Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 946-950
Chương 946:
Cô ta chỉ có duy nhất cơ hội này để ra tay, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Vì liều lượng cô ta bỏ cho anh rất nặng, cô ta biết nếu như hôm nay không thành công, sau này cô ta sẽ không còn cơ hội nào được.
Bây giờ vừa đúng lúc được tính phát tác, anh vẫn còn lý trí đuổi cô ta cút,
Chở lát nữa thì dương tính cũng sẽ ngắm, lúc mà anh không còn lại chút lý trí nào nữa, thì sẽ chỉ còn lại bản năng của người đàn ông mà thôi,
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết xúc đông đến đỏ hoe lên.
Cô ta nhất định phải giữ chặt, qua đêm nay, là cô ta có thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần rồi, không còn ai có thể quấy rầy họ nữa.
Trần Dạ Âu Thần nổi đẩy gần xanh, cảm giác được người phụ nữ đang ôm mình như cũ, anh nheo mắt lại, nắm lấy bàn tay đang đè bên hông của cô ta, trực tiếp quăng ra.
Anh dùng bao nhiêu lực Dạ Âu Thần cũng không biết, nhưng người phụ nữ để tiện này lại dám hạ thuốc anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí.
Sau đó một tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia vang lên, Dạ Âu Thần ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng xuống tầng. Đoan Mộc Tuyết không ngờ được mình sẽ bị vứt ra như vậy, đầu đập một cốp vào tường, đau đến nỗi làm cho cô ta hoa mắt chóng mặt, lúc muốn tìm đến Da Mạc Thậm thì đã không thấy bóng dáng Da Mạc Thậm ở đây nữa rồi.
Kiều Trị đứng trước cửa Uất Trì đợi rất lâu, nhìn bên trong không thấy có động tĩnh gì, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây. Tính toán thời gian một chút, Uất Trì Thầm bình như đã đi vào trong cũng lâu rồi, sao lại không có chút tiếng động nào?
Vừa nghĩ đến chị dâu đang ngồi chờ anh, Kiều Trị liền đứng ngồi không yên, định lái xe vào trong nhà Uất Trì để xem tình hình, nếu có gì không đúng, anh ta sẽ lập tức vào cướp người đi.
Kiều Trị vừa xuống xe, liền nhìn thấy một thân hình to lớn đang đi đến phải mình.
Lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú, đây không phải là Uất Trì Thầm hay sao? “Con mẹ nó, cuối cùng anh cũng ra rồi, tôi còn nghĩ đêm nay anh không quay lại đấy.”
Vừa nói vừa bước lại gần, Kiều Trị mới phát hiện ánh mắt của người trước mắt và sắc mặt đều biết đổi, đôi môi cắn chặt, nhìn ra được anh đang phải chịu đựng đau khổ cực độ.
“Này, này là sao vậy?” Kiều Trị đánh giá cả người anh, lại không thấy vết thương nào trên người anh, cũng không có vết máu, nhưng mà… bộ dạng chịu đựng của anh, chuyện gì xảy ra vậy?
Đôi môi Dạ Âu Thần trắng nhợt khẽ động, lạnh lùng nói: “Đưa tôi rời khỏi dây đi” Liều Trì với thức mà gật đầu: “Lớn xe
Còn bên kia, Hàn Minh Thư trấn trọc trên giường cả buổi, vẫn không nhận được tin tức của Kiều Trị, đã quá nửa đêm rồi, sao lại không hề có tin tức gì vậy?
Nghĩ thế Hàn Minh Thư liền bật dậy, định thay quần áo ra ngoài xem, nhưng mà cô còn chưa lấy được áo khoác chuông cửa đã vang lên,
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Minh Thư là Da Mạc Thậm đã về rồi.
Cà đêm cô đã sốt ruột phát điên, không thèm cầm áo khoác, nhanh chóng đi chân trần mở cửa phải lao ra.
Khu nhà có lập cửa chống trộm, Hàn Minh Thư có thể thấy được Kiều Trị đang đưa theo Dạ Âu Thần phải sau, cô nhanh chóng mở cửa để bọn họ đi vào.
“Chị dâu!”
Kiều Trị dìu Dạ Âu Thần đi đến, vừa bước vào vừa nói: “Phòng tắm ở đâu?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sao lại vừa vào đã tìm nhà tắm? Nhưng mà nhìn bộ dạng của Dạ Âu Thần, trái tim của cô liền treo lên, cô liền đóng cửa lại, xoay người: “Đi theo tôi.”
Hàn Minh Thư đi trước dẫn đường, Kiều Trị đỡ lấy Dạ Mạc Thảm cùng đi vào.
Đường xá không xa, nhưng mà lý trí của Dạ Âu Thần đã bị thuốc ăn mòn đến gần như không còn gì, khi ở trên xe anh không nói gì, đôi mồi mỏng mím lại cố gắng khắc chế cổ xúc động như muốn nổ tung kia.
Sau khi nghe thấy âm thanh quan thuộc, Dạ Âu Thần mở to hai mắt, nhìn thấy Hàn Minh Thư đang đi ở phải trước, bước đi vội vàng, quan trọng nhất là trên người cô chỉ mặc mỗi áo ngủ.
Dạ Âu Thần nhíu mày,
Rất nhanh đã đi đến phòng tắm, Dạ Âu Thần vừa đi vào, Kiều Trị đã nói: “Chị dâu, chị đi ra ngoài một chút.”
Hàn Minh Thư căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô tin tưởng Kiều Trị sẽ không làm tổn thương Dạ Âu Thần, thể là có nghe lời đi ra, đứng ở trước cửa phòng tắm. Kết quả là nhìn thấy Googre mở vòi hoa sen muốn phun lên người dồn
Chương 947:
Cảnh tượng này khiến Hàn Minh Thư không nhịn được mở to hai mắt nhìn, hét lên với Kiều Trị.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Kiều Trị dừng động tác trên tay, nhìn thấy Hàn Minh Thư đang đứng ở cửa, vẻ mặt không tốt lắm, anh ta mấp máy môi, nhưng không biết phải giải thích với cô như thế nào.
“Chị dâu, em…
Dạ Âu Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên lúc này lại ngước mắt lên, ánh mắt tĩnh mịch rơi vào bộ quần áo mỏng manh trên người Hàn Minh Thư, thấp giọng nói: “Áo khoác của em đâu?”
