• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (169 Viewers)

  • Chương 940-945

Chương 940:



Lúc đến đến dưới tầng, điện thoại của Dạ Âu Thần lại vang lên, ánh mắt của Hàn Minh Thư lóe lên, “Là ông ngoại của anh gọi về sao? Nếu thế thì đêm nay anh..



Vẻ mặt Dạ Âu Thần không thay đổi mà tắt âm diện thoại.



“Không sao.”



Hàn Minh Thư buông mắt xuống, trong lòng vô cùng nặng nề.



Uất Trì Thần là thực sự không muốn để cô đến với anh, nhưng mà gần đây vẫn luôn không có động tĩnh gì, chắc chắn cũng đang ngăn cản Dạ Âu Thần?



Cũng không biết loại bình yên nhưng sóng gió hung ác này còn kéo dài đến bao lâu nữa.



“Hu hu ông cụ Uất Trì, trong lòng Tiểu Tuyết vô cùng khó chịu, anh Thần không đồng ý đính hôn với cháu, còn nhìn trúng cô nhân viên trong công ty. Anh cả cho rằng tâm lý cháu có vấn đề, còn mang cháu đi khám bác sĩ tâm lí, cháu thực sự rất sợ hãi… có khi nào bọn họ sẽ xem cháu thành bệnh nhân tâm thần hay không?”



Nước mắt Đoan Mộc Tuyết rơi lộp độp, vừa khóc vừa túm lấy tay áo của Uất Trì Thần: “Ông nội Uất Trì, ông tuyệt đối đừng nói cho anh cháu là cháu ở chỗ ông nhé, được không? Cháu không dám nhìn mặt anh áy.” Nghe được Đoan Mộc Trạch đưa Đoan Mộc Tuyết đi gặp bác sĩ tâm lý, phản ứng đầu tiên của Uất Trì Thần là tức giận.



Đoan Mộc Từ là do mình nhìn trúng, sao lại có vấn để được, chẳng qua là con bé quá thích Uất Trì Thậm mà thôi, cũng không biết rốt cuộc anh trai cô đang nghĩ cái gì, sao lại đưa người ta đi gặp bác sĩ tâm lý được cơ chứ?



Xem như là một người tâm lý bình thường, bỗng nhiên bị người khác đối xử như vậy, trong lòng cô ta sẽ không sợ sao?



Nhà Uất Trì phải người đi không tìm được cô ta, Uất Trì Thầm lại mặc kệ chuyện này, lúc Uất Trì Thần sốt ruột sắp không chịu được nữa thì Đoan Mộc Tuyết lại chủ động tìm đến ông ta.



Hơn nữa lúc xuất hiện trước mặt Uất Trì Thần, quần áo và vẻ mặt của Đoan Mộc Tuyết đầu bẩn thỉu, thoại nhìn như đã trải qua rất nhiều đau khổ.



Trước đây là một đại tiểu thư cao quý thích trưng diện mà bây giờ đột nhiên trở thành bộ dạng như thế này, còn là cháu dâu cho tự mình chọn, Uất Trì Thần lập tức mềm lòng, cũng đặc biệt đau lòng, cho người ở lại.



Bây giờ thấy cô ta nắm tay áo ông mà gọi ông nội Uất Trì, sau khi nức mà chuyện anh trai cô ta và người nhà Đoan Mộc, ông cụ Uất Trì liền tìm như dao cửa: “Tiểu Tuyết, cháu yên tâm. Chỉ cần ông nội Uất Trì ở đây, nhất định sẽ không để cho anh trai cháu đưa cháu đi bác sĩ tâm lý nữa đây. Tiểu Tuyết của chúng ta ưu tú như vậy, tâm trí lại khỏe mạnh, cần gì phải đi gặp bác sĩ tâm lý cơ chứ? Cháu đừng có sợ, ông nội Uất Trì bảo vệ cháu.”



“Ông nội Uất Trì, ông thực sự sẽ không để cho anh trai đưa cháu đến bác sĩ tâm thần nữa chứ? Cháu thực sự rất spkw, cháu muốn gặp anh Thần… được không a?”



Thực ra sau khi Tiểu Tuyết đến đây, Uất Trì Thần đã bảo quản gia Vu Ba gọi điện thoại cho Dạ Âu Thần, nhưng mà cuộc gọi đầu tiên tên nhóc đó đã bảo không về, sau đó gọi lại tiền không bắt máy nữa.



