Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1051-1060
Chương 1051:
“Cảm ơn mẹ. Yêu mẹ nhất!” Đậu Nành thấy Hàn Minh Thư đồng ý, còn hướng cô thơm gió một cái.
Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng cảm nhận được uy hiếp đến từ Đậu Nành.
Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Dạ Âu Thần.
“Anh đi ngủ trước đi, đợi lát nó uống xong rồi, em đưa nó về phòng.”
Ba người cứ giằng co ở đây cũng quá xấu hổ đi, đặc biệt là nhớ lại việc lúc này cô làm với Dạ Âu Thần trong bóng tối, ánh mắt của Đậu Nành vừa đen lại vừa sáng, mặc dù cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nhưng Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy hình như cái gì cậu bé cũng biết hết.
“Ba, ba nghe thấy rồi chưa? Ba đi ngủ trước đi, lát nữa mẹ đưa con về sau ~”
À.
Dạ Âu Thần vừa nhếch môi, ánh mắt vừa hiện lên một ánh sáng không muốn ai biết, sau đó anh bước chân đến ngồi xuống bên cạnh Đậu Nành.
“Gấp cái gì? Ba còn một cốc nước chưa uống xong mà.”
Anh ngồi xuống, cố tình ngồi kề gần bên Đậu Nành, giọng nói rất thấp.
“Không về?”
Đậu Nành không thèm nhìn anh một cái, giống như căn bản không hề nghe thấy lời anh nói, mà ngửa đầu nhìn Hàn Minh Thư.
“Mẹ, ngủ với ba con có chút lạnh, con có thể qua ngủ với mẹ không?”
Nghe lời này, đôi mắt Dạ Âu Thần trầm xuống, phút chốc liền nheo mắt lại.
Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Lạnh sao?”
Cô nhìn về hướng Dạ Âu Thần: “Có chuyện gì vậy?”
“Lạnh sao?”
Dạ Âu Thần nhìn về hướng đứa con thân yêu của mình: “Vậy lát nữa quay về, ba ôm con ngủ nhé.”
Lúc này Hàn Minh Thư mới yên tâm, gật đầu: “Ba nói đúng đấy, lát nữa sau khi quay về để ba ôm con ngủ nhé.”
Trước đây hai ba con chưa từng gặp mặt nhau, quá khứ cũng rất xa lạ, hơn nữa Đậu Nành đối với ba của cậu bé có rất nhiều thành kiến, nếu như có thể lợi dụng thời điểm Dạ Âu Thần còn chưa hồi phục được trí nhớ mà để cho hai ba con ở với nhau, ban đêm ngủ cùng nhau thì có thể bồi dưỡng được tình cảm ba con hai người.
Như thế đúng là không tồi.
Nghĩ đến đây, thậm chí đôi mắt Hàn Minh Thư còn lộ ra ý cười.
Đậu Nành: “…”
Ba ôm bé ngủ sao?
Vừa tưởng tượng đến quang cảnh đó thôi, Đậu Nành cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cái mũi nhỏ và đôi lông mày đều nhíu lại.
“Sao nào, ghét bỏ ba con sao?”
Dạ Âu Thần nhướn mày.
Nghe thấy lời này, Hàn Minh Thư lại nghĩ đến chuyện ở trong phòng kia, cậu nhóc đánh một cái lên mặt Dạ Âu Thần, hỏi anh ai là con hoang.
Con hoang…
Lúc đó khi Dạ Âu Thần nói những lời này.
“Đậu Nành à, con…”
Đậu Nành rất thông minh, cô còn chưa nói ra, Đậu Nành đã chủ động mở miệng nói.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không ghét bỏ ba đâu, vậy nói như vậy cũng tốt, ba, bây giờ chúng ta quay về cùng nhau đi?”
Ánh mặt Dạ Âu Thần lạnh nhạt: “Ngồi thêm lát nữa đi, uống xong nước đã, con vào trước đi.”
Đột nhiên Đậu Nành ôm lấy cánh tay anh: “Không đâu, con muốn ba bế con về cơ.”
Chương 1052:
Cậu bé lại bắt đầu làm nũng, lần này đối tượng là Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần ngồi đó không nhúc nhích. Dù anh biết Đậu Nành là đang cố ý làm nũng với anh như vậy trước mặt Hàn Minh Thư thôi, nhưng con trai mình mà làm nũng với mình, không còn nghi ngờ gì nữa, anh không hề có chút sức kháng cự nào.
“Ba, có được không vậy? ba.”
Tuy Đậu Nành là một cậu bé, nhưng lúc làm nũng thật sự không kém con gái là bao.
Dạ Âu Thần hơi nhíu mày lại, giây tiếp theo liền dùng bàn tay to đặt lên cổ cậu nhóc, thấp giọng nói: “Con đã lớn cỡ nào rồi mà còn muốn ba bế con về?”
“Nhưng dù sao thì con cũng chỉ là một đứa nhóc mà “Đậu Nành chớp mắt, gương mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần và lương thiện, vô cùng vô hại.
Khỏe môi Dạ Âu Thần giật giật. Thằng nhóc này cảm thấy bản thân là trẻ con cho nên muốn làm gì thì làm sao?
Hàn Minh Thư thì sao? Cô bức thiết hi vọng hai ba con Đậu Nành và Dạ Âu Thần có thể buông bỏ tất cả thành kiến, cho nên khi Đậu Nành yêu cầu chuyện này với Dạ Âu Thần, cô liền cảm Đậu Nành thực sự quá hiểu lòng người khác rồi.
Cho nên khi Dạ Âu Thần còn chưa đồng ý, Hàn Minh Thư đã mở miệng trước. “Vậy hai người uống hết nước rồi mau chóng về phòng đi. Đậu Nành, để ba con bế con về.”
Đậu Nành tươi cười: “Vâng, mẹ.”
Dạ Âu Thần: “…”
Anh nhìn Đậu Nành chốc lát, âm thầm chấp nhận số phận.
Đành chịu, dù sao thì ngày tháng còn dài, một đêm nay cũng không tính là gì.
Đợi khi anh tìm được cơ hội sẽ hỏi rõ sự tình lần nữa.
Vừa hay lúc này từ phòng khách lại vang lên tiếng bước chân. Ba người đồng thời ngừng lại, rất nhanh đã nghe ra tiếng của Tiêu Túc.
“Í, sao đèn phòng bếp vẫn còn sáng vậy?”
Tiêu Túc dậy đi tìm nước uống, trùng hợp muốn đi xuống bếp, thấy đèn phòng bếp còn sáng nên liền đi tới đó.
Đúng lúc này, Dạ Âu Thần trực tiếp đưa tay nhấc Đậu Nành lên nhét vào trong lòng mình, nhét xong liền đi ra bên ngoài. Từ trong ngực vang lên tiếng Đậu Nành kêu lên: “A, ba xấu xa, ba bỏ con xuống!”
Dạ Âu Thần cúi mắt xuống nhìn: “Không phải kêu ba bế con về phòng sao? Bế con về ngay đây.”
Đậu Nành: “Ba vô lại, đây mà là bế à? Mẹ, ba ức hiếp con!”
Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú nhìn Dạ Âu Thần.
“Nó vẫn còn là trẻ con, anh dịu dàng chút đi.”
Dạ Âu Thần: “…
Được.”
Anh điều chỉnh tư thế của Đậu Nành trong lòng mình một chút, sau đó không cho Đậu Nành cơ hội mách lẻo nữa, trực tiếp bế bé ra khỏi phòng bếp vào.
Đúng lúc đụng mặt với Tiêu Túc đang muốn đi Thấy Dạ Âu Thần ôm Đậu Nành trong tay, Tiêu Túc sửng sốt một lúc, sau mới mở miệng nói: “Cậu Dạ, sao vậy?”
“Nửa đêm hai chúng tôi khát nước, dậy uống nước. Chúng tôi uống xong rồi, đang định về phòng, Tiêu Túc, anh thì sao?”
Đại khái là chuyện khi nãy làm cùng Dạ Âu Thần trong bếp khiến Hàm Minh Thư chột dạ, cho nên không đợi Dạ Âu Thần mở miệng, cô đã đi ra cướp lời.
Sau khi trả lời xong, cô mỉm cười nhìn Dạ Âu Thần và Đậu Nành một cái.
“Được rồi, thời tiết hơi lạnh, mọi người mau về phòng ngủ đi. Tôi cũng đang chuẩn bị về đây.”
“Thế này…
Tiêu Túc gãi gãi đầu: “Tôi cũng dậy uống nước mà.”
Không biết chuyện là thế nào, đêm nay thấy khát lạ thường, cũng không biết có phải do máy sưởi trong phòng mở nhiệt độ cao quá hay không. Hoặc do cậu ta lặn lội mệt mỏi đi tới đây xong vẫn còn chưa uống một ngụm nước nào chăng?
Cái sau nghe có vẻ đáng tin hơn, Tiêu Túc nghĩ vậy.
“Chú Tiêu, chú cũng đến uống nước à? Con với ba mẹ vừa uống xong “Trùng hợp vậy à..
Chương 1053:
Hàn Minh Thư vội vã chen ra khỏi phòng bếp, Dạ Âu Thần cũng bế Đậu Nành rời đi.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại một mình Tiêu Túc.
Tiêu Túc đứng một mình ở cửa phòng bếp dưới ánh đèn sáng trưng, vẻ mặt mờ mịt. Một lúc lâu sau, cậu ta mới cúi đầu đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nghĩ một nhà ba người của cậu Dạ cũng chỉnh tế quá mức rồi, lại còn cùng khát nước nữa.
Sau khi về phòng, lúc vào cửa, Hàn Minh Thư cẩn thận dè dặt đóng cửa lại. Lúc quay người lại thấy trước mặt có một bóng đen, dọa cho cô sợ đến nhảy dựng lên.
“Nửa đêm nửa hôm, cậu lén lén lút lút làm gì Giọng của Tiểu Nhan vang lên ngay trước mặt.
the?”
Mượn ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa sổ, Hàn Minh Thư nhìn thấy Tiểu Nhan choàng chăn đơn đứng đó, bộ dạng có vẻ rất lạnh.
“Ra ngoài uống cốc nước.
Tiểu Nhan: “…
Tớ cũng khát nước quá.
Hàn Minh Thư: “???”
Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ khát nước tập thể à? Lẽ nào là tài nấu nướng của Tiểu Nhan có vấn đề nên mọi người mới khát nước tập thể sao?
“ờ, trong phòng bếp có nước nóng chứ?”
“Ù.”
Hàn Minh Thư gật gật đầu, Tiểu Nhan liền choàng chăn đơn đi qua bên cạnh người cô, sau đó mở cửa ra. Đại khái là cô ấy ngủ đến mơ hồ rồi, một hồi lâu mới mở được cửa, mở xong cũng không đóng lại.
Hàn Minh Thư nhìn cô ấy choàng căn lắc lư lặc lư đi ra ngoài.
Cô vốn muốn nói cho Tiểu Nhan biết là giờ Tiêu Túc đang ở phòng bếp, nhưng nghĩ một lúc…
Hình như cũng không có gì đáng để nhắc nhở. Cô ấy và Tiêu Túc đầu có thù oán gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền khép hờ cửa lại, sau đó chui vào trong ổ chăn ấm áp. Nằm xuống rất lâu rồi, tâm trạng trở nên thật bình tĩnh, hình ảnh hiện lên trong đầu là cảnh tượng Dạ Âu Thần bế Đậu Nành. Hi vọng hai ba con sau này có thể sống chung vui vẻ.
Lần này, Hàn Minh Thư rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mà ở một bên khác, sau khi Dạ Âu Thần xách cậu nhóc về tới phòng thì liền đặt bé lên giường, lạnh giọng: “Con cố ý đúng không?”
Đậu Nành ngồi xuống giường rồi tập tức bò vào trong chăn, sau đó mở to đôi mắt vô tội nhìn Dạ Âu Thần: “ba, ba đang nói gì vậy?”
Dạ Âu Thần nhìn gương mặt giống mình y như đúc nhưng lúc này lại đang dùng vẻ mặt và ánh mắt ngây thơ vô tội trước mặt mình, so ra thì có vẻ như anh là một người vô cùng độc ác vậy Anh hơi híp mắt lại, nghiêng người tới trực tiếp nhéo má Đậu Nành.
“Đừng có giả ngốc, tâm trí con căn bản không thuộc về lứa tuổi này.”
Tuy hai ba con vừa làm quen, thời gian chung sống cũng không dài, nhưng sao Dạ Âu Thần có thể nhìn ra được đứa nhỏ này không phải trẻ con bình thường?