“Hả?” Hàn Minh Thư không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cúi đầu nhìn áo ngủ trên người minh.
“Đi mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm lạnh”
Khi nói câu nói này, trên trán Dạ Âu Thần chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ của anh giống như đang chịu đựng sự thống khổ rất to lớn.
Hàn Minh Thư cảm thấy cái mũi chua xót, nhưng vẫn nghe lời anh xoay người đi mặc thêm áo khoác. Googre dừng ở bên cạnh chua xót nói: “Giỏi lắm nha Uất Trì Thần, anh như vậy rồi mà vẫn băn khoăn người phụ nữ của anh mặc ít hay nhiều?”
Anh ta thật sự ngày ngốc, rõ ràng là bị hạ thuốc, đau khổ suốt cả đường đi, Kiều Trị cho rằng anh muốn nổ tung, ai ngờ anh vẫn còn tâm trạng kêu Hàn Minh Thư mặc nhiều hơn một chút, đừng để bị cảm lạnh.
Kiều Trị nói xong nhưng lại không nhận được một chút phản ứng, anh ta nhìn qua thì phát hiện thắng nhãi Dạ Âu Thần này lại nhắm mắt lần nữa, đôi môi mòng mím chặt, trạng thái nhìn qua thật là không tốt.
Nhìn bộ dạng này của anh, Kiều Trị thật sự hoài nghi người vừa nãy nói chuyện với chị dâu rốt cuộc có phải Uất Trì Thần hay không? “Anh như vậy là quá bất công đó, tôi đưa anh đi cả một đường, kết quả anh không thèm nhìn tôi một cái, tôi con mẹ nó thật đau lòng mà ”
Kiều Trị không nhịn được oán trách vài câu.
Đại khái là do anh ta quá mức ồn ào, Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng nói: “Nói đủ chưa?”
Kiều Trị: “Hả?”
“Nói đủ rồi thì cút”
Kiều Trị: “… Người anh em này, tôi thật sự muốn cay đầu anh ra xem bên trong có phải toàn phụ nữ hay không anh quá nặng sắc nhẹ bạn. Vừa này chính là tôi cứu anh khỏi tình huống nước sôi lửa bằng, kết quả bây giờ anh vừa qua sông đã rút ván?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư đã mặc xong áo khoác quay lại, trong tay cô còn cầm điện thoại di động lại lần nữa đứng trước cửa phòng tắm.
“Kiều Trị, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy bị sao vậy? Bị thương sao? Nếu không thì tôi gọi xe cấp cứu nhá?”.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Hàn Minh Thư, Kiều Trị cảm thấy nếu mình không mở mồm giải thích thì Hàn Minh Thư sẽ thực sự gọi xe cấp cứu.
Thế nhưng anh ta phải mở mở miệng giải thích như thế nào? Càng nghĩ, Kiều Trị càng cảm thấy tình huống đã như vậy rồi, vậy thì anh ta cũng không có gì để giấu điểm nữa.
Còn không bằng trực tiếp nói ra cho thoải mái.
Nghĩ đến đây, Kiều Trị nhìn về phải Hàn Minh Thư, mở miệng nói: “Chị dâu, thực ra Uất Trì Thần…
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gây lời anh ta.
“Không cần gọi xe cấp cứu, anh không sao Nghe vậy, hai người đồng loạt nhìn về phải Da
Mạc Thầm.
Chỉ thấy anh khó khăn ngước mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đầy lo lắng của Hàn Minh Thư.
“Anh không sao.
Kiều Trị: “….
Hạ hạ, không sao mới lạ.
Nhìn bộ dạng này của anh, dược tính của loại thuốc kia rất mạnh, cũng chỉ có người có năng lực khống chế tốt như Uất Trì Thần mới không bị mất ý thức.
Chương 948:
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc này đã
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh thì có vẻ như không có ý định nói cho chị dâu nhỏ, tại sao? Sợ hủ dọa cô ấy?
Ý nghĩ của Hàn Minh Thư cũng không khác Kiều Trị là bao, bộ dạng bây giờ của anh nhìn không tốt, tế nhưng anh không định nói cho cô biết là việc gì.
Đây là bắt nạt cô không biết anh bị làm sao sao? Hàn Minh Thư bắt đầu tỉ mỉ quan sát Dạ Âu Thần. Từ lúc anh tiến vào đến giờ, Hàn Minh Thư không thấy trên người anh có bất kỳ vết thương nào cả, mà nếu như có bị thương thì cũng phải có mùi máu tưới, thế nhưng mà có lại không người thấy gì, Dạ Âu Thần cũng không có ý định gọi xe cứu thương, dựa theo suy đoàn của cô thì không phải bị thương ngoài da. không phải bị thương ngoài da, vậy …….
Kết hợp với phản ứng của Dạ Âu Thần và bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của Kiều Trị, ánh mắt Hàn Minh Thư khẽ đảo, cảm giác giống như mình đã đoán ra cái gì.
Vì để chứng minh suy đoản của mình, Hàn Minh Thư bỏ điện thoại xuống, nhìn Dạ Âu Thần nói: “Chỉ cần ngâm nước lạnh là được, đúng không?”
Tiếng nói nhẹ nhàng của cô rơi vào tai Dạ Âu Thần giống như có một con kiến đang bỏ, khiến anh cơ hồ có chút không chịu được.
Thế là, Hàn Minh Thư nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Dạ Âu Thần lại nhiều hơn mấy phần.
Xem ra, đúng như suy đoán của cô.
Dạ Âu Thần, bị bỏ thuốc.
“Chị dâu…. Kiều Trị vẫn còn cầm vòi hoa sen trên tay không biết phải làm sao, lúc mới đi vào, anh ta muốn dùng cái này cho Dạ Âu Thần, nhưng bị Hàn Minh Thư ngăn cản, cho nên anh ta không làm vậy.
Hàn Minh Thư ngắng đầu, ánh mắt rời vào khuôn mặt của Kiều Trị, ôn nhu nói: “Kiều Trị, buổi tối hôm nay cảm ơn cậu, cầu đi về trước đi
Kiều Trị: “…
Nghe Hàn Minh Thư nói, ánh ta vô thức nhìn Da Mặt
Thậm một cái.
Ảnh mắt anh vẫn nhắm lại như cũ, nhìn như ý thức đã bị ăn mòn đến không còn bao nhiêu, chỉ còn một tia ý thức trong đầu đang răng chống đỡ lấy.
“Chị dâu, em..
Hàn Minh Thư mim cười một cái: “Sao vậy?”
Kiều Trị kịp phản ứng, đặt cái vòi hoa sen về chỗ cũ, sau đó lắc đầu nói: “Không có, nếu chị dâu đã nói như vậy…. Em đi về trước.
Thật ra anh ta cũng kịp phản ứng.
Đoan Mộc Tuyết hạ thuốc Dạ Âu Thần, còn không phải là vì muốn mượn cơ hội quyến rũ anh ta sao? Thế nhưng cuối cùng lại không đạt được.
Dựa theo mối quan hệ của Uất Trì Thần và Hàn Minh Thư, việc gì anh ta phải đi làm mấy chuyện dư thừa? Trong lòng Kiều Trị cảm thán một câu là chi dấu thật thông minh, không cần anh ta giải thích mà vẫn hiều.
“Vậy… Em đi về trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em” Hàn Minh Thư gật đầu, tiến Kiều Trị ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa lại, Kiều Trị lại xoắn suýt đẻ lại cánh cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Minh Thư nói.
“Chị dâu, em biết chỉ với t từng quan hệ với nhau, thể nhưng mà… Dược tính của loại thuốc này rất mãnh liệt, chị… Nhất định phải chú ý an toàn đó.”
Hàn Minh Thư: “
Cho dù trước đó cô luôn biểu hiện là bình tĩnh, nhưng lúc này nhìn Kiều Trị nghiêm túc căn dặn mình như thế, mặt Hàn Minh Thư vẫn nhận được mà đỏ ửng lên.
Vừa rồi cô đã cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nhìn bên ngoài dáng vẻ giống như là chuyện không có chuyện gì.
Nhưng Kiều Trị trực tiếp nói thẳng như thế này, Hàn Minh Thư dù sao cũng là phụ nữ, mặt ngay lập tức đỏ đến mang tay. Nhưng mà Kiều Trị tử chi phát triển căn bản cũng không để ý đến sự quẫn bách của Hàn Minh Thư, còn muốn nói gì thêm, Hàn Minh Thư thẳng thắn cắt lời anh ta trước khi anh ta kịp nói: “Được rồi, buổi tối hôm nay cậu vất vả rồi, Kiều Trị, cậu mau đi về đi
Sau khi nói xong thẳng tay đầy Kiều Trị ra ngoài cửa, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.
Chương 949:
Kiều Trị thiếu chút nữa bị đúng vào mũi, lúc muốn nói đã không thấy ai nữa, trong lòng anh ta chua chua sở tay lên đầu mình.
“Sao ai cũng mặt nặng mày nhẹ với mình thế?” Kiều Trị vừa phần nàn vừa đi vào thang máy, bằng nhiên nhớ đến sự quẫn bách của Hàn Minh Thư vừa rồi, anh ta lúc này mới nhận ra lúc này mình nói máy câu ngu xuẩn như thế nào. Anh là ngưỡng ngùng nghĩ, may mà Uất Trì Thần không ở đây, nếu không Uất Trì Thầm sẽ giết chết anh ta
Sau khi Hàn Minh Thư đóng cửa lại thì dựa lưng vào của đứng một lúc, sau đó mới lần nữa đi vào toilet.
Mỗi một bước đi, Hàn Minh Thư đều hoảng loạn.
Vừa rồi cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, sau khi biết chuyện của Dạ Âu Thần đã gọi Kiều Trị den.
Bây giờ nhớ lại, tại đều đỏ hết lên.
Mở cửa ra, Hàn Minh Thư còn đang xoắn xuýt chuyện của Dạ Âu Thần phải làm sai, đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Bước chân Hàn Minh Thư dừng lại, một giây sau cô chạy cực nhanh vào phòng tắm, Dạ Âu Thần trước đó không hề có một động tác gì thế mà lúc này đang đứng giội nước lạnh.
Lúc này đang là giữa mùa đông, nhiệt độ gần âm độ, anh giỏi nước như thế này, cửa phòng đóng lại không mất hơi ẩm nhưng anh đã cóng đến mức sắc mặt trắng bệch, bờ mỗi tim bẩm, “Anh làm gì thế?
Hàn Minh Thư tiến lên cầm lấy vòi hoa sen, sau đó giật khăn tắm từ trên giá xuống lau khô người Dạ Âu Thần giúp anh
Cũng không biết vì sao anh lại đi tắm nước lạnh, lúc Dạ Âu Thần mở mắt ra, Hàn Minh Thư cảm giác như lông minh của anh đã đóng băng, trong lòng đau xót, hốc mắt Hàn Minh Thư liền đỏ lên mấy phần.
Lúc này Dạ Âu Thần gần như đã không còn lý trí, mở to mắt nhìn Hàn Minh Thư đỏ hồng mắt đứng trước mặt mình, khuôn mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp, cánh môi đỏ thắm giống như quả vừa hải xuống vô cùng mê người.
Giống như có vật gì đó phá tan lý trí và đại não của anh.
Một giây sau, Dạ Âu Thần đã đưa tay giữ chặt ớt Hàn Minh Thư, củi người hung hãng chiếm lấy môi cô.
Lạnh.
Lúc anh dựa gần đến, Hàn Minh Thư chỉ có duy nhất cảm giác này, cũng không biết anh dội nước lạnh bao lâu cả người mới có thể lạnh đến mức này.
Hàn Minh Thư nhịn không được rùng mình một cái, tay vô thức muốn đẩy anh ra, cánh tay đang ôm nhẹ lấy người có giống như bị động tác này kích thích, một giây sau trực tiếp ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Lực cua ranh rất mạnh, từ lúc anh vừa bắt đầu hôn xuống lạnh thấu xưởng đến bây giờ Hàn Minh Thư đã cảm thấy một mảnh lừa nóng.
Trên người anh bắt đầu liên tục tỏa nhiệt ra.
Đó là tác dụng của thuốc.
Hàn Minh Thư không quân chuyện mình mang thai, nếu như bây giờ cô không ngăn cảnh anh, chút nữa chuyện đoán chừng sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư dùng sức đầy anh, gấp giọng nói: “Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút ”
Nhưng mà giọng của cô lúc này giống như chất xúc tác, làm cho động tác tiến công của Dạ Âu Thần càng mạnh thêm.
