• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (21 Viewers)

  • Chương 1071-1078

Chương 1071:



Đối mặt với em gái của mình, Hàn Thanh mấp máy môi mỏng, sau đó mở miệng nói: “Nước sôi để nguội là được.”



Thế là Hàn Minh Thư liền vỗ vào bàn tay Tiểu Nhan đang nằm chặt lấy mình: “Tiểu Nhan, cậu đi rót nước đi.”



Tiểu Nhan cũng không dám ở lại đây, nghe Hàn Minh Thư nói vậy liền cảm kích nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp rót nước, cũng bởi vì quá khẩn trương mà bước chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống phía trước.



May mắn là thân thủ của Tiểu Nhan cũng không tệ lắm, rất nhanh liền đứng vững lại đi vào phòng bếp.



Hàn Minh Thư thu hồi ánh mắt, đi đến ngồi xuống bên cạnh Hàn Thanh.



“Anh.”



Hàn Thanh mở mắt ra, ánh mắt rơi lên người Hàn Minh Thư: “Hình như em gầy đi rồi? Anh ta không chăm sóc tốt cho em sao?”



Thời điểm nói mấy câu cuối cùng kia, giọng điệu của Hàn Thanh lạnh lẽo hơn mấy phần, nghe đã cảm thấy rất nguy hiểm.



Hàn Minh Thư ngẩn người, vội vàng lắc đầu thay Dạ Âu Thần giải thích: “Anh nói cái gì đó? Lúc trước căn bản là anh ấy không nhận ra em, chăm sóc em thế nào được?”



“Tên khốn kiếp đó.”



Hàn Thanh siết chặt năm đấm, hiếm khi nói tục một câu, sắc mặt cũng trở nên khó coi.



“Nhưng mà anh ơi, anh đừng nóng giận, em và anh ấy đã nhận ra nhau rồi, hiện tại anh ấy cũng đã biết Đậu Nành là con của anh ấy, đối xử với em rất tốt, anh.”



Nghe vậy, Hàn Thanh lạnh lùng cười một tiếng: “Đã nhận ra nhau rồi? Bởi vì liên quan đến Đậu Nành sao? Nếu như không phải Tiểu Nhan tự mình dẫn Đậu Nành tới, hiện tại tình huống của hai người là như thế nào chứ?”



Ngữ điệu của anh ta rất nghiêm khắc, giống như đối với chuyện cô gầy đi vô cùng có ý kiến.



Hàn Minh Thư hơi hé môi, một chữ cũng không thể nói ra, cô chỉ gầy một chút đã khiến Hàn Thanh có ý kiến lớn như vậy, nếu để cho anh ta biết suýt nữa thì mình sinh non, vậy chẳng phải là anh ta sẽ phá hủy căn phòng sao?



Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Hàn Minh Thư liền kiên định không thể nói chuyện này cho Hàn Thanh biết.



“Hiện tại người đâu rồi?”



1071-1-de-choc.jpg




Hàn Thanh: “..



Hàn Minh Thư: “..



Sau khi hai người nhìn thấy Tiểu Nhan chạy khỏi phòng, Hàn Minh Thư không nhịn lên tiếng nói: “Anh, anh đừng hung dữ như thế, Tiểu Nhan bị dọa thành dạng gì rồi kìa?”



Nghe vậy, ánh mắt của Hàn Thanh lạnh như băng nhìn cô một cái: “Bạn tốt của em, lá gan cũng lớn thật đấy, không nói một tiếng đã mang người đi rồi.”



Hàn Minh Thư cần cắn môi dưới, quyết định thay Tiểu Nhan che giấu tội danh một chút: “Thật ra không phải chính cô ấy muốn tới, là em cảm thấy bên này không có gì tiến triển cho nên mới báo tin cho Tiểu Nhan, để cô ấy mang Đậu Nành tới tìm em.”



Hàn Thanh không tin tưởng cô, nghe vậy chỉ nhíu mày: “Đây là muốn cùng chung hoạn nạn với cô ấy sao?”



“Anh, không phải…



Thật sự là em báo tin bảo cô ấy tới.”



“Có chứng cứ không?”



Hàn Thanh hỏi.



Hàn Minh Thư: “…”



Nhất thời cô không nghĩ tới Hàn Thanh sẽ hỏi như vậy, sững sờ tại chỗ thật lâu mới lầm bầm giải thích nói: “Cái kia…



Là em nhắn tin nha, nhưng mà trong điện thoại di động đã xóa mất rồi.”

Chương 1072:

“Vậy à?”

Hàn Thanh cũng không nóng nảy, chậm rãi hỏi một câu. Bỗng nhiên Hàn Minh Thư không biết nên nói cái gì, bởi vì cảm giác bất kể mình nói như thế nào, đều không che giấu được chân tướng, làm sao Hàn Thanh lại không hiểu rõ cách làm người của cô? Trước đó cô không cho Đậu Nành tới, chính là muốn một thân một mình xử lý tốt chuyện này, hi vọng sau khi Dạ Âu Thần khôi phục ký ức sẽ nhận Đậu Nành.

Nhưng bây giờ, Dạ Âu Thần cũng không khôi phục ký ức, cô lại nói là mình nhắn tin bảo Tiểu Nhan mang Đậu Nành tới.

Cái này, không đáng tin.

Cô không nói gì nữa, bởi vì cô biết mình có nói cái gì Hàn Thanh cũng sẽ không tin tưởng.

Hàn Minh Thư cúi đầu xuống, bỗng nhiên cảm xúc trở nên sa sút.

Hàn Thanh sửng sốt một chút, hồi tưởng vừa rồi hình như giọng điệu của mình quá nghiêm khắc, lúc này nhìn thấy dáng vẻ Hàn Minh Thư bị đả kích, anh ta lập tức có chút tự trách.

“Thật có lỗi…

Anh không cố ý dùng loại giọng điệu này nói chuyện với em, chỉ là vừa mới.”

“Em biết.”

Hàn Minh Thư đánh gãy lời nói của anh ta: “Em biết anh chỉ lo lắng cho em mà thôi, thế nhưng em là người trưởng thành, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bao gồm cả Tiểu Nhan, cậu ấy biết mình đang làm cái gì, cậu ấy đã dám mang Đậu Nành đến, kia chứng tỏ đây không phải ý của một mình cậu ấy.”

Nói đến đây, Hàn Minh Thư ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hàn Thanh.

“Nếu là Đậu Nành tình nguyện, anh cần gì phải trách cậu ấy?”

Hàn Thanh đã nhìn ra, Minh Thư muốn bảo vệ Tiểu Nhan đến cùng, anh ta không thể chất vấn Tiểu Nhan dù chỉ một câu, lúc đầu Hàn Thanh còn muốn tìm Tiểu Nhan hỏi tội, cô ấy muốn làm cái gì cũng không quan trọng, thế nhưng cái anh ta để ý nhất chính là, thế mà cô ấy lại không nói một tiếng với anh ta, cứ như vậy mà mang Đậu Nành rời đi.

Nếu như trên đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, âm thanh của Hàn Thanh đã mềm đi mấy phần.

“Nếu đây là điều em hi vọng, anh biết.”

“Không phải em hi vọng.”

Hàn Minh Thư đánh gãy lời của anh ta: “Em chỉ nói một sự thật, nếu như anh muốn trách cứ Tiểu Nhan, chỉ sợ Đậu Nành cũng không phải ngoại lệ, dù sao lá gan của hai người kia cũng khá lớn, em dám khẳng định là Đậu Nành, nếu như Đậu Nành không nói với Tiểu Nhan, Tiểu Nhan sẽ không bao giờ dẫn thắng bé tới tìm em.”

Nói như vậy cũng giống nhau cả thôi.

Nhưng…

Hàn Thanh nhíu mày lại nhìn Hàn Minh Thư, thế mà cô lại không có chút khách sáo nào với con trai của mình.

Cô không lo lắng Đậu Nành sẽ bị anh ta trách cứ sao?

Có điều đây không phải là chuyện anh ta nên lo lắng, Hàn Thanh không nói gì thêm, tốt bụng khuyên nhủ: “Được rồi, anh biết, em đừng nổi nóng.”

Hàn Minh Thư buông thống đôi mắt không trả lời.

Trong phòng khách yên tĩnh thật lâu mới nghe được Hàn Minh Thư hỏi: “Nếu đã đến đây rồi, anh định ở lại đón năm mới với bọn em sao?”

Hàn Thanh ừ một tiếng giải thích: “Công ty đã nghỉ, Tô Cửu cũng muốn theo tới nhưng anh không đồng ý, để cô ta ở nhà chăm sóc con cái.”

“À.”

Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua xung quanh anh ta, chợt nhớ tới chuyện quan trọng gì, lúc Hàn Thanh tiến vào, giống như chỉ ôm một cái túi rất nhỏ, đến cả hành lý cũng không có.

Không phải…

Lần này anh ta tới chỉ mang theo điện thoại và hộ chiếu gì đó chứ?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư ngẩng đầu: “Anh, hành lý của anh đâu?”