Bây giờ anh đã ở đâu, đang ở với ai, đã rất rõ ràng rôi.



Uất Trì Thần đàng bất đắc dĩ mà thở dài: “Đương nhiên là được, lúc nãy Vu Ba gọi điện cho nói rồi, nhưng mà cháu cứ đi rửa mặt đi đã, để đỡ phải lát anh Thần cháu đến lại nhìn thấy bộ dạng đầy bụi bặm này của cháu ”



Nghe thấy như vậy, Đoan Mộc Tuyết cũng ý thức được bộ dạng của mình đẩy bẩn thỉu, vì vậy gật đầu: “Cháu di rửa mặt một chút.”



940-1-de-choc.jpg




Vẻ mặt Đoan Mộc Tuyết yếu ớt mà khóc: “Ông nội Uất Trì, cháu biết rõ ông đối tốt với Tiểu Tuyết, nhưng mà anh Thần… anh ấy căn bản không thích Tiểu Tuyết. Trước giờ vẫn là do Tiểu Tuyết quá đáng, cho nên bây giờ cháu chỉ muốn gặp mặt anh ấy một lần, chỉ cần anh ấy chịu gặp mặt cháu một lần thôi, để cháu nói cho anh ấy những lời trong lòng cháu, cháu cũng không đòi hỏi gì nhiều nữa.



Cô ta càng nói như vậy, Uất Trì Thần càng cảm thấy cô nhóc này rất hiểu chuyện, làm cho người ta vô cùng đau lòng.



Ông ta thở nặng nhọc một hơi: “Cháu yên tâm, ông nội nhất định sẽ bắt nói quay về gặp châu, cũng sẽ bắt hai đứa đính hôn.”
Chương 941:



Sau đó Đoan Mộc Tuyết bảo người hầu đưa lên phòng cho khách để rửa mặt.



Vẻ mặt của Uất Trì Thần đen kịt, gọi Vu Ba lại: “Nó vẫn không nghe máy sao?”



Vu Va sờ khuôn mặt già nua của mình, bất đắc dĩ mà gật đầu: “Đúng vậy, tôi đoán điện thoại của cậu chủ Thần đã tắt âm rồi, nếu không thì gọi điện thoại như vậy cậu ấy không thể không nghe máy được.”



“Hừ!” Uất Trì Thần hừ mạnh một tiếng, thở hồng hộc mà nói: “Không nghe điện thoại, vậy thì gọi tới lúc nào nó nghe thì thôi, Tiểu Tuyết nặng tình nặng nghĩ với nó như vậy, nó lại dám không đến gặp một lần sao? Vụ Ba, ông tiếp tục gọi điện thoại, hoặc là nhắn tin, bảo nó nhất định phải về một chuyến, nếu như không về, ông già này sẽ đột tử trong phòng khách này ”



Câu nói cuối cùng làm cho Vụ Ba biến sắc, ông ta mi mỏi, kinh hãi mà gật đầu: “Tôi biết rồi, ông chủ cho tôi ít thời gian, tôi nhất định sẽ gọi được câu chủ Thần quay về.”



Sau khi Vụ Ba rời khỏi phòng khách, lại lấy điện thoại ra gọi cho Dạ Âu Thần mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn không có động tĩnh gì như cũ, trong điện thoại chỉ phát ra mây âm tút tút kéo dài vui tưới rồi lại phát lên một giọng nữ lạnh lùng.



Vu Ba tắt điện thoại, thực sự là không biết làm sao nữa.



Xem ra không thể gọi điện thoại được rồi, chỉ sợ đêm hôm nay Vu Ba có gọi cháy máy của anh, thì anh cũng không nghe máy.



Một khi đã như vậy, chỉ có thể đến tận nhà tìm thôi.



Dù sao những lời nói đêm nay của Uất Trì Thần, thực sự là làm cho người khác sợ hãi.



Hàn Minh Thư vừa tắm xong đi ra, liền nghe thấy có người đang ẩn chuông cửa, Dạ Âu Thần không có trong phòng, cô đành khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.



Lúc đi ra ngoài, vừa đúng lúc gặp Dạ Âu Thần đi từ trong phòng đọc sách đi ra.



“Khuya như vậy rồi, còn có ai ẩn chuông cửa Da Mạc Thảm nhíu mày, biểu cảm các chức tức giản, rồi đi qua nói: “Em vào trong trước đi, anh đi xem là được rồi.”