Hàn Minh Thư giống như cây chuối trong đêm mưa, lúc không thể nào trốn tránh được Dạ Âu Thần lại đột nhiên đẩy cô ra sau đó anh quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Giọng khàn khàn đến mức không nghe ra được gì, giống như là cuống họng bị bỏng, mặc dù khản khán nhưng lại gợi cảm.
Hàn Minh Thư cảm thấy giống như có con kiến gặm cần trái tim mình, cảm giác lít nha lít nhít.
Nếu như không phải vì cô mang thai, hiện tại Da Mạc Thậm như thế này, cô chắc chắn là không có nửa giầy do dự
Nhưng. Nếu như quả thật không có cách nào như: lời nói đó, cô cũng tự nguyện.
Vừa rồi anh rõ ràng làm như thế, sao lúc này lại đầy cô ra, để cô đi ra.
Chẳng lẽ anh đang tự cố gắng khắc chế mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cắn môi đến gần anh, đưa tay cầm ống tay áo ướt đẫ của anh: “Chuyện này…”
Chương 950:
Không ngờ tay của cô vừa mới chạm phải Dạ Âu Thần, anh bỗng nhiên xoay người lại dùng sức khổng chế cổ tay trắng tinh của cô, đặt cô trên vách tưởng lạnh lẽo, lạnh giọng cảnh cáo.
“Tác dụng của thuốc mạnh như thế nào vừa rồi em cũng cảm nhận được, nếu như em không ra ngoài.” Mắt anh híp lại, trong đôi mắt thâm thủy lộ ra vẻ sắc bén cùng dục niệm tràn đầy.
Hàn Minh Thư gấp gáp cắn cánh môi một chút.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lúc này vừa lạnh vừa rồi, giống như là nhiễm mực. Trên trán của anh nhanh chúng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh ứa ra, lực nằm tay cô cũng mạnh hơn rất nhiều. Hàn Minh Thư bắt đầu cảm thấy cổ tay đau, và thức vùng vậy một hồi, nhỏ giọng nói: “Anh làm đau tay em.”
Giọng cô vừa nhẹ vừa min, nghe giống như đang câu dan anh.
Nhưng không được.
Kể cả lý trí của anh bị tàn phá đến mức sụp đổ, anh vẫn nhớ kỹ người trước mặt là người mình muốn dụng tâm thương tiếc, anh không ở trong tình trạng này muốn cô.
Dạ Âu Thần bắt lấy bờ vai cô, dùng hết sức đẩy cô ra khỏi phòng tắm, “Nếu như em còn dám đi vào thì đừng trách anh tối nay không làm em
Hàn Minh Thư còn muốn nói gì đó thì cửa đã đóng sập lại.
Cô đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa đóng lại, vừa rồi vì vội vàng cho nên không cảm thấy lạnh, bây giờ lấy lại tinh thần rồi, cô lạnh đến mức nhịn không được phát run lên,
Nhưng mà quần áo của cô chỉ bị Dạ Âu Thần dính ước một chút thôi, cô đã lạnh đến thế này, còn Da Mục Thậm thì sao?
Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước.
Hàn Minh Thư bắt đầu với vàng tiến đến gõ cửa: Anh mở cửa cho em đi vào đi
Anh đã trúng thuốc còn không chạm vào cổ chút nào, nếu như có còn phân vân nữa thì có thật là quá đáng.
Mà anh lại cứ dùng nước lạnh dập lửa, Hàn Minh Thư cũng đau lòng, sau khi cô gõ cửa vài cái, văn tay năm cửa mới phát hiện ra Dạ Âu Thần đã khóa cửa từ bên trong.
“Dạ Âu Thần, anh mở cửa đi!”
Lúc nóng nảy, Hàn Minh Thư gọi luôn cả họ cả tên anh.
Vật mà Dạ Âu Thần lúc này đang ngồi dựa vào vách tường, không có chút ý thức nào nữa, chỉ còn lại một điều duy nhất, chính là phải xích minh ở đây, không được làm gì.
Người bên ngoài đang xoay nắm cửa, hét to, nhưng Dạ Âu Thần lại không nghe thấy rõ có nói gì,
Chi biết là nước lạnh thấy xương vẫn luôn chảy xuống, xổi trên người anh.
Anh Thư Hàn Minh Thư đập cửa nửa ngày, nghe được bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy cũng không có động tĩnh gì khác, cô trấn định nghĩ nghĩ, tìm chìa khóa trong ngăn tủ.
Cửa phòng vệ sinh có chìa khóa dự phòng, để phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cô may mắn chỉ mất một chút thời gian đã tìm được chìa khóa, liền nhanh chóng quay lại mở cửa. Xoay mấy lần cuối cùng của củng mở, Hàn Minh Thư cũng nhìn thấy Dạ Âu Thần ngồi dựa vào tường, sắc mặt tím xanh.
Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư nói không đau lòng là giả, vẻ mặt cô đại biển, lao vào tắt với nước.
Hàn Minh Thư cúi người xuống, đụng vào bả vai của Dạ Âu Thần, phát hiện cả người anh lạnh buốt, ngâm người trong nước lạnh lâu như vậy, lại thêm được tính của thuốc phát tác, hiện tại chắc chắn anh đang thống khổ không chịu nổi.
Quần áo của anh nặng nề khoác lên người anh,
Hàn Minh Thư chỉ có thể vụng về giúp anh cởi cúc áo, cởi quần áo dính nước nặng nề trên người xuống. Nếu để cho anh dùng nước lạnh thì cũng không phải là không được, nhưng ước chừng sẽ phải ngâm từ tối khuya đến tận sáng sớm.
Hiện tại đang là mùa đông, nếu để anh ngâm nước lạnh đến sáng thì có khả năng anh sẽ bị đông cứng mát.
“Anh nhúc nhích chút, cởi áo khoác này ra Áo khoác bị ngắm nước thật sự là rất nặng, Hàn Minh Thư phải cố hết sức đẩy mạnh vai của Da Mạc Thám.
Dạ Âu Thần mặt không biểu cảm đang ngồi dựa vào tường rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt sâu kín rơi vào trên khuôn mặt của cô: “Không phải anh đã bảo em đừng đi vào rồi sao?”
Cô ta chỉ có duy nhất cơ hội này để ra tay, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Vì liều lượng cô ta bỏ cho anh rất nặng, cô ta biết nếu như hôm nay không thành công, sau này cô ta sẽ không còn cơ hội nào được.