Tuy không biết tại sao tâm trí của cậu bé lại trưởng thành như vậy, nhưng…
đại khái là liên quan đến những chuyện đã trải qua.
Trước đây anh có lỗi với mẹ con bé sao?
Nếu không thì Đậu Nành sẽ không đối xử với anh như vậy. Tuy ngoài miệng bé nói không ghét bỏ anh, thân thiết với anh, nhưng sống chung với nhau, Dạ Âu Thần có thể cảm nhận được sâu sắc sự kháng cự mơ hồ lộ ra trên người bé.
Đậu Nành chớp mắt đối diện với đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần một lúc.
Chốc lát sau, ánh nhìn ngây thơ của cậu bé biến mất, bé mở miệng nói: “Ba đối xử với mẹ không tốt.”
Dù sao mẹ cũng không ở đây, bé không cần phải giả vờ nữa. Dù người ba trước mặt này của bé biết thân phận thực sự của bé thì đã sao? Bất kể bé nói gì, mẹ cũng sẽ tin bé. Cho nên, chỉ cần ba muốn làm cho mẹ vui thì phải làm bé vui trước đã.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ba đối với mẹ con không tốt? Ý là nói…
Trước đây sao?”
Chương 1054:
Chuyện trước đây anh đã quên hết rồi.
“Ừ.”
Đậu Nành gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ năm thành năm đấm giữa không trung: “Trước đây ba xấu ơi là xấu, mẹ đã chịu rất nhiều ấm ức!”
Đã chịu rất nhiều ấm ức?
Câu này rơi vào tai Dạ Âu Thần như kim đâm vào trái tim anh vậy.
“Trước đây, mẹ đã từng khóc rất nhiều lần, đều là vì ba.”
Đậu Nành lại nói. Lúc này, điều trong lòng bé muốn là đòi lại công bằng cho mẹ. Những lúc mẹ buồn ngày trước đều nên để cho Dạ Âu Thần trải nghiệm một lần. Như vậy ba mới hiểu được mẹ khó khăn đến mức nào.
Dạ Âu Thần sửng sốt, Đậu Nành lại tiếp tục tranh thủ thời cơ: “Hơn nữa, ngày trước ba còn từng nói với mẹ những lời rất khó nghe, nói mẹ vô cùng quá đáng, còn nói Đậu Nành là đồ con hoang!
Dạ Âu Thần: “…
Anh đột nhiên cảm giác tâm trạng có chút phức tạp rồi.
Anh…
Nhân phẩm ngày xưa của anh quá quắt đến vậy sao?
Thấy anh rũ mắt xuống, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, Đậu Nành liền biết những lời mình nói đã đi vào lòng Dạ Âu Thần rồi. Nhưng bé không hối hận chút nào, bé chính là muốn để ba biết ngày xưa ba đáng ghét đến mức nào!
“Cho nên ba à, ba nói xem ba có phải đồ xấu xa không?”
Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên. Lần này, ánh mắt anh nhìn Đậu Nành mang theo mấy phần phức tạp. Anh mím đôi môi mỏng, dường như muốn nói gì đó.
“ba, không phải là ba muốn biện minh cho mình đấy chứ?”
Đậu Nành nhìn chằm chằm anh đầy vẻ nghi ngờ, vẻ mặt rõ ràng là chỉ cần Dạ Âu Thần tự biện minh một câu cho bản thân thôi, bé sẽ vô cùng thất vọng với anh.
Nhưng Dạ Âu Thần chẳng nói câu nào, trầm mặc hồi lâu, anh mới đi lên phía trước, nói: “Nếu trước kia ba thật sự xấu xa như những lời con nói, vậy…
ba sẽ sám hối.”
“Sám hối?”
Đậu Nành nghiêng đầu: “Sám hối thế nào?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần sâu thẳm: “Con hi vọng ba sám hối thế nào?”
Đậu Nành “1” một tiếng rồi nói: “Con còn chưa nghĩ tới.”
Dạ Âu Thần cũng không gấp, thản nhiên nói: “Được, vậy đợi con nghĩ ra rồi thì nói cho ba biết. Đêm nay muộn quá rồi, ngủ trước nhé?”
Không ngờ thái độ của Dạ Âu Thần lại trở nên tốt như vậy, Đậu Nành hơi kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái. Cảm giác này giống như đấm vào bông vậy, không đau không ngứa.
Vốn dĩ bé muốn khiến ba hối hận mà, đích thân trải nghiệm cảm giác của mẹ ngày xưa.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của ba, bé lại cảm thấy hình như ba chẳng đau khổ chút nào.
Bực mình ghê!
Đậu Nành trở mình một cái, quay lưng về phía Dạ Âu Thần mà ngủ, không để ý đến anh nữa.
Cánh tay dài vươn ra, tắt cây đèn bàn trên tủ đầu giường đi, căn phòng rơi vào một mảng tối tăm.
Hai ba con cùng ngủ trên một chiếc giường nhưng tâm tư lại khác nhau.
Dạ Âu Thần không biết Đậu Nành đang nghĩ gì. Hiện tại, anh không có tâm trạng để đoán suy nghĩ của Đậu Nành, vì những lời khi nãy Đậu Nành nói đã đi vào lòng anh rồi. Trong phòng tối đen, nhưng mắt anh lại chứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những lời của Đậu Nành vọng lại từng đợt bên tai anh.
Trước đây, anh…
Thật sự xấu xa như vậy sao? Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Hàn Minh Thư. Sau khi cô đi lên đã khóc sướt mướt, nhưng khi đó anh coi cô là một người phụ nữ muốn bắt chuyện với anh thôi, nên giọng điệu lúc nói chuyện với cô có hơi nặng một chút.
Chương 1055:
Đậu Nành bảo ngày xưa anh đã nói rất nhiều những lời làm tổn thương mẹ của bé, điểm này Dạ Âu Thần xác nhận không nghi ngờ. Anh đối xử với phụ nữ thật sự rất tàn nhẫn.
Ban đầu đối với Hàn Minh Thư cũng vậy, cho nên cô mới bị người khác đưa đi mất.
Lần thứ hai khi xuất hiện trước mặt anh, cô đã không dám nhận anh nữa rồi, thậm chí còn tự chịu ấm ức cầu yên bình mà nói mình nhận nhầm người, sau đó làm việc bên cạnh anh.
Tuy anh không phải phụ nữ, nhưng chỉ cần đặt mình vào mà suy nghĩ một chút về lập trường và tâm trạng của Hàn Minh Thư khi ấy, Dạ Âu Thần liền cảm thấy lồng ngực đau đến xé tim xé phổi.
Khi đó cô mang tâm trạng gì để đến gần anh vậy? Rồi lại làm sao để tiếp tục kiên trì trong những tháng ngày cô đơn lẻ loi, thậm chí còn không biết tương lai ra sao đó chứ?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhắm mắt, lồng ngực truyền tới từng cơn đau đớn.
Anh nghĩ, mình phải tìm lại đoạn ký ức đó.
Phòng bếp.
Tiểu Nhan choàng chăn đơn lắc lư lắc lư, cuối cùng đã tới phòng bếp. Trong phòng bếp tối đen, cô cũng không nghĩ nhiều, tay lần mò trên tường nửa ngày mới tìm thấy công tắc, sau đó “tách” một tiếng, bật đèn lên.
“A!”
Công tắc vừa bật lên, Tiểu Nhan đã bị dọa cho giật bắn mình, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cô trừng lớn mắt, sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn bóng người ngồi trong phòng bếp.
Tiêu Túc chậm rãi đứng dậy, nhìn Tiểu Nhan với vẻ hơi lúng túng.
“Tiêu Túc?”
Sau khi Tiểu Nhan nhìn rõ người đó, lập tức giận dữ vô cùng, trực tiếp quát lên với cậu ta: “Anh bị thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm không về phòng ngủ, chạy đến phòng bếp làm gì?”
Tiêu Túc bị cô nói cho ngơ cả mặt ra, mím đôi môi mỏng, giải thích: “Tôi hơi khát, dậy uống cốc nước.”
Dù cậu ta đã giải thích, nhưng Tiểu Nhan vẫn không định từ bỏ việc mắng chửi cậu ta, tiếp tục: “Anh uống nước thì uống đi, anh tắt đèn làm gì? Tắt đèn thì thôi đi, anh ngồi đó không rên một tiếng, anh muốn dọa chết ai?”
Tiêu Túc: “…”
Cậu ta sở sở mũi mình, có chút không biết giải thích thế nào.
Lúc cậu ta đến thì vừa hay đụng trúng cậu Dạ và mợ chủ, cho nên sau khi bọn họ về phòng, vì Tiêu Túc ở trong phòng tối lâu rồi nên lúc này nhìn ánh đèn lại thấy nhức mắt một cách khó hiểu.
Dù sao thì cậu mợ cũng về phòng cả rồi, Tiêu Túc liền dứt khoát tắt đèn đi luôn.
Ai biết phía sau lại có một người nữa đến. Thị lực cậu ta tốt, lại quen với bóng tối rồi, chỉ nhìn thấy một bóng người trùm chăn đơn đi tới, sờ soạng trong phòng bếp cả nửa ngày. Khi cậu ta định mở miệng hỏi đối phương có cần giúp đỡ không thì đèn đã sáng rồi, sau đó, theo ánh đèn sáng lên còn có tiếng kêu thét của Tiểu Nhan.
Lại nhìn dáng vẻ của cô, đầu tóc rối bù, vì bị giật mình mà sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn có vẻ thật sự đã sợ hãi không nhẹ. Mà ngọn nguồn của chuyện này là cậu ta.
“Xin lỗi, tôi…
“Tránh ra!” Tiểu Nhan tức giận đùng đùng đi tới, đẩy vai cậu ta ra, trực tiếp đi rót nước cho mình.
Cô rất khát. Tiểu Nhan tự rót một ly nước, tức đến nỗi rót thẳng vào miệng luôn.
Kết quả, ly nức còn chưa chạm đến môi thì cổ tay đã bị Tiêu Túc nằm lại.
“Nước này là nước lạnh, uống vào không tốt cho sức khỏe”
Dứt lời, Tiêu Túc nhân lúc cô còn đang ngây ra mà lấy cái ly từ tay cô đi rót thêm nước nóng vào, sau đó đưa cho cô: “Giờ uống được rồi.”
Kết quả, Tiểu Nhan căn bản không nhận ly từ tay cậu ta.
Tiêu Túc ngẩng lên nhìn, mới phát hiện cô chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt thẳng tắp, giống như có thể xuyên thấu tim người khác vậy.
Tiêu Túc cảm thấy tim mình chậm mất nửa nhịp, hoảng loại đặt ly nước lên bàn, căng thẳng liếm môi: “Cứ xem như tôi xin lỗi vì chuyện khi nãy đi. Cô mau uống đi, uống xong rồi về phòng.”
Tiểu Nhan không lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm ly nước rồi lại nhìn Tiêu Túc với dáng vẻ hoảng loạn. Bộ dạng này thật quen thuộc.
Giống như…dáng vẻ của cô trước mặt Hàn Thanh vậy.
Chương 1056:
Lễ nào…
Một ý nghĩa vụt qua trong đầu Tiểu Nhan. Giây tiếp theo, cô buột miệng hỏi một câu: “Anh thích tôi sao?”
Một câu nói đơn giản chỉ có mấy chữ mà thôi, những lại trực tiếp khiến Tiêu Túc sửng sốt.
Cậu ta ngây ngẩn cả người, đứng nguyên tại chỗ, trong mắt viết đầy cảm xúc không dám tin. Có một khoảnh khắc, thậm chí Tiêu Túc còn cho rằng mình nghe nhầm.
Nếu không thì sao anh lại nghe thấy Tiểu Nhan hỏi anh một câu: “anh thích tôi sao” chứ?
Nghĩ thế nào thì đối phương cũng không giống người sẽ hỏi những vấn đề như vậy.
Nhưng anh thật sự đã nghe thấy mà.
“Cái đó…
Tiêu Túc cảm thấy mặt mình thoáng chốc đã nóng lên, giọng điệu và ánh mắt đều trở nên hoảng loạn hơn: “Không phải như Cô nghĩ đâu, có lẽ là cô hiểu lầm gì đó rồi.”
“Hiểu lầm?”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn ly nước trước mặt mình một cái.
Tiêu Túc: “…”
Rót ly nước thôi không thể nói lên điều gì chứ đúng không? Tuy cậu đúng là có thích cô, nhưng…
Cậu khi trước đã không thể nào lọt vào mắt xanh của cô, giờ trên mặt cậu còn có một vết sẹo lớn như vậy, cô lại càng không thể thích cậu được.
Vả lại, vết sẹo này của cậu sẽ chỉ khiến người khác bị dọa cho sợ hãi mà thôi.
“Được rồi.”
Tiểu Nhan nhún vai, dáng vẻ không quan trọng: “Vậy cứ xem như tôi hiểu nhầm đi. Anh về ngủ đi.”
Vốn tưởng cô sẽ tranh luận, không ngờ cô lại thừa nhận bản thân đã hiểu lầm như vậy, sau đó liền bưng nước lên uống.
Không biết vì sao, trái tim Tiêu Túc trở nên khó chịu. Nhìn dáng vẻ chẳng quan trọng của Tiểu Nhan, cậu đột nhiên lại muốn nói, không hiểu lầm, tôi thích cô đó.
Nhưng…
Vừa nghĩ đến vết sẹo trên mặt mình, ý nghĩ đó liền thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Hai tay buông thống hai bên người nắm chặt lại thành nằm đấm, sau chốc lát buông ra rồi lại nắm chặt. Tiêu Túc mím đôi môi mỏng, quay người im lặng rời khỏi phòng bếp.
Tiểu Nhan uống xong một ly nước, thấy cậu ta im lặng rời đi, ánh mắt liền nhìn về phía cậu, đôi mày thanh tú không nhịn được mà nhíu lại.
Là do cô bị ảo giác ư? Sao cứ cảm thấy tâm trạng khi nãy của Tiêu Túc hình như không đúng lắm nhỉ?
Lẽ nào là vì câu hỏi vừa rồi của cô khiến cậu ta cảm thấy cạn lời sao? Cô cũng không phải cố ý muốn hỏi mà, chỉ là lúc đó nhìn dáng vẻ của cậu ta thấy vô cùng giống dáng vẻ cô khi gặp Hàn Thanh thôi.
Cho nên…
Câu hỏi cứ như vậy mà buột ra khỏi miệng.
Giờ nghĩ lại thấy không ổn, bất kể đối phương có thích cô hay không, cô hỏi như vậy chẳng phải là khiến đối phương ngại hay sao? Sau này gặp mặt sẽ lúng túng đến đâu chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan ra sức lắc lắc đầu, uống hết chút nước cuối cùng trong ly rồi ôm chăn đơn của mình quay về phòng.
Tiểu Nhan bò về ngủ không hề chú ý tới điện thoại bị cô tắt âm đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Một đêm ngon giấc.
Hàn Minh Thư cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, trong mơ còn xảy ra rất nhiều chuyện. Khi cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại liền cảm thấy hình như trong đầu còn lưu lại chút ký ức.
Nhưng khi cô dần mở mắt ra, những chuyện trong mơ đã dần bị hiện thực nuốt chửng từng chút một đến khi mất sạch.
Đợi đến lúc cô trở mình, nhìn chăm chăm ánh mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu thì đã quên hết tất cả những chuyện cô thấy trong mơ rồi.
Lại nằm thêm một lúc nữa, Hàn Minh Thư mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, Tiêu Nhan đã tỉnh dậy, không thấy đâu nữa rồi.
Cô trở mình xuống giường, sau đó ra ngoài. Trong nhà yên tĩnh, chẳng có lấy một người.
Chương 1057:
Hàn Minh Thư gọi một câu vẻ thăm dò: “Tiểu Nhan, Đậu Nành?”
Không ai đáp lời cô.
Hàn Minh Thư đi đến trước phòng của Dạ Âu Thần, đẩy cửa ra, phát hiện bên trong sớm đã chẳng còn ai rồi.
Cô đứng trên nền nhà với đôi chân trần, trong đầu mơ hồ, nhìn căn phòng trống không.
Lẽ nào tất cả những chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mộng hão huyền hay sao?
Đậu Nành căn bản chưa từng tới đây?
Nhưng vì sao những chuyện đó lại chân thực đến vậy chứ? Giống như thật sự đã xảy ra vậy…
Ngay khi tâm trạng Hàn Minh Thư đang bối rối thì một giọng nói vang lên sau lưng cô.
“Minh Thư?”
Đây là…
Hàn Minh Thư bất chợt quay người, thấy Tiểu Nhan đã mặc quần áo xong xuôi, hơn nữa còn đeo tạp dề, đứng sau lưng mình, trên tay còn bưng một cái đĩa, trong đĩa là đồ ăn thơm ngào ngạt.
“Cậu đứng ngày ra đây làm gì vậy? Lại còn không đi dép nữa, cậu là bà bầu đó, lẽ nào ngủ đến ngốc luôn rồi sao? Hay là một lần mang thai ngốc ba năm?”
Hàn Minh Thư: “…
Nói linh tinh gì vậy hả?”
Cô về phòng với vẻ mặt không thay đổi, đi một đôi dép lê rồi ra ngoài, thấy Tiểu Nhan đã dọn đồ ăn lên bàn, liền ngồi xuống.
“Giờ là mấy giờ rồi? Sao chẳng có ai vậy?”
Tiểu Nhan nghe vậy, không nhịn được mà lườm cô một cái trắng mắt: “Tớ không phải người à? Minh Thư, cái đồ không có lương tâm nhà cậu. Tớ cũng là cùng bọn họ lặn lội đường xa đến đây thăm cậu đó, hơn nữa suốt quãng đường còn đảm đương chức vị vệ sĩ của Đậu Nành. Vậy mà cậu lại không quan tâm đến tớ.”
Hàn Minh Thư không nhịn nổi mà bật cười: “Không phải cậu muốn làm mợ của Đậu Nành ư?”
Tiểu Nhan sửng sốt.
“Cho nên, người mợ tương lai là cậu còn đòi kể công gì với tớ chứ hả?”
Một câu nói đã khiến Tiểu Nhan không nói nên lời, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Nếu cô thật sự có thể trở thành mợ tương lai của Đậu Nành, vậy thì hình như chẳng có gì có thể tranh công được cả.
Nghĩ một hồi, Tiểu Nhan bĩu môi: “Được rồi, không phải cậu muốn hỏi hai người đàn ông kia sao? Mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, chỉ còn lại tớ với cậu ở nhà thôi.”
“Sáng sớm đã ra ngoài ư?”
Sáng sớm như vậy ra ngoài làm gì? Hàm Minh Thư hơi nghi hoặc, nhưng chưa đợi cô mở miệng hỏi tiếp thì Tiểu Nhan đã đẩy đĩa đồ ăn về phía cô: “Được rồi bà bầu, cậu đừng hỏi đông hỏi tây nữa, mau ăn đi, tránh để muộn chút nữa, bé cưng trong bụng cậu lại đói.”
Không nói còn bình thường, bị Tiểu Nhan nói vậy, Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy đói.
Cô liền không nói gì khác nữa, đút cho cái bụng mình no đã rồi nói sau.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu bình tĩnh ăn sáng, Tiểu Nhan mới thở phào một hơi: “Chỉ sợ cậu đói thôi. Cậu nói xem, một người phụ nữ mang thai như cậu mà lại một mình ở nước ngoài sống lâu như vậy, anh cậu thật sự rất lo lắng cho cậu đó.
Nhắc tới Hàn Thanh, sắc mặt Hàn Minh Thư thay đổi, hỏi thêm một câu “Nói đến anh tớ, anh ấy đồng ý chuyện cậu và Đậu Nành đến rồi à?”
Vẻ mặt Tiểu Nhan biến đổi, lập tức không nói nên lời nữa.
Chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt cô, động tác ăn của Hàn Minh Thư chậm lại một chút, khóe miệng giật giật theo: “Mọi người…
sẽ không phải là giấu anh ấy mà tới đây đấy chứ?”
Tiểu Nhan im lặng một chốc rồi lập tức làm ra vẻ cầu xin với Hàn Minh Thư, nét mặt đáng thương ý giấu anh cậu đâu, chỉ có điều…
Nếu tớ nói cho anh ấy biết, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý để tớ và Đậu Nành qua đây tìm cậu đâu. Chuyện này…
tớ với Đậu Nành đã thương lượng xông xuôi rồi.
Hơn nữa, khi đó Tiêu Túc cũng tới, cho nên bọn tớ càng yên tâm hơn.”
Chương 1058:
Hàn Minh Thư gật gật đầu, tiêu hóa lời cô ấy nói một chút rồi nói: “Cho nên, cậu liền giấu anh tớ, đi ra nước ngoài cùng một người đàn ông khác?”
“…
Cái gì gọi là người đàn ông khác chứ? Tiêu Túc là trợ lý của cậu Dạ! Liên quan gì đến tớ?”
Cô biết.
Đương nhiên cô biết, tuy Tiểu Nhan không yêu Hàn Thanh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng kém là bao.
Hơn nữa, khi còn chưa tỏ tình, cô ấy đã yêu thầm một thời gian rất dài, cũng xem như một tình yêu thầm kín không dám nói ra đi. Sau này cô ấy đột nhiên to gan hơn, cũng có thể là vì bên cạnh Hàn Thanh vẫn luôn không có ai xuất hiện, mà cô ấy cũng không gặp được người nào có thể khiến cô ấy động lòng hơn Hàn Thanh, cho nên tiếp tục kéo dài chỉ là lãng phí thanh xuân và thời gian của mình mà thôi. Bởi vậy, Tiểu Nhan đã dũng cảm chọn bày tỏ.
Theo đuổi tình yêu, theo đuổi hạnh phúc không có gì là sai.
Huống hồ Tiểu Nhan còn là chị em tốt của Hàn Minh Thư. Nhân phẩm của cô ấy, Hàn Minh Thư tin tưởng được. Thêm vào đó, nếu người anh trai cô độc lầm II kia của cô có thể ở bên một cô gái nhiệt tình như lửa thế này, hình như cũng có thể tăng thêm chút sức sống cho anh ấy.
Nếu không, cả ngày cứ âm u trầm lặng như thế, nói thật, khi Hàn Minh Thư ở cùng với anh cũng cảm thấy Hàn Thành gần như sắp trở thành một người không có máu thịt nữa rồi, trừ việc cưng chiều cô em gái của mình ra.
Hàn Minh Thư hi vọng Hàn Thanh tìm được đối tượng hơn bất kỳ ai.
Vì tất cả sức lực và tinh thần của anh đều đổ vào cô, nếu cứ để anh sống hết phần đời còn lại như vậy thì quá không công bằng với anh rồi.
“Hỏng rồi, cậu không nói tớ còn không phát hiện ra, hình như điện thoại tớ tắt máy rồi. Bây giờ…
chắc chắn anh cậu đã phát hiện tớ và Đậu Nành biến mất rồi, không biết anh ấy có gọi điện thoại cho tớ không.”
Nói xong, Tiểu Nhan lập tức đứng dậy, chạy như bay về phía phòng mình.
Tiểu Nhan chạy vào phòng tìm điện thoại của mình, ấn một cái, quả nhiên là tắt máy rồi. Cô chỉ đành mở máy lại. Kết quả, vừa mở máy đã hiển thị pin không đủ, hơn nữa còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Vì thế, Tiểu Nhan chỉ đành ngồi cúi xuống tìm sạc điện thoại để sạc điện thoại, sau đó ngồi xổm ở đó lướt điện thoại.
Cuộc gọi nhỡ có rất nhiều, trừ điện thoại của mấy nhân viên công ty và khách hàng ra, tất cả những cuộc gọi khác đều đến từ diêm vương mặt lạnh Hàn Thanh.
Tiểu Nhan kéo xuống xem tin nhắn. Tin nhắn Hàn Thanh gửi tới rất đơn giản.
“Đậu Nành chỗ cô à?”
“Hai người đâu rồi?”
Chỉ có hai tin nhắn, sau hai tin nhắn này thì không có tin tiếp theo của anh nữa, cũng không biết giờ có khi nào Hàn Thanh đã tức đến nỗi ghét cô muốn chết hay không?
Cô vốn định sau khi đến nơi thì sẽ gửi tin nhắn cho Hàn Thanh, tiền trảm hậu tấu. Kết quả sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã vứt chuyện này ra sau đầu luôn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền đưa tay ra sức gõ vào đầu mình.
“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc mà. Anh ấy là nam thần của mày đó, vậy mà mày lại ném nam thần của mày ra sau đầu, sám hối một phút!”
Một phút sau.
Tiểu Nhan run rẩy cầm điện thoại trả lời tin nhân của Hàn Thanh.
Sau khi trả lời tin nhắn thì không có bất kỳ hồi âm gì, Tiểu Nhan căng thẳng nắm chặt điện thoại đợi hết mấy phút, vẫn không nhận được tin tức gì của Hàn Thanh.
Lẽ nào giận thật rồi sao? Hay là đang làm việc không nhìn thấy?
Tiểu Nhan tính toán thời gian một chút. Chênh lệch múi giờ ở đây với trg nước là bảy tiếng đồng hồ. Chỗ bọn họ hiện tại đã sắp đến trưa rồi, vậy thì lúc này trong nước chắc là nửa đêm.
Có lẽ Hàn Thanh đang nghỉ ngơi rồi mới đúng, không trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan thở phào một hơi, đợi đến khi Hàn Thanh tỉnh dậy là có thể nhìn thấy tin nhắn rồi.
Vì thế, Tiểu Nhan liền để điện thoại trong phòng để sạc rồi lại đi ra ngoài.
Chương 1059:
Khi quay về trước bàn ăn, Hàn Minh Thư phát hiện vẻ mặt Tiểu Nhan có chút buồn rầu, hơn nữa còn trắng bệch. Cô vừa ăn đồ ăn mà Tiểu Nhan dày công chuẩn bị cho mình với vẻ thờ ơ, vừa nói: “Thế nào rồi?”
“Anh cậu gọi cho tớ những mấy cuộc điện thoại.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được mà cười: “Vậy không phải là rất tốt sao? Cho thấy rõ anh tớ đã chủ động rồi?”
Tiểu Nhan nghe vậy, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Chủ động cái quỷ gì? Anh ấy chủ động gọi điện thoại cho tớ còn không phải là vì Đậu Nành ở cùng với tớ sao? Nếu không phải vì Đậu Nành, anh ấy sẽ không gọi điện cho tớ đâu.”
Hàn Thanh không thích Tiểu Nhan, hơn nửa còn từ chối cô ấy, từ chối vô cùng kiên quyết và nhẫn tâm.
Nhưng bản thân cô vẫn không có ý định thay lòng.
Dù sao thì yêu thầm không phải chuyện một sớm một chiều. Cô thích Hàn Thanh lâu như vậy rồi, sớm đã như bát nước đổ đi khó vớt lại.
Thấy tâm trạng cô ấy suy sụp, Hàn Minh Thư cũng cảm thấy đồ ăn vào miệng trở nên không ngon như trước nữa, chỉ có thể an ủi cô ấy.
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Tuy người anh ấy nhớ đến là Đậu Nành, nhưng đối với cậu mà nói, đây cũng là một cơ hội mà. Lẽ nào…
Cơ hội này cậu không cần sao?”
“Cần!” Tiểu Nhan ngẩng đầu: “Đương nhiên tớ cần. Cậu nói đúng, đây cũng là cơ hội, cho dù người anh ấy nhớ là Đậu Nành thì cũng không sao, tớ sẽ dựa vào Đậu Nành, khiến anh ấy ngày ngày phải nhớ thương cả tớ luôn!”
Hàn Minh Thư cũng không quan tâm nhiều như vậy. Tiểu Nhan đi mở cửa, cô ngồi đó ăn là được. Chỉ có điều không bao lâu sau, Tiểu Nhan đã nhanh chóng chạy về.
“Minh Thư Minh Thư!”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Nhan hoảng hốt sợ hãi mà chạy về phía mình, cô hơi nghi hoặc: “Làm sao thế?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư đã nhìn thấy từ sau lưng Tiểu Nhan có hai người đi vào.
Hàn Minh Thư sửng sốt, vậy mà lại là Uất Trì Thần và Vu Ba.
Tiểu Nhan chạy đến bên cạnh cô đang nhảy mắt ra hiệu với cô, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: “Ông ngoại của cậu Dạ đến rồi. Có khi nào ông ấy sẽ gây phiền phức cho cậu không? Có cần tớ đi tìm cậu Dạ về không?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, từ chối lời đề nghị đầy ý tốt của Tiểu Nhan, lắc đầu: “Không cần. Nếu cậu sợ thì cậu về phòng trước đi, tớ đi tiếp đãi là được rồi.”
Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: “Không được! Trong tình huống cấp bách như vậy, sao tớ có thể bỏ cậu lại được? Bạn thân không phải là như thế!”
Dứt lời, Tiểu Nhan liền gắt gao ôm lấy cánh tay Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư hơi đau đầu, có chút bất lực với Tiểu Nhan. Cô lại hi vọng Tiểu Nhan lập tức nói “được”, sau đó về phòng.
“Ông ngoại, chú Vu.
Đợi bọn họ đến gần, Hàn Minh Thư mới lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Uất Trì Thần vừa nghe câu “ông ngoại” này đã như sư tử dựng lông: “Ông ngoại? Ai là ông ngoại của cô?”
Tiểu Nhan đứng bên cạnh: “…”
Ông ngoại của cậu Dạ quả nhiên hung dữ. Ngày trước chắc chắn Hàn Minh Thư đã chịu rất nhiều khổ sở.
Uất Trì Thần kiêu ngạo xong, thấy Tiểu Nhan bên cạnh Hàn Minh Thư nhăn mũi nhìn ông già như ông ta, liền họ nhẹ hai tiếng, hừ lạnh nói: “Muốn làm cháu dâu của tôi, còn phải xem biểu hiện tiếp sau đây của cô nữa.”
Không vạch áo cho người xem lưng. Tuy không biết cô gái trước mặt này có quan hệ gì với Hàn Minh Thư, nhưng nếu để cô ấy cảm thấy ông là một ông ngoại không tốt thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ông.
Hàn Minh Thư cười cười, cũng không tính toán.
Chương 1060:
“Hôm nay ông ngoại và Vu Ba đến đây, có chuyện gì không ạ?”
“Sao? Căn nhà này là của cô? Tôi không thể đến à?”
Vu Ba liền cười nói: “Ông chủ muốn đến thăm cháu ngoại của ông ấy ~”
Lúc đầu Uất Trì Thần không có ý định nói, ai biết Vu Ba lại dùng một câu nói hết ý nghĩ trong lòng ông ta ra, Uất Trì Thần lập tức cảm thấy xấu hổ không nhịn được, nghiêm nghị quát lớn: “Vu Ba!”
Vu Ba lại không sợ ông ta chút nào, tiếp tục mỉm cười: “Da mặt của ông chủ mỏng cho nên tôi chỉ nói thay cho ông chủ thôi mà.”
“Vu Ba! Anh nói bậy bạ gì đó?”
Khuôn mặt của Uất Trì Thần xấu hổ đến đỏ bừng, vừa giận vừa vội giải thích: “Rõ ràng là anh gọi tôi đến, bây giờ lại nói cái gì vậy?”
“Vâng vâng vâng!” Vu Ba gật đầu: “Là tôi gọi ông chủ tới, không sai.”
Nếu như sáng sớm sau khi Uất Trì Thần rời giường vẫn ngẩn người thất thần, đồng thời luôn hỏi đi hỏi lại ông ta chuyện xảy ra tối hôm qua là thật sao? Tại sao ông ta luôn cảm thấy không chân thực như vậy?
Vu Ba có thể hiểu được loại cảm giác đột nhiên có cháu chắt này, mà đối với Uất Trì Thần mà nói, ông ta đã lẻ loi một mình quá lâu, nay đột nhiên lại có người nhà, lại có cả cháu ngoại, loại cảm giác vừa mừng vừa sợ kia cũng không phải người thường có thể trải nghiệm.
Vu Ba đã nói với ông ta rất nhiều lần đây là sự thật, thế nhưng bộ dáng của Uất Trì Thần hoàn toàn không hề tin tưởng, sau đó Vu Ba liền mở miệng đề nghị, để ông chủ tự mình tới xác nhận một chuyển không được sao.
Uất Trì Thần lập tức cảm thấy đề nghị này của Vu Ba cũng tốt liền đồng ý.
Thế nhưng không nghĩ tới mới đi đến nơi này, thế mà Vu Ba lại bán đứng ông ta, làm sao ông ta có thể thừa nhận rằng mình muốn đến đây chứ? Như vậy không phải sẽ trở thành trò cười trong mắt Hàn Minh Thư sao?
Dù sao trước một loạt chuyện ông ta đã làm trước đây, đột nhiên hiện tại lại chấp nhận, cảm giác như đang đánh vào mặt mình. Hàn Minh Thư không ngại thái độ của Uất Trì Thần là gì, đối với cô bây giờ mà nói, thái độ bây giờ của Uất Trì Thần thật ra cũng khá tốt, chí ít cũng không giống như lần đầu tiên gặp mặt, trực tiếp để Vu Ba viết chi phiếu khuyên cô rời đi.
Hiện tại chỉ là ngoài miệng nói không muốn nhận cô mà thôi, thế nhưng nhìn khuôn mặt khao khát muốn gặp Đậu Nành và tâm trạng chờ mong của ông ta, Hàn Minh Thư đều cảm giác được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hàn Minh Thư lại tốt hơn mấy phần, cười nhạt một tiếng giải thích nói: “Vậy mọi người tới không đúng lúc rồi, Đậu Nành và Âu Thần vừa mới ra ngoài, không có ở trong nhà đầu.”
Nghe vậy, mặt của Uất Trì Thần liền đen.
Ông ta đến tìm Đậu Nành, ai mà biết thế mà Đậu Nành lại không có ở chỗ này, Uất Trì Thần lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
Vu Ba hỏi: “Bọn họ ra ngoài làm gì vậy?”
Hàn Minh Thư tỉnh ngủ liền phát hiện bọn họ không có ở trong nhà, đương nhiên là không biết bọn họ ra ngoài làm cái gì, cho nên sau khi Vu Ba hỏi vấn đề này, Hàn Minh Thư liền đưa mắt nhìn sang Tiểu Nhan ở bên cạnh.
Thuận theo ánh mắt của cô, ánh mắt của ba người trong phòng đều rơi lên mặt Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lập tức có một loại cảm giác được người khác kỳ vọng, hơn nữa còn có chút khẩn trương, cô ấy liền hít sâu một hơi, sau đó nói: “Cái kia…
Cậu Dạ Âu Thần muốn ra ngoài, tôi cũng…
Không dám hỏi cậu ấy muốn ra ngoài làm gì a? Huống hồ, thân phận của tôi đi hỏi cũng không quá phù hợp.”
Nói xong, khóe miệng của Tiểu Nhan còn hơi kéo ra.
Ánh mắt của Uất Trì Thần và Vu Ba lóe lên một tia thất vọng, một giây sau liền nghe thấy Uất Trì Thần hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu cháu ngoại của tôi đã không có ở đây, vậy thì trở về thôi!”
Nói xong, ông ta quay người đi ra phía ngoài, Vu Ba chỉ có thể cho Hàn Minh Thư một nụ cười làm lành: “Thật có lỗi quá mợ Hàn Minh Thư, tôi phải đưa ông chủ trở về rồi.”
Hàn Minh Thư cười gật đầu: “Được, trên đường nhớ chú ý an toàn”
Uất Trì Thần đang đi ở phía trước nghe nói như thế thì dừng bước chân lại, sau đó quay đầu nhìn Hàn Minh Thư, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Tất nhiên là Hàn Minh Thư có thể cảm thấy ánh mắt này, cô hơi nghi hoặc một chút dùng ánh mắt hỏi thăm lại.
Vừa rồi cô nói gì sai sao? Đáng tiếc Uất Trì Thần cũng không cho cô biết đáp án, hầm hừ rồi quay người rời đi.
Rất nhanh, cửa lớn đóng rầm một tiếng.
Hàn Minh Thư quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhan ở bên cạnh, cắn cắn môi dưới của mình: “Làm sao tôi lại có cảm giác là Cánh cửa này đóng lại giống như có chút tức giận nhỉ?”
“Cảm ơn mẹ. Yêu mẹ nhất!” Đậu Nành thấy Hàn Minh Thư đồng ý, còn hướng cô thơm gió một cái.
Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng cảm nhận được uy hiếp đến từ Đậu Nành.
Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về Dạ Âu Thần.
“Anh đi ngủ trước đi, đợi lát nó uống xong rồi, em đưa nó về phòng.”
Ba người cứ giằng co ở đây cũng quá xấu hổ đi, đặc biệt là nhớ lại việc lúc này cô làm với Dạ Âu Thần trong bóng tối, ánh mắt của Đậu Nành vừa đen lại vừa sáng, mặc dù cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nhưng Hàn Minh Thư vẫn cảm thấy hình như cái gì cậu bé cũng biết hết.
“Ba, ba nghe thấy rồi chưa? Ba đi ngủ trước đi, lát nữa mẹ đưa con về sau ~”
À.
Dạ Âu Thần vừa nhếch môi, ánh mắt vừa hiện lên một ánh sáng không muốn ai biết, sau đó anh bước chân đến ngồi xuống bên cạnh Đậu Nành.
“Gấp cái gì? Ba còn một cốc nước chưa uống xong mà.”
Anh ngồi xuống, cố tình ngồi kề gần bên Đậu Nành, giọng nói rất thấp.
“Không về?”
Đậu Nành không thèm nhìn anh một cái, giống như căn bản không hề nghe thấy lời anh nói, mà ngửa đầu nhìn Hàn Minh Thư.
“Mẹ, ngủ với ba con có chút lạnh, con có thể qua ngủ với mẹ không?”
Nghe lời này, đôi mắt Dạ Âu Thần trầm xuống, phút chốc liền nheo mắt lại.
Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc: “Lạnh sao?”
Cô nhìn về hướng Dạ Âu Thần: “Có chuyện gì vậy?”
“Lạnh sao?”
Dạ Âu Thần nhìn về hướng đứa con thân yêu của mình: “Vậy lát nữa quay về, ba ôm con ngủ nhé.”
Lúc này Hàn Minh Thư mới yên tâm, gật đầu: “Ba nói đúng đấy, lát nữa sau khi quay về để ba ôm con ngủ nhé.”
Trước đây hai ba con chưa từng gặp mặt nhau, quá khứ cũng rất xa lạ, hơn nữa Đậu Nành đối với ba của cậu bé có rất nhiều thành kiến, nếu như có thể lợi dụng thời điểm Dạ Âu Thần còn chưa hồi phục được trí nhớ mà để cho hai ba con ở với nhau, ban đêm ngủ cùng nhau thì có thể bồi dưỡng được tình cảm ba con hai người.
Như thế đúng là không tồi.
Nghĩ đến đây, thậm chí đôi mắt Hàn Minh Thư còn lộ ra ý cười.
Đậu Nành: “…”
Ba ôm bé ngủ sao?
Vừa tưởng tượng đến quang cảnh đó thôi, Đậu Nành cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cái mũi nhỏ và đôi lông mày đều nhíu lại.
“Sao nào, ghét bỏ ba con sao?”
Dạ Âu Thần nhướn mày.
Nghe thấy lời này, Hàn Minh Thư lại nghĩ đến chuyện ở trong phòng kia, cậu nhóc đánh một cái lên mặt Dạ Âu Thần, hỏi anh ai là con hoang.
Con hoang…
Lúc đó khi Dạ Âu Thần nói những lời này.
“Đậu Nành à, con…”
Đậu Nành rất thông minh, cô còn chưa nói ra, Đậu Nành đã chủ động mở miệng nói.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không ghét bỏ ba đâu, vậy nói như vậy cũng tốt, ba, bây giờ chúng ta quay về cùng nhau đi?”
Ánh mặt Dạ Âu Thần lạnh nhạt: “Ngồi thêm lát nữa đi, uống xong nước đã, con vào trước đi.”
Đột nhiên Đậu Nành ôm lấy cánh tay anh: “Không đâu, con muốn ba bế con về cơ.”
Chương 1052:
Cậu bé lại bắt đầu làm nũng, lần này đối tượng là Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần ngồi đó không nhúc nhích. Dù anh biết Đậu Nành là đang cố ý làm nũng với anh như vậy trước mặt Hàn Minh Thư thôi, nhưng con trai mình mà làm nũng với mình, không còn nghi ngờ gì nữa, anh không hề có chút sức kháng cự nào.
“Ba, có được không vậy? ba.”
Tuy Đậu Nành là một cậu bé, nhưng lúc làm nũng thật sự không kém con gái là bao.
Dạ Âu Thần hơi nhíu mày lại, giây tiếp theo liền dùng bàn tay to đặt lên cổ cậu nhóc, thấp giọng nói: “Con đã lớn cỡ nào rồi mà còn muốn ba bế con về?”
“Nhưng dù sao thì con cũng chỉ là một đứa nhóc mà “Đậu Nành chớp mắt, gương mặt đầy vẻ ngây thơ đơn thuần và lương thiện, vô cùng vô hại.
Khỏe môi Dạ Âu Thần giật giật. Thằng nhóc này cảm thấy bản thân là trẻ con cho nên muốn làm gì thì làm sao?
Hàn Minh Thư thì sao? Cô bức thiết hi vọng hai ba con Đậu Nành và Dạ Âu Thần có thể buông bỏ tất cả thành kiến, cho nên khi Đậu Nành yêu cầu chuyện này với Dạ Âu Thần, cô liền cảm Đậu Nành thực sự quá hiểu lòng người khác rồi.
Cho nên khi Dạ Âu Thần còn chưa đồng ý, Hàn Minh Thư đã mở miệng trước. “Vậy hai người uống hết nước rồi mau chóng về phòng đi. Đậu Nành, để ba con bế con về.”
Đậu Nành tươi cười: “Vâng, mẹ.”
Dạ Âu Thần: “…”
Anh nhìn Đậu Nành chốc lát, âm thầm chấp nhận số phận.
Đành chịu, dù sao thì ngày tháng còn dài, một đêm nay cũng không tính là gì.
Đợi khi anh tìm được cơ hội sẽ hỏi rõ sự tình lần nữa.
Vừa hay lúc này từ phòng khách lại vang lên tiếng bước chân. Ba người đồng thời ngừng lại, rất nhanh đã nghe ra tiếng của Tiêu Túc.
“Í, sao đèn phòng bếp vẫn còn sáng vậy?”
Tiêu Túc dậy đi tìm nước uống, trùng hợp muốn đi xuống bếp, thấy đèn phòng bếp còn sáng nên liền đi tới đó.
Đúng lúc này, Dạ Âu Thần trực tiếp đưa tay nhấc Đậu Nành lên nhét vào trong lòng mình, nhét xong liền đi ra bên ngoài. Từ trong ngực vang lên tiếng Đậu Nành kêu lên: “A, ba xấu xa, ba bỏ con xuống!”
Dạ Âu Thần cúi mắt xuống nhìn: “Không phải kêu ba bế con về phòng sao? Bế con về ngay đây.”
Đậu Nành: “Ba vô lại, đây mà là bế à? Mẹ, ba ức hiếp con!”
Hàn Minh Thư nhíu đôi mày thanh tú nhìn Dạ Âu Thần.
“Nó vẫn còn là trẻ con, anh dịu dàng chút đi.”
Dạ Âu Thần: “…
Được.”
Anh điều chỉnh tư thế của Đậu Nành trong lòng mình một chút, sau đó không cho Đậu Nành cơ hội mách lẻo nữa, trực tiếp bế bé ra khỏi phòng bếp vào.
Đúng lúc đụng mặt với Tiêu Túc đang muốn đi Thấy Dạ Âu Thần ôm Đậu Nành trong tay, Tiêu Túc sửng sốt một lúc, sau mới mở miệng nói: “Cậu Dạ, sao vậy?”
“Nửa đêm hai chúng tôi khát nước, dậy uống nước. Chúng tôi uống xong rồi, đang định về phòng, Tiêu Túc, anh thì sao?”
Đại khái là chuyện khi nãy làm cùng Dạ Âu Thần trong bếp khiến Hàm Minh Thư chột dạ, cho nên không đợi Dạ Âu Thần mở miệng, cô đã đi ra cướp lời.
Sau khi trả lời xong, cô mỉm cười nhìn Dạ Âu Thần và Đậu Nành một cái.
“Được rồi, thời tiết hơi lạnh, mọi người mau về phòng ngủ đi. Tôi cũng đang chuẩn bị về đây.”
“Thế này…
Tiêu Túc gãi gãi đầu: “Tôi cũng dậy uống nước mà.”
Không biết chuyện là thế nào, đêm nay thấy khát lạ thường, cũng không biết có phải do máy sưởi trong phòng mở nhiệt độ cao quá hay không. Hoặc do cậu ta lặn lội mệt mỏi đi tới đây xong vẫn còn chưa uống một ngụm nước nào chăng?
Cái sau nghe có vẻ đáng tin hơn, Tiêu Túc nghĩ vậy.
“Chú Tiêu, chú cũng đến uống nước à? Con với ba mẹ vừa uống xong “Trùng hợp vậy à..
Chương 1053:
Hàn Minh Thư vội vã chen ra khỏi phòng bếp, Dạ Âu Thần cũng bế Đậu Nành rời đi.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại một mình Tiêu Túc.
Tiêu Túc đứng một mình ở cửa phòng bếp dưới ánh đèn sáng trưng, vẻ mặt mờ mịt. Một lúc lâu sau, cậu ta mới cúi đầu đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nghĩ một nhà ba người của cậu Dạ cũng chỉnh tế quá mức rồi, lại còn cùng khát nước nữa.
Sau khi về phòng, lúc vào cửa, Hàn Minh Thư cẩn thận dè dặt đóng cửa lại. Lúc quay người lại thấy trước mặt có một bóng đen, dọa cho cô sợ đến nhảy dựng lên.
“Nửa đêm nửa hôm, cậu lén lén lút lút làm gì Giọng của Tiểu Nhan vang lên ngay trước mặt.
the?”
Mượn ánh trăng lờ mờ từ ngoài cửa sổ, Hàn Minh Thư nhìn thấy Tiểu Nhan choàng chăn đơn đứng đó, bộ dạng có vẻ rất lạnh.
“Ra ngoài uống cốc nước.
Tiểu Nhan: “…
Tớ cũng khát nước quá.
Hàn Minh Thư: “???”
Chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ khát nước tập thể à? Lẽ nào là tài nấu nướng của Tiểu Nhan có vấn đề nên mọi người mới khát nước tập thể sao?
“ờ, trong phòng bếp có nước nóng chứ?”
“Ù.”
Hàn Minh Thư gật gật đầu, Tiểu Nhan liền choàng chăn đơn đi qua bên cạnh người cô, sau đó mở cửa ra. Đại khái là cô ấy ngủ đến mơ hồ rồi, một hồi lâu mới mở được cửa, mở xong cũng không đóng lại.
Hàn Minh Thư nhìn cô ấy choàng căn lắc lư lặc lư đi ra ngoài.
Cô vốn muốn nói cho Tiểu Nhan biết là giờ Tiêu Túc đang ở phòng bếp, nhưng nghĩ một lúc…
Hình như cũng không có gì đáng để nhắc nhở. Cô ấy và Tiêu Túc đầu có thù oán gì.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền khép hờ cửa lại, sau đó chui vào trong ổ chăn ấm áp. Nằm xuống rất lâu rồi, tâm trạng trở nên thật bình tĩnh, hình ảnh hiện lên trong đầu là cảnh tượng Dạ Âu Thần bế Đậu Nành. Hi vọng hai ba con sau này có thể sống chung vui vẻ.
Lần này, Hàn Minh Thư rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Mà ở một bên khác, sau khi Dạ Âu Thần xách cậu nhóc về tới phòng thì liền đặt bé lên giường, lạnh giọng: “Con cố ý đúng không?”
Đậu Nành ngồi xuống giường rồi tập tức bò vào trong chăn, sau đó mở to đôi mắt vô tội nhìn Dạ Âu Thần: “ba, ba đang nói gì vậy?”
Dạ Âu Thần nhìn gương mặt giống mình y như đúc nhưng lúc này lại đang dùng vẻ mặt và ánh mắt ngây thơ vô tội trước mặt mình, so ra thì có vẻ như anh là một người vô cùng độc ác vậy Anh hơi híp mắt lại, nghiêng người tới trực tiếp nhéo má Đậu Nành.
“Đừng có giả ngốc, tâm trí con căn bản không thuộc về lứa tuổi này.”
Tuy hai ba con vừa làm quen, thời gian chung sống cũng không dài, nhưng sao Dạ Âu Thần có thể nhìn ra được đứa nhỏ này không phải trẻ con bình thường?
Tuy không biết tại sao tâm trí của cậu bé lại trưởng thành như vậy, nhưng…
đại khái là liên quan đến những chuyện đã trải qua.
Trước đây anh có lỗi với mẹ con bé sao?
Nếu không thì Đậu Nành sẽ không đối xử với anh như vậy. Tuy ngoài miệng bé nói không ghét bỏ anh, thân thiết với anh, nhưng sống chung với nhau, Dạ Âu Thần có thể cảm nhận được sâu sắc sự kháng cự mơ hồ lộ ra trên người bé.
Đậu Nành chớp mắt đối diện với đôi mắt màu mực của Dạ Âu Thần một lúc.
Chốc lát sau, ánh nhìn ngây thơ của cậu bé biến mất, bé mở miệng nói: “Ba đối xử với mẹ không tốt.”
Dù sao mẹ cũng không ở đây, bé không cần phải giả vờ nữa. Dù người ba trước mặt này của bé biết thân phận thực sự của bé thì đã sao? Bất kể bé nói gì, mẹ cũng sẽ tin bé. Cho nên, chỉ cần ba muốn làm cho mẹ vui thì phải làm bé vui trước đã.
Nghe vậy, Dạ Âu Thần nhíu mày: “Ba đối với mẹ con không tốt? Ý là nói…
Trước đây sao?”
Chương 1054:
Chuyện trước đây anh đã quên hết rồi.
“Ừ.”
Đậu Nành gật đầu thật mạnh, bàn tay nhỏ năm thành năm đấm giữa không trung: “Trước đây ba xấu ơi là xấu, mẹ đã chịu rất nhiều ấm ức!”
Đã chịu rất nhiều ấm ức?
Câu này rơi vào tai Dạ Âu Thần như kim đâm vào trái tim anh vậy.
“Trước đây, mẹ đã từng khóc rất nhiều lần, đều là vì ba.”
Đậu Nành lại nói. Lúc này, điều trong lòng bé muốn là đòi lại công bằng cho mẹ. Những lúc mẹ buồn ngày trước đều nên để cho Dạ Âu Thần trải nghiệm một lần. Như vậy ba mới hiểu được mẹ khó khăn đến mức nào.
Dạ Âu Thần sửng sốt, Đậu Nành lại tiếp tục tranh thủ thời cơ: “Hơn nữa, ngày trước ba còn từng nói với mẹ những lời rất khó nghe, nói mẹ vô cùng quá đáng, còn nói Đậu Nành là đồ con hoang!
Dạ Âu Thần: “…
Anh đột nhiên cảm giác tâm trạng có chút phức tạp rồi.
Anh…
Nhân phẩm ngày xưa của anh quá quắt đến vậy sao?
Thấy anh rũ mắt xuống, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, Đậu Nành liền biết những lời mình nói đã đi vào lòng Dạ Âu Thần rồi. Nhưng bé không hối hận chút nào, bé chính là muốn để ba biết ngày xưa ba đáng ghét đến mức nào!
“Cho nên ba à, ba nói xem ba có phải đồ xấu xa không?”
Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa, Dạ Âu Thần ngẩng đầu lên. Lần này, ánh mắt anh nhìn Đậu Nành mang theo mấy phần phức tạp. Anh mím đôi môi mỏng, dường như muốn nói gì đó.
“ba, không phải là ba muốn biện minh cho mình đấy chứ?”
Đậu Nành nhìn chằm chằm anh đầy vẻ nghi ngờ, vẻ mặt rõ ràng là chỉ cần Dạ Âu Thần tự biện minh một câu cho bản thân thôi, bé sẽ vô cùng thất vọng với anh.
Nhưng Dạ Âu Thần chẳng nói câu nào, trầm mặc hồi lâu, anh mới đi lên phía trước, nói: “Nếu trước kia ba thật sự xấu xa như những lời con nói, vậy…
ba sẽ sám hối.”
“Sám hối?”
Đậu Nành nghiêng đầu: “Sám hối thế nào?”
Ánh mắt Dạ Âu Thần sâu thẳm: “Con hi vọng ba sám hối thế nào?”
Đậu Nành “1” một tiếng rồi nói: “Con còn chưa nghĩ tới.”
Dạ Âu Thần cũng không gấp, thản nhiên nói: “Được, vậy đợi con nghĩ ra rồi thì nói cho ba biết. Đêm nay muộn quá rồi, ngủ trước nhé?”
Không ngờ thái độ của Dạ Âu Thần lại trở nên tốt như vậy, Đậu Nành hơi kinh ngạc, trong lòng có chút không thoải mái. Cảm giác này giống như đấm vào bông vậy, không đau không ngứa.
Vốn dĩ bé muốn khiến ba hối hận mà, đích thân trải nghiệm cảm giác của mẹ ngày xưa.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của ba, bé lại cảm thấy hình như ba chẳng đau khổ chút nào.
Bực mình ghê!
Đậu Nành trở mình một cái, quay lưng về phía Dạ Âu Thần mà ngủ, không để ý đến anh nữa.
Cánh tay dài vươn ra, tắt cây đèn bàn trên tủ đầu giường đi, căn phòng rơi vào một mảng tối tăm.
Hai ba con cùng ngủ trên một chiếc giường nhưng tâm tư lại khác nhau.
Dạ Âu Thần không biết Đậu Nành đang nghĩ gì. Hiện tại, anh không có tâm trạng để đoán suy nghĩ của Đậu Nành, vì những lời khi nãy Đậu Nành nói đã đi vào lòng anh rồi. Trong phòng tối đen, nhưng mắt anh lại chứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Những lời của Đậu Nành vọng lại từng đợt bên tai anh.
Trước đây, anh…
Thật sự xấu xa như vậy sao? Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Hàn Minh Thư. Sau khi cô đi lên đã khóc sướt mướt, nhưng khi đó anh coi cô là một người phụ nữ muốn bắt chuyện với anh thôi, nên giọng điệu lúc nói chuyện với cô có hơi nặng một chút.
Chương 1055:
Đậu Nành bảo ngày xưa anh đã nói rất nhiều những lời làm tổn thương mẹ của bé, điểm này Dạ Âu Thần xác nhận không nghi ngờ. Anh đối xử với phụ nữ thật sự rất tàn nhẫn.
Ban đầu đối với Hàn Minh Thư cũng vậy, cho nên cô mới bị người khác đưa đi mất.
Lần thứ hai khi xuất hiện trước mặt anh, cô đã không dám nhận anh nữa rồi, thậm chí còn tự chịu ấm ức cầu yên bình mà nói mình nhận nhầm người, sau đó làm việc bên cạnh anh.
Tuy anh không phải phụ nữ, nhưng chỉ cần đặt mình vào mà suy nghĩ một chút về lập trường và tâm trạng của Hàn Minh Thư khi ấy, Dạ Âu Thần liền cảm thấy lồng ngực đau đến xé tim xé phổi.
Khi đó cô mang tâm trạng gì để đến gần anh vậy? Rồi lại làm sao để tiếp tục kiên trì trong những tháng ngày cô đơn lẻ loi, thậm chí còn không biết tương lai ra sao đó chứ?
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhắm mắt, lồng ngực truyền tới từng cơn đau đớn.
Anh nghĩ, mình phải tìm lại đoạn ký ức đó.
Phòng bếp.
Tiểu Nhan choàng chăn đơn lắc lư lắc lư, cuối cùng đã tới phòng bếp. Trong phòng bếp tối đen, cô cũng không nghĩ nhiều, tay lần mò trên tường nửa ngày mới tìm thấy công tắc, sau đó “tách” một tiếng, bật đèn lên.
“A!”
Công tắc vừa bật lên, Tiểu Nhan đã bị dọa cho giật bắn mình, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cô trừng lớn mắt, sắc mặt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn bóng người ngồi trong phòng bếp.
Tiêu Túc chậm rãi đứng dậy, nhìn Tiểu Nhan với vẻ hơi lúng túng.
“Tiêu Túc?”
Sau khi Tiểu Nhan nhìn rõ người đó, lập tức giận dữ vô cùng, trực tiếp quát lên với cậu ta: “Anh bị thần kinh à? Nửa đêm nửa hôm không về phòng ngủ, chạy đến phòng bếp làm gì?”
Tiêu Túc bị cô nói cho ngơ cả mặt ra, mím đôi môi mỏng, giải thích: “Tôi hơi khát, dậy uống cốc nước.”
Dù cậu ta đã giải thích, nhưng Tiểu Nhan vẫn không định từ bỏ việc mắng chửi cậu ta, tiếp tục: “Anh uống nước thì uống đi, anh tắt đèn làm gì? Tắt đèn thì thôi đi, anh ngồi đó không rên một tiếng, anh muốn dọa chết ai?”
Tiêu Túc: “…”
Cậu ta sở sở mũi mình, có chút không biết giải thích thế nào.
Lúc cậu ta đến thì vừa hay đụng trúng cậu Dạ và mợ chủ, cho nên sau khi bọn họ về phòng, vì Tiêu Túc ở trong phòng tối lâu rồi nên lúc này nhìn ánh đèn lại thấy nhức mắt một cách khó hiểu.
Dù sao thì cậu mợ cũng về phòng cả rồi, Tiêu Túc liền dứt khoát tắt đèn đi luôn.
Ai biết phía sau lại có một người nữa đến. Thị lực cậu ta tốt, lại quen với bóng tối rồi, chỉ nhìn thấy một bóng người trùm chăn đơn đi tới, sờ soạng trong phòng bếp cả nửa ngày. Khi cậu ta định mở miệng hỏi đối phương có cần giúp đỡ không thì đèn đã sáng rồi, sau đó, theo ánh đèn sáng lên còn có tiếng kêu thét của Tiểu Nhan.
Lại nhìn dáng vẻ của cô, đầu tóc rối bù, vì bị giật mình mà sắc mặt có chút trắng bệch, nhìn có vẻ thật sự đã sợ hãi không nhẹ. Mà ngọn nguồn của chuyện này là cậu ta.
“Xin lỗi, tôi…
“Tránh ra!” Tiểu Nhan tức giận đùng đùng đi tới, đẩy vai cậu ta ra, trực tiếp đi rót nước cho mình.
Cô rất khát. Tiểu Nhan tự rót một ly nước, tức đến nỗi rót thẳng vào miệng luôn.
Kết quả, ly nức còn chưa chạm đến môi thì cổ tay đã bị Tiêu Túc nằm lại.
“Nước này là nước lạnh, uống vào không tốt cho sức khỏe”
Dứt lời, Tiêu Túc nhân lúc cô còn đang ngây ra mà lấy cái ly từ tay cô đi rót thêm nước nóng vào, sau đó đưa cho cô: “Giờ uống được rồi.”
Kết quả, Tiểu Nhan căn bản không nhận ly từ tay cậu ta.
Tiêu Túc ngẩng lên nhìn, mới phát hiện cô chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt thẳng tắp, giống như có thể xuyên thấu tim người khác vậy.
Tiêu Túc cảm thấy tim mình chậm mất nửa nhịp, hoảng loại đặt ly nước lên bàn, căng thẳng liếm môi: “Cứ xem như tôi xin lỗi vì chuyện khi nãy đi. Cô mau uống đi, uống xong rồi về phòng.”
Tiểu Nhan không lên tiếng. Cô nhìn chằm chằm ly nước rồi lại nhìn Tiêu Túc với dáng vẻ hoảng loạn. Bộ dạng này thật quen thuộc.
Giống như…dáng vẻ của cô trước mặt Hàn Thanh vậy.
Chương 1056:
Lễ nào…
Một ý nghĩa vụt qua trong đầu Tiểu Nhan. Giây tiếp theo, cô buột miệng hỏi một câu: “Anh thích tôi sao?”
Một câu nói đơn giản chỉ có mấy chữ mà thôi, những lại trực tiếp khiến Tiêu Túc sửng sốt.
Cậu ta ngây ngẩn cả người, đứng nguyên tại chỗ, trong mắt viết đầy cảm xúc không dám tin. Có một khoảnh khắc, thậm chí Tiêu Túc còn cho rằng mình nghe nhầm.
Nếu không thì sao anh lại nghe thấy Tiểu Nhan hỏi anh một câu: “anh thích tôi sao” chứ?
Nghĩ thế nào thì đối phương cũng không giống người sẽ hỏi những vấn đề như vậy.
Nhưng anh thật sự đã nghe thấy mà.
“Cái đó…
Tiêu Túc cảm thấy mặt mình thoáng chốc đã nóng lên, giọng điệu và ánh mắt đều trở nên hoảng loạn hơn: “Không phải như Cô nghĩ đâu, có lẽ là cô hiểu lầm gì đó rồi.”
“Hiểu lầm?”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn ly nước trước mặt mình một cái.
Tiêu Túc: “…”
Rót ly nước thôi không thể nói lên điều gì chứ đúng không? Tuy cậu đúng là có thích cô, nhưng…
Cậu khi trước đã không thể nào lọt vào mắt xanh của cô, giờ trên mặt cậu còn có một vết sẹo lớn như vậy, cô lại càng không thể thích cậu được.
Vả lại, vết sẹo này của cậu sẽ chỉ khiến người khác bị dọa cho sợ hãi mà thôi.
“Được rồi.”
Tiểu Nhan nhún vai, dáng vẻ không quan trọng: “Vậy cứ xem như tôi hiểu nhầm đi. Anh về ngủ đi.”
Vốn tưởng cô sẽ tranh luận, không ngờ cô lại thừa nhận bản thân đã hiểu lầm như vậy, sau đó liền bưng nước lên uống.
Không biết vì sao, trái tim Tiêu Túc trở nên khó chịu. Nhìn dáng vẻ chẳng quan trọng của Tiểu Nhan, cậu đột nhiên lại muốn nói, không hiểu lầm, tôi thích cô đó.
Nhưng…
Vừa nghĩ đến vết sẹo trên mặt mình, ý nghĩ đó liền thoáng chốc biến mất sạch sẽ.
Hai tay buông thống hai bên người nắm chặt lại thành nằm đấm, sau chốc lát buông ra rồi lại nắm chặt. Tiêu Túc mím đôi môi mỏng, quay người im lặng rời khỏi phòng bếp.
Tiểu Nhan uống xong một ly nước, thấy cậu ta im lặng rời đi, ánh mắt liền nhìn về phía cậu, đôi mày thanh tú không nhịn được mà nhíu lại.
Là do cô bị ảo giác ư? Sao cứ cảm thấy tâm trạng khi nãy của Tiêu Túc hình như không đúng lắm nhỉ?
Lẽ nào là vì câu hỏi vừa rồi của cô khiến cậu ta cảm thấy cạn lời sao? Cô cũng không phải cố ý muốn hỏi mà, chỉ là lúc đó nhìn dáng vẻ của cậu ta thấy vô cùng giống dáng vẻ cô khi gặp Hàn Thanh thôi.
Cho nên…
Câu hỏi cứ như vậy mà buột ra khỏi miệng.
Giờ nghĩ lại thấy không ổn, bất kể đối phương có thích cô hay không, cô hỏi như vậy chẳng phải là khiến đối phương ngại hay sao? Sau này gặp mặt sẽ lúng túng đến đâu chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan ra sức lắc lắc đầu, uống hết chút nước cuối cùng trong ly rồi ôm chăn đơn của mình quay về phòng.
Tiểu Nhan bò về ngủ không hề chú ý tới điện thoại bị cô tắt âm đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Một đêm ngon giấc.
Hàn Minh Thư cảm giác bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, trong mơ còn xảy ra rất nhiều chuyện. Khi cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại liền cảm thấy hình như trong đầu còn lưu lại chút ký ức.
Nhưng khi cô dần mở mắt ra, những chuyện trong mơ đã dần bị hiện thực nuốt chửng từng chút một đến khi mất sạch.
Đợi đến lúc cô trở mình, nhìn chăm chăm ánh mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu thì đã quên hết tất cả những chuyện cô thấy trong mơ rồi.
Lại nằm thêm một lúc nữa, Hàn Minh Thư mới phát hiện trong phòng chỉ có một mình cô, Tiêu Nhan đã tỉnh dậy, không thấy đâu nữa rồi.
Cô trở mình xuống giường, sau đó ra ngoài. Trong nhà yên tĩnh, chẳng có lấy một người.
Chương 1057:
Hàn Minh Thư gọi một câu vẻ thăm dò: “Tiểu Nhan, Đậu Nành?”
Không ai đáp lời cô.
Hàn Minh Thư đi đến trước phòng của Dạ Âu Thần, đẩy cửa ra, phát hiện bên trong sớm đã chẳng còn ai rồi.
Cô đứng trên nền nhà với đôi chân trần, trong đầu mơ hồ, nhìn căn phòng trống không.
Lẽ nào tất cả những chuyện xảy ra hôm qua chỉ là một giấc mộng hão huyền hay sao?
Đậu Nành căn bản chưa từng tới đây?
Nhưng vì sao những chuyện đó lại chân thực đến vậy chứ? Giống như thật sự đã xảy ra vậy…
Ngay khi tâm trạng Hàn Minh Thư đang bối rối thì một giọng nói vang lên sau lưng cô.
“Minh Thư?”
Đây là…
Hàn Minh Thư bất chợt quay người, thấy Tiểu Nhan đã mặc quần áo xong xuôi, hơn nữa còn đeo tạp dề, đứng sau lưng mình, trên tay còn bưng một cái đĩa, trong đĩa là đồ ăn thơm ngào ngạt.
“Cậu đứng ngày ra đây làm gì vậy? Lại còn không đi dép nữa, cậu là bà bầu đó, lẽ nào ngủ đến ngốc luôn rồi sao? Hay là một lần mang thai ngốc ba năm?”
Hàn Minh Thư: “…
Nói linh tinh gì vậy hả?”
Cô về phòng với vẻ mặt không thay đổi, đi một đôi dép lê rồi ra ngoài, thấy Tiểu Nhan đã dọn đồ ăn lên bàn, liền ngồi xuống.
“Giờ là mấy giờ rồi? Sao chẳng có ai vậy?”
Tiểu Nhan nghe vậy, không nhịn được mà lườm cô một cái trắng mắt: “Tớ không phải người à? Minh Thư, cái đồ không có lương tâm nhà cậu. Tớ cũng là cùng bọn họ lặn lội đường xa đến đây thăm cậu đó, hơn nữa suốt quãng đường còn đảm đương chức vị vệ sĩ của Đậu Nành. Vậy mà cậu lại không quan tâm đến tớ.”
Hàn Minh Thư không nhịn nổi mà bật cười: “Không phải cậu muốn làm mợ của Đậu Nành ư?”
Tiểu Nhan sửng sốt.
“Cho nên, người mợ tương lai là cậu còn đòi kể công gì với tớ chứ hả?”
Một câu nói đã khiến Tiểu Nhan không nói nên lời, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Nếu cô thật sự có thể trở thành mợ tương lai của Đậu Nành, vậy thì hình như chẳng có gì có thể tranh công được cả.
Nghĩ một hồi, Tiểu Nhan bĩu môi: “Được rồi, không phải cậu muốn hỏi hai người đàn ông kia sao? Mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, chỉ còn lại tớ với cậu ở nhà thôi.”
“Sáng sớm đã ra ngoài ư?”
Sáng sớm như vậy ra ngoài làm gì? Hàm Minh Thư hơi nghi hoặc, nhưng chưa đợi cô mở miệng hỏi tiếp thì Tiểu Nhan đã đẩy đĩa đồ ăn về phía cô: “Được rồi bà bầu, cậu đừng hỏi đông hỏi tây nữa, mau ăn đi, tránh để muộn chút nữa, bé cưng trong bụng cậu lại đói.”
Không nói còn bình thường, bị Tiểu Nhan nói vậy, Hàn Minh Thư đột nhiên cảm thấy đói.
Cô liền không nói gì khác nữa, đút cho cái bụng mình no đã rồi nói sau.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu bình tĩnh ăn sáng, Tiểu Nhan mới thở phào một hơi: “Chỉ sợ cậu đói thôi. Cậu nói xem, một người phụ nữ mang thai như cậu mà lại một mình ở nước ngoài sống lâu như vậy, anh cậu thật sự rất lo lắng cho cậu đó.
Nhắc tới Hàn Thanh, sắc mặt Hàn Minh Thư thay đổi, hỏi thêm một câu “Nói đến anh tớ, anh ấy đồng ý chuyện cậu và Đậu Nành đến rồi à?”
Vẻ mặt Tiểu Nhan biến đổi, lập tức không nói nên lời nữa.
Chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt cô, động tác ăn của Hàn Minh Thư chậm lại một chút, khóe miệng giật giật theo: “Mọi người…
sẽ không phải là giấu anh ấy mà tới đây đấy chứ?”
Tiểu Nhan im lặng một chốc rồi lập tức làm ra vẻ cầu xin với Hàn Minh Thư, nét mặt đáng thương ý giấu anh cậu đâu, chỉ có điều…
Nếu tớ nói cho anh ấy biết, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý để tớ và Đậu Nành qua đây tìm cậu đâu. Chuyện này…
tớ với Đậu Nành đã thương lượng xông xuôi rồi.
Hơn nữa, khi đó Tiêu Túc cũng tới, cho nên bọn tớ càng yên tâm hơn.”
Chương 1058:
Hàn Minh Thư gật gật đầu, tiêu hóa lời cô ấy nói một chút rồi nói: “Cho nên, cậu liền giấu anh tớ, đi ra nước ngoài cùng một người đàn ông khác?”
“…
Cái gì gọi là người đàn ông khác chứ? Tiêu Túc là trợ lý của cậu Dạ! Liên quan gì đến tớ?”
Cô biết.
Đương nhiên cô biết, tuy Tiểu Nhan không yêu Hàn Thanh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng kém là bao.
Hơn nữa, khi còn chưa tỏ tình, cô ấy đã yêu thầm một thời gian rất dài, cũng xem như một tình yêu thầm kín không dám nói ra đi. Sau này cô ấy đột nhiên to gan hơn, cũng có thể là vì bên cạnh Hàn Thanh vẫn luôn không có ai xuất hiện, mà cô ấy cũng không gặp được người nào có thể khiến cô ấy động lòng hơn Hàn Thanh, cho nên tiếp tục kéo dài chỉ là lãng phí thanh xuân và thời gian của mình mà thôi. Bởi vậy, Tiểu Nhan đã dũng cảm chọn bày tỏ.
Theo đuổi tình yêu, theo đuổi hạnh phúc không có gì là sai.
Huống hồ Tiểu Nhan còn là chị em tốt của Hàn Minh Thư. Nhân phẩm của cô ấy, Hàn Minh Thư tin tưởng được. Thêm vào đó, nếu người anh trai cô độc lầm II kia của cô có thể ở bên một cô gái nhiệt tình như lửa thế này, hình như cũng có thể tăng thêm chút sức sống cho anh ấy.
Nếu không, cả ngày cứ âm u trầm lặng như thế, nói thật, khi Hàn Minh Thư ở cùng với anh cũng cảm thấy Hàn Thành gần như sắp trở thành một người không có máu thịt nữa rồi, trừ việc cưng chiều cô em gái của mình ra.
Hàn Minh Thư hi vọng Hàn Thanh tìm được đối tượng hơn bất kỳ ai.
Vì tất cả sức lực và tinh thần của anh đều đổ vào cô, nếu cứ để anh sống hết phần đời còn lại như vậy thì quá không công bằng với anh rồi.
“Hỏng rồi, cậu không nói tớ còn không phát hiện ra, hình như điện thoại tớ tắt máy rồi. Bây giờ…
chắc chắn anh cậu đã phát hiện tớ và Đậu Nành biến mất rồi, không biết anh ấy có gọi điện thoại cho tớ không.”
Nói xong, Tiểu Nhan lập tức đứng dậy, chạy như bay về phía phòng mình.
Tiểu Nhan chạy vào phòng tìm điện thoại của mình, ấn một cái, quả nhiên là tắt máy rồi. Cô chỉ đành mở máy lại. Kết quả, vừa mở máy đã hiển thị pin không đủ, hơn nữa còn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Vì thế, Tiểu Nhan chỉ đành ngồi cúi xuống tìm sạc điện thoại để sạc điện thoại, sau đó ngồi xổm ở đó lướt điện thoại.
Cuộc gọi nhỡ có rất nhiều, trừ điện thoại của mấy nhân viên công ty và khách hàng ra, tất cả những cuộc gọi khác đều đến từ diêm vương mặt lạnh Hàn Thanh.
Tiểu Nhan kéo xuống xem tin nhắn. Tin nhắn Hàn Thanh gửi tới rất đơn giản.
“Đậu Nành chỗ cô à?”
“Hai người đâu rồi?”
Chỉ có hai tin nhắn, sau hai tin nhắn này thì không có tin tiếp theo của anh nữa, cũng không biết giờ có khi nào Hàn Thanh đã tức đến nỗi ghét cô muốn chết hay không?
Cô vốn định sau khi đến nơi thì sẽ gửi tin nhắn cho Hàn Thanh, tiền trảm hậu tấu. Kết quả sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, cô đã vứt chuyện này ra sau đầu luôn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền đưa tay ra sức gõ vào đầu mình.
“Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc mà. Anh ấy là nam thần của mày đó, vậy mà mày lại ném nam thần của mày ra sau đầu, sám hối một phút!”
Một phút sau.
Tiểu Nhan run rẩy cầm điện thoại trả lời tin nhân của Hàn Thanh.
Sau khi trả lời tin nhắn thì không có bất kỳ hồi âm gì, Tiểu Nhan căng thẳng nắm chặt điện thoại đợi hết mấy phút, vẫn không nhận được tin tức gì của Hàn Thanh.
Lẽ nào giận thật rồi sao? Hay là đang làm việc không nhìn thấy?
Tiểu Nhan tính toán thời gian một chút. Chênh lệch múi giờ ở đây với trg nước là bảy tiếng đồng hồ. Chỗ bọn họ hiện tại đã sắp đến trưa rồi, vậy thì lúc này trong nước chắc là nửa đêm.
Có lẽ Hàn Thanh đang nghỉ ngơi rồi mới đúng, không trả lời tin nhắn cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan thở phào một hơi, đợi đến khi Hàn Thanh tỉnh dậy là có thể nhìn thấy tin nhắn rồi.
Vì thế, Tiểu Nhan liền để điện thoại trong phòng để sạc rồi lại đi ra ngoài.
Chương 1059:
Khi quay về trước bàn ăn, Hàn Minh Thư phát hiện vẻ mặt Tiểu Nhan có chút buồn rầu, hơn nữa còn trắng bệch. Cô vừa ăn đồ ăn mà Tiểu Nhan dày công chuẩn bị cho mình với vẻ thờ ơ, vừa nói: “Thế nào rồi?”
“Anh cậu gọi cho tớ những mấy cuộc điện thoại.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư không nhịn được mà cười: “Vậy không phải là rất tốt sao? Cho thấy rõ anh tớ đã chủ động rồi?”
Tiểu Nhan nghe vậy, lập tức ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô: “Chủ động cái quỷ gì? Anh ấy chủ động gọi điện thoại cho tớ còn không phải là vì Đậu Nành ở cùng với tớ sao? Nếu không phải vì Đậu Nành, anh ấy sẽ không gọi điện cho tớ đâu.”
Hàn Thanh không thích Tiểu Nhan, hơn nửa còn từ chối cô ấy, từ chối vô cùng kiên quyết và nhẫn tâm.
Nhưng bản thân cô vẫn không có ý định thay lòng.
Dù sao thì yêu thầm không phải chuyện một sớm một chiều. Cô thích Hàn Thanh lâu như vậy rồi, sớm đã như bát nước đổ đi khó vớt lại.
Thấy tâm trạng cô ấy suy sụp, Hàn Minh Thư cũng cảm thấy đồ ăn vào miệng trở nên không ngon như trước nữa, chỉ có thể an ủi cô ấy.
“Cậu đừng nghĩ nhiều quá. Tuy người anh ấy nhớ đến là Đậu Nành, nhưng đối với cậu mà nói, đây cũng là một cơ hội mà. Lẽ nào…
Cơ hội này cậu không cần sao?”
“Cần!” Tiểu Nhan ngẩng đầu: “Đương nhiên tớ cần. Cậu nói đúng, đây cũng là cơ hội, cho dù người anh ấy nhớ là Đậu Nành thì cũng không sao, tớ sẽ dựa vào Đậu Nành, khiến anh ấy ngày ngày phải nhớ thương cả tớ luôn!”
Hàn Minh Thư cũng không quan tâm nhiều như vậy. Tiểu Nhan đi mở cửa, cô ngồi đó ăn là được. Chỉ có điều không bao lâu sau, Tiểu Nhan đã nhanh chóng chạy về.
“Minh Thư Minh Thư!”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Nhan hoảng hốt sợ hãi mà chạy về phía mình, cô hơi nghi hoặc: “Làm sao thế?”
Vừa dứt lời, Hàn Minh Thư đã nhìn thấy từ sau lưng Tiểu Nhan có hai người đi vào.
Hàn Minh Thư sửng sốt, vậy mà lại là Uất Trì Thần và Vu Ba.
Tiểu Nhan chạy đến bên cạnh cô đang nhảy mắt ra hiệu với cô, hơn nữa còn nhỏ giọng nói: “Ông ngoại của cậu Dạ đến rồi. Có khi nào ông ấy sẽ gây phiền phức cho cậu không? Có cần tớ đi tìm cậu Dạ về không?”
Hàn Minh Thư khẽ mỉm cười, từ chối lời đề nghị đầy ý tốt của Tiểu Nhan, lắc đầu: “Không cần. Nếu cậu sợ thì cậu về phòng trước đi, tớ đi tiếp đãi là được rồi.”
Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, thấp giọng nói: “Không được! Trong tình huống cấp bách như vậy, sao tớ có thể bỏ cậu lại được? Bạn thân không phải là như thế!”
Dứt lời, Tiểu Nhan liền gắt gao ôm lấy cánh tay Hàn Minh Thư.
Hàn Minh Thư hơi đau đầu, có chút bất lực với Tiểu Nhan. Cô lại hi vọng Tiểu Nhan lập tức nói “được”, sau đó về phòng.
“Ông ngoại, chú Vu.
Đợi bọn họ đến gần, Hàn Minh Thư mới lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Uất Trì Thần vừa nghe câu “ông ngoại” này đã như sư tử dựng lông: “Ông ngoại? Ai là ông ngoại của cô?”
Tiểu Nhan đứng bên cạnh: “…”
Ông ngoại của cậu Dạ quả nhiên hung dữ. Ngày trước chắc chắn Hàn Minh Thư đã chịu rất nhiều khổ sở.
Uất Trì Thần kiêu ngạo xong, thấy Tiểu Nhan bên cạnh Hàn Minh Thư nhăn mũi nhìn ông già như ông ta, liền họ nhẹ hai tiếng, hừ lạnh nói: “Muốn làm cháu dâu của tôi, còn phải xem biểu hiện tiếp sau đây của cô nữa.”
Không vạch áo cho người xem lưng. Tuy không biết cô gái trước mặt này có quan hệ gì với Hàn Minh Thư, nhưng nếu để cô ấy cảm thấy ông là một ông ngoại không tốt thì sẽ tổn hại đến thanh danh của ông.
Hàn Minh Thư cười cười, cũng không tính toán.
Chương 1060:
“Hôm nay ông ngoại và Vu Ba đến đây, có chuyện gì không ạ?”
“Sao? Căn nhà này là của cô? Tôi không thể đến à?”
Vu Ba liền cười nói: “Ông chủ muốn đến thăm cháu ngoại của ông ấy ~”
Lúc đầu Uất Trì Thần không có ý định nói, ai biết Vu Ba lại dùng một câu nói hết ý nghĩ trong lòng ông ta ra, Uất Trì Thần lập tức cảm thấy xấu hổ không nhịn được, nghiêm nghị quát lớn: “Vu Ba!”
Vu Ba lại không sợ ông ta chút nào, tiếp tục mỉm cười: “Da mặt của ông chủ mỏng cho nên tôi chỉ nói thay cho ông chủ thôi mà.”
“Vu Ba! Anh nói bậy bạ gì đó?”
Khuôn mặt của Uất Trì Thần xấu hổ đến đỏ bừng, vừa giận vừa vội giải thích: “Rõ ràng là anh gọi tôi đến, bây giờ lại nói cái gì vậy?”
“Vâng vâng vâng!” Vu Ba gật đầu: “Là tôi gọi ông chủ tới, không sai.”
Nếu như sáng sớm sau khi Uất Trì Thần rời giường vẫn ngẩn người thất thần, đồng thời luôn hỏi đi hỏi lại ông ta chuyện xảy ra tối hôm qua là thật sao? Tại sao ông ta luôn cảm thấy không chân thực như vậy?
Vu Ba có thể hiểu được loại cảm giác đột nhiên có cháu chắt này, mà đối với Uất Trì Thần mà nói, ông ta đã lẻ loi một mình quá lâu, nay đột nhiên lại có người nhà, lại có cả cháu ngoại, loại cảm giác vừa mừng vừa sợ kia cũng không phải người thường có thể trải nghiệm.
Vu Ba đã nói với ông ta rất nhiều lần đây là sự thật, thế nhưng bộ dáng của Uất Trì Thần hoàn toàn không hề tin tưởng, sau đó Vu Ba liền mở miệng đề nghị, để ông chủ tự mình tới xác nhận một chuyển không được sao.
Uất Trì Thần lập tức cảm thấy đề nghị này của Vu Ba cũng tốt liền đồng ý.
Thế nhưng không nghĩ tới mới đi đến nơi này, thế mà Vu Ba lại bán đứng ông ta, làm sao ông ta có thể thừa nhận rằng mình muốn đến đây chứ? Như vậy không phải sẽ trở thành trò cười trong mắt Hàn Minh Thư sao?
Dù sao trước một loạt chuyện ông ta đã làm trước đây, đột nhiên hiện tại lại chấp nhận, cảm giác như đang đánh vào mặt mình. Hàn Minh Thư không ngại thái độ của Uất Trì Thần là gì, đối với cô bây giờ mà nói, thái độ bây giờ của Uất Trì Thần thật ra cũng khá tốt, chí ít cũng không giống như lần đầu tiên gặp mặt, trực tiếp để Vu Ba viết chi phiếu khuyên cô rời đi.
Hiện tại chỉ là ngoài miệng nói không muốn nhận cô mà thôi, thế nhưng nhìn khuôn mặt khao khát muốn gặp Đậu Nành và tâm trạng chờ mong của ông ta, Hàn Minh Thư đều cảm giác được.
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Hàn Minh Thư lại tốt hơn mấy phần, cười nhạt một tiếng giải thích nói: “Vậy mọi người tới không đúng lúc rồi, Đậu Nành và Âu Thần vừa mới ra ngoài, không có ở trong nhà đầu.”
Nghe vậy, mặt của Uất Trì Thần liền đen.
Ông ta đến tìm Đậu Nành, ai mà biết thế mà Đậu Nành lại không có ở chỗ này, Uất Trì Thần lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
Vu Ba hỏi: “Bọn họ ra ngoài làm gì vậy?”
Hàn Minh Thư tỉnh ngủ liền phát hiện bọn họ không có ở trong nhà, đương nhiên là không biết bọn họ ra ngoài làm cái gì, cho nên sau khi Vu Ba hỏi vấn đề này, Hàn Minh Thư liền đưa mắt nhìn sang Tiểu Nhan ở bên cạnh.
Thuận theo ánh mắt của cô, ánh mắt của ba người trong phòng đều rơi lên mặt Tiểu Nhan. Tiểu Nhan lập tức có một loại cảm giác được người khác kỳ vọng, hơn nữa còn có chút khẩn trương, cô ấy liền hít sâu một hơi, sau đó nói: “Cái kia…
Cậu Dạ Âu Thần muốn ra ngoài, tôi cũng…
Không dám hỏi cậu ấy muốn ra ngoài làm gì a? Huống hồ, thân phận của tôi đi hỏi cũng không quá phù hợp.”
Nói xong, khóe miệng của Tiểu Nhan còn hơi kéo ra.
Ánh mắt của Uất Trì Thần và Vu Ba lóe lên một tia thất vọng, một giây sau liền nghe thấy Uất Trì Thần hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu cháu ngoại của tôi đã không có ở đây, vậy thì trở về thôi!”
Nói xong, ông ta quay người đi ra phía ngoài, Vu Ba chỉ có thể cho Hàn Minh Thư một nụ cười làm lành: “Thật có lỗi quá mợ Hàn Minh Thư, tôi phải đưa ông chủ trở về rồi.”
Hàn Minh Thư cười gật đầu: “Được, trên đường nhớ chú ý an toàn”
Uất Trì Thần đang đi ở phía trước nghe nói như thế thì dừng bước chân lại, sau đó quay đầu nhìn Hàn Minh Thư, trong mắt lóe lên một tia tức giận.
Tất nhiên là Hàn Minh Thư có thể cảm thấy ánh mắt này, cô hơi nghi hoặc một chút dùng ánh mắt hỏi thăm lại.
Vừa rồi cô nói gì sai sao? Đáng tiếc Uất Trì Thần cũng không cho cô biết đáp án, hầm hừ rồi quay người rời đi.
Rất nhanh, cửa lớn đóng rầm một tiếng.
Hàn Minh Thư quay đầu nhìn về phía Tiểu Nhan ở bên cạnh, cắn cắn môi dưới của mình: “Làm sao tôi lại có cảm giác là Cánh cửa này đóng lại giống như có chút tức giận nhỉ?”
Bình luận facebook