“Ừm.” Hàn Minh Thư không nghi ngờ anh, gật đầu rồi quay trở lại phòng. Sau khi nhìn thấy cô vào phòng, ảnh mắt Dạ Âu Thần liền trở nên hung ác.



Vu Ba đứng một mình ngoài cửa, sau khi ăn chuông cửa xong liền đứng chờ ở đó.



Lúc đầu anh không có cơ hội đi vào, vẫn là dùng thân phận của mình, kiểm tra nửa ngày mới có thể đi vào tìm Dạ Âu Thần.



Đương nhiên, vì lý do an toàn, một bảo vệ tòa nhà cũng đi cùng phía sau ông ta.



Cũng không biết đứng chờ bao lâu, cuối cùng của cũng mở ra.



Cuối cùng Vu Ba cũng thấy được Dạ Âu Thần, biểu cảm của ông ta có chút kích động: “Cậu Thần, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu.”



Ánh mắt Dạ Âu Thần liếc qua quản gia Vũ Ba, thần nhiên nói: “Chủ Vụ, đã muốn thể này rồi, còn có việc gì sao?”



Nói xong ánh mắt anh liếc qua bảo vệ phía sau ông ta.



Bảo vệ tòa nhà lúc này mới xác nhận hai người bọn họ quen nhau, nhân tiên nói: “Hóa ra là người quen thật, vậy tôi đi xuống trước



Sau khi bảo vệ tòa nhà rời đi, Vu Ba mặt mo ngại cùng cười cười, nói khẽ: “Cậu Thần, chủ Vụ gọi điện cho cậu cậu không nghe, cho nên chỉ có thể tự mình tìm đến cửa”



Nghe vậy, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi mấy phần: “Tôi biết ông muốn làm gì, hôm nay tôi không quay về đâu.”



“Cậu Thần, nói thế nào đó cũng là ông ngoại của cậu, Cậu Thần tính tình như trẻ con thế này là không được.”



Dạ Âu Thần nhíu lông mày, trẻ con đùa nghịch? Anh đã lớn như thể, sao có thể cư xử như trẻ con? Anh làm như vậy chẳng qua là để thể hiện cho Uất Trì Thần thấy ý kiến của mình bất kể thế nào cũng sẽ không thay đổi.



Mặc dù thời gian anh quen biết với Hàn Minh Thư không dài.



Nhưng Hàn Minh Thư cho anh cảm giác lấp đầy nội tâm trống rỗng, cảm giác khi mấy đi thì trong lòng cũng không còn gì nữa.



Đời này anh sẽ không thể nào từ bỏ cô.



Vụ Ba tiếp tục hỏi: “Cậu Thần, thật không dám giấu gì, tình trạng bây giờ của ông chủ không tốt lắm, ông ấy cũng nói rồi… nếu tối nay cậu không về nhà. vậy thì ông ấy có thể sẽ…”
Chương 942:



Nói đến phần sau, Vụ Ba thở dài một hơi: “Tôi đi theo ông chủ nhiều năm như thế, có thể nhìn ra được không phải ông ấy nói đùa. Bất kể như thế nào, nếu như muốn phân cao thấp với ông ngoại của cậu, thì dù sao Cậu Thần vẫn là con cháu, một số lúc…



Vu Ba dừng một chút, không nói gì thêm nữa.



Ông ta đã nói đủ nhiều, người thông minh như Uất Trì Thần sao có thể nghe không hiểu.



Khỏe môi Dạ Âu Thần giật giật, cười lạnh: “Nếu như hôm nay tôi thỏa hiệp thì sau này chuyện giống như thế này có phải sẽ càng ngày càng nhiều hay không? Ông ngoại cảm thấy như thế này có thể uy hiếp được tôi?”



Vu Ba: “



Anh nói như vậy cũng không phải là không có lý.



“Đi thôi”



Ngay lúc Vu Ba định nói gì đó để khuyên nhủ Dạ Âu Thần, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau,



Vu Ba nhìn về phía giọng nói. Da Mạc Thần cũng đồng thời nhíu mày không vui quay mặt nhìn sang: “Không phải bảo em vào phòng sao?” rồi



Hàn Minh Thư mặc áo khoác đứng đó, nghe vậy có chậm rãi bước lên, gật đầu với Vu Ba: “Chú Vu



Vu Ba cũng nhẹ gật đầu với cô.



