Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 735-737
CHƯƠNG 735: CHÚNG TA CÙNG NHAU ĐỢI BA
Hơn nửa đêm người giúp việc bởi vì cô về nhà mà bị đánh thức, sau đó vội vàng dọn dẹp phòng ở, dẫn Hàn Minh Thư và bé đậu nành vào ở.
Đám người bọn họ đều cảm thấy tức giận, biết tất cả mọi chuyện xảy ra lần này, hơn nữa trên điện thoại di động cũng đã nhìn thấy truyền thông chụp ảnh của Hàn Minh Thư.
Lúc ấy cô leo lên trang bìa, cô mặc bộ đồ cưới vốn dĩ là một cô dâu xinh đẹp nhưng sắc mặt lại tái nhợt, ánh mắt bối rối đứng trong đám bạn bè truyền thông, bị người ta đẩy tới đẩy lui, thậm chí còn ngã sấp xuống.
Cho dù hôn lễ không được cử hành thuận lợi, nhưng mà đối với bọn họ mà nói chỉ cần là người mà Dạ Âu Thần đã nhận định thì đó chính là nữ chủ nhân của nhà họ Dạ.
Huống hồ gì còn có một cậu chủ nhỏ.
“Mợ chủ, thời gian không còn sớm nữa, cô với cậu chủ nhỏ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Làm phiền mọi người rồi, mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi người giúp việc đi khỏi, trong căn phòng chỉ còn lại hai mẹ con bé đậu nành và Hàn Minh Thư.
Đã lâu rồi hai người không ngủ cùng với nhau, cho nên bé đậu nành nhìn thấy có thể ngủ cùng một phòng với mẹ của mình liền đặc biệt vui vẻ, nhón mũi chân lên kéo vạt áo của cô: “Mẹ ơi mẹ ơi, lâu lắm rồi mẹ không ôm bé đậu nành đi ngủ, tối nay bé đậu nành có thể ôm mẹ ngủ rồi đúng không ạ?”
Hàn Minh Thư nhéo cái mũi của thằng bé: “Đương nhiên là có thể chứ, sau này… chúng ta vẫn ngủ cùng nhau.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Bé đậu nành rất hưng phấn, chủ động đổi đôi dép lê đi vào trong nhà vệ sinh, còn quay đầu lại nói với cô: “Mẹ ơi, bé đậu nành muốn đi tắm trước.”
“Ừ được rồi.”
Hàn Minh Thư gật đầu, sau khi nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, cô đi đến mép giường ngồi xuống, cúi đầu xuống ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hoa văn trên mép giường, cảm xúc lại bị kéo thấp.
Buổi tối hai mẹ con nằm với nhau, giống như là bé đậu nành sợ cô sẽ biến mất, bàn tay nhỏ cứ luôn ôm chặt lấy cái eo của cô, khuôn mặt dán vào cánh tay của cô, cọ cọ cô.
Hàn Minh Thư nhớ đến những chuyện xảy ra gần đây, nhẹ giọng nói chuyện với bé đậu nành.
“Bé đậu nành, ba của con đã xảy ra chuyện rồi, mẹ rất khó chịu.”
Trong bóng tối, bé đậu nành không trả lời lại cô.
Hàn Minh Thư lại tiếp tục nói: “Cho nên hồi lúc trước mẹ không biết phải đối mặt với con như thế nào, mẹ cũng không biết phải giải thích với con những chuyện này như thế nào, cho nên mẹ không nói chuyện video với con làm bé đậu nành khóc đau lòng như vậy, điểm đó là do mẹ đã không đúng, mẹ giải thích với con.”
“Hừ!” Bé đậu nành khẽ hừ một tiếng, sau đó lại càng dùng sức ôm lấy eo của cô: “Ai da mẹ ơi, bé đậu nành đều đã nói là sẽ không để ý rồi mà, ai kêu mẹ là mẹ của bé đậu nành cơ chứ! Ở trên tivi đã nói là phụ nữ phải được yêu thương, cảm xúc của mẹ không tốt, bé đậu nành phải nhường nhịn mẹ.”
Bé đậu nành càng khéo léo hiểu lòng người thì Hàn Minh Thư lại càng cảm thấy có lỗi, cái chức mẹ này của cô… thật sự chưa hoàn thành tốt.
Nhớ đến chuyện ngày mai còn phải làm, Hàn Minh Thư chỉ có thể thở dài một hơi.
“Mẹ ơi, nếu như mẹ cảm thấy có lỗi vậy thì mẹ hôn bé đậu nành một cái đi.” Bé đậu nành thế mà lại cọ sát lên phía trên, kề đầu gần cô: “Chỉ cần hôn bé đậu nành một chút thì bé đậu nành sẽ không tức giận nữa đâu.”
Trong lòng Hàn Minh Thư cảm thấy được ủ ấm, cô cúi đầu xuống hôn một cái trên trán của bé đậu nành, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau chờ ba con trở về.”
“Dạ, mẹ yên tâm đi, có khó khăn gì bé đậu nành cũng sẽ giúp đỡ mẹ mà.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể cười, căn bản không coi câu nói này ra làm sao, dù sao thì bé đậu nành có thông minh đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi, không giúp được cô quá nhiều chuyện.
“Đi ngủ nhanh lên đi, ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
…
Ngày hôm sau.
Hàn Minh Thư thức dậy đúng giờ, sau đó ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
Đã rất nhiều ngày rồi cô không trang điểm, từ ngày hôm đó sau khi tháo lớp trang điểm cô dâu xuống, cô vẫn để trạng thái mặt mộc.
Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi không đánh thức thằng bé, cô trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài thay quần áo, chờ đến lúc mình chuẩn bị xong rồi mới kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Người giúp việc đã dậy từ sớm, đang chờ ở ngoài cửa.
Thấy cô đi ra liền cung kính nói: “Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua thời gian, nơi này các tập đoàn Dạ thị khá xa, nếu như lái xe đi thì đoán chừng còn sẽ bị kẹt xe, dù sao thì bây giờ là thời gian cao điểm đi làm.
“Cảm ơn nha, nhưng mà ngày hôm nay tôi không có thời gian ăn sáng đâu, làm phiền cô rồi, một lát nữa bé đậu nành thức dậy nhớ là phải căn dặn cho thằng bé uống trước một ly nước nóng.”
“Vâng, mợ chủ. Nhưng mà cô thật sự không ăn sáng hả, không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày, nếu không thì… để tôi đi nấu cho cô một ly ngũ cốc, cô uống ở trên đường?”
Ngũ cốc? Hàn Minh Thư suy nghĩ, vẫn là gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Tốc độ của người giúp việc rất nhanh, không đến năm phút thì đã bưng ngũ cốc ra cho cô, hơn nữa còn được che kín, mang theo cũng không sợ bị đổ, càng tri kỷ thêm chính là cô ta còn chuẩn bị thêm một miếng bánh mì sandwich.
Cô ta xấu hổ cười cười: “Mợ chủ đi đường cẩn thận.”
Hàn Minh Thư cười nói câu cảm ơn với cô ta, sau đó liền mang theo cái túi đi vào nhà xe.
Xe của cô vẫn còn dựng ở đây lúc này thuận tiện hơn, tránh việc cô tìm người đưa đón.
Sau khi chạy ra ngoài, mấy người bảo vệ nhịn không được mà dựa vào nhau nhỏ giọng nghị luận.
“Mợ chủ, vừa mới sáng sớm mà chuẩn bị đi đâu vậy, chẳng lẽ là đến công ty đi làm?”
“Ừ, nhìn tư thế đó của cô ấy hình như cũng không đúng cho lắm, mọi người nói xem tin tức như vậy, ông cụ Dạ… lại rời núi một lần nữa kìa.”
“Cái gì chứ?” Đám người kinh ngạc kêu lên: “Không phải là ông cụ Dạ vẫn luôn trong viện dưỡng lão hả? Nghe nói là trạng thái tinh thần không tốt lắm, sao đột nhiên lại ra ngoài thế?”
“Chuyện giữa cậu Dạ của chúng ta với nhà họ Dạ các người cũng biết rồi đó, ông cụ Dạ đã sớm không ra mặt, nhưng mà lần này lúc cậu Dạ của chúng ta xảy ra chuyện lại ra mặt, những góc khuất ở trong đó thật đúng là khó nói mà.”
“… Được rồi được rồi, không phải là chuyện mà những nhân vật nhỏ nhoi cho chúng ta nhìn thấy rõ ràng, vẫn nên không cần suy đoán lung tung.”
“Nè, các người đoán xem mợ chủ… có thể đến công ty không vậy?”
Thật sự Hàn Minh Thư đi đến công ty, bởi vì tin tức Tô Cửu cung cấp cho cô rất chính xác, nói là Dạ Y Viễn đã đón ông cụ Dạ từ viện dưỡng lão trở về, dự định vào tập đoàn Dạ thị một lần nữa.
Nhưng mà trên tay của anh ta không có cổ phần, cho nên chỉ có thể mời ông cụ thế chỗ.
Ngày hôm nay Dạ thị sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị.
Trong cuộc họp sẽ có nội dung như thế nào, trong lòng của mọi người đều biết rõ.
Cho nên Hàn Minh Thư nhất định cũng phải đến tham gia cuộc họp này.
Cô muốn biết là những lời nói Dạ Y Viễn đã nói ở trước mặt của mình đến cùng có phải là giả vờ hay không? Anh ta thật sự muốn thay thế vào à?
Đúng lúc bị kẹt xe, Hàn Minh Thư dừng lại uống một ngụm ngũ cốc, sau đó lấy sandwich ra cắn một cái.
Nhưng mà lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên.
CHƯƠNG 736: TÔI MUỐN CẢ CÔNG TY VÀ CÔ ẤY
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú, ai gọi cho cô vào lúc này vậy nhỉ?
Lẽ nào là Tô Cửu?
Hàn Minh Thư đặt cái ly xuống, sau đó cầm lên nhìn thử mới phát hiện không phải là số điện thoại của Tô Cửu.
Mà là… của Dạ Y Viễn.
Trước đây cô có lưu số điện thoại của anh ta.
Lúc này Dạ Y Viễn gọi cho mình là đang muốn làm gì?
Hàn Minh Thư vừa nhận điện thoại vừa suy nghĩ mục đích anh ta gọi cho mình: “Alo?”
Nghe được giọng nói của cô, Dạ Y Viễn rốt cục cũng thở dài một hơi: “Quá tốt rồi, em không sao.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cho nên, anh ta gọi cho mình chính là để nói chuyện này thôi sao?
Dạ Y Viễn: “Mấy ngày nay điện thoại của em vẫn luôn tắt máy, tôi không liên lạc được với em.”
Hàn Minh Thư không biết nên tiếp thu những lời này như thế nào, vì vậy cô giữ im lặng, sau đó cắn một miếng sandwich.
Tiếng nhai khẽ từ đầu dây bên kia truyền đến bên tai Dạ Y Viễn, anh ta sửng sốt một chút, sau đó khẽ hỏi: “Em còn chưa ăn sáng?”
Hàn Minh Thư thấy cảnh tắc đường trước mặt, uống một ngụm bột yến mạch, sau đó nuốt luôn miếng bánh mì sandwich vào miệng.
“Anh Dạ, anh có chuyện gì không?”
Bên kia im lặng một hồi rồi khẽ nói: “Tôi đang suy nghĩ thôi, em không sao là được rồi. Nếu được, tôi muốn mời em ăn một bữa, xem xem… bây giờ em sống có tốt không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mím môi, sau khi xem xét tình hình bên ngoài xe thì nói thẳng với anh ta.
“E là không tiện lắm, bây giờ tôi… đang trên đường đến tập đoàn Dạ thị.”
Lời nói của cô khiến người bên kia yên lặng một lúc, sau đó Hàn Minh Thư nhận thấy giọng điệu của anh ta trở nên có chút lo lắng.
“Minh Thư? Em tới tập đoàn Dạ thị làm gì? Không phải vừa mới về nước sao? Nên nghỉ ngơi cho khỏe chứ.”
Hàn Minh Thư cười nhạt: “Không làm gì cả, đơn giản chỉ là muốn đến xem một chút thôi.”
Cô không nhanh không chậm uống một ngụm bột yến mạch, không thể không nói tay nghề của người giúp việc rất tốt. Bột yến mạch làm rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô.
“Công ty có gì đáng để xem chứ, bây giờ em đang ở đâu? Tôi đến tìm em.”
Loại phản ứng này khiến Hàn Minh Thư có chút thất vọng: “Anh chột dạ sao?”
Cô hỏi.
Dạ Y Viễn sửng sốt một hồi, sau đó cười nhạt: “Minh Thư, tôi chột dạ cái gì chứ?”
“Nếu không chột dạ, vậy thì đợi tôi đến Dạ thị rồi nói.”
Hàn Minh Thư nói xong không cho anh ta cơ hội nói thêm liền cúp máy.
Cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn lát bánh mì còn dở.
Lúc cô ăn hết bánh mì và bột yến mạch vào bụng, trận kẹt xe cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Minh Thư phủi tay, tiếp tục lái xe đi.
Ở đây cách tập đoàn Dạ thị rất gần, mất khoảng 15 phút là có thể đến nơi rồi.
Mười phút sau, Hàn Minh Thư đúng giờ đến tập đoàn Dạ thị, cô đỗ xe sau đó đi vào Dạ thị.
Bởi vì nhân viên của Dạ thị đã từng thấy cô cho nên khi Hàn Minh Thư lên lầu cũng không có ai ngăn cản, cô đi tới thang máy chuyên dụng của Dạ Âu Thần, vừa bước vào thang máy thì cánh tay cô bị ai đó kéo lại.
Hàn Minh Thư quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Dạ Y Viễn.
“Đừng lên đó.” Anh ta nói.
Hàn Minh Thư: “?”
Sắc mặt Dạ Y Viễn không tốt lắm, cặp kính gọng dây vàng che đi cảm xúc âm trầm trong mắt anh ta, anh ta kéo Hàn Minh Thư ra ngoài, đợi cửa thang máy đóng lại mới buông cô ra.
Hàn Minh Thư rút tay về, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Em vừa về nước, cơ thể vẫn chưa hồi phục đúng không? Tôi đưa em về nghỉ ngơi.”
Nói xong Dạ Y Viễn lại muốn kéo tay Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư lùi lại một bước, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu rất nghiêm nghị.
“Anh Dạ, xin tự trọng.”
Giọng điệu của cô rất nặng nề, trông rất nghiêm túc, Dạ Y Viễn sửng sốt, hai tay bắt lấy không khí, anh ta cười khổ: “Bây giờ em ghét tôi đến như vậy hả? Ngay cả để tôi quan tâm một chút cũng không được sao?”
“Là quan tâm hay chột dạ?”
Dạ Y Viễn: “Ý gì?”
“Anh Dạ, anh không cần phải giả ngu với tôi. Mục đích tôi về nước là gì, anh chắc chắn biết rõ đúng không? Bây giờ Âu Thần không có ở đây, tôi sẽ bảo vệ mọi thứ thay anh ấy.”
Dạ Y Viễn sững sờ đứng tại chỗ, anh ta đã từng nghĩ có thể là Hàn Minh Thư đã đoán ra được anh ta muốn làm gì, nhưng… với tính khí của cô, chắc chắn sẽ dè dặt với mình, nhưng không ngờ… cô lại nói thẳng thừng ra như vậy.
Không lưu lại chút tình cảm nào.
Đột nhiên, Dạ Y Viễn cảm thấy vô cùng chán nản.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, khóe miệng Dạ Y Viễn chợt nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Minh Thư, ở trong mắt em, tôi là người như vậy sao?”
Cô không trả lời anh ta, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên hết suy nghĩ trong lòng mình.
“Hoặc là nói, bây giờ trong lòng em đang nghĩ tôi đến cướp Dạ thị? Bởi vì Âu Thần xảy ra chuyện, cho nên tôi liền nhân cơ hội chạy đến? Minh Thư, em có từng nghĩ tôi là loại người nhân lúc người ta gặp nạn mà trục lợi không?”
Hàn Minh Thư mím đôi môi đỏ mọng: “Anh cảm thấy anh không phải người như vậy sao?”
Dạ Y Viễn nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
“Nếu anh nghĩ rằng anh không phải, vậy hôm nay đừng xuất hiện trong cuộc họp.”
Sắc mặt Dạ Y Viễn hơi thay đổi, có vẻ như cô đã biết tất cả.
Ting… Hàn Minh Thư bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, cô bước vào.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hàn Minh Thư cười khẩy: “Để tôi xem xem rốt cuộc anh có phải là loại người đó hay không.”
Rầm!
Vào lúc cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Dạ Y Viễn đứng ở bên ngoài thang máy nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán bỗng nổi lên.
“Anh Viễn, anh đừng có ngốc nữa. Cô ta đang chọc tức anh đấy, nếu nghe lời cô ta thì sẽ bị trúng kế.” Trợ lý vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này Hàn Minh Thư vừa rời đi liền vội vàng tới khuyên nhủ.
Thấy Dạ Y Viễn nói không lời nào, anh ta tàn nhẫn nói tiếp: “Phụ nữ á, bọn họ đều thích những tên đàn ông có tiền. Đợi sau này khi anh Viễn trở thành tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị thì còn sợ cô ta không ngoái đầu nhìn lại sao? Bây giờ trong mắt cô ta đều là Dạ Âu Thần, không phải chính là vì thấy anh ta có quyền có thế sao?”
Vừa dứt lời, Dạ Y Viễn nắm cổ áo của trợ lý rồi xách lên, lộ ra ánh mắt hung ác: “Ai cho cậu cái gan nói cô ấy như vậy?”
Mặt tên trợ lý biến sắc: “Sếp Viễn, tôi sai rồi. Tôi cũng chỉ vì nghĩ đến sự nghiệp của anh thôi. Nếu anh không thích nghe những lời này thì sau này tôi sẽ không nói nữa, hãy tha cho tôi lần này.”
Dạ Y Viễn nhìn anh ta hồi lâu, sau đó chậm rãi rút tay về, đứng bên cạnh chỉnh lại cổ áo mình.
“Minh Thư là người phụ nữ đặc biệt nhất tôi từng gặp. Cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ bị trúng phép khích tướng của cô ấy.”
Anh ta nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia tà ác trước đây chưa từng có.
“Tôi muốn cả công ty và cô ấy.”
Trợ lý nuốt nước bọt, gật đầu hùa theo.
Dạ Y Viễn nhìn thang máy đang đi lên cao, môi mỏng mím càng ngày càng chặt.
Minh Thư, đừng trách tôi.
Đợi tôi có được mọi thứ thì tôi sẽ giải thích cho em.
Dạ Âu Thần, cậu không thích đấu với tôi sao? Bây giờ cậu chết rồi, tôi xem cậu lấy cái lấy gì để đấu với tôi?
CHƯƠNG 737: TÊN NGỐC NÀY
Hàn Minh Thư đến văn phòng tổng giám đốc thì thấy Lang An đã đợi cô ở bên trong.
Cô sững người một lúc: “Vết thương của anh đã lành rồi hả?”
Lang An bị thương nặng như thế thì làm sao có thể khỏe lại nhanh như vậy được? Chỉ là anh ta là trợ lý, không thể để cho cậu Dạ bị cướp đi thân phận, anh ta mỉm cười liền động đến vết thương trên mặt, đau đến nhe răng.
“Được rồi, anh trở về dưỡng thương đi, như thế này… Để lại gốc bệnh cũng không phải chuyện tốt.”
Hàn Minh Thư đi vòng qua bàn làm việc mở máy tính lên.
“Mợ chủ, không được đâu…” Lang An che vết thương đi tới trước mặt cô: “Hôi đồng quản trị toàn mấy tên cáo già, cô không thể đối phó được đâu. Bây giờ anh Dạ không có ở đây, tôi càng không thể lâm trận bỏ chạy được.”
Dù sao mợ chủ vẫn còn trẻ, hơn nữa còn không có kinh nghiệm trên thương trường, làm sao có thể địch nổi mấy tên cáo già xảo quyệt ở trong thương trường bao nhiêu năm nay được? Nếu anh ta bỏ chạy vào lúc này thì ngày nào đó cậu Dạ quay lại thì anh biết phải làm sao đây.
“Không sao, Lang An, cho dù lúc này bọn họ muốn đổi chủ Dạ thị thì cũng cần thời gian. Trở về dưỡng thương đi, anh…”
Cô chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Minh Thư xem thử, là cuộc gọi của Tô Cửu.
“Alo?”
“Cô Minh Thư, bây giờ tôi đang ở dưới tòa nhà của tập đoàn Dạ thị. Hàn tổng nhờ tôi gửi tài liệu cho cô.”
Lúc này đến đưa tài liệu cho cô? Ánh mắt Hàn Minh Thư hơi lay động, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi sẽ bảo quầy lễ tân đưa cô lên thang máy.”
Tô Cửu đến rất nhanh, vừa vào phòng làm việc liền khóa cửa lại, Lang An thần thần bí bí bước tới, tuy rằng vết thương trên người vẫn còn phải quấn băng gạc, trông cũng rất kỳ quái nhưng Hàn Minh Thư không thể lay chuyển anh ta, cô bất lực rồi.
“Thư ký Tô? Anh tôi nhờ cô gửi tài liệu gì cho tôi vậy?”
Tô Cửu đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hàn tổng nói, cô Minh Thư cứ mở ra đọc thì sẽ biết.”
Hàn Minh Thư nghi ngờ mở tập tài liệu ra, khi nhìn thấy mấy chữ bản thỏa thuận kết hôn thì làm cô sững sờ, trong lòng có dự cảm rất mơ hồ, càng đọc về sau thì càng kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, còn có chữ ký đầy mạnh mẽ của Dạ Âu Thần và mấy chữ rồng bay phượng múa phía sau, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.
“Tên ngốc này…”
Cô nỉ non, kể từ khi Dạ Âu Thần xảy ra chuyện đến nay cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, lúc này cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa, nước mắt rơi xuống tập hồ sơ, làm ướt đẫm mặt giấy.
“Sao anh có thể như vậy? Sao lại tự ý đưa ra quyết định mà không thông qua sự đồng ý của em chứ?” Hàn Minh Thư vừa rơi nước mắt vừa chất vấn.
Lang An im lặng đứng một bên, anh ta biết bản thỏa thuận đó, bản thỏa thuận đó… Lúc đầu, cậu Dạ nhờ anh ta tìm luật sư giúp anh soạn ra, sau khi xác nhận mọi chuyện đúng rồi thì mới gửi cho Hàn Đông.
Tô Cửu không biết nội dung bên trong thỏa thuận là gì, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Minh Thư thì cũng biết chuyện này chắc chắn không đơn giản, chỉ có thể giải thích ngắn gọn: “Hàn tổng nói cậu Dạ giao cái này giao cho anh ấy trước đám cưới. Anh ấy cảm thấy… Bây giờ cô cần nó cho nên bảo tôi giao nó cho cô, hy vọng hôm nay nó sẽ giúp được cô.”
Hàn Minh Thư tiếp tục khóc, Tô Cửu cảm thấy không tiện ở lại, chỉ có thể nói: “Cô Minh Thư, tôi đi trước.”
Hàn Minh Thư rơi lệ gật đầu, Tô Cửu rời đi.
Lang An đứng bên cạnh cắn răng chịu đựng khuyên nhủ cô: “Mợ chủ, cô đừng buồn. Lúc cậu Dạ đưa ra quyết định này cũng là muốn để anh trai cô yên tâm, hơn nữa anh ấy làm như vậy là vì không muốn để cô thua thiệt.”
Vì trên mặt anh ta có vết thương rất sâu nên khi nói chuyện sẽ động đến vết thương, rất đau.
Vốn dĩ phải ở lại bệnh viện để hồi phục sức khỏe, nhưng… tình hình trong nước thực sự rất tệ.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng mà… sao anh ấy có thể làm vậy? Biến mất không nói một lời? Cứ để lại một bản thỏa thuận như vậy? Tôi lấy bản thỏa thuận này có ích lợi gì chứ?”
Bản thỏa thuận trước khi kết hôn của Dạ Âu Thần, người chứng nhận là Hàn Đông.
Chỉ cần Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư, Hàn Đông và luật sư ký tên vào, vậy nếu Dạ Âu Thần phạm phải bất kỳ hành vi sai trái nào trong hôn nhân thì anh sẽ rời khỏi nhà mà không một xu dính túi, tất cả tài sản đứng tên anh sẽ được chuyển trực tiếp sang tên của Hàn Minh Thư, bao gồm cả của cổ phần anh nắm giữ trong Dạ thị.
Hợp đồng do luật sư soạn ra rất rõ ràng, nếu ly hôn hoặc anh xảy ra biến cố thì số cổ phần này sẽ được chuyển sang cho cô.
Hàn Minh Thư nhìn tập hồ sơ, cảm thấy mình không thở nổi.
Cô cảm thấy bản thỏa thuận này đã hại anh, chỉ cần anh không làm cái bản thỏa thuận quái quỷ này thì có lẽ anh đã không xảy ra chuyện.
Khi tâm trạng của con người rối ren thì họ sẽ bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Tâm trạng Lang An rất phức tạp, cũng vô cùng khó chịu.
“Mợ chủ, cô đừng khóc. Cậu Dạ bằng lòng làm như vậy, hơn nữa người của chúng ta vẫn đang tìm anh ấy, tôi tin sẽ sớm có tin tức thôi. Dạ Y Viễn vẫn đang nhìn chòng chọc vào cái ghế tổng giám đốc này, nếu anh ta không có cổ phần thì không thể trở về Dạ thị. Cho dù anh ta có ông cụ Dạ giúp đỡ trở về Dạ thị nhưng chỉ cần anh ta không nắm giữ cổ phần thì sẽ không có tiếng nói ở Dạ thị. Mợ chủ… hãy ký tên đi, chỉ cần ký tên thì cổ đông lớn nhất của Dạ thị sau này chính là cô.”
Nói xong, Lang An chịu đựng cơn đau trong người bước đến đưa cây bút cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư cầm bút nhưng không cách nào ký xuống.
“Đây coi là cái gì? Người đi rồi, để lại cổ phần công ty cho tôi, tôi lấy những thứ này… có ích gì? Có ích lợi gì chứ?”
Có lẽ chính cái cổ phần này đã kích thích Hàn Minh Thư, bây giờ trong đầu cô toàn là chuyện của Dạ Âu Thần, sao cô có thể ký xuống được đây? Lang An không biết phải nói gì để thuyết phục cô, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng đợi bên cạnh.
Sau khi khóc đủ rồi, Hàn Minh Thư mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn bản thỏa thuận mơ hồ trước mặt, Hàn Minh Thư lấy tay lau nước mắt, lấy lại tỉnh táo.
Cô biết nếu không ký bản thỏa thuận này thì cổ phần dưới tên Dạ Âu Thần không biết sẽ đi về đâu.
Chỉ cần cô ký tên, thì… nó là của cô.
Nhưng mà, cô không thể ký như vậy được.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư gọi điện thoại cho Tô Cửu.
“Thư ký Tô, làm ơn giúp tôi tìm một thư ký soạn một cái hợp đồng.”
Tô Cửu đáp lại.
Lang An nghe xong thì lập tức biết Hàn Minh Thư muốn làm hợp đồng gì, anh ta bất giác thở dài.
Cổ phần dưới tên cậu Dạ… trị giá biết bao nhiêu tiền, nhưng mợ chủ… lại không coi trọng nó.
Quả nhiên là người phụ nữ cậu Dạ xem trọng.
Hàn Minh Thư hít hít mũi, bình tĩnh lại.
Chỉ cần cô ký vào bản hợp đồng này thì tất cả cổ phần đứng tên Dạ Âu Thần sẽ thuộc về cô.
Hàn Minh Thư cầm bút ký vào chỗ bên cạnh Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư.
Nét chữ xinh đẹp so sánh với nét chữ rồng bay phượng múa của Dạ Âu Thần ở bên cạnh khiến hai cái tên cực kỳ tương xứng.
Hàn Minh Thư đóng bản hợp đồng lại, đặt bút xuống.
“Lang An, anh yên tâm… Tôi nhất định sẽ tìm được anh ấy trở về, nhất định sẽ bảo vệ công ty.”
Hơn nửa đêm người giúp việc bởi vì cô về nhà mà bị đánh thức, sau đó vội vàng dọn dẹp phòng ở, dẫn Hàn Minh Thư và bé đậu nành vào ở.
Đám người bọn họ đều cảm thấy tức giận, biết tất cả mọi chuyện xảy ra lần này, hơn nữa trên điện thoại di động cũng đã nhìn thấy truyền thông chụp ảnh của Hàn Minh Thư.
Lúc ấy cô leo lên trang bìa, cô mặc bộ đồ cưới vốn dĩ là một cô dâu xinh đẹp nhưng sắc mặt lại tái nhợt, ánh mắt bối rối đứng trong đám bạn bè truyền thông, bị người ta đẩy tới đẩy lui, thậm chí còn ngã sấp xuống.
Cho dù hôn lễ không được cử hành thuận lợi, nhưng mà đối với bọn họ mà nói chỉ cần là người mà Dạ Âu Thần đã nhận định thì đó chính là nữ chủ nhân của nhà họ Dạ.
Huống hồ gì còn có một cậu chủ nhỏ.
“Mợ chủ, thời gian không còn sớm nữa, cô với cậu chủ nhỏ nghỉ ngơi sớm đi.”
“Làm phiền mọi người rồi, mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi người giúp việc đi khỏi, trong căn phòng chỉ còn lại hai mẹ con bé đậu nành và Hàn Minh Thư.
Đã lâu rồi hai người không ngủ cùng với nhau, cho nên bé đậu nành nhìn thấy có thể ngủ cùng một phòng với mẹ của mình liền đặc biệt vui vẻ, nhón mũi chân lên kéo vạt áo của cô: “Mẹ ơi mẹ ơi, lâu lắm rồi mẹ không ôm bé đậu nành đi ngủ, tối nay bé đậu nành có thể ôm mẹ ngủ rồi đúng không ạ?”
Hàn Minh Thư nhéo cái mũi của thằng bé: “Đương nhiên là có thể chứ, sau này… chúng ta vẫn ngủ cùng nhau.”
“Con cảm ơn mẹ.”
Bé đậu nành rất hưng phấn, chủ động đổi đôi dép lê đi vào trong nhà vệ sinh, còn quay đầu lại nói với cô: “Mẹ ơi, bé đậu nành muốn đi tắm trước.”
“Ừ được rồi.”
Hàn Minh Thư gật đầu, sau khi nhìn thấy cửa phòng tắm đóng lại, cô đi đến mép giường ngồi xuống, cúi đầu xuống ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ hoa văn trên mép giường, cảm xúc lại bị kéo thấp.
Buổi tối hai mẹ con nằm với nhau, giống như là bé đậu nành sợ cô sẽ biến mất, bàn tay nhỏ cứ luôn ôm chặt lấy cái eo của cô, khuôn mặt dán vào cánh tay của cô, cọ cọ cô.
Hàn Minh Thư nhớ đến những chuyện xảy ra gần đây, nhẹ giọng nói chuyện với bé đậu nành.
“Bé đậu nành, ba của con đã xảy ra chuyện rồi, mẹ rất khó chịu.”
Trong bóng tối, bé đậu nành không trả lời lại cô.
Hàn Minh Thư lại tiếp tục nói: “Cho nên hồi lúc trước mẹ không biết phải đối mặt với con như thế nào, mẹ cũng không biết phải giải thích với con những chuyện này như thế nào, cho nên mẹ không nói chuyện video với con làm bé đậu nành khóc đau lòng như vậy, điểm đó là do mẹ đã không đúng, mẹ giải thích với con.”
“Hừ!” Bé đậu nành khẽ hừ một tiếng, sau đó lại càng dùng sức ôm lấy eo của cô: “Ai da mẹ ơi, bé đậu nành đều đã nói là sẽ không để ý rồi mà, ai kêu mẹ là mẹ của bé đậu nành cơ chứ! Ở trên tivi đã nói là phụ nữ phải được yêu thương, cảm xúc của mẹ không tốt, bé đậu nành phải nhường nhịn mẹ.”
Bé đậu nành càng khéo léo hiểu lòng người thì Hàn Minh Thư lại càng cảm thấy có lỗi, cái chức mẹ này của cô… thật sự chưa hoàn thành tốt.
Nhớ đến chuyện ngày mai còn phải làm, Hàn Minh Thư chỉ có thể thở dài một hơi.
“Mẹ ơi, nếu như mẹ cảm thấy có lỗi vậy thì mẹ hôn bé đậu nành một cái đi.” Bé đậu nành thế mà lại cọ sát lên phía trên, kề đầu gần cô: “Chỉ cần hôn bé đậu nành một chút thì bé đậu nành sẽ không tức giận nữa đâu.”
Trong lòng Hàn Minh Thư cảm thấy được ủ ấm, cô cúi đầu xuống hôn một cái trên trán của bé đậu nành, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau chờ ba con trở về.”
“Dạ, mẹ yên tâm đi, có khó khăn gì bé đậu nành cũng sẽ giúp đỡ mẹ mà.”
Hàn Minh Thư chỉ có thể cười, căn bản không coi câu nói này ra làm sao, dù sao thì bé đậu nành có thông minh đi nữa thì cũng chỉ là một đứa bé bốn năm tuổi, không giúp được cô quá nhiều chuyện.
“Đi ngủ nhanh lên đi, ngủ ngon.”
“Mẹ ngủ ngon.”
…
Ngày hôm sau.
Hàn Minh Thư thức dậy đúng giờ, sau đó ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm.
Đã rất nhiều ngày rồi cô không trang điểm, từ ngày hôm đó sau khi tháo lớp trang điểm cô dâu xuống, cô vẫn để trạng thái mặt mộc.
Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi không đánh thức thằng bé, cô trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài thay quần áo, chờ đến lúc mình chuẩn bị xong rồi mới kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Người giúp việc đã dậy từ sớm, đang chờ ở ngoài cửa.
Thấy cô đi ra liền cung kính nói: “Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua thời gian, nơi này các tập đoàn Dạ thị khá xa, nếu như lái xe đi thì đoán chừng còn sẽ bị kẹt xe, dù sao thì bây giờ là thời gian cao điểm đi làm.
“Cảm ơn nha, nhưng mà ngày hôm nay tôi không có thời gian ăn sáng đâu, làm phiền cô rồi, một lát nữa bé đậu nành thức dậy nhớ là phải căn dặn cho thằng bé uống trước một ly nước nóng.”
“Vâng, mợ chủ. Nhưng mà cô thật sự không ăn sáng hả, không ăn sáng sẽ bị đau dạ dày, nếu không thì… để tôi đi nấu cho cô một ly ngũ cốc, cô uống ở trên đường?”
Ngũ cốc? Hàn Minh Thư suy nghĩ, vẫn là gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cô.”
Tốc độ của người giúp việc rất nhanh, không đến năm phút thì đã bưng ngũ cốc ra cho cô, hơn nữa còn được che kín, mang theo cũng không sợ bị đổ, càng tri kỷ thêm chính là cô ta còn chuẩn bị thêm một miếng bánh mì sandwich.
Cô ta xấu hổ cười cười: “Mợ chủ đi đường cẩn thận.”
Hàn Minh Thư cười nói câu cảm ơn với cô ta, sau đó liền mang theo cái túi đi vào nhà xe.
Xe của cô vẫn còn dựng ở đây lúc này thuận tiện hơn, tránh việc cô tìm người đưa đón.
Sau khi chạy ra ngoài, mấy người bảo vệ nhịn không được mà dựa vào nhau nhỏ giọng nghị luận.
“Mợ chủ, vừa mới sáng sớm mà chuẩn bị đi đâu vậy, chẳng lẽ là đến công ty đi làm?”
“Ừ, nhìn tư thế đó của cô ấy hình như cũng không đúng cho lắm, mọi người nói xem tin tức như vậy, ông cụ Dạ… lại rời núi một lần nữa kìa.”
“Cái gì chứ?” Đám người kinh ngạc kêu lên: “Không phải là ông cụ Dạ vẫn luôn trong viện dưỡng lão hả? Nghe nói là trạng thái tinh thần không tốt lắm, sao đột nhiên lại ra ngoài thế?”
“Chuyện giữa cậu Dạ của chúng ta với nhà họ Dạ các người cũng biết rồi đó, ông cụ Dạ đã sớm không ra mặt, nhưng mà lần này lúc cậu Dạ của chúng ta xảy ra chuyện lại ra mặt, những góc khuất ở trong đó thật đúng là khó nói mà.”
“… Được rồi được rồi, không phải là chuyện mà những nhân vật nhỏ nhoi cho chúng ta nhìn thấy rõ ràng, vẫn nên không cần suy đoán lung tung.”
“Nè, các người đoán xem mợ chủ… có thể đến công ty không vậy?”
Thật sự Hàn Minh Thư đi đến công ty, bởi vì tin tức Tô Cửu cung cấp cho cô rất chính xác, nói là Dạ Y Viễn đã đón ông cụ Dạ từ viện dưỡng lão trở về, dự định vào tập đoàn Dạ thị một lần nữa.
Nhưng mà trên tay của anh ta không có cổ phần, cho nên chỉ có thể mời ông cụ thế chỗ.
Ngày hôm nay Dạ thị sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị.
Trong cuộc họp sẽ có nội dung như thế nào, trong lòng của mọi người đều biết rõ.
Cho nên Hàn Minh Thư nhất định cũng phải đến tham gia cuộc họp này.
Cô muốn biết là những lời nói Dạ Y Viễn đã nói ở trước mặt của mình đến cùng có phải là giả vờ hay không? Anh ta thật sự muốn thay thế vào à?
Đúng lúc bị kẹt xe, Hàn Minh Thư dừng lại uống một ngụm ngũ cốc, sau đó lấy sandwich ra cắn một cái.
Nhưng mà lúc này, điện thoại di động của cô lại vang lên.
CHƯƠNG 736: TÔI MUỐN CẢ CÔNG TY VÀ CÔ ẤY
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú, ai gọi cho cô vào lúc này vậy nhỉ?
Lẽ nào là Tô Cửu?
Hàn Minh Thư đặt cái ly xuống, sau đó cầm lên nhìn thử mới phát hiện không phải là số điện thoại của Tô Cửu.
Mà là… của Dạ Y Viễn.
Trước đây cô có lưu số điện thoại của anh ta.
Lúc này Dạ Y Viễn gọi cho mình là đang muốn làm gì?
Hàn Minh Thư vừa nhận điện thoại vừa suy nghĩ mục đích anh ta gọi cho mình: “Alo?”
Nghe được giọng nói của cô, Dạ Y Viễn rốt cục cũng thở dài một hơi: “Quá tốt rồi, em không sao.”
Hàn Minh Thư: “…”
Cho nên, anh ta gọi cho mình chính là để nói chuyện này thôi sao?
Dạ Y Viễn: “Mấy ngày nay điện thoại của em vẫn luôn tắt máy, tôi không liên lạc được với em.”
Hàn Minh Thư không biết nên tiếp thu những lời này như thế nào, vì vậy cô giữ im lặng, sau đó cắn một miếng sandwich.
Tiếng nhai khẽ từ đầu dây bên kia truyền đến bên tai Dạ Y Viễn, anh ta sửng sốt một chút, sau đó khẽ hỏi: “Em còn chưa ăn sáng?”
Hàn Minh Thư thấy cảnh tắc đường trước mặt, uống một ngụm bột yến mạch, sau đó nuốt luôn miếng bánh mì sandwich vào miệng.
“Anh Dạ, anh có chuyện gì không?”
Bên kia im lặng một hồi rồi khẽ nói: “Tôi đang suy nghĩ thôi, em không sao là được rồi. Nếu được, tôi muốn mời em ăn một bữa, xem xem… bây giờ em sống có tốt không?”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mím môi, sau khi xem xét tình hình bên ngoài xe thì nói thẳng với anh ta.
“E là không tiện lắm, bây giờ tôi… đang trên đường đến tập đoàn Dạ thị.”
Lời nói của cô khiến người bên kia yên lặng một lúc, sau đó Hàn Minh Thư nhận thấy giọng điệu của anh ta trở nên có chút lo lắng.
“Minh Thư? Em tới tập đoàn Dạ thị làm gì? Không phải vừa mới về nước sao? Nên nghỉ ngơi cho khỏe chứ.”
Hàn Minh Thư cười nhạt: “Không làm gì cả, đơn giản chỉ là muốn đến xem một chút thôi.”
Cô không nhanh không chậm uống một ngụm bột yến mạch, không thể không nói tay nghề của người giúp việc rất tốt. Bột yến mạch làm rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô.
“Công ty có gì đáng để xem chứ, bây giờ em đang ở đâu? Tôi đến tìm em.”
Loại phản ứng này khiến Hàn Minh Thư có chút thất vọng: “Anh chột dạ sao?”
Cô hỏi.
Dạ Y Viễn sửng sốt một hồi, sau đó cười nhạt: “Minh Thư, tôi chột dạ cái gì chứ?”
“Nếu không chột dạ, vậy thì đợi tôi đến Dạ thị rồi nói.”
Hàn Minh Thư nói xong không cho anh ta cơ hội nói thêm liền cúp máy.
Cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn lát bánh mì còn dở.
Lúc cô ăn hết bánh mì và bột yến mạch vào bụng, trận kẹt xe cuối cùng cũng kết thúc, Hàn Minh Thư phủi tay, tiếp tục lái xe đi.
Ở đây cách tập đoàn Dạ thị rất gần, mất khoảng 15 phút là có thể đến nơi rồi.
Mười phút sau, Hàn Minh Thư đúng giờ đến tập đoàn Dạ thị, cô đỗ xe sau đó đi vào Dạ thị.
Bởi vì nhân viên của Dạ thị đã từng thấy cô cho nên khi Hàn Minh Thư lên lầu cũng không có ai ngăn cản, cô đi tới thang máy chuyên dụng của Dạ Âu Thần, vừa bước vào thang máy thì cánh tay cô bị ai đó kéo lại.
Hàn Minh Thư quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy Dạ Y Viễn.
“Đừng lên đó.” Anh ta nói.
Hàn Minh Thư: “?”
Sắc mặt Dạ Y Viễn không tốt lắm, cặp kính gọng dây vàng che đi cảm xúc âm trầm trong mắt anh ta, anh ta kéo Hàn Minh Thư ra ngoài, đợi cửa thang máy đóng lại mới buông cô ra.
Hàn Minh Thư rút tay về, lạnh lùng nói: “Anh muốn làm gì?”
“Em vừa về nước, cơ thể vẫn chưa hồi phục đúng không? Tôi đưa em về nghỉ ngơi.”
Nói xong Dạ Y Viễn lại muốn kéo tay Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư lùi lại một bước, sắc mặt lạnh lùng, giọng điệu rất nghiêm nghị.
“Anh Dạ, xin tự trọng.”
Giọng điệu của cô rất nặng nề, trông rất nghiêm túc, Dạ Y Viễn sửng sốt, hai tay bắt lấy không khí, anh ta cười khổ: “Bây giờ em ghét tôi đến như vậy hả? Ngay cả để tôi quan tâm một chút cũng không được sao?”
“Là quan tâm hay chột dạ?”
Dạ Y Viễn: “Ý gì?”
“Anh Dạ, anh không cần phải giả ngu với tôi. Mục đích tôi về nước là gì, anh chắc chắn biết rõ đúng không? Bây giờ Âu Thần không có ở đây, tôi sẽ bảo vệ mọi thứ thay anh ấy.”
Dạ Y Viễn sững sờ đứng tại chỗ, anh ta đã từng nghĩ có thể là Hàn Minh Thư đã đoán ra được anh ta muốn làm gì, nhưng… với tính khí của cô, chắc chắn sẽ dè dặt với mình, nhưng không ngờ… cô lại nói thẳng thừng ra như vậy.
Không lưu lại chút tình cảm nào.
Đột nhiên, Dạ Y Viễn cảm thấy vô cùng chán nản.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, khóe miệng Dạ Y Viễn chợt nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
“Minh Thư, ở trong mắt em, tôi là người như vậy sao?”
Cô không trả lời anh ta, nhưng ánh mắt của cô đã nói lên hết suy nghĩ trong lòng mình.
“Hoặc là nói, bây giờ trong lòng em đang nghĩ tôi đến cướp Dạ thị? Bởi vì Âu Thần xảy ra chuyện, cho nên tôi liền nhân cơ hội chạy đến? Minh Thư, em có từng nghĩ tôi là loại người nhân lúc người ta gặp nạn mà trục lợi không?”
Hàn Minh Thư mím đôi môi đỏ mọng: “Anh cảm thấy anh không phải người như vậy sao?”
Dạ Y Viễn nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.
“Nếu anh nghĩ rằng anh không phải, vậy hôm nay đừng xuất hiện trong cuộc họp.”
Sắc mặt Dạ Y Viễn hơi thay đổi, có vẻ như cô đã biết tất cả.
Ting… Hàn Minh Thư bấm thang máy, cửa thang máy mở ra, cô bước vào.
Trước khi cửa thang máy đóng lại, Hàn Minh Thư cười khẩy: “Để tôi xem xem rốt cuộc anh có phải là loại người đó hay không.”
Rầm!
Vào lúc cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, Dạ Y Viễn đứng ở bên ngoài thang máy nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên trán bỗng nổi lên.
“Anh Viễn, anh đừng có ngốc nữa. Cô ta đang chọc tức anh đấy, nếu nghe lời cô ta thì sẽ bị trúng kế.” Trợ lý vẫn luôn đứng bên cạnh, lúc này Hàn Minh Thư vừa rời đi liền vội vàng tới khuyên nhủ.
Thấy Dạ Y Viễn nói không lời nào, anh ta tàn nhẫn nói tiếp: “Phụ nữ á, bọn họ đều thích những tên đàn ông có tiền. Đợi sau này khi anh Viễn trở thành tổng giám đốc tập đoàn Dạ thị thì còn sợ cô ta không ngoái đầu nhìn lại sao? Bây giờ trong mắt cô ta đều là Dạ Âu Thần, không phải chính là vì thấy anh ta có quyền có thế sao?”
Vừa dứt lời, Dạ Y Viễn nắm cổ áo của trợ lý rồi xách lên, lộ ra ánh mắt hung ác: “Ai cho cậu cái gan nói cô ấy như vậy?”
Mặt tên trợ lý biến sắc: “Sếp Viễn, tôi sai rồi. Tôi cũng chỉ vì nghĩ đến sự nghiệp của anh thôi. Nếu anh không thích nghe những lời này thì sau này tôi sẽ không nói nữa, hãy tha cho tôi lần này.”
Dạ Y Viễn nhìn anh ta hồi lâu, sau đó chậm rãi rút tay về, đứng bên cạnh chỉnh lại cổ áo mình.
“Minh Thư là người phụ nữ đặc biệt nhất tôi từng gặp. Cậu cũng không cần lo lắng tôi sẽ bị trúng phép khích tướng của cô ấy.”
Anh ta nhếch môi, đáy mắt hiện lên một tia tà ác trước đây chưa từng có.
“Tôi muốn cả công ty và cô ấy.”
Trợ lý nuốt nước bọt, gật đầu hùa theo.
Dạ Y Viễn nhìn thang máy đang đi lên cao, môi mỏng mím càng ngày càng chặt.
Minh Thư, đừng trách tôi.
Đợi tôi có được mọi thứ thì tôi sẽ giải thích cho em.
Dạ Âu Thần, cậu không thích đấu với tôi sao? Bây giờ cậu chết rồi, tôi xem cậu lấy cái lấy gì để đấu với tôi?
CHƯƠNG 737: TÊN NGỐC NÀY
Hàn Minh Thư đến văn phòng tổng giám đốc thì thấy Lang An đã đợi cô ở bên trong.
Cô sững người một lúc: “Vết thương của anh đã lành rồi hả?”
Lang An bị thương nặng như thế thì làm sao có thể khỏe lại nhanh như vậy được? Chỉ là anh ta là trợ lý, không thể để cho cậu Dạ bị cướp đi thân phận, anh ta mỉm cười liền động đến vết thương trên mặt, đau đến nhe răng.
“Được rồi, anh trở về dưỡng thương đi, như thế này… Để lại gốc bệnh cũng không phải chuyện tốt.”
Hàn Minh Thư đi vòng qua bàn làm việc mở máy tính lên.
“Mợ chủ, không được đâu…” Lang An che vết thương đi tới trước mặt cô: “Hôi đồng quản trị toàn mấy tên cáo già, cô không thể đối phó được đâu. Bây giờ anh Dạ không có ở đây, tôi càng không thể lâm trận bỏ chạy được.”
Dù sao mợ chủ vẫn còn trẻ, hơn nữa còn không có kinh nghiệm trên thương trường, làm sao có thể địch nổi mấy tên cáo già xảo quyệt ở trong thương trường bao nhiêu năm nay được? Nếu anh ta bỏ chạy vào lúc này thì ngày nào đó cậu Dạ quay lại thì anh biết phải làm sao đây.
“Không sao, Lang An, cho dù lúc này bọn họ muốn đổi chủ Dạ thị thì cũng cần thời gian. Trở về dưỡng thương đi, anh…”
Cô chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Hàn Minh Thư xem thử, là cuộc gọi của Tô Cửu.
“Alo?”
“Cô Minh Thư, bây giờ tôi đang ở dưới tòa nhà của tập đoàn Dạ thị. Hàn tổng nhờ tôi gửi tài liệu cho cô.”
Lúc này đến đưa tài liệu cho cô? Ánh mắt Hàn Minh Thư hơi lay động, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi sẽ bảo quầy lễ tân đưa cô lên thang máy.”
Tô Cửu đến rất nhanh, vừa vào phòng làm việc liền khóa cửa lại, Lang An thần thần bí bí bước tới, tuy rằng vết thương trên người vẫn còn phải quấn băng gạc, trông cũng rất kỳ quái nhưng Hàn Minh Thư không thể lay chuyển anh ta, cô bất lực rồi.
“Thư ký Tô? Anh tôi nhờ cô gửi tài liệu gì cho tôi vậy?”
Tô Cửu đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Hàn tổng nói, cô Minh Thư cứ mở ra đọc thì sẽ biết.”
Hàn Minh Thư nghi ngờ mở tập tài liệu ra, khi nhìn thấy mấy chữ bản thỏa thuận kết hôn thì làm cô sững sờ, trong lòng có dự cảm rất mơ hồ, càng đọc về sau thì càng kinh ngạc.
Sau khi nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, còn có chữ ký đầy mạnh mẽ của Dạ Âu Thần và mấy chữ rồng bay phượng múa phía sau, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa.
“Tên ngốc này…”
Cô nỉ non, kể từ khi Dạ Âu Thần xảy ra chuyện đến nay cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, lúc này cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa, nước mắt rơi xuống tập hồ sơ, làm ướt đẫm mặt giấy.
“Sao anh có thể như vậy? Sao lại tự ý đưa ra quyết định mà không thông qua sự đồng ý của em chứ?” Hàn Minh Thư vừa rơi nước mắt vừa chất vấn.
Lang An im lặng đứng một bên, anh ta biết bản thỏa thuận đó, bản thỏa thuận đó… Lúc đầu, cậu Dạ nhờ anh ta tìm luật sư giúp anh soạn ra, sau khi xác nhận mọi chuyện đúng rồi thì mới gửi cho Hàn Đông.
Tô Cửu không biết nội dung bên trong thỏa thuận là gì, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Minh Thư thì cũng biết chuyện này chắc chắn không đơn giản, chỉ có thể giải thích ngắn gọn: “Hàn tổng nói cậu Dạ giao cái này giao cho anh ấy trước đám cưới. Anh ấy cảm thấy… Bây giờ cô cần nó cho nên bảo tôi giao nó cho cô, hy vọng hôm nay nó sẽ giúp được cô.”
Hàn Minh Thư tiếp tục khóc, Tô Cửu cảm thấy không tiện ở lại, chỉ có thể nói: “Cô Minh Thư, tôi đi trước.”
Hàn Minh Thư rơi lệ gật đầu, Tô Cửu rời đi.
Lang An đứng bên cạnh cắn răng chịu đựng khuyên nhủ cô: “Mợ chủ, cô đừng buồn. Lúc cậu Dạ đưa ra quyết định này cũng là muốn để anh trai cô yên tâm, hơn nữa anh ấy làm như vậy là vì không muốn để cô thua thiệt.”
Vì trên mặt anh ta có vết thương rất sâu nên khi nói chuyện sẽ động đến vết thương, rất đau.
Vốn dĩ phải ở lại bệnh viện để hồi phục sức khỏe, nhưng… tình hình trong nước thực sự rất tệ.
“Tất nhiên là tôi biết, nhưng mà… sao anh ấy có thể làm vậy? Biến mất không nói một lời? Cứ để lại một bản thỏa thuận như vậy? Tôi lấy bản thỏa thuận này có ích lợi gì chứ?”
Bản thỏa thuận trước khi kết hôn của Dạ Âu Thần, người chứng nhận là Hàn Đông.
Chỉ cần Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư, Hàn Đông và luật sư ký tên vào, vậy nếu Dạ Âu Thần phạm phải bất kỳ hành vi sai trái nào trong hôn nhân thì anh sẽ rời khỏi nhà mà không một xu dính túi, tất cả tài sản đứng tên anh sẽ được chuyển trực tiếp sang tên của Hàn Minh Thư, bao gồm cả của cổ phần anh nắm giữ trong Dạ thị.
Hợp đồng do luật sư soạn ra rất rõ ràng, nếu ly hôn hoặc anh xảy ra biến cố thì số cổ phần này sẽ được chuyển sang cho cô.
Hàn Minh Thư nhìn tập hồ sơ, cảm thấy mình không thở nổi.
Cô cảm thấy bản thỏa thuận này đã hại anh, chỉ cần anh không làm cái bản thỏa thuận quái quỷ này thì có lẽ anh đã không xảy ra chuyện.
Khi tâm trạng của con người rối ren thì họ sẽ bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Tâm trạng Lang An rất phức tạp, cũng vô cùng khó chịu.
“Mợ chủ, cô đừng khóc. Cậu Dạ bằng lòng làm như vậy, hơn nữa người của chúng ta vẫn đang tìm anh ấy, tôi tin sẽ sớm có tin tức thôi. Dạ Y Viễn vẫn đang nhìn chòng chọc vào cái ghế tổng giám đốc này, nếu anh ta không có cổ phần thì không thể trở về Dạ thị. Cho dù anh ta có ông cụ Dạ giúp đỡ trở về Dạ thị nhưng chỉ cần anh ta không nắm giữ cổ phần thì sẽ không có tiếng nói ở Dạ thị. Mợ chủ… hãy ký tên đi, chỉ cần ký tên thì cổ đông lớn nhất của Dạ thị sau này chính là cô.”
Nói xong, Lang An chịu đựng cơn đau trong người bước đến đưa cây bút cho Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư cầm bút nhưng không cách nào ký xuống.
“Đây coi là cái gì? Người đi rồi, để lại cổ phần công ty cho tôi, tôi lấy những thứ này… có ích gì? Có ích lợi gì chứ?”
Có lẽ chính cái cổ phần này đã kích thích Hàn Minh Thư, bây giờ trong đầu cô toàn là chuyện của Dạ Âu Thần, sao cô có thể ký xuống được đây? Lang An không biết phải nói gì để thuyết phục cô, vì vậy anh ta chỉ có thể đứng đợi bên cạnh.
Sau khi khóc đủ rồi, Hàn Minh Thư mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn bản thỏa thuận mơ hồ trước mặt, Hàn Minh Thư lấy tay lau nước mắt, lấy lại tỉnh táo.
Cô biết nếu không ký bản thỏa thuận này thì cổ phần dưới tên Dạ Âu Thần không biết sẽ đi về đâu.
Chỉ cần cô ký tên, thì… nó là của cô.
Nhưng mà, cô không thể ký như vậy được.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư gọi điện thoại cho Tô Cửu.
“Thư ký Tô, làm ơn giúp tôi tìm một thư ký soạn một cái hợp đồng.”
Tô Cửu đáp lại.
Lang An nghe xong thì lập tức biết Hàn Minh Thư muốn làm hợp đồng gì, anh ta bất giác thở dài.
Cổ phần dưới tên cậu Dạ… trị giá biết bao nhiêu tiền, nhưng mợ chủ… lại không coi trọng nó.
Quả nhiên là người phụ nữ cậu Dạ xem trọng.
Hàn Minh Thư hít hít mũi, bình tĩnh lại.
Chỉ cần cô ký vào bản hợp đồng này thì tất cả cổ phần đứng tên Dạ Âu Thần sẽ thuộc về cô.
Hàn Minh Thư cầm bút ký vào chỗ bên cạnh Dạ Âu Thần.
Hàn Minh Thư.
Nét chữ xinh đẹp so sánh với nét chữ rồng bay phượng múa của Dạ Âu Thần ở bên cạnh khiến hai cái tên cực kỳ tương xứng.
Hàn Minh Thư đóng bản hợp đồng lại, đặt bút xuống.
“Lang An, anh yên tâm… Tôi nhất định sẽ tìm được anh ấy trở về, nhất định sẽ bảo vệ công ty.”
Bình luận facebook