Bị hỏi vấn đề này, khuôn mặt vốn đang trầm tĩnh của Hàn Thanh bỗng hiện lên vẻ khó xử, nhắc đến chuyện này khiến anh ta hơi bực bội, bởi vì đi rất gấp, cho nên cái gì cũng không kịp chuẩn bị đã chạy tới.

Máy bay hạ cánh mới bị tiếp viên hàng không hỏi thăm hành lý, anh ta mới nhớ căn bản là mình không mang theo hành lý, may mắn là hộ chiếu và điện thoại đều mang đủ.
Chương 1073:



Bằng không, thật đúng là anh ta không tìm thấy nơi này.



“Không phải là đi rất gấp nên cái gì cũng không mang theo chứ?”



Hàn Thanh ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm trọng: “Mang theo hộ chiếu và điện thoại.”



Hàn Minh Thư: “…”



Cô suy nghĩ một chút, ho nhẹ nói: “Chờ Âu Thần trở về, em bảo anh ấy cho anh mượn quần áo nhé?”



Mặc quần áo của Dạ Âu Thần?



Hàn Thanh âm thầm kháng cự, làm sao anh ta có thể mặc quần áo của người đàn ông khác? Coi như người này có là em rể của anh ta cũng không được.



Lúc này Hàn Thanh liền từ chối đề nghị của cô.



“Không cần, lát nữa anh ra ngoài mua.”



Hàn Minh Thư cũng không cưỡng cầu anh ta, suy nghĩ một chút nói: “Anh vừa tới nơi này, chắc là chưa quen thuộc đâu nhỉ, hay là em đi cùng anh nhé?”



“Không cần.”



Hàn Thanh nhìn về phía Tiểu Nhan vừa biến mất: “Để cô ấy đi đi.”



Lúc đầu Hàn Minh Thư còn muốn nói gì đó, thế nhưng nghĩ lại, đây không phải cơ hội tốt cho Tiểu Nhan sao?



Dân Hàn Thanh đi mua quần áo, không có những người khác, thời gian hai người ở chung chắc là rất dài nhỉ? Sau khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Hàn Minh Thư lập tức gật đầu.



“Được, vậy lát nữa em sẽ bảo Tiểu Nhan đi cùng anh.”



Hàn Minh Thư nói xong cũng đứng dậy đi về phòng của Tiểu Nhan, Hàn Thanh cúi đầu, lông mi che khuất đi đáy mắt âm trầm của anh ta.



Mặc dù vừa rồi Minh Thư đã nói với anh ta một phen, đơn giản chính là muốn để anh ta không được trách cứ Tiểu Nhan, nhưng…



Có một số việc vẫn phải nói cho rõ ràng.



Đã không thể nói trước mặt em gái của anh ta.



Vậy thì liền mang Tiểu Nhan ra ngoài nói.



Sau khi Hàn Minh Thư về phòng, liền báo tin cho Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, từ chối cô.



“Tớ không muốn đi ra ngoài đâu!”



Nghe vậy, Hàn Minh Thư hơi kinh ngạc: “Vì sao? Cơ hội tốt như vậy mà cậu lại không muốn ra ngoài với anh trai tớ ư?”



“Minh Thư, tớ không dám…



Hiện tại tớ rất sợ anh ấy, nhất định là anh ấy rất giận tớ.”



“Cậu yên tâm, vừa rồi tớ đã đã nói với anh ấy rồi, anh ấy đã đồng ý sẽ không truy cứu nữa.”



“Thật sao?”



Tiểu Nhan có chút hoài nghi: “Không chừng, thế nhưng…



Tớ vẫn sợ hãi.”



“Cậu sợ cái gì? Một mình đi cùng anh ấy ra ngoài mua quần áo đấy, cơ học khó có được như vậy mà cậu thật sự không muốn sao?”



Hàn Minh Thư nhìn Tiểu Nhan còn đang xoắn xuýt, trực tiếp ngả bài, vừa quay người đi ra bên ngoài vừa nói: “Vậy tớ đi nói cho anh ấy biết, cậu không muốn đi.”



Tiểu Nhan thấy Hàn Minh Thư muốn đi, đột nhiên hoảng hồn, vô thức tiến lên giữ chặt lấy cô: “Cậu đừng đi mà!”



“Làm sao?”



