Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173
Triền miên, trong phòng tràn ngập mùi vị mập mờ.
Trên giường lớn, Người đàn ông đang nằm sấp xuống ngủ, chiếc chăn mỏng chỉ che từ phần eo trở xuống, tấm lưng màu đồng rắn chắc của anh hoàn toàn lộ ở bên ngoài, trên da có mấy vết bầm dấu tay, đủ thấy trước đó đã "Vận động” kịch liệt thế nào.
Hạ Hải Dụ từ từ đứng dậy, đứng ở bên giường ngây ngô nhìn, nhìn đến dấu vết lưu lại trên người của anh, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Cúi đầu, nhìn trên người mình cũng tương tự, là vô số "Dâu tây".
Không thể biết đã làm bao nhiêu lần, tóm lại là rất điên cuồng, nhưng là điên cuồng đi qua, liền cảm thấy thật tỉnh táo.
Cúi xuống lại thấy cả người bủn tủn, muốn nhặt một bộ quần áo mặc vào, liếc nhìn áo sơ mi của anh, hơn nữa, đấy là cái giống cái cô muốn mua cho Hạo Nhiên nhưng bởi vì anh cuối cùng cũng không có đưa.
Tay, từ từ hướng đến gần áo sơ mi, từng tấc.
Đầu ngón tay chạm đến vải áo, khẽ cầm, phía trên giống như còn lưu lại hơi thở của anh.
". . . . . ." Lặng lặng đem áo sơ mi mặc lên người.
Sau đó nhặt quần áo rơi trên đất của mình, đi chân không ra khỏi phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa, cách ly tất cả.
◎◎◎
Ước chừng hơn một giờ trôi qua, người đàn ông trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Mơ hồ, lầu bầu một tiếng không rõ, lật người, bộ dạng mệt mỏi, rõ ràng còn muốn tiếp tục ngủ.
Hướng bên cạnh sờ qua, nhưng không có chạm vào mềm mại như tưởng tượng, chợt cứng đờ.
Lông mày nhíu lại, giống như là đang lo lắng cái gì, nhanh chóng mở mắt ra.
Quả nhiên, trên giường lớn chỉ còn lại một mình anh!
Hai mắt thâm trầm, tinh thần bỗng cảm thấy ảm đạm, vô cùng ảo não.
Đáng chết!
Anh làm sao lại ngủ say như vậy? !
Cư nhiên không biết cô đã xuống giường khi nào? !
Quả quyết đứng dậy, tiện tay kéo áo ngủ, vừa đi vừa mặc, đi tới cửa phòng ngủ, tim đập mạnh.
Làm ơn, cô ngàn vạn lần vẫn còn ở đây!
"Hạ Hải Dụ!" Bỗng chốc kéo cửa phòng, thanh âm cao vút của Đường Húc Nghiêu vang vọng khắp không gian.
Một giây. . . . . . Hai giây. . . . . . Ba giây. . . . . .
Không có người trả lời.
Tâm, lạnh đến nửa.
Vội vã xông ra ngoài lại thấy một dáng người đang ngồi trên sofa phòng khách, mở to mắt.
Cô không đi!
Yên lặng ngồi ở đó!
Một tay bưng ly nước, một tay cầm mấy viên thuốc.
Vẻ mặt lo lắng thoáng dịu xuống, nhưng lông mày lại nhíu chặt thành một đường.
"Em uống gì vậy? !" Anh nhớ là cô đã uống thuốc, mà nhìn thế nào lại giống như là thuốc ngủ!
". . . . . ." Hạ Hải Dụ bị tiếng nói của anh hù dọa, lắp bắp không nói nên lời.
Đường Húc Nghiêu theo trực giác biết mình đã đoán đúng, vội vàng tiến lên cướp viên thuốc trong tay cô, hung hăng ném xuống sàn nhà, còn dùng chân dẫm vụn, sau đó tức giận nhìn chằm chằm cô.
"Hạ Hải Dụ, em điên rồi sao? !" Anh gầm thét chất vấn.
"Em. . . . . ."
"Câm miệng! Anh không muốn nghe em nói!" Cô mới nói một chữ, liền bị anh cắt đứt.
Đường Húc Nghiêu nóng nảy, có chút tức giận, nhưng lại không tìm được chỗ phát tiết.
Tâm tình thật muốn phát điên, cố gắng trấn tĩnh nhưng đôi tay vẫn run rẩy, cuối cùng hít thở sâu hai cái, xác nhận mình không mất khống chế mới cẩn thận đứng trước mặt cô.
"Hạ Hải Dụ, van xin em, không cần làm chuyện điên rồ!"
"Nếu em hối hận, nếu em muốn chia tay. . . . . . Cũng có thể. . . . . . Cái gì cũng có thể. . . . . . Chỉ cần em tự làm tổn thương mình!"
"Nếu như em thật sự chán ghét anh như vậy, vậy anh. . . . . . Anh có thể biến mất. . . . . . Về sau sẽ không xuất hiện trước mặt em. . . . . ."
"Em nói đi, em muốn anh phải thế nào!"
. . . . . .
Thời gian ngưng đọng, không khí yên lặng.
Hạ Hải Dụ nhìn Đường Húc Nghiêu một lúc lâu, ánh mắt khẽ nhìn xuống, cố ý tránh ánh nhìn chăm chú của anh.
Bộ dáng né tránh của cô khiến Đường Húc Nghiêu càng khẩn trương, ngón tay thon dài ngón tay nhẹ nâng cằm cô, trầm giọng ra lệnh, "Nhìn anh!"
Trốn không thoát, nhất định phải đối mặt a!
Hạ Hải Dụ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, rốt cuộc bắt gặp ánh mắt thâm thúy không đáy của anh, khẽ cắn môi dưới, thử dò xét anh, "Anh không phải muốn cho em uống cái đó? !"
"Nói nhảm!"
"Tại sao? !"
Tại sao? !
Cô cư nhiên hỏi tại sao? !
Cô uống cái đó là thuốc ngủ a!
"Hạ Hải Dụ, em muốn hành hạ anh đến chết sao ? !"
". . . . . ." Nét mặt của cô rất mờ mịt.
Bỗng, Đường Húc Nghiêu đưa tay bưng lấy gò má của cô, con mắt chăm chú dây dưa nhìn cô, nhỏ giọng nỉ non, "Hải Dụ. . . . . . Không nên làm tổn thương bản thân. . . . . . Nếu có việc gì không hay xảy ra với em thì anh cũng đau lòng không muốn sống!"
Có một loại ánh mắt, cho đến lúc chia tay, mới biết là quyến luyến; có một loại cảm giác, cho đến khi ly biệt mới hiểu là đau lòng; có một loại tâm tình, cho đến khó ngủ thì mới phát hiện là tương tư; có một loại duyên phận, cho đến khi tỉnh mộng thì mới rõ ràng là vĩnh hằng.
Trong lòng của Hạ Hải Dụ "Thình thịch" nhảy, giống như có chút hiểu, môi, khẽ run, muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng là, anh dùng ngón trỏ ngăn môi của cô, tiếp tục nhìn sâu vào mắt cô trầm giọng nói, "Một ngày nào đó, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời của em, em đau khổ anh sẽ không thể an ủi, em khó chịu anh không thể trải qua cùng, khi không ở cùng em anh sẽ rất đau khổ, mặc dù anh là người hay ghen, bá đạo, không thích em nhìn lâu hay ở cùng một người đàn ông khác nhưng anh chỉ hi vọng em sẽ trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cho nên, em không được làm chuyện gì điên rồ, biết không? !"
Hạ Hải Dụ hoàn toàn ngây ngô, đột nhiên lại có một loại rung động muốn khóc, lỗ mũi ê ẩm, lại khẳng định không phải là bởi vì bị bệnh.
Nhẹ giọng nghẹn ngào, từ từ nhìn anh, đối mặt với ánh mắt bá đạo lại dịu dàng của anh.
Cầm hộp thuốc vẫn còn phân nửa số thuốc đưa tới trước mặt anh, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Em chỉ là muốn uống. . . . . . Thuốc tránh thai sau khi xong việc. . . . . ."
Trên giường lớn, Người đàn ông đang nằm sấp xuống ngủ, chiếc chăn mỏng chỉ che từ phần eo trở xuống, tấm lưng màu đồng rắn chắc của anh hoàn toàn lộ ở bên ngoài, trên da có mấy vết bầm dấu tay, đủ thấy trước đó đã "Vận động” kịch liệt thế nào.
Hạ Hải Dụ từ từ đứng dậy, đứng ở bên giường ngây ngô nhìn, nhìn đến dấu vết lưu lại trên người của anh, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Cúi đầu, nhìn trên người mình cũng tương tự, là vô số "Dâu tây".
Không thể biết đã làm bao nhiêu lần, tóm lại là rất điên cuồng, nhưng là điên cuồng đi qua, liền cảm thấy thật tỉnh táo.
Cúi xuống lại thấy cả người bủn tủn, muốn nhặt một bộ quần áo mặc vào, liếc nhìn áo sơ mi của anh, hơn nữa, đấy là cái giống cái cô muốn mua cho Hạo Nhiên nhưng bởi vì anh cuối cùng cũng không có đưa.
Tay, từ từ hướng đến gần áo sơ mi, từng tấc.
Đầu ngón tay chạm đến vải áo, khẽ cầm, phía trên giống như còn lưu lại hơi thở của anh.
". . . . . ." Lặng lặng đem áo sơ mi mặc lên người.
Sau đó nhặt quần áo rơi trên đất của mình, đi chân không ra khỏi phòng ngủ.
Nhẹ nhàng đóng cửa, cách ly tất cả.
◎◎◎
Ước chừng hơn một giờ trôi qua, người đàn ông trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Mơ hồ, lầu bầu một tiếng không rõ, lật người, bộ dạng mệt mỏi, rõ ràng còn muốn tiếp tục ngủ.
Hướng bên cạnh sờ qua, nhưng không có chạm vào mềm mại như tưởng tượng, chợt cứng đờ.
Lông mày nhíu lại, giống như là đang lo lắng cái gì, nhanh chóng mở mắt ra.
Quả nhiên, trên giường lớn chỉ còn lại một mình anh!
Hai mắt thâm trầm, tinh thần bỗng cảm thấy ảm đạm, vô cùng ảo não.
Đáng chết!
Anh làm sao lại ngủ say như vậy? !
Cư nhiên không biết cô đã xuống giường khi nào? !
Quả quyết đứng dậy, tiện tay kéo áo ngủ, vừa đi vừa mặc, đi tới cửa phòng ngủ, tim đập mạnh.
Làm ơn, cô ngàn vạn lần vẫn còn ở đây!
"Hạ Hải Dụ!" Bỗng chốc kéo cửa phòng, thanh âm cao vút của Đường Húc Nghiêu vang vọng khắp không gian.
Một giây. . . . . . Hai giây. . . . . . Ba giây. . . . . .
Không có người trả lời.
Tâm, lạnh đến nửa.
Vội vã xông ra ngoài lại thấy một dáng người đang ngồi trên sofa phòng khách, mở to mắt.
Cô không đi!
Yên lặng ngồi ở đó!
Một tay bưng ly nước, một tay cầm mấy viên thuốc.
Vẻ mặt lo lắng thoáng dịu xuống, nhưng lông mày lại nhíu chặt thành một đường.
"Em uống gì vậy? !" Anh nhớ là cô đã uống thuốc, mà nhìn thế nào lại giống như là thuốc ngủ!
". . . . . ." Hạ Hải Dụ bị tiếng nói của anh hù dọa, lắp bắp không nói nên lời.
Đường Húc Nghiêu theo trực giác biết mình đã đoán đúng, vội vàng tiến lên cướp viên thuốc trong tay cô, hung hăng ném xuống sàn nhà, còn dùng chân dẫm vụn, sau đó tức giận nhìn chằm chằm cô.
"Hạ Hải Dụ, em điên rồi sao? !" Anh gầm thét chất vấn.
"Em. . . . . ."
"Câm miệng! Anh không muốn nghe em nói!" Cô mới nói một chữ, liền bị anh cắt đứt.
Đường Húc Nghiêu nóng nảy, có chút tức giận, nhưng lại không tìm được chỗ phát tiết.
Tâm tình thật muốn phát điên, cố gắng trấn tĩnh nhưng đôi tay vẫn run rẩy, cuối cùng hít thở sâu hai cái, xác nhận mình không mất khống chế mới cẩn thận đứng trước mặt cô.
"Hạ Hải Dụ, van xin em, không cần làm chuyện điên rồ!"
"Nếu em hối hận, nếu em muốn chia tay. . . . . . Cũng có thể. . . . . . Cái gì cũng có thể. . . . . . Chỉ cần em tự làm tổn thương mình!"
"Nếu như em thật sự chán ghét anh như vậy, vậy anh. . . . . . Anh có thể biến mất. . . . . . Về sau sẽ không xuất hiện trước mặt em. . . . . ."
"Em nói đi, em muốn anh phải thế nào!"
. . . . . .
Thời gian ngưng đọng, không khí yên lặng.
Hạ Hải Dụ nhìn Đường Húc Nghiêu một lúc lâu, ánh mắt khẽ nhìn xuống, cố ý tránh ánh nhìn chăm chú của anh.
Bộ dáng né tránh của cô khiến Đường Húc Nghiêu càng khẩn trương, ngón tay thon dài ngón tay nhẹ nâng cằm cô, trầm giọng ra lệnh, "Nhìn anh!"
Trốn không thoát, nhất định phải đối mặt a!
Hạ Hải Dụ bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, rốt cuộc bắt gặp ánh mắt thâm thúy không đáy của anh, khẽ cắn môi dưới, thử dò xét anh, "Anh không phải muốn cho em uống cái đó? !"
"Nói nhảm!"
"Tại sao? !"
Tại sao? !
Cô cư nhiên hỏi tại sao? !
Cô uống cái đó là thuốc ngủ a!
"Hạ Hải Dụ, em muốn hành hạ anh đến chết sao ? !"
". . . . . ." Nét mặt của cô rất mờ mịt.
Bỗng, Đường Húc Nghiêu đưa tay bưng lấy gò má của cô, con mắt chăm chú dây dưa nhìn cô, nhỏ giọng nỉ non, "Hải Dụ. . . . . . Không nên làm tổn thương bản thân. . . . . . Nếu có việc gì không hay xảy ra với em thì anh cũng đau lòng không muốn sống!"
Có một loại ánh mắt, cho đến lúc chia tay, mới biết là quyến luyến; có một loại cảm giác, cho đến khi ly biệt mới hiểu là đau lòng; có một loại tâm tình, cho đến khó ngủ thì mới phát hiện là tương tư; có một loại duyên phận, cho đến khi tỉnh mộng thì mới rõ ràng là vĩnh hằng.
Trong lòng của Hạ Hải Dụ "Thình thịch" nhảy, giống như có chút hiểu, môi, khẽ run, muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng là, anh dùng ngón trỏ ngăn môi của cô, tiếp tục nhìn sâu vào mắt cô trầm giọng nói, "Một ngày nào đó, anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời của em, em đau khổ anh sẽ không thể an ủi, em khó chịu anh không thể trải qua cùng, khi không ở cùng em anh sẽ rất đau khổ, mặc dù anh là người hay ghen, bá đạo, không thích em nhìn lâu hay ở cùng một người đàn ông khác nhưng anh chỉ hi vọng em sẽ trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cho nên, em không được làm chuyện gì điên rồ, biết không? !"
Hạ Hải Dụ hoàn toàn ngây ngô, đột nhiên lại có một loại rung động muốn khóc, lỗ mũi ê ẩm, lại khẳng định không phải là bởi vì bị bệnh.
Nhẹ giọng nghẹn ngào, từ từ nhìn anh, đối mặt với ánh mắt bá đạo lại dịu dàng của anh.
Cầm hộp thuốc vẫn còn phân nửa số thuốc đưa tới trước mặt anh, "Đường Húc Nghiêu. . . . . . Thật ra thì. . . . . . Em chỉ là muốn uống. . . . . . Thuốc tránh thai sau khi xong việc. . . . . ."
Bình luận facebook