“Anh trở về đi, nói thế nào anh cũng là con cháu, nếu như muốn phân rõ cao thấp với ông ngoại cũng không thể làm như thế được.”



Dạ Âu Thần đứng bất động ở đó, nhíu chặt lông mày mãi không ra. Mà câu nói này lại làm cho ánh mắt của Vu Ba nhìn Hàn Minh Thư nhiều hơn mấy phần tán thường, sau đó nói: “Ánh mắt của Cậu Thần đúng là tốt, suy nghĩ của cô Hàn là đúng. Cậu Thần, cậu nghĩ một chút, nếu như cậu đối xử như thế với ông chủ, ông chủ cũng sẽ càng thêm mâu thuẫn với cô Hàn.



Thật không dám giấu giếm, Tiểu Tuyết nhà Đoạn Mộc vẫn đang ở nhà họ Uất Trì, vừa rồi lúc tôi ở bên ngoài cũng nghe được một chút. Cô Đoan Mộc nói có thể không cùng cậu đính hôn nhưng muốn gặp mặt câu, nói với cậu mấy lời sau cùng”



Dạ Âu Thần cười lạnh: “Những chuyện này có quan hệ gì với tôi sao? Cô ta muốn đính hôn có thể đính hôn sao?”



Ông tay áo truyền đến lực kéo, Hàn Minh Thư giặt giật tay áo của anh: “Anh đi đi, như chủ nói đó, nếu như anh thật sự vì em mà đối đầu với ông ngoại thì anh chỉ làm cho ông ngoại càng ghét em hơn thôi.”



Hàn Minh Thư bước lên mấy bước, khỏe mỗi mim cười một chút: “Em chưa ngủ đâu, anh đi nhanh về nhanh, em chờ anh quay lại.”



Máy câu nói rất nhẹ nhàng như lại nhanh chóng đâm thẳng vào tim Dạ Âu Thần, anh có chút dừng lại, ánh mắt thâm trầm rơi vào mặt Hàn Minh Thư.



“Lo lắng anh không quay lại sao?”



Hàn Minh Thư lắc đầu: “Anh sẽ không.”



Ảnh mắt hay giọng nói của cô đều vô cùng kiên định, không hề có chút do dự nào, vô cùng tin tưởng Dạ Âu Thần.



Có được sự tin tưởng này của cô, Dạ Âu Thần vô thức đưa tay chạm lên mũi cô một cái.



“Chờ anh về”



“Vâng!



Trước khi đi, Vu Ba cảm ơn nhìn Hàn Minh Thư một chút: “Cảm ơn cô Hàn đã mở miệng nói giúp, lão quản gia già này cảm ơn cô Hàn Minh Thư ” Chủ Vụ quá lời rồi, tôi cũng là không muốn vì mình mà quan hệ của hai ông cháu anh dy xấu đi.



“Cô Hàn rất hiểu chuyện, mong là ông chủ có thể chấp nhận cô “Cảm ơn.”



Sau đó, Dạ Âu Thần để cô khóa kỹ cửa, bạn đêm nghe chuông cửa không được phép mở cửa, chờ anh vě.



Sau khi Hàn Minh Thư xác nhận cho anh yên tâm Dạ Âu Thần liền đi theo Vu Ba.



Sau khi hai người đi, Hàn Minh Thư quay về phòng minh, nằm trong chăn, lại nhớ đến những lời Vu Ba vừa mới nói.



Ông ta nói, Đoan Mộc Tuyết muốn gặp mặt Dạ Âu Thần lần cuối, sau đó không đính hôn với anh sao?



Hàn Minh Thư đột nhiên cảm giác được có một chút không đúng, mấy lần trước gặp mặt Đoan Mộc Tuyết, ánh mắt của cô ta không phải là bộ dạng của người cam tâm từ bỏ như thế.
Chương 943:



Sao đột nhiên lại đổi giọng rồi?



Chẳng lẽ có âm mưu gì trong đó sao? Càng nghĩ Hàn Minh Thư lại càng thấy không yên lòng thể là lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kiều Trị.



Kiều Trị nhận diện thoại của Hàn Minh Thư vào thời điểm còn đang ở bên ngoài ăn chơi đàng điểm, thấy có gọi điện thoại cho mình, thế là lại chạy ra ngoài.



Người ở bên cạnh nhịn không được phần nàn.



“Sao gần đây buổi tối Kiều Trị nhận được nhiều điện thoại thế? Mỗi đêm đều có người tìm anh ta, rất cuộc là có chuyện gì nhỉ?”



“Tôi cũng không biết.”



“Ai, nhớ thời gian trước kia quá.”



Kiều Trị tìm một chỗ yên tĩnh nhận điện thoại của Hàn Minh Thư.



“Chị dâu nhỏ, đã muộn như thế này rồi còn gọi điện thoại cho em, có chuyện quan trọng gì sao?”



“Ừ” Hàn Minh Thư đem toàn bộ những chuyện vừa rồi một năm một mười nói cho Kiều Trị: “Tôi có chút lo lắng, nhưng tôi không tiền ra mặt, cho nên… Kiều Trị lập tức hiểu ý của cô: “Chị dâu yên tâm, em biết nên làm như thế nào, mà suy đoán của chị có lẽ đúng, em cũng cảm thấy Đoan Mộc Tuyết có vấn đề. Cô ta làm sao có thể dễ dàng từ bỏ Uất Trì Thầm như thể dựa theo tính cách của cô ta chắc sẽ gây bất lợi cho Dạ Mục Thần



Nghe thể, hơi thở của Hàn Minh Thư cứng lại: “Kia, “Bây giờ em chạy đến nhà Uất Trì, cố gắng không kinh động đến người bên ngoài, nhìn trước một chút rối nói tiếp.



Hàn Minh Thư nghĩ nghĩ: “Nếu không tôi đi với cậu.



“Không được chị dâu, nếu như có chuyện gì thật thì quá nguy hiểm… Nhưng chị yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ tốt Uất Trì, trả lại hoàn chỉnh cho chị.” Hàn Minh Thư biết ý của anh ta, mình là phụ nữ, đi đến cũng không giúp được gì, khéo còn lại mang thêm phiên phức, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.



Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư ngồi trên giường một lát, cuối cùng lại nằm xuống chiếc giường đã được trải chăn sẵn.



Cô trở mình một cái, nhìn bóng đêm yên tĩnh ngoài cửa sổ.



Cô thực sự không muốn Dạ Âu Thần và ông ngoại anh xảy ra xung đột thậm chí là rạn nứt chỉ vì mình, cho nên lúc đó nhìn thấy quản gia bất đắc dĩ đứng trước cửa cầu xin anh quay về như vậy.



Hàn Minh Thư lại mềm lòng.



Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy mình quá dễ mềm lòng rồi, Đoan Mộc Tuyết muốn gặp anh, làm sao có thể là lý do đơn giản như vậy được?



Ngẫm nghĩ lại, Hàn Minh Thư lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, ở tong nhà Uất Trì, cho dù Đoan Mộc Tuyết có mưu mô như thế nào cũng không thể thoát được ánh mắt của Uất Trì Thần đầu, trừ khi… Uất Trì Thần cũng giúp đỡ cô ta. Nghĩ đến vậy, Hàn Minh Thư bằng nhiên ngôi bật dây.



Trong lòng có một cảm giác không yên lòng nhưng mà cô mà chạy ra ngoài vào nửa đêm, lỡ dụng phải chuyện gì thì chỉ gây thêm chuyện cho Da Mạc Thảm mà thôi.



Cô cũng không hề quân câu nói Dạ Âu Thần nói với cô trước khi đi, chờ anh quay về.



Có sốt ruột đi nữa, cũng phải tin tưởng anh đúng không?



Anh nói chở anh quay về, vậy thì anh chắc chắn sẽ quay về.



Hàn Minh Thư không ngừng an ủi chính mình, lại nằm xuống lần nữa, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, Hàn Minh Thư không hề cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa còn tỉnh đến phát điện, cầm điện thoại trong tay.



Cũng không biết đã đợi bao lâu, đột nhiên điện thoại rung lên một hồi,



Hàn Minh Thư mở máy ra, nhìn thấy Kiều Trị gửi tin nhắn cho cô.



“Chị dâu đừng lo lắng, em đã đến nhà Uất Trì rồi, bây giờ em sẽ xem xét tình hình trước, nếu như có chuyện gì em nhất định sẽ giúp Uất Trì Thầm



Hàn Minh Thư chỉ có thể gửi lại cho anh ta một câu cảm ơn, sau đó nằm chặt điện thoại chờ đợi.



Nhà Uất Trì.