Bây giờ vừa đúng lúc được tính phát tác, anh vẫn còn lý trí đuổi cô ta cút,
Chở lát nữa thì dương tính cũng sẽ ngắm, lúc mà anh không còn lại chút lý trí nào nữa, thì sẽ chỉ còn lại bản năng của người đàn ông mà thôi,
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đoan Mộc Tuyết xúc đông đến đỏ hoe lên.
Cô ta nhất định phải giữ chặt, qua đêm nay, là cô ta có thể ở bên cạnh Dạ Âu Thần rồi, không còn ai có thể quấy rầy họ nữa.
Trần Dạ Âu Thần nổi đẩy gần xanh, cảm giác được người phụ nữ đang ôm mình như cũ, anh nheo mắt lại, nắm lấy bàn tay đang đè bên hông của cô ta, trực tiếp quăng ra.
Anh dùng bao nhiêu lực Dạ Âu Thần cũng không biết, nhưng người phụ nữ để tiện này lại dám hạ thuốc anh, vậy thì đừng trách anh không khách khí.
Sau đó một tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia vang lên, Dạ Âu Thần ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng xuống tầng. Đoan Mộc Tuyết không ngờ được mình sẽ bị vứt ra như vậy, đầu đập một cốp vào tường, đau đến nỗi làm cho cô ta hoa mắt chóng mặt, lúc muốn tìm đến Da Mạc Thậm thì đã không thấy bóng dáng Da Mạc Thậm ở đây nữa rồi.
Kiều Trị đứng trước cửa Uất Trì đợi rất lâu, nhìn bên trong không thấy có động tĩnh gì, thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây. Tính toán thời gian một chút, Uất Trì Thầm bình như đã đi vào trong cũng lâu rồi, sao lại không có chút tiếng động nào?
Vừa nghĩ đến chị dâu đang ngồi chờ anh, Kiều Trị liền đứng ngồi không yên, định lái xe vào trong nhà Uất Trì để xem tình hình, nếu có gì không đúng, anh ta sẽ lập tức vào cướp người đi.
Kiều Trị vừa xuống xe, liền nhìn thấy một thân hình to lớn đang đi đến phải mình.
Lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tuấn tú, đây không phải là Uất Trì Thầm hay sao? “Con mẹ nó, cuối cùng anh cũng ra rồi, tôi còn nghĩ đêm nay anh không quay lại đấy.”
Vừa nói vừa bước lại gần, Kiều Trị mới phát hiện ánh mắt của người trước mắt và sắc mặt đều biết đổi, đôi môi cắn chặt, nhìn ra được anh đang phải chịu đựng đau khổ cực độ.
“Này, này là sao vậy?” Kiều Trị đánh giá cả người anh, lại không thấy vết thương nào trên người anh, cũng không có vết máu, nhưng mà… bộ dạng chịu đựng của anh, chuyện gì xảy ra vậy?
Đôi môi Dạ Âu Thần trắng nhợt khẽ động, lạnh lùng nói: “Đưa tôi rời khỏi dây đi” Liều Trì với thức mà gật đầu: “Lớn xe
Còn bên kia, Hàn Minh Thư trấn trọc trên giường cả buổi, vẫn không nhận được tin tức của Kiều Trị, đã quá nửa đêm rồi, sao lại không hề có tin tức gì vậy?
Nghĩ thế Hàn Minh Thư liền bật dậy, định thay quần áo ra ngoài xem, nhưng mà cô còn chưa lấy được áo khoác chuông cửa đã vang lên,
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hàn Minh Thư là Da Mạc Thậm đã về rồi.
Cà đêm cô đã sốt ruột phát điên, không thèm cầm áo khoác, nhanh chóng đi chân trần mở cửa phải lao ra.
Khu nhà có lập cửa chống trộm, Hàn Minh Thư có thể thấy được Kiều Trị đang đưa theo Dạ Âu Thần phải sau, cô nhanh chóng mở cửa để bọn họ đi vào.
“Chị dâu!”
Kiều Trị dìu Dạ Âu Thần đi đến, vừa bước vào vừa nói: “Phòng tắm ở đâu?”
Hàn Minh Thư sửng sốt một chút, sao lại vừa vào đã tìm nhà tắm? Nhưng mà nhìn bộ dạng của Dạ Âu Thần, trái tim của cô liền treo lên, cô liền đóng cửa lại, xoay người: “Đi theo tôi.”
Hàn Minh Thư đi trước dẫn đường, Kiều Trị đỡ lấy Dạ Mạc Thảm cùng đi vào.
Đường xá không xa, nhưng mà lý trí của Dạ Âu Thần đã bị thuốc ăn mòn đến gần như không còn gì, khi ở trên xe anh không nói gì, đôi mồi mỏng mím lại cố gắng khắc chế cổ xúc động như muốn nổ tung kia.
Sau khi nghe thấy âm thanh quan thuộc, Dạ Âu Thần mở to hai mắt, nhìn thấy Hàn Minh Thư đang đi ở phải trước, bước đi vội vàng, quan trọng nhất là trên người cô chỉ mặc mỗi áo ngủ.
Dạ Âu Thần nhíu mày,
Rất nhanh đã đi đến phòng tắm, Dạ Âu Thần vừa đi vào, Kiều Trị đã nói: “Chị dâu, chị đi ra ngoài một chút.”
Hàn Minh Thư căn bản là không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô tin tưởng Kiều Trị sẽ không làm tổn thương Dạ Âu Thần, thể là có nghe lời đi ra, đứng ở trước cửa phòng tắm. Kết quả là nhìn thấy Googre mở vòi hoa sen muốn phun lên người dồn
Chương 947:
Cảnh tượng này khiến Hàn Minh Thư không nhịn được mở to hai mắt nhìn, hét lên với Kiều Trị.
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Kiều Trị dừng động tác trên tay, nhìn thấy Hàn Minh Thư đang đứng ở cửa, vẻ mặt không tốt lắm, anh ta mấp máy môi, nhưng không biết phải giải thích với cô như thế nào.
“Chị dâu, em…
Dạ Âu Thần vẫn luôn im lặng đột nhiên lúc này lại ngước mắt lên, ánh mắt tĩnh mịch rơi vào bộ quần áo mỏng manh trên người Hàn Minh Thư, thấp giọng nói: “Áo khoác của em đâu?”
“Hả?” Hàn Minh Thư không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cúi đầu nhìn áo ngủ trên người minh.
“Đi mặc áo khoác vào, đừng để bị cảm lạnh”
Khi nói câu nói này, trên trán Dạ Âu Thần chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhìn dáng vẻ của anh giống như đang chịu đựng sự thống khổ rất to lớn.
Hàn Minh Thư cảm thấy cái mũi chua xót, nhưng vẫn nghe lời anh xoay người đi mặc thêm áo khoác. Googre dừng ở bên cạnh chua xót nói: “Giỏi lắm nha Uất Trì Thần, anh như vậy rồi mà vẫn băn khoăn người phụ nữ của anh mặc ít hay nhiều?”
Anh ta thật sự ngày ngốc, rõ ràng là bị hạ thuốc, đau khổ suốt cả đường đi, Kiều Trị cho rằng anh muốn nổ tung, ai ngờ anh vẫn còn tâm trạng kêu Hàn Minh Thư mặc nhiều hơn một chút, đừng để bị cảm lạnh.
Kiều Trị nói xong nhưng lại không nhận được một chút phản ứng, anh ta nhìn qua thì phát hiện thắng nhãi Dạ Âu Thần này lại nhắm mắt lần nữa, đôi môi mòng mím chặt, trạng thái nhìn qua thật là không tốt.
Nhìn bộ dạng này của anh, Kiều Trị thật sự hoài nghi người vừa nãy nói chuyện với chị dâu rốt cuộc có phải Uất Trì Thần hay không? “Anh như vậy là quá bất công đó, tôi đưa anh đi cả một đường, kết quả anh không thèm nhìn tôi một cái, tôi con mẹ nó thật đau lòng mà ”
Kiều Trị không nhịn được oán trách vài câu.
Đại khái là do anh ta quá mức ồn ào, Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng nói: “Nói đủ chưa?”
Kiều Trị: “Hả?”
“Nói đủ rồi thì cút”
Kiều Trị: “… Người anh em này, tôi thật sự muốn cay đầu anh ra xem bên trong có phải toàn phụ nữ hay không anh quá nặng sắc nhẹ bạn. Vừa này chính là tôi cứu anh khỏi tình huống nước sôi lửa bằng, kết quả bây giờ anh vừa qua sông đã rút ván?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư đã mặc xong áo khoác quay lại, trong tay cô còn cầm điện thoại di động lại lần nữa đứng trước cửa phòng tắm.
“Kiều Trị, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Anh ấy bị sao vậy? Bị thương sao? Nếu không thì tôi gọi xe cấp cứu nhá?”.
Nhìn bộ dạng sốt ruột của Hàn Minh Thư, Kiều Trị cảm thấy nếu mình không mở mồm giải thích thì Hàn Minh Thư sẽ thực sự gọi xe cấp cứu.
Thế nhưng anh ta phải mở mở miệng giải thích như thế nào? Càng nghĩ, Kiều Trị càng cảm thấy tình huống đã như vậy rồi, vậy thì anh ta cũng không có gì để giấu điểm nữa.
Còn không bằng trực tiếp nói ra cho thoải mái.
Nghĩ đến đây, Kiều Trị nhìn về phải Hàn Minh Thư, mở miệng nói: “Chị dâu, thực ra Uất Trì Thần…
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên đánh gây lời anh ta.
“Không cần gọi xe cấp cứu, anh không sao Nghe vậy, hai người đồng loạt nhìn về phải Da
Mạc Thầm.
Chỉ thấy anh khó khăn ngước mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đầy lo lắng của Hàn Minh Thư.
“Anh không sao.
Kiều Trị: “….
Hạ hạ, không sao mới lạ.
Nhìn bộ dạng này của anh, dược tính của loại thuốc kia rất mạnh, cũng chỉ có người có năng lực khống chế tốt như Uất Trì Thần mới không bị mất ý thức.
Chương 948:
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ lúc này đã
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh thì có vẻ như không có ý định nói cho chị dâu nhỏ, tại sao? Sợ hủ dọa cô ấy?
Ý nghĩ của Hàn Minh Thư cũng không khác Kiều Trị là bao, bộ dạng bây giờ của anh nhìn không tốt, tế nhưng anh không định nói cho cô biết là việc gì.
Đây là bắt nạt cô không biết anh bị làm sao sao? Hàn Minh Thư bắt đầu tỉ mỉ quan sát Dạ Âu Thần. Từ lúc anh tiến vào đến giờ, Hàn Minh Thư không thấy trên người anh có bất kỳ vết thương nào cả, mà nếu như có bị thương thì cũng phải có mùi máu tưới, thế nhưng mà có lại không người thấy gì, Dạ Âu Thần cũng không có ý định gọi xe cứu thương, dựa theo suy đoàn của cô thì không phải bị thương ngoài da. không phải bị thương ngoài da, vậy …….
Kết hợp với phản ứng của Dạ Âu Thần và bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của Kiều Trị, ánh mắt Hàn Minh Thư khẽ đảo, cảm giác giống như mình đã đoán ra cái gì.
Vì để chứng minh suy đoản của mình, Hàn Minh Thư bỏ điện thoại xuống, nhìn Dạ Âu Thần nói: “Chỉ cần ngâm nước lạnh là được, đúng không?”
Tiếng nói nhẹ nhàng của cô rơi vào tai Dạ Âu Thần giống như có một con kiến đang bỏ, khiến anh cơ hồ có chút không chịu được.
Thế là, Hàn Minh Thư nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán Dạ Âu Thần lại nhiều hơn mấy phần.
Xem ra, đúng như suy đoán của cô.
Dạ Âu Thần, bị bỏ thuốc.
“Chị dâu…. Kiều Trị vẫn còn cầm vòi hoa sen trên tay không biết phải làm sao, lúc mới đi vào, anh ta muốn dùng cái này cho Dạ Âu Thần, nhưng bị Hàn Minh Thư ngăn cản, cho nên anh ta không làm vậy.
Hàn Minh Thư ngắng đầu, ánh mắt rời vào khuôn mặt của Kiều Trị, ôn nhu nói: “Kiều Trị, buổi tối hôm nay cảm ơn cậu, cầu đi về trước đi
Kiều Trị: “…
Nghe Hàn Minh Thư nói, ánh ta vô thức nhìn Da Mặt
Thậm một cái.
Ảnh mắt anh vẫn nhắm lại như cũ, nhìn như ý thức đã bị ăn mòn đến không còn bao nhiêu, chỉ còn một tia ý thức trong đầu đang răng chống đỡ lấy.
“Chị dâu, em..
Hàn Minh Thư mim cười một cái: “Sao vậy?”
Kiều Trị kịp phản ứng, đặt cái vòi hoa sen về chỗ cũ, sau đó lắc đầu nói: “Không có, nếu chị dâu đã nói như vậy…. Em đi về trước.
Thật ra anh ta cũng kịp phản ứng.
Đoan Mộc Tuyết hạ thuốc Dạ Âu Thần, còn không phải là vì muốn mượn cơ hội quyến rũ anh ta sao? Thế nhưng cuối cùng lại không đạt được.
Dựa theo mối quan hệ của Uất Trì Thần và Hàn Minh Thư, việc gì anh ta phải đi làm mấy chuyện dư thừa? Trong lòng Kiều Trị cảm thán một câu là chi dấu thật thông minh, không cần anh ta giải thích mà vẫn hiều.
“Vậy… Em đi về trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em” Hàn Minh Thư gật đầu, tiến Kiều Trị ra cửa, lúc chuẩn bị đóng cửa lại, Kiều Trị lại xoắn suýt đẻ lại cánh cửa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hàn Minh Thư nói.
“Chị dâu, em biết chỉ với t từng quan hệ với nhau, thể nhưng mà… Dược tính của loại thuốc này rất mãnh liệt, chị… Nhất định phải chú ý an toàn đó.”
Hàn Minh Thư: “
Cho dù trước đó cô luôn biểu hiện là bình tĩnh, nhưng lúc này nhìn Kiều Trị nghiêm túc căn dặn mình như thế, mặt Hàn Minh Thư vẫn nhận được mà đỏ ửng lên.
Vừa rồi cô đã cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nhìn bên ngoài dáng vẻ giống như là chuyện không có chuyện gì.
Nhưng Kiều Trị trực tiếp nói thẳng như thế này, Hàn Minh Thư dù sao cũng là phụ nữ, mặt ngay lập tức đỏ đến mang tay. Nhưng mà Kiều Trị tử chi phát triển căn bản cũng không để ý đến sự quẫn bách của Hàn Minh Thư, còn muốn nói gì thêm, Hàn Minh Thư thẳng thắn cắt lời anh ta trước khi anh ta kịp nói: “Được rồi, buổi tối hôm nay cậu vất vả rồi, Kiều Trị, cậu mau đi về đi
Sau khi nói xong thẳng tay đầy Kiều Trị ra ngoài cửa, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.
Chương 949:
Kiều Trị thiếu chút nữa bị đúng vào mũi, lúc muốn nói đã không thấy ai nữa, trong lòng anh ta chua chua sở tay lên đầu mình.
“Sao ai cũng mặt nặng mày nhẹ với mình thế?” Kiều Trị vừa phần nàn vừa đi vào thang máy, bằng nhiên nhớ đến sự quẫn bách của Hàn Minh Thư vừa rồi, anh ta lúc này mới nhận ra lúc này mình nói máy câu ngu xuẩn như thế nào. Anh là ngưỡng ngùng nghĩ, may mà Uất Trì Thần không ở đây, nếu không Uất Trì Thầm sẽ giết chết anh ta
Sau khi Hàn Minh Thư đóng cửa lại thì dựa lưng vào của đứng một lúc, sau đó mới lần nữa đi vào toilet.
Mỗi một bước đi, Hàn Minh Thư đều hoảng loạn.
Vừa rồi cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, sau khi biết chuyện của Dạ Âu Thần đã gọi Kiều Trị den.
Bây giờ nhớ lại, tại đều đỏ hết lên.
Mở cửa ra, Hàn Minh Thư còn đang xoắn xuýt chuyện của Dạ Âu Thần phải làm sai, đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Bước chân Hàn Minh Thư dừng lại, một giây sau cô chạy cực nhanh vào phòng tắm, Dạ Âu Thần trước đó không hề có một động tác gì thế mà lúc này đang đứng giội nước lạnh.
Lúc này đang là giữa mùa đông, nhiệt độ gần âm độ, anh giỏi nước như thế này, cửa phòng đóng lại không mất hơi ẩm nhưng anh đã cóng đến mức sắc mặt trắng bệch, bờ mỗi tim bẩm, “Anh làm gì thế?
Hàn Minh Thư tiến lên cầm lấy vòi hoa sen, sau đó giật khăn tắm từ trên giá xuống lau khô người Dạ Âu Thần giúp anh
Cũng không biết vì sao anh lại đi tắm nước lạnh, lúc Dạ Âu Thần mở mắt ra, Hàn Minh Thư cảm giác như lông minh của anh đã đóng băng, trong lòng đau xót, hốc mắt Hàn Minh Thư liền đỏ lên mấy phần.
Lúc này Dạ Âu Thần gần như đã không còn lý trí, mở to mắt nhìn Hàn Minh Thư đỏ hồng mắt đứng trước mặt mình, khuôn mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp, cánh môi đỏ thắm giống như quả vừa hải xuống vô cùng mê người.
Giống như có vật gì đó phá tan lý trí và đại não của anh.
Một giây sau, Dạ Âu Thần đã đưa tay giữ chặt ớt Hàn Minh Thư, củi người hung hãng chiếm lấy môi cô.
Lạnh.
Lúc anh dựa gần đến, Hàn Minh Thư chỉ có duy nhất cảm giác này, cũng không biết anh dội nước lạnh bao lâu cả người mới có thể lạnh đến mức này.
Hàn Minh Thư nhịn không được rùng mình một cái, tay vô thức muốn đẩy anh ra, cánh tay đang ôm nhẹ lấy người có giống như bị động tác này kích thích, một giây sau trực tiếp ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Lực cua ranh rất mạnh, từ lúc anh vừa bắt đầu hôn xuống lạnh thấu xưởng đến bây giờ Hàn Minh Thư đã cảm thấy một mảnh lừa nóng.
Trên người anh bắt đầu liên tục tỏa nhiệt ra.
Đó là tác dụng của thuốc.
Hàn Minh Thư không quân chuyện mình mang thai, nếu như bây giờ cô không ngăn cảnh anh, chút nữa chuyện đoán chừng sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Nghĩ vậy, Hàn Minh Thư dùng sức đầy anh, gấp giọng nói: “Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút ”
Nhưng mà giọng của cô lúc này giống như chất xúc tác, làm cho động tác tiến công của Dạ Âu Thần càng mạnh thêm.
Hàn Minh Thư giống như cây chuối trong đêm mưa, lúc không thể nào trốn tránh được Dạ Âu Thần lại đột nhiên đẩy cô ra sau đó anh quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Giọng khàn khàn đến mức không nghe ra được gì, giống như là cuống họng bị bỏng, mặc dù khản khán nhưng lại gợi cảm.
Hàn Minh Thư cảm thấy giống như có con kiến gặm cần trái tim mình, cảm giác lít nha lít nhít.
Nếu như không phải vì cô mang thai, hiện tại Da Mạc Thậm như thế này, cô chắc chắn là không có nửa giầy do dự
Nhưng. Nếu như quả thật không có cách nào như: lời nói đó, cô cũng tự nguyện.
Vừa rồi anh rõ ràng làm như thế, sao lúc này lại đầy cô ra, để cô đi ra.
Chẳng lẽ anh đang tự cố gắng khắc chế mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cắn môi đến gần anh, đưa tay cầm ống tay áo ướt đẫ của anh: “Chuyện này…”
Chương 950:
Không ngờ tay của cô vừa mới chạm phải Dạ Âu Thần, anh bỗng nhiên xoay người lại dùng sức khổng chế cổ tay trắng tinh của cô, đặt cô trên vách tưởng lạnh lẽo, lạnh giọng cảnh cáo.
“Tác dụng của thuốc mạnh như thế nào vừa rồi em cũng cảm nhận được, nếu như em không ra ngoài.” Mắt anh híp lại, trong đôi mắt thâm thủy lộ ra vẻ sắc bén cùng dục niệm tràn đầy.
Hàn Minh Thư gấp gáp cắn cánh môi một chút.
Ánh mắt Dạ Âu Thần lúc này vừa lạnh vừa rồi, giống như là nhiễm mực. Trên trán của anh nhanh chúng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh ứa ra, lực nằm tay cô cũng mạnh hơn rất nhiều. Hàn Minh Thư bắt đầu cảm thấy cổ tay đau, và thức vùng vậy một hồi, nhỏ giọng nói: “Anh làm đau tay em.”
Giọng cô vừa nhẹ vừa min, nghe giống như đang câu dan anh.
Nhưng không được.
Kể cả lý trí của anh bị tàn phá đến mức sụp đổ, anh vẫn nhớ kỹ người trước mặt là người mình muốn dụng tâm thương tiếc, anh không ở trong tình trạng này muốn cô.
Dạ Âu Thần bắt lấy bờ vai cô, dùng hết sức đẩy cô ra khỏi phòng tắm, “Nếu như em còn dám đi vào thì đừng trách anh tối nay không làm em
Hàn Minh Thư còn muốn nói gì đó thì cửa đã đóng sập lại.
Cô đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa đóng lại, vừa rồi vì vội vàng cho nên không cảm thấy lạnh, bây giờ lấy lại tinh thần rồi, cô lạnh đến mức nhịn không được phát run lên,
Nhưng mà quần áo của cô chỉ bị Dạ Âu Thần dính ước một chút thôi, cô đã lạnh đến thế này, còn Da Mục Thậm thì sao?
Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước.
Hàn Minh Thư bắt đầu với vàng tiến đến gõ cửa: Anh mở cửa cho em đi vào đi
Anh đã trúng thuốc còn không chạm vào cổ chút nào, nếu như có còn phân vân nữa thì có thật là quá đáng.
Mà anh lại cứ dùng nước lạnh dập lửa, Hàn Minh Thư cũng đau lòng, sau khi cô gõ cửa vài cái, văn tay năm cửa mới phát hiện ra Dạ Âu Thần đã khóa cửa từ bên trong.
“Dạ Âu Thần, anh mở cửa đi!”
Lúc nóng nảy, Hàn Minh Thư gọi luôn cả họ cả tên anh.
Vật mà Dạ Âu Thần lúc này đang ngồi dựa vào vách tường, không có chút ý thức nào nữa, chỉ còn lại một điều duy nhất, chính là phải xích minh ở đây, không được làm gì.
Người bên ngoài đang xoay nắm cửa, hét to, nhưng Dạ Âu Thần lại không nghe thấy rõ có nói gì,
Chi biết là nước lạnh thấy xương vẫn luôn chảy xuống, xổi trên người anh.
Anh Thư Hàn Minh Thư đập cửa nửa ngày, nghe được bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy cũng không có động tĩnh gì khác, cô trấn định nghĩ nghĩ, tìm chìa khóa trong ngăn tủ.
Cửa phòng vệ sinh có chìa khóa dự phòng, để phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cô may mắn chỉ mất một chút thời gian đã tìm được chìa khóa, liền nhanh chóng quay lại mở cửa. Xoay mấy lần cuối cùng của củng mở, Hàn Minh Thư cũng nhìn thấy Dạ Âu Thần ngồi dựa vào tường, sắc mặt tím xanh.
Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư nói không đau lòng là giả, vẻ mặt cô đại biển, lao vào tắt với nước.
Hàn Minh Thư cúi người xuống, đụng vào bả vai của Dạ Âu Thần, phát hiện cả người anh lạnh buốt, ngâm người trong nước lạnh lâu như vậy, lại thêm được tính của thuốc phát tác, hiện tại chắc chắn anh đang thống khổ không chịu nổi.
Quần áo của anh nặng nề khoác lên người anh,
Hàn Minh Thư chỉ có thể vụng về giúp anh cởi cúc áo, cởi quần áo dính nước nặng nề trên người xuống. Nếu để cho anh dùng nước lạnh thì cũng không phải là không được, nhưng ước chừng sẽ phải ngâm từ tối khuya đến tận sáng sớm.
Hiện tại đang là mùa đông, nếu để anh ngâm nước lạnh đến sáng thì có khả năng anh sẽ bị đông cứng mát.
“Anh nhúc nhích chút, cởi áo khoác này ra Áo khoác bị ngắm nước thật sự là rất nặng, Hàn Minh Thư phải cố hết sức đẩy mạnh vai của Da Mạc Thám.
Dạ Âu Thần mặt không biểu cảm đang ngồi dựa vào tường rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt sâu kín rơi vào trên khuôn mặt của cô: “Không phải anh đã bảo em đừng đi vào rồi sao?”
Bình luận facebook