẹ Lâm một chút, cảm thấy bà ta so với Lâm Ân Ân thì hiểu rõ lí lẽ hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng không thiếu khuyết bà là vì cứu Lâm Ân Ân cho nên làm dáng như này.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt dò xét của cô, Mẹ Lâm liền nhìn về phía cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bàn tay Dạ Âu Thần đang nắm tay cô, Mẹ Lâm bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, bà ta nhìn Hàn Minh Thư nói: “Cô, cô chính là cô gái kia?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi rút tay về.
Tại thời điểm sắp rút ra, tay của Dạ Âu Thần đột nhiên xiết chặt, nắm chặt bàn tay đang rút ra của cô, làm thế nào cũng không nguyện ý buông ra.
Động tác này đã nói rõ tất cả.
Mẹ Lâm bỗng nhiên đem hi vọng đặt ở trên người Hàn Minh Thư, bà ta đột nhiên đi tới phía Hàn Minh Thư.
“Tôi nghe nói Ân Ân muốn tạt a-xít với cô, là Âu Thần thay cô ngăn cản cho nên mới bị thương nghiêm trọng như vậy, trên bản chất, người con bé muốn tổn thương là cô, cho nên hẳn là tôi nên bồi thường và nói xin lỗi với cô đúng không? Thật xin lỗi, chuyện này, tôi thay con gái tôi xin lỗi cô, nhưng con bé là trẻ người non dạ, có thể tha thứ cho con bé lần này hay không?”
Bờ môi Hàn Minh Thư giật giật, nhìn người mẹ ở trước mắt này đang không ngừng liều mạng vì con gái của mình.
Cô cũng là người làm mẹ, đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng bà ta.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư nhịn không được nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Đại khái là thăm dò được ý trong lòng cô, cuối cùng Dạ Âu Thần thả lỏng nói: “Em có ý gì?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Messenger lại vang lên một chút, suy nghĩ của Tiểu Nhan bị đánh gãy, cô bỗng nhiên lấy lại tinh thần, dùng sức lắc lắc đầu.
Cô đang suy nghĩ cái gì đấy? Hàn Đông sao có thể để ý đến cô được?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hàn Đông, chính là loại cấm dục, bằng không cũng sẽ không đến bây giờ còn chưa kết hôn, cô là một cô gái không có gì cả, làm sao có thể lọt vào mắt của anh ấy được chứ?
Dù sao, lúc trước Tô Cửu ưu tú như vậy, Hàn Đông cũng không coi trọng nha.
Mà cô, lại có tài đức gì? Có ưu điểm gì có thể khiến cho anh thích?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lập tức trở nên buồn rầu, cầm điện thoại tiếp tục gõ chữ.
“Không thể, anh của cậu sẽ không thích loại người như tớ đâu.”
“Chưa thử qua, sao cậu biết được? Huống hồ không phải là cậu cũng đã hôn rồi sao? Lần sau cậu có thể tiến thêm một bước.”
Nhìn thấy câu nói này, Tiểu Nhan đột nhiên cảm giác được Hàn Minh Thư cũng rất xấu bụng, vì hạnh phúc chung thân của anh cô, cô cũng rất liều mạng.
Nhưng, Tiểu Nhan thật sự không có ý muốn tiếp tục nói cùng Hàn Minh Thư nữa, chỉ có thể đặt điện thoại di động sang một bên, trở mình sau đó nằm hình chữ đại ở trên giường.
Tâm tình có chút hỏng bét.
Cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại, không suy nghĩ thêm chuyện này nữa.
Ngày thứ hai chính là thời gian mở phiên toà, Hàn Minh Thư làm nhân chứng hiện trường đương nhiên sẽ không vắng mặt, sáng sớm liền rửa mặt xong xuôi, đổi một bộ váy già dặn, sau đó lại thêm một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Trước khi đi, cô dặn dò Bé đậu nành hôm nay ở trường học phải ngoan ngõan ăn cơm, sau khi tan học cô liền tự mình đi đón cậu bé.
Hàn Minh Thư đã thật lâu chưa tự mình đi đón Bé đậu nành, sau khi đạt được cam kết như vậy đương nhiên là cậu bé rất mừng rỡ đồng ý.
Cô đi đến bệnh viện trước, thời điểm đến cửa phòng bệnh có nghe được âm thanh trò chuyện của Tống Thiến và Dạ Âu Thần.
Hiện tại lúc này sẽ còn chạy đến bệnh viện, tuổi tác như vậy, đoán chừng cũng chỉ có mẹ của Lâm Ân Ân.
Không biết bọn họ nói chuyện bao lâu, Hàn Minh Thư không đi vào quấy rầy, mà đứng chờ ở cạnh cửa.
Nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn luôn rất lạnh lùng, căn bản là anh không muốn nghe mẹ của đối phương nói những lời quỷ quái gì với mình, anh chỉ muốn trừng phạt người phụ nữ đã cố ý gây tổn thương.
Thời điểm Hàn Minh Thư xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ánh mắt Dạ Âu Thần lập tức bị cô hấp dẫn, sau đó mẹ Lâm bên này còn đang nói gì đó, Dạ Âu Thần liền đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Mẹ Lâm cùng Tống Thiến đều sửng sốt một chút, sau đó nhìn anh đi.
Nhìn thấy bước chân của anh có chút vội vàng, Tống Thiến còn có chút kinh ngạc, vẻ mặt Mẹ Lâm vô cùng nghi hoặc mà nhìn bà ta, Tống Thiến cũng chỉ đành giang tay ra, biểu thị mình cũng không rõ có chuyện gì xảy ra.
Cho đến cửa phòng bệnh bị kéo ra, thời điểm giọng nói của Dạ Âu Thần trở nên dịu dàng, Tống Thiến đại khái liền có thể đoán được vì sao.
“Sao lại đứng ở ngoài cửa, vào trong đi.” Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ đứng ở bên tường, người phụ nữ này ngốc sao? Sau khi đến đây thế mà cũng không đẩy cửa đi vào, liền đứng ở chỗ này, cô dự định đứng ở đây đến bao giờ?
“…” Người này có Hỏa Nhãn Kim Tinh sao? Rõ ràng vừa rồi thời điểm cô nhìn anh, căn bản là anh không nhìn về hướng này, làm thế nào mà anh phát hiện ra cô?
Nhìn cô vô cùng kinh ngạc, cho nên lúc này Dạ Âu Thần rất dễ dàng đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì, môi mỏng hơi cong lên nói: “Không cần đoán, là tâm ý tương thông.”
Hàn Minh Thư: “…”
Người này có thuật Độc Tâm sao?
Cho nên Hàn Minh Thư không phát biểu gì, sắc mặt lạnh nhạt đứng ở đó.
Sau khi Mẹ Lâm nghe Dạ Âu Thần hạ lệnh đuổi khách, cả người lập tức liền luống cuống.
“Âu Thần, đừng mà Âu Thần, hôm nay tôi đến đây thực sự mang theo thành ý đến xin lỗi với cậu, Ân Ân phạm phải sai lầm, là do tôi không dạy con bé cho tốt, nhưng dù sao con bé cũng là con gái, nếu như cứ như vậy tiến vào ngục giam, vậy chắc chắn sẽ sống không bằng chết!”
Bờ môi của Hàn Minh Thư giật giật, cuối cùng vẫn không đem lời trong lòng nói ra miệng.
Dạ Âu Thần hừ lạnh một tiếng: “Bà Lâm cảm thấy bộ dáng của tôi bây giờ còn chưa đủ sống không bằng chết?”
Bị anh hỏi lại đến nghẹn họng, Mẹ Lâm buồn rầu nói: “Tôi biết tôi biết, bây giờ cậu chịu khổ so với con bé thì còn khổ sở hơn nghìn lần vạn lần, thế nhưng là người thì đều có thời điểm phạm sai, lần này cũng là do Ân Ân xúc động, chỉ cần cháu nguyện ý tha thứ cho con bé, tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau. Nếu như còn có lần tiếp theo, đừng nói là cháu sẽ không bỏ qua cho con bé, người làm mẹ như tôi sẽ là người đầu tiên xử phạt con bé. Thế nhưng… Lần này không được, cho con bé một cơ hội sửa sai đi.”
Lời nói này nói đến mức khiến người khác xúc động.
Hàn Minh Thư cẩn thận đánh giá Mẹ Lâm một chút, cảm thấy bà ta so với Lâm Ân Ân thì hiểu rõ lí lẽ hơn nhiều.
Đương nhiên, cũng không thiếu khuyết bà là vì cứu Lâm Ân Ân cho nên làm dáng như này.
Đại khái là chú ý tới ánh mắt dò xét của cô, Mẹ Lâm liền nhìn về phía cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bàn tay Dạ Âu Thần đang nắm tay cô, Mẹ Lâm bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, bà ta nhìn Hàn Minh Thư nói: “Cô, cô chính là cô gái kia?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi rút tay về.
Tại thời điểm sắp rút ra, tay của Dạ Âu Thần đột nhiên xiết chặt, nắm chặt bàn tay đang rút ra của cô, làm thế nào cũng không nguyện ý buông ra.
Động tác này đã nói rõ tất cả.
Mẹ Lâm bỗng nhiên đem hi vọng đặt ở trên người Hàn Minh Thư, bà ta đột nhiên đi tới phía Hàn Minh Thư.
“Tôi nghe nói Ân Ân muốn tạt a-xít với cô, là Âu Thần thay cô ngăn cản cho nên mới bị thương nghiêm trọng như vậy, trên bản chất, người con bé muốn tổn thương là cô, cho nên hẳn là tôi nên bồi thường và nói xin lỗi với cô đúng không? Thật xin lỗi, chuyện này, tôi thay con gái tôi xin lỗi cô, nhưng con bé là trẻ người non dạ, có thể tha thứ cho con bé lần này hay không?”
Bờ môi Hàn Minh Thư giật giật, nhìn người mẹ ở trước mắt này đang không ngừng liều mạng vì con gái của mình.
Cô cũng là người làm mẹ, đương nhiên có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng bà ta.
Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư nhịn không được nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Đại khái là thăm dò được ý trong lòng cô, cuối cùng Dạ Âu Thần thả lỏng nói: “Em có ý gì?”
Bình luận facebook