Một già một trẻ đang ngồi đối diện nhau, người hầu bưng hai chén trà lên, lần lượt đề trước mặt Uất Trì Thần và Dạ Âu Thần
Chương 944:



Nhưng mà hai người không hề cử động, ánh mắt của Uất Trì Thần nhìn chằm chằm vào cháu ngoại, trong ảnh mắt lộ rõ vẻ tức giận.



Dạ Âu Thần mím môi, nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Ông ngoại uống trà bớt giận đi.”



“Bớt giận? hừ, cháu còn nghĩ ông có thể bớt giận dễ như vậy hả?”



Nói xong, Uất Trì Thần nâng chén trà lên hung hăng mà uống một hơi, rồi lại đặt mạnh chén trà xuống, chén trà va chạm với mặt bản, phát ra một âm thanh rất lớn.



Đối mặt với Uất Trì Thần như vậy, Dạ Âu Thần tờ ra rất hài lòng, thoải mái, anh không hề để ý mà uống trà.



Uất Trì Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn đứa cháu ngoại ngồi trước mặt mình, bị bộ dạng thân nhiên của anh làm cho vô cùng tức giản, cần lấy cây ba toong muốn đánh lên người anh, Vũ Ba đứng bên cạnh thấy vậy, nhanh chóng tiến lên ngăn cản “ông chủ, ông đừng tức giận, đừng kích động “



“Vụ Ba, ông đừng cần tôi! Để tôi dạy dỗ tên ranh con không nghe lời này đã!”



Cơn tức giận của Uất Trì Thần rất lớn, Dạ Mạc Thần nâng mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt đang đẩy lửa giận của ông cụ Uất Trì: “Ông ngoại là muốn tìm một con rối làm người kế vị sao?”



Nghe lời này, Uất Trì Thần sửng sốt: “Cháu có ý gì hả?”



“Chẳng lẽ không phải sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng: “Ngay cả cuộc đời của cháu cũng muốn điều khiển, không phải là cố ý làm cháu thành một con rồi hay sao. Ông ngoại, ông là ông ngoại, vì vậy cháu tôn trong ông, nhưng không có nghĩa là cháu sẽ tự nguyện làm con rối cho ông “



“Cháu, tên ranh con này! Cháu có biết là cháu đã làm cho Tiểu Tuyết nhà người ta tồn thưởng thành thể nào rồi không, cháu có biết bộ dạng lúc nó trở về như thế nào không hả? Người ta tình cảm sâu nặng với cháu, cháu không hề cảm nhận được hay sao?” Uất Trì. Kim tức giận đế hai toi sam lai, co the nga ve phải sau, và Ba chỉ có thể nhanh chóng để lấy ông ta Những lời chỉ trích này lọt vào tai Dạ Âu Thần giống như là một câu chuyện cười: “Cháu làm có là tấn thường? Từ trước đến giờ cháu không hề làm bất cứ hành động gì bày tỏ ý tử của cháu với cô ta cả, cho dù cô ta đau lòng, tình cảm sâu nặng, đó chỉ là chuyện của cô ta mà thôi, liên quan gì đến chau?”



Uất Trì Thần: ”



Sửng sốt vài giây, Uất Trì Thần mắng: “Cháu xem xem cháu nói ra mấy lời ngu ngốc gì hả, cháu không có trêu chọc người ta, người to có thể tinh cảm sâu sắc với cháu hay sao?”



Đừng nói là Dạ Âu Thần, đến cả Vụ Ba đang đứng một bên cũng không nghe lọt tai.



Dù sao phong cách của cậu chủ Thần mọi người đều biết, từ trước đến giờ anh không thèm nhìn phụ nữ một cái, cho dù là trong thời gian bị thương, ngày nào Đoan Mộc Tuyết cũng đến chăm sóc anh, anh cũng đối xử đúng mực đối với cô ta, cũng không thèm nhìn cô ta một cái,



Như vậy thì làm sao là trêu chọc Đoan Mộc Tuyết được?



Nếu như nói đúng thì phải là nhìn lướt qua mà thôi, chỉ có thể nói là do bình thường quá tuần tủ, khuôn mặt đã trêu chọc Đoan Mộc Tuyết mà thôi.



Nhưng mà bây giờ là thời khắc căng thẳng, nguy hiểm như vậy Vu Ba tuyệt đối sẽ không dám nói những lời này ra.



“Ông ngoại cứ nói là cháu trêu chọc cô ta, vậy không bằng gọi cô ta ra đây, để xem cháu trêu chọc cô ta như thế nào.“



Uất Trì Thần: “Im mộm! Cháu vì một người phụ nữ chưa quen biết bao lâu mà muốn chống lại ông ngoại sao?”



Mắng xong, Uất Trì Thần cảm thấy mệt mỏi, tay ôm lấy trước ngực, vừa ra hiệu Vu Ba dìu mình ngồi xuống ghế sô pha, vừa nói: “Đứa nhỏ Tiểu Tuyết này rất hiểu chuyện, nó cũng không muốn đính hôn với cháu, lúc nãy thậm chí đã nói với ông, chỉ muốn gặp cháu một lần. Một người thông minh, lương thiện như vậy, nếu như cháu không đi xin lỗi với nó, trong lòng cháu không hổ thẹn sao?”



Xin lỗi?



Dạ Âu Thần cúi đầu khẽ cười, trong cổ họng phát ra một tiếng như đùa cợt, anh có gì mà phải xin lỗi cơ chứ? Chẳng qua là hôm nay đã đến đây rồi, thì anh muốn nói rõ ràng với cô ta một lần duy nhật



Nghĩ đến đây Da Mạc Thậm đặt chén trà trong tay xuống, dùng dây “Được thôi, vậy cháu sẽ đi tìm cô là nói rõ, nếu như có ta còn làm phiên nữa, hy vọng ông ngoại.. cũng đừng có thúc ép nữa.”



Nói xong, Dạ Âu Thần trực tiếp xoay người đi, sắc mặt lạnh lùng mà nói: “Dân đường đi.”



Người hầu bưng trà sững sở một lát, sau đó giật đầu xoay người đưa Dạ Âu Thần lên tầng.



Lúc trên đường đi, người hiểu không biết là trúng tìm đen gì, bước đi phải trước cũng bước không vững, giống như phải sau cô ấy ông phải là t người, mà là một loại ma quỷ hút máu vậy.



Mãi cho đến cửa một gian phòng, người hầu mới dừng bước: “Cậu… cậu chủ Thần… Cô Đoan Mộc ở đây a.”
Chương 945:



Nói xong, cô ấy chủ động tiến lên gõ cửa: “Cô Đoan Mộc, cô đã rửa mặt xong chưa?”



Trong chốc lát, cửa mở ra, Đoan Mộc Tuyết với đội mắt phiếm hồng đang đứng ở đó.



“Anh Thần…” Nhìn thấy Dạ Âu Thần, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết khẽ động, muốn tiến lên một bước, nhưng rồi lại nghĩ ra gì đó đang đứng yên tại chỗ, cô liếc mắt sang người hầu: “Cô xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với anh Thần



Người hầu cử như đang trốn chạy mà rời đi.



Dạ Âu Thần không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt cô ta: “Cô Đoạn Mộc



Môi của anh khẽ mở, giọng nói lạnh như băng “Lúc tôi ở bệnh viện cô đã chăm sóc tôi, tôi thực sự cảm ơn, nhưng không có nghĩa là tôi nhất định phải đính hôn với cô. Hơn nữa lúc trước khi tôi ở bệnh viện hình như cũng không yêu cầu cô chăm sóc đúng không?”



Nói như vậy nghe rất không biết tốt xấu, nhưng thực sự là lời nói thật, người hầu nhà Uất Trì nhiều như vậy, là cô ta tự xung phong muốn chăm sóc anh, mượn cơ hội để tiếp cận anh.



Đoan Mộc Tuyết mặt cắt không còn chút máu, không thể ngờ được Dạ Âu Thần lại nói trắng ra với minh như vậy, làm cô ta cảm thấy vô cùng bối rối.



Cô ta khó khăn mà mở miệng: “Anh Thần… Xin lỗi, em không muốn việc này để đổi hỏi anh đính hôn với em. Chuyện đính hôn này là do bể trên sắp xếp, ban đầu em cho rằng anh Thần cũng đồng ý.



“Vậy bây giờ cô biết rồi đây, sau này đừng có làm phiền nữa.” Giọng nói Dạ Âu Thần rất lạnh lùng, căn bản không có chút tình cảm và ấm áp gì, thậm chí không hề có chút lưu luyến và đau lòng nào.



Vẻ mặt Đoan Mộc Tuyết đã trắng bệch, cô ta cắt chặt môi dưới của mình, viền mắt lại đỏ lên, cô ta cho rằng… ít nhất Dạ Âu Thần sẽ có chút thương hại, nhưng không ngờ được… anh không hề có chút cảm xúc nào.



Nghĩ đến vậy, Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, Quang canhr ngoài hành lang xen kẽ vào nhai, bóng hình người đàn ông cao lớn đang đắm chìm dưới ánh đèn, lúc này khuôn mặt càng trở nên tuần tử, cũng không biết là do dục vọng quấy phá hay không, cho dù anh lạnh lùng từ chối cô ta như vậy, Đoan Mộc Tuyết vẫn cảm thấy từng động tác từng lời nói của của anh văn chạm vào tim cô ta như cũ.



“Anh Thần. Em biết, những điều anh nói em đấu biết, vì vậy hôm nay em cũng đến nhà Uất Trì để nói rõ với anh, nhưng ở đây mọi người cứ đi qua lại, anh có thể vào trong rồi nói được không?”



Cô ta buông mắt xuống, cắn chặt răng nói: “Em không muốn cho người khác nhìn thấy ”



Dạ Âu Thần mim môi, nhìn thoáng qua gian phòng sau lưng cô ta, nhớ đến ngày hôm đó cô ta đột nhiên chạy đến ôm trong phòng làm việc, anh cưới khẩy nói: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”



“Anh Thần, nhưng em vẫn muốn giải thích với anh một chút.” Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán anh, cô ta kéo vạt áo xuống, nhìn thấy bờ vai trắng như tuyết.



Nhìn thấy dáng vẻ của anh, chắc thuốc đã có tác dụng rồi đúng không?



Nghĩ đến đây, đáy mắt Đoan Mộc Tuyết hiện ra một tia thỏa mãn. Chỉ cần là thuốc trong người anh có tác dụng, bản thân chỉ cần quyến rũ anh một chút, vậy thì những chuyện sau này liền trở nên đơn giản hơn rồi, cô ta sẽ chụp ảnh rồi tự mình đưa đến trước mặt Han Anh Thư, không tin cô không hết hy vọng.



Đợi cô hết hy vọng, Dạ Âu Thần tự nhiên sẽ rơi vào tay cô ta.



Càng nghĩa, trong lòng Đoan Mộc Tuyết lại càng đắc ý, ngập tràn lên khắp khuôn mặt và cả trong ánh mắt.



Trên trán Dạ Âu Thần cang chảy nhiều mồ hôi, trong thời tiết rét lạnh như vậy, anh lại cảm nhận được một luồng nóng bức dâng lên trong cơ thể anh, ngay từ lúc anh nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết liền cảm thấy ngọn lửa đó bùng lên, cho nên khó kiềm chế được sự nóng này trong lòng.



Nhưng mà dần dần, Dạ Âu Thần nhận ra được có chỗ không đúng.



Ngọn lửa không biết từ đầu đến cử từ trong bụng bốc lên, sức mạnh ngày càng gay gắt, rất nhanh đã đến giữa lông mày của anh, đột nhiên, người phụ nữ trước mắt lại lộ ra bà vai trắng ngần.



Đoan Mộc Tuyết tiến từng bước đến gần anh: “Anh Thần, anh thấy em…”



Dạ Âu Thần nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, xoay người cất bước rời đi. Trong lòng Đoạn mộc Tuyết cuống cuống, xông lên phải trước ôm lấy anh: “Đừng đi mà, anh Thần, anh nhìn em có được không? Nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một cái là được, em tuyệt đối không kém cô ta đầu, cô ta có thì em cũng có, anh nhìn em có được không?”



Cô ta dùng tay cố gắng ôm bên hông anh, thân hình mềm mại không ngừng chà sát lên người Dạ Âu Thần.



Cho dù bây giờ Dạ Âu Thần đã thấy có điều không ổn trong cơ thể, nhưng lý trí của anh vẫn tinh táo như vũ, sau khi Đoan Mộc Tuyết bắt đầu dán chặt lên người anh, anh không chỉ không thấy thoải mái mà càng cảm thấy chán ghét.



“Cút



Anh nổi giận mà mắng một câu, khi lạnh bốc quanh người làm cho Đoan Mộc Tuyết run rẩy, nhưng mà rất nhanh cô ta đã nắm lấy thắt lưng Dạ Âu Thần.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom