Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172
"Ừm. . . . . ." Hạ Hải Dụ mơ hồ phát ra tiếng rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi co lại, đôi lông mày nhíu lên thể hiện nội tâm bất mãn.
"Thật xin lỗi." Đường Húc Nghiêu lập tức dừng tay, nhỏ giọng nói xin lỗi, "Là anh không tốt, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi. . . . . .
Anh là vì cái gì mà nói xin lỗi? !
Là vì bây giờ dừng tay, hay vẫn là vì chuyện lúc trước? !
Mặc dù không phân rõ nhưng là bất kể vì cái gì, ba chữ này của anh cũng thật sâu tiến vào lòng của cô, Hạ Hải Dụ cảm thấy lòng mình khẽ run lên.
Có lẽ vì ngã bệnh nên cả người yếu ớt, Hạ Hải Dụ chưa bao giờ nghĩ có thời hiểm mình trở nên vô dụng như vậy, chỉ cần ba chữ đơn giả của anh cũng khiến cô mềm lòng.
Không biết có phải tại bệnh hay không, cô cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nong nóng, có chút khống chế không được tâm tình.
Không thể làm gì khác hơn là cắn chặt cánh môi, không để cho yếu ớt toát ra .
Đường Húc Nghiêu thấy cô ẩn nhẫn, cảm giác khó chịu, cúi đầu hôn môi của cô, "Đừng cắn mình. . . . . ."
Nụ hôn của anh rất nhẹ, ôn nhu, nhàn nhạt, không biết qua bao lâu, sau đó dần thay đổi, cẩn thận từng li từng tí hôn khắp gương mặt của cô, cuối cùng theo cằm trượt xuống, lưu luyến ở cổ trắng của cô.
Cô không nhúc nhích, đắm chìm trong dịu dàng của anh.
Chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ, bởi vì người sai không chỉ có anh.
Cô cũng không đúng.
Tha thứ cho anh, cũng chính là bỏ qua cho mình.
Một chút lý trí cuối cùng tự nói với mình như vậy không tốt, nhưng là. . . . . . Giống như đã không có biện pháp chống cự. . . . . .
Chẳng biết từ lúc nào trong miệng của anh toàn là thuốc, vừa hôn anh vừa đem thuốc truyền sang cho cô, mùi vị khó chịu này cả hai người cùng nếm.
"Ưm . . . . ." Cô nhắm chặt mắt.
Anh liền đem một ngụm nước đút cho cô, khổ sở hòa tan lại liên hồi nóng rực.
Nước theo cằm cô chảy xuống, chảy qua cổ mảnh khảnh sau đó chảy xuống ngực đang phập phồng của cô.
Đường Húc Nghiêu khẽ mỉm cười, giơ tay lên thử nhiệt độ trên trán cô, thật giống lửa đốt.
Rất muốn hôn cô nhưng lại không dám nóng nảy, ôm lấy cô, cằm chống lên đầu của cô, "Ngủ tiếp một lát, có được hay không? !"
". . . . . ." Cô cảm thấy hai cánh tay của anh tràn đầy sức lực, hơi thở của anh bao phủ quanh mình.
Nhận thấy được thân thể của cô có chút căng thẳng, Đường Húc Nghiêu lại cố chấp không chịu buông, nhỏ giọng bảo đảm, "Anh chỉ muốn ôm em, em rất an toàn, ngủ đi, bé con của anh. . . . . ."
Bé con? !
Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, không dám tin là mình lại nghe được từ này, trong lòng lại nhớ về hình ảnh xa xôi trong quá khứ.
Khi còn bé, ba mẹ cũng ôm cô như vậy, ở bên tai cô nói: Ngủ đi, bé con!.
Giọng nói khác nhau, ý nghĩa cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng là cùng một loại cảm giác, tất cả đều cho cô cảm giác được yêu thương, cảm giác ấm áp.
Cô bị anh ôm, cảm giác mình giống như một đứa bé được che chở, cảm giác an toàn, khiến cô không nhịn được nhìn anh nghiêm túc.
Không ngoài dự đoán, trong đôi mắt tĩnh mịch của anh chỉ thấy hình ảnh của chính cô, thật nhỏ bé.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô lại vươn tay, đem anh ôm ngược trở lại.
Đường Húc Nghiêu nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, khẽ cười thỏa mãn, nhưng là. . . . . . Anh rất nhanh liền không cười được!
Cô chui đến trước ngực anh, thân thể mềm mại dính sát mình, một cái chân thậm chí cùng anh bắt chéo, cô điều chỉnh tư thế có vẻ rất thoải mái, nhưng anh lại bắt đầu không thoải mái!
Coi như anh liều mạng tự nói với mình không thể có tà niệm gì, nhưng là, anh là một người đàn ông bình thường, mà cô gái trong ngực lại là người mình yêu, muốn không suy nghĩ lung tung, thật sự quá khó khăn!
Đây là một việc cực kỳ khảo nghiệm ý chí của đàn ông!
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu có chút căng thẳng, hô hấp trở nên khó khăn.
Hơi thở của cô thơm như hoa lan, khí nóng từng cái rơi vào trước ngực của hắn, dù cách một lớp y phục nhưng cảm giác ấm áp cũng còn rất rõ ràng, sắp khiến anh cũng sốt theo!
A!
Anh im lặng rên rỉ.
Trên trán đổ mồ hôi.
"Hạ Hải Dụ. . . . . . Cho em ba giây đồng hồ. . . . . . Đẩy anh ra!" Anh hạ tối hậu thư, bởi vì anh ý thức được mình giống như sắp không nhịn được.
"Em không!" Cô chẳng những không có đẩy anh ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, "Ôm em!"
Đường Húc Nghiêu cứng đờ, không dám tin vào tai mình, cúi đầu nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Em có biết em vừa nói gì không? !"
"Biết!" Cô gật đầu, rất nghiêm túc trả lời.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu hít một ngụm khí lạnh, khát vọng trong thân thể anh sớm đã bị đẩy lên, phải biết không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt lời mời hấp dẫn như vậy!
Nhưng là, trong ánh mắt của cô không có khát vọng giống anh, chỉ thấy tràn đầy vẻ cô đơn.
Cô rốt cuộc là cô đơn đến như thế nào mới có thể vào lúc này chủ động nói ra lời đó, anh làm sao chịu đựng nổi!
Mà anh, thật không có tốt như vậy. Anh ích kỷ. Trong mắt của anh chỉ có mình. Anh kiêu ngạo. Không ai bì nổi. Tùy hứng. Bất trị.
"Hạ Hải Dụ, em sẽ phải hối hận!" Giữa bọn họ còn có vấn đề chưa giải quyết, thật sự không thích hợp làm như vậy.
". . . . . ."Cô không nói gì, có lẽ a...!, !Nhưng lúc này, cô muốn anh, muốn anh ôm, anh yêu.
Nhắm mắt lại, sợ hãi, hôn lên môi anh.
Động tác của cô rất ngô nghê dù đã được anh dạy qua rất nhiều lần nhưng cô cái gì cũng không học được, không có bất kỳ kỷ xảo nào, thậm chí có chút không có phương pháp gì, thỉnh thoảng còn làm đau anh.
Đường Húc Nghiêu gầm nhẹ một tiếng, từ bị động thành chủ động.
Trên sàn nhà rất nhanh đã phủ đầy thứ: khăn tắm của cô, quần áo của anh, còn có chăn, cuối cùng thậm chí ngay cả gối đầu cũng bị rơi xuống, trên giường lớn cũng chỉ còn lại có hai người đang dây dưa.
Chưa đủ, còn chưa thỏa mãn. . . . . . Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .
Là anh không đủ cố chấp, hay là cô không đủ khắc sâu? !
Anh ôm chặt cô, giống như thứ quý giá nhất trên đời.
Cô nắm chặt lấy anh, giống như là bắt được tia ấm áp duy nhất trên đời.
"Thật xin lỗi." Đường Húc Nghiêu lập tức dừng tay, nhỏ giọng nói xin lỗi, "Là anh không tốt, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi. . . . . .
Anh là vì cái gì mà nói xin lỗi? !
Là vì bây giờ dừng tay, hay vẫn là vì chuyện lúc trước? !
Mặc dù không phân rõ nhưng là bất kể vì cái gì, ba chữ này của anh cũng thật sâu tiến vào lòng của cô, Hạ Hải Dụ cảm thấy lòng mình khẽ run lên.
Có lẽ vì ngã bệnh nên cả người yếu ớt, Hạ Hải Dụ chưa bao giờ nghĩ có thời hiểm mình trở nên vô dụng như vậy, chỉ cần ba chữ đơn giả của anh cũng khiến cô mềm lòng.
Không biết có phải tại bệnh hay không, cô cảm thấy lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nong nóng, có chút khống chế không được tâm tình.
Không thể làm gì khác hơn là cắn chặt cánh môi, không để cho yếu ớt toát ra .
Đường Húc Nghiêu thấy cô ẩn nhẫn, cảm giác khó chịu, cúi đầu hôn môi của cô, "Đừng cắn mình. . . . . ."
Nụ hôn của anh rất nhẹ, ôn nhu, nhàn nhạt, không biết qua bao lâu, sau đó dần thay đổi, cẩn thận từng li từng tí hôn khắp gương mặt của cô, cuối cùng theo cằm trượt xuống, lưu luyến ở cổ trắng của cô.
Cô không nhúc nhích, đắm chìm trong dịu dàng của anh.
Chưa nói tới tha thứ hay không tha thứ, bởi vì người sai không chỉ có anh.
Cô cũng không đúng.
Tha thứ cho anh, cũng chính là bỏ qua cho mình.
Một chút lý trí cuối cùng tự nói với mình như vậy không tốt, nhưng là. . . . . . Giống như đã không có biện pháp chống cự. . . . . .
Chẳng biết từ lúc nào trong miệng của anh toàn là thuốc, vừa hôn anh vừa đem thuốc truyền sang cho cô, mùi vị khó chịu này cả hai người cùng nếm.
"Ưm . . . . ." Cô nhắm chặt mắt.
Anh liền đem một ngụm nước đút cho cô, khổ sở hòa tan lại liên hồi nóng rực.
Nước theo cằm cô chảy xuống, chảy qua cổ mảnh khảnh sau đó chảy xuống ngực đang phập phồng của cô.
Đường Húc Nghiêu khẽ mỉm cười, giơ tay lên thử nhiệt độ trên trán cô, thật giống lửa đốt.
Rất muốn hôn cô nhưng lại không dám nóng nảy, ôm lấy cô, cằm chống lên đầu của cô, "Ngủ tiếp một lát, có được hay không? !"
". . . . . ." Cô cảm thấy hai cánh tay của anh tràn đầy sức lực, hơi thở của anh bao phủ quanh mình.
Nhận thấy được thân thể của cô có chút căng thẳng, Đường Húc Nghiêu lại cố chấp không chịu buông, nhỏ giọng bảo đảm, "Anh chỉ muốn ôm em, em rất an toàn, ngủ đi, bé con của anh. . . . . ."
Bé con? !
Hạ Hải Dụ ngớ ngẩn, không dám tin là mình lại nghe được từ này, trong lòng lại nhớ về hình ảnh xa xôi trong quá khứ.
Khi còn bé, ba mẹ cũng ôm cô như vậy, ở bên tai cô nói: Ngủ đi, bé con!.
Giọng nói khác nhau, ý nghĩa cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng là cùng một loại cảm giác, tất cả đều cho cô cảm giác được yêu thương, cảm giác ấm áp.
Cô bị anh ôm, cảm giác mình giống như một đứa bé được che chở, cảm giác an toàn, khiến cô không nhịn được nhìn anh nghiêm túc.
Không ngoài dự đoán, trong đôi mắt tĩnh mịch của anh chỉ thấy hình ảnh của chính cô, thật nhỏ bé.
Không biết lấy dũng khí từ đâu, cô lại vươn tay, đem anh ôm ngược trở lại.
Đường Húc Nghiêu nhìn dáng vẻ nhu thuận của cô, khẽ cười thỏa mãn, nhưng là. . . . . . Anh rất nhanh liền không cười được!
Cô chui đến trước ngực anh, thân thể mềm mại dính sát mình, một cái chân thậm chí cùng anh bắt chéo, cô điều chỉnh tư thế có vẻ rất thoải mái, nhưng anh lại bắt đầu không thoải mái!
Coi như anh liều mạng tự nói với mình không thể có tà niệm gì, nhưng là, anh là một người đàn ông bình thường, mà cô gái trong ngực lại là người mình yêu, muốn không suy nghĩ lung tung, thật sự quá khó khăn!
Đây là một việc cực kỳ khảo nghiệm ý chí của đàn ông!
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu có chút căng thẳng, hô hấp trở nên khó khăn.
Hơi thở của cô thơm như hoa lan, khí nóng từng cái rơi vào trước ngực của hắn, dù cách một lớp y phục nhưng cảm giác ấm áp cũng còn rất rõ ràng, sắp khiến anh cũng sốt theo!
A!
Anh im lặng rên rỉ.
Trên trán đổ mồ hôi.
"Hạ Hải Dụ. . . . . . Cho em ba giây đồng hồ. . . . . . Đẩy anh ra!" Anh hạ tối hậu thư, bởi vì anh ý thức được mình giống như sắp không nhịn được.
"Em không!" Cô chẳng những không có đẩy anh ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, "Ôm em!"
Đường Húc Nghiêu cứng đờ, không dám tin vào tai mình, cúi đầu nâng cằm cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Em có biết em vừa nói gì không? !"
"Biết!" Cô gật đầu, rất nghiêm túc trả lời.
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu hít một ngụm khí lạnh, khát vọng trong thân thể anh sớm đã bị đẩy lên, phải biết không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt lời mời hấp dẫn như vậy!
Nhưng là, trong ánh mắt của cô không có khát vọng giống anh, chỉ thấy tràn đầy vẻ cô đơn.
Cô rốt cuộc là cô đơn đến như thế nào mới có thể vào lúc này chủ động nói ra lời đó, anh làm sao chịu đựng nổi!
Mà anh, thật không có tốt như vậy. Anh ích kỷ. Trong mắt của anh chỉ có mình. Anh kiêu ngạo. Không ai bì nổi. Tùy hứng. Bất trị.
"Hạ Hải Dụ, em sẽ phải hối hận!" Giữa bọn họ còn có vấn đề chưa giải quyết, thật sự không thích hợp làm như vậy.
". . . . . ."Cô không nói gì, có lẽ a...!, !Nhưng lúc này, cô muốn anh, muốn anh ôm, anh yêu.
Nhắm mắt lại, sợ hãi, hôn lên môi anh.
Động tác của cô rất ngô nghê dù đã được anh dạy qua rất nhiều lần nhưng cô cái gì cũng không học được, không có bất kỳ kỷ xảo nào, thậm chí có chút không có phương pháp gì, thỉnh thoảng còn làm đau anh.
Đường Húc Nghiêu gầm nhẹ một tiếng, từ bị động thành chủ động.
Trên sàn nhà rất nhanh đã phủ đầy thứ: khăn tắm của cô, quần áo của anh, còn có chăn, cuối cùng thậm chí ngay cả gối đầu cũng bị rơi xuống, trên giường lớn cũng chỉ còn lại có hai người đang dây dưa.
Chưa đủ, còn chưa thỏa mãn. . . . . . Không đủ, còn chưa đủ. . . . . .
Là anh không đủ cố chấp, hay là cô không đủ khắc sâu? !
Anh ôm chặt cô, giống như thứ quý giá nhất trên đời.
Cô nắm chặt lấy anh, giống như là bắt được tia ấm áp duy nhất trên đời.
Bình luận facebook