• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (41 Viewers)

  • Chương 139-141

CHƯƠNG 139: VỪA NHỚ ĐẾN


Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, xoa cái mũi của mình lui ra phía sau hai bước.

“Em xin lỗi anh cả, em không ngờ anh lại đột nhiên dừng lại.”

Dạ Y Viễn tao nhã ngoái nhìn cô một chút, nói khẽ: “Không sao, em không bị đụng đau là được rồi.”

Tất nhiên, cô… không đau.

Sau khi hai người ngồi xuống, Dạ Y Viễn gọi rất nhiều món cô thích ăn.

Thẩm Cửu cảm thán sự quan tâm và cẩn thận của người đàn ông trước mặt đồng thời lại bắt đầu chột dạ, luôn cảm thấy cô không nên cùng Dạ Y Viễn ăn cơm,

Nhưng cô lại nghĩ, bọn cô chỉ là đơn thuần ăn một bữa cơm mà thôi, cô lại không có ý nghĩ gì khác, sao cô phải chột dạ chứ?

Khi cá luộc tê cay được bưng lên thì những ý nghĩ đó lập tức biến mất sạch sẽ.

Thẩm Cửu rất thích ăn cá luộc, nhưng mà không có ai cùng ăn với cô.

Mà nếu cô đi ăn một mình thì sẽ ăn không hết, nên khi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Thẩm Cửu chợt nhớ ra đã rất nhiều năm rồi cô chưa ăn món này.

Cô gắp một miếng thịt cá đặt vào trong bát, đột nhiên cười nói: “Lâu lắm rồi em chưa ăn lại món này, anh Hai anh có thể ăn cay không, anh ăn cùng em không có vấn đề gì chứ?”

Khói bốc lên mịt mù bao phủ ngũ quan anh tuấn của Dạ Y Viễn, khiến gương mặt của anh càng trở nên dịu dàng, anh khẽ mỉm cười: “Anh không sao, vị gì cũng ăn được.”

Sở dĩ Thẩm Cửu hỏi vậy là vì nhiều người không ăn được cay, chứ đừng nói tới cay tê, nấu loại này phải càng cay càng chua ăn mới càng phê, Thẩm Cửu sợ dạ dày anh chịu không được.

“Anh Hai, nếu anh thật không thể ăn cũng đừng miễn cưỡng.”

Dạ Y Viễn: “Em dâu cứ ăn đi, anh Hai thật không sao.”

Lúc này, Thẩm Cửu mới yên tâm, lúc đầu cô còn ăn dè dặt, nhưng sau khi nhìn người đối diện vài lần, xác định anh cũng đang nghiêm túc lựa xương cá, cô cũng yên lòng bắt đầu ăn.

Mà một nơi khác, Hàn Mai Linh và mấy cô tiểu thư con nhà giàu cũng đang cùng đi vào cửa hàng này.

Sau khi yêu cầu một phòng VIP, mấy người cùng Hàn Mai Linh đi lên.

Tại thành Bắc, Hàn Thị danh tiếng lẫy lừng, Hàn Mai Linh lại là thiên kim tiểu thư tìm lại được sau khi thất lạc, mọi người biết đây là viên ngọc trong lòng bàn tay Hàn thị, nên đều sẵn sàng nịnh bợ cô.

Ví dụ như lúc này, hai thiên kim của tập đoàn Giang thị đang khoác tay Hàn Mai Linh, dịu dàng nói: “Mai Linh à, cá luộc của cửa hàng này rất nổi tiếng, không biết trước kia cô đã từng đến đây ăn hay chưa, hôm nay tôi mời khách, cô thích ăn gì thì cứ gọi.”

Đại khái là trước kia Hàn Mai Linh đã quen thời gian khổ cực, nên dù lúc này đã là con gái nhà giàu thì khi nghe thấy lời như vậy lại cảm thấy hình như đối phương đang châm chọc mình, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cái gì gọi là trước kia tôi đã từng đến đây ăn hay chưa, cô đang châm chọc sự nghèo túng của tôi trước kia khi không phải con gái nhà họ Hàn sao?”

Người đó lập tức biến sắc, khẽ giải thích: “Mai Linh, tôi không có ý đó.”

“Ai cho cô gọi tên tôi? Cô xứng gọi tên của bản tiểu thư sao?”

Chỉ có trước mặt Thẩm Cửu, Hàn Mai Linh còn giống người bình thường, nhưng vừa đến bên này lập tức trở nên ngang ngược không nói đạo lý, hoàn toàn là hai người.

Người kia bị dọa đến mức không dám nói thêm nữa.

Trong đó có một người tiến lên hừ lạnh: “Cô Hàn, cô đừng chấp với cô ta, gần đây nhà cô ta sắp phá sản rồi, có lẽ đang định nịnh bợ cô đấy, chúng ta đi tầng hai ăn đi.”

Thế là những người khác chẳng thèm đoái hoài đến người đó nữa đi thẳng lên tầng hai.

Nhưng Hàn Mai Linh vẫn cảm thấy không vui, từ ngày nhìn thấy tư liệu đó cô luôn cảm thấy bực bội, lúc đầu cô chỉ hơi bực tức, nhưng giờ càng ngày càng nóng giận.

Khi đi ngang qua một phòng VIP, Hàn Mai Linh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô dừng bước nhìn vào bên trong.

Thế mà lại là Thẩm Cửu, khi Hàn Mai Linh vừa định cất bước đi ra, thì người bên cạnh đột nhiên hỏi: “Cô Hàn, cô làm sao thế?”

Nghe vậy, Hàn Mai Linh bỗng lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”

Cô cùng mọi người đi vào phòng VIP, sau khi ngồi xuống chợt nghĩ tới điều gì, vừa rồi người ngồi đối diện Thẩm Cửu hình như là một người đàn ông…

Hơn nữa nhìn còn hơi quen mắt?

Là ai nhỉ? Thẩm Cửu và người đàn ông đó đến đây ăn cá luộc phải không?

Nghĩ vậy, Hàn Mai Linh quyết định đi tìm hiểu hư thực, thế là cô đứng dậy nói với những người khác: “Mọi người cứ ngồi trước đi, tôi ra ngoài đi toilet một chút.”

“Mai Linh, tôi đi cùng ngươi cô nhé.”

“Không cần, đừng đi theo tôi.”

Hàn Mai Linh trừng mắt với người đó, rồi rời đi.

Sau khi cô đi rồi, mấy người lập tức tức giận bất bình.

“Cô ta thật tưởng mình là thiên kim tiểu thư sao, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nhìn cô ta thật khiến người ta buồn nôn.”

“Đúng đấy, nếu như cô ta không phải thiên kim của Hàn thị thì tôi chẳng thèm để ý tới cô ta đâu.”

“Đợi sau này có cơ hội, nhất định phải dạy cô ta một bài học để cô ta biết chúng ta không phải dễ chọc.”

“Các cô thôi đi, khi người ta ở đây thì ai trong các cô cũng nịnh bợ, bây giờ người ta vừa rời khỏi các cô đã bắt đầu nói người ta, cũng không nhìn xem mặt mũi mình nhìn thế nào.”

Hàn Mai Linh cũng không biết những chuyện này, sau khi rời khỏi phòng VIP, cô lập tức đi đến phòng VIP mà cô vừa đi qua. Cửa phòng VIP không đóng, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy Thẩm Cửu ngồi bên trong.

Mà lúc này cô cũng nhìn rõ người đàn ông ngồi đối diện lại là Dạ Y Viễn.

Tại sao Thẩm Cửu lại ở cùng Dạ Y Viễn? Khi Hàn Mai Linh còn đang nghi hoặc, thì Dạ Y Viễn ngồi đối diện đột nhiên rót một cốc nước hoa quả giải cay đưa đến trước mặt Thẩm Cửu: “Ăn nhiều cay như vậy, uống cái này hạ hỏa chút.”

Vẻ mặt anh đầy quan tâm và dịu dàng, Hàn Mai Linh lập tức nhìn ra có điểm không thích hợp. Lẽ nào, Dạ Y Viễn thích Cửu Cửu? Anh muốn ra tay với em dâu mình sao?

Sau khi nghĩ như vậy, sắc mặt Hàn Mai Linh trở nên khó coi, đang định xông vào lôi Thẩm Cửu đi, thì trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng nên bước chân cô lại dừng lại.

Một lát sau, Hàn Mai Linh thu bước chân lại.

Cô chớp mắt.

Nếu… Dạ Y Viễn thật có ý với Thẩm Cửu, vậy để bọn họ ở bên nhau chẳng phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa…

Hàn Mai Linh chợt nghĩ, như vậy cô có thể nói với Thẩm Cửu, thật ra chủ nhân của chiếc áo vest đó là Dạ Y Viễn, vừa vặn tác thành cho hai người họ.

Vừa nghĩ đến đây, Hàn Mai Linh đã không khống chế nổi hành động của mình, lấy điện thoại di động ra mở camera chĩa thẳng vào hai người bên trong, sau khi tìm cơ hội chụp hình thì thu điện thoại lại tựa ở góc tường.

Trái tim cô đập dữ dội, Hàn Mai Linh mở mắt.

Cửu Cửu, đừng trách tôi, ha… Tôi cũng là… Vì tốt cho cậu.

Tên Dạ Âu Thần đó vui buồn thất thường, lại là người tàn phế, cậu còn là phụ nữ kết hôn lần hai, chắc chắn anh ta sẽ không tốt với cậu, nếu cậu đi theo Dạ Y Viễn sẽ tốt hơn.

Hàn Mai Linh tự thôi miên bản thân, thầm giải thích một tràng với Thẩm Cửu, sau đó trong lòng mới từ từ thả lỏng.

Không còn cách nào khác, bởi vì cô trộm thân phận của Thẩm Cửu, Thẩm Cửu là người duy nhất trên thế giới này cô cảm thấy áy náy. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, Hàn Mai Linh thề, cô nhất định đối tốt với Thẩm Cửu gấp bội.

Vì thế cô gọi cho mấy người bạn kia, nói mình sẽ không quay lại, bảo họ cứ ăn đi.

Sau đó Hàn Mai Linh gọi nhân viên phục vụ yêu cầu một phòng nhỏ sát vách phòng của Thẩm Cửu, ngồi xuống chờ.

CHƯƠNG 140: BỌN HỌ KHÔNG PHẢI VỢ CHỒNG THẬT SỰ


Đợi gần hơn nửa giờ, cuối cùng bên kia Thẩm Cửu và Dạ Y Viễn đã ăn xong đi ra, hai người đi qua phòng bao của Hàn Mai Linh.

Hàn Mai Linh thấy thế, vội cầm lấy túi xách của mình đứng dậy đi theo sau.

Cô đi theo phía sau hai người, lấy điện thoại di động ra lại chụp một tấm hình, sau đó lại trốn đi, giống như kẻ trộm. Cô đi theo bọn họ đến bãi đỗ xe, và chụp rất nhiều tấm hình.

Thẩm Cửu chưa từng quay đầu lại lại đột nhiên dừng bước, vô tình hay cố ý liếc nhìn phía sau.Dạ Y Viễn bên cạnh dừng lại: “Làm sao thế?”

Thẩm Cửu nhìn thoáng qua bãi đỗ xe trống rỗng, có chút kỳ quái nói: “Tại sao em cảm giác như có người đi theo chúng ta vậy?”

Nghe vậy, Dạ Y Viễn cũng nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy người nào, liền nói khẽ: “Đâu có ai đâu, có phải em nhìn lầm rồi hay không?”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Cửu cũng cảm thấy có thể là mình nhìn lầm, liền ừ một tiếng: “Có thể là em nhìn lầm rồi.”

“Đi thôi, trở về đã, trời cũng tối rồi, lát nữa về trễ, Âu Thần sẽ tức giận.” Dạ Y Viễn mở cửa xe, đưa bàn tay đặt ở trên xe, khi Thẩm Cửu chui vào, Hàn Mai Linh trốn ở trong góc thở hổn hển rồi lại đưa di động ra chụp lại cảnh này.

Hình như, Dạ Y Viễn đã phát giác gì đó, ánh mắt lướt qua vị trí của Hàn Mai Linh. Hàn Mai Linh bị dọa tránh về phía sau cây cột, trái tim đập thình thịch.

Cô bị phát hiện rồi sao? Vậy ảnh hôm nay cô chụp có thể bị thu hồi hay không… Lát nữa đối mặt cô làm sao giải thích với Cửu Cửu?

Trái tim Hàn Mai Linh không ngừng đập loạn, một lát sau, nghe thấy tiếng xe rời đi, cô mới từ sau cây cột thò đầu ra, nhìn theo chiếc xe đang rời đi.

Rốt cuộc, Dạ Y Viễn… có nhìn thấy cô hay không?

“Anh cả, hôm nay cám ơn anh.”

Sau khi xe đến nhà họ Dạ, Thẩm Cửu cởi dây an toàn trên người ra, quay sang cảm ơn Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn cười cưng chiều, âm thanh êm dịu: “Người một nhà, cái này không có gì, em đi vào đi.”

“Cám ơn anh cả, vậy em đi trước!”

Nói xong, Thẩm Cửu mở cửa xe rời khỏi bãi đậu xe.

Bởi vì đi ăn cá luộc, nên người Thẩm Cửu đầy mồ hôi, sau khi trở về phòng cô lập tức đi tắm rửa, vừa hay tẩy đi mùi vị trên người.

Khi cô tắm rửa xong đi ra, Dạ Âu Thần vẫn chưa về.

Thẩm Cửu đi lấy khăn mặt lau tóc, phát hiện không nhìn thấy chăn bị ném xuống đất nữa. Sắc mặt cô biến đổi, quay đầu nhìn gian phòng một chút, chỉ có trên giường Dạ Âu Thần còn lại một chiếc chăn.

Quá đáng.

Thẩm Cửu trực tiếp đi tìm nữ giúp việc hỏi thăm.

Cừa nhìn thấy sắc mặt cô, nữ giúp việc đã bị dọa trắng mắt: “Mợ Hai… chăn… bị bẩn, nên chúng tôi đã mang đi giặt rồi.”

“Giặt rồi?” Thẩm Cửu trợn trừng mắt: “Nhưng tôi không có yêu cầu các người giặt cho tôi?”

“Xin lỗi mợ Hai, khi quét dọn phòng chúng tôi phát hiện chăn đã bị bẩn nên mới thay cô mang đi giặt, mợ Hai đừng nóng giận.”

Được rồi, Thẩm Cửu chẳng thèm so đo, đành nói: “Vậy được rồi, giặt thì giặt thôi, cô hãy mang cho tôi hai cái chăn mới?”

Hôm qua tới lấy không có, hôm nay chắc là có rồi chứ?

Nhưng không ngờ, nữ giúp việc vẫn lắp bắp nói: “Mợ Hai, e là không được.”

“Tại sao?”

“Chăn… vẫn còn chưa khô.”

Cô ta ấp úng nói, rõ ràng sức không đủ, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Thẩm Cửu. Thẩm Cửu nghe xong, sút nữa thì bật cười vì tức giận.

Tất cả chăn vẫn chưa khô, hôm nay lại đem chiếc chăn duy nhất của cô dùng đi, Thẩm Cửu bất đắc dĩ:

“Nều vẫn chưa không có chăn, vậy ban đêm tôi sẽ ngủ cùng cô.”

Nữ giúp việc nghe vậy bị dọa lui về sau hai bước, suýt nữa ngã sấp trước mặt Thẩm Cửu.

“Đừng mà mợ Hai, trong phòng không phải có giường sao? Cô và cậu Hai ngủ chung là được rồi.”

Thẩm Cửu: “…”

Cô sẽ ngủ cùng Dạ Âu Thần sao? Căn bản không có khả năng.

“Có phải Dạ Âu Thần bảo cô làm và nói như vậy hay không?”

“Không phải.” Nữ giúp việc lắc đầu, dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Cửu lại gật đầu một cái: “Là cậu Hai nói chăn của mợ Hai bị bẩn, bảo chúng tôi mang đi giặt, còn câu sau đó… là chính tôi nói.”

Cô ta gãi gãi tóc của mình, gian nan thốt lên: “Mợ Hai và cậu Hai là vợ chồng, ngủ… Ngủ chung trên một chiếc giường không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Đúng vậy, vợ chồng ngủ chung trên giường lớn không thể bình thường hơn được.

Nhưng cô và Dạ Âu Thần cũng không phải vợ chồng thật sự.

Bọn cô chỉ là vợ chồng hợp đồng.

Chỉ cần đến thời gian cô sẽ lập tức phải rời khỏi nhà họ Dạ, hơn nữa, ngoài mấy lần đặc biệt đó thì trước kia bọn cô hầu như không ngủ cùng nhau.

Nhưng với Thẩm Cửu mà nói, chắc chắn là một loại nhục nhã.

“Thật không thể đưa chăn cho tôi sao?” Thẩm Cửu khó khăn hỏi.

Nữ giúp việc vẻ mặt sợ hãi: “Mợ Hai, tôi…”

“Tôi biết rồi, tôi không làm khó dễ cô nữa, cô đi xuống đi.” Lúc này nữa giúp việc mới chạy trối chết.

Sau khi cô ta đi rồi, Thẩm Cửu đi vào phòng tắm, nhìn bản thân đầu tóc rối bời trong gương.

Gương mặt này không hề xinh đẹp, tóc cũng không xử lý, với điều kiện như thế này cô có tư cách gì nắm được trái tim của người khác? Nhưng vì tình dục sau đó mới thay đổi cách thức ở chung.

Thẩm Cửu cô cũng có tôn nghiêm, dùng loại thủ đoạn kia đổi lấy, cô thà rằng không cần.

Lau tóc sạch sẽ, Thẩm Cửu thay quần áo sạch, sau đó đi ra cửa.

Khi đi thang máy đúng lúc gặp phải Dạ Âu Thần trở về, mắt hai người giao nhau trên không trung, lần này không chờ Dạ Âu Thần dời mắt, Thẩm Cửu đã tự động quay đi, sau đó lui sang một bên, để bọn họ ra trước.

Lang An vừa đẩy Dạ Âu Thần ra, vừa lấy làm lạ hỏi: “Trợ lý Thẩm, muộn thế này mà cô còn định ra ngoài à?”

Thẩm Cửu gật đầu lên tiếng: “Có chút việc.”

Bọn họ ra khỏi thang máy, Thẩm Cửu đi vào thang máy, Dạ Âu Thần nhíu mày, đột nhiên nhớ ra gì đó, khi vừa định gọi cô lại thì cửa thang máy cũng đã đóng lại.

Lang An đẩy anh, vừa đi vừa nói: “Cậu Dạ, rốt cuộc giữa anh và trợ lý Thẩm đã xảy ra chuyện gì? Tôi thấy trợ lý vừa rồi cũng không nhìn anh, hơn nữa đã muộn như vậy cô ấy còn muốn đi làm gì chứ?”

Dạ Âu Thần: “…”

“Cậu Dạ, không bằng…”

“Ngậm miệng.”

Cả người Dạ Âu Thần tản ra khí tức lạnh lùng, thành công khiến Lang An ngậm miệng không nói gì nữa. sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, Thẩm Cửu một mình ra ngoài đi cửa hàng gần đó mua chăn, mua cả ga giường và gối đầu.

Đáng mừng là cô còn có một ít tiền dư, đủ mua những thứ này.

Sau khi mua xong, cô mang theo chăn trở lại nhà họ Dạ, vừa đẩy cửa phòng ra đã đối mặt với ánh mắt lạnh băng của Dạ Âu Thần, Thẩm Cửu vô thức giữ chặt chăn và gối đầu trong tay, cởi giày đi vào bên trong.

Nhìn thấy đồ vật trong tay cô, Dạ Âu Thần cười lạnh: “Cô đúng là dùng hết mọi cách, ngủ cùng tôi trên một chiếc giường đau khổ như vậy sao?”

Thẩm Cửu hơi dừng bước, sau đó im lặng dỡ chăn ra trải lên giường, sau khi trải xong mới trả lời Dạ Âu Thần.

“Sau này anh đừng bảo nữ giúp việc đến thu chăn của tôi nữa, nếu cứ giày vò như vậy, có lẽ tôi sẽ không chống được năm tháng còn lại…”

CHƯƠNG 141: CÔ NÓI HAY KHÔNG?

Không chống đỡ được năm tháng còn lại?

Lúc đầu, Dạ Âu Thần còn chưa kịp hiểu ý của cô, lát sau chợt hiểu ra cô đang nói về thỏa thuận mà hai người đã ký.

Dạ Âu Thần lập tức giận tím mặt, tức giận nói: “Bây giờ cô còn nhớ thỏa thuận kia sao?” Thẩm Cửu đưa lưng về phía anh, khi nghe anh hỏi vậy bờ vai cô hơi co rúm lại, một lát sau cô mới khẽ gật đầu.

Cô sao có thể quên thỏa thuận đó chứ?

Bản thỏa thuận đó tương đương với ranh giới không thể vượt qua giữa cô và Dạ Âu Thần, chỉ cần bản thỏa thuận này còn, cô sẽ phải khắc chế lòng mình, không cho nó tiếp tục ngo ngoe muốn động như thế.

“Nên, cô tức tôi là vì bản thỏa thuận đó?” Dạ Âu Thần dường như ý thức được cái gì, hơi cao giọng.

“… Không phải.” Thẩm Cửu chặt đứt quầng sáng cuối cùng nơi đáy lòng Dạ Âu Thần. Ánh mắt vốn sáng lên lại lập tức trở nên u ám, như mấy vạn ngôi sao bị mây đen che kín, xung quanh lập tức trở nên ảm đạm.

Thẩm Cửu có thể cảm giác được hơi thở lạnh lùng của người phía sau, nhiệt độ chung quanh cũng hạ xuống, bên này cô đã trải xong chăn, nên dứt khoát nằm xuống.

Trong phòng hai người đều im lặng.

Tối nay, Thẩm Cửu cũng mất ngủ, cũng có thể là do mùi chăn mới, khiến cô cả đêm không ngủ ngon, tận đến lúc rạng sáng cô mới ngủ thật say.

Trong lúc ngủ mơ, hình có một mắt sói hung ác đang trừng mắt với cô, Thẩm Cửu bị nhìn chằm chằm lạnh cả sống lưng, toàn thân run rẩy, tại sao con sói ác độc đó lại để mắt tới cô chứ?

Cô bất giác lui lại phía sau, nhưng sau khi lui lại phía sau một bước mới phát hiện đằng sau là vực sâu vô tận, cả người bước hụt một cước ngã về phía sau.

Thẩm Cửu bỗng bừng tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Khi mở mắt ra, Thẩm Cửu cảm thấy không khí chung quanh không đúng, cô đảo mắt nhìn quanh, thình lình chạm phải ánh mắt lạnh lùng tĩnh mịch như sói, ánh mắt người đó đỏ ngầu, đầy tơ máu, giống hệt trong mơ.

Mà chủ nhân đôi mắt này là …Dạ Âu Thần.

Thẩm Cửu bỗng nhiên túm lấy chăn ngồi dậy, cô vốn vô cùng buồn ngủ nhưng giờ đây khi dáng vẻ này của Dạ Âu Thần cô không hề buồn ngủ nữa.

Ngươi không hiểu, dáng vẻ anh bây giờ giống hệt con sói độc ác, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn xé cô thành mảnh vụn.

“Anh, anh làm gì thế?” Không ngoan ngoãn đi ngủ, mà lại chạy đến đây nhìn cô làm gì?

Đôi mắt đỏ ngầu của Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm: “Người phụ nữ gả lần hai, cô dám cắm sừng tôi hả?”

“Anh đang nói cái gì?” Thẩm Cửu vừa tỉnh ngủ đã bị dáng vẻ này của anh dọa sợ, tim đập loạn xạ.

Bộp!

Một đống ảnh chụp được ném đến trước mặt Thẩm Cửu, lúc đầu, Thẩm Cửu còn chưa biết là cái gì, cô dè dặt liếc nhìn những tấm ảnh đó, sau đó nhặt lên.

Sau khi nhìn rõ ảnh chụp, Thẩm Cửu bỗng mở to mắt, không thể tin nhìn người ở bên trong.

Đó không phải là hôm qua khi cô và Dạ Y Viễn ăn lẩu sao? Làm sao… Làm sao lại bị người ta chụp lại? Chẳng trách chiều hôm qua cô cứ cảm thấy có người theo cô, thì ra đây không phải ảo giác của cô.

“Ai giao cho anh những tấm hình này?” Thẩm Cửu vội ngẩng lên đầu hỏi.

Dạ Âu Thần cười âm u: “Sốt ruột rồi hả?”

Thẩm Cửu vén chăn lên đứng dậy: “Không phải như vậy, anh không nên tùy tiện tin tưởng những hình này, tôi. . .

“Ảnh chụp là giả sao?” Dạ Âu Thần cười lạnh: “Hửm?”

“Không phải giả, nhưng chắc chắn không phải như anh nghĩ, tôi chỉ cùng ăn bữa cơm với anh Hai mà thôi, tôi không cắm sừng anh.”

Cô đi đến trước mặt Dạ Âu Thần có ý giải thích, nhưng Dạ Âu Thần nhấc tay kéo thẳng cô vào trong ngực, một tay nắm cằm của cô.

“Lần này là ăn cơm, lần sau là cái gì? ?” ánh mắt anh hết sức lạnh lùng, lửa giận trên người gần muốn thiêu đốt Thẩm Cửu thành tro bụi.

“Dạ Âu Thần anh buông tôi ra, anh ít nói những lời vũ nhục tôi đi, tôi và anh Hai trong sạch, chỉ cùng ăn bữa cơm mà thôi.”

“Thật sao?” Dạ Âu Thần bật cười lạnh, lực tay bóp cằm cô dần tăng thêm: “Người phụ nữ như cô mà cũng dám nhắc đến hai chữ trong sạch sao? Nếu tôi không dạy dỗ cô, e là cô thật không biết vị trí của bản thân.”

“Anh làm tôi đau, buông ra…”

Lời cô vừa thốt lên đã bị Dạ Âu Thần ngăn lại. Anh lại hôn cô.

Thẩm Cửu trừng to mắt, giãy dụa muốn tránh thoát anh.

Xọet!

Áo ngủ của Thẩm Cửu lập tức bị xé toang.

Cô muốn kêu lên, nhưng căn bản không há được miệng.

Thẩm Cửu muốn đẩy anh ra, nhưng sức anh bóp trên lưng cô lại rất lớn, từ từ ôm sát lấy cô. Dạ Âu Thần như vậy khiến Thẩm Cửu sợ hãi, anh giống hệt như ma quỷ.

“Nói, cô và anh ta đã làm gì?”

Thẩm Cửu cắn môi dưới trừng mắt im lặng nhìn Dạ Âu Thần.

Hắn cười lạnh: “Nói đi.”

Mắt Thẩm Cửu đỏ ửng: “Chẳng hề làm gì. Anh không tin cũng đừng hỏi tôi”

“Tốt.” Âm thanh Dạ Âu Thần trở nên khàn khàn: “Không nói cũng được, vậy cũng đừng trách tôi!”

Thẩm Cửu: “…”

Cô vừa hiểu được ý anh là gì thì đã cảm thấy một trận đau đớn. Dạ Âu Thần đạt được mục đích, cười lạnh một tiếng: “Nói hay không?”

Anh thành công khiến Thẩm Cửu đỏ mặt.

“Dạ Âu Thần, anh… anh mau thả tôi ra.”

“Thả ra, cô chắc chắn chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom