Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 739: Chú nghe chính phủ tuyên bố anh ấy đã chết rồi sao?
Mọi người nhìn Dạ Y Viễn.
Dạ Y Viễn lại chỉ nhìn Hàn Minh Thư, nhưng mà cô lại không nhìn anh ta, mà chỉ lật tài liệu ở trước mặt, dáng vẻ không chút để ý.
Dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, làm cho ngọn lửa trong lòng Dạ Y Viễn bùng lên.
Chỉ mới vẻn vẹn như vậy đã bắt đầu chán ghét anh ra rồi sao?
Nếu anh ta tiếp tục làm những việc tiếp theo thì sao?
“Vậy ý của các chú các bác, là cảm thấy tôi năng lực không đủ? Thực ra tôi biết, người làm anh cả như tôi đây so với người làm em như Âu Thần, quả thật chưa đủ năng lực lắm. Nhưng mấy năm nay tôi cũng đã tích lũy kinh nghiệm, bây giờ Âu Thần không có ở đây, Dạ Thị cũng không thể mãi không có người quản lý, các ngài tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện cũng đều là lực bất tòng tâm. Cho nên Y Viễn chỉ muốn xin được tạm thời nhậm chức tổng giám đốc thay cho cậu ấy, hoàn toàn không có ý định chiếm lấy. Mấy chú mấy bác xin đừng hiểu lầm.”
Anh ta nói một cách cực kỳ chân thành.
Nhưng mà ông Trần căn bản không bị mắc lừa, nghe vậy còn hừ lạnh một tiếng.
“Cậu xem chúng tôi là mấy đứa con nít hả? Chỉ biết nói suông.”
Lang An đồng ý gật đầu: “Sếp Trần nói rất đúng, gì mà tạm thời nhậm chức tổng giám đốc thay cho cậu ấy, nói thật dễ nghe, ân oán giữa cậu cả Dạ và cậu Dạ của chúng tôi cũng không phải không ai biết. À, không đúng… Bây giờ anh đã không còn là cậu cả Dạ rồi, từ mấy năm trước, anh đã rời khỏi Dạ Thị rồi.”
“Anh!”
Dạ Y Viễn không ngờ rằng anh nói chuyện khó nghe như vậy, nhất thời sắc mặt có chút khó coi.
Ông cụ Dạ giận dữ: “Láo xược, một người trợ lý nhỏ nhoi như cậu, sao dám nói như vậy?” Nói xong, ông cụ Dạ nhìn Hàn Minh Thư, lớn tiếng: “Hơn nữa ai cho phép cô ngồi vị trí đó? Cho dù cô là vợ của Âu Thần, cô cũng không có quyền thay nó ngồi ở vị trí đó!”
“Đúng vậy, cho dù cô là vợ của cậu Dạ, nhưng cô dù sao cũng không có thực quyền gì, ngồi ở vị trí đó, quản lý tập đoàn thay cậu Dạ là cực kì không hợp lý.”
Mọi người bắt đầu kháng nghị, Hàn Minh Thư nhìn tình huống trước mặt, biết là nếu lúc này không lấy tài liệu ra không được, liền dứt khoát nói: “Nếu trong tay tôi có cổ phần của Dạ Thị thì sao?”
“Cái gì?”
Mọi người có chút giật mình: “Trong tay cô sao có thể có Cổ phần của Dạ Thị?”
“Chẳng lẽ Dạ Âu Thần cho cô?”
Sắc mặt Dạ Y Viễn thay đổi, sau đó vẻ mặt nguy hiểm nheo mắt lại.
Anh ta trước đây lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này, anh ta chỉ cảm thấy, Dạ Âu Thần hẳn là không phải người như thế, cho dù thích Hàn Minh Thư, cũng không không tới nỗi sẽ cho cô cổ phần.
Huống chi, hôn lễ còn chưa chính thức cử hành, anh sao cam lòng cho Hàn Minh Thư cổ phần?
“Cho dù là cậu Dạ cho cô cổ phần thì sao? Mấy người chúng tôi đang ngồi đây ai không có cổ phần? Nhưng đâu phải chúng tôi ai cũng có thể thay thế cậu Dạ ngồi ở vị trí đó.”
Hàn Minh Thư cúi đầu, đưa tài liệu đang cầm trong tay cho ông Trần cách bên trái của cô gần nhất, Lang An cũng đúng lúc đi tới giữa Hàn Minh Thư và ông Trần.
Ông Trần tưởng là giấy chuyển nhượng cổ phần, mới đầu tưởng rằng coi như là cho, cũng là cho phân nửa, nhưng mà sau khi xem xong nội dung hợp đồng, ông Trần không thể tin được mà mở to hai mắt.
Mọi người tò mò nhìn qua, thật sự rất muốn biết nội dung trong hợp đồng.
“Cái này ——”
Ông Trần lấy hợp đồng lại, trả cho cô, sau đó nghiêm túc đứng dậy gật đầu với Hàn Minh Thư: “Cô quả thật là có quyền trực tiếp ngồi vào vị trí này.”
Mọi người: “???”
Dạ Y Viễn nhíu mày lại, nội dung trong bản hiệp nghị đó rốt cuộc là gì? Vậy mà có thể khiến cho Ông Trần biến sắc? . Ngôn Tình Sắc
“Các vị, cậu Dạ đã toàn quyền chuyển hết toàn bộ cổ phần mà mình nắm giữ tới danh nghĩa của cô ấy, đừng nói là thay thế cậu Dạ ngồi ở chỗ này họp, cô ấy bây giờ cũng có quyền trực tiếp quản lý công ty.”
Mọi người: “???”
Cái gì? Là bọn họ nghe lầm sao?
Cậu Dạ đã cho Hàn Minh Thư hết cổ phần của mình??
Cái quái gì vậy?? Sao có thể???
“Lừa tụi tôi à? Ông thấy cậu Dạ đã xảy ra chuyện, cho nên cố ý nói như vậy đúng không? Dù sao cậu ta cũng đã chết rồi, cho dù ông nói như thế nào cũng đều là chết không đối chứng?”
Chú Lâm bỗng nhiên đứng lên vẻ mặt kích động nói.
Cũng không biết là chữ nào của ông ta đã dẫm phải đuôi của Hàn Minh Thư, cô bỗng chốc ngẩng lên, âm trầm nhìn ông ta, lạnh giọng: “Ai nói với chú là anh ấy đã chết rồi?”
Người nọ bị vẻ âm trầm trên người Hàn Minh Thư dọa sợ tới mức nói không ra lời, lắp bắp nói: “Chiếc… chiếc máy bay đó không phải đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Hàn Minh Thư đứng lên, ngữ khí lạnh lẽo: “Chú không thấy rằng vẫn còn người sống sót sao? Chú nghe chính phủ tuyên bố rằng anh ấy đã chết rồi sao? Nếu như không có, chú dựa vào đâu mà ăn nói bậy bạ? Nếu như chú còn nói chuyện liên quan đến chữ chết, chú có tin là tôi lập tức liền tố cáo chú bôi nhọ và công kích người khác không?”
Đối phương bị những lời này của Hàn Minh Thư nói cho á khẩu không trả lời được, người phía sau cũng kéo ông ta một cái, lúc này mới bất đắc dĩ lùi ra sau.
Lang An thấy cảnh này, lặng lẽ ở trong lòng thả like cho cô.
Cách làm của mợ chủ, quả thật đã khiến cho anh ta càng thêm có thiện cảm với cô.
Hàn Minh Thư nhìn quanh bốn phía: “Các vị, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Dạ Thị, trong khoảng thời gian mà Dạ Âu Thần không có ở công ty này, chức vụ của anh ấy do tôi đảm nhiệm, về sau tất cả mọi chuyện lớn nhỏ còn phải nhờ mấy chú mấy bác chỉ bảo nhiều hơn.”
Ở đây mọi người đều là cáo già, sao có thể không hiểu được lý do Dạ Y Viễn mời ông cụ Dạ lộ mặt? Chẳng qua có một vài người là không cùng phe, hoặc là cùng phe cho có, đều là nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi.
Chú Trần nghe vậy, đứng dậy gật đầu với cô.
“Tuy rằng, Dạ Thị chúng ta chưa từng có tổng giám đốc nào là nữ, nhưng mà… Hiện giờ Âu Thần không có ở đây, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Một khi đã như vậy, trước ngày Âu Thần trở lại, cô cứ tạm thời nhậm chức tổng giám đốc đi.”
Từ lúc bắt đầu chú Trần đều ủng hộ cô, Hàn Minh Thư cũng chủ động nhún nhường trước ông ta, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chú Trần, nhưng mà… Con vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, không thích hợp đảm nhiệm chức tổng giám đốc lắm, con xin được nhậm chức phó tổng giám đốc, về phần chức tổng giám đốc… Thì cứ để trống chờ Âu Thần trở về đi.”
“Được.”
“Nếu có ai còn phản đối chức vị của tôi, đến lúc đó có thể trực tiếp tìm luật sư của tôi.”
Trong phòng họp không ai nói chuyện, ông cụ Dạ tức đến nỗi thổi râu trừng mắt, vỗ mạnh bàn: “Càn quấy, Dạ Thị của tôi sao có thể tùy ý để cho một người phụ nữ ngoại tộc như cô tiếp nhận? Các người đều già rồi nên trở nên hồ đồ hết rồi à?”
Ông Trần nhìn ông cụ Dạ: “Kia ý của ông Dạ là, Dạ Thị không do người nắm giữ nhiều cổ phần nhất tiếp nhận, chẳng lẽ phải do một người đã bị đuổi khỏi Dạ Thị tiếp nhận?”
Ông Dạ: “Âu Thần nếu gặp chuyện không may, những cổ phần đó, đương nhiên…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Lang An rất nhanh nói: “Ông Dạ, chuyện của cậu Dạ của chúng tôi không phiền ngài bận tâm, tất cả mọi chuyện của cậu Dạ đều đã được sắp xếp xong rồi. Ngài hãy cứ tiếp tục quay về viện dưỡng lão của ngài nghỉ ngơi cho thật tốt. Cậu cả Dạ, lúc này không để ý tới an nguy của ông Dạ mà cố chấp đón ông ấy tới đây chống lưng cho cậu, như vậy… Không tốt lắm nhỉ?”
Châm chọc khiêu khích trong lời nói này mọi người không phải nghe không hiểu, ông Trần lờ đi, làm bộ không nghe thấy gì cả.
Mà chú Lâm muốn giúp Dạ Y Viễn, vào lúc này cũng trở nên á khẩu không nói được gì.
Một trận tranh đoạt, còn chưa bắt đầu, đã chấm dứt.
Dạ Y Viễn lại chỉ nhìn Hàn Minh Thư, nhưng mà cô lại không nhìn anh ta, mà chỉ lật tài liệu ở trước mặt, dáng vẻ không chút để ý.
Dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, làm cho ngọn lửa trong lòng Dạ Y Viễn bùng lên.
Chỉ mới vẻn vẹn như vậy đã bắt đầu chán ghét anh ra rồi sao?
Nếu anh ta tiếp tục làm những việc tiếp theo thì sao?
“Vậy ý của các chú các bác, là cảm thấy tôi năng lực không đủ? Thực ra tôi biết, người làm anh cả như tôi đây so với người làm em như Âu Thần, quả thật chưa đủ năng lực lắm. Nhưng mấy năm nay tôi cũng đã tích lũy kinh nghiệm, bây giờ Âu Thần không có ở đây, Dạ Thị cũng không thể mãi không có người quản lý, các ngài tuổi tác đã cao, rất nhiều chuyện cũng đều là lực bất tòng tâm. Cho nên Y Viễn chỉ muốn xin được tạm thời nhậm chức tổng giám đốc thay cho cậu ấy, hoàn toàn không có ý định chiếm lấy. Mấy chú mấy bác xin đừng hiểu lầm.”
Anh ta nói một cách cực kỳ chân thành.
Nhưng mà ông Trần căn bản không bị mắc lừa, nghe vậy còn hừ lạnh một tiếng.
“Cậu xem chúng tôi là mấy đứa con nít hả? Chỉ biết nói suông.”
Lang An đồng ý gật đầu: “Sếp Trần nói rất đúng, gì mà tạm thời nhậm chức tổng giám đốc thay cho cậu ấy, nói thật dễ nghe, ân oán giữa cậu cả Dạ và cậu Dạ của chúng tôi cũng không phải không ai biết. À, không đúng… Bây giờ anh đã không còn là cậu cả Dạ rồi, từ mấy năm trước, anh đã rời khỏi Dạ Thị rồi.”
“Anh!”
Dạ Y Viễn không ngờ rằng anh nói chuyện khó nghe như vậy, nhất thời sắc mặt có chút khó coi.
Ông cụ Dạ giận dữ: “Láo xược, một người trợ lý nhỏ nhoi như cậu, sao dám nói như vậy?” Nói xong, ông cụ Dạ nhìn Hàn Minh Thư, lớn tiếng: “Hơn nữa ai cho phép cô ngồi vị trí đó? Cho dù cô là vợ của Âu Thần, cô cũng không có quyền thay nó ngồi ở vị trí đó!”
“Đúng vậy, cho dù cô là vợ của cậu Dạ, nhưng cô dù sao cũng không có thực quyền gì, ngồi ở vị trí đó, quản lý tập đoàn thay cậu Dạ là cực kì không hợp lý.”
Mọi người bắt đầu kháng nghị, Hàn Minh Thư nhìn tình huống trước mặt, biết là nếu lúc này không lấy tài liệu ra không được, liền dứt khoát nói: “Nếu trong tay tôi có cổ phần của Dạ Thị thì sao?”
“Cái gì?”
Mọi người có chút giật mình: “Trong tay cô sao có thể có Cổ phần của Dạ Thị?”
“Chẳng lẽ Dạ Âu Thần cho cô?”
Sắc mặt Dạ Y Viễn thay đổi, sau đó vẻ mặt nguy hiểm nheo mắt lại.
Anh ta trước đây lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này, anh ta chỉ cảm thấy, Dạ Âu Thần hẳn là không phải người như thế, cho dù thích Hàn Minh Thư, cũng không không tới nỗi sẽ cho cô cổ phần.
Huống chi, hôn lễ còn chưa chính thức cử hành, anh sao cam lòng cho Hàn Minh Thư cổ phần?
“Cho dù là cậu Dạ cho cô cổ phần thì sao? Mấy người chúng tôi đang ngồi đây ai không có cổ phần? Nhưng đâu phải chúng tôi ai cũng có thể thay thế cậu Dạ ngồi ở vị trí đó.”
Hàn Minh Thư cúi đầu, đưa tài liệu đang cầm trong tay cho ông Trần cách bên trái của cô gần nhất, Lang An cũng đúng lúc đi tới giữa Hàn Minh Thư và ông Trần.
Ông Trần tưởng là giấy chuyển nhượng cổ phần, mới đầu tưởng rằng coi như là cho, cũng là cho phân nửa, nhưng mà sau khi xem xong nội dung hợp đồng, ông Trần không thể tin được mà mở to hai mắt.
Mọi người tò mò nhìn qua, thật sự rất muốn biết nội dung trong hợp đồng.
“Cái này ——”
Ông Trần lấy hợp đồng lại, trả cho cô, sau đó nghiêm túc đứng dậy gật đầu với Hàn Minh Thư: “Cô quả thật là có quyền trực tiếp ngồi vào vị trí này.”
Mọi người: “???”
Dạ Y Viễn nhíu mày lại, nội dung trong bản hiệp nghị đó rốt cuộc là gì? Vậy mà có thể khiến cho Ông Trần biến sắc? . Ngôn Tình Sắc
“Các vị, cậu Dạ đã toàn quyền chuyển hết toàn bộ cổ phần mà mình nắm giữ tới danh nghĩa của cô ấy, đừng nói là thay thế cậu Dạ ngồi ở chỗ này họp, cô ấy bây giờ cũng có quyền trực tiếp quản lý công ty.”
Mọi người: “???”
Cái gì? Là bọn họ nghe lầm sao?
Cậu Dạ đã cho Hàn Minh Thư hết cổ phần của mình??
Cái quái gì vậy?? Sao có thể???
“Lừa tụi tôi à? Ông thấy cậu Dạ đã xảy ra chuyện, cho nên cố ý nói như vậy đúng không? Dù sao cậu ta cũng đã chết rồi, cho dù ông nói như thế nào cũng đều là chết không đối chứng?”
Chú Lâm bỗng nhiên đứng lên vẻ mặt kích động nói.
Cũng không biết là chữ nào của ông ta đã dẫm phải đuôi của Hàn Minh Thư, cô bỗng chốc ngẩng lên, âm trầm nhìn ông ta, lạnh giọng: “Ai nói với chú là anh ấy đã chết rồi?”
Người nọ bị vẻ âm trầm trên người Hàn Minh Thư dọa sợ tới mức nói không ra lời, lắp bắp nói: “Chiếc… chiếc máy bay đó không phải đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Hàn Minh Thư đứng lên, ngữ khí lạnh lẽo: “Chú không thấy rằng vẫn còn người sống sót sao? Chú nghe chính phủ tuyên bố rằng anh ấy đã chết rồi sao? Nếu như không có, chú dựa vào đâu mà ăn nói bậy bạ? Nếu như chú còn nói chuyện liên quan đến chữ chết, chú có tin là tôi lập tức liền tố cáo chú bôi nhọ và công kích người khác không?”
Đối phương bị những lời này của Hàn Minh Thư nói cho á khẩu không trả lời được, người phía sau cũng kéo ông ta một cái, lúc này mới bất đắc dĩ lùi ra sau.
Lang An thấy cảnh này, lặng lẽ ở trong lòng thả like cho cô.
Cách làm của mợ chủ, quả thật đã khiến cho anh ta càng thêm có thiện cảm với cô.
Hàn Minh Thư nhìn quanh bốn phía: “Các vị, bây giờ tôi là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Dạ Thị, trong khoảng thời gian mà Dạ Âu Thần không có ở công ty này, chức vụ của anh ấy do tôi đảm nhiệm, về sau tất cả mọi chuyện lớn nhỏ còn phải nhờ mấy chú mấy bác chỉ bảo nhiều hơn.”
Ở đây mọi người đều là cáo già, sao có thể không hiểu được lý do Dạ Y Viễn mời ông cụ Dạ lộ mặt? Chẳng qua có một vài người là không cùng phe, hoặc là cùng phe cho có, đều là nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi.
Chú Trần nghe vậy, đứng dậy gật đầu với cô.
“Tuy rằng, Dạ Thị chúng ta chưa từng có tổng giám đốc nào là nữ, nhưng mà… Hiện giờ Âu Thần không có ở đây, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Một khi đã như vậy, trước ngày Âu Thần trở lại, cô cứ tạm thời nhậm chức tổng giám đốc đi.”
Từ lúc bắt đầu chú Trần đều ủng hộ cô, Hàn Minh Thư cũng chủ động nhún nhường trước ông ta, nhẹ giọng nói: “Cám ơn chú Trần, nhưng mà… Con vẫn còn chưa đủ kinh nghiệm, không thích hợp đảm nhiệm chức tổng giám đốc lắm, con xin được nhậm chức phó tổng giám đốc, về phần chức tổng giám đốc… Thì cứ để trống chờ Âu Thần trở về đi.”
“Được.”
“Nếu có ai còn phản đối chức vị của tôi, đến lúc đó có thể trực tiếp tìm luật sư của tôi.”
Trong phòng họp không ai nói chuyện, ông cụ Dạ tức đến nỗi thổi râu trừng mắt, vỗ mạnh bàn: “Càn quấy, Dạ Thị của tôi sao có thể tùy ý để cho một người phụ nữ ngoại tộc như cô tiếp nhận? Các người đều già rồi nên trở nên hồ đồ hết rồi à?”
Ông Trần nhìn ông cụ Dạ: “Kia ý của ông Dạ là, Dạ Thị không do người nắm giữ nhiều cổ phần nhất tiếp nhận, chẳng lẽ phải do một người đã bị đuổi khỏi Dạ Thị tiếp nhận?”
Ông Dạ: “Âu Thần nếu gặp chuyện không may, những cổ phần đó, đương nhiên…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Lang An rất nhanh nói: “Ông Dạ, chuyện của cậu Dạ của chúng tôi không phiền ngài bận tâm, tất cả mọi chuyện của cậu Dạ đều đã được sắp xếp xong rồi. Ngài hãy cứ tiếp tục quay về viện dưỡng lão của ngài nghỉ ngơi cho thật tốt. Cậu cả Dạ, lúc này không để ý tới an nguy của ông Dạ mà cố chấp đón ông ấy tới đây chống lưng cho cậu, như vậy… Không tốt lắm nhỉ?”
Châm chọc khiêu khích trong lời nói này mọi người không phải nghe không hiểu, ông Trần lờ đi, làm bộ không nghe thấy gì cả.
Mà chú Lâm muốn giúp Dạ Y Viễn, vào lúc này cũng trở nên á khẩu không nói được gì.
Một trận tranh đoạt, còn chưa bắt đầu, đã chấm dứt.
Bình luận facebook