Hàn Minh Thư buồn cười liếc nhìn cô ấy: “Không phải nói hiện tại vẫn còn rất sợ hãi anh ấy sao? Tớ vừa nói rồi đó, nếu như cậu không muốn đi, vậy tớ liền nhờ một người bạn nào đó đi theo giúp anh trai tớ vậy, người bạn kia của tớ vừa hay cũng nữ sinh, có thể vừa gặp anh ấy đã yêu rồi đó?”



Nghe vậy, Tiểu Nhan uể oải nghiêm mặt: “Minh Thư xấu xa, cậu biết rõ cơ hội của tớ rất mong mạnh, nếu như lại có thêm một người theo đuổi, vậy chẳng phải là tớ hết hi vọng rồi sao!”



“Vậy rốt cuộc cậu có đi hay không?”
Chương 1074:



“Di!”



Tiểu Nhan hung hãng gật đầu, dùng sức căn rằng: “Đương nhiên phải đi!”



Sợ hãi cũng phải đi, Minh Thư nói rất đúng, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một.



Hai người ở chung đó!



Nghĩ lại đã cảm thấy kích động, vừa rồi nhất định là đầu óc của cô ấy bị lừa đá cho nên mới nghĩ không dám đi muốn cự tuyệt, bây giờ suy nghĩ một chút. Cho dù lát nữa Hàn Thanh có trách tội mình, cô ấy nhất định sẽ không hối hận.



“Nhưng cậu đợi tớ một chút, bây giờ chưa đi được, tớ phải trang điểm, thay quần áo cái đã.”



Bởi vì nam thần ở đây, cho nên tính cách vô cùng tùy ý của cô ấy lúc này mới ý thức được quần áo trên người mình rất bình thường, hơn nữa còn là phối hợp lung tung.



Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua đồng hồ: “Được, vậy cậu nhanh một chút, nếu như lát nữa anh tớ chờ quá lâu rồi tự mình đi ra ngoài trước, tớ không ngăn được đầu đấy.”



“Nhất định!”



Tiểu Nhan nhanh nhảu mở túi hành lý của mình ra sau đó thay quần áo.



Hàn Minh Thư đứng ở bên ngoài chờ cô ấy không quá mười phút, Tiểu Nhan đã đi ra, thời điểm Hàn Minh Thư nhìn thấy cô ấy liền trừng to måt.



“Cậu…



Không lầm chứ?”



Tiểu Nhan mấp máy môi: “Tớ không có quần áo gì dễ nhìn, cho nên “



Hàn Minh Thư không còn gì để nói: “Cậu có biết thời tiết ở đây lạnh cỡ nào không? Cậu mặc như vầy đi ra ngoài, là muốn…



Chết cóng hả??”



Miệng của cô độc một chút, Tiểu Nhan thay mình tranh luận: “Đương nhiên là tớ biết thời tiết rất lạnh, thế nhưng cậu cũng biết loại cơ hội đơn độc ở chung này rất khó có được, bây giờ tớ phải thể hiện ra ưu thế của mình trước mặt anh trai cậu chứ, nếu như mặc quần áo như quả cầu giống cậu, anh trai cậu càng thêm không có hứng thú với tớ.”



Hàn Minh Thư: “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi hả? Có thể sẽ bị cảm lạnh, khả năng còn bị phát sốt nữa đó.”



Nói đến đây, Hàn Minh Thư nhăn lại đôi mi thanh tú: “Không được, tớ không thể để cậu mặc ít như vậy ra ngoài, cậu ở đây chờ tớ một chút, tớ đi lấy áo khoác cho cậu.”



“Không cần đâu!” Tiểu Nhan gọi cô: “Cầu xin cậu đấy Minh Thư, để cho tớ như vậy ra ngoài đi, tớ đã dán miếng giữ nhiệt trên người rồi, sẽ không lạnh đâu.”



Hàn Minh Thư: “… Cuối cùng, Hàn Minh Thư cũng không ngăn cản cô ấy.



Chỉ là chờ sau khi Tiểu Nhan rời đi, cô đi vào căn phòng, nhìn thấy túi hành lý bị Tiểu Nhan đào bởi vô cùng lộn xộn liền ngẩn người.



Tâm trạng khi thích một người…



Chính là như vậy sao?



Nhìn thấy bạn tốt của mình vì một người đàn ông mà đánh mất đi bản thân mình, Hàn Minh Thư không thể không oán hận và bất bình thay cô ấy.



Hàn Minh Thư nặng nề thở dài.



Nếu như có thể, cô thật hi vọng Tiểu Nhan sẽ khôn thích Hàn Thanh.



Thích ai cũng có thể, nhưng tại sao lại đi thích Hàn Thanh chứ?



Lúc trước thư ký Tô cũng thích anh trai nhiều năm như vậy, luôn bầu bạn bên cạnh anh ta, chính là hi vọng có thể lâu ngày sinh tình, thế nhưng sau đó thì sao? Rốt cục bị người nhà thúc giục không thể kéo dài được nữa.



Hiện tại thế nào? Đổi thành Tiểu Nhan.



Cô ấy phải chịu đựng bao lâu? Cũng không thể giống như Tô Cửu, nhịn đến không chịu đựng được nữa sao?



Anh trai của cô.



Thật là khiến cho người khác đau đầu, làm sao cảm giác lại giống như động vật máu lạnh vô tình vô dục vậy?



Nói anh ta là động vật máu lạnh, nhưng lại hết lần này tới lần khác đối xử tốt với người em gái như cô, thật là khó mà suy nghĩ.
Chương 1075:



Một bên khác.



Tiểu Nhan đi theo Hàn Thanh ra cửa, đóng cửa, đi vào thang máy, ra khỏi thang máy, ánh mắt của Hàn Thanh đều không rơi lên người của cô ấy.



Tiểu Nhan không khỏi có chút thất vọng, mình thế nhưng vì anh ta mà mặc ít như vậy, kết quả anh ta lại không nhìn một cái, nghĩ lại đã cảm thấy lòng chua xót, nhưng rất nhanh sự chua xót trong lòng Tiểu Nhan đã biến mất sạch sẽ.



Bởi vì tiếp theo thời gian bọn họ ở cùng nhau vẫn còn rất dài, hiện tại anh ta không nhìn, lát nữa kiểu gì cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy.



Nghĩ tới đây, tâm trạng của Tiểu Nhan lập tức tốt hơn.



Tiểu Nhan lôi kéo cổ áo của mình, nghĩ thầm Minh Thư còn nói thời tiết ở bên này rất lạnh, làm sao cảm giác khi cô ấy đi ở đây lại không thấy? Hẳn là đoạn đường này không lạnh đến nỗi đông cứng đầu.



Ý nghĩ này vừa ra khỏi tòa nhà liền bị vả mặt.



Lúc trước ra khỏi thang máy còn có vách tường cản trở, hiện tại ra khỏi tòa nhà, gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng thổi đến, xuyên qua lớp quần áo chạm đến da mặt.



Ông trời ơi!



Hiện tại ý nghĩ trong đầu của Tiểu Nhan chi còn lại ba chữ này!



Đây cũng quá lạnh rồi!!!



Rõ ràng vừa rồi lúc còn ở trong hành lang cảm giác vẫn tốt lắm mà? Làm sao vừa ra khỏi cửa lớn của tòa nhà liền biến thành bộ dạng này?



Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã lạnh đến mức răng trực tiếp run lên, cóng đến nỗi sắp không đi đường được.



Thế nhưng Hàn Thanh ở phía trước cũng không chờ cô ấy, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng của anh ta một chút, rất muốn nói tôi muốn trở về lấy thêm quần áo, thế nhưng khi hé miệng lại không thể nói nổi một chữ.



Nếu như cô ấy mở miệng, chắc chắn là Hàn Thanh sẽ chế cô ấy phiền phức, sau đó để cô ấy đi thẳng về.



Vẫn nên nhịn thôi, dù sao mua quần áo cũng không quá lâu, cô ấy cũng không thể bị đông cứng thành tảng băng được, cùng lắm thì lạnh đến cảm lạnh rồi sốt mà thôi, chờ sau khi trở về đi ngâm nước nóng là được rồi.



Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan liền cắn chặt răng đi đến phía trước, đuổi theo bước chân của Hàn Thanh.



Sau khi Hàn Thanh đi được rất nhiều bước lại phát hiện ra không thấy bước chân bên cạnh mình, vừa định dừng lại xem xét đã nghe thấy một chuỗi bước chân ở đằng sau.



Anh ta không dừng lại, tiếp tục nện bước chân ổn định đi về phía trước.



Tiểu Nhan đi phía sau anh ta mấy bước nhưng không thể đi đến bên cạnh anh ta, bởi vì căn bản là cô ấy đuổi không kịp, bước chân của Hàn Thanh quá lớn, lại đi rất nhanh, cô ấy phải chạy mới miễn cưỡng theo kịp khoảng cách này.



Lạnh quá, thật lạnh quá.



1075-1-de-choc.jpg




Tiểu Nhan sửng sốt một chút, bước nhanh chạy đến phía sau anh ta, ngơ ngác hỏi một câu: “Vì sao? Chẳng lẽ anh muốn răn dạy tôi hả?”



Bước chân của Hàn Thanh dừng lại, nhưng cũng không dừng lại hoàn toàn, khóe mắt nhìn thoáng qua bóng dáng nhỏ bé chạy đến sau lưng anh ta, trong con người của Hàn Thanh hiện lên vẻ u ám. Sau khi Tiểu Nhan hỏi vấn đề này cũng không nhận được câu trả lời, cô ấy có chút nóng nảy: “Tôi đoán đúng rồi sao? Không phải anh thật sự muốn răn dạy tôi chứ? Nhưng mà…



Chuyện này tôi thật sự không đúng, nhưng làm cũng đã làm rồi, có thể răn dạy nhẹ nhàng một chút không?”



Chạy trước chạy trước, Tiểu Nhan bước nhanh một chút, là ảo giác của cô ấy sao?



Làm sao cô ấy lại cảm giác Hàn Thanh giống như cố ý thả chậm bước chân chờ cô ấy vậy?



Rất nhanh, Tiểu Nhan liền phát hiện mình sắp.



vượt qua Hàn Thanh, cô ấy vội vàng ngừng bước.



chân, nện bước bình thường đi theo Hàn Thanh.
Chương 1076:



Thế mà không phải ảo giác của cô ấy. Hàn Thanh thật sự thả chậm bước chân!



Sau khi biết chuyện này Tiểu Nhan cảm giác tim đập của mình đập nhanh hơn rất nhiều, sau đó càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.



“Xem ra, cô cũng không tính là quá đần, có thể tự mình hiểu lấy.”



Bởi vì phát sinh chuyện này, bỗng nhiên Tiểu Nhan có cảm giác toàn thân mình tràn đầy năng lượng, cảm thấy chuyển này ra ngoài có phải chịu lạnh đến đông cứng cũng không vấn đề gì, bởi vì cô ấy biết Hàn Thanh sẽ vì cô ấy mà thả chậm bước chân nha.



Điểm này, liền có thể để lại kỷ niệm ngọt ngào trong lòng một người.



Nghĩ như vậy, thậm chí Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như thời tiết cũng không quá lạnh như cô ấy tưởng.



Cũng không biết là chuyện này làm ấm đến trái tim và tay chân của cô ấy hay là bởi vì đi ra quá lâu, cơ thể và tay chân đã bị đông cứng đến mất cảm giác.



“Đương nhiên là tôi có tự mình hiểu lấy, anh không thể thật sự gọi tôi cùng đi mua quần áo, trừ phi anh không muốn răn dạy tôi trước mặt Minh Thư.”



Nói đến đây, âm thanh của Tiểu Nhan mềm đi mấy phần: “Được rồi, chuyện lần này là tôi sai, nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ không dám một mình mang theo Đậu Nành chạy loạn.”



Nghe được những lời này của cô ấy, lông mày của Hàn Thanh lại nhăn một lần nữa, bước chân của anh ta dừng lại, nhếch môi mỏng, toàn thân tản ra vẻ không vui.



Tiểu Nhan không chú ý, lập tức đụng vào lưng của anh ta.



Cô ấy a một tiếng, sau đó dừng lại.



“Làm sao vậy?”



“Xem ra, cô còn chưa biết mình sai ở đâu.”



Tiểu Nhan: “…



Nét mặt của cô ấy có chút sửng sốt, cô ấy sai ở đâu? Không phải là do cô ấy tự mình mang theo Đậu Nành xuất ngoại à? Bởi vì người làm bác như anh ta lo lắng cho an nguy của Đậu Nành cho nên mới tức giận cô ấy làm như vậy.



Cô ấy đã nói xin lỗi rồi mà, thế nhưng bây giờ bộ dáng của Hàn Thanh dường như đang rất tức giận.



Đây là có chuyện gì?



Hàn Thanh đưa tay bóp trán của mình, ngữ điệu rất lạnh nhạt.



“Vì sao không nói cho tôi biết?”



Tiểu Nhan: “…”



Cô ấy sững sờ đứng ở nơi đó, đầu óc làm sao cũng không hoạt động được, cũng không biết có phải là bị gió làm cho tê liệt hay không.



Lúc trước cô ấy còn cảm thấy ấm, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh đến muốn chảy nước mũi, rất muốn…



Rất muốn uống một bát canh nóng, sau đó ngâm mình tắm nước nóng, như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.



Sau khi những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Tiểu Nhan lại dùng sức lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.



Tại sao cô ấy có thể nghĩ đến cái này vào bây giờ chứ?



Hiện tại quan trọng nhất chính là Hàn Thanh, nam thần đó!!



Người mà cô ấy thích!



Tiểu Nhan cưỡng ép giữ vững tinh thần, mở miệng giải thích: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, tôi…



Tôi chỉ là không dám nói cho anh, tôi sợ…



Tôi sợ nói cho anh biết rồi…



Về sau anh sẽ, anh sẽ…



Không. Không cho chúng tôi đi. Cho nên…



Lông mày của Hàn Thanh nhíu càng sâu hơn.



Cô gái này…



Nhưng rất nhanh, anh ta liền phát hiện ra có gì đó không đúng.
Chương 1077:



Lúc cô gái này nói chuyện, làm sao giọng nói lại run rẩy như vậy?



Chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi mình? Sợ hãi đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy?



“Tôi đáng sợ đến thế sao?”



Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, thuận tiện xoay người lại.



Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung mà không hề báo trước.



Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng được như ý nguyện đợi anh ta quay đầu nhìn mình một cái.



Chỉ là ông trời không tốt, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc đang rủ xuống bên vai của Tiểu Nhan, vốn dĩ sợi tóc đang mềm mại lại bị cơn gió thổi tung lên, đánh vào mặt trở nên cứng ngắc vô cùng, thậm chí còn hơi đau một chút.



Càng khổ hơn chính là, sau khi cơn gió dừng lại, tóc của cô ấy đã loạn thành ổ gà.



Mà Hàn Thanh ở trước mặt, hình tượng không hề bị hao tổn chút nào.



Ngược lại là cô ấy, tóc loạn thành ổ gà, một chút hình tượng cũng không có.



“A!” Tiểu Nhan kinh hô một tiếng, sau khi kịp phản ứng liền đưa tay dùng sức che kín gương mặt của mình: “Đừng nhìn!”



Cô ấy hi vọng Hàn Thanh có thể liếc nhìn mình một cái, như thế tất cả những gì cô ấy làm hôm nay sẽ không uổng phí, thế nhưng cô ấy lại không nghĩ tới sẽ có gió thổi qua khiến tóc của mình trở nên tán loạn.



Hàn Thanh cau mày, ánh mắt không rời đi, từ trên mặt của cô ấy chuyển xuống người của cô ấy.



Sau khi liếc mắt liền nhìn ra trên người cô ấy mặc chính là cái gì, lông mày của Hàn Thanh càng nhíu chặt.



“Cô đang làm gì vậy?”



Âm thanh của anh ta rất lạnh, một chút tình cảm cũng không có.



Tiểu Nhan bụm mặt đưa lưng về phía anh ta. “Gió, gió quá lớn, khiến đầu tóc của tôi loạn hết cả rồi.”



Nói xong, cô ấy vội vàng đưa tay vén sợi tóc trên mặt xuống, nhanh chóng muốn chỉnh lại.



Bop!



Đột nhiên tay lại bị người khác cầm lấy, Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, cả người đều ngây ngẩn.



Nam…



Nam thần thế mà chủ động cầm tay của cô ấy?



Vì…



Vì sao??



Hàn Thanh đứng trước mặt Tiểu Nhan, ánh mắt lãnh đạm rơi lên khuôn mặt của cô ấy.



“Rốt cuộc cô đang làm cái gì?”



Ngữ điệu của anh ta rất không vui, trên mặt cũng xuất hiện vẻ không nhịn được.



Tiểu Nhan: “Tôi…



Tôi có làm gì đâu, không phải anh muốn đi mua quần áo sao? Đi, có lẽ đi một lúc là đến siêu thị rồi, đến lúc đó.



“Chuyện gì xảy ra với quần áo của cô vậy?”



Hàn Thanh quyết định hỏi trực tiếp.



Lần này đến phiên Tiểu Nhan không lên tiếng, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, tròng mắt xoay một vòng nhanh như chớp, thật lâu sau mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh hỏi: “Không dễ nhìn à?”



Chẳng lẽ cô ấy chọn sai rồi sao?



Hàn Thanh: “.



Lông mày đã nhíu chặt đến không có cách nào buông lỏng, lòng bàn tay của anh ta giữ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô ấy, thật giống như hòn đá được vớt ra khỏi mặt nước giữa mùa đông lạnh giá, không có một chút nhiệt độ.



Từ nãy đến giờ cô ấy chỉ mặc bộ quần áo này thôi sao? Thời gian trôi qua bao lâu rồi?



Chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy lạnh sao? Khi anh ta hỏi quần áo của cô ấy có chuyện gì, thế mà cô ấy lại dùng vẻ mặt ngớ ngẩn hỏi mình không dễ nhìn à?
Chương 1078:



Hàn Thanh buông tay ra, ánh mắt của Tiểu Nhan có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh ta, giống như đang rất tiếc hận tại sao anh ta không nằm lâu một chút.



Hàn Thanh không còn cách nào khác, lạnh giọng hỏi: “Không lạnh à?”



Bị anh ta hỏi như vậy, Tiểu Nhan mới biết được lời nói của anh ta có ý tứ gì.



Hóa ra không phải là anh ta ghét bỏ quần áo của mình không dễ nhìn nha.



Anh ta đang hỏi mình có lạnh hay không? Trong lòng Tiểu Nhan nổi lên một tia hi vọng.



“Anh…



Là đang quan tâm tôi sao?”



Hàn Thanh không vui nheo mắt lại nhìn Tiểu Nhan đang ăn mặc cực kì phong phanh trước mặt.



Rõ ràng đã lạnh thành bộ dáng này, kết quả phản ứng đầu tiên lại là sợ quần áo không dễ nhìn, hiện tại lại hỏi có phải là anh ta đang quan tâm cô ấy không? Cô ấy không thể lo lắng cho cơ thể của mình một chút sao?



“Trở về.”



Anh ta lạnh nhạt ra lệnh.



Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt đi mấy phần, dùng sức lắc đầu: “Không được, tôi phải dẫn anh đi mua quần áo mà.”



“Không cần.”



Tiểu Nhan gấp giọng: “Như này làm sao mà được? Anh mà không mua quần áo thì mấy ngày ở đây anh phải làm sao bây giờ? Mà anh còn chưa có bắt đầu răn dạy tôi, tôi không thể trở về đâu.”



Hàn Thanh: “..



Tiểu Nhan đã cóng đến nỗi sắc mặt và bờ môi trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp kiên trì ở lại.



“Tôi không đi, dù anh có nói cái gì tôi cũng không quay về đâu, thân thể là của chính tôi, tôi cũng không lạnh.”



Hàn Thanh: “..



Ý thức được người trước mặt an tĩnh đi rất nhiều, Tiểu Nhan biết nhất định là anh ta đã tức giận, cũng không biết giận dữ đến mức nào. Cô ấy cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát, lại phát hiện Hàn Thanh ở trước mặt đang cởi áo khoác. Một màn này khiến trái tim của Tiểu Nhan lập tức đập loạn nhịp.



Cô ấy không chắc chắn có phải Hàn Thanh sẽ thật sự muốn đưa áo khoác cho mình mặc hay không, định ngăn lại động tác của Hàn Thanh, lại sợ khi mình mở miệng Hàn Thanh sẽ phủ nhận, sau đó là do cô ấy tự mình đa tình.



Thế nhưng không có nói, lát nữa nếu như anh ta thật sự cởi áo khoác ra cho cô ấy mặc, chẳng lẽ người phải chịu lạnh đến đông cứng là anh ta sao?



So với để Hàn Thanh chịu lạnh, Tiểu Nhan tình nguyện để người bị chịu lạnh là mình nha!



Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ những thứ này, Hàn Thanh đã cởi áo khoác ra, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô ấy, cầm áo khoác đi lên phía trước.



Tiểu Nhan thấy thế, vô thức lùi về sau.



“Không muốn!”



Bổng nhiên bước chân của Hàn Thanh dừng lại, anh ta nhíu mày, “Tới, mặc quần áo vào!”



“Không đâu!” Tiểu Nhan quật cường đối mặt với anh ta, cần môi dưới kiên định lắc đầu: “Anh cứ mặc đi, tôi không lạnh!”



Đáy mắt của Hàn Thanh xuất hiện vẻ không vui và không kiên nhẫn, lông mày nhíu càng sâu, làm sao cô gái này có thể không nghe lời như thế? Anh ta hơi nheo mắt lại: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao? Tự mình tới mặc hay là tôi mặc cho cô ?”



Tiểu Nhan: “…



Nếu như có thể…



Đương nhiên là cô ấy hi vọng Hàn Thanh tới mặc cho mình rồi.



Đàn ông tự tay mặc quần áo giúp phụ nữ, đây là một việc lãng mạn cỡ nào chứ.



A, không đúng không đúng!



Tiểu Nhan dùng sức lắc đầu của mình, để những suy nghĩ mờ ám kia biến mất khỏi đầu, ổn định lại nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thanh, cô ấy vẫn quyết định không đi